1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng Vũ Chiến Ca - Ẩn Liên ( Hoàn - 93 chương )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 69: Nằm mơ cũng là xa xỉ

      Trong nháy mắt, nàng cảm thấy đất trời đảo lộn, sau đó trước mắt trở nên đen kịt, bụi đất xộc thẳng vào mũi.

      Sau lát, Trữ Hạ mới dần lấy lại ý thức, lúc nàng từ ghế dài lăn xuống, đầu đập xuống đất đau muốn vỡ ra… Xem chừng là nổi cục u lớn đây.

      thần kỳ, vậy mà nàng cũng chết được.

      Trong lúc hoàng hốt, nàng cảm thấy có giọt chất lỏng ấm áp rơi xuống môi mình.

      Nàng thè lưỡi ra liếm vào, sững sờ cả người khi nhận ra đó là vết máu.

      Nàng mở mắt ra, trong ánh sáng mờ nhạt nàng thấy cái gì, nhưng có cảm nhận được thanh thở dốc cố đè nén, thế nhưng khí tức vẫn phả thẳng vào mặt nàng nóng bỏng.

      Ổn định lại tinh thần, nàng khẽ động người, đưa tay ra đụng phải hai tay chống ở ngang tai của nàng. Trữ Hạ khỏi kêu lên sợ hãi.

      “Lăng Tiêu?”

      “Nàng… sao chứ?” Thanh hổn hển, như cố chịu đựng điều gì.

      , ta sao.” Nàng dần dần nhớ lại, lúc mái đình sụp xuống, có bóng dáng vọt tới chắn ở người nàng.

      Nàng và rất gần, nàng có thể nghe tiếng thở hổn hển của ở bên tai, còn có cả những giọt máu nóng của lên mặt nàng.

      Nàng bỗng nhiên hiểu ra, thay nàng chống đỡ toàn bộ phần sụp xuống của mái đình. Cho nên cho dù ở trong gian hẹp thế này, nàng cũng có cảm giác bị đè nặng.

      “Lăng Tiêu…” Thanh nàng run rẩy.

      “Ừ? Sao thế?” Giọng khẩn trương. “Nàng… bị thương ở đâu sao?”

      phải…” Trữ Hạ ôm lấy tay , nàng cảm giác được cơ bắp của cứng đờ, chống đỡ toàn bộ sức nặng đè xuống. “Huynh làm vậy… cũng vì mình sao… vì bá tánh muôn dân trăm họ sao?”

      Lặng im.

      Hồi lâu sau, mới đáp: “Phải.”

      Lòng đau xót. “Vì Hán Thống, ngay cả mệnh mình huynh cũng cần nữa sao?”

      “… Đúng thế.” Thanh của vẫn thay đổi.

      Trữ Hạ dừng chút, sau đó cười rộ lên, vừa cười vừa khóc.

      “Mạc Lăng Tiêu, huynh là đồ ngốc.” Nàng lau mặt, chất lỏng mặt giờ biết là máu của hay nước mắt của nàng nữa?

      gì, mãi cho đến khi có thanh vang tới từ xa.

      “Bệ hạ!” Trữ Hạ nghe thấy thanh của Lưu Xa Thăng.

      “Đây… Ở đây!” Trữ Hạ ra sức kêu lên, thanh khàn khàn, nghẹn ngào đầy khổ sở.

      “… Nàng khóc ư?” Hơi thở của phả lên vai nàng, nàng có thể thấy cố gắng chống đỡ. Thân thể sắp tới cực hạn rồi.

      Mùi máu tươi xộc vào mũi mỗi lúc nặng, ánh sáng quá yếu nên nàng biết máu chảy từ chỗ nào cơ thể xuống.

      Phía có người bắt đầu nhấc những viên ngói ra, Trữ Hạ nghẹn ngào trả lời: “Ta khóc…”

      “Đừng khóc… Ta… Ta phải vì nàng…”

      “Ta biết.” Trữ Hạ cắn răng để nấc lên. “Ta biết huynh phải vì ta…”

      “Nếu như… lúc đầu quen nhau tốt quá!”

      “Huynh hối hận rồi sao?”

      “Phải, ta hối hận rồi.”

      Nếu lúc trước quen biết nàng hôm nay nàng cũng tổn thương tới mức này, khóc khổ sở như lúc này.

      Nếu có thể lựa chọn, thà nguyện ý quên nàng… tất cả chỉ là giấc mộng… Nếu là giấc mộng tốt rồi.

      Gạch ngói đầu dần được chuyển , ít bụi rào rào trút xuống. Ánh sáng bên ngoài hắt vào, mắt nàng chưa kịp thích ứng nên phải híp lại.

      Lúc này, Trữ Hạ mới nhìn thấy có cây cột bị gãy đè lên vai , máu từ trong thấm ra ngoài áo bào loang lổ mảng, đầu hình như cũng có vết thương, máu từ đó chảy xuống cằm , lại từ cằm xuống mặt nàng.

      Hai mắt đen nhánh và thâm thúy, nhìn thấy mặt nàng đầy máu nhòe nhoẹt hoảng sợ, mãi sau mới nhận ra đó là máu của mình khỏi thở phào nhõm.

      Nụ cười đầy bi thương và đau khổ.

      Đến mãi khi mọi người nâng cây cột đè người lên, ánh mắt mới thả lỏng chút. Sau đó, như cam lòng cố gắng mở to mắt mà nhìn nàng, mãi lâu sau mắt mới dần khép lại và cả người ngã gục xuống.

      Lúc ngã xuống, nàng còn nghe thấy tiếng gọi tên mình: “Trữ Hạ…”

      Toàn bộ cơ thể của Mạc Lăng Tiêu sụp xuống người nàng. Đến khi bọn Lưu Xa Thăng nâng lên, Trữ Hạ liền nhìn thấy Tần Thiên Sinh.

      Lúc Tần Thiên Sinh thấy mặt nàng toàn là máu kinh hãi, vội vàng tiến tới kéo nàng ra, nhưng khi vừa đụng phải nàng lại rụt tay về.

      Trữ Hạ chậm rãi ngồi dậy, đầu đau như búa bổ. Nàng lau mặt, sau đó cúi đầu nhìn thấy tay áo thấm đầy máu tươi ngẩn ra.

      sao chứ?” Tần Thiên Sinh cẩn thận hỏi.

      sao…” Nàng lắc đầu, lại giải thích thêm. “Đây phải máu của ta.”

      Tần Thiên Sinh lạnh nhạt hừ tiếng: “Hạ Trữ công chúa đúng là rất được sủng ái. Ở nơi nào cũng rất thuận buồm xuôi gió.”

      Thị vệ bên cạnh đỡ Trữ Hạ ra ngoài. Nàng ngơ ngác nhìn Mạc Lăng Tiêu bị người ta khiêng , trong đống đổ nát chỉ còn lại toàn là máu tươi.

      Mọi người theo Mạc Lăng Tiêu rồi, Trữ Hạ vẫn đứng ở chỗ cũ, mãi về sau mới phát ra Tần Thiên Sinh vẫn còn ở cạnh mình.

      “Chuyện đó… bên ngoài thế nào rồi? Khế Sa lui binh rồi sao?” Nàng bước , chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã sấp xuống, may mà Tần Thiên Sinh đỡ nàng lại.

      “Vận khí của Hán Thống tốt, Phiên Thành vốn ngăn cản được lâu, may mà đại quân Bang Thập tới kịp nên Khế Sa mới lui binh.” Tần Thiên Sinh cười nhạo tiếng, : “Lúc chiến trnah mà chủ soái vẫn ở ở hậu viện thân mật với người khác… Mạc Lăng Tiêu này xem ra cũng chẳng cường hãn như người ta vẫn .”

      Trữ Hạ sững sờ: “Ta và phải thế…”

      phải? Thế sao khi cái đình sụp xuống hai người các ngươi cùng ở trong này? Chẳng lẽ muốn ở đây ngâm thơ, hát đối?” Tần Thiên Sinh nhìn ghế nằm trong đống bừa bộn, vẻ khinh thường ra rất ràng. “Hạ Trữ, ta thực cảm thấy đáng làm vậy vì !”

      Trữ Hạ sững sờ, ngẩng đầu nhìn với ánh mắt ngơ ngác.

      lên giường của A Mộc Đồ, lại lên giường của Mạc Lăng Tiêu là để trả thù ư? Chẳng phải biết …” Tần Thiên Sinh cắn răng, dừng chút, sau đó phất tay áo quay đầu .

      …” Trữ Hạ kinh hãi, giữ chặt cánh tay . “ sao rồi?”

      Tần Thiên Sinh dừng bước, cười to: “Sao? Bây giờ vẫn còn muốn quan tâm tới sao?”

      Còn muốn quan tâm sao? Có hay có gì khác nhau ?

      Tần Thiên Sinh thấy vẻ mặt khổ sở của nàng lại cười lạnh: “ muốn bức thành dạng gì nữa? cần giết báo thù đâu, tại sống còn bằng chết. Đêm nào cũng gặp ác mộng!”

      Trái tim co rút, như có vết thương đan ỉ nứt toác ra từ sâu trong trái tim khiến nàng thể nào thở nổi…

      “Trong mơ luôn gọi tên . Là đấy, Hạ Trữ!”

      Đầu hơi nặng, chân như còn sức, thanh Tần Thiên Sinh cũng dần trở nên mơ hồ… Đáy lòng nàng như có thứ gì đó chảy xuôi, nóng hổi như máu, nàng muốn giữ mà giữ được.

      “Rốt cuộc còn muốn phải thế nào nữa? chỉ nghĩ tới trả thù , nhưng đến mạng cũng giữ được nữa rồi!”

      Miệng nào phun ra ngụm máu tươi, trước mắt Trữ Hạ tối sầm, cả người mềm oặt ngã ra đất.

      Nàng nhớ , ngày đó sắc mặt của cũng tái nhợt đến trong suốt, môi cũng còn chút huyết sắc nào, bạch bào thấm đầy máu khô y hệt những đóa hoa.

      Ngày đó gặp lại, sớm còn như xử thế sợ hãi, ưu nhã tựa u lan như năm xưa nữa.

      cứ thế nhìn nàng, nhìn chớp mắt.

      Lúc máu từ khóe miệng chảy ra cũng để ý. vẫn cố gắng cười, thanh yếu tới mức chỉ cần gió thổi qua là có thể tan vào trong gió.

      với nàng: “Nhưng ta nàng… đến mức ngay cả ta cũng biết phải làm sao bây giờ…”

      Nếu vậy, Lôi Nhược Nguyệt, nếu ta chết trước mặt huynh, đây có phải là loại trừng phạt cao nhất dành cho huynh ?

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 70: Khóc thầm

      Có tiếng nước.

      Là tiếng của mưa rơi mặt đất và dội từng phiến lá xanh.

      Thanh hề làm người ta thấy bực bội mà làm lòng người càng thêm tĩnh lặng.

      Ánh sáng mờ nhạt, bởi vì thấy ánh mặt trời nên biết tại là lúc nào.

      Trữ Hạ mở mắt ra, toàn thân vô lực, chỉ biết mê man nhìn lên trần nhà. lâu sau, nàng quay đầu nhìn Tần Thiên Sinh đứng tựa bên cửa sổ, vẻ mặt lo lắng nhìn ra bên ngoài.

      … Ngay cả chút hy vọng cũng cho sao…” Tần Thiên Sinh mệt mỏi lên tiếng, xoa xoa lông mày, ánh mắt nhìn tới nàng.

      Trữ Hạ muốn ngồi dậy nhưng thấy vô cùng chóng mặt nên lại phải nằm xuống. đầu cảm thấy đau, xem ra lúc đình sập xuống nàng cũng bị thương .

      “Mạc Lăng Tiêu… Ý ta là bệ hạ, sao chứ?” lát sau, nàng chậm rãi cử động thân thể.

      Trong mắt Tần Thiên Sinh ra cảm xúc phức tạp khó hiểu, sau đó trừng mắt nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi : “Sao có thể đối xử với như thế? muốn chết ư?”

      Trữ Hạ vô lực mỉm cười: “Vậy ngươi xem, ai cho ta hy vọng? Đối với ngươi mà , ta là người nhu nhược, ta là người muốn giết nhất so với bất kỳ ai, nhưng ta lại làm được. Muốn tới bốn chữ “sống bằng chết”, là lừa mình dối người.”

      Tần Thiên Sinh phẫn nộ nhìn nàng.

      “Sống bằng chết, vậy chết thôi.” Trữ Hạ cười khẽ, sắc mặt trắng như tờ giấy. “Ta cũng muốn chết lắm, còn muốn chết hơn cả ta sao?”

      Sắc mặt Tần Thiên Sinh lúc xanh lúc trắng, nhẫn nhịn hồi lâu mới phun ra câu: “Có phải biết gì ?”

      “Chuyện gì?” Trữ Hạ nhíu mày.

      có thai rồi!”

      biết có phải quá bất ngờ hay mà Trữ Hạ cứ thế sững sờ nhìn chằm chằm vào Tần Thiên Sinh, câu gì.

      Tay của nàng đặt lên bụng, lông mi khẽ run, chỉ biết cắn chặt môi.

      “Quả nhiên là biết .” Tần Thiên Sinh cười châm chọc. “Mạc Lăng Tiêu có lẽ cũng biết phải ? Tốt quá, chỉ đổi để lấy viện binh từ Bang Thập mà còn đưa thêm cả đứa bé trong bụng nữa.”

      Trữ Hạ vẫn chuyện, mắt cúi nhìn mặt đất, lồng ngực phập phồng.

      độc ác. Quả nhiên là độc nhất lòng dạ đàn bà, so với đàn ông còn gấp nhiều lần.” hít vào hơi sâu, sau đó lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. “ cho rằng muốn chết bằng sao? đánh giá quá cao rồi…”

      Móng tay Trữ Hạ tưởng như đâm vào trong lòng bàn tay.

      tại, còn ai muốn chết so với nàng chứ?

      Vài tiếng gõ cửa vang lên phá vỡ khí xấu hổ trong phòng.

      Khi thị nữ đẩy cửa tiến vào, Tần Thiên Sinh biến mất.

      “Phu nhân tỉnh rồi.” Thị nữ thấy Trữ Hạ ngồi dậy rất cao hứng, vội vàng ra khỏi cửa, sau đó dẫn Lưu Xa Thăng vào.

      “Phu… phu nhân cảm thấy khỏe chứ?” Khóe mắt Lưu Xa Thăng lóe lên cái, đến gần Trữ Hạ, hỏi.

      Trước kia chẳng phải đều gọi là “tiểu thư Trữ Hạ” sao? Sao giờ lại gọi là phu nhân rồi?

      Chẳng lẽ bọn đều nghĩ đứa bé trong bụng nàng là của Mạc Lăng Tiêu.

      Trữ Hạ giải thích, chỉ giọng hỏi: “Bệ hạ thế nào rồi?”

      “Vẫn còn hôn mê. Phu nhân có muốn tới thăm ?” Thái độ của Lưu Xa Thăng rất cung kính, cung kính tới mức làm cho Trữ Hạ cảm thấy quen.

      Từ đầu tới giờ, Lưu Xa Thăng luôn khách khí với nàng, giống với kiểu cung kính tại.

      “Được.” Trữ Hạ gật gật đầu.

      Lưu Xa Thăng để thị nữ dìu Trữ Hạ xuống đất, đến lúc ra cửa nàng mới phát mình nằm ngay bên cạnh phòng Mạc Lăng Tiêu.

      Nàng thấp giọng hỏi: “Bây giờ là giờ gì rồi?”

      “Chạng vạng tối!” Lưu Xa Thăng cung kính trả lời.

      ra nàng ngủ qua trưa rồi.

      Xung quanh đều yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi xuống sân quạnh quẽ vô cùng.

      “Phải rồi, phải Khế Sa công thành sao?” Nàng lại hỏi.

      “Là thế này, viện quân của Bang Thập vừa vặn tới đây nên Khế Sa lui quân.” Lưu Xa Thăng trả lời xong bèn đẩy cửa phòng ra.

      Trong phòng tối đốt hương, hai đại phu ở bên người Mạc Lăng Tiêu, lau mồ hôi cho .

      Mạc Lăng Tiêu nằm giường, lưng đầy băng gạc, tóc tán loạn gối, lộ ra cổ cũng quấn băng gạc, còn có máu thấm ra.

      Mặt của hướng ra ngoài, mồ hôi chảy ướt cả xuống má, mày nhíu chặt.

      Chỉ nghe hô hấp thôi cũng đoán được phải chịu đau đớn thế nào.

      Trữ Hạ bước gấp về trước, Lưu Xa Thăng ngăn cản, hai vị đại phu cũng tránh sang bên.

      Nàng nhàng gạt tóc ra, càng hoảng sợ khi thấy độ nóng trán .

      Đại phu : “Dù liên tục ra mồ hôi nhưng sốt cao vẫn lùi.”

      Tay Trữ Hạ chợt run, nàng nhìn đôi môi tái nhợt của nhắn, trong lòng chua xót.

      “Có nguy hiểm tới tính mạng ?” Nàng lo lắng hỏi.

      Đại phu đáp: “Nếu cứ tiếp tục thế này, cho dù sốt lui nhưng người cũng hư thoát vì mất nước.”

      Trữ Hạ gật đầu, nhận lấy khăn mặt tay đại phu, : “Để ta làm cho.”

      Kỳ lưng được băng lại nên dù có ra mồ hôi cũng lau được bao nhiêu. Nếu băng gạc bị mồ hôi thấm ướt, chỉ sợ vết thương càng khó khép lại.

      Trữ Hạ bỏ khăn vào chậu nước, ngồi xuống, cầm chặt tay .

      Lúc nàng chạm vào tay , nàng cảm thấy run lên cái.

      “Hạ quan ra ngoài nấu thuốc.” Hai đại phu cung kính cáo lui, Lưu Xa Thăng cũng thức thời ra ngoài, khép cửa lại.

      Mạc Lăng Tiêu vẫn nhíu chặt lông mày, môi mím chặt.

      hôn mê nhưng vẫn gì.

      Vậy tại sao trước khi ngất còn gọi tên nàng chứ?

      Trữ Hạ đặt ngón tay lên lông mày , vuốt .

      “Nếu chúng ta ai thay đổi tốt…” Trữ Hạ hít hít mũi, gần đây nàng rất dễ xúc động.

      “Nếu như chúng ta đều là dân thường, an tâm đứng trong quân Khế Sa tốt…” Nàng nắm chặt tay , lấy xuống cái nhẫn đeo tay mình để đeo vào ngón áp úp của .

      Suốt đêm ấy nàng chuyện với về quá khứ, từ lúc gặp mặt đến lúc tiến vào trong quân Khế Sa, từ Tiểu Cầu sùng bái Liệt tướng quân đến chuyện với nàng vứt bỏ mọi thứ để đưa nàng rời

      Nếu năm đó nàng chọn , có phải bây giờ chẳng ai phải đau khổ hay ?

      Nhưng đời làm gì có nếu như, tổn thương thành sao có thể đền bù được.

      xong, nàng cũng mệt mỏi, ghé đầu vào mép giường, gối đầu lên tay mà ngủ.

      Khi tỉnh dậy là sáng ngày thứ hai…

      Trữ Hạ ngẩng đầu lên thấy Mạc Lăng Tiêu nhìn mình.

      cũng ngờ lúc này nàng tỉnh nên vội vàng xấu hổ di chuyển ánh mắt, : “Sao nàng lại ở đây?”

      Phát ra tay mình vẫn nắm lấy tay , nàng liền buông ra, thản nhiên mỉm cười: “Cảm ơn huynh!”

      Mặt hơi hồng, biết có phải do sốt hay . thu tay lại, bỗng nhiên mắt trợn tròn, ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn màu bạc ngón tay mình.

      Đến bây giờ vẫn còn nhớ như in, lúc ấy lấy từ trong ngực ra cái nhẫn này, kéo tay trái của Trữ Hạ ra và đeo nó lên ngón cái của nàng…

      : “Đeo nhẫn ở ngón cái có thể phòng ngừa mũi tên làm bị thương.”

      Tay nàng lúc đó ấm áp như tay mẫu thân vậy.

      Khi đó, còn : “Ta cầm cũng vô dụng, coi như cho ngươi mượn, đợi đến lúc nó cũng vô dụng nữa trả lại cho ta là được.”

      Chiếc nhẫn màu trắng bạc rất rộng và thô, có chỗ nào đặc biệt, nhưng cẩn thận quan sát thấy ở mặt khắc hoa văn rất tinh tế. Cho dù bị bào mòn bởi thời gian nhưng bề ngoài vẫn rất sáng.



      tại chắc nó cũng vô dụng rồi nên mới trả về chủ cũ…

      tháo chiếc nhẫn ra cầm ở rteen tay, cảm giác lồng ngực khó chịu vô cùng, thể nào thở nổi… từng nghĩ là mình bao giờ lại có cảm giác này nữa…

      Thế nhưng tại sao lại khó như thế, so với việc nàng nàng ghét tại còn khổ sở hơn.

      Cố nặn ra nụ cười, : “Đúng vậy, giờ nàng cần tới nó rồi.”

      Trữ Hạ nhìn , : “Lăng Tiêu, ta có thai rồi.”

      Tay run lên, chiếc nhẫn từ trong tay rơi xuống chăn, sau đó lăn xuống đất, lăn thêm vài vòng nữa cuối cùng dừng lại bên chân Trữ Hạ.

      Nàng cúi người, nhặt chiếc nhẫn lên, lại : “Là con của A Mộc Đồ.”

      Nàng đem chiếc nhẫn nhét vào tay , vội vàng cầm lấy tay nàng.

      Nàng ngẩn người, mỉm cười : “Có lẽ, huynh cầm ta uy hiếp Khế Sa càng có ích hơn đấy.”

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 71: Đường chết

      Tay nóng bừng như sốt. nắm chặt, ngón tay nàng bị siết đến trắng bệch, tưởng muốn gãy luôn.

      Nàng nhìn , cũng nhìn nàng, sau đó chậm rãi buông tay.

      Nhớ lần đầu gặp mặt, hai người cũng dò xét nhau như thế, tính toán nhau như thế. Nam nhân và nữ nhân tính toán nhau, khi hình thành tình cảm đôi bên thể tiếp tục mưu đồ nữa.

      Nếu như từ đầu tới cuối chỉ đơn thuần là tính toán tốt biết bao, ai đau lòng nữa.

      tựa ở giường, hỏi: “Trữ Hạ, đây là điều nàng muốn sao?”

      Trong tay nàng còn nắm chiếc nhẫn kia, mặt nhẫn còn lưu lại độ ấm của .

      “Ta có lựa chọn sao? Ta có thể làm gì?” Nàng cười khẽ, cười yếu ớt: “ theo huynh tới Khế Sa là để chạy trốn, theo A Mộc Đồ rời là muốn giải quyết ân oán… Nhưng huynh xem, tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, ân ân oán oán vẫn dây dưa. Huynh xem, ta muốn tìm cái chết cũng chết được.”

      ngẩng đầu nhìn nàng, ngơ ngẩn: “Nên nàng rời khỏi A Mộc Đồ cũng là vì tìm Lôi Nhược Nguyệt, giữa đường gặp Lâm Phong nên mới tới chỗ ta?”

      “Đúng thế.” Nàng vuốt chiếc nhẫn trong tay. “Thế giới này , tránh tới tránh lui mà vẫn gặp nhau.”

      “Trữ Hạ…” muốn gì đó, lông mi run lên, dừng lại chút mới tiếp tục: “Đứa bé…”

      Trữ Hạ đặt tay lên bụng, lắc khẽ: “Đáng tiếc, xuất đúng lúc… Nhưng sao, ta ở cùng nó… Ta thể ở cùng phụ thân nó, nhưng ta ở bên nó…”

      Mạc Lăng Tiêu sững sờ, siết chặ tay nàng, nhìn thẳng.

      “Hỗn đản! Nàng muốn làm gì?” lớn tiếng quát lên.

      Nàng cười nổi nữa, nhìn , nước mắt chảy xuống: “Cả nhà ta đều bị giết, ta còn có thể thế nào? Huynh phải muốn đưa ta tới chỗ Lôi Nhược Nguyệt sao? Ta vốn cũng muốn tìm … Ta cũng từng muốn sống, nhưng sau này ta hiểu ra, ta và chỉ có thể tới cuối cùng, thể cùng sống phải cùng chết. Từ đầu số phận là như thế, ai có thể thay đổi được.”

      “Đường chỉ có lối , nàng đừng cố chấp như vậy…” Thanh của khắn khàn khàn, con mắt hồng, dường như sắp khóc.

      “Huynh có phương pháp gì tốt hơn sao? Chẳng lẽ cùng tới nơi nào đó ai biết rồi cùng nhau sống đến hết đời? Ha ha… Làm như vậy chẳng phải là xem thường bản thân mình sao… Ta đến bây giờ nằm mộng cũng toàn là ác mộng, là máu chảy đầu rơi, là tiếng kêu rên… Huynh xem, ngoại trừ chết còn có biện pháp gì tốt hơn sao?”

      Còn có biện pháp khác sao? Ngay cả cũng lợi dụng nàng, có tư cách gì mà cho nàng biết nàng phải làm gì chứ…

      Nàng cúi đầu, mặt mũi tràn đầy nước mắt: “Lúc cha mẹ chết , ta cũng biết phải làm gì; lúc chạy trốn, ta cũng biết phải làm thế nào; gặp được Lôi Nhược Nguyệt ta cũng xuống tay giết được, ta cũng biết phải làm sao… Những điều ta muốn ta đều có năng lực hoàn thành, ta nên làm gì bây giờ? Ta muốn phục quốc, ta muốn tìm được đệ đệ, ta cũng muốn có gia đình… Nhưng ta có thể an tâm ? Ta có thể nhắm mắt lại nhìn mọi thứ, sau đó sống với A Mộc Đồ cả đời sao? thể nào! Nên ta mới rời khỏi chàng… Thứ ta muốn có bao giờ đạt được. Lăng Tiêu, ta khốn kiếp lắm đúng ? Vậy huynh thử chỉ cho ta đường sống …”

      Đây là thế giới của nam nhân, tính mạng chính là thẻ đánh bạc lợi ích, ai vì ai màng sống chết, đến chết cũng đổi lòng đây?

      nhìn nàng lệ rơi đầy mặt, thể cho nàng câu an ủi.

      “Ta mệt lắm… Ta mệt lắm rồi.” Nàng ngẩng đầu lên, lau khô nước mắt, hai mắt nhắm lại để nước mắt ngừng chảy. “ tại ngay cả việc ham sống sợ chết ta cũng làm được.”

      gì. có thể cảm thấy vết thương sau lưng vì cơ bắp căng lên mà bắt đầu vỡ ra, máu ướt đẫm băng gạc.

      sống ta yên tâm, nhưng nếu chết ta cũng chết cùng.” Nàng đứng lên, chiếc nhẫn từ tay nàng rơi xuống, phát ra thanh leng keng thanh thúy. “Dù thế nào, vòng tuần hoàn này kết cục cũng là tuyệt vọng… Nếu như ta có thể dùng hơi tàn của mình để giúp huynh dừng lại cuộc chiến tranh này ta rất vui lòng… Mặc dù ta rất buồn vì huynh lợi dụng ta, nhưng kết cục dù sao cũng tốt hơn tại… Thế nên, dù huynh quyết định thế nào với ta cũng như nhau cả thôi…”

      muốn gọi tên nàng, sau đó nắm lấy tay của nàng. Chần chừ lúc, lại cụp mắt xuống, thu tay lại, nắm chặt thành quyền.

      “Nghỉ ngơi tốt nhé!” Nàng quay người, dừng chút rồi lại , quay đầu lại.

      Sau khi nàng rời , chỗ ngồi vẫn còn chiếc nhẫn đơn nằm lại. Mạc Lăng Tiêu sững sờ nhìn rất lâu, sau đó mới lảo đảo xuống giường, tới cầm nó lên, nắm chặt.

      Máu sau lưng nhuộm đỏ cả ga giường, theo từng bước của xuống đầy mặt đất.



      Trong mái đình tại biệt viện tại thành Tử Du, công tử thiếu niên ngồi uống rượu, gió mát đêm hè lướt qua mặt hồ làm sóng gợn lăn tăn, ánh trăng vỡ nát.

      “Tam công tử, Lôi thừa tướng rời khỏi thành Tử Du rồi.” Lão bộ cung kính đứng ở bên.

      Tam công tử ngón tay mặt bàn, khiêu mi cười hỏi: “ sao?”

      “Vâng.” Lão bộc lại thưa. “Lão nô vô dụng nên để công chúa Hạ Trữ chạy thoát, ngờ nàng ta lại tới Phiên thành. Công tử liệu như thần, Mạc Lăng Tiêu quả nhiên dùng nàng ta làm điều kiện trao đổi viện quân Bang Thập, mà Lôi thừa tướng cũng rời khỏi thành Tử Du như dự liệu.”

      Tam công tử gật gật đầu, nghĩ nghĩ lại hỏi: “Bên cạnh có ai theo cùng?”

      “Lão nô cũng định bẩm báo với công tử việc này.” Lão bộc dừng chút, : “Công tử còn nhớ Tần Vô Ảnh ?”

      Tam công tử nhướng mày: “Sao, có quan hệ với à?”

      “Vừa tra được, Tần Vô Ảnh đúng là người của Lôi thừa tướng.” Lão bộc . “Lần này Tần Vô Ảnh cũng cùng hai mươi lăm vạn đại quân tới Phiên thành.”

      “Vậy sao?” Tam công tử nhếch miệng cười. “ vậy nghĩa là Tần Vô Ảnh ở bên cạnh Lôi Nhược Nguyệt?”

      “Đúng thế.”

      “Vậy tốt. Người này cũng dễ đối phó.” Tam công tử đứng lên. “Mọi người chuẩn bị xong chưa?”

      mai phục rồi.” Lão bộc thấy Tam công tử đứng lên lưng càng hạ thấp xuống.

      “Bên phía A Mộc Đồ sao?” Tam công tử lại hỏi.

      “Khế Sa Vương toàn lực hiệp trợ, người cũng mai phục ở biên giới, chỉ đợi cá mắc câu.”

      “Ừ.” Tam công tử nhìn hồ nước lấp loáng ánh trăng, lại . “Vất vả cho ngươi rồi, Ngũ thúc.”

      Ngũ thúc hạ thấp đầu: “Lão nô dám, đây là bổn phận của lão nô.”

      Tam công tử giơ chén ngọc lên trước mặt, sau đó chậm rãi buông tay. “Choang!” Chiếc chén rơi xuống đất vỡ nát, rượu vương vãi đầy mặt đất, mùi hương theo gió lan trong khí.

      “Rượu này ủ vài chục năm rồi, quả nhiên tinh khiết và thơm vô cùng.” Tam công tử nhìn chằm chằm vào đống mảnh vỡ, khẽ cười . “Cũng giống như Tần đại tướng quân vậy… Tần đại tướng quân tại vẫn ở trong núi sao?”

      “Vâng. Tần tướng quân vẫn ở tại biệt viện trong núi, có động tĩnh gì.”

      “Ông ta là bình chân như vại đấy…” Tam công tử cười lạnh, . “Thời cơ chín muồi rồi, cũng nên thăm ông ta chút.”

      “Vâng, lão nô lập tức chuẩn bị lễ.”

      “Ngươi có biết Tần tướng quân thích gì ?”

      Ngũ thúc sững sờ, nhìn Tam công tử: “Lão nô biết, mong Tam công tử chỉ điểm.”

      Tam công tử ngửa mặt lên trời cười vang. “Người trong thiên hạ đều biết Tần tướng quân rượu.”

      “Vâng. Vậy lão nô chuẩn bị vài hũ rượu ngon.”

      “Còn nhớ ta dạy ngươi trồng và chăm sóc vài khóm Phượng Vĩ Trúc chứ?” Tam công tử lại hỏi.

      “Vâng. Lão nô vẫn trồng.”

      “Mọi người đều nghĩ Tần tướng quân rượu, nhưng thực ra ông ta còn thích trúc hơn.” Tam công tử cười khẽ. “Chọn vào khóm đẹp mang theo.”

      “Vâng.”

      Tam công tử nhìn đám mảnh vỡ mặt đất, thở dài: “Lôi Nhược Nguyệt à Lôi Nhược Nguyệt, so quyền so thế, so mưu lược, so tâm kế ta đều bằng ngươi. Nhưng ngươi thèm giang sơn này, ngươi lại có nhược điểm trí mạng… Ta có thể thua ngươi sao?”

      Lôi Nhược Nguyệt à, nếu rời khỏi thành Tử Du ngươi cũng đừng nghĩ có thể trở về nữa.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 72: Bên bờ vực thẳm

      Đêm hè, gió mang hơi lạnh mơn trớn lên làn da, dịu dàng như mỗi lần gọi tên nàng.

      Thanh trầm thấp đó luôn được nàng chôn sâu trong lòng, như dấu ấn mãi mãi phai mờ.

      Chuyện cũ dường như mới chỉ xảy ra hôm qua. và nàng vẫn còn hệt như xưa.

      Gió làm ống tay áo màu trắng của khẽ bay, lông mày tuấn lãng nhếch lên, cứ thế cười tươi nhìn nàng. cầm lấy tay nàng, khi đó, gió núi thổi qua rặng nhãn tạo ra tiếng gió lao xao, khắp núi là cỏ xanh mượt dập dìu như sóng biếc, nàng kiêng kị gì mà cười vang cả đất trời.

      Chờ đợi vô vọng biết khi nào trở thành loại số phận…

      Đêm khuya, trăng lưỡi liềm đơn treo ở góc trời. Đêm mùa hè vậy mà lại lạnh như giữa mùa đông.

      “Chung Trữ Hạ, nàng điên rồi.” Mạc Lăng Tiêu giật lấy vò rượu trong tay nàng, bình rượu nghiêng làm ướt tay áo .

      Nàng ngồi chạc cây lớn, liếc nhìn đầy thờ ơ.

      cúi đầu nhìn bình rượu. Bình rượu lớn, nặng chừng năm cân, nếu cộng thêm số vừa đổ ra, nàng cũng uống được hơn cân rồi.

      Đây là rượu cao lương vô cùng nặng đấy!

      Mạc Lăng Tiêu thở dài, nhíu mày nhìn nàng. Dưới ánh trăng, mặt nàng tái nhợt như màu lụa trắng, trong mắt phản xạ ánh trăng bàng bạc, nàng cười với . Nàng cười nhưng hiểu sao nước mắt lại tràn ra, ánh trăng loang loáng gò má.

      ngồi xuống cạnh nàng, sau đó mới : “Sau này… được uống rượu nữa…”

      “Sao… Vì sao chứ?” Hai mắt nàng mơ hồ, thanh bay bổng.

      Ánh mắt của dừng lại mặt nước cạnh đình, bỗng chốc thấy lòng hoảng hốt. “Phụ nữ có thai được uống rượu.”

      Nàng cười, mệt mỏi ôm lấy hai chân, co mình lại thành đoàn, : “Đứa bé này đợi được tới lúc ra đời đâu…”

      “Trữ Hạ, nàng có biết hy vọng là gì ?” bỗng quay đầu, ngưng mắt nhìn nàng.

      “Hử? Hy vọng?...” Nàng tựa đầu đầu gối mình, cười. “Hy vọng… chỉ là viển vông thôi. Huynh có biết thế nào là viển vông ? Giống như thần tiên trời, ác ma dưới lòng đất ấy…”

      “Có đôi khi, sống cũng là chuyện rất đau khổ, còn khổ hơn so với chết.” cười . “Ta dám ta chưa từng muốn chết. Lúc ta mất hết thảy, mệt mỏi tới mức hai mắt thể mở ra được, ta từng nghĩ giá có thể cứ mãi nhắm mắt vào tốt biết mấy…”

      dừng lại chút, mở hai bàn tay ra, tiếp: “Lúc bị đẩy lên đỉnh cao quyền lực, nàng có biết đôi tay này của ta lấy bao nhiêu tính mạng con người ? Sau lần trước nàng rời , có rất nhiều chuyện xảy ra, đầu tiên là cung biến ở Hán Thống, sau đó là Khế Sa xâm lược. Ta cũng từng nghĩ tới việc buông tay, thế nhưng ta lại làm được. Ta thấy nụ cười vui vẻ của Lâm Phong lại nhớ tới lúc cùng nàng ăn mì hoành thánh ở Đồng Thành gặp đứa bé. Đứa bé ấy thay răng, mỗi lần cười rộ lên đều để lộ ra hàm răng thiếu mất hai răng cửa, nó còn khen nàng xinh đẹp… Ta nhớ lúc đó ta với nàng, ta muốn bảo hộ cho bọn họ. tại cũng thế, dù có mệt mỏi mấy ta cũng thể chết được… Nụ cười của dân chúng Hán Thống chính là hy vọng của ta.”

      Nàng sững sờ nhìn , nước mắt ngưng đọng lại.

      “Nàng có con, con của nàng cũng xinh đẹp giống nàng, rồi nàng cũng cảm thấy thế giới này đẹp biết bao… Chúng ta còn sống đều phải trải qua đau khổ, nhưng chúng ta phải vì đau khổ này mà sống tiếp. Chỉ có tồn tại chúng ta mới có thể cảm thấy vui vẻ, hy vọng và tình …”

      “Thế nhưng… ta vui nổi.” Nàng vùi đầu vào giữa hai đầu gối. “Lòng ta chết lâu rồi… Ta cũng cảm thấy ta thể sống được nữa rồi.”

      “Hết thảy đều là quá khứ… Rồi mọi chuyện khá hơn thôi.” Lúc lời này, biết với nàng hay tự cho mình nghe nữa.

      cho ta biết, làm sao mới có thể quên người?” Nàng thào. “Nếu quên được quá khứ, ta có thể quên được báo thù… Quên báo thù rồi, ta mới có thể cảm thấy thẹn mà ôm chặt … Thế nhưng ta đều thể quên được hết thảy, vì vậy ta sống đời này chẳng khác nào sống giữa địa ngục…”

      Mặt mũi nàng nhòe nhoẹt nước, hỏi : “Ta sống mà có khác chết ở chỗ nào đâu?”

      nhìn nàng, hồi lâu mới : “Nàng có từng nghĩ rằng nàng cũng là hy vọng sống của người khác ?”

      Nàng sững sờ.

      “Có lẽ… Nàng là tất cả hy vọng sống của Lôi Nhược Nguyệt.”

      Nàng ngơ ngác hồi, gì.

      Đàn có năm mươi cung, cung , cung hận sớm thể phân biệt được rồi.

      Nàng ngửa đầu để mình khóc, trong đầu toàn là màu đỏ của máu…

      Nhược Nguyệt, lúc huynh vung đao đồ sát, huynh có nghe được nỗi bi thương của hoàng cung ? Đêm dài yên tĩnh, huynh có mơ thấy những người bị mình sát hại ?

      Nhược Nguyệt, lòng của ta có phải thay đổi rồi ? Nếu như ngay cả chết huynh còn sợ, vậy còn ai có thể xúc phạm tới huynh?

      Nhược Nguyệt, lúc huynh hạ đao xuống là quyết định chặt đứt duyên này, sao huynh còn nhìn ta bi thương thế làm gì? Cùng sống bằng cùng chết, có phải huynh cũng nghĩ vậy ?

      Nhược Nguyệt, chúng ta phải bước tiếp như thế nào đây? Sau lưng là vách núi, trước mặt là tử lộ.

      Nhược Nguyệt, chúng ta đều mang thân đầy vết thương, sao còn cố dây dưa khiến đối phương đau thêm làm gì? Huynh còn chờ mong cái gì?

      Nhược Nguyệt, ta thực là hy vọng của huynh sao?

      Nhược Nguyệt, hy vọng là gì vậy?

      Nàng nhắm mắt lại, có lẽ khóc mệt, lại bởi vừa uống rượu nên nàng bèn dựa vào thân cây.

      nhìn nàng rất lâu, dường như muốn được ngồi nhìn nàng cả đời thế này.

      “Trữ Hạ…” . “A Mộc Đồ thà đối địch với Bang Thập cũng giao nàng ra… Vì nàng, đúng ?”

      Mắt của nàng lại có nước mắt chảy ra, dọc theo sống mũi, rơi xuống.

      “Ta để đưa nàng , được ?” Thanh của rất , giống hệt như màn sương mỏng phiêu trán trong trung. “Nếu nàng thể quyết định để ta quyết định thay nàng, được ?”

      “Đây là chuyện duy nhất ta có thể làm vì nàng…” Như tiếng thở dài vắt ngang mấy đời.

      Nàng ngủ rồi, vẫn ôm chặt lấy chân đầy mỏi mệt.

      cứ ngồi nhìn nàng như thế rất lâu, lâu đến đủ để nhớ từng cái hít thở của nàng.

      “Ta làm sao có thể cho nàng biết làm sao để quên người…” vuốt mái tóc đen của nàng. “Nếu như ta biết ta cần gì phải…”

      lắc lắc đầu: “Ta là Hán Thống Vương, ta phải Mạc Lăng Tiêu… Mạc Lăng Tiêu vì nàng mà sa vào địa ngục rồi… Cho nên Trữ Hạ, nàng thể chết, chán ghét ta cũng được, hận ta cũng được, nhưng nàng được chết… Nàng chết rồi, trái tim này của ta cũng chết mất…”

      “Nàng ổn thôi… Nàng nhất định phải sống tốt… Tính mạng của nàng thể so được với vận mệnh dân chúng Hán Thống, nhưng nàng là cả tính mạng của ta…”

      “Hy vọng của Hán Thống Vương là dân chúng, còn hy vọng của Mạc Lăng Tiêu là nụ cười của nàng…”

      “Trữ Hạ…”

      Ánh trăng chiếu lên người nàng như thể có tầng ánh sáng mờ ảo phủ lên.

      ngửa đầu tu rượu cao lương, cỗ cay xè, nóng rực tràn vào dạ dày, nhưng vẫn đủ lấn át được tình cảm thiêu đốt trong lòng .

      ngắm nhìn mãi mảnh trăng lưỡi liềm tỏa ra ánh sáng bàng bạc xa xa.

      Phải chăng dù lòng có bị đốt thành tro nhưng tay vẫn muốn buông?

      Cả đời là quá ngắn hay quá dài? Nếu dài vì sao hoa kỳ lại ngắn như thế? Còn nếu ngắn vì sao mãi cũng hết những thống khổ này?

      nàng nàng, gần nhau trong gang tấc mà tựa ở cách cả chân trời xa xăm.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 73: Hi vọng

      Ánh bình minh dần sáng rọi khắp Phiên thành, trong trung vẫn còn sương mù phiêu đãng, mùi hương cỏ cây buổi sáng cùng với mùi bùn xộc vào mũi làm người ta khoan khoái vạn phần.

      Trong đại sảnh, Mạc Lăng Tiêu nhàng gõ tay lên ly trà, cười với Tần Thiên Sinh: “Tần công tử, ngươi cũng biết công chúa Hạ Trữ mang thai, tại tiện theo ngươi rồi.”

      Tần Thiên Sinh thờ ơ nhìn , đáp: “Bệ hạ, hai mươi lăng vạn đại quân trú đóng ở biên cảnh Phong Diên Sơn, có thể chĩa mũi giáo về phía Khế Sa, cũng có thể chĩa về phía Hán Thống đấy.”

      Mạc Lăng Tiêu vẫn giữ vẻ tươi cười: “Đây là lời uy hiếp sao? Hán Thống bị diệt thứ mà Lôi thừa tướng muốn cũng còn… Kết quả lưỡng bại câu thương như thế, Lôi thừa tướng có khả năng thừa nhận hay ?”

      Tần Thiên Sinh nắm chặt tay, cắn răng : “Tần mỗ muốn công chúa Hạ Trữ, kính xin bệ hạ tuân thủ lời hứa.”

      thể.” Mạc Lăng Tiêu cười lắc đầu. “Phụ nữ có thai đủ sức khỏe để xa.”

      “Ngươi…” Tần Thiên Sinh sắp mất hết kiên nhẫn rồi.

      thử vụng trộm bắt Hạ Trữ , nhưng vì Mạc Lăng Tiêu biết mục tiêu của nên có biện pháp đề phòng rất kỹ càng. Nếu chỉ mình rời ai cũng ngăn được, nhưng nếu mang theo cả Hạ Trữ tuyệt thể bình yên rời khỏi đây.

      Hơn nữa, cũng bắt đầu lo lắng cho Lôi Nhược Nguyệt. Theo tin báo, Lôi Nhược Nguyệt rời khỏi thành Tử Du. Nếu lúc này rời khỏi thành Tử Du, thế nào những thế lực rục rịch trong nước cũng bỏ qua. Nhìn thấy là người nắm quyền, nhưng kỳ thực sau lưng có biết bao nhiêu người muốn dồn vào chỗ chết.

      Quyền lợi là thứ nếu nắm trong tay nên buông ra, trừ phi chết .

      “Nguy cơ của Hán Thống chỉ đến từ Khế Sa, còn có Hưng Trịnh Vương giương cờ phản loạn. Thành Kính An gặp phải đại nguy cơ…” Mạc Lăng Tiêu nhấp ngụm trà, lại . “Đợi bổn vương xử lý xong chuyện trong nước thả công chúa Hạ Trữ . Mong Tần công tử kiên nhẫn chờ đợi.”

      Cửa ra vào bỗng nhiên nổi lên tranh cãi, Trữ Hạ vượt qua thị vệ canh gác, đẩy cửa nhìn Mạc Lăng Tiêu với vẻ hốt hoảng.

      nhàng đặt ly trà xuống, Mạc Lăng Tiêu đứng lên, qua chỗ Trữ Hạ, sau đó kéo nàng vào ngực mình. Trữ Hạ ngẩn người, nhúc nhích.

      “Tần công tử.” Mạc Lăng Tiêu quay đầu với Tần Thiên Sinh. “Nghe Lôi thừa tướng rời khỏi thành Tử Du.”

      tới những lời này, cả người Trữ Hạ cứng đờ, hơi run rẩy. Tần Thiên Sinh cắn chặt răng, trứng mắt với .

      Mạc Lăng Tiêu cười, dùng thanh rất khẽ, tiếp: “Việc này ngay cả ta đều biết … Tần công tử cho rằng Lôi đại nhân có thể an toàn tới đây sao?”



      Việc nắm quyền lợi trong thời gian ngắn tai hại rất lớn, mà cái tai hại này sớm bị lộ ra.

      tại chính là lúc ấy. để quân đội tham dự chiến tranh trong khi bản thân có đủ tinh lực ứng phó chuyện trong nước. Hoặc là , căn bản khinh thường muốn ứng phó.

      Khinh thường ứng phó có nghĩa là ngu xuẩn đem đầu đưa tới dưới đao của đồ tể.

      Lôi Nhược Nguyệt lại ho khan tràn… khăn lụa lại có thêm búng máu tươi.

      để xe ngựa to tới quân doanh ở biên cảnh phía đông, còn mình ngồi cái xe ngựa khác về hướng nam, từ hướng nam chạy vào biên cảnh Hán Thống, qua Khế Sa, hơn nữa còn hướng về thành Kính An.

      Hai mươi lăm vạn quân đều cho mượn, Lôi Nhược Nguyệt biết với khả năng của Mạc Lăng Tiêu việc lấy lại thành Kính An dễ như bắt ba ba trong rọ.

      Dù đám sát thủ phát ở trong chiếc xe ngựa to mà đuổi về phương nam cũng cần đoạn thời gian. biết thể mong chờ vào việc kéo dài thời gian này có thể cứu mạng mình, nhưng bất chấp những điều đó…



      Ngày đêm chịu xóc nảy điên cuồng của xe ngựa, thân thể yếu ớt của nàng sắp chịu nổi rồi.

      Vết thương lại bắt đầu nhức nhối, đau tới tê tâm liệt phế.

      Trữ Hạ đặt tay lên ngực, hiểu sao chỗ này lại đau như thế.

      Bởi vì quá đau đớn nên hai mắt cũng nhòa , tai thể nào nghe mọi thứ…

      Nàng từng cảm thấy mệnh là thứ trân quý nhất trần đời này.

      Thân thể Trữ Hạ lại càng rúc sâu vào đống cỏ khô.

      Mạc Lăng Tiêu , còn sống mới có hy vọng. Dù nàng biết mình có cái gì để hy vọng, thế nhưng… đột nhiên nàng lại muốn sớm chết như thế. Dù sao cũng chỉ là chết muộn chút, vẫn nên hoàn thành số chuyện rồi hãy chết cũng sao.
      biết xe vận chuyển vật tư này tới đâu, Trữ Hạ trốn ở trong chịu xóc nảy cả ngày, bữa tối vừa ăn vào lại nôn hết ra.

      Nhưng dù sao ngày mai khi Mạc Lăng Tiêu phát ra nàng biến mất cũng thể nào tìm thấy nàng rồi.

      Hy vọng.

      Lăng Tiêu, ta tìm hy vọng của ta đây.

      Ánh trăng xuyên qua những cọng cỏ khô, Trữ Hạ yên tĩnh nằm nghe tiếng vó ngựa, cả người lắc lư theo nhịp xe.

      Có lẽ mang thai làm người ta đa sầu đa cảm, cảm thấy trời sao hôm nay chói mắt quá, rồi tự nhiên nước mắt cứ thế mà rơi xuống.

      Kỳ , nàng có cảm giác khổ sở, tay đặt bụng nhưng cũng cảm nhận được nhịp đập của sống.

      cảm nhận được nhưng vẫn muốn rơi lệ, tâm bỗng nhiên mềm yếu, thầm nghĩ mình trốn ở đâu tiếp theo.

      Đến đại sa mạc, đến Nam Cương, hay đến Giang Nam… Nếu người kia còn ở đó…

      Chung quanh đều là sương mù dày đặc màu tím nhạt, thấy đất trời, thấy phương hướng.

      Giữa sương mù xuất đứa bé. Đứa bé mặt quần áo trắng như tuyết, tóc dài, nó cúi đầu làm mái trước che kín đôi mắt. Nó chậm rãi về phía trước.

      Đứa trẻ rất , mới chỉ khoảng ba, bốn tuổi, thân thể gầy yếu, nó lại trong sương mù hơi lắc lư run rẩy, nhìn rất đáng thương.

      Trong lòng nàng đau xót, muốn ôm lấy nó nhưng bước chân thế nào cũng nhấc lên được, cho dù đứa trẻ rất chậm nhưng nàng vẫn mãi đuổi kịp.

      Đứa bé dừng chân, quay đầu nhìn bốn phía xung quanh như muốn tìm đường ra. Bỗng nhiên nó ngẩng đầu và thấy được nàng, trong tích tắc, đôi mắt màu lục như bảo thạch sáng lên. Sau đó nó mở hai tay ra, dùng tư thế muốn được ôm chạy về phía nàng. Nó mới chạy được hai bước, nàng liền thấy giữa nàng và nó cách nhau cả khoảng trời. Dưới chân là vực sâu với dòng nước đen ngòm rống giận như muốn nuốt chửng tất cả…

      được qua đây!

      Nàng muốn kêu to lên nhưng dù cố gắng thế nào cũng thể hô thành tiếng được.

      Lòng rối như tơ vò, nàng lo lắng đến mức quên cả thở. Nước mắt trong chốc lát vòng quanh hai mắt, đột nhiên nàng mở trừng mắt, chỉ thấy bầu trời sáng chói…

      Mộng cảnh chân vô cùng, có thể thấy gương mặt xinh đẹp của đứa bé, cả đôi mắt màu u lục như bảo thạch nữa.

      Nàng dụi dụi mắt, lúc đưa tay lên chỉ thấy cả người cứng ngắc.

      đêm ngủ ngon, trời sáng nhưng nàng vẫn tiếp tục mơ màng ngủ thiếp .

      Trong cỏ khô nàng cất giấu sẵn lương khô và nước nên ban ngày nóng nực, nàng trốn ở chính giữa ngủ li bì. biết có phải do mang thai nên thèm ngủ hay nữa. Nàng ngơ ngác nhìn trời xanh, cứ thế nhìn suốt ngày.

      Đoàn xe ngừng nghỉ, đoán chừng nhóm cung cấp vật tư này rất khẩn cấp. Nàng nhìn thái dương lặn dần ở trời tây, màn đêm lại lần nữa buông xuống.

      Nàng ôm bụng, đột nhiên có rất nhiều lời muốn

      Luôn có hi vọng.

      Hi vọng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :