1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Phật tội - Đằng Bình (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 14.6 -

      Hai phong thư y hệt nhau chồng làm , đặt cái bàn trong đan phòng.


      “Ngươi có biết chuyện?” Cơ Nhị nhàn nhã ngồi cái ghế dựa cách xa lò đan nhất, tay cầm cái quạt lông biết ai bỏ lại, ra sức tự quạt cho mình. Thực ra đan phòng của Đan Hà rất lớn, thành thử quá nóng, nhưng ai đó sống trong nhung lụa quen thói, cảm thấy hoàn cảnh nơi này khó chịu đựng, nếu phải vì trà ngon, y thực tình ngồi nổi nữa.


      “Ngươi định chuyện nào?” Đan Hà đứng trước lò, chăm chú trông chừng mực lửa mẻ đơn trong lò luyện, phần da vùng gáy y trắng như màu tuyết, rịn dù chỉ chút mồ hôi, “Chuyện núi Mân đổ sụp thành hoang nguyên trăm dặm, Trường Sinh tháp gây hấn với toàn thiên hạ bằng khí thế như kình ngạc; hay là…?”


      “Tất nhiên là cái chuyện ‘hay là’ mà ít người nắm nội tình kia…” Cơ Nhị biếng nhác đáp lời, “Đêm qua Chấn Lôi doanh của lực lượng Hắc Kỳ quân ở kinh đô bị tập kích, hơn năm trăm quan binh trú đóng bị tàn sát, nghe đồn thây phơi đầy đất, máu chảy thành sông, ai sống sót.”


      “Chấn Lôi doanh là tinh binh phòng thủ kinh đô.” Mí mắt hẹp dài của Đan Hà thoáng nheo lại, “Đêm qua Hoàng thượng vốn định giá lâm Chấn Lôi doanh kiểm duyệt binh mã, chừng như có ý phái Chấn Lôi doanh ra mặt xử lý vụ tháp Trường Sinh, kết quả vướng tay việc khác nên nhỡ chuyến .”


      “Chuyện ở Chấn Lôi doanh, chỉ cho thấy có người có ý thù địch với Hoàng thượng, còn là hành động khiêu khích Trường Sinh tháp.” Cơ Nhị , “Phàm là kẻ địch của tháp Trường Sinh, cũng chính là minh hữu của ta, ngươi nghĩ ta nên tìm kiếm nhân vật có thể giết mấy trăm người trong đêm này, lung lạc y, biến y thành trợ thủ, để chuyến thăm tháp Trường Sinh của chúng ta yên ổn hơn phần nào hay sao?” Y đến là rành mạch thản nhiên.


      Đan Hà trầm mặc chốc lát, rồi lắc đầu, “Là thi mị.”


      Cơ Nhị thoáng cau mày, “Cái gì…”


      “Là thi mị…” Đan Hà tiếp lời, “Kẻ có thể giết mấy trăm người chỉ trong đêm, ngoài thi mị, chỉ có Dịch thần.”


      “Thi mị?” Cơ Nhị đương nhiên biết , thứ gọi là “Dịch thần” chỉ tồn tại trong truyền thuyết, là thần ôn dịch chuyên lây lan dịch bệnh, còn “thi mị”… dễ thấy, chính là vị hảo hữu Nhậm Hoài Tô kia, “Ngươi cho rằng đấy là y?”


      “Là y.” Đan Hà nhắm mắt, ngữ khí hững hờ.


      “Với tính cách của y, sao có thể mặc sức ra tay giết chóc, sao lại muốn gây chuyện bất lợi với triều đình?” Cơ Nhị thở dài, “ biết y có liên quan gì tới Trường Sinh tháp?”


      “Lòng người vốn khó dò, hóa thành quỷ tâm, ta với ngươi làm sao đo lường được.” Đan Hà trả lời.


      “Thần côn, đêm nay có hứng thú điều tra chuyến ?” Cơ Nhị hào hứng nhìn y, “Gã Nhậm Hoài Tô nhạt nhẽo quá nhàm chán, tên thi mị giết chóc thành thói lại quá đáng sợ, ngươi nghĩ rằng khi huyền cơ trong câu chuyện được sáng tỏ, ắt ràng quan hệ giữa y và Trường Sinh tháp hay sao? cho cùng lúc tháp Trường Sinh xuất , y mới bắt đầu mạnh tay giết người.”


      “Điều tra?” Đôi mày dài mảnh của Đan Hà cau lại, “… Tháp Trường Sinh?”


      “Đừng ngươi dám.” Cơ Nhị phe phẩy trục quyển trong tay, “Kẻ được mệnh danh tiêu luyện sư đệ nhất, trong ống tay áo pháp khí thần khí linh đan diệu dược vô số kể, há có thể thực sợ hãi ngọn Trường Sinh tháp cỏn con?”


      đời loại người chỉ sợ thiên hạ loạn như ngươi hóa ra cũng chẳng ít.” Đan Hà cười , đôi mắt trầm tĩnh vẫn dịu dàng chăm chú vào lò đan.


      Nửa đêm hôm ấy.


      Hai bóng người đặt chân vào vùng bình nguyên rộng trăm dặm quanh tháp Trường Sinh.


      Ở phía xa, những đốm đỏ lập lòe trôi lững lờ quanh ngọn tháp, đèn lửa huy hoàng, cao vút chạm mây.


      Đan Hà phóng mắt nhìn, nở nụ cười tiêu sái, tay áo phất lên, vạt những chấm sáng màu bạc vung về phía tháp Trường Sinh, vạt ngân quang như bầy đom đóm, im ắng tung bay, vây bọc ngang lưng ngọn tháp. Nơi ngân quang bao phủ, Cơ Nhị nhìn ra ngay, chỗ đốm đó là mắt của con thú bị chặt tay, cả ngọn tháp do thi hài quỷ mị và thú chồng chất mà thành, khỏi bật cười ha hả, “Thú vị.”


      Khi hai người đặt chân vào hoang nguyên, Thẩm Chiêm Đàn trong tháp Trường Sinh liền ngoảnh lại, đứng nhìn ra từ sau chấn song, đôi bóng người áo tím bềnh bồng, toàn thân phản xạ ánh sao lấp lánh, vô cùng bắt mắt. Y dõi mắt hồi lâu, trở ngón tay, cây cung dài xuất giữa những ngón tay, chỉ thấy trường cung đầu tạc hình mặt Phật Thích Ca cười, đầu khắc hình mặt quỷ nữ khóc. Y giơ tay giương cung, cung vô hình vô vật, bắn thẳng về phía hai người nọ.


      Hai kẻ đột nhập hoang nguyên lách người né đòn đánh lén im lìm, Thẩm Chiêm Đàn thấy họ tránh đòn gọn ghẽ, giữa hai đầu mày bất giác để lộ ý cười rất nhạt, ý cười ấy vừa lan tới khóe môi, đột ngột biến thành hàn ý… Chỉ thấy Đan Hà lấy ra lá bùa từ trong tay áo, lá bùa lơ lửng sắp dán lên tháp Trường Sinh!


      Đó chính là, Thiên Ly Chân Hòa!


      Thiên Ly Chân Hòa chạm vào vật tức khắc bùng lên thiên hỏa, tháp Trường Sinh do vật ngưng tụ thành, lá bùa này chính là thiên địch! Y lập tức giương cung, mũi tên thứ hai lao vút , vạt đạo bùa của Đan Hà phất , mũi tên thứ hai lại hụt mục tiêu, bóng Thẩm Chiêm Đàn bồng bềnh như ảo ảnh, rời khỏi tháp Trường Sinh, đến đứng trước mặt Đan Hà và Cơ Nhị.


      Cơ Nhị nheo mắt, trước mặt y là nam tử ăn vận chỉnh tề, có hình xăm giữa hai đầu mày, hiểu vì sao có phần quen thuộc. Nhưng kẻ này ra tay ác liệt, vừa thân giơ cung nhắm thẳng sọ Đan Hà. Với sức mạnh dây cung của y, khi trúng cổ Đan Hà, chỉ e đệ nhất tiêu luyện sư đương triều khó tránh trở thành kẻ đầu. Cơ Nhị tay vung trục quyển, xông lên cứu người.


      Đan Hà tuy tinh thông pháp thuật, nhưng công phu quyền cước lại chẳng bằng ai; Cơ Nhị chiêu thức ảo diệu, thân pháp lanh lẹ, lại biết thuật pháp, hai người chưa từng kề vai chiến đấu, hiểu ý nhau, bị cây cung của Thẩm Chiêm Đàn làm rối cả chân tay, liên tục thối lui.


      Trường cung trong tay Thẩm Chiêm Đàn tên gọi “Bi Hoan cung”, bản thân y cũng biết võ công như Đan Hà, chỉ tinh thông thuật pháp. Nhưng trong Bi Hoan cung chứa đựng tinh phách của vị võ tướng trăm năm trước, phàm là người cầm cung, có thể phát huy sức mạnh và chiêu thức kinh người, khuyết điểm duy nhất là, cây cung chứa hồn phách, lúc giết người thể khống chế, khi cung nổi sát tính, kẻ cầm cung cũng khó lòng chế ngự.


      Ong tiếng, dây cung Bi Hoan lại xuất chiêu, Cơ Nhị lao tới trước mặt Đan Hà, nhưng Thẩm Chiêm Đàn bắn hụt mấy lần. Với ngộ tính của y, mũi tên này vừa mạnh vừa hiếm, Cơ Nhị xoay người, mũi tên xoẹt qua ngay sát bên thân! Y nghe lạnh toát trong bụng, ổn! Ngoảnh lại nhìn, thấy Đan Hà yên ổn đứng đó, mũi tên vút xuyên qua tay áo, để lại lỗ thủng, nhưng mảy may tổn thương.


      Chính vào lúc ấy! Thẩm Chiêm Đàn thình lình ngoảnh lại, chưa kịp nhìn , nghe luồng hơi bỏng rát táp vào mặt! Thiên Ly Chân Hỏa! Cả ngọn tháp Trường Sinh chìm trong biển lửa, nom như ngọn đuốc khổng lồ, soi tỏ cả hoang nguyên thênh thang trăm dặm! biết vào lúc nào, Đan Hà dùng bầy bươm bướm màu bạc đem bùa chú dán lên tháp Trường Sinh.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 14.7 -

      Cơ Nhị sững sờ, chỉ thấy gương mặt Thẩm Chiêm Đàn cơn giận dữ, quay sang trừng Đan Hà, quanh người ánh sáng pháp trận lấp lóe, mình vào ngọn tháp.


      Đan Hà cúi đầu nhìn tay áo, y , mũi tên này hụt vì Thẩm Chiêm Đàn tiễn pháp tinh, hay vì y có ý hại người?


      Nếu có ý hại người, chuyện y dựng tháp kinh người này há chẳng phải vô cùng kỳ quái?


      Trong tháp Trường Sinh lửa bốc ngùn ngụt, những khung cảnh xa hoa quằn quại trong Thiên Chân Ly Hỏa, để lộ chân diện mục, hơi nóng ập tới từng đợt, mùi hôi thối nồng nặc, điệp tinh ăn vận lộng lẫy hoảng loạn bỏ chạy kêu gào trong biển lửa. Thẩm Chiêm Đàn lao về phòng ngủ, nhìn quanh lượt, lấy thứ gì, cuối cùng ngước đầu nhìn cái hộp gác cao, nhét nó vào tay áo, xoay người xuống đáy tháp.


      Hàn hạp lạnh buốt thấu xương, chống chọi với ngọn lửa nóng rát ghê khiếp xung quanh, Thẩm Chiêm Đàn cúi đầu chạy vội, nhanh chóng xông tới cánh cửa màu xanh nhạt ở đáy tháp, tiến vào gian hầm.


      Sau cánh cửa là cái hang khổng lồ và rét giá, nền hang ngổn ngang mấy thân người lạnh lẽo, mỗi thân người đều được bao bọc bởi lớp sương giá trắng toát mỏng manh, họ đều chưa chết, nhưng hồn phách trong cơ thể bị rút cạn. Chính giữa hang lơ lửng vật tỏa ra quầng sáng cầu vồng, chùng như có hình hài, nhưng xán lạn vô cùng. Thân người chất đống trong hang là những kẻ mất tích ở tháp Trường Sinh, hồn phách họ bị rút cạn, ngưng tụ thành viên hồn châu với sức mạnh to lớn lơ lửng ở lưng chừng gian. Thẩm Chiêm Đàn chộp lấy viên hồn châu, nuốt vào bụng, lập tức hàn khí trong hang càng thêm nặng nề. Đứng bên ngoài tháp, có thể nhìn thấy biển lửa rùng rùng thiêu đốt ngọn tháp bỗng nhiên tắt lịm, rồi từ đó phát ra luồng hơi lạnh kinh người, ngay tiếp theo là tiếng kêu răng rắc, nhũ băng ngưng kết bề mặt ngọn tháp cao chọc trời, phong kín ngọn tháp nửa vẫn nguy nga tráng lệ, nửa bị đốt lộ nguyên hình trong băng giá.


      “Hoàn Hồn Châu…” Đan Hà thấy Thiên Ly Chân Hỏa mất tác dụng, rốt cục gương mặt trắng trẻo thanh tú cũng để lộ chút dao động, “Chẳng ngờ gã này lại dùng hồn phách người sống trấn áp Thiên Ly Chân Hỏa, hồn phách người sống nếu rời xác quá lâu, bản thể cuối cùng mất mạng, loại pháp thuật này thương thiên hại lý, cực khó luyện thành, đời ngờ thực có người dùng tới Hoàn Hồn Châu.”


      “Hồn phách người sống? Lẽ nào là số người lầm vào Trường Sinh tháp trước đây? Hỏng rồi.” Cơ Nhị thở dài, “Số người mất tích ở nơi này tổng cộng có hai ngàn chín trăm ba mươi ba, nếu hồn phách mấy ngàn người đều bị y luyện thành thứ gọi là Hoàn Hồn Châu, ngoài thánh khí thiên địa, nào còn gì có thể địch lại sức mạnh to lớn ấy?”


      Đan Hà gật đầu, “Nếu y thả số hồn phách này về, hơn hai ngàn người kia nhất định mất mạng.”


      công trình lớn…” Cơ Nhị rầu rĩ cười, “Trước nay chỉ nghe giết người phóng hỏa, làm ác nhường ấy chẳng qua chỉ mười mấy người mà thôi, phải đền mạng. Gã này tay hơn hai ngàn mạng sống, chỉ sợ chỉ ta với ngươi đơn thương độc mã thể nào giải quyết nổi.” Y quét cái nhìn từ đầu xuống chân ngọn tháp mang hình dáng ghê rợn của vô số những bộ xác khô quỷ mị nhe nanh múa vuốt bị phong kín trong nhũ băng, “Nhất định phải tìm trợ thủ.”


      Ngoài tháp hai người cười mỉm, điềm nhiên rời . Trong tháp Thẩm Chiêm Đàn chân giẫm mấy ngàn cái xác hồn, ngửa mặt nở nụ cười với trần hang, sức mạnh Hoàn Hồn Châu có thể hủy thiên diệt địa, dù những kẻ dưới chân y có chết , sinh hồn hóa thành tử hồn, chẳng qua sức mạnh ấy chỉ giảm , phương pháp thi triển hơi khác biệt mà thôi.


      Chỉ cần giết Nhậm Hoài Tô, y là thiên hạ đệ nhất, là thần phật và chúa tể của thế nhân này.


      đứng sống chết, tất thảy đều do y quyết định.


      Mấy con điệp lộng lẫy lặng lẽ xuất bên cạnh y, tiếp sau đó là vài con thi hình dáng kỳ dị cũng hình, rồi đến loài ma đẩy cát vô hình, vài mục quái hình trạng chỉ có đôi mắt lớn, đủ các giống vật im lìm xuất , lẳng lặng đứng hầu lệnh vị Vương của chúng.


      Thẩm Chiêm Đàn giơ tay, chỉ về hướng, “ từ hướng này, có gian đạo quán.” Y để lộ nụ cười dị, “Trước lúc mặt trời lặn ngày mai, ta muốn đạo quán ấy bị đốt cháy, đơn dược mất sạch, còn lại gì. Gã đạo sĩ này tầm thường, hành nhớ cẩn thận.”


      Mấy con quái hình dáng kỳ dị lãnh mệnh mà , y càng mặc sức hưởng thụ mùi vị hất hàm sai khiến, cái gọi là vương giả, cái gọi là quân lâm thiên hạ, phải như thế này sao? Đó chính là địa vị mà thế nhân tranh giành theo đuổi, nếu hưởng thụ cho thỏa, há chẳng phải uổng cả đời người.


      vật tụ tập trong hang càng lúc càng đông đúc, Thẩm Chiêm Đàn nuốt Hoàn Hồn Châu, lực tăng mạnh, dù vẫn là xác phàm, chưa kịp thoát thai hoán cốt, nhưng giống quái tôn y làm chúa tể mỗi lúc nhiều. Thẩm Chiêm Đàn được bầy tinh nâng lên bảo tọa, cái ngai báu biết con nào trộm từ chỗ hoàng đế nào, y ngồi cái ghế lớn vàng son lộng lẫy đó, chỉ cảm thấy bốn bề cứng rắn, lấy gì làm dễ chịu.


      Được vây quanh bởi vô số quỷ quái, ở góc tay áo y tỏa ra thứ ánh sáng đỏ nhờ nhờ, nhưng trong hang quá nhiều ma, Thẩm Chiêm Đàn chú ý đến. Chỉ thấy vầng sáng đỏ ấy tỏa ra dải khói màu đen mờ nhạt, là quỷ khí, im ắng tuồn vào những cái xác hồn dưới nền hang.


      “Bộp” tiếng, trong đống xác hồn dưới chân Thẩm Chiên Đàn bỗng có kẻ giơ tay chộp lấy cổ chân y. Thẩm Chiên Đàn giật mình, thân thể bị rút hồn phách sao có thể cử động? Gã đàn ông dưới đất loạng choạng đứng dậy, Thẩm Chiên Đàn vừa nhìn biết, người này phải tự sống lại, mà là bị quỷ khí của người khác xâm nhập linh thức, điên cuồng chặt chém bừa bãi mục đích.


      Khi ý nghĩ này nảy lên trong đầu, có những chuyện dần ra ràng và mạnh mẽ như vũ bão. Hai chân Thẩm Chiên Đàn bị cùm dưới nền đất, y biết võ công, Bi Hoan cung chỉ dùng được trong nhất thời, tùy thân mang theo, cái xác sống dốc hết sức chộp chân y lại, y thực thể né được. Đương lúc y kinh ngạc, những kẻ sớm muộn cũng “chết” dưới đất lần lượt sống dậy, thi nhau lao vào Thẩm Chiêm Đàn mặc sức ra tay.


      Thẩm Chiêm Đàn vốn biết võ công, đám người nọ bị rút hồn phách, sợ chết sợ đau, vô tri vô giác, thi triển thuật pháp công kích dường như cũng khó có tác dụng, chẳng bao lâu y bị bầy người trói gô quẳng đất. Chính vào lúc Thẩm Chiên Đàn bị chế ngự, những cái xác hồn lần lượt ngã xuống, như thế cảnh tượng họ đứng lên cử động ban nãy chỉ là giấc mơ. Quỷ khí người y từng chút bay ra trút thẳng vào Huyết Lưu Hà.


      Y nằm dài nền hang, rất ôn hòa và nhẫn nại nhìn nữ từ đứng trước mặt.


      Nữ từ này chỉ mới thân ngay khi Thẩm Chiên Đàn bị trói.


      Nàng bay thẳng ra từ hàn hạp.


      Mi mục nàng vẫn thế, chừng như chưa từng đổi thay, trong đôi mắt lạnh lùng là vẻ khinh bỉ trần trụi, nàng di chuyển bàn chân, làm thế “giẫm” lên mu bàn tay Thẩm Chiên Đàn, “Thẩm công từ, sao ngươi cũng mắc bẫy người khác thế này, sao bỗng nhiên lại nằm vật ra trước mặt ta rồi?” Nàng cười đầy ác ý, cười rất vui thích, “Thấy Thẩm công tử nằm đây, tâm trạng ta thực là tốt lắm.”

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 14.8 -
      Quỷ mị ma xung quanh bồn chồn rục rịch, vật chuồi ra từ tay áo Thẩm Chiên Đàn, bay về phía lồng ngực nữ tử, vật đó lấp lánh sáng, chính là Huyết Lưu Hà. Huyết Lưu Hà là khắc tinh vạn quỷ, là chỉ bảo dùng để xua hồn ngự quỷ, nên dù Thẩm Chiên Đàn bị xác sống tập kích, lũ quỷ mị xung quanh có hoang mang rục rịch, nhưng đều dám manh động.



      Hình dáng nữ tử giữa trung như thực như mơ, sau khi Huyết Lưu Hà dung nhập vào ngực nàng, cái bóng ấy bỗng hình rệt, như có thực thể. Nàng giơ ngón tay vạch vết thương lưng Thẩm Chiên Đàn, lấy giọt máu, lên hàn hạp. Nắp hộp bật mở, hòn dung ngọc trong hộp lóng lánh dị thường, nàng vẫy tay, thứ nước lóng lánh hòn dung ngọc bỗng hóa thành dải khói , chậm rãi để vào người nàng.


      Thẩm Chiên Đàn nhìn chăm chăm chớp mắt, đó là thánh khí đất trời, là thánh khí mà năm xưa y dành dụm trong dung ngọc.


      Dưới tác dụng kép của thánh khí và Huyết Lưu Hà, người con quen thuộc ấy xuất trước mặt y, như thể chưa từng bị chặt cánh và thiêu sống trong biển lửa, nàng đủ đẹp, nhưng sắc mặt hồng hào đặc biệt... Y đăm đăm trông đôi môi nàng… vì có máu của y ư?


      “Hoàn Hồn Châu dùng hết vào việc phong tỏa ngọn tháp này rồi.” Nàng ngưng tụ thực thể, nụ cười càng ma quỷ động lòng người, “Nếu ngươi định lấy nó đối phó ta, tháp Trường Sinh sụp đổ thành đống thây ma thối rữa… Thậm chí… những con ma quỷ quái chưa chết tìm ngươi tính sổ, ngươi dám ?” Nàng nâng cằm Thẩm Chiêm Đàn, “Kẻ tự tư ác độc, tay che trời, sợ thương thiên hại lý chỉ sợ thiệt đến chính mình, hẳn nỡ vứt bỏ Trường Sinh tháp nhỉ? Đó là vốn liếng để ngươi quân lâm thiên hạ, có nó… ngươi chẳng còn lại gì… Ngươi cược ta giết nổi ngươi, có phải ?”


      Thẩm Chiên Đàn mỉm cười, dịu dàng gọi, “ Quang.”


      Nàng soi mói ngực y, ngắm nghía góc độ và phương hướng, lơ đễnh ừ tiếng.


      Quang, dù kẻ từng làm bạn cùng phải thân xác này, nhưng ta và từng có cái hẹn bạc đầu, có mối duyên chung đường.” Y khẽ, “Ta che chở khỏi nắng gắt, tìm cho Vô Ái Hồn, cùng chung giường chung gối, cho dù... cho dù ta vung kiếm đâm , nhưng đó chỉ là hành động bất đắc dĩ vì cứu thế, trong lòng ta...”


      “Trong lòng ngươi... chưa từng nghĩ rằng ngươi giơ kiếm chém xuống ta đau.” Nàng lạnh nhạt ngắt lời y, “ lần như vậy, hai lần cũng như vậy, ngươi cần giải thích, ta hiểu cả.”


      Y khựng giọng, thở dài, im lặng.


      “Ngươi xem ta nên đâm ngươi từ đâu mới giống nhát kiếm ngày xưa ngươi tặng cho ta?” Nàng ngẩng đầu nhìn quanh, quỷ mị vây quanh thấy ánh mắt nàng quét đến đều thi nhau lánh mặt, Quang mỉm cười, nhìn con tiểu quỷ lẫn trong đám đông, nhàng lên tiếng, “Đem kiếm tới đây.”


      Con tiểu quỷ lập tức ngưng tụ thành thanh kiếm, bay về phía tay nàng.


      Nàng tay cầm quỷ kiếm, chĩa thẳng lồng ngực Thẩm Chiên Đàn, “Ta vẫn nhớ cả, cái hẹn cưới nhau, mối duyên cùng đường, ta nhớ có người tâm hoài trong sáng, nghiêm túc đối tốt với ta, chỉ tiếc thay...” Nàng cũng thở dài, “Y đối tốt với ta phải vì ta, mà là để cứu thế.” Nàng lắc đầu, “Ta trách y.”


      Thẩm Chiên Đàn thoáng cau mày, chỉ nghe nàng nghiến tùng chữ , “Nhưng ta hận ngươi.”


      “Y…” Y chợt buông chữ, lập tức bị nàng chặn lời, “Nếu phải vì có ngươi, y... y ...” Nàng chớp mắt, nhìn y đăm đăm, chậm rãi, “Ngươi chính là phần vô tình nhất trong y, nếu có ngươi, y đối với ta như vậy... Bất cứ... bất cứ người bình thường nào cũng .”


      Y dịu dàng lên tiếng, “Y chính là ta, ta chính là y.”


      “Y là người tốt.” Nàng thở dài rất khẽ, “Nhưng có tim, còn ngươi... ngươi nhớ được những gì y nhớ, nhưng nghĩ những gì y nghĩ.” Nàng bình thản, “Y ‘Ta và vô tình, nào phải nhân gian vô tình. Chúng sinh có tình, cha mẹ hiền từ, hươu kêu hổ gầm, đều vì sinh tồn, hoa nở hoa tàn, trăng tròn trăng khuyết, đều là chỗ tốt đẹp của vạn vật, há có thể hững hờ liếc mắt, nghe đấy rồi quên?’ Còn ngươi... còn ngươi sao?” Nàng xuyên kiếm vào ngực y, “Ngươi giết chết y.”


      Lưỡi kiếm quỷ xọc giữa ngực Thẩm Chiên Đàn, kỳ lạ thay thấy máu bắn lên tung tóe, thậm chí Thẩm Chiên Đàn cũng lộ vẻ đau đớn, y chỉ cười, “Y là Bồ tát từ bi, ta là ma quỷ quái? Nhưng y làm gì? Y vô tình, y có tim, y giết hết lần này tới lần khác... Còn ta sao?” Thẩm Chiên Đàn dịu dàng, “Ta có từng tổn thương ? Ta thu hồn phách vào dung ngọc, ngày ngày cung cấp máu giúp phục sinh, ta từ bỏ thánh khí đất trời trong dung ngọc, ta mặc động thủ đâm kiếm vào ngực ta… Ta sai ở đâu? Vì sao lại cho ta là ma quỷ quái?”


      “Ngươi san bằng núi Mân dựng Trường Sinh tháp, nuốt sống hồn phách hơn ngàn người, khiến lòng người căm phẫn.” Nàng đều đều, “Huống gì ngươi gửi thư mời khách đến Trường Sinh tháp, chẳng qua cũng chỉ vì muốn nuốt nhiều hồn phách người tu đạo hơn, để giúp ngươi quân lâm thiên hạ mà thôi.”


      có từng nghĩ rằng, núi Mân bị lệ quỷ ma chiếm cứ, người thể đến gần, ta ủi phẳng núi Mân, tiêu diệt quái, biến nơi này thành trăm dặm đất đai, để người dân an cư lạc nghiệp, việc này có gì tốt?” Y lại càng dịu dàng, “Những kẻ nằm đây vốn có ý đồ bất lợi với ta, tự xông vào tháp, ta chỉ là tự vệ, lại sai lầm ở đâu? Hoàn Hồn Châu được cất ở đây, nếu vừa rồi có hai kẻ kia tập kích, ta đâu cần phải nuốt nó? Ta cũng chỉ là tự vệ…”


      “Đủ rồi!” Nàng lạnh lùng, “ cần nữa.” Quỷ kiếm trong tay nàng dần tan biến trước ngực Thẩm Chiên Đàn, thanh kiếm đâm xuống mà dường như tan vào y. Thẩm Chiên Đàn bình tĩnh như , nàng cũng nóng nảy, lại qua chốc lát, bỗng nhiên hồng quang chợt lóe, mảng áo trước ngực y rách toác, hình vẽ dạng hoa lan ra đan cài phủ kín nơi nhát kiếm nàng xuyên vào.


      Lục Quang giật mình... Nàng bổ sung sức mạnh Huyết Lưu Hà quỷ kiếm, nhằm khắc chế khí trong người Thẩm Chiên Đàn, ngờ sau khi nuốt Hoàn Hồn Châu, bản lĩnh y càng trở nên cao thâm khó dò, bất ngờ có thể chống lại nhát kiếm kia, đồng thời hóa giải quỷ khí và thánh khí kiếm thành vô hình. Nàng cấp tốc lướt ngược về sau, “Ngươi...”


      Thẩm Chiên Đàn trở mình ngồi dậy, hình vẽ dạng hoa có màu đỏ chỉ phủ kín lồng ngực y, thậm chí còn ngược theo mũi kiếm nhanh chóng trườn về phía tay Quang. Lục Quang vội vàng buông chuôi, hoa văn màu đỏ sinh sản rất nhanh, chớp mắt nuốt gọn cả thanh kiếm, như thể trổ bông hoa sắc nhọn mà lộng lẫy giữa trung.


      “Ta thế nào?” Y cười, bầy quỷ mị im phăng phắc bốn bề được quá trình thoát thân của y cổ vũ, dần quây lấy Lục Quang, y chắp tay nhìn lũ bóng quỷ vây nàng lại, “ là huyết quỷ ta vất vả nuôi lớn, lại lén nuốt thánh khí của ta, ăn thịt , ta sao có thể cam tâm?” Y nhìn Lục Quang đầy tiếc nuối, ánh mắt đó để lộ khó hiểu cách nghiêm túc đến bất ngờ, “ xem người mất trí nhớ như ta, chỉ an phận thủ kỷ niệm Phật vài năm, sao có thể thực thoát thai hoán cốt biến thành thánh nhân trách trời thương dân nào kia? Ta vẫn là ta, đến ta cũng tin trong những năm quên mất bản ngã ta có thể vô tư vô vi, lòng cứu thế hướng Phật, thế mà lại tin?”


      “Ta tin.” Tay nàng thầm bấm thuật trừ quỷ, “Y… y là người đơn thuần.”


      “Đơn thuần?” Y bật cười thực , “Suốt cuộc đời ta, chưa từng đơn thuần.”


      “Y đơn thuần.” Nàng bình thản, “Y đơn thuần, cho nên dễ dàng bị người ta lợi dụng, cho nên lúc giết người chưa từng nghĩ người ta thương tâm đau đớn, y tưởng y chỉ đạt được kết quả.”


      “Được được, cứ cho rằng ta từng đơn thuần, vậy sao?” Y cười tươi rói như gió xuân, mi mục phong lưu, “ là quỷ ta nuôi, ta muốn ăn thịt , đó là mối quan hệ đơn thuần nhất giữa ta và nay.”


      “Ăn thịt ta?” Nàng khinh rẻ nhướn mày, chú trừ quỷ trong tay thình lình bắn ra, quỷ mị bốn bề đồng thanh rên xiết, số quỷ ma lực yếu bị Huyết Lưu Hà khống chế, quay ra tấn công những vật khác, trong hang đại loạn. Thẩm Chiên Đàn lắp tên giương cung Bi Hoan bắn về phía nàng, lại thấy mũi tên xuyên qua ngực nàng dính dù chỉ chút máu, y khỏi ngây người... ra thân thể Lục Quang do Huyết Lưu Hà và thánh khí ngưng tụ thành, suy cho cùng vẫn phải là thực thể, cho nên bị mũi tên tổn thương. Nàng trúng tên của y, ngoảnh lại cười nhạt, thình lình trước mắt Thẩm Chiên Đàn tối sầm, sau lưng Lục Quang bất ngờ vươn cao đôi cánh khổng lồ. Y chỉ thấy hẫng chân, nhìn lại mình bị nàng xách trong tay, bay thẳng về phía sâu trong hang động.


      Cánh của nàng vẫn còn, nhưng phải cánh quỷ đen tuyền, mà mang thứ sắc đỏ sóng sánh kỳ dị, giống như có máu chảy bên trong, lại tỏa ra thử ánh sáng như lửa cháy.


      Hang động rất rộng, vốn là hang ngầm hình thành sau khi núi Mân sụp đổ thành bình địa trăm dặm, y bị bắt , số vật thần phục cũng cuống cuồng đuổi theo Lục Quang, nhưng bắt kịp đôi cánh nàng, Lục Quang nhanh chóng mất bóng trong chỗ tối sâu trong hang.


      Ngay vào lúc nàng khuất dạng, sâu trong hang động vọng về thanh đinh tai nhức óc, như thể có gì đó có khả năng làm nổ tung lớp đá bất ngờ xuất giữa nơi tưởng chừng bất khả.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 15.1 -


      Bạch đầu bất khả y


      Sâu trong hang động có người tay cầm trường thương, hẳn là đâm nát lớp đá mà xuống đây.


      Lục Quang xách Thẩm Chiên Đàn xông vào tận cùng hang động, nơi đó là đống đá tảng vừa đổ xuống, người chân đạp đá, dáng ngồi tiêu điều, bốn bề đất đá bay tung, y ngồi đó như ngàn vạn năm.


      Gương mặt quen thuộc, cơ thể quen thuộc, nàng sững sờ, bàn tay bất giác siết chặt, chừng như kẻ nàng xách trong tay là thù địch hại nàng bị thương hại nàng đau lòng, còn cố nhân ấm áp vẫn ngồi kia đợi chờ nàng.


      Nhưng đáng tiếc chỉ trong chớp mắt, khi kẻ ấy ngoảnh lại, đôi mắt tưởng như nồng nàn giờ chỉ còn lại khoảng rộng hoang vu, trong mắt Thẩm Chiêm Đàn có lẽ còn chứa đựng thi hài hay máu tanh, còn trong mắt y chỉ là hoang mạc trải dài, mênh mông cát sỏi, mảy may sống.


      Y... cũng phải là y.


      Nhưng nàng thấy y cười, dù hề vui vẻ, “... vỡ mộng hay chưa?”


      Y hỏi.


      Nàng thoáng khựng lại, “Ngươi… ngươi…” nàng nghiến răng, “Ngươi biết từ lâu… , ngươi vẫn luôn biết…”


      Người nọ cười thầm , “ muốn ta trả y cho , ta bèn trả, còn , rốt cuộc có được y chưa? Lục Quang, mến và dựa dẫm chẳng qua chỉ là ảo ảnh, y chưa từng tồn tại, điều đặt lòng tin chưa từng tồn tại, chỉ có vết thương để lại cho mà thôi.” Tay y ve vuốt trường thương, giọng sâu trầm, “Ta hỏi thêm lần nữa, theo ta chinh phạt thiên hạ, đồ diệt nhân gian, để tất thảy những chuyện trong quá khứ đều hôi phi yên diệt, có được hay ?”


      Nàng đặt Thẩm Chiên Đàn xuống, chăm chú nhìn con người quen thuộc trước mặt, “ được.”


      “Vì sao?” Y cầm thương thong thả đứng dậy, thân hình cao lớn.


      “Y là người giả, nhưng những lời y từng , những chuyện y vướng bận, ta đều nhớ cả.” Nàng thuật đều đều, “Ta nhớ rồi thể quên.”


      Nhâm Hoài Tô thấy nàng thả Thẩm Chiên Đàn, bèn trở mũi thương chấm đất, “ đáng tiếc.”


      Y tiếc nuối vì con đường đồ sát thiên hạ cuối cùng có ai kề vai sát cánh, chỉ vậy mà thôi.


      liên can gì đến ái tình nam nữ, chỉ là chút tình thương tiếc lẫn nhau giữa những loài dị chúng, dù có buông tay, cũng hề mất mát buồn đau.


      Nàng gật đầu. Thẩm Chiên Đàn bị nàng xách vai lủng lẳng giữa trung bay hồi lâu, bả vai vô cùng đau nhức, bấy giờ đứng bên, gương mặt giữ nụ cười , im lìm lên tiếng, gắng gượng đợi vết thương hồi phục.


      Nhậm Hoài Tô quan sát y từ đầu xuống chân, vẻ giễu cợt dần nổi lên gương mặt, “ ngờ ngươi bị ta bắt được…”


      Thẩm Chiên Đàn chỉ cười, tay trái ụp vết thương ở vai, đáp lại.


      Lục Quang liếc nhìn Thẩm Chiên Đàn, lại quay sang Nhậm Hoài Tô, bỗng , “Gã này phải bị ta bắt, y ranh ma xảo quyệt, để ta bắt , chẳng qua chỉ để tìm cơ hội ăn thịt ta mà thôi.”


      là huyết quỷ y nuôi?” Cái nhìn của Nhậm Hoài Tô sững lại người Thẩm Chiên Đàn, “Chẳng trách ngày ấy bị giết, vẫn có thể sống lại, ra do y dùng máu mình cung cấp cho hồn phách tiếp tục sinh tồn.” Y cười như cười nhìn Thẩm Chiêm Đàn, “Nhưng lại nuôi ra con huyết quỷ có linh thức, cũng bất hạnh giống như tạo thành thi mị có linh thức vậy… Thẩm Chiêm Đàn, có lẽ vì máu ngươi quá mưu mô hiểm, phàm là vật dính phải máu ngươi đều thể đơn thuần, làm ngươi thất vọng rồi.”


      “Quá khen.” Thẩm Chiêm Đàn cuối cùng cũng buông tay trái xuống, nhoẻn nụ cười ôn hòai, “ dám nhận.”


      Nhậm Hoài Tô nâng mũi trường thương chĩa thẳng ngực Thẩm Chiêm Đàn, “Phải giết ngươi ngay tại đây thôi, dù rằng vô vị, nhưng là việc cần thiết.”


      “Ngươi thấy vai phải ta bị thương thể vẽ pháp trận?” Thẩm Chiêm Đàn lãnh đạm.


      “Bất luận ngươi có vẽ được pháp trận hay , ta đều có thể thương xuyên lồng ngực ngươi trước khi ngươi động thủ, mũi thương đâm sâu vào thịt ba tấc ba phân, máu bắn xa ba thước ba tấc.” Nhậm Hoài Tô nhướn mày cười, đột ngột hiển lộ khí phách hào hùng năm ấy xua quân quyết thắng ngàn dặm, “Yên tâm, Huyết Lưu Hà ở đây, xung quanh vật nào có thế đỡ đòn hộ ngươi.”


      Thẩm Chiên Đàn hờ hững nhìn y, “Thương của ngươi rất nhanh, tay ta cũng nhanh, nhưng đáng tiếc…” Y đứng im lìm nhúc nhích, hàn khí thình lình lan khắp mặt đất, huyền băng màu lam bắt đầu đông kết từ nơi y đứng, rồi lập tức tỏa ra bốn phương tám hướng như lưới nhện.


      Lục Quang ngây người, “Hoàn Hồn Châu?”


      Nhậm Hoài Tô nhấn mũi trường thương xọc thẳng vào ngực Thẩm Chiêm Đàn, chỉ thấy trước ngực y lóe lên vệt đỏ, có vật gì đó níu chặt mũi thương, lập tức nhũ băng đông kết, lan dần lên men theo cán thương. Lục Quang vội quát, “Mau buông tay! Y thao túng tháp Trường Sinh nuốt trọn hang ngầm! tại nơi này là cái hang sống do tháp Trường Sinh khống chế! Là hang sống!”


      sai, ngay vào khoảnh khắc Lục Quang bắt Thẩm Chiêm Đàn , y kích hoạt Hoàn Hồn Châu, đem sức mạnh của tháp dung nhập vào lòng đất, nuốt trọn cả địa mạch, tại dưới chân tháp, bất kể nơi nào có hướng của địa mạch đều bị lực thao túng, hóa thành vật sống, đồng thời hang động này cũng là nơi mạnh nhất trong cả địa mạch, cũng là nơi mạnh nhất trong cả ngọn tháp do Thẩm Chiêm Đàn dùng thi thể của vô số vật chất chồng thành.


      F/B:E.b.o.o.k/ngôn/tình/miễn/phí


      Nhậm Hoài Tô nghe vậy liền rung cổ tay, trường thương gãy thành từng đoạn, thứ huyền băng màu lam quỷ dị cũng gãy nát theo, nhưng sau đó liền hóa thành từng đốm quỷ hỏa táp vào mặt y. Tháp Trường Sinh dung nạp thể xác của vạn , sở hữu năng lực của vạn , thiên biến vạn hóa, cơ hồ toàn năng. Thẩm Chiêm Đàn chỉ đứng yên, hề động thủ, Nhậm Hoài Tô phải đối mặt với đủ các đòn công kích quỷ quyệt từ bốn phương tám hướng chừng bao giờ ngơi ngớt.


      Lục Quang thấy tình thế ổn, khi Nhậm Hoài Tô thua cuộc, Thẩm Chiên Đàn nhất định nuốt sống nàng ngay tại chỗ, kẻ này tâm địa ác độc, lòng lang dạ sói, dưng phải chịu chút thiệt thòi trong tay nàng, tuyệt đối bỏ qua. người nàng có sức mạnh Huyết Lưu Hà dung hợp, sợ bản lĩnh vạn của tháp Trường Sinh, lập tức hợp chưởng quát to tiếng, miệng niệm pháp chú trừ tà nhà Phật ngày xưa “Nhậm Hoài Tô” từng dạy.


      Nhậm Hoài Tô xé toạc con vật thứ mười sáu, bỗng nghe Lục Quang tụng chân ngôn, Thẩm Chiêm Đàn thình lình biến sắc, chỉ thấy vách hang rùng rùng bốn phía đột ngột ngừng lay động, mấy tiếng răng rắc, băng đá màu lam vỡ nát, vụn băng rơi rớt lả tả, đất đá phía cũng rơi theo, để khoảng sáng rỡ.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 15.2 -

      Ba người vội né đá rớt, ngước đầu nhìn, chốn này vốn bị Nhậm Hoài Tô khoét lỗ hổng to, nhưng ánh sáng lộ ra đầu khác hẳn với thứ ánh sáng ban đầu ở cửa động.


      Ở phía là nắng trời, văng vẳng tiếng nước chảy róc rách.


      Ngoài tháp Trường Sinh là hoang nguyên trăm dặm, trụi bóng cỏ cây, khí dày đặc, may đen phủ kín bầu trời, chưa từng thấy nắng lên, càng thể có nước chảy, Lục Quang vô cùng ngạc nhiên, Nhậm Hoài Tô khục tiếng, hai người đồng thời quay sang nhìn Thẩm Chiêm Đàn.


      Mặt Thẩm Chiêm Đàn nhợt nhạt, nhưng vẫn có vẻ trấn tĩnh, “Thuật pháp bị phá, gây rối loạn gian và ảo ảnh, bên ngoài là nơi nào, là hay giả, đến ta cũng biết được.”


      Nắng…


      Lục Quang ngước đầu, hít hơi sâu, lúc nàng còn sống chưa từng được cảm nhận dương quang cách chân như vậy, khi nàng bước tới bước, thực đắm mình trong nắng, bỗng này lên ý nghĩ có khi chết rồi phục sinh cũng tệ như nàng tưởng.


      Nhậm Hoài Tô biến mất khỏi hang động.


      Thẩm Chiêm Đàn ngước nhìn đỉnh hang, vai phải y bị thương, thể vẽ pháp trận dời hình, đành phải chậm chạp bò lên theo những tảng đá nát rơi xuống.


      Vào lúc y sắp bò lên khỏi đó, Lục Quang cuối cùng cũng đưa tay ra kéo y lên.


      ngoài dự đoán, bên ngoài hang nắng vàng rực rỡ, trời xanh mây trắng, mặt đất có cây tươi thắm, tựa như tiên cảnh.


      Có dòng suối đổ ra từ cánh rừng, băng qua mấy tầng núi đá, hình thành con thác trắng xóa, mấy bụi hoa bé bỏng nở giữa rừng cây, càng nổi bật vẻ thanh nhã giũa những vạt bụi nước li ti.


      Đây là nơi nào?


      Thẩm Chiêm Đàn nửa người còn treo trong hang ngó ra thác nước cỏ tiên bên ngoài, nhất thời si dại.


      Vào ngay lúc ấy, cánh rừng xinh đẹp như tiên cảnh bỗng quét qua luồng sáng màu vàng nhạt, nơi luồng sáng quét qua, Nhậm Hoài Tô khẽ kêu tiếng, cả người run lẩy bẩy, quỵ xuống đất. Hai tay Thẩm Chiêm Đàn mềm nhũn, rớt thẳng xuống dưới, Lục Quang ơ tiếng vội tóm y lại, ngước lên, thế này là thế nào?


      Luồng sáng vàng nhạt gột rửa cả cánh rừng, đàn chim trắng vỗ cánh tung mình bay vút về phương xa, nàng ngước nhìn, nơi đẹp đẽ hiền hòa thế này, bầu trời có mặt trời, chỉ có luồng sáng vàng nhạt như con suối đổ xuống vắt ngang cả bầu .


      Nơi này phải là ảo ảnh là dị cảnh, tóm lại, tuyệt đối phải nhân gian.


      Nàng quăng Thẩm Chiêm Đàn xuống đất, rảo bước lại chỗ Nhậm Hoài Tô, trông thấy từng sợi quỷ khí màu đen tuôn ra từ thân thể y, quỷ khí tan biến ở lưng chừng trời, bị luồng sáng vàng kim thanh tẩy, hóa thành hư vô. Quỷ khí tan càng nhiều, mu bàn tay Nhậm Hoài Tô càng trở nên bợt bạt, khí thế hung sát càng giảm, nhưng phải gột sạch quỷ khí thành người như cũ, mà quỷ khí tan càng nhiều, y càng giống xác chết.


      Lục Quang kinh hoàng, thể xác thi mị... Quỷ khí và sát khí của thi mị lại bị luồng sáng này hủy diệt, Nhậm Hoài Tô chết từ lâu, nếu luồng sáng này gột sạch quỷ khí người y, đến lúc đó thứ còn lại... chỉ là xác chết. Sao nàng có thể nhẫn tâm giương mắt nhìn thân thể “y” cứ thế chết thể nào sống dậy? Nhất thời chân tay luống cuống, nàng dang rộng đôi cánh, lôi Nhậm Hoài Tô về phía hang động vừa nãy, nhàng đặt y vào hang.


      Thuật pháp của Thẩm Chiêm Đàn bị phá, hang động bị cắt đứt mối liên kết với sức mạnh của tháp Trường Sinh, nếu đá lở núi đổ, chỉ có đường chết. Nàng cũng dám đào bới bừa bãi, ai biết được ở cái nơi kỳ dị ảo ảo thực thực này có thể đào ra những thứ quái cổ nào? Đặt Nhậm Hoài Tô xuống, nàng vỗ mặt y, “Này? Nhậm… đại tướng quân…”


      Nhậm Hoài Tô ngước đầu lên, y ngất , chỉ nhất thời bị rút sạch sức lực thể cử động. Y nhích khóe môi nở nụ cười im lìm, “Lôi… Thẩm Chiên Đàn lại đây… cho ta ăn thịt…”


      Y mất lượng lớn quỷ khí, nếu bổ sung khó lòng hồi phục như xưa, mà vào lúc này, ở ngay đây, thứ duy nhất có thể dùng bổ sung quỷ khí, chỉ có Thẩm Chiên Đàn kia mà thôi. Y vốn muốn dùng thương ghim gã này xuống đất, bằm thây để tế năm xưa, tại nghĩ đến chuyện có thể nuốt Thẩm Chiêm Đàn, trong nụ cười của y khỏi lộ mấy phần cuồng dại.


      Ăn thịt? Lục Quang cau mày, “Ngươi định ăn thịt y như thế nào?” Nàng nhất thời nghĩ ra, Thẩm Chiêm Đàn phải do linh thể hóa thành, phải làm thế nào mới có thể ăn kẻ bằng xương bằng thịt.


      Nhậm Hoài Tô cười trầm đục, “Ăn… từng miếng từng miếng .”


      “Ngươi…” Nàng khựng lại, thở dài, kẻ trước mặt nàng đây phải “y”, kẻ này chỉ là thi mị, thi mị ăn sống nuốt tươi, quỷ vương ăn thịt người lẽ nào còn phải làm phép mở lò đan luyện người thành thập toàn đại bổ mới ăn được?


      “Luồng sáng vàng ngoài kia có chỗ khác thường, hình như chứa đựng sức mạnh trừ tà, Thẩm Chiêm Đàn nuốt quái mà sống, nhất định cũng thể động đậy.” Nhậm Hoài Tô lạnh lùng, “ mau đem y lại đây, bằng lực của y mất hết, ta có ăn cũng thể hồi phục.”


      Nàng nhất thời cau mày, biết có nên nghe lời hay , Nhậm Hoài Tô liếc nhìn nàng, bật cười, “ vẫn mơ mộng điều gì? Mơ rằng có hồi y mất trí nhớ, lại biến thành hòa thượng ?”


      ... ta biết , Thẩm Chiên Đàn ai khác, chỉ bản thân.” Nàng hờ hững đáp, “Vì y chỉ bản thân, nên dù có mất trí nhớ y cũng ta. Lúc mất trí nhớ y lòng cứu thế, chừng cũng là biểu của việc y muốn tranh giành thiên hạ lên ngôi chí tôn, chỉ là lúc đó chính y cũng hiểu mà thôi.”


      Nhậm Hoài Tô cười khùng khục, “ ngờ cũng hiểu.”


      “Chờ chút.” Nàng dang rộng đôi cánh màu đỏ bay lên , tìm Thẩm Chiêm Đàn. Dù Nhậm Hoài Tô muốn ăn thịt người làm nàng nhất thời khó lòng chấp nhận, nhưng có nghĩa nàng thực nhân từ nương tay với Thẩm Chiêm Đàn.


      phải chỉ là ăn thịt người thôi sao? Nàng gặp nhiều rồi, chút do dự ấy phải vì nàng vẫn còn mơ mộng rằng Thẩm Chiêm Đàn có khi lại mất trí nhớ rồi nàng, mà chẳng qua chỉ vì nàng muốn chứng kiến cảnh thân thể của Nhậm Hoài Tô ăn thịt người mà thôi.


      Nàng nghĩ có lẽ mình hiểu gì là tình ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :