1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng Vũ Chiến Ca - Ẩn Liên ( Hoàn - 93 chương )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 84: Sừng sững như núi

      Liệt tất nhiên hiểu tình hình trước mặt, chẳng kịp kinh ngạc, theo Lạc Bình Xuyên xoay người xuống ngựa, với : "Đùa à, để mình ngươi ở lại đây ngươi có khả năng quay lại nữa!"

      "Khốn kiếp! Ngươi nghe ta gì sao?" Lạc Bình Xuyên gầm lên với , ngay cả mắt cũng đỏ rồi.

      Liệt quay đầu với Trữ Hạ: "Này, ngựa của ta là bảo mã, chạy , bọn chúng đuổi kịp đâu!"

      Ngực Trữ Hạ nóng lên, như có gì đó bị lửa đốt cháy lên vậy.

      Nàng xuống ngựa, nhìn bóng lưng Lạc Bình Xuyên và : "Ta ! Nếu phải chết, chúng ta cùng chết!"

      Ba bốn người đối phương đều hành động, rút vũ khí, kêu gào lao đến như đùa sủng vật.

      Liệt lấy cung tên, rút ra năm mũi tên, ngắm vào người xông lên phía trước nhất, miệng vẫn còn trêu chọc Trữ Hạ: "Ơ, Tiểu Trữ Hạ, nhìn ra vẫn rất có tiền đồ đấy nhỉ!"

      Lạc Bình Xuyên quay đầu lại thét lên với nàng: "Chung Trữ Hạ! Nàng chết rồi, đứa bé trong bụng nàng phải làm sao?"

      Liệt bắn chết năm người, còn kịp kinh ngạc kẻ thù vọt tới trước mặt, ném cung rút đại đao ra, kêu Trữ Hạ: "Cẩn thận!"

      Khi ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc, ngay cả thời gian để xoay người cũng có, thương của Lạc Bình Xuyên đâm chết tên, lại ngăn cản được đao bổ về phía Trữ Hạ của tên còn lại. còn lựa chọn, xoay người ôm lấy nàng, cản giúp Trữ Hạ đao trí mạng. Sau khi chiêu hồi mã thương của đâm chết người đánh lén, cứng rắn ôm Trữ Hạ thả lên ngựa của Liệt: "Trữ Hạ, nàng phải sống!"

      "Ta cần!" Nàng vừa khóc vừa lắc đầu, lại ngăn được kiên trì của .

      Lạc Bình Xuyên hung hăng quất lên mông ngựa, con ngựa chạy như điên, Trữ Hạ ôm lấy dây cương quay đầu nhìn lại, nước mắt tuôn ra, mờ .

      Từ khi nàng còn rất , phu tử từng : Tính mạng là quý nhất. thế giới nếu có người có thể vì con mà hi sinh tính mạng của mình, người như vậy cho dù thế nào cũng phải lấy họ, quản người họ là ai, là thân nhân, bằng hữu, hay là thị vệ.

      Phu tử còn : "Trữ Hạ, thế giới có rất nhiều biến đổi, có đôi khi những biến đổi đó ập tới làm chúng ta trở tay kịp. Người mà bình thường có quan hệ tốt với con, chưa chắc cùng con sống chết, mà những người thực ra tay vì con vào thời điểm mà con gặp nguy hiểm nhất, nhất định là người đáng để con tin tưởng.

      Tin tưởng người là rất khó, nếu như cái giá lớn đó là máu tươi và tính mạng, Trữ Hạ nàng cần!

      Nàng cần bất cứ kẻ nào vì nàng mà chết, nàng cần bất cứ kẻ nào vì nàng mà hi sinh! Thế nhưng nàng luôn chỉ làm những chuyện tổn thương người khác... Cho tới nay đều như vậy.

      Lạc Bình Xuyên đưa lưng về phía nàng, lưng là vết đao dài, máu đầy mặt đất.

      Đây là lần cuối cùng nàng nhìn trong đời. cứ như vậy, để lại bóng lưng cho nàng, vô cùng thê thảm, khắc cốt ghi tâm.

      ...

      Lạc Bình Xuyên : Ta bảo vệ nàng bình an --- vô luận dùng phương pháp gì.

      Lạc Bình Xuyên : Ta muốn dẫn nàng lao ra, nếu như được, ta ngăn cản, nàng trước.

      Lạc Bình Xuyên : Nàng bây giờ còn đáng ghét như vậy, chỉ khiến ta thêm phiền toái!

      Lạc Bình Xuyên : Trữ Hạ, nàng phải sống.

      Sau đó liền đuổi nàng rời , vì nàng chém giết địch nhân sau lưng.

      Nếu như Lạc Bình Xuyên gặp được Trữ Hạ, có lẽ toàn thân trở ra từ chỗ Hưng Trịnh Vương từ lâu; nếu như Lạc Bình Xuyên gặp được Trữ Hạ, có lẽ căn bản mạo hiểm tấn công thành Kính An; nếu như Lạc Bình Xuyên gặp phải Trữ Hạ, có lẽ vẫn tiếp tục trải qua những ngày tháng làm tướng quân huy hoàng của , đánh mấy trận , uống mấy ngụm rượu.

      Nếu như Lạc Bình Xuyên gặp được Trữ Hạ, có lẽ lưng của cũng cần chịu đao kia; nếu như Lạc Bình Xuyên gặp được Trữ Hạ, có lẽ có thể theo Liệt bình an quay trở lại doanh trại; nếu như Lạc Bình Xuyên gặp được Trữ Hạ, có lẽ cả cuộc đời này đều cần nhìn người như vậy...

      Lấy tính mạng trả giá, chỉ để nhìn từ xa...

      Thế nhưng ai hiểu, hối hận.

      Lạc Bình Xuyên : "Trữ Hạ, ta bảo vệ nàng bình an… vô luận dùng phương pháp gì, vô luận là có cần đánh đổi tính mạng của mình hay .”

      Đứng cây cầu này, Lạc Bình Xuyên với Liệt: " tên cũng đừng buông tha."

      Đây cơ hồ là trận giết chóc thống khổ nhất trong cuộc đời này của Liệt, trông thấy máu tươi mặt đất sau lưng lạc Bình Xuyên, như chim quyên khóc đến máu khắp sườn núi vào mùa xuân. Cho dù bị thương nặng như vậy, hai người bọn họ cũng thể có phần thắng, huống chi tại.

      Những binh lính Hán Thống này là đội quân thủ hạ của Mạc Lăng Tiêu được huấn luyện nghiêm chỉnh, cũng dễ đối phó như các binh sĩ bình thường. Liệt ứng phó rất gian nan, bất kỳ sơ sẩy nào đều có thể trở thành trí mạng.

      Liệt có thể coi là người có kỹ năng chiến đấu số trong cả chi quân đội Khế Sa, có thể lực, tốc độ và kỹ xảo phi phàm. Trước kia cũng từng gặp phải nguy cơ còn cấp bách hơn tại, ví dụ như lúc giúp A Mộc Đồ ám sát tướng quân Chu Bôn chẳng hạn, tình trạng còn hung hiểm hơn tại, nhưng lại có cảm giác lòng nóng như lửa đốt giống như lúc này.

      Bởi vì huynh đệ của đổ máu, thời gian vào lúc này cũng đồng nghĩa với sinh mệnh.

      Nhưng mà Liệt biết , chưa từng có địch nhân nào qua được cầu.

      có người qua cầu, cũng tức là Lạc Bình Xuyên còn chưa ngã xuống.

      Liệt dường như giết đỏ mắt, như dã thú tắm máu! Người ngã xuống dưới đao của ngày càng nhiều, số địch nhân còn đứng cũng càng ngày càng ít. Máu tươi loang lổ người biết là của bao nhiêu người trộn lẫn vào rồi, có lẽ cũng có cả phần của chính nữa.

      cũng bị thương, nhưng nghiệm trọng. Khi vung đao chặt bỏ đầu của tên địch cuối cùng, lúc xoay người, rất may mắn - vẫn thấy Lạc Bình Xuyên đưa lưng về phía đứng ở giữa cầu.

      Máu theo mé dốc của cầu chảy xuống, thành vũng dưới chân cầu, trong đó có máu của Lạc Bình Xuyên, cũng có máu của kẻ khác.

      Lạc Bình Xuyên chống ngân thương, đứng đầu cầu, lưng bị máu nhuộm đỏ, quần áo rách bươm loang lổ, dưới chân chồng chất thi thể kẻ địch, còn có máu tươi của chính thấm ướt mặt cầu.

      "Đừng nhúc nhích, ta băng bó cho ngươi !" Liệt trước tiên cởi áo giáp, lại cởi áo lót bên trong, đến đằng sau Lạc Bình Xuyên.

      Lạc Bình Xuyên trả lời, thậm chí còn nhúc nhích lấy cái.

      Chỉ đứng vững như vậy, phảng phất như ngọn núi.

      Tay Liệt khẽ run rẩy, giọng bắt đầu run lên: "Bình Xuyên?"

      hề động đậy.

      Liệt bắt đầu run rẩy, bối rối : "Này, ta cho ngươi biết, cho ngươi đùa như thế đâu..."

      cầm áo đưa tay ra, muốn che lấy miệng vết thương của Lạc Bình Xuyên, cũng dám đụng vào lưng .

      Máu từng giọt từng giọt xuống, rơi xuống mặt đất, phát ra thanh rất . Bốn phía yên tĩnh, tiếng vang rất ấy dường như lại đánh thẳng vào sâu trong lòng .

      Liệt bối rối lấy áo bịt lấy miệng vết thương máu của , trong giọng mang theo nức nở: "Ngươi nghĩ ngươi có bao nhiêu máu để chảy hả... Tên khốn kiếp này!"

      cú đẩy nhàng này của , thân thể Lạc Bình Xuyên lại lay động khẽ cái, lập tức ngã xuống! Liệt vươn tay ôm lấy, lồng ngực dán lên lưng , máu của , còn ấm áp.

      Liệt cứ ôm lấy Lạc Bình Xuyên như vậy, dám động. Sau lúc lâu, bàn tay run rẩy mới chậm rãi di chuyển, đến vị trí trái tim... Môi Liệt cũng bắt đầu run rẩy... Nơi đó, cảm nhận được tiếng đập nữa.

      Đây là huynh đệ của , huynh đệ quen biết suốt mười năm!

      Vẫn đàn ông có lệ dễ rơi, Liệt đến giờ mới biết đó là nhảm!

      Nước mắt tuôn ra mãnh liệt, rơi xuống lưng Lạc Bình Xuyên, hòa vào cùng máu của .

      "AAAAAAAAAAAAA-------" Liệt gầm lên tiếng xé tâm can, xé rách buổi sáng sớm yên tĩnh vốn dĩ phải rất đẹp đẽ, đâm vào mây xanh, lại thể quay trở lại được nữa.

      trở lại được nữa, máu của huynh đệ dần bắt đầu lạnh trong ngực ...

      ... thể trở về được nữa rồi.

      Ngày đầu tiên vào quân đội, Lạc Bình Xuyên từng với thế này: "Liệt, ngươi muốn theo Vương cả đời sao?"

      ngân thơ hừ : "Đấy là đương nhiên rồi!"

      Lạc Bình Xuyên nhìn sâu: "Như vậy, từ hôm nay trở , mạng của ngươi còn thuộc về ngươi nữa."

      sững sỡ, mê mang nhìn khuôn mặt đột nhiên trở lên nghiêm túc ấy. Có thể góp sức cho Vương, phải là kiêu ngạo đối với tất cả mọi người hay sao?

      "Tính mạng kính dâng cho quốc gia, kính dâng cho quân chủ, còn là chính ngươi được nữa rồi." Lạc Bình Xuyên : "Cho nên, nếu có ngày ta chết trận sa trường, ngươi nhớ phải tìm được thi thể ta trở về chôn cất tử tế là được!"

      Lúc còn trẻ, cũng từng giết người rồi, nhưng vẫn hiểu ý nghĩa của cái chết.

      Lạc Bình Xuyên : "Ai cũng phải chết, cho nên đừng khóc, nếu như tìm được thi thể của ta, vậy người cứ dựng cho ta cái bài vị, muốn khóc khóc trước bài vị ấy, để cho ta xem, đừng để người khác nhìn thấy, mất mặt, biết chưa?"

      Liệt có khả năng hiểu trong bộ não phức tạp của Lạc Bình Xuyên đến tột cùng là chứa cái thứ gì, chỉ biết là những người có quan hệ gì với chết thế nào cũng sao cả, thế nhưng huynh đệ của thể chết trước mặt của !

      "Cái tên khốn kiếp nhà ngươi!" la lớn. Nếu như lúc ấy đến đây mình, nếu như lúc nhìn thấy Lạc Bình Xuyên có thể mang theo nhiều người hơn chút, có phải biến thành kết quả này ?

      Sai trong ít nghĩ, sai trong bước ngắn, có vài người, thể trở về nữa rồi...

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Ngoại truyện Liệt: Huynh đệ

      chính xác, ta bị A Mộc Đồ dùng cái đùi gà lừa về bên người .

      Mà Lạc Bình Xuyên, mặc dù đến mức mất mặt như ta vì cái đùi gà, nhưng cũng gần giống như ta, vì kiếm miếng ăn mới theo A Mộc Đồ.

      Cho nên ta vừa vừa với Lạc Bình Xuyên rằng ăn cơm là chuyện vô cùng quan trọng. Đúng thế! hùng có cơm ăn cũng chết đói đấy. Vì lương thực mà cúi đầu cũng chẳng phải chuyện đáng xấu hổ gì, huống hồ là được theo minh chủ. Thế nhưng Lạc Bình Xuyên cũng chẳng hề nể mặt mũi ai, ngay cả cười cũng lười, chỉ giật giật môi chút rồi thèm để ý tới ta.

      Lạc Bình Xuyên luôn mang theo bộ mặt vô cảm như người chết. Từ lúc ta bắt đầu biết , lúc nào cũng giống như cương thi vậy.

      Để nghĩ xem, lần đầu ta gặp là khi nào?... À, hẳn là trong kế hoạch ám sát Chu Bôn.

      Ngoại trừ việc cầm đùi gà lừa gạt ta, A Mộc Đồ còn mang rất nhiều thứ khác ra lừa những người khác. Những người đó đều thề sống chết với , giống hệt ta vậy.

      Năm giết Chu Bôn, ta theo A Mộc Đồ được năm năm, khi đó ta vừa tròn 12 tuổi.

      Người ngoài nhìn vào đều nghĩ chúng ta là bạn chơi đùa với , nhưng thực tế chúng ta đều là thị vệ của . Chỉ có những đứa trẻ con như chúng ta mới có thể gạt được mắt của đám người Hán Thống.

      Kế hoạch ám sát Chu Bôn được trù tính vô cùng nghiêm mật, đây là hành động đầu tiên của A Mộc Đồ, mà lại nhằm vào Đại tướng quân Hán Thống nên phải vô cùng cẩn thận. Lúc ấy chúng ta vẽ ra mười phương án khác nhau, đem mọi khả năng ngoài ý muốn cùng bày ra, sau đó tìm ra phương án chạy trốn tốt nhất.

      Là lúc đó, ta và Lạc Bình Xuyên biết nhau.

      Lần đầu tiên gặp , rất nhiều người nghĩ là con . chỉ có dáng người thấp bé mà vô cùng nhắn đáng . Đến khi chỉ vào địa đồ giảng giải phương án hành động, ta nghe lọt được chữ nào. Thanh của vô cùng mềm mại, mang cho người ta cảm giác thoải mái và lười biếng.

      Lúc phát ra ta phân tâm, dùng nhóm tay trắng bóc gõ nhè lên mặt bàn, lạnh giọng : “Có biết hành động lần này rất nguy hiểm hả? Bất kỳ sơ sót nào cũng có thể làm toàn quân bị diệt. phải người chết mà rất, rất nhiều người gặp nạn. Mau, các ngươi đều lại cho ta nghe kế hoạch hành động lần này.”

      xong, chúng ta mới vội vàng tập trung vào công việc.

      Khi còn bé, Lạc Bình Xuyên khá , lại điềm đạm, nho nhã nên thoạt nhìn có vẻ tuổi hơn chúng ta. Thế nhưng bao nhiêu tuổi ngay cả cũng chẳng biết được. Bởi vì từ lúc hiểu chuyện, ở giữa đám ăn mày khác rồi. Nhưng vận khí của tốt hơn đám ăn mày khác chút là vì rất xinh đẹp, nên có lần ăn xin ở ven đường, phu nhân giàu có đưa về, từ đó bắt đầu đọc sách, tập viết.

      Về sau, ta hỏi Bình Xuyên: “Nếu như năm đó người ta nhặt ngươi về có phải ngươi gặp được A Mộc Đồ, cũng làm tướng quân, đúng ? Rất có thể ngươi làm ăn mày cả đời, có lẽ ngày nào đó ngang đường, ta còn ném cho ngươi cái màn thầu đấy.”

      Bình Xuyên cười, miễn cưỡng trả lời ta: “ thế giới này làm gì có nhiều ‘nếu như’ như thế. Liệt này, ngươi đừng có suy nghĩ những chuyện chẳng đâu ra đâu nữa, suy nghĩ nhiều những chuyện đó làm ngươi ngu đấy, biết hả?”

      luôn ta ngu ngốc, điều này làm ta tức giận cực kỳ. Nhưng lại luôn lấy vẻ tức giận của ta làm trò tiêu khiển, thấy cười vui vẻ ta cũng bày ra bộ dạng cười ngây ngây ngô ngô rất có tiền đồ. Sau đó ta cũng cười ta hay ta cười nữa.

      Kỳ ta cũng biết mình ngốc, nhưng bị nhiều quá nên thỉnh thoảng ta cũng nghĩ có phải mình rất ngốc ?

      Mặc kệ ta ngốc hay ngốc vẫn có là người thông minh, ít nhất là ta chưa từng gặp ai thông minh như .

      Nhưng cũng phải lại, ta còn chưa gặp ai lười như .

      Đám trẻ con bọn ta rất thích tập võ, chúng ta cảm thấy phải mạnh mẽ mới có thể sống sót được. Thế nhưng Bình Xuyên chưa từng luyện tập cùng bọn ta. Ăn cơm trưa xong, chúng ta luyện đao dưới ánh mặt trời, còn lại ôm sách ngủ gà ngủ gật. Mỗi lúc như thế, ta đều nghĩ người như , lúc làm ăn mày bị chết đói cũng là kỳ tích rồi.

      là kẻ thích đặc lập độc hành, ở với nhau càng lâu ta và càng thân thiết. thể , nhiều lúc ta rất muốn bóp chết , thế nhưng lại có những lúc làm người ta thể thích.

      Ta cảm thấy đời này chẳng có chuyện gì có thể làm khó . luôn mang bộ mặt bất đắc dĩ, dù hỏi cái gì cũng đều trả lời được, chuyện có phức tạp tới đâu cũng đơn giản vô cùng khi qua miệng , nhờ mà ta được khai sáng ít.

      Sau đó cười như con hồ ly, vô cùng hưởng thụ ánh mắt sùng bái của ta.

      luôn : “Đạo lý thế gian đơn giản vô cùng, là do người ta nghĩ nhiều nên mới thành phức tạp.”

      Ta nghi hoặc hỏi: “Sao ta cảm thấy ngươi mới là kẻ nghĩ nhiều nhất trong đám chúng ta?”

      Bình Xuyên cười ha ha, đáp: “Đó là cái khác của người thông minh. Ngươi hiểu được hết thảy nên tự thông những đạo lý nhất. Cứ như cái đầu của ngươi mãi mãi cũng hiểu ra đâu.”

      ta nghĩ mãi cũng hiểu làm ta rất phục. Sau đó ta về suy nghĩ hết tháng trời, tháng sau ta mới rút ra được kết luận: trêu đùa ta.

      phải ta tin huynh đệ của mình mà người này thực rất đáng đánh.

      biết từ khi nào, bắt đầu lấy ta làm trò tiêu khiển, ngay cả ăn cơm cũng bố trí cạm bẫy để ta sa vào. Mười mẫy người cùng cười sặc sụa chỗ là tràng cảnh đồ sộ cỡ nào chứ, ta giận quá bèn quơ ngay bát nước canh hất thẳng vào gương mặt non mịn như con của .

      Sau đó, ngày ta lại phát ra, ta hơn Lạc Bình Xuyên duy nhất ở lĩnh vực chiến đấu.

      Thế nên ta hưng phấn chờ cơ hội, muốn dùng thân thể này hung hăng chà đạp Lạc Bình Xuyên phen. Ý nghĩ này của ta đối với Lạc Bình Xuyên có tầm cỡ của cuộc cách mạng.

      Đó là ngày xuân, sau giờ ngọ, Lạc Bình Xuyên nằm ngủ thảm cỏ cạnh sân luyện tập của bọn ta. Theo lời , buổi chiều của mùa xuân thường rất dễ ngủ. Lúc chiều, A Mộc Đồ tới thăm chúng ta, như thường lệ cả bọn lại tổ chức trận đấu vật theo vòng tròn.

      Ta điềm nhiên giành hạng , A Mộc Đồ cao hứng hỏi ta muốn thứ gì, ta : “Từ lúc ta ở đây tới giờ, chỉ có người ta chưa từng thắng qua!”

      A Mộc Đồ cũng tò mò, hỏi: “Ai thế?”

      Ta chỉ vào Lạc Bình Xuyên ngủ gà ngủ gật gần đó, : “.”

      Ta tin chắc lúc ấy A Mộc Đồ cũng có ý đó, đôi mắt như mắt sói của tràn đầy vui vẻ.

      Sau đó Lạc Bình Xuyên bị kéo vào vòng đấu với gương mặt vẫn còn ngái ngủ. Lúc còn chưa kịp phản ứng, ta động thủ, bắt đầu lột y phục của ra.

      cũng phải kẻ yếu, nhưng so với ta kém rất nhiều. Lúc sợ hãi giãy giụa ta thành công lột cái quần cộc cuối cùng người ra.

      Lạc Bình Xuyên từa thẹn vừa giận, tức đến mức chịu nổi. Thế nhưng thừ đó, cũng hiểu ra đạo lý: bạo lực mới là vương đạo. Đầu óc dù có thông minh nhưng có hiểu hết mọi đạo lý đời này cũng thể ngăn được việc bị người ta cởi mất quần.

      Từ đó về sau, Bình Xuyên huynh đệ bị kiện đó kích thích, bắt đầu điên cuồng luyện tập chiến đấu. Vì thế, nhiều năm sau, ta đắc ý với : “Lạc đại tướng quân à, nếu năm đó hun đúc của ta, ngươi cho rằng mình có thể lên làm tướng quân sao? A, khi còn bé tay chân người lèo khoèo như con , lớn lên cũng chẳng khác gì, nếu ra ngoài làm mất mặt Khế Sa chúng ta mất thôi.”

      Sau đó, A Mộc Đồ xưng vương, chúng ta đều vào quân đội.

      Ta vẫn thường cùng cãi nhau, cũng thường tìm cách bỡn cợt ta. Cho nên mỗi lần híp híp mắt cười với ta, phản ứng đầu tiên của ta là: chạy! Từ đến lớn, số lần ta bị tính toán thể đếm nổi rồi, thế nhưng chưa lần nào làm tổn thương tới ta.

      Ta vẫn cho là chúng ta có thể cả đời này làm huynh đệ với nhau!

      với ta, nếu có ngày chết trận sa trường, nhớ phải đem thi thể của về mai táng tốt. còn , ai cũng đều phải chết, thế nên được khóc. Nếu thể tìm thấy thi thể của dựng cho bài vị, muốn khóc khóc trước bài vị để mình xem là được, thể khóc trước mắt người khác, như thế rất mất mặt.

      thế nhưng ta chưa từng nghĩ ngày ta dùng da ngựa bọc thây mang trở về.

      Ngày đó như cơn ác mộng. Ta ôm chặt lấy , ngực ta dán chặt vào lưng cũng thể ngăn máu của chảy ra. Sau đó, máu cũng còn mà chảy, miệng vết thương khô lại, thân thể của dần trở nên lạnh ngắt.

      Rất lạnh. Rất rất lạnh. Nước mắt cũng như nhiệt độ cơ thể ta cũng thể làm ấm lên…

      Thế mà lúc ấy còn chọc tức ta, đôi mắt hẹp dài như mắt của hồ ly. Ta tin chết, cho dù trái tim ngừng đập, ta cũng tin là chết!

      Ta biết mình đưa về nơi trú quân như thế nào. Ta nghe được thanh ầm ĩ xung qunah. Người huynh đệ ta coi như tay trái của mình, người mà ta thân thuộc nhất, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng của , thế nhưng chẳng bao giờ nở nụ cười với ta nữa.

      Mãi cho đến nhiều năm sau, ta cũng thể tin được chết. Ta vẫn cảm thấy ở ngay bên cạnh mình, ta chỉ muốn đẩy cánh cửa phòng ra, vẫn thấy ôm cuốn sách nằm ngủ quên dưới gốc cây trong sân.

      Những lúc như thế, ta lại nằm ở nơi từng nằm để nhớ về .

      Ánh mặt trời len lỏi qua những tán lá, thả bóng loang lổ dưới đất. Thời gian của dừng lại, vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc ánh nắng ban mai buổi sớm rọi xuống.

      Sống và chết có phải là khoảng cách rất xa hay ? Ta suy nghĩ lâu cũng nghĩ ra nổi. Bình Xuyên đúng, ta quá ngu ngốc. Nên ta biết làm cách nào để khống chế thân thể mình đừng vì quá bi thương mà run rẩy.

      Ta chôn dưới gốc cây dong trong sân. Ta hy vọng, khi có ai ở đó, có thể vụng trộm trốn ra ngoài, nằm phơi nắng hồi dưới gốc cây.

      Về sau, Lỗ Hãn với ta, Lạc Bình Xuyên người thể .

      Lời này ta luôn hiểu, đến tận hơn năm sau, nàng tới và mở cánh cửa đó ra, ta mới hiểu được.

      Ta cũng hiểu ra ý nghĩa của câu từng với nàng: “Trữ Hạ, nàng phải sống!”

      Trữ Hạ, nàng phải sống.

      Những lời này là lời hứa của .

      Phải có bao nhiêu dũng khí và quyết tâm mới có thể người đứng giữa vạn người, quyết tâm giữ lời hứa của mình.

      Đó là ngày đầu hạ, gió , trời xanh lam thăm thẳm.

      Nụ cười của nàng rất thản nhiên, khoan khoái và nhu hòa như mặt trời ngày hôm đó.

      Cũng đúng lúc này, ta hiểu ra, Lạc Bình Xuyên, huynh đệ của ta mang theo tâm tình thành kính thế nào mà đứng sững giữa chiến trường như ngọn núi.

      Nàng ngồi cả buổi chiều trong sân, đến tận khi mặt trời lặn mới đứng dậy ra về.

      Nàng rời , nhàng khép cửa lại, ánh hào quang đất cũng theo đó dần dần yên tĩnh và biến mất.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 85: nửa sinh mệnh khác

      Có câu rằng càng sợ cái gì cái đó khắc đến.

      Quân đội Mạc Lăng Tiêu bao vây thành Kính An, phía Tây có năm vạn đại quân của Lôi Nhược Nguyệt, bên ngoài là vòng vây của quân đội A Mộc Đồ.

      Trữ Hạ mới chạy ra được lát gặp trận đánh quy mô ở phía trước, nàng tranh thủ thời gian ghìm chặt cương ngựa lách sang bụi cỏ để trốn .

      Nàng cẩn thận quan sát phục sức hai bên giao chiến, kết quả lại là Khế Sa và Bang Thập!

      Nhân số hai bên tính là nhiều, nếu so sánh ra Bang Thập có vẻ chiếm ưu thế.

      Trữ Hạ dắt ngựa lặng lẽ đứng lên, muốn vượt qua bọn họ để rời , nhưng vừa đứng lên nghe thấy ngựa của mình hí lên thất thanh. Đây dù sao cũng là con ngựa có kinh nghiệm sa trường, có nhạy cảm tâm thường về nguy cơ.

      Trữ Hạ vừa quay đầu lại liền thấy mảnh ánh đao lướt qua mặt, kịp nghĩ nhiều nàng liền nghiêng người, tránh cách cực kì mạo hiểm.

      Người công kích nàng là tiểu binh da ngăm đen, tuổi còn rất trẻ, mặc chiến giáp Khế Sa, nàng kịp nghĩ thêm, lập tức rút kiếm ngăn trở đợt công kích thứ hai của .

      Đúng, người tới chỉ là tiểu binh, từng chiêu từng thức kia còn chưa thành thạo, đều là những chiêu số mà nàng từng học trong quân đội Khế Sa. Nhưng tiểu binh này cực kì khỏe, nàng cũng giành được chút lợi thế nào.

      Nàng muốn tránh, nàng muốn giết người.

      Từ sau khi mang thai, nàng trở nên đặc biệt quý trọng tính mạng. Đáng tiếc đối phương xuất toàn là sát chiêu, nàng cũng bắt đầu luống cuống tay chân...

      "Đừng đánh nữa, người nhà!" Nàng thử dùng tiếng Khế Sa để câu thông với , có điều thần sắc tiểu binh kia có phần điên cuồng, cả thân thể lẫn mặt mũi của đều là máu, có lẽ trước đó trải qua giết chóc thảm thiết, nào có thể để ý được nàng cái gì.

      Trữ Hạ đón đỡ kiếm của , gạt sang bên để hóa giải sức lực của , đồng thời cũng lui về sau bước.

      Ngươi giết người, người giết ngươi.

      Đó là vấn đề để lựa chọn, nhưng lại khiến người ta có lựa chọn.

      Trữ Hạ híp mắt lại, sát khí chợt . Nàng tay nắm chặt vỏ kiếm kề sát cánh tay để mượn lực gạt kiếm của gã tiểu binh ra, tay còn lại đâm vào ngực bằng tốc độ cực nhanh.

      Kiếm của Lạc Bình Xuyên cực kì sắc bén, kiếm liền đâm ngập chuôi, cánh tay cầm kiếm của nàng có thể cảm giác được lực ma sát khác biệt khi kiếm sắc xuyên thấu qua phần xương ngực .

      Cặp mắt đỏ của tiểu binh mở to thể tin được mà nhìn xuống ngực mình, sau đó lại nhìn nàng. Lúc nàng rút kiếm ra khỏi lồng ngực , máu nóng hổi phun ra, phun đầy mặt nàng, như nước mắt đỏ như máu.

      Khóc được rồi, tàn nhẫn thực cách nào khiến người ta chảy nước mắt.

      Nàng muốn giết người, muốn chút nào.

      Xung quanh vang lên tiếng bước chân bước qua bụi cỏ, Trữ Hạ quay vụt đầu lại, nhìn thấy ba tiểu binh nữa mặc chiến giáp giống nhau. Ba tiểu binh kia hiển nhiên cũng thấy hoảng sợ, trông thấy đồng đội nằm mặt đất, máu tươi còn túa ra từ lồng ngực, ánh mắt bắt đầu trở nên dữ tợn...

      Trữ Hạ lùi thêm bước, sau khi lui thêm bước này, nàng mới phát ngờ trong lúc nàng đánh nhau với tiểu binh kia, bất tri bất giác di chuyển đến nơi cách chiến trường rất gần.

      Trước chưa có khiến thêm nhiều người nữa chú ý đến nơi này , ngay cả ba nam nhân này nàng cũng chắc chắn đối phó nổi.

      Mà ba người này nhất định cũng buông tha nàng.

      Mạc Lăng Tiêu từng với nàng: "Trữ Hạ, chỉ cần là nam nhân tay cầm vũ khí, nàng đều khó có thể mình đối phó hai người, cho nên nếu gặp phải tình huống nhiều người như vậy, có thể chạy chạy, đừng lấy cứng đối cứng. Nếu như chạy thoát, phải động thủ, nhớ kỹ, cho dù phải chịu tổn thương nguy hiểm, cũng phải tìm người yếu nhất để ra tay trước, cho đến lúc giết chết hẳn mới đối phó với kẻ khác. Nếu , bằng công phu của nàng, thể nào đồng thời ứng phó được với tấn công của hai nam nhân.

      Đúng vậy nha, hai người còn nổi, ba người lại càng thực tế rồi.

      Lại lui về sau bước, Trữ Hạ trượt chân cái, ngã vào trong nước bùn còn chưa khô, thoáng cái nước bùn tóe lên, toàn thân bẩn thỉu nhếch nhác... Tay nàng chống phải cục đá mặt đất, cọ rách da, cũng bất chấp đau đớn, lảo đảo bò lên, chống kếm, đối mặt với ba binh sĩ vây quanh.

      Con người khi bị buộc đến bước đường phải chết kia, kì trong quá trình giãy dụa cũng quên mất sợ hãi là thứ gì.

      binh sĩ giơ đại đao lên lập tức bổ về phía nàng, bản thân Trữ Hạ cũng biết mình lấy đâu ra sức lực mà dùng hai tay cầm kiếm chống đỡ được đòn này, sát khí tàn nhẫn đột ngột bùng lên, trở tay mượn kiếm làm đao, chặt bỏ tay của đối phương.

      Binh sĩ bị chặt mất tay kia rống lên tiếng như heo bị chọc tiết, Trữ Hạ cũng sửng sốt, thanh kiếm này của Lạc Bình Xuyên đúng là sắn bén !

      Chỉ bằng lần này, đến liệu có khiến người khác chú ý hay , hai binh sĩ ở bên cũng bạo nộ rồi, hai người đồng thời vung đao bổ về phía Trữ hạ, nàng lui về sau nhưng lại ngã vào vũng bùn, tay giơ lên vỏ kiếm, tay giơ lên kiếm, chống đỡ hai thanh đao bổ tới nàng.

      Nàng sao có thể ngăn được hai đao do hai nam tử trưởng thành dồn hết sức lực mà chém ra chứ? Hổ khẩu chấn động, kiếm cùng vỏ kiếm đồng thời rời khỏi tay.

      Người là dao thớt, ta là thịt cá, có khi chính là để chỉ cái thế cục mà nàng gặp phải rồi.

      Hai cánh tay vừa đau vừa tê dại như gãy rồi, nàng đứng lên cũng nổi nũa, lại lùi về sau, liền dựa vào gốc cây.

      Khi bọn họ vung đao bổ tới lần nữa, Trữ Hạ vô thức nhắm hai mắt lại, giơ hai tay nên che trước trán.

      Cảm giác đau đớn đến như tưởng tượng, "vút, vút" hai tiếng gió vách phá khí, ngay sau đó truyền đến tiếng vật sắc đâm vào máu thịt. mảnh máu ấm nóng lần nữa bắn lên da thịt nàng, cũng còn khủng hoảng như trước nữa.

      Đây cũng là cảm giác chết lặng mà Lạc Bình Xuyên từng ...

      Mở mắt ra, thấy hai binh sĩ chậm rãi ngã xuống. lưng bọn họ cắm hai mũi tên, đứng phía sau chính là... Lôi Nhược Nguyệt.

      Những lần gặp mặt giữa bọn họ vẫn luôn được hí kịch hóa như thế, lần đầu tiên bị Tần Thiên Sinh dẫn vào trong doanh địa đủ ngoài dự đoán của mọi người, lần thứ hai thậm chí còn là chiến trường máu thịt bay tứ tung.

      Chỉ liếc nhìn thôi, mà thời gian cùng gian dường như đều còn ý nghĩa, bọn họ đều khựng lại tại lúc ấy với thi thể khắp nơi, bốn phía đều là ký ức bị tàn phá, chính là như mùi máu tươi tanh tưởi xộc vào mũi này.

      Nếu như là trước đây tháng, có lẽ nàng còn có thể giương cung bạt kiếm với , mặc dù giết nàng làm được, nhưng ít nhất cũng có thể kiêu ngạo với rằng: "Đến đây, có giỏi giết ta !"

      giờ, tất cả đều thành chuyện cười, ở sai thời điểm, gặp nhầm người.

      Nàng vẫn thể hạ quyết tâm giết , cũng chết trước mặt để cho vĩnh viễn còn sót lại sau này.

      Lôi Nhược Nguyệt buông thõng tay, cung tên trong tay rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang rất .

      và nàng cách nhau khoảng gần, dõi theo nhau từ xa.

      Tân Thiên Sinh đúng, dốc sức liều mạng muốn gặp nàng, nhưng mà gặp rồi, lại chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn như vậy.

      Nàng ướt thân bùn, ngồi dưới đất. Cả thân thể lẫn mặt của nàng đều vấy máu, chỉ có cặp mắt kia vẫn sáng ngời như vậy, nhìn , còn vẻ ỷ lại lúc trước, còn lại chỉ có bi thương.

      Toàn cảnh là bi thương.

      Hồi còn bé, có lần nàng lén xuất cung ra ngoài, đến tận khuya vẫn trở lại, vì vậy xuất cung tìm nàng. Tìm mãi tới khuya, mới tìm được nàng cây đa trước miếu thổ địa. Nàng nàng đánh nhau với mấy đứa trẻ khác, đánh thắng xong, vui vẻ quá mới leo lên cây ngủ quên mất.

      Lúc ấy, y phục nàng mặc người còn màu sắc, mặt đều là nước bùn, tóc bù xù như cỏ dại, đó còn bám đầy bụi đất và lá khô.

      giận dữ, đến bật cười. Nàng bẩn thân, còn đắc ý nhìn cười đến nhe răng trợn mắt.

      Sau đó cõng nàng về Lôi phủ. Trước tiên tìm người thông báo hoàng hậu tìm được người, cần lo lắng nữa, sau đó cho nàng ăn no, chuẩn bị nước tắm cho nàng.

      Buổi tối kéo nàng lên giường, cẩn thận từng li từng tí bôi thuốc lên mấy chỗ bị bầm tím và rách da người nàng. bất đắc dĩ : " nữ tử hiền thục như hoàng hậu nương nương sao lại dạy ra được công chúa giống người thường như muội?"

      Nàng cười vui vẻ dúi chân vào trong ngực đáp: " biết rồi còn gì, bổn công chúa là độc nhất vô nhị, huynh có quý trọng hay ?"

      ôm hai chân nàng trong tay, vừa bực mình vừa buồn cười mà hỏi: "Muội cảm thấy ta muội giống người thường là ca ngợi à?"

      Nàng dùng sức gật đầu, dựa vào người mà làm nũng: "Nhược Nguyệt ca ca tốt nhất mà, Nhược Nguyệt ca ca sao nỡ lòng trách cứ Hạ Trữ chứ...?"

      Đúng vậy, nỡ, mặc kệ nàng làm gì, đều nỡ trách cứ, nỡ mắng mỏ, thậm chí nỡ nghiêm mặt hay cứng rắn với nàng...

      Nàng lại làm sai bất cứ chuyện gì, phụ thân nàng làm những chuyện như vậy, nàng hoàn toàn biết, nhưng lại bắt nàng gánh vác hậu quả thù hận, sao có thể nỡ lòng... cho rằng cứ chôn vùi trái tim mình làm được, nào ai biết muốn chôn vùi lại khó khăn như vậy?

      Đây là kết quả trong dự liệu của , chưa tới hối hận hay gì khác, để thừa nhận, cũng cam tâm tình nguyện, chỉ hi vọng nàng có thể sống rất tốt, chỉ hi vọng khi nhìn thấy nàng, nàng có thể tươi cười.

      Nhưng cuối cùng lại thể rồi, thống khổ mà mang đến cho nàng cũng giống như thống khổ mà mang đến cho chính .

      Bọn họ là nửa sinh mệnh khác của nhau, ai cũng thể dứt bỏ.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 86: Bỉ Ngạn

      Trữ Hạ cố đứng lên, cả người lấm lem bùn đất.

      Nàng và như cách nhau cả kiếp, phải , nàng cũng còn là nàng.

      Cho nên tại thấy còn có cảm giác thống khổ như trước nữa. có thống khổ, chỉ có ký ức loang lổ và trái tim rơi mất mảnh.

      sải rộng bước chân tới gần nàng, bước chân hơi tán loạn, ánh mắt vội vàng… Nàng ở đó, đó là nửa tính mạng của , nửa trái tim của .

      “Hạ Trữ.” giọng gọi. Giữa gian toàn cảnh giết chóc, thanh của như hồi gió thoảng qua, lưu lại chút dấu vết nào.

      Nhưng nàng lại nghe thấy rất ràng gọi nàng là ‘Hạ Trữ’.

      Giống như đứng đỉnh núi gọi tên nàng, thanh xuyên thấu tầng mây, xa xôi mà trống trải, mang theo tiếng vang vọng run động, lãng đãng truyền tới tai nàng.

      Đó là danh tự quen thuộc khiến người ta tưởng niệm rất nhiều.

      lâu như vậy mà nàng vẫn học được.

      học được cách lạnh nhạt, cũng học được cách che giấu.

      Hai chân như đeo chì, có cách nào di chuyển được. Nàng ngơ ngác nhìn từng bước tới gần, gẫn là người cũ, vẫn là hương cũ.

      tới cách nàng sải tay dừng lại. Thò tay ra nhưng lại dám chạm vào. Thế nhưng ánh mắt nhìn nàng lại như cách trăm sông nghìn núi, cách cả đời.

      chỉ có thể đứng đó nhìn nàng, mãi cho đến khi bãi biển hóa nương dâu, mãi từ kiếp này qua kiếp khác.

      Đôi mắt vẫn đen nhánh và trong như mực nước, thanh thanh tịnh phiêu đãng giống như vô số lần nàng nghe gọi trong mộng.

      Rất nhiều năm về sau, thời khắc này vẫn còn đọng lại trong trí nhớ của Trữ Hạ, tựa như thứ ánh sáng dịu dàng đọng lại nơi sâu nhất trong lòng nàng, hòa tan mọi đau nhức ở trong đó.

      thanh trầm thấp của dây cung bật ra như xé rách khí, Trữ Hạ còn chưa kịp phản ứng mũi tên xuyên qua lồng ngực Lôi Nhược Nguyệt.

      Thân thể của run lên nhưng vẫn đứng vững vàng, hai mắt vẫn nhìn nàng vừa dịu dàng, vừa bi thương, chưa từng rời .

      Trái tim đau, rất đau, đau tới mức có thể cảm giác được nó nhảy lên từng nhịp.

      Chung quanh bắt đầu có thanh ầm ĩ, còn có cả tiếng gào thét của Tần Thiên Sinh.

      Lôi Nhược Nguyệt cười tái nhợt, thân hình ngã nhào xuống.

      Con mắt chát chát nhưng lại có nước mắt chảy ra. Trữ Hạ ngồi xổm xuống, ôm Lôi Nhược Nguyệt lên, cảm thấy gầy hơn trước nhiều lắm.

      “Giúp ta… Nhổ mũi tên ra.” Ánh mắt thủy chung rời khỏi mặt nàng, ngay cả lúc này.

      được.” Trữ Hạ cố nén nghẹn ngào, lắc đầu.

      “Nhanh lên…” Thanh của dịu dàng, trầm thấp, nhưng hạt giống tiến vào sâu trong lòng nàng.

      Nàng run rẩy tay duỗi ra, sờ soạng sau lưng của , chỗ đó nàng từng dùng trâm phượng đâm liên tiếp ba lần. Mặc dù đâm vào trái tim thế nhưng cũng gần ngay bên cạnh.

      Cắn răng cái, nàng rút mũi tên ra, máu từ vết thương phun trào, tay nàng đầy máu .

      Tầm mắt bắt đầu mơ hồ, dù có cố gắng thế nào cũng chỉ có thể thấy nàng lờ mờ… Lôi Nhược Nguyệt cầm bàn tay lạnh buốt của nàng, áp vào lồng ngực mình.

      “Hạ Trữ, nàng luôn… ở đây.” Ngay gần nơi bị thương ngực .

      Ngực miệng vết thương, máu từ đó ngừng trào ra.

      Máu của nóng hổi làm cho tay nàng cũng ấm lên.

      Trái tim của còn chưa ngừng đập, trong giây phút cuối cùng này, nàng lại cảm thấy trái tim mình ngừng đập rồi, hít thở nổi nữa.

      “Hạ Trữ…” Hơi thở của mong manh, hai mắt dần mất tiêu cự. có rất nhiều lời muốn . Đến bây giờ vẫn chưa với nàng rằng nàng biết bao. Thế nhưng, tại còn kịp rồi…

      Nhân sinh kiếp này, tới vội vàng, cũng vội vàng.

      “Ta thể thấy nàng nữa rồi…” .

      Con mắt nàng bắt đầu đau nhức như bị ai đó dùng kim châm vào, dòng chất lỏng chảy ra.

      “Nàng , nếu ta chết nàng tha thứ cho ta, đúng ? Hai tay của vẫn giữ chặt lấy tay nàng, đặt lồng ngực .

      Nàng trả lời, lo lắng hỏi: “Ta chết rồi, có phải nàng… tha thứ cho ta, đúng ?”

      Môi của nàng bị hàm răng cắn rách tự bao giờ, đầu lưỡi có thể cảm nhận được mùi máu tanh nồng.

      “Hạ Trữ…” Ý thức của cũng bắt đầu mơ hồ.

      “Ta tha thứ cho huynh. Ta tha thứ cho huynh!” Nàng lớn tiếng gào lên, ôm chặt lấy . Chất lỏng mặt nàng nóng hổi, mãnh liệt trào ra, sau đó nàng chỉ thấy trước mắt toàn màn màu đỏ… Là hoa rơi trời hay là khóe môi vậy?

      Lôi Nhược Nguyệt nở nụ cười, trước khi chết , vẫn còn được nghe tiếng của nàng.

      Nhưng vẫn kịp kịp cho nàng, nếu có kiếp sau, vẫn muốn được nhìn nàng sinh ra, sau đó mực ở bên cạnh nàng…

      mực… rời nửa bước…



      “Có muốn nước trái cây ?” hỏi.

      “Có.” Nàng chưa bao giờ khách khí với , . “Huynh làm thế nào để lừa gạt được phu tử vậy?”

      “Ta chưa bao giờ làm chuyện đó.” đáp.

      “Phi! Chuyện huynh lừa ta còn ít sao?”

      “Ta lừa gạt muội lúc nào chứ?”

      “Tốt, tới đây, chúng ta tính nợ cũ lẫn mới.” Nàng uống ngụm nước trái cây, tiếp. “Sau hôm khai giảng mấy bữa, ta đến trường muộn, huynh với ta là phu tử tìm ta, bảo ta tới văn phòng tìm người, đúng ?”

      “Ừ… Cái đó…”

      ràng là người biết ta tới muộn.” Nàng vừa nhớ lại muốn nổi giận. “Ta chạy tới tìm ông ấy chẳng khác nào chưa đánh khai.”

      “Đó là do muộn ngốc quá!” thấy sắc mặt nàng khó coi lại bổ sung thêm câu. “ muộn là tốt.”

      “Phi! Có ngày nào huynh muộn ? Nhất định huynh gặp báo ứng. Nhất định huynh sinh được con!”

      “Ta vốn sinh được con mà, nếu muội sinh cho ta !”

      “Huynh là đồ cầm thú. Huynh… huynh là đồ đầu heo!”

      “Được rồi, ta là heo…” vô cùng ủy khuất.

      “Huynh còn bằng heo.” Mặt mày nàng hớn hở. “Ta nuôi heo, đói bụng còn có thể thịt ăn. Heo trêu ta, chọc giận ta, ta nhìn vừa mắt còn có thể giơ chân đá. Nếu huynh cũng giơ chân ra cho ta đá ?”

      “Chẳng phải từng để muội đá qua rồi sao?”

      “Đến đây, đến đây!” Nàng nhấc chân đá đá chân dưới gầm bàn.

      “Nơi công cộng nên chú ý chút!” trừng mắt với nàng.



      Hạ Trữ, ta nhìn thấy kiếp sau của chúng ta rồi.

      Khóe môi nhếch lên, nụ cười nhàng như đóa hoa lan nở đầy ưu nhã.

      Tay nàng đặt ngực , rốt cuộc còn cảm nhận được nhịp đập nơi đó nữa. Trái tim này, con người này chính là nửa tính mạng của nàng.

      Nàng cố gắng mở mắt ra nhưng còn thấy gì nữa. Toàn là màu đỏ rực rỡ. Nàng cúi gần xuống mới thấy được nụ cười của . nhắm mắt lại, tay của vẫn cầm chặt tay nàng, miệng nở nụ cười vô cùng hạnh phúc.

      Hình như nàng nghe được : Hạ Trữ, ta nhìn thấy kiếp sau của chúng ta rồi…

      Mắt nàng liên tục có chất lỏng chảy ra, dần dần ngay cả bóng dáng nàng cũng thấy được nữa, chỉ còn mảnh đỏ tươi ướt át bao phủ. Nàng ôm chặt thi thể của , tiếng ồn xung quanh càng lúc càng lớn, có thanh của Tần Thiên Sinh, dường như còn có cả tiếng của Lỗ Hãn… Sau đó, cũng chẳng nghe được cái gì nữa.

      Tựa hồ thời gian trôi qua lâu, mà cũng dường như chỉ trong cái nháy mắt, nàng bị kéo vào vòng tay ôn hòa, khí tức dịu dàng, mềm mại bên tai nàng: “Trữ Hạ, xin lỗi nàng, ta tới chậm!”

      Sau đó, thế giới của nàng trở nên đen kịt, hai mắt còn nhìn thấy gì nữa, chỉ gắt gao ôm chặt lấy người trong lòng.

      Lại sau đó, ngón tay của nàng bị gỡ gần ra, cuối cùng cùng bị tách hẳn ra khỏi .

      Từ nay về sau, nàng về thực cách nhau kiếp trước với kiếp này. Nàng đứng bên này, đứng bên kia, giữa là hoàng tuyền, thể nào chạm vào nhau được nữa.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 87: Phù thế năm xưa

      Lúc nàng tỉnh lại thấy mình vẫn ở trong ngực . Nàng nhìn thấy nhưng lại có thể cảm nhận được mùi hương quen thuộc người .

      “Trữ Hạ.” Nàng nghe thấy thấp giọng gọi tên nàng.

      “Đừng… Đừng chiến tranh nữa.” Thanh nàng khàn khàn với . Đây là câu đầu tiên nàng với khi gặp lại.

      trầm mặc hồi, sau đó ôm chặt nàng, : “Được!”

      Nàng tựa trong ngực , có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch. Bộ ngực luôn ấm áp như trước đây.

      “Trời tối rồi sao? Sao đốt đèn?” Nàng giọng hỏi.

      Nàng nghe thấy hô hấp của ổn, cánh tay ôm nàng càng thêm siết chặt…

      “Sao thế?” Thanh của nàng yếu ớt, còn ngang ngược như trước, làm người ta phải đau lòng.

      Nàng cảm nhận được hôn lên trán nàng. gì, người vẫn còn run rẩy.

      Nàng cười khẽ: “Có phải ta mù rồi ?”

      “Xin lỗi nàng, đáng lẽ ta nên để nàng rời …” Giọng nghẹn ngào. “Nếu như lúc trước buông tay, có lẽ nàng…”

      Nàng yên tĩnh dựa trong ngực , trầm mặc .

      Lúc đưa ra lựa chọn, nào có ai biết được tương lai xảy ra chuyện gì.

      Lúc A Mộc Đồ thấy Trữ Hạ ôm thi thể Lôi Nhược Nguyệt ngồi dưới đất, mặt mũi toàn là máu, cảm giác mình thở nổi.

      Lôi Nhược Nguyệt chết , nàng rơi lệ, từ trong mắt nàng chảy ra toàn là máu.

      Tự do phải đánh đổi bằng nhiều thứ. Nàng tranh giành vận mệnh, còn chỉ tranh giành mình nàng.

      Nếu sớm biết kết quả thế này, dù phải trói nàng lại cũng để nàng rời . cho rằng nàng muốn ở bên mình nên để nàng ra , ngờ con mèo dễ lạc đường này lại lạc tới mức tìm thấy đường ra cho mình.

      đâu rồi?” Nàng bình thản hỏi.

      nhàng sửa lại sợi tóc tán loạn trán nàng, : “Để người của đưa về rồi.”

      Nàng gật gật đầu, gì nữa.

      Trăm vạn đại quân của A Mộc Đồ xâm nhập vào nội địa Hán Thống, lúc mọi người còn cho rằng Hán Thống từ nay về sau phải thay đổi triều đại bọn họ lại đột ngột rút khỏi đất nước này.

      nước này, ngay cả Mạc Lăng Tiêu cũng phải ngây người rất lâu.

      ngồi ở giường, ngơ ngác nhìn dấu tay trơn bóng. Dấu bàn tay rất , dường như là tay của nữ nhân.

      Trong quân của Hưng Trịnh Vương có nữ nhân, mãi đến khi A Mộc Đồ lui binh mới biết, ra nàng ở trong thành Kính An.

      mặt đất là mảnh bừa bãi, có dấu vết của khung đặt đồ nướng, long bào vàng óng ánh của trở thành than củi để nướng thịt, chỉ còn lưu lại góc nằm đơn mặt đất.

      Nữ nhân này luôn làm ra những tình khiến người ta thể tiếp nhận nổi.

      Lúc ngẩng đầu, nhìn thấy bức tranh treo tường, bức tranh vẽ người con , mắt miệng tươi cười, tóc ngắn, xiêm y vàng nhạt như hòa tan cùng ánh sáng mặt trời.

      Bức họa giống hệt người , ngay cả độ cong của khóe miệng cũng sai ly. Mặt ngoài trang vẽ cũ nát, tựa như bị người ta sờ lên rất nhiều lần. Thế nhưng các nét vẽ vẫn vô cùng ràng, như tưởng niệm người ta bao giờ xóa nhòa được…

      Bức họa chỉ vẽ người mà có đề từ, có con dấu, bên dưới góc phải của bức tranh chỉ có hai chữ viết bằng nét Khải: Cả Đời!

      Nữ tử này chính là cuộc sống của Mạc Lăng Tiêu .

      nhìn bức họa lâu, nước mắt lặng lẽ trào ra rồi nhanh chóng bốc hơi. Đến khi còn chút dấu vết nào nữa, mới đứng lên, gỡ bức họa xuống, cuộn lại.

      Từ nay về sau, nàng và còn liên quan gì nữa.

      nghĩ được lý do khiến A Mộc Đồ lui binh là gì ngoài nàng. biết nếu được lựa chọn lần nữa, sớm đem nàng cao chạy xa bay ?

      Thế như chuyện tàn khốc nhất đời này là bao giờ tồn tại hai chữ ‘nếu như’.

      tháng sau, Mạc Lâm Phong trở về từ Nam Cương, được phong làm thái tử. Sau khi Hán Thống trải qua trường đả kích này, phế cũ lập mới, Mạc Lăng Tiêu lại bắt đầu lần nữa xây dựng lại vương quốc.

      Mà sau khi Lôi Nhược Nguyệt chết, quyền lực ở Bang Thập lại lần nữa thay đổi. Con trai thứ ba của quốc vương bù nhìn đạt được đồng ý ngầm của người nắm giữ binh quyền – Đại tướng quân Tần Chính, thế áp quần hùng, bức cha thoái vị, từ đó Bang Thập cũng bước sang cục diện hoàn toàn mới.

      Mùa hạ trôi qua rất nhanh, tựa như ánh sáng xẹt qua, thể nào giữ lại được.

      Trữ Hạ theo A Mộc Đồ trở về Hoàng cung, thường xuyên cả ngày câu nào, chỉ ôm lấy thân nằm ngẩn người ghế tựa.

      Nếu là lúc trước, nàng còn có thể nhìn trời xanh, nhưng bây giờ nàng chẳng còn thấy gì cả.

      Lúc hạ táng Lạc Bình Xuyên nàng cũng tới. Rất nhiều đau thương ập tới làm nàng thể thừa nhận được. Nàng giam lòng lại, mình tự chữa lành vết thương.

      Thời tiết mát mẻ dần, bụng nàng cũng dần lớn lên, thân thể cũng béo ra. Nàng chỉ có thể nằm ngửa, yên tĩnh nghe Bát Hoàn kể chuyện.

      Đối với nàng mà ngày hay đêm cũng chẳng khác gì nhau, muốn ngủ lúc nào ngủ, muốn ngủ lại nằm ngẩn người. A Mộc Đồ thường xuyên tới với nàng, dù là ban ngày hay ban đêm, chỉ cần nàng ngủ cũng lặng lẽ ôm lấy nàng, thỉnh thoảng chuyện, nhưng nhiều khi chẳng câu nào.

      A Mộc Đồ muốn trả Tử Vụ về Bang Thập. và Tam công tử - Bang Thập Vương đương nhiệm từng quyết định đem người ‘đổi trắng thay đen’.

      Hậu cung Khế Sa quạnh quẽ, bình thường có ai, cũng có người nào được gặp các phi tần, nương nương. Thế nên trong dân gian đồn rằng, chủ mẫu hậu cung của A Mộc Đồ vẫn là công chúa Bang Thập kia, chỉ là người tại cũng phải người mà người ta vẫn nghĩ.

      Vì vậy đến đầu mùa đông, khi tuyết bắt đầu rơi, Tử Vụ tới chào tạm biệt Trữ Hạ.

      Tử Vụ nhìn Trữ Hạ bụng lớn chút, cầm chặt tay nàng, cười : “Hạ Trữ, tỷ cần phải chăm sóc tốt cho mình nhé. Sau này, ở trong hoàng cung đáng sợ này cũng chỉ còn mình tỷ thôi.”

      Trữ Hạ gật đầu, gì.

      Tử Vụ dừng lại chút, lại : “Tỷ tỷ, ta có câu này băn khoăn biết có nên cho tỷ nghe hay … Nếu như , có lẽ cả đời này ta cũng có cơ hội gặp lại để cho tỷ nghe nữa.”

      Trữ Hạ nhìn thấy nhưng vẫn hướng mắt về phía nàng ta.

      Tử Vụ cầm chặt tay nàng, : “Tỷ có biết Lôi Nhược Nguyệt chết thế nào ?”

      Thân thể Trữ Hạ run rẩy chút, nhưng vẫn gì. Vấn đề này nàng sớm tự hỏi, thế nhưng dám truy cứu, cũng muốn truy cứu nữa.

      Tử Vụ vỗ vỗ tay nàng, : “Nhược Nguyệt ca ca bị A Mộc Đồ giết chết đấy.”

      Về sau Tử Vụ còn thêm mấy điều nữa nhưng Trữ Hạ chẳng còn nhớ nổi. Nàng ngồi yên ghế tựa, hai mắt nhìn về đằng trước chút ánh sáng nào. Nàng thể trách cứ , trong chiến tranh, việc giết chết địch nhân chính là bảo vệ chính mình, tựa như nàng giết tên tiểu binh quèn Khế Sa vậy.

      Thế nhưng trong lòng vẫn vô cùng khổ sở, khổ sở muốn chết.

      Buổi tối khi A Mộc Đồ tới, thấy bàn ăn vẫn còn nguyên, dùng ánh mắt hỏi thăm Bát Hoàn đứng ở bên. Bát Hoàn nhún nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ.

      ra hiệu để Bát Hoàn ra ngoài rồi mới tới bên cạnh Trữ Hạ, lúc ngón tay chạm vào mặt nàng, có cảm giác nàng rụt về sau chút.

      “Trữ Hạ?” cẩn thận gọi nàng, ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy chăn choàng lên người nàng, lại thuận tay ôm nàng vào lòng, thấp giọng : “ cần sợ, là ta.”

      Nàng hơi kháng cự, mặc dù chỉ thoáng cái nhưng lại cảm nhận thấy ngay.

      “Chúng ta ăn cơm nhé?” dụ dỗ nàng, tay vỗ về tấm lưng gầy gò của nàng.

      Mặt nàng dán lên ngực , nàng có thể nghe tiếng tim đập mạnh. người có mùi đàn hương thoang thoảng, nhàng và khoan khoái.

      Độ ấm và hương thơm này từng làm nàng an tĩnh xuống, thế nhưng hôm nay lại khiến nàng kinh hoảng.

      Nàng chậm rãi mở miệng: “Lúc ở thành Kính An, sao chàng lại tới muộn?”

      sững sờ, cúi đầu hôn lên môi, lên mắt nàng, : “Thực xin lỗi, là lỗi của ta.”

      Trữ Hạ cười nhạt, gì. Tại sao lại chỉ câu “Thực xin lỗi” mà giải thích gì? Lễ vật cuối cùng mà Lôi Nhược Nguyệt tặng cho nàng chính là đôi mắt mù này.

      Mù cũng tốt.

      “Đừng tìm người trị mắt cho ta nữa.” Nàng .

      Thân thể A Mộc Đồ cứng lại, thanh khàn khàn. “Được.”

      từng tìm người tới trị mắt cho nàng, nhưng lúc đàu nàng chịu gặp người ngoài. Nàng sợ người lạ vào phòng mình, vừa có động tĩnh là toàn thân run rẩy.

      Về sau, có lẽ cũng xuất phát từ lòng ích kỷ, nghĩ nếu như nàng nhìn thấy gì có phải cũng là chuyện tốt, như thế nàng bỏ nữa. nguyệt ý cùng nàng thế này, cho dù gì, cho dù chỉ ôm nàng im lặng cũng đủ hạnh phúc rồi. Vì thế, cũng ép nàng gặp đại phu nữa.

      Môi nhàng rơi xuống, xẹt qua gương mặt nàng, cuối cùng rơi môi nàng. xâm nhập, di động, chỉ như chuồn chuồn lướt nước, trong lòng đau đớn tột cùng, giống như chuyện cũ năm xưa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :