1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Phấn hoa lầu xanh - Tào đình (26c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      ω Chương 10 ω



      Lạnh quá, nước hồ lạnh hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
      Dòng nước lạnh thấu xương bao vây lấy người tôi, nước như những nhát dao cắt nát da thịt tôi, khó chịu quá, tôi thể thở được nữa rồi!
      Mẹ, con lạnh quá, con đau quá! Mẹ, cứu con… Con chết rồi, liệu có bị đày xuống mười tám tầng địa ngục hay ?
      Dường như thời gian trôi qua vài thế kỷ. Tôi nghe thấy có tiếng người thầm to , tôi nghe được cả tiếng phụ nữ khóc.
      Mi mắt tôi nặng như đeo chì, tài nào mở ra nổi. Tôi khe khẽ động đậy, mới phát ra toàn thân đau nhức. Cuối cùng xung quanh tôi còn là mênh mang sóng nước nữa, xem ra, tôi chết rồi! Chết rồi cũng tốt, chết rồi là được giải thoát. Cho gia đình và cho cả bản thân tôi.
      Tôi cảm giác như có hai bàn tay của ai đó nắm chặt lấy tay tôi, đôi tay ấy vô cùng mềm mại, ấm áp, bao trọn lấy bàn tay tôi, nhàng vuốt ve bàn tôi như sợ làm tôi đau đớn. Trong trí nhớ của tôi, chiều đó chỉ có thể là của mẹ. Sao mẹ lại ở đây? Vậy , đây chắc chắn phải là địa ngục rồi.
      Tôi từ từ mở to đôi mắt. Cảnh vật trước mắt biến đổi từ mờ mờ ảo ảo sang sáng sủa, nét.
      Phía đầu giường, màn che và chăn đắp đều mang những màu sắc thân thuộc với tôi, là những đồ vật trong phòng của tôi. Tôi cảm thấy mình như linh hồn độc, hàng trăm năm sau quay trở lại thăm viếng chốn xưa.
      “Sở Sở…” – Tiếng gọi dịu dàng và thân quen đó càng trở nên ràng hơn, suýt nữa khiến tôi rơi lệ. Đó là tiếng gọi của mẹ, tôi làm sao có thể nghe lầm được!
      Tôi cố gắng định thần lại, muốn nhìn cho người nắm lấy bàn tay tôi kia.
      “…” – Là mẹ! Đúng là mẹ rồi! Tôi xúc động bội phần, muốn gọi tiếng mẹ nhưng quả thực còn chút sức lực nào, chỉ có thể khẽ mở miệng, động đậy đôi môi, phát ra được thứ thanh nào.
      “Bồ Tát phù hộ, con tỉnh lại rồi!” – Tôi nhìn rồi, người phụ nữ giàn giụa nước mắt ngồi kia chính là người mẹ bốn năm rồi tôi chưa được gặp lại!
      tiếng hắng giọng uy nghiêm từ phía sau vang lên, là cha, cha cũng đến thăm tôi – “ còn nguy hiểm nữa, ta đây!”.
      Tôi rớt nước mắt nhìn cha, cha thở dài não nề, lắc lắc đầu, quay người lại với mẹ – “Bà ở lại đây trông nom con. là tội nghiệp!”.
      bóng người cao lớn lướt qua ô cửa, hình như là em trai. Tôi nhìn .
      Tất cả những người thân của tôi đều có mặt ở đây ư? Tôi ngờ rằng mình nằm mơ! Chỉ có trong giấc mơ mới có điều kỳ diệu như vậy.
      Mẹ ngồi bên cạnh giường, ngừng xoa ấm đôi bàn tay tôi, chốc chốc lại áp đôi tay của tôi lên má mình. Bàn tay tôi thấm ướt nước mắt của mẹ.
      “Mẹ…” – Cuối cùng tôi cũng thều thào được tiếng. Nước mắt cũng theo đó mà tuôn rơi.
      “Con của mẹ! Con của mẹ!” – Mẹ kềm chế được, phục người xuống ôm chầm lấy tôi nức nở. Mẹ khe khẽ lắc đầu, miệng ngớt gọi tên tôi.
      “Mẹ…” – Tôi cố gắng hét lên to. Bốn năm qua, bao nhiêu bất mãn, bao nhiêu oan ức, bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu nhớ nhung đều được dồn hết vào tiếng kêu đó. Nỗi ấm ức của tôi chỉ có thể được với mẹ, bà tin theo Phật, cũng ăn chay, nhưng mẹ là người duy nhất thương tôi thế gian này.
      Nhưng cách đây lâu, ngay cả mẹ cũng cần tôi nữa – “Mẹ!” – Tôi hét lên, tiếng gọi lại thêm phần chất vấn, trách móc.
      “Mẹ…” – Cổ họng tôi nghẹn lại, ngoài tiếng gọi mẹ, tôi được từ nào khác.
      “Sở Sở, con của mẹ! Mẹ biết con phải chịu nhiều ấm ức rồi. Mẹ đều biết cả rồi.” – Mẹ ôm chặt lấy tôi – “Tất cả đều qua rồi! Tất cả đều ổn rồi, sau này mẹ luôn ở bên cạnh con… mẹ bao giờ rời xa con nữa”.
      kiên cường có được trong bốn năm qua bỗng chốc vỡ òa, tan tác muôn nơi. Tôi ôm chặt lấy cổ mẹ, lần đầu tiên được khóc cách thoải mái. Chỉ khi được ở bên mẹ, tôi mới có thể thoát khỏi cái bóng là người phụ nữ trưởng thành để trở về làm đứa trẻ con.
      “Mẹ, con lạnh lắm, có rất nhiều nước, con sợ lắm…” – Tôi co rúm người lại, cố gắng nằm gọn trong vòng tay của mẹ.
      “Đừng sợ, có mẹ ở đây rồi. Con còn sốt, mau nằm xuống , kẻo lại bị nhiễm lạnh.” – Mẹ đưa tay lên lau nước mắt, nhàng đặt tôi nằm xuống, đắp chăn lại cho tôi, cử chỉ vô cùng dịu dàng, vô cùng cẩn thận, dường như tôi vẫn bé của mười mấy năm về trước. Tôi ngửi thấy mùi hương thân quen toát ra từ cơ thể mẹ. Đó là mùi của mẹ, suốt đời này, tôi cũng thể nào quên được mùi hương đó.
      “Mẹ.” – Tôi lại gọi bà, nhìn thẳng vào đôi mắt bà.
      “Gì thế?” – Mẹ trả lời, bà cũng nhìn tôi, kiên nhẫn chờ đợi câu tiếp theo của tôi, trong ánh mắt mẹ tràn ngập ấm áp và hiền hậu.
      “Con đói rồi! Con muốn ăn những món ăn ngon!” – Tôi nũng nịu với mẹ, khi còn bé, mỗi lần khóc xong, tôi đều với mẹ câu đó.
      Giờ đây, khi vết thương lòng của tôi dần dần kín miệng, dường như tôi được trở về những năm tháng ấu thơ vô lo vô nghĩ ấy, nũng nịu chút lại càng nhận thêm chiều.
      Mẹ dịu dàng xoa đầu tôi, vừa cười vừa – “Được, mẹ chuẩn bị những món ngon cho con ăn”.
      “Con muốn ăn canh trứng!” – Tôi nũng nịu với giọng yếu ớt.
      “Được, canh trứng!” – Mẹ gật đầu chiều chuộng.
      Đây mới chính là mẹ đẻ, cho dù bạn là người vợ bị ruồng bỏ, cho dù bạn là người vợ vô sinh hay mắc tội đố kỵ, mẹ vẫn mỉm cười với bạn, nụ cười của mẹ mãi mãi ấm áp như tia nắng mùa đông, rất dịu dàng và dễ chịu.
      Tôi bỗng nhiên thầm cảm ơn Trời Phật cho mình được sống lại.
      Sau vài ngày tuyết rơi, vài ngày mưa, bầu trời dần chuyển sang có nắng.
      Sức khỏe của tôi dần dần hồi phục nhờ chăm sóc chu đáo, tận tình của mẹ. Chỉ có điều, ngoài mẹ ra, tất cả mọi người trong nhà vẫn còn cảm thấy nặng nề vì quay về của tôi. Nhưng sau hành động cực đoan nhảy xuống hồ tự vẫn đó của tôi, bọn họ đều dám dùng lời lẽ xúc phạm để kích động tôi nữa.
      Người từng lần chết hụt thường rất trân trọng sinh mạng, tôi đúng là người như vậy. Tôi gắng gượng đón nhận ánh mắt lạnh nhạt của cha và ánh nhìn thiếu thiện cảm của em trai, sau lưng họ, tôi thường xuyên tự an ủi bản thân mình.
      Tôi vẫn thường ngồi căn gác chơi đàn. Vẫn là khúc Tứ Trương Cơ. Giống hệt như thiếu nữ chờ đến ngày được gả chồng.
      Bốn năm trôi qua, cảnh vật vẫn còn nhưng người mất. Nhưng phải tất cả đều mất hết, thời gian vẫn còn lưu lại rất nhiều hồi ức quý giá, nó khiến tôi giống như người già, an nhàn ngồi xâu chuỗi những kỷ niệm đó lại.
      Hai tháng sau. Vườn đào phía dưới căn gác lại bắt đầu nở hoa. Mùa đông lạnh lẽo trôi qua, mùa xuân tươi đẹp thực đến rồi.
      tình cờ, họ và mùa xuân lại đến cùng lúc.
      Đương nhiên, con người lãng mạn của tôi từng hoài nghi rằng, liệu có phải họ chính là người mang mùa xuân tới hay .

    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      ω Chương 11 ω



      Mẹ dặn tôi, buổi tối đến phòng khách để cùng mọi người dùng cơm. Tôi hiểu ý của mẹ, do dự lát, cuối cùng tôi cũng đồng ý.
      Tôi còn nhớ buổi tối hôm đó, khi cơn mưa chiều vừa dứt, bầu trời như vừa được gột rửa, ánh trăng sáng trong tuyệt đẹp.
      Trong nhà có hai vị khách, tôi hành lễ xong vẫn cúi đầu mãi, phấp phỏng lo lắng.
      “Em họ?” – giọng vang lên, vẫn trầm ấm như bốn năm về trước.
      Tôi thảng thốt như vừa bị điện giật, ngẩng đầu lên nhìn liền bắt gặp đôi mắt ấy.
      Chủ nhân của đôi mắt ấy là người đàn ông mà tôi từng ngày đêm nhớ mong, tôi vẫn còn nhớ như in bốn năm về trước, chính chàng là người dạy cho tôi biết thế nào là tình .
      Vì quá bất ngờ, lại là lần gặp mặt sau bao năm xa cách, tôi quên hết cả lễ giáo, cứ ngây ra nhìn chàng.
      Bốn năm rồi, nhưng thời gian dường như để lại dấu tích gì con người chàng, vẫn là đôi mắt biết cười, vẫn lịch lãm, phong độ muôn phần.
      Còn người ngồi trước mặt chàng đây, lại từ thiếu nữ ngây thơ trở thành người vợ bị ruồng bỏ.
      Khi đem so sánh hai thân phận ấy với nhau, tôi lại thể chịu đựng được cái nhìn ấy, đành cúi gằm mặt xuống. Trước ánh nhìn trân trối của chàng, tôi cảm thấy vô cùng tự ti.
      Tôi thầm trách mẹ, sao mẹ lại gọi tôi tới gặp mặt, mà lại gặp đúng họ, người mà tôi thể thanh thản nhận mình là người vợ bị ruồng bỏ. Tôi thà rằng vĩnh viễn được gặp lại họ nữa, như vậy, ấn tượng về tôi trong tâm trí chàng vẫn là thiếu nữ ngây thơ, trong sáng.
      “Là em họ Sở Sở đây ư? Đúng là con lớn lên thay đổi nhiều quá, suýt nữa ta cũng nhận ra!” – họ thốt lên, dường như chàng cũng giấu nổi cảm xúc của mình, sao giọng – “Ta nhớ bốn năm về trước, em họ mười lăm tuổi rồi đúng ? Ta cứ nghĩ rằng, em họ xinh đẹp có hai này sớm được gả cho người ta rồi cơ chứ! ngờ còn được gặp lại tại đây! Em họ chần chừ chưa muốn được gả , phải chăng còn kén chọn, chưa tìm được chàng trai nào ưng ý?”
      Sau những câu của họ, mọi người trong nhà quay sang nhìn nhau, biết phải trả lời như thế nào.
      Cha lại thở dài, sắc mặt u ám hơn, tự tay nâng cốc lên uống mình. Em trai cười nhạt tiếng, cũng buồn giải thích, chỉ chú ý vào mấy món ăn. Mẹ quay mặt , dường như muốn giấu những giọt nước mắt.
      họ nhìn thấy nét mặt của mọi người trong nhà thay đổi, người thông minh như chàng hiểu chắc chắn phải có nguyên nhân gì đó, thế là chàng bèn tự hóa giải bầu khí u ám đó – “Hẳn là em họ Sở Sở chờ tại hạ đến cầu hôn đây” – xong liền cất giọng cười vang.
      “Xoảng…” tiếng, bát của tôi rơi xuống nền nhà, vỡ vụn. Tiếng bát vỡ rạch ngang bầu khí, giòn tan, ngân nga.
      họ vẫy vùng bên ngoài bao nhiêu năm nay, chắc cũng học được nhiều điều. Nhưng sao chàng có thể ngờ được rằng, câu vừa rồi của chàng như mũi kim nhọn, đâm thẳng vào trái tim tan nát vì đau khổ của tôi.
      “Mẹ, Sở Sở hơi đau đầu.” – Tôi đau khổ với mẹ.
      “Ờ, ờ! Vậy con mau về phòng nghỉ ngơi !” – xong, mẹ đỡ tôi đứng dậy – “Con bé từ nhiều bệnh, mấy hôm trước còn bị nhiễm lạnh vẫn chưa khỏi hẳn. Để tôi đưa con bé về nghỉ ngơi. làm mọi người mất hứng, xin được lượng thứ”.
      Mẹ đỡ tôi bước ra ngoài. Tôi cố gắng né tránh ánh nhìn quan tâm của họ.
      Đôi tay tôi lạnh giá, mẹ dùng tay của mẹ để ủ ấm nhưng vẫn thể sưởi ấm trái tim bị đóng băng của tôi.
      Mẹ là người phụ nữ nhanh ý, mẹ biết rằng điều tôi sợ nhất lúc này là những lời an ủi sáo rỗng, thế nên mẹ chỉ đỡ tôi , hề câu nào.
      Đêm hôm đó, mặt trăng tròn giống như cốc nước đầy, những chuyện qua như nước tràn ra khỏi miệng cốc.
      Nỗi niềm thương cảm của tôi cuối cùng chỉ có thể chôn chặt trong lòng.
      đêm ngủ.
      Lần này họ bận làm ăn, tiện thể đường ghé thăm nhà tôi. Sáng sớm hôm sau vội vàng từ biệt.
      Lại thời gian nữa trôi qua, đúng vào tiết tháng Ba, hoa đào nở rộ trong nắng xuân, từng đóa hoa đua nhau khoe sắc. Mỗi khi có cơn gió thổi qua, những cánh hoa đào phớt hồng lả lơi bay theo làn gió, khung cảnh nên thơ.
      Tôi cao hứng mang theo đàn vào vườn đào, gảy khúc Tứ Trương Cơ, khúc nhạc vừa đẹp đẽ vừa bi ai. Đẹp đẽ có tên, bi ai lại tên.
      Con đường trong vườn có ai, hoa đào kì nở rộ, vài cánh hoa phất phơ bay theo gió rồi rơi xuống.
      mình ngồi đàn, đắm chìm trong cảnh sắc, tôi dường như quên hết đau khổ, quên cả bản thân mình.
      biết bao lâu sau đó, khi vô tình ngẩng đầu lên, tôi lại nhìn thấy chàng!
      Chàng về phía tôi với những bước đầy tự tin. Tôi thoáng giật mình, vừa ngạc nhiên vừa lo lắng.
      Tôi vội vàng đứng dậy, cảm thấy mình như là khách còn chủ nhân của khu vườn là người bước tới kia.
      Tôi đứng dậy, cúi mình hành lễ chào họ với tâm trạng bất an.
      “Là do tiếng đàn gọi ta tới đây. muốn làm mất nhã hứng của em họ. Em họ đừng dừng lại, cứ chơi đàn tiếp . Cứ coi như ta có mặt ở đây. Từ trước tới giờ, ta chưa được nghe tiếng đàn nào hay như vậy.” – Chàng cười , sau đó quả nhiên ngồi xuống. Tôi liếc trộm họ, đôi mắt chàng như bầu trời quang đãng vừa được trận mưa gột rửa, nó trong suốt và sáng lấp lánh. họ rất hay cười, cũng giống như cơn gió, khiến người ta cảm thấy thoải mái nhưng lại thể nắm giữ trong tay.
      Tính cách của tướng công và họ hoàn toàn trái ngược nhau. Tướng công vừa lạnh lùng lại kiệm lời.
      Nghĩ đến tướng công, tôi lại cảm thấy buồn, còn tâm trạng nào để chơi đàn được nữa.
      “Em họ, tiểu sinh mặc dù hiểu luật” – Chàng bỗng nhiên mở lời, khi , mắt chàng nhìn về phía xa, dường như tôi nơi nào đó xa xôi lắm – “Nhưng thực lại cảm thấy rằng, những thanh này chỉ ở trời mới có. Nếu có lời hát, em họ có thể hát khúc được , tiểu sinh cảm thấy uổng công sống cõi đời này”.
      Hai má tôi đỏ ửng lên, tôi cúi đầu thấp. Sau khi lấy lại tinh thần, tôi bắt đầu vừa đàn vừa hát.
      Nhất trương cơ, lưu hà khuynh tận nhiễu xuân đê. U lan giáng thảo phương trạch lý. Băng cơ ngọc cốt, yên chi thúy đại, tương đối dục hồng y.
      Nhị trương cơ, mấn hương khinh tản mộc tiên tư. Tu trì tịch tí yểu dung lệ. Hồi mấu tiếu ngũ, nhân ôn nghi vụ, thiển họa tự y y.
      Tam trương cơ, mộ hàn do xuyết liễu phương chi. Tinh nông nguyệt thiểm hoa nghi lệ. Hàm tình tuyển vĩnh, uyên ương minh triết, tối thị lưỡng tâm tri.
      Tứ trương cơ, hoa khai hoa tạ ảnh song phi. Xuân phong bất giải sầu tư vị. Thanh tôn tố tửu, triện hương nhược tự, vĩnh dạ luyến si mê.
      Ngũ trương cơ, triều triều mộ mộ vũ phi phi. Đào hoa kết tử thừa an dật. Sơn lâm mộng viễn, quỳnh hồ xao tận, cầm tự trữ toàn cơ.
      Lục trương cơ, ngân hà hoạch đoạn lưỡng tình si. Minh loan tâm tại thường tương ức. Phồn hoa đãi tiễn, sơ chung thôi hiểu, cơ độ ký tương tư.
      Thất trương cơ, sầu trường thí tửu vãn lai trì. Thiều thiều tiêu hán chung vô kế. Họa lầu vân vũ. Lương tiếu kim , nhất mộng đoạn trần ni.
      Bát trương cơ, mộng lam tương kiến phán xuân quy. Tân tranh điều trụ thanh như lập. Cung thương nan lý, huyền như mộng, hà xứ mịch linh tê?
      Cửu trương cơ, tiểu thư cầm tự triện thanh trì. Hiên song u ám hoa chi bích. Lưu vân túy hoán, quỳnh khôi ám tín, vô nại lưỡng bồi hồi.
      Kết thúc khúc hát, khi ngẩng đầu lên, tôi lại bắt gặp ánh nhìn đắm đuối của họ. Tôi vừa xấu hổ vừa lúng túng, khe khẽ câu cáo từ rồi đứng dậy toan quay bước ra về.
      “Đợi .” – họ vội vàng gọi tôi, khuôn mặt đầy căng thẳng.
      Tôi tò mò nhìn chàng, chờ đợi câu tiếp theo.
      “Em họ” – Chàng mỉm cười ngượng ngùng – “Thực ra, ta cũng biết mình gọi nàng lại để làm gì. Chỉ có điều, ta muốn nàng ra về. Ban nãy, em họ ngồi đây đánh đàn, trông giống như tiên nữ gián trần!”.
      họ chế nhạo tiểu muội rồi.” – Miệng tôi thốt ra như vậy nhưng trong lòng lại thấy rất vui.
      vậy đó!” – họ cười nữa, khuôn mặt trở nên nghiêm túc.
      “Vậy họ bao lần nhìn thấy tiên nữ rồi, tiên nữ trông như thế nào?” – Tôi cười nhạt, nghiêng đầu hỏi chàng.
      “Tiểu sinh chưa có diễm phúc được nhìn thấy tiên nữ, nhưng nét đẹp nghiêng nước khuynh thành của nàng, e rằng ngay cả tiên nữ giáng trần cũng thể sánh bằng.”
      họ những câu ấy với thái độ tự nhiên, mặc dù cách hơi khoa trương nhưng nghe xong, tôi cũng nén nổi vui sướng trong lòng. Dù vậy, tôi vẫn phải từ tốn – “ họ lại đùa rồi”.
      “Em họ, ta rất muốn được ở bên em họ lâu hơn. Nàng đừng rời khỏi đây, hãy hát thêm vài khúc nữa cho ta nghe !” – họ cất giọng cầu khẩn, giọng điệu hồn nhiên như người lớn dùng kẹo để dỗ dành trẻ con vậy.
      Tôi bỗng nhiên mạnh bạo nhìn thẳng vào chàng, chàng cũng đưa mắt nhìn tôi. Khi hai ánh mắt giao nhau, chúng tôi cũng kịp trao nhau nụ cười , giống như chú chim yến bay lướt qua mặt nước hồ vậy.
      Tôi mỉm cười và bắt đầu ngồi xuống.
      Tôi hát cả buổi chiều, họ cũng ở bên tôi cả buổi chiều. Mỗi khi kết thúc khúc nhạc, họ lại khẩn khoản cầu thêm khúc hát nữa. Tôi thường chỉ mỉm cười, tiện từ chối.
      Tôi làm sao có thể từ chối được đây, làm sao có thể từ chối người đàn ông giúp tôi hiểu được những cảm xúc đầu đời. Chàng chính là bí mật sâu kín nhất trong lòng tôi, ai biết được rằng, bốn năm trước, sau khi chàng rồi, giấc mơ của tôi bị nghiền nát.
      Thế là, trong buổi chiều xuân, khi ánh nắng chan hòa nơi nơi, gió xuân khe khẽ thổi, họ lại xuất và hoa đào đầu đua nhau khoe sắc.
      Tôi còn nhớ rất , hôm đó, chúng tôi ở lại trong vườn đào rất lâu.
      Cho tận tới khi màn đêm dần dần buông xuống, cho tới khi mặt trời khuất sau những rặng núi xa xa, cho đến khi những giọt mưa đêm nhè rơi xuống.
      Bốn năm trước, có người đàn ông hái bông hoa đào, cài lên bím tóc của tôi. Và những cánh hoa đào ấy nhàng len lỏi trong những ngóc ngách sâu thẳm nhất trong tâm hồn tôi.

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      ω Chương 12 ω



      họ rồi, để lại câu, câu đó là nhớ nhung da diết.
      Tôi vẫn thường nhớ lại buổi chiều đầy nắng đó, và những tia nắng ấm áp của buổi chiều hôm ấy sưởi ấm cả những nơi sâu kín nhất trong tâm hồn tôi.
      Vài ngày sau tôi lại nhìn thấy chàng, vẫn tướng mạo nho nhã, lịch lãm ra vào phủ họ Ngụy. Đám a hoàn bắt đầu thầm to , dạo này thiếu gia hay qua lại nơi đây. Mỗi lần nghe được những lời ấy, tôi lại chột dạ. Nhưng sau đó nghĩ đến chuyện họ chưa từng biểu ý tứ gì, tôi lại tự trách mình biết xấu hổ.
      Nhưng khi họ muốn thổ lộ tình cảm, tôi lại cố gắng tìm cách trốn chạy.
      họ – “Em họ, thực ra mỗi lần ta đến thăm Ngụy phủ, chủ yếu là để được gặp nàng”.
      Chàng câu đó vào buổi hoàng hôn sau bữa cơm chiều, tôi ngồi ngây người trong vườn đào, họ bí mật đứng sau lưng tôi từ lúc nào. Sau hồi nhìn nhau , họ mạo muội thốt ra câu đó.
      Câu của chàng đến với tôi cách vô cùng đường đột, tôi chưa hề có chút chuẩn bị nào về tâm lý. Tôi nhìn chàng trân trối, biết phải làm sao, thậm chí còn kịp ngượng ngùng, xấu hổ.
      Đó là lúc mặt trời lặn, cả bầu trời nhuốm màu đỏ rực, từng đóa hoa đào cũng đốt lên những đốm lửa trong tiết trời xuân, cảnh sắc vô cùng lãng mạn.
      họ như vậy ràng là muốn thổ lộ tình cảm. Khi tôi ngạc nhiên nhìn chàng, tôi đọc được trong mắt chàng tình cảm mới lạ.
      Bốn năm trước đây, tôi thầm mong trộm nhớ họ với tâm hồn của thiếu nữ ngây thơ, giờ đây, họ đối với tôi cũng vẫn vậy. Cả hai đều đồng tâm nguyện ý, tâm đầu ý hợp. Tôi lẽ ra phải e thẹn, phải tỏ ra xúc động, thậm chí nước mắt phải rơi ướt đầm vạt áo.
      Nhưng ngày hôm nay của bốn năm về sau, khi họ với tôi như vậy, tôi chỉ có thể nhìn chàng với ánh mắt u uất rồi quay người bước .
      họ, sau bốn năm, Sở Sở trở thành người vợ bị ruồng bỏ rồi, làm sao có thể xứng đáng với tấm chân tình của chàng được.
      Tôi nghe tiếng họ gọi tên phía sau, tôi hoảng hốt chạy nhanh hơn.
      Tôi nghĩ, họ chắc tới tìm tôi nữa. Tôi nghĩ, chắc họ cũng để ý tới tôi nhiều lắm đâu. Nghĩ rất nhiều, nghĩ tới khi đầu óc choáng váng, tôi úp mặt trong chăn nức nở mình.
      Từ đó, mỗi khi ra khỏi phòng, tôi đều quan sát nghe ngóng xem họ có đến phủ chơi . Nếu biết họ tới chơi, tôi tuyệt nhiên ra khỏi phòng nửa bước. Những lúc ấy, tôi thường tự giam mình trong phòng nhưng ánh mắt lại dõi theo về phía vườn đào. Trong vườn đào có bóng người chờ đợi. Tôi đừng từ xa đăm đăm nhìn chàng. Tôi nghĩ lại bốn năm về trước, họ đứng trong vườn đào, tôi nấp phía sau, cũng trộm nhìn về phía chàng như vậy. Tôi vốn là được giáo dục cẩn thận, khi để cho tình cảm của mình bị thời gian nhấn chìm, tôi lại cảm thấy mình vô cùng kiên cường và vĩ đại.
      Bóng dáng từng chờ đợi trong vườn đào kia luôn khiến tôi đau khổ. Nhưng tôi cũng còn cách nào khác. Bên ngoài miệng, tôi vẫn khẽ với chàng rằng, chàng hãy mau về , Sở Sở xứng đáng để chàng phải chờ đợi đâu. Nhưng cũng chính những lúc ấy, trong sâu thẳm tâm hồn tôi lại thầm cầu trời khấn Phật cho chàng đừng bỏ nơi khác.
      Mâu thuẫn đó cũng khiến chính bản thân tôi ngạc nhiên. Lòng dạ tôi luôn rối bời, đứng ngồi yên.
      Sau đó, tôi mới phát ra rằng, tôi càng trốn tránh, họ lại càng cho rằng đó là biểu xấu hổ của các thiếu nữ. Thế là họ càng năng đến chơi hơn, thậm chí còn ở lại hẳn trong nhà tôi, hàng ngày ra ra vào vào trong căn gác . Ngay cả bọn gia nhân vô tâm vô tính trong nhà cũng nhìn ra mọi chuyện, thi thoảng bọn họ lại huýt sao cách đầy ý.
      Tôi ngồi trong phòng, hai tay chống cằm, ngây ra nhìn khuôn mặt mình trong gương.
      Con bé a hoàn Lan Lan chạy vào, vừa đưa tay che miệng cười vừa bẩm báo – “Tiểu thư, thiếu gia có chuyện muốn thưa cùng tiểu thư, thiếu gia mời tiểu thư xuống lầu”.
      “Em cứ là ta bị bệnh rồi.” – Tôi phản ứng tức , đưa tay lên ôm lấy lồng ngực nóng phát sốt lên của mình. Tôi nghĩ là tôi ốm rồi.
      Ngày hôm sau, Lan Lan lại với tôi – “Tiểu thư, thiếu gia hỏi tiểu thư đỡ bệnh chưa. Thiếu gia học qua chút y thuật, ít nhiều cũng có thể thăm bệnh cho tiểu thư được”.
      xong, con bé mỉm cười nhìn tôi, – “Tiểu thư có cần mời thiếu gia lên lầu bắt mạch ạ?”.
      Tôi nhìn Lan Lan, con bé a hoàn này mới mười bốn mười lăm tuổi, còn chưa hoàn toàn trưởng thành, sao lại có thể suy nghĩ tinh quái như vậy? Tôi giả bộ tức giận rồi đẩy con bé ra khỏi phòng.
      Vài ngày trôi qua, Lan Lan lại chạy vào phòng với tôi – “Em họ, ngu huynh có vật muốn được cùng em họ thưởng thức, mong em họ hãy xuống lầu để cùng xem. Ngu huynh nhớ nhung vô cùng đau khổ, phân biệt đêm ngày, chỉ có em họ mới có thể giúp ngu huynh giải tỏa, cầu xin em họ hãy nghĩ tới tuổi tác cao của nguyệt lão, mau mau xuống lầu …” Con bé a hoàn này từ sau khi thân thuộc với tôi liền trở nên rất tùy tiện, nó còn dám bắt chước điệu bộ của họ, đưa mắt lắc đầu, tay cầm quạt giấy hùng dũng lại lại, giọng cũng bắt chước theo chàng. Mấy câu sau đó là do nó cố ý thêm vào để trêu tôi!
      Tôi bật cười, chạy lại đấm thùm thụp lên người con bé.
      họ có thứ gì muốn cho tôi xem đây? Tôi cố gắng suy nghĩ, ngồi trước gương, hai má đỏ hồng. Ý muốn được xuống lầu thúc giục, trỗi dậy trong người tôi.
      Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi liền thay bộ quần áo vẫn hay mặc vào mùa xuân khi còn là thiếu nữ, chậm rãi ngồi xuống trước gương, đánh phấn tô son, cẩn thận chải lại mái tóc, cài chiếc trâm lên bím tóc bên phải. Tôi cảm thấy thương cho khuôn mặt ở trong gương kia nhưng rồi lại nở nụ cười, còn nhớ cách đây lâu, chính chàng từng khen tôi có sắc đẹp nghiêng nước khuynh thành kia mà.
      Con bé a hoàn Lan Lan quả thực rất tinh quái! Thấy tôi ngồi soi gương chải tóc, nó đứng sau tôi liên tục đưa tay lên che miệng cười. Tôi trợn mắt lườm nó cái rồi cũng ngại ngùng cười theo.
      nhàng bước xuống lầu, tôi nhìn ngay thấy họ.
      Chàng vội vàng bước lại chỗ tôi. Tôi cảm nhận được trong từng bước chân của chàng là thứ tình cảm thân thiết, khăng khít. Tôi biết chàng nhìn tôi, tôi dám ngước lên nhìn chàng.
      họ , chúng ta dạo chút trong vườn đào nhé. Tôi khe khẽ gật đầu, ngoan ngoãn bước theo phía sau.
      Tôi tiếp bước theo những bước vững chắc của chàng, cố gắng kiềm chế nỗi xúc động và trái tim đập loạn xạ của mình.
      họ bỗng nhiên quay người lại, cẩn thận rút trong tay áo ra chiếc khăn tay. Tôi kinh ngạc nhận ra rằng, đó là chiếc khăn mà bốn năm về trước, tôi đánh rơi trước mặt chàng. chiếc khăn lụa bình thường với những nét thêu đơn giản, vừa quý giá cũng chẳng có gì đặc biệt, vậy mà họ vẫn giữ gìn nó cho tới tận ngày hôm nay.
      Chàng nhàng đặt chiếc khăn tay lên lòng bàn tay, mở nó ra. Chiếc khăn vẫn sạch như bốn năm về trước. Tôi ngạc nhiên đến nỗi thốt ra được lời nào, chỉ đứng nhìn họ trân trối.
      Bốn bề bỗng nhiên trở nên vô cùng yên ắng.
      Những tia sáng mỏng như cánh chuồn chuồn chiếu lên chiếc khăn tay, trong suốt, lấp lánh. họ thận trọng cầm chiếc khăn, tôi nhớ lại cảnh bốn năm về trước, chàng vội vàng nắm chặt chiếc khăn trong tay khiến tôi hồn xiêu phách lạc.
      Bây giờ, tôi lớn hơn nhiều, họ cũng trưởng thành rồi. Sau bốn năm xa cách, giờ đây chúng tôi lại đứng bên nhau, bốn mắt nhìn nhau, chúng tôi đều đọc được trong ánh mắt của đối phương những tình cảm thương dành cho nhau.
      “Ta vẫn thường mang nó theo bên mình.” – Giọng của họ ấm áp, hiền từ, tôi thoáng cảm nhận được trong gió mùi hương của hoa đào và cả mùi hương toát ra từ người đàn ông trưởng thành ấy. Tôi bị mê hoặc bởi tất cả những điều đó.
      Tôi bắt đầu cảm thấy bất an, tôi đưa mắt nhìn về phía xa, vờ như ngắm cảnh hoặc suy nghĩ điều gì đó. Thực ra, trong lúc đó, tôi vừa nhìn thấy gì vừa suy nghĩ được gì cả, cảnh vật trước mắt tôi trở nên mơ hồ, đầu óc cũng rồi tinh như tơ vò.
      “Em họ, chiếc khăn tay này, nàng tặng luôn cho ta nhé?” – họ nở nụ cười đẹp mê hồn, tôi gật đầu ngờ nghệch. Trong lòng tôi thầm nghĩ, ngay cả trái tim của thiếp, chàng cũng độc chiếm suốt bốn năm qua rồi.
      “Thực ra, ta luôn nhớ đến nàng.” – Giọng của họ lúc này trở nên khàn khàn và trầm đục. Chàng bỗng nhiên nắm lấy tay tôi, đôi tay chàng to khỏe đúng như trong tưởng tượng của tôi. Nhưng khi nắm tay tôi, đôi tay ấy lại vô cùng dịu dàng và ấp áp.
      họ…” – Hành động đường đột của họ nằm ngoài dự đoán của tôi, tôi thoáng giật mình, định rút tay ra theo bản năng.
      họ lại để tôi được như ý. Đôi tay chàng nắm lấy tay tôi chặt hơn, tôi lúc này giống như chiếc khăn mà chàng nắm trong tay của bốn năm về trước, thể kháng cự được.
      họ khẽ kéo tay tôi, tôi đứng vững liền ngã vào lòng chàng.
      họ ôm tôi trong vòng tay của mình. Hai cánh tay chàng như chiếc kìm làm bằng thép, giữ chặt lấy tôi, tôi dám động đậy, để cơ thể mình được bao bọc bởi mùi hương đàn ông nồng ấm mà tinh khiết đó.
      Đây là điều mà tôi hằng mong muốn, tôi thường xấu hổ mỗi lần gặp phải trong mơ; đây cũng phải là điều mà tôi hằng mong muốn, nó đến cách quá đường đột, quá mãnh liệt. Tôi chịu đựng nổi. Nhưng tôi cũng thể khước từ.
      Tôi vốn dĩ là người của tướng công rồi, dù rằng chàng bỏ rơi tôi. Trước đây, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, trong suốt cuộc đời mình, ngoài tướng công ra, tôi còn có thể ngã vào vòng tay của người đàn ông khác. Lúc đó, tư duy của tôi hoạt động rất nhanh, tôi giằng xé giữa tiết hạnh và dâm đãng.
      Lúc đó, họ càng siết chặt vòng tay hơn, dường như chàng muốn để tôi có thể tự do suy nghĩ lung tung.
      Tôi khe khẽ thở dài, cuối cùng cũng thả lỏng cơ thể, nhàng ngả đầu vào ngực chàng. Tôi nghe cả tiếng đập thổn thức như tiếng hàng nghìn hàng vạn dùi trống trong lồng ngực chàng.
      Bốn năm qua, tình cảm dành cho họ luôn là thứ ràng và vĩnh cữu nhất trong trái tim tôi.
      Cuối cùng, tôi trở nên mềm yếu khi đối mặt với tình .

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      ω Chương 13 ω



      Chúng tôi cứ đứng trong vòng tay của nhau như vậy biết bao lâu. Tôi khát khao mình có thể chết ngay trong khoảnh khắc này.
      Cho đến khi vang lên tiếng bước chân phía xa xa, họ mới lưu luyến buông tôi ra. Tôi đỏ bừng mặt, ngước lên nhìn chàng rồi quay người nhanh chóng rời khỏi vườn đào, nơi có người đàn ông của tôi ở đó. Tôi chạy nhanh như vậy bởi vì tôi sợ rằng hoa chim cá bướm chạy theo sau để chúc mừng tôi.
      Từ đó về sau, mỗi khi tôi và họ nhìn nhau, ánh mắt mỗi người đều chan chứa niềm thương và quan tâm. Những tình cảm ngọt ngào đó như rễ của cây, cứ đâm sâu vào tận cùng tâm hồn tôi.
      Công việc làm ăn của họ rất bận rộn. Những lúc có chàng ở đó, tôi thường mình ra vườn đào, hồi tưởng lại những chuyện xảy ra. Tôi nhớ cái ôm nồng nhiệt, say đắm của chàng, nhớ đến nỗi ngồi ngây ra cười mình, rồi sau đó lại xấu hổ và tự trách mình.
      Tôi khắc tên của họ lên thân cây đào to nhất, hoa nở rực rỡ nhất trong vườn. Từ đó, tôi lại có thêm điều để mơ ước, nơi để hướng về.
      Quãng thời gian đó là quãng thời gian đẹp đẽ nhất trong cuộc đời tôi, tôi thấy ngày nào cũng là những ngày đầy nắng đẹp.
      Nhưng có điều khiến tôi thể dũng cảm đối diện với họ được, đó là thân phận “người vợ bị ruồng bỏ” mà tôi mang. biết họ biết rồi, liệu chàng có ghét bỏ tôi . Trước đây, tôi rất sợ họ biết được chuyện này, nhưng giờ đây, tôi lại mong có đứa a hoàn nhiều chuyện nào đó cho chàng biết hết mọi chuyện, bởi vì, tôi bắt đầu có mong muốn được gắn bó lâu dài với chàng.
      Tôi cũng muốn chủ động kể cho chàng nghe, mỗi lần gọi tiếng họ, chàng lại nghiêng đầu chăm chú nhìn tôi rồi nở nụ cười dịu dàng khích lệ. Trước thái độ đó của chàng, tôi thực rất khó mở miệng.
      Nhưng cuối cùng tôi cũng ra được, tôi chọn thời điểm thích hợp nhất để kể hết mọi chuyện với chàng. Đó là ngày tết Trùng dương, tôi và họ ngồi uống rượu ở ngôi đình trong vườn. Nắng chiều chiếu từng vạt óng ánh…
      Lúc đó là buổi chiều, họ đặc biệt mang theo mấy món điểm tâm từ phương Bắc tới và bình rượu, hai chúng tôi cùng đối ẩm tại ngôi đình bên hồ nước trong vườn. Tôi gẩy vài khúc nhạc của Giang Nam, ánh nắng buổi chiều ấm áp cũng khiến con người trở nên uể oải. Đàn cá trong hồ bơi lượn qua lại cách nhàn nhã. khí thoải mái và dễ chịu.
      Hôm đó là tết Trùng Dương, họ cao hứng ngân nga vài câu thơ theo tiếng đàn của tôi, tâm trạng có phần hứng khởi.
      Từng tia nắng chiếu xuống mặt nước hồ lấp lánh. Tôi nhặt mấy miếng vụn của món điểm tâm thả xuống mặt hồ nhìn đàn cá đua nhau ngoi lên tranh thức ăn.
      Cũng chính hồ nước này, mùa đông năm ngoái suýt lấy tính mạng của tôi. ngờ, ba tháng sau, đúng ngày hôm nay, tôi lại có thể ngồi bên hồ, cùng ngắm mặt nước trong xanh và cảnh sắc nên thơ với người mình .
      “Còn nhớ, em họ có lần suýt chết đuối ở hồ nước này.” – Tôi , nhớ lại cảnh tượng khi đó, dù trời lạnh nhưng tôi vẫn cảm thấy rùng mình.
      “Hả? Vì sao vậy? Là do trượt chân ngã xuống hồ?” – họ đứng bật dậy, lo lắng hỏi.
      Tôi vốn dĩ chỉ tiện miệng ra như vậy, ngờ họ lại muốn biết ngọn ngành. Mà nguyên nhân của việc chính là bí mật mà tôi khó ra nhất.
      “Vâng.” – Do dự hồi lâu, tôi buông tiếng thở dài – “Là tự vẫn.”
      “Em họ!” – họ nhàng đỡ tôi đến ngồi lên ghế, nắm lấy tay tôi hỏi tiếp: “Em họ, hai chúng ta tâm đầu ý hợp, tuy phải thanh mai trúc mã nhưng vô cùng thương mến nhau. Nếu em họ có điều gì uẩn khúc, nếu ngại xin cứ ra, chỉ cần có thể giúp được việc gì ta giúp, tất nhiên hàm hồ. Rốt cuộc là có chuyện gì lại khiến em họ nghĩ quẩn như vậy?”.
      họ xong, cố gắng kìm chế lo lắng, nhìn tôi cách đầy khích lệ. Tôi muốn trốn chạy khỏi ánh mắt đầy quan tâm đó nhưng họ nắm tay tôi chặt quá. biết là do những tia nắng ấm áp của mùa xuân, là do tô điểm của mặt nước hồ gợn sóng, là do tôn thêm của rượu ngon và những món ăn ngon hay là ánh mắt dịu dàng khuyến khích của họ, tôi kể hết mọi chuyện với chàng.
      Câu đầu tiên ra, tay chàng nắm tay tôi chặt hơn.
      “Năm mười lăm tuổi, đúng cái năm mà muội gặp họ, sau khi họ ra lâu, cha bèn gả muội cho nhà họ Ngô ở huyện bên.”
      lúc lâu sau, họ mới định thần, nghiêm mặt và buồn rầu cầu tôi tiếp – “Nàng tiếp , ta nghe đây”.
      Sau đó, cuộc sống của bốn năm qua, tất cả những đau đớn tủi hổ xảy ra, đều được tôi kể lại tỉ mỉ trong suốt buổi chiều. Khi kể đến đoạn tôi còn cách nào khác, phải nhảy xuống hồ tự vẫn, nước mắt tôi ướt đầm vạt áo.
      Tay của tôi rất lạnh, nhưng tôi cũng cảm nhận được rằng, bàn tay nắm lấy tay tôi kia cũng dần chuyển sang lạnh buốt. Nghe xong câu chuyện của tôi, họ đau khổ nhắm mắt lại. Sau đó chàng hít hơi sâu, miễn cưỡng nở nụ cười, dùng tay vỗ vỗ vào vai tôi ra chiều an ủi – chàng thể thốt nên lời. Chàng an ủi tôi nhưng lúc này đây, chàng mới chính là người cần được an ủi nhất.
      Tôi biết rằng, khi họ biết những chuyện này, những tình cảm trước đây có thể chấm dứt hết. Tôi lo lắng chờ đợi thái độ và quyết định của chàng. Tôi vẫn cúi gằm mặt xuống, dám nhìn vào đôi mắt của họ, tâm trạng vô cùng hoảng loạn và tự ti. im lặng trong khoảng thời gian dài của chàng lại khiến tôi cảm thấy bất an.
      Tôi khẽ liếc trộm họ, chàng nhắm mắt lại, đầu lông mày đan vào nhau đau khổ.
      họ…” – Cuối cùng, chịu nổi, tôi cất giọng gọi chàng trong tiếng nức nở.
      “Hả? À.” – Chàng trả lời như người trong giấc mộng, đột ngột đứng dậy, với tôi giọng mê hoặc – “ còn sớm nữa rồi, hôm khác… hôm khác đến thăm em họ…” – đến câu cuối cùng, giọng của họ khản đặc cả lại.
      Khi bóng họ biến mất sau rặng cây, tôi vẫn ngồi thẫn thờ ghế đá. Tôi biết, đây có thể là lần cuối cùng, họ đối xử dịu dàng với tôi. Tôi nhìn lại bàn tay của mình, mới đây thôi, nó còn được bao bọc bởi ấm áp của người thương .
      Tôi muốn khóc, nhưng lại tìm được lý do để khóc. Bởi vì, những chuyện đau khổ mà tôi trải qua trước đây lấy hết nước mắt của tôi rồi.
      Mấy ngày liền sau đó, họ hề ghé qua phủ họ Ngụy.
      Hàng ngày, tôi vẫn thấp thỏm chờ đợi, từ khi vừng đông vừa hé sáng cho tới khi màn đêm hoàn toàn buông xuống. Từ khi trăng non cho tới khi trăng tròn. Tôi khát khao được nhìn thấy dáng người oai nghiêm hùng dũng của họ, khát khao được nhìn thấy người đàn ông mặc áo trắng, bồn chồn đứng dưới lầu đợi tôi, rồi khi tôi bước xuống lầu, chàng tặng tôi nụ cười mê hoặc.
      Tôi cứ chờ đợi mãi, chờ đợi mãi cho tới khi tự úp mặt vào chăn khóc thầm.
      Mẹ là người hiểu tâm tư của con nhất, nhưng mẹ cũng có cách nào để giúp tôi, thậm chí cũng tìm được lời nào thích hợp để an ủi, vỗ về tôi.
      buổi sáng tỉnh giấc, tôi chợt nhận thức cách ràng, họ bao giờ quay trở lại nhà tôi với lý do muốn được gặp tôi nữa.
      Chờ đợi hàng nghìn lần vẫn vậy, quay đầu lại nhìn hàng trăm lần vẫn thế thôi.
      Khi nhận thức mọi chuyện, trong lòng tôi lại cảm thấy thoải mái. có chờ đợi có thất vọng, tôi dần dần quay trở lại với cuộc sống an nhàn như trước đây. Chỉ có điều, tôi đụng tới cây đàn nữa, bỏ mặc nó trong góc phòng, thời gian sau nhìn lại, nó được bao phủ bởi lớp bụi mỏng.
      Vì vậy, khi trái tim tôi hoàn toàn đóng băng, con bé Lan Lan vội vàng chạy vào thiếu gia tới tìm, tôi liền tin lời nó. Thoạt nghe tin đó, toàn thân tôi run rẩy xúc động, nhưng sau đó trấn tĩnh được ngay. Tôi mỉm cười, trách con bé a hoàn giờ cũng biết trêu chọc cả chủ nó.
      Lan Lan cuống quýt hết cả lên, vội vàng kéo tôi xuống lầu, quả nhiên họ đứng đó.
      lâu gặp, người trong mộng của tôi vẫn phong độ như thế. Chỉ có điều khuôn mặt gầy và xanh xao hơn chút.
      Chàng vẫn đứng đó, vẫn mặc bộ quần áo màu trắng, tay là chiếc quạt giấy, nhìn tôi nở nụ cười thân thiện. Phong lưu mà lịch lãm. Việc chàng bỏ ra dường như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua. Nụ cười và dịu dàng lúc này đây của chàng khiến tôi nghĩ rằng, đôi mắt u buồn của chàng sau khi nghe tôi kể chuyện cũng chưa bao giờ xuất .
      Chúng tôi vẫn đứng cách xa nhau vài mét, im lặng nhìn nhau . Lan Lan lui ra từ lúc nào rồi.
      Khoảng sân rộng lớn, chỉ còn lại mình tôi và họ. Đối diện với ánh nhìn nhiệt tình của chàng, tôi định trốn chạy, nhưng chẳng còn nơi nào để tôi trốn chạy nữa rồi.
      Tôi bỗng nhiên nhìn thấy chiếc khăn lụa tay chàng, đúng là chiếc khăn mà tôi tặng cho họ. Tôi cảm thấy lòng nặng trĩu, buồn rầu hỏi – “ họ đến để trả lại chiếc khăn ư?” – Giọng điệu ngoài chút thương cảm còn có phần trách móc.
      họ gì, chỉ đứng yên nhìn tôi.
      Tôi nghĩ, trước đây, tôi bị chiều của họ làm cho hư hỏng rồi. Tôi có tư cách gì mà trách móc họ cơ chứ? Tôi nhắm mắt lại, tự vấn lòng mình rồi khe khẽ – “Muội vẫn nghĩ họ bao giờ tới thăm muội nữa.” – Lời vừa ra, nước mắt cũng được dịp rơi theo, từng giọt mặn chát rơi má tôi, rơi xuống bàn tay tôi.
      họ bước lại gần, dùng ống tay áo lau nước mắt cho tôi. Cử chỉ của chàng cũng thể niềm thương cảm.
      Thái độ thương xót của họ lúc này khiến tôi buồn vui lẫn lộn, tôi dè dặt hỏi – “ họ, họ vẫn còn giận phải ?”.
      “Ta từ trước tới nay chưa bao giờ giận nàng.” – Cuối cùng họ cũng lên tiếng.
      Câu đó khiến tôi cảm động vô cùng – “Vậy tại sao lâu mà họ tới đây thăm muội?”
      “Là do ta tự trách mình. Ta tự giày vò.” – họ ngẩng đầu lên nhìn trời, “Thực ra, bốn năm về trước, ta vốn rất có cảm tình với em họ. Ta giận mình lúc đó ngỏ lời với cha mẹ nàng. Lúc đó, ta chưa có nghiệp trong tay. Ta quả thực có đủ dũng khí”.
      Những lời của họ khiến đôi mắt tôi sáng bừng lên, có lời đó, cuối cùng còn gì phải tiếc nuối nữa rồi.
      họ…” – Tôi xúc động nhìn chàng.
      “Em họ, nàng hãy với ta nhé!” – Chàng bỗng nhiên trở nên rất xúc động, nắm lấy tay tôi, nhiệt tình .
      ? đâu?” – Tôi ngạc nhiên hiểu.
      “Ta buôn bán đồ gỗ, thường hay phải khắp nơi. Vì vậy, ta đâu, nàng cùng ta đến đó. Chúng ta bao giờ rời xa nhau nữa!” – Chàng cách chắc chắn.
      Tôi vốn phải chịu ghẻ lạnh của người mang danh phận người vợ bi ruồng bỏ, giờ đây có được theo đuổi kiên quyết của chàng trai trẻ, mà chàng trai đó lại là người trong mộng của tôi bấy lâu nay, kết quả như vậy, tôi còn có thể mong muốn điều gì hơn nữa?
      họ, chàng thế nào, thiếp cũng nguyện nghe theo chàng.” – Tôi nhàng gật đầu với chút ngượng ngùng rồi để chàng ôm tôi trong vòng tay ấm áp.

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      ω Chương 14 ω



      Tôi thu dọn đồ đạc trong tâm trạng phức tạp. Tôi dám làm kinh động đến ai, ngay cả mẹ – người mà tôi lưu luyến nhất.
      Tôi nghĩ, nếu mẹ biết được điều này, mẹ chắc cũng ngăn cản tôi. Nhưng mẹ ôm lấy tôi, tôi sợ những giọt nước mắt của mẹ làm lung lay quyết tâm ra cùng họ của tôi.
      Nửa đêm canh ba, tôi nhàng mang theo hành lý, ra bằng lối cửa sau. Tôi biết họ đợi tôi ở đó.
      Đường từ phòng ngủ của tôi đến cổng sau khá xa, đôi chân bé của tôi dò dẫm từng bước trong đêm tối, sương đêm ướt đẫm đôi giầy vải, dường như cũng ướt đẫm luôn cả trái tim tôi, nó bắt đầu trở nên trĩu nặng. Mỗi bước của tôi, lại càng mang tôi xa khỏi những người thân. Tôi dám quay đầu nhìn lại, lúc này đây tôi sợ khu vườn im lìm trong màn đêm kia lấy nước mắt của tôi. Cha chắc trong giấc ngủ say, tôi thầm cầu mong cho cha luôn được mạnh khỏe, mẹ chắc vẫn chưa ngủ, gần đây, mẹ hay bị mất ngủ. Mặc dù mới chỉ là đầu mùa hạ, phía xa xa vang lên tiếng chó sủa và tiếng ếch nhái kêu ộp oạp.
      Cuối cùng, tôi cũng đến cổng sau, họ vội vàng bước đến đón, nắm chặt lấy tay tôi. Trong đêm tối, đôi mắt họ bừng sáng lấp lánh.
      Chúng tôi tay trong tay, đứng yên nhìn nhau .
      Xe ngựa dừng ở phía xa, trước khi lên xe, tôi có phần lưu luyến. Tôi chớp chớp mắt nhìn về phía ngôi nhà nuôi dưỡng tôi trong mười chín năm. họ cũng đoán biết được tâm trạng của tôi, chàng lời nào, kéo tay tôi, hướng về phía căn buồng của cha mẹ rùi cúi đầu hành lễ.
      Tôi bỗng nhiên nhận ra rằng, người đàn ông đứng trước mặt kia giờ đây những trở thành chỗ dựa duy nhất của tôi, mà còn là chỗ dựa rất đáng tin cậy. Tôi nhìn chàng đầy cảm kích. Ngôi nhà tiếp theo đây của tôi có thể là những ngày rong ruổi khắp muôn nơi xe ngựa. Suốt dọc đường , họ luôn nắm chặt lấy tay tôi.
      “Em họ, sau này có thể phải chịu vất vả, nàng có hối hận ?” – họ hỏi.
      “Mãi mãi bao giờ hối hận.” – Tôi lắc đầu kiên quyết .
      “Nàng có oán trách ta ?” – họ nhìn tôi.
      Tôi mỉm cười, tôi với chàng rằng nếu có đem tôi bán tôi cũng hề oán trách.
      “Có đem muội bán, muội cũng hề oán trách chàng!”
      họ bỗng trở nên trầm ngâm, sau đó, chúng tôi gì nữa, bàn tay chàng mang lại cho tôi ấm áp và mạnh mẽ của người đàn ông. Tôi ngả đầu vào ngực chàng. Tôi cảm giác xe ngựa mang tôi ra khỏi cuộc sống bất công trước đây để đến với cuộc sống mới đầy hạnh phúc.
      Khi phía đông xuất vầng trắng như bụng cá, tôi biết, tôi rất xa khỏi nhà tôi rồi, xa đến nỗi dù tôi có cố gắng đến mấy cũng thể nhìn thấy bóng dáng của nó nữa rồi.
      họ đưa tôi về nhà chàng bởi chàng còn phải đến nơi nào đó để nhập hàng. Tôi đương nhiên là tình nguyện theo chàng, chỉ có điều, đôi chân bị bó từ bé khiến tôi lại được dễ dàng. Từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ phải xa như vậy. Suốt ngày rong ruổi đường khiến tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
      Sang ngày thứ năm, chúng tôi đến huyện thành của huyện nào đó, lần đầu tiên ra khỏi nhà, tôi bị mê hoặc bởi cuộc sống tấp nập, nhộn nhịp ở bên ngoài. Lần đầu tiên tôi được thoải mái tự tại trong khu chợ, ngắm nhìn những quán ăn, quán trà ồn ào náo nhiệt, nghe những lời thoải mái của người bán hàng, hòa lẫn vào dòng người và ngựa xe như nước.
      Tôi vô cùng ngạc nhiên và thích thú với những cảnh tượng ra trước mắt mình.
      họ cầm chiếc quạt giấy màu trắng trong tay, hào hoa phong độ giải thích cho tôi từng chuyện . Tôi ngắt lời chàng, ngoan ngoãn lắng nghe. Tôi , nhưng tôi biết, tôi thể ra khỏi ánh nhìn ấm áp của họ. Tình ý đó còn dễ làm say lòng người hơn cả những điều mới lạ trong thế giới ồn ào náo nhiệt kia.
      Buổi tối chúng tôi nghỉ ở nhà trọ. họ với mọi người rằng chúng tôi là vợ chồng, chàng cầu chủ nhà trọ bố trí cho chúng tôi phòng để nghỉ ngơi.
      Nghe họ những lời ấy, tôi cảm thấy xấu hổ tới mức dám ngẩng đầu lên nhìn nữa.
      Chủ nhà trọ theo chúng tôi lên phòng, dặn dò vài câu rồi lui ra. Trong phòng chỉ còn lại mình tôi và họ. Trong đầu óc tôi lại vang lên hai từ vợ chồng, tôi nghĩ thầm, họ tệ quá, sao lại có thể ăn bừa bãi thế cơ chứ! Tôi vừa xấu hổ vừa bối rối, cứ đứng ở cửa mân mê chiếc khăn tay, biết phải làm gì.
      Tôi liếc trộm về phía họ, chàng ngồi ghế, nhìn tôi rồi mỉm cười. Tôi vội vàng cúi đầu xuống, để mặc cho tiếng cười của họ vang vọng bên tai.
      “Em họ, mệt mỏi mấy ngày rồi, nàng còn mau lại đây nghỉ ngơi ư?” – họ vẫn nhìn tôi mỉm cười.
      Tôi cứ đứng ngây ra ở chỗ cũ, nhúc nhích cũng trả lời.
      “Nương tử, đêm khuya rồi, chúng ta mau nghỉ thôi.” – họ cố tình trêu đùa.
      tiếng nương tử như pháo nổ bên tai, mặt và tai tôi đỏ lựng, tôi vừa xấu hổ vừa bối rối, vừa di di hai chân xuống đất vừa – ” Chao ôi! họ!”.
      “Sao, lẽ nào nàng lại muốn làm vợ ta ư?” – Giọng chàng bỗng nhiên trầm hẳn xuống, chàng đứng dậy tiến về phía tôi.
      Trái tim tôi thiếu chút nữa rơi ra khỏi lồng ngực, tôi cầu trời họ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của tôi.
      “Nương tử chắc chắn cũng mệt rồi, để ta bóp chân cho nàng?” – họ thầm những lời đó bên tai tôi, giọng chàng bỗng trở nên khàn đặc. Thấy tôi chiều ý nhưng cũng phản đối, chàng nhàng cầm lấy tay tôi, dắt tôi đến ngồi xuống bên giường.
      Tôi mặc dù rất xấu hổ nhưng vẫn ngoan ngoãn phục tùng. Chỉ có điều, tôi vẫn lời nào cả.
      Chàng cởi giầy ra cho tôi, đôi bàn tay to khỏe bắt đầu giúp tôi xoa bóp nhàng. cảm giác dễ chịu khó tả lan tỏa từ đôi chân lên trái tim tôi, lan tỏa khắp cơ thể tôi, thấm vào tận từng khớp xương, từng thớ thịt của tôi. Ngoài cảm giác khoan khoái dễ chịu, cảm giác thèm muốn dục vọng cũng bắt đầu được nhen nhóm. Tôi bỗng giống như chiếc khắn tay của bốn năm về trước, được họ nắm chặt trong tay, ngoan ngoãn để chàng tự do sắp đặt.
      họ…” – Tôi mê man , còn tự chủ được bản thân mình nữa.
      Chàng bỗng nhiên ôm chầm lấy tôi, nhàng hôn lên trán tôi, rồi hôn lên môi tôi, hơi thở càng ngày càng trở nên gấp gáp.
      Tôi biết xảy ra chuyện gì. Trong lúc nhắm mắt, tôi vô tình lại nhớ đến người chồng ruồng bỏ tôi năm xưa. Thế là nước mắt bỗng dưng lại trào ra, nước mắt rơi xuống từ khóe mắt, chảy cả vào miệng tôi và miệng chàng. Nhưng cảm giác nặng nề đó cũng rất dễ tan biến, tôi nhanh chóng đắm chìm vào hơi thở đầy mê hoặc và nam tính của họ.
      Cuối cùng, tôi và người trong mộng của tôi chung đụng da thịt lần đầu tiên.
      họ quả nhiên vô cùng dịu dàng và chu đáo giống như trong tưởng tượng của tôi. Ngay cả những động tác khi giường cũng phải ngoại lệ. Mặc dù đêm nay khác xa so với tưởng tượng của tôi về đêm động phòng hoa chúc lý tưởng, nhưng dù sao, giờ phút này, tôi vẫn là dâu kiều của họ. Ngoài việc cảm kích những nghĩa cử của chàng, tôi còn vô cùng mến chàng. Tôi cảm thấy duyên phận giữa tôi và họ là do ông trời sắp đặt, ông tơ bà nguyệt chỉ định chúng tôi từ khi tôi mười lăm tuổi, và bốn năm qua chính là thời gian thử thách cho tình của chúng tôi. Giờ đây chúng tôi ở bên nhau rồi, những điều tốt đẹp cũng đến với chúng tôi.
      Sau cuộc vui vầy gối chăn, họ ngủ thiếp rất nhanh.
      Tôi mặc dù còn cảm giác xấu hổ và lo sợ của người con lần đầu tiên quan hệ với người khác giới nhưng tâm trạng lúc này cũng ngổn ngang trăm mối. Tôi nằm bên cạnh họ, dám cử động mạnh, sợ làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của người đàn ông mà tôi thương.
      Nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi ngạc nhiên thấy bầu trời đêm trăng sao, dù rằng ban ngày là ngày nắng đẹp.
      Nghĩ lại đêm đầu tiên với tướng công khi tôi mới mười lăm tuổi, đó là đêm ngủ với máu hòa quyện cùng nước mắt, đó là điều kinh sợ mà suốt đời này, tôi bao giờ muốn nhớ lại. Bây giờ nghĩ lại chuyện ấy, tôi vẫn cảm thấy rùng mình.
      Tôi lại nhìn khuôn mặt say sưa giấc nồng bên cạnh mình, khuôn mặt chàng khi ngủ đẹp, tôi mùi người cơ thể chàng. Tôi hít hơi sâu, cảm giác yên ổn khi được ngủ cạnh chàng. Tôi nhàng áp mặt vào cánh tay gập cong lại của họ.
      Tôi cứ nằm suy nghĩ miên man hồi lâu, mãi tới canh hai mới mơ màng thiếp . Đêm ấy, tôi giấc mơ tuyệt đẹp, trong mơ đều là những viễn cảnh lý tưởng mà tôi tưởng tượng ra trong tương lai.
      Vì quá mệt mỏi, khi tôi tỉnh giấc trời gần trưa mất rồi.
      Tôi dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, phát ra họ còn nằm bên cạnh nữa. Định thần lại nhìn, tôi thấy căn phòng tôi nằm phải là căn phòng trọ tối qua nữa. Tôi cảm thấy khó hiểu, mặc quần áo chỉnh tề rồi bước ra ngoài, người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, trang điểm lòe loẹt, người toàn mùi phấn son ngăn bước tôi lại.
      “Là nương Sở Sở đó phải ? nương định đâu vậy?” – Bà ta chậm rãi đung đưa chiếc quạt trong tay, đôi mắt sắc như dao liếc nhìn tôi từ đầu tới chân đến mấy lượt, tôi để ý thấy bức họa chiếc quạt giấy trong tay bà ta vô cùng dẫm đãng: ngực trần ngả ngốn ngồi trong lòng người đàn ông!
      “Xin hỏi thím, nơi đây là nơi nào? họ của tôi đâu ạ?” – Tôi cảm thấy vô cùng khó hiểu, mặc dù muốn chuyện với bà ta nhưng cuối cùng cũng phải mở miệng hỏi thăm. – “Sao thím lại biết tên tôi?”.
      “Chao ôi, nương ngoan ngoãn của ta, từ nay về sau, đừng gọi ta là thím nữa, con phải gọi ta là ma ma. Chỗ này ư, đây là Ngọc Hương Lầu, là lầu xanh nổi tiếng nhất cả thành Tô Châu này đấy. Con đến được chỗ của ta, chắc chắn là do sắp xếp của tạo hóa rồi. Ồ, ta thấy con dung mạo cũng đến nỗi nào, còn thân thể ư.. .hơi gầy chút, con lại vài bước cho ta xem nào?” – Bà ta mồm miệng liến thoắng, dường như chỉ cho mỗi bản thân mình nghe, hoàn toàn để ý tới ánh mắt kinh hoàng của tôi.
      “Thím!… Thím… gì vậy? họ của tôi đâu?” – Tôi mặc dù là ngờ nghệch nhưng cũng hiểu được rằng có điều gì đó bình thường, tôi bắt đầu cảm thấy lo sợ.
      họ của con ư? Đừng có nhắc đến người họ ấy nữa, ta đem con bán cho Ngọc Hương Lầu với giá trăm lượng bạc rồi. Đàn ông đều là thứ chẳng ra gì. đời này, chẳng có người đàn ông nào đáng tin cậy đâu. Đàn bà, dù có muốn dựa dẫm vào đàn ông cũng dựa được! đời này, chỉ có những nén bạc trắng như tuyết mới đáng để dựa dẫm mà thôi! Con yên tâm , sau này, Tần ma ma quan tâm tới con, che chở cho con, chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời, ai ở đây dám ức hiếp con cả…” – Bà ta luôn miệng , lồng ngực cứ phập phồng, nhấp nhô theo lời . Da mặt tôi ngày càng trở nên trắng bệch, chỉ cảm thấy đầu óc nặng trịch còn dưới chân lại bẫng, tôi lảo đảo mấy cái rồi mới đứng vững được.
      “Lầu xanh là gì? Ngọc Hương Lầu là gì?” – Tôi hỏi cách khó nhọc.
      nương ngốc nghếch của ta!” – Bà ta vỗ vỗ chiếc quạt giấy vào lưng tôi, nở nụ cười rộng ngoác tận mang tai – “Đó chính là chỗ đám đàn ông bỏ tiền bạc ra để mua vui, đàn ông cho chúng ta bao nhiêu bạc, khi nhận rồi, chúng ta cho họ bấy nhiêu niềm vui!”.
      họ của tôi đâu? Bà hãy cho tôi gặp họ được ? Tôi cầu xin bà đấy!” – Tôi hoàn toàn ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề rồi, tôi chạy tới níu lấy tay bà ta cầu khẩn, khuôn mặt giàn giụa nước mắt.
      ta từ lâu rồi.” – Người phụ nữ đó lạnh nhạt . Giọng điệu bình tĩnh như kể về con chim sẻ vừa bay .
      ……
      “Nàng có oán trách ta ?”
      “Có đem muội bán , muội cũng hề oán trách chàng!”
      ……
      Ước gì tôi có chiếc búa lớn đập vỡ dãy núi kia mà la hét, ước gì đôi chân của tôi trở nên khổng lồ để có thể thoát khỏi nơi đây, có thể dốc hết nỗi oan khuất chất chứa trong cõi lòng. Nhưng tôi chỉ là người phụ nữ. Ngoài việc bất lực ngồi khóc, tôi chẳng còn cách giải quyết nào khác. Tôi thậm chí còn thể ra khỏi căn phòng này.
      Tôi ngồi phịch xuống đất, luôn miệng lẩm bẩm câu mà người đàn bà kia vừa ta từ lâu rồi.
      Người phụ nữ kia dường như chứng kiến nhiều việc như thế này rồi, bà điềm nhiên khóa cửa lại, ngồi xuống bên cạnh tôi bắt đầu công việc sơn móng tay. Mỗi lần sơn xong móng, bà lại giơ lên trước ánh sáng ngắm nghía hồi lâu.
      lát sau, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài phố vẫn là dòng người ngựa xe như nước, ồn ào náo nhiệt. Điệu bộ và nụ cười của họ ngày hôm qua dường như vẫn vang vọng bên tai tôi.
      Giờ đây, tôi càng hoảng sợ và đau đớn nhìn tình của mình ra .

      Hết Phần 1

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :