1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng Vũ Chiến Ca - Ẩn Liên ( Hoàn - 93 chương )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 74: Biên giới chiến loạn

      Ngoài thành Kính An.

      Lạc Bình Xuyên bực bội đá bay hòn đá dưới chân, nhìn viên đá nảy lên hai cái rồi bắn ra khỏi doanh trướng, rơi vào vũng nước mưa bên ngoài.

      Mưa ngớt khiến cho lòng người càng thêm bực bội.

      “Lạc tướng quân, ngươi sai người chuẩn bị bao cát làm gì vậy?” Hưng Trịnh Vương hỏi câu này dưới lần.

      Lạc Bình Xuyên nhìn binh sĩ bên ngoài đội mưa chuẩn bị bao cát, lời nào.

      Qua thời gian uống hết tuần trà, Hưng Trịnh Vương lại tới hỏi: “Lạc tướng quân, ngươi sai người chuẩn bị bao cát để làm gì thế?”

      Bình thường, có vài người chỉ cần chỉ điểm chút là hiểu ngay, có những người đầu chẳng khác nào thân cây đu đủ, càng gõ càng rỗng tuếch.

      “Phòng ngự của thành Kính An cường đại hơn bất kỳ kinh thành nào của các quốc gia khác, ngươi vây thành này được bao lâu rồi?”

      “Hơn tháng rồi.” Hưng Trịnh Vương thà đáp.

      “Đúng thế.” Lạc Bình Xuyên . “Dùng quân đội của ngươi, nếu dựa vào đánh cho thêm tháng nữa cũng đánh nổi.”

      “Chuyện đó…” Hưng Trịnh Vương lấm lét nhìn Lạc Bình Xuyên.

      Lạc Bình Xuyên hít sâu vào hơi, cố gắng đè nén cho lửa bốc lên. “Ngươi nhìn , hàng năm cứ đến tháng bảy là thành Kính An này vào mùa mưa, mỗi lần mưa là liên miên cả tháng, đúng ?”

      Hưng Trịnh Vương gật đầu như gà mổ thóc.

      Lạc Bình Xuyên nheo mắt. “Như vậy, nếu chắn đường thoát nước có thể nhấn chìm thành Kính An này đúng ?”

      Hai mắt Hưng Trịnh Vương sáng ngời.

      Ánh mắt Lạc Bình Xuyên lại nhìn ra màn mưa bên ngoài, gượng cười.

      Lúc trời tối, gió lớn bắt đầu nổi.

      Gió lớn kéo những đám mây che kín sao trời làm đêm càng đen như mực. Sau đó, Trữ Hạ cảm thấy xe ngựa dừng lại, nàng vội vàng trốn ở trong đống cỏ . Sau đó nghe thấy ít tiếng vang, cuối cùng thấy mảnh vải dầu phủ lên đầu.

      Bên tai truyền tới tiếng phu xe chuyện với nhau, là ghét trời mưa, ghét mùa mưa ở thành Kính An.

      Trời mưa lúc nào cũng đáng ghét cả. Nàng quá may mắn, nằm trong đống cỏ, lại còn được vải dầu che kín đầu tránh mưa gió.

      bao lâu sau, tiếng sấm cuồn cuộn vang lên, mưa rơi xuống lộp bộp. Mưa chút trời cũng bắt đầu lạnh hơn.

      lần nữa, nhờ phúc của đống cỏ khô, dù thể so sánh được với giường ấm nệm êm nhưng nàng cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.

      Nằm nhìn từng giọt nước mưa rớt xuống từ mép vải dầu, Trữ Hạ chợt nhớ tới lời hai người đánh xe , ghét mùa mưa ở thành Kính An.

      Vậy là xe này về phía thành Kính An.

      Nàng cười tự giễu, là sợ gì gặp đó, muốn tìm nơi ở an ổn đúng là rất khó khăn.

      Nhưng nhớ tới mưa ở bên ngoài nên nàng chỉ có thể thành nằm ở đây, nếu bị dính nước mưa cũng tốt.

      Mơ màng ngủ qua đêm, lúc tỉnh lại trời sáng, có ánh sáng lọt qua từ chỗ tiếp xúc giữa vải dầu và trục bánh xe.

      Mưa vẫn ngừng, trời vẫn u, biết tới giờ nào rồi, nàng vẫn mực nằm yên tại chỗ nên cũng cảm thấy đói.

      Trữ Hạ ngồi dậy, đem vải dầu kéo ra chút, chỉ thấy mưa rất lớn. có người nào chú ý tới tình huống bên này, thế nhưng cũng vì mưa lớn nên nàng lại chẳng biết đâu.

      Cảm thấy hơi lạnh, nàng lại rụt rụt vào trong, chờ tới thành trấn rồi tiếp.

      Lại ngày nữa qua , nàng ôm mình nằm trong đống cỏ khô, thỉnh thoảng hé vải dầu ra nhìn trời mưa bên ngoài. Mưa hắt vào làm ướt khuôn mặt nàng.

      Mãi cho đến khi trời tối, nàng mới nhìn thấy tòa thành từ phía xa. Nàng giật mình, vội vàng kéo cả tấm vải dầu xuống trùm lên đầu. Đường lầy lội, tốc độ rất chậm. Nàng lặng lẽ nhảy xuống khỏi xe ngựa, trốn vào trong bụi cỏ bên đường.

      Chờ đội xe qua, nàng mới đứng lên, trùm vải dầu kín quanh người, về phía thành lâu.

      Thành lâu cách đó xa, lúc tới cửa thành cửa cũng chưa đóng lại.

      Tìm khách sạn vào, Trữ Hạ ném chút bạc vụn cho tiểu nhị, : “Cho gian phòng, đưa lên chút đồ ăn.”

      “Có ngay, mời khách quan lên lầu.” Tiểu nhị tung tung bạc trong tay, mặt mày hớn hở, làm ra tư thế “xin mời”.

      Đúng lúc Trữ Hạ muốn quay đầu lên lầu lại nghe thấy thanh đập bàn, sau đó là tiếng kêu thô lỗ của đàn ông: “Dám trộm tiền của đại gia. Ngươi chán sống rồi phải ?”

      Trữ Hạ vô thức quay đầu, chỉ thấy đại hán thân hình cao lớn đứng ở cạnh cái bàn vuông, tay hung hăng túm cổ áo đứa bé chừng mười hai, mười ba tuổi, hung dữ tát cái: “Thực con mẹ nó muốn chết rồi!”

      Khuôn mặt xinh đẹp của đứa bé chịu nổi cái tát thô ráp này, mặt lập tức lên dấu năm ngón tay, đỏ đến mức lộ ra cả tơ máu, khóe miệng nó cũng có máu rỉ ra.

      Nữ hài đứng nghiêng mặt so với Trữ Hạ. Lúc Trữ Hạ nhìn tới ánh mắt nàng ta ngẩn người, vội vàng mở miệng : “Đợi !”

      Tất cả mọi người đều chuyển ánh mắt từ đứa bé này sang Trữ Hạ.

      Trữ Hạ thở dài, cười với đại hán kia: “Vị đại ca này, người xem, thời buổi loạn lạc, tất cả mọi người cũng sống dễ dàng gì, có thể tha được tạm thời tha cho người ta, có phải ?”

      Vị đại hán kia liếc xéo Trữ Hạ, chỉ thấy nàng mặc vải thô màu xanh nhíu mày, : “ ! tình của đại gia ta ngươi đừng có quản!”

      “Đừng như vậy, đại ca. Người xe, dù sao túi tiền của ngài cũng mất, tìm thấy rồi đúng ? Như thế này được , bữa cơm này của ngài ta trả.” đợi đại hán kia trả lời, Trữ Hạ lại cười với tiểu nhị. “Mang rượu tốt nhất của quán các ngươi lên cho vị đại gia này, cứ tính vào tiền của ta.”

      “Tốt, tới liền!” Tiểu nhị kia cũng rất cơ linh, lập tức sai người mang rượu lên.

      Đại hán kia nghe vậy cũng quan tâm nữa, hung hăng ném nữ hài xuống đất, nhổ bọt vào nàng ta cái, sau đó mới đút túi tiền vào ngực.

      Trữ Hạ đưa mắt nhìn tiểu nhị, để tiểu nhị mang nàng kia lên phòng mình rồi mới tinh tế quan sát nàng ta.

      Người này lớn lên tính là xinh đẹp nhưng khá đáng , làn da rất trắng, dấu bàn tay má phải rất ràng, phảng phất có thể chảy máu bất cứ lúc nào.

      Ánh mắt nàng ta có chút hoảng sợ, có chút bối rối lại có vẻ cảnh giác.

      Lúc đồ ăn được mang lên, nữ hài kia cũng chú ý nhiều nữa, bắt đầu ăn như hổ đói, tựa như lâu lắm rồi nàng ta được ăn gì.

      Trữ Hạ tùy ý gắp vài miếng sau đó lại đặt đũa xuống, nhìn nàng ta. Nàng vốn muốn xen vào việc của người khác, thế nhưng nàng cũng biết khi người ta đói, người ta có thể làm ra những việc điên cuồng cỡ nào. Khi người ta trộm cắp tức là người ta vô cùng quẫn bách rồi.

      ai nguyện ý làm kẻ ăn trộm, nàng cũng giúp được tất cả mọi người, thế nhưng thể thấy người trước mắt chết mà cứu.

      Có lẽ vì vậy mà cuộc đời nàng luôn gặp phải trắc trở. Hôm trước cứu được Lâm Phong cũng ngờ được họ Mạc. nghĩ rằng trùng hợp thế giới này lại nhiều đến thế, mà nàng hết lần nọ tới lần kia gặp phải.

      Đợi nữ hài ăn xong, Trữ Hạ mới lên tiếng hỏi: “Tên ngươi là gì?”

      Nữ hài sững sờ nhìn nàng, sau nửa ngày mới trả lời: “Tiểu Lâm.”

      Tiểu Lâm?

      Trữ Hạ nhíu mày, cười khẽ.

      Được rồi, nếu người ta muốn , nếu có hỏi nhiều hơn cũng chỉ nhận được câu dối mà thôi.

      “Ngươi .” Nàng đứng lên, ném cho nàng ta chút bạc vụn.

      Tiểu Lâm kia nhẫn nhịn cả buổi mới đáp lại bằng giọng lí nhí: “Cảm ơn!”

      Trữ Hạ gật đầu, quay người ngồi lên giường, sau đó nàng nghe thấy thanh cửa đóng lại sau lưng.

      đêm bình yên trôi qua.

      Hôm sau tỉnh lại, Trữ Hạ hỏi tiểu nhị biết nơi này là huyện An Hà, ở phía bắc của thành Kính An, cách kinh đô bảy mươi dặm. tại ở thành Kính An có chính biến, Hưng Trịnh Vương bao vây thành muốn đoạt ngôi, bức Mạc Lăng Tiêu thoái vị, như thế mới có thể khiến Khế Sa lui quân.

      Dân chúng bàng hoàng. Bọn họ chưa từng quan tâm ai là người lên ngôi hoàng đế, họ chỉ muốn được sống bình an.

      Trữ Hạ hớp vài ngụm cháo, nhìn mưa to bên ngoài, gọi tiểu nhị tới đưa cho ít bạc vụn, : “Tìm giúp ta cái xe ngựa, chuẩn bị đồ ăn nước uống luôn.”

      “Vâng, khách quan!” Tiểu nhị nhận được tiền vui vẻ chạy ra ngoài.

      bao lâu sau, chiếc xe ngựa được chuẩn bị xong.

      Xe ngựa mới nhưng rất kiên cố, con ngựa cao lớn nhưng khỏe mạnh. thân ngựa phủ áo tơi, trước xe có mái che, dưới mái che để sẵn áo tơi cùng roi ngựa.

      Ngoại trừ lương khô và thịt khô các loại, Trữ Hạ còn sai tiểu nhị chuẩn bị chút đồ ăn nóng, dùng chăn bọc lấy để đến trưa cũng bị nguội .

      Nàng hỏi phương hướng chút, sau đó mặc áo tơi lên và đánh ngựa ra khỏi quán trọ.

      Mưa rất lớn, con đường được làm rất tốt, lầy lội lắm nhưng cũng thể nhanh được. Xe vừa chạy mưa nghiêng nghiêng hắt vào mái che.

      Trữ Hạ dùng áo tơi bọc toàn thân lại, chân cũng rụt vào trong, ngồi ở trước cửa xe. Nàng muốn vượt qua thành Kính An, về phía Nam Cương.

      Trước kia thầy giáo từng kể cho nàng nghe câu chuyện về vị hòa thượng nghèo và hòa thượng giàu cùng nhau tới Nam Hải. Hòa thượng giàu có sai người đóng cái thuyền lớn, còn hòa thượng nghèo chỉ cầm cái bát hóa duyên lên đường. Vài năm sau, hòa thượng nghèo từ Nam Hải trở về mà hòa thượng giàu có kia vẫn còn đóng thuyền lớn.

      Thầy giáo , câu chuyện đó dạy ta rằng, làm người nên sống đơn giản, chuyện gì muốn làm nên làm ngay, nếu cứ băn khoăn chần chừ mãi càng lùi bước, đợi đến khi tóc bạc rồi hối hận cũng muộn.

      Thầy giáo còn : “Câu chuyện này là giảng cho Nhược Nguyệt nghe, công chúa Hạ Trữ người đừng có cố hiểu làm gì. Người làm việc chỉ theo hứng thú, chẳng biết thu liễm là gì! Còn cười sao? May mắn người phải là vương tử, nếu để quốc gia xã tắc vào tay người tất cả mọi người đều chết đói.”

      Nghĩ lại chuyện cũ, khóe môi Trữ Hạ nhếch lên, chuyện cũ luôn vô cùng vui vẻ, đó là những tháng ngày quý giá nhất cuộc đời nàng.

      Mấy ngày nay tâm tình nàng rất bình tĩnh. Tay nàng khỏi xoa xoa bụng, ở chỗ đó có mầm sống le lói, cũng là hy vọng của nàng, dần lớn lên.

      Phu tử, mặc dù quốc gia thể trông cậy vào Hạ Trữ, nhưng nếu mọi người thực trông cậy vào ta cũng đến nỗi chết đói đâu.

      Phu tử à, người rất đúng, băn khoăn quá nhiều làm người ta lùi bước. tại việc duy nhất mà Hạ Trữ con có thể làm đó là tìm nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi.

      Phu tử, người có trời dõi theo Hạ Trữ hay ? Hạ Trữ biết khiêm tốn rồi, cho nên ngài cần phải phù hộ cho con, phù hộ cho hài tử có hy vọng sinh ra trong bụng con nữa…

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 75: Mộng tưởng

      Từ huyện An Thủy, muốn tới Nam Cương phải qua phía nam thành Kính An, sau đó vượt qua sông Tứ Phần.

      Trữ Hạ ngồi trong xe ngựa suốt bảy mươi dặm đường, lúc tới được ngoại ô thành Kính An trời tối đen như mực.

      Nàng qua khu thành trì, nhưng muốn qua sông Tứ Phần phải qua cầu Phần. tại cây cầu này có lính canh gác rất chặt chẽ.

      Trữ Hạ dám đường, nàng đánh ngựa tiến vào trong rừng trúc bên đường, từ xa nhìn động tĩnh phía cầu.

      Vì khoảng cách khá xa, lại thêm trời mưa nên nàng chỉ có thể thấy bóng người mờ nhạt tới lui rất bận rộn. Quan binh cầu tại nhất định là người của Hưng Trịnh Vương, biết bọn họ làm cái gì nữa.

      Trữ Hạ dùng hết nhãn lực, chỉ thấy binh sĩ lại nhộn nhịp hai bên bờ sông, vai như vác theo cái gì đó. Nhìn dáng của họ lúc đến so với lúc khác nhau hoàn toàn, nàng đoán vật kia hẳn rất nặng. biết là họ vận chuyển cái gì ném xuống sông nữa.

      Lấp sông? Trữ Hạ nghi hoặc sờ sờ sau gáy.

      Cây cầu này thể qua được rồi, chỉ có thể đường vòng xa hơn mà thôi. Lúc tiểu nhị cũng từng qua, cách thành Kính An ba mươi dặm về phía tây còn có cây cầu khác bắc qua sông Tứ Phần. Mùa mưa, những cây cầu dễ bị nước nhấn chìm, chỉ có cây cầu đó lớn là có thể qua.

      Trữ Hạ ghìm ngựa lùi vào sâu trong rừng trúc, về hướng tây, đếm xỉa gì tới việc lấp sông gì đó nữa.

      Ở đây có rất ít người qua lại nên cũng có đường, hồi nàng thấy gian nhà cỏ. Trong lòng Trữ Hạ mừng rỡ, xem ra đêm nay cần phải ngủ xe ngựa nữa rồi.

      Đánh xe về phía nhà cỏ, nàng lấy từ xe xuống ít thức ăn cho ngựa, sau đó cởi áo tơi vào nhà cỏ.

      Gian nhà mới cũ, bên ngoài sạch gọn gàng, có nhiều đồ vật lắm, nhìn có chút quạnh quẽ đơn sơ, giống như có người ở.

      Trong phòng có đèn, đoán chừng có ai ở nhà, cửa cũng khóa. Trữ Hạ gõ cửa mãi mà có tiếng trả lời nên đành đẩy cửa vào.

      Trong phòng sạch , bài trí đơn giản, chỉ có cái giường lớn, cái bàn, Trữ Hạ sờ soạng hồi thấy cũng có bụi bẩn.

      có bụi bẩn nghĩa là thường xuyên có người tới đây quét dọn.

      tới phòng bếp, đốt lửa nấu chút nước ấm, lại mang đồ ăn từ xe ngựa xuống hâm nóng lên, sau khi uống chút canh nóng, nàng bèn nằm xuống giường. xe ngựa xóc nảy, dù người động nhưng vẫn vô cùng mỏi mệt, vừa nhắm mắt vào là nàng ngủ mê mệt.

      Đêm nay nàng ngủ cực kỳ ngon, lúc mở mắt ra thấy trời sáng.

      Mưa hơn chút nhưng vẫn chưa dứt. có ánh mặt trời nên cũng biết là giờ nào, theo cường độ ánh sáng có lẽ cũng tới buổi trưa.

      Lúc nhìn ra màn mưa bên ngoài, Trữ Hạ bèn thấy bóng dáng tới gần, nàng vô thức sờ tới dao găm giấu trong tay áo.

      Người tới dáng người thấp bé, tay cầm dù, đầu cúi thấp, đoán chừng chưa trông thấy nàng nên vẫn cắm cúi tới. Mãi cho đến khi tới trước cửa ra vào, người đó mới dịch chuyển cái dù, ngẩng đầu lên.

      Người vừa tới nhìn thấy Trữ Hạ sợ hãi kêu lên tiếng, Trữ Hạ cũng sững sờ.

      ngờ lại là nương tên Tiểu Lâm mà hôm trước nàng cứu được trong quán trọ. Dấu ấn bàn tay mặt nàng ta vẫn còn chưa tan hết, vẫn đỏ rừng rực mảnh.

      “Ngươi…” Trữ Hạ cười khẽ, hỏi: “Đây là nhà của ngươi sao?”

      Tiểu Lâm chần chừ nhìn nàng hồi, sau đó gật đầu. Nàng ta thay giày, : “Vào trong ngồi .”

      Trữ Hạ cùng nàng vào nhà, cười : “Tối hôm qua ta nghỉ lại ở đây, nghĩ đây lại là nhà của ngươi.”

      Tiểu Lâm gật gật đầu, cười khẽ.

      mình ngươi ở đây sao?” Trữ Hạ hỏi.

      “Đúng thế.” Tiểu Lâm trả lời. “Tỷ tỷ đợi chút, ta nấu nước pha trà.”

      Tiểu Lâm quay người muốn vào phòng bếp, chợt nhớ tới cái gì bèn quay trở lại, nhặt bao đồ ban nãy mình để dưới đất lên, sau đó mới vào.

      Thần thái của nàng ta hơi kỳ quái, Trữ Hạ theo vào, thấy nàng ta ôm bụng ngồi chồm hỗm ở đó, biết làm gì. Trữ Hạ vỗ vỗ vai nàng, nàng ta quay đầu, hình như bị giật mình kêu lên tiếng đầy sợ hãi.

      “Ngươi làm sao thế?” Trữ Hạ lo lắng.

      có gì…” Tiểu Lâm miễn cưỡng nặn ra nụ cười, mặt nhăn nhó.

      “Này…” Trữ Hạ kéo nàng ta lại, thấy sắc mặt nàng ta trắng bệch, mồ hôi chảy xuống ròng ròng.

      “Ta sao…” Tiểu Lâm cắn răng, lắc đầu.

      , ta dìu ngươi về giường nằm nghỉ chút.” Trữ Hạ đỡ nàng ta dậy.

      Tiểu Lâm cười cười, đành theo Trữ Hạ, nằm xuống giường.

      Trữ Hạ sờ lên trán nàng ta, sững sờ chút rồi : “Hơi nóng, bị sốt sao?”

      phải…” Tiểu Lâm đau tới sắc mặt lúc trắng lúc xanh. “Cảm ơn tỷ tỷ, Tiểu Lâm sao, bệnh cũ tái phát thôi, chút nữa đỡ.”

      tiểu nương mười hai, mười ta tuổi mà là “bệnh cũ” đúng là hơi buồn cười.

      Trữ Hạ quay người lấy chậu rửa mặt, cầm khăn mặt lại, ngồi ở bên giường giúp nàng ta lau mồ hôi, lại hỏi: “Ta có thể giúp gì ?”

      “Như thế này là tốt rồi… Cảm ơn!” Tiểu Lâm rất cười miễn cưỡng.

      Thời gian chậm chạp trôi , cơn đau dần dần bị đẩy lùi, Tiểu Lâm mệt mỏi ngủ thiếp .

      Đây là bé hiểu chuyện, thân thể gầy yếu mà lại chịu đau rất giỏi. Trữ Hạ nghĩ, lúc nàng lớn bằng nàng ta làm gì giỏi giang được như thế.

      Đó là những ngày tháng đẹp vô cùng, mãi tới hai năm gần đây, nàng mới phải trả qua những tháng ngày nàng chưa bao giờ tưởng tượng nổi.

      Luôn nằm mơ, luôn cảm thấy thời gian ngừng trôi, luôn chìm trong mộng tưởng lúc nàng vào còn chìm đắm trong hạnh phúc. Ký ức trở thành tài sản duy nhất của nàng, cũng là thứ duy nhất mà nàng giữ được. Đối với nàng mà , cuộc sống hai năm này giống như mộng ảo.

      Nàng cũng thường cảm thấy dường như nàng và chết rồi, chuyện xưa so với tại cách nhau cả kiếp người, mà nàng và mỗi người đứng ở bên bờ Vong Xuyên, dưới chân Bỉ Ngạn đỏ rực, cứ thế nhìn nhau.

      Cũng chỉ có thể nhìn nhau như thế. Tâm đều chết, bầu trời nhuộm màu máu, hồn nhiên cũng còn. Nàng sống đề phòng, còn thiện lương như trước, mà bắt đầu tính toán tranh đoạt quyền lực, chút lưu tình.

      tại, cái giá mà nàng phải trả đến rồi. Cái giá này quá lớn!

      Trận tội nghiệt này là ai tạo nên đây? Dù bắt đầu từ ai nàng và cũng bị nhiễm bùn đen rồi, thể rửa sạch được nữa.

      Trữ Hạ đặt tay lên cái bụng vẫn bằng phẳng, mặt lên vẻ tươi cười.

      Cái này mới có thể là cách chuộc tội tốt nhất đời này.

      Trời tối, Tiểu Lâm rốt cuộc cũng tỉnh lại, xấu hổ giải thích với Trữ Hạ: “Đây là bệnh từ của ta, cảm ơn tỷ tỷ chăm sóc.”

      Trữ Hạ khoát tay cười : “Coi như là tiền thuê nhà ta ngủ qua đêm ở đây .”

      Trời tối, Tiểu Lâm giữ Trữ Hạ ở lại thêm đêm nữa. Sau khi xuống giường, nàng ta nhanh chóng làm cơm tối, Trữ Hạ giúp nàng ta nhóm củi.

      Trù nghệ của Tiểu Lâm tốt hơn Trữ Hạ nhiều, vậy nên bữa tối nàng ăn rất ngon, rất thỏa mãn.

      Bữa tối qua , hai người cùng nằm giường. Tiểu Lâm hỏi Trữ Hạ: “Tỷ tỷ, tỷ định đâu?”

      Trữ Hạ cười : “Nam Cương.”

      Tiểu Lâm sững sờ hỏi: “ Nam Cương làm gì?”

      Trữ Hạ giọng đáp: “Chỗ đó là giấc mộng của ta.”

      “Mộng?”

      Trữ Hạ đặt tay lên bụng, dịu dàng trả lời: “Đúng vậy, mộng và hy vọng.”

      “A, ta biết rồi, có phải người tỷ thích ở đó?” Tiểu Lâm hào hứng hỏi.

      “Đúng thế…” Trữ Hạ nhắm mắt lại. “Đúng vậy.”

      “Đó là nơi rất đẹp.” Tiểu Lâm giọng .

      “Ngươi tới đó rồi sao?”

      “Đó là quê hương của ta.”

      Trữ Hạ ngoài ý muốn quay đầu nhìn nàng: “Quê ngươi? Ngươi tới từ Nam Cương sao?”

      “Phải.” Tiểu Lâm gật đầu. “Tiểu thư của ta gả tới đây nên dẫn ta theo. Mộng của tỷ tỷ ở Nam Cương, còn mộng của Tiểu Lâm ở đây.”

      “A? Tiểu Lâm, ngươi cũng thích ai đó rồi sao?” Trữ Hạ híp mắt cười hỏi.

      “Mộng của Tiểu Lâm là mộng của tiểu thư nhà ta. Tiểu Lâm phải bảo vệ thứ mà tiểu thư muốn bảo vệ.” Tiểu Lâm cười với Trữ Hạ. Tiểu Lâm xinh đẹp nhưng khi cười khiến người ta có cảm giác rất ngọt ngào.

      “Có mộng tốt.” Trữ Hạ giọng .

      “Tỷ tỷ có ánh mắt rất giống tiểu thư nhà ta đấy.” Tiểu Lâm nhích lại gần, ôm lấy cánh tay Trữ Hạ, hỏi: “Ngày mai tỷ tỷ rời sao?”

      “Ừ, đúng thế.”

      “Tỷ tỷ,… mộng của chúng ta đều thành thực.” Tiểu Lâm mơ hồ dựa vào Trữ Hạ, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

      Đây là buổi tối hạnh phúc, theo tiếng gió mưa bên ngoài, hai người nằm dựa sát nhau mà ngủ. Nhiều năm sau khi nghĩ lại, Trữ Hạ khỏi đau lòng vô cùng.

      Nàng biết Tiểu Lâm có oán, có hối với giấc mộng của mình ? Ai mà nghĩ được, đêm này lại là đêm cuối cùng của Tiểu Lâm.

      Cũng có thể Tiểu Lâm sớm nghĩ tới điều này, nên lúc đưa ra lựa chọn của mình nàng ta hề oán trách, cũng hề hối tiếc.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 76: Mộng vỡ

      Từ sau khi mang thai, Trữ Hạ luôn ngủ rất say.

      Sáng sớm ngày thứ hai, lúc trời còn tờ mờ sáng, nàng bị đánh thức bởi tiếng hét chói tai cùng với tiếng đập cửa thình thình bên ngoài. Tiếng hét kia là của Tiểu Lâm, sau đó nàng ta đụng vào cửa, cánh cửa bị mở bung ra làm nàng ta ngã vào trong.

      Trữ Hạ dụi dụi mắt, rời giường, cũng để ý sáng sớm trời rất lạnh, chạy tới bên người Tiểu Lâm.

      Vì trời chưa sáng hẳn nên phải tới gần nàng mới có thể nhận ra Tiểu Lâm nằm ngửa mặt đất, quần áo rách bươm, ngực cắm mũi tên, máu từ đó chảy ra đầy đất, hòa cùng nước mưa.

      Trữ Hạ hoảng sợ ôm nàng ta vào ngực, vỗ lên mặt của Tiểu Lâm thấy nàng ta thở rất yếu ớt.

      “Tiểu Lâm!” Nàng khẩn trương che vết thương trước ngực nàng ta nhưng thể ngăn máu từ đó phun ra.

      Tiểu Lâm mở mắt ra, vừa định chuyện máu cũng từ trong miệng nàng ta trào ra, dừng lại được.

      “Đừng gì… Ngươi sao đâu…” Trữ Hạ bối rối ôm chặt nàng ta vào lòng. Kỳ thực, nàng hiểu rất , mũi tên găm đúng vị trí trái tim, vết thương này là thể cứu được đấy.

      Hạt mưa rơi lá trúc tạo ra thanh tí tách, xen vào đó là tiếng bước chân chậm chạm ngày tới gần, đột ngột tới nỗi khiến cho trái tim nàng đập rất nhanh.

      Trữ Hạ vẫn ngồi chồm hỗm mặt đất ôm Tiểu Lâm, quay đầu nhìn ra ngoài cửa. Cửa gỗ vẫn mở toang, gió lớn mang theo hạt mưa hắt vào đầy mặt đất, mang theo cả cái lạnh của buổi sáng sớm.

      Buổi sớm nên ánh sáng mờ ảo, mưa mỗi lúc lớn, Trữ Hạ thể nhìn bộ dáng của người kia, chỉ có thể thấy tới mỗi lúc gần. Dần dần, nàng có thể thấy thân hình cao lớn của .

      Đây là nam nhân rất cao, dáng người thon thả, thân mang áo giáp. Đến gần hơn chút, người này dừng lại, hai tay kéo cung, yên lặng ngắm về phía nàng.

      Cánh tay kéo cung của rất vững vàng, tuy đứng trong mưa to nhưng mũi tên hề trệch chút nào. Mạc Lăng Tiêu từng với nàng, người bắn tên cần nhất là sức khỏe và ổn định, khi hai tay đặt song với nhau, nếu đặt chén nước lên cũng bao giờ thấy được gợn sóng.

      Người kia cầm cung, chỉ cần liếc nhìn thôi Trữ Hạ cũng biết trình độ của cao tới đâu.

      Thân thể nàng run rẩy, thể nào đè nén được run rẩy.

      sớm còn sợ chết, nhưng lúc này đối mặt với cái chết nàng cũng thấy run rẩy. Sợ hãi là bản năng vô thức của con người, có đè nén cũng được.

      Nàng ôm chặt Tiểu Lâm trong lòng, câu cũng , nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, trong lòng khỏi bất đắc dĩ. Kỳ , dù nàng có dốc sức liều mạng, đến cuối cùng vẫn thoát khỏi vận mệnh của mình.

      Nàng muốn chết!

      Chính mình muốn chết và bị ép phải chết là hai tâm thái cực kỳ khác nhau. Lúc này, sợ hãi trong lòng nàng còn lớn hơn cả năm đó trốn thoát khỏi hoàng cung.

      Mạc Lăng Tiêu có hy vọng cho nàng tồn tại, còn sống là còn hy vọng. Lời này của chỉ đúng nửa. Người ta sợ hãi nhất khi cái hy vọng “còn sống” cũng bị cướp đoạt mất, đó là lúc sợ hãi lên đến đỉnh điểm.

      Chưa bao giờ nàng hy vọng được sống như lúc này.

      Thầy giáo đúng, muốn lại có được. Dục vọng của nàng quá mức mãnh liệt nên khi đối diện với cái chết, hàm răng của nàng nhịn được mà va vào nhau lập cập.

      Người nọ giương cung bước lại gần, mũi tên bằng thiếc phản ra ánh sáng lạnh lẽo, nhắm thẳng vào mi tâm nàng… Chỉ cần ngón tay buông lỏng nàng lập tức hương tiêu ngọc vẫn.

      Lệ rơi đầy mặt, nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại.

      Nàng trải qua quá nhiều tuyệt vọng, tuyệt vọng tới mức mệt mỏi vô cùng…

      Có nhiều thứ nàng vẫn bỏ xuống được, giống như cái gai đâm sâu vào trái tim nàng, vô cùng đau đớn.

      Trong đầu nàng lên khuôn mặt của A Mộc Đồ, nàng thấy đôi mắt u lục lấp lánh nước. từng tuyệt vọng nhìn nàng như thế, ra cũng đau lòng như nàng lúc này…

      Nàng là như thế, bị người này tổn thương nhưng lại tổn thương người khác. Nàng cho rằng lòng mình khép lại, khép chặt tới nỗi thể nào tiếp nhận được tình cảm của bất kỳ ai.

      Người kéo cung tới gần, nàng mở mắt ra, nhìn tư thái như ngủ của Tiểu Lâm, nhàng như mỉm cười.

      Nàng từng thoát khỏi con đường tử vong dưới lần, liệu còn có kỳ tích xảy ra ? Kỳ tích, đó là từ tràn đầy hy vọng.

      Nàng còn có thể đợi kỳ tích lần nữa sao? Trong lòng nàng, tia ấm áp cuối cùng cũng tiêu tan mất rồi.

      Nhưng cũng sao cả, nhìn đôi mắt nhắm nghiền của Tiểu Lâm, nàng lại nhớ tới dáng vẻ tươi cười của nàng ta đêm qua. Nàng ta cười rằng mình có giấc mộng. Thế mà mấy canh giờ sau, hai người dương cách biệt.

      Hy vọng cuối cùng cũng tan mất. Mộng tưởng cuối cùng cũng bị gió cuốn .

      Người kéo cung hình như vẫn còn chần chừ, bước chân dừng lại, sau đó lại tiến thêm hai bước.

      Trữ Hạ cúi xuống, nhàn nhạt : “Muốn giết dứt khoát ra tay .”

      “Chung Trữ Hạ!” Người tới cuối cùng cũng khẳng định, vội buông cung ra, nhanh tới trước, kéo tay nàng.

      Trữ Hạ ngẩn người ngẩng đầu lên, ngơ nhác nhìn Lạc Bình Xuyên cũng kinh ngạc, nước mắt bỗng nhiên lại trào ra, có cách nào dừng lại được.

      “Sao nàng lại ở chỗ này?” Lạc Bình Xuyên muốn kéo nàng đứng dậy nhưng lại thấy nàng ôm Tiểu Lâm, ngón tay cũng cứng lại.

      Nàng vẫn còn khóc, thể khống chế mình mà khóc ầm lên.

      Lạc Bình Xuyên ngồi xổm xuống đất, cố gắng gỡ từng ngón tay của nàng ra. Lúc này, Tiểu Lâm chết, đổ ngoặt sang bên theo tư thế rất quái dị.

      “Này, đừng khóc nữa…” Lạc Bình Xuyên bối rối. mặc áo giáp, người ướt sũng nên dám tới gần nàng, chỉ có thể ngồi xổm cạnh nàng, chân tay luống cuống biết làm thế nào.

      “Tại sao nàng lại ở đây? Tại sao lại ở chung với người này?” vô cùng nghi hoặc, nhưng Trữ Hạ vẫn tiếp tục khóc, thèm để ý tới .

      Thở dài, ngẩn người nhìn ra ngoài màn mưa, chờ nàng khóc đủ.

      Mãi cho đến khi nàng thở phì phò dừng lại, mới kéo nàng đứng dậy. Hai chân của nàng mỏi nhừ, đứng vững, Lạc Bình Xuyên đành phải đỡ lấy.

      “Nàng giải thích cho ta nghe xem!” nghiêm túc hỏi. “Tại sao nàng lại ở đây? Tại sao lại ở cùng với kẻ chết kia?”

      Trữ Hạ ngồi mép giường, nghỉ ngơi rất lâu mới : “Tiểu Lâm… Sao ngươi lại giết nàng ta?”

      Lạc Bình Xuyên đưa mắt nhìn thi thể kia, : “Chắc nàng biết nàng ta là ai, đúng ?”

      Trữ Hạ ngơ ngác nhìn , lắc đầu.

      “Nàng đúng là luôn gây phiền toái. Đúng là người nào cũng có thể hại chết nàng được.” Lạc Bình Xuyên bất đắc dĩ thở dài. “Nàng ta là người của người thủ thành Kính An, là thị nữ bên người Hồng Tạp. Trước kia người của Hưng Trịnh Vương từng bị nàng ta hạ độc lần, hôm qua nàng ta lại dám chạy tới quân doanh của ta hạ độc tiếp. Kết quả bị ta phát ra, mực đuổi theo tới được đây. Nha đầu kia ngờ lại chạy nhanh thế…”

      Độc… Đúng thế, Tiểu Lâm nàng ta là người Nam Cương, mà người Nam Cương am hiểu nhất về dùng độc. Tiểu Lâm còn , giấc mộng của nàng ta chính là giấc mộng của tiểu thư mình, nàng ta phải giúp tiểu thư của mình bảo vệ những thứ mà người kia muốn bảo vệ.

      Cho nên nàng ta phải giúp Hồng Tạp giữ vững thành Kính An, phải dùng độc…

      Trữ Hạ mệt mỏi lắc đầu: “Đừng đánh nữa…”

      “Cái gì?” Lạc Bình Xuyên nghe , hỏi lại.

      “Đừng chiến tranh nữa.” Trữ Hạ gào lên, nước mắt lại chảy tràn ra.

      Lạc Bình Xuyên đứng ở bên cạnh gì. Trữ Hạ dứng bật dậy, túm cổ áo , quát: “Các ngươi là kẻ xâm lược. Đúng, bọn cũng từng xâm lược các ngươi nên tại các ngươi muốn đánh lại phải ? Sau đó chờ bọn mạnh lên rồi, bọn cũng đánh lại lần nữa, đúng ?”

      Lạc Bình Xuyên nhìn nàng, trong mắt ra vẻ lạnh lùng chưa từng có, lạnh nhạt đáp: “Bọn có cơ hội.”

      đủ rồi.” Nàng đẩy Lạc Bình Xuyên ra khiến phải lui về sau bước. Sau đó nàng ôm đầu ngồi xổm xuống, nhắm chặt hai mắt, : “Ta muốn điên mất… Ta điên mất rồi…”

      “Ta sớm rồi, nữ nhân đừng tham dự vào chuyện chiến tranh.” Lạc Bình Xuyên . “Trở về , về bên người Vương.”

      “Ngươi cút !” Trữ Hạ hét lên tiếng, đột nhiên cảm giác có cỗ khí ngai ngái dâng lên miệng, trời đất bỗng chao đảo, hai chân mềm nhũn, thân thể nàng liền ngã xuống…

      Trước khi mất ý thức, nàng nghe được thanh kinh hoảng của Lạc Bình Xuyên: “Trữ Hạ!”

      ra cũng biết kinh hoảng.

      Sao lúc giết người, lại biết chứ?

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 77: Nhược Nguyệt

      Lúc Mạc Lăng Tiêu mặc kiện áo giáp cuối cùng vào thị vệ bẩm báo có Tần Thiên Sinh cầu kiến.

      Kỳ Mạc Lăng Tiêu trong lòng hiểu , giấu ai cũng giấu được Tần Thiên Sinh. vốn là phi tặc giang hồ, dù mang Trữ Hạ được nhưng cũng thể lừa dối .

      Mạc Lăng Tiêu vuốt vuốt chiếc nhẫn ngón út, nhàn nhạt nhìn bảo kiếm trước mặt, : “Trẫm muốn dẹp phản loạn ở thành Kính An, mong Tần công tử đồng ý.”

      Tần Thiên Sinh nhìn , hỏi: “ , nàng ở đâu?”

      Mạc Lăng Tiêu nhìn thẳng vào mắt , cười khẽ: “Nàng tới thành Kính An rồi.”

      Tần Thiên Sinh sững sờ nhìn , sau nửa ngày mới lạnh lùng hỏi lại: “Thành Kính An sao?”

      Ai cũng biết thành Kính An bị vây khốn, là nơi hỗn loạn nhất ở Hán Thống.

      “Nàng trốn trong đội vận chuyển quân lương ra ngoài, trẫm nhận được báo cáo, chiếc xe ngựa phát lương thảo lộn xộn, còn có lương khô bị bỏ lại… Việc này, ngoại trừ nàng liệu còn có thể do ai làm ra chứ?” xong lời này, Mạc Lăng Tiêu cười nhạo cái.

      “Nàng quả thực là…” Tần Thiên Sinh có cảm giác muốn giết người.

      Mạc Lăng Tiêu lạnh nhạt liếc nhìn , tiếp: “Còn tưởng rằng ngươi phải lo cho an nguy của Lôi đại nhân hơn chứ?”

      Tần Thiên Sinh cười: “Ngươi cho rằng rời khỏi thành Tử Du là có chuyện sao? Buồn cười! Nếu như Lôi Nhược Nguyệt muốn đoạt lấy thiên hạ này chẳng khác gì lấy đồ trong túi cả. Ngươi cho rằng dựa vào cái gì có thể trong đêm lật đổ cả vương triều? Trong thiên hạ này, người có thể động vào còn chưa xuất .”

      xong lời này, Tần Thiên Sinh dường như rất phẫn nộ, cả người run lên.

      Trong thiên hạ, ngoại trừ nàng, đúng là ai có thể động vào … Thế nhưng mà ngoại trừ nàng…

      Cũng chỉ có nàng. chỉ là nàng…

      Lôi Nhược Nguyệt ném cả thiên hạ chỉ để đổi lấy người, mà người này lại hết lần này tới lần khác làm tổn thương . có thể trở thành kẻ hèn mọn chỉ để đổi lấy nụ cười của nàng, chuyện gì cũng có thể làm vì nàng, dù cho đó là mạng của .

      đúng là châm chọc lớn vô cùng.

      Tại biên cảnh phía nam Bang Thập có trấn , cách trấn hai mươi dặm có cái hồ , bên cạnh hồ nước có biệt viện, hành lang biệt viện treo đèn lồng đỏ, bên đèn lồng viết chữ “Lôi” màu đen theo lối chữ Khải.

      Đây là biệt viện của Lôi gia, so với Lôi phủ ở kinh thành rất , nhưng lại rất tinh tế và đẹp mắt. Giữa hồ có đảo , được nối liền với chính viện bởi chín nhịp cầu.

      Đảo rất , đó chỉ có ba gian phòng, thư phòng, gian phòng ngủ và phòng khách.

      Trong phòng khách có cửa sổ rất lớn, màn trúc cửa sổ tại bị vén lên, bệ cửa sổ rất thấp, nhìn ra phía ngoài có thể thấy hồ sen tươi tốt.

      Sau vài ngày ngồi xe, cuối cùng Lôi Nhược Nguyệt cũng tới được đây, bèn với xa phu nghỉ lại đêm.

      Ánh hoàng hôn màu hồng nhạt phủ lên toàn bộ đảo , ngay cả màu nước cũng trở thành màu trời, dị quỷ mị.

      Trước mặt Lôi Nhược Nguyệt là bộ dụng cụ pha trà, chén sứ màu trắng, bên điểm xuyết hoa đào đỏ. vừa pha bình trà, ngồi trước cửa sổ, ngón tay dài sạch lướt qua ly trà màu trắng vòng.

      Thầy giáo , uống trà cũng phải có đạo.

      Sau lưng truyền tới tiếng gió, sau đó là tiếng va chạm của binh khí “leng keng” rất chói tai.

      Lôi Nhược Nguyệt nhấc ly trà lướt qua dưới mũi. Thầy giáo , uống trà trước phải thưởng hương. Thiết Quan cực phẩm có mùi thơm nồng đậm thực hợp với lòng người.

      ưa thích uống trà, chỉ có Hạ Trữ tới giờ vẫn thể nào phân biệt được các loại trà. Có lần Hoàng Thượng thưởng cho thầy giáo lon trà đại hồng bào cực phẩm, thầy giáo bừng bừng hứng khởi gọi bọn tới cùng nhấm nháp. Đúng lúc thầy giáo trưng ra bộ mặt cực kỳ hưởng thụ Hạ Trữ ngây thơ ngụm uống hết cả chén, sau đó còn : “ nóng quá , đợi nguội chút uống phải tốt hơn sao? Trà lạnh dễ uống.” câu này khiến cho thầy giáo tức run người.

      Nghĩ tới đây, khóe miệng Lôi Nhược Nguyệt hơi cong lên, hoa đào màu đỏ chén chạm vào môi , hệt như cánh bướm nhàng đậu lại.

      thanh sau lưng càng lớn, xen lẫn tiếng gió là thanh của kiếm khí.

      “Rầm!” Màn trúc bị cắt mất non nửa, đầu dây thừng bị cắt, bên kia còn treo cửa sổ, màn trúc rủ xuống theo hình vòng cung.

      Ánh trời chiều rọi vào, theo cánh rèm rơi xuống từng mảng bóng loang lổ, đỏ hồng như máu…

      Tiếng đao kiếm cắt vào da thịt, máu tươi phun lên nửa mành trúc rủ xuống.

      Lôi Nhược Nguyệt nhàng nhấp ngụm trà, mắt rủ xuống.

      Nước trà sóng sánh màu vàng óng, trong suốt mà tinh khiết, màu sứ trắng thanh tịnh.

      Mùi máu tanh xộc vào mũi. Sau lưng là giết chóc, trước mặt là hoàng hôn.

      Chén trà thơm như bị mất vị, bị mùi máu tanh lấn át.

      Lôi Nhược Nguyệt tiếc nuối nhìn ly trà, ngón tay mơn trớn miệng chén, cuối cùng dừng lại hình in hoa đào, ngẩn ngơ nhìn về phía trước.

      Thanh huyên náo sau lưng dần, cuối cùng trở thành mảnh yên tĩnh.

      Lúc này mới đứng lên, xoay người, nhìn tới đám thi thể mặt đất, chỉ giọng với thị vệ đứng thành hàng sau lưng: “Xử lý sạch !”

      Chén sứ màu trắng vẫn ở trong tay , đóa hoa đào màu đỏ đẹp đến dị.

      Trà nguội, uống hết trong ngụm, khóe môi vểnh lên, khẽ mỉm cười.

      Nàng sai, trà lạnh uống cũng rất tuyệt.

      Sau khi uống hết, tiện tay quăng chiếc chén . tiếng vỡ thanh thúy vang lên, đóa hoa đào tan thành từng mảnh .

      Người hầu đứng ở đầu cầu cúi đầu, cung kính khom lưng, đợi Lôi Nhược Nguyệt đến gần mới dùng hai tay dâng lên vật, : “Lôi đại nhân, vừa có tin của Tần công tử gửi bồ câu đưa tới.”

      Lôi Nhược Nguyệt dừng lại, nhận lấy thư, chậm rãi rời .

      Tần Thiên Sinh , công chúa Hạ Trữ tới thành Kính An, mà Mạc Lăng Tiêu cũng đem quân về trấn áp phản loạn. Khế Sa tại có động tĩnh gì, biết A Mộc Đồ nghĩ gì.

      Ngón tay Lôi Nhược Nguyệt mơn trớn lên hai chữ “Hạ Trữ”, cơ hồ có thể nghe được cả tiếng tim mình đập. Chỉ có hai chữ thôi mà khiến tim đập nhanh như thế.

      “Nghỉ ngơi đêm, ngày mai lên đường.” .

      “Vâng.” Người hầu xoay người cáo lui.

      Lôi Nhược Nguyệt quay đầu ngắm nhìn hoa sen trong hồ, trong lòng thảm thiết, nơi bị Trữ Hạ đâm lại dấy lên trận đau đớn.

      Tổn thương này, e rằng cả đời cũng nhạt .

      vô lực nhìn những bông sen nở rộ, miệng khẽ cười, chợt nhớ lại những chuyện xưa cũ…



      Nàng ngồi lan can bằng ngọc, hai chân thả vào trong hồ nước, với : “Nhược Nguyệt ca ca, nếu có ngày huynh bỏ ta , huynh có thể lần nữa tìm lại ta ?”

      cười : “Có chứ!”

      “Năm năm, mười năm, tìm ngừng chứ?”

      “Tất nhiên rồi!”

      “Vậy nếu ta chết sao?” Nàng nghiêng đầu, ra sức phát huy sức tưởng tượng kỳ diệu của mình, lại : “Hoặc là, ta trốn để huynh thể tìm thấy ta sao?”

      cười với nàng đầy chiều: “Muội ở đâu, ta ở đó.”

      “Hắc hắc, ta biết ngay Nhược Nguyệt ca ca luôn quan tâm ta mà.” Nàng sờ sờ cánh mũi. “Sáng hôm nay tên hỗn đản Xuyên Trữ kia dám lừa gạt ta.”

      khiêu mi, hỏi: “Chuyện gì?”

      Nàng ngượng ngùng: “ có gì…”

      cười với nàng: “Hạ Trữ, nếu có ngày ta bị lạc mất muội, muội phải ở nguyên tại chỗ chờ ta, được rời . Ta nhất định quay lại tìm muội.”

      Nàng nhu thuận gật đầu đáp: “Được.”

      Thế nhưng cuối cùng khi ngày đó đến, để lạc mất nàng, nàng lại hề đợi . Hơn nữa, nàng còn chạy càng lúc càng xa , xa đến mức vươn tay cũng thể chạm được vào nàng nữa.

      Đại khái, nàng quên lời , mà chính cũng sớm quên những lời hứa của mình.

      Hạ Trữ, dù nàng ở đâu ta cũng muốn ở đó.

      Dù là chân trời xa xăm hay góc biển mịt mờ, dù là bầu trời hay là dưới hoàng tuyền!

      Ánh hoàng hôn chiếu lên người , áo choàng màu nguyệt bạch bị ánh sáng phủ lên trở thành màu hồng nhạt.

      Lôi Nhược Nguyệt cười, tay ôm lấy ngực.

      Bị thương nơi này tốt, nơi đau nhức gần sát với trái tim .

      Rất gần, giống như và nàng, từng, luôn gần như thế… Cho nên mỗi lần nhớ nàng, mới biết cái gì gọi là khắc cốt, cái gì gọi là ghi tâm.

      Trái tim đau nhức và rét lạnh như bị dao cắt. Có đau nhức mới biết mình vẫn còn sống.

      sống dựa vào nỗi đau đớn này, sống cuộc sống đau khổ có thuốc nào cứu chữa nổi.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 78: Vứt bỏ quân doanh

      Lạc Bình Xuyên đặt Trữ Hạ vào trong chăn, cởi áo giáp ướt sũng của mình ra rồi lại chạy ra ngoài màn mưa. Vừa xông vào trong mưa, nhìn thấy xe ngựa trong cổng tre, lại quay trở lại, dắt ngựa ra, sau đó ôm Trữ Hạ đặt vào xe ngựa, đánh xe rời .

      Đường lầy lội, bánh xe xóc nảy theo từng vũng bùn đọng, ngựa cũng nhanh được, từ trong rừng về tới quân doanh mất thời gian cả nén hương.

      Binh sĩ thủ vệ bên ngoài quân doanh định chặn xe ngựa lại, nhưng vừa thấy người đánh xe là Lạc Bình Xuyên liền kinh ngạc chút rồi để xe qua.

      Lạc Bình Xuyên toàn thân ướt sũng, sau khi đưa Trữ Hạ về doanh trại của chủ soái, lập tức ra lệnh cho người tìm quân y.

      Trữ Hạ nằm ở giường, sắc mặt tái nhợt, trán đổ đầy mồ hôi, khóe môi vẫn còn vương vết máu…

      Lạc Bình Xuyên ngồi ghế, cách nàng rất xa, lẳng lặng nhìn về bên này, đôi mắt híp lại, môi mỏng mím chặt.

      Quân y vừa tới, thấy Lạc Bình Xuyên vẫn mặc áo ướt ngồi ngẩn người khỏi lo lắng: “Tướng quân, cẩn thận phong hàn!”

      Ánh mắt Lạc Bình Xuyên từ đầu tới cuối vẫn dịch chuyển, chỉ vươn tay chỉ về phía Trữ Hạ nằm giường.

      Quân y hiểu ý, lên trước, nhàng bắt mạch cho Trữ Hạ. Sau đó cả kinh, quay đầu nhìn Lạc Bình Xuyên, chậm rãi bẩm báo: “Tướng quân, vị phu nhân này có thai được hơn tháng rồi.”

      Thân thể Lạc Bình Xuyên run lên, khẽ gật đầu.

      Quân y lại : “ có gì đáng ngại, là do mệt nhọc quá thôi!” Thấy Lạc Bình Xuyên hơi ngốc trệ, quân y thêm. “Còn nữa, vị phu nhân này thân thể quá suy yếu, khí tức ổn định, nếu cứ tiếp tục như vậy đứa bé thể giữ được.”

      , được, phải giữ được nàng.” Lạc Bình Xuyên bật dậy, có vẻ như kiềm chế nổi cảm xúc của mình nữa. Thấy quân y tỏ ra sợ hãi, lại ngồi xuống, hạ giọng nhắc: “Mau, phải bảo vệ cả mẹ lẫn con.”

      Quân y gật đầu: “Lão phu xuống nấu thuốc.” Vừa đến cửa khẩu, lại xoay người với Lạc Bình Xuyên. “Lão phu đề nghị tướng quân nên mặc y phục ẩm ướt ngồi ở đây, xin hãy bảo trọng thân thể.”

      biết Lạc Bình Xuyên có nghe thấy , vẫn cứ ngồi thất thần tại chỗ, mắt nhìn về phía giường chằm chằm.

      Đến tận lúc quân y đem chén thuốc lên, mới sực tỉnh, vội vàng rời khỏi doanh trướng.

      Lúc Trữ Hạ tỉnh lại trời chạng vạng tối, quân y cho nàng dùng thuốc dưỡng thai, trong đó có cả chút thành phần an thần.

      Nàng còn chưa mở mắt ra nghe thấy tiếng mưa lớn, tiếng mưa mực ngừng khiến trong lòng nàng dâng lên cảm giác khó chịu.

      “Trữ Hạ.” Nàng nghe thấy tiếng gọi tên mình, nhàng và thận trọng.

      Mở mắt ra, thấy gương mặt của Lạc Bình Xuyên, nàng cũng quá ngoài ý muốn. Tóc của được búi lên gọn gàng, nhìn có vẻ chật vật.

      “Để ta thôi.” Đây là câu đầu tiên nàng khi tỉnh lại.

      “Nàng có biết là mình mang thai hay ?” Lạc Bình Xuyên hỏi nàng bằng giọng mệt mỏi.

      “Biết.” Nàng ngồi dậy nhìn . “Thế nên ta mới phải .”

      “Đây là… con của ngài ấy.” dùng câu nghi vấn mà lại dùng câu khẳng định. Hơn tháng trước, thời gian đó nàng vẫn mực ở bên cạnh người kia.

      , đây là con của mình ta.” Nàng tức giận trừng mắt với .

      “Vương tử hoặc công chúa của Khế Sa thể lưu lạc bên ngoài.” Thanh của Lạc Bình Xuyên rất nhưng đầy kiên định. “Trữ Hạ, nàng có đủ khả năng để chăm sóc cho nó.”

      “Ta có năng lực ư?” Trữ Hạ giễu cợt. “Con ta ở trong bụng ta, phải ở trong bụng ngươi.”

      Lạc Bình Xuyên bỏ qua lời châm chọc của nàng, lại : “Ta phái người truyền tin cho Vương, bao lâu nữa có người tới đây đón nàng.”

      Trữ Hạ cầm lấy gối đầu ném về phía .

      Nàng quấn cả buổi, cuối cùng chẳng lẽ vẫn phải quấn trở lại bên cạnh A Mộc Đồ sao?

      Lạc Bình Xuyên bắt lấy cái gối, lạnh lùng với nàng: “Nàng đừng nghĩ tới việc chạy trốn nữa. Từ hôm nay trở , nàng thể rời khỏi doanh trướng của ta nửa bước. Xung quanh đây luôn có lính gác canh giữ, hãy thôi ngay ý định trốn .”

      Trữ Hạ tức giận, tiện tay cầm chén thuốc ở bên giường ném Lạc Bình Xuyên. Lần này bắt lấy, cũng né tránh.

      Bát sứ nặng nề đập thẳng vào trán , thanh va chạm khiến nàng giật nảy mình, biết bản thân ra tay hơn nặng.

      Trữ Hạ hoảng sợ, nàng ngờ mình lại có thể ném trúng. Đôi mắt lạnh như băng của Lạc Bình Xuyên khiến nàng cảm thấy sắp chết rét tới nơi rồi… Nàng hỏi: “Sao… sao ngươi tránh?”

      Lạc Bình Xuyên trừng mắt, phất ống tay áo, xoay người rời .

      Nghỉ ngơi thêm hai ngày, buổi sáng ngày thứ ba, Trữ Hạ tỉnh lại nhưng vẫn nằm ngẩn ra giường.

      Suốt hai ngày. Nàng ở nơi này ngây người suốt hai ngày liền. Lạc Bình Xuyên quyết tâm cho nàng rời nên phái đội nhân mã vây quanh doanh trướng này, dù nàng mọc cánh cũng thể nào bay ra được. Trừ phi nàng biết thuật độn thổ.

      Trữ Hạ phiền muộn cuộn người trong chăn, khóe mắt liếc nhìn điểm tâm bàn, thoáng cái bèn nhảy dựng lên, tới bên cạnh bàn, hất tất cả xuống đất. thanh đồ sứ rơi xuống đất chát chúa vô cùng.

      Lạc Bình Xuyên mới từ ngoài tiến vào, vén rèm xe lên, lạnh lùng nhìn nàng: “ ăn phải hối hận đấy.”

      Trữ Hạ xốc váy, trừng mắt với : “Vậy tốt, mang cơm lên đây, ta muốn ăn tổ yến.”

      Lạc Bình Xuyên mặt biểu tình, đáp: “Nơi này là quân doanh, có những thứ đó. Nếu nàng muốn ăn trước đây nên rời khỏi Vương.”

      Trữ Hạ nhìn hằm hằm.

      Lạc Bình Xuyên với thị vệ bên cạnh: “Mang phần điểm tâm khác lên cho nàng ấy.”

      Trữ Hạ tiếp tục đấu mắt với .

      Lạc Bình Xuyên vào trong, với nàng: “Xem ra nàng thích doanh trướng của ta. Cũng tốt, ta cũng định đưa nàng ra ngoài. Cho nên đề nghị nàng hãy ăn nhiều chút, bữa này ăn no, ta cũng đảm bảo bữa sau có thể được ăn thế này đâu.”

      Trữ Hạ vốn quay lưng đếm xỉa tới , nghe xong lời này lập tức quay lại, nhìn thẳng vào mặt .

      Lạc Bình Xuyên bị nét mặt của nàng làm cho phải nở nụ cười, mắng: “Nhìn xem, miệng nàng thiếu điều chảy cả nước ra rồi kìa. Thu hồi ngay cái biểu lộ ngốc nghếch đó lại . Ta thả nàng đâu, vì thành Kính An thể giữ được nữa nên đành phải mang nàng rời thôi.”

      giữ được thành Kính An nữa sao?” Trữ Hạ lặp lại lời , hỏi. Nghe cũng hơi kỳ quái, người đoạt thành của nhà người ta phải là Lạc Bình Xuyên mới đúng.

      “Thám tử hồi báo, Bang Thập chi viện quân giữ chân Khế Sa nên Mạc Lăng Tiêu chia nửa quân lực quay về thành Kính An. Mà quân Bang Thập ở phía Tây cũng tiến về nơi này, nhân số ít hơn năm vạn.” Lạc Bình Xuyên cười khẽ. “Nàng có biết người dẫn quân Bang Thập tới là ai ?”

      Trữ Hạ nhìn , chần chừ lúc mới hỏi: “Ai?”

      “Lôi Nhược Nguyệt.”

      Chỉ ba chữ thôi mà khiến nàng sửng sốt, chôn chân tại chỗ, toàn thân mất cảm giác.

      bữa cơm nhạt nhẽo như nhai sáp nến, thế nhưng nàng ngừng ăn vào. Lạc Bình Xuyên , ăn no bữa này, bữa sau còn chưa biết ra sao.

      Hy vọng rất khó tìm, có phải đến hy vọng sống cũng trở nên xa vời? Kỳ nàng cũng thấy sợ, sợ sau khi gặp , nàng còn giữ được tâm thái như tại.

      Từ sau khi mang thai, nàng vô cùng sợ chết.

      Nàng đặt đũa xuống, ngây ngốc nhìn chén cơm trước mặt, giọng hỏi: “Tiểu Lâm, ngươi có chôn cất nàng ta ?”

      .” Lạc Bình Xuyên nhàn nhạt đáp. “Nàng ta có giá trị đó.”

      có giá trị?” Trữ Hạ đứng lên, nở nụ cười. “Bị ngươi giết chết, còn làm bẩn tay ngươi, có phải ?”

      nhìn đôi mắt rưng rung lại có phần giễu cợt của nàng, nhún nhún vai: “Nếu như những người ta giết chết đều cần được mai táng, vậy chắc ta chẳng còn thời gian làm những việc khác nữa.”

      “Bởi vì ngươi cường đại nên có thể tùy ý chà đạp tính mạng của người khác, có phải ?” Ánh mắt nàng đầy phẫn hận, nhìn chằm chằm vào . “ ngày nào đó, ngươi cũng bị người khác chà đạp đến chết.”

      Lạc Bình Xuyên nhìn nàng, ánh mắt bỗng trở nên lạnh giá. “Ta sớm với nàng rồi, đây là chiến tranh. Nàng đúng, có lẽ ngày nào đó ta cũng bị người khác chà đạp, nhưng đây vốn là chức trách và vận mệnh của quân nhân.”

      “Chức trách và vận mệnh của quân nhân cho phép ngươi tàn sát hàng loạt dân trong thành sao?” Trữ Hạ hét vào mặt .

      Lạc Bình Xuyên sững sờ nhìn nàng, sau nữa ngày mới : “Ta thừa nhận, giết tù binh đúng là chỉ để báo thù rửa hận. Nàng cũng từng ở trong quân của Khế Sa, nàng cũng nên biết, mỗi binh lính Khế Sa đều có người thân từng chết dưới đao của người Hán Thống. Chúng ta chiếm lĩnh nhiều thành thị như thế, có quá nhiều tù binh, thể thả họ . Thả họ làm cho quân địch có thêm nhân lực, trợ giúp quân địch chính là tàn nhẫn với mình. Nếu bắt tất cả bọn họ làm tù binh, Khế Sa phải nuôi họ, nàng cảm thấy Khế Sa có nhiều lương thực dư thừa để nuôi cả đám người khổng lồ như thế sao?”

      Trữ Hạ cắn răng hồi, môi hằn lên cả dấu răng: “Trước đây chiến tranh phải cũng có tù binh sao, làm gì có ai giết nhiều ngươi như các ngươi?”

      Lạc Bình Xuyên nhìn nàng, nhàn nhạt đáp: “Đúng thế, đến cuối cùng tù binh đều trở thành nô lệ. Nhưng phải lúc này, tại chúng ta có khả năng cầm đao thương mà ra lệnh cho bọn chúng trồng trọt được.

      lại việc các ngươi giết người là đúng, phải ?” Trữ Hạ đỏ cả mắt rồi. Nàng cũng biết mình muốn chứng minh cái gì, muốn hy vọng được thấy cái gì nữa.

      Người mạnh có thể dẫm đạp lên kẻ yếu, thế giới này quá lạnh nhạt. Chiến tranh phải là chuyện người tranh đấu với người, bởi những người tham gia chiến tranh đều là cầm thú.

      “Người như ngươi chẳng có ai khóc khi ngươi chết đâu.” Trữ Hạ lạnh lùng đáp.

      Chỉ là, khi ra những lời này, nàng cũng thể tưởng tượng được, khi thời điểm đó đến, nàng lại chính là người khóc thương tâm nhất.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :