- 12.3 -
“Thấy ? Vô dụng thôi.” Y nâng ngang tay phải, trong lòng bàn tay quang mang của thánh khí Phật môn lập lòe sáng rỡ, Định Thi trận cảm ứng được thánh khí, thoáng hòa hoãn lại, “Ta động đậy được, .”
Nàng nhìn thánh khí yếu ớt trong tay y, sợ đến rợn người, nếu trận thế này đốt hết thánh khí Phật môn trong người y, liệu y có… có hoàn toàn mất lý trí, rồi còn là y nữa? Nàng nhìn thấy sau lưng y chậm rãi nổi lên lớp sáng vàng, lớp sáng vàng y hệt như ngoài cửa Phủ Tâm viện, lão hòa thượng nọ rằng người y có phong ấn của nhà Phật, khi phong ấn bị phá vỡ, y … y …
Triệt để biến thành thi mị.
Nàng khăng khăng chịu , Định Thi trận, Định Thi trận… Nàng nghiến răng nghiến lợi đứng giữa trận, Thẩm Chiên Đàn! Vì sao năm xưa y muốn bức hại Nhậm Hoài Tô? Vì sao ở đây lại bày bố Định Thi trận có thể khóa chân thi mị? Lẽ nào năm xưa chính Thẩm Chiên Đàn muốn luyện Nhậm Hoài Tô thành thi mị? Chuyện này sao có thể… Làm gì có ai lại muốn luyện người khác thành thi mị, chưa từng nghe có cách làm như vậy, và thi mị tuyệt đối thể bị điều khiển với bất cứ kẻ nào, đó là vật tuyệt đỉnh vô pháp khống chế!
Trừ phi… trận pháp này là sau này mới bày bố? Sau khi Nhậm Hoài Tô biến thành thu mị, Thẩm Chiên Đàn mới xếp trận? Nàng chợt nảy ra ý nghĩ về khả năng, lẽ nào việc Nhậm Hoài Tô biến thành thi mị nằm ngoài kế hoạch hại người của Thẩm Chiên Đàn, Nhậm Hoài Tô biến thành thi mị, y thể chống lại, bèn vội vã bày Định Thi trận ở đây để nhốt Nhậm Hoài Tô?
Nếu chuyện là như thế, mà hòa thượng điên vẫn còn đứng đây, nghĩa là trận thế này phải là hoàn toàn thể phá giải! Năm xưa ắt y từng phá trận, hoặc có người cứu y… Nàng nôn nóng nhìn quanh bốn phía, phá trận? Bùa chú rất khó phá bỏ, vậy phải giải quyết từ đâu?
Ánh vàng sau lưng Nhậm Hoài Tô càng lúc càng rệt, phong ấn còn cầm cự nổi bao lâu, y im lìm phục mình đất, nom hệt con dơi trắng toát. Lục Quang thể nghĩ ra điều gì nữa, bỗng trong đầu lóe lên, quát to tiếng, dồn hết sức đập mạnh quạt quỷ xuống mặt đất.
Ầm tiếng, mặt đất thủng lỗ lớn, dưới trận pháp còn mật thất phía dưới rỗng , nàng ôm Nhậm Hoài Tô nhảy xuống, lên được, cựa chẳng xong, vậy chỉ còn cách nhảy xuống.
Nàng và Nhậm Hoài Tô đồng thời chạm đất bằng tiếng thịch trong bóng tối, thân thể y hồi phục ngay lúc rơi, tay ôm eo nàng, khẽ đặt nàng xuống, “ Quang…”
Nàng còn mày mò tìm cách ra ngoài, đáp lại bằng giọng sốt ruột “Chuyện gì?”
“ có gì.” Y muốn gì đó, nhưng lại nữa.
“Muốn mau, ta ghét nhất là ấp a ấp úng.” Nàng quát, “ nhanh lên!”
“Ta nghĩ, sai.” Y cất lời, “ thân mình thực ra…” Thoáng khựng lại, rồi tiếp, “ tốt.”
Nàng trừng mắt trong bống tối, “Sao ngươi thể ngươi cũng muốn ở bên ta, nhai câu nhá chữ quanh co vòng vèo, ý tứ chẳng phải đều như nhau?” Nàng tóm lấy tay y, chẳng ngờ cảm thấy tay y run rẩy, “Ngươi thấy lạnh ư?”
“ lạnh.” Y thực ra chưa từng biết cảm giác lạnh, đói, no, đau là như thế nào.
Lẽ nào ngươi sợ bóng tối, hồi lâu sau, y hỏi, “Sợ… là như thế nào?”
Nàng dở khóc dở cười, “Ngươi… ngươi… lẽ nào chưa từng biết sợ?” Nàng nhìn thấy mặt y, nhưng biết y lắc đầu, bèn tiếp lời, “Cũng có thể ngươi từng sợ hãi, chỉ là biết ấy là sợ mà thôi.” Nàng trỏ vào trong bóng tối trước mắt, trong bóng tối nàng cảm thấy rất dễ chịu, vì bóng tối tựa như sào huyệt của nàng, đem lại cho nàng đủ đầy cảm giác an toàn, “Ví như… vào lúc mắt thể nhìn thấy ai, ngươi nghĩ đến gì trước nhất? Là tốt quá dù đứng ở đâu cũng ai trông thấy, hay là…?”
Nàng còn chưa kịp dứt lời, nghe Nhậm Hoài Tô nghiêm túc ôn hòa đáp, “Ta cảm thấy… bốn phía… đều là tường.”
“Tường?” Nàng sững người, nắm lấy tay y, tay y còn run nữa, nhưng vẫn im phăng phắc động cựa, an tĩnh hồi lâu, nàng lại hỏi, “Tường?”
Y gật đầu.
Nàng ngẫm nghĩ lúc, cất giọng thăm dò, “Ngươi… từng bị tường… à… từng bị nhốt?”
Y bình thản “ừ” tiếng.
Nàng mắng, “Tên Thẩm Chiên Đàn chết tiệt!” đoạn, móc ra cái túi thêu từ trong ngực áo, trong túi có vật gì đó tỏa ra thứ ánh sáng mờ dịu êm đềm, bị gấm đen phủ che, ánh sáng hề chói gắt, nàng lấy viên ngọc ra, Cực Nhật Châu phát tán vầng hào quang hiền hòa tĩnh mịch, nàng đứng cạnh, siết tay y. “Này, ngươi nhìn xem, có tường.”
Y gật đầu, nhấc chân bước về phía trước, thần thái vững vàng bình thản đến mức cứ như thể y chưa từng sợ hãi đến dám nhúc nhích.
Mới đầu nàng chỉ thấy ngạc nhiên sửng sốt, bỗng lúc này đây, cảm giác đau xót dội lại trong lòng, hòa thượng điên ý chí kiên định đến thế, vậy… vậy phải là nỗi dày vò nào mới có thể hành hạ y đến mức… đến mức…
Đến mức dám cựa quậy mảy may.
Y thậm chí… biết đó là sợ, y chỉ thản nhiên nghĩ rằng, trong bóng tối tuyệt đối, bốn phương tám hướng đều là tường.
Y thậm chí còn nghĩ ra… đối với thi mị mà , dù có là tường làm gì được y?
thi mị dám cựa mình trong bóng tối, thi mị sợ tường!
Thẩm Chiên Đàn! Nàng nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa, nếu kẻ đó còn sống, nàng muốn y phải chết trăm ngàn lần! Lục Quang phải người tốt, nhưng trước nay muốn giết liền giết, kẻ như Thẩm Chiên Đàn động cái là cả ngàn mạng người, hễ ra tay bày Định Thi trận, Vô Thủy cung, ép kẻ địch biến thành thi mị, hành động cực đoan cùng cực, thực chưa từng thấy.
“ Quang.” Nhậm Hoài Tô gọi.
Nàng giơ cao Cực Nhật Châu soi về phía trước đường hầm mật thất trước mặt dài, dưới ánh sáng của viên ngọc, họ trông thấy cánh cửa cách đó xa lắm.
cánh cửa đúc bằng sắt thép, dày cả nửa thước, cánh cửa thủng lỗ lớn ở giữa, miệng lỗ thủng vách sắt nặng nề hơi cong vểnh, ở giữa là lỗ hổng to bằng nửa thân người do bị đốt cháy, tường đá những vết nứt kéo dài hơn cả trượng, có thể hình dung thứ phá cửa mà ra năm xưa có sức mạnh kinh khiếp đến mức nào.
“Đây là…” Nàng nhìn đăm đăm cánh cửa chớp mắt, “Bên trong là gì?”