1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Phật tội - Đằng Bình (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 14.1 -


      sơn trường liêu liêu


      Ngoại ô thành Mậu Uyển, khe Vạn Cổ núi Mân.


      Khe Vạn Cổ là hẻm núi đá sâu thấy đáy dưới núi Mân, núi Mân cao trăm trượng, đồn rằng núi có hồn quấy phá, thêm việc từ lưng chừng sườn núi lên đến đỉnh khói giăng sương phù, chưa bao giờ tạnh ráo, núi trụi bóng cỏ cây, đá núi trơn trượt, hiếm dấu chân người. Khe Vạn Cổ kéo dài hơn mười dặm, chia núi Mân thành hai phần, hai bên vách khe mọc đầy rêu xanh và cỏ thấp, có cây cao, trong khe khói sương dày đặc, ai biết bên dưới có gì, đến phường thợ săn gần đó cũng chỉ biết phàm là loài hươu nai nếu lạc vào bên trong, ít có mà chẳng có về.


      Vào lúc này mỏm đá lưng chừng núi, lấp lóe ánh sáng của pháp trận, những đốm sáng vàng nháng lên rồi tắt lịm, kẻ xuất bên miệng vực, tay áo tung bay, dõi mắt trông xuống khe Vạn Cổ sâu thấy đáy.


      Người diện mạo ôn hòa, có vài phần tư thái hiền từ của kẻ xuất gia, chính là Thẩm Chiên Đàn bấy giờ hẵng còn dùng xác của Nhậm Hoài Tô.


      Khi hào quang pháp trận do y bày tắt hẳn, bốn bề quanh vách núi dần nổi bốn luồng sáng xanh, bốn con quái hình dạng kỳ dị, nom giống người mà chẳng phải người xuất quanh y. Chỉ thấy những con quái này tỏa ra ánh sáng màu xanh lam, móng dài và nhọn, tròng mắt trắng xanh, nhưng vẫn mang dáng người. vật bên phải Thẩm Chiêm Đàn rít lên the thé, bằng chất giọng lịu nhịu, “Si Yếm đợi Vương lâu…”


      Đây là bốn con quái núi Mân tên Si Yếm, là sơn giỏi làm khói sương, hút tinh lực hồn phách sinh linh. Bốn con Si Yếm bị Thẩm Chiêm Đàn làm phép phong ấn nhốt núi Mân, lẩn quẩn ở đây sáu mươi bảy năm trời, cuối cùng cũng đợi được ngày giải trừ phong ấn.


      Thẩm Chiêm Đàn đứng bên mép vực, dưới chân mày khói cuộn trào, gió núi lồng lộn, “Xác ta ở đâu dưới khe?”


      Bốn con Si Yếm nhìn nhau, con uốn éo thân mình, rồi lên tiếng vẫn bằng thứ chất giọng lịu nhịu chữ, tựa tiếng người lại chẳng phải tiếng người, “Xác Vương ở trong… hang của con nhện dưới đáy vực… quá lâu ngày, biết có còn nguyên nơi đó hay ?”


      “À?” Thẩm Chiêm Đàn điềm tĩnh đáp, “ cướp xác ta về đây.”


      “Vương, chúng ta phải là đối thủ của con nhện ấy.” con Si Yếm , “ nhện giỏi về bày mê trận, độc của nó có thể làm đóng băng mọi thứ, cho dù là chúng ta cũng ngoại lệ.”


      “Ồ?” Thẩm Chiêm Đàn điềm tĩnh mỉm cười, nụ cười chút niềm vui, “Theo như các ngươi thấy, phải dùng cách gì mới có thể lấy xác ta về?”


      Bốn con Si Yếm lại quay sang nhìn nhau, con rụt rè lên tiếng, “Trao… trao đổi.”


      “Trao đổi?” Thẩm Chiêm Đàn thoáng cau mày.


      “Con nhện ấy thích sưu tầm những vật hiếm thấy trong thiên hạ. Vương chỉ cần dùng thứ mà nó thích đem trao đổi, chẳng qua chỉ là cái xác, hẳn nhiên nó trả lại.”


      “Của báu?” Thẩm Chiêm Đàn khẽ nhích khóe môi, phân nụ cười hay giễu nhại, “Hang của nó ở đâu?”


      Si Yếm chỉ xuống hẻm núi dày đặc sương mù, “Phía đông nam đáy vực, bên bờ con sông lớn có lối vào, bên trong đường lối quanh co…” Giọng con quái vật lịu nhịu chữ, chưa kịp dứt lời, chỉ thấy pháp trận dời hình lại lóe lên ánh sáng, Thẩm Chiêm Đàn mất tung tích.


      Y là kỳ tài tự học thuật pháp, rất nhiều chú ngữ đơn giản có thể phát huy sức mạnh khôn lường trong tay y, ví dụ như loại trận pháp dời hình này, người bình thường cùng lắm chỉ có thể dùng để dịch chuyển trong khoảng cách hai trượng, nhưng với y, khả năng lên tới cả chục dặm.


      Thiên tài hiếm thấy, nếu phải mai nơi miếu mạo chốn thâm sơn cùng cốc, khó tránh nỗi tịch mịch.


      Chẳng bao lâu sau, Thẩm Chiêm Đàn xuống tới đáy vực, mặt đất ở đây khác địa chất núi Mân, khắp nơi um tùm loại cỏ ngắn màu xanh và rêu phong, loài cỏ rất mảnh mai, non nớt, trổ hoa màu xanh nhạt, đáy vực có rất nhiều sơn dương cúi đầu gặm cỏ, cảnh tượng trái ngược hoàn toàn với những gì người ta thường tưởng tượng.


      Trong khí thoảng thứ mùi vị ngột ngạt, đáy vực vật tụ tập đông đúc, khó trách khắp nơi đồn đãi núi Mân là chốn có chẳng có về. Thẩm Chiêm Đàn phóng mắt nhìn quanh bốn phía, rồi cất bước về phía đông nam, chỉ mấy bước trông thấy dòng sông ngầu đục, hai bên bờ đá núi mấp mô, có đến hàng trăm hàng ngàn cửa hang, nhưng bước chân y hề nao núng, tiến thẳng về phía trong những cửa hang nọ.


      Bên trong hang quanh co ngoằn ngoèo, quả nhiên là loài vật giỏi bày mê trận, Thẩm Chiêm Đàn băng qua trùng điệp những ảo ảnh, trong cửa hang đá là nơi băng tuyết phủ kín, bốn bề lấp loáng hào quang, những bức vách trong suốt tỏa ra thứ ánh sáng màu lam nhờ nhờ, cỏ thể lờ mờ trông thấy rất nhiều thứ bị phong bế bên trong, gần hoặc xa, lớn hoặc bé, ánh sáng trong hang mạnh, nhìn là những vật gì.


      Ở tận cùng cái hang phải là con nhện khổng lồ, chỉ có vị nam tử áo đỏ tóc đen, ngồi chiếc ghế tạc bằng băng đá, đăm chiêu nhìn Thẩm Chiêm Đàn, “ thi vị vẫn giữ được lý trí, đúng thực là chuyện mấy ngàn năm qua chưa từng thấy… Quả nhiên là hiếm có.”


      “Ngươi là nhện ở đây?” Thẩm Chiêm Đàn áp tay lên bức tường băng, nhìn ra y làm gì, chỉ nghe răng rắc tiếng băng nứt, từ bức tường nứt rạn ấy, y lấy xuống mảnh huyền băng dạng lưỡi kiếm, thản nhiên đáp, “Nghe xác ta ở trong động huyền băng này?”


      Con nhện áo đỏ tóc đen xoa cằm, “Tinh khí trong thi thể ngươi bị ta ăn sạch từ lâu, nhưng cái xác rỗng vẫn còn giữ đấy, có điều… đấy là đồ chơi thích của ta, thể dễ dàng giao ngươi được.”


      Đôi mắt Thẩm Chiêm Đàn lóe sáng, “Ra điều kiện .”


      Con nhện chỉ hòn dung ngọc trong tay y, “Ta muốn cái đó.”


      Thẩm Chiêm Đàn cười khục tiếng, tỏ thái độ gì đối với câu của nhện, nhưng lưỡi kiếm bằng huyền băng được nhấc lên từng tấc , chĩa thẳng vào giữa hai đầu mày con quái. quái từ lâu biết mình phải đối thủ của Thẩm Chiêm Đàn, cũng có ý định động thủ với y, chỉ thảnh thơi ngồi ghế băng , “Hòn dung ngọc đó chứa linh khí nhật nguyệt hùng mạnh, vốn là bảo bối khắp các lộ ma quỷ quái đều nhất định phải có, tại dù dính chút quỷ khí, nhưng cũng sao, ta tuy là quái, nhưng vẫn có thể dung nhẫn ma quỷ.”


      Thẩm Chiêm Đàn nắm băng kiếm trong tay, kiếm trỏ vào ngay giữa trán, nhưng ra tay, chỉ cười, “Hòn ngọc này thể đổi.”


      Nhện thích thú nhìn y, “ đổi? Vì sao? Vì nó chứa sức mạnh vĩ đại? Hay chỉ đơn giản là vì nữ tử kia? Cũng có thể là… vì cả hai?”


      “Ngươi có thể nhìn ra trong hòn dung ngọc này có nữ tử?” Thẩm Chiêm Đàn thoáng nhướn mày, dung ngọc phải là loại ngọc trong suốt, bề mặt nhẵn nhụi, có màu trắng xanh, y cầm hòn ngọc, dù có đưa lên sát mắt, vẫn thể nhìn ra hòn ngọc hấp thụ quý khí có gì khác biệt.


      nhện trỏ mắt mình, “Nhìn ra.”


      “Ồ?” Thẩm Chiêm Đàn khẽ cao giọng, con nhện thình lình nghe mắt phải đau buốt, trấn tĩnh nhìn lại, thấy con ngươi màu hổ phách trong veo như thủy tinh ấy ở trong tay Thẩm Chiêm Đàn, dòng máu nóng hổi trào tuôn mặt, y hề phát giác kẻ nọ ra tay vào lúc nào. nhện bưng vết thương, cũng may nhện có nhiều mắt, chẳng bao lâu sau tự mọc lại tròng mắt mới. Cố nén đau, y , “Ngươi… ngươi, chẳng ngờ là kẻ nuốt …”

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 14.2 -
      “Phệ giả.” Thần sắc Thẩm Chiêm Đàn nguội lạnh, “Ta trời sinh có thể nuốt khí, ngươi tu luyện mấy ngàn năm, khéo thay có thể làm bữa điểm tâm đầu tiên của ta sau khi phục sinh.”


      Phệ giả! nhện khiếp sợ, trước mắt y chỉ là thi mị vẫn còn lý trí, còn là phệ giả lúc sinh thời… Cần phải biết rằng quái ăn thịt người là kinh thiên động nghĩa, nhưng suốt hàng ngàn hàng vạn năm tuế nguyệt, trong tộc người thảng hoặc cũng xuất những đứa trẻ có thể dùng quái làm thức ăn… Thế nhưng sống với loài người, những đứa trẻ ma kì dị đó thường chưa đến tuổi thành niên bị vứt bỏ, ngờ gã này lại có thể sống sót.


      chỉ sống sót, còn nuốt biết bao nhiêu khí, tập hợp thành sức mạnh đáng sợ đến như ngày nay, đủ năng lực khống chế thể xác thi mị… nhện biết rằng hôm nay mình còn đường để cò kè mặc cả, lập tức hóa thành nguyên hình, là con nhện đỏ khổng lồ, nhập vào trong bức tường băng, mau chóng cõng ra cái xác.


      Thẩm Chiêm Đàn nhìn thân thể khuất mặt lâu, cái xác bị người ta ném xuống vực sâu, vết thương chằng chịt, dù được nhện cất vào trong huyền băng bằng chất độc, tránh khỏi thối rữa, nhưng vẫn rất khó coi. Thân thể thi mị của Nhậm Hoài Tô mất thánh khí, dù Phật ấn chưa bị phá vỡ, thứ khí thế hung ác khát máu hiếu sát bắt đầu sục sôi, có lẽ thực thể dùng nữa… Y tiếc nuối khẽ thở dài, giơ tròng mắt con nhện lên, soi vào hòn dung ngọc.


      Trong hòn dung ngọc lờ mờ bóng người, hình dạng lúc tụ lúc tan, được ổn định, phía sau lưng cái bóng ấy là Phật ấn lấp lánh vàng đan cài vào nhau, cố định hình người cho nó. Thẩm Chiêm Đàn cất tròng mắt , mắt nhện quả nhiên có thể nhìn thấy những thứ khác mắt người. Y liếc nhìn con quái màu đỏ ngoan ngoãn phục mình đất, siết nắm tay phải, định nuốt luồng khí ngàn năm tuổi hiếm có khó tìm này vào bụng, để bù đắp lại những tổn thương xác mình, nhưng chợt con quái đất lại cất giọng nịnh nọt, “Đại nhân nuôi con quỷ này trong dung ngọc định sau này dùng để… dùng để bồi bổ thân thể, thoát khỏi phàm thai, trở thành tôn ư? Nếu như vậy, ta có diệu pháp nuôi quỷ…”


      Những ngón tay sắp sửa xọc vào lồng ngực con nhện khựng lại, thích thú nhích khóe môi, “Nuôi quỷ?”


      “Trong hòn dung ngọc của đại nhân có phôi quỷ vô cùng tốt… Phôi quỷ nữ thuần cực phẩm, xem ra đại nhân cũng phải vất vả phen mới lấy được, cho nên tuyệt đối thể lãng phí. tại ta chỉ còn lại chút quỷ khí, thậm chí còn có linh thức, là thời cơ nuôi nấng tốt nhất, rồi đem ta đặt vào…” Con nhện đỏ dâng lên cái hộp bằng huyền băng ngưng kết, “Đặt vào hàn hạp này của ta, bồi dưỡng khí, mỗi ngày lấy khí cho ăn, quá ba tháng, phôi quỷ trở thành thuốc bổ cực kỳ mỹ vị, sau khi ăn vào, đại nhân… đại nhân có thể siêu thoát phàm thai, quang vinh bước lên bảo tọa tôn!”


      Thẩm Chiêm Đàn nhoẻn nụ cười, hơi nhích mũi giày đạp lên chân con nhện, bàn chân y nghiến nát chân con quái, “Cũng để là nếu ta giết ngươi, hàn hạp tan biến, phôi quỷ trong dung ngọc của ta cũng được nuôi nữa?”


      nhện cố nén đau cười đáp, “Nào có… Đại nhân là đấng toàn năng… Dù còn hàn hạp này của ta, cũng chẳng qua là chỉ tốn vài năm…”


      Thẩm Chiêm Đàn buông tha cho chân y, nhận lấy cái hộp ngưng tụ bằng khí tinh nhện. Đó là cái hộp vô cùng tinh xảo, làm bằng huyền băng, thậm chí có cả khóa, y thích thú nghịch cái khóa huyền băng, “Phải mở khóa thế nào?”


      “Hàn hạp của ta dùng máu làm chìa, chỉ có người đầu tiên rỏ máu vào đây mới mở được, còn ai khác có khả năng.” nhện cuống quýt trả lời, “Chỉ cần ta chết, bất kể đại nhân ở đâu, nhiệt độ của hàn hạp này luôn duy trì ổn định, bao giờ tan.”


      Thẩm Chiêm Đàn cất cái hộp, nhấc lên cái xác hồn của bản thân, “Lần sau gặp lại, gọi ta là Vương.”


      tinh nhện sợ hãi đáp, “Vâng.”


      Ánh sáng pháp trận tỏa ra quanh người Thẩm Chiêm Đàn, y biến mất khỏi hang động.


      Con nhện đỏ tức khắc hóa hình người, má vết máu vẫn chưa khô, con mắt mới mọc sáng lòe lòe nhìn vào nơi Thẩm Chiêm Đàn tiêu biến, ánh lên vẻ buồn bực khó tả thành lời.


      Cái hộp nọ tên là Ngọc Nhất Châm, thực ra phải là pháp khí y tự tu luyện được, mà là thứ y vất vả bỏ công tìm về để nuôi quỷ. Thứ nọ hàn tột bực, loài nhện lấy hàn độc làm căn cơ như y mang theo bên người tất nhiên sao, nhưng loài người mang theo, chính là hàn độc.


      Cái nhìn của y tột cùng u ám, nhện đứng nín lặng trong động hồi lâu mới chậm chạp đưa tay, chùi vết máu mặt.


      Thẩm Chiêm Đàn mang “xác” mình lên đỉnh núi Mân.


      Núi Mân sương khói mịt mùng, ma lai vãng, ai biết rằng đỉnh núi Mân, nơi vượt xa khỏi tầng mây khói, là tảng đá khổng lồ nhẵn thín trổ hoa mọc cỏ. Dưới tảng đá là hang núi, trong hang dát đầy pha lê, mỗi khi ánh mặt trời rọi vào hang tối, khắp hang động lung linh ánh sáng, đẹp vô cùng


      Thẩm Chiêm Đàn ném cái xác xuống đất đánh thịch, thi thể trở ngửa, để lộ gương mặt.


      Đó là gương mặt thanh sạch, hẳn là tuấn tiêu sái hay khí vũ hiên ngang, mà là khuôn mặt trái xoan, ngũ quan hiền lành và xinh xắn. giống với vẻ thanh đạm tuấn nhã của Nhậm Hoài Tô, hiền hòa mặt y khiến y nom dễ gần, chừng như vô hại.


      Thẩm Chiêm Đàn giơ ngón tay vẽ trận pháp nền hang, cái xác mang phải của y, lại là thi mị, y dùng chút nương tay, ngón tay vạch nền đất thô ráp tướp máu, trận pháp nhanh chóng thành hình. Y thong thả bước vào giữa trận, ngồi xuống bất động.


      Nhật nguyệt đỉnh cao biến đổi, ban ngày tột cùng nóng bức, vào đêm tột cùng giá lạnh, Thẩm Chiêm Đàn ngồi trong trận suốt ngày đêm, “xác” y nằm vất vưởng bên cạnh, sau ngày đêm, “Thẩm Chiêm Đàn” ngồi trong trận vẫn chưa động đậy, nhưng cái xác nằm dưới đất lại tử từ mở mắt.


      Thi thể mở ra đôi mắt, vào sát na sống dậy, giữa hai đầu mày y xuất chấm màu đỏ thắm, bên má ửng lên huyết sắc, gương mặt ấy lên thứ khí độ dõi mắt thiên thu, lòng như biển rộng, hóa ra khí độ ấy sinh ra cùng với y, thuộc về Nhậm Hoài Tô.


      Năm xưa Nhậm Hoài Tô đem quân ra trận phải che mặt bằng khăn đen, chính là vì y mang khuôn mặt lãnh đạm thờ ơ trái ngược với tính cách. Thẩm Chiêm Đàn hiểm, thâm trầm bất lộ, nhưng lại có gương mặt tựa Quan .


      Thẩm Chiêm Đàn nhập hồn sang xác mình, xét cho cùng cái xác đó chết từ lâu, nếu y phải phệ giả bẩm sinh, lúc sinh thời từng nuốt lượng lớn khí, đến hồn phách cũng hóa thành nửa , tuyệt đối có khả năng nhập hồn cải tử phục sinh.


      Nhưng y sống lại thành công, khôi phục nhân khí cho cái xác chết của mình. Cơ thể y vết thương chằng chịt, nhất thời thể bình phục hoàn toàn, Thẩm Chiêm Đàn ngồi tựa vào vách đá, lấy ra cái hộp nhện dâng cho.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 14.3 -
      Rỏ vào giọt máu, hàn hạp liền mở, từng sợi khói trắng lờ lững bốc lên, Thẩm Chiêm Đàn ném hòn ngọc dung vào trong, nghĩ ngợi gì đó, lại cứa nhát cổ tay mình lấy máu.



      Máu y đông kết trong hàn hạp, dung ngọc im lìm, tầng quỷ khí dần mạnh lên. Thẩm Chiêm Đàn giơ tròng mắt tinh nhện xem xét bóng người trong dung ngọc, bóng người ấy rệt hơn, cuộn mình chính giữa bên trong, chừng như ngơi nghỉ, y nhích khóe môi, có vẻ rất thích thú, đóng nắp lại, tiện tay nhét vào tay áo.


      Chẳng bao lâu sau, Thẩm Chiêm Đàn tựa vách hang ngủ thiếp , pháp trận đổi hồn vẫn lấp lóe hào quang, xác Nhậm Hoài Tô im phăng phắc ngồi giữa trận.


      núi Mân, vào đêm bóng tối dày đặc, thời gian trăng sao mọc giữa bầu vô cùng ngắn ngủi, chừng như phần lớn thời gian nhật nguyệt hay sao đều bị thứ gì đó che lấp, trong bóng tối đặc quánh, ánh sáng pháp trận phát ra càng trở nên nổi bật.


      Chốn này là hang pha lê, pha lê sinh trưởng trong hang phản chiếu ánh sáng pháp trận từng tia , thình lình thứ hào quang đó lay động Nhậm Hoài Tô vốn hồn phách đứng lên, ngoảnh phắt lại, lạnh lùng nhìn Thẩm Chiêm Đàn.


      Kẻ chênh vênh lằn ranh sống chết nhìn Thẩm Chiêm Đàn bằng cái nhìn u mảy may tình tự, gương mặt ôn hòa văn nhã của Nhậm Hoài Tô đột ngột trở nên xa lạ, như hóa thành tượng đá.


      Thẩm Chiêm Đàn nhắm mắt, dường như ngủ rất say, Nhậm Hoài Tô chỉ ngoảnh lại, chưa hề có cử động gì lớn, Thẩm Chiêm Đàn mở mắt, mỉm cười, “ đòn thể phá hồn phách ngươi đủ ba ngày, xem ra sáu mươi lăm năm nay ngươi tiến bộ nhiều.”


      Nhậm Hoài Tô xoay người, pháp trận liền vỡ nát, y nhấc chân, đến trước mặt Thẩm Chiêm Đàn trong chớp mắt, “Tiến bộ?” Y cười nhạt, tiếng cười phát ra từ lồng ngực, thanh trầm đục mà vang vọng, chấn động lòng người, “Lúc ngươi còn sống, ta còn sống… ngươi có từng chân thương chân đao động thủ với ta lần? Ta tiến hay lùi, chỉ với ngươi… há có thể đánh giá?”


      Thẩm Chiêm Đàn lại cười, “ vui? Trách ta hại ngươi?” Y phủi vạt áo cũ mục, đứng dậy, “Ta làm gì đâu? Ta chỉ cùng ngươi phân chia thánh khí trời đất, kẻ tự tay thiêu chết hơn ngàn tướng sĩ của ngươi phải ta, mà chính là ngươi… Kẻ trút cực hình biết mỏi mệt lên người ngươi khiến ngươi sống bằng chết… cũng phải ta, mà là lão nhược phụ ấu thân nhân của những tướng sĩ bị ngươi thiêu chết… Ngươi trách ta? Liệu có liên quan gì đến ta? Ngươi cảm kích ta chia thánh khí cho ngươi, để ngươi thuận lợi hóa thi mị, sống tới ngày nay, mà lại trách ta?”


      “Điều ngươi giỏi nhất… là đường hoàng đạo mạo.” Lời của Thẩm Chiêm Đàn vào tai Nhậm Hoài Tô dù chỉ là chữ, “Ta giết ngươi trước… rồi đồ thiên hạ…” Y giơ tay chộp cổ Thẩm Chiêm Đàn, thân thể này y lấy về, năm ngón bắn ra, kiếm khí sắc bén xưa nay vô địch, chớp mắt cứa năm vệt máu cổ Thẩm Chiêm Đàn.


      “Giết ta?” Thẩm Chiêm Đàn vung tay áo dùng lực gạt tay Nhậm Hoài Tô, “Vì sao ngươi giết triều đình chưa từng tin tưởng ngươi, chỉ dùng ngươi như thanh đao giết người trước? Năm xưa hoàng thượng nghe lời ta, cùng ta mưu hại ngươi, đâu phải y biết ngươi ăn thịt người, đâu phải y biết ngươi vô tội? Y hại ngươi vì ngươi công cao quyền trọng, y lợi dụng ta lập kế hại ngươi, sau khi thành công lại mượn cớ đó trừ khử ta… Kẻ tội ác chất chồng ác độc thâm hiểm tột cùng, kẻ có lỗi với ngươi, có lỗi với ta là y… là chúng, phải ta.” Y dịu giọng, “Ta chẳng qua chỉ tham lam sức mạnh thiên hạ vô địch, tội đáng chết… Có phải ?”


      Nhậm Hoài Tô bẻ gãy nhũ pha lê cầm trong tay, cười u, chĩa thẳng vào Thẩm Chiêm Đàn, nghiến từng chữ, “Ta giết ngươi trước… rồi đồ thiên hạ…”


      Thẩm Chiêm Đàn hít sâu hơi, người y có thánh khí, thi thể vừa sống lại, cử động vẫn chưa linh hoạt, khí tàn dư hồn phách y thể địch lại oai phong thi mị tươi rói của Nhậm Hoài Tô. Huống nữa người Nhậm Hoài Tô vẫn chứa thánh khí dư sót, kèm với khí thế hung ác của thi mị, khó để y giành phần hơn. Nhậm Hoài Tô tay dùng pha lê làm kiếm, chớp mắt bóng sáng chớp lóe, kiếm khí vô hình và kiếm thế pha lê thình lình bùng nổ, Thẩm Chiêm Đàn rít lên tiếng, bốn cái bóng màu lam thay y chắn nhát kiếm của Nhậm Hoài Tô, chỉ thấy vệt sáng màu lam bay vọt lên trời, rồi lập tức vỡ ra tung tóe, bốn con Si Yếm bị nhát kiếm giết gọn, Thẩm Chiêm Đàn nhoẻn cười, ánh sáng pháp trận người nháng lên, thừa cơ Si Yếm đỡ đòn thảnh thơi biến mất.


      nhát kiếm Nhậm Hoài Tô chém xuống, bốn con quái hóa thành tro bụi, Thẩm Chiêm Đàn mất tăm, y ngoảnh lại, nhấc chân bước lên tảng đá khổng lồ bên ngoài sơn động, đứng tột cùng đỉnh cao phóng mắt nhìn xuống dưới.


      Dưới chân sương khói phủ dày, trần thế mây mù cuồn cuộn, núi cao sông dài, đế vương gia quốc, tuyệt thấy bóng.


      Nhậm Hoài Tô dõi mắt hồi lâu, bật tiếng cười u và trầm đục xuống núi.


      Thẩm Chiêm Đàn rời khỏi núi Mân, lập tức vào tiệm vải trong thành cướp bộ quần áo, cũng tiện thể vơ thêm ít bạc chỗ hàng bạc. Y tuy thân là xác người, cũng giỏi võ công, nhưng thông thạo các loại pháp dị thuật, muốn xông vào cửa hàng cướp bóc thứ gì đó dễ dàng như trở bàn tay. Hơn sáu mươi năm trước khi Thẩm Chiêm Đàn còn ngụ trong viện Phủ Tâm từng mở cửa xem bệnh cứu người miễn phí, nhờ vào thánh khí năm đó, y chữa khỏi cho ít người dân mắc bệnh nan y, nhưng điều đó có nghĩa rằng y nhân từ nương tay. Trước vụ hỏa thiêu Vô Thủy cung, ai biết y có từng động thủ giết người hay chưa, nhưng lần này, chủ nhân tiệm tơ lụa và vàng bạc mất mạng.


      Sau khi lấy được y phục và ngân lượng, y đường hoàng vào ở lầu Triều Châu, tuy Cơ Nhị quen biết “Nhậm Hoài Tô”, nhưng y biết mặt Thẩm Chiêm Đàn, hơn nữa lúc Thẩm Chiêm Đàn nhận phòng, Cơ Nhị ra ngoài, vì thế Thẩm Chiêm Đàn thuận lợi vào đây ở.


      Phòng khách ngụ ở lầu Triều Châu vô cùng yên tĩnh, khách gọi tuyệt đối ai quấy rầy, Thẩm Chiêm Đàn nằm giường nghỉ ngơi mấy canh giờ, những vết thương chằng chịt cơ thể dần lành lặn, da thịt càng trở nên trắng trẻo chỉnh tề, sau, y lấy ra hàn hạp.


      Hòn dung ngọc trong hộp vẫn y nguyên như ngày hôm qua, nhưng máu cạn sạch, như bị thứ gì đó hấp thụ hết, trong lòng hộp sạch lạ lùng, có dù chỉ vệt máu vấy. Thẩm Chiêm Đàn lấy hòn dung ngọc ra, dùng mắt nhện xem xét hồi lâu, bóng người trong dung ngọc hình hài, có thể trông thấy hình dáng mà y quen thuộc cuộn người trong giấc ngủ.


      Y lắc hòn dung ngọc, như thể nó là cái lọ đựng nước, trong dung ngọc chứa phần thánh khí năm xưa, nhưng y lấy ra. lúc sau, Thẩm Chiêm Đàn sàng lấy ra vật từ trong ngực áo, nắm trong bàn tay, chính là Huyết Lưu Hà.


      Hôm Lục Quang tan biến, Huyết Lưu Hà rớt xuống đất, y lặng lẽ thu nhặt, bấy giờ hồn phách mới về xác của Nhậm Hoài Tô nghĩ tới, bằng rơi vào tay Nhậm Hoài Tô, nó trở thành lợi khí đối phó y.


      Đương nhiên, rơi vào tay y, nó cũng thành lợi khí đối phó Nhậm Hoài Tô.


      Y là phệ giả, Nhậm Hoài Tô là thi mị. Đối với bất cứ loại vật nào, Huyết Lưu Hà cũng là hung khí.


      Dung ngọc thình lình chuyển động, Thẩm Chiêm Đàn cất Huyết Lưu Hà, giơ hòn ngọc bé lên cao, dung ngọc thực chuyển động, hơi lắc lư, tuy khẽ khàng nhưng y có thể cảm thấy nó kêu gọi điều gì đó.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 14.4 -

      Đói rồi ư? Y lại đổ đầy máu vào hộp, viên ngọc nhanh chóng an tĩnh lại, Thẩm Chiêm Đàn thoáng nhoẻn nụ cười, nhưng sắc mặt cũng nhanh chóng tối … Hằng ngày đều phải trích máu như vậy, chỉ sợ quá chục ngày y chịu nổi, xem ra muốn nuôi con “quỷ” này, thể dùng máu kẻ khác.



      Y nhớ lại chiếc bóng lạnh lùng mà tràn đầy mong chờ của ấy. Trong mắt gã “Nhậm Hoài Tô” mất trí nhớ và tự phụ luôn tưởng mình đúng đắn, Lục Quang là trường hợp đặc biệt, y coi nàng là phương pháp để mình tử vì đạo, coi nàng với y là thể. Gã “Nhậm Hoài Tô” luôn ôm lòng xót thương đầy ắp, tính cách dịu dàng điềm tĩnh chẳng phải y, nhưng y vẫn nhớ nhung những chăm sóc quan tâm suốt quãng đường, nhớ cái cảm giác che ô cho nàng giữ ấm cho nàng, cho nên y muốn đổ vào hộp máu của người khác.


      Sống là người của “y”, vậy chết… hẳn cũng phải là quỷ của y? Y bật cười, ngón trỏ bàn tay phải vẽ bùa chú giữa lưng chừng khí, mấy đốm sáng xanh nhạt xuất những đầu ngón tay y, chậm rãi thấm vào hòn dung ngọc, hòn ngọc lại lắc lư, chừng như rất khoan khoái, tự chìm xuống máu. Thẩm Chiêm Đàn cười im lìm, hòn ngọc bé khiến tâm trạng y rất tốt, thình lình năm ngón hợp trảo, y thộp cổ bóng ma vô hình ở góc phòng, địa phược linh trong căn phòng bị y hấp thụ vào cơ thể, bù đắp vào phần khí tổn thất.


      Ngoài cửa sổ dần nổi lên quỷ khí, những cái bóng nhờ nhờ di động ngoài gian phòng, chúng cũng giống như như con địa phược linh vừa rồi, đều là loài quỷ vô hình cấp thấp, thường gây được ảnh hưởng gì rệt lên người sống. Thẩm Chiêm Đàn cất hàn hạp, tựa vào đầu giường lặng lẽ chờ đợi, quỷ khí bốn bề từ từ trở nên đậm đặc, dần lẫn chút khí, tuy y là phệ giả, nhưng đó phải là thứ y mong đợi. Nửa canh giờ sau, hai cái bóng trắng lờ lững trôi vào phòng, Thẩm Chiêm Đàn mỉm cười, ngữ điệu tao nhã, “Tuyết Huỳnh.”


      Hai cái bóng trắng lẻn vào phòng mang hình người mà có dạng hồ điệp, là loài quái thuộc giống côn trùng, ăn cây cối. Thẩm Chiêm Đàn phẩy tay xua hai con tuyết huỳnh ra ngoài, sai san bằng núi Mân thành bình địa. Loài quái này có linh thức chân chính, dễ dàng bị phệ giả thao túng. Chẳng bao lâu sau, tiếng nổ lớn truyền về từ phía xa, nặng nề và trầm thấp, môi Thẩm Chiêm Đàn mấp máy gì đó rất nhanh và rất khẽ, biết chuyện với thứ gì, hay nhẩm lời chú ngữ nào, thanh nặng nề lại vọng tới, rồi lần lượt lịm . Ngoài cửa sổ gió quật tơi bời, cây cỏ xác xơ, chứa nỗi bất an khiến người ta run rẩy. Khóe môi Thẩm Chiêm Đàn nhếch nụ cười, trận cuồng phong ập tới ngoài song, ầm tiếng vang trời, rồi tiếng người xôn xao huyên náo, khắp nơi trong ngoài lầu Triều Châu bước chân sầm sập, chừng như có rất nhiều người chạy, đều kêu núi Mân sụp rồi.


      Dù là giữa đêm, người dân thành Mậu Uyển vẫn có thể trông đám bụi mù bốc thẳng lên trời cao khi núi Mân sụp đổ, lá khô cành gãy bay bời bời trong gió cuốn, trút vào thành như mưa, phiến lá nào còn tươi.


      Đêm hôm ấy, nếu có ai đó đứng giữa lưng chừng trời mà nhìn, có thể trông thấy cảnh tượng ngọn núi hùng vĩ đổ sụp trong chớp mắt, mấy trăm dặm phía tây dãy núi Mân bị san phẳng thành bình địa, cây rừng khô héo gãy nát, chỉ để lại vùng đất phóng mắt trông thấy bến bờ.


      Thẩm Chiêm Đàn lặng lẽ nghe tiếng bàn tán xôn xao phía bên ngoài, chấm đỏ giữa trán càng thêm tươi thắm, đốm hồng quang dần nổi lên từ nơi ấy, rồi biến thành hình xăm hình ngọn cỏ, ngưng tụ giữa hai đầu mày.


      Ngoài gian phòng ma nhảy múa, những bóng quỷ trôi dật dờ, Thẩm Chiêm Đàn liếc nhìn Huyết Lưu Hà, có thể tập hợp được nhiều quỷ mị vật trong thời gian ngắn ngủi đến thế, thể bỏ qua công lao của viên ngọc. Y tiện tay xé mảnh vải màn, rồi chậm rãi chia thành từng sợi mảnh, tết chúng đều tăm tắp thành vật dạng khối có hình dạng kì dị, lại lấy bút lông vẽ mấy vệt còn kỳ dị hơn lên khối vải bện đó, sau cùng lên hai giọt máu của y.


      Cuộn vải bện thình lình phóng ra thứ ánh sáng màu tím kỳ dị, ánh sáng càng lúc càng mạnh, từ từ khuếch tán, quanh khối vải ngưng tụ lớp khói đen dày đặc, nhanh chóng nuốt gọn vật nọ. Cuộn khói đen tỏa thứ ánh sáng nhờ nhờ màu tím bay lên , phóng vụt ra cửa sổ. Thẩm Chiêm Đàn cười như cười, ngoài song tiếng gầm thét cao thấp, những giống quỷ mị quanh quẩn quanh phòng y ở bị khói đen hấp dẫn, chậm rãi di chuyển về phương xa, chẳng bao lâu sau biến mất trong tầm mắt.


      canh giờ sau, ở phía Đông trời hửng sáng, y đẩy mở cửa sổ, trông về nơi dãy núi Mân sụp. Chỉ thấy giữa vùng đất mênh mông, soi tỏ dưới ánh mặt trời, ngọn tháp nguy nga lộng lẫy sừng sững ở phương xa, có thể nhìn thấy từ khoảng cách trăm dặm, chứng tỏ nó cao biết bao nhiêu.


      Đương nhiên, lý do khiến người ta có thể trông tòa tháp từ cự ly trăm dặm, ngoài chiều cao, còn bởi vì từ đây phóng mắt về hướng đó, bình nguyên trăm dặm, khoảng giữa thành Mậu Uyển và ngọn tháp tuyệt chẳng có gì ngoài vùng đất bao la bằng phẳng.


      Thẩm Chiêm Đàn giơ ngón tay chạm khẽ khóe môi, để lộ nụ cười bẫng, mặt trời mọc ở đằng Đông, soi rọi ngọn tháp lung linh trong nắng… đương nhiên đấy phải là cảnh , đó chỉ là loại ảo thuật tựa hư mà thực, y dùng quỷ khí của trăm ngàn con quỷ mị ngưng tụ thành, dựng lên cảnh tượng ngọn tháp Trường Sinh cách xa trăm dặm tráng lệ kỳ vĩ. Trong mắt kẻ có đạo hạnh cao thâm, đấy là cái lồng giam u do vô số những nắm xương tàn của hàng ngàn con quỷ mị chất chồng thành, trong mắt người thường, đó là ngọn tháp chọc trời xa hoa lộng lẫy chính đại quang minh.


      Tháp Trường Sinh.


      Đó… chính là khởi đầu của quá trình y quân lâm thiên hạ.


      Chỉ trong đêm, núi Mân sụp đổ, khe Vạn Cổ bị lấp bằng, hình thành cánh đồng hoang trăm dặm. đồng hoang xuất ngọn tháp chọc trời, tháp treo cao ba chữ “Trường Sinh Tháp”, thân tháp có hình bát giác, mái cong ở mỗi tầng đều treo những chiếc chuông vàng kỳ dị, gió phất qua, những tiếng chuông ma quỷ ngân vang khắp ngọn tháp cao, khiến người ta váng đầu hoa mắt, thần trí mê man.


      Người dân thành Mậu Uyển ai dám lại gần tháp Trường Sinh, binh mã do triều đình phái đến thăm dò vừa tới gần đồng hoang trăm dặm mất thần trí, mê hoảng vào tháp, từ đó biệt tăm hơi. Mấy ngày sau, lời đồn về ngọn tháp Trường Sinh lan khắp thiên hạ, ít người tự phụ là cao minh tìm đến trừ , nhưng cũng như hai ngàn binh mã triều đình ngày trước, sau khi vào tháp, mãi thấy trở ra.


      Nó cũng vật chết im lặng, chỉ đứng yên chỗ, chờ đợi con mồi tự dâng mình tới cửa. tháng sau, triều đình nhận được phong thư mật, có người mời đương kim thánh thượng chuyến ghé thăm tháp Trường Sinh, bằng xô đổ ngọn núi cao khác ở phía đông thành Mậu Uyển tên gọi Khuynh Lộ. Núi Khuynh Lộ đổ tất đè sập hoàng cung, chôn vùi cả hoàng cung từ xuống dưới từ già tới trẻ trong bùn đất. Hơn tháng trước hẳn ai tin những lời này, núi Khuynh Lộ cao trọc trời, nào có thể bị xô đổ chỉ bằng sức người, nhưng lâu trước đó có tiền lệ núi Mân đêm sụp đổ ly kỳ. Sau khi hoàng cung nhận được phong thư, ai nấy đều đứng ngồi thấp thỏm lo sợ yên, ai biết trêu phải loài quái nào.


      Đồng thời trong giang hồ, cũng có người nhận được mật tin, những người nhận thư đều là những cao nhân huyền môn đức cao vọng trọng. Kẻ gửi thư chẳng dài dòng, chỉ hẹn cuộc gặp ở tháp Trường Sinh, đó chính là chuyến tuyệt mệnh. Thư viết thẳng rằng muốn giết người, nhưng cao nhân các lộ huyền môn lại dám , tháp Trường Sinh ăn thịt người nhả xương nhè máu, biết bản lĩnh còn to lớn đến đâu, nếu , nó ắt còn có những thủ đoạn tàn nhẫn hơn

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 14.5 -

      Tháp Trường Sinh tháp Trường Sinh, tháp đặt tên là Trường Sinh, nhưng lại là nơi giết người đoạt mạng.



      biết chủ nhân ngọn tháp này, với thủ đoạn kinh thế hãi tục như vậy, với năng lực vô song nhường ấy, xuống tay làm những việc khó bề tưởng tượng đến thế này, rốt cuộc lý do vì sao?


      Nhưng bất luận thế nào, mười lăm ngày sau, vào lúc canh ba, chính là thời gian diễn ra cuộc hẹn ở Trường Sinh tháp.


      Trong tháp Trường Sinh.


      Ảo ảnh trùng trùng, rèm dày buông kín, mờ mờ ảo ảo, như thể vạn trượng hồng trần, ngàn bực xa hoa đều trút cả vào những lớp rèm che.


      Nhưng trong mắt Thẩm Chiêm Đàn, khô cốt vẫn là khô cốt, vật vẫn hoàn vật, dù bị nghiền nát hóa thành rường cột gạch ngói, nhưng những thân thể nanh ác và những chi vuốt vặn vẹo ấy vẫn còn giãy giụa, những hộp sọ chất đống vẫn còn rên xiết.


      Giữa bãi xương khô, chỉ có chiếc hộp ấy là tốt đẹp, là chân thực.


      Y dùng máu mình nuôi con tiểu quỷ ấy suốt tháng trời, hơn xa quãng thời gian từng dự tưởng. Y từng nghĩ đến việc khi còn cung cấp nổi cho nàng nuốt nàng, kết quả lại yên ổn nuôi tháng trời, trích máu tháng trời, y chưa từng cảm thấy khỏe.


      Như thể máu y bẩm sinh chính là máu của nàng.


      Bóng người trong dung ngọc lớn hơn nhiều, thi thoảng lại bay ra, rời khỏi hòn ngọc, nằm ngủ say nắp hàn hạp, tựa đứa trẻ ba bốn tuổi. Nàng chưa từng thức tỉnh, Thẩm Chiêm Đàn luôn cảm thấy tiểu quỷ này thú vị, thỉnh thoảng lại nâng nàng trong lòng bàn tay như nâng con mèo, nắn tay chân. Bóng người ấy có thực thể, y có thể cảm giác được làn da mềm ấm, ngay cả gương mặt vốn nhạt nhòa ấy cũng mỗi lúc giống Quang hơn.


      Y rất thích thú, người từng chết trong tay mình lại có thể dần dần lớn lên bằng máu mình như thế. Y hẳn nhiên ngại việc Quang sống dậy và lớn lại, huyết quỷ nuôi trong dung ngọc khác với quỷ mị bình thường, huyết quỷ vốn là thức ăn, có linh thức, là thứ thức ăn có hình thù, máu và khí trích từ thân thể y sớm muộn rồi cũng về lại với y, cho nên Thẩm Chiêm Đàn căn bản để tâm chuyện phải ngày ngày tiêu phí khí huyết cho hàn hạp.


      Nhưng khi nàng càng lúc càng giống Lục Quang, y lại tránh khỏi ý nghĩ… Nuôi lớn thêm tí nữa, liệu nàng có mở mắt ? Nàng liệu có tự tin như trước đây, ngây thơ dễ bị lường gạt như trước đây, hay nàng … hận y, tuốt kiếm chém y?


      Cũng có khả năng nàng chỉ là cái xác rỗng, duy chỉ sở hữu hình hài, bên trong chẳng hề mang theo gì nữa cả.


      Thẩm Chiêm Đàn nhìn cái hộp, bóng người trong hộp lại bay ra, y nhón gáy nàng theo thói quen, giơ lên cao như xách con mèo, “Lục Quang.” Y gọi.


      Đôi mắt cái bóng vẫn nhắm, bất động.


      “Lục Quang.” Y lại gọi.


      Cái bóng vẫn bất động.


      Y đặt nàng trở lại vào trong hộp, mắt khẽ chớp, bên người thình lình xuất hai nữ tử ăn vận lộng lẫy dáng dấp kiều.


      “Vương.” trong số hai người dịu dàng lên tiếng, “Để vật này cho chúng ta coi sóc, Vương vẫn còn mang xác người, xin nghỉ ngơi cho sớm.”


      Thẩm Chiêm Đàn gật đầu, băng qua điệp trùng ảo ảnh, bước vào gian phòng ngủ giăng đầy hộp sọ và xương khô.


      Hai vị nữ tử bê cái hộp đặt lại cao, họ là điệp tinh do Thẩm Chiêm Đàn chiêu nạp.


      Nửa tháng nữa, Thẩm Chiêm Đàn mời các cao thủ huyền môn đến tháp Trường Sinh gặp mặt, đồng thời y muốn báo thù hoàng thất đương triều, trước lúc đó, y phải nuôi lớn huyết quỷ, nuốt nàng, rồi trút bỏ xác phàm trở thành tôn, chỉ như thế mới có được tư cách bất bại.


      Hàn hạp gác ở cao, xung quanh ngưng tụ tầng hàn khí hàn dày đặc. Thẩm Chiêm Đàn ở trong phòng, điệp tinh cũng lui xuống, nhưng nơi khác trong tủ có thứ nhấp nháy sáng.


      Nhấp nháy thứ ánh sáng đỏ.


      Tháp Trường Sinh là do vô số thi hài ma quỷ quái chồng chất mà thành, tràn đầy quỷ khí và khí.


      Thứ nháy sáng trong tủ là Huyết Lưu Hà.


      Quỷ khí dật dờ bốn bề dần xâm nhập Huyết Lưu Hà, ánh sáng tỏa ra từ viên ngọc càng lúc càng chói lọi, rồi thứ hào quang thắm đỏ rực rỡ ấy chợt nhoáng lên, quầng sáng rọi cái hộp lạnh lẽo, băng tuyết đóng bên ngoài hộp tan mau chóng, quỷ khí đậm đặc trong căn phòng nương theo lỗ hổng hàn khí ngừng rót vào hộp.


      Cái bóng mang dáng hình Lục Quang tham lam hút lấy quỷ khí, cấp tốc sinh trưởng, chậm rãi mở ra đôi mắt.


      bé chỉ vào độ bốn năm tuổi có ánh mắt vô cùng quen thuộc, thần thái mệt mỏi và phiền chán, tràn đầy rét giá và sát ý.


      Lần đầu tiên, y hủy hoại tim nàng, nàng chết.


      Lần thứ hai, y lừa nàng truyền máu, gạt nàng uống thuốc, luyện nàng thành quỷ nữ, chặt đôi cánh nàng, nàng vẫn chết.


      Lần thứ ba, y nuôi nàng trong hộp để tận dụng chút giá trị lợi dụng sau cuối từ nàng, muốn luyện nàng thành huyết quỷ, dùng làm thuốc bổ.


      Ảo tưởng lạ lùng đến đâu cũng có ngày vỡ nát, những ký ức ấm áp đến đâu cũng có ngày nguội lạnh, niềm mong đợi và nỗi lòng thương mến đến đâu cũng có ngày hóa thành căm hận và ghét bỏ… ai có thể dung nhẫn để mình bị hãm hại hết lần này đến lần khác, dù có là người thiện lương đến độ nào chăng nữa, huống chi nàng vốn là kẻ có thù tất báo, trước nay vốn chẳng phải phường tốt lành.


      Thẩm Chiêm Đàn, giữa ta và ngươi chút tình nghĩa nào, chỉ có mối thù ba lần bị hãm hại.


      Lời đồn về cuộc hẹn ở tháp Trường Sinh truyền khắp thiên hạ, những người nhận được thư mời lấy làm may mắn thôi, kẻ được mời phần lớn đều mặt như tro tàn. Nhưng trong đó cũng có số hiếm hoi vẫn thản nhiên tự tại, ví như Đan Hà, lại có số ít ỏi bình chân như vại, ví như Cơ Nhị.


      Cơ Nhị tại ở trong đan phòng của Đan Hà, gương mặt xinh đẹp ngàn năm đổi ấy vẫn màu thầm lặng và thản nhiên như vậy. Đan Hà luyện đan, nếu có phong thư mời hẹn tháp Trường Sinh đặt bàn, Cơ Nhị vẫn cứ tưởng mình đến chỉ để uống trà.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :