1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng Vũ Chiến Ca - Ẩn Liên ( Hoàn - 93 chương )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 88: Sinh

      Cuối cùng Trữ Hạ vẫn hỏi có phải là người giết Lôi Nhược Nguyệt hay ? Dù sao chuyện này cũng còn quan trọng nữa.

      cho nàng ăn cẩn thận như chăm sóc trẻ con, xong xuôi còn giúp nàng lau miệng, cuối cùng đồng ý ôm nàng đứng bên cửa sổ ngắm tuyết rơi.

      : “Năm nay tuyết rơi muộn. Mấy năm trước tới cuối tháng mười là có tuyết rơi rồi.”

      Trữ Hạ hỏi: “Giờ trời có tối lắm ?”

      đặt nụ hôn xuống trán nàng: “Rất tối.”

      dùng chăn lông bọc lấy nàng, sau đó ôm cả chăn và người vào lòng, sợ nàng bị cảm lạnh.

      “Lúc trời tối là có thể nghe thấy thanh tuyết rơi.” Thanh nàng mơ hồ. “Nhược Nguyệt ca ca , tuyết vì hoa đào, vì mùa đông lạnh nên mới tới nhân gian.”

      Nàng cảm nhận được thân thể của cứng đờ, ngừng chút rồi lại tiếp: “Nhược Nguyệt ca ca còn , nếu có ngày huynh ấy rời khỏi thế gian này trước, huynh ấy hóa thành bông tuyết tới thăm ta, cũng như tới thăm hoa đào vậy.”

      ôm lấy nàng, : “Hoa đào còn chưa nở. Bông tuyết lạnh lắm, chỉ có ta là ấm thôi, đúng ?”

      Trữ Hạ dán sát vào ngực , nhúc nhích.

      “Trữ Hạ, nàng có nghe thấy tiếng tim ta đập ?” hỏi.

      Nàng trả lời.

      “Có nghe thấy ? Có nghe thấy vậy?” thúc giục hỏi.

      Nàng vẫn chuyện.

      “Trữ Hạ, nàng chỉ cần ở trong lòng ta là ta có thể nghe được tiếng trái tim mình rồi.” cúi đầu, bên tai nàng. “Lúc nàng ở đây, ta thể nào nghe được thanh ấy, cũng cảm thấy rất lạnh.”

      Nàng tựa trong ngực , khẽ gật đầu.

      Chỉ hành động như thế cũng làm thỏa mãn vô cùng.

      “Thử ta được ?” Thanh rất khẽ, dường như sợ hãi bị từ chối. Nàng nhìn thấy đôi mắt như ngọc thạch của vừa lóe lên chút mất mát.

      “Ta muốn ở cạnh nàng cả đời. Nàng nhìn thấy, ta làm đôi mắt của nàng; nàng sợ lạnh nhưng muốn mặc nhiều quần áo, ta dùng thân thể này sưởi ấm cho nàng; nàng thích ở trong cung ta cùng nàng chuyển tới biệt viện trước kia; nàng thích du ngoạn, hằng năm ta cố gắng dành thời gian để đưa nàng ra ngoài vài lần…” Thanh của càng lúc càng trầm lắng. “Nàng thích làm đồ ăn cứ học cùng Cáp Thiện, dù nàng làm ra hương vị gì ta cũng ăn hết; nàng thích đắp chăn khi ngủ, mỗi lần ngủ lại đá chăn ra làm ta lạnh muốn chết, ta cũng cam đoan cằn nhằn… Nàng có biết, mỗi sáng thức dậy nàng đều giống như con mèo cọ tới cọ lui trong lòng ta, khi ấy ta luôn muốn rời giường. Lúc nhớ tới nàng, ta còn luôn cười ngu ngốc trước mặt các đại thần. Nàng có biết, trong giấc mơ nàng gọi tên ta khiến ta vui mừng cả đêm ngủ, sau đó lại thắp đèn ngắm nhìn nàng tới sáng… Chúng ta cứ mãi thế này, có được ?”

      ở trước mặt nàng dè dặt như đứa trẻ sợ bị bỏ rơi, trở nên bé vô cùng…

      Tâm nàng quá mềm rồi, chỉ cần sờ chút cũng có khả năng tan ra.

      Nàng tựa trong ngực , : “Ta biết mình còn có khí lực để nữa hay ?”

      đặt môi lên trán nàng, : “Ta đợi!”

      Nàng nhàng đẩy ra, tay đặt lên ngực, : “Nhưng ở đây có gì cả.”

      Chăn tuột khỏi vai, rơi xuống tay A Mộc Đồ ôm eo nàng.

      Đôi con ngươi u lục của A Mộc Đồ lạnh như băng, chất chứa đau đớn, nhưng vẫn mỉm cười với nàng: “ sao, ta có, ta chia cho nàng nửa.”

      Nàng xoay người, đưa lưng về phía , đối mặt với những bông tuyết rơi bên ngoài, nhàng cười.

      “Chàng , huynh ấy có hối hận ?” Nàng hỏi.

      Nếu như biết trước kết cục này, bọn họ còn có thể nhau ?

      A Mộc Đồ lại cầm chăn lên đắp cho nàng, ôm lấy nàng từ phía sau, mặt ghét sát mặt nàng, : “ hối hận.”

      “Ha ha ha, ta cũng nghĩ thế.” Nàng buông lỏng lòng mình, hưởng thụ ấm áp từ .

      “Trữ Hạ.” đặt cằm lên hõm vai nàng, nhàng gọi tên.

      “Vậy còn chàng, chàng hối hận rồi sao?” Nàng cười khẽ.

      .”

      Đầu xuân, tuyết tan, cây cối đâm chồi nảy lộc, Trữ Hạ ngồi trong buồng lò sưởi đánh đàn.

      Buồng lò sưởi này là do A Mộc Đồ kiến tạo đặc biệt dành cho nàng, ở ngay cạnh tẩm cung của , là toàn lâu rất tinh xảo.

      Từ tới giờ nàng chưa từng đánh đàn, nàng vẫn luôn nghe người khác đánh. Lúc này nàng mới biết, ra Thất huyền cầm lại khó đánh như thế. Luyện ba tháng trời nhưng nàng chưa từng đánh nổi khúc nào ra hồn.

      Thở dài, nàng đứng lên, sờ soạng hồi bèn ngồi lên ghế mềm.

      A Mộc Đồ cho làm ghế tựa rất lớn, lại vô cùng mềm mại. Trữ Hạ cười, tay tiếp tục sờ soạng, đầu ngón tay liền chạm tới đồ vật ấm áp. Nàng sửng sốt chút, lại tiếp tục sờ lên , đến tận khi chạm vào bờ môi mỏng hơi lạnh.

      Bờ môi sao? Nàng lại sờ chút, đúng thế, đúng là bờ môi.

      Trữ Hạ giật mình lui về sau vài bước, suýt nữa ngã ra đất. khí tức quen thuộc tới gần, dùng hai tay ôm chặt lấy eo nàng, ôm nàng lên.

      “Nàng dọa ta sợ chết khiếp.” Thanh khàn khàn, nghe rất êm tai.

      Trữ Hạ đỏ mặt, dán sát lồng ngực , có thể nghe thở hổn hển và tiếng tim đập rộn ràng.

      Trữ Hạ cúi đầu, hỏi: “Chàng tới từ lúc nào?”

      yên lặng nhìn nàng đánh từng tiếng nhạc đứt quãng. Mái tóc nàng xõa lưng, búi lên, yên tĩnh như đóa hải đường. gọi nàng, để mặc kệ nàng về phía mình, nhìn tay nàng nhàng sờ soạng ngực mình…

      cảm giác được trái tim mình run rẩy hệt những dây đàn khi bàn tay nàng chạm tới… Sau đó, hương khí người nàng xộc vào xoang mũi của , hai bàn tay lạnh như băng chạm vào môi , khí tức mập mờ chậm rãi tản mát… Nhưng nàng lại bị dọa cho sợ hãi, suýt ngã về phía sau. vội vàng đưa tay ra đỡ, tim muốn bắn cả ra ngoài. Tay của vẫn còn run rẩy, thanh khàn khàn dù cố đè nén nhưng vẫn để lộ ra sợ hãi.

      cố gắng dùng thanh bình tĩnh với nàng: “Cũng khá lâu rồi, chỉ là nàng biết thôi.”

      Trữ Hạ dừng chút, yên tĩnh tựa trong lòng , : “Ta muốn uống nước.”

      “Được.” dìu nàng ngồi xuống, tới cạnh bàn rót nước.

      Gần đây học được rất nhiều việc, ví dụ như bưng trà rót nước, ví dụ như thế nào thương người… Những biến hóa này Trữ Hạ nhìn thấy nhưng vẫn cảm thấy được, chỉ là trong lòng vẫn cứ tích tụ thứ gì đó thể nào khai mở được.

      Trữ Hạ cầm lấy ly nước, nước vừa đủ ấm, lạnh, nóng. Nàng vuốt bụng, hỏi: “Chàng muốn con trai hay con ?”

      A Mộc Đồ nghĩ nghĩ, đôi mắt u lục đầy vẻ dịu dàng. “Muốn con , tốt nhất là con giống như nàng.”

      Lời vừa xong, ly nước trong tay nàng rơi xuống đất vỡ tan, thanh làm cho Bát Hoàn bên ngoài cũng bừng tỉnh.

      “Trữ Hạ?” A Mộc Đồ thấy vẻ mặt của nàng gấp tới nỗi vội vàng đỡ lấy.

      “Đau quá…” Nàng cắn răng. “Hình như… sắp sinh rồi…”

      đêm này, hoàng cung Khế Sa đèn đuốc sáng trưng.

      Sắc mặt A Mộc Đồ tái nhợt lại lại ngoài cửa phòng, mấy lần định xông vào nhưng lại bị bà đỡ ngăn cản lại.

      Nếu phải bị thái giám ngăn cản, A Mộc Đồ thiếu điều sai người kéo đám bà đỡ này ra ngoài chém hết. Lòng nóng như lửa đốt khi nghe thanh rên rỉ thống khổ trong phòng sinh, thể ngồi yên chỗ được.

      Đau nhức có thể làm người ta cảm giác như chết . Nàng tưởng mình nếm đủ mọi thống khổ của nhân gian, ngờ còn có loại đau nhức vượt qua cả cái chết thế này.

      Đó chính là tân sinh. Tân sinh là phải vượt qua thống khổ mới có được.

      Trước mắt nàng toàn màu đỏ như máu, giống hệt màu đỏ ngày ấy mặt . ngã vào ngực nàng, vẫn thanh tịnh, sạch , ưu nhã tựa hoa lan.

      Nàng bỗng hiểu ra, vì sao lúc Lôi Nhược Nguyệt rời khỏi thế gian này, lại thong dong như thế.

      Nước mắt đột nhiên trào ra.

      Đây là lần đầu tiên nàng khóc từ lúc nhìn thấy gì. Nước mắt như được tháo bỏ, ngừng tràn ra. Nàng khóc tới xé tâm lực kiệt, thế nhưng trong lòng vẫn vô cùng thanh tỉnh.

      Tha thứ rồi.

      Nàng tha thứ rồi.

      Cái này chỉ là ra đời của đứa bé, mà nàng cũng sống lại rồi.

      Có người , có người đến, đây là tuần hoàn của nhân sinh, nàng cũng phải là kẻ bất hạnh.

      Ngay tại thời điểm nàng tưởng phải chết rồi thân thể chợt bẫng, sau đó bên tai truyền tới thanh khóc vang rền. Sau đó là tiếng ồn ào, rồi nàng cảm thấy mình được đôi tay lớn ôm chặt, đôi tay có chút lạnh, lòng bàn tay hình như còn đổ mồ hôi.

      Lúc nàng mở mắt ra, thấy nam nhân ngồi bên cạnh, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lo lắng. Đôi con ngươi u lục như bảo thạch khiến cho nàng có tâm tình dưới lần muốn đóng gói đem về.

      “Là con trai hay con ?” Nàng suy yếu, dịu dàng hỏi.

      “Con .” A Mộc Đồ ôm đứa bé tới cạnh nàng, có chút tiếc nuối : “Nhưng giống nàng, giống ta.”

      Trữ Hạ cười rộ lên, quay đầu thấy đứa bé kia mở mắt, con mắt màu bích lục y như phụ thân nó.

      “Nó đúng là kỳ tích.” Trữ Hạ .

      “Nàng cũng thế.” Hốc mắt A Mộc Đồ ngập nước. nâng tay nàng lên, đặt nụ hôn lên đó, sau đó áp lên má mình. “Trữ Hạ, nàng cũng là kỳ tích của ta.”

      Nàng nâng tay kia lên, lau nước mắt cho , cười : “Đừng khóc.”

      kinh ngạc nhìn nàng, sau nửa ngày mới : “Nàng… Nàng có thể nhìn thấy rồi?”

      “Đúng thế. Ta nhìn thấy rồi.”

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 89: Gặp lại Lưu Tịch

      Đứa bé này, A Mộc Đồ để Trữ Hạ đặt tên. Trữ Hạ hao tâm tổn trí ba ngày ba đêm, cuối cùng tức giận nhìn gương mặt nhắn giống A Mộc Đồ như đúc, mắng: “Sao lại khó như thế chứ? Tiểu tử ngươi còn nhìn, còn dám cười? Thích cười như thế, vậy gọi ngươi là Di Lặc .”

      A Mộc Đồ ở bên cạnh nghi hoặc hỏi: “Di Lặc nghĩa là gì?”

      Trữ Hạ trừng mắt với : “Là Phật.”

      Vì thế, đại danh của Di Lặc công chúa trở thành cái tên vô cùng thịnh hành thời ấy. Mọi người biết cái tên này có hàm nghĩa ra sao, chỉ biết là vị Phật chủ này có thể phù hộ cho quốc gia, phù hộ cho người nhà. Vì thế, Phật giáo ở Khế Sa vô cùng cao hứng, phát triển bừng bừng, chùa chiền mọc lên thêm mấy chục tòa, hơn nữa tòa nào cũng có pho tượng Di Lặc.

      Lúc công chúa Di Lặc tròn trăm ngày, cả nước vui mừng, hoàng cung thiết yến suốt ba ngày ba đêm.

      Nhưng vào đêm thứ ba, khi A Mộc Đồ trở lại noãn các tìm Trữ Hạ chỉ thấy giường có phong thư.

      thư là vài dòng chữ viết vô cùng xấu xí, khó đọc.

      “Xin lỗi, lúc này phải hẹn gặp lại với chàng.

      Là hẹn gặp lại, phải tạm biệt, ta cần rời thời gian ngắn, sớm trở lại.

      Trong khoảng thời gian này, mong chàng hay chăm sóc cho Di Lặc.

      Có nhiều thứ mất , ta nhất định phải tìm về.

      Vốn muốn tạm biệt, thế nhưng ta sợ nổi, cho nên chỉ biết dùng cách này.

      Mong chàng hiểu cho. Còn nữa, chờ ta!

      Trữ Hạ.”

      Kỳ , nàng có tư cách hãy chờ nàng. Ngoại trừ sinh cho đứa trẻ, nàng cũng chưa từng làm gì cho .

      Thế nhưng nàng thể cứ thế sống hạnh phúc bên cạnh được. Nàng vứt bỏ quá nhiều thứ… nhiều đến mức lòng nàng trở nên rất , thể chấp nhận được những thứ khác. Cho nên nàng muốn tìm những thứ đó về…

      Đầu tiên nàng tới tế bái Lạc Bình Xuyên, sau đó cùng Tiểu Tam tới đại sa mạc. Nàng tìm thấy địa phương là Tháp Cát ở Tây Bắc, chỗ đó có bánh tùng đào rất ngon, buổi tối còn có thể đối ẩm cùng ánh trăng, vây quanh bếp lửa ăn dưa hấu.

      Sau đó nàng tới Nam Cương, thấy được rất nhiều động vật, thực vật kỳ quái, vui vẻ tới mức nàng suýt muốn trở về.

      Cuối cùng, nàng tới Giang Nam.

      Nàng từng với người rằng nàng mở quán rượu ở Giang Nam. Người đó , vậy mở y quán.

      Người kia có dung nhan khuynh quốc khuynh thành, chỉ cần vừa xuất ngay cả Phật Di Lặc cũng quên cả cười, quên cả thở.

      Ba năm trôi qua, thời gian vùn vụt…

      Tháng năm mưa phùn, nàng tới quán rượu tên là Trữ Hạ trong thành Tô Châu.

      Rất trùng hợp, Trữ Hạ, ngờ lại giống với tên nàng.

      Đây là quán rượu lớn nhất trong thành Tô Châu, phong cách lịch tao nhã, trong lầu còn có thể thấy rừng trúc, hòn nôn bộ, nước chảy róc rách, còn có hậu viện rất lớn, có vài tòa nhà thấp nối nhau bởi các hành lang, giữa sân trồng rất nhiều hoa, thậm chí còn có hồ nước .

      Nàng theo tiểu nhị lên lầu hai, phòng thượng hạng, chọn mấy món ăn nhàng, sau đó khoan thai nghe tiếng mưa phùn.

      Lúc gọi món ăn, tiểu nhị nhìn chằm chằm vào mặt nàng, làm nàng còn tưởng rằng mình sức quyến rũ vô địch.

      Lúc đưa đồ ăn lên, tiểu nhị vẫn nhìn nàng chằm chằm, khiến cho nàng bắt đầu thấy nghi ngờ.

      Lúc ăn được nửa bữa, chưởng quầy tiến tới, gõ cửa, hỏi: “Tiểu thư, đồ ăn của chúng ta thế nào? Có muốn thêm phục vụ gì hay ?”

      Lúc hỏi câu này, chưởng quầy cũng lại nhìn nàng chằm chằm như tên tiểu nhị kia.

      Trữ Hạ nhíu mày, chẳng lẽ A Mộc Đồ đợi được nên bắt đầu truy nã nàng chắc?

      “Các ngươi còn phục vụ cái gì khác nữa à?” Nàng hỏi.

      Chưởng quầy cung kính : “Mời tiểu thư theo tại hạ.”

      Trữ Hạ để đũa xuống, sáng khoái theo . Nàng sợ người xấu, chỉ cần gặp được cao thủ, còn lại đám thường dân nàng vẫn có thể tùy tiện đối phó được.

      Chưởng quầy mang nàng quãng, tới trước cánh cửa.

      Cánh cửa gỗ khắc hoa văn, màu sắc thuần khiết, khí chất cổ xưa, tinh xảo trang nhã. Mấy bồn cây cảnh xung quanh khiến cho gian thêm sáng sủa, nhàng.

      Chưởng quầy làm cái tư thái “mời”, sau đó cáo lui.

      Dường như có chút… kỳ quái.

      Trong phòng truyền tới tiếng đàn tranh, thanh khoan thai nhưng lại có chút tịch mịch.

      Tiếng đàn thanh thúy như mưa phùn ngoài kia, làm người ta thoải mái vô cùng.

      Trữ Hạ đẩy cửa vào, gian phòng được chia làm hai gian, dùng bức rèm che ngăn cách. Có người ngồi sau bức rèm che đánh đàn, mặc đồ màu lam nhạt, nhìn mặt.

      Trữ Hạ tự nhận là người thô kệch, cũng sợ quấy rầy người ta, đĩnh đạc lên tiếng: “Xin hỏi, các hạ là người phương nào?”

      Tiếng đàn hơi run lên, tiết tấu có phần hỗn loạn, ràng tới mức ngay cả người rành luật cũng có thể nghe được.

      Người nọ dường như cũng nhận ra, vì vậy dứt khoát dừng tấu nhạc, đứng lên, nhìn nàng qua bức màn che.

      “Ta có thể vào ?” Nàng thăm dò, thấy phản ứng bèn lên trước vài bước, kéo rèm ra. “Ngươi nên ta mặc định là ngươi ngầm đồng ý rồi… A…”

      nháy mắt này giống như ánh mặt trời le lói sau đám mây đen, tỏa ra hào quang vạn trượng, làm cho cả tim và hô hấp đều ngừng. Mặc dù cách xa nhau nhiều năm nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt này, nàng vẫn ngẩn người như cũ.

      nghiệt a…” Miệng nàng nỉ non. “ nghiệt!”

      Lúc nàng thốt ra hai chữ này, Lưu Tịch mỉm cười, cuối cùng cười tới sáng lạn, nhưng là khói lửa bùng lên trong màn đêm, làm cho người ta mở nổi mắt.

      Trữ Hạ nhanh về phía , mạnh mẽ ôm lấy giống như ôm huynh đệ từ biệt nhiều năm. Cằm nàng đặt vai , nghẹn ngào: “ được cử động, dù ngươi có là quỷ ta cũng phải ôm.”

      rất nghe lời, cũng động đậy. Khí tức của nàng xộc vào mũi làm cho dám nhúc nhích.

      “Ta mất ba năm đại sa mạc, tới nam cương, còn ngươi ở đây mở quán rượu!” Nàng bất nhã khịt khịt cái mũi.

      “Nàng nàng muốn tới đây mở quán rượu!” Thanh của vẫn ôn nhuận như ngọc hệt trong trí nhớ của nàng.

      Trữ Hạ đẩy ra, thô lỗ đánh lên bờ vai của mấy cái, nghiêm túc : “Ta còn tưởng còn sống để gặp lại ngươi đấy. , hôm nay chúng ta say về. Aizz, nhưng phải trước là ngươi mời đấy.”

      Lưu Tịch xoa xoa bờ vai bị nàng đánh, dở khóc dở cười: “Nàng thể có phản ứng như người bình thường được sao?”

      Trữ Hạ kéo định ra ngoài ngoài cửa lại có thanh la hét ầm ĩ.

      “Móa, đừng có kéo bổn thiếu gia. Ta nhất định phải xem đó là người nào.”

      “Đừng có quấy rối, ngươi quay về cho ta.”

      được. Ta nhất định phải gặp nàng ta.”

      “Gặp nàng ấy làm gì? Ngươi về cho ta.”

      “Ba năm rồi! ngây ngốc ôm cây đợi thỏ ở đây những ba năm rồi đấy.”

      “Cũng phải là ngươi đợi ba năm, ngươi kích động cái gì?”

      “Móa, chẳng phải là bổn thiếu gia cùng đợi mất ba năm sao?”

      “Là tự ngươi muốn thế, ai ép buộc ngươi.”

      “Mặc kệ! Ta muốn gặp nàng ta.”

      “Về !”

      “Sao ta phải nghe lời ngươi? Ta về.”

      “Nếu về ta đánh ngươi đấy.”

      “Đánh ! Ngươi là đồ dã man!”

      “…”

      Trữ Hạ càng nghe mặt càng trắng bệch, nàng nhanh về phía trước, kéo cửa ra.

      Ngoài cửa có hai nam nhân lôi lôi kéo kéo, tranh cãi ngừng, lúc này đồng thời nhìn về phía nàng.

      Hai người kia, người là Lan Lợi Tư, người kia là Gia Long.

      Trữ Hạ để ý tới Lan Lợi Tư, cùng Gia Long mắt to trừng mắt cả nửa ngày, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của ba người nàng đánh lên gáy của Gia Long, cả giận mắng: “Tên tiểu tử ngu ngốc nhà ngươi! Ta tìm ngươi mất năm năm, ngươi chạy đâu thế hả?”

      Gia Long nhe răng trợn mắt ôm lấy đầu, vừa định phản bác lại bị nữ nhân kia ôm chầm lấy.

      Năm nay Gia Long mười tám nhưng chưa từng ôm nữ nhân nào, lần đầu tiên bị ôm lại là bởi nữ nhân hung dữ như gấu. ra sức vùng vẫy nhưng nàng ta vẫn tránh ra, nữ nhân này khí lực cũng lớn.

      Rốt cuộc, thiếu gia nổi giận, còn chưa kịp động thủ nữ nhân trong ngực mình khóc lớn lên, khóc đến kinh thiên động địa làm luống cuống chân tay.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 90

      chỉ Gia Long mà ngay cả Lan Lợi Tư cũng phải trợn mắt há mồm, chỉ có Lưu Tịch vẫn mang vẻ mặt thong dong, khóe miệng mỉm cười.

      Đợi Trữ Hạ khóc đủ rồi, nàng mới buông Gia Long ra, quệt nước mắt lên áo choàng hoa lệ của hề áy náy, sau đó còn kéo tay áo lao mặt, sau đó hỏi như chưa từng có chuyện gì xảy ra: “Các ngươi nhìn ta làm gì?”

      “Móa!” Gia Long nổi giận rồi. “ có ôm nhầm người đấy hả? Ta biết sao? Ta còn chưa chết mà khóc váng lên như thế?”

      Trữ Hạ sững sờ, nhìn chằm chằm, nhìn tới mức làm cho da đầu run lên, sau đó nàng mới dùng tiếng Bang Thập hỏi: “Đầu óc ngươi có phải bị cháy hỏng rồi ?”

      Lưu Tịch giữ chặt cánh tay nàng, khẽ cười: “, ta từ từ giải thích cho nàng.”

      Ba năm trước, Gia Long mua tòa nhà này ở thành Tô Châu, có sân rất lớn. Phòng ở Giang Nam đều kiến trúc theo kiểu nhà vườn, vừa mới vào ngửi thấy hương thơm hoa cỏ.

      Bốn người ngồi trong đình, Lưu Tịch để mấy người bình ổn lại tâm trạng, sau đó mới mở miệng : “ là Gia Long, là người thừa kế của Phác Lê gia. Sáu năm trước, chuyện ngoài ý muốn mà quên hết những chuyện xảy ra trước đó.”

      Trữ Hạ sững sờ nhìn chằm chằm Gia Long, nửa ngày sau cũng được lời nào.

      Gia Long hừ lạnh tiếng: “Ngươi đừng cho là ta nhớ được gì có thể nhận ta là người quen cũ. Bổn thiếu gia tiêu hóa nổi bộ dạng này của ngươi. Ngừng! Nếu phải người là… bằng hữu của Lưu Tịch, ngươi cho rằng ta để ý tới ngươi sao?”

      Người thừa kế của Phác Lê gia giàu có nhất Khế Sa là danh hiệu vô cùng hấp dẫn. Rất nhiều thiếu nữ luôn muốn tiếp cận vì danh hào này.

      Lan Lợi Tư nhìn Trữ Hạ rất lâu, sau đó với Gia Long: “Ngươi đừng dài dòng nữa, thân phận của nàng còn cao quý hơn ngươi nhiều. Ai mà thèm bắt quàng làm họ với nhà ngươi.”

      Trữ Hạ quay đầu nhìn Lan Lợi Tư, tức cười cười gì nữa.

      Lan Lợi Tư là công tử của Tây Tướng quân Khế Sa, lại là bạn thân của Lưu Tịch, đương nhiên biết rất chuyện của nàng.

      Trữ Hạ nhàn nhạt : “Xin lỗi, ta biết, là ta nhận nhầm người.”

      Mưa rất lớn, từ góc cua hành lang xuất phu nhân ăn mặc quần áo sáng màu, cao quý xinh đẹp, nụ cười dịu dàng.

      Nàng bưng điểm tâm tới, còn chưa lại gần Gia Long đứng dậy nhận, ân cần : “Mẹ, sao người lại tới đây. Việc bưng bê rửa chén này để hạ nhân làm là được rồi.”

      Trữ Hạ cũng đứng lên, che dấu được biểu lộ kinh ngạc.

      “Dì?” Nàng giọng kêu lên.

      Phu nhân kia cười dịu dàng, cầm chặt tay Trữ Hạ, sau đó ôm nàng vào lòng, : “Con , di nương biết là con sao mà.”

      Hôm nay nước mắt hình như rất nhiều, rơi mãi cũng hết.

      Giấc mộng dài gần sáu năm, phải mất cái giá rất lớn mới có thể tỉnh lại, nhưng sau khi tỉnh lại phát ra mọi người còn rất tốt. Ngày đông giá rét cuối cùng cũng qua , mùa xuân bắt đầu tới rồi.

      “Dì?” Hai đầu lông mày của Gia Long xoắn lại như cá chạch rồi. “Mẹ, nữ nhân kỳ quái này là biểu tỷ của con sao?”

      Phu nhân vỗ nhè lên vai Trữ Hạ, cười với Gia Long: “Đúng thế. Đây là biểu tỷ của con đấy.”

      nhớ được gì có khi lại hạnh phúc hơn.

      Trữ Hạ khụt khịt mũi, cười cười như hiểu ra.

      Trữ Hạ ở lại ba ngày, mưa vẫn ngừng rơi. Nàng đứng hành lang, nhìn ngây ngốc những viên ngói màu xanh đầu.

      Giang Nam.

      Nàng nàng muốn mở quán rượu ở Giang Nam, giúp nàng thực rồi.

      Mở quán rượu, đặt tên là Trữ Hạ, sau đó chờ nàng tới.

      Lưu Tịch : “Đây là mùa mưa dầm ở Giang Nam, mưa suốt mấy tháng liền.”

      Trữ Hạ kinh ngạc: “Mấy tháng liền, phải như thế rất khổ sao?”

      cười ôn hòa như gió xuân: “ biết.”

      Lưu Tịch kéo Trữ Hạ vào đình ngồi, pha bình trà, chậm rãi kể cho nàng nghe quá trình và Gia Long gặp nhau.

      Nàng gật đầu thở dài: “Cái này cũng xem như là duyên phận.” Lưu Tịch cứu được nàng, Xuyên Trữ lại cứu Lưu Tịch.

      Có thể quên cũng là loại phúc khí. Nàng từng nghĩ cùng Xuyên Trữ giành lại giang sơn, thế nhưng bây giờ lại muốn nữa. Có thể bình tĩnh sinh hoạt cũng là loại hạnh phúc, cùng ngắm trời mưa, cùng hưởng chung trà, cùng trò chuyện bên nhau…

      Mưa nhàng hắt vào cửa sổ khiến gian hơi lành lạnh.

      Lưu Tịch giọng hỏi: “Tiếp sau đây nàng định thế nào?”

      Trữ Hạ ngơ ngác ngắm nhìn dung nhan như thiên nhân của , ngây dại hồi lâu. Lưu Tịch bật cười, thò tay vẫy vẫy trước mặt nàng hai cái, bất đắc dĩ : “Đừng có ngẩn người nhìn ta mãi thế.”

      Nàng : “Bỗng nhiên ta nghĩ tới người.”

      người đơn, người có đôi mắt u lục như mắt sói, người luôn dùng ánh mắt chờ trông nàng quay về… Còn có cả Di Lặc công chúa nữa…

      Tất cả mọi người đều có cuộc sống yên ổn, chỉ còn mình nàng vẫn lang thang, đúng là mệt mỏi.

      Nàng đứng lên, duỗi lưng cái, cười : “Ta sao, muốn thăm người, sau đó về nhà!”

      Hai chữ ‘về nhà’ chỉ làm cho Lưu Tịch ngây người mà cả nàng cũng ngẩn ra.

      Nụ cười mỉm lại xuất gương mặt nàng, nàng với Lưu Tịch: “Ta tạm biệt dì.”

      Lưu Tịch đứng trước cửa sổ, ngơ ngác nhìn nàng rời , mực gì.

      “Đau lòng sao?” Ở chỗ góc cua, bóng dáng cao lớn nghiêng người tựa tường, híp đôi mắt xanh như màu trời nhìn .

      Lưu Tịch động đậy, cũng gì, chỉ mỉm cười, nụ cười tái nhợt.

      Lan Lợi Tư khoanh tay trước ngực, cười lạnh: “Ngươi có vì nàng làm nhiều hơn nữa nàng cũng để ngươi vào mắt đâu.”

      “Ta biết.” quay đầu cười với Lan Lợi Tư, sắc mặt trắng bệch, thanh cũng run rẩy. “ sao. Ta sao.”

      “Đúng thế, ngươi ngay cả chết vì nàng còn có thể, làm gì có chuyện gì mà ngươi làm được.” Lan Lợi Tư biết giễu cợt hay trào phúng chính mình nữa. “Thế nhưng nàng căn bản biết những điều đó.”

      Lưu Tịch quay đầu nhìn , cười khẽ, nụ cười sáng lạn.

      Thời gian làm mọi thứ nhạt nhòa, những gì còn lại người ta cũng chôn sâu trong lòng. Ở nơi nào đó năm tháng bao giờ chạm tới được, ủ kí ức thành rượu, tự sau với chính mình. Có lẽ, vào ngày mưa nào đó, hoặc trong đêm yên tĩnh nào đó, thoáng nhớ tới nàng, sau đó lòng càng vùi sâu, rốt cuộc bỏ được, xóa được.

      phải ngươi cũng thế sao?” Lưu Tịch cười với . “Có nhiều thứ vĩnh viễn thể bỏ xuống được, ngươi cũng biết mà.”

      Rời khỏi Giang Nam, Trữ Hạ trở về thành Tử Du.

      Sáu năm rồi, sáu năm trước rời khỏi đây, lần đầu tiên nàng quay về.

      Nàng lên ngọn núi mà mình hay du ngoạn bên ngoài thành Tử Du. Nàng từng nàng rất thích nơi này vì sườn núi ở đây nở đầy hoa đỗ quyên, cho nên Lôi Nhược Nguyệt bỏ tiền ra mua cả ngọn núi này cùng với tòa trạch viện núi. Lúc ấy, nàng với , nếu có ngày hai người cùng chết cùng hạ táng ở đây. Lúc chết có thể tay cầm tay, đơn, tịch mịch.

      Nhưng hôm nay tới đây chỉ còn có mình nàng.

      Tòa nhà lớn, được quét dọn rất sạch , có gì bất ngờ khi nàng thấy Tần Thiên Sinh.

      Bốn năm trôi qua, thay đổi rất nhiều. mặc áo mỏng màu trắng, yên tĩnh ngồi dưới gốc cây hoa đào, vài cánh hoa mỏng manh rơi xuống đầu vai .

      mang mặt nạ da người nữa, nhưng lúc gặp lại nàng cũng bày tỏ quá nhiều cảm xúc.

      tới rồi?” Dường như cũng dự đoán được nàng tới.

      “Ta đến rồi.” Trữ Hạ nhìn cây hoa đào nở rộ trong đình viện, phảng phất nghe thấy cả thanh của nàng và khi còn .

      Những cái này đều là những kí ức đè nặng trong lòng nàng, vì thế nàng mất ba năm mới có dũng khí để tới đây.

      “Ta tới thăm huynh ấy.” Trữ Hạ , dường như sợ làm phiền tới giấc mộng của ai đó.

      Tần Thiên Sinh đứng lên, tới trước mặt nàng, quần áo đơn bạc bị gió núi thổi bay, bóng dáng vô cùng gầy gò.

      đến sau núi, khắp nơi đều có hoa đỗ quyên nở rộ. Gió núi thổi qua mang theo hương hoa thoang thoảng.

      ở ngay đây.” Tần Thiên Sinh nhìn khắp hoa dại sườn núi, : “ , sau khi chết đem tro cốt rải xuống đây.”

      Thân thể Trữ Hạ lung lay, sau nửa ngày mới : “Ngươi là… tro cốt?”

      Tần Thiên Sinh mặt biểu tình, đáp: “ mình rất lạnh. bằng đốt thành tro, như thế còn có thể có cơ hội cảm nhận được hô hấp của .”

      Nước mắt chảy xuống, như mưa xuống mặt đất.

      Nàng từng , hai người cùng , lúc chết cũng cầm lấy tay nhau. Nhưng nàng buông tay, nên người cảm thấy lạnh.

      Nhược Nguyệt ca ca…

      Nàng ở sườn núi lâu. lâu.

      Đến khi mặt trời xuống núi. Bầu trời màu tím hòa quyện với màu đỏ tươi của hoa đỗ quyên.

      “Nhược Nguyệt ca ca…” Trữ Hạ với núi lớn. “Gặp lại!”

      Gặp lại rồi!

      Cách trở dương, ta còn là Trữ Hạ của huynh, huynh cũng còn là Nhược Nguyệt của ta.

      Chuyện cũ năm xưa cứ để theo gió bay .

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Đại Kết Cục

      “Tiểu công chúa!” Bọn thị nữ gấp đến độ để ý tới lễ nghi nữa, thi nhau ngồi xổm trước các bụi hoa trong hoa viên để tìm người. “Tiểu công chúa, người ở đâu?”

      tiểu nữ hài ba tuổi hòn giả sơn, ngừng bụm miệng cười đám người ở bên dưới.

      Hôm nay thời tiết mát mẻ, tháng sáu mới vào đầu hạ, trời ấm làm người ta vui thích vô cùng.

      A, ngủ trưa lúc, tỉnh lại tìm phụ thân chơi.

      Nó híp mắt lại ngủ, mơ tới đoạn Cáp Thiện thúc thúc làm bàn lớn điểm tâm. Có bánh thủy tinh và sủi cảo tôm mà nó thích nhất. Oa, nghĩ đến thôi là nước miếng muốn chảy ra rồi.

      lúc mừng rỡ đến cười lệch cả miệng, vừa thò tay ra lấy bỗng cái bàn bị kéo ra xa. Tay nó ngắn cũn cỡn, với mãi tơi, mà cái bàn càng lúc càng xa.

      “Oa…” Nó nấc tiếng, sau đó khóc òa lên.

      “Sao thế?” A Mộc Đồ ôm tiểu nữ hài trong tay, bị tiếng kêu của nó làm cho giật mình sợ hãi.

      Nữ hài dụi dụi đôi mắt còn dính chặt, sau khi nhìn mặt người đằng trước ôm lấy cổ , ngọt ngào gọi: “Phụ thân!”

      Bọn thị nữ quỳ đất, A Mộc Đồ bất đắc dĩ vỗ đầu nó: “Di Lặc, con lại bướng bỉnh nữa rồi. Nhìn xem, mọi người tìm con hết cả buổi chiều đấy.”

      “Người ta chỉ ở đây ngủ trưa thôi mà.” Tiểu Di Lặc ủy khuất chớp chớp đôi mắt như bảo thạch, chút thôi mà hốc mắt đầy nước, nhìn A Mộc Đồ: “Di Lặc nhớ phụ thân lắm.”

      A Mộc Đồ lắc đầu cười. Đứa này dù lớn lên giống nhưng tính lại giống hệt mẹ, hơn nữa còn có xu thế trò giỏi hơn thầy. Mới có ba tuổi mà nó nháo cho Hoàng cung này long trời lở đất rồi.

      Những bà vú được mời tới dạy nó đều chạy tới quỳ, xin chịu thua sau hai ngày. Nó hết bắt chuột dọa người ta lại sang hạ thuốc vào đồ ăn. Có trời mới biết được trong cái đầu của nó nảy ra những trò quỷ quái này từ bao giờ.

      Nhìn tuổi của nó cũng nên học rồi, thế nên A Mộc Đồ lại bắt đầu đau đầu.

      Việc này triều đình, thế nhưng đám đại thần đều mực cúi đầu nghiêm túc và trang trọng, khí yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng hít thở của chính mình.

      Aizz, thực muốn làm khó thần tử, nhưng chẳng lẽ phải tự mình dạy đứa này sao?

      “Phụ thân, tối nay Di Lặc muốn ăn sủi cảo nhân tôm.” Di Lặc vươn cánh tay bé ôm lấy cổ A Mộc Đồ, khuôn mặt nhắn đỏ bừng như quả táo làm người ta chỉ muốn cắn ngụm.

      “Được.” A Mộc Đồ véo véo cái mũi của nó, suy nghĩ sau này có nên tiếp tục chiều chuộng tiểu công chúa như thế nữa .

      Đúng lúc này, thái giám hầu hạ A Mộc Đồ nhiều năm vội vàng chạy tới, quên cả lễ nghi, ngay cả chuyện cũng lắp bắp: “Hoàng… Hoàng thượng… Hoàng… Hoàng… Hoàng thượng…”

      A Mộc Đồ nhíu mày: “Sao thế?”

      “Nương nương… Nương nương… Người trở về rồi!” Thái giám vừa mừng vừa sợ, cuối cùng cũng biểu đạt xong hết những gì cần .

      A Mộc Đồ sững sờ đứng nguyên tại chỗ, hoàn toàn quên cả phản ứng. Tiểu Di Lặc từ trong lồng ngực ló ra, hỏi: “Nương nương? Nương nương nào?”

      “Công chúa điện hạ, chính là mẫu phi nương nương của người đó!” Thái giám cung kính trả lời.

      “A?” Lông mi của tiểu công chúa nhảy lên, duỗi hai tay ra với thái giám, ra lệnh: “Đưa bổn công chúa nhìn chút.”

      Thái giám vụng trộm liếc nhìn A Mộc Đồ, thấy phản đối mới trực tiếp nhận lấy Di Lặc, hơi cong eo hỏi: “Hoàng thượng?”

      “Nàng… ở đâu?” A Mộc Đồ vô cùng khẩn trương, loại thần thái này Di Lặc chưa từng thấy qua. Nó cho rằng phụ vương của mình là nam nhân sắt đá mạnh mẽ, dù trời sập xuống vẫn có thể đững vững được.

      Thái giám đáp: “Nương nương ở buồng lò sưởi.”

      A Mộc Đồ chạy về noãn các như cơn gió. Thái giám dưới thúc giục của công chúa đại nhân cũng vội vàng chạy theo.

      Trong noãn các, hoa sen nở rộ, những nụ hoa màu hồng phấn len lỏi trong đám lá xanh, khoan thai lay động.

      người mặt xiêm y màu xanh nhạt ngồi bậc thang bạch ngọc, chân xỏ giầy, tà váy vén lên, hai chân đặt ở trong hồ trêu đùa đám cá chép, nhìn rất vui vẻ. Ánh nắng buổi chiều dệt người nàng, rơi vào trong mắt lung linh mờ ảo, như có thể biến mất bất kỳ lúc nào.

      dám tiến lên, dám lời nào, chỉ có thể đứng từ xa nhìn lại, cảm giác như đây là giấc mộng.

      Đến tận khi có tiếng thở hồng hộc của thái giám ở phía sau, còn có thanh trẻ con giòn giã: “Phụ thân, phải người là cá chép biết cắn người à?”

      Lúc này Trữ Hạ mới biết sau lưng mình có người.

      Nàng quay đầu lại, thấy cười sáng lạn, nhấc váy lên, thu chân lại rồi đứng thẳng dậy.

      Da nàng đen hơn trước nhưng tình thần lại rất tốt, thần thái giống hệt năm đó khi lần đầu gặp nàng. Nụ cười của nàng rực rỡ như ánh nắng mặt trời, làm cho người ta phải lóa mắt.

      “Ta về rồi.” Nàng hướng về phía , mở rộng cánh tay.

      vẫn chôn chân tại chỗ, hề nhúc nhích. Lông mi run rẩy, đôi mắt u lục phủ tầng sương, có quá nhiều lời muốn nhưng lại biết gì, chỉ có thể đứng đó nhìn nàng.

      Kỳ thực, vẫn luôn nhìn nàng như thế.

      Trữ Hạ thả tay xuống, phàn nàn: “Thực nhiệt tình. Chỉ thiệt thòi ta vội vã trở về như thế!”

      vẫn gì. Di Lặc công chúa được thái giám ôm trong lòng cùng đám cung nhân mới tới tò mò đánh giá nàng. này chân mang giày, mép váy ướt sũng, nàng cười tươi như hoa, chút quy củ cũng có, nhìn giống nữ tử trong nội cung chút nào.

      “Này!” Trữ Hạ nổi lòng muốn trêu đùa, tay chống nạnh, tay ngoắc ngoắc A Mộc Đồ, nháy mắt cái, : “Tới ôm cái.”

      Thân thể cứng ngắc của A Mộc Đồ lúc này mới nhúc nhích, trong miệng gọi hai tiếng: “Trữ Hạ!”

      Nàng vừa cười vừa tỏ ra bất đắc dĩ lắc đầu: “ có biện pháp. Chàng thẹn thùng như thế để ta nhiệt tình vậy.”

      Đến khi nàng bổ nhào vào lồng ngực , hay tay ôm chặt lấy cổ , mới ôm lấy nàng, trầm thấp : “Ta còn tưởng… nàng về nữa…”

      “Phải là ta rời nữa…” Đầu Trữ Hạ cọ xát ở cổ . “Chàng cần phải nuôi ta đấy. Chàng biết ta là người hết ăn lại nằm, ngủ đến tận giữa trưa, chàng được ghét bỏ ta.”

      đâu.” Mặt của vùi trong tóc nàng, thanh nghẹn ngào.

      “Còn nữa, ta nếu già và xấu nhưng chàng cũng được phép có nữ nhân khác.” Nàng tiếp tục cầu.

      “Được.”

      “Ta còn có rất nhiều tật xấu, tính tình cũng xấu, chàng phải chấp nhận, được phàn nàn.”

      “Ừ.”

      “Còn nữa, sau này ta muốn ôm cái, chàng nhất định phải tới ôm ta.”

      “Ừ…”

      Còn đợi Trữ Hạ tiếp tục đưa ra các cầu quá phận khác, bỗng đôi bàn tay bé trèo lên lưng A Mộc Đồ, cứng rắn đẩy tay Trữ Hạ ôm ra.

      Thái giám muốn kéo Di Lặc ra nhưng kéo được, gấp đến độ mồ hôi chảy ròng ròng.

      thanh thanh thúy bật ra từ miệng của công chúa Di Lặc: “Này, là ai, đừng có quấn lấy cha ta như thế. Người là của ta.”

      Rốt cuộc, Trữ Hạ cũng phải chuyển chú ý sang người tiểu gia hỏa ở sau lưng A Mộc Đồ.

      Đứa này, mắt to, miệng , mũi xinh xắn, mặt trắng hồng, ánh mắt như bảo thạch màu lục, cực kỳ giống với A Mộc Đồ.

      Trữ Hạ thả tay ra khỏi A Mộc Đồ, cười xấu xa với tiểu nữ hài: “Lúc ta có ở đây, cha con là của con, giờ ta về rồi cha con là của ta. Hiểu ?”

      Di Lặc kinh ngạc nhìn Trữ Hạ. Nó lớn đến tuổi này rồi nhưng chưa có ai dám với nó như thế.

      Nó nhanh chóng chuyển từ kinh ngạc sang phẫn nộ, hừ tiếng, : “Cha ta bao giờ coi trọng nữ nhân xấu như .”

      Trữ Hạ thò tay véo véo gương mặt nhắn của Di Lặc, cười : “Cha con lại vừa ý nữ nhân xấu như ta đấy.”

      Di Lặc nghĩ nữ nhân này còn dám động thủ với mình. Nó xoa xoa chỗ vừa bị véo, nhìn thái giám bày ra vẻ mặt cung kính hề giúp mình, mà phụ thân cũng nhìn nữ tử này rất dịu dàng, hề chú ý nó vừa bị nàng ta khi dễ, thoáng cái nước mắt vòng quanh.

      “Nhìn con , nhìn là biết bị chiều tới hư rồi.” Trữ Hạ lắc lắc đầu với Di Lặc, sau đó quay sang A Mộc Đồ. “Con trẻ là được chiều, biết hả?”

      A Mộc Đồ cười, dịu dàng nhìn nàng, hình như nàng cái gì cũng cho là đúng hết.

      Di Lặc thấy tình thế bất lợi của mình càng ủy khuất, khóc lớn hơn, thò tay ôm chặt cổ A Mộc Đồ, miệng gào lên: “Phụ thân, phụ thân! Người này bắt nạt con.”

      A Mộc Đồ vừa thấy Di Lặc khóc, vô ý thức định duỗi tay ra ôm lấy nó, nghĩ lại bị Trữ Hạ đánh cái đành phải hạ tay xuống.

      Nàng kéo A Mộc Đồ ra sau lưng mình, sau đó với Di Lặc: “Khóc , công chúa Di Lặc thân của ta. Những ngày an nhàn của con chấm dứt từ hôm nay. Sau hôm nay, ta tiến hành thu thập con tốt.”

      Lúc Trữ Hạ lời này, đám thái giám, cung nữ sau lưng vừa kinh ngạc, lại vừa chờ mong… A, rốt cuộc cũng có người tới thu thập xương cốt của vị công chúa dã man này rồi.

      Di Lặc nghe xong lời đó, còn khóc được nửa cũng im bặt.

      Nước mắt vẫn còn đọng mi, nhưng biểu lộ khóc lóc lập tức biến mất, nó trừng mắt với Trữ Hạ, vẻ mặt hung dữ.

      Trữ Hạ khiêu mi: “Cha con trừng ta, ta còn sợ, ta còn phải sợ con sao hả?”

      “Hừ!” Di Lặc hung hăng . “Ta chán ghét ngươi.”

      “Vi nương đây thập tử nhất sinh, đau muốn chết mới sinh được con ra còn chưa chán ghét con. Tiểu đông tây con còn dám sao?” Trữ Hạ cười. “Thế nhưng con cũng có chút phong thái của ta khi còn đấy.”

      “Ta chán ghét ngươi!” Di Lặc lần này muốn khóc rồi, nhưng vẫn quật cường rơi giọt nước mắt, tiếp. “Dù ngươi sinh ra ta cũng ở bên ta và phụ thân. Ta chán ghét ngươi.”

      Dáng vẻ tươi cười của Trữ Hạ cứng lại, sững sờ nhìn Di Lặc cố nén nước mắt.

      “Ngươi phải mẹ ta. Vú nuôi mẫu thân là người tốt nhất đời. Ngươi chẳng tốt chút nào. Di Lặc tập cũng có mẫu thân để vịn. Di Lặc khóc cũng có mẫu thân lau nước mắt. Phụ thân luôn ôm Di Lặc mẫu thân quay về, quay về, sau đó người còn ôm Di Lặc mà khóc. Thế nhưng chẳng khi nào ngươi ở đây.”

      xong những lời này, Di Lặc khóc òa lên.

      Trữ Hạ sững sờ nhìn nó, nhất thời biết phải gì.

      A Mộc Đồ ôm lấy Di Lặc từ trong tay thái giám, để Di Lặc ghé vào đầu vai , tay kia ôm lấy Trữ Hạ còn ngẩn người, xấu hổ : “Chuyện đó… Lời của trẻ con…”

      “Xin lỗi.” Nàng cúi đầu . “ xin lỗi.”

      sao!” A Mộc Đồ cúi đầu hôn lên trán nàng, mỉm cười. “Khong sao, trở về là tốt rồi.”

      Trữ Hạ khụt khịt mũi, vỗ vỗ đầu Di Lặc, : “Tiểu quỷ, đừng khóc nữa, sau này mẹ nữa.”

      “Ngươi ! Ta chán ghét ngươi!” Di Lặc nuốt nước mắt, quay đầu nhìn Trữ Hạ hằm hằm.

      “Hừ, đây là nhà ta, ta đấy.” Nàng bày ra vẻ mặt xấu xa, tựa ở đầu vai khác của A Mộc Đồ, nhăn mặt với Di Lặc. “Chờ con lớn lên, đến tuổi con lập gia đình là phải rời khỏi đây, hiểu hả?”

      Lúc Trữ Hạ ‘Đây là nhà của ta’, cả người A Mộc Đồ cứng lại, trái tim thiếu chút nữa nảy ra khỏi lồng ngực.

      Di Lặc phẫn nộ muốn kéo tay nàng ôm A Mộc Đồ ra, gào thét: “ cho người ôm cha ta.”

      Tiểu Di Lặc yếu ớt sao có thể đấu lại Trữ Hạ. Trữ Hạ cười xấu xa: “ cho ta chạm vào cha con? Cha con sớm là người của ta rồi, ta ôm lấy đâu ra con hả?”

      Thái giam lau mồ hôi. A Mộc Đồ vẻ mặt vô tội nhìn hai người lớn tranh cãi, mỗi tay ôm người, biết phải phân xử tràng chiến tranh này như thế nào.

      “Có phụ thân có ta.” Di Lặc hiển nhiên biết nó được sinh ra thế nào, dù sao nó lớn lên rất giống cha mình, nên cũng hiểu đại khái cha là người sinh ra nó.

      “Có phụ thân có con? Ta còn biết bụng cha con còn có khả năng sinh con đấy. Nhưng đúng là con giống ta chút nào hết.” Trữ Hạ cẩn thận nghiên cứu Di Lặc, sau đó nghiêm túc hỏi A Mộc Đồ: “Chàng thành khai báo mau, nó có phải là đứa bé năm đó ta sinh ra thế? Đừng đem con của nữ nhân khác đến lừa gạt thiếp.”

      “Ta chỉ có đứa con !” A Mộc Đồ bất lực thở dài, giờ hiểu tâm tình Đậu Nga chết oan là thế nào rồi.

      “A, vậy tốt rồi.” Trữ Hạ gật gật đầu, biểu lộ ra vẻ dịu dàng với Di Lặc, : “Khuê nữ này, nghe lời , lúc con còn vi nương có cơ hội dạy dỗ con, tại bắt đầu cũng muộn. Bài học đầu tiên, mẹ uốn nắn tư tưởng sai lầm của con, cho con biết, cha con là của ta, phải của con.”

      . Phụ thân là của ta!” Tiểu Di Lặc cố chấp, cứng đầu thua gì Trữ Hạ.

      Trữ Hạ cười xấu xa: “Nếu con hỏi cha con xem sau này buổi tối ngủ với con hay là ngủ với ta?”

      Trán A Mộc Đồ đổ đầy mồ hôi.

      Di Lặc nghiêm túc, chân thành hỏi : “Phụ thân, người đương nhiên là ngủ cùng Di Lặc rồi, đúng ?”

      “Chuyện này… Di Lặc à, con lớn rồi, đại nương thể ngủ cùng với phụ thân được đâu.”

      “Nhưng trước đây người luôn ôm con ngủ mà.”

      “Chuyện đó… Đó là lúc con còn …”

      “Mặc kệ, giờ con vẫn còn !”

      “Con còn nữa…”

      “Phụ thân! Người có cảm thấy mình bất công ?”

      .”

      ràng là có. Trước kia người rất thương Di Lặc mà.”

      Cái này… cái này căn bản đâu thể tính toán là bất công hay bất công được chứ?

      A Mộc Đồ phàn nàn trừng mắt với Trữ Hạ. Nàng cười ha ha, lấn thêm bước, thân thể dán chặt vào , hói: “Trẻ con được chiều.”

      Lời này của Trữ Hạ làm Di Lặc giận tím mặt.

      Thái giám nhận được ánh mắt của cung nữ phía sau bèn lên bẩm báo: “Hoàng thượng, bữa tối chuẩn bị xong!”

      A Mộc Đồ như bắt được cọng cỏ cứu mạng, : “Chuyện đó, Di Lặc à, phải con muốn ăn sủi cảo tôm sao? ăn nhé?”

      “Được.” Hiếm khi Di Lặc nghe lời như thế, ngoan ngoãn gật đầu.

      A Mộc Đồ tay bế Di Lặc, tay kéo Trữ Hạ trở về.

      Nhưng chiến tranh giữa hai nữ nhân lại bắt đầu.

      “Chút nữa người được ăn sủi cảo tôm của ta.” Di Lặc .

      “Tiểu hài tử thể ăn nhiều tôm. Ăn nhiều sinh bệnh đấy.” Trữ Hạ miệng phun nước miếng, bắt đầu dạy dỗ trẻ con loạn lên.

      “Người bậy.” Di Lặc cũng dễ bị lừa.

      đấy, mẹ lừa con đâu.” Trữ Hạ như đinh đóng cột.

      sao?” Di Lặc bắt đầu hồ nghi. Dù sao nó mới ba tuổi, lịch duyệt quá ít.

      “Tất nhiên rồi.” Trữ Hạ gật đầu như gà mổ thóc.

      “Con tin.” Di Lặc hừ lạnh. “Nếu ăn nhiều tốt cha sớm rồi.”

      Trẻ con thời nay đúng là dễ bị lừa nha! Trong lòng Trữ Hạ thầm than thở.

      Nàng ngẩng đầu nhìn ánh hoàng hôn, núp trong ngực A Mộc Đồ, cười : “Sau này, chàng phải cùng ta ngắm hoàng hôn đấy.”

      “Ừ.”

      “Cả đời đấy.”

      “Được. Cả đời.”



      HOÀN
      Vũ Nguyệt Nha thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Đọc truyện của nàng edit lèo mấy ngày nay luôn, hay qua trới quá đất. ta đau lòng cho Lôi Nhược Nguyệt, tiếc cho Mặc lăng Tiêu, đau lòng cho lạc bình xuyên, thương thay cho Lưu Tịch. Trong tình chỉ cần bỏ lỡ 1 lần mất mãi mãi ... cuối cùng A Mộc Đồ cũng ko phải là con ghẻ của tac giả, nếu ko chắc ta ói máu quá. rất cám ơn nàng edit truyện hay như thế này. Mong là sau này nàng edit nhiều truyện có nội dung hay như thế này nữa. thanksssssss.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :