1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Phật tội - Đằng Bình (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 16.1 -


      Kiêu long chiến cửu thiên


      thành Mậu Uyển, mặt trời treo cao, mây đen vần vũ, hôm nay vầng dương đỏ ối, nhưng bầu vắng bóng mây trắng, chỉ có những đám mây mù dày đặc cuồn cuộn, sắc trời được trong lành, mà có thứ màu xanh ngọc ánh tím vô cùng kỳ dị.


      Dưới thành người dân ngửa đầu trông, bàn tán xôn xao, trong mây đen vật thể với cơ thể khổng lồ, có thể mơ hồ trông thấy mũi sừng, những thiện nam tín nữ run sợ đổ xô vào chùa Liễu Vân thắp hương dập đầu, nhất thời chùa Liễu Vân khói nhang sực nức, tiếng tụng niệm lâm râm ngớt.


      Nhậm Hoài Tô lơ lửng giữa từng , chân giẫm lên con quái điểu nhiều màu có hai cánh, loài chim này tên gọi thực trĩ, là giống quái vật ăn thịt người, nhưng bay rất nhanh. Khi y quay trở lại cái hang rỗng dưới chân tháp Trường Sinh, ma bỏ chạy tứ tán vì bị long khí kinh động, Nhậm Hoài Tô lập tức tung người nhảy lên lưng con thực trĩ, con chim sải cánh bay lên, thi mị cũng có thể bay, nhưng tốc độ nhanh bằng thực trĩ. Ngay vào lúc y cưỡi thực trĩ băng qua trời mà , con rồng vàng sau lưng cũng khoan xuyên ngọn tháp Trường Sinh đuổi tới.


      Quỷ khí sực nức người Nhậm Hoài Tô thu hút kim long gầm gừ đuổi theo, con thực trĩ hoảng sợ tháo chạy tán loạn giữa trung, kim long quần thảo giữa bầu , theo sát thực trĩ, đám đông phía dưới trông lên chỉ thấy vật hình rồng lượn vòng trong mây đen, vô cùng đáng sợ.


      Sau khi trung rít lên tiếng kêu the thé vừa giống tiếng sói vừa giống tiếng gà, thình lình vật vọt ra khỏi đám mây, lao thẳng về hướng chùa Liễu Vân. vật thể nhiều màu thấp thoáng bóng người, nhưng ai nấy đều tròn mắt trông thấy con rồng khổng lồ tuôn mình khỏi tầng mây, theo sát vật thể nhiều màu nọ, vọt thẳng về phía ngôi chùa.


      Bên ngoài chùa Liễu Vân được bao bọc bởi kết giới của phương trượng, thế nhưng kết giới lập tức bị hóa giải bằng sức mạnh nào , con rồng vĩ đại đuổi theo vật thể lạ kia xông thẳng về hướng ngôi chùa, chỉ nghe tiếng nổ nhức óc đinh tai, cát đá bay đầy trời, lửa bốc giữa từng , ngôi chùa cổ ngàn năm rừng rực trong ngọn lửa, mấy tòa Phật đường bị đập nát thành gạch vụn, kim long phun lửa đỏ, cả ngôi chùa Liễu Vân chìm trong biển lửa. Người chùa lễ Phật chết thảm quá nửa, những ai sống sót điên cuồng gào thét, tháo chạy tán loạn, những kẻ bị thương sụp dưới đất khiếp hãi ngước nhìn bóng con rồng hẵng còn vần vũ giữa bầu , ai nấy sợ đến vỡ tim gan.


      Rồng…


      Rồng là tường thú, là thụy thú, sao có thể tàn sát nhân gian?


      Sau thanh ầm ĩ đinh tai ở chùa Liễu Vân chỉ chốc lát là tiếng nổ trầm đục truyền ra từ sâu trong hoàng cung, tương tự, tiếp đó là lửa cháy ngút trời, khói bay mù mịt. Rồi bốn bề liên tiếp vang lên tiếng nổ, núi non đổ sụp, khói lửa sặc sụa, ai nhìn ở phía xa rốt cuộc xảy ra chuyện gì, già trẻ lớn bé ôm nhau nấp trong nhà, ai nấy chìm trong hoang mang và hoảng sợ.


      Ở hoàng cung, quá nửa số cung điện sụp đổ, nhưng hoàng thượng Vân Sào vẫn lành lặn vẹn nguyên, được Hắc Kỳ quân hộ vệ vội vội vàng vàng lánh xuống hầm, bừng bừng lửa giận. Tam vương gia Vân Tứ cuống quýt chạy tới, mặt mày biến sắc, “Hoàng thượng, trời có rồng lớn quanh quẩn, hủy thiên diệt địa…”


      Vân Sào siết chặt tay vịn chiếc ghế, giận dữ, “Là ai đưa rồng tới?”


      “Rồng phải giống tầm thường, người thường quyết có khả năng dẫn tới.” Vân Tứ hít hơi sâu, “Vừa rồi… Chính mắt thần trông thấy, phía trước con rồng có vật, hình như là.”


      “Y?” Vân Sào gầm lên, “Nhậm Hoài Tô? Trẫm thể giữ y lại được! Dù đối với y Trẫm có ơn tái tạo, nhưng con vật này khi nhớ lại chuyện cũ, nhất định tha cho nhà họ Vân! Đều do các người luôn miệng đòi giữ y, ngươi xem nay… nay biết phải làm thế nào? Vân Tứ!”


      Vân Tứ cười rầu rĩ, “Có thần đệ.”


      “Mau tìm… tìm cao nhân có thể thu phục rồng và con quái đó, Trẫm muốn y chết ngay lập tức! Chết ngay lập tức!”


      “Vâng.”


      Mặt đất rung động, lửa khói ngút trời. Lầu Triều Châu của Cơ Nhị rung chuyển từng đợt, vật dụng va vào nhau loảng xoảng thôi, nhưng cũng coi như lành lặn. Đan Hà ngồi trong phòng Cơ Nhị, nhắm mắt đăm chiêu, Cơ Nhị vẫn ngồi cái ghế đu của y, dù sao mặt đất rung chuyển, ghế của y cũng đong đưa, chẳng khác nhau là mấy.


      “Con rồng này biến cố bất ngờ.” Đan Hà ngẫm ngợi hồi lâu từ tốn lên tiếng.


      đời có phép trừ rồng hay ?” Cơ Nhị đem tay áo đắp lên mặt, buông tiếng thở dài.


      “Có.” Đan Hà dõi mắt về phương xa, “Trong Chu Dịch có chép, ‘Long chiến vụ dã, kỳ huyết huyền hoàng’[1], phép trừ rồng, chính là lấy rồng đấu rồng.” Y ngoảnh lại, thần thái nghiêm trang, “Nhưng đời nào có con rồng thứ hai?”


      [1] Rồng đánh nhau ở đồng nội, đổ máu màu đen màu vàng.


      Cơ Nhị ắng lặng, thở dài, “Vậy chúng ta đành tắm rửa đợi chết mà thôi.”


      Đan Hà lắc đầu, “Nhưng điềm trời chỉ rằng, vẫn có cơ sống sót, chuyện này chưa đến mức cùng đường.” Y đăm chiêu dõi mắt về xa, nơi ấy khói bụi mịt mù che lấp bầu , “Nhưng biết kẻ cứu vớt thiên hạ ở đâu.”


      Khi Lục Quang và Thẩm Chiên Đàn nung chảy đá tảng ra khỏi đường hầm, chỉ trông thấy khắp nơi trời bụi vàng cuồn cuộn, bầu che kín mây đen, vầng thái dương treo cao, nhưng mang màu đỏ tối, sấm vang chớp giật đì đùng, lại đổ mưa, tiết trời vô cùng quái dị. Mặt đất ngừng chấn động, mùi máu và mùi cháy khét thốc tới từng luồng, Thẩm Chiêm Đàn buông tiếng thở dài, “Y ra tay rồi.”


      Lục Quang cười nhạt, “ phải ngươi muốn thu phục y sao? Còn mau ?” Nàng trỏ mảnh đất dưới chân, “Ngông cuồng đòi quân lâm thiên hạ, nếu ngươi trễ chân thêm chút, thiên hạ sụp đổ từng tấc kể từ thành Mậu Uyển, quân lâm thiên hạ còn thích thú gì?”


      Thẩm Chiên Đàn ngửa đầu, há miệng nhả ra vật, chính là Hoàn Hồn Châu, chỉ trông thấy viên ngọc ấy tan ra bốn phía, dần tiêu biến, y hóa giải Hoàn Hồn Châu, trả sinh linh về cho mọi người. Lục Quang thoáng ngây người ra, y định giở trò gì, mất sức mạnh của Hoàn Hồn Châu, y phải làm cách nào mới thu phục được con rồng vàng?


      Nhưng lại thấy sau khi Hoàn Hồn Châu tan biến, Thẩm Chiêm Đàn ngưng tụ vầng sáng quỷ dị có màu lục tối, thứ mùi tanh tưởi quen thuộc mà lạ lùng tỏa ra từ đó, những thanh sột soạt vang lên bốn bề, đầu tiên là con rắn trườn tới, tiếp đến là con rắn thân bằng thân cây cũng thong thả bò lại.


      Rắn?


      Lục Quang giật lùi mấy bước, đồn rằng rắn tu luyện mấy ngàn năm đổi, sau mấy lần biến hóa thành rồng, dù biết con rồng trời kia có phải do rắn từng bước hóa hình hay , nhưng có lẽ thứ gần giống rồng nhất… hẳn là bầy rắn dưới đất này?


      Thẩm Chiên Đàn lặng lẽ đứng chờ, hàng ngàn con rắn chậm rãi tụ tập, dần có cả những loài xà hình dạng kỳ dị, thậm chí còn có cả con rắn khổng lồ thân hình to lớn, mắt như trứng chim, trong quá trình hóa rồng xuất .


      Bầy rắn nhảy múa theo quầng sáng màu lục tối trong tay Thẩm Chiên Đàn, thoáng chốc hàng ngàn thân rắn bện chặt lấy nhau, quầng sáng ngón tay Thẩm Chiên Đàn rơi vào bầy rắn, thứ ánh sáng màu lục tối lập tức bao bọc lấy thân thể chúng, con rồng do hàng ngàn con rắn biến hóa chậm rãi thành hình.


      Lấy rắn… hóa rồng?


      Lục Quang chớp mắt, y giỏi tính toán, con “rồng” này tuy kích cỡ khổng lồ, nhưng lại biết bay, biết phải chiến đấu với con rồng trung thế nào?


      Lại trông thấy sợi tơ đỏ kỳ dị ngón tay Thẩm Chiên Đàn kéo dài, bao phủ thân con rồng do bày rắn hóa thành, quấn chặt những con rắn dài ngắn lớn , nàng nhìn tơ đỏ vùn vụt trổ dài, cuối cùng hoàn toàn thoát ly cơ thể Thẩm Chiên Đàn, bện kín thân con xà long, những đóa hoa đỏ thắm li ti đan cài chi chít nom tựa vảy rồng.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 16.2 -

      Sau đó Thẩm Chiêm Đàn khẽ rung người, cái bóng nhạt nhòa xuất khỏi thân thể y, bước vào giữa con xà long, thân thể y đổ người về sau, Lục Quang bản năng vội đưa tay đỡ lấy. Chỉ trông thấy con rồng kỳ dị nửa xanh nửa đỏ, màu sắc loang lổ nọ bỗng nhiên bay lên, hướng thẳng về phía con rồng vàng.


      Y…


      Hẳn là hồn phách chi thân?


      Lục Quang đỡ lấy cơ thể nhắm nghiền mắt của Thẩm Chiêm Đàn, ngửa mặt trông theo con rồng giữa từng , con rồng kỳ dị liếc nhìn nàng cái, hiểu sao nàng có thể trông thấy nụ cười trong cái nhìn đó, rồi lập tức quay .


      Sợi tơ đỏ chứa sức mạnh quỷ dị toàn bộ bện người con rồng, hồn phách chứa lực của y xuất khỏi thân thể, điều khiển rồng bay , lấy thân hóa rồng.


      Chỉ vì câu quân lâm thiên hạ chi thiên hạ[2]… Lẻ thân thích lưu luyến cõi lòng chỉ có hoang vu, kẻ vốn thương mến thế nhân và đucợ thế nhân thương mến như ngươi lại có thể làm đến bước đường này.


      [2] Thiên hạ của kẻ làm vua thiên hạ.


      Nàng dưng cảm thấy đau thương, từ bỏ tất thảy, dốc hết sức mình, y vì vương quyền tôn vị, chẳng bằng y nỡ độc thân mình sống giữa thế giới tàn tạ.


      Dù thiên hạ có đảo điên, ta với ngươi vẫn còn sống mãi, nhưng ta hiểu… sống mình, đặc biệt là khi mình tồn tại… còn gì để đau thương hay để mừng vui, còn gì để nhớ nhung hay để kiếm tìm… thậm chí… còn gì là ác hay là thiện, còn ai để hận hoặc để thù…


      Thành trắng tay, thành nửa người nửa quỷ, thông thiên triệt địa tốt, hủy thiên diệt địa cũng đành, cũng có là gì nữa đâu?


      Chẳng qua là hư cả.


      Cõi chết mà thôi.


      Nàng sợ hãi đến mức dám nghĩ đến con đường nọ, con đường có thể thấy trước, lẽ nào Thẩm Chiêm Đàn… cũng sợ.


      Chậm chạp cúi đầu nhìn thân thể trong lòng, những vết thương phơi bày rệt da thịt vì mất sức mạnh của sợi tơ đỏ, vết thương ở ngực gần lành hẳn, ở bụng vẫn còn chảy máu, làn da trắng bệch, mất sạch vẻ tươi tỉnh vừa rồi.


      Cái xác này vẫn là thân người, y phải quái vật.


      Nàng buông tiếng thở dài rất khẽ, mơ hồ cảm thấy… Những hành động của Thẩm Chiên Đàn… Có lẽ khôn lường, khó hiểu như ban đầu nữa.


      Bầu trời tối sầm, vầng dương rốt cuộc bị che , sấm vang chớp giật, cát bụi mịt mù, tiếng rồng kêu rền rĩ khắp trời, hai con rồng giữa trung cuối cùng lao vào nhau cho cuộc quần thảo.


      Cuồng phong gầm rít, gió cát kín trời, mây mù dày đặc, người dân cả thành Mậu Uyển đều ngửa đầu chứng kiến trận chiến đấu giữa hai con rồng giữa bầu , chỉ trông thấy mây dày bị thân rồng quẫy nát, bầu trời chớp lóe thứ ánh sáng tim tím cổ quái, vốn quá giờ mặt trời lặn từ lâu, nhưng vầng thái dương đỏ ối kỳ dị nọ vẫn treo cao, sắc trời nửa sáng nửa tối, thấy bóng trăng sao.


      Trong lầu Triều Châu, Cơ Nhị và Đan Hà cùng chăm chú dõi mắt trông theo con rồng khổng lồ giữa bầu , sắc mặt lạ lùng.


      Cơ Nhị cất vẻ lười nhác thường ngày, chỉ là biểu cảm gương mặt cũng chẳng mấy nghiêm trọng, “Đấy là thứ gì?” Y khẽ hất cằm ra hiệu về phía con rồng thân mình loang lổ.


      Sắc mặt Đan Hà nghiêm chỉnh, chậm rãi đáp lời, “Đó phải rồng, mà là rắn.”


      “Rắn sao lại biết bay?” Cơ Nhị thở dài.


      “Bầy rắn ấy nhuốm đầy mùi khí của thực trĩ.” Đan Hà ôn tồn, “Thực trĩ là loài thú bay rất nhanh, khí của thực trĩ giỏi bay lượn, có thể nuốt con người, sở trường gây ảo ảnh.”


      “Có người gom rắn hóa rồng, lấy khí của thực trĩ sai khiến nó bay lên?” Cơ Nhị lại thở dài, “Thực là thông minh tuyệt đỉnh, nhưng liệu có được gì ? đám ô hợp, kim long giỏi dùng khí gột rửa tà, con rắn lớn ấy nào có cơ chiến thắng?”


      “Phần thắng…” Đan Hà thong thả chớp mắt, “Thiên hạ đều biết, dưới cổ rồng có vảy ngược, ‘nhân hữu chi, tắc tất sát nhân’[3], chạm vào nổi giận, đó là nơi yếu hại thân rồng, nếu con rắn to này có thể…” Y thoáng khựng lại, chừng như cũng thấy điều mình có vẻ hoang đường, nhưng rồi vẫn tiếp lời, “Có thể khiến vảy ngược trọng thương, cũng có thể…”


      [3] Nếu người chạm vào, rồng giết người. Câu này trích từ Sử ký quyển thứ sáu mươi ba – Lão Tử, Hàn Phi liệt truyện.


      bầu trời hai con rồng quần thảo, mây khói sôi sục, dưới đất cát vàng mù mịt, che lấp tầm mắt người trần. Dù có nhãn lực mạnh mẽ như Cơ Nhị cũng thể trông con rắn khổng lồ tấn công nơi nào thân thể kim long, y đong đưa trục quyển trong tay, “Có cơ chiến thắng? Nhưng làm sao thắng nổi?”


      sai, thể thắng nổi.” Đan Hà chưa từng buông lời ngông cuồng, y thể, tức là thể.


      Hai con rồng giữa trung vẫn quấn lấy nhau, con quái long được tập hợp bởi bầy rắn chưa thắng, nhưng chừng như cũng thua.


      Lục Quang lặng lẽ đứng ở nơi Thẩm Chiên Đàn hóa rồng, cơ thể trong lòng nàng lạnh giá từng tấc , hồn phách rời thân, cơ thể gần như vật chết, huống hồ thân xác này lại là vật chết lâu. Hai con rồng từng hẵng còn vẫy vùng, cái xác trong lòng nàng dần dà biến đổi, da dẻ khô rúm già nua, dần hình thành những nếp nhăn, như thể vừa tìm về thời gian riêng thuộc về bản thân, tấm thân ấy chậm rãi biến thành hình dáng nhẽ ra y nên có. Nàng câm lặng nhìn, bỗng nhớ ra rằng gã quái nhân này đơn thương độc mã giật dọc bon chen gần trăm năm đằng đẵng, đó là quãng thời gian cả đời người của kẻ khác, gương mặt đẹp đẽ y từng có, tài hoa xuất chúng y nắm giữ, tất thảy đều đốt sạch vào mưu quỷ kế và dục vọng được hơn người, vào nỗi khao khát được quyền khuynh thiên hạ.


      Kết cục là…


      Nàng ngửa mặt nhìn, kết cục là, dù chiến thắng tất cả, xô đổ quá khứ, quyền khuynh thiên hạ, chính mình chỉ còn lại bộ xương khô, lại được phép chết, liệu còn ý nghĩa gì?


      Ngươi… cảm thấy đáng để đau thương ư?


      Ta lại thấy… đau thương từ tận đáy lòng.


      Tiếng rồng ngâm rền rĩ, sắc trời đột ngột tối sầm, nàng bỗng thấy có thứ gì từ trung rơi xuống như mưa đổ, nàng hoảng hốt, chỉ nghe lộp độp, thực có thứ rơi, ngoảnh lại nhìn, là từng con rắn rớt thẳng xuống đất từ tầng cao, tất thảy đều nát bét những máu và thịt

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 16.3 -

      Nàng khiếp sợ, lẽ nào... lẽ nào đến Thẩm Chiên Đàn cũng địch nổi kim long? Cả người nàng tê cứng, nếu ngay cả Thẩm Chiên Đàn cũng ngăn nổi kim long diệt thế, ngăn nổi Nhậm Hoài Tô bị kim long nuốt sống, còn ai có thể?


      Ta liệu có nên giúp ngươi tay.


      Nàng đặt tấm thân chậm rãi già của Thẩm Chiên Đàn nằm xuống đất, Huyết Lưu Hà hóa kiếm phóng ra, thân hình nàng thoáng nhạt màu, Huyết Lưu Hà hóa thành trường kiếm, thể giúp nàng duy trì tình trạng thân xác hữu hình, càng khiến nàng dễ dàng tung người bay thẳng lên , theo thế kiếm, nàng lao nhanh về hướng con rồng vàng.


      Giữa lưng chừng trời, Nhậm Hoài Tô ngồi lưng con thực trĩ, thảnh thơi làm khán giả cho trận đấu hai rồng.


      Con rồng do Thẩm Chiên Đàn hóa thành giờ đây chằng chịt vết thương, bị long khí kim long xâm thực, phàm là những loài rắn có khí trong bầy rắn đều mất sạch khí, chỉ còn thoi thóp, những con rắn vẫn hăng hái lại là loài rắn bình thường, bị long khí ảnh hưởng. Quái long vẫn có thể hoạt động, thậm chí vẫn liên tục lao vào chỗ vảy ngược dưới cổ kim long biết mệt mỏi, tất cả là nhờ vào lớp vỏ bọc nom như tơ đỏ quấn kín bên ngoài, thứ tơ ấy sinh trưởng ngừng chất chứa sức mạnh to lớn, thậm chí còn có thể hấp thụ long khí để sử dụng cho mình.


      Nhậm Hoài Tô khoanh tay đứng nhìn, thứ tơ đỏ nọ chính là dị năng bẩm sinh của phệ giả, thực ra chính là do những mạch máu có khả năng thôn tính trong cơ thể phệ giả hóa thành, Thẩm Chiên Đàn rút sạch mạch máu trong người mình bọc ngoài con rồng, đó thực là đòn được ăn cả ngả về , còn đường lui nào nữa.


      Con người này, xưa nay vốn coi thường nhân mạng, trong mắt y ngoại trừ bản thân còn gì khác.


      Trong mắt y, những khinh khi nhục mạ thờ ơ y phải gánh chịu đều nặng tựa ngàn cân, nếu trả lại cả vốn lẫn lời, nếu đứng thiên hạ, nếu tỏa sáng hào quang, cuộc đời y còn ý nghĩa. con đường đó, những tổn thương, mất mát, đau đớn kẻ khác phải chịu, tất thảy đều tựa lông hồng.


      Kẻ đê hèn độc địa như y, chẳng ngờ cũng có ngày phải liều mình vì điều gì đó.


      Ha! là hiếm thấy.


      Nhậm Hoài Tô nhìn tơ đỏ thân rồng đứt bục từng đoạn, từng con rắn rơi xuống giữa từng , chừng như trong mắt y toàn bộ chỉ là hình tượng, lại chừng như y nhìn thấu tất thảy, tận cùng của tất thảy, chỉ là hồng hoang tịch, cát chảy và xương khô.


      Thình lình vệt sáng đỏ xuyên mây và đến, y thoáng nhíu mày, chỉ thấy thanh trường kiếm với lưỡi kiếm sáng loáng, chính là lưỡi Bàn Nhược kiếm nhà Phật. Kiếm quang hoang lương ngưng tụ sức mạnh thánh khí đất trời, kiếm bay đến, mây khói dạt đường, con thực trĩ y cưỡi rít lên tiếng kinh hoàng, cuống cuồng bay về bên. Ở ngay chớp mắt đó, kim long quay đầu há miệng, kiếm khí choang tiếng đâm vào bên cổ con rồng, chỉ lệch độ năm tấc cạnh vảy ngược dưới cổ. Nhát kiếm vô cùng sắc bén, vảy rồng cực dày, nhưng vẫn trúng vết thương sâu hoắm, máu rồng màu vàng rơi xuống, kim long ngửa mặt lên trời giận dữ rít gào, năm vuốt vẫy vùng, chộp xuống đỉnh đầu Lục Quang.


      Kiếm đầu tiên trúng mục tiêu khiến Lục Quang thoáng ngạc nhiên, nàng ngờ kim long uy phong lẫm lẫm cũng có thể bị thương dưới đường kiếm của mình, mấy tầng thánh khí đất trời nàng cướp đoạt từ trong hòn dung ngọc của Thẩm Chiên Đàn lẽ nào mạnh mẽ đến vậy? Chỗ thánh khí ấy tồn tại trong dung ngọc bấy lâu, vì sao y lấy ra dùng? Nhát đầu tiên trúng đích, nhát thứ hai nàng chút lưu tình, Bàn Nhược kiếm tung hoành mở cõi, để lại thân kim long từng vết thương tướp máu.


      Nhưng đối với con rồng khổng lồ, vài vết xước người chẳng bõ bèn gì, từ long khẩu phun ra luồng lửa nóng cháy, lửa táp thẳng về phía ngọn núi. Lục Quang thấy ở phía xa Nhậm Hoài Tô chân giẫm lưng con chim kỳ dị, tay áo đón gió bay lật phật, đứng im lìm đỉnh núi nọ, thứ khí độ thần vận tĩnh tại trầm mặc đó y hệt hòa thượng đần, nàng chợt giật mình quát to, “Quay về cho ta!” Người nàng đột nhiên nhạt màu rồi mất hẳn, chỉ để lại lưỡi kiếm sắc đỏ thắm sáng loáng, thanh kiếm lao thẳng về nơi vảy ngược dưới cổ rồng!


      Luồng lửa nóng đầu tiên táp tới, Nhậm Hoài Tô điều khiển con thực trĩ né đòn, long hỏa chớp mắt đốt cháy cả ngọn núi, lại chốn chìm vào biển lửa, sinh linh tuyệt diệt. Ngoảnh đầu ngó lại, kim long phun luồng lửa thứ hai về phía y, luồng thứ ba, kim hỏa vốn xưa nay thiên hạ vô địch, khó lòng dập tắt, bốn bề lửa cháy phừng phừng, đến cả mây đen cũng bắt đầu bốc cháy, Nhậm Hoài Tô bỗng nhiên để mặc con thực trĩ dưới chân bay , đứng sừng sững giữa lưng chừng bầu , điềm tĩnh ngắm nhìn long hỏa.


      Khi ngọn lửa ấy lan về, y chợt cảm thấy bình tĩnh lâu chưa từng nhớ lại.


      Rất lâu trước đây, khi y còn chưa nếm mùi phản trắc, chưa hối hận vì trung nghĩa, y hề hoài nghi, y từng nhìn thấy tương lai.


      Thuở ấy dù buông thả thân mình trong nghiệp binh nhung, tâm tình vẫn vô cùng bình tĩnh, chính vì bình tĩnh, nên mới có thể nhẫn nại, mới thiên hạ vô định, mới toàn năng, mới thể.


      Bắt đầu tự lúc nào, y còn là y?


      Phá hủy hoàng cung, y cảm thấy mừng vui và an ủi, hại chết muôn vàn bách tính vô tội, đập tan non núi đình đài, nếu y muốn, y có thể hóa tất cả thành tro bụi dễ như trở bàn tay.


      Dễ như trở bàn tay…


      Thế nhưng... biến tất thảy thành tro bụi cũng thể nào xóa bỏ quá khứ.


      Thiên hạ đều là binh lính, mạng người khác nào kiến cỏ, phóng mắt nhìn quanh ba thước, bốn phía tất thảy hoang vu.


      Dù cõi người có biến thành hư vô, chẳng qua cũng chỉ là thân giữa hoang vu.


      Vĩnh viễn... có chốn tận cùng.


      Toàn bộ những thứ thuộc về y bị hủy diệt sạch vào sáu mươi lăm năm trước, lưu lại chút gì, nếu có thể tìm được điểm cuối cùng để chấm dứt, có gì tốt? Để phải mưu toan nữa, phải oán hận nữa, còn nhớ gì nữa, còn hối hận nữa.


      Đó chính là bình tĩnh.


      Long hỏa táp đến, Nhậm Hoài Tô bình tĩnh đối mặt, tư thái bất biến, hề có ý định né tránh.


      Bộp tiếng, vật nhanh hơn cả long hỏa lao vào người y, y lảo đảo, ngay sau đó long hỏa nóng chảy bao trùm lấy y, vật ngay trước mắt tỏa ra quầng sáng lạ lùng nom tựa ánh trăng chặn đứng ngọn lửa ở phía sau, rồi luồn tay vào trong ngực áo y móc ra cái túi thêu màu đen, mở túi, bên trong vật lấp lóe ánh huỳnh quang, hơi nóng quanh người hốt nhiên giảm mạnh. Nhậm Hoài Tô cau mày nhìn người vừa lao tới, nàng hóa thành hình người, chính là Lục Quang, “Làm gì đấy?”

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 16.4 -

      “Cực Nhật Châu, có thể chống lại lửa nóng.” Nàng trả lời lạc đề.


      “Ta hỏi , lao tới làm gì?”


      “Vì ngươi… là thân thể của y.” Giọng nàng tưởng như hề có tình cảm, dường như rất đương nhiên, “Ta muốn... giữ lại chút hồi ức.”


      “Hồi ức?” Y cười khục tiếng, tiếng cười vang vọng trong mây mù và lửa đỏ, bốn bề tưởng như mênh mông bờ bến, “Theo đuổi hồi ức có thể làm vui vẻ hay sao?”


      thể.” Nàng đáp thờ ơ.


      cũng như ta, hoàn toàn trắng tay, thậm chí suốt đời suốt kiếp trắng tay, tuyệt có bến bờ.” Y thắp nụ cười gương mặt ôn nhuận dường như ngọc, “’Y’ lường gạt giết hại , thấy đau khổ buồn bã, cảm thấy hối hận ư? Hồi ức về y?” Vì sao phải giữ hồi ức về y? ‘Y’ khiến đặt tình cảm sai chỗ, khiến đánh mất dũng khí và nhiệt huyết để thêm lần nữa, vẫn nhớ về y, quãng đời dài về sau của còn bình tĩnh.


      “Ta thích y, ta muốn nhớ y.” Giọng nàng càng trở nên lãnh đạm, ngụ ý ràng rằng chuyện đó ngươi được nhúng tay.


      Y cho ý kiến, cũng có vẻ giận dữ, chỉ chừng như thở hắt hơi, “Thay vì theo đuổi ký ức độc, vì sao kiếm tìm lấy kết cục cho riêng mình? Những thứ trân trọng sớm vỡ nát, vĩnh viễn thể trở về, thuơng nhớ mãi, nghĩ ngợi mãi, chờ đợi mãi... cũng có làm được gì? Chẳng bằng hãy cùng ta, dừng ở đây thôi, lẽ nào hay hơn sao?”


      Nàng đáp lời, bàn tay y chậm rãi khoác ngang eo nàng, bước tới bước, nhàng về phía long hỏa.


      Bốn bề lửa cháy ngùn ngụt, Cực Nhật Châu mòn nhanh chóng, rồi đốt sạch rất mau.


      Lại tiếng rồng ngâm rền vang, vào lúc kim long tập trung tinh thần phun lửa nhằm thiêu chết Nhậm Hoài Tô và Lục Quang, con rồng kỳ dị do Thẩm Chiên Đàn khống chế gầm lên tiếng, sừng đầu rồng cuối cùng cũng đâm vào ngực kim long, mũi sừng chọc thẳng vào vảy rồng. Kim long kêu thét điên dại, quay cuồng giữa trời, ngửa đầu dựng người lao vút lên cao, phong vân biến sắc, chớp mắt vầng dương biến mất, bầu u tối, dường như màn đêm sắp ập xuống.


      Quái long dồn lực bồi thêm đòn, nửa đầu rồng chọc vào ngực kim long, chớp mắt máu kim long tuôn trào, tưới tung tóe giữa lưng chừng trời như mưa đổ, tơ đỏ do mạch máu Thẩm Chiên Đàn hóa thành như gặp phải lửa, lập tức bốc cháy, từng con rắn mất sức mạnh trói buộc, nổ tung giữa trời, rớt rơi lả tả.


      Lục Quang khiếp sợ, tuy nàng nghĩ Thẩm Chiên Đàn thắng, nhưng cũng chưa từng cho rằng y thua, bất chợt trông thấy cảnh những con rắn đứt đoạn, máu thịt lẫn lộn, tim nàng nảy thịch, long hình mất, vậy hồn phách bên trong sao?


      Cánh tay Nhậm Hoài Tô siết chặt, ôm lấy nàng bước thẳng về phía long hỏa.


      “Khoan !” Lục Quang hóa bóng lao ra, chuyển hướng sang bầy rắn rơi rớt giữa trung, Nhậm Hoài Tô bám sát theo sau như hình với bóng, giơ tay chộp lấy luồng quỷ khí mơ hồ của nàng. Lục Quang chợt nhớ ra y là thi mị, chuyện bắt quỷ khí đối với y dễ dàng như trở bàn tay, bèn lập tức hóa thành thực thể, “Nhậm Hoài Tô, đây là vật của ta, ngươi muốn chết rút hồn ngươi ra mà chết, để cơ thể y ở lại!”


      “Ta , quá cố chấp khiến người ta vui.” Nhậm Hoài Tô tóm chặt tay nàng, “Hôi phi yên diệt cùng ta, chấm dứt ở đây, có gì tốt.”


      “Ngươi dẫn con rồng phóng hỏa khắp nơi, ngươi thiêu chết bao nhiêu người ngươi có biết hay ? Ngươi hận người ta có lỗi với ngươi, vậy nếu đời sau của những Hắc Kỳ quân đó, gia quyến của những người bị ngươi thiêu chết chừng vẫn còn sống… Ngươi định dùng cách này, năm xưa thiêu sống thân nhân họ, ngày nay giết chết họ hay sao?” Lục Quang sốt ruột muốn xem Thẩm Chiên Đàn có chết hay chưa, những chuyện này vốn xuất trong đầu nàng từ lâu, nhưng vốn chẳng để tâm, lúc này cần thoát thân, liền buột miệng ra.


      Bàn tay Nhậm Hoài Tô nắm tay nàng bỗng siết chặt, gân xanh nổi , mặt y biến sắc.


      Nàng lạnh nhạt quét cái nhìn sang y, “Rốt cuộc ta cũng hiểu ngươi là người như thế nào, cho cùng chẳng qua chỉ là gã điên trước sau hiểu chuyện, đừng tưởng mình thấu suốt tất thảy, chính là vì thấu suốt, mới dị thường như vậy.” Nàng thoáng khựng lại, rồi tiếp, “ đáng buồn, ngươi có bạn bè, ai để chuyện trò, sau khi mang vạ nghĩ ngợi lung tung, bèn nghĩ quẩn.”


      Y lại biến sắc.


      Nàng tiếp tục lạnh lùng. “Mau buông tay ra, Thẩm Chiên Đàn sắp chết rồi, con rồng kia thực khắp trần gian đốt sạch giết sạch, tội nợ của ngươi cũng sắp cháy hết còn lại gì.”


      Sâu trong đôi mắt Nhậm Hoài Tô có thứ gì biến hóa, y nhìn nàng bằng cái nhìn u ám, quanh người long hỏa phừng phừng, y bước tới trước, cũng lui trở về.


      Máu con rồng vàng phụt qua bên cạnh, vì trọng thương, nó còn phun lửa, chỉ vung trảo chộp thẳng xuống đầu Nhậm Hoài Tô.


      Lục Quang lôi tay áo Nhậm Hoài Tô, vì y phản kháng nữa, nàng kéo y chạy trốn dễ dàng hơn nhiều. Ngay khi long khí ập tới, sau lưng Lục Quang mở tung đôi cánh, xách Nhậm Hoài Tô bay nhanh về phía trước.


      “Này.” Nhậm Hoài Tô , “Thẩm Chiên Đàn chưa chết.”


      “Cái gì?” Nàng giật mình cúi nhìn, chỉ thấy kim long chộp hụt bèn ngoảnh đầu, đưa vuốt kia quắp nhanh về phía thứ xoay tít giữa trung, là con rắn mảnh màu xanh ngọc, có thể đoán được hồn phách Thẩm Chiên Đàn cuối cùng nhập vào con rắn đó. Con rắn linh hoạt dị thường, né tránh nhanh nhẹn, thân thể con rồng quá to lớn, thành ra có phần vụng về hơn, mấy trảo quắp xuống đều bị rắn né được, trước ngực trọng thương, sau khi long huyết chảy hết thân thể kim long dần nhạt màu, giằng co hồi lâu, kim long lại tiếp tục phun lửa, nhưng luồng lửa còn khí thế hung hiểm như ban đầu.


      “Này, nữ nhân.” Nhậm Hoài Tô cất giọng trầm đục, “ chỉ người đời nợ ta, ta cũng nợ người đời, có biết năm xưa ta bị hoàng thượng lừa gạt, lỡ tay thiêu chết binh lính, căm phẫn muốn chết… gia quyến của họ làm gì ta ?”


      “Ta biết.” Lục Quang xách y bay về phía ngọn núi, “Nhưng… giết người vẫn là giết người, giết hàng trăm người chính là tội ác tày trời, ngươi giết hàng ngàn người, lẽ nào đáng để đền mạng?” Giọng nàng hững hờ, “ đáng buồn là bất luận họ làm gì với ngươi, những đau khổ, mất mát của họ cũng vĩnh viễn quay lại nữa, cũng giống như những gì ngươi làm bây giờ. Họ thậm chí còn thể giết chết ngươi, lẽ nào đến nay ngươi còn oán hận những khổ sở ngày xưa từng chịu?”


      Nhậm Hoài Tô cười khục, tiếng người mênh mông, chút niềm vui, chỉ khẽ rên lên thanh như thế, “Ta có tội.”


      có tội cũng nợ nần kẻ khác.” Nàng bắt đầu mất kiên nhẫn, lạnh lùng , “Lẽ nào Tiểu Như năm xưa ngươi cũng nợ nần? Ngươi bà ấy ? Ngươi vì sao đồng ý cưới bà ấy làm vợ? Ngươi vì sao trục xuất bà ấy khỏi phủ? Cũng có thể năm xưa ngươi từng có nỗi khổ bất đắc dĩ, nhưng bà ấy ở vậy đợi ngươi trọn sáu mươi lăm năm ròng rã, có bao nhiêu người có thể chờ đợi suốt sáu mươi lăm năm trong đời? Có bao nhiêu người dù bằng lòng chờ đợi lại được tốt số, chẳng hết nổi quãng đời dài đến thế? Dù có sống, nếu vốn thể có được kết cục, lẽ nào phải sống suốt quãng thời gian đằng đẵng ấy cũng là chuyện tốt đẹp, chuyện ghê gớm? Bà ấy chờ nổi ngươi đành, rồi ngày bà ấy già và chết , ngươi còn dẫn rồng đến phóng hỏa phá thành thiêu sống bà ấy, để bà ấy thậm chí được chết yên lành! Còn mở miệng là ngươi có tội.”

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 16.5 -

      Nhậm Hoài Tô ngẩng phất đầu lên, nàng trông thấy giữa hai đầu mày y khí đen chợt nổi, lỗ đen xoay tít giữa trán, chính là dấu hiệu mở quỷ môn. Lục Quang cười nhạt, “Cuối cùng cũng nhớ ra? Ngươi biết chuyện ngươi làm hoang đường đến mức nào rồi? chỉ người đời nợ ngươi, ngươi cũng nợ người đời, diệt thế bỏ , hôi phi yên diệt, lương tâm của ngươi có an ổn ?”



      Đôi mắt Nhậm Hoài Tô lấp lánh, tỏa ra thứ hào quang vô cùng rực rỡ xán lạn, “Nữ nhân.”


      “Hừ!” Lục Quang muốn quan tâm.


      “Ta nghĩ chuyện hôm nay đúng là ta sai.” Y điềm tĩnh, “Cũng có lẽ thế gian này hề nợ ta, mà chỉ Thẩm Chiên Đàn nợ ta.”


      Nàng cười, “Đúng vậy.”


      “Ha!” Y lại bật ra tiếng cười thấp, dù vẫn hề có ý cười, nhưng thanh ấy dường như có chút thực chất, “Vậy mặc y chết thế này, há chẳng phải quá hời?”


      Lục Quang thoáng ngây người, nhìn xuống, chỉ thấy dù con rắn xanh ngọc vẫn linh hoạt uyển chuyển, nhưng long hỏa của con rồng hễ chạm đến lập tức gây chết người, dưới bao vây của long hỏa và long trảo, Thẩm Chiên Đàn còn nhiều gian để né tránh.


      “Nữ nhân, chuyện hôm nay là ta sai.” Nhậm Hoài Tô cất giọng trầm thấp, “Diệt thế chi long ta xử lý, mạng Thẩm Chiên Đàn ta nhất định phải đích thân lấy, lần sau khi ta đến, có bằng lòng cùng ta trả hết nợ nần?”


      Nàng chớp mắt, ngờ vực hỏi lại, “Ngươi có thể xử lý con rồng vàng?”


      Nhậm Hoài Tô nhoẻn cười, nụ cười rực rỡ, vạt áo cùng tóc cũng tung bay, “Vì sao thể?”


      Chính vào lúc y bốn chữ “vì sao thể”, con rắn xanh ngọc trong thế giằng co ngớt với kim long bỗng nhiên vút khỏi vuốt rồng, chớp mắt cắn phập vào cổ tay Nhậm Hoài Tô!


      Lục Quang nổi trận lôi đình, ngay vào lúc nguy cấp này, chẳng ngờ Thẩm Chiêm Đàn vẫn rắp tâm hại người, nàng vẫy ngón tay, Huyết Lưu Hà hóa kiếm bay ra, bóng kiếm nháng lên, con rắn màu xanh ngọc cắn cổ tay Nhậm Hoài Tô đứt làm hai nửa, máu phun tung tóe, rơi xuống giữa từng .


      Nhậm Hoài Tô nhìn con rắn rơi xuống, bật ra tiếng cười, “Ồ? Ngươi sợ ta chết còn hơn sợ kim long diệt thế.” Y ngước đầu lên, gạt Lục Quang về bên, đối mặt con rồng vàng.


      Lục Quang chớp mắt, y định làm gì. Thình lình trông thấy lỗ đen xoay tít giữa trán y từ từ khuếch đại, từ xuống dưới người y bỗng nhiên xé toạc thành cái khe khổng lồ, cái khe tung hoành hồi lâu, mở ra như con mắt quỷ, bên trong vạn quỷ gầm gừ, đầu lâu rên xiết, quỷ khí tuôn ra tựa khói, ngưng tụ thành từng vuốt quỷ.


      Quỷ môn!


      Nàng giật mình khiếp hoảng, Nhậm Hoài Tô hy sinh thân mình mở quỷ môn trước mặt kim long!


      Quả nhiên khi quỷ môn vừa mở, quỷ khí ngút trời phía trong lập tức thu hút kim long, nó gần như hề do dự phun lửa thẳng vào cửa quỷ, lê tấm thân trọng thương, tiếng rồng ngâm rền rĩ, lao đầu vào quỷ môn!


      Bầu trời nhập nhoạng sáng tối, nửa tầng sặc sụa quỷ khí và những bóng đầu lâu đen đúa, nửa còn lại dày đặc long khí màu tía của con rồng vàng, nửa tím nửa lam, sau va chạm đột ngột, ánh vàng lịm tắt, long khí tan sạch, quỷ môn cũng biến mất trong chớp mắt, bầu trời quạnh quẽ như chưa từng có gì xuất .


      Cả bóng Nhậm Hoài Tô cũng còn.


      Lục Quang vỗ cánh lao về phía quỷ môn, sắc trời dần đổ tối, sao trời cũng lên, gió đêm mát rượi mang theo mùi cháy khét chưa tan hết phất qua đầu mũi, hoàn toàn chút dấu vết của dị tượng vừa rồi.


      Đôi mắt trông xuống, trong thành Mâu Uyển nghi ngút khói, biết bao nhiêu nhà cửa đổ nát, vô số ngọn núi bắt lửa khắp xa gần, dù kim long vào quỷ môn, nhưng chút oai tàn của long hỏa vẫn còn, ở nửa chừng trời nghe tiếng kêu khóc, nhưng có thể tưởng tượng được cảnh tang tóc dưới mặt đất. Nàng đưa mắt nhìn quanh, thấy bóng Nhậm Hoài Tô, thi mị có thể mở quỷ môn, vậy sau khi mở quỷ môn ra sao?


      Y có còn sống ?


      Có trở về ?


      Có lẽ , y “lần sau khi ta đến”, nghĩa là y chết.


      Nàng cảm thấy buồn cười, thi mị bao giờ chết, dù có phá hoại thân thể y, chỉ cần phần còn tồn tại, y có thể phục sinh, trừ phi giống như long hỏa, có thể đốt y thành tro bụi, bằng y bao giờ chết…


      Vì sao phải lo lắng về việc y có chết hay ? Nàng nghĩ dù y có quay lại, dù y vẫn mang dáng vẻ ấy, nếu thân thể kia còn là thân thể nàng từng nương tựa, nếu đó chỉ là hình bóng tuần hoàn, hình bóng ấy thậm chí thể ghi nhớ hơi ấm khi ôm nàng, cũng thể giải thích vì sao lại nhìn nàng bằng cái nhìn dịu dàng đến thế, thể trả lời nàng vì sao đành đoạn xuống tay giết nàng…


      Gã Nhậm Hoài Tô ấy, nàng có sẵn lòng gần gũi hay ?


      Có liều mạng giữ gìn hình bóng ấy hay ?


      Ngẫm ngợi mãi... chỉ còn rét giá vô biên.


      Hòa thượng đần vĩnh viễn mất , còn ai cùng nàng hoài niệm, nàng từng oán, từng hận rằng, sao y có thể quyết định, có thể xuống tay lừa gạt nàng hai lần, giết chết nàng hai lần? Nhưng rồi nàng phát rằng có giết nàng hai lần cũng được, vì gã hòa thượng muốn giết nàng luôn giữ lòng tin vững chắc, luôn cho rằng giết nàng cứu chuộc tất thảy, luôn vì muốn hy sinh và bảo vệ tất thảy mà ra tay.


      Luôn khờ khạo ngốc dại tin rằng y nhẫn nại như vậy, hy sinh như vậy, giết người như vậy, cứu vớt tất thảy.


      Thực ra nào có ai muốn ngươi cứu vớt? Dù ngươi còn nữa, rồi cũng có những kẻ có thể làm chuyện ngươi thể tưởng tượng ra.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :