Chương 25 Ván Bài Lật Ngửa Ngay từ lời lẽ đầu tiên, Nguyễn Ái nhà ta định tâm chơi “ván bài lật ngửa”: “Chào ông, Hoàng Công.” Nhưng có kẻ lại thích món bài “truyền thống” hơn. Vì thế cứ ra vẻ đại gia, chẳng chịu vào vấn đề cho nhờ… Sau lúc tưởng chừng vô tận, kẻ này bấy giờ đây mới chịu quay người lại, tư thế nhàn nhã, phong độ thư thái kém gì ông hoàng. Gõ gõ cây viết mạ vàng vào khớp ngón trỏ, gã đàn ông hơi chồm người về phía trước, chân mày nhướn lên ra chiều thất vọng khi trông thấy thiếu-ngạc-nhiên gương mặt non nớt, thái độ hệt như vừa bị tước mất trò vui vốn được hứa hẹn trước. “Nguyễn Ái. Xem ra tôi cũng cần tự giới thiệu mình với rồi.” “ cần,” gật đầu đồng tình, có hơi bất nhẫn. “ xem ra ngạc nhiên chút nào khi người đối diện phải là ngài chủ tịch Võ Gia,” Hoàng Công điềm đạm , đoạn ngước lên nhìn cách đầy hứng thú. “ lẽ biết trước người ngồi đây là tôi?” Nhìn vẻ mặt giả vờ hứng thú của con người này, độ bất nhẫn trong lại càng dâng cao. Chúa à, ước gì mình có thể phang mạnh túi xách vào mặt gã phát, sau đó bay ngay đến nhà Chính Luận. Cơ mà… đó chỉ là ước thôi. Haizz… “Võ Gia Hùng cần gặp tôi làm gì? Có gặp mời ngay Vương Đăng Khoa. chuyện với con bé mười-tám phỏng có chút logic gì với mấy bậc đại gia?” “À,” đôi mắt Hoàng Công lóe lên tia nguy hiểm — tuy lộ liễu, miệng nở nụ cười phảng phất kinh ngạc. “ bé thông minh.” “Cảm ơn.” đáp gọn lỏn, thân người tựa ra ghế, mắt nhìn thẳng vào đối phương hề né tránh — rồi lạnh lùng thêm vào. “Nhưng tôi cảm kích ông hơn nếu chịu vào thẳng vấn đề chính. Ông thấy đó, tôi thích mấy trò xã giao nhạt nhẽo này.” “ có vẻ thích tôi lắm nhỉ?” Hoàng Công ngã người ra, khoanh tay lại và nhíu mày, ra chiều sửng sốt lắm — mặc dù miệng vẫn nở nụ cười hòa hảo. “Ừ.” “Trả lời nhanh như thế, cảm thấy quá thất lễ sao?” “Người thất lễ là ông,” thở dài chán chường. “Tôi nghĩ bản thân thể ràng hơn nữa cảm giác của mình về những lời xã giao dư thừa này. Vào vấn đề .” “Thẳng thắn lắm,” Hoàng Công lại mỉm cười. “Tôi thích những con người như vậy.” “Và đừng láo,” lườm . “Làm ơn.” Giám đốc Hoàng có vẻ khựng lại đôi chút, mắt hơi nheo như để đo lường đối phương. vốn quen với những dạng người sắc bén như vậy. Đừng là này hề bị đe dọa bởi phong thái kẻ cả, ngay đến chút dè dặt trước người lạ cũng buồn thể . bất nhẫn và tính tình thẳng thắn rất hợp với cái tuổi nông nỗi, nhưng tự tin rực cháy trong đôi mắt to tròn lại lên câu chuyện hoàn toàn khác. Xưa nay, Hoàng Công lúc nào cũng là kẻ khiến người đối diện bối rối, tuyệt nhiên chưa bao giờ bị đối phương phớt lờ mỉa mai tinh tế của mình như vậy. Nửa phút trôi qua trong căng thẳng. Cuối cùng, nhấc tách cà phê lên, chậm rãi từ tốn mở lời. “Xem ra, tôi có thể thấy được vì sao Chính Luận thích đến thế. Nội tâm trầm cảm như cậu ấy, dĩ nhiên bị thu hút bởi người năng nổ bộc trực như .” “Nội tâm trầm cảm”? (*o*) Cái tên này… có phải về Võ Chính Luận của nhỉ? Nguyễn Ái suýt nữa đánh rơi cả túi xách sàn. Chưa kịp mở miệng phản bác kẻ kia thủng thỉnh tiếp lời. “Bởi thế, còn đáng lo ngại gấp mười lần đứa con họ Dương nghèo mạc kia.” Đặt tách cà phê xuống, Hoàng Công thu vai, đan tay lại, chân gác qua gối, khí thế hệt người sắp tuyên phán tử hình. “Tôi nghĩ hiểu Võ Gia Chính Luận là người kế thừa duy nhất của dòng họ Võ Gia. Về gia thế, khá hơn Dương Hoàng Yến Nhi rất nhiều, song xét cho cùng, cũng thể đồng đường cùng chúng tôi.” Mắt phất lên, hướng về đối diện với quyết đoán lộ liễu. “Thay mặt Võ Gia, tôi cầu từ bỏ Võ Gia Chính Luận.” Đứa con mang tên Nguyễn Ái ngạc nhiên, than khóc, cũng chẳng nổi giận như dự đoán. Ngược lại, trước khó chịu thầm kín của Hoàng Công, nàng chỉ lặng lẽ quan sát cách chăm chú, chốc chốc lại còn nghiêng đầu ra chiều châm biếm. Cuối cùng, đến lúc chắc rằng con bé sợ quá hóa câm lặng, đương lại khoan thai đứng lên, chậm rãi mở túi xách của mình, rút ra phong bì đặt lên bàn. Đôi tay mỏng manh nhanh chóng mở nó ra, xếp lên bàn những bản hồ sơ khác nhau. Đoạn chồm đến, giọng bình hòa như thể báo cáo dự án với Giám đốc Hoàng Công. “Hà Nguyễn Đan Tân,” ngón tay chỉ lên bảng hồ sơ đầu, móng tay gõ xuống, đều đều lên giọng. “16 tuổi, mất tích nguyên do. Cho đến giờ, dựa vào nhật ký cá nhân, cha mẹ nạn nhân vẫn còn nghi ngờ con trai do bị quấy rối tình dục mà trốn chạy, hoặc bị kẻ quấy rối bắt cóc.” Chỉ lên bản thứ nhì, tiếp lời. “Thái Hoàng Sơn, 18 tuổi, tâm lý trở thất thường, bị giam cố trong bệnh viện tâm thần. Các bác sĩ nghi ngờ là do những ám ảnh về tai nạn bị cưỡng bức diễn ra cách đây lâu.” Cứ thế, lần lượt liệt kê nội dung ba bản hồ sơ tiếp theo. Đều là những nạn nhân thanh thiếu niên bị mất tích, bị giết hay gặp tai nạn may nào đó. Tất cả đều có can hệ đến tội danh quấy rối tình dục. Và tất cả đều là nam. Mắt lóe lên tia nhận thức, nhịp thở ngày càng nhanh, Hoàng Công lắng nghe những lời cáo buộc ngầm của Nguyễn Ái mà trong lòng kinh ngạc nhiều hơn lo sợ. thể ngờ Võ Gia Chính Luận lại có đủ cam đảm thổ lộ hết quá khứ dơ bẩn của mình với con người này. Xem ra, tình cảm giữa họ quá sâu nặng… Bí mật của , bây giờ có người thứ năm ràng. Và Hoàng Công , thích điều này chút nào. “ trẻ,” Hoàng Công chậm rãi lên tiếng sau nhiều giây suy tính, miệng chợt nở nụ cười mỉa mai. “Cho dù là có muốn đào sâu, bới móc quá khứ tội lỗi của tôi, cũng nên tìm những thám tử tiếng tăm hơn. Những thông tin này tuy rất đáng nể, nhưng rất tiếc,” nhún vai, tay ngửa ra vô cùng tự tin. “Hoàn toàn liên quan đến tôi.” Nguyễn Ái ngước đầu lên, đôi mắt mở to ra chiều sửng sốt. Đoạn, đứng thẳng dậy, tay đưa lên che miệng như thể vỡ lẽ ra việc vô cùng khôi hài. “Hoàng Công à Hoàng Công, cho là tôi có khả năng đào bới điểm yếu của ông nữa, cũng thể nào thực chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.” Miệng càng cười tươi, khoanh tay lại và nghiêng đầu cách tinh nghịch. Song, chất giọng u kia lại hề tinh nghịch chút nào. “Tại sao phải mất tiền tốn sức moi móc tội chứng cũ kỹ, trong khi tạo ra cái mới lại dễ dàng hơn gấp vạn lần?” Nụ cười sáng ngời ấy của vị tiểu thư nhà họ Nguyễn, suýt khiến Hoàng Công mất điềm tĩnh thường ngày. Cơ mặt khẽ giật, răng bắt đầu nghiến lại. Nguyễn Ái tuy mang bộ dạng thiên sứ, nhưng dưới lớp vỏ ngụy trang hoàn hảo – chắc chắn là ác ma. quá xem con người này, chưa hề nghĩ qua ả có thể điềm nhiên đến chuyện ngụy tạo tội chứng vu khống cho người như vậy – nhất là với thái độ bình thản đó. Đàn bà, dù tuổi đến đâu, đều mang nọc độc. “Yên tâm,” trông thấy vẻ mặt đanh lạnh của ngài giám đốc, Nguyễn Ái lắc đầu, khẽ. “Tôi ma quỷ đến độ chỉ vì muốn đổ tội cho ông mà tự mình “tác nghiệt”. Tất cả những vụ án này đều có sẵn, dĩ nhiên mỗi vụ đều có danh sách người tình nghi nhất định. Việc thêm ông vào danh sách đó hoàn toàn khó khăn chút nào.” Hoàng Công bật cười khanh khách. “ trẻ, đó là kế hoạch tuyệt vời, nhưng bỏ sót điểm quan trọng.” Khoanh tay lại, nhếch miệng, ánh mắt lóe lên nguy hiểm. ràng đến giờ phút này, giữ vẹn nguyên cái vỏ hòa nhã chẳng còn là điều cần thiết nữa. nàng muốn chơi ván bài lật ngửa, vậy ván bài lật ngửa có. “Đừng là tôi hề can dự vào những chuyện đó. Cho dù là nữa, nghĩ uy hiếp được tôi nhờ vào những cáo buộc yếu ớt kia sao? quên mất sau lưng tôi là ai rồi đấy, trẻ.” chỉ lắc đầu. “Tôi chưa hề quên.” “Vậy tính làm gì? Gửi những thông tin này cho báo chí với những lời ám thị vô căn cứ?” dừng lại, chợt cười rộ hơn. “ nghĩ xem có tờ báo nào dám xúc phạm đến Võ Gia ?” “Báo chí? , ,” Nguyễn Ái lắc đầu, bình thản giải thích tiếp. “Tôi tự biết bản thân có đủ điều kiện để chọi lại ông. Tại sao phải làm điều vô ích như thế chứ? có người thay tôi làm tốt mọi việc.” Mắt Hoàng Công nheo lại. Thả người xuống ghế, Nguyễn Ái lại lần nữa nở nụ cười hòa nhã, song đáy mắt — lần đầu tiên trong ngày — lóe lên thâm hiểm hiếm hoi khi thốt ra ba chữ quyết định: “Hoàng-Thạc-Dã.” Đôi mắt Hoàng Công trong phúc chốc mở to, cả thân người đông cứng. “Hoàng Thạc Dã, à… phải gọi là gì nhỉ? À, đúng! Là ‘công lão nguyên thần’ của tổ chức Võ Gia; dẫn đầu các hoạt động ngầm tại Nhật; vị trí trong tập đoàn chỉ đứng sau chủ tịch Võ Gia Hùng. Và còn gì nhỉ…?” nhăn nhăn mũi, tay sờ cằm ra vẻ băn khoăn, rồi đột nhiên quay sang Hoàng Công với đôi mắt đầy ám thị. “À đúng! Hoàng Thạc Dã lại rất ghét ai đó – kẻ ngẫu nhiên mang cùng họ, vẫn luôn tranh chấp với mình bấy lâu nay!” nhìn Hoàng Công mặt mày ngày càng khó coi, nghiêng đầu đỏm dáng. “Ông nghĩ ông ta phản ứng như thế nào, trước bí mật về giới tính của Tổng giám đốc Vonga? Thêm vào, có đứa con rỗi hơi nào đó lại vẽ sẵn ra đường, ông nghĩ Hoàng Thạc Dã có hai tay đón nhận món quà hậu hĩnh này ? Võ Gia là tổ chức mang tính truyền thống cao. Thử tưởng tượng nếu cái tin Hoàng Công là người đồng tính được tuyên truyền, kết hợp với những tội lỗi dơ dáy ông gây ra, Võ Gia rồi đối đãi với người này như thế nào? Tuy tôi có khả năng khiến những tội danh kia trở nên xác thực, tin rằng với khả năng của Hoàng Thạc Dã, việc đó khó khăn bao nhiêu…” Đôi bàn tay đặt mặt bàn đen tuyền nắm chặt lại. Tâm trí Hoàng Công giờ đây dao động giữa hốt hoảng và căm phẫn. Có nằm mơ cũng ngờ kẻ dồn mình đến trạng thái này lại là đứa con mới bước qua ngưỡng cửa mười tám. “ có biết mình đùa với lửa ?” Hoàng Công gằn giọng. “Biết chứ. Bởi thế mới phải nhọc công cả đêm nghĩ ra phương pháp chữa cháy,” tỉnh bơ đáp. Bàn tay lại càng siết chặt, có phần run rẩy. Nguyễn Ái lặng lẽ đứng lên, thu dọn lại những thứ bàn, mặc kệ ánh mắt như dao cắt theo dõi theo từng hành động của mình đầy đe dọa. gài lại phong bì, tươm tất đâu đó rồi đẩy chúng đến trước mặt Hoàng Công. “Cái này tặng ông. bản nữa được gửi vào hộp trữ thư nào đó, nếu vào ngày nhất định tôi có mặt để nhận lãnh, nó được tự động gửi đến địa chỉ của Hoàng Thạc Dã.” “Chừng nào mà Hoàng Công ông còn đủ tinh khôn để giữ tay sạch trong việc giữa tôi và Võ Chính Luận, bí mật này mãi là bí mật.” Lời thoát ra tuy rất vô tư, nhưng cả hai đều hiểu ý nghĩa đe dọa nằm phía sau. Nguyễn Ái quả chuẩn bị chu toàn trước khi đến đây. Và dĩ nhiên, an toàn của bản thân cũng nằm trong những toan tính tinh tế kia. Đến cuối cùng, Hoàng Công quá bế tắc, đành ngồi nhìn trẻ khoác giỏ toan ra về mà dám động đậy. Vì nếu cử động dù chỉ chút, tin rằng kiềm nỗi mà dùng tay trần siết cổ con người này đến nghẹt thở. cần ả cút xéo lập tức, để bản thân có thể bình tâm và suy nghĩ kỹ hơn về vấn đề khó khăn trước mắt… Thế nhưng, Nguyễn Ái dù tư trang đâu vào đó, vẫn chưa chịu rời . hít hơi dài, hiểm chứa trong những nụ cười rạng ngời vài phút trước đây chớp mắt tan biến. Thay vào đó là… dáng vẻ đỏng đảnh được bộc lộ trần trụi. (=o Vỗ tay, thở mạnh và lớn. “Thế là xong phần phim hình !” Trừng mắt ngó Hoàng Công, hạ giọng. “Giờ là đến kịch Hàn Quốc đây!” “Ông!”— Nguyễn Ái chống nạnh, mày nhíu lại dữ dội, tay chỉ thẳng vào Hoàng Công — “Bản thân được trời ban phước mà biết hưởng! Đẹp trai lồng lộng thế này, sao chọn người mình mà lại hả? Sao cứ phải bám lấy quấy rối Chính Luận của tôi hả? Người ta đến cả bi còn phải, ông có biết hả? những thế, lại còn biến thái hết cỡ, thích con của bạn trai mình — cơ mà, dùng hai từ ‘biến thái’ ông sỉ nhục cho tình của tôi quá! (^^”) Đúng rồi, phải gọi là bệnh hoạn mới đúng! Mốt có ra đường đừng tự nhận là gay, biết chưa hả?! Xấu mặt cho cộng đồng đồng tính quá mất! nghe chưa hả? Hoàng Công-Công?” =o= Thở dốc, hất tóc cách kiểu cọ rồi quay người nước ra khỏi gian phòng, mắt chẳng thèm lướt qua phản ứng của kẻ vừa hứng trọn “đòn oanh tạc” từ mình. Vì… trong lòng người nào đó bâng khuâng, biết mình có quá lậm từ “hả” hay … Vốn là… chỉ tại mấy bộ phim Hàn Quốc vú hay rủ rê xem mà ra cả… Nên, đầu óc chẳng còn chỗ chú ý đến nhân vật giờ đây chuyển màu xanh tím phía sau cánh cửa bề thế. Đứng trong thang máy, sau “trận cuồng phong bão táp” trong văn phòng Tổng Giám Đốc, kẻ-khiến-người-tím-mặt kia lại chỉ có suy nghĩ duy nhất trong cái đầu xinh xắn của mình lúc bấy giờ: “Nếu sau này làm thợ làm bánh, sang Hàn đóng phim vậy.” (*o* toàn tập…………….!)
Chương 26 Hoàng Thạc Hy Sau sóng to, biển thinh lặng. Song, ở vương quốc rộng lớn như Tình Ái, dù trong thời “thái bình thịnh thế,” thinh lặng hoàn toàn vẫn còn là lý tưởng xa vời lắm… Nguyễn Ái trước giờ luôn rất tự tin, đến độ khiến người xung quanh khó chịu. Vậy mà, hiểu sao trong tình cảm của chính mình, lại lung lạc đến khó tin. Hôm nay thôi, vẫn tự nhủ mình được người bạn trai hết mực thương . Hôm sau, lại ngồi nghệch ra tự hỏi biết có phải bạn trai mình nữa. Haizz… Chẳng là, người ta lúc nóng lúc lạnh, làm cũng chẳng biết đường mà phản ứng. Mới hôm kia thôi, còn bất chợt vén tóc hôn lên môi giữa tiết học, ngay lúc hí hoáy viết viết chép chép tài liệu cho . Lúc ngẩn ngơ quay sang người ta lại gục đầu xuống… ngủ, lôi cả bàn tay của mà gối đầu lên. … đáng hết sức! (>w<) Vậy mà hôm sau, khi ngỏ ý muốn chuyển sang khoa của học, mặt mày kẻ nào đó lại tối sầm, dửng dưng phán tiếng “” cụt ngủn, rồi quay lưng mất bóng. đứng tần ngần nơi đó, bộ óc dù siêu việt cũng chẳng hiểu nỗi người ta nghĩ gì. Đằng nào cũng mới vào năm đầu, cũng chỉ học để lấy cái bằng cho bằng bằng chị; tại sao thể học cùng ngành với ? Người ta vốn muốn sau này có thể san sẻ cùng trong công việc cơ mà… Nhận ra mình thuộc dạng “ngu dại siêu cấp” trong tình , thế là biết làm sao, đành quay qua hỏi ý các vị sư tỷ. Mai Loan bảo vì chưa thể đủ thâm tình, Ngọc an rằng phải bắt đầu ăn diện lại. Lời khuyên chấp nhận, nhặt nhạnh của người này ít, kẻ kia tẹo. Đến cuối cùng, đột nhiên nhận ra cái kẻ phiền hà hay theo đuôi mình là ý kiến thâm sâu nhất. Đặng An Thi, kể từ sau vụ việc công khai thân phận AIclubmaster, giờ đây cũng công khai… bám luôn đuôi cáo. Tính tình con người này lạ kỳ, bình thường xa cách ít , đến khi mở miệng rồi lại là… câu chuyện khác. nàng từng tuyên bố hùng hồn ở bàn ăn của Ác Ma rằng: lý tưởng đời này là trở thành phụ nữ tuyệt vời như Nguyễn Ái. Văn Thành lúc đó suýt sặc vì cười. “Chắc là vì hai người cứ dính nhau kè kè đó. Nghĩ xem, đàn ông đó giờ ghét bị phụ nữ bám sát… họ cảm thấy ngộp thở. ít gian tốt chị ạ, làm tên đó càng nhớ nhung chị hơn…” An Thi ra vẻ am tường, gật gật gù gù trong lần ngồi chờ Chính Luận cùng . Nguyễn Ái ngẫm nghĩ, thấy cũng có lý. Ngày trước khi bị đàn ông bám đuôi cũng phiền hà vô cùng. Với lại, sau lần… suýt vượt rào, Chính Luận cũng chẳng… “táo bạo” như trước nữa, cùng lắm là… phớt qua môi , hay má, hay trán… nhiệt tình trước đây dường như tắt ngấm. Trong lòng… có chút hoảng hốt, phải chăng người nào đó chán …? Có kẻ từng : “Tình vốn tự nhiên như hơi thở.” Đúng là nhảm nhí! Nếu tình là hơi thở, kẻ nhau trong thiên hạ này đều bị suyễn hen cả rồi! Thế là thay vì đến nhà Chính Luận làm bánh như thường ngày, lại to gan theo An Thi đến Parkson shopping.(Đúng gan to ^^) Phong cách của nàng tài nữ rất đặc biệt, đồ chọn vào phải sơ-mi đen cũng váy dài xám, màu sắc ảm đạm ủ ê. Con người này mà đổi được sở thích cho tuyệt. Ít ra sau này trang phục của làm phật lòng Chính Luận nữa. Ngang qua shop quần áo sặc sỡ, kiểu dáng trẻ trung nhí nhảnh, An Thi đứng lại, nhìn chăm chăm vào chiếc váy bong bóng màu hồng phấn bục trưng bày với đôi mắt nửa thèm muốn, nửa buồn bực. “Muốn thử à?” Nguyễn Ái đứng kề bên hỏi. “Dạ,” An Thi thành đáp, mắt hướng về chiếc váy cocktail với mong đợi mỏi mòn.Nguyễn Ái nhìn hết lượt từ xuống dưới, rồi lắc đầu. “Đúng là ‘đồ chọn người’.” “Em biết chứ,” An Thi thở dài, quá dáng người cao ráo, thuôn thẳng của mình vốn tài nào hợp với những dạng áo quần phong cách búp bê. Lại thêm nước da nâu bóng tài nào dung hòa nỗi với voan trắng và hồng phấn. Vì thế dù rất thích, chẳng bao giờ dám động đến thể loại này. Nhưng con lạ ở chỗ, biết là chẳng vừa nhưng vẫn cứ thích. Chưa kịp thở dài Nguyễn Ái nắm tay kéo vào. An Thi ngạc nhiên, có phần chống cự. “Vừa nãy chị bảo đồ… chọn em mà?” Kháng cự thế thôi, xét về quyết tâm sao địch nỗi Nguyễn Ái, thế là bị lôi vào phòng thử. Nguyễn Ái bảo tự thay vào, xấu đẹp gì cũng bước ra, rồi trở ra ngoài dặn dò nhân viên bán hàng điều gì đó… Rèm cửa vừa mở, An Thi thấy hối hận khôn cùng, vốn là khi bước vào chỉ lo nhìn ngắm chiếc váy, chứ nào chú ý đến lượng khách đông đảo trong shop — giờ đây đều đổ vào những ánh mắt pha lẫn giữa thương hại và châm biếm. biết là hợp mà! Tại sao chị Ái phải kéo vào đây làm trò cười cơ chứ…? Xấu hổ quá ! Toan quay lưng bước vào bàn tay giữ lấy vai , quay lại trông thấy “nguồn gốc của mọi tội lỗi” đứng ỳ ra đấy với nụ cười tự tin và ánh mắt cương nghị. Ngó xuống vật tay người ấy, An Thi trong giây bỗng sững ra như tượng. “Đúng là ‘đồ chọn người’ ,” Nguyễn Ái nghiêng đầu, đáy mắt lóe lên hứng thú khó hiểu, lưỡi kéo tay nhấp cách đầy đe dọa. nháy mắt. “Nhưng người, có thể chọn đồ, tiểu thư ạ.” Những việc xảy ra sau đó những khiến kẻ bàng hoàng, người hốt hoảng. Đến ngay cả đương cũng đờ ra, biết phải làm gì khi hồ ly xinh đẹp “xử lý” bộ cánh của mình cách tương tiếc. Tay áo phồng bị kéo toạt ra, ren viền cổ cũng cùng chung số phận, đến cả bên của phần váy bong bóng đáng thương cũng bị chiếc kéo tay cắt xén thế nào mà bung cả đường chỉ, trễ xuống thảm hại. An Thi thấy lúng túng ghê nơi, cảm giác như nàng lọ lem bị người chị kế xé rách áo váy trước buổi dạ hội. Sau lúc, “người chị kế” đứng thẳng dậy với vẻ đắc chí mặt, tay phủi những mẩu chỉ thừa lấm tấm ngực áo, đoạn hai tay giữ vai và xoay người lại tấm gương toàn thân. “Nào, giờ chỉ cần đem đến tiệm may vắt sổ lại những đường cắt là xong.” Đặng An Thi ngỡ ngàng. “Chị kế”… hóa ra lại là bà tiên đỡ đầu! Tay áo và ren cổ được bỏ , bờ vai gầy và cái cổ thon của bỗng trở nên nổi bật — thậm chí có thể là gợi cảm. tức cười của chiếc váy bong bóng cũn cỡn chiều cao quá cỡ, giờ đây lại biến thành vẻ đẹp hoang dã khi phần váy voan cắt xén -đều rũ xuống bên gối, đem đến cho đôi chân dài của điểm nhấn vô cùng thích mắt. Váy bong bóng vẫn là bong bóng đấy, nhưng An Thi lại chẳng là An Thi thô kệch của thường ngày nữa rồi! Chưa kịp mở miệng cảm thán hay quay sang ôm chầm người “chị kế” thiên tài tột đỉnh, tiếng vỗ tay từ phía sau vội chen vào phá bĩnh. “Ấn tượng !” An Thi và Nguyễn Ái quay lại, trông thấy chàng trai với khuôn mặt baby và quần áo kiểu cách chậm rãi tiến đến. Rồi hẹn mà cả hai cùng thốt lên đầy ngạc nhiên: “Hoàng Thạc Hy?” Ngạc nhiên cũng phải. xuất của Casanova trong shop quần áo nữ lạ, vật tay còn gây kinh ngạc hơn: chiếc váy cocktail trắng toát. Chẳng ngạc nhiên vì bị nhận ra, nhân vật trung tâm chỉ lẳng lặng đưa vật cầm đến trước mặt kẻ vẫn lăm le cây kéo lớn, quên kèm theo nụ cười xiêu lòng người. “ có dáng người rất gần với bạn tôi, có thể phiền thử giúp chiếc váy này được chứ?” Nguyễn Ái hơi chau mày. Bạn ? phải là hoa khôi khoa kịch nghệ Hà Ngọc Nghi sao? Casanova hôm nay lại đích thân chọn đồ cho bạn . Quả chuyện lạ đời này ít, mà lạ nhất toàn để chứng kiến. định từ chối vì và An Thi cũng sắp rời , tiếng chuông điện thoại lại inh ỏi reo lên. Nguyễn Ái từ tốn đưa tay lên ra dấu xin lỗi, đoạn gấp rút bắt máy khi nhận ra số gọi đến. “ làm gi?” giọng bên kia đầu dây có vẻ khó chịu. “Em chọn đồ giúp An Thi,” chậm rãi , cố kiểm soát từ ngữ. Cái người bức bối kia im lặng vài giây, sau đó lại lên tiếng, lần này có vẻ dịu dàng hơn. “Ở đâu?” “Parkson. Bọn em cũng xong rồi, định về—” “Ở yên đấy. Tôi đến ngay.” “Ơ… nhưng—” chưa hết câu bên kia cắt máy. Nguyễn Ái nhìn lom lom vào màn hình điện thoại, môi bắt đầu cong lên thấy . “Gì thế này? Vẫn chưa là shop nào mà?” lầm bầm. Cái con người này… chẳng bao giờ chịu đầu đuôi ràng gì cả. Haizz… “Thôi được, tôi giúp cậu,” hề nhìn lên, lúi cúi cất điện thoại vào giỏ, tay đưa ra chờ đón lấy chiếc váy cocktail. “Dù gì cũng thể rời khỏi đây rồi.” Cái kẻ nhan sắc như hoa kia giờ nở nụ cười tươi, nhất thời khiến đám phụ nữ xung quanh chân muốn nhũn ra thành nước. “Cám ơn.” An Thi lúc này tính tiền xong, quay qua Nguyễn Ái với vẻ mặt đầy nghi vấn. nhanh chóng giải thích rồi kéo ngay nàng vào giúp mình thay áo. Hai nữ nhân viên phục vụ nhìn họ khuất sau bức rèm mà tim đập thình thịch. lẽ lại tính gây ra màn “xé áo” khác? là tội nghiệp cho thần kinh của phận bán hàng như họ quá … “Vậy,” An Thi vừa vừa phải căng mắt, chật vật luồn kéo những sợi dây chằng chịt sau lưng, “tên ác ma của chị bảo đến đây đón?” “Ừ.” Đầu An Thi ló ra, mắt mở to khi nhìn vào Nguyễn Ái qua tấm gương phản chiếu. “Vậy mà còn thử đồ cho Hoàng Thạc Hy, chị bị điên chứ?” Nguyễn Ái nhíu mày. “Điên chỗ nào?” “Còn chỗ nào nữa? Ác ma của chị vốn mang độ chiếm hữu thuộc hàng cấp tính mà!” “Vậy liên quan gì đến chuyện này?” “Trời! Chị nhớ việc ‘bịt mắt’ hồi đầu tuần à?” Nguyễn Ái ngó xéo, tay sờ cằm ra chiều suy nghĩ.“ việc “bịt mắt”? Có liên quan đến chuyện này sao?” “Dĩ nhiên rồi!” An Thi dường như nẩy lên từ phía sau. À, thể là như thế này — vốn cũng liệt vào trong những thời khắc mà Nguyễn Ái nhà ta đột nhiên nhận ra bản thân ngớ ngẩn nghiêm trọng, nhưng lại chọn làm ngơ vì muốn bảo toàn hòa bình của tâm thần mình. Cái ngày hôm đó, vốn là sau cuộc gặp gỡ với Hoàng Công, đầu óc vẫn còn quẩn quanh việc xày ra của ngày hôm trước. Bởi thế, khi thoạt nghe đến cái tên “Hoàng Thạc Hy” — cháu của Hoàng Thạc Dã — trỗi lên ờ khắp nơi, đột nhiên cảm thấy hứng thú đôi chút. Văn Thành chỉ cười nhạt, rồi bảo rằng chẳng khác nào “bình hoa di động” của trường; lâu nay hết sức tự hào về nhan sắc thuộc hàng đứng đầu Việt Duệ, và sử dụng nó cách triệt để trong “ nghiệp trụy lạc” của mình. Nguyễn Ái lúc đó vô cùng ngạc nhiên hỏi lại: “Đứng đầu? đời này còn người đẹp hơn Chính Luận của em sao?” Đáp lại chỉ là những nụ cười tế nhị và ánh nhìn ám thị. Nguyễn Ái cảm thấy khó tin ghê gớm, bởi từng trông thấy ảnh của Hoàng Thạc Dã — chính là người đàn ông phương phi đến nhà Chính Luận buổi trời mưa hôm đó chứ ai. Làm sao mà sinh vật như thế có thể mang cùng gien với Casanova nhỉ? Vừa lúc cái tên playboy đó từ Nhật trở về hôm nay, tự nhủ phải ngắm cho thỏa tò mò mới được. Thế là Hồ Ly nhà ta cũng bắt chước hầu hết mọi sinh viên mới vào trường khác, vốn chưa có dịp nhìn thấy con người trong truyền thuyết này từ đầu năm, nên giờ đây tò mò dường như được đầy đến cực điểm. Đương xuất từ xa đập ngay vào tầm chú ý của mọi người. Áo quần mốt đến mức thể mốt hơn, tóc tai nhuộm vàng cắt tỉa vô cùng tinh tế, làn da trắng làm tôn lên trang phục phong cách Âu thời thượng và dáng người cao ráo ưa nhìn. Còn khuôn mặt … phải sao nhỉ? Tuyệt thế mỹ nam. Chỉ có bốn từ đó. Đến giờ hiểu vì sao Hoàng Thạc Hy lại được xem là đệ nhất mỹ nam của sinh viên năm đầu rồi. Fan nữ hâm mộ có phần còn vượt Devil Prince bởi tính cách lãng tử làm xiêu lòng người, và vẻ đẹp rất thịnh hành trong giới trẻ thời nay: da trắng, môi đào, gương mặt baby lơ lửng đâu đấy giữa nam và nữ. Nếu phải vì cặp chân mày rậm và dáng người cao ráo, Nguyễn Ái hẳn nhầm là nữ. Song, đem so với ác ma của là… thua xa quá! Cái cách Hoàng Thạc Hy nhếch miệng cười quả khiến lòng người chao đảo; song lại thiếu hẳn phóng khoáng, có phần u trong những nụ cười nửa miệng hiếm hoi của người nào đó… Da trắng chút tỳ vết, nhưng đối với sao lại quá nhạt nhẽo, đáng ra phải tối vài sắc mới là hoàn hảo, như người nào đó chẳng hạn… Mắt còn phải sâu hơn này, nâu hơn này, mũi phải cao hơn này… Hệt như người nào đó… Nhưng nào có biết, chăm chú pha chút mơ màng của khiến chính “người nào đó” tâm trạng ngày càng xấu , sức kiềm chế ngày càng rút cạn… Song, thay vì mở miệng quát nạt đừng nhìn nữa, hay lay động để kéo lại chú ý của kẻ kề bên, bàn tay người nào đó lại đột nhiên đưa ra… …bịt mắt lại. (o__O) Thế là, chú ý của quần chúng chỉ trong giây chuyển sang Hoàng Tử Ác Ma và hành động kỳ quái của chàng. Ngay cả bản thân Hoàng Thạc Hy cũng bắt đầu phát giác ra có mặt của họ, nhanh chóng rảo bước đến chào hỏi. Hoàn toàn nghiệm ra tình trạng nguy hiểmbất ngờ của bản thân. “Chào , Chính Luận,” Casanova nở nụ cười thân thiện, tay vỗ vào vai Chính Luận, thân thiết như những người bạn lâu ngày gặp lại. “Gần nửa năm rồi gặp.” “…” “À,” lướt mắt đến người con được ‘ôm ấp’ theo kiểu lạ đời trong vòng tay Ác Ma, Hoàng Thạc Hy lại cúi xuống quan sát, vẻ mặt vô cùng hứng thú. “Vậy ra đây chính là nhân vật tiếng tăm ‘hạ bệ’ Yến Nhi nhà ta cách triệt để — chỉ trong chưa đầy tháng.” Nguyễn Ái nghe thấy nhắc đến mình, bèn cựa quậy đòi được buông ra. Nhưng bàn tay bịt mắt kia lại hề dịch chuyển. Ngược lại, còn có phần ép chặt hơn vào lòng. Người nào đó đúng là luôn ‘dùng thịt đè người’ để hành động quái dị mà… Trước háo hức của mọi con mắt dồn vào, devil của chúng ta chậm rãi cầm ly nước lên nhấp , đôi mắt vẫn khóa vào mặt bàn, giọng bất chợt vang lên đầy kiềm chế. “Biến . Trước khi tôi nổi giận.” Chút ngạc nhiên lóe lên trong đáy mắt đen sẫm, song chuyển dần sang nhận thức thú vị khi Hoàng Thạc Hy chậm rãi đứng thẳng dậy. nụ cười uể oải nở ra gương mặt ‘khuynh thành’. “Coi nào, Chính Luận, đừng nhen thế chứ. biết tôi đời nào quyến rũ vợ của em, dù người đó đẹp đến độ nào nữa. Vì vậy, che mặt chị dâu lại như thế cần thiết.” Mọi người vỡ lẽ. À… ra Devil Prince ghen với Casanova… Cuộc sống trong Việt Duệ này ngày càng kịch tính đây! Tay đập mạnh lên bàn, Võ Chính Luận gì, cũng chẳng quay đầu nhìn người bạn thơ ấu của mình. Đứng trước phát tiết bất ngờ của con người vốn được mệnh danh “tảng băng sống”, Hoàng Thạc Hy khỏi cảm thấy thú vị vô cùng. Nhưng những kinh nghiệm đau thương thuở dạy cho ta biết: vào những lúc như thế này tẩu vi chính là thượng sách. Việc hay trong tương lai còn dài dài… Ném cái nhìn chứa đầy khôi hài thầm lặng về phía cặp đôi kỳ lạ, Hoàng Thạc Hy quay đầu rời khỏi trường, lòng khỏi cảm thương cho nạn nhân tội nghiệp vẫn còn nằm trong vòng kiềm kẹp sắt đá kia. Đấy, là tất cả những gì diễn ra vào ngày thứ hai hôm đó. Đến tận giờ, dù sau hai tuần, có kẻ vẫn còn dùng cái tên “dị–tượng bịt–mắt” để miêu tả lại dữ kiện tai tiếng này. Nguyễn Ái rời khỏi phòng thử đồ, bước chân chậm rãi tiến về phía mỹ nam tử vẫn ngồi chờ, trong đầu lại miên man suy nghĩ về mỹ nam tử khác… biết Chính Luận lo sợ tên Casanova này có ý với , song có ý hay là chuyện, chịu hay lại là chuyện khác chứ…! “Này,” đứng trước Hoàng Thạc Hy chăm chú ngắm nhìn, đột nhiên hỏi. “Cậu có ý với tôi đấy chứ?” Ánh mắt người này thoáng vẻ ngạc nhiên, đoạn bật cười và lắc đầu cách giễu cợt. “ đẹp lắm, nhưng . Tôi hứng thú với đàn bà của người khác.” “Vậy còn đàn ông của người khác?” “???” “Cậu có ý với Chính Luận của tôi đấy chứ?” “…” giễu cợt thoắt cái vụt tắt trong đôi mắt biết cười, giây sau, biến thành nụ cười . Là cười rộ. “Tôi xem đó là ‘’ vậy,” Nguyễn Ái vừa vừa thở phào. Tạ ơn Chúa, tình muốn phải đối phó với Hoàng Công thứ nhì chút nào. “Nếu,” tằng hắng để chặn lại tràng cười, Hoàng Thạc Hy tò mò gạn hỏi, “ được chọn trong hai, thà rằng tôi có ý với hay Chính Luận?” “Dĩ nhiên là tôi rồi,” bình thản đáp rồi ngồi xuống ghế, tâm trí chú ý vào việc mang vào đôi giày bảy-phân vừa được nhân viên bán hàng đem đến. bên chân mày Casanova nhướn lên, vẻ mặt đầy hứng thú. “Tại sao?” Ngước lên mặt-đối-mặt với Hoàng Thạc Hy, điềm nhiên . “ phải hiển nhiên quá sao? cái đuôi đẹp mã dễ dàng giải quyết,” phủi tay và kiêu sa đứng dậy, tiểu hồ ly đủng đỉnh tiếp lời. “Nhưng tôi lại thoải mái mấy, nếu đối thủ của mình lại xinh đẹp hơn cả bản thân.” Vỡ lẽ. Khuôn mặt xinh xẻo kia lại giãn ra, để lộ tràng cười sặc sụa khác. (Bố này giống Văn Thành ghê^^) “ khen ngợi hay chế giễu tôi đây?” “Cả hai.” “Ồ?” với phong thái chú mèo lười, Hoàng Thạc Hy đứng dậy, tay nâng cằm để đối diện với nụ cười gợi cảm của mình. “Cẩn thận đấy bé, kẻo làm tôi đổi ý về việc giữ khoảng cách với vợ của em.” Chưa kịp giằng mình ra khỏi động tác quá thân mật của con người quyến rũ này, lực siết quen thuộc tay khiến Nguyễn Ái đổ nhào về phía sau, lưng va vào bức tường ấm áp quen thuộc… Bỗng nhiên dấy lên dự cảm lạnh người. Ngước lên quả , là người ấy! …tiêu rồi! (Đúng là truyện ^w^V) xuất của Võ Chính Luận chính thức hoàn thành bức tranh ba người kinh điển. Kẻ mục kích chờ xem kịch hay giữa các mỹ nam mỹ nữ, người bán hàng thầm than oán ông trời vì tai họa sắp sửa diễn ra. “Cậu cũng cẩn thận,” đôi mắt nâu nheo lại đầy cảnh cáo, chất giọng thoát ra lại — lần nữa — trầm đến rợn người. “Kẻo làm tôi đổi ý, về việc để yên cho kẻ có-khả-năng-đổi-ý như cậu.” Rồi, lại như thường lệ, ác ma nắm tay người nào đó lôi xốc . (=. đường quên hất đổ cả ngưởi lẫn vật càn bước. (=o An Thi sững ra lúc, khi sực tỉnh vội vã thu dọn và biến khỏi trường, để lại Hoàng Thạc Hy thả mình xuống ghế, thở dài đầy kịch tính khi nhìn lại cảnh tượng bừa bộn xung quanh. “Chạy trốn cả, để mỗi mình ở lại đây đương đầu với tổn thất. Đúng vô sỉ.” Rồi, đôi môi đào chợt bật nở nụ cười bí . “Nguyễn Ái, eh? Quả nhiên rất giống.”
Chương 27 Còn Tồn Tại Người đời hay : “Giận hờn giúp người hiểu nhau hơn.” Nguyễn Ái rằng: “Hiểu đâu chẳng thấy, chỉ thấy vết thương đầy người!” Giữa khu thương xá người người tấp nập, có người kéo tay người lôi thương tiếc, mặc cho người này da dẻ dễ bầm, hay đôi cao gót đến tận bảy phân nện xuống sàn giờ hơi chệch choạng. Kẻ ngang qua xung quanh đều né tránh, nhưng đôi mắt lại dán vào đôi mỹ nam mỹ nữ tay-trong-tay, lòng hết sức ngưỡng mộ tuổi trẻ nóng nảy nhưng đầy nồng nhiệt của những con người mới biết . Chỉ riêng đương là tự biết, việc này chẳng có gì đáng ngưỡng mộ cả! “ đừng nhanh như thế! Em làm sao theo kịp chứ?!” cảm thán, giọng gấp rút, chẳng còn hơi sức mà than đau với nữa. Nếu người nào đó biết thương hoa tiếc ngọc, khiến thân người xuất thương tích này đến bầm tím khác rồi! Võ Chính Luận đứng khựng, khiến luôn đà va cả vào lưng . Đến khi quay lại, những tưởng bắt gặp khuôn mặt cau có hay vô cảm đến rùng rợn thường ngày của người nào đó. Song, cảm xúc lộ liễu trong đôi mắt nâu ấm kia là thứ hoàn toàn mới lạ, nhất thời khiến quên cả đau đớn, cả tình huống mình rơi vào – và cả bản thân. Là nỗi đau. “Cho đến khi nào… em mới đuổi kịp tôi đây?” cái siết tay dần dần nới lỏng, nhìn sâu vào mắt , giọng khẽ khàng như mật ngọt, hiểu sao lại khiến lòng nhoi nhói… “ ràng, em là người vùng chạy trước, tại sao… lại bị tôi bỏ lại sau rồi?” … ám chỉ gì? biết về tốc độ, nhưng đầu óc lại bị ánh nhìn dày xéo của hoàn toàn phong bế, tài nào suy luận logic. … bỏ lại sau lưng? luôn ra sức đuổi theo rồi, phải sao? “Nhưng” – nhìn vẻ bàng hoàng mặt , cười khổ não – “tôi hềmuốn em thua.” Đúng vậy, từ đầu muốn thua, bây giờ cũng thế. Trong cuộc vờn đuổi tình ái giữa hai người, ràng cất bước trước. Đeo bám , theo đuổi , khiến đến điên dại, rồi tự nguyện rong ruổi cùng quãng đường dài tít tắp lúc nào hay. Song có lẽ chân quá dài, hay chân quá ngắn, mà cứ mỗi ngày trôi qua, cứ dần bỏ xa , ngoái đầu nhìn lại trông thấy có hơi chệch hướng, trong lòng khổ não vô cùng, chỉ muốn dừng lại chờ đợi. Nhưng trong cuộc chơi này, đôi chân còn là của nữa rồi. Cho dù có dừng lại, vẫn hoài tiến bước, tài nào quay lại được… Cứ thế, buông tay ra, quay lưng bước nhanh ra khỏi cánh cửa rộng mở của thương xá sầm uất. Mãi về sau, cũng tài nào hiểu nỗi tại sao mình lại sững ra, chôn chân nơi đấy hết gần phút. Có lẽ, những đường nét thường ngày rắn rỏi gương mặt hoàn mỹ kia, chỉ trong vài giây ngắn ngủi ấy, đổi thay của chúng khiến trái tim choáng ngợp, tâm hồn trong khắc bỗng nhiên ngừng dao động. Nỗi xót xa của những kẻ , vốn là lây nhiễm lẫn nhau mà! …khiến đôi mắt cay xè mà hiểu nguyên do gì cả… Bần thần hồi, cũng sực tỉnh, vội vội vàng vàng chạy theo bóng hình giờ khuất xa sau cánh cửa. Mặt đường gồ ghề, đôi giày mang lại phải dành cho những người thích chạy, thế là cứ vấp lên ngã xuống, vẹo qua xiêu lại khi ngang dọc tới lui tìm kiếm bóng . Nắng đổ gay gắt làn da trắng muốt, nhưng ai kia lòng bấy giờ còn hơn lửa bỏng, còn đâu tâm trí mà lo lắng về sắc diện hoa ngọc của bản thân. Cứ nghĩ, nếu để bây giờ, phải chăng rồi trở lại nữa? Tiếng động cơ xe máy rộ lên từ phía sau, quen thuộc đến kinh ngạc. chưa kịp quay đầu lại bóng người áo đen cùng chiếc xe đua của mình lướt ngang qua, hề quay đầu lại nhìn lấy lần. Cố gắng chạy theo dù hiểu rằng đuổi kịp, biết bản thân trông như con ngố khi lấm tấm mồ hôi, tóc tai rối bời trong bộ cánh trắng sang trọng và đôi giày hiệu đắt đỏ; song vẫn cứ chạy. Trật chân, suýt ngã nhào, bên gót giày giờ đây cũng gẫy gọng, ngước lên nhìn người nào đó cúi rạp người khuất xa từ lâu, mắt chứa chan thất vọng não nề. Bức bối trong người, hung hăng tước bỏ đôi giày, chân trần khập khiễng bước về hướng ngược lại con đường chạy qua, ánh nắng đổ lửa khiến mồ hồi chảy dài má, cơn giận và nỗi tủi nhục vì bị bỏ rơi dâng lên khiến cổ họng nghẽn tắc. Tức! Tức đến muốn phát khóc! Ấy vậy mà, chưa đầy năm tiếng sau, lại chống nỗi “cơn nghiện” biến thái, vội vã rời nhà tìm . (Đúng là lòng tự trọng thua loài kiến ^w^) Đến Quang Hưng, chưa kịp lên lầu được cho biết vẫn chưa về. gật đầu cảm tạ rồi vẫn vào nhà chờ. Mỏi mòn cả ngày, ngã người ngủ quên ghế, đến khi giật mình tỉnh dậy quá nửa đêm. Vơ vội điện thoại, liên tiếp nhấn vào tên , nhưng lần nào cũng cùng phản hồi ngoài vùng phủ sóng. Nửa ấm ức, nửa lo lắng, gọi cho Văn Thành, song đến cả vài tiếng sau, chỉ được báo lại rằng ai biết giờ ở nơi đâu. chơi trò gì đây? Tại sao phải hành hạ như vậy? việc Hoàng Thạc Hy là có lỗi hay sao? thậm chí chừa cho giây để giải thích! Nếu đây là cách mà có thể , nó dần khiến cảm thấy ngột ngạt… Thở dài, ngã đầu ghế cách khuất phục, cảm thấy nhức nhối ghê gớm. Vậy sao chứ…? có thể rời khỏi sao? Ngột ngạt, vẫn còn tốt hơn là nín thở hoàn toàn. Ring… Bật người dậy, chộp vội điện thoại, thèm suy nghĩ và bắt máy, khát khao được nghe thấy chất giọng trầm khàn quen thuộc – cho dù mang tính đe dọa nữa. Nhưng vọng lại từ bên kia đầu dây, là giọng người Nhật Bản xa lạ, tự xưng danh Kenji Takezaki — thám tử tư do Vương Đăng Khoa thuê mướn. Nguyễn Ái mày hơi chau lại, lắng nghe những lời hỏi han thân thế của người đàn ông. Con người này… phải làm việc cho Vương Đăng Khoa hay sao? Vì sao lại gọi cho lúc này? “ Nguyễn, tôi biết giờ ở nơi là nửa đêm, nhưng tôi có cách nào liên lạc được với Ông Vương, đành phải nhờ vậy,” giọng bên kia có vẻ khẩn thiết. “Bây giờ ông ta ở Trung Quốc, có lẽ bận rộn,” khựng lại, có phần dè chừng. “Và ra ông ta nhờ ông làm những gì? Tại sao phải báo cáo cho tôi?” “Ông Vương bảo trong trường hợp thể tìm ra ông ấy, là người thích hợp để nhận tin nhất. Tôi và số trinh thám viên khác được Ông Vương thuê để điều tra về tông tích của người. Và xem ra, chúng tôi bắt được thông tin về người đó.” “Người đó?” nhổm người dậy, dự cảm có phần bất an. Kẻ bên Nhật có liên quan đến đếm quá năm đầu ngón tay, và phần lớn đều rời khỏi thế gian. “Tên là gì?” “Maiko Matsumoto.” * * * 26 tiếng sau tại Phi Trường Quốc Tế Haneda, Tokyo. 1:03 AM. Trời mưa như thác đổ, cả chuyến bay Izu Oshima cũng bị gác lại, bây giờ lại mắc kẹt ở cái thành phố chết tiệt này, Nguyễn Ái cảm thấy khổ tâm ghê gớm. 17 tiếng ròng rã mất ngủ máy bay dường như rút cạn sinh lực của . Vốn chỉ sau 4 tiếng bắt được tin, vội đáp ngay chuyến bay đầu tiên đến đảo Izu Oshima vào ngày hôm ấy. Chẳng may, thời tiết trở xấu, thế là bị trì hoãn nơi Tokyo vô thời hạn. Có Chúa mới biết những cơn bão mùa hè này kéo dài bao lâu, lẽ mất mười ngày phải ở lại nơi đây hết mười ngày hay sao? Hận nỗi, do rời quá gấp rút, ông Takezaki lại bị kẹt chân đảo vì cơn bão, thể quay về Tokyo xếp đặt người đến đón được. Bây giờ … làm gì đây? còn cách nào — tự nhủ. Nếu chuyến bay chịu khởi hành sớm hơn đành đến đó theo phương pháp của mình vậy. Nghĩ là làm, đón taxi rồi dặn dò tài xế đưa đến bến tàu Takeshiba Sanbashi, từ đó vốn có thể đón phà đến thẳng đảo Izu Oshima. cùng ba đến đó nhiều lần, nên rất . Nhưng vốn là… trời muốn hại người mà. Mất gần hai tiếng dằn xốc taxi, đến được bến tàu được thông báo tất cả chuyến phà bị hoãn lại vì bão. Nguyễn Ái biết có nên cho rằng đây là trời hại hay nữa, xem ra có vẻ như hấp tấp của hại lây bản thân đúng hơn. Nếu kiên nhẫn chờ đợi Vương Đăng Khoa về cùng , có lẽ việc trở bế tắc cỡ này. Nhưng khó trách nông nỗi của Nguyễn Ái, đặc biệt khi chuyện có liên quan đến người mẹ máu mủ. thở dài, gật đầu cảm ơn người bán vé rồi quay đầu toan trở lại taxi, định quay về Tokyo tiếp tục chờ chuyến bay kế tiếp. Chưa ra đến ngõ tiếng động xôn xao ồn ào trỗi lên khắp nơi, chưa ngước mặt lên tìm hiểu nguồn cơ bị dòng người ùn ùn tuôn vào xô đẩy. Đèn pha nháy lên đến gần lóa mắt, tiếng máy quay rè rè và người hỏi han ồ ạt khiến đầu quay cuồng. Cũng hơn ngày chưa hề chợp mắt; giờ đây lại bị đám ký giả, phóng viên, báo đài truyền hình đến truy cầu cậu minh tinh nào đó làm cho choáng ngộp. Thân người đột nhiên nhũn ra lúc nào hay, đầu gối bắt đầu mất dần lực chống đỡ… “Nguyễn Ái!” Từ đám người xôn xao chợt vọng lên giọng xa lạ… Giữa vùng đất thị phi này, còn có người có thể đọc được tên cách chuẩn xác hay sao…? Chưa định thần cơ thể bị nhấc bổng lên, áp vào lồng ngực ấm áp, phảng phất mùi xạ hương nhẫn nhạt… Phài chăng là Chính Luận? Vô lý, làm sao có thể có mặt nơi đây lúc này được? Dù đầu óc nhức nhối, vẫn còn đủ sáng suốt để nhận ra khả năng đến đây cùng là thể nào, bởi chuyến bay hôm qua là chuyến sớm nhất có thể tìm thấy, và Chính Luận hoàn toàn biết ý định đến Nhật của . “Nguyễn Ái,” giọng xa lạ lại tràn vào tai, nhưng lần này có gì đó khá quen thuộc, dường như nghe qua vào… Mắt bừng mở. …vào trưa hôm qua! “Hoàng Thạc Hy?!” Con người kia nhếch miệng, tặng cho nụ cười uể oải. Xung quanh họ, đèn pha vẫn chớp nháy liên hồi. Thanh ồn ngày càng tăng lên. “Cậu,” Nguyễn Ái khẽ quẫy đạp, tỏ ý muốn Thạc Hy thả mình xuống. “ phải theo tôi đến tận đây chứ?” hề thả ra, gương mặt là biểu pha giữa bàng hoàng và cợt đùa. “ bé à, hay tự phụ thế sao? Đây chẳng qua là thứ người ta gọi là ‘hữu duyên thiên lý năng tương ngộ’ thôi.” phản hồi, song đôi mắt ám thị dường như muốn hét to: “Tin chết liền!” “À,” đọc được nghi ngờ của , Thạc Hy lại cười, càng cúi xuống áp gần hơn. “Tôi ở đây từ sáng hôm qua rồi, làm sao biết trước em đến đây chứ?” “Làm sao lại có thể nhanh như thế? Chuyến bay ít nhất cũng mất 17 tiếng, có rời Việt Nam ngay sau trưa hôm trước cũng đến được đây nhanh đến vậy.” “À, em quên chú của tôi là ai à?” Thạc Hy cười cười, khoan thai bế về hướng cảng, bất chấp mọi kháng cự của kẻ nằm lọt thỏm trong lòng mình. Đám phóng viên giờ được đoàn vệ sĩ chặn lại, nên còn là vật cản đường nữa. “Khoảng cách giữa hai nước đối với cậu ấm giàu sang luôn được rút ngắn đến mức có thể. Bằng thứ gọi là: Phi cơ riêng.” nhăn mũi, đẩy mặt ra rồi lãnh đạm . “Thả tôi xuống.” “Để lại chạy mất như trưa hôm trước à?” “ còn sức chạy đâu. Cậu ở bến cảng làm gì?” Do dự lúc, Thạc Hy lắc đầu, cười xuề xòa rồi thả Nguyễn Ái xuống, tin rằng cũng chẳng còn nơi chạy. Trước mặt là biển, sau lưng là đám phóng viên điên cuồng. Đằng nào cũng là đường chết. “Tôi bị trưởng bối hối thúc đến Toshima gấp vì việc gia đình. Tránh mãi được nên đành chọn lúc này ra khơi.” “Vậy là,” ngước lên nhìn đầy vẻ hứng thú. “Cậu có du thuyền riêng?” “Ừ.” “Vậy cậu có ý với tôi ?” Chân mày Thạc Hy nhướn lên trước câu hỏi bất ngờ, chút khôi hài pha lẫn kinh ngạc thoáng qua đôi mắt, khóe miệng nhếch lên. “Có lẽ.” “Được. Vậy đưa tôi đến Izu Oshima trước.” bật cười. “… thường hay lợi dụng người theo đuổi mình như vậy sao?” “Ừ,” lãnh đạm đáp, mắt bắt đầu nhìn quanh tìm kiếm chiếc du thuyền. “Đặc biệt là những người tôi thích.” “Nah, nah, thế lỡ tôi giận đưa sao?” lắc đầu. “ .” “Sao lại chắc chắn thế?” “Vì vốn thích tôi.” “Nào, giờ những gì mang chút logic gì cả.” “Logic hay tự biết. Bây giờ có đưa tôi hay ?” Ra vẻ ngẫm nghĩ vài giây, cuối cùng, Hoàng Thạc Hy nhún vai. “Được thôi, nhưng tôi phải dạng người bao dung ‘chỉ-cần-người-ta-vui-là-mình-vui’, cần phải có chút đền đáp.” Đôi mắt Nguyễn Ái nheo lại, chân bất giác lùi bước. Đàn ông khi đến đền đáp luôn có những cầu quái gỡ. Trực giác mách bảo phải chạy khỏi nơi đây. Nhưng quá muộn. Thạc Hy nắm lấy bả vai và kéo đến. Chưa kịp định thần … môi kề môi! … dám hôn !!? Đám phóng viên cách đấy xa lại rộ lên. Lần này những ánh đèn pha càng khiến người lóa mắt. Riêng Nguyễn Ái thân thể cứng đờ, quá bất ngờ để phản ứng. Mãi đến khi cảm thấy lưỡi của con người này tách môi để luồn vào, đôi tay ghì chặt eo mơn xuống đùi… chân mới bắt đầu hành động theo quán tính. “Khốn kiếp!” gắt, nhanh chóng lùi ra, mu bàn tay quệt mạnh môi. Đoạn thèm thêm, xoay người bước như chạy về hướng ngược lại, bỏ lại sau lưng Hoàng Thạc Hy ôm lấy bên bàn chân bị gót giày giẫm đến gần bầm dập. “Giữ ta lại, và đem xuống thuyền!” Thạc Hy la lên mệnh lệnh cho số thủ hạ gần đó, mặt mày tuy co lại vì đau, nhưng nụ cười môi vẫn suy suyển. Những tên vệ sĩ áo đen ngay lập tức chạy theo bắt giữ Nguyễn Ái, giẫy giụa trong vài giây rồi thở dài khuất phục, cảm thấy chống cự lúc này quá vô ích. Khi ngang qua Hoàng Thạc Hy, gằn giọng, ánh mắt sáng lên đe dọa lộ liễu. “Cậu tự đào mồ chôn mình đấy, Hoàng Thạc Hy.” “Yên tâm,” đương mỉm cười, tay nhấc cằm lên. “Quà lễ nhận, tôi đưa đến Izu Oshima an toàn, bảo đảm mất sợi tóc.” Nguyễn Ái thở mạnh, đoạn đội mưa bước nhanh xuống thuyền, quên nện giày xuống sàn cách hậm hực. Hoàng Thạc Hy chỉ đứng đó nhìn theo, miệng nở nụ cười lười biếng. * * * “Điện thoại.” “Hả?” “Cho tôi mượn điện thoại,” Nguyễn Ái ngồi tựa vào thành tàu, mắt đăm đăm nhìn vào khoảng vô định phía sau Hoàng Thạc Hy, móng tay gõ gõ xuống mặt bàn đầy bất nhẫn. “Tôi cần gọi gấp về Việt Nam.” “Hà, chưa gì nhớ người ta rồi sao?” Thạch Hy cười châm chọc, tay cầm điện thoại đưa về phía Nguyễn Ái. Song khi vừa vươn tay toan đón lấy, cái người dễ ghét kia lại bất chợt giật về. “Nhưng vô ích rồi, trời gió bão thế này, liên lạc trong nước còn khó khăn, chứ đừng đến điện thoại quốc tế.” “Mặc tôi!” chồm người giật lấy, nhưng lại càng đưa ra xa. Bức bối, dường như leo cả lên bàn để tóm cho bằng được vật trong tay . Khoảng cách đủ gần, kẻ vô sỉ nào đó lại cúi xuống hôn . (>o< mình viết mà mình cũng nóng máu) À, nhưng yếu tố bất ngờ chỉ thành công ở lần đầu thôi. Hoàng Thạc Hy giật lùi, mặt nhăn lại, tay buông điện thoại ra để sờ lên môi mình — giờ đây rướm máu. (Hồ Ly chắc là học từ devil gùi ^^) cách chớp nhoáng, cái kẻ cắn người kia đưa tay chụp lấy món đồ, đoạn vùng người chạy thẳng ra ngoài. hồi sau, có tiếng nguyền rủa rất--nữ-tính vang lên ngoài boong, kèm theo tiếng đồ đạc rơi tỏm xuống nước. Thạc Hy vẫn ngồi xoa xoa bờ môi tội nghiệp của mình, khóe miệng khẽ nhếch lên.(Sao giai đẹp cứ khoái cười đểu thế ko biết >.>) Tiếng giày lộp cộp trong vài giây lại kéo gần, Nguyễn Ái mặt mày cau có, ngồi phịch xuống ghế, tay khoanh lại và thở hắt ra, mắt thèm liếc đến nạn nhân của mình dù chỉ cái. “Thế nào? Tôi đâu gạt nhỉ? Điện thoại hoạt động được trong thời tiết này.” “Im ! Léo nhéo hoài nhức đầu quá!” “Đừng trút giận lên tôi chứ,” Thạc Hy vờ khổ não. “Tôi chỉ là trộm nụ hôn thôi. Đâu phải tội ác tày trời.” “Và cũng đừng nhắc đến hôn trước mặt tôi,” giọng chợt trầm xuống, vẻ mặt nghiêm trọng. “Đừng là cảm thấy nụ hôn của tôi là kinh tởm đấy.” Chống hai tay lên bàn, Thạc Hy chồm đến sát , miệng lại nở nụ cười cợt nhã — mặc kệ vết thương tím đỏ môi. “Nếu thế, sững ra trong vài giây đầu bến tàu. ràng có người cảm thấy nó cũng khá ngọt ngào, đúng ?” Nguyễn Ái quay sang đối diện với , mắt mở to. “Nước miếng cũng ngọt sao?” “Coi nào, tiểu hồ ly, hiểu tôi gì mà. cần giả khờ với tôi đâu.” “Tôi đâu giả khờ. Vốn là trao đổi nước miếng mà.” Nụ cười đôi môi đào hề lung lay, hai tay Thạc Hy chợt ôm lấy ngực, ra chiều tổn thương lắm. “ làm tôi tự ái đấy! Làm sao có thể so sánh nụ hôn của Casanova với hành động thô thiển như trao đổi nước miếng chứ?” “Vì Casanova đó đâu phải là Chính Luận,” ngây ngô đáp, chân thành toát ra trong từng chữ. Hoàng Thạc Hy ngừng việc cườ, chăm chú nhìn lúc lâu rồi quay trở về thái độ cợt nhã. “Xem ra… cũng tiêu đời như các nàng trước rồi. Chỉ mong tên đó lần này nghiêm túc với . Haha…” “Dĩ nhiên Luận thế, nên cậu liệu thân hơn, ấy có tính chiếm hữu rất cao.” “ sao? Đó giờ tôi biết ‘tảng băng’ đó biết gì ngoài ậm ờ và ngủ ngáy cả,” Thạc Hy nhướn mày, vẻ thắc mắc mặt hoàn toàn chân thành. “ từ lâu muốn dùng búa đập băng ra xem bên trong chứa gì.” “Thuốc súng,” đáp gọn lỏn. Thạc Hy bật cười. “Thế xem ra là ngòi châm rồi.” “Chắc vậy,” ngừng lại, ngẫm nghĩ lúc rồi quay sang Thạc Hy. “Cậu cố tình khiêu khích Luận, đúng ?” “ hoàn toàn,” Thạc Hy nhún vai. “Cũng vì rất thú vị nữa.” “Chỉ vì cái ‘ hoàn toản’ đó của cậu mà bây giờ đây tôi mới khổ thế này, cậu tốt nhất sau này đừng để Chính Luận bắt gặp xuất trong phạm vi 10m của tôi nữa.” Thạc Hy nhướn mày, tỏ vẻ vô cùng oan ức. “Tôi nào có làm gì? Tất cả là vì thiếu tự tin của Luận nhà thôi!” “Thiếu tự tin? Chính Luận? Hai điều này… ràng như trời với đất, giao nhau nỗi!” “Có chỗ giao nhau đấy.” “…?” “Chính là nơi .” “Ý gì đây?” (=” “Haha… còn chưa nhận ra sao?” Thạc Hy cười hỉ hả trước vẻ mặt thẫn ra của tiểu hồ ly vốn nổi tiếng sắc sảo. Quả đúng như lời đồn, nàng cáo tinh này trong chuyện tình bỗng xoay mình biến thành cừu dại. thế, hãy để rủ lòng thương xót mà “khai sáng” cho lần vậy. “ có nghĩ hôm đó Võ Chính Luận che mắt lại là vì tôi ? . Là vì đấy.” “???” “Nguyễn Ái xưa nay nổi tiếng vì thói quen truy cầu mỹ nam, thấy mới nới cũ, thay người như thay áo. Hôm đó bảo là che mặt lại để tôi trông thấy thôi, chứ ra là che mắt để người nào đó tiếp tục nhìn tôi nữa.” Nguyễn Ái bàng hoàng. “Như vậy…” “Đúng vậy,” Thạc Hy gật đầu. “ ta sợ thay lòng, bé ạ.” Nguyễn Ái sững sờ. Là như vậy sao? Ngăn cấm cho chuyển qua khoa Kinh Tế năm ? Là vì Hoàng Thạc Hy cũng thuộc bộ phận đó… Giận dữ với thay vì cái tên “dê chúa” này? Là vì ngẩn người ra ngắm nhìn con dê… Còn nhìn bằng đôi mắt tổn thương đó… …Là vì sợ mất . Vốn nghĩ là sẵn tính độc chiếm… ngờ Ác Ma Việt Duệ lại… dễ thương ghê nơi! >w< Cơ mà, sau này có gì phải ra chứ. vốn ngốc nghếch trong tình , cứ thế này chẳng khác nào… câm lại chơi với điếc?! =”= liếc sang Hoàng Thạc Hy, mắt long lanh, mi chớp chớp. Nhìn vào nghĩ ngay hồ ly nhà ta hẳn cảm kích vì được chỉ dẫn tận tình. Thạc Hy vô cùng hài lòng, ung dung nhấp chút rượu vang thay lời tự tán thưởng, ai ngờ suýt nữa sặc chết vì thứ chất lỏng đắt đỏ trước những lời “vàng son” tiếp theo: “Khoa học nước Nhật rất phát triển, cậu nghĩ có thể nhờ tạo ra robot có tần số tư duy giống cậu, để làm ‘thông dịch viên’ cho tôi và Chính Luận ?” (Ack, ^0^) Thấy đối phương bức xúc đến nỗi ho sặc sụa, vội vàng trấn an. “Yên tâm, tôi mua bản quyền hẳn hoi. để cậu thiệt thòi đâu.” Lại sặc. Lần này pha lẫn tiếng cười đứt quãng. Cái tên này… biết có họ hàng với Văn Thành nhỉ? — thầm nghĩ, đoạn lắc đầu— , , ít ra , Văn Thành gan to cùng trời như tên này, lại dám công khai khiêu khích Ác Ma. Chắc hẳn quan hệ giữa họ cũng khắng khít hơn bình thường…? “Nè, cậu có vẻ hiểu Luận quá nhỉ?” Lúc này dằn được cơn ho sặc, lẫn tràng cười đến gần nôn tháo, mỹ nam tử quay sang khẽ nhún vai. “Có lẽ, chung đụng gần ba năm trời tại khu huấn luyện, ít nhiều cũng nghiệm ra vài thứ.” “Huấn luyện?” “À,” Thạc Hy gác chân lên bàn, tựa người ra ghế vô cùng thoải mái. “ bé biết đấy, ‘người trong giang hồ’ như chúng tôi, cho dù là con vua cháu chúa, cũng cần ít ‘kinh nghiệm thực tiễn’ ấy mà.” nheo mắt, cười đùa cợt. “Tại sao cái ‘kinh nghiệm thực tiễn’ của cậu lại nồng nặc mùi thuốc súng thế nhỉ?” cách bình thản, chàng trai hào hoa với gương mặt thiên thần kia đáp lại lời — với nụ cười thiên-thần kém, thể như điều là ký ức đẹp đẽ nhất đời vậy. “Ừ, cái đó. Và cả máu nữa.” (Haha^^, chuyển sang phim HK “Người trong giang hồ” LOL) Nguyễn Ái rùng mình. bảy ba phần cũng đoán ra ý nghĩa sau lời . Chẳng trách sao, xung quanh hai con người này lại phảng phất thứ hương vị gắt nồng của chết chóc. Dù ở Chính Luận, được giấu nhẹm trong lớp vỏ băng giá. Trong khi ở Hoàng Thạc Hy … nấp dưới lớp ngụy trang khôi hài. thế… sao “ém” cho kỹ vào, cứ lâu lâu lại “rỉ” ra chút chút, khiến dân chúng khỏi hoảng kinh…?! Haizz… — Nguyễn Ái thở dài ảo não — chạy thoát khỏi nước Nhật đình đám, về đến Việt Nam yên bình mà cũng có mafia/yakuza là thế nào…? (Đơn giản, vì đây là truyện mà, kaka… ^w^) “Tên đó khó hiểu như thế, chi bằng…” bên chân mày nhướn lên, Hoàng Thạc Hy sờ cằm, đúng y kiểu đại gia khi hướng mắt về phía tiểu hồ ly. “Bỏ , theo tôi có phải dễ dàng hơn ?” “Dẹp , câu này ra trước khi tôi gặp Chính Luận còn có thể suy nghĩ. Nhưng giờ quá trễ rồi.” “Chà, quyết tâm quá nhỉ?” “Ừ. theo suốt đời.” “Thế , tôi cho lời khuyên vậy.” “Huh?” Chồm người về trước, hài hước thoắt cái tan biến trong đôi mắt huyền hoặc, con người hay đùa cợt kia bỗng — trong vài giây — để lộ phong thái của loài rằn độc. “Đừng-bao-giờ phản bội Võ Gia Chính Luận.” “ bị giết sao?” Nguyễn Ái tò mò. “, còn tệ hơn thế.” Đan tay lại, Hoàng Thạc Hy chậm rãi nhấn mạnh từng chữ. “ hữu bị lãng quên.” “Hay cách khác, trong thế giới của Võ Gia Chính Luận, người đó -còn-tồn-tại.” Quả , đối với kẻ nhau , điều đó còn tệ hơn cái chết.
Chương 28 Gây Ra Tai Họa Gì Rồi? “Cậu cứ nhất định như thế này sao?” Đối phương trả lời, vẫn cứ dán mắt vào màn hình TV — chiếu chương trình nghệ sĩ vớ vẩn nào đó! ràng, chuyện quan trọng hơn nhiều, mà lại… Văn Thành thở dài ảo não, ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh con người được mệnh danh Hoàng Tử Ác Ma, tay vô cùng ngứa ngáy để gạch hai chữ “hoàng tử” trong cụm từ đó. Có Hoàng Tử nào mà lại… bạo tàn như con người này chứ?! Kể từ lúc Nguyễn Ái ra mà báo vào ngày hôm trước, để lại vỏn vẹn vài lời nhắn ngắn ngủi: “Em phải sang Nhật đón mẹ, hai ngày về. Gặp sau,” thiếu gia Võ Gia trở nên nóng nảy thường trực, động đâu là gây đổ vỡ nơi đó. Đến nỗi, cái vỏ băng dày thường ngày cũng hoàn toàn tan chảy, để lộ bản tính Ác Ma khiến người người kinh sợ. Giờ học sáng nay, kẻ vờ ốm ra về giữa chừng, người lại ngồi túm nụm vào nhau, cố tránh càng xa Ác Ma càng tốt. Cái kẻ nào đó suốt ngày chỉ lo ngủ hôm nay lại khoanh tay, nhíu mày, nhìn thẳng vào mặt bảng với lửa trong mắt, phong thái hệt như con rồng nén chờ phun lửa. Chợt, cảm thấy nhớ nhung Devil Prince tính tình thất thường ngày xưa làm sao! (=0 Dân chúng oán thán, chỉ mong sao Hồ Ly về mau, kẻo Việt Duệ trở thành bình địa! “Cậu cũng thừa biết phản diện đón mẹ về nhanh, cần gì nóng nảy như thế? Mất phong phạm đấng hoàng tử quá mất.” Tuy ra vẻ lo lắng, nhưng giọng của phó tướng ít nhiều cũng mang chất châm biếm. “…” “Haizzz…” Văn Thành lắc đầu, đoạn dùng tay gõ gõ lên mặt bàn nhằm thu chú ý của ai đó. “Đúng là bề mặt, cha mẹ Nguyễn Ái đều qua đời vì tai nạn giao thông. Nhưng đó chỉ là cái vỏ thôi. Vương Đăng Khoa dùng tiền che đậy tất cả.” Đôi mắt nâu sẫm cùng cặp chân mày chau lại xoay sang Văn Thành, đầy chất nghi vấn, như thể muốn hỏi lớn: “Làm quái gì mà cậu biết được?!” “Ấy, đừng nhìn tôi với ánh mắt ấy,” Văn Thành đưa hai tay trước mặt. “Là con cáo của cậu thấy hộp bí mật của tôi hình như chưa đầy hay sao ấy, nên lại nhét vào thêm.” Đôi mắt Ác Ma nheo lại. “Lúc nào?” “À… là… sau khi thăm Yến Nhi, cái hôm mưa tầm tã ấy.” “Sao phải với cậu?” mắt càng nheo lại hơn. Văn Thành cười xuề xòa. “À, vì… tôi cho ấy mẩu tin về cậu, thế là nàng cảm thấy nên bù đắp gì đó cho cái hộp xinh của tôi ấy mà… haha…” (^^” sao hok cả lũ nhìu chiện deee) Chút nhận thức lướt qua gương mặt thanh tú, khiến những đường nét của thịnh nộ dần dần giãn ra, rồi trở nên bình yên cách bất ngờ. “Ra thế.” “Đến thế mà vẫn còn cậu quả tài năng,” Văn Thành hết lời tán thưởng, chả thèm nể nang gì lòng tự trọng của ai kia. “Nhưng chung là, Nguyễn Ái của cậu có đầy đủ lý do để trở nên hấp tấp như thế trong chuyện này, đến nỗi chờ được cậu về để cùng kéo . nàng dù gì cũng chờ cậu ở nhà cả đêm, còn đòi gi nữa?” “…” “Với lại, cậu có biết mai là ngày gì ?” Đoạn như sực nhớ ra điều gì, Văn Thành rút từ túi áo ra hộp nhung và đặt lên bàn. Hộp màu xanh lơ có hằn mấy chữ Tiffany & Co. vô cùng bắt mắt. “À, tôi quên mất. Dĩ nhiên là cậu nhớ rồi, nếu đâu bảo tôi chuẩn bị thứ này nhỉ?” Văn Thành mở nắp chiếc hộp, bên trong là hoa tai bằng thứ pha lê xanh màu quen thuộc. “Là Tanzanite thuần 11.2 carat đấy, hệt như cái lúc trước cậu đặt làm. Loại đá này khó tìm đâu ra kích cỡ lớn độ này. Thuộc hàng hiếm hoi gắt gao. Lần trước cũng may cậu có sẵn viên đá, lần này họ phải sang đến tận Châu Phi để tìm kiếm… Rất hợp làm quà sinh nhật cho ai đó, vừa lúc thành đôi với chiếc còn—” “ là gì?” hề chú ý đến đoạn thông tin dài dòng của chàng phó tướng, Võ Chính Luận lặng lẽ ngắt lời. “Hả? gì?” Mất hết kiên nhẫn, Chính Luận đóng sập nắp hộp. Văn Thành thoắt cái bắt được ý. “À, à, là… quá khứ của phản diện ấy à?” Đôi mắt Chính Luận phất lên, chờ đợi. Thở dài, Văn Thành ngã người ra ghế, hai tay gác sau gáy ra chiều thoải mái vô cùng. “Mà trước hết, tôi phải hỏi cậu câu: cậu có biết tại sao tôi cho rằng Tanzanite là thứ đá quý rất thích hợp với sinh nhật của Nguyễn Ái ?” Đôi mắt devil nheo lại, có vẻ nghĩ ngợi gì đó. “Tanzanite ban đầu được gọi là ‘blue zoisite,’ trong tiếng , lại rất gần với ‘suicide’, tức ‘tự sát’.” Văn Thành nhắm mắt lại vài giây, khi mở ra mất hẳn nét khôi hài thường ngày. “Đúng vậy, sinh nhật Nguyễn Ái cũng chính là ‘ngày-tự-sát’.” * * * Hoàng Thạc Hy đứng tựa người vào gốc cây đào, tay khoanh lại nhìn về bóng lưng người con ngồi lặng im chiếc ghế dài trơ trọi – nằm bơ vơ nơi mép đá hướng ra biển, lòng tài nào hiểu — và cũng muốn hiểu — con người với tính cách oái oăm này. Lúc Nguyễn Ái bảo với rằng, vượt đường xa thế này, gấp rút như thế này, là để đón mẹ; Thạc Hy có phần chột dạ. đanh đá này cũng hiếu thảo vậy sao? Đến nơi, chỉ trông thấy lên trò chuyện vài câu cùng gã đàn ông trung niên, đoạn nhận lấy gói vải rồi quay trở về thuyền, sau đó cầu đưa đến đảo Toshima. “Toshima?” Thạc Hy ngạc nhiên hỏi. “ em đến nhà tôi làm gì? Còn mẹ đâu?” “Vì nhà cũ của tôi cũng ở nơi đó.” Toshima là vùng đất với dân số chưa đầy bốn trăm, là hòn đảo lạ đời nhất nước Nhật. Bởi nửa thuộc về Hoàng Thạc Dã — dẫn đầu hội yakuza tiếng tăm, còn nửa kia do chính phủ quản hạch. Có lẽ nào bé này sống đấy mà biết nhỉ — dù cũng rất hiếm khi chịu về nhà tổ của người gốc bản xứ này… Chưa hết “choáng” vì câu trả lời thứ nhất, nàng hồ ly đùn vào thông tin động trời thứ nhì. “Còn đây là mẹ tôi,” cười cười, tay gỡ lớp vải đen bao bọc ra, để lộ chiếc hũ sứ trắng muốt. “Bấy lâu tìm kiếm xa xôi, ngờ xác bà dạt vào hòn đảo gần Toshima đến vậy.” Đón mẹ, hóa ra là đón người chết. Rồi, cũng chẳng hỏi han gì hơn, đưa đến Toshima, đường mới biết cha ngày xưa là người thợ làm bánh chuyên rong ruổi đó đây chiếc RV cùng con , hiếm khi trở về nhà nên chẳng mấy khi gặp được mặt họ. Chả trách nhớ ra mình gặp qua này. lạ đời khi xây căn nhà gần sát vách đá thế này — Thạc Hy nghĩ thầm khi xe lăn bánh đến trước căn nhà gỗ hai tầng, ngói đỏ, thiết kế đơn sơ nhưng ấm áp vô cùng — song ít ra nó cũng hướng ra mặt biển. Khá nên thơ. Điều kỳ lạ của nơi này chỉ ở vị trí căn nhà, mà còn chiếc ghế đá trơ trọi hướng ra biển, và nhất là hàng rào gỗ bao bọc vách đá — tự dưng lại hổng lỗ khá to ngay trước chiếc ghế. Khi được hỏi, Nguyễn Ái chỉ lắc đầu, mắt nhìn xa xăm: “Ông ta đặt cả vợ lẫn con lên buồng sau. Sau đó lao xe xuống biển.” À, là tự sát. Hoàng Thạc Hy khẽ mỉm cười đầy ý, quá hiểu về chính bản thân mình. Song lại chẳng có tâm trạng tìm hiểu, thế là quay về gốc đào kề nhà để lẳng lặng quan sát. Có số chuyện, muốn đào bới sâu vào, để tránh bản thân bị sa lầy quá khứ… Nguyễn Ái ngồi đấy nhìn hoàng hôn đỏ rực cả góc trời, trong lòng mình cảm giác ra sao. Có lẽ có chút vui, chút hoài niệm, chút xót xa. Nhưng tuyệt nhiên hề mang chút hận thù đối với hai con người tàn nhẫn nhất thế giới — lần lượt bỏ rơi chốn này. cúi xuống, tay dỡ nắp hũ ra, gió biển làm tro cốt phân tán khắp nơi, hư ảo như sương mù buổi sớm. “Mừng mẹ trở về nhà, Maiko,” khẽ. Maiko Matsumoto là người phụ nữ xinh đẹp lộng lẫy, cái vẻ đẹp của người đàn bà suốt đời chỉ sống vì bản thân, sống theo thời khắc. Khi người này ở bên cạnh người này, đến lúc chán rồi ngần ngại phủi áo ra . Maiko rời bỏ chồng mình lúc Nguyễn Ái chỉ mới ba tuổi, hoàn toàn chút ấn tượng về người đàn bà này. Chỉ biết bà đẹp tựa nàng tiên. Và ba mình bà say đắm. “Ai-chan sau này lớn lên nhất định phải xinh đẹp như oka-san (mẹ), biết ?”đó là lời cửa miệng mỗi bữa sáng thức dậy của Nguyễn Tiến — người thợ làm bánh tài ba nhất thế giới. Và cũng là kẻ si tình nhất nhân gian. Bỏ xứ đến đất nước mặt trời cũng vì người, chọn ở lại cũng vì người, ra cũng vì người. Đó là những gì có thể bao hàm toàn bộ cuộc sống của Nguyễn Tiến: tất cả vì người mang tên Maiko. Đặt tên con là Ái, cũng do đó mà ra. Vì Ái trong Tiếng Việt, hay Ai trong Tiếng Nhật, cũng đều mang cùng nghĩa mà thôi: Tình . Vậy là, chỉ khi mới ba tuổi, Ai-chan lững thững cùng ba khắp gần nửa bề mặt đất nước, chỉ để tìm ra cái tên Maiko. Lúc đó, tuổi thơ bé dại, lại thường nghe ba tấm tắc ngợi khen nhan sắc của mẹ, nghĩ: Tình nhất định xuất phát từ cái đẹp! Vậy là ý niệm hình thành cách tự nhiên:Con người ta nhau chỉ vì vẻ bề ngoài. Dĩ nhiên, sau này càng lớn cách nghĩ có chút đổi khác, song lại theo chiều hướng thường tình. cho rằng vẻ đẹp của đối phương luôn tỷ lệ thuận với những cảm giác có thể khuấy động trong . Và Nguyễn Ái khao khát có thể người hết lòng, vì thế luôn truy cầu cái đẹp cách mù quáng. Ngày lên mười hai, họ tìm được Maiko. Maiko xinh đẹp tuyệt trần. Lúc này trở thành phu nhân của Vương Đăng Khoa — bấy giờ vốn chỉ là nhân viên quèn của Tòa Đại Sứ Việt Nam đất Nhật. Maiko có vẻ kinh ngạc khi trông thấy họ, xúc động khi ôm chầm Ai-chan vào lòng, nước mắt chảy dài làm ướt cả má . Trong thời khắc ấy, đột nhiên Ai-chan biết mình hề ghét bà. Tại sao phải ghét chứ? cho cùng, Maiko cũng chỉ đuổi theo hạnh phúc của bản thân mà thôi. con người ích kỷ sinh ra đứa bé ích kỷ. Đứa bé ích kỷ đó cũng chẳng có lý do gì để thù hận người mẹ ích kỷ bỏ rơi mình – vì những nguyên do ích kỷ kém. cho cùng, họ cùng dạng người. Thế rồi, ngày ăn mừng sinh nhật thứ mười hai của Ai-chan, Maiko xiêu lòng, chịu quay về căn nhà gỗ bé hòn đảo Toshima định mệnh — nhưng chỉ trong ngày ngắn ngủi, cốt để bù đắp cho đứa con đáng thương. Họ đến cửa hàng mua bánh kem, chiếc bánh kem đầu tiên Ai-chan được nhận, đó có những đóa hoa hồng đỏ thắm mà Ai-chan vô cùng thích — trùng hợp thay — cũng là loài hoa ưa chuộng nhất của Maiko. Sau đó lại ghé mua kimono, vào đền thờ cầu phúc, rồi mua cả bong bóng, gà chiên, sushi, đèn cầy, nước ngọt… tất cả những thứ mà suốt chín năm qua Nguyễn Tiến dường như quên bẵng. Cũng đúng thôi, khi tâm trí ông chỉ chú tâm đến người, khó lòng nào chú tâm đến ngày sinh của đứa trẻ cỏn con… Chiếc RV gắn kết suốt bao năm với hai cha con đâm thẳng vào hàng rào cột gỗ, trong lúc rơi làm ngất Maiko, bánh kem tay bà đổ ập xuống sàn, lăn lóc. Những bông hoa đỏ thắm lúc đó méo mó đến tội nghiệp. Ai-chan bò đến bám vào người mẹ, nước mắt kinh hãi ngừng tuôn rơi. Chợt có bàn tay nắm kéo ra, Nguyễn Tiến đau xót nhìn đứa con thân còn hơn da thịt, khoác vội chiếc áo phao vàng vọt lên người rồi mở cửa kính, đẩy vội ra ngoài, trước khi chiếc xe kịp chìm hẳn xuống nước. “Đừng, ba ơi! Đừng bỏ con! Đừng bỏ lại con!” Ai-chan gào khóc, bàn tay bé luồn vào cửa kính níu lấy người thân thiết nhất đời. “Cho Ai-chan theo với…! Ai-chan muốn theo ba và oka-san…!” “Ái à, Nguyễn Ái, hãy nhớ… nhất định phải sống để …” vặn kính lên, mắt ông ngấn nước, thống khổ biết bao năm ùa ra như sóng vỡ bờ. “Nhớ phải nhiều, đúng nghĩa, đừng như ba nha con…” Cửa kính khép sát. Nơi dung chứa hai cha con họ suốt chin năm qua dần dần bị làn nước xanh nuốt chửng. Cùng ba, cùng mẹ, cùng cả chiếc bánh sinh nhật đầu tiên chưa động đến tý nào… Đó, cũng là lần đầu tiên Nguyễn Tiến gọi đúng tên . Là Nguyễn Ái. Chứ phải Ai-chan — tình ảo vọng với người đàn bà có trái tim dễ lung lạc. Đời có lên tiếng hỏi, vì sao Nguyễn Ái lại ích kỷ vô cùng? À, sinh ra bởi những con người ích kỷ, bản thân còn có lối thoát nào hơn — ngoài tự lấy bản thân? năm đầu sống sót, trôi vật vờ trong nhi viện, Nguyễn Ái cũng căm ghét ba lắm, hận ông vô cùng. Vì ích kỷ ra cùng mỗi Maiko, đến cả đứa con ruột rà cũng cho chen lấn vào bức tranh đoàn tụ. Sau khi được Vương Đăng Khoa phát ra tồn tại và nhận cấp dưỡng, quay trở lại chốn này lần đầu tiên sau kiện đau lòng. Đó là ngày sinh nhật lần mười bốn. Bước chân sát vách, đá rơi xuống làn nước xanh ngọc, lợn cợn sóng trắng, mùi muối biển xộc lên làm mặn nước mắt, đắng cả trái tim. Chỉ bước thôi, đơn rồi chấm dứt. Chỉ bước thôi, ở trong vòng tay của hai đấng sinh thành. Chỉ bước, là có thể dỡ bỏ cái thế giới nặng trịch vai và bước như con người đúng nghĩa. Chỉ có bước. Vậy mà, làm nỗi. Hèn nhát quá … La lớn cái tên Nguyễn Tiến, thề với người đó nhất định , và hết mình! Tâm thức chợt hỏi: Chiếm hữu được sao? Còn phải hỏi sao? Cũng như thứ tình duy nhất được chứng kiến: Chiếm được tự tay hủy diệt! * * * “Chuyện là vậy đó.” Văn Thành thở dài, đoạn tiếp lời. “Tôi từng hỏi ta, tại sao cuối cùng lại chịu về ở cùng Vương Đăng Khoa, sau hai năm cứ chỉ khăng khăng đòi phí trợ cấp mà thèm gặp mặt.” Khuôn mặt Võ Chính Luận bấy giờ có vẻ thất thần, mắt nhìn đăm đăm vào điểm chết sàn nhà, đôi tay gác gối có phần thả lỏng. Lắc đầu, Văn Thành lại thở dài… “Con bé bảo rằng: cuộc sống của đứa tạp chủng mồ côi cha mẹ đối với cái xã hội đó, còn đáng đồng tiền 1 yen. Liệu có gì đáng phải nuối tiếc…?” Bàn tay ai kia khẽ nắm lại, run rẩy. “Và, đơn có sức mạnh kỳ lạ, nó khiến con người ta ngay đến cả đồng hành của kẻ thù… cũng trở nên vô cùng quý báu. Con bé chỉ đơn giản muốn ở cạnh ai đó, cảm thấy cần và được cần – cho dù đó có là kẻ gián tiếp gây ra cái chết của cha mẹ, và bản thân suốt đời khó lòng tha thứ cho người đó…” Đến đây có người dường như quá sức chịu đựng, bèn bật người đứng dậy. “Cậu đâu?” “Nhật.” “Cậu biết Nguyễn Ái đâu sao? bé hề nhắn lại địa điểm.” “Toshima,” Võ Chính Luận đáp gọn lỏn, tay khoác vội vào chiếc áo da đen tuyền sẵn vắt ghế, rồi đợi Văn Thành gạn hỏi thêm mà quay sang ra lệnh. “Gọi cho Derek, chuẩn bị phi cơ. Xuất phát ngay lập tức.” Tuy có vẫn còn thắc mắc vì sao thiếu gia Võ Gia lại biết được địa điểm của Nguyễn Ái, và lại còn là địa bàn của Hoàng Thạc Dã nữa chứ! Song hỏi gì thêm, khóe môi lại cong lên để lộ nụ cười hài lòng. “ bây giờ có muộn lắm ?” Văn Thành gọi với theo khi Chính Luận tiến vào phòng sách lục tìm passport. “Bây giờ có lẽ phản diện đường về đây rồi!” Từ trong trở ra, Võ Chính Luận tay cầm passport, tay ôm mũ bảo hiểm, bất nhẫn lên tiếng. “Theo tính toàn đến—” Giọng chợt nín bặt. Ánh nhìn của khóa chặt vào điểm nhất định phía sau Văn Thành. Dự cảm lành khi trông thấy vẻ mặt ngày càng biến sắc của vị thiếu chủ, văn Thành quay ngoắt người lại. Hãi hùng khi trông thấy cảnh tượng màn hình. Hoàng Thạc Hy … ôm hôn Nguyễn Ái! Còn chưa kịp hiểu tình, hay lắng nghe thêm về kiện giật gân này, mọi hình ảnh vội tắt ngấm. Màn hình rạn vỡ. Vật thể nặng tay Võ Chính Luận giờ còn đấy. Mà lao thẳng vào hình ảnh hai kẻ môi kề môi được phát sóng toàn quốc kia. Nguyễn Ái à — Văn Thành la lên trong tâm trí — em gây ra tai họa gì rồi?! Cùng lúc đó, chiếc limousine trắng lao như tên bắn con đường cao tốc hướng đến Phi Trường Quốc Tế Haneda, có kẻ cũng sững sờ, mặt mày tái mét khi trông thấy cảnh tượng màn hình trong xe. “Nguyễn Ái à,” kẻ này khẽ lầm bầm tự hỏi cách vô thức, đôi bàn tay rịn mồ hôi quấn chặt vào nhau “mày gây ra tai họa gì rồi?” Đó cũng là điều cuối cùng Hoàng Thạc Hy nghe thấy từ Nguyễn Ái, trước khi mọi vật đột nhiên rơi vào bóng đêm nhốn nháo.
Chương 29 Nhớ và Sợ Nhớ và sợ, hẳn có cùng chung gốc rễ. Sân Bay Quốc Tế Phố Đông, Thượng Hải. “Cái gì?!” Người đàn ông trong âu phục đen ngồi thủ phục xuống chiếc ghế dài trong phòng chờ đợi. Sau vài phút lắng nghe trong im lặng, gương mặt ông từ từ chuyển sang trắng bệch; vẻ oai vệ, xa cách khi đứng bục đàn, hùng hùng hổ hổ phát biểu vài giờ trước bỗng dưng tan biến. Cuối cùng, bàn tay cầm điện thoại buông lơi, đầu ông gục xuống giữa hai gối, những ngón tay bất lực luồn vào tóc chống đỡ khối thông tin nặng trịch vừa được đổ vào đầu. “Ngài bộ trưởng!” Bí thư Đan lo lắng nhìn vị cấp của mình, đôi mắt e dè lướt qua cảnh vật xung quanh. lẽ… lẽ lại trở cơn ngay lúc này…? “Ngài bộ trưởng, ngài muốn tôi đưa đến phòng nghỉ riêng chứ? Tôi có thể cầu sân bay dàn xếp.” “ cần,” Vương Đăng Khoa tay đưa lên ngăn cản, đầu vẫn chưa chịu ngước lên. “Tôi sao, chỉ hơi chóng mặt. đáng ngại.” “Có chuyện gì sao?” Im lặng hồi lâu, bàn tay ông chợt nắm lại. Ngửa đầu lên trần nhà, Vương Đăng Khoa hít hơi dài, trong vòng mười giây – hoàn toàn khôi phục phong độ nhà chính trị gia điển phạm. Bí thư Đan quan sát chuyển biến này với đôi mắt chứa chan khâm phục. Mắc phải chứng bệnh quái ác, vậy mà vẫn điều khiển được bản thân cách hoàn hảo. Vương Đăng Khoa quả hổ danh là Vương Đăng Khoa. luôn có ý nghĩ hão huyền rằng: Nếu phải vì bị bệnh tình ngăn trở, thiết nghĩ giờ đây người ngồi chiếc ghế Chủ tịch nước kia cũng là vị Bộ trưởng tuyệt vời này. Nhưng xem ra, trong trường hợp của Vương Đăng Khoa, hão huyền cách xa thực tế là bao. “ về nước nữa. Đặt cho tôi chuyến bay sớm nhất Tokyo.” “Vâng,” Bí thư Đan nhanh nhẩu đáp, quá quen thuộc với phong cách làm việc rất kiên quyết của ngài Bộ trưởng, nên muốn hỏi nhiều, cũng muốn tạo thêm gánh nặng cho ông. “Còn nữa,” ông dứt khoát đứng lên, đầu ngẩng cao, phong thái uy nghi như ông hoàng. “Thông báo về nhà tôi, bất cứ ai gọi hay tìm đến nhà để hỏi han về Nguyễn Ái. Bảo rằng nó cùng bạn sang Châu Âu du lịch, ngày về chưa xác định.” “Vâng.” “À,” đút tay vào túi quần, ông quay sang Bí thư Đan với vẻ nghiêm nghị thường ngày, mày khẽ chau lại. “ cũng nên biết chuyện.” “Vâng!” Giọng lần này ràng hồ hởi hơn. Hóa ra ông vẫn còn nhớ đến . “3:00 AM hôm nay, chiếc xe chở Hoàng Thạc Hy và Nguyễn Ái đến phi trường gặp tai nạn. Người của Hoàng Thạc Dã nghi ngờ là do việc làm của những thế lực đối kháng trong tổ chức Võ Gia. Để tránh việc công khai đem đến bất lợi cho bản thân và nạn nhân, Hoàng Thạc Dã ém nhẹm mọi việc, trường cũng được thu dọn chút tỳ vết. Trước khi biết được ai là thủ phạm đứng sau, họ quyết định bứt dây động rừng.” Đan Thanh Hòa tròn mắt nhìn cấp của mình, phải ngạc nhiên vì thái độ trầm tĩnh của ông trước tai nạn của Nguyễn Ái, mà là những thông tin ngầm về Võ Gia vừa thoát ra từ ông. Làm thế nào ông biết những chuyện này? Nếu phải theo ông đến gần năm năm, hiểu quá con người và cách làm việc của ông, nghĩ ông chính là nhân vật kỳ cựu trong tập đoàn hắc ám này! “Còn… còn… cháu nhà sao hả, ngài bộ trưởng?” ấp úng. Vương Đăng Khoa khẽ lắc đầu. “ sao. Chỉ ít xây sát. Va chạm vào đầu khá nặng nhưng nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ có…” “Có chuyện gì?!” Thở dài, tay ông lại đưa lên trán, vẻ mệt mỏi hằn những đường nét góc cạnh. “Điều rắc rối.” * * * “Nè, dậy .” Đầu nhức kinh khủng, Nguyễn Ái lay lay mái tóc vàng rơm rối bù ngã ra giường — tệ hơn nữa, mắc kẹt cả tay vào đám rơm đấy. “Cái tên ‘dê chúa’! Dậy mau!” Chịu hết nỗi, hét to, tay tê rần cả rồi! Đồ dê dỏm này tính làm gì đây?! Cái tên trai--ra-trai, --ra- kia vẫn chưa chịu ngước lên, nhưng đôi vai lại run lên bần bật. ràng là cười râm ran mà. Tức! cố gắng hồi phục khả năng điều khiển các giác quan của mình. Khi máu huyết bắt đầu thông xuống những đầu ngón tay bị kẹp chặt, nụ cười ranh mãnh nở rộ môi hồ ly. Ngọ nguậy… ngọ nguậy… OUCH! Hoàng Thạc Hy bật người dậy, tay ôm chầm lấy cái mũi đỏ hoe. Trông thấy khuôn mặt nhăn nhó của , hận mình có máy ảnh để chộp lại cảnh sắc lúc này: Casanova bị người véo mũi. Haha… Cuối cùng “đấng dê chúa” chịu đối diện nhìn mặt . Song kết quả lại khiến kẻ nằm liệt giường kia cực kỳ khó ở. Ánh mắt Hoàng Thạc Hy lúc bấy giờ vô cùng mềm mại, tràn đầy hơi ấm và chút thỏa mãn… Cái gì thế này? Lại đóng phim cưa với sao? Cái tên này có phải là người thế…?! vô cùng khó chịu vì chuyển biến của tình huống, Nguyễn Ái bỗng nhiên nhận ra cảm giác rất quen thuộc, cứ như từng trông thấy ánh nhìn ấy đâu đó trong những ngày đầu tiên… Bất giác lớn. “Cậu có cách nhìn người khác hệt như Chính Luận vậy!” “Hả?” “Cái cách cậu nhìn tôi, cứ như Chính Luận nhìn Yến Nhi lúc xưa.” “Ý bảo tôi nhìn như thú cưng?” “Ý tôi bảo cậu nhìn tôi như thế thân – ” mỉm cười, mắt lóe lên ánh nhìn ám thị “- của người khác.” Im ắng. Xem ra “chọt” trúng chỗ hiểm rồi… Quả hổ danh hồ ly! — đương vênh mặt, thầm tự mãn hết sức. (=w “Đừng túc trực bên cạnh tôi cứ như mình là người tình ấy, kinh dị quá ,” dùng sức lồm cồm ngồi dậy, thều thào. “Có ta đến cỡ nào cũng đừng phát tiết tôi. Gánh nổi đâu.” khôi hài tuy vẫn ngự trị gương mặt xinh đẹp đến bải hoải, nhưng đôi mắt đen tuyền kia giờ nheo lại, có phần dè chừng. “ ta? Thề là biết em gì đấy.” “Vậy sao?” nhướn mày, cảm thấy càng chuyện, càng tỉnh táo hơn nhiều. Nhoẻn cười đầy tinh ý, hỏi . “Biết trước lúc tôi lịm , có người gọi nhầm tên tôi với ai ?” hài hước vẫn hữu. Nhưng Nguyễn Ái thề cơ mặt khẽ giật. Trời ạ! Còn chưa chịu biến cho nhờ nữa? thế, muốn ở đây bổn tinh “bồi” thêm vài cú nữa cho chừa! Nghĩ là làm, hồ ly ta bắt đầu bài ca khích tướng: “Nghĩ cũng đúng. ta dù gì cũng từng gặp tai nạn giao thông mà…” “…” “Nhưng tôi may mắn hơn là còn tỉnh lại…” “…” “Cái tên người đó là gì nhỉ? À… à… Trần Ánh Dương…? Trần Ánh Dung…? Trần—” “Thôi được rồi,” Hoàng Thạc Hy cười xuề xòa, hai tay đưa lên xin hàng. “Tôi chịu thua, được chưa? Muốn đuổi tôi cũng đâu cần lắm chiêu như vậy. Haha…” Ai kia bèn cong môi dè bĩu. Đến khi con người đó bước nữa rời khỏi phòng, tấm lưng độc như chợt đông lại, cảm xúc hệt nước rỉ qua ống phễu chứa đầy sỏi đá; từng chữ từng từ thấm nhuần hoang mang mới được thoát ra: “Có là… tôi gọi tên ta ?” chớp mắt. “Dĩ nhiên là rồi. Lúc đó đau gần chết còn có tâm tri để ý người ta gì à?” Bẵng lúc, tưởng chừng có tiếng thở phào nhõm. Rồi, cánh cửa đóng lại khẽ khàng. Haizz… — thở dài, nhìn chằm chằm vào cánh cửa trắng muốt — Lúc đó ta nhớ thôi, nhưng vừa rồi phải nhà ngươi vừa gào tên người ta trong tâm thức đó sao? là… đồ dê ngốc. Dù hiểu giữa hai con người đó có những cản ngăn gì, cũng khỏi cảm thấy ngưỡng mộ. Tình cảm được bồi đắp từ tuổi thơ, eh? Nghe sao mà bền chắc quá… Cho dù sau này đến được với nhau, vẫn nhớ nhau suốt đời, khắc ghi trọn kiếp… Chợt, nhớ người ta của mình đến phát khóc… (;__ Dù lúc tỉnh lúc mê, cũng ngờ ngợ ra mình nằm dài thế này ít nhất ba ngày. Và trong suốt những lần tri thức vật vờ đó, có đôi lúc trông thấy đôi mắt lo lắng của Vương Đăng Khoa, hay nụ cười nửa miệng của Hoàng Thạc Hy, và còn vài con người xa lạ mà trí nhớ dung nạp nỗi… Nhưng sừng sững ra đấy, mê tỉnh gì mặc kệ, 24/7 đều là diện của người… Kỳ lạ là, nhớ nhiều đôi mắt sâu mê hồn, hay chiếc mũi thẳng tít tắp, hay khóe môi cong hoàn mỹ từng thời khiến điên đảo… Mà… là cảm giác môi tựa môi ngọt lịm, nhớ tấm lưng rộng ấm hay tỳ má lên, nhớ cả cái cách bàn tay chai sạn mơn quai hàm, hay thậm chí cái siết tay đau đến thốn xương… (Khiếp, cả đau cũng nhớ, đúng BT nhiều tập ^w^) Xem ra … lại chuyển sang bằng xúc giác mất rồi…! Lại chỉ nhớ toàn mấy chuyện sờ mó… biến thái quá mà… (>.<) Mãi lo nghĩ, hề chú ý đến tiếng cửa mở. lúc sau, khi ngơ ngác ngước lên, nụ cười hiền hòa của Vương Đăng Khoa mới đập vào mắt. Trong lòng chợt ấm lại đôi chút trước diện của cá nhân quen thuộc. “Xem ra thuốc mê tan hết rồi. Con cảm thấy tỉnh táo chứ?” “Dĩ nhiên,” cười cách tự tin. “ đâu đuổi được ‘tên dê chúa’ kia ra khỏi đây.” “Hả? Ai?” “Hoàng Thạc Hy.” “Cậu trẻ đó mà là…” ông liếc mắt về phía cửa, có vẻ tin. “ đúng, trông lễ phép đàng hoàng thế mà…?” Nguyễn Ái trợn mắt. Lão Vương này chỉ nhìn địch thủ quan trường hay, còn đối với dạng sát thủ tình trường này … (=_=”) Mà… cũng chả trách được. Vương Đăng Khoa và Hoàng Thạc Dã vốn là bạn chí cốt từ những ngày lặn hụp ở Oxford, dù sau này mỗi người con đường, đôi lúc cùng nhau chơi vài ván goft hay hưởng thụ tách trà thơm vẫn phải là điều thể. Huống chi, địa bàn của Hoàng Thạc Dã vốn nằm bên Nhật, cũng đụng chạm gì đến bạch đạo nước nhà. Thêm nữa, lần này nếu phải vì Hoàng Thạc Dã và Hoàng Thạc Hy, cũng chả biết mình rục xương ở xó xỉnh nào rồi. Như vậy… gặp được ai kia nữa. Vì thế phải biết ơn. “Tôi muốn về nước,” gấp gáp , mắt sáng lên phấn khởi. “Bây giờ?” “Phải.” “Nhưng con vừa tỉnh…” “Mặc kệ, tôi muốn về,” phụng phịu, mắt ươn ướt, hai tay vò vò tấm chăn ra chiều khổ sở vô cùng. “Tôi nhớ Võ Chính Luận.” Khuôn mặt con người luôn làm chủ tình hình kia đờ ra, ngờ có ngày lại nghe được những chữ này từ miệng con bé vô tình nhất thế gian, nhất thời biết phản ứng thế nào, bèn rụt rè gật đầu. “Ờ… được.” “Dù gì … con cũng hôn mê khá lâu, cũng nên đứng lên lại rồi…” “Cũng đâu lâu lắm, cùng lắm vài ba ngày, làm khó được thân hình dẻo dai của tôi đâu, haha…” cười chợt nín bặt. Cái… con người kia, sao lại nhìn với đôi mắt lạ kỳ như thế…? phải điều gì sai chứ? “Ái à…” Vương Đăng Khoa thảng thốt, giọng có hơi dè dặt. “…Con… con hôn mê hơn tháng rồi.” Eh? tháng? À, . Hơn tháng?! (O__o)!!! Thế là, cái kẻ hay làm người sững sờ kia, giờ đây lại bị tình huống làm cho đờ ra toàn tập. . * * * Đêm đó, có ai đó lòng mãi yên. “Em biến đâu hết hơn tháng nay thế? Có biết mình gây ra họa lớn rồi ?!” nhíu mày, sao mà cái giọng này… lại trả lời số này thế? “ Chính Luận đâu? Sao lại nghe máy?” “…” “Văn Thành!” Bên kia có tiếng thở dài. “Cậu ấy… lúc này đem theo điện thoại.” “Có chuyện sao?” Biết là có chuyện, mà vẫn hỏi câu này, khờ quá mà… “Từ khi trông thấy cái tin tức đó… rồi gọi đến nhà em, người ta lại em theo bạn sang Châu Âu…” ‘Theo bạn sang Châu Âu’… Vậy chẳng khác nào bảo cuốn gói bỏ trốn cùng Hoàng Thạc Hy?!!(=o “Có chuyện đó sao?” vờ vịt sững sờ, giọng mỉa mai cũng chẳng biết chỉa vào ai. “Từ lúc nào mà Châu Âu nồng nặc mùi sát trùng thế này?” “ tóm lại, em đâu—” “Chuyện đó quan trọng!” gắt ngang, dự cảm xấu cứ ồ ạt đổ xuống khiến sống lưng lạnh toát. “Em muốn biết Chính Luận bây giờ thế nào!” Phật ơi Phật, Chúa ơi Chúa, kẻ chưa bao giờ tụng kinh hay cầu nguyện như , giờ đây tự nguyện mang vác cả hai tôn giáo, chỉ xin các Người đừng để chuyện nghi ngờ xảy ra…! “…” bên kia có vẻ như đấu tranh dữ dội. “Giận dữ lắm ?” sốt sắng tiếp lời. “….” “Cáu gắt?” “….” “Coi nào, lẽ chút phẫn nộ cũng có?” Tiếng thở dài sườn sượt, dù qua điện thoại đường dài, vẫn có thể nghe mồn . “. chút nào.” Thế giới xung quanh trong giây dường như chao đảo, điện thoại tuột khỏi bàn tay rơi xuống sàn nhà, rồi tắt ngấm. Cảm giác như vừa bị người dội cho gáo nước lạnh rét căm. Buốt. Và tê dại. Hệt lúc nghe Hoàng Thạc Hy thốt ra câu ngày nào… “…trong thế giới của Võ Gia Chính Luận, người ấy -còn-tồn-tại.” “ phải chứ?!” Đấm mạnh vào chiếc gối đùi, dường như hét lớn vào khoảng câm lặng. “Như thế thôi mà coi tôi hề tồn tại rồi?!” Chợt sợ hãi ghê gớm. * * * 40 tiếng sau. Nỗi sợ như lây truyền xuyên suốt 4331 km đường trường. Võ Chính Luận cách nào xem Nguyễn Ái hề tồn tại. tồn tại ở khắp nơi. Ngủ, cũng nghĩ. Ăn, cũng nghĩ. Ngay cả thở, cũng nghĩ. Rồi lại sợ. Sợ ngày, để tháo gỡ ra khỏi lồng ngực mình, phải dừng luôn cả ba việc . À, mà còn sợ việc tháo gỡ ra hơn vạn lần ấy chứ. Tức giận? Có. Nhưng chỉ sau 24 tiếng trông thấy , nghe được giọng , chạm được vào làn da ấm nồng; nỗi căm hờn bỗng biến thành lo sợ. Lại sợ! Cuốn mình lại trong cái vỏ vô cảm, lần nữa, cậu bé Võ Gia Chính Luận ngày nào lại chồng đè hình ảnh người đàn bà mang cùng dòng máu lên người Nguyễn Ái. Nếu cũng như người đó, biến mất khỏi thế gian, tài nào tìm ra được sao? muốn tìm , muốn lặn lội đến hòn đảo Toshima định mệnh, muốn vác thân trải khắp Châu Âu phồn hoa, thậm chí — muốn cày sâu xuống chính lòng quả đất. Nhưng lại sợ. Sợ tìm thấy rồi, con người tồn tại trong tim phải là nữa, lúc đó liệu điều gì có thể… bảo vệ khỏi …? nhất định hóa điên, đem tình của mình tổn hại đến mức có thể. Hoặc cũng có thể, tổn hại bản thân mình để trừng phạt . Cả hai đều dẫn đến hối hận khôn cùng… Vậy nên, tốt nhất là chờ đợi. Chỉ là… sắp bước qua ranh giới chịu đựng rồi! Đến bao giờ… mới trở về đây…? * * * “Em về rồi đây!“ Đôi bàn tay nhắn luồn qua eo ôm chặt, lưng nóng lên vì hơi ấm toàn thân người nào đó áp sát vào, gò má ma sát như chú mèo con nũng nịu. Cảm giác… như được hạnh phúc vây chặt. Hà! – thầm cười rộ trong tâm trí – ảo tưởng à, mày lại đùa cợt với tao đấy ư? “Luận! Em về!” Nhưng sao… ảo tưởng lại toát mùi chân thế này? có lẽ nhớ đến điên dại rồi!