1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng Vũ Chiến Ca - Ẩn Liên ( Hoàn - 93 chương )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 41: Đuổi giết

      rời nữa bước?” nheo mắt lại, giống như cười mà phải cười.

      Trữ Hạ rủ mắt xuống: “ rời nửa bước.”





      chọn tin tưởng nàng, vậy mà nàng lại lừa gạt , phản bội .

      A Mộc Đồ tức giận xé nát chiếc váy của nàng ở giường.

      siết chặt nắm tay, cố gắng đè nén tâm tình của mình, nhưng vẫn thể nào làm giảm được cảm giác đau vô cùng vô tận trong lòng.

      Nàng rồi, chắc về nữa… quá nhân từ chăng, đáng ra phải trói nàng lại mới đúng.

      thể giữ được lòng nàng nhưng ít nhất cũng giữ được con người nàng, vẫn có thể ôm lấy thân hình mềm mại đó, có thể cảm nhận được từng mạch đập của nàng.

      tự giễu mình. A Mộc Đồ à A Mộc Đồ, nhà ngươi hết thuốc chữa rồi.

      Trái tim đau muốn vỡ ra, vừa thống khổ, vừa lạnh lẽo, lạnh như cánh đồng tuyết mà bị bỏ lại mình năm bốn tuổi, lạnh tới mức tìm được chỗ ấm áp nào.

      vô lực nằm giường, đệm còn lưu lại mùi thơm của nàng khiến cho ngực thêm trận co rút đau đớn. Đau đến vậy mà vẫn quyến luyến muốn buông ra, vẫn cứ cố gắng kiếm tìm chút ánh sáng le lói ấm áp.

      Đôi con mắt màu u lục lạnh lùng hiểu sao bị tầng sương mờ che kín.

      nở nụ cười, nơi sâu nhất trong mắt cũng lấp đầy tuyệt vọng.

      Còn dám bước rời, sao nàng có thể đùa bỡn như thế? có thể dễ dàng bị đùa bỡn vậy ư?

      “Trữ Hạ, phản bội ta phải trả giá nhiều… Nàng cũng biết đấy…” thào tự .

      xong, ở khóe mắt chảy ra dòng nước lóng lánh…

      Đêm hôm đó, A Mộc Đồ đem thành Ngọc Châu tấc đất cũng xới tung lên.

      Đêm hôm đó, ngồi bên cửa sổ, gương mặt tái nhợt…

      đêm tìm thấy Trữ Hạ, nàng giống như bốc hơi vào trong khí.

      Cái này cũng nằm trong dự liệu của , nữ tử như nàng nếu muốn chẳng ai giữ được… Nếu như nàng muốn … Nếu nàng muốn…



      Trữ Hạ tỉnh dậy sang sáng hôm sau.

      gian nàng nằm vừa hẹp, lại liên tục xóc nảy.

      Nàng nguyền rủa tiếng, kéo thân thể đau nhức rã rời ngồi dậy.

      thanh sung sướng của nam tử truyền vào tai nàng: “Tỉnh rồi à? Sắp tới thành Thương Châu rồi, cố gắng thêm chút nữa.”

      Trữ Hạ hít sâu hơi, vội vàng kéo màn trúc xe sang, hướng về phía nam tử ngồi bên ngoài đánh xe quát lên: “Kiên trì cái rắm, ai lão tử phải Thương Châu với ngươi.”

      Trong mắt nam tử lên tia ngạc nhiên, nhưng sau đó lại khôi phục vẻ mặt tươi cười, thanh của buổi sáng nghe vô cùng khoan khoái: “Có người ở Thương Châu muốn gặp ngươi.”

      Trữ Hạ chưa kịp suy nghĩ vô thức hỏi: “Ai?”

      “Cố chủ của ta.” Nam tử cười cười, dưới ánh sáng mặt trời, nụ cười rạng rỡ của làm cho Trữ Hạ đột nhiên có cảm giác như chút phiền não nào trong thiên hạ có thể ảnh hưởng đến .

      Sau nửa ngày, nàng mới chui ra ngoài, ngồi bên cạnh , hỏi: “Cố chủ của ngươi là ai? Tại sao muốn gặp ta? Ngươi là ai?”

      Nam tử quay sang nhìn nàng cười, đáp: “Ta là Tần Thiên Sinh, cố chủ của ta muốn ta mang ngươi tới gặp . Về cố chủ của ta đừng nên hỏi làm gì.”

      Nụ cười của làm Trữ Hạ cảm thấy vô cùng quái dị. Nàng bĩu môi, thèm để ý đến nữa.

      Trữ Hạ thêm câu nào. Ngoại trừ mông bị đau nhức vì xóc nảy ra, nàng cảm thấy được đón ánh nắng mặt trời thế này cũng tốt lắm rồi.

      Tần Thiên Sinh trói nàng tức là nắm chắc có thể chế trụ nàng rồi, thế nên nàng cũng phí sức suy nghĩ cách chạy trốn làm gì.

      Được rồi, đây là lấy cớ, có lẽ trong nội tâm nàng cũng có chút chờ mong…

      Tần Thiên Sinh có thể bắt nàng ra khỏi thành Ngọc Châu nhất định phải kẻ tầm thường. Trừ ra, còn có thể là ai?

      Nàng lắc lắc đầu.

      Thời gian là sáng sớm nên vô cùng yên tĩnh, trong thiên địa dường như chỉ có tiếng bánh xe và móng ngựa nện xuống mặt đường.

      Mặt trời dần lên cao, bầu trời cũng càng xanh thêm.

      Lại là ngày trời rất nắng.

      A Mộc Đồ có lẽ tìm nàng suốt đêm qua… nhất định nghĩ là nàng trốn mất, cho rằng nàng là tiểu nhân giữ lời, sau đó vô cùng tức giận, vô cùng… bi thương.

      Lần này nàng muốn rời khỏi . hạ quyết tâm rồi, nàng muốn trốn ở trong ngực , để che chở cho mình.

      Nhưng mà A Mộc Đồ ngu ngốc kia nhất định hiểu lầm.

      Tần Thiên Sinh và Trữ Hạ đều rất ăn ý mà yên lặng. Xóc nảy làm nàng mệt rã rời, mí mắt cũng dần hạ xuống.

      Bỗng nhiên tiếng roi rít lên, xe ngựa điên cuồng lao về phía trước. Nàng cảm thấy bả vai bị người ôm chặt, mở mắt ra liền nghe tiếng Tần Thiên Sinh: “ tăng tốc, coi chừng ngã xuống.”

      Trữ Hạ kinh hãi, sau đó nghe thấy sau lưng có tiếng vó ngựa.

      Nghe thanh , có ít hơn mười con.

      “Là tới để giết ngươi, phải cứu ngươi.” Tần Thiên Sinh có lòng tốt nhắc nhở nàng, như muốn nàng đừng làm loạn nữa.

      Mặt nàng trắng còn chút máu, cần nàng cũng biết kẻ tới có thiện ý. Làm gì có ai mang đại đao, vẻ mặt sát khí cứu người cơ chứ.

      Những mã tặc kia càng lúc càng đến gần khiến cả bình nguyên rộng lớn dấy lên tầng bụi, cả mặt đất như run rẩy.

      Tần Thiên Sinh ra sức quất roi nhưng con ngựa thể chạy nhanh hơn nữa. chỉ có thể thở dài, : “Ngựa mua bằng mười lăm lượng bạc chán.”

      Trữ Hạ suýt nữa thổ huyết. Nàng trừng mắt nhìn , chẳng lẽ tính mạng của nàng phải để lại chỗ này…

      con dao găm bay vút tới, xuyên từ sau xe ngựa bay ra đằng trước, đâm vào thành xe cách mặt Trữ Hạ tới mười phân. Nàng nhìn mũi dao lóe lên hàn quang mà ngừng run rẩy sợ hãi. Tần Thiên Sinh lại với giọng đau lòng: “ lãng phí… Thanh dao găm tốt như vậy, bán được ít bạc đấy.”

      Nếu phải trong tình huống nguy hiểm, Trữ Hạ muốn bóp chết cho rồi. Lúc tính mạng bị đe dọa mà còn được thế sao? Chẳng lẽ người này nghèo tới mức ấy.

      Trữ Hạ muốn rút dao găm ra để làm vũ khí hộ thân, nhưng mãi cũng rút nổi.

      “Ngươi làm đúng lắm, đem dao này tới Thương Châu bán được ít tiền.” Tần Thiên Sinh rồi vươn tay rút dao ra đưa cho nàng. “Làm từ tinh thiết, bọn lại dám đem luyện làm phi đao…”

      Trữ Hạ hung hăng trừng mắt với , đáp lại bằng nụ cười xấu xa. Nàng nắm chặt lấy dao, lại hỏi: “Ngươi có mang vũ khí theo chứ?”

      “Vũ khí gì?” Tần Thiên Sinh ngây thơ hỏi. “Đao kiếm đắt như thế, ta sao nỡ mua chứ?”

      Trữ Hạ còn gì để , biết giả ngu hay ngu nữa. Mặc dù đòn đánh nàng ngất xỉu khá lưu loát, thế nhưng người này sao có thể đáng tin được chứ.

      Truy binh xông tới, con ngựa hí lên tiếng thảm thiết, ngờ nó bị mã tặc đầu dùng đao chém mất cái móng.

      Con ngựa gục ngay xuống mặt đất, xe ngựa lao về phía trước. Trữ Hạ tưởng ngã tới nơi lại được bàn tay siết chặt nơi hông, Tần Thiên Sinh ôm lấy nàng bay tới trước hai trượng, vững vàng hạ xuống đất.

      “Mười lăm lạng bạc của ta…” ngồi xổm trước ngựa mà rên rỉ.

      Trữ Hạ mặc xác , với mã tặc cầm đầu: “Tại hạ chỉ ngang qua nơi này, biết chư vị hùng có gì chỉ giáo?”

      Đại hán kia cưỡi lưng ngựa nhìn xuống, lạnh lùng đáp: “Tiểu huynh đệ, ta và ngươi thù oán, nhưng chúng ta nhận tiền của người khác để đổi lấy mạng ngươi. Chỗ chúng ta có quy củ, ngươi có di ngôn gì cứ , Yên Sơn Vương Ngũ ta nhất định cố gắng thay ngươi hoàn thành.”

      “Người phương nào muốn giết ta?” Trữ Hạ hỏi. Hôm nay tránh khỏi trận chiến sinh tử, ít nhất nàng cũng muốn biết ai muốn giết nàng. Bỏ ra nhiều tiền như thế, Chung Trữ Hạ nàng có giá trị tới vậy sao?

      thể trả lời.” Đại hán đáp. “Muốn tự vẫn hay muốn ta động thủ, tiểu huynh đệ ngươi tự mình chọn .”

      “Biết rồi.” Trữ Hạ gật đầu, chậm rãi tới gần , con dao găm được nàng siết chặt, giấu trong ống tay áo.

      Đại hán kia cũng xuống ngựa.

      “Ngươi muốn mạng ta cũng được, có thể để huynh đệ kia của ta rời ?” Trữ Hạ lại hỏi.

      Tần Thiên Sinh sững sờ, kinh ngạc nhìn nàng.

      Vương Ngũ liếc mắt nhìn Tần Thiên Sinh, thèm để ý tới , đáp: “Có thể. Ta chỉ phụng mệnh lấy mạng ngươi, liên quan gì tới .”

      Trữ Hạ dừng bước, thẳng tới trước mặt Vương Ngũ, mỉm cười với cái. Nụ cười kia như gió vin cành liễu, nhàng mà lạnh nhạt… Nhưng giây sau, mũi chân nàng nhún xuống, cả người lao về phía trước.

      “Lực lượng đủ phải đền bù bằng tốc độ.” Mạc Lăng Tiêu từng với nàng như thế. “Dùng thời gian người khác chém ngươi đao, ngươi phải chém được hai đao.”

      Sống và chết, đôi khi chỉ nằm ở , hai đao đó.

      Đại hán hiển nhiên ngẩn người, tất cả mọi người ở đây, kể cả Tần Thiên Sinh cũng ngờ Trữ Hạ gầy yếu lại có thể phát động đánh lén, hơn nữa còn có tốc độ của con báo. Hung mãnh như con sư tử vậy!

      Ánh mắt nàng khắc trước vẫn còn bình tĩnh, vô hại, giây sau lạnh như băng, tràn đầy lệ khí.

      Vương Ngũ tập võ ba mươi năm, biết trải qua bao nhiêu trận chém giết, phản ứng của cực tốt, thế nhưng cũng thể đỡ con dao trong tay nàng, chỉ có thể đưa tay đánh về phía thân thể nàng. Có câu , phòng thủ tốt nhất chính là tấn công, cũng tin tưởng như thế. đánh nàng, nhất định nàng trốn, như vậy tránh được công kích kia.

      Lưỡi đao xẹt qua mặt Trữ Hạ, máu rỉ ra, mở to mắt, trong mắt ra vẻ tin được, cuối cùng là sợ hãi cái chết.

      ngờ Trữ Hạ trốn.

      Cùng lúc, thanh thanh thúy do viên đá đánh lên thanh đao và thanh vũ khí đâm vào cơ thể người hòa lẫn với nhau.

      Chung quanh yên tĩnh tới mức có thể nghe cả tiếng gió.

      Trữ Hạ nắm chặt dao găm, đâm sâu vào ngực Vương Ngũ, mà đao của vốn chém lên người nàng lại bị viên đá đánh cho rơi xuống, lực ném mạnh tới mức tay rách cả ra.

      Vương Ngũ cam lòng trợn mắt nhìn, sau đó chậm rãi đổ gục xuống.

      “Ta muốn giết ngươi…” Nàng mặt mũi như sắp khóc.

      Tần Thiên Sinh vốn ngồi chồm hỗm mặt đất cũng đứng dậy, hòn đá được tung hứng trong tay…

      tới sau lưng Trữ Hạ, cởi khăn đen trùm đầu của mình che mắt nàng lại, sau đó thấp giọng : “Nhắm mắt lại nghỉ ngơi chút , nên nhìn nữa.”

      tên mã tặc bên cạnh đột nhiên thét lên làm cho đám mã tặc ngây ngốc bên cạnh sợ run. Rồi những tiếng la hét cũng như mặt trời lên cao, mỗi lúc lớn, càng lúc càng lớn.

      Trữ Hạ chậm rãi ngồi đất, khí lực như hoàn toàn hư thoát.

      Chung quanh tiếng la hét mỗi lúc nhiều, nàng chẳng thấy gì cả, nhưng mùi máu tanh xộc vào mũi nồng nặc vô cùng, dường như nàng sắp thở nổi nữa.

      tia chất lỏng ấm áp, sền sệt bắn lên mặt nàng, rồi càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nóng bỏng.

      Thoáng chốc, nàng ngửi thấy mùi hương như u lan.



      “Nàng có biết, khi mực tan ra ở trong nước, càng về sau càng sáng lên ? Dù nước có màu xanh hay hồng sau đó dần chuyển sang đen nhánh.”

      từng với nàng như vậy khi rửa nghiên mực bên cạnh hồ.

      Khi ấy, hương hoa lan tán lạc, mặt nước gợn sóng, thanh của ôn nhu vô cùng. Tay áo dính chút nước ao, nở nụ cười như mùa xuân ấm áp.

      Thanh xung quanh dần lại, cuối cùng chỉ còn tiếng gió…

      đôi cánh tay ôm lấy nàng, đặt lên xe ngựa.

      Tiếng vó ngựa lại vang lên, gió táp vào mặt, khí cũng dần tươi mới hơn.

      Mùi máu tươi càng lúc càng nhạt, dường như chỉ lưu lại ở trong đầu nàng. Nàng còn cảm thấy cả mùi mặc hương nhàn nhạt.

      Nàng cũng mở mắt ra, miếng vải đen vẫn che kín mắt nàng.

      A Mộc Đồ đúng, nàng chỉ biết trốn tránh. Chỉ biết chạy trốn, thế như cuối cùng lại thoát khỏi vận mệnh của mình.

      Trữ Hạ giật miếng vải xuống, cười : “ cần che mắt ta. Ta giết nhiều người rồi, hôm nay cũng chỉ là giết thêm người mà thôi.

      Tần Thiên Sinh gì, chỉ giục ngựa chạy như điên.

      Trữ Hạ tiếp tục : “Bầu trời xanh quá. Ngươi trời xanh có mắt hay ?”

      biết.” Tần Thiên Sinh tiếp lời, thanh của tan vào trong gió, giống như ảo giác.

      “Đúng, trời xanh làm gì có mắt.” Nàng nở nụ cười. “Nếu trời xanh có mắt, ta và ngươi đều chết ngàn lần rồi.”

      Nàng vừa dứt lời, cánh tay Tần Thiên Sinh bỗng nhiên siết chặt, nàng chợt nghe thấy thanh tim đập cuồng dã trong ngực .

      Nàng ngẩng đầu nhìn, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước, biết tiêu cự ở đâu, đôi con ngươi đen nhánh như đầm mực, lông mi dài… Cảm giác nàng nhìn mình chăm chú, cúi đầu đối mặt với nàng. Trong chốc lát, nàng cảm thấy trong đầm mực ấy ánh lên chút lửa.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 42: Tần Thiên Sinh

      Kỳ nàng rất chắc chắn rằng người ở sau lưng Tần Thiên Sinh chính là Lôi Nhược Nguyệt. Thế nhưng tới Thương Châu rồi, thực gặp được người kia, nàng lại thấy trong lòng hiểu là chua xót, mất mát hay là thở phào hơi.

      sườn núi bên ngoài thành Thương Châu có đại viện vô cùng yên tĩnh. Ánh mặt trời buổi chiều cuối xuân đầu hạ chiếu xuống khiến nơi này đẹp như mộng cảnh.

      Bầu trời xanh như ngọc bích, cá chép bơi lượn trong hồ, dòng thác từ đỉnh núi đổ xuống tạo thành con suối chảy xuyên qua đình viện, tiếp tục chảy xuống dưới… Ngay cả tiếng nước chảy cũng khiến cho người ta có cảm giác điềm tĩnh vô cùng.

      Địa phương an tĩnh này lại làm Trữ Hạ cảm thấy hoảng hốt.

      Như cảm giác được lo lắng của nàng, Tần Thiên Sinh đứng lại bên cạnh nàng, hỏi khẽ: “Ngươi sợ chết à?”

      “Sợ chứ.” Trữ Hạ trả lời rất lưu loát.

      “Ngươi… có tin ta ?”

      Trữ Hạ sững sờ.

      Nàng có thói quen tin người khác.

      Trong tình huống này, Tần Thiên Sinh hỏi câu như thế lại càng buồn cười.

      “Tin.” Nàng gật đầu, chiều theo ý .

      Tần Thiên Sinh cúi đầu cười. Trong nụ cười của lại có vài phần bất đắc dĩ.

      Trữ Hạ theo Tần Thiên Sinh trong hành lang như mê cung, chỉ thấy kiến trúc ở đây có phần giống với hình thức đình viện ở Giang Nam, tới góc nào cũng thấy có cảnh. Trong lòng nàng ghi nhớ đường , dù sao đợi nàng là lành hay dữ cũng còn chưa biết.

      Sau chín lần quẹo, mười tám lần rẽ, qua dãy nhà thứ ba, bọn họ tiến vào sảnh .

      Sảnh trang trí kiểu cổ, thanh đạm, cửa sổ phía trước che bằng màn trúc, ánh mặt trời xuyên qua, hắt xuống đất thành những mảng ánh sáng loang lổ. Dưới màn trúc là cái bàn thấp, bình trà xanh còn vừa pha, vẫn còn hơi bốc lên.

      Ánh mắt quét đến Thất Huyền Cầm mặt bàn, Trữ Hạ giống như bị trúng đạn, đứng ngây ra chỗ.

      Thất Huyền!

      Từ , cũng vì nàng thích nên mới học chơi Thất Huyền Cầm.

      Khi Trữ Hạ còn sững sờ, Tần Thiên Sinh tới ngồi xuống chỗ bàn thấp, nâng chung trà lên, dáng vẻ tươi cười đẹp như ánh nắng ngoài cửa sổ.

      “Rất thơm!” giơ ly trà lên với Trữ Hạ.

      Trữ Hạ nhìn cái rồi tới, miệng còn lẩm bẩm: “ thể nào… thể nào ở đây…”

      Tần Thiên Sinh nhướn mày, khóe miệng cong lên, dường như nghe thấy nàng gì, lại nhấp thêm ngụm nữa, : “Đúng là trà ngon!”

      “Tần công tử đúng là có đảm lượng, sợ đó là trà độc sao?” giọng nam từ ngoài cửa truyền vào.

      Tần Thiên Sinh thèm ngẩng đầu, chỉ cười đáp: “Dù là độc nào với ta cũng là thuốc bổ, chẳng lẽ công tử ngươi chưa từng nghe qua sao?”

      Trữ Hạ nhìn người tới, chỉ thấy đó là thiếu niên cao gầy, tóc đen bóng, quần áo màu trắng bạc thêu hoa mai, tay áo rộng, nhìn như người của gia đình giàu có.

      đeo chiếc mặt nạ bạc, chỉ để lộ ra đôi mắt lạnh lùng nhìn Trữ Hạ chằm chằm… Trữ Hạ dựa theo thanh mà đoán, người này chỉ chừng mười sáu, mười bảy tuổi.

      “Thấy đúng là vinh hạnh, Hạ Trữ công chúa!” Thiếu niên kia bỗng nhiên lên tiếng, còn dùng tiếng Bang Thập vô cùng thuần thục.

      Trữ Hạ ngạc nhiên.

      Thiếu niên này hình như nàng gặp rồi, mặc dù cố ý giảm thấp thanh để nàng phát ra, nàng cũng thấy được gương mặt , thế nhưng ánh mắt kia cực kỳ quen thuộc.

      Nàng nhất định gặp người này rồi.

      Tần Thiên Sinh bỗng nhiên đứng dậy, đến trước mặt nàng ngăn cản. Trữ Hạ nhìn bóng lưng của , trong lòng ấm áp, ngờ giây sau lại nghe Tần Thiên Sinh : “Người mang tới rồi, số tiền còn lại đưa cho ta .”

      Thiếu niên kia lấy ra sấp ngân phiếu đưa cho Tần Thiên Sinh.

      Tần Thiên Sinh nghiêm túc đếm ngân phiếu, sau đó nhét vào trong ngực, lại : “Giao dịch xong, từ nay về sau chúng ta ai nợ ai.”

      xong, cũng quay đầu lại mà thẳng ra cửa, sau khi qua bên người thiếu niên kia, lại dừng chút, cười : “Đương nhiên, nếu như ngươi còn muốn giao dịch gì khác, vẫn có thể tìm ta.”

      “Này!” Trữ Hạ gọi , nàng thể nào tin được mình cứ thế bị bán .

      Trong nháy mắt, Tần Thiên Sinh biến mất khỏi tầm mắt của nàng, chỉ còn lại ánh mặt trời ở nơi vừa đứng, cứ như thể chưa từng xuất ở đây.

      “Gọi làm gì, chẳng lẽ vừa ý sao?” Thiếu niên hỏi: “ phải nữ nhân của A Mộc Đồ à?”

      Trữ Hạ tức giận trừng mắt với : “ biết vị công tử này mời ta tới đây làm gì?”

      Thiếu niên chỉ cười.

      Trữ Hạ thấy mặt nhưng vẫn biết cười, nụ cười ấy lạnh lẽo tới mức khiến nàng phải run rẩy.

      “Để làm gì sao? Ha ha. Yên tâm , ta giết , chỉ muốn mất tích thời gian thôi.” Thiếu niên nghiên mặt, tóc như tơ rủ xuống trước mặt nạ.

      Trữ Hạ cười lạnh, là muốn giam giữ sao? đứa con nít lông tơ còn chưa mọc hết lại muốn bắt giữ nàng ư?

      Nàng vừa nghĩ tới đây, từ ngoài cửa có bốn nữ tử trẻ tuổi tiến vào.

      “Trói ta lại!” Thiếu niên muốn nhiều với nàng, lập tức quay người ra ngoài.

      Bốn nữ tử túm lấy Trữ Hạ như diều hâu bắt gà con, trong nháy mắt bắt đầu trói nghiến nàng lại.

      Những người kia nhốt nàng trong căn phòng xa họa, ngoại trừ thể ra ngoài cầu gì cũng được.

      Khả năng chạy trốn của Trữ Hạ trước ánh mắt như thiên la địa võng của đám người này dùng được.

      lần giam giữ này kéo dài bảy ngày.

      Vào thời điểm nhạy cảm này, thời gian bảy nén hương cũng đủ làm thế cục thay đổi chứ đừng tới bảy ngày.

      Thế nhưng Trữ Hạ trải qua bảy ngày nuôi nhốt như heo này lại còn béo ra chút.

      Ngày cứ thế mà trôi rất nhanh.

      Đến canh ba buổi tối ngày thứ bảy, mặt Trữ Hạ đột nhiên đau đớn làm cho nàng từ trong cơn mơ bừng tỉnh.

      Vừa mở mắt ra thấy đôi mắt rất sáng.

      “A…” Nàng vừa kêu lên bị người kia bịt chặt miệng, thanh quen thuộc vang lên bên tai. “Ta là Tần Thiên Sinh, đừng sợ!”

      còn chưa xong, Trữ Hạ phát hỏa. Nàng kéo tay ra, đè thấp thanh , nghiến răng hỏi: “Ngươi lại muốn làm gì hả?”

      Tần Thiên Sinh cười bất đắc dĩ: “Ta nhớ ta hỏi là có tin ta hay .”

      Hả? Trữ Hạ sững sờ.

      gật đầu, tin.”

      “Phi, ngươi còn muốn sao?” Trữ Hạ tức muốn điên lên. “Là ai đem ta bán , bỏ ta lại đây hả?”

      phải bây giờ ta tới cứu hay sao?” Tần Thiên Sinh bắt đầu cười đùa. “Chúng ta là người giang hồ, cầm tiền của người ta phải làm việc cho người ta chứ.”

      “Vậy ngươi còn quay lại làm gì?” Nàng tức tối trừng mắt. tốt nhất đừng có tới ôn chuyện với nàng.

      “Giao dịch giữa ta và xong, ta lại đến liên quan gì tới .” cười hắc hắc. “ thấy đấy, phải ta tới cứu hay sao. Nhanh mặc quần áo rồi chạy thôi.”

      Trữ Hạ lạnh mặt, đáp: “ .”

      Tần Thiên Sinh gãi gãi đầu: “Sao thế?”

      Trữ Hạ nhìn , sau hồi mới chậm rãi trả lời: “Ngươi cho ta, người đem ta nhốt ở đây có phải là Lôi Nhược Nguyệt hay ?”

      Tần Thiên Sinh nhìn nàng, qua nửa ngày mới : “ phải. Lần trước người cùng ta giao dịch để bắt ngươi phải mà là Tam công tử mà ngươi gặp.”

      Nàng thở dài hơi, biết là cao hứng hay thất vọng.

      Tần Thiên Sinh quay lưng, : “Hạ Trữ công chúa, mau thay quần áo . Đến lúc phải rồi.”

      .” Nàng rầu rĩ đáp.

      Tần Thiên Sinh xoa xoa lông mày, bất đắc dĩ hỏi lại: “Lại có chuyện gì nữa?”

      Trữ Hạ đứng lên, giữ lấy bờ vai , nghiêm túc nhìn thẳng vào , nhấn từng chữ với : “ cho ta biết, ngươi là ai?”

      “Điều này quan trọng.” mở hai tay. “Tần Thiên Sinh chỉ là người râu ria.”

      “Nhưng ngươi cũng ở bên cạnh ta. Trừ phi biết ngươi là ai, nếu ta theo ngươi.” Nàng dường như quyết tâm rời , lại chui vào chăn ngồi. “Nếu như ngươi cường hành mang ta , ta kêu to, tin tưởng ngươi cũng biết có bao nhiêu người canh giữ ở đây.”

      cảm thấy là ngươi gọi nhanh hơn hay ta ra tay nhanh hơn?” Tần Thiên Sinh bỗng dán sát lại, mặt ghé sát mặt nàng, còn nháy mắt với nàng mấy cái.

      Trữ Hạ cả kinh, lui về sau chút, cuối cùng là dán người sát vào bức tường.

      “Ta nghĩ, công chúa người nên mặc quần áo tử tế vào thôi.” Tần Thiên Sinh còn vui vẻ chợt trở nên lạnh nhạt, khí thế muốn cho người ta phản bác.

      Trữ Hạ hừ lạnh tiếng, đáp: “Nếu ngươi cường hành dẫn ta , ta chết cho ngươi xem.”

      Tần Thiên Sinh nở nụ cười: “ làm thế đâu, ta chẳng hỏi rằng có sợ chết , còn bảo sợ đấy thôi.”

      “Ta dám đấy.” Trữ Hạ kiên định đáp: “Ta rất sợ chết, nhưng có nghĩa là dám chết.”

      Nàng nhìn , trong mắt tràn đầy kiên quyết, bỗng nhiên hiểu rằng đúng là nàng dám.

      Thở dài.

      Tần Thiên Sinh nhún nhún vai: “Được rồi, muốn biết gì hỏi .”

      “Vấn đề thứ nhất, ngươi là ai?” Trữ Hạ ngồi ngay ngắn lại, chút hàm hồ nào.

      “Ta là Tần Thiên Sinh, cũng biết rồi mà.”

      “…” Nàng lạnh lùng nhìn hằm hằm vào .

      “…” Tần Thiên Sinh lau mồ hôi. “Ta… Ta làm việc cho những người có tiền, lấy tiền uống rượu qua ngày, cuộc sống cũng tạm ổn.”

      “Chỉ sợ phải là có cuộc sống tạm ổn .” Trữ Hạ . Ngày đó thiếu niên kia đưa cho chồng ngân phiếu, làm gì có thể là “cuộc sống tạm ổn” chứ.

      Nàng tiếp tục hỏi: “Tại sao ngươi lại bảy ngày rồi trở về đây? Sao ngươi dẫn ta ngay đêm hôm đó?”

      Tần Thiên Sinh ngưng mày, nhìn nàng: “Bảy ngày này, có biết bên ngoài xảy ra chuyện gì ?”

      “Chuyện gì?” Trữ Hạ bị đưa tới đây, biết chuyện gì đó mới là lạ đấy.

      “Lôi Nhược Nguyệt đem quân đánh tới ngoài thành Thương Châu rồi, chỉ cách có năm mươi dặm.” Tần Thiên Sinh đáp. “ biết A Mộc Đồ giam giữ sứ giả ở thành Đô Linh, đàm phán thất bại nên tấn công. Hơn nữa…”

      “Hơn nữa cái gì?” Trữ Hạ gấp đến nỗi quên cả thở. A Mộc Đồ và Lôi Nhược Nguyệt xảy ra chiến tranh rồi. Vì nàng sao?

      “Hơn nữa Lôi Nhược Nguyệt giận dữ, noi theo chuyện A Mộc Đồ tàn sát người Hán Thống, cũng tàn sát thành trì của Khế Sa như thế.”

      Tần Thiên Sinh ngưng trọng kể ra. Tàn sát dân chúng trong thành sao có thể là chuyện đơn giản được. Hai chữ này dính bao nhiêu máu tươi của thường dân cũng ai biết…

      Vô lực…

      Toàn thân nàng đột nhiên mất hết sức lực, ngừng rét lạnh, cả người run rẩy.

      Lôi Nhược Nguyệt lại tàn sát thành trì của Khế Sa sao?

      Bởi vì nàng sao?

      ở trong trí nhớ của nàng giống như gió xuân ôn hòa mà ấm áp.

      Cho dù từng tàn sát cả hoàng cung của nàng, cho dù từng giết những người thân nhất của nàng…

      Đúng thôi, nơi tràn đầy kỷ niệm đẹp của hai người còn dám huyết tẩy, chỉ là cái thành trì chẳng có chút liên quan nào, sao lại dám chứ?

      Lôi Nhược Nguyệt sớm phải là Lôi Nhược Nguyệt trong trí nhớ của nàng nữa. Chỉ có nàng vẫn muốn tỉnh lại từ trong mộng, trong lòng vẫn còn chờ mong

      Trữ Hạ mạnh mẽ tát mình cái dọa cho Tần Thiên Sinh cũng giật nảy mình.

      “Công chúa…” do dự gọi.

      “Đừng có gọi ta là công chúa, Hạ Trữ công chúa chết rồi. Ta là Chung Trữ Hạ.” xong, nàng lại ngẩng đầu lên, nở nụ cười vô cùng xinh đẹp và vũ mị.

      Nụ cười này của Trữ Hạ làm Tần Thiên Sinh cứng lại, chỉ thấy tim muốn vọt ra ngoài, hô hấp cũng dừng lại.

      Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới thanh náo loạn, Tần Thiên Sinh nhướng mày, : “Ta đánh nhất thị vệ, chắc bọn chúng phát ra rồi.”

      Trữ Hạ khoác áo lên người bằng tốc độ nhanh nhất, bỗng nhiên nhớ ra lại hỏi : “Thế lần này ngươi định bán ta cho ai?”

      Tần Thiên Sinh chỉ cười.

      Nàng đột nhiên có cảm giác vô cùng quái dị.

      gương mặt bình thường này, làm sao có thể nặn ra được nụ cười ưu nhã và bình tĩnh đến thế?

      Náo động càng lúc càng gần, Tần Thiên Sinh cũng đợi nữa, tay vươn ra ôm lấy eo nàng, mở cửa sổ bay ra ngoài.

      Ngoài cửa sổ ánh trăng sáng ngời, đình viện vốn yên tĩnh lúc này vô cùng ồn ào, mọi người bắt đầu vây lấy nơi này.

      Trong đám người, chiếc mặt nạ bạc ra dưới ánh trăng lấp loáng làm cho Trữ Hạ cảm thấy nhức cả mắt.

      thể tưởng tượng được lại là ngươi, Tần công tử! Ta cho rằng với danh khí của ngươi ở giang hồ phải hiểu được thế nào là danh dự chứ?” Dưới mặt nạ màu bạc vang lên thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại đầy hận ý của thiếu niên kia.

      Tuy nhiên, Trữ Hạ lại cảm thấy, dù chuyện với Tần Thiên Sinh nhưng hận ý lại là dành cho nàng.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 43: Phong bạo

      “Xin lỗi nhé, Tam công tử. Ta nhớ rằng từng với ngươi, sau khi ta nhận tiền, ngươi nhận người coi như giao dịch của chúng ta xong, từ đó về sau còn liên quan gì nữa. Người giao cho ngươi, ngươi phải biết cách trông coi, chẳng lẽ ngươi bỏ qua rồi, ta lại có thể bỏ qua mỹ nhân như thế này sao?” Vòng vây càng lúc càng thắt chặt, Tần Thiên Sinh vẫn đứng tại chỗ, cười như có gì xảy ra.

      “Vậy hãy để cho ta nhìn xem, Tần Vô Ảnh danh chấn thiên hạ có bản lĩnh thần thông gì mà có thể cướp người từ chỗ ta?” Thiếu niên kia giọng còn có chút non nớt mà , ràng phải là giả giọng như lần trước nữa.

      Trữ Hạ hồ đồ rồi.

      Thứ nhất, thiếu niên này nhất định phải người của Lôi Nhược Nguyệt. Nhưng nếu phải, liệu người nào có thể hận Chung Trữ Hạ nàng như thế? Nếu là hận, vậy tại sao trong bảy ngày này cũng giết chết nàng? Mà có thể thấy, Tần Thiên Sinh để nàng ở đây bảy ngày có lẽ cũng vì biết thiếu niên này giết nàng. Thế nhưng tại sao lại như vậy?

      Thứ hai, thiếu niên gọi Tần Thiên Sinh là Tần Vô Ảnh, cái tên này sao lại nghe quen đến thế…

      Người của thiếu niên mang mặt nạ kéo căng dây cung, Trữ Hạ vẫn cố nhớ xem nghe cái tên Tần Vô Ảnh ở đâu.

      Tần Vô Ảnh…

      Tần… Vô Ảnh…

      Chính là Phi đao vô ảnh Tần Vô Ảnh ư?

      Trữ Hạ giật mình trợn mắt, ngẩng đầu nhìn Tần Thiên Sinh.

      Tần Thiên Sinh vẫn cười thong dong hề lo lắng. Các mũi tên bắn ra, tay phải run lên, loạt những mũi tên mang theo tiếng “rin rít” nho hướng về bọn bị đánh rơi xuống mặt đất.

      Đồng thời, ôm lấy Trữ Hạ nhảy lên, dưới ánh trăng, nhìn tựa như người trời, nhàng bay lên mái hiên.

      “Hôm nay tâm tình lão tử rất tốt nên muốn giết người.” Thanh sau cùng của rất , sóng lan tỏa khắp gian. “Tam công tử, nếu Vô Ảnh muốn người của ngươi ngăn nổi đâu. Ha ha, về sau hãy , còn bây giờ, ta thể để Lôi Nhược Nguyệt bại trong tay ngươi được…”

      Nghe tới tên Lôi Nhược Nguyệt, Trữ Hạ chấn động cả người, nàng quay đầu thoáng nhìn người được gọi là “Tam công tử” kia. Tuy thấy mặt của , nhưng nàng lại cảm nhận được run rẩy vì tức giận, hai đầu lông mày nhíu chặt, hận ý lan tràn.

      Vì sao?

      Người này rốt cuộc là ai?

      Tần Thiên Sinh và Lôi Nhược Nguyệt có quan hệ gì?

      Bên ngoài xảy ra chuyện gì? Tại sao Lôi Nhược Nguyệt lại tàn sát hàng loạt dân trong thành?

      Tự nhiên lòng nàng nảy sinh cỗ bất an.

      Nàng dần dần bị cuốn vào trung tâm của trận sóng gió này. Mà đáng sợ nhất chính là nàng hoàn toàn biết được trận sóng gió này rốt cuộc đến từ đâu, có hình dạng như thế nào?

      Sau khi bỏ lại truy binh quãng xa, Tần Thiên Sinh mới dừng lại, buông Trữ Hạ ra.

      vừa định buông tay Trữ Hạ giữ lấy.

      “Tần Thiên Sinh, phải, là giang hồ đệ nhất sát thủ Tần Vô Ảnh. Tại sao nhốt ta lại rồi lại cứu ta ra? Ngươi và Lôi Nhược Nguyệt có quan hệ gì? Tam công tử kia là ai?” Nàng trừng mắt nhìn , dường như muốn từ gương mặt cứng đơ kia tìm ra vài cái lỗ thủng mới thôi.

      “Ta… Ta lại nghĩ, nên hỏi ta có phải muốn dẫn đến chỗ Lôi Nhược Nguyệt hay ?” Gương mặt tươi cười của Tần Thiên Sinh dưới ánh trăng tràn đầy vẻ trào phúng.

      Trữ Hạ nhìn , bất động câu nào.

      Người bình thường muốn che giấu cũng chỉ có thể che giấu gương mặt, tài nào che giấu nổi ánh mắt. Thế nhưng Tần Thiên Sinh ngay cả ánh mắt cũng để lộ ra cái gì. Cho đến giờ phút này, Trữ Hạ mới có thể nhìn thấy chút cảm tình kỳ lạ trong mắt .

      Thế nhưng đến tận bây giờ nàng vẫn biết rốt cuộc nam nhân này là bạn hay thù?

      “Khi nãy ngươi rằng “ tại ta thể để Lôi Nhược Nguyệt bại trong tay ngươi”, có phải Lôi Nhược Nguyệt và Tam công tử kia là địch hay ? Ngươi phải người của Tam công tử, cũng thể nào là người của Lôi Nhược Nguyệt. Nếu ngươi là người của Lôi Nhược Nguyệt, lúc trước đem ta giao cho Tam công tử. Cho nên, ta nghĩ, ngươi để Tam công tử kia thắng Lôi Nhược Nguyệt, ngược lại cũng muốn bại trong tay Lôi Nhược Nguyệt. Đúng ?”

      Tần Thiên Sinh cười tới sáng lạn, thế nhưng thanh lại nặng nề làm người ta có cảm giác nặng trĩu, hít thở nổi.

      “Công chúa rất thông minh. Thế nhưng rất nhiều chuyện người bên ngoài thấy , chỉ riêng công chúa lại mù mờ.”

      Trữ Hạ rùng mình cái. “Ngươi… có ý gì?”

      Tần Thiên Sinh cười nguội ngắt: “ cho rằng tại sao Lôi Nhược Nguyệt lại đánh Khế Sa? nghĩ Lôi Nhược Nguyệt muốn đòi từ A Mộc Đồ cái gì?”

      Trữ Hạ gục đầu xuống, giọng đáp: “Muốn ta.”

      Tần Thiên Sinh nâng cằm nàng lên, nhìn vẻ kinh hoàng trong mắt nàng, : “Vậy cho rằng, tại sao Lôi Nhược Nguyệt lại muốn có ?”

      Lông mi nàng khẽ run, trong mắt vừa có nhẫn lại vừa có vẻ thống khổ: “Ta biết…”

      có hận ? hận sao?”

      Trữ Hạ gạt tay ra: “Hận!”

      Tần Thiên Sinh nhìn nàng, hỏi: “ hận Lôi Nhược Nguyệt, hay hận vận mệnh của ?”

      Trong rừng cây yên tĩnh tới rợn người, có thể nghe thấy ràng tiếng hít thở dồn dập của nàng.

      “Ngươi là ai? Rốt cuộc ngươi là ai?” Trữ Hạ trừng mắt nhìn , bối rối hỏi lại.

      Tần Thiên Sinh vẫn nhìn nàng chớp mắt, trong mắt chút vui vẻ, lại giấu nổi bi ai: “Ta vẫn luôn nhìn theo các ngươi… Vẫn luôn luôn…”

      “Ta… Ta có thể nhìn mặt ngươi ?” Trữ Hạ cẩn thận thăm dò ý tứ của .

      Tần Thiên Sinh giật mình, lại biết trả lời thế nào.

      Bốn mắt nhìn nhau.

      Trữ Hạ vươn tay của nàng đưa lên mặt . Đầu ngón tay miết từ tai xuống, quả nhiên cảm nhận được chút khác thường vùng da.

      Kéo ra.

      Tần Thiên Sinh hề động đậy, yên lặng nhìn nàng. Dưới ánh trăng, nàng như tiên tử, trong con ngươi của nàng phản chiếu lại gương mặt , khuôn mặt cực kỳ lạ lẫm.

      cũng ngăn cản nàng.

      cũng hiểu tại sao lại ngăn cản nàng.

      ràng là nhận nàng. Hơn năm nay, mỗi đêm nhìn Lôi Nhược Nguyệt chìm trong ác mộng, sống bằng chết, hận nàng tới tận xương tủy rồi.

      Nhưng khắc này, lại ngầm đồng ý cho Trữ Hạ kéo mặt nạ của mình ra.

      Mặt nạ da người.

      Từ sau khi sư phó qua đời, gương mặt này cũng chỉ có Lôi Nhược Nguyệt mới được thấy qua.

      Mặt mày tuấn tú, nho nhã, nhìn rất tầm thường.

      Nếu bình thường người ta nhìn thấy dưới hình dạng này, chắc chẳng ai có thể nghĩ lại chính là sát thủ Tần Vô Ảnh.

      Nhưng mà, đời chuyện gì cũng có khả năng cả.

      Lôi Nhược Nguyệt là công tử nho nhã mà còn có thể huyết tẩy cả hoàng thành trong nháy mắt cơ mà.

      Mặt nạ chậm rãi bị kéo ra, đến cuối cùng khi nhìn hết thảy, Trữ Hạ trợn mắt há mồm.

      Bên má phải của Tần Thiên Sinh có vết sẹo từ khóe mắt chạy xuống.

      “Ngươi… Ngươi là…” Trữ Hạ lui về sau hai bước, thực hoảng sợ. “Chẳng lẽ…”

      Biểu lộ của gương mặt này quá mức tà mị.

      “Công chúa vẫn nhớ Tần mỗ sao? Đây là vinh hạnh của Tần mỗ rồi.”

      “Đúng là ngươi sao?” Trữ Hạ hề muốn tin, thà tin rằng mình nhớ lầm còn đỡ hơn. “Ngươi chết…”

      “Sao lại thể là ta chứ, công chúa của ta?” Tần Thiên Sinh thu hồi dáng vẻ tươi cười, thay vào đó là vẻ căm hận tràn đầy trong ánh mắt. “ cũng hận ta chết sao?”



      Mùa xuân năm ấy vẫn còn y nguyên trong trí nhớ của nàng…

      Năm đó Trữ Hạ mười tuổi, sau khi chơi đùa ở ngự hoa viên tới mệt nhoài, nàng bèn leo lên hòn giả sơn phơi nắng.

      Sau giờ ngọ, ánh nắng ấm áp chiếu lên người của nàng, xung quanh vấn vít mùi hoa thơm cỏ lạ. Trữ Hạ thoải mái nghĩ tới chuyện để cho phu tử tìm mỏi mắt thôi, hôm nay nhất định nàng trốn đọc sách.

      Lúc nàng mơ mơ màng màng ngủ thiếp , bỗng nhiên bị tiếng kêu bén nhọn của đứa bé đánh thức. Mở mắt ra, nhìn về phía tiếng hét, chỉ thấy cách chỗ nàng xa có đứa bé chừng hơn mười tuổi gào thét với mẫu hậu của nàng. Bọn thái giám giữ mặt đất, thân quần áo màu xanh dính đầy bụi đất, bẩn chịu nổi.

      Nàng ở cách bọn họ khá xa nên nghe đứa trẻ kia gì, chỉ thấy hoàng hậu đưa tay ra hiệu cho bọn thái giám thả đứa bé ra, còn vươn tay muốn đỡ đứa bé dậy. Đứa bé chán ghét đẩy tay bà ra, thế nhưng vì đẩy quá mạnh nên chính nó lại ngã nhào về phía bàn trái cây gần đó.

      “Bộp, bộp, bộp!” Tất cả ly trà cùng trái cây đều đổ hết xuống đất.

      Đứa bé kia ngẩng phắt đầu, từ mặt đất nhảy lên, trong thanh kinh hô của mọi người, tay nó chụp lấy mảnh vỡ chén sứ ở mặt đất, đâm về phía mẫu hậu của nàng.

      được!” Trữ Hạ gào lên.

      Tất cả mọi người đều sợ tới ngây người, nhưng chẳng ai kịp tới ngăn cản nó. Nhưng nó chỉ là đứa trẻ, hoàng hậu nương nương nghe thấy tiếng hét cảnh báo chói tai kịp thời giữ lấy tay nó, làm nó tài nào đâm mình được. Sau vài giây, bọn thái giám kịp thời phản ứng, tiến lên kéo đứa bé kia ra. Thế nhưng đứa bé vẫn dùng hết khí lực muốn đâm về phía hoàng hậu.

      Kéo tới kéo lui, cuối cùng mũi nhọn của mảnh sứ lại đâm về phía mặt đứa bé.

      Đó là lần đầu tiên Trữ Hạ thấy nhiều máu đến thế, nhiều tới nỗi cứ chảy mãi dừng. Máu kia so với hoa mẫu đơn còn diễm lệ hơn gấp trăm lần.

      Bọn thái giám thét lên, vội vàng kéo đứa bé kia khi được đồng ý ngầm của hoàng hậu.

      Đứa trẻ liều mạng túm lấy đám cây cỏ mặt đất, túm chặt tới nỗi móng tay đều rách ra, máu chảy đầm đìa, thế nhưng cũng có cách nào ngăn được bọn thái giám kéo .

      ngẩng mặt lên, mặt toàn máu là máu… Đột nhiên nhìn về phía Trữ Hạ cái, đôi mắt chứa đựng điều gì đó mà nàng mơ hồ hiểu.

      bị mang , sân còn lại bãi máu lớn.

      Về sau, mỗi lần Trữ Hạ hỏi tới việc này, mẫu hậu đều trả lời qua loa. Mà tuổi nàng khi ấy còn , cũng nhanh chóng quên chuyện đó. Thế nhưng cảnh tượng máu me đầm đìa đó, còn có ánh mắt của đứa trẻ kia nhìn về phía nàng, đến giờ nàng vẫn còn nhớ rất .

      Đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảnh máu me, tràng diện ấy làm cho trong lòng nàng cũng cảm thấy đau đớn vô cùng.



      Nàng lui lại bước, bước bị hụt, thân thể ngã ngược về đằng sau, nhưng Tần Thiên Sinh vươn tay ra đỡ.

      Lúc trước nàng hiểu lắm ánh mắt đấy của , nhưng giờ nàng hiểu ra. Thứ mà nàng nhìn thấy trong mắt khi ấy chính là thù hận.

      “Hạ Trữ công chúa sợ hãi sao?” Trong mắt Tần Thiên Sinh đầy vẻ trào phúng, hỏi.

      “Tại sao ngươi lại giết ta?” Trữ Hạ cố gắng giữ hô hấp đều đặn, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Chính nàng cũng hiểu, nếu lúc này bình tĩnh thể nào đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió được.

      “Giết ?” Tần Thiên Sinh nở nụ cười. “ năm rưỡi là cực hạn của rồi. Nếu chết bị bức điên mất… Ta chờ đến tận bây giờ…”

      Trữ Hạ ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc và nghi hoặc.

      Tần Thiên Sinh cười, thế nhưng Trữ Hạ chỉ cảm thấy nụ cười đấy đầy đau đớn, đau đớn ấy nhiều tới mức như sắp nhấn chìm .

      bảo vệ , thương , hết thảy những đau khổ đều chịu thay cho , để được sống trong khoái hoạt và hạnh phúc… Thế nhưng chưa từng nghĩ qua, để bông hoa mỏng manh phải sống trong mưa máu gió tanh, ấy mới là tàn nhẫn… là kẻ tàn nhẫn, đúng ?” khẽ, gương mặt càng lúc càng gần nàng. “Thế nhưng, kẻ như vậy, người trong thiên hạ có thể hận, chỉ riêng bao giờ được hận.”

      Trữ Hạ khỏi kinh hoảng, khác gì như con thỏ gặp phải sói hoang.

      Tần Thiên Sinh ngửa mặt lên trời cười ha hả, thậm chí cũng sợ tiếng cười của làm cho truy binh phát ra bọn họ.

      Ngưng cười, cúi xuống, bên tai nàng: “ thôi, công chúa của ta. Cuộc mua bán thứ hai của ta chính là với Lôi Nhược Nguyệt.”

      Ngữ điệu chân và bình thản biết bao.

      Thế nhưng lời này của lại làm nàng như rơi vào hầm băng rét lạnh.

      thêm vài dặm, Trữ Hạ thấy con nữa, dường như là Tần Thiên Sinh chuẩn bị từ trước.

      giữ lấy cánh tay nàng kéo lên, đặt nàng ở trước ngực mình.

      Con ngựa chạy như điên.

      “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Từ trong kinh hoảng dần dần bình tĩnh lại, Trữ Hạ đè nén sợ hãi, lớn tiếng hỏi.

      muốn thế nào. Chỉ muốn mượn đến để xem ván cờ này đánh tiếp ra sao.” cười khẽ, cúi đầu dán sát miệng vào tai nàng, tiếp: “ ngờ Lôi Nhược Nguyệt lại dám vì mà tàn sát hàng loạt dân chúng như thế… Nếu cứ tiếp tục, thù oán giữa và A Mộc Đồ càng lúc càng lớn.”

      “Cho nên?”

      “Ta , thể để Lôi Nhược Nguyệt thua ở trong tay Tam công tử kia, đương nhiên giờ phải đem đến cho rồi. Nếu , ta cũng biết điên lên rồi còn làm ra chuyện gì nữa.”

      “Thế Tam công tử kia là ai?” Trữ Hạ cảm thấy như bị búa tạ đập phải.

      Tần Thiên Sinh cười: “ thể .”

      “Là… Là kẻ thù của Lôi Nhược Nguyệt ư?” Trữ Hạ nhịn được run rẩy, quá nhiều tình nàng biết, thậm chí biết mà lại đúng .

      “Hừ… Lôi Nhược Nguyệt bảo vệ như thế, làm ta ghen đến chết mất.” mạnh mẽ quất roi, con ngựa hí lên, xông về phía trước.

      , phản bội ta.” Chung Trữ Hạ lạnh lùng sửa lại lời của .

      “Phải, phải bội , nhưng ai phản bội ? Ai nên chịu trách nhiệm với mấy ngàn nhân mạng của Lôi gia đây?” Tần Thiên Sinh lạnh lùng cười nhạo. “ dùng Hoàng cung để đòi lại nợ máu của Lôi gia, cảm thấy rất công bằng sao?”

      “Vậy tại sao phụ vương lại giết toàn bộ Lôi gia? Chẳng lẽ kẻ yếu nhất định là bị oan uổng sao? Được, cho dù phụ vương ta hồ đồ khiến họ bị oan uổng, nhưng sau đó Lôi Nhược Nguyệt lại dùng phương thức tương tự để trả thù, như thế là hòa nhau. có đầy đủ lý do để giết cha mẹ ta nên tại sao ta phải nhớ nhung ?” Trữ Hạ cắn môi để nước mắt chảy ra. “ sai… Vậy ta sai ở đâu mà đến nỗi nhà cũng có để mà về?”

      Dù nguyên nhân bắt đầu thế nào kết cục cũng thể nào cải biến được nữa. Người chết thể sống lại, vận mệnh của bọn họ cũng định rồi.

      Muốn nàng cứ như vậy quên , so đo tính toán nữa, sao nàng có thể làm được đây?

      Nếu còn tiếp tục thương nhung nhớ Lôi Nhược Nguyệt, liệu nàng còn mặt mũi nào nhìn mặt cha mẹ dưới cửu tuyền hay ? Dù có, chính bản thân nàng cũng khinh thường mình. Trong trận cung biến kia, người chết là Vương của Bang Thập, cho dù cả thiên hạ là người xấu, nhưng trong mắt nàng, vẫn luôn là phụ thân mà nàng vô cùng kính .

      Lôi Nhược Nguyệt huyết tẩy hoàng thành để xả nỗi phẫn hận, vậy nàng phải làm gì mới hết phẫn hận đây?

      Cho nên nàng và tại, nếu còn sống chỉ có thể là địch nhân.

      Nàng và đều sai, thế nhưng cả hai đều thể quay đầu nữa.

      Bởi vì, quay đầu lại cũng nhìn thấy bờ.

      “Thế nên… hận ư?” thanh của Tần Thiên Sinh dường như rất vui vẻ. “Công chúa, vậy phải hận triệt để, để từ nay về sau phải tuyệt vọng.”

      Tuyệt vọng? Tuyệt vọng cái gì?

      Là nửa đêm thức giấc, bừng tỉnh khỏi giấc mộng cũng sao thoát khỏi ảo ảnh ư? Hay là dù đau đớn đến nghẹt thở cũng phải cố tỏ ra vui vẻ cười với rằng giữa ta và ngươi có hạnh phúc đâu, có vui vẻ đâu.

      … ta và … miễn là còn sống, đều ai tuyệt vọng.” Trữ Hạ nở nụ cười nhạt như ánh trăng. “Cho nên giữa chúng ta vốn chỉ có kết quả…”

      Hoặc là chết, hoặc là nàng chết.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 44: Quyến luyến

      Chạy dọc theo rừng cây bên ngoài thành, vượt qua thành Thương Châu, Tần Thiên Sinh vọt qua cổng thành phía đông, trực tiếp tiến về phía quân doanh Bang Thập.

      Trữ Hạ mấy lần muốn thoát khỏi giam cầm của đều thành.

      Ánh trăng sáng khắp núi đồi, bầu trời trong vắt gợn mây.

      Con ngựa chạy như điên, ánh sáng trước mắt càng lúc càng gần, cuối cùng có thể thấy được quân doanh. Tần Thiên Sinh lại mang chiếc mặt nạ lên.

      “Tần công tử, ngươi và Lôi Nhược Nguyệt có quan hệ gì?” Trữ Hạ hỏi. Lúc nàng rời Bang Thập cũng hề biết bên cạnh Lôi Nhược Nguyệt còn có người này.

      “Quan hệ gì ư…” Tần Thiên Sinh cười. “Công chúa, ta từng là người của Lôi gia.”

      Trữ Hạ lắp bắp kinh hãi, thốt lên: “ có khả năng. Người của Lôi gia ta đều biết.”

      chỉ nhớ lần ấy trong cung nhìn thấy ta đúng ? Thế nhưng ta biết từ trước đó rồi.”

      Trữ Hạ nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ ra được cái gì.

      Tần Thiên Sinh lạnh nhạt tiếp: “Sau lần đó, ta bị đuổi ra khỏi Lôi gia!”

      Trữ Hạ dám nổi giận. Nàng có thể tưởng tượng, hành thích hoàng hậu là tội danh gì, nếu có mẫu hậu tận lực che giấu chẳng còn sống được tới bây giờ.

      Tần Thiên Sinh biết nàng nghĩ gì, nhìn về phương xa, mang theo chút cảm xúc, : “Là Lôi Nhược Nguyệt cầu xin giúp ta. Ta vốn dĩ bị giết để chuộc tội.”

      “Vậy tại sao ngươi còn đem ta giao cho Tam công tử kia?” Trữ Hạ nghi hoặc. Nghe Tần Thiên Sinh phải trung thành với Lôi Nhược Nguyệt mới đúng chứ.

      Tần Thiên Sinh nở nụ cười, cúi đầu, dùng ngón tay vuốt qua má nàng, cúi đầu dán sát vào bên tai nàng cách mập mờ, nhưng giọng lại lạnh như băng: “Vấn đề này ta trả lời qua rồi, công chúa. Còn nữa, ta phải người của Lôi Nhược Nguyệt, càng phải là người của Lôi gia, hãy nhớ kỹ.”

      Trong lúc chuyện, cả hai tới cổng quân doanh.

      Trong quân doanh vốn cho phép nữ nhân vào, huống chi tại là ban đêm. Tần Thiên Sinh cũng gì, chỉ đưa ra khối lệnh bài bằng đồng. Quân sĩ canh gác vừa trông thấy lệnh bài của Lôi Nhược Nguyệt bèn lập tức kéo lan can để người vào, thế nhưng vẫn lén dùng ánh mắt đánh giá Trữ Hạ bị trùm kín bởi áo choàng, chỉ để lộ ra gương mặt.

      Hắc, giờ này sao còn có mỹ nhân tới đây? Chẳng lẽ Lôi đại nhân chịu nổi đơn… Cho nên…

      Tần Thiên Sinh có vẻ rất quen thuộc với tình huống trong quân doanh, vì thế đường thẳng mà gặp phải vấn đề gì, mãi cho đến khi tới cửa ra vào doanh trại thống soái mới bị thủ vệ mặc áo giáp vàng ngăn lại.

      Đây là cấm vệ quân của Hoàng gia – Kim giáp quân.

      Trữ Hạ quá quen rồi. Đội quân này từng thề sống chết bảo vệ phụ thân nàng, bảo vệ nàng, vậy mà mới chỉ năm rưỡi trôi qua, quyền lực thay đổi, kim giáp quân cũng đổi chủ. ra trung thành cũng cần phải có điều kiện. Mọi thứ của nàng đều bị Lôi Nhược Nguyệt cướp , bây giờ chỉ còn tôn nghiêm, cũng thể để cướp nốt được.

      Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng nhạc làm Trữ Hạ run rẩy.

      Là thanh của thất huyền cầm. sắc quen thuộc, giai điệu quen thuộc, nhịp điệu quen thuộc, tất cả từ trong ký ức ào ào trở về.

      Phu tử từng dạy: “Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền, nhất huyền nhất trụ tư hoa niên.” (*)

      (*): 1 câu trong bài “Cẩm sắt” của Lý Thương . “Cẩm sắt” là tên loại đàn, “tư” là nhớ, “hoa niên” là thanh xuân.

      Bài thơ đầy đủ:

      錦瑟

      錦瑟無端五十弦,
      一弦一柱思華年。
      莊生曉夢迷蝴蝶,
      望帝春心託杜鵑。
      滄海月明珠有淚,
      藍田日暖玉生煙。
      此情可待成追憶,
      只是當時已惘然。

      Cẩm sắt

      Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền,
      Nhất huyền nhất trụ tứ hoa niên.
      Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp,
      Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên.
      Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ,
      Lam Điền nhật noãn ngọc sinh yên.
      Thử tình khả đãi thành truy ức,
      Chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên.

      Dịch nghĩa

      Đàn gấm chẳng vì cớ chi mà có năm mươi dây
      Mỗi dây mỗi trụ đều gợi nhớ đến thời tuổi trẻ
      Trang Chu buổi sáng nằm mộng thành bươm bướm
      Lòng xuân của vua Thục đế gửi vào chim Đỗ Quyên
      Trăng chiếu sáng mặt biển xanh, châu rơi lệ
      Ánh nắng ấm áp chiếu vào hạt ngọc Lam Điền sinh ra khói
      Tình này sớm trở thành nỗi nhớ nhung về dĩ vãng
      Cho đến bây giờ chỉ còn lại nỗi đau thương.

      Phu tử , đàn cổ có 50 dây, mỗi dây đều gợi người ta nhớ về chuyện cũ. Lúc ấy, Trữ Hạ nghi hoặc hỏi: “Thế sao đàn của Nhược Nguyệt ca ca chỉ có bảy dây? 50 dây chẳng phải khi đánh êm tai hơn bảy dây sao?”

      Phu tử cười: “50 dây cung, nhiều loạn, khó mà kiểm soát hết. Chỗ hay của đàn nằm ở người đàn. Có ngày, nếu tâm Nhược Nguyệt như 50 sắc cũng có thể dùng bảy dây đàn mà đánh ra được 50 sắc kia.”

      Lúc ấy, Lôi Nhược Nguyệt ngồi bên đánh đàn, nghe phu tử vậy ngẩng đầu nhìn Trữ Hạ, nhàng : “Có thể cùng ai hết năm mươi năm?”



      Cùng ai hết năm mươi năm?

      Lôi Nhược Nguyệt có thể dùng đàn thất huyền như cẩm sắt, thế nhưng nàng và lại thể cùng nhau đến 50 năm.

      “Làm phiền thông báo với Lôi đại nhân, Tần Vô Ảnh cầu kiến.” Tần Thiên Sinh xuống ngựa, nho nhã đưa lệnh bài ra cho thủ vệ.

      bao lâu, thủ vệ trở lại bẩm báo: “Tần công tử, mời vào, Lôi đại nhân cho mời.”

      Bốn phía vô cùng yên tĩnh, chỉ có thanh trong trẻo của đàn xen lẫn với tiếng củi lửa nổ lép bép trong chậu than. Trữ Hạ nín thở, thậm chí có thể nghe tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, đập nhanh tới nỗi sắp văng cả ra ngoài.

      Bỗng Tần Thiên Sinh cầm lấy tay nàng siết , hơi ấm từ lòng bàn tay của truyền sang nàng.

      Trái tim nàng dần bình tĩnh trở lại.

      Trữ Hạ cảm kích nhìn nhắn, thế nhưng vẻ ôn nhu trong mắt chỉ xuất thoáng qua, sau đó đổi sang vẻ trào phúng, cười : “Công chúa, cuộc gặp gỡ này của các ngươi khiến ta chờ mong vô cùng.”

      Trữ Hạ cười lạnh: “Tâm tình của Tần công tử biến thái.”

      Tần Thiên Sinh chỉ cười ha hả, xem ra rất vui vẻ.

      Trữ Hạ kéo áo choàng, hít sâu hơi.

      tốt, đêm nay lạnh như thế, đầu óc nàng cũng theo đó tỉnh táo hơn rất nhiều.

      Nàng từng nghĩ rất nhiều về hoàn cảnh hai người gặp lại, hoặc là chém giết, hoặc lớn tiếng mắng chửi… thế nhưng ra khi gặp lại lại thế này. Nàng và đều bình thản, dường như tràng huyết án kia chưa từng xảy ra, nàng vẫn là nàng, vẫn là .

      Doanh trướng vẫn bố trí theo đúng phong cách của trước kia, tràn đầy phong thái của kẻ trí thức, thoạt nhìn cũng giống nơi trú quân của chủ soái mà giống thư phòng của người đọc sách hơn.

      ngồi mặt đất, lưng đưa về phía nàng, đàn đặt đầu gối, hai mắt nhìn chăm chăm vào bức họa đặt ở bàn ngay trước mặt.

      Tiếng đàn ngưng, chỉ nghe mở miệng hỏi: “Thiên Sinh, tìm được nàng ?”

      Thanh vẫn trầm thấp và ôn nhu như trong các giấc mộng của nàng, có gì thay đổi, chỉ là có thêm phần mệt mỏi, chán chường.

      Cũng năm rưỡi rồi! 500 ngày đêm, thời gian đủ khiến cả người và vật biến mất.

      Trữ Hạ siết chặt nắm đấm, cố gắng ức chế bản thân mình run rẩy. Nàng sớm biết Lôi Nhược Nguyệt chính là cái gai trong lòng, găm ở nơi sâu nhất trong tâm trí nàng. Thế nhưng, nàng vẫn muốn được gặp , gặp rồi lại sợ hãi.

      Tâm lùi bước, chỉ là thân thể theo bản năng vẫn ngừng run rẩy.

      “Lôi đại nhân, ngươi nghe thấy có hai người bước vào đây sao?” Tần Thiên Sinh trào phúng . “Là ta bước chân quá hay là ngươi quá chuyên chú nhìn vào cái bức họa vô giá trị kia.”

      Dây đàn run lên, “phựt” tiếng, sợi dây đứt lìa. Lưng của Lôi Nhược Nguyệt cứng đờ, ràng tới mức Trữ Hạ cũng có thể nhìn ra.

      Nàng thậm chí còn cảm nhận được khẩn trương tới mức quên cả thở… Lôi Nhược Nguyệt chậm rãi xoay người, Trữ Hạ nhìn thấy ngón giữa của vết máu, là do dây đàn khi nãy đứt cứa rách.

      ra, cũng căng thẳng giống như nàng…

      Dù sao cũng từng là người quen thuộc nhất, quen thuộc tới mức chỉ cần nhìn mắt cũng có thể hiểu suy nghĩ cái gì.

      “Nàng tới rồi!” như mây trôi nước chảy, khóe miệng tươi cười.

      Vẫn là nụ cười dịu dàng, ấm áp như gió xuân.

      Nụ cười ấy từng nhấn chìm nàng vô số lần.

      “Đúng vậy. Ta tới rồi.” Trữ Hạ dám cười. Hai người họ biết ai là người thắng, nhưng câu chuyện dù sao cũng phải có kết cục, cần phải đối mặt với nhau. Ừ, dù thế nào cũng phải đối mặt với nhau.

      Nàng tu dưỡng được tốt như , nàng cười nổi.

      Bọn họ cứ như thế, đứng nhìn nhau, khoảng cách chỉ có năm bước chân.

      Trữ Hạ bắt mình được cúi đầu, việc mắt đối mắt nàng cũng chưa từng sợ hãi bao giờ. Nhưng bi ai làm sao, nàng phát ra mình chống cự nổi nụ cười của Lôi Nhược Nguyệt.

      Tại sao lại nhìn nàng bi thương như thế?

      Tại sao lại ưu thương đến vậy?

      ràng cười, tại sao trong mắt lại tràn đầy vẻ quyến luyến nàng như thế?

      Lôi Nhược Nguyệt, huynh dựa vào cái gì? Huynh dựa vào cái gì mà dùng ánh mắt thâm thúy, khao khát ấy nhìn ta cơ chứ?

      Lôi Nhược Nguyệt, huynh vô tội sao? Có lẽ huynh từng thực vô tội, nhưng bây giờ huynh còn vô tội nữa. Huynh dẫm đạp lên mạng sống của vạn người, huynh lấy cớ gì mà tỏ ra bi thương?



      Thế mà vẫn cứ ưu nhã như cũ, như gốc lan thanh nhã trong gió xuân, cường thế, đòi hỏi. Nàng tin tưởng rằng, dưới gầm trời này, đem bi thương biến thành vẻ ưu nhã như thế chắc cũng chỉ có Lôi Nhược Nguyệt làm được mà thôi.

      Đáng tiếc, tất cả chỉ là hồi mưu và quỷ kế, Lôi Nhược Nguyệt phất tay có thể tàn sát hàng loạt dân trong thành làm sao xứng với loài lan thánh khiết kia được.

      Lôi Nhược Nguyệt cười, trong đáy mắt trôi nổi vô số tưởng niệm xưa cũ.

      Nàng cũng thay đổi rồi. Gương mặt bị gió lạnh làm cho đỏ ửng, đẹp tới mê người. ra tiểu nữ hài từng chơi xấu , từng làm nũng trưởng thành rồi… Chỉ có cặp mắt kia vẫn quật cường, cố chấp như xưa, cố chấp tới mức khiến phát đau trong lòng.

      dám chớp mắt, chỉ sợ chớp mắt rồi nàng lại tan biến như vô số lần nằm mộng, rồi thấy đâu nữa.

      yên lặng mỉm cười, ngưng mắt nhìn nàng.

      “Hắc, các ngươi đừng cứ thế này mãi …” Tiếng cười chua xót của Tần Thiên Sinh phá vỡ khí yên lặng. thò tay, đẩy lưng Trữ Hạ cái.

      Trữ Hạ có bất kỳ chuẩn bị gì, chỉ kịp kêu lên tiếng, cả người nhao về phía trước.

      Thế nên, nàng hề phòng bị gì mà lao vào ngực , vào thế giới mà nàng ỷ lại hơn mười năm qua…

      Hơi ấm quen thuộc và hương thơm nhàn nhạt.

      Mặt nàng nóng bừng lên, nàng muốn đẩy ra, nhưng lại bị ôm chặt lấy…

      “Bỏ ra… Thả ta ra!” Nàng bắt đầu run rẩy, trong lòng khỏi tự chửi mắng mình. Hơi ấm của chẳng mấy chốc hòa tan kiên trì của nàng, để cho nàng thể nào chống cự nổi nữa.

      Lôi Nhược Nguyệt lên tiếng, cũng buông tay. ôm chặt lấy nàng, cố chấp giữ chặt lấy nàng.

      “Thả ta ra.” Trữ Hạ giãy dụa đến phát điên, nhưng càng giãy vòng tay của càng chặt.

      “Hạ Trữ…” than bên tai nàng, thanh khàn khàn như khóc. “Hạ Trữ…”

      Tại sao phải gọi nàng thân mật như thế? lưng nàng và bây giờ còn mang nặng nợ máu cơ mà.

      Cánh tay Trữ Hạ đặt sau lưng vươn lên, nàng cầm lấy cây trâm cài tóc đầu nhổ xuống.

      Trâm phượng bằng vàng.

      Đây là trong những món đồ trang sức nằm trong đống của cải chất cao như núi mà A Mộc Đồ cho nàng. Nàng từng tìm người thợ giúp mình mài nhọn đầu cây trâm, thứ nhất đề phòng lúc hết tiền lộ phí có thể dùng đến, hai là đề phòng A Mộc Đồ có hành vi gây rối với mình. Hôm nay, ngờ nàng lại có cơ hội dùng đến nó.

      Trữ Hạ nhấc tay, run rẩy đâm xuống lưng Lôi Nhược Nguyệt.

      Máu theo trâm phượng tuôn ra… Nàng cảm nhận thân thể cứng ngắc hồi, thế nhưng cánh tay vẫn cố chấp buông.

      Nàng khóc.

      Nàng từng tự nhủ, lúc gặp lại rồi tuyệt đối được khóc, được yếu đuối.

      Nàng là đệ nhất công chúa Bang Thập. Nàng muốn dùng tôn nghiêm cuối cùng của người trong Hoàng gia mà đứng trước mặt .

      Cho dù có đổ máu cũng được rơi lệ.

      Thế nhưng nàng lại thể thành lời. Hàm răng cắn chặt vào môi, cố gắng đè nén thanh nức nở nghẹn ngào muốn tuôn ra.

      Tần Thiên Sinh vẫn yên lặng đứng nhìn, nhìn nàng cứ thế dùng trâm cài tóc đâm vào rồi rút ra, đâm vào rồi lại rút ra. Cứ đâm như thế ba lần, máu ướt sũng lưng áo , theo cánh tay của nàng xuống, nóng nổi, bỏng rát tâm hồn nàng.

      Nếu nàng muốn giết , nhất định phản kháng.

      Trữ Hạ nhìn thấy biểu lộ gương mặt hõm vai mình của , khóe mắt nàng nhìn lên bức họa bàn.

      gương mặt tươi cười đến sáng lạn giống như từng cùng trải qua những tháng ngày vui vẻ, tiêu dao.

      tưởng niệm nàng như thế sao?

      Chưa từng ngừng nghỉ nhớ nàng như vậy ư?

      Thế nhưng nàng cũng còn là người trong bức họa nữa rồi.

      “Lôi đại nhân, ngài có gì muốn với ta sao?” Nàng vô lực, đành mỉm cười, nước mắt từ trong khóe mi chảy tràn ra.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 45: Nắm tay

      Lôi Nhược Nguyệt vẫn mực im lặng.

      Vào lúc này, chẳng biết phải cái gì.

      và nàng đứng hai lập trường đối nghịch nhau, sớm phân biệt nổi ai phụ ai, ai phản bội ai. Sau lưng của vào nàng là vách núi, có đường mà tiếp.

      Nhưng cái ôm này là thực, chỉ muốn ôm chặt lấy nàng, để nàng trở thành phần của .

      Trong ngực là thân thể gầy gò khác hẳn người trong trí nhớ, thế nhưng vẫn là hơi ấm khiến nhớ nhung tới đau lòng đó.

      Hạ Trữ, nếu ta chưa từng quên nàng, nàng có tin ta ?

      Bõng nhiên, ngoài cửa truyền tới tiếng báo to: “Báo…”

      Lôi Nhược Nguyệt thèm để ý, tiếng hô to lại vang lên từ bên ngoài: “Cấp báo…”

      Kim giáp quân thấy bên trong thanh bèn mang binh sĩ truyền tin lại gần, đứng ở ngoài cửa ra vào, ngập ngừng gọi: “Đại nhân?”

      Lôi Nhược Nguyệt nhàng buông Trữ Hạ ra, thanh vẫn còn chút nghèn nghẹn dễ phát : “Vào .”

      Vệ binh vừa vào cửa liền nhìn thấy máu ở người Lôi Nhược Nguyệt, tức nhảy dựng, hai mắt trừng trừng, lập tức rút đao chĩa về phía Trữ Hạ.

      Nhưng còn chưa đợi Lôi Nhược Nguyệt mở miệng, lính truyền tin bên cạnh vội vàng quỳ rạp xuống, cao giọng bẩm báo: “Bẩn đại nhân, Khế Sa tập kích.”

      Trữ Hạ kinh hãi, Lôi Nhược Nguyệt lại coi như chẳng có gì xảy ra, chỉ đưa mắt nhìn về phía thị vệ cầm đao, ra lệnh: “Báo xuống dưới, lui quân.”

      “Đại nhân?” Vệ binh kia mở to hai mắt kinh ngạc. Bang Thập thắng thế, tại sao tự nhiên lại lui về sau?

      “Muốn ta phải lần thứ hai sao?” Lôi Nhược Nguyệt lạnh lùng hỏi lại, ánh mắt buộc vệ binh phải thu đao lại.

      “Tuân mệnh, đại nhân!” Thị vệ lập tức lui ra.

      Lôi Nhược Nguyệt vẫn cầm chặt tay Trữ Hạ muốn rút ra, dịu dàng : “Hạ Trữ, về nhà cùng ta thôi.”

      dùng câu hỏi, mà là câu trần thuật hiển nhiên.

      Giống như mỗi lần nàng chuồn ra ngoài chơi đều bị tìm thấy, mỗi lần như thế đều nắm lấy tay nàng, dẫn nàng về nhà.



      “Công chúa, sao muội lại ngủ ở đây?” Lôi Nhược Nguyệt mười lăm tuổi vỗ nhè lên mặt Trữ Hạ, nàng mơ màng mở mắt ra, thấy vầng trăng lên cao tự bao giờ.

      Nàng dụi dụi mắt, ngồi thẳng lên, phát mình ngủ quên cây già bên cạnh ngôi miếu trong nội thành.

      “A? Trời tối rồi sao?” Nàng kêu lên. “Sao huynh tới gọi ta sớm, trở về nhất định ta bị mắng.”

      “Ta cũng biết muội lại ngủ ở đây…” Lôi Nhược Nguyệt nở nụ cười, so với ánh trăng càng thêm sáng lạn. “Đời trước muội là khỉ hay sao, ngủ ở cây mà cũng chưa bao giờ bị ngã xuống.”

      Nàng định phải bác, nhưng khi ngẩng đầu lên lại lập tức ngây ra.

      Gương mặt gần, dưới ánh trăng, nụ cười của tuấn mỹ tới mức chân thực chút nào. Vẻ dịu dàng trong đáy mắt như muốn hòa tan nàng vậy…

      Hạ Trữ khỏi đỏ mặt, cúi đầu xuống, nghĩ chắn chắn cười nhạo nàng, ngờ lại nắm lấy tay nàng, ôn nhu : “Công chúa, chúng ta về nhà thôi.”

      Phu tử lúc ấy dạy tới đoạn: “Cùng nắm tay, cùng bên nhau tới già.” Trữ Hạ cho rằng, nắm tay nàng nhất định bên cạnh nàng tới già.

      Đêm hôm đó, ánh trăng dịu dàng như nước, cõng nàng chầm chậm về cung.

      Hạ Trữ nằm lưng , đùa bỡn tóc . người luôn có mùi hương thanh nhã của mực nước cùng với vị hoa lan, lúc này nàng ở rất sát nên càng ngửi thấy ràng.

      “Nhược Nguyệt ca ca, người của huynh có hương vị của thư phòng phu tử đấy.” Hạ Trữ dùng mũi ngửi tóc của , lại còn kéo phần cổ áo ở gáy ra.

      “Bởi sách ta đọc còn nhiều hơn cây muội trèo.” Thân thể Nhược Nguyệt hơi cứng lại, bất đắc dĩ cười nhắc: “Đừng nghịch, ngã bây giờ…”

      Trữ Hạ sao có thể dễ dàng buông tay như thế, thế là ầm ĩ hồi.

      Lôi Nhược Nguyệt chịu nổi giày vò của nàng, đành để nàng xuống, còn nhàng đặt nụ hôn lên trán nàng.

      Đêm yên tĩnh, trong khí tràn ngập hương vị ngọt ngào.

      Sau đó nàng tiếp tục thỏa mãn nằm lưng , mỉm cười thiếp .



      “Công chúa, cùng ta về nhà thôi.”

      Mỗi lần câu này, nàng đều cảm thấy vô cùng ấm áp.

      tại nhớ lại, nàng chỉ cảm thấy miệng đắng chát vô cùng…

      Nàng khóc được, chỉ có thể cười, thế nhưng cười mà nước mắt lại chảy ra.

      “Lôi đại nhân, ngài biết đùa.” Nàng gạt cánh tay của ra, nhanh về phía ngoài lều.

      Hai thanh đao của Kim giáp quân chắn ngang, cho nàng ra.

      “Ngươi có thể giết ta, nhưng ngươi ngăn được ta đâu!” Trữ Hạ quay đầu nhìn Lôi Nhược Nguyệt, trong mắt toàn vẻ lạnh lùng. Ánh mắt này của nàng chưa từng thấy qua, trong tâm khỏi co rút trận.

      Lôi Nhược Nguyệt ra hiệu cho vệ binh buông đao, theo nàng ra ngoài.

      Mặt đất phía trước chấn động, tiếng vó ngựa hòa cùng tiếng chém giết, tràng thanh hỗn loạn dội vào tai Trữ Hạ.

      Binh sĩ xung quanh nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh nhổ trại lui về sau, còn có nhóm xông ra tiền tuyến bảo vệ.

      Đây là quân đội Bang Thập sao? Sau khi được Lôi Nhược Nguyệt huấn luyện đúng là mạnh lên rất nhiều.

      “Nếu ngươi còn tiếp tục theo ta, nhất định ta giết ngươi!” Trữ Hạ dắt con ngựa biết của vị tướng quân nào ra, quay đầu trừng mắt với Lôi Nhược Nguyệt: “Ngươi có thể lựa chọn, hoặc là giết ta, hoặc để ta .”

      Chúng tướng tập hợp đầy đủ ở trước doanh trướng của chủ soái, mấy lão tướng nhìn thấy công chúa Hạ Trữ đều giật mình biết gì. Thấy Lôi Như Nguyệt thân toàn máu là máu, ai cũng hiểu ra, thế nhưng lại ai dám gì.

      Dù sao hai người họ từ ở bên nhau, suýt chút nữa còn thành hôn, chuyện này trong nội cung ai ai cũng đều biết cả.

      Lôi Nhược Nguyệt với bọn họ hai chữ: “Lui lại!”, sau đó ôm lấy Trữ Hạ từ phía sau, giọng : “Ta ngăn cản nàng . Để ta cùng nàng, được ?”

      từng , có Hạ Trữ, Bang Thập chẳng có ý nghĩa gì với cả.

      Trữ Hạ kinh hãi, dùng khuỷu tay đánh mạnh vào chỗ vết thương của , thừa dịp co người lại vì đau, nàng lập tức leo lên ngựa chạy trối chết. Quân sĩ trong doanh bận ứng phó với quân của A Mộc Đồ nên ai ngăn cản nàng.

      Nàng chạy trốn. Sau khi đâm Lôi Nhược Nguyệt bị thương, nàng lại giống như binh sĩ chiến trường chạy trốn trong sợ hãi.

      Chính nàng cũng hiểu, rốt cuộc nàng sợ hãi Lôi Nhược Nguyệt hay sợ hãi chính mình.

      Nếu như còn tiếp tục để ôm lấy, nàng sợ cả đời này nàng cũng nổi nữa.

      Nàng từng trải qua nhiều chuyện như thế cuối cùng là vì cái gì chứ? Nàng thất bại tới nỗi ngay cả chính mình cũng tìm được đường ra rồi. Đáng sợ hơn là, trước mặt Lôi Nhược Nguyệt, nàng lại muốn quan tâm hơn thua nữa, nàng chỉ muốn cùng cao chạy xa bay mà thôi.

      Đêm đen sắp qua , vào thời điểm giao hòa giữa đêm và ngày, trận gió lớn nổi lên.

      Trữ Hạ hốt hoảng chạy bừa, vọt vào khu vực giao chiến, mũi tên vọt qua sát tai, thiếu chút nữa ghim thẳng vào người nàng.

      Tiếng kêu rên khắp bốn phía khiến nàng càng thêm sợ hãi, ánh trăng dường như cũng đỏ lên như máu.

      Nàng cúi người, dán chặt vào lưng ngựa, để chiến mã chứ thế phóng thẳng ra ngoài. Nàng nhắm chặt mắt, thế nhưng màu đỏ ám ảnh cứ quanh quẩn mãi trong đầu.

      Bên tai truyền tới tiếng trống trận rung trời, nàng dám đoán bừa, liệu đâu có phải là tiếng trống trận A Mộc Đồ gióng lên vì nàng hay ? Gió lạnh lùa qua vạt áo mỏng manh của nàng, thân thể dần dần cứng lại.

      Nàng chợt nhận ra, thiên hạ rộng lớn bao la là vậy, thế nhưng nàng lại chẳng có chỗ dung thân. Loại cảm giác này bất lực kém khi nàng chạy trốn khỏi Bang Thập.

      Tiếng chém giết xa dần, tiếng vó ngựa cùng hòa hoãn xuống.

      Trữ Hạ nằm rạp lưng ngựa, còn chút sức lực nào nữa, ngay cả khóc cũng khóc nổi.

      Nàng như đứa trẻ lạc tìm thấy đường về nhà. , thực ra nàng sớm làm gì có nhà mà về nữa.

      Sau lưng truyền tới tiếng vó ngựa.

      Lôi Nhược Nguyệt mực đuổi theo phía sau nàng, cũng dám vượt lên trước mà chỉ bám theo từ xa.

      bỏ mặc 50 vạn đại quân, lòng chạy theo nàng.

      Tìm được nàng rồi, vậy mà cũng dám tới gần.

      Trước đây luôn xuất trước mắt nàng, chưa từng hiểu cái cảm giác phải chạy theo ai đó. Mà nàng vẫn luôn ở bên cạnh , cho đến ngày nàng rời , mới hiểu được cái cảm giác đuổi theo đó như thế nào.

      Nhớ nhung người là chuyện vô cùng nguy hiểm, bởi nếu sa vào tình cảm rồi bao giờ trở ra được nữa.

      Thế nhưng nhớ nhung nàng, biết kết cục mà vẫn khống chế được mình.

      Trữ Hạ quay đầu lại nhìn Lôi Nhược Nguyệt, máu của từ người rải đầy mặt đất. Quần áo màu trắng của bay loạn trong gió, máu khô lại cơ hồ chuyển sang màu nâu, giống như những đóa hoa nở bung.

      Sắc mặt tái nhợt, môi cũng còn chút sắc hồng nào, nam tử tuấn lãng tiêu sái còn phong thái bình thường nữa. Ánh mắt của dưới ánh trăng màu máu càng thêm thanh tịnh, sáng ngời.

      cứ như vậy mà nhìn nàng, nhìn chớp mắt.

      “Rốt cuộc ngươi muốn gì?” Trữ Hạ gào lên với , chẳng lẽ ngay cả trốn cũng cho nàng trốn sao.

      “Hạ Trữ…” Hơi thở của vô cùng mong manh.

      “Hạ Trữ?” Trữ Hạ cười, xuống ngựa, tới trước mặt , vươn tay túm lấy vạt áo và kéo xuống ngựa. “Hạ Trữ là tên mà ngươi có thể gọi sao? Ngươi có tư cách ấy.”

      tay Lôi Nhược Nguyệt bám vào lưng ngựa, khó nhọc đứng xuống, : “Về …”

      Nàng điên cuồng đánh , quát lên: “Ta còn có nơi mà về sao? Ngươi có hài lòng ? Dưới gầm trời này ta còn chỗ mà về nữa, ngươi có thấy hài lòng ?”

      Sắc mặt của càng thêm tái nhợt, ánh mắt thâm thúy chứa đựng đầy bi ai.

      “Từ ngày đó, ta vẫn mực tìm nàng…” yếu ớt . “Từ ngày đó, ta vẫn cứ tìm nàng…”

      “Tìm ta? Ngươi tìm ta làm gì? Có phải giết sạch ngươi còn chưa cam lòng đúng ?” Nàng vì gào thét mà hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập.

      phải…” định cái gì, thế nhưng nàng muốn nghe giải thích, ngắt lời .

      “Ngươi biết những ngày đó ta sống thế nào ? Ngươi có biết buổi tối ta chỉ có thể ngủ ở ven đường giống như tên ăn mày hay ? Ngươi có biết, ta đói bụng nên chỉ có thể ăn trộm ? Ngươi giết cả nhà ta, lại ta về cùng ngươi sao? Đúng rồi, ta về cùng ngươi, sau đó ngươi có thể với cả thiên hạ rằng: “Xem xem, Lôi Nhược Nguyệt ta bắt được tên nghịch tặc cuối cùng rồi.” Ngươi cũng có thể đứng trước mộ tổ tiên Lôi gia mà rằng con cháu cuối cùng của Lôi gia là ngươi báo thù được cho dòng họ rồi!” Nàng càng càng lớn tiếng, phẫn nộ như thủy triều ào ào đánh vỡ con đê chắn cuối cùng trong lòng. “Đừng giả làm quân tử nữa. Muốn giết ta lập tức rat ay . Ta cũng giống như ngươi thôi, hận thể giết chết ngươi, xé xác ngươi, ăn tươi nuốt sống ngươi.”

      “Nàng … muốn giết ta ư?” bỗng nở nụ cười, nụ cười nhàng mà ôn nhu, giống như trước đây luôn cười với đứa bé nghịch ngợm.

      “Phải! Ta sống đến bây giờ cũng chỉ vì muốn giết ngươi!” Trữ Hạ càng càng hung hăng. Thế nhưng nụ cười của vẫn thường trực môi.

      “Nàng hận ta ư?” vẫn cười, thanh giống như muốn chọc giận nàng.

      “Ta chỉ hận thể nghiền nát ngươi!” Nàng đúng là bị nụ cười của làm cho phát điên rồi. Nàng muốn giết , lại còn muốn cười.

      Nàng hung hăng nện đấm lên vết thương của , vết thương còn chưa kịp khép miệng lại lần nữa trào ra vô số máu tươi.

      Máu từ miệng vết thương chảy xuống, vậy mà chút để tâm, vẫn cười, thanh yếu ớt như có thể tan mất trong gió bất cứ lúc nào: “Thế nhưng ta lại nàng… đến mức ngay cả ta cũng biết phải làm thế nào nữa…”

      Đây chính là báo ứng của .

      So với giết trả thù thế này còn thống khoái hơn.

      Thế nhưng nàng lại chẳng khác nào chạm phải đồ vật nóng bỏng, vội vàng lui về sau hai bước, nhìn đầy hoảng sợ, sau đó vội vàng quay đầu, leo lên ngựa vào phóng như chạy trốn.

      Nhìn bóng lưng của nàng, rốt cuộc cũng kiên trì nổi nữa, tay che lấy ngực, miệng phun ra máu, sau đó lảo đảo ngã xuống.

      nghe được tiếng máu tí tách làn da lạnh như băng của mình. Công chúa của rồi… Độ ấm tay nàng vừa rồi lưu lại da cũng dần dần tan mất.

      Đầu càng lúc càng nặng, mơ hồ chỉ thấy bóng dáng của nàng, bên tai truyền tới thanh ngọt ngào khe khẽ gọi: “Nhược Nguyệt ca ca.”

      “Nhược Nguyệt ca ca, huynh còn đẹp hơn cả ánh trăng trời nữa.”

      “Nhược Nguyệt ca ca, sau này chúng ta kết hôn rồi, ta sinh cho huynh những đứa trẻ còn xinh đẹp hơn nhé?”

      “Nhược Nguyệt ca ca, kiếp sau ta muốn làm cây đào, hóa thân thành đào tinh, xâm nhập vào giấc mộng của huynh.”

      “Nhược Nguyệt ca ca, phu tử cầm tay là phải bên nhau cả đời, cả đời này huynh phải nắm chặt tay Hạ Trữ được ?”



      Trước khi mất hẳn ý thức, vẫn cố siết chặt tay thành quyền, giống như muốn nắm lấy tay nàng.

      Thế nhưng, lòng bàn tay trống rỗng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :