1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng Vũ Chiến Ca - Ẩn Liên ( Hoàn - 93 chương )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 79: Chạy trốn

      Lên xe ngựa, vừa rời khỏi nơi trú quân lâu đằng sau truyền tới tiếng vó ngựa, kèm theo đó là tiếng kêu: “Lạc tướng quân! Lạc tướng quân xin dừng bước.”

      Lạc Bình Xuyên ngồi trong xe ngựa ngưng thần nhắm mắt, Trữ Hạ đá đá chân , nhắc: “Này, có người đuổi theo kìa.”

      Trữ Hạ ngồi đối diện với , lần đầu tiên nàng phát Lạc Bình Xuyên là người rất thanh tú, lông mi còn dài hơn cả lông mi của nàng, thấy giống gã thư sinh nho nhã hơn là tướng quân.

      “Tướng quân, đằng sau có người đuổi theo ngươi đấy!” Nàng lại nhắc nhở lần nữa.

      Lúc này, Lạc Bình Xuyên mới mở mắt, lạnh lùng liếc nhìn nàng, sau đó cầm lấy mũ rộng vành đội lên đầu, thuận cầm theo kiếm, tay kia kéo rèm xe ngựa lên, dùng tư thế vô cùng tiêu sái nhảy ra ngoài.

      Xe ngựa dừng lại, Trữ Hạ kéo rèm che thấy bọn họ bị quân binh bao vây bốn phía. Xem trang phục người binh lính có thể đoán đây là quân Hán Thống tại quân doanh của Hưng Trịnh Vương.

      “Hưng Trịnh Vương gia mời tướng quân theo chúng ta quay về.” Thị vệ dẫn đầu lên tiếng.

      Lạc Bình Xuyên lời, bước lên vài bước rồi rút kiếm ra. Tên thị vệ đứng đầu giật mình, định ra tay ngăn cản nhưng lại phát ra kiếm của Lạc Bình Xuyên hướng về phía mình mà là cúi xuống chém gãy chân con ngựa cưỡi.

      kiếm này nhanh tới nỗi Trữ Hạ thể nhìn . Có thể nhát chém đứt chân ngựa, thanh kiếm này thực đúng là có thể chém sắt như chém bùn, cũng có thể thấy sức lực của Lạc Bình Xuyên lớn tới cỡ nào.

      Mà tiếng hí của con ngựa bị chém đứt chân còn chưa dứt kiếm của Lạc Bình Xuyên xuyên qua yết hầu tên trưởng thị vệ.

      Trữ Hạ thấy được tám người vây quanh xe ngựa của mình đều đồng thời đâm thương về phía .

      Lạc Bình Xuyên tháo mũ che mưa xuống, dùng chân hất cây thương của tên trưởng thị vệ lên, chiêu hoành tảo thiên quân đỡ được tám ngọn thương đâm tới, sau đó lại đâm chết thêm tên.

      Thời điểm này, binh khí dài luôn chiếm ưu thế.

      Đây phải lần đầu Trữ Hạ được thấy Lạc Bình Xuyên giết người, nhưng lại là lần đầu tiên thấy giết người khủng bố đến vậy.

      Mạc Lăng Tiêu từng với nàng, giết người và chiến đấu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Rất nhiều người trong quá trình chiến đấu với người khác thể điềm nhiên mà giết chóc đến mức này.

      Sát khí người Lạc Bình Xuyên mãnh liệt đến mức nàng có thể thấy được ràng, còn cảm thấy mình bao giờ đạt được khí thế như tại. biết chênh lệch này có phải chính là lý do mà nữ nhân nên tham gia vào chiến tranh.

      Nếu lòng bị kinh hoảng là dối. Dù nàng cũng từng giết người, nhưng tại cảm thấy trái tim co rút cực điểm, sợ hãi đến ngây người.

      Lúc nhìn Lạc Bình Xuyên cầm thương đứng giữa đống thi thể ngổn ngang, Trữ Hạ đột nhiên cảm giác mình bé vô cùng, cái gì là thờ ơ với thời thế đều là dối hết. Tính mạng mới là thứ quan trọng nhất, có ai muốn mình trở thành kẻ tàn nhẫn, chỉ đáng tiếc mạnh được yếu thua là quy tắc duy nhất của thế giới này.

      Nếu Lạc Bình Xuyên đủ mạnh mẽ tại thi thể nằm đất chính là của .

      Thi thể nhanh chóng bị nước mưa xối sạch, ngay cả máu cũng còn thấy nữa.

      Lạc Bình Xuyên ném cây thương , xoay người cầm kiếm lên, tới chỗ chiếc xe, ra hiệu cho phu xe ngây người tiếp tục lên đường.

      Người của ướt đẫm, thấy Trữ Hạ ngồi bên nhìn mình chằm chằm, bèn lắc lắc đầu khiến cho nước mưa bám tóc theo đó bắn tung tóe, làm Trữ Hạ phải kêu ầm lên.

      Lạc Bình Xuyên nhìn nàng vừa càu nhàu vừa đưa tay ngăn trước mặt khỏi phì cười vui vẻ như đứa trẻ con.

      Người nào cũng có vài bộ mặt, ít nhất lúc này còn mang bộ mặt sát nhân như ban nãy nữa.

      Trữ Hạ thấy vui vẻ như thế trong lòng khỏi sợ hãi, chỉ vào y phục ướt của , ngượng ngùng hỏi: “Ngươi… Có mang quần áo để thay vậy?”

      “A, có.” Xem ra tâm tình của Lạc Bình Xuyên rất tốt, khóe môi cong lên, sau đó bắt đầu lục tìm trong túi hành lý của mình.

      cởi áo ngoài ra, Trữ Hạ liếc nhìn chút, định quay đầu phát cánh tay phải của vết thương chảy máu.

      Vì nước mưa thấm ướt áo nên miệng vết thương nhìn rất sạch , chỉ còn chút máu loang lổ ở xung quanh miệng vết thương, như đóa hoa kiều diễm, ướt át.

      Lạc Bình Xuyên lấy vải ra định băng bó, dùng miệng cắn chặt đầu vải, tay trái vất vả quấn nó quanh vết thương. Trữ Hạ thấy vậy bèn xích lại gần, cầm lấy miếng vải trong tay , : “Để ta làm cho.”

      Nàng tới rất gần , nhìn nàng, cũng lời nào.

      Vết thương sâu nhưng miệng vết thương rách rất lớn. Da của trắng nên vết thương rất nổi bật, vừa nhìn phải rùng mình.

      Thấy khí hơi trầm lắng, Trữ Hạ mở miệng: “Ta còn tưởng ngươi rất gầy đấy, nhưng thực ra cũng phải gầy, bắp tay ngươi cứng rắn như thiếc vậy.”

      “Ta là nam nhân.” cười .

      Trữ Hạ cố tình dùng sức kéo cái làm cho đau tới mức phải hít sâu ngụm.

      “Ta còn tưởng nam nhân biết đau là gì đấy.” Nàng trừng mắt với . “Những tên kia sao lại đuổi theo ngươi?”

      “Bởi vì bọn phát ra ta thèm quản xem bọn làm trò gì nữa.” Lạc Bình Xuyên cười khẽ.

      “Phải rồi, tại sao ngươi lại cùng ở chỗ với phản quân Hán Thống?” Vấn đề này nàng muốn hỏi lâu rồi nhưng vẫn chưa có cơ hội, lúc này mới hỏi.

      “Đương nhiên là phụng mệnh tới trợ giúp Hưng Trịnh Vương đánh hạ thành Kính An.”

      Trữ Hạ quên bỏ đá xuống giếng: “Vậy sao ngươi còn chạy?”

      “Tổ bị phá, trứng có an toàn?” Lạc Bình Xuyên cũng trừng mắt lại nàng. “Mấy con sông lớn quanh thành đều bị ta chặn rồi, bao lâu nữa thành Kính An đầu hàng thôi, ai biết nửa đường lại nhảy ra Trình Giảo Kim chứ.”

      “Đâu có liên quan gì tới ta.” Trữ Hạ phục.

      “Ai bảo liên quan tới nàng? Ta còn tưởng Lỗ Hãn đưa nàng tới chỗ Lôi Nhược Nguyệt rồi. Nếu nàng ngoan ngoãn ở chung chỗ với Lôi Nhược Nguyệt, sao có thể phái binh viện trợ Hán Thống chứ? A, ngờ còn tự mình tới cứu thành Kính An đấy.” đến đây, cúi đầu nhìn nàng băng bó cho mình, lại thêm. “Có lẽ nàng nơi đó là đúng đấy. Giờ nàng có cả con rồi, nếu nàng ở bên mà sinh ra hoàng tử của Khế Sa chẳng phải đứa bé này vừa ra đời trở thành con tin. Đến lúc đó Vương minh thần võ của chúng ta sao có thể chịu nổi đả kích này chứ?”

      muốn có con đơn giản thôi mà.” Trữ Hạ giọng . “Còn có nhiều nữ nhân sẵn sàng sinh con cho lắm!”

      Lạc Bình Xuyên trêu chọc: “Nàng ghen à?”

      Trữ Hạ thoáng cái đỏ bừng mặt, thẹn quá hóa giận, càng mạnh tay hơn với vết thương của , : “Sao ta phải ghen? ai để người đó sinh con cho mình, đâu có liên quan gì tới ta!”

      Lạc Bình Xuyên xoa xoa chỗ vết thương bị nàng làm đau, cười : “ có khả năng đó đâu, để nữ nhân khác sinh con cho mình.”

      Trữ Hạ lời nào, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh ngừng vụt qua trước mắt.

      Lạc Bình Xuyên cũng kiêng kị gì, bắt đầu thay quần dài. Sau khi thay quần áo xong, mới mở miệng tiếp: “Ta quên cho nàng chuyện, dù Hán Thống có được hỗ trợ của hai mươi lăm vạn đại quân để giữ lấy bắc tuyến nhưng Khế Sa cũng bắt đầu hành động rồi.”

      “Là sao?” Trữ Hạ bỗng cảm thấy bồn chồn.

      “Nàng cho rằng Khế Sa có khả năng nắm lấy Hán Thống sao?” Lạc Bình Xuyên ngồi ở góc đối diện, nghiêng đầu tựa lên khung cửa gỗ, cười khẽ. “Vương hành động, 25 vạn đại quân Bang Thập kia sao có thể ngăn cản được trăm vạn hùng binh Khế Sa chứ.”

      Trữ Hạ kinh ngạc, quay đầu nhìn .

      Lạc Bình Xuyên chớp chớp mi, cười: “Nàng ta chà đạp lên tính mạng của người khác, nhưng nàng có hiểu thế nào là chà đạp ? Trận chà đạp đồ sộ nhất, tàn khốc nhất bây giờ mới bắt đầu thôi. 25 vạn đại quân cũng bị giết chết như giết con sâu cái kiến, nàng có hiểu đây là khái niệm gì ?”

      Thân thể Trữ Hạ lập tức run rẩy, nhìn chớp mắt.

      “Nếu tàn sát hàng loạt đân trong thành là màn mở đầu… bây giờ mới là màn chính. Năm đó cánh đồng tuyết Khế Sa bị người Hán Thống dùng máu nhuộm đỏ thế nào hôm nay phiến giang sơn thanh thúy này của Hán Thống cũng được tưới tiêu bằng phương pháp tương tự như thế.” nhìn gương mặt đầy kinh hãi của nàng, cười khẽ, nhàn nhạt tiếp. “Nàng sợ ư? Kỳ , ta cũng thấy sợ. Càng giết người nhiều ngay cả mình cũng bị lạc lối.”

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 80: Tiến vào hoàng cung

      Lúc còn ở thành Kinh Cúc, Trữ Hạ với Lạc Bình Xuyên, nàng là ngôi sao may mắn. Dù nàng có rơi vào cảnh thập tử nhất sinh cuối cùng ông trời cũng giúp nàng thoát được mạng.

      Cho nên nàng chết. Thế nhưng nàng lại trốn tránh được vận mệnh luôn cận kề cái chết.

      Nhiều khi nàng nghĩ, đây rốt cuộc là vận may hay vận rủi?

      Lúc gặp khó khăn, nàng chưa từng buông tay với sống. Đến khi sống rồi, lại tiếp tục gặp phải trắc trở, khó khăn khác.

      Phu tử lúc có việc gì luôn ngẩng đầu thở than: “Nhân sinh a!”

      biết đây có phải là nhân sinh là phu tử từng hay ?

      Lạc Bình Xuyên mới đổi quần áo mới được thời gian nhén nhang lại có tốp người ngựa khác tới bao vây xe ngựa. Vẫn là binh sĩ mặc áo giáp của Hưng Trịnh Vương, thế nhưng số lượng lớn gấp năm rồi.

      Lạc Bình Xuyên hề nghĩ ngợi, với xa phu: “Theo bọn họ quay lại!”

      Khi thấy Trữ Hạ tủm tỉm cười với mình, nhún vai cách vô tội, giải thích: “Nàng xem, ta bị thương rồi. Bọn nhiều người như thế, dù ta bị thương cũng đấu lại đâu.”

      Trữ Hạ bật cười: “Tướng quân, có câu này ngươi rất chuẩn: nữ nhân nên tham gia vào chiến tranh. Nếu như có thể lựa chọn, ta thực mong có thể gả được cho người bình thường, mỗi ngày nấu cơm, nuôi dạy con cái, rảnh rỗi cùng nhau du sơn ngoạn thủy. Buổi sáng ta thường dậy rất muộn nên thể đón bình minh, nhưng có thể cùng trượng phu ngắm hoàng hôn.”

      nhìn nàng cái, thần sắc hoảng loạn, hồi lâu sau mới : “Miễn là còn sống cái gì cũng có thể.”

      “Còn sống… Đúng thế, ta phải sống.” Nàng cười cách sầu thảm. “Thế nhưng ngươi xem, sao lúc nào ta cũng cảm thấy cuộc sống của mình gian nan thế?”

      Lúc quay về đến quân doanh, Lạc Bình Xuyên để Trữ Hạ ngồi yên trong xe ngựa, còn được thị vệ dùng đao áp tải vào trong doanh chủ soái. Hưng Trịnh Vương vò đầu bứt tóc tới lui, vừa thấy Lạc Bình Xuyên tiến vào lập tức quát lui đám thị vệ.

      “Tướng quân, ngài đâu thế, tại chúng ta phải làm sao mới tốt?” Hưng Trịnh Vương vẻ mặt thành kính với Lạc Bình Xuyên.

      Lạc Bình Xuyên cười lạnh, coi thường tên này rồi. còn tưởng lão già này là kẻ đần, ngờ lúc liên quan tới lợi ích của bản thân lại nhạy cảm như thế. Quả hổ danh là đời sau của Mạc Quân Tâm!

      được người ta bắc thang cho xuống, cũng ngần ngại : “Bổn tướng tất nhiên là đội mưa khảo sát tình hình quân địch rồi.”

      Hưng Trịnh Vương cũng thuận theo , : “Tướng quân tìm ra cách ứng phó sao?”

      “Lấy tĩnh chế động.” Lạc Bình Xuyên phất ống tay áo, tiến lên ngồi xuống ghế chủ soái. “Mạc Lăng Tiêu mang theo thanh thế lớn như thế xuôi nam là để bắt ngươi. Nhưng hai bề thọ địch, bên là quân Khế Sa ở bắc tuyến, bên là thành Kính An này.”

      “Kính xin tướng quân chỉ điểm!” Hưng Trịnh Vương hận chết nam nhân trước mặt này rồi. Nếu phải Khế Sa nhiều lần thuyết phục lão làm phản, sao lão dám đối đầu với Mạc Lăng Tiêu chứ? Vậy mà Lạc Bình Xuyên lại đúng thời điểm nước sôi nửa bỏng này định phủi mông bỏ .

      Thế nhưng lão lại thể phát tiết lửa giận. Lão biết khả năng của mình, muốn bảo vệ tính mạng của cả nhà, lúc này phải giữ được vị tướng quân kiêu ngạo này của Khế Sa, càng phải dựa dẫm vào . Người này chỉ có mưu sâu kế hiểm mà quan trọng nhất là đội ngũ quân Khế Sa khổng lồ sau lưng .

      A Mộc Đồ đồng ý với lão, hai bên cùng tấn công Mạc Lăng Tiêu, thế nhưng hứa hẹn này khó lòng đảm bảo. Vua chơi là cho người khác nghe thôi, thể áp dụng vào thực tế được. Thế nên giữ lại được Lạc Bình Xuyên trong tay lão có thêm quân cờ, có thể gia tăng lợi ích cho mình trong lúc đàm phán.

      Lạc Bình Xuyên nhìn chằm chằm vào Hưng Trịnh Vương, : “ tại chúng ta có hai con đường, là chạy trốn, hai là tấn công thành Kính An.”

      Hưng Trịnh Vương vội hỏi: “Ý là sao?”

      tại chạy trốn cũng còn kịp nữa. Mạc Lăng Tiêu nếu đắc thế ngươi đừng hòng được sống an ổn. Mà ngươi xem, tất cả đám đại thần có cốt khí đều rời khỏi thành Kính An, tất cả đều vẫn ở trong đó.” Lạc Bình Xuyên chậm rãi giải thích. “Những người này là hạch tâm của Hán Thống, Mạc Lăng Tiêu thà buông tha cho ngươi cũng muốn mất những người đó.”

      Hưng Trịnh Vương suy nghĩ lát, cẩn thận hỏi lại: “Ý tướng quân là bây giờ chúng ta tấn công thành?”

      “Đúng, hơn nữa, phải đánh ngay trong ngày hôm nay.” Lạc Bình Xuyên cười tà. Vốn chỉ cần ngồi nhìn cũng có thể hạ được thành, nhưng việc Bang Thập tham chiến làm hỏng tất cả kế hoạch của .

      Kỳ thực, công thành cũng phải thượng sách, chỉ là việc chạy trốn còn nguy hiểm hơn công thành mà thôi. Có trời mới biết nếu trốn biết sau bao lâu mới có thể trốn khỏi tay Hưng Trịnh Vương. Mà phụ nữ có thai thể nào bôn ba dặm trường được. Tất nhiên công thành cũng gặp phải nguy hiểm, nguy hiểm nhất là liệu có thể kiên trì đợi quân tiếp viện của Khế Sa tới được hay ?

      “Hiểu rồi.” Hưng Trịnh Vương liếc nhìn Lạc Bình Xuyên đầy thâm ý. “Bổn vương cùng tướng quân.”

      Lạc Bình Xuyên cười lớn rời khỏi doanh trướng, tới bên xe ngựa vén rèm lên thấy Trữ Hạ tựa bên cửa sổ ngủ. đúng là trời chiều lòng người, vốn định đưa nàng rời khỏi nơi nguy hiểm này, ngờ lại là hại nàng.

      Hôm nay, vì dung nhan ngủ say kia, trận chiến này chỉ được thắng chứ thể thua.

      Thành Kính An phòng thủ kiên cố, bị nước ngập như thế mà vẫn rất vững chai, chút nào lung lay.

      Thế nhưng lòng người cũng bị mài mòn rồi.

      Hồng Tạp gặp phải áp lực trước nay chưa từng có. Mặc dù nàng biết Hưng Trịnh Vương có quỷ kế nhưng lại có cách nào đối phó. Nàng chỉ có thể kiên trì, kiên trì chờ Mạc Lăng Tiêu quay về. Thế nhưng nàng hiểu thế cục ở chiến trường phương bắc gian nan thế nào, phần mong chờ này vốn hề có hy vọng.

      Bởi thế nên càng mệt mỏi.

      Nếu như đơn đả độc đấu hoặc xông pha chiến trường, Lạc Bình Xuyên chưa phải là kẻ mạnh nhất, so với Liệt vẫn còn kém xa. Thậm chí so với Lỗ Hãn cũng còn thua chút. Nhưng lại có khả năng mà ai có thể thay thế, thứ giúp đứng trong hàng ngũ tứ đại tướng quân Khế Sa, đó chính là khả năng công, thủ thành.

      Hồng Tạp là người thông minh, nhưng rốt cuộc nàng chỉ là nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân hề có kinh nghiệm chiến tranh. Trong thành Kính An, hầu hết binh sĩ có kinh nghiệm đều tới chiến trường phương bắ, chỉ có văn thần cùng ít thị vệ tạm được ở lại giữ thành mà thôi.

      Thế nhưng đánh nhau và chiến tranh là hai phương thức vô cùng khác, hoàn toàn thể dùng tưởng tượng để giải quyết. có kinh nghiệm, lại phải chịu áp lực lớn như thế, Hồng Tạp hoàn toàn biết được trong rất nhiều hành động của Lạc Bình Xuyên, cái nào là , cái nào là nghi binh nữa. Vì vậy nàng chỉ có thể luống cuống ứng phó, bỏ lỡ rất nhiều thời cơ giành thắng lợi. Trong chiến tranh, thời cơ là thứ vô cùng quan trọng, chỉ cần bỏ lỡ cũng làm cho thế cục thay đổi hoàn toàn.

      Quá trình hạ được thành Kính An cũng quá phức tạp với Lạc Bình Xuyên, điều này khiến cho Hưng Trịnh Vương thầm sợ hãi. phân nhiều đường tấn công, đánh nghi binh khắp nơi, đáng sợ nhất là có thể nắm được tâm lý của Hồng Tạp, suy đoán chính xác từng hành động của nàng ta.

      Khi trời tối bắt đầu công thành, đến trưa hôm sau, khi Trữ Hạ tỉnh dậy đòi ăn cơm Lạc Bình Xuyên tươi cười tiến tới, hỏi nàng có muốn tham quan hoàng cung Hán Thống hay ? Sau đó trực tiếp dẫn nàng vào trong nội cung.

      Từ đó, Trữ Hạ càng cảm thấy Lạc Bình Xuyên đúng là người điên.

      Đây là nhà của Mạc Lăng Tiêu đấy.

      Lúc Trữ Hạ vào hoàng cung còn bóng dáng thị nữ Hán Thống nào. Chỉ có binh sĩ của Hưng Trịnh Vương qua lại rất vội vàng.

      Mưa hơn nhưng vẫn ngừng. Nàng biết nơi này có từng xảy ra chém giết gì , đại khái là mặt đất chẳng còn chút dấu vét gì, cũng chẳng có chút mùi tanh nào cả.

      , hoàng cung này lớn lắm, nàng cứ tùy tiện chọn nơi mà ở.” Lạc Bình Xuyên cười .

      “Đương nhiên là phải ở chỗ tốt nhất rồi.” Trữ Hạ chưa bao giờ là người khách khí.

      “Tốt nhất? Thế … tới phòng của Hoàng đế .”

      Nơi ở của Mạc Lăng Tiêu là chỗ lớn nhất, xa hoa nhất hoàng cung. Lạc Bình Xuyên trước Trữ Hạ, vừa đẩy được cánh cửa ra chút đứng sững lại, Trữ Hạ sau kịp dừng liền đâm thẳng vào lưng . Nàng bụm lấy mũi, thấp giọng làu bàu.

      gì, cũng động đậy, lẳng lặng đứng yên nhìn về phía trước.

      Trữ Hạ cau mày, từ sau lưng nghển cổ lên nhìn, vừa nhìn cũng bị dọa cho sợ ngây người.

      bức tường trước mặt có treo bức tranh, tranh vẽ người còn mặc cung trang màu vàng, cười tự nhiên.

      Đó là lần đầu tiên nàng mặc nữ trang đứng trước mặt , dưới ánh nắng xuân ấp áp sau giờ ngọ, búi tóc cho nàng, với nàng, nàng phải là Chung nương mà là Tiếu phu nhân.

      Bức họa giống như đúc, ngay cả độ cong của khóe miệng, ánh mắt cũng hề khác chút nào. Bề mặt bức tranh có hơi cũ nát, tựa như vì bị chạm phải quá nhiều lần. Thế nhưng mỗi nét vẽ vẫn rất ràng, hề nhạt nhòa, chứa đầy nhớ nhung của .

      Bức họa chỉ vẽ có người, có đề từ, có con dấu, bên dưới, góc phải bức tranh chỉ có hai chữ rất viết theo nét chữ Khải: Cả Đời!

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 81: Dấu vết bàn tay

      Cả đời, là quá dài hay là quá ngắn.

      Dài đến mức sống hệt như cái xác hồn mà vẫn phải tiếp tục về đích, ngắn đến mức kịp cảm thụ ấm áp trong vòng tay chàng.

      "Trữ Hạ. . ." Lạc Bình Xuyên kinh ngạc mở miệng: "Nàng thực là. . ."

      Nàng giữ im lặng, cúi xuống vuốt ve ngón cái của bàn tay trái, sau đó sững sờ. Nơi đó trống rồi, cái gì cũng còn.

      Nàng về phía trước, muốn lấy bức họa xuống, nhưng cố với hai lần rồi vẫn tới, chán nản quay sang nhìn Lạc Bình Xuyên.

      Lạc Bình Xuyên giúp nàng gỡ xuống, đặt vào trong tay nàng rồi hỏi: "Nàng muốn làm gì?"

      Nàng cuộn tròn bức họa lại rồi hỏi: "Có lửa ?"

      Lạc Bình Xuyên sững sờ: "Nàng muốn làm gì?"

      Nàng lẳng lặng đáp: "Đốt !"

      Lạc Bình Xuyên nhìn nàng cái, cười: "Đốt , vẫn có thể vẽ lại được, điều quan trọng phải là bức họa. . ."

      Nàng ngẩng đầu nhìn .

      cười : "Quan trọng là... nàng ở trong lòng rồi."

      Trữ Hạ bối rối cúi đầu: "Ngươi bậy bạ gì vậy?"

      cười thản nhiên: "Nếu phải thế sao có thể vẽ ra được bức họa như vậy chứ?"

      Lạc Bình Xuyên rút bức họa ra từ trong tay Trữ Hạ, treo lên trường lần nữa, nhìn người trong bức họa rồi cười : "Nàng đúng là khiến người ta mê, người ta say."

      Trữ Hạ ghé mắt dò dét : "Ngươi lại châm chọc ta sao?"

      Ý cười tràn đầy đáy mắt của Lạc Bình Xuyên, nghiêm túc đáp: " dám!"

      Trữ Hạ bày ra nét mặt muốn cắn người, sau đó lập tức xoay người, định rời . Vừa bước được bước, chợt thấy cây cung treo vách tường bên kia.

      cây cung ngắn bằng gỗ lim nhạt màu, rất cũ, rất , thoạt nhìn có vẻ là vật của trẻ con.

      Trữ Hạ nhớ, khi dạy nàng bắn cung từng với nàng, vốn phải bẩm sinh là thiên tài, cũng là cố gắng từng ngày. năm tuổi bắt đầu học bắn, đến năm, sơn ở phần nắm tay cung bị mòn hết. Cung tên bình thường mà muốn mòn đến mức độ này ít nhất phải dùng bảy tám năm. vẫn còn giữ thanh cung kia, nếu như nàng muốn nhìn có thể cho nàng xem...

      Vẫn con cháu hoàng gia là đơn nhất, nàng thực ra cũng có lúc đơn, nàng cũng có thể cảm nhận được áp lực từ mọi phương diện ập đến, chẳng qua là năm đó, có người chèo chống cả bầu trời cho nàng rồi.

      Chỗ nắm tay thanh cung gỗ lim có rất nhiều vết loang lổ còn lại do bị mài mòn quá nhiều. hề lừa nàng, giữ lại để nàng nhìn thấy.

      Len lén lau khóe mắt, nàng : " thôi, ta muốn ở đây nữa."

      Nơi này là nhà của Mạc Lăng Tiêu, nàng lại xông vào như kẻ cướp.

      Lạc Bình Xuyên nhìn nàng cái, nhíu mi, theo nàng ra ngoài.

      Hoàng cung Hán Thống rất lớn, Ninh Hạ dạo bốn phía, so sánh hoàng cung của ba quốc gia, đạt được kết luận cuối cùng:

      Hoàng cung của Bang Thập là tinh xảo nhất, ngay cả những chi tiết rất đều được bài trí thiết kế cực hoàn mỹ.

      Hoàng cung Khê Sa đồ sộ nhất, hùng vĩ sừng sững, khí thế như mưa lớn, ngay cả cây cột cũng cao hơn, to hơn gấp đôi những nơi khác. Đứng trước mặt nó, phải ngẩng đầu trầm trồ, sau đó tự cảm thấy mình bé.

      Mà hoàng cung Hán Thống này, là tòa hoàng cung có lịch sử kiến trúc lâu đời nhất trong ba tòa cung điện, cũng mang lại cảm giác dày nặng nhất! Lịch sử để lại những dấu vết sâu cho nơi này, ghi lại cường thịnh hưng suy của vương triều họ Mạc trăm năm qua, làm rung động nhân tâm, nhưng cũng lại yếu ớt vô lực.

      Phảng phất như hết thảy đều là lịch sử, mặc kệ là hôm nay hay ngày mai, vẫn ai có thể cải biến vận mệnh nơi này.

      Loại lực lượng mà ai có thể cải biến được, nhập vào làm với vận mệnh của Mạc Lăng Tiêu, vì vậy chỉ có thể mở to mắt mà về phía trước.

      Trữ Hạ dạo suốt buổi chiều, Lạc Bình Xuyên lại tranh thủ thời gian bố trí chiến phòng, cũng khơi thông hào thành mà vùi lấp trước đó.

      Thành Kính An trong tay Mân Tạp với thành Kính An trong tay Lạc Bình Xuyên hoàn toàn phải là cùng khái niệm.

      Trận chiến này khi thắng, mặc dù thể dấy lên đống lửa ăn mừng, nhưng vẫn khiến cho trong lòng các binh sĩ thêm phần tin tưởng, quét cái mù mịt của thời tiết mưa dầm ngớt này.

      thực tế, Lạc Bình Xuyên tính toán thời gian rất chuẩn, ngày sau, quân đội Mạc Lăng Tiêu quả nhiên tới cách Kính An ba dặm, vây chặt lấy thành.

      Hưng Trịnh Vương toát mồ hôi lạnh tìm được Lạc Bình Xuyên ngồi bệt mặt đất, dựng cái giá nướng gà, ăn miếng thịt to, uống ngụm rượu lớn trong phòng Mạc Lăng Tiêu: "Tướng quân, tiếp theo chúng ta phải làm sao bây giờ?"

      Trữ Hạ cắn đùi hà ngồi bên nhìn Hưng Trịnh Vương với vẻ đồng tình, lại nhìn rượu trong tay Lạc Bình Xuyên, nuốt ngụm nước bọt.

      Lạc Bình Xuyên chữ: "Đợi!”

      Hưng Trịnh Vương lại bắt đầu đổ mồ hôi.

      Lạc Bình Xuyên lấy cái ly rượu, rót đầy rồi đưa cho Hưng Trịnh Vương, cười : "Vương gia, ngài xem, ta vẫn ở cùng chỗ với ngài rồi, ngài sợ cái gì? Nếu như Mạc Lăng Tiêu đánh vào thành Kính An, bằng mối hận của đối với ta, ta nhất định chết thảm hơn ngài."

      Hưng Trịnh Vương nhận ly rượu, chấm chấm mồ hôi túa ra, hôm nay lão ta cẩn thận xem xét cách bài binh bố trí của Lạc Bình Xuyên rồi, mặc dù lão biết làm nhưng ít nhất nhìn vẫn hiểu. Lão hiểu được cách bố trí của Lạc Bình Xuyên là rất kiên cố, có điều vừa nghĩ đến đại quân của Mạc Lăng Tiêu vây ngoài thành lại thấy ăn ngon ngủ yên.

      "Tu hú chiếm tổ chim khách, chắc chắn là hận chết các người!" Trữ Hạ ngồi bên nhìn có phần hả hê.

      Lạc Bình Xuyên liếc nàng cái, thầm bằng giọng mà chỉ nàng mới có thể nghe thấy: "Nàng cho rằng đấy là vì ai? Hả?"

      Khóe mắt Hưng Trịnh Vương liếc qua Trữ Hạ, lại nhìn Lạc Bình Xuyên, lau mồ hôi chảy ra rồi kiếm đại cái cớ rời .

      Hưng Trịnh Vương vừa , Lạc Bình Xuyên liền uống hớp rượu rồi : "Tuổi tác cũng , sao lại hấp ta hấp tấp như thế. Trông có vẻ như toàn bộ hy vọng của lão đều đặt lên người ta rồi, ngay cả việc ta muốn vứt bỏ, mặc kệ lão mà lão cũng có thể tính toán ra, nàng bảo lão ta rốt cuộc là đần hay là ngu ngốc?"

      "Ngươi là cọng cỏ cứu mạng của lão ta!" Trữ Hạ đáp ôn hòa.

      Thân thể Lạc Bình Xuyên ngả về phía sau, hai tay chống đằng sau, nhìn nàng rồi : "Thực ra ta làm chuyện nguy hiểm như vậy đúng là vì nàng, nàng nhận ra à?"

      Trữ Hạ liếm vụn thịt gà ngón cái, hỏi: "Là sao?"

      " trăm thành Kính An đối với Vương mà cũng bằng mình nàng!" Lạc Bình Xuyên nhìn nàng có chút thâm ý: "Huống hồ, bây giờ nàng còn là hai người!"

      "Lạc tướng quân, ngươi có phải đánh giá ta quá cao rồi ?" Trữ Hạ cười đến tim phổi.

      Cặp mắt phượng hẹp dài của Lạc Bình Xuyên nhíu lại, cười : "Ta chỉ cần bảo vệ mình nàng là đủ rồi."

      "Vậy đáng tiếc, hai ta đều thể được đâu." Trữ Hạ lên tiếng châm chọc: "Nếu biết trước thành thế này, lúc trước nếu ngươi thả ta có phải tốt rồi ? Ngươi xem, nếu ta xảy ra điều gì bất trắc, cũng liền biến thành hai con quỷ, cả hai đều bỏ qua cho ngươi."

      Lạc Bình Xuyên cười ha ha, hơi say rồi, híp mắt cười : " đâu, ta để cho nàng biến thành quỷ trước ta..."

      Kết quả, Trữ Hạ vẫn cười chẳng thèm đếm xỉa tới, ngơ ngác nhìn dầu mỡ đầy tay, sau đó bò về trước hai bước, bàn tay vỗ xuống giường đơn trắng như tuyết của Mạc Lăng Tiêu, lại nhìn dấu tay bóng nhẫy kia cười ha ha.

      "Ha ha, huynh ta có nên ghi thêm mấy chữ ?" Trữ Hạ quay đầu lại cười ngây ngô: "Cứ ghi, Trữ Hạ từng đến đây!"

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 82: Phá thành

      Sau khi Mạc Lăng Tiêu đến thành Kính An, đều đầu tiên làm là cầu đàm phán với Hưng Trịnh Vương.

      Hưng Trịnh Vương biết làm thế nào lại chạy tới hỏi Lạc Bình Xuyên.

      Lạc Bình Xuyên khẽ cười đáp: " chắc chắn là muốn ngài tha cho đám đại thần của !"

      "Những người kia bị nhốt lại rồi, vẫn đều sống tốt đấy!" Hưng Trịnh Vương lau mồ hôi theo thói quen: "Tướng quân, chúng ta phải làm gì mới phải?"

      "Ngài chỉ cần kéo dài ít thời gian của là được rồi. Cứ với , cho ngài quay về suy nghĩ ." Bộ dáng chuyện trò vui vẻ của Lạc Bình Xuyên chẳng hề giống với vẻ bàn chuyện chiến tranh, dường như chỉ đến ván cờ khó nhằn liên quan lắm.

      "Kéo dài thời gian, sau đó sao?" Hưng Trịnh Vương hỏi.

      Lạc Bình Xuyên đứng lên, vươn vai cái, đến ngoài cửa sổ ngắm nhìn thời tiết có chút u, lẩm bẩm: "Liệt giờ có lẽ nắm được Phiên thành rồi, bao lâu nữa đâu, bao lâu nữa giết tới đây..."

      Sau khi Mạc Lăng Tiêu đến thành Kính An ngày, năm vạn nhân mã của Lôi Nhược Nguyệt dừng lại cách hơn mười dặm sau lưng Mạc Lăng Tiêu, hơn nữa Lôi Nhược Nguyệt còn chủ động tự tới cầu gặp mặt.

      Đây là lần đầu tiên Mạc Lăng Tiêu gặp Lôi Nhược Nguyệt, giống với những gì tưởng tượng lắm.

      Sớm biết là loại người chí tình, cũng là kẻ tích cách tàn nhẫn, hành gọn ghẽ, am hiểu sâu sắc mưu quyền, lại biết là người khoan thai thanh bạch như vậy.

      Lần đầu tiên thấy , cảm thấy con người này vốn nên là bức tranh thủy mặc, vẻ trong veo thuần khiết nơi giữa hai đầu lông mày giống hệt như đứa bé, cặp mắt đen láy ngập hơi nước, biểu cảm lộ ra vẻ đau thương nồng đậm tài nào tán được. mặc áo choàng màu nguyệt bạch đứng trong gió, lời nào, mà khiến cả thế giới chỉ vì cái thoáng nhìn này mà tĩnh lặng.

      Mưa bay bay rơi lên mặt ô rồi xuống, thấm ướt áo choàng của , tay áo thêu chìm tơ vàng vân nước tung bay trong gió, thanh dật thoát tục. chỉ lẳng lặng đứng đó, sắc mặt tái nhợt, vẻ nhàng mà ưu thương nhàn nhạt nơi giữa hai đầu lông mày, phảng phất như linh hồn thuần tĩnh vương vất chốn nhân gian quên đường về. Chỉ có chút sắc nhạt điểm môi, có sinh khí thêm chút.

      Đây là Lôi Nhược Nguyệt.

      Đây là Lôi Nhược Nguyệt đứng đỉnh quyền lực của Bang Thập.

      Mạc Lăng Tiêu lại chỉ thầm thở dài trong lòng.

      "Nàng đâu rồi?" Đây là câu đầu tiên của Lôi Nhược Nguyệt từ lúc trông thấy Mạc Lăng Tiêu.

      Mạc Lăng Tiêu : "Quăng rồi!"

      Lông mi của Lôi Nhược Nguyệt khẽ run, mất hồn. Mái tóc đen của rủ xuống tán lạc trước ngực, đen như mực, làm mờ dung nhan tái nhợt của .

      Mạc Lăng Tiêu dừng lát, chậm rãi : "Ta nỡ trói nàng lại."

      Lôi Nhược Nguyệt vẫn , nhìn lâu rồi mới đáp: "Ta nghe nàng ở gần chỗ này..."

      "Ta tìm được nàng." Mạc Lăng Tiêu đột nhiên cảm thấy hơi mỏi mệt: "Và còn nữa, cảm ơn ngươi."

      Lôi Nhược Nguyệt gật đầu hiểu, ngay cả lời cáo biệt cũng hề , lập tức xoay người rời .

      Thiên hạ lớn như vậy, tìm người, chính là khó như vậy. Sau khi gặp thoáng qua, có phải rốt cuộc tìm ra nhau?

      Việc Hưng Trịnh Vương với Mạc Lăng Tiêu đàm phán quả giống như những gì Lạc Bình Xuyên sở liệu, kẻ đòi người, kẻ từ chối. Nhưng điều vượt quá dự kiến của Lạc Bình Xuyên chính là lần đám phán này của Mạc Lăng Tiêu cũng là ngụy trang! Cũng trong đêm đó, cứu toàn bộ đại thần bị giam giữ trong thành Kính An.

      ngàn tính vạn tĩnh, lại để ý đến vấn đề rằng hoàng cung có thể có mật đạo khác.

      Vì vậy sau đó, điều mà phải đối mặt, chính là cuộc chiến công thành của đại quân Hán Thống hùng mạnh.

      Khi Lạc Bình Xuyên vừa hay tin đám người Hồng Tạp được cứu , liền với Trữ Hạ: "Nàng lắng tai nghe cho kỹ, nến như quân Hán Thông tiến công vào, nàng nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời của ta, đây là chiến trường thực , phải trò chơi! Tuyệt đối được chạy lung tung, ta tiếc cái giá lớn để bảo vệ nàng bình an.

      Nàng sững sờ nhìn rồi hỏi: "Mạc Lăng Tiêu tiến công vào sao?"

      đợi Lạc Bình Xuyên trả lời, đúng vào lúc Trữ Hạ hỏi câu này, Mạc Lăng Tiêu bắt đầu công thành rồi.

      Lạc Bình Xuyên thủ thành, tất nhiên là phải vững hơn Hồng Tạp rất nhiều, có điều đối thủ là Mạc Lăng Tiêu. Những thứ khác , chỉ bằng vào việc cực kì hiểu địa hình của tòa thành này, về ưu điểm nhược điểm của thành Kính An này, người nào có thể ràng hơn .

      Trận đánh này nhất định là tràng ác liệt, được phép có lấy điểm sơ sẩy.

      Lạc Bình Xuyên dẫn theo Trữ Hạ bên mình, lên lầu chỉ huy cao, bắt đầu bày bình bố trận với địa đồ trong thành. Con người Hưng Trịnh Vương này mặc dù thông minh, nhưng lại hiểu rất lúc nào nên làm cái gì, hơn nữa năng lực chấp hành rất mạnh, rất phối hợp điều binh theo hiệu lệnh của Lạc Bình Xuyên.

      Lúc toàn bộ tướng lãnh nhận lệnh rời , Lạc Bình Xuyên đứng tháp cao nhìn về phía xa rồi hỏi Trữ Hạ: "Nếu như Mạc Lăng Tiêu tìm được nàng, nhất định giết nàng, đúng ?"

      Trữ Hạ yên lặng ngồi bên, cúi đầu được câu nào.

      Lạc Bình Xuyên quay đầu lại nhìn nàng, nhàng cười cười: " sợ, ta rồi, tiếc cái giá lớn để bảo vệ nàng bình an."

      Bên tai truyền đến tiếng trống trận rung trời, cả mặt đất cũng bắt đầu dao động.

      Địa đồ quân dụng bàn lớn bắt đầu run rẩy, nhảy lên, rơi xuống, lại nhảy lên, lại rơi xuống, phát ra tiếng vang dồn dập khiến người bực bội.

      Hô hấp bắt đầu trở nên khẩn trương, cách xa như vậy, vẫn có thể cảm nhận được tiếng kêu gọi thảm thiết. Quả nhiên, tâm tình bất đồng, cảm thụ cũng khác nhau. Lần trước khi ở Phiên thành, nàng hoàn toàn thấy sợ hãi như vậy.

      mong ắt được, đúng là có đạo lý, giờ có dục vọng muốn sống rồi, cho nên sợ hãi.

      Điều mình sợ, phải chỉ là các chết của mình, mà còn là người khác.

      Thực ra nàng phải chưa từng giết người bao giờ, lúc ở thành Kinh Cúc còn từng giết rất nhiều người cùng với Lạc Bình Xuyên.

      Nàng ngẩng đầu nhìn bóng lưng Lạc Bình Xuyên, giọng hỏi: "Tướng quân, A Mộc Đồ đến chứ?"

      Lúc Lạc Bình Xuyên quay đầu lại mặt còn lên vẻ kinh ngạc, cười : " đến. Bởi vì nàng ở đây, cho nên ngài ấy nhất định đến."

      Trữ Hạ yên tĩnh ngồi bên cạnh Lạc Bình Xuyên, đói bụng ăn cơm, mệt mỏi liền nằm ghế dài mà ngủ. Nàng mực , các tướng lĩnh ra ra vào vào cũng chưa từng chú ý đến rằng ở đây còn có nữ nhân.

      Mạc Lăng Tiêu tiến công liền hai ngày, dường như ngừng lại, tất cả mọi người đều tỏ vẻ mệt mỏi, kể cả Lạc Bình Xuyên.

      biết lúc nào thành bị công phá, cũng biết khi nào viện quân của A Mộc Đồ đến. Thời gian xác định lại khiến con người càng dễ mỏi mệt, bởi vì đối với chiến tranh mà , nửa nén hương cũng có thể cải biến kết cục triệt để.

      Khi đêm vào sâu, Mạc Lăng Tiêu lui binh. Lạc Bình Xuyên xoa khóe mắt, hít hơi sâu.

      Trữ Hạ ngủ rồi, nàng có vẻ thấy lạnh, thân thể co lại thành đống, thảm bị nàng đá xuống chân, nửa đắp lấy chân, nửa rủ xuống mặt đất.

      Lạc Bình Xuyên nhàng bước đến kéo thảm đắp lên cho nàng, đứng bên nhìn nàng hồi lâu. chỉ có thể nhìn xa, dù có là từ khoảng cách gần thế nào, cũng chỉ có thể nhìn xa.

      Trong phòng chỉ còn ngọn đèn dầu, sáng lắm, khi gió thổi vào còn lay động, sau đó ánh sáng biến ảo khuôn mặt nàng, lúc sáng lúc tối.

      Lúc ngủ, lông mày nàng vẫn nhíu chặt, thân thể co rúm lại, thoạt nhìn cực kì nhắn xinh xắn, đặc biệt khiến người trìu mến.

      Thế nhưng tiểu đông tây như vậy, gan lại lớn đến mức lật trời.

      Nàng cũng mệt mỏi rồi, giằng co lâu như vậy... lâu đến mức lòng cũng bắt đầu đau.

      Lạc Bình Xuyên cười giễu cái, vuốt vuốt khóe mắt đột nhiên khô chát.

      hai ngày ngủ, tùy tiện ngồi xuống mặt đất, dựa vào ghế dài mà nàng nằm, nhắm mắt lại liền thiếp .

      Lúc tỉnh dậy, là bị lính gác đánh thức.

      Ngay lúc tối tăm nhất trước bình minh này, Mạc Lăng Tiêu phát động đợt công kích cuối cùng, đội hình cường đại nhất từng trước đến đây.

      Lạc Bình Xuyên rất ràng, lần này khó mà cầm cự được nữa rồi.

      Trước bình minh là lúc tối tăm nhất, là lúc mà lòng người yếu ớt nhất, là thời khắc mệt mỏi nhất của đám binh sĩ vừa chợp mắt... quả thực chính là thời cơ tấn công tốt nhất.

      tỉnh lại, lên tinh thần chỉ huy lần cuối cùng.

      Trữ Hạ bị đánh thức, ngồi dậy dụi dụi mắt nhìn điều động nhiệm vụ cho các tướng sĩ ra ra vào vào, rất nghiêm túc. Lạc Bình Xuyên nghiêm túc cực kì mà nàng từng gặp trước kia cũng chưa bao giờ đến mức như vậy.

      Lúc trời tảng sáng, mưa tạnh rồi. Vẻ mù mịt kéo dài suốt bao ngày qua biến mất tăm, nắng mai xán lạn tỏa sáng khắp nơi.

      Tiếng trống dồn dập, hò hét rung trời, Lạc Bình Xuyên kéo tay Trữ Hạ, chỉ chữ: "!"

      gắng hết sức, chống chọi suốt ba ngày, vẫn đợi được viện quân của A Mộc Đồ.

      Lúc chạy xuống khỏi tháp, ánh nắng rực rỡ đến mức Trữ Hạ mở nổi mắt. Gió sớm thổi đến mang theo hơi lạnh, cảm giác chạy trốn cũng quét những lo lắng trong lòng nàng suốt mấy ngày qua.

      Nàng vừa chạy vừa với Lạc Bình Xuyên: " biết có phải sau cơn mưa trời lại sáng nữa, sao tâm trạng ta lại tốt thế này chứ?"

      Lạc Bình Xuyên quay đầu lại nhìn nàng cái, tràn đầy ôn nhu, rồi cười : "Nàng điên mất rồi!"

      "Đại khái chắc là vì ta cảm giác được, cuộc chiến này vốn dĩ nên đánh rồi." Nàng cười đáp: "Mặc dù thua, cũng là kết cục định rồi. Nơi này vốn là nhà của Mạc Lăng Tiêu, chúng ta nên làm tu hú chiếm tổ chim khách."

      Lạc Bình Xuyên chạy xuống khỏi tòa tháp, tay cầm kiếm tay kéo Trữ Hạ, từ trong đám người hỗn loạn chém giết ra con đường, quay đầu nhìn nàng cười: " sao, nhưng trước kia nàng lại nghĩ thế!"

      "Hả? Trước kia ta nghĩ thế nào?" Trữ Hạ cười trốn sau lưng Lạc Bình Xuyên. Cảm giác được người bảo hộ kỳ thực tệ chút nào!

      "Trước kia, lòng báo thù của nàng rất nặng." Lạc Bình Xuyên kéo Trữ Hạ né tránh đại quân Hán Thống tràn vào thành, cũng nở nụ cười với nàng: "Trước kia, nàng quật cường đến mức làm người ta chán ghét."

      Trữ Hạ bĩu môi: "Ngươi hiểu rồi, đấy gọi là ngoan cường! Gọi là kiên trì có nguyên tắc!"

      Lạc Bình Xuyên nghiêng đầu dò xét nàng với vẻ mặt kỳ thị: "Như nàng, cùng lắm gọi là cố chấp, còn biết xấu hổ mình ngoan cường. Tính tình tệ như con bò. Còn là con bò cái mang thai!"

      "Ngươi mới là bò!" Trữ Hạ trừng mắt liếc cái, xấu xa: "Theo cách của ngươi, lão đại nhà ngươi là bò đực rồi, nhỉ? là bò, thế ngươi là cái gì?"

      "Vừa nãy còn thiếu chút, còn thiếu miệng lưỡi sắc bén làm người khác chán ghét!" Lạc Bình Xuyên bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu: "Được rồi, ta biết rồi, dù sao gặp được nàng vốn dĩ chẳng có chuyện tốt đẹp gì!"

      "Gặp được ta là vinh hạnh của ngươi! Nhìn vận may của ngươi tốt thế nào kìa!" Trữ Hạ cười xấu xa: "Nể tình chúng ta có duyên như thế, ta thu ngươi về làm tiểu thiếp nha!"

      Lạc Bình Xuyên mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn nàng hằm hằm.

      Trữ Hạ cười càng vui vẻ, lại giả bộ ngây thơ vô tội : "Thân ái, phải ta muốn cho ngươi làm lớn*, mà chỉ sợ lão đại nhà ngươi chịu ấy!"

      Lạc Bình Xuyên bỗng nhiên giơ kiếm đâm về phía nàng, dọa cho Trữ Hạ thét tiếng nhắm mắt lại, nghĩ thầm trò đùa quá trớn này thú vị!

      Nàng bị lực kéo mạnh về phía trước, đập vào ngực Lạc Bình Xuyên, đón lấy hồi tiếng máu tươi nặng nề bắn ra phía sau lưng nàng, lúc này nàng mới mở mắt ra, phát kiếm kia của Lạc Bình Xuyên đâm trúng vào tên lính định tấn công nàng ở phía sau.

      Đứng thẳng người, xoa xoa cái trán bị đau, Trữ Hạ phát Lạc Bình Xuyên cười với nàng cực kì tà ác.

      "Chỉ bằng lá gan này của nàng mà cũng dám đùa giỡn bản tướng quân! Hừ hừ!" cười nhạo xong, quay đầu luôn. Trữ Hạ nhìn quanh con hẻm lạ lẫm, bỗng nhiên thấy lòng quạnh quẽ, tranh thủ thời gian hấp tấp theo sau.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 83: Ly biệt

      Tần Thiên Sinh chạy vội về chỗ trú quân Bang Thập, vừa thấy Lôi Nhược Nguyệt liền với : "A Mộc Đồ điên rồi, hoàn toàn để ý đến quân Bang Thập ở lãnh thổ phía Tây, lại phái ra đại quân quét ngang tới rồi!"

      Lôi Nhược Nguyệt cầm ly trà, ngẩng đầu mà với giọng nhàn nhạt: " từ từ."

      "Hai mươi lăm vạn quân chi viện cho Phiên thành và chủ thành phía Bắc bị diệt toàn quân." Tần Thiên Sinh nhìn , vẻ mặt cực kì nghiêm túc : "Hơn nữa ngay cả thời gian chống cự cũng có."

      Lôi Nhược Nguyệt sững sờ: "Bao nhiêu người?"

      "Gần trăm vạn đại quân!"

      Lôi Nhược Nguyệt nhướng mày: "Dốc toàn bộ lực lượng như thế à, sợ ngăn cản nổi đại quân Bang Thập ở phía Tây sao?"

      Tần Thiên Sinh từng chữ: "Bởi vì, công chúa Hạ Trữ mang thai con của A Mộc Đồ."

      Bàn tay cầm ly trà của Lôi Nhược Nguyệt cứng lại rồi, nhè run, dường như hô hấp cũng rất khó khăn. Sau khi đứng dậy, ly trà trong tay rơi mặt đất, phát ra tiếng vỡ thanh thúy, giống như đánh thức giấc mộng sớm tinh mơ này...

      "Ta, ta lúc đầu vẫn cho rằng đứa bé đó là của Mạc Lăng Tiêu, nhưng tại chứng minh, chính là của A Mộc Đồ..." Tần Thiên Sinh khẽ. Có việc sớm muộn cũng phải biết, muốn giấu diếm. Có điều thân thể của Lôi Nhược Nguyệt càng ngày càng gầy yếu, linh hồn dường như cũng bị tách ra ngoài thân thể, lung lay sắp đổ.

      "Nàng..." ôm ngực, trong mắt có màn sương mù mờ mịt, cặp mắt đen mờ như mặt mực loang ra.

      Tần Thiên Sinh lại : "Còn nữa, nàng ta giờ rất có thể theo Lạc Bình Xuyên ở trong thành Kính An."

      "Ngươi cái gì?" Lôi Nhược Nguyệt hoảng sợ ngẩng mặt lên.

      Tần Thiên Sinh sững sờ, giải thích: "Căn cứ theo tin tức mà người bên cạnh Hưng Trịnh Vương để lộ ra trước khi Lạc Bình Xuyên vào thành Kính An, bên cạnh quả xuất nữ nhân, nếu công chúa Hạ Trữ cùng A Mộc Đồ... Lạc Bình Xuyên dẫn theo nàng ta cũng là hợp tình hợp lý..."

      Lôi Nhược Nguyệt cắt lời y: " phải câu này, là câu trước kia cơ?"

      Tần Thiên Sinh dừng lát, cẩn thận từng li từng tí đáp: "Câu trước nào? Ngài muốn hỏi điều gì?"

      "Hạ Trữ..." Lôi Nhược Nguyệt dường như sắp thở nổi nữa, hai tay túm lấy Tân Thiên Sinh cũng run rẩy: "Ngươi Hạ Trữ bây giờ ở trong thành Kính An sao?"

      "Vâng!"

      "Nhanh..." Lôi Nhược Nguyệt thất hồn lạc phách: "Nhanh ngăn cản Mạc Lăng Tiêu, đánh thành Kính An."

      chỗ ở ngực đau đến khắc cốt, cơ hồ chịu nổi! Vết thương bị nàng đâm rách như dần hư thối, giống như trái tim, dần thối rữa...

      Khi Tần Thiên Sinh dẫn quân Bang Thập đến bên ngoài thành Kính An còn kịp để ngăn cản bất cứ điều gì nữa rồi. Lửa chiến chưa từng ngừng nghỉ, khắp nơi đều là thi thể.

      Nếu như nàng chạy khỏi kiếp này, như vậy trong đám thi thể kia, cũng cỗ là của nàng.

      Mà bên phía Trữ Hạ, tình hình quả thực là ổn.

      Mười sáu cửa đều có quân Hán Thống dũng mãnh đánh vào, dù cho Lạc Bình Xuyên thuộc làu làu địa đồ thành Kính An cũng chưa chắc tìm được chỗ để náu.

      Đối với binh lính Hán Thống mà , thành Kính An là đô thành, là biểu tượng tôn nghiêm của quốc gia và dân tộc bọn họ. giờ bị người ta chiếm lĩnh, tất nhiên có đầy đủ lý do và lòng căm phẫn để xông vào đuổi đánh bọn xâm lược, khí thế ấy - quân của Hưng Trịnh Vương làm sao có thể chống lại chứ?

      Thậm chí Lạc Bình Xuyên cũng dám chính diện ngênh chiến những binh lính Hán Thống trẻ tuổi kia.

      dẫn Trữ Hạ rẽ vào con phố , đánh lén binh sĩ Hán Thống lạc đội, đoạt được con ngựa, sau đó với Trữ Hạ: "Giờ chúng ta đến cửa Tây. Chỗ đó ta bố trí tối đa binh lực, cũng phải nơi tấn công chính của Mạc Lăng Tiêu, đến lúc đó, thừa dịp loạn mà chạy theo mọi người lao ra ngoài.

      Trữ Hạ gật gật đầu, hơi xấu hổ để ôm ngồi trước ngựa, ôm vào trong ngực.

      Lạc Bình Xuyên cảm nhận được cứng ngắc của nàng, cúi đầu mỉm cười, nhàng khẽ bên tai nàng: "Thất lễ."

      Trữ Hạ cười ngượng ngập, như vậy ngược lại có vẻ mình có phong độ rồi.

      Lạc Bình Xuyên vung kiếm tìm đường , giết đường đến cửa Tây, cửa Tây đúng như những gì sở liệu, binh lính Hán Thống còn chưa giết vào, người của Hưng Trịnh Vương ngược lại đều nhao nhao đổ ra ngoài.

      Mà đúng vào thời điểm hỗn loạn chịu nổi này lại xảy ra chuyện loạn càng thêm loạn: Quân Khế Sa đến rồi!

      Quân đội Khế Sa đến, vượt qua dự liệu của mọi người, như thần bình từ trời giáng xuống, gia nhập chiến cuộc.

      Cho đến khi Tần Thiên Sinh vất vả lắm mới tìm được Mạc Lăng Tiêu để cầu rút binh, Mạc Lăng Tiêu rút kiếm ra, nghiêm túc với y: "Muộn rồi!"

      Thế cục mất khống chế, mất khống chế của tất cả mọi người! Đây phải là cuộc phân tranh mà Mạc Lăng Tiêu lui binh là có thể giải quyết.

      Trận chiến cuối cùng giữa Mạc Lăng Tiêu và A Mộc Đồ cũng xảy ra, chính vào thời khắc mà ai đoán trước được này.

      Cửa Tây chưa bị quân Hán Thống xâm nhập, nhưng cũng hình thành thế vây công, muốn giết ra ngoài cũng phải dễ.

      Lạc Bình Xuyên túm lấy ngân thương trong tay binh sĩ chết trận, kiếm cắm lại vào vỏ kiếm, đặt vào tay Trữ Hạ, với nàng: "Ôm chặt ta, ta phải lao ra ngoài, vạn nhất được, ta ngăn cản bọn chúng, đến lúc đó nàng hãy trước!"

      Khi ra những lời này, Lạc Bình Xuyên rất chân thành, trong đôi mắt hẹp dài còn chút vẻ trêu tức nào nữa.

      Trữ Hạ cầm kiếm của , gật gật đầu.

      Tay Lạc Bình Xuyên cầm trường thương tập hợp được tiểu đội, ước chừng khoảng ba bốn mươi người. Mặc dù Hưng Trịnh Vương mực đề phòng Lạc Bình Xuyên chạy trốn, nhưng vào thời điểm mấu chốt, những binh lính kia vẫn nguyện tin tưởng theo Lạc Bình Xuyên.

      Sinh mệnh là đáng quý nhất, đến nước này còn có gì quan trọng hơn sống sót sao?

      Kỳ thực Ninh Hạ rất muốn với : "Ta !"

      Nhưng nàng thể giúp bất cứ điều gì, chỉ biết trở thành gánh nặng của .

      Lạc Bình Xuyên chỉ huynh đám người chạy ra khỏi lỗ hổng, giết ngay hàng đầu, mực chạy về phía Tây.

      Binh lính Hán Thống phẫn nộ đuổi theo, tiếng vó ngựa đạp xuống mặt đất đến mức tạo thành lỗ.

      Đuổi đến càng xa, người truy kích càng thưa, nhân số phía bọn họ cũng càng ít. Ánh mắt Trữ Hạ nhìn qua vai Lạc Bình Xuyên, nhìn về phía sau, với : "Chúng ta đại khái còn khoảng mười người, truy binh của đối phương có ba bốn mươi..."

      Sau đó nàng thấy mồ hôi của Lạc Bình Xuyên lăn từ trán xuống.

      Trong tay truy binh có cả cung tên, nhưng người chạy trốn có cách nào để né tránh. Người bị bắn chết ngày càng nhiều, ngựa của bọn họ cũng sắp chịu nổi nữa.

      Nếu như Tiểu Tam ở đây, bọn họ nhất định chạy thoát được. Nhưng mà con ngựa cưỡi đây, chở hai người chạy xa như vậy, cũng đạt đến cực hạn.

      Những tình huống nguy cơ khẩn cấp như thế này Trữ Hạ cũng từng trải qua ít lần, lúc này ngược lại cảm thấy lo lắng. Nàng cười với Lạc Bình Xuyên: "Ngươi hai ta có thể chết cùng chỗ ? Ta từng nghĩ đến rất nhiều kiểu chết thế này, có điều chưa từng nghĩ đến việc chết cùng với ngươi!"

      Lạc Bình Xuyên , cúi đầu trừng nàng.

      Trữ Hạ thở dài: "Haizz, đúng là ủy khuất tướng quân ngài rồi, còn chưa kết hôn sinh con lại phải hy sinh theo thiếu phụ luống tuổi này ở đây."

      Lạc Bình Xuyên sắp tức đến ra lời, chỉ có thể gầm lên với nàng: "Nàng câm miệng cho ta!"

      Trữ Hạ cười khổ: "Tướng quân, đến lúc này rồi, ngài còn hài hước chút nào!"

      Cánh tay Lạc Bình Xuyên bỗng nhiên siết chặt eo nàng, quay người kiếm đánh bay mũi tên từ phía sau bắn tới, cả giận: "Con mẹ nó, nàng nghe lời của ta vào tai này ra tai kia hả? Ta để nàng chết!"

      Đây lầ lần đầu tiên Trữ Hạ nghe thấy Lạc Bình Xuyên tục, khỏi sững sờ. Khi nàng ở trong quân đội quen với chuyện nam nhân tục, nhưng đến bây giờ còn chưa nghe Lạc Bình Xuyên thế bao giờ.

      Quả thực nàng từng cho rằng tên này còn chưa vào quân đội bao giờ!!!

      Bỗng nhiên Trữ Hạ lướt qua vai Lạc Bình Xuyên, mới thấy hai truy binh lại bị trúng tên, thoáng cái ngã xuống, chết tại chỗ, cẩn thận nhìn lên, lại có người cưỡi ngựa chạy đến như bay.

      Người ngồi lưng ngựa kéo cung, bắn lần ba mũi tên.

      "Là Liệt!" Trữ Hạ mừng rỡ.

      Binh lính Hán Thống tất nhiên cũng phát người vừa xuất bên cạnh, còn chưa kịp phản kích bảo mã của Liệt vượt qua bọn họ chạy về phía Lạc Bình Xuyên.

      Phía trước có cây cầu, Lạc Bình Xuyên ghìm cương ngựa dừng lại cầu.

      cau mày hỏi Liệt: " mình ngươi?"

      "Bổn tướng quân vừa nhìn thấy ngươi, ngay cả chiến tranh cũng để ý, liền bỏ đại quân tới cứu ngươi trước, ngươi còn bắt bẻ?" đấm của Liệt đánh lên đầu vai Lạc Bình Xuyên. Quả thực nhìn thấy bóng dáng Lạc Bình Xuyên giữa chiến cuộc hỗn loạn, cơ bản kịp điều người khác tới.

      Lạc Bình Xuyên có thời gian mắng trả , ôm Trữ Hạ thả vào trong lòng : "Chỗ này để ta, ngươi mau dẫn nàng rời !"

      Liệt luống cuống tay chân đón lấy người trong ngực, lúc nhìn ràng, miệng há to giống như quả trứng vịt vậy.

      Trữ Hạ túm lấy tay áo Lạc Bình Xuyên, vội đến mức sắp khóc: "Đừng! Cùng !"

      "Ngựa của ta chạy nổi rồi!" Lạc Bình Xuyên dùng sức đẩy ngón tay nàng ra, với Liệt: " mau!"

      Liệt lúc này mới kịp phản ứng, quát Lạc Bình Xuyên: "Ngươi điên rồi! Bọn chúng nhiều người như vậy!"

      "Ta bảo ngươi mang nàng !" Lạc Bình Xuyên thậm chí có thời gian giải thích với , xoay người xuống ngựa, ngân thương trong tay chĩa xuống mặt đất. Bọn họ đứng cầu, ba bốn mươi người của đối phương ngồi lưng ngựa, dừng lại cách chỗ bọn họ khoảng hai mươi mét, nhìn chằm chằm bọn họ như hổ rình mồi.

      Thấy hai người còn thất thần, Lạc Bình Xuyên nhìn Trữ Hạ sâu: " thôi, có ta ở đây rồi, ai có thể bước qua cây cầu này."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :