1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Phấn hoa lầu xanh - Tào đình (26c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      ω Chương 23 ω





      Đã mấy ngày nay mưa rả rích ngớt. Bầu trời u của những ngày mưa dường như chẳng có ảnh hưởng gì tới chuyện làm ăn của Ngọc Hương Lầu.
      Bên trong đó vẫn là cuộc sống thác loạn đầy sắc dục, ngày đêm vẫn vang lên tiếng ca hát.
      Nhị công tử họ Tô ở lì trong Ngọc Hương Lầu đến buổi sáng ngày thứ tám thì người em Tô Kỷ tới tìm.
      Đó là một buổi sáng sớm, Tô Kỷ lại lại trước cửa Ngọc Hương Lầu rất lâu, đợi lúc người ngoài đường để ý mới vội vã lẻn vào bên trong.
      Chàng kéo tay một a hoàn quét dọn để hỏi thăm, hầu đó trả lời với đôi mắt còn ngái ngủ, nhị công tử họ Tô còn say giấc nồng, dám đánh thức công tử dậy.
      hãy gọi công tử dậy, nói giúp ta là ở nhà có chuyện gấp, nói công tử mau theo ta về nhà ngay.” – Tô Kỷ hạ thấp giọng xuống thì thầm.
      Con bé a hoàn dường như cũng cảm thấy có việc gì đó nghiêm trọng bèn bỏ cây chổi cầm trong tay xuống, chạy ngay lên lầu.
      Tô Kỷ ngồi trong phòng khách chờ đợi. Đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này quen thuộc tới nỗi khiến hai tai chàng đỏ bừng, đã từng khiến chàng ăn ngủ yên, lại còn những lời thề non hẹn biển, cả nụ cười và ánh mắt đưa tình nữa…
      Hai năm qua , cách bài trí trong nhà đã có nhiều thay đổi, chỉ có bầu khí đặc quánh mùi son phấn và sắc dục là vẫn như xưa.
      Chàng nhắm mắt lại, dám nhìn lâu. Trong bóng tối, những chuyện đã qua lại hiện lên rõ mồn một. Đã bao đêm, chàng mơ đến việc trở lại nơi này, mơ đến nụ cười tình tứ như hoa, đến cái tên mà chàng luôn khắc ́t ghi tâm, đến đôi mắt buồn sâu thẳm như nước hồ thu, đến những chuyện mà chàng dám hồi tưởng lại.
      Trái tim chàng đã nếm đủ những mùi vị của hạnh phúc và đau khổ. Chàng càng dám nhớ lại, những chuyện đó càng ngừng hiện ra trong tâm trí chàng.
      Tô Kỷ lại đưa mắt tìm xung quanh, khát khao được thấy một bóng hình, lại sợ rằng khi đã nhìn thấy rồi sẽ thể nào quên được.
      Đúng lúc đó, con bé a hoàn quét dọn dắt tay một gái lả lướt xuống lầu, mà người con gái đó, lại chính là nguồn gốc căn bệnh nơi sâu thẳm tâm hồn của Tô Kỷ.
      Con bé a hoàn chạy lên báo với Phấn Đại rằng bên dưới có người của nhà họ Tô đến tìm nhị công tử, nói là ở nhà có chuyện gấp. Nhị công tử khi ngủ thì được đánh thức dậy, nếu sẽ nổi giận đùng đùng. Thế là Phấn Đại bèn xuống lầu xem sự tình như thế nào.
      Khi ánh mắt hai người vừa kịp giao nhau, Phấn Đại mỉm cười, còn Tô Kỷ đã bối rối đến độ thể hít thở bình thường được nữa. Chàng hầu như hề thay đổi, vẫn hàng lông mi cong cong đó, vẫn đôi mắt vô tội đó. Phấn Đại bước lại gần Tô Kỷ, nhẹ nhàng hỏi thăm – “Tô tam công tử vạn phúc, đã hai năm gặp, công tử vẫn mạnh giỏi chứ ạ?”
      Tô Kỷ đã đứng ngây ra từ lúc nào rồi.
      Còn Phấn Đại lại giữ được phong thái rất tự nhiên, che miệng cười – “Nhị công tử vẫn say giấc, nếu quả thực có chuyện gấp, Phấn Đại sẽ lên để đánh thức công tử dậy”.
      “Ờ… ờ…” – Tô Kỷ bấy giờ mới dần dần hồi tâm trở lại, ậm ừ lên tiếng. Đôi mắt chàng ban đầu còn lảng tránh tìm chỗ khác, cuối cùng cũng trở về nhìn thẳng vào khuôn mặt của Phấn Đại. Nghe cách nói của Phấn Đại, xem ra, tối qua, hai đã qua đêm tại phòng của nàng rồi.
      Tô Kỷ cảm thấy đau nhói trong lòng, nghĩ lại hai năm trước đây, là do chàng đã phụ nàng trước, cảm giác ân hận lại bừng lên. Nhưng giờ đây, mọi chuyện đã còn như xưa nữa, chàng đã là người có vợ, có con rồi…
      Tô Kỷ ngừng lấy hình ảnh vợ dại con thơ ra để trấn át lòng mình được nghĩ ngợi lung tung, chàng vộ vàng đáp lễ với với Phấn Đại – “Xin nương hãy nói giúp với hai… Chị hai đường trở về phủ rồi, hãy nói giúp hai mau mau trở về nhà!”
      “Được! Vẫn là phu nhân trong nhà lợi hại hơn!” – Phấn Đại nói xong, nhìn Tô Kỷ đầy hàm ý rồi quay người bước lên lầu.
      Trái tim của Tô Kỷ quả thực nổi sóng, nhìn bóng hính của người trong mộng dần dần biến mất, chàng còn ngồi yên được nữa.
      Chẳng bao lâu sau, nhị công tử họ Tô vội vàng chạy xuống lầu, gọi Tô Kỷ mau theo chàng trở về nhà. Tô Kỷ nhìn trái nhìn phải, nhưng cũng kịp nhìn lại bóng dáng yểu điệu như tiên sa ấy. Chàng thậm chí còn chưa kịp từ biệt nàng, chưa kịp từ biệt “quá khứ”.
      Gió thổi qua bầu trời xanh, gợi cảm giác đơn độc chua xót.
      “Nhị huynh cũng phải lòng Phấn Đại nương?” – xe ngựa, nhìn nét mặt tươi như hoa đào, vô cùng mã nguyện của hai, Tô Kỷ cất lời ướm hỏi.
      “Ha ha, bây giờ ta mới biết, tam đệ cũng là một công tử phong lưu có hạng cơ đấy!”
      Tô Kỷ sững người lại, hàng lông mi cong cong rủ xuống, thần thái bỗng trở nên ảm đạm.
      “Tam đệ, có gì đáng phải bận tâm đâu, từ xưa đến nay, biết bao nhiêu câu chuyện đại trượng phu người đẹp, bao nhiêu câu chuyện phong lưu tài tử giai nhân đó thôi?” – Nhị công tử hào phóng nói.
      “Nhị huynh, huynh cũng thích Phấn Đại nương ư?” – Tô Kỷ vẫn kiên trì với câu hỏi của mình.
      “Thích chứ! Người đẹp thì ai lại thích!” – Chàng trả lời một chút giấu giếm.
      “Vậy nhị huynh có ̣nh chuộc nàng ra ?” – Xem ra thời gian vẫn khiến Tô Kỷ thay đổi là mấy, chàng vẫn giữ tâm hồn của một văn nhân như trước đây.
      “Em trai ngốc của ta! Tại sao ta phải chuộc ấy ra? Từ khi ta gặp ấy, ấy đã là gái lầu xanh, trong con mắt của ta, ấy vốn được sinh ra và lớn lên ở đó, ấy sống là để hầu hạ cánh đàn ông. Nếu ta chuộc ấy ra, trong tâm trí ta, ấy vẫn là kĩ nữ. Mà đã là kĩ nữ, đệ để ấy sống trong lầu xanh thì phải để ấy ở đâu đây? Nếu như biến gia phủ thành kĩ viện, ấy sẽ trở thành người vợ hiền thảo chăng? Ha ha, tất cả đều thể xảy ra mà! Hơn nữa, nếu ấy đã thực sự trở thành một người vợ hiền thảo rồi, thì lại chẳng có chút hấp dẫn nào nữa.”
      “…” – Tô Kỷ lại càng trở nên trầm lặng hơn. Lời nói của hai, chàng thể nào cho lọt qua tai được, chàng quay đầu sang bên khác, buồn nói gì nữa.
      Bên ngoài xe ngựa, cây cỏ chạy theo chiều ngược lại.
      Trong lòng chàng, nàng chưa bao giờ là kĩ nữ cả.
      Câu nói này, Tô Kỷ trước giờ chưa từng nói ra. Chàng cũng có thể tưởng tượng được phản ứng của hai nếu chàng nói ra câu đó. hai chắc chắn sẽ ngửa ̉ lên trời mà cười nhạo chàng.
      Còn chàng lại vô cùng sợ hãi tiếng cười nhạo báng đó.
      Quả là con mèo chịu nổi sự hấp dẫn của mùi tanh. Mặc dù phu nhân đã trở về phủ nhưng nhị công tử nhà họ Ngô vẫn tìm đủ mọi cớ để có thể đến Ngọc Hương Lầu tìm Phấn Đại mua vui.
      Đàn ông xưa nay vẫn thích những thú vui mạo hiểm.
      Những người vợ trong nhà thường chỉ có khí chất bình thường, cho dù có kiều thêm mấy phần cũng bị những lễ giáo phong kiến ràng buộc khiến họ thể tự do thể hiện, và cho dù có sắc đẹp chim sa cá lặn chăng nữa, một thời gian dài sau đó, họ cũng mất sự hấp dẫn đối với chồng… Chỉ có những gái chốn lầu xanh, với dung nhan sắc nước hương trời, thái độ cử chỉ bỡn cợt, cùng những dư vị của sự vụng trộm mới có thể hấp dẫn được cánh đàn ông. Thế là nhị công tử nhà họ Ngô cứ dăm ba ngày lại tìm đường tới Ngọc Hương Lầu.
      Chàng có tiền, các gái sẽ cho chàng khoái lạc. Loại tình cảm giống như giao dịch đó, vừa đơn giản lại rõ ràng.
      Khi đàn ông cười, Phấn Đại cũng phải cười theo.
      Nụ cười đó dường như đã được khắc lên khuôn mặt nàng, ngay cả trong lúc ngủ say hay trong cơn mơ, khuôn mặt nàng vẫn một biểu hiện như vậy.
      Nàng tự buộc mình được chán nản, được thoái thác cuộc sống hiện tại. Nàng buộc mình phải đón nhận cuộc sống, cũng giống như việc nàng phải đón nhận những người đàn ông khác nhau vậy. Nếu , nàng sẽ rất đau khổ. Nàng đã sớm quyết ̣nh rồi, nàng sẽ làm cái nghề này tới năm ba mươi tuổi. Lúc đó, nàng cũng đã có một số tiền trong tay, nàng sẽ hoàn toàn rút lui khỏi thế giới ồn ào đó. Đến lúc đấy, nàng sẽ tìm một nông trang nào đó, một mình an nhàn sống nốt phần đời còn lại. Nàng thích sự tĩnh lặng, một người kĩ nữ, thể mang danh trong sạch nữa rồi, khi lui về cầu mong sự tĩnh lặng chắc cũng đến nỗi tham lam quá. Khi Phấn Đại còn nằm trong vòng tay của nhị công tử họ Tô, nghĩ về cuộc sống bình yên sau này, nàng dù có nằm mơ cũng thể ngờ rằng, số phận của nàng đã được ̣nh đoạt bởi đàn ông. Mà người đàn ông đó lại chính là người từng là chồng của nàng, Ngô Văn Bác.
      Ngô Văn Bác đã quyết ̣nh cưới Phấn Đại một lần nữa!
      Quyết ̣nh đó từ sau khi được hình thành đã trỗi dậy mạnh mẽ. Thực ra, tám năm trước đây, nàng đã là vợ của chàng, tám năm đó như một cơn mê dài, khi tỉnh lại, nàng vẫn nằm trong vòng tay của chàng, vẫn là vợ của chàng.
      Sau đó, chàng đã mất một tháng để thuyết phục người cha uy nghiêm vốn là một quan tuần phủ, và rồi chàng cũng nhận được cả cái gật đầu đồng ý của mẹ.
      Ban đầu, khi nghe con trai nói muốn cưới một gái lầu xanh về làm vợ, cha của Ngô Văn Bác kiên quyết phản đối. Nhưng sau khi biết được rằng, người con gái lầu xanh đó là Sở Sở – con dâu đã bị nhà họ Ngô ruồng bỏ vì tội có con nối dõi kia, nghĩ đến việc nhà họ Ngô thực tế đã mắc nợ ấy, những thế, Ngô Văn Bác còn đem chuyện hai người gặp lại nhau kể lại một cách vô cùng xúc động, người nhà họ Ngô đều trở nên im lặng. Người già thường có tấm lòng từ bi, bà mẹ cả đời ăn chay niệm Phật ở nhà họ Ngô kia, sau khi nghe xong câu chuyện cũng đầm ̀a nước mắt, luôn miệng nói a di đà Phật. Bà còn nói, đã là duyên nợ do ông trời sắp đặt, cho dù có là nghiệt cũng phải chấp nhận.
      Việc cưới Phấn Đại về làm thiếp coi như đã được người nhà họ Ngô ̣nh đoạt.
      Ngô Văn Bác bước nhanh tới độ chân chạm đất, chỉ mong mau chóng tới được Ngọc Hương Lầu.
      Chàng tưởng tượng ra cảnh Phấn Đại sẽ vui mừng như thế nào khi biết được tin chàng sẽ chuộc nàng về làm thiếp, sẽ cảm kích trước tấm lòng của chàng như thế nào. Chàng lại tưởng tượng xem sẽ phải nói gì, sẽ phải đùa nàng như thế nào để nàng lo lắng, rồi sau đó mới báo tin cho nàng hay để nàng phải bất ngờ với niềm hạnh phúc sắp tới…
      Sở Sở, sau này, chàng sẽ chỉ gọi nàng như vậy. Phấn Đại là nghệ danh nơi kĩ viện, còn Sở Sở mới là vợ của chàng.
      Khuôn mặt khôi ngôi của chàng sáng bừng lên trong niềm hạnh phúc.
      Khi Ngô Văn Bác đến được trước ̉ng Ngọc Hương Lầu thì trời đã chuẩn bị tối.
      Vì quá vội vàng, Ngô Văn Bác đã để ý, va phải nhị công tử nhà họ Tô.

    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      ω Chương 24 ω



      Nhị công tử nhà họ Tô thường ngày vốn là vị công tử oai phong lẫm liệt, ngay cả khi đường cũng luôn ngẩng cao đầu kiêu hãnh. Khi bước vào cửa Ngọc Hương Lầu, uy phong của công tử khiến đám nương trong kỹ viện luôn miệng xuýt xoa và chào mời đầy ý.
      Vừa hay Nghễ Nghi cũng kịp nhìn thấy nhị công tử, nàng chạy tới, níu tay níu chân nhị công tử cách thân mật – “Tô nhị công tử, ngài lại tới tìm Phấn Đại ư? ta bỏ bùa mê gì mà có thể hấp dẫn chàng công tử hào hoa như thế này cơ chứ, đám chị em trong Ngọc Hương Lầu chúng tôi, có ai mà như hoa như ngọc đâu, ngài lại chỉ chiều chuộng mỗi người, chị em chúng tôi biết sống sao đây?” – Nàng vừa , vừa rút khăn ra lau nước mắt, toàn thân lại đổ dồn hết vào lòng nhị công tử.
      Nhị công tử họ Tô vốn tính cách phong lưu, thấy nương Nghễ Nghi khóc lóc khổ sở, nghĩ rằng nhìn Phấn Đại cũng có phần chán rồi, cũng nên thay đổi khẩu vị chút. Thế là chàng hào phóng ôm Nghễ Nghi trong lòng, còn chưa kịp mở miệng bị người đàn ông trước cửa va phải, loạng choạng mấy bước mới đứng vững được.
      Mất mặt trước người đẹp như vậy khiến nhị công tử họ Tô vô cùng tức giận. Chàng quay người lại quát lớn – “Đứa nào đứng có mắt thế hả?”.
      Ngô Văn Bác cũng loạng choạng mấy bước, biết mình sơ suất, lại thêm tâm trạng vui vẻ nên cũng muốn sinh , chàng liền cúi người xuống xin lỗi – “Xin lỗi, vì tại hạ vội quá nên sơ ý mạo phạm đến đại huynh, mong đại huynh lượng thứ” – xong liên tục nhìn xung quanh kiếm tìm bóng dáng của Phấn Đại.
      Nhị công tử nhà họ Tô mặc dù vẫn còn chút tức giận, nhưng người ta mềm mỏng xin lỗi rồi, nếu vẫn muốn gây chuyện e rằng ảnh hưởng tới thanh danh. Thế là cũng buồn đôi co nữa.
      Cũng đúng lúc đó, Tần ma ma bước xuống lầu, cái miệng toàn mỡ bắt đầu mở lời chào hỏi hai vị công tử. Nhìn thấy quần áo người nhị công tử họ Tô có vết bẩn, bà liền khom người giúp công tử lau chùi, buồn để ý tới Ngô Văn Bác.
      “Tần ma ma, Phấn Đại có nhà ?” – Ngô Văn Bác vội vã hỏi.
      Nhị công tử nhà họ Tô nghe vậy mới biết, hóa ra tên tiểu tử này đến tìm Phấn Đại, lẽ nào biết, Phấn Đại được công tử bao trọn tháng rồi ư?
      Nhị công tử vốn dĩ định chọn Nghễ Nghi để vui vẻ đêm nay, nhưng để báo thù tên tiểu tử vừa đâm vào mình, chàng lập tức trừng mắt lên nhìn Tần ma ma đầy ý.
      Tần ma ma cứ ấp a ấp úng – “À, Phấn Đại ư… Phấn Đại, ấy…” – vừa vừa nhìn về phía nhị công tử.
      Bà ta biết, nhị công tử nhà họ Tô cũng rất thích Phấn Đại, hơn nữa, nhà họ Tô vừa có tiền vừa có thế, là người thể để đắc tội ở Tô Châu này. Vì vậy, bà phải lựa theo ý của nhị công tử.
      “Phấn Đại có ở nhà.” – Nhị công tử nhà họ Tô lạnh lùng trả lời thay.
      “Ai da! Phấn Đại nhà chúng tôi lại có ở nhà, hay công tử chọn nương khác vậy? Chỗ chúng tôi vừa có thêm nương mới, tươi trẻ nõn nà, tên gọi Thúy Vân! Thúy Vân đâu, mau lại đây!” – Tần ma ma dường như vừa nhận được thánh chỉ, thoáng cái đoán biết được ý của nhị công tử, bắt đầu giới thiệu các nương khác cho Ngô Văn Bác. nương Thúy Vân kia quả vô cùng khéo léo, vừa được gọi đến dính như keo vào người Ngô Văn Bác.
      Ngô Văn Bác đẩy Thúy Vân sang bên, vội vàng kéo áo Tần ma ma – “Ta tìm nương khác! Ta chỉ tìm Phấn Đại! ấy đâu rồi?”.
      Tần ma ma còn chưa kịp trả lời, nhị công tử họ Tô đứng ngay trước mặt Ngô Văn Bác, ngạo mạn phe phẩy chiếc quạt giấy màu trắng, mỉm cười – “Phấn Đại ư, nàng ở trong phòng để chờ ta đấy. Ngươi hãy tìm người khác , hay là để ta giúp ngươi nhé, bê đĩa kia cũng đến nỗi tồi đâu, rất hợp với ngươi đấy”.
      Chàng xong, đưa tay chỉ về phía con bé a hoàn chuyên bê nước, dâng trà. Con bé đó vừa gầy vừa xanh, mặt mũi nổi đầy mụn, chưa đến mười mười hai tuổi gì đó.
      Ngô Văn Bác buồn để ý tới lời đùa cợt của nhị công tử. Ngay cả khi nghe thấy câu Phấn Đại ở trong phòng chờ nhị công tử, nắm tay của chàng chặt lại càng chặt hơn. Chàng cố gắng kìm chế, quay sang hỏi Tần ma ma – “Tần ma ma, rốt cuộc Phấn Đại ở đâu?”.
      Nhị công tử họ Tô thấy tên tiểu tử này vẫn biết trái phải, vẫn nhất định tìm gặp Phấn Đại, chắc là gặp gỡ từ trước rồi đây. Máu ghen trong người chàng bỗng nổi lên, chàng hầm hầm nhìn Tần ma ma khiến bà ta sợ quá, co rúm cả người lại.
      “Ngô công tử ơi, công tử đừng làm khó cho Tần ma ma này nữa! Vị công tử họ Tô này bao trọn Phấn Đại rồi…”
      “Cái gì?!” – Ngô Văn Bác chịu nổi nữa, hét toáng lên khiến nương Thúy Vân đứng bên cạnh tái cả mặt lại.
      tháng trước đây, trước khi trở về nhà, chàng dặn dò Phấn Đại phải đợi chàng, chàng đến để chuộc nàng ra… Tại sao, khi chàng mang theo tiền bạc và thành ý đến đây, nàng lại rơi vào vòng tay của kẻ khác?
      Ngô Văn Bác thể kìm chế nổi cảm xúc của mình nữa, khuôn mặt chàng lộ vẻ đau đớn thất vọng.
      Nhị công tử họ Tô thấy sắc mặt của Ngô Văn Bác như vậy như mở cờ trong bụng, ngạo mạn – “Tiểu tử, lần này ta rộng lượng tha cho, đôi co với ngươi nữa, lần sau được đến tìm nương tử của ta…”.
      “Ai là nương tử của ngươi?” – Mắt Ngô Văn Bác hằn lên từng tia máu đỏ.
      “Đương nhiên là Phấn Đại rồi! Hai năm trước đây, chúng ta quen nhau! Ta gọi nàng là tiểu nương tử, nàng gọi ta là tiểu tướng công… Ha ha ha, ân ái vô cùng mặn nồng!” – Nhị công tử họ Tô dương dương tự đắc .
      Ngô Văn Bác vốn sẵn tính bá quyền, làm sao nghe nổi những lời như vậy. Chàng tức giận đến nỗi toàn thân run lên bần bật, hai mắt hằm hằm nhìn vào mặt nhị công tử, bàn tay phải nắm chặt lại kêu răng rắc.
      “Ai da, hai vị công tử, sao lại nổi giận như vậy? Hãy bình tĩnh, bình tĩnh, hãy nể mặt lão già này…” – Tần ma ma thấy tình hình có vẻ căng thẳng bèn chạy tới giải hòa.
      Thế lực nhà họ Tô vốn tầm thường, nhị công tử cũng hằm hằm nhìn trả lại Ngô Văn Bác. Nhưng nghĩ đến chuyện gây lộn ở lầu xanh, nhỡ đến tai nhạc phụ đại nhân, e rằng cũng hay bèn gì nữa.
      Ngô Văn Bác cũng nhủ thầm phải kìm chế bản thân, cuối cùng, chàng cũng ra tay nữa, quay sang nhìn Tần ma ma, ràng từng từ – “Gọi Phấn Đại ra đây. Ta muốn đưa ấy rời khỏi Ngọc Hương Lầu. Hôm nay ta chuộc ấy ra ngoài” – xong, rút từ trong túi ra năm nghìn lạng bạc trắng như tuyết.
      Đây quả là điều ai ngờ tới, đám đông đứng xung quanh lặng lát rồi bắt đầu thầm bàn tán.
      Tần ma ma ngạc nhiên tới nỗi đứng ngây ra hồi lâu.
      Nhị công tử họ Tô vừa ngạc nhiên vừa tức giận, chàng cảm thấy cái tên Ngô Văn Bác này chế nhạo mình, thăm dò bản lĩnh đàn ông của mình. Chàng dùng quạt giấy chỉ vào người Ngô Văn Bác, gay gắt – “Ngươi đem ấy rời khỏi đây ư? Ta vừa ấy là nương tử của ta, ngươi vẫn còn muốn đem ấy ? Tiểu tử, ngươi cũng to gan đấy! Sao ngươi dò hỏi xung quanh xem, Tô nhị công tử ta là người như thế nào hả? Ngươi hãy cụp đuôi lại rồi cút khỏi đây cho ta, nếu đừng trách nhị công tử ta tha tội chết cho ngươi…”. Từ “tội chết” còn chưa kịp chui ra khỏi miệng, cằm nhị công tử hứng trọn cú đấm của Ngô Văn Bác.
      Nhị công tử họ Tô bị đánh bất ngờ, kịp ra tay, lảo đảo đập vào chiếc bàn cạnh đó, đĩa cốc bàn rơi xuống đất vỡ loảng xoảng. Chàng lùi ba bốn bước về phía sau rồi mới có thể đứng vững được, có thể thấy cú đấm của Ngô Văn Bác mạnh tới mức nào.
      Nhị công tử họ Tô đưa tay lên quẹt ngang khóe miệng, phát ra bàn tay có máu, nghĩ đến chuyện từ tới lớn, chưa ai dám qua mặt nhà họ Tô, chưa ai dám đối xử với mình như vậy liền nổi giận đùng đùng, lớn tiếng hét lên – “Tên tiểu tử kia! Ngươi chán sống rồi ư?” – xong bèn rút từ đai lưng ra cây kiếm, còn Ngô Văn Bác cũng chẳng vừa, chàng rút chiếc roi ngựa đeo ở bên lưng ra.
      Đám nương đứng xung quanh bây giờ mới kịp định thần, biết rằng có cuộc ẩu đả dữ dội bèn kêu la rồi thi nhau chạy lên gác. Đám khách làng chơi có mặt tại đó ngừng la hét cỗ vũ. Tần ma ma thấy tình hình ngày càng xấu , thể khuyên giải nữa rồi, bèn vội vàng chạy lên gác tìm gọi Phấn Đại.
      Khi Phấn Đại hốt hoảng chạy xuống lầu nhìn thấy cảnh tượng vô cùng lộn xộn, và lẫn trong đám người nhốn nháo đó là hai người đàn ông đùng đùng nổi giận.
      Nàng sững người lại vài giây, hít hơi dài, trong lòng nhói đau nhưng vẫn bước nhanh xuống lầu, vội vàng hét lên – “Dừng tay lại! Đừng đánh nữa!”.
      Hai người đàn ông bừng bừng khí thế ra trận bỗng đều cùng hạ vũ khí xuống, hai mắt vẫn hằm hằm nhìn đối phương, đề phòng bên kia bất ngờ ra tay.
      Hai người đều bị thương.
      mặt Ngô Văn Bác bị rạch đường kiếm, vết thương tuy sâu nhưng rất dài, từ mắt phải tới tận dưới cằm. Máu từ vết thương ngừng tuôn rơi. Máy chảy xuống che khuất cả tầm nhìn của mắt, chàng đưa tay lên lau vội, khuôn mặt bê bết máu trộn lẫn mồ hôi, đôi mắt chàng nhìn nhị công tử họ Tô vẫn đầy căm phẫn.
      Nhị công tử họ Tô bị vết thương nào lớn nhưng quần áo người cũng bị roi da của Ngô Văn Bác quất cho rách tả tơi. vết thương rỉ máu cũng khiến chàng đau đớn nghiến răng kèn kẹt. Tuy nhiên, chàng cũng để cho miệng mình được yên, liên tục lớn tiếng quát mắng – “Tên tiểu tử kia!… Ngươi còn đường sống nữa rồi! Ngươi dám đụng tới ta ư? Ta muốn ngươi phải chết! Ta muốn ngươi phải chết!”.
      Phấn Đại sợ điếng người, biết phải làm thế nào, nhìn thấy máu từ vết thương mặt Ngô Văn Bác chảy càng ngày càng nhiều, nếu được băng bó lại rất nguy hiểm. Phấn Đại đau đớn, bất chấp mọi thứ xung quanh, chạy tới, xé áo ngoài mặc ra băng bó cho Ngô Văn Bác. Nghe thấy nhị công tử họ Tô muốn Ngô Văn Bác phải chết, nàng sợ đến nỗi đứng vững nổi, nước mắt lại tự nhiên trào ra.
      Ngô Văn Bác thấy điệu bộ hoảng sợ đến nỗi rơi nước mắt của Phấn Đại, trong lòng chàng vô cùng xúc động, chàng biết rằng trong lòng nàng vẫn còn có hình bóng của chàng, cảm thấy vết thương và sỉ nhục phải chịu ngày hôm nay cũng xứng đáng. Chàng mỉm cười, đưa bàn tay chưa dính máu còn lại ra, dịu dàng – “Sở Sở, đừng khóc nữa!”.
      Phấn Đại lần nữa được nghe lại cách gọi quen thuộc mà nhàng ấy, nhớ lại nhiều năm về trước, khi nàng còn là nương tử, chàng là tướng công, chàng cũng từng nhàng âu yếm như vậy, cũng từng rằng nàng đừng khóc nữa… Dù rằng âu yếm đó chỉ có thời gian ngắn, nhưng cũng là kỷ niệm đẹp mà nàng chôn giấu trong lòng suốt cả cuộc đời.
      Chàng thích nhìn phụ nữ khóc. Phấn Đại còn nhớ điều đó, vì vậy nàng cố gắng để ngăn dòng nước mắt lại, kiềm chế tiếng khóc nức nở trong họng, nhưng càng kiềm chế, nước mắt càng tuôn rơi. Ngô Văn Bác khẽ mỉm cười, nhàng ôm Phấn Đại vào lòng.
      Nhị công tử họ Tô thấy Phấn Đại ngang nhiên ôm người đàn ông khác trước mặt mình lại nổi cơn thịnh nộ, chỉ thẳng vào mặt Ngô Văn Bác quát lớn – “Tên tiểu tử thối tha kia, mau buông ấy ra! ấy là người của đại thiếu gia ta rồi!”.
      Ngô Văn Bác buồn để ý tới nhị công tử, vẫn ôm Phấn Đại trong lòng, với bằng giọng điệu như ra lệnh – “Sở Sở, hãy theo ta về nhà!”.
      Phấn Đại hiểu nổi hàm ý của từ về nhà lúc đó, nàng mở to mắt ngạc nhiên nhìn chàng.
      Nhị công tử nhìn hai người ngang nhiên tình tứ trước mặt mình chịu nổi nữa, lớn tiếng quát tháo – “Tên tiểu tử thối tha kia, ngươi muốn cướp người phụ nữ của ta ư? Ta giết cả nhà ngươi! Ta thề đấy! Ta nhất định giết cả nhà ngươi!”.
      Ngô Văn Bác vẫn buồn để ý tới nhị công tử gầm gào vì tức giận kia, chàng cầm tay Phấn Đại, làm ra vẻ giận dữ – “Chẳng phải ta bảo nàng đợi ta rồi ư? Ta là ta tới chuộc nàng ra. Sở Sở, ta chuộc nàng ra, sau đó chúng ta trở về nhà, cùng nhau chung sống trọn đời”.
      Phấn Đại bắt đầu cảm thấy mông lung, khẽ hỏi – “Vì sao vậy?”.
      “Ta nàng, Sở Sở.”
      Khi tai họa năm lần bảy lượt giáng xuống đầu nàng, khi đàn ông năm lần bảy lượt lừa dối nàng, khi những từ “nhà” và “tự do” năm lần bảy lượt được nhắc tới rồi lại bị hủy hoại, khi tình năm lần bảy lượt được manh nha rồi lại có chung kết cục, khi mỗi người đàn ông ban đầu đến nhìn nàng bằng ánh mắt chân thành và thiện ý nhưng kết quả lại để cho nàng vật vã ở chốn lầu xanh hàng bao năm nay… nàng làm sao có thể tin vào câu ngắn gọn mà yếu ớt như câu “ta nàng” nữa.
      “Ngô công tử!… Thiếp…” – Nước mắt lại trào ra, trong đôi mắt nàng có cả cảm kích, cũng có cả bất lực.
      “Chúng ta trở về nhà thôi.” – Ngô Văn Bác cho rằng nàng đồng ý rồi, cho rằng nàng vì quá vui mừng nên mới im lặng như vậy, chàng cách tự tin.
      , thiếp thể theo chàng về được.” – Phấn Đại , thanh như tiếng muỗi kêu, nhưng lại vô cùng kiên quyết, chút do dự.
      Nhị công tử họ Tô lạnh lùng nhìn màn kịch diễn ra trước mắt, đến đoạn vừa rồi, chàng ngửa cổ lên trời cười lớn.
      “Tại sao vậy?” – Ngô Văn Bác nhăn mặt lại hỏi, chàng thấm mệt vì trận ẩu đả vừa rồi, chàng chỉ muốn mau mau cùng Phấn Đại rời nơi này trở về nhà, nhưng nàng thản nhiên từ chối. biết là nàng còn phân vân hay vì nàng thích cuộc sống phóng túng nơi đây… hay bởi vì người đàn ông khác? Nghĩ đến đó, chàng quay đầu nhìn cái người vừa ngửa cổ lên trời cười lớn kia đầy thù hận, đối phương cũng hề kém cạnh, cũng nhìn lại chàng bằng cái nhìn nảy lửa.

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      ω Chương 25 ω



      “Tại sao nàng cùng ta? Vì ta ư?”
      Ngô Văn Bác chỉ về phía nhị công tử họ Tô, lớn tiếng hỏi Phấn Đại.
      Ánh mắt của đám người xung quanh bỗng nhiên đổ dồn hết về phía Phấn Đại, ai cũng muốn nghe được câu trả lời.
      Bởi vì dám tin, bởi vì sợ có hy vọng, bởi vì sợ bị tổn thương, bởi vì đố kỵ, bởi vì vô sinh, bởi vì thể giữ mình trong sạch, bởi vì mang danh phận người vợ bị ruồng bỏ, bởi vì mang danh kỹ nữ lầu xanh, bởi vì gần như những người đàn ông có mặt tại đó đều từng sờ mó người nàng, bởi vì nàng còn mang tên Sở Sở nữa… Những lý do đó đủ hay chưa?
      Phấn Đại cũng khát khao có mái nhà như nỗi khát khao của tất cả các chốn lầu xanh khác.
      Nhưng lúc này đây, ngoài việc nước mắt ngừng tuôn rơi, nàng chỉ còn cách liên tục lắc đầu.
      Tại sao cùng chàng ư? Nàng mím chặt môi lại, lý do quá nhiều rồi, nhưng nàng lại thể ra bất cứ lý do nào cả. Từ thiếu nữ, đến danh phận phu nhân, đến danh phận người vợ bị ruồng bỏ, đến danh phận kỹ nữ. ai có thể hiểu được, nàng trải qua đoạn đời đó như thế nào.
      “Nàng hãy ! Tại sao cùng ta? Có phải vì người đàn ông kia nhiều tiền hơn ta ?” – Qua cách ăn mặc, khí thế của nhị công tử họ Tô và thái độ của Tần ma ma với , Ngô Văn Bác cũng đoán được đó phải là người bình thường. Vì vậy, do dự lúc đó của Phấn Đại càng khiến chàng cảm thấy rối trí.
      Thoạt tiên, Phấn Đại mở to đôi mắt ngạc nhiên, sau đó nàng cúi đầu, khe khẽ – “Ngô công tử, thiếp có thể theo bất kỳ người đàn ông nào, trừ chàng”.
      Ngô Văn Bác cho rằng Phấn Đại cuối cùng thừa nhận rồi, trái tim chàng dường như tan[​IMG] ra thành từng mảnh, nhưng chàng hề buông xuôi, chàng dùng nốt chút sức lực cuối cùng, nắm lấy hai vai của Phấn Đại, giọng đầy vẻ thương lượng – “Sở Sở, nàng đừng ngây thơ nữa, nàng theo chẳng có kết cục tốt đẹp đâu… chuộc nàng ra, lấy nàng làm vợ! chỉ lợi dụng nàng để vui đùa thôi!”
      “Ai ta thể? Ta chuộc ấy ra ngay bây giờ!” – Đứng bên cạnh nghe hết mọi chuyện từ nãy tới giờ, nhị công tử họ Tô tức đến độ mất hết cả lý trí. Chàng lập tức rút từ đai lưng ra miếng ngọc dạ minh châu mà thoạt nhìn ai cũng có thể đoán được giá trị của nó, vọng lên với Tần ma ma, lúc này còn đứng lầu – “Bà xuống đây mau! Miếng dạ minh châu này là do Thái Hậu nương nương tặng cho mẹ ta, ngoài miếng ngọc gắn mũ của Hoàng Thượng ra, có miếng thứ 2 to như thế này. Nó có thể mua tất cả con của thành này đấy! Tần ma ma, bà chắc phải là người kém hiểu biết chứ? Ta muốn chuộc Phấn Đại ra ngoài!”
      Tần ma ma lập cập bước xuống lầu, miệng lầm rầm điều gì đó nhưng dám nhận miếng dạ minh châu.
      Phấn Đại cứ đứng ngây ra tại chỗ, nhị công tử họ Tô bèn chạy tới kéo tay nàng, giọng điệu chút thiện cảm – “ thôi!”.
      Phấn Đại bất lực quay người nhìn lại Ngô Văn Bác, nhưng Ngô Văn Bác dường như chẳng còn chút hơi sức nào nữa rồi, tay chàng giật miếng vải mà Phấn Đại băng vết thương cho chàng xuống, tay kia cầm roi cũng buông thõng bên mình, ánh mắt đờ đẫn, để mặc những giọt máu tươi lại túa ra từ vết thương.
      “Tần ma ma, chúng ta có thể được chưa?” – Nhị công tử họ Tô nhét miếng ngọc vào tay Tần ma ma, dương dương tự đắc đưa mắt nhìn Ngô Văn Bác hét lên với tư cách của người chiến thắng.
      “Ờ… ờ…! Có…thể!” – Tần ma ma sợ chuyện tranh chấp trở nên rắc rối, hơn nữa, giá trị của miếng ngọc này làm bà ta hoa mắt chóng mặt rồi.
      “Phấn Đại, thôi!”- Nhị công tử họ Tô với nàng nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Ngô Văn Bác.
      Đối với Tô công tử, trận tranh đấu này, công tử là người chiến thắng, từ tới giờ, chàng chưa chịu thua ai bao giờ. Tiền bạc là quyền thế trong tay chàng, đương nhiên, Phấn Đại trở thành chiến lợi phẩm, nhưng điều chàng quan tâm chỉ là thua hay thắng, quan tâm tới chiến lợi phẩm.
      “Thiếp… thiếp…” – Phấn Đại bối rối nhìn nhị công tử, nàng dường như muốn kháng cự.
      Nhị công tử họ Tô cau mày nhìn Phấn Đại, chàng sợ rằng, nếu tiếp tục cuộc chơi, kết cục có thể bị xoay theo chiều ngược lại, chàng trừng mắt lên với Phấn Đại – “Nàng muốn ta chết ư?” – Theo hướng tay chỉ của nhị công tử, Ngô Văn Bác vẫn đứng ngây tại chỗ, giống như bức tượng đá.
      Phấn Đại sợ tái cả mặt, nàng nhìn nhị công tử, hoảng sợ lắc đầu.
      “Vậy theo ta.” – Chàng ra lệnh cách ngắn gọn, tính kiên nhẫn của chàng cũng sắp bị đem ra dùng hết rồi. Chàng bắt đầu tính nhẩm trong đầu, khi về đến nhà, sai người xử lý tên tiểu tử kia như thế nào cho hả cơn giận…
      Nhị công tử họ Tô trước, Phấn Đại bất lực quay lại nhìn Ngô Văn Bác lần cuối cùng rồi theo nhị công tử bước ra khỏi Ngọc Hương Lầu.
      Nàng hoang mang lo sợ, nàng biết con đường trước mặt đưa nàng đâu, thậm chí cũng biết rằng, con đường đó liệu có đưa nàng tới kết cục của đời người hay .
      Vừa bước ra khỏi cửa chính của Ngọc Hương Lầu xa, bỗng nghe thấy tiếng bước chân nặng nề và hơi thở gấp gáp phía sau lưng. Phấn Đại còn chưa kịp phản ứng nghe thấy tiếng hét của Ngô Văn Bác – “Tao giết mày!”.
      Sau đó, chỉ kịp nhìn thấy chàng giơ chiếc ghế gỗ lim lên, giáng mạnh xuống đầu nhị công tử họ Tô còn chưa kịp tự vệ kia.
      Chỉ nghe thấy tiếng hét lên thất thanh “A…”, cả con phố chợt im lặng trong màn đêm.
      Nghe kỹ chút, mới thấy tiếng mọi người hổn hển chạy tới, kèm theo đó là hơi thở ngày càng trở nên nặng nề của Ngô Văn Bác.
      Chiếc ghế làm bằng gỗ lim vỡ vụn, nhị công tử họ Tô đổ ập xuống đất, kêu được tiếng nào, cũng hề động đậy. Máu từ đầu chàng tuôn ra xối xả, mọi người ai nấy đều đứng chết điếng.
      lát sau, những tiếng hét thất thanh của các mới xé tan bầu khí tĩnh mịch. Mọi người bấy giờ mới kịp hoàn hồn, bắt đầu xúm vào đỡ nhị công tử họ Tô dậy, sau đó, đại phu có tiếng nhất ở Tô Châu cũng được đưa tới, sau đó nữa, quan phủ tới và giải Ngô Văn Bác đứng ngây ra như tượng gỗ kia
      Mưa vẫn rơi, vẫn rơi, dường như muốn ngừng lại.
      ai để ý tới Phấn Đại, ai còn để ý tới người con da mặt trở nên trắng bệch vì sợ hãi kia…
      Phải rất lâu sau đó, Tần ma ma mới chợt nhớ ra, Phấn Đại đâu rồi?
      Nhưng ai nhìn thấy bóng dáng của nàng đâu nữa.
      Nhị công tử bị thương nặng ở đầu, trở thành người ngớ ngẩn. Hình ảnh công tử hào hoa phong nhã, khôi ngô tuấn tú trước đây giờ còn nữa. Suốt ngày chàng chỉ có hành động là vò đầu bứt tai, nước dãi, lúc khóc lúc cười trước bất kỳ việc nào xảy ra trước mắt. Tất cả các danh y được mời tới, tất cả các loại thuốc quý hiếm đều được dùng tới, nhưng bệnh tình vẫn thay đổi.
      Người của quan phủ bắt đầu ra ra vào vào Ngọc Hương Lầu, tìm hiểu về nguồn cơn việc. Đồng thời, họ cũng muốn bắt giữ Phấn Đại, người được coi là nguyên nhân của cuộc tranh chấp. Khi biết được Phấn Đại bỏ trốn, lệnh truy nã được ban bố khắp trong thành.
      Thái úy đại nhân thấy con rể của mình chỉ vì tranh giành kỹ nữ chốn lầu xanh mà bị đánh ra nông nỗi ấy liền nổi giận đùng đùng, đích thân đứng ra xét xử. Người cha vốn giữ chức tuần phủ của Ngô Văn Bác bắt đầu dốc hết tiền bạc có trong nhà, tận dụng mọi mối quan hệ thân quen, chỉ mong cứu được tính mạng cho Văn Bác. Bà Ngô chỉ biết run rẩy lần từng hạt trong chuỗi tràng hạt tay, miệng ngớt nam mô a di đà Phật, cuối cùng, bà đành nuốt hận mà qua đời. Trước lúc lâm chung, bà cũng có được ưu ái đặc biệt của Bồ Tát.
      Nhà họ Ngô cuối cùng cũng đấu được với nhà họ Tô danh giá, quyền lực. Cuối cùng, Ngô Văn Bác vì mưu đồ giết người nhưng chưa thành, bị giam vào địa ngục.

      Ngọc Hương Lầu sau thời gian đóng cửa, nay lại mở cửa trở lại. Vắng tuyệt sắc giai nhân Phấn Đại nhưng Ngọc Hương Lầu vẫn nhanh chóng lấy lại quang cảnh nhộn nhịp như xưa. Đám công tử nhà giàu vẫn thường xuyên lui tới, đem bạc nén dúi vào tay Tần ma ma, đem nụ cười áp vào má các , đem bàn tay đặt vào những vòng eo nõn nà… đem tất cả mọi nỗi thất vọng, đơn của cuộc đời, đổ dồn lên con đường của khoái lạc.
      Phấn Đại vẫn bặt vô tín. Bên ngoài cửa Ngọc Hương Lầu, hình ảnh truy nã Phấn Đại được dán kín khắp nơi, nhưng nàng chưa từng lần lộ diện.
      Nàng trở lại Ngọc Hương Lầu, đến nhà họ Tô, nơi chuộc nàng ra, cũng đến thăm Ngô Văn Bác, người từng là chồng của nàng…
      Phấn Đại ra rồi, ra của nàng khiến mọi người trong Ngọc Hương Lầu thấy lạ.
      Giống như từ trước đến giờ, người con nào như vậy.
      Các vẫn đong đưa uốn éo như vậy, các khách làng chơi vẫn đắm chìm trong tửu sắc như thế.
      Chỉ đôi khi, vài người khách quen từ trước, cầu được nghe nương Phấn Đại hát, mọi người mới nhớ ra, đóa hoa nghiêng nước khuynh thành đó vốn từng ở đây, bây giờ hoàn toàn biến mất rồi.
      Giọng oanh vàng thỏ thẻ của nàng, đôi mắt sáng trong như vì sao của nàng, động tác múa uyển chuyển nhàng của nàng, nụ cười cao nhã mà kiều của nàng, lại còn khúc Tứ Trương Cơ ngân nga vương vấn trong tiếng đàn của nàng trước kia…
      Mỗi khi nhắc lại, ai cũng cảm thấy như mất điều gì đó.

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      ω Chương 26 ω



      Như bóng câu qua cửa sổ, hai năm nữa lại trôi qua.
      Lại thời điểm cuối năm. Sau khoảng thời gian phân biệt mùa đông hay mùa xuân ấy, nhiệt độ hạ xuống rất thấp. Toàn thành Tô Châu phồn hoa đón nhận trận tuyết kéo dài suốt mấy ngày.
      Bao la khắp mặt đất nơi đâu cũng màu tuyết trắng.
      Trong thời gian hai năm, thành Tô Châu cũng xảy ra vài chuyện vụn vặt trở thành đề tài bàn luận của người dân lúc trà dư tửu hậu.
      Ví dụ như chuyện về viên quan Tri Châu mới trước đây vốn làm nghề buôn bán, vì kiếm được chút tiền muốn quay ra làm quan bèn bỏ ra số tiền lớn để mua lấy chức Tri Châu của Tô Châu.
      Hoặc câu chuyện rằng nhà họ Ngô hoàn toàn lụi bại, hai vị tiền bối lần lượt qua đời. gia đình danh gia vọng tộc như vậy, nhưng lụi bại là cũng có thể lụi bại ngay được.
      Lại về chuyện của Ngô Văn Bác bị giam giữ ở đại lao hai năm nhưng lại có ý đồ vượt ngục, sau khi bị bắt lại xử tội chém đầu trước thiên hạ để răn đe. Vì tính chất tội phạm vô cùng nguy hiểm, cần giải lên kinh thành mà hành hình ngay tại địa phương.

      Ngô Văn Bác bị nhốt vào trại giam lâu Ngô phu nhân qua đời.
      Để cứu tính mạng Ngô Văn Bác, nhà họ Ngô dùng hết tài sản có được để lo lót. Kết cục cuối cùng vẫn là nhà tan[​IMG] người mất.
      Cha của Ngô Văn Bác trút bỏ bộ dạng oai nghiêm của vị quan tuần phủ nhũn nhặn đến từng nhà người bạn cũ lúc còn làm quan để lo lót.
      Nhưng tất cả những người được nhờ vả mới nghe đến tiếng đối phương là quan thái uý thân cận của hoàng thượng đều nhanh chóng tìm kế thoái thác.
      Thế thái lạnh nhạt, bạn bè người thân từng người từng người quay lưng, kẻ hầu người hạ cũng lần lượt ra , điền viên rộng lớn được đem ra bán để đổi lấy tiền bạc, tiền bạc lại được đổ vào chốn quan trường cho những kẻ ăn thịt người cũng buồn trả lại xương kia… Cuối cùng tất cả như giấc mộng xuân còn để lại vết tích nào nữa.
      Nhà họ Ngô lụi bại với tốc độ nhanh chóng, Ngô phụ cuối cùng đổ bệnh nằm xuống. bệnh đến như núi đổ, chẳng bao lâu sau bậc tiền bối vốn vô cùng oai nghiêm đó lặng lẽ ra . Lúc lâm chung, bên giường bệnh chỉ còn viên quản gia – người trung thành nhất với nhà họ Ngô.
      Ngô phụ nằm yên lặng hai mắt khép chặt, đôi môi khẽ động đậy cách yếu ớt dường như muốn nhắn nhủ điều gì đó trước lúc ra , nhưng ai nghe được từ miệng ông những từ “gia môn bất hạnh”.
      Nhà họ Tô chiến thắng nhà họ Ngô cách nhanh chóng, còn đối với Ngô Văn Bác, nhà họ Tô cũng mở lòng từ bi với kẻ yếu ớt ngồi trong đại lao kia mà dùng thủ đoạn độc ác nào.
      Tuy nhiên, tội phạm yếu ớt như Ngô Văn Bác sao lại có thể có ý định vượt ngục, điều này chắc ai có thể biết được.
      Ngày hành quyết được chọn là ngày hai mươi sáu tháng chạp.
      Hôm đó là ngày tuyết rơi rất nhiều, khắp trời khắp đất đều đc phủ màu tuyết trắng nhưng người đến xem xử hành quyết cũng vì thế mà ít .
      Quan hành hình hôm đó là vị Tri Châu mới nhậm chức, ngoài ra còn có góp mặt của Thái Uý đại nhân. Tri Châu chốc chốc lại khom người tỏ ý nịnh bợ và tán thưởng những lời luận tội đối với Ngô Văn Bác của Thái Uý đại nhân, lại còn làm ra vẻ căm phẫn tột độ.
      Thái Uý đại nhân nhắc nhở với nét mặt vô cảm – “Giờ hành quyết sắp đến rồi!”
      Tri Châu gập đầu khom lưng nhún nhường vâng dạ.
      “Giải phạm nhân tới”
      Ngô Văn Bác bị đưa tới nơi hành quyết, chàng mặc chiếc áo tù mỏng chi chít những vết máu khô, hai tay bị sợi dây thừng quấn chặt.
      Chàng quỳ nền tuyết trắng, giương mắt mở to đờ đẫn, gió rít thổi mạnh làm rối tung mái tóc của chàng. Hai năm chịu khổ trong trại giam khiến chàng trở nên nhếch nhác như tên ăn mày ngoài đường phố, trở thành người hoàn toàn trái ngược với hình ảnh công tử phong lưu ngày nào.
      Sau khi phạm nhân được giải lên pháp trường là lúc người nhà có thể đến đưa bữa cơm từ biệt cho tử tù.
      Hỏi đến lần thứ ba vẫn thấy ai ra từ biệt Ngô Văn Bác. Ai dám cơ chứ, ai đứng ra có nghĩa là công khai chống đối lại nhà họ Tô, chống đối lại Thái Uý đại nhân! Ai cũng muốn được sống yên ổn! Đám đông bên ngoài trở nên ồn ào, người phạm nhân có tội phải chịu tội, có người lại thở dài thương xót.
      Thái Uý đứng dậy, ưỡn ngực ngẩng đầu vừa lại lại vừa khe khẽ mỉm cười, ngài có vẻ rất hài lòng với kết cục như thế này của Ngô Văn Bác.
      “Thái Uý đại nhân! đến giờ rồi, có thể hành hình được chưa ạ?” – Vị Tri Châu mới nhàng dò hỏi.
      “Ừm…” – Thái uý trở về chỗ vừa ngồi xuống, từ từ bê cốc trà lên, chậm rãi thốt lên tiếng.
      “Hành…” – Chữ “hình” chưa kịp thốt ra khỏi miệng, Thái Uý chợt nhìn thấy người con ăn vận giản dị, từ từ bước lên đài hành hình, tay là mâm rượu và đồ ăn rất thịnh soạn. Nhìn kĩ chút, tất cả đám đông ai nấy đều vô cùng sửng sốt, người con đó chính là đoá kim hoa của Ngọc Hương Lầu hai năm về trước – Phấn Đại.
      Thời gian để lại dấu ấn khuôn mặt của nàng, đôi mắt nàng xuất những nếp nhăn , dung nhan có phần tiều tuỵ, áo quần đơn sơ. Nàng tô điểm phấn son nhưng vẫn làm rung động lòng người. Từ đôi mắt đẹp của nàng có thể nhận thấy quyến rũ chết người của hoa khôi Tô Châu năm nào.
      Khuôn mặt nàng đờ đẫn vô cảm, nàng cứ tiến thẳng về phía trước mặt tử tù Ngô Văn Bác, chậm rãi quỳ xuống, rồi lại chậm rãi bày rượu và thức ăn ra.
      “Tiện nữ to gan kia! Lại dám ngang nhiên trì hoãn giờ hành hình! ta là ai vậy?” – Viên Tri Châu mới vì muốn lấy lòng Thái Uý tự mình chạy xuống đến tận nơi để quở trách người con mang cơm rượu đến đó.
      Phấn Đại dường như chút nao núng, thậm chí cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn, nàng vẫn tiếp tục những việc làm, ung dung chậm rãi bày đũa và bát ngay ngắn.
      Khi tất cả được bày biện xong, nàng nâng ly rượu lên, ngẩng đầu mỉm cười với Ngô Văn Bác.
      “Tướng công, Sở Sở mời chàng chén” – xong nâng chén rượu lên ngang miệng Ngô Văn Bác, người bị trói chặt hai tay ra phía sau kia.
      Nàng mỉm cười thân mật giống như cảnh người vợ hiền thục dâng rượu cho chồng trong gia đình đầm ấm.
      Nước mắt của Ngô Văn Bác như dòng nước chảy khi đê vỡ, chàng động đậy đôi môi khô nẻ, giọng trở nên khản đặc – “Sở sở… Có thể lấy được nàng là hạnh phúc lớn nhất trong đời của Ngô Văn Bác này, có thể nghe được câu gọi tướng công vừa rồi của nàng, ta có chết cũng ân hận nữa rồi!” – xong ngửa cố uống cạn chén rượu được dâng lên miệng.
      “Tướng công, thiếp lại mời chàng chén!”
      Ba li rượu được uống cạn, do quá xúc động, rượu vừa nuốt vào cuống họng, Ngô Văn Bác lại chịu cơn ho dữ dội.
      Gió thổi khuôn mặt chằng chịt vết thương của chàng, tuyết vờn mái tóc rối tung của chàng.
      Phấn Đại lại mỉm cười, nụ cười dịu dàng nhưng chan chứa bao nỗi niềm cay đắng. Nàng quỳ gối, dùng tay làm lược, bắt đầu chải tóc cho Ngô Văn Bác, giống như những buối sáng trước đây. Lúc đó nàng còn là vợ của chàng, chàng chỉ thích mình nàng giúp chàng chải đầu, mặc quần áo, chàng mềm mại, nhàng của nàng, cũng như mến chu đáo tỉ mỉ của nàng.
      Tóc và tuyết trộn lẫn với nhau. biết là vì tuyết mà tóc chàng nhuốm màu bạc trắng hay vì màu trắng của tóc nhuốm màu cho tuyết.
      Mớ tóc trong tay của Phấn Đại bắt đầu điểm bạc, sau khi chải đầu xong, nàng dùng tay nâng đỡ khuôn mặt tiều tụy của Ngô Văn Bác, gắn chặt đôi môi của mình lên đôi môi khô nứt nẻ của chàng.
      Đám đông xung quanh lại được dịp náo động, có người thương cảm cho đôi uyên ương mệnh bạc, có người lại cho rằng kỹ nữ kia quả là phóng túng.
      Phấn Đại ôm chặt lấy Ngô Văn Bác, nàng nhàng ngả đầu lên vai chàng. Trước mặt Ngô Văn Bác, nàng cố gắng kìm chế để rơi nước mắt, nhưng lúc này đây, nàng kìm được nữa, trong lần chớp mắt, hai hàng nước mắt tuôn rơi. Những giọt nước mắt lấp lánh như những viên ngọc , rơi xuống nền tuyết trắng.
      sắp phải chia xa rồi, nhưng lần chia xa sinh ly tử biệt này là cuộc chia ly vĩnh hằng.” – Ngô Văn Bác đau đớn vừa khóc vừa – “Nhưng người làm chồng như ta, lại chẳng mang lại cho nàng được ngày hạnh phúc!”.
      Phấn Đại im lặng , chỉ liên tục lắc đầu, biết là nàng phủ nhận chia ly hay ngăn cho Ngô Văn Bác tiếp tục tự trách mình. Hai người khóc thành tiếng.
      Tuyết càng rơi càng dày đặc, phủ lên cả hai người như lời an ủi, vỗ về.
      “Sở Sở?” – Lúc này viên Tri Châu mới đột nhiên hoảng hốt kêu lên.
      Phấn Đại quay đầu nhìn viên Tri Châu, rồi lại ngả đầu vào ngực Ngô Văn Bác.
      Hai người bọn họ, ai muốn lãng phí thời khắc được ở bên nhau.
      “Tri Châu! Còn đứng ngây ra đó làm gì nữa, còn muốn xem bọn chúng ôm nhau tới khi nào nữa hả?” – Thái Uý bắt đầu nổi giận, hét lên cách thiếu kiên nhẫn.
      “Vâng! Vâng! Người đâu! Lôi này ra! Lập tức hành hình!”
      Hai tên đồ tể lao đến tách rời hai con người ôm chặt lấy nhau kia ra.
      “Tướng công!… Tướng công! Thiếp !” – Gương mặt Phấn Đại giàn giụa nước mắt.
      “Sở Sở! Nàng hãy bảo trọng! Hãy tìm gia đình tốt… Sở Sở, ta nàng!” – Nước mắt của Ngô Văn Bác cũng tuôn rơi như mưa, chàng hét lên bằng chút sức lực cuối cùng.
      Dù rằng Phấn Đại cố gắng vẫy vùng, chạy lại ôm Ngô Văn Bác thêm lần nữa, mong sao có thể kéo dài thời gian bên nhau, dù thời gian đó chỉ là trong giây lát, nhưng sức nàng làm sao có thể đấu lại với đám lính to khỏe lớn khỏe mạnh kia. Nàng bị bọn chúng xách lên như người ta xách con mèo, ném sang bên cạnh.
      “Hành hình!”
      “A…” – Cùng với tiếng thét đau đớn, thê lương đến tận trời xanh của Phấn Đại.
      Đao giơ lên, đầu rơi xuống.
      Đôi mắt sáng đa tình kia cho đến lúc chết cũng chịu khép lại, vẫn nặng lòng nhìn về phía Phấn Đại.
      Phấn Đại bỗng có cảm giác hoàn toàn suy sụp, nàng ôm lấy tấm thân mất đầu của Ngô Văn Bác, đờ đẫn hồi lâu rồi bắt đầu ngửa cổ lên trời cười lớn.
      Tiếng cười thê lương mà sắc nhọn. Nàng bỗng quay ngoắt đầu lại, nhìn thẳng vào Thái Uý và Tri Châu rồi hét lên – “Các ngươi hài lòng chưa?”
      “To gan! Nó… nó là con nhà nào hả? Dám to gan làm náo loạn pháp trường! Người đâu! Bắt nó lại cho ta!” – Thái Uý đại nhân bị ánh mắt dữ tợn của Phấn Đại làm cho chột dạ, toàn thân ngài bỗng nổi da gà, cố gắng quát lên để che đậy lo lắng.
      “Hãy khoan! Thưa đại nhân, người con này mặc dù thân phận đáng nghi ngờ, nhưng những hành động quá khích vừa chẳng qua cũng chỉ là biêu của tình sâu nghĩa nặng! Mong đại nhận rộng lượng tha cho ấy.” – Tri Châu bỗng nhiên đứng ra trước mặt Phấn Đại, sốt sắng .
      Đám đông lại được phen kinh ngạc.
      “Tri Châu lại muốn hộ cho ta sao?” – Nét mặt Thái Uý tối sầm lại, nghiêm khắc tra hỏi.
      “Thái Uý đại nhân!…” – Tri Châu dường như còn muốn thêm điều gì đó.
      Phấn Đại bỗng nhiên đứng phắt dậy, khe khẽ với viên Tri Châu mới nhậm chức – “ cần!”.
      Sau đó, nàng điềm nhiên nhặt đầu của Ngô Văn Bác lên, đặt cổ chàng rồi dùng dôi bàn tay run rẩy vuốt ve lần cuối khuôn mặt chàng để chàng có thể yên lòng nhắm mắt. Cử chỉ của nàng vô cùng dịu dàng mà thê lương.
      Bỗng nhiên, Phấn Đại rút từ trong thắt lưng ra con dao ngắn, ánh mắt hung dữ nhìn thẳng vào viên Tri Châu. Tri Châu tưởng rằng nàng muốn hành thích mình liền hoảng sợ bước lùi về phía sau.
      Nhưng ngay sau đó, đôi mắt nàng lại trở nên vô cùng dịu dàng, vô cùng ngây thơ, như thiếu nữ mười lăm tuổi của mười năm về trước – “ họ, hãy bảo trọng!”.
      câu họ khiến toàn thân viên Tri Châu trở nên đờ đẫn. Ngài sợ Phấn Đại thêm điều gì đó, liền vội vã gật đầu rồi quay người dám nhìn nàng nữa.
      xong, Phấn Đại quay người nhìn Ngô Văn Bác lần cuối, nàng phủ phục bên cạnh chàng, khẽ câu gì đó rồi đâm mạnh nhát dao vào bụng mình…
      đời Hoa khôi lầu xanh, đổ gục lên thân thể Ngô Văn Bác, người từng là chồng của nàng.
      Máu nhanh chóng lan ra, nhuộm đỏ cả vùng tuyết trắng. nền tuyết trắng, màu của máu trở nên đỏ rực cách dị thường, đỏ như chiếc khăn trùm đầu của dâu bị vứt xuống đất bên cạnh giường của mười năm về trước.
      Họ lặng ngồi tựa vào nhau, giống như bắt đầu hôn lễ lời mới và mãi mãi, mãi mãi thể rời xa.
      Trong đám đông đứng vây xung quanh, có người bắt đầu đưa tay lên lau nước mắt, vài người đàn ông đứng đó từng có dịp đụng chạm da thịt với Phấn Đại cũng cầm được nước mắt.
      Rất lâu, rất lâu sau đó, viên Tri Châu vẫn đứng quay lưng về phía mọi người, chỉ tay về phía hai thi thể, miễn cưỡng ra lệnh – “Hãy đem họ mai táng!”.
      Ngày thứ hai sau khi Phấn Đại chết, chính là ngày sinh nhật của nàng.
      Nàng được sinh ra đúng vào mùa hoa mai nở.
      Ngày thứ ba, trận mưa tuyết liên miên đó cuối cùng cũng tạnh hẳn.
      nấm mộ mới bên rìa thành Tô Châu, cây mai bắt đầu đâm chồi nảy lộc, những chiếc lá non vươn mình đón nhận ánh sáng từ những tia nắng mặt trời.
      Những người qua đây thường truyền tai nhau rằng, thi thoảng, người ta vẫn thấy người con ngồi gảy đàn, ca hát:
      Niệm tư, tương tri lưu luyến diệc tương tư. Tương y tương bạn trường tương ức. Tương huề triều mộ, tương phù bạch thủ, tương thủ nhất sinh quy.
      Linh tê, song hoa song diệp tính song chi, song thê song túc phi song dực, song liên y lộ, song uyên cộng thủy, song túy noãn la duy.
      Hiên song bán yểm ký u tư, tiêu ảnh tàn đăng vị dạ trì. Cơ trữ thanh tố cảo, uyển nhiên chức tựu lưỡng tâm si.

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      ω Hậu ký ω



      Tôi quen chàng. Vạt áo trắng phất phơ bay, cương nghị mà dịu dàng. Chàng dạy cho tôi biết rung động, đến giờ vẫn khiến cho trái tim tôi thổn thức. Chàng vẫn luôn có chỗ đứng trong những kỉ niệm của tuổi thanh xuân, chưa bao giờ phai nhạt.
      Tôi quen chàng. Hàng lông mi cong vút, đôi mắt trong veo vô tội. Khi tất cả mọi người đều coi tôi là kĩ nữ, chỉ có chàng ca ngợi tôi thuần khiết như nàng tiên, chàng tôi, bao bọc tôi, tôn trọng tôi. Cho đến ánh nhìn đắm đuối của lời từ biệt cuối cùng tôi vẫn có thể nhận ra tình dành cho tôi trong đôi mắt ấy.
      Tôi quen chàng. Chàng gọi tôi là nương tử, tôi gọi chàng là tướng công. Tôi luôn ngoan ngoãn phục tùng chàng, dám làm trái ý chàng. Chàng dạy cho tôi biết làm người phụ nữ, hiểu thế nào là đạo nghĩa của người vợ. Ngày đầu tiên khi được gả cho chàng, tôi thề với thần linh rằng chàng là trời của tôi, là chúa tể của tôi, là chỗ dựa duy nhất của tôi. Tôi tính toán xem vì chàng mà phải dâng hiến bao nhiêu, tôi chỉ biết rằng toàn bộ con người tôi là của chàng, chàng chết rồi, tôi cũng sống được nữa.
      Lúc còn tôi thích món canh trứng mẹ nấu mỗi lần sinh nhật, tình cảm của người thân đó, khí ấm áp của gia đình đó khiến tôi nhớ khôn nguôi.
      Những ngày sau đó khi tôi trở thành người vợ, tôi vẫn mải miết chờ đợi, tôi chỉ đòi hỏi rất ít nhưng cuối cùng vẫn bị thế tục ruồng bỏ.
      Tôi người đàn ông, cuối cùng, người đó đem tôi bán. Tôi cũng buồn tra tìm nguyên do của nó. Bởi vì tôi hoàn toàn bất lực, tôi chỉ là người phụ nữ.
      người đàn ông tôi, cuối cùng chàng cũng từ bỏ tôi. Tôi mỉm cười nhìn chàng ra bởi vì tôi rơi vào địa vị thấp hèn, tôi kĩ nữ.
      người đàn ông giật bỏ chiếc khăn trùm đầu thêu hình chim uyên ương đầu tôi, từ đó vận mệnh của chúng tôi được nhuốm màu đỏ của nó. Khi chàng dùng kiệu hoa đón tôi về nhà rồi, lại dùng kiệu đuổi tôi ra , tôi tưởng rằng tôi có thể thoát khỏi xiềng xích của bất công, nhưng đến khi tôi dùng dao tự đâm vào bụng để kết thúc cuộc đời mình bên cạnh thi thể chàng, tôi mới hiểu ra rằng duyên phận vợ chồng đó mãi mãi thể nào trốn tránh được.
      Sau khi thế giới này ruồng bỏ tôi, tôi bắt đầu học được cách tự tồn tại với tâm thế khác. Tôi chỉ làm theo đúng trình tự của cuộc sống. Sau khi tôi nhuốm mình trong bụi hồng trần, thế giới lại vô tình nhớ đến tôi, những con người đó lại quen biết tôi, là lại tranh chấp, lại ân oán.
      Có người chết rồi, có người điên rồi, cũng có những phong cảnh mãi mãi vì tôi mà phủ kín bụi rồi…
      Tôi rốt cuộc làm sai điều gì?…
      Tất cả những việc tôi làm đều sai.
      Tôi nhìn lại tâm trạng của tôi năm mười chín tuổi, khi tôi quyết định gieo mình xuống mặt nước hồ – “Nhưng, tôi chẳng làm gì cả!!”
      Nỗi ấm ức đó, tôi biết bày tỏ cùng ai?
      Tự do, đó chỉ là lý tưởng rất đẹp và cũng rất xa vời. Xa đến nỗi cho dù tôi có kiễng chân cao đến mấy, ánh mắt yếu ớt của tôi cũng thể chạm tới đường biên của nó.
      Câu chuyện của tôi hết rồi.
      Nếu bạn chỉ là người ngoài cuộc, đúng vậy, đây chỉ là câu chuyện.
      Nhưng khi bạn nhắm mắt lại, suy nghĩ chút… có thể nó chính là kiếp trước của bạn.
      Cũng có thể nó chỉ vừa xảy ra ngày hôm qua.
      Hoàn ---

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :