1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Phật tội - Đằng Bình (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 11.2 -
      Bốn luồn kì quang là bốn sợi tơ trắng tái, phát ra ánh sáng êm dịu, vừa nhìn biết tầm thường.


      Giờ đây bốn sợi tơ ấy có hai sợi tơ xuyên qua hai vai Nhậm Hoài Tô, hai sợi còn lại xỏ qua hai chân y, ghìm chặt lấy y. Lục Quang thất kinh, vật ấy bắn ra nhanh như ánh chớp, nếu có Nhậm Hoài Tô ôm lại, chúng cũng xuyên qua người nàng.


      Máu Nhậm Hoài Tô chảy nhiều, chỉ đủ ướt vạt áo trước của nàng ngừng. Liệu có phải máu y bị nàng uống mất quá nhiều, cho nên sắp cạn rồi hay ? Nhưng cánh tay y ôm nàng vẫn ấm áp, vẫn vững vàng mạnh mẽ thế. Y cần gì phải vậy, thậm chí có đâm nát tim nàng cũng chết nổi, y biết nàng chết, hà tất phải cứu nàng, vừa rồi nếu y xoay người bỏ chạy, có lẽ bị tơ ghim lại, có lẽ có thể chạy thoát.


      “Tam vương gia.” Giọng Nhậm Hoài Tô bình tĩnh ôn hòa, như thể y căn bản hề bị bốn sợi tơ xỏ bốn lỗ người, “Đây là ý gì?”


      Biểu cảm Vân Tứ cũng vô cùng thản nhiên, cũng như thể mình căn bản sắp xếp mai phục ở Đại Hùng bảo điện, dùng bốn sợi tơ quỷ dị khóa chân Nhậm Hoài Tô, “Hoài Tô đại sư, hoàng thượng thỉnh người ở lại chùa Bích Phi, nơi này là ngôi chùa hoàng gia, phương trượng lãnh bổng lộc triều đình, há có thể dễ dàng hoàn tục?”


      Nhậm Hoài Tô khép hờ đôi mắt, “Lòng người xưa nay tự do, có vào cửa chùa hay , có qua khổ hải hay , đến Phật cũng thể cưỡng cầu, nữa là hoàng thượng? Ta quyết chí hoàn tục cưới vợ, nay vợ ta ở bên, thể làm phương trượng nữa.”


      “Thế ư? Quyết chí hoàn tục là được ư?” Vân Tứ có vẻ bất ngờ, chỉ gật đầu, đều đều, “Giải phương trượng vào võ phòng.”


      Mấy vị tăng nhân miệng niệm chú sấn tới, dùng loại tơ kì dị ấy trói chặt Nhậm Hoài Tô, y vẫn ôm Lục Quang trong lòng, đến lúc đó bỗng buông ra. Trong mắt Tam vương gia Vân Tứ và những tăng nhân đó, Lục Quang chẳng là gì cả. Trói hai tay y xong, vài vị tăng nhân khênh y lên, đẩy về phía võ phòng phương trượng. Lục Quang kêu tiếng, kinh ngạc nhìn mấy mươi tăng nhân băng qua bên cạnh nàng như nước cuốn, “Đợi …” Nàng đuổi theo bước, còn chưa kịp hỏi thế này rốt cuộc là thế nào, phía sau có người kéo lại.


      Nàng ngoảnh đầu, người kéo tay nàng là gã hòa thượng gầy quắt sắc mặt khô héo, cất giọng đều đều, “Thí chủ, xin chậm bước.”


      “Ngươi là ai? Các ngươi rốt cuộc là ai? Tên Tam vương gia ấy định làm gì Nhậm Hoài Tô?” Nàng nghiến răng quát, “ phải y thôi làm hòa thượng thôi làm phương trượng rồi ư? Lẽ nào luật pháp triều đình có quy định hòa thượng khi hoàn tục liền bị Tam vương gia dẫn người tới bắt? Y làm sai cái gì?”


      Lão hòa thượng chắp tay, “A di đà Phật”, lão vẫn giữ giọng đều đều, “Thí chủ làm vợ phương trượng, hẳn nhiên phải người thường, lẽ nào thí chủ biết chỗ khác biệt giữa phương trượng và người thường? đời này ai cũng có thể cưới vợ, lão nạp cũng có thể hoàn tục, chỉ phương trượng là .”


      Nàng sững sờ thoáng chốc, thánh khí và hơi lạnh trong ngôi chùa quỷ quái này dường như xông cả vào lòng nàng, “Các ngươi… các ngươi… các ngươi đều biết y…” Nàng kiềm được rùng mình, rít lên, “Các ngươi đều biết y phải là người! Còn nhốt y ở đây, lừa gạt y, rốt cuộc là vì sao?”


      Lão hòa thượng chậm chạp quay , nhìn về hướng Nhậm Hoài Tô bị đưa , thần sắc đổi, nhưng trong đôi mắt ánh lên cái nhìn kì dị, “Bởi vì… Đế vương vô năng động thiên hạ, vạn vật hưng suy nhất nhân chi[1]. Thí chủ, y sinh thời là vương tướng thất bại, chết thành tà ma sức mạnh đủ diệt nhân gian, nhân vật như vậy… Dù có phải dốc toàn bộ tài lực quốc gia, đế vương cũng phải nắm được y trong tay.” Lão trầm , “Điều đáng sợ nhất là người này bắt đầu biết suy nghĩ, còn nghe lời, thí chủ có phải ?”


      [1] Đế vương vô năng thiên hạ có biến, hưng suy vạn vật tùy thuộc vào người.


      Nàng cười gằn tiếng, “Tuy y phải người, nhưng muốn làm làm, thích ra sao ra, đế vương cản được sao? Hoàng thượng muốn nắm y trong tay? Nắm bằng cách nào? Y phải là người, y thể chết, y địch vạn người, chỉ bằng mấy sợi tơ mà muốn Nhậm Hoài Tô cúi đầu nghe lệnh? Nực cười!” Nàng giũ tay áo định bỏ , Nhậm Hoài Tô đến tử long trời giáng còn sợ, mấy sợi tơ làm gì được y?


      Lão hòa thượng đáp, hoặc có lẽ lão cũng biết dù mấy sợ tơ ấy có sức mạnh tày trời, cũng chẳng thể trói buộc Nhậm Hoài Tô được bao lâu nữa, hồi sau, lão buông lời chậm rãi, “Lão nạp hoàn toàn đứng về phe vương gia, năm xưa phương trượng chịu nhiều khổ sở…” Giọng lão nặng nề tử khí, và cũng chính tử khí đó khiến lời lão càng trở nên thê lương, “Nhưng toàn thân phương trượng chịu Phật khí trấn áp, khi Phật tâm kiên định, động tình cưới vợ, phong ấn Phật môn tất bị phá vỡ, chỉ sợ hậu quả thể tưởng tượng nổi.” “Phong ấn Phật môn?” Giờ nàng lại đâm ra kinh ngạc, người Nhậm Hoài Tô có Phật ấn? Vậy mà nàng phát , nhưng nghe lão hòa thượng “năm xưa phương trượng chịu nhiều khổ sở”, mắt nàng bỗng lóe sáng, lão hòa thượng này tuổi tác cao, biết chuyện năm xưa. “Ta biết các ngươi sợ y sau khi biến thành thi mị, việc đầu tiên làm là tìm hoàng thượng tính nợ cũ, hoặc đại khai sát giới, tuyệt diệt nhân gian, nhưng sao…” Nàng hề kiêng dè. “Dù sao ta cũng phải là người, nếu thực có ngày đó, ta làm bạn với y là được.”


      Lão hòa thượng ngẩn ra, trong mắt lóe lên cái nhìn kinh ngạc, lại nghe nàng , “Nhưng nếu ngươi cho ta biết năm xưa rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chừng ta có cách để y vĩnh viễn bao giờ đồ sát thiên hạ.” Nàng lôi Huyết Lưu Hà ra đung đưa trước mặt lão hòa thượng, “ cho ta biết năm ấy xảy ra chuyện gì?”


      Lão hòa thượng nhìn Huyết Lưu Hà chăm chú, “Đây là…?”


      “Vật trừ tà.” Nàng lạnh lùng đáp, tay thình lình bóp cổ lão hòa thượng. “! Năm ấy xảy ra chuyện gì?”


      Nhậm Hoài Tô bị giải vào võ phòng phương trượng, vừa bước vào võ phòng, khối Túy Hoàng Ngọc tức thời tỏa ra ánh sáng, những tia chớp sáng lóa đánh vào người y như sét giáng sấm rền, tính ra khoảng bảy tám đợt. Ngày ấy tia chớp có thể đập vỡ nền điện, nhưng bảy tám tia sét đánh vào người Nhậm Hoài Tô chỉ khiến mặt y hơi tái .


      Vân Tứ đứng ở nửa lành lặn của căn phòng, thong thả lật giở thư tịch năm xưa lưu lại, “Phương trượng, bản vương có ý mạo phạm, chỉ cần phương trượng đồng ý ở lại trong chùa tiếp tục thanh tu, nhắc đến chuyện hoàn tục nữa, hoàng thượng bỏ qua mọi chuyện trước đây.”


      Nhậm Hoài Tô lắc đầu, “ bái thiên địa, thành phu thê.” Y rất ít khi chuyện, Vân Tứ chỉ được biết dáng vẻ đoan chính ôn hòa của y, ngờ y lại cố chấp đến vậy.


      “Ngươi có biết mình làm gì ? Ngươi…” Tam vương gia nhíu mày, thoáng ngập ngừng, “Ngươi tuyệt đối thể hoàn tục thành thân.”


      Nhậm Hoài Tô mặc tơ xỏ ngang người, đứng rất an nhiên, “Vì sao?”


      Vân Tứ thở dài, xoay lại, nhìn những vết thương người y, “Hoài Tô phương trượng, lẽ nào ngươi hề phát giác? Thể xác ngươi giống người thường, ngươi… ngươi…” Y chỉ bức họa tường, “Mỗi ngày ngươi đều nhìn thấy bức tranh này, có biết người trong tranh là ai ?”

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 11.3 -

      Nhậm Hoài Tô thần sắc an tĩnh phẳng lặng, đợi y tiếp.


      Vân Tứ buột miệng câu, đành phải tiếp, “Người này là đại tướng quân khai quốc bản triều, vì triều đình lập nhiều chiến công hiển hách, về sau… về sau bị kẻ gian hãm hại, mất ký ức, hoàng thượng bèn mời y ở lại Bích Phi tự này nghỉ ngơi, tạm nhậm chức phương trượng.” Tuy lời kín đáo, nhưng ý tứ ràng.


      Nhậm Hoài Tô lắng nghe kỹ lưỡng, sắc mặt vẫn hững hờ, hề biến hóa. Vân Tứ thở phào nhõm, cho rằng Nhậm Hoài Tô hiểu và tin, định tiếp, bỗng nghe y lên tiếng, “Người thuở dựng nước, đến nay cũng gần trăm tuổi.” Y nhìn Vân Tứ bằng cái nhìn trầm tĩnh, “Vương gia nếu có lòng cho biết, tất được lệnh , ta chỉ hỏi vương gia câu.”


      “Câu gì?” Vân Tứ buột miệng hỏi.


      “Ta…” Nhậm Hoài Tô bình tĩnh , “ phải thân người?”


      Vân Tứ suy nghĩ rất nhanh, đáp tức khắc, “Phải, năm đó ngươi bị kẻ gian hãm hại, thân xác phải thân người, cho nên phương trượng tuyệt đối thể hoàn tục. Pháp trận trấn tà ở chùa Bích Phi có thể trấn áp quỷ khí người phương trượng, Túy Hoàng Ngọc có năng lực trừ ma, nếu phương trượng hoàn tục, quỷ khí bộc phát, mất hết thần trí, sinh linh đồ thán.” Y diễn giải hùng hồn, “Phương trượng năm xưa vì nước vì dân, công lao truyền suốt thiên thu, lòng trung với hoàng thượng đất trời chứng giám, dù nhất thời quên quá khứ, nhưng chuyện lớn thế này tất cũng…”


      Y chưa kịp xong, bốn sợi tơ người Nhậm Hoài Tô dần lịm tắt, rồi đứt bục từng đoạn. Bốn lỗ máu người Nhậm Hoài Tô từ từ lành lại. Giọng Vân Tứ càng lúc càng bé, khỏi biến sắc mặt, dù được cha chú kể lại rằng người này là thi mị hiếu sát bạo ngược, nhưng từ đến chùa Bích Phi bái tế, chỉ thấy y như gió lành trăng sáng, mảy may đáng sợ, giờ đây chính mắt y trông thấy những biến hóa phi nhân loại này mới hoảng sợ biến sắc.


      Nhậm Hoài Tô đứng yên tại chỗ, hai kẻ chế ngự y thấy tơ đứt cũng tái mặt, nhưng y ra tay với Vân Tứ, cũng ra tay với hai vị tăng nhân. Vân Tứ được nửa, giọng bắt đầu dần, cuối cùng im bặt ra tiếng. Nhưng Nhậm Hoài Tô vẫn nghe chăm chú, đợi chốc lát thấy Vân Tứ tiếp, mới bình thản bảo, “Chuyện năm xưa, ta nhớ ra thôi, vương gia cần lo lắng.”


      Vân Tứ nghe câu này mà toàn thân rét giá.


      Kẻ này hay chuyện, khi , có lời nào là lời sáo.


      Y y nhớ ra nhất định nhớ ra.


      Vân Tứ thảm hại đến mức chỉ muốn quay đầu bỏ chạy, khi y nhớ lại chuyện xưa, khi ra tay báo thù, hoàng triều họ Vân biết tìm đâu đường sống? Miễn cưỡng trấn định tinh thần, y ho tiếng, “Hôm nay đắc tội nhiều, hoàng thượng cũng là nghĩ cho phương trượng ngày sau…”


      “Vương gia.” Nhậm Hoài Tô nhìn y, “Người mà phải người, phải người mà là người, vạn vật bao la, đều là chúng sinh.”


      Vân Tứ cười rầu rĩ, “Phương trượng kiến giải tinh diệu.”


      “Phật tâm rộng lớn, chứa được đồ đao, cho nên dù là đồ đao, vẫn có thể buông bỏ.” Y từ tốn, “Cũng dám buông bỏ.”


      Vân Tứ nín lặng, hồi lâu sau mới gật đầu, “Ý của phương trượng, bản vương bẩm lại hoàng thượng.”


      Nhậm Hoài Tô xoay người , Vân Tứ cau chặt hai mày, vung tay, mấy mươi vị tăng nhân dồn lại chỗ y, lặng lẽ bước ra ngoài.


      Ý của Nhậm Hoài Tô là, dù y phải là người, dù có nhớ lại chuyện năm xưa, cũng mặc sức giết chóc. Nhưng Vân Tứ vẫn âu lo, nếu kẻ này vẫn giữ tính cách của Nhậm tướng quân thuở ấy, khi thực nhớ ra, lời bảo đảm hôm nay có là gì?


      “Hòa thượng điên…” Bên ngoài có người xông vào võ phòng phương trượng, Vân Tứ lách người nhường đường, Lục Quang vừa đặt chân vào trong, Túy Hoàng Ngọc lóe sáng, Nhậm Hoài Tô giật mình, tay cuốn lấy eo nàng lao thẳng ra ngoài. Chỉ nghe ầm tiếng, tia sét trừ tà của Túy Thần Ngọc trúng mục tiêu, chọc lỗ thủng to bên vách ngôi chùa. Vân Tứ dùng khóe mắt liếc qua Lục Quang, dẫn theo đám hòa thượng chậm rãi lui xuống.


      Lục Quang ngoảnh lại, vẫn chưa hoàn hồn, “Đấy… đấy là cái gì?”


      Nhậm Hoài Tồ xoa đầu nàng, “Là Túy Hoàng Ngọc cảm ứng được quỷ khí người .”


      Nàng buộc miệng , “Vậy ngươi đứng trong đó có bị đánh …á!”. Đột ngột nhận ra mình lỡ lời, lại thấy y chỉ thở dài rất khẽ, sắc mặt như thường, nàng tức thời biến sắc, “Người biết rồi?”


      Y gật đầu. Nàng tóm lấy cổ áo ý, “Làm sao ngươi biết? Ngươi nhớ ra rồi?”


      “Vừa rồi Tam vương gia thẳng thắn cho biết, ta phải người, mà là lệ quý cương thi bị bí pháp Phật môn trấn áp.” Y hơi biến sắc, ngữ điệu vẫn bình tĩnh ôn hòa. “ ra hổ thẹn, mấy mươi năm qua, ta biết mình phải người, gây nhiều phiền phức cho người khác…”


      “Im miệng!” Nàng quát lớn rồi khựng lại, đưa tay ôm thắt lưng y, “ tại ngươi phải người, ngươi biết mình phải người rồi, vậy… chuyện cứu thế chẳng liên quan đến ngươi, chúng ta… chúng ta sống cuộc đời của chúng ta, có được ?” Nàng bất giác dịu giọng “Ngươi phải là người, vậy thế gian này sống hay chết, tồn hay diệt, đều chẳng liên can gì đến ngươi nữa…”


      Quang”. Y vẫn khẽ vuốt ve tóc nàng, trong đôi mắt là ánh nhìn vô cùng dịu dàng thương mến, nàng trông thấy nhưng dám tin, chỉ nghe y giọng, “Là người cũng được, là quỷ cũng đành, ta thể khoanh tay bỏ , chuyện nên làm thể làm.”


      Nàng biết ngay y trả lời như thế, buông tay, lùi lại bước, mặt dày sương giá, “Ngươi muốn … muốn rằng, dù ngươi biết ngươi phải là người, biết thế gian này có diệt vong hay chẳng liên can gì đến ngươi, nhưng nếu giết ta là có thể cứu thế, ngươi vẫn giết có phải ?” Nàng nhìn y lạnh nhạt, “Ta thực hiểu vì sao? Ngươi phải người, ngươi biết khi họ phát ngươi phải là người, họ đối xử với ngươi thế nào đâu! Họ tìm đủ mọi cách thăm dò ngươi, dùng đủ phương pháp kì dị nhất hòng giết chết ngươi, ai tin ngươi, ai gần gũi ngươi, khi họ phát ra cách nào làm ngươi chết được ngươi biết họ thế nào ? Họ rất vui… Giống như tìm được món đồ chơi mới, mỗi khi phát ra được đặc điểm nào đó của ngươi khác với con người họ đều hưng phấn thôi… ngươi có hiểu ? Chúng sinh bình đẳng là gì chứ? Nhân tính bản thiện là gì cơ? Ta chưa từng trông thấy…”


      Họ tìm đủ mọi cách thăm dò ngươi, dùng đủ phương pháp kỳ dị nhất hòng giết chết ngươi…


      ràng nàng phẫn nộ vì thế giới này bất công với y, nhưng ong tiếng, bên tai y chừng như văng vắng những thanh kỳ dị như như có, có tiếng đao kiếm hay xích sắt, tiếng đồng hồ kim loại và tường đá va chạm, có lửa… Có tiếng lửa cháy rần rật… Bỗng dưng, y nhớ lại câu chuyện cũ.


      Y nhớ căn phòng đá, bốn phía đều là tường, y tìm thấy cửa. Y bị xích sắt nặng nề trói chặt, cái lồng sắt khóa chân y. Mỗi ngày đều có vài người mang mặt nạ tới nhìn y kỳ dị, tay họ cầm hình cụ hoặc đao kiếm, hoặc thuần thục hoặc vụng về tra tấn y. Y biết họ từ đâu đến, cũng biết họ khỏi từ đâu, những người đó chưa bao giờ tới hai lần, dùng đủ cách lạ thường thí nghiệm xem phải làm thế nào y mới chết…

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 11.4 -
      Y nhớ những giọng . Có người “Đây là ma đầu ăn thịt Ngôn Nhi nhà ta, đây là đại tướng quân Ngôn Nhi nhà ta theo… Nghe Vô Thủy cung cháy thành tro rồi, y vẫn chưa chết… Có phải thành tinh rồi ?” Còn có người thào, “Nghe bỏ đói bảy ngày vẫn sống…” “Thế à? biết lột da có sống nổi …” “Suỵt… Nghe hoàng thượng từng tự mình phái người rót nước vào da y, định lột da… Đây là ma đầu ăn thịt mấy ngàn người cơ mà…” “Ăn thịt người nhiều nên hóa ma… Ta chém cho đao thậm chí rên tiếng…” “Suỵt… Ta nghe ma đầu này võ công rất giỏi, cũng vì võ công quá giỏi, cho nên đốt cháy chém đứt, ta đề nghị với quan chủ hình, mặc kệ y sống hay chết, chúng tay xây cho y cái quan tài đá, chôn sống y là được, báo thù cho A Bình nhà ta…”


      Tiếng người xôn xao và vụn xa dần, y nhớ lâu sau đó còn ai tới nữa, có người dụi tắt ngọn đuốc vách đá, bốn bề là bóng tối vô biên, có người, cũng có thanh . Dần dà y bắt đầu mong những người kia tới, mong có ai đó xuất trong bóng tối, cho y nghe chút tiếng động, y mong mình mau chết… Nhưng hằng ngày đều có người đưa cơm tới cho y… đó là chút hy vọng le lói sáng trong mỗi ngày của y, dường như chỉ có chuyện để chờ đợi, ngoài điều đó ra, chẳng còn gì nữa cả.


      ai chuyện với y, trước mắt y mênh mông bóng tối, cả người từ xuống dưới thể nào động đậy, chút thanh .


      Bóng tối bộn bè dường như khuếch đại đến vô cùng, lại dường như bị thu hẹp đến cực độ. Y tưởng như mình bị ụp trong cái lồng rất , chỉ cần rướn đầu về trước đụng ngay tường rắn, tứ chi bị cùm tường vốn có thể nhúc nhích, nhưng trong câm lặng tuyệt đối, lại khiếp sợ dám nhúc nhích…Y sợ chỉ cần nhúc nhích là va phải những bức tường rắn, những bức tường thể nào phá vỡ.


      chứng thực rằng mỗi hơi thở của mình đều là hơi thở cuối cùng trước khi lịm tắt.


      Bất luận vùng vẫy nào cũng là bé mọn.


      “Này?” Cánh tay bỗng bị ai đó lay mạnh, Nhậm Hoài Tô giật nảy cả người, chỉ thấy Lục Quang cau mày nhìn y, “Sao thế?” Y lắc đầu, nỗi tuyệt vọng khiến người ta điên dại vẫn còn đọng lại trong tim, y cách nào diễn tả nó bằng ngôn ngữ, đờ đẫn nhìn Lục Quang nhất thời câm lặng.


      Nàng rọi vào đôi mắt hoảng hốt của y, biết y nghĩ gì, trong đôi mắt tuyệt đối kiên định hững hờ của người này lại để lộ nỗi hoảng loạn, điều đó làm nàng xót thương. Nàng ghé tới ôm lấy thắt lưng y, vuốt lưng y, dịu giọng thầm, “Này, ta chửi rủa thế nhân của ngươi nữa, ta tin rằng trong nhân thế cũng có người tốt, ví như Cơ Nhị, ví như Hồng Thế Phương. Ngươi muốn làm gì làm nấy, muốn cứu thế cứu thế, ta bầu bạn với ngươi.” Nàng vuốt má y, làn da dưới những ngón tay nhẵn nhụi, nhưng còn ấm áp nữa, lại hơi buốt giá, “Ngươi đừng nhìn ta như thế.”


      “Ta…” Y khẽ trút ra chữ, cúi đầu ôm lấy nàng, kê mặt lên vai nàng, nữa.


      “Ta hỏi Vong Quy,” nàng vươn thẳng người, chống đỡ sức nặng từ y, thầm, “Lão hòa thượng rằng… năm xưa ngươi chịu rất nhiều khổ sở, dù lão thà chết cũng chịu kể cụ thể là chuyện gì, nhưng nhất định phải tệ hơn ta nhiều lắm.” Nàng dịu dàng, “Nhưng nếu đến ngươi còn hận, đến chuyện mình phải người cũng thản nhiên chấp nhận, dù vậy vẫn muốn cứu thế, vậy ta làm cùng ngươi.”


      Y mở mắt ngước lên, “Phải, bất luận là người hay là quỷ, là vạn thánh linh, thể phủi tay bỏ .”


      Hòa thượng điên biết vừa nãy nghĩ tới điều gì, mà để lộ ánh mắt ấy, nàng thầm thở dài, hứa hẹn đủ điều, thấy ánh sáng dần nhen lên trong mắt y, khôi phục phong thái kiên định bình thản thường ngày, bèn thở phào, cũng vui lên theo. “Vậy vừa rồi ngươi nghĩ đến chuyện gì? Sao Tam vương gia lại bỏ ? Chúng ta phải làm cách nào để phá điềm trời?”


      Thực ra nàng chẳng quan tâm đến chuyện gì trong ba câu hỏi ấy, nàng chỉ muốn từ nay cùng hòa thượng điên tìm hang quỷ cư, ngắm nhân gian chìm trong khói lửa, thây chất thành núi, trời long đất lở, há lại vui? Nhưng nàng muốn lại thấy ánh mắt vừa rồi của hòa thượng điên nữa.


      cái nhìn… có thể coi là… kinh hoàng.


      cái nhìn… như thể nếu y làm việc ấy, y vỡ nát thành từng mảnh .


      “Ta nhớ ra địa lao.” Giờ đây đến địa lao, sắc mặt Nhậm Hoài Tô vẫn duy trì bình thản, “Tam vương gia ta bị kẻ gian hãm hại, hẳn vì thế ta bị nhốt vào địa lao.”


      “Hả?” Nàng đâm ra bất ngờ, dù là cuốn sách của Sở Thù Trân hay điều tra của Cơ Nhị đều có đề cập đến việc tướng quân che mặt từng bị nhốt vào địa lao, đây hẳn là chuyện tột cùng cơ mật. Lại nghe y kể, “Nhưng có rất nhiều người tới thăm, trong đó có rất nhiều… gia quyến của binh sĩ chết trận trong chiến dịch Hoang Lang Dã.” Y hơi ngập ngừng, “Có thể đưa nhiều người đến thăm như vậy, chốn địa lao này nhất định phải ở trong cung.”


      Nàng gật đầu, “Năm xưa ngươi và Thẩm Chiên Đàn bị thi triển thuật phân chia thánh khí, ngươi còn nhớ ở nơi nào hay , dùng thuật pháp nào để phân chia?” Trong lòng lại ngẫm nghĩ: Địa lao lại có thể để nhiều bách tính ra vào, vậy nhất định được dựng riêng cho việc này, có thể thấy kẻ ngày ấy hại ngươi ủ mưu lâu, ngươi lại hề biết.


      Nhậm Hoài Tô lắc đầu, y còn nhớ những chuyện đó, ngơ ngác hỏi, “Thẩm Chiên Đàn?”


      Nàng cau mày, y nhớ Thẩm Chiên Đàn, cho thấy nhân vật này có địa vị trong lòng y. “Chuyện phân chia thánh khí cũng còn nhớ, vậy trước khi phân chia thánh khí sao? Ngươi làm gì khi ấy?”


      Y ngước lên, ném cái nhìn vào trong khung cửa võ phòng phương trượng, lướt qua từng cuốn sách giá, “Trước đây?” Trong đầu y trắng xóa, hồ như đến cả đường nét quá vãng cũng chưa từng tồn tại, nhưng có vật dần lên.


      tấm lệnh bài giả.


      Y đột nhiên nhớ , có tấm lệnh bài giả.


      phải tấm lệnh bài do khí tụ thành, sau đó tan thành hư vô, mà thực từng có tấm lệnh bài giả.


      Y nhớ có người dùng Ly Thương lệnh giả điều khiển Hắc Kỳ quân rời doanh địa, lệnh họ hành quân cấp tốc ba mươi dặm hạ trại. Khi y phi ngựa đuổi tới, kẻ ấy dùng lệnh bài giả làm tin, hẹn gặp y ở rừng mai bên ngoài Liễu Vân Tự.


      “Liễu Vân Tự?” Y lẩm bẩm.


      Mắt Lục Quang lóe sáng, “Liễu Vân Tự! Sao lại nghĩ tới nhỉ? Thẩm Chiên Đàn để tóc tu hành trong chùa Liễu Vân, ở đó nhất định có manh mối!”


      Liễu Vân Tự thành Mậu Uyển là ngôi chùa cổ ngàn năm. giống với chùa Bích Phi, chùa Liễu Vân thường ngày hương khói nghi ngút, hôm nào cũng có người đến cầu nguyện hoặc lễ tạ. Khi Nhậm Hoài Tô và Lục Quang bước chân vào chùa, là mồng , trong chùa người người chen chúc, hương hỏa sực nức xua loãng ít thánh khí Phật môn nơi đó, Lục Quang bước vào ngôi chùa ngàn năm mà thấy khó chịu, phần cũng bởi công hiệu hộ thân của Cực Nhật Châu.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 11.5 -
      Xếp lại tán ô che đầu, tán ô che cho nàng giữa ban ngày ban mặt dưới trờ quang mây tạnh thu về ít ánh mắt hiếu kỳ từ kẻ khác, nhưng Nhậm Hoài Tô hoàn toàn lờ , ngước nhìn bốn phía. Lục Quang vươn tay tóm lại vị tiểu hòa thượng gần đó, năm ngón tay khóa cổ họng tiểu hòa thượng gầm gừ, “Nghe người tên Thẩm Chiên Đàn từng ở đây, ngươi có biết ?”


      Tiểu hòa thượng nọ chỉ độ mười hai mười ba tuổi, bị bàn tay lạnh cóng của nàng kiềm họng, sợ quá suýt òa lên khóc. tăng nhân trẻ tuổi phía sau vội chạy tới ngăn lại, chắp tay thưa, “Nữ thí chủ có chuyện chi xin từ từ bàn bạc, sư đệ vẫn còn tuổi, biết đắc tội thí chủ chỗ nào, xin hãy với bần tăng.”


      Lục Quang thả tiểu hòa thượng, vươn tay định làm lại y hệt, tóm cổ tăng nhân trẻ tuổi quát hỏi. Nhậm Hoài Tô khẽ vung tay áo ngăn cánh tay nàng, hành lễ với tăng nhân nọ, “A di đà Phật, dám hỏi trong Liễu Vân tự liệu có thiên viện, trong ngoài thiên viện trồng đầy hoa mai?”


      Tăng nhân trẻ tuổi ngạc nhiên nhìn y, gãi gãi cái đầu trọc, “Bên ngoài chùa Liễu Vân rừng mai tựa biển, vốn là mỹ cảnh trứ danh của thành Mậu Uyển.” Nhậm Hoài Tô lắc đầu, mắt khép hờ, rồi lại mở choàng, “ giống mai đặc biệt… Hoa màu xanh, mùi hương cũng khác lạ.”


      Tăng nhân trẻ tuổi ngây người, mặc hơi biến sắc, “Thí chủ…”


      Nhậm Hoài Tô thần sắc điềm tĩnh, “Giống mai đó…tên là Thanh Ngọc Án, độc nhất vô nhị.”


      Lục Quang sững người, lòng thầm thấy kỳ quái, tự lúc nào y nhớ lại nhiều chuyện đến thế, mà tỏ thái độ gì, hề ra? Lẽ nào năm xưa Nhậm Hoài Tô từng ghé chùa Liễu Vân? Bằng sao y lại biết nơi đây có giống mai tên Thanh Ngọc Án?


      Tăng Nhân trẻ tuổi nọ nhìn y đăm đăm, thần sắc vừa kinh ngạc, vừa mơ hồ sợ hãi, vươn tay về phía đông nam sau chùa, “Ngươi… Ngươi…”


      Nhậm Hoài Tô , “Xin đa tạ.” Y nắm tay Lục Quang chậm rãi về hướng đông nam.


      Tăng nhân trẻ tuổi giật mình hoàn hồn, sắc mặt đại biến, bật người lao về phía viện phương trượng. vị tăng già bị y tông vào, hỏi có chuyện gì. Tăng nhân trẻ tuổi lắp bắp, “Có người… có người tìm tới viện Phủ Tâm.” Vị tăng già cũng cả kinh biến sắc.


      Phía đông nam chùa Liễu Vân, lưng chừng góc đông nam sườn núi Mân, có đình viện lẻ loi. Phía bên ngoài nhánh mai như sắt, mùa này hoa chưa nở, lá trổ cây có màu xanh biếc, mà mang sắc đen hơi điểm lục, nếu thực nở hoa màu xanh nhạt, thực là vẻ đẹp riêng, nhưng tại nhìn ra được.


      Tường vây đình viện và đại môn phủ đầy bụi băm, hoang phế lâu, ba chữ “Phủ Tâm Viện” tường phai màu nhìn , nhưng vẫn có thể thấy đâu đó dấu vết tuấn nhã đĩnh bạt năm xưa. Lục Quang lại gần cổng viện, cau mày, “Chùa Liễu Vân hương hỏa thịnh vượng, sao đến cái thiên viện cũng dọn dẹp gì cả thế này? bao nhiêu năm sửa sang lại rồi? Toàn là cỏ dại.”


      Cỏ dại trong viện cao ngang vách tường, cây dại cành nhánh tua tủa. Nhậm Hoài Tô vẽ vệt lên cửa viện, chỉ thấy cánh cửa vụt lóe kim quang, hai người đều giật mình, chẳng ngờ nơi này có phong ấn, chẳng trách sư sãi chùa Liễu Vân chăm lo nổi, người thường thể bước vào đây nửa bước, lại gần ba bước bị đánh bật ra.


      “Phong ấn?” Lục Quang lầm bầm, “Đây có lẽ là nơi ngày xưa Thẩm Chiên Đàn từng ở? Nhậm Hoài Tô, ngươi nhớ Thẩm Chiên Đàn, sao lại nhớ nơi này?”


      “Thẩm Chiên Đàn?” Nhậm Hoài Tô hỏi lại, hồi lâu sau, y bình tĩnh . “Ta hình như từng đến đây, có người dùng lệnh bài giả lập ước định với ta ở nơi này.”


      “Ước định gì?” Lục Quang thuận miệng hỏi, nàng nhìn quanh quất bốn phía, phong ấn cửa viện là thuộc về nhà Phật, nếu pháp lực cao nàng có thể dùng quạt quỷ mở ra, nhưng mấy mươi năm nay ai phá được, có thể thấy pháp lực cao sâu khó dò.


      “Ước định gì…” Nhậm Hoài Tô đăm đăm nhìn vách tường đình viện hoang phế nhiều năm, “Ta cũng quên, nhưng chỉ cần bước vào đây, hẳn mọi việc đều có đáp án.”


      sao?” Nàng bỗng thấy buồn cười, “Linh cảm của ngươi?”


      Y gập đầu rất nghiêm túc, đâm ra khiến nàng mất hứng, chỉ thấy Nhậm Hoài Tô dùng ngón tay viết chuỗi tiếng Phạn lên cánh cửa, cánh cửa kim quang lấp loáng, chỉ nghe ầm tiếng, khung cửa gỗ chớp mắt hóa thành tro bụi, bay tản mát từng , tan biến. Nàng giật mình, né luồng bụi ấy, ngước mắt nhìn, chỉ thấy bên trong cỏ dại rậm dày, có những gốc cây mọc cao chọc trời, mấy gian nhà xác xơ trong bụi cỏ, thể nhìn ra đây từng là nơi ở của vị hoàng thân.


      Nhậm Hoài Tô bước tới bước, chân bỗng khựng lại. Lục Quang nhìn theo ánh mắt y, thấy giữa khoảng sân trước rậm rịt cỏ cây có vài nơi trụi lủi, để lại từng vết tích cháy xém, nhìn kĩ lại, thế trận khổng lồ.


      Pháp trận được vẽ đất, biết dùng gì để đốt, đến nay vẫn có thể nhìn trận hình và bùa chú, mấy chục năm nay mọc ngọn cỏ mầm cây, thậm chí dường như bụi bặm cũng rơi đó.


      từng được sử dụng. Lục Quang lặng lẽ nghĩ, nàng trông thấy Nhậm Hoài Tô xem xét pháp trận vài lượt, rồi thẳng vào gian nhà , nàng bám theo sau y, chợt trông thấy cái bàn đá giữa sân, mặt đá có khắc bàn cờ, bàn cờ đặt vài quân.


      Nàng biết đánh cờ, chỉ bất giác nhìn qua, lại phát ra chỉ có bàn đá mà có vết ghế, mặt bàn bày hộp cờ, dưới lớp bụi dày là hai màu cờ trắng đen lẫn lộn. Trong chớp mắt ấy, nàng chợt ngẩn người, chừng như trông thấy cảnh năm xưa từng có người bê hộp cờ thong thả bước quanh bàn, tự đánh cờ với bản thân.


      Nàng lắc đầu, ném ý nghĩ kỳ quái đó ra khỏi óc, có ghế, cũng có thể ghế mục từ lâu, cũng thể hộp cờ là chỉ người đánh cờ… Nàng theo Nhậm Hoài Tô vào trong, nhanh chóng quên cái bàn đá.


      Trong gian nhà ngổn ngang vật dụng, dù qua mấy mươi năm, đồ dùng đều hư hỏng, nhưng vẫn thấy được dấu vết bị lục soát vội vã, mặc sức đập phá ngày xưa. Trong nhà vốn có rất nhiều sách, nhưng cuốn nào cũng bị xé nát, những trang giấy khô ráp ố vàng lợp tầng dày nền đất, dưới bóng quang nặng nề, phần lớn hóa thành cát bụi. Những món đồ gốm sứ đều bị đạp nát, chấn song bị bẻ gãy, cả chặn giấy và nghiên mực bàn cũng bị ném vỡ.


      Hai người nhìn nhau, nơi này trải qua cuộc bạo loạn nghiêm trọng đến mức nào mới hư hại nặng nề đến vậy? Kẻ đến đập phá phải hận thù chủ nhân sâu sắc đến mức nào mới làm được thế này? Cũng vì bị phá hoại quá triệt để, trong gian nhà còn lại dấu vết gì liên quan đến “ước định” trong ký ức Nhậm Hoài Tô hay manh mối về chuyện phân chia thánh khí.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      - 11.6 -
      Ở hai gian phòng khác, gian là cầm phòng, gian là kỳ thất. Trong cầm phòng có ba cây cổ cầm bị đốt cháy, trong kỳ thất nền nhà bừa bộn biết là bùn đất hay quân cờ, có lẽ đây là những quân cờ năm đó. Chỉ có bàn cờ gỗ nằm hiu quạnh, phía chằng chịt những nhát chém, nhưng nhờ làm bằng gỗ tốt, qua mấy chục năm vẫn chưa mục nát.


      Chủ nhân nơi này tinh thông cầm kỳ thi họa, để tóc tu hành, làm bạn với mai, nhưng kết cục lại là mất tích, bị xét nhà phá viện.


      Vì sao?


      Kẻ hẹn gặp Nhậm Hoài Tô năm đó, là Thẩm Chiên Đàn ư?


      Chủ nhân nơi này, là Thẩm Chiên Đàn sao?


      “Này!” Lục Quang chợt vỗ lưng Nhậm Hoài Tô, “Ngươi xem!” Nàng chỉ bên hông cái bàn cờ còn lại, Nhậm Hoài Tô chăm chú nhìn, bàn cờ khắc bảy chữ phân minh: “Ngự tứ Phủ Tâm cư sĩ Thẩm.”


      Nơi đây quả là nơi ở của Thẩm Chiên Đàn năm ấy, bàn cờ này là quà vua ban, vật vua ban, ai dám ra sức phá hoại? Nàng vốn hiểu nhân tình, nhưng phải biết lợi hại, vật này là quà của ngài ngự, nếu được hoàng thượng cho phép, hoặc hoàng thượng tự mình động thủ, ai dám buông đao kiếm lên đó?


      Nàng hít hơi hoảng hốt, nơi này… từng bị xét nhà.


      Nhậm Hoài Tô và Thẩm Chiên Đàn phân chia thánh khí, cuối cùng Nhậm Hoài Tô hóa thành thi mị, Thẩm Chiên Đàn bị sao gia rồi thất tung, ấy là vì sao?


      Sẻ chia thánh khí lẽ nào phải là chuyện tốt? Lẽ nào phải để có thể phá giải điềm diệt thế, để nhân gian này tiếp tục tồn tại? Sao lại như vậy? Nàng vung quạt quỷ về phía bàn cờ, rắc tiếng, bàn cờ nức toác, Nhậm Hoài Tô giật mình, ngờ nàng động thủ. Bàn cờ nứt ra, ở giữa có chỗ hổng, sau khi vỡ toác, cái hộp rớt xuống.


      Hai người nhìn nhau, Nhậm Hoài Tô thoáng cau mày, “Sao biết phải đập vỡ bàn cờ?”


      Lục Quang đều đều, “Ta chỉ thấy nó thuận mắt mà thôi.”


      Nhưng ở giữa bàn cờ giấu cái hộp, hơn nữa cái hộp đó bị lệ khí sắc bén như lưỡi đao của quạt quỷ chặt đứt, chứng tỏ chất liệu phi phàm. Nhậm Hoài Tô nhặt nó lên, chiếc hộp bằng gỗ, từ đầu đến đuôi bóng loáng nhẵn nhụi, gần như hề có kẽ hở, Nhậm Hoài Tô lắc lắc, biết vì sao nó mở ra. Lục Quang ngạc nhiên như y, nàng biết đây là thứ đồ chơi của trẻ con, chỉ ngờ y cũng biết.


      Cái hộp mở ra, nàng ghé lại nhìn, trong hộp đựng vài món đồ, miếng ngọc thạch màu trắng sữa, hàng mười hai cái kim vàng rỗng ruột, còn bức vẽ thiết kế, ngoài ra đáng chú ý nhất là cái chìa khóa. cái chìa khóa có hình dạng kỳ dị, to gấp đôi chìa khóa bình thường, nhưng biết dùng để mở vật gì.


      “Đây là thứ gì?” Lục Quang đưa tay định nhặt lên miếng ngọc thạch, ngọc thạch bỗng bùng lên quầng sáng, đẩy lùi bàn tay nàng, ra là mảnh dung ngọc hàm chứa thánh khí cực mạnh. Nàng kinh ngạc nhìn miếng ngọc lớn lắm, vật này khác Túy Hoàng Ngọc, Túy Hoàng Ngọc phát hào quang trừ tà, sắc bén trong sáng, còn đây là loại ngọc có thể hấp thụ khí hoặc thánh khí, giống như bình chứa. Dung ngọc thường rất , phần lớn được khảm vào đồ trang sức, hoặc những món trang trí làm pháp khí, lượng thánh khí mà miếng dung ngọc to thế này hút được chỉ sợ khó có thể đo đếm, chẳng trách nàng bị đẩy lùi.


      Nhậm Hoài Tô chậm rãi mở ra bức vẽ.


      Đó là sơ đồ vẽ lại rất cụ thể cung điện, cung điện dựng theo hình bát quái, toàn cung điện là mê cung, nếu có ai lạc vào, chỉ sợ vô pháp thoát thân. mảnh giấy ghi số người cung điện chứa được, phương vị cửa nẻo… Chỉ tám chỗ cất củi, dầu và nơi châm mồi lửa.


      bức hoành cung điện, viết ba chữ “Vô Thủy Cung” tuấn nhã đĩnh bạt.


      Gió lùa vào qua cửa sổ, mảnh giấy nhiều năm tuổi reo lật phật như sắp rách toác, Nhậm Hoài Tô cầm tay, mắt hề chớp, Lục Quang nhìn lúc, bĩu môi, “Đây là thứ gi?”


      “Dường như là… có người mưu đốt trận lửa lớn.” Y đáp, “Vô Thủy Cung có thể chứa ba ngàn người, trong sách chép… ngàn… sáu trăm chín mươi người…”


      Lục Quang lại nhìn mảnh giấy, để lộ vẻ chế nhạo, “Người vẽ cái này là Thẩm Chiên Đàn ư?”


      “Đúng.” Giọng Nhậm Hoài Tô đều đều, nét chữ mảnh giấy và bức hoành ngoài cửa y hệt nhau.


      “Hừ! Người khi làm ác, thực còn đáng sợ hơn quỷ…” Nàng lạnh lùng, “Ta còn tưởng kẻ phân chia thánh khí với Nhậm tướng quân là người tốt nào cơ chứ! Chốn này năm xưa sắp đặt nhã nhặn, chủ nhân lại trở tay muốn thiêu chết hơn ngàn người, còn nhiều hơn số nhân mạng cả đời của tên ác đồ quen thói cướp đốt hiếp giết.”


      Nhậm Hoài Tô gật đầu, “Bất luận mục đích của y là gì, đồ sát sinh linh, thủy chung là tội ác tày trời.”


      Lục Quang để lộ ý cười giễu cợt, “Đúng, bất kể giết người hay giết trăm người, bất kể lý do gì, kẻ giết người đều mang tội ác tày trời.”


      Nhậm Hoài Tô nhíu mày, “ Quang… ta chỉ luận mà thôi.”


      Nàng lạnh lùng đáp, “Ta cũng chỉ luận mà thôi.”


      “Trước kia giết người vì bất đắc dĩ, có nỗi khổ riêng, ta có thể lượng giải, chỉ cần sau này sửa đổi, tin rằng người khác cũng có thể lượng giải.” Giọng y vẫn hiền hòa và bằng lặng như thế, “Nhưng bất luận với lý do gì, kẻ lập mưu giết hơn ngàn nhân mệnh chính xác là ác ma, thực khiến người ta rợn người.”


      “Phải, bất kể thế nào, hơn ngàn người này thể ai ai cũng chết đền hết tội.” Lục Quang nhớ đến nhát kiếm đêm động phòng lại cam tâm, giễu y vài câu, thấy y nghiêm túc chân thành đến thế, bèn nguôi giận ngay, “Xem ra Thẩm Chiên Đàn tâm cơ thâm trầm, đáng sợ tột đỉnh, tòa cung điện này xây trong hoàng cung, công trình lớn như vậy, mình y sao làm được?”


      “Tất nhiên là được hoàng thượng ủng hộ.” Nhậm Hoài Tô trầm ngâm, “Nhưng hoàng thượng lại ra lệnh lục soát tịch thu nơi này, phá hủy mọi đồ đạc của y… lẽ nào… kỳ thực là mượn đao giết người, rồi sát nhân diệt khẩu?”


      Nàng ngẩn người, hơi bất ngờ khi thấy y suy đoán chuyện “mượn đao giết người” và “sát nhân diệt khẩu”. Kẻ này bình thường kín tiếng, thực ra hề ngu đần, y chỉ vâng theo lời dạy trong sáng thành tâm, vô tư vô dục của Phật tổ mà giữ mình đoan chính. Nếu bảo y tư duy theo khuôn phép, y tuyệt đối thua kém ai.


      “Sao lại thế?”


      “Thiêu chết ngàn người này là mưu kế của Thẩm Chiên Đàn, hơn nữa được đồng ý của hoàng thượng, đây là tất nhiên”, Nhậm Hoài Tô cực kỳ nghiêm túc, “Nhưng thân là đế vương thể nhận cái nghiệp sát hại ngàn người, kẻ gánh tội chỉ có thể là Thẩm Chiên Đàn, khi Thẩm Chiên Đàn chịu tội, nhất định phải bị diệt khẩu.”


      “Nhưng y thông minh đến thế, thiết kế được cung điện này, lập mưu giết cả ngàn người, sao nghĩ đến việc ngàn người này chết , mình có kết cục gì tốt đẹp? Hậu quả mà đến ngươi cũng đoán được, sao năm xưa Thẩm Chiên Đàn lại nghĩ ra?” Nàng trừng mắt nhìn Nhậm Hoài Tô, “Quả kỳ quái, sao y muốn thiêu chết ngàn người này. ngàn người này là ai?”


      Trước mắt Nhậm Hoài Tô nháng lên những cảnh tượng, có lửa, có tiếng người… Tiếng rên xiết thảm thiết và tiếng mắng chửi điên cuồng… Y lắc đầu, ném những hình ảnh đó ra khỏi óc, “Ta nhớ nữa…”


      Câu trả lời của y phải “Ta biết…” mà là “Ta nhớ nữa”, mắt nàng lóe sáng, thế có nghĩa là, thực ra y từng biết, trận hỏa hoạn thiêu Vô Thủy cung quả nhiên có liên quan đến quá khứ của y, chừng liên quan đến cả nguyên nhân trở thành thi mị của y! Nàng cầm lấy chìa khóa, “Này, dù nơi này bị phá sạch rồi nhưng vẫn còn chiếc chìa khóa, có phải chăng là… đâu đó trong Phủ Tâm viện kỳ thực có mật thất?”


      Mật thất…


      Hai người bắt đầy nhìn quanh quất, mấy gian nhà có thể nhìn xuyên từ đầu đến cuối, thể có mật thất, nếu thực có mật thất, lẽ nào ở… ngoài sân?


      Nơi nổi bật nhất trong sân là trận pháp khổng lồ giữa đám cỏ, hai người ra ngoài, bản năng hướng về phía pháp trận. Lục Quang bất cẩn đá văng viên cuội trong bụi cỏ lăn cộc vào giữa trận, ánh lửa chợt bùng lên, vù tiếng, quầng lửa xuất thiêu đốt dọc đồ hình trận pháp, đốt sạch mớ sỏi đá lăn vào hình trận thành tro bụi, rồi mới dần lịm . Lục Quang há hốc miệng, vì sao trận pháp này mấy chục năm vân giữ nguyên như cũ, vẫn còn tác dụng, khiến người ta kinh ngạc. Ngước lên, chỉ thấy sắc mặt Nhậm Hoài Tô trắng bệch, nhìn chằm chằm pháp trận vừa bốc cháy, “ Quang, ta nhớ ra rồi…”


      Dung ngọc… Kim vàng rỗng ruột… Máu… Những lời ôn hòa như gió xuân…


      Lửa cháy phừng phừng ở Vô Thủy cung.


      Và gian địa lao im câm như chết, độc đến mức khiên người ta phát điên…


      Y nhớ ra.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :