1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Phật tội - Đằng Bình (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 12.1 -


      Lang hổ ai kỳ hung


      “Ngươi nhớ ra điều gì?” Lục Quang ngờ vực nhìn y, thi mị… cũng có thể nhớ lại chuyện lúc sinh thời? Y có thể nhớ được đôi chút khiến người ta kinh ngạc, giờ chẳng ngờ y lại có thể “nhớ ra”?


      Nhậm Hoài Tô nhón lấy kim châm trong hộp, “Mười hai ống châm… là dùng để truyền máu.” Y nhìn thế trận dẫu kinh qua mười mấy năm dâu bể vẫn nguyên vẹn như xưa, thở dài, “Ta nhớ ra rồi, năm xưa Thẩm Chiên Đàn dùng lệnh bài giả điều động Hắc Kỳ quân, ép ta từ Miễn Châu trở về Mậu Uyển, hẹn gặp ta ở Phủ Tâm viện ngoài chùa Liễu Vân.”


      “Lệnh bài giả?” Nàng lẩm bẩm, có chuyện gì quan trọng đến mức phải dùng thủ đoạn này cưỡng ép người ta phải đến theo lời hẹn? Hòa thượng điên dễ tính như thế, chỉ cần viết phong thư là đến ngay. Nhưng lòng nàng lại thoáng trầm xuống, từ nhiều ghi chép có thể thấy, tính cách của Nhậm Hoài Tô lúc sinh thời chỉ sợ rất khác với tại, cũng có lẽ… có lẽ nhất định phải dùng thủ đoạn ấy mới có thể gặp được.


      “Lệnh bài giả có chín phần giống với lệnh bài .” Nhớ về chuyện năm xưa, giọng y vẫn rất ổn định, chỉ thoáng chút dao động vừa nãy, nhưng rất nhanh an tĩnh lại, trấn định như thường, “Ta nhớ Phủ Tâm viện năm ấy hoa mai xanh nở rộ, tao nhã vô cùng, hề giống cảnh tượng ngày hôm nay.”


      “Thẩm Chiên Đàn là người như thế nào?” Nàng nhíu mày, “Hẹn gì với ngươi?”


      Nhậm Hoài Tô ngước lên, đầu là tán cây hoang khô héo, rừng mai trong viện nay chết cả, “Là lời hẹn phân chia thánh khí.” Y thoáng ngập ngừng bằng ngữ khí đều đều, “Năm ấy trời giáng thánh khí vào Thẩm Chiên Đàn, phải giáng lên kẻ giết người như rạ, tội ác đầy mình như ta.”


      “Hả?” Lục Quang vô cùng bất ngờ, “Giáng lên người Thẩm Chiên Đàn? Ngươi căn bản hề biết vì sao y chọn ngươi làm người phân chia thánh khí, y chỉ báo cho ngươi rồi gọi ngươi đến mà thôi? rất bất thường!” Nàng dạo vòng quanh sân, “Linh khí của vạn thánh linh chỉ được khơi gợi bởi tâm địa trong sáng, cơ thể thánh khiết. Ngươi xem bức vẽ thiết kế hỏa thiêu Vô Thủy cung, Thẩm Chiên Đàn ràng là ác ma giết người chớp mắt!”


      “Nhưng vào thời điểm đưa ra lời hẹn ở Phủ Tâm Viện, y vẫn chưa làm gì cả.” Nhậm Hoài Tô nghiêm túc, “Y là họ hàng bên mẹ của hoàng hậu, phụ mẫu đều mất, từ bé tu hành trong chùa Liễu Vân, rất hiếm khi bước chân ra khỏi cửa chùa, hẳn nhiên cả đời chưa từng làm điều ác, dính vào dục vọng, cũng lạ khi y có thể khơi gợi vạn thánh linh.” Thoáng ngập ngừng, y lại tiếp, “Y tiếp nhận thánh khí, từ đó bách bệnh bất xâm, thậm chí có thể dễ dàng chữa khỏi bệnh tật của người khác. Có thời gian cửa chùa Liễu Vân đông đúc như họp chợ, Thẩm Chiên Đàn chữa bệnh cứu người nhận xu, tiếng thơm lan rộng.”


      “Y thực từng là người tốt?” Khóe môi Lục Quang nhếch khẽ, như cười lại như cười.


      lâu sau đó, quỷ nữ tìm được y.” Nhậm Hoài Tô thở dài khẽ khàng, “Năm ấy thành Mậu Uyển có ba mươi sáu hộ dân cả nhà bị moi tim mà chết chỉ trong đêm, trải dài suốt năm dặm, từ ngoại ô vào tận nội thành, chỉ thẳng về phía chùa Liễu Vân, là điềm báo có quỷ nữ xuất . Thẩm Chiên Đàn và quỷ nữ chạm trán nhau mấy lần, quá trình thế nào ai biết , nhưng trước sau y vẫn bị quỷ nữ bắt , mà còn tìm được cách để giải quyết vấn đề, chính là tìm người khác để phân chia thánh khí.”


      “Cho nên y mới tìm ngươi?” Lục Quang cười nhạt, “Vị Thẩm công tử này tâm cơ thâm trầm, vô cùng đáng sợ, nào có chút dáng vẻ của kẻ tu hành tại gia?”


      Nhậm Hoài Tô đáp lời, hồi lâu sau mới thong thả , “Phép phân chia thánh khí, ngoại trừ pháp trận đát, điểm quan trọng nhất là phải truyền máu.”


      “Truyền máu?” Lục Quang thoáng ngẩn người, bỗng chốc hiểu ra: “Thi mị” Nhậm Hoài Tô này lại khác với ghi chép. Y có thể nhờ vài mẩu chuyện, vẫn giữ được lý trí của con người, là bởi vì vẫn chưa hoàn toàn hóa!


      Trong thân thể y có máu của người khác! Lượng máu ấy thể dung hòa triệt để với máu thịt y, thể hóa theo, vì vậy phần nào đó trong y vẫn còn giữ được nhân tính.


      “Thẩm Chiên Đàn đem máu của y nối với ta bởi mười hai ống châm vàng, chia đều thánh huyết cho ta.” Mắt y khép hờ, “Cộng thêm sức mạnh của pháp trận, từ đó về sau, thánh khí trời giáng chia làm hai, thế giới còn vạn thánh linh, quỷ nữ cũng biến mất.”


      “Vậy phải tốt ư?” Lục Quang cau mày, “Ai nấy đều vui.”


      “Cuộc gặp ở Phú Tâm viện năm xưa, ta đồng ý phân chia thánh khí với y.” Giọng của Nhậm Hoài Tô đều đều, gần như có cảm xúc, “Sau khi thi pháp thành công, ta trở về Miễn Châu. Nửa năm sau hoàng thượng ra chi dụ, rằng Hắc Kỳ quân trăm trận trăm tháng, ban cho ta phủ đệ, chính là Vô Thủy cung.”


      “Chưa từng.” Nhậm Hoài Tô quả quyết lắc đầu, “Ta và hơn ngàn tàn binh Hắc Kỳ quân phụng chỉ về Vô Thủy cung hầu chi.” Thoáng ngập ngừng, lại cất tiếng đều đều, “Lại chẳng ngờ rằng… Hoàng thượng bảo ta tự tay nhóm tám bó đuốc trước của Vô Thùy cung, ta đốt lên rồi, cả cung điện biến thành biển lửa, thiêu chết hơn ngàn người.”


      bàn tay đưa sang, nắm lấy tay y, lòng bàn tay y hơi lạnh, nàng siết chặt, thầm hỏi, “Lúc ấy… ngươi rất đau lòng có phải ?”


      Nhậm Hoài Tô nghiêm túc ngẫm nghĩ, rồi từ tốn lắc đầu, “Lúc ấy ta nghĩ gì, giờ quên rồi.”


      Nàng đưa cả hai bàn tay nắm tay phải y, “Này, cho dù ngươi tự tay thiêu chết ngàn người, ta cũng để tâm.”


      Y nhìn nàng, khóe môi thoáng nhúc nhích, chừng như nhoẻn nụ cười, nhưng nụ cười ấy quá , thể nhận , “Sau đó Hoàng thượng giải ta vào đại lao, nhốt rất lâu…” Y hơi cau mày, “Những chuyện về sau ta còn nhớ nữa, rồi chỉ nhớ được chuyện trong chùa Bích Phi.”


      “Nhất định là ngươi bị người ta hành hạ đến mức biến thành thi mị trong địa lao.” Lòng nàng đầy đau xót, cảm giác trước nay chưa từng có, “Vì sao y muốn hại ngươi?”


      Nhậm Hoài Tô mở choàng mắt, “Ta biết.”


      “Bất kể vì sao, y hại ngươi, bản thân cũng được chết yên ổn.” Nàng lạnh lùng , “Ngày nay thiên hạ ai quản nổi ngươi, nếu còn có người muốn hại ngươi như thế, ta khiến kẻ đó sống bằng chết.”


      Y trầm mặc hồi lâu, “ Quang.”

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 12.2 -
      Sát khí người nàng chưa tan, “Chuyện gì?”



      Y trở tay nắm tay nàng, “Ta dạy võ công thuật pháp cho .”


      “Hả?” Nàng khó hiểu, sốt ruột , “Ta tự biết luyện, có liên can gì tới ngươi?”


      Y đáp lời vô cùng nghiêm túc, “Võ công thuật pháp yếu hơn ta, nếu có người hại được ta, sao có thể khiến kẻ đó sống bằng chết?” Y nhìn nàng , trong đôi mắt tràn đầy thành khẩn và thiện ý.


      Nàng ngẩn ngơ người hồi lâu, bỗng nhiên nổi trận lôi đình, “Nhậm Hoài Tô!Ngươi cố ý có phải ? Ta tốt bụng bất bình thay ngươi, ngươi lại cố tình bắt bẻ, cố tình chế giễu ta đánh lại ngươi? Ngươi đừng tưởng ngươi là thi mị là tướng quân hơn người bậc, nếu có ngày!” Nàng cố tình bật ra tiếng cười nhạt, “Nếu có ngày ngươi khiến ta nổi sát tâm, dù có là ngươi ta cũng nhất định giết!”


      “Ta dạy .” Y vẫn ôn tồn dịu giọng, “Ta dạy cho đến lúc mạnh hơn ta, cho đến lúc chỉ cần muốn là có thể giết được ta, có được ?”


      Chẳng hiểu vì đâu mặt nàng ửng đỏ, trong lòng chợt có vài phần ngượng nghịu, nàng quay mặt , “Cũng chưa chắc ngươi giỏi hơn ta.”


      Hai người đứng im như phỗng, trong viện hồi lâu, Nhậm Hoài Tô cất hòn dung ngọc, nhặt lên chiếc chìa khóa.


      Chiếc chìa khóa có vẻ là chìa khóa của cửa lớn, Lục Quang trầm ngâm chốc lát, bấy giờ sắc trời u ám, ánh nắng yếu ớt, nàng vung quạt quỷ, vài luồng bóng đen tuôn ra từ chiếc quạt, rồi lập tức đổ xô ra bốn phía, thăm dò xem gần dây có mật thất hoặc trạch viện khuất nẻo nào hay ?


      Nhậm Hoài Tô ngước lên, chuyện cũ luôn mơ hồ , nhưng có nhiều chi tiết lại được ghi khắc rất sắc nét, sắc nét đến mức khó tin, vì sao đến từng khe gạch tường đều rệt đến thế, lại có những chuyện rất mơ hồ, y nhớ cuộc hẹn Ly Thương lệnh, nhưng trước đó sao?


      Trước đó, y rốt cuộc làm những gì trong Hắc Kỳ quân? Vì sao trong đầu chút ấn tượng? Chừng như có chuyện gì đó rất quan trọng y nhớ ra, nó lững lờ trôi trong bóng tối, thúc giục y hãy nhớ lại nhiều hơn, nhưng y thể.


      Quan trọng hơn nữa là, dù có nhớ ra tất cả, nhưng dường như lại chẳng liên quan gì đến việc cứu thế ngày hôm nay.


      Nếu là do Thẩm Chiên Đàn tìm y, chứ chẳng phải y chọn Thẩm Chiên Đàn, vậy ký ức của y là vô nghĩa, thứ có ý nghĩa ở đây là làm thế nào Thẩm Chiên Đàn tìm được y? Nhưng mọi thứ thuộc về sở hữu của vị Thẩm công tử kia hóa thành cát bụi và tro tàn ngay tại đây, phương pháp phân chia thánh khí quả nhiên cùng đường.


      “Nhậm Hoài Tô!” Lục Quang chợt reo lên, “Có địa lao!”


      Y ngoảnh lại, chỉ thấy đình viện bên trái vang ầm tiếng, mặt đất bị quỷ khí lật tung, bốc lên đám bụi bặm, để lộ đường hầm rất sâu. Nàng giật lấy chiếc chìa khóa trong tay y vọt xuống dưới, trong đường hầm có cánh cửa lớn, đặt quá xa mặt đất, chỉ nghe vang lên tiếng kêu răng rắc, trong lòng đất vọng về thanh kẽo kẹt u.


      Cánh cửa ấy thực mở ra.


      Lục Quang kinh ngạc nhìn vào trong cánh cửa, hiểu vì sao lại có ánh sáng. Nhậm Hoài Tô cứ bước mười bậc thang nhảy xuống, “Đó là ánh sáng của vỏ Vực.”


      Vỏ Vực là loại vỏ ốc có thể phát ra thứ ánh sáng nhợt nhạt, để chiếu sáng gian dưới lòng đất thế này, biết bên trong phải khảm bao nhiêu vỏ Vực.


      Dưới ánh sáng đó, có thể trông sau cánh cửa mục nát là vô số những lá bùa khổng lồ buông rủ xuống, bùa vẽ đầy những văn tự kỳ dị. Địa lao có gió, những lá bùa được làm bằng chất liệu vải đỏ dệt kỹ bền chắc, tới nay vẫn còn nguyên vẹn, treo lơ lửng giữa khoảng trống trải, như những bức tường chắn kiên cố và im lìm.


      Nàng giơ tay, mấy bóng quỷ dò đường vừa rối rít bằng thanh the thé, lao về phía những lá bùa, Nhậm Hoài Tô chợt kêu lên, “Khoan …”


      Lại thấy bóng quỷ ấy va vào bùa vải, tấm vải nặng nề bỗng nổi gió , chỉ trong chớp mắt, những lá bùa đó bắt đầu nhàng lay động. Nhậm Hoài Tô thấy tình thế ổn, quay người vội ôm Lục Quang vào lòng, nàng giật mình, hai má cũng thình lình đỏ ửng, phải chưa từng được y ôm, nhưng hiểu vì sao lần này tim nàng đập mạnh điên cuồng.


      Những lá bùa đó lay động trong trung, chỉ nổi gió, thậm chí còn có thể nghe thấy thanh ong ong quái gở, chừng như tiếng vọng của cán treo bùa, lại chừng như do chính những lá bùa ấy phát ra. thanh ong ong nọ khiến người ta váng đầu hoa mắt, nàng chưa cảm thấy gì, nhưng Nhậm Hoài Tô bỗng lảo đảo ông nàng ngã xuống, đưa tay chống đất.


      “Làm sao thế này?” Nàng hỏi lạc cả giọng.


      “Định Thi trận…” Sắc mặt y trắng bệch, nhưng vẫn rất bình tĩnh. “Có thể diệt cương thi vương tồn tại trăm năm, trận bùa vải thủy hóa bất xâm, đao kiếm khó nhập, nếu là lệ quỷ có thể hóa thành bóng ma băng xuyên qua trận, nhưng nếu là cương thi ắt huyết nhục khô kiệt mà chết.” Y là thi mị, cũng chính là cái thây chưa chết, pháp trận này có ảnh hưởng rất lớn đối với y, nhưng giọng y vẫn trống rỗng đoan chính, hề có vẻ sợ hãi chấn động.


      Lục Quang phải cương thi, hẳn nhiên mấy bị ảnh hưởng bởi trận thế, Định Thi trận thanh danh vang dội, nàng tất nhiên có nghe qua. Giãy ra khỏi lòng Nhậm Hoài Tô, nàng gắng sức kéo y , “ mau! Nhân lúc trận thế còn chưa khởi động, chúng ta mau!”


      Nhậm Hoài Tô chỉ lắc đầu, toàn thân y tái nhợt, những lá bùa màu đỏ càng làm nổi bật tử khí làn da ấy, “ Quang, trước .”


      Nàng vừa hoảng vừa giận, “Ta muốn! Thẩm Chiên Đàn đào cái bẫy dưới lòng đất, bày bố trận pháp bên trong dành riêng để đợi ngươi! Sáu mươi năm trước y hại ngươi, sáu mươi năm sau lại hại ngươi, nơi này chắc chắn chỉ để nhốt ngươi mà thôi! Mau với ta!”


      “Ta đứng lên nổi nữa.” Y bình tĩnh đáp, “Chốn này nguy hiểm, phải tức khắc rời !”


      “Ta muốn!” Nàng gào lên, “Ta chết!”


      Y thở dài, “Ta cũng chết, đừng sợ, ra ngoài mau .”


      “Dù rằng ngươi chết, nhưng nếu y định nhốt ngươi ở đây vài trăm năm, ta phải làm sao?” Nàng lớn tiếng, “Ngươi cưới ta! Ngươi đồng ý dạy võ công thuật pháp cho ta, sao ngươi có thể nuốt lời? Ta… ta…” Nàng nghiến răng, “Ta muốn cứ thân mình mãi nữa, ngươi cũng muốn, có phải ?”


      Y cụp mắt, hồi lâu sau, vẫn bình thản , “ trước.”


      “Qủy ảnh!” Nàng gọi to, quạt quỷ thình lình bùng bên luồng khói đen dày đặc, bọc lấy Nhậm Hoài Tô nhích dần ra phía ngoài. Song khí khói đen vừa tuôn ra, người Nhậm Hoài Tô vừa nhúc nhích, tiếng ong ong từ vô số những lá bùa treo khắp bốn bề càng ngày càng lớn, mấy tia sáng bắn tới, luồng khói đen rít lên tiếng kêu kỳ dị, tan rã về bốn phía cuống cuồng né tránh, nhanh chóng rút vào trong quạt quỷ.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 12.3 -
      “Thấy ? Vô dụng thôi.” Y nâng ngang tay phải, trong lòng bàn tay quang mang của thánh khí Phật môn lập lòe sáng rỡ, Định Thi trận cảm ứng được thánh khí, thoáng hòa hoãn lại, “Ta động đậy được, .”​



      Nàng nhìn thánh khí yếu ớt trong tay y, sợ đến rợn người, nếu trận thế này đốt hết thánh khí Phật môn trong người y, liệu y có… có hoàn toàn mất lý trí, rồi còn là y nữa? Nàng nhìn thấy sau lưng y chậm rãi nổi lên lớp sáng vàng, lớp sáng vàng y hệt như ngoài cửa Phủ Tâm viện, lão hòa thượng nọ rằng người y có phong ấn của nhà Phật, khi phong ấn bị phá vỡ, y … y


      Triệt để biến thành thi mị.


      Nàng khăng khăng chịu , Định Thi trận, Định Thi trận… Nàng nghiến răng nghiến lợi đứng giữa trận, Thẩm Chiên Đàn! Vì sao năm xưa y muốn bức hại Nhậm Hoài Tô? Vì sao ở đây lại bày bố Định Thi trận có thể khóa chân thi mị? Lẽ nào năm xưa chính Thẩm Chiên Đàn muốn luyện Nhậm Hoài Tô thành thi mị? Chuyện này sao có thể… Làm gì có ai lại muốn luyện người khác thành thi mị, chưa từng nghe có cách làm như vậy, và thi mị tuyệt đối thể bị điều khiển với bất cứ kẻ nào, đó là vật tuyệt đỉnh vô pháp khống chế!


      Trừ phi… trận pháp này là sau này mới bày bố? Sau khi Nhậm Hoài Tô biến thành thu mị, Thẩm Chiên Đàn mới xếp trận? Nàng chợt nảy ra ý nghĩ về khả năng, lẽ nào việc Nhậm Hoài Tô biến thành thi mị nằm ngoài kế hoạch hại người của Thẩm Chiên Đàn, Nhậm Hoài Tô biến thành thi mị, y thể chống lại, bèn vội vã bày Định Thi trận ở đây để nhốt Nhậm Hoài Tô?


      Nếu chuyện là như thế, mà hòa thượng điên vẫn còn đứng đây, nghĩa là trận thế này phải là hoàn toàn thể phá giải! Năm xưa ắt y từng phá trận, hoặc có người cứu y… Nàng nôn nóng nhìn quanh bốn phía, phá trận? Bùa chú rất khó phá bỏ, vậy phải giải quyết từ đâu?


      Ánh vàng sau lưng Nhậm Hoài Tô càng lúc càng rệt, phong ấn còn cầm cự nổi bao lâu, y im lìm phục mình đất, nom hệt con dơi trắng toát. Lục Quang thể nghĩ ra điều gì nữa, bỗng trong đầu lóe lên, quát to tiếng, dồn hết sức đập mạnh quạt quỷ xuống mặt đất.


      Ầm tiếng, mặt đất thủng lỗ lớn, dưới trận pháp còn mật thất phía dưới rỗng , nàng ôm Nhậm Hoài Tô nhảy xuống, lên được, cựa chẳng xong, vậy chỉ còn cách nhảy xuống.


      Nàng và Nhậm Hoài Tô đồng thời chạm đất bằng tiếng thịch trong bóng tối, thân thể y hồi phục ngay lúc rơi, tay ôm eo nàng, khẽ đặt nàng xuống, “ Quang…”


      Nàng còn mày mò tìm cách ra ngoài, đáp lại bằng giọng sốt ruột “Chuyện gì?”


      có gì.” Y muốn gì đó, nhưng lại nữa.


      “Muốn mau, ta ghét nhất là ấp a ấp úng.” Nàng quát, “ nhanh lên!”


      “Ta nghĩ, sai.” Y cất lời, “ thân mình thực ra…” Thoáng khựng lại, rồi tiếp, “ tốt.”
      Nàng trừng mắt trong bống tối, “Sao ngươi thể ngươi cũng muốn ở bên ta, nhai câu nhá chữ quanh co vòng vèo, ý tứ chẳng phải đều như nhau?” Nàng tóm lấy tay y, chẳng ngờ cảm thấy tay y run rẩy, “Ngươi thấy lạnh ư?”


      lạnh.” Y thực ra chưa từng biết cảm giác lạnh, đói, no, đau là như thế nào.


      Lẽ nào ngươi sợ bóng tối, hồi lâu sau, y hỏi, “Sợ… là như thế nào?”


      Nàng dở khóc dở cười, “Ngươi… ngươi… lẽ nào chưa từng biết sợ?” Nàng nhìn thấy mặt y, nhưng biết y lắc đầu, bèn tiếp lời, “Cũng có thể ngươi từng sợ hãi, chỉ là biết ấy là sợ mà thôi.” Nàng trỏ vào trong bóng tối trước mắt, trong bóng tối nàng cảm thấy rất dễ chịu, vì bóng tối tựa như sào huyệt của nàng, đem lại cho nàng đủ đầy cảm giác an toàn, “Ví như… vào lúc mắt thể nhìn thấy ai, ngươi nghĩ đến gì trước nhất? Là tốt quá dù đứng ở đâu cũng ai trông thấy, hay là…?”


      Nàng còn chưa kịp dứt lời, nghe Nhậm Hoài Tô nghiêm túc ôn hòa đáp, “Ta cảm thấy… bốn phía… đều là tường.”


      “Tường?” Nàng sững người, nắm lấy tay y, tay y còn run nữa, nhưng vẫn im phăng phắc động cựa, an tĩnh hồi lâu, nàng lại hỏi, “Tường?”


      Y gật đầu.


      Nàng ngẫm nghĩ lúc, cất giọng thăm dò, “Ngươi… từng bị tường… à… từng bị nhốt?”


      Y bình thản “ừ” tiếng.


      Nàng mắng, “Tên Thẩm Chiên Đàn chết tiệt!” đoạn, móc ra cái túi thêu từ trong ngực áo, trong túi có vật gì đó tỏa ra thứ ánh sáng mờ dịu êm đềm, bị gấm đen phủ che, ánh sáng hề chói gắt, nàng lấy viên ngọc ra, Cực Nhật Châu phát tán vầng hào quang hiền hòa tĩnh mịch, nàng đứng cạnh, siết tay y. “Này, ngươi nhìn xem, có tường.”


      Y gật đầu, nhấc chân bước về phía trước, thần thái vững vàng bình thản đến mức cứ như thể y chưa từng sợ hãi đến dám nhúc nhích.


      Mới đầu nàng chỉ thấy ngạc nhiên sửng sốt, bỗng lúc này đây, cảm giác đau xót dội lại trong lòng, hòa thượng điên ý chí kiên định đến thế, vậy… vậy phải là nỗi dày vò nào mới có thể hành hạ y đến mức… đến mức…


      Đến mức dám cựa quậy mảy may.


      Y thậm chí… biết đó là sợ, y chỉ thản nhiên nghĩ rằng, trong bóng tối tuyệt đối, bốn phương tám hướng đều là tường.


      Y thậm chí còn nghĩ ra… đối với thi mị mà , dù có là tường làm gì được y?


      thi mị dám cựa mình trong bóng tối, thi mị sợ tường!


      Thẩm Chiên Đàn! Nàng nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa, nếu kẻ đó còn sống, nàng muốn y phải chết trăm ngàn lần! Lục Quang phải người tốt, nhưng trước nay muốn giết liền giết, kẻ như Thẩm Chiên Đàn động cái là cả ngàn mạng người, hễ ra tay bày Định Thi trận, Vô Thủy cung, ép kẻ địch biến thành thi mị, hành động cực đoan cùng cực, thực chưa từng thấy.


      Quang.” Nhậm Hoài Tô gọi.


      Nàng giơ cao Cực Nhật Châu soi về phía trước đường hầm mật thất trước mặt dài, dưới ánh sáng của viên ngọc, họ trông thấy cánh cửa cách đó xa lắm.


      cánh cửa đúc bằng sắt thép, dày cả nửa thước, cánh cửa thủng lỗ lớn ở giữa, miệng lỗ thủng vách sắt nặng nề hơi cong vểnh, ở giữa là lỗ hổng to bằng nửa thân người do bị đốt cháy, tường đá những vết nứt kéo dài hơn cả trượng, có thể hình dung thứ phá cửa mà ra năm xưa có sức mạnh kinh khiếp đến mức nào.


      “Đây là…” Nàng nhìn đăm đăm cánh cửa chớp mắt, “Bên trong là gì?”

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 12.4 -
      Nhậm Hoài Tô lần theo ánh sáng viên ngọc bước sang, khom người chui vào trong, nàng thoáng giật mình, cuống quýt theo sau, sợ bên trong là bóng tối, y lại dám động đậy.


      Chui qua cửa, bên trong là gian phòng đá lớn.


      Hoặc có thể , là phòng giam lớn.


      vách đá phòng giam treo những sợi xích kim loại bé, những sợi xích tồn tại im lìm lâu năm dưới lòng đất mà vẫn sáng loáng như mới, làm bằng chất liệu gì, chúng đan cài chất chồng lên nhau chừng như theo hình thức của đồ án cổ quái. Chỉ liếc qua nàng nhận ra, đây là tỏa thân hoàn, là cách trói người phức tạp, gồm chín chín tám mốt sợi thừng, mỗi sợi ghim cứng vị trí dễ phát lực nhất cơ thể con người, sau đó đan cài vào nhau theo phương pháp vô cùng tỉ mỉ, từng vòng dây đều nối nhau, phàm là kẻ bị tỏa thân hoàn toàn trói buộc, thể cựa quậy dù chỉ ngón tay.


      bức tường này, tỏa thân hoàn được kết bằng loại xích sắt mảnh như dây thừng.


      Người bị trói ở bức tường này năm ấy… ắt là sống bằng chết. Nàng đăm đăm nhìn bức vách, vách lấm tấm những vết bẩn, chừng như là những vết máu khô, “Nhậm Hoài Tô, năm xưa ngươi… là ngươi từng bị trói ở đây ư?” Nàng đổi giọng, giọng nàng run rẩy, “Ngươi… ngươi bị nhốt ở đây bao lâu?”


      Nhậm Hoài Tô lắc đầu, “Ta nhớ,” Y nhìn quanh gian địa lao, đây là nơi vô cùng quen thuộc, rành rẽ đến từng vết bùn trong khe gạch, vậy mà tại khi đứng đây, trong lòng y trắng xóa, chẳng hề cảm thấy gì.


      phẫn nộ, oán hận, chỉ cảm giác ngạc nhiên mờ nhạt.


      “Thẩm Chiên Đàn làm gì với ngươi/” Nàng siết chặt nắm tay, nỗi phẫn hận từng chút thiêu đốt tâm can, khiến nàng đau đớn đến mức muốn đập nát địa lao này, “Y trói ngươi trong này làm gì?”


      Nhậm Hoài Tô ngước lên, nghĩ rất lâu, “Ta nhớ.”


      “Vậy máu sao? Đây là vết máu của người khác ư?” Nàng cười lạnh lẽo, “Ta… ta chưa từng hận ai như thế… Đáng tiếc y chết, quá đáng tiếc y chết…”


      “Đây là vết tích có khi do kim đâm, có khi do đao chém, hoặc do lột da xẻo thịt để lại…” Y lơ đãng đáp, nhưng nàng bốc lửa phừng phừng, tóm lấy y, lạc giọng, “Ngươi gì cơ?”


      Y dịu dàng bình thản nhìn nàng, “Chẳng qua chỉ là số cực hình.”


      “Chẳng qua? Chẳng qua?” Nàng lẩm bẩm nhắc lại, “Trời ơi… Trời đất ơi… Y những phản bội mưu hại ngươi, thiêu chết hơn ngàn người, y còn nhốt ngươi ở đây, trút lên ngươi mọi cực hình… Ta… ta…” Nàng thình lình hét lên, khí trong quạt quỷ bộc phát, ầm tiếng, bức tường đối diện tòa thân hoàn bị cơn thịnh nộ của nàng khoét lỗ thủng lớn bằng thân người, mảnh vỡ tung tóe đầy đất, “Ta thực chỉ hận thể giết chết y ngàn vạn lần!”


      “Ta quên cả rồi.” Y khẽ xoa đầu nàng, “Quên rồi, cần phải canh cánh bên lòng nữa, mặc kệ nó .”


      “Ngươi mặc kệ được, nhưng ta mặc được, chuyện này nhất định ta phải làm , Thẩm Chiên Đàn nhất định bị hoàng đế thao túng, mình y tuyệt đối thể làm nổi những thứ này…” Lòng nàng đầy hằn thù, cuối cùng cũng hiểu nỗi hận bên trong Nhậm Hoài Tô từng là ở đâu ra, có lẽ hòa thượng điên căn bản hề buông bỏ hoặc lãng quên, y chỉ đem nỗi hận ký thác vào hồn phách khác… Nếu như vậy… Nàng tuyệt đối thể bỏ qua chuyện này!


      Quang.” Y điềm tĩnh nhìn lỗ hổng vách đá, “Nơi này có manh mối của quỷ nữ hay cách thoát khỏi thánh khí, chúng ta nên thôi.” Y quả nhiên hận, mi mắt khép hờ, cảnh tượng xung quanh chừng như chẳng liên quan gì đến bản thân.


      Nàng ngoảnh phắt lại, giận quá hóa cười, “Ngươi… ngươi vẫn lòng dạ muốn tìm cách phá trừ cái điềm trời chết tiệt ấy sao? Ngươi nhìn xung quanh xem… ngươi nhìn xem trước đây ngươi phải hứng chịu những gì, ngươi thờ ơ đến thế ư? Sao ngươi có thể thờ ơ đến thế? Đây đều là những chứng cứ cho thấy thế nhân này có lỗi với ngươi, người đời đớn hèn đáng sợ như vậy, vì sao ngươi còn muốn cứu?”


      “Người…” Môi y mấp máy, giọng có dù chỉ mảy may cảm xúc ấy làm nàng càng điên cuồng giận dữ, “Nhậm Hoài Tô! Nếu ngươi thực muốn phá bỏ thánh khí, phá bỏ điềm trời, vẫn còn phương pháp: Ngươi hãy ta! Ngươi triệt để ta! đến phát điên phát dại! Ngươi động tình sinh dục, giải trừ phật ấn, triệt để biến thành thi mị… thánh khí giáng vào ngươi nữa, rồi ngươi tới Định Thi trận tự hủy phật khí, đời này còn vạn thánh linh, còn chuyện quỷ nữ hiến tế, trần gian được cứu vớt! Ngươi có làm được ? Có làm được ?”


      Ánh mắt y êm ái mà chân thành, khi ánh mắt ấy soi vào nàng, tường chừng như có thể dìm người được nhìn chìm trong tình ý, nhưng đôi môi nhợt nhạt mà tròn đầy, lại mấp máy, y rằng, “Ta và vô tình, nào phải nhân gian vô tình. Chúng sinh có tình, cha mẹ hiền từ, hươu kêu hổ gầm, đều vì sinh tồn, hoa nở hoa tàn, trăng tròn trăng khuyết, đều là chỗ tốt đẹp của vạn vật, há có thể hững hờ liếc mắt, nghe lấy rồi quên?”


      Nàng lảo đảo lùi về sau bước, kinh ngạc nhìn y, y gì? Nàng kêu gào bảo y hãy mình điên dại, đến hóa thành thi mị để dứt bỏ thánh khí, để có thể phá bỏ điềm trời mà y lòng dạ muốn giải trừ… Kết quả y … Y “Ta và vô tình nào phải nhân gian vô tình”… Trong lòng y, nàng và y trời sinh vốn phải “vô tinh”, khác với “chúng sinh” có tình, hươu kêu hổ gầm đều đáng để bảo vệ, còn họ sinh ra làm dị loại là đáng đời, vô tâm vô dục là đáng đời, phải hi sinh tất cả là đáng đời hay sao? Cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao nhát kiếm của y lại thản nhiên và tuyệt tình đến vậy… Vì y chưa từng đổi thay… chưa từng đổi thay! Y luôn như thế, trước nhát kiếm ấy là thế, sau nhát kiếm ấy cũng thế, nàng tưởng y từng động tâm, từng day dứt, thậm chí y còn mở miệng nhận sai!


      Nhưng… y căn bản hề đổi thay!


      Y chưa từng… xếp nàng và y vào “chúng sinh”, “tình ” mà y , bảo vệ hề có đạo lý ấy phải dành cho nàng, y có giới hạn với bản thân, và vì y coi nàng là đồng loại, nên cũng có giới hạn với nàng… Cho nên y có thể đâm nàng hai nhát kiếm ngay trong đêm động phòng, y xin lỗi vì y chưa tìm được cách nào khác khả thi, chứ phải vì y tổn thương nàng !


      Y vốn… chưa từng áy náy vì từng tổn thương nàng.


      Y y và nàng trời sinh vô tình, cho nên chuyện nàng đến điên dại đến biến thành thi mị mà nàng vừa là bất khả.


      Tình ái của y chỉ có đại ái, có tư tình.


      Nước mặt nàng chợt trào tuôn như suối, kẻ này… kẻ này là thế, y thực ra vẫn luôn là thế chỉ có nàng hết lần này đến lần khác bị những lời dịu dàng và ánh mắt chừng như tha thiết của y lường gạt, hết lần này tới lần khác! Hết lần này đến lần khác! Những lời hứa hẹn lời lòng mà mập mờ chẳng , những săn sóc quan tâm ân cần và chuyên chú, đều là…đều là…ảo giác!


      Là ảo giác mà thôi.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 12.5 -
      Là nàng ngông cuồng đa cảm.


      Quang?” Y dịu dàng gọi, thấy sắc mặt nàng đổi khác, nước mắt trào tuôn, dường như y hơi kinh ngạc, “Sao vậy?”


      Ngón tay nàng khẽ nhúc nhích, Huyết Lưu Hà siết chặt trong lòng bàn tay, chớp mắt viên ngọc đột ngột biến hình, dài ra thành đinh nhọn, cơ hồ như sắp đâm vào thẳng vào giữa hai đầu mày Nhậm Hoài Tô… Nhậm Hoài Tô giơ tay tóm lấy cổ tay nàng, mũi đinh nhọn màu đỏ tạo thành bởi Huyết Lưu Hà kẹp giữa ngón tay nàng xuất ràng ngay trước mắt, chỉ thấy y thoáng cau mày, nhìn vào nỗi hằn thù bộc phát từ đôi mắt nàng, “ Quang?”


      Nàng cử động cổ tay bị Y khống chế, Lục Quang biết nếu đánh nhau, sức mạnh của nàng và kẻ này chênh lệch quá xa, bèn cười nhạt, thu hồi Huyết Lưu Hà, “Ta và ngươi vô tình, ngươi chỉ mến chúng sinh, cho nên ngươi hận Thẩm Chiên Đàn, ngươi khoan dung đại độ từ bi bác ái, đâm ra ta là kẻ tiểu nhân.”


      Y nhìn nàng chăm chú, ôn tồn, “Ta biết phẫn nộ hộ ta.”


      Nàng cất Huyết Lưu Hà, ngoảnh mặt , lạnh nhạt đáp, “Vậy sao?”


      Vậy sao? Ngươi quan tâm, ngươi phẫn nộ, ngươi canh cánh bên lòng, mình ta phẫn hận thôi có ý nghĩa gì đâu?


      Y vẫn nắm cổ tay nàng, năm ngón tay ấm nóng chậm rãi chuồi dần xuống dưới, vào tay nàng siết chặt. Nàng thoáng ngây người giật phát tay ra, quát lên, “Làm gì thế?”


      Y bình thản đáp,”Ngón tay lạnh cóng, có phải vì khí huyết điều hòa?”


      Nàng sững người, dường như giận quá mà cười, rồi lạnh nhạt ,” Ta khí huyết điều hòa chẳng liên quan gì đến thương sinh trong thiên hạ hay vô số chúng sinh, cho nên người cần phải để tâm.”


      Y dường như ngẩn ra, thoáng cau mày, hồi lâu sau, y ,” còn sớm nữa, chúng ta cũng nên về rồi.!


      Nàng ngước lên, thờ ơ đứng tại chỗ nhúc nhích, y gọi, “ Quang?”


      “Nhậm Hoài Tô.” Nàng lạnh lùng “Nếu ngươi chỉ muốn cứu thế, chúng sinh đáng thương đáng mến, phàm là cách phá bỏ thánh khí giải trừ điềm trời ngươi đều có thể thử, so với việc tìm phương pháp phân chia mơ hồ khó kiếm, chẳng bằng dốc sức lòng nghiên cứu làm thế nào để giết ta.” Nàng trầm nhìn y, “Dù sao giết ta cũng dễ hơn cách phân chia thánh khí của Thẩm Chiên Đàn ngày xưa nhiều.”


      Y nhíu mày, hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng, “Nhát kiếm ấy là ta sai.”


      “Ngươi sai.” Nàng lạnh lùng đáp, “ tại ta hiểu, ngươi hề sai.” Nàng đứng chôn chân nơi đó, ngước mắt nhìn trời, “Nào, ngươi thử lại , chừng có thể giết ta, chỉ cần giết chết vợ, có lẽ cả Phật ấn và thánh khí trời giáng đều quấn chân ngươi nữa.”


      “Ta , nhát kiếm ấy là ta sai.” Y vẫn ôn tồn, ngữ khí y hệt khi y câu này ngày hôm ấy, hề khác biệt.


      “Ta cũng , ngươi sai.” Nàng lạnh lùng đáp lời, “Phiền ngươi phải vất vả và kiếm tìm những phương pháp khác, mặc người đời liên tiếp chết dù vô tội, lãng phí bao nhiêu thời gian phổ độ chúng sinh, khiến kiếp nạn càng lúc càng ghê gớm, nhiều tội nghiệt như vậy mình ta sao gánh nổi? Ra tay , nào là Thẩm Chiên Đàn, nào là phép phân chia, tất thảy đều thừa thãi lãng phí thời gian, ngươi cần phải nghĩ nữa.”


      Quang.” Y , “Ta giết .”


      Nàng vốn còn muốn tiếp, vốn còn muốn cười nhạt rằng, nhờ y nể tình, nhờ y từ bi bác ái nên “vật phẩm” cứu thế như nàng mới nghênh ngang sống tới hôm nay. Nếu trong lòng y nàng chỉ là “sinh mạng”, là vật để cứu thế, vậy muốn giết hãy giết ! Vờ vịt ân cần săn sóc, thể từ bi bác ái tỏ ra khoan dung đại độ, phủ nhận những hiểu lầm của nàng… Y cần gì phải như vậy?


      Có nghĩa lý gì đâu?


      Luận võ công pháp lực, nàng hoàn toàn phải đối thủ của y, huống gì tại họ ở sâu dưới lòng đất, nàng từng tin tưởng dựa dẫm y đến thế, muốn chém muốn giết, còn phải dễ dàng như trở bàn tay? Nếu vô tình, vờ vịt đến đâu, cũng chẳng qua chỉ thêm phần nhạt nhẽo.


      Nhưng y “Ta giết ”.


      Y thản nhiên như vậy, trầm thấp ôn hòa, hiển nhiên phát ra từ nội tâm.


      Chỉ chớp mắt, những lời giễu nhại móc mỉa cay đắng sau đó của nàng tắt lịm cả.


      Y vẫn nhìn nàng bằng cái nhìn dường như tha thiết ấy, với nàng bằng giọng dịu dàng tột bực đầy chân thành,” Hãy tin ta, ta giết .”


      Nàng nhắm mắt, muốn nhìn Y.


      Y đưa tay sang, nắm lấy những ngón tay giá buốt của nàng, vẫn dịu dàng , “Ta tin rằng, nhất định có cách khác tốt hơn là giết . còn sớm nữa, chúng ta trở về thôi.”


      Ngón tay truyền đến hơi ấm, má nàng vết lệ chưa khô hẳn, đôi mắt hãy còn cay xót, nhưng vì câu ấy, nàng lại thể tiếp tục hận y… Câu ấy thực ra…nhất định dịu dàng như nàng được nghe.


      Thực ra… chẳng hề dịu dàng.


      Nhưng nàng vẫn được y nắm tay, lần từng bước về lại bên tường đá.


      Nhậm Hoài Tô nghe ngóng thanh phía sau bức tường, lập chưởng như đao, chém xuống bức vách. Chỉ nghe tiếng bục vỡ lách cách, vách tường xuất vết nứt hình mạng nhện, đá vụn thành từng khối cỡ trứng gà, từ từ sụp đổ, để lộ cái hang mới phía sau.


      Nàng ngân người, đây nhất định là thứ năm ấy Nhậm Hoài Tô mới biến thành thi mị phát ra, nếu Nhậm Hoài Tô ngày xưa phát giác ở đây có thêm gian phòng đá, ắt chọn cách phá cửa sắt ra ngoài.


      Sau khi đá vụn thôi đổ xuống, bức tường đá để lộ lỗ hổng cao nửa thân người. Nàng soi Huyết Lưu Hà vào, bên trong trống rỗng dường như là đường hầm. Nhậm Hoài Tô nắm tay nàng vào đó, nàng khỏi cất tiếng hỏi, “Ngươi nghe tiếng gì?”


      Y trả lời, “Tiếng nước chảy.”


      Tiếng nước chảy? Nghĩa là có suối ngầm? Y nắm tay nàng vào bóng tối, ánh sáng của Cực Nhật Châu dần dần soi rọi từng tấc ở khoảng trước mắt, rẽ mấy lần, vách đá hai bên rắn chắc như sắt thép, biết ngày xưa dùng gì để đào bới. hồi lâu sau, trước mắt bỗng nhiên có ánh sáng nhập nhoạng, luồn gió mát phả lên mặt, ràng phía trước có lối ra.


      Tiếng nước chảy róc rách vắng vẻ từ phía xa, hai người bước nhanh hơn, ánh sáng càng lúc càng mạnh, sau đó là những mảng màu biếc xanh xuất trong tầm mắt. Đến cuối đường hầm, cả hai đều khỏi sững sờ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :