1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng Vũ Chiến Ca - Ẩn Liên ( Hoàn - 93 chương )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 64: Ăn cướp

      Cây lớn có thể tránh bão ?

      Có thể đấy. cái xe hoàng kim rực rỡ như thế đường vậy mà lại gặp được tên giặc cướp nào, khiến cho Long Gia nhàm chán mà nhảy loạn lên gọi bậy.

      ngồi xếp bằng trong xe, hai tay ôm gối, chống má nhìn ra ngoài, hỏi Lưu Tịch: “Giờ chúng ta đâu?”

      “Thành Đô Linh.”

      Vì nghe A Mộc Đồ về thành Đô Linh, lúc trước là người của bắt giữ Trữ Hạ nên có thể nàng cũng bị đưa về đó rồi.

      “A.” Gia Long nhàm chán nằm kềnh xuống, hai tay gối lên đầu, bỗng nhiên xe xóc nảy cái làm ngồi phắt dậy, hưng phấn hỏi: “A, có chuyện gì thế?”

      Lưu Tịch bất đắc dĩ lắc đầu, tiểu gia hỏa này đúng là chỉ sợ thiên hạ loạn.

      Lần này Gia Long được mãn nguyện rồi.

      Lưu Tịch kéo rèm xe ra, chỉ thấy sườn núi phía đông có đông nghịt người đứng.

      Ít nhất cũng có tới bốn, năm mươi người, tất cả đều mang đao thương, phải thổ phỉ cũng là sơn tặc.

      Gia Long rút kiếm vàng của ra, hiên ngang lẫm liệt : “Mỹ nhân, để ta bảo vệ ngươi.”

      May mà Lưu Tịch nhanh tay kéo lại.

      Thị vệ đằng sau xuống xe, tay nắm chặt vũ khí, ngay cả phu xe cũng phải người bình thường, trấn tĩnh ôm quyền : “Các vị hùng, chủ tử nhà chúng ta có việc ngang đây, mong rằng mọi người cho phép qua.”

      Sơn tặc đầu vung đại đao lên, câu thèm xông tới.

      Lập tức bốn mươi người kia cũng thúc ngựa xông lên, mặt đất rung chuyển ầm ầm.

      Người hầu của Gia Long cũng phải hạng xoàng, hơn mười người nhanh chóng vây quanh xe của chủ tử mình, chỉ có đám thị nữ thấy cảnh tượng này la toáng lên, nhiều người bị đám sơn tặc bắt giữ.

      “Ngươi ở yên đây, đừng có ra.” Lưu Tịch giữ chặt Gia Long định xông ra ngoài, thằng nhóc này điếc sợ súng.

      “Mỹ nhân, ta bảo vệ ngươi.” Gia Long vỗ vỗ lồng ngực.

      “Lộn xộn.” Lưu Tịch tức giận, cướp kiếm từ tay , quát: “Ngươi mà ra ta giết ngươi đầu tiên.”

      Ngoài xe giết tới điên cuồng, máu phun lên cả rèm che, sau đó còn có cánh tay văng vào.

      Gia Long thấy cánh tay đứt lìa kia mặt cắt còn hột máu nào, trong mắt dần xuất sợ hãi.

      Lưu Tịch kéo bức rèm ra, kiếm đâm chết sơn tặc định lao về phía này.

      May là xe ngựa làm bằng kim loại, trốn bên trong khá an toàn, đao thương thể đánh gãy được. Thế nhưng tình huống càng lúc càng ổn, lợi thế nghiêng hẳn về phía đám sơn tặc.

      Lưu Tịch quyết định nhanh, giết xong tên sơn tặc khác bèn túm lấy Gia Long run rẩy trong góc xe, ném lên con ngựa, kiếm chém đứt dây thừng, sau đó cũng nhảy lên, giục ngựa chạy .

      Bọn sơn tặc thấy màn này hơi kinh ngạc, sau đó tỉnh táo lại, huýt sáo hò nhau đuổi theo hai người.

      Ngựa của Gia Long đều là những con rất khỏe, nhưng chịu sức nặng của hai người đàn ông nên cũng chạy nhanh cho lắm.

      Lưu Tịch quay đầu nhìn đám đại hán hô to gọi “mỹ nhân” ở đằng sau, thỏ dài cái, lại cầm chặt cương ngựa phóng vào rừng núi.

      Chỉ cần vào rừng là những sơn tặc kia dễ dàng đuổi theo nữa.

      Đường núi dễ với ngựa. Thấy sắp bị bắt kịp, Lưu Tịch ghìm cương ngựa lại, nhảy xuống, rút kiếm cầm chặt trong tay, sau đó vung lên chém tới con ngựa vừa xông tới. Binh gia tối kỵ nhất là mang nhầm vũ khí. Lưu Tịch học đao pháp, nhưng cũng may kiếm của Gia Long rất lợi hại nên chỉ dùng chiêu chém được đầu tên kia.

      Chuyện xảy ra trong nháy mắt. Kẻ chạy đằng sau thấy đồng bạn bị cắt bay đầu kêu lên sợ hãi, còn chưa kịp phản ứng Lưu Tịch lại xuất kiếm.

      Con đường lớn, tối đa chỉ đủ cho hai người song song. Lưu Tịch đường giết tới, đến tận khi thân toàn là máu, tầm mắt cũng đỏ sậm màn.

      Nhiều khi, ở thời buổi loạn thế này, người ta thể tự lựa chọn con đường cho mình được. Trong ván cờ ngươi chết ta sống cũng chỉ có thể lựa chọn giết người mà thôi.

      Kiếm pháp của Lưu Tịch hoa lệ, đơn giản mà trôi chảy, chiêu nào cũng là trí mạng. Máu tưới ướt dẫm lá cây rừng, lấp loáng nóng bỏng dưới ánh mặt trời.

      Sơn tặc truy đuổi cũng nhiều, lúc trở về bên cạnh Gia Long, Lưu Tịch đếm được đúng mười cái xác.

      Gia Long ở lưng ngựa gần như ngất xỉu. Lưu Tịch dám ở lại lâu, tra kiếm vào vỏ rồi lại giục ngựa chạy như điên.

      Đêm hôm đó, tìm được cái động tránh gió bèn thắp lửa sưởi ấm.

      Gia Long vẫn ngủ say, dường như gặp phải ác mộng gì nên mồ hôi đầm đìa, trong miệng thào lẩm bẩm ngừng.

      Lưu Tịch nhíu mày, bắt mạch thấy cũng đáng ngại, có lẽ do sợ hãi nên mới thành ra thế này.

      khẽ cười. Đúng là thiếu gia nhà giàu, yếu bóng vía như thế mà còn đòi xung phong ra ngoài làm hùng.

      Lưu Tịch dùng ống tay áo lau mồ hôi cho , bỗng nhiên Gia Long hoảng sợ kêu to tiếng: “Phụ vương!”

      Lưu Tịch sững sờ. Gia Long vừa tiếng Bang Thập.

      “Đừng… được giết phụ vương của ta…” càng ngày càng khủng hoảng, tay túm chặt lấy tay áo Lưu Tịch, dường như mơ thấy thứ gì đó rất đáng sợ: “ được giết…”

      Lưu Tịch vỗ lên mặt : “Gia Long! Tỉnh lại, Gia Long!”

      “Đừng… Hạ Trữ!” Gia Long thống khổ kêu lên làm cho Lưu Tịch ngốc trệ tại chỗ.

      vừa gọi… Hạ Trữ?

      Nàng từng với , thực ra tên của nàng là Hạ Trữ.

      Nàng còn , nàng có đệ đệ thất lạc, muốn tìm lại .

      “Gia Long!” Lưu Tịch dùng sức chút, cái tát làm cho Gia Long lập tức tỉnh lại.

      Gia Long mơ màng mở choàng mắt, cả người ướt đẫm mồ hôi, trong mắt còn có ánh nước.

      Sau nửa ngày mới có phản ứng, ôm lấy đầu, nhìn Lưu Tịch : “Ta vừa gặp ác mộng rất kinh khủng.”

      “Ừ.” Lưu Tịch đứng lên. “Ta tìm chút gì ăn đây. Ngươi ở lại đây chờ ta.”

      Gia Long thấy thân áo trắng của toàn là máu nước mắt tự nhiên chảy ra.

      thấy Lưu Tịch vung kiếm lên, chặt bay đầu người.

      Vậy mà nụ cười của vẫn ôn hòa, trong trẻo, có giọt máu bắn lên gương mặt trắng trẻo của như hoa mai nở rộ.

      Sáng sớm hôm sau, khi Gia Long dậy Lưu Tịch có ở bên cạnh. ra khỏi sơn động thấy Lưu Tịch ngồi bên cạnh suối, cởi trần, quần áo được giặt sạch và phơi tảng đá.

      Gia Long tới vén ống quần lên, lội chân vào nước, chỉ thấy cả người sảng khoái vô cùng.

      Lưu Tịch nhìn , nghĩ chút bèn hỏi: “Ngươi biết tiếng Bang Thập sao?”

      “Chưa từng , nhưng có thể hiểu.” con cá bơi qua chân Gia Long.

      “Người đó… Hạ Trữ, ngươi quen sao?” Lưu Tịch lại hỏi.

      “Hạ Trữ?” Gia Long sững ra. “Cái tên rất quen, dường như nghe thấy ở đâu đó.”

      “Đêm qua ngươi gọi lúc gặp ác mộng.” Lưu Tịch rất chậm, nhìn chăm chú vào mặt .

      Gia Long đứng lên bắt cá, đáp: “Đúng vậy, ác mộng đó rất đáng sợ.”

      “Mơ thấy gì?”

      Con cá bơi lượn quanh chân Gia Long, chụp cái vào nước nhưng bắt được, sau đó mới ngồi lại, cau mày: “Thấy có rất nhiều người chết, khắp nơi đều là máu… Còn có người muốn giết ta, ta ra sức chạy trốn, thế nhưng chân lại chẳng nghe lời nên ta chạy mãi mà thoát được.”

      “Ngươi… chưa thấy người chết bao giờ à? Hôm qua lúc gặp sơn tặc…” Lưu Tịch chú ý tới từng biểu lộ của Gia Long, nhưng chỉ thấy ràng rất mờ mịt, giống dối.

      “Ta… Ta sợ… Ta… là bị chóng mặt khi thấy máu…” Mặt Gia Long đỏ lên, cũng biết tại sao hôm qua vừa thấy máu toàn thân run lên, trước mắt xuất hình ảnh của rất nhiều người, dường như sắp nhớ ra cái gì đó nhưng lại mãi nhớ nổi.

      Đám cá trong suối rất lớn nhưng cũng rất giảo hoạt, lần nào tưởng bắt được rồi nhưng lại bị vuột mất, Gia Long vồ hụt mấy lần, toàn thân ướt đẫm.

      Lưu Tịch ngồi xếp bằng hòn đá, rút kiếm vàng của Gia Long ra, rửa sạch vết máu hôm qua còn dính ở lưỡi kiếm . Gia Long hất nước tung tóe làm mặt toàn nước là nước.

      “Này, đừng cử động.” Lưu Tịch . “Đúng thế, chính ngươi đấy, đứng yên.”

      Gia Long ngẩng đầu nhìn, cả người ngây ra.

      Lưu Tịch mỉm cười, như bị ánh mặt trời buổi sáng hòa tan, xinh đẹp tới khiếp người.

      cởi trần, luôn nghĩ gầy, thế nhưng dáng người ra thon dài, cơ bắp , làn da trắng hồng mềm mại…

      “Bụp!” Tay Lưu Tịch vung lên, ánh sáng bạc chợt lóe, sau đó kiếm trong tay Lưu Tịch cắm ở giữa hai chân Gia Long.

      Gia Long cứng đơ, cúi đầu nhìn thấy con cá giãy chết giữa hai chân mình. Kiếm cắm giữa thân cá, dưới ánh mặt trời, bảo thạch chuôi kiếm sáng lên lấp lánh.

      “Nhặt cá lên, mang về nướng .” Lưu Tịch cười cười, đứng lên.

      “…” Trong tích tắc, Gia Long triệt để kính nể Lưu Tịch rồi.

      Hai người ăn bữa sáng với cá nướng sau đó tiếp tục về hướng đông, đến buổi chiều tới trấn .

      Đây là biên giới có chiến tranh nên người trong trấn di tản gần hết, khách sạn duy nhất cố gắng duy trì sinh kế cách khó khăn.

      Sau giờ ngọ rất ít khách nhân, chủ quán và đám tiểu nhị ngồi ngẩn ngơ nhìn mây trời, vừa thấy có bóng người bèn đứng dậy đon đả mời chào.

      Nhưng sau đó ánh mắt trầm xuống, vẫy tay : “ ra ngoài, ra ngoài, có tiền đừng vào đây.”

      Gia Long sững sờ, cúi nhìn y phục của mình thấy đúng là bẩn thỉu chịu nổi, ống tay áo lại còn rất nhàu nhĩ nữa.

      Gia Long cười hắc hắc, lườm tiểu nhị kia cái.

      Gia Long thiếu gia tới giờ cũng chưa từng phải nếm trải đãi ngộ thế này. thiếu cái gì chứ chưa bao giờ thiếu tiền, thế mà tên tiểu tử kia vừa cái gì? có tiền ra ngoài sao?

      “Nhìn cái gì?” Tiểu nhị bị Gia Long nhìn đến nổi da gà. “Ngươi có tiền ?”

      Gia Long lắc đầu, buông tay: “ có tiền.”

      Kỳ , sao cảm thấy có tiền so với dùng tiền đập chết người lại càng kích thích hơn.

      “Con bà nó. Ta biết ngay là ngươi có tiền mà.” Tiểu nhị đắc ý quát lên: “Xem chất vải y phục này của người kém, có lẽ trước kia cũng là thiếu gia có tiền, bị sa cơ đúng ? Người như ngươi ta gặp nhiều rồi. Chiến tranh nổ ra, người xui xẻo nhất phải là đám thiếu gia hết ăn lại nằm các ngươi sao? Gia đình ly tán, các ngươi có thể làm gì chứ? Đừng nghĩ giờ mình còn là thiếu gia! Gọi là ăn mày luôn ! Nhớ năm đó đại gia ta…”

      Gia Long vừa nghe vừa gật gù cười.

      Lưu Tịch dắt ngựa tới, nghe tiểu nhị khỏi chau mày.

      Khi Lưu Tịch xuất sau lưng Gia Long, tiểu nhị khắc trước còn ba hoa bốc phét, lúc này ngốc trệ biết cái gì.

      Tiên trời! Tiểu nhị còn người nào chưa thấy qua đâu, ấy vậy mà người đẹp bực này mới lần đầu tiên gặp được.

      Lưu Tịch vung tay đặt kiếm vàng xuống bàn nghe “rầm” tiếng.

      Ánh sáng chói mắt của thanh kiếm lập tức câu hồn tiểu nhị quay về.

      Con mắt tiểu nhị híp lại, hỏi: “Khách quan mời vào, mời vào trong ngồi, muốn ăn gì? Có cần ta điểm cho ngài vài món ăn đặc sắc của quán ?”

      ăn cơm!” Lưu Tịch mặt lạnh tanh, đáp.

      “Vậy muốn ở trọ sao? Mời ngài lên lầu.” Tiểu nhị lặng lẽ đánh giá Lưu Tịch. Người đẹp như tiên thế này đúng là hiếm thấy. Tây Thi đậu phụ ở đầu phố kia còn chưa bằng cái móng chân người này. Nếu để nàng ta mà thấy người này chắc phải tự ti mà chết mất.

      Lưu Tịch cũng hai lời, rút kiếm đâm mạnh xuống bàn.

      Tiểu nhị hoảng sợ, cẩn thận từng li từng tí, nhìn dè dặt hỏi: “Khách quan, ngài muốn…”

      Lưu Tịch như hoa đào tháng ba trong núi, nhàn nhạt phun ra hai chữ: “Ăn cướp!”

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 65: Chiến hỏa

      đĩa đậu hũ, đĩa rau trộn dưa leo, đĩa thịt kho cá, cộng thêm ly trà.

      Ngay cả canh cũng có.

      Nàng : “Muốn canh gì? Nếu khát uống trà là được rồi!”

      Nàng còn : “Cáp Thiện sư phó món ăn càng đơn giản càng cần kỹ thuật cao siêu. Ta cố gắng đạt được tới độ cao của đại sư đó.”

      Tay cầm đũa của A Mộc Đồ run rẩy, tự nhiên hoảng hốt, dám tin, ngay cả nghĩ cũng dám.

      Đây là đồ ăn mà Trữ Hạ từng làm… Thế nhưng nàng trở về nữa.

      Gắp miếng cá bỏ vào miệng.

      Hương vị rất đơn thuần, chỉ có muối, đường, xì dầu, rượu vàng và gừng.

      khó ăn nhưng cũng thể là ngon được, chỉ có nàng mới có thể nấu ra được hương vị này.

      “Trữ Hạ…” lầm bầm gọi tên nàng, đột nhiên đặt đũa sang, đứng phắt dậy, chạy ra ngoài cửa gọi lớn: “Trữ Hạ!”

      Ánh hoàng hôn hắt vào cung điện, vô cùng hùng vĩ, vô cùng đơn.

      Thị vệ, cung nữ và thái giám đứng ngoài cửa lớn, nghe thấy A Mộc Đồ gọi vội vàng quỳ xuống.

      A Mộc Đồ kéo Bát Hoàn lại, hỏi: “Đồ ăn kia là ai làm? Có phải… nàng… trở về rồi?”

      Bát Hoàn bộ dạng phục tùng, đáp: “Là đại nhân Cáp Thiện làm, gần đây Vương ăn rất ít. Ngài ấy cứ trách cứ mình làm ngon… Cho nên mới làm theo cách mà tiểu thư Trữ Hạ nấu cho Vương ăn…”

      A Mộc Đồ sững sờ, buông lỏng tay ra.

      Thiếu chút nữa ngay cả thở cũng thở nổi.

      xoay người, bước chân loạng choạng, Bát Hoàn nắm chặt cái khăn trong tay, thở dài.

      người vò rượu ngồi trong lương đình đối ẩm với trăng.

      Dưới đình nghỉ mát có hồ sen, có lần, trước khi rơi xuống hồ sen này, nàng hỏi : “Nếu như đây là vách núi, ngài có nguyện ý nhảy xuống cùng ta …?”

      Nhớ nhung điều đáng sợ, thế nhưng lại làm người ta hối hận, cực kỳ cam tâm tình nguyện.

      uống đến khi trăng lên cao nằm gục xuống bàn đá, vò rượu lăn dưới chân mấy vòng rồi mới dừng lại.

      bộ y phục nhạt, dưới ánh trăng sáng lên cách dịu dàng, mắt hạnh, môi đỏ, thân hình uyển chuyển.

      hoa mắt sao?

      ngẩng đầu, nhắm mắt lại rồi mở ra.

      Giai nhan vẫn tuyệt trần thoát tục như trước.

      “Trữ Hạ…” ưu thương nhìn nàng, dám tới gần, dám đụng vào. Mộng rất dễ vỡ tan, muốn tìm lại cũng tìm được.

      Tử Vụ cứng đờ, sau đó chậm rãi tới gần, cầm tay A Mộc Đồ, : “Vương, đêm khuya rồi, mau nghỉ ngơi .”

      “Trữ Hạ!” vừa chạm vào tay nàng lập tức giữ chặt, kéo nàng vào ngực .

      Ôm rất chặt, chặt đến mức làm xương sườn của nàng đau nhức, thế nhưng nàng vẫn đẩy ra.

      Con người luôn rất kỳ quái, người mình mình , người mình mình lại sâu đậm như thế!

      Tử Vụ vòng tay ôm , cười cách tự giễu. Nam nhân này luôn sẵn sàng bộc lộ yếu đuối của mình mỗi khi đứng trước mặt người kia.

      tàn nhẫn bạo ngược nhưng chưa bao giờ che giấu bạo ngược đó của mình. Bởi bao giờ quan tâm tới ánh mắt và cách nghĩ của người khác, thích làm. Thế nhưng… người như lại có thể vì người kia mà khóc như đứa trẻ con.

      Trước mặt Chung Trữ Hạ, A Mộc Đồ là nam nhân bình thường, cũng chỉ có trước mặt nàng mới là nam nhân bình thường.

      Cái ôm của tuyệt vọng.

      Trăng treo đầu, ánh trăng sáng rải khắp nhân gian, đẹp như thơ như họa.

      Lôi Nhược Nguyệt ngồi bệ cửa sổ nhìn ánh trăng dưới hồ nước, hai tay ôm gối.

      cái áo choàng phủ lên vai , Tần Thiên Sinh hỏi: “ muốn tới Hán Thống sao? Chắc gì Mạc Lăng Tiêu ?”

      “Vào lúc này, Mạc Lăng Tiêu bày ra trò đùa đâu… Nhất định là nàng…” Lôi Nhược Nguyệt nhìn qua cửa sổ, cười khẽ. “Ta muốn … Ta muốn tìm nàng…”

      Nét mặt dưới ánh trăng trắng bệch, yếu ớt, vô lực.

      “Thân thể ngươi thành cái dạng này rồi mà còn muốn nữa!” Tần Thiên Sinh tức giận vô cùng. “Khéo còn chưa gặp được nàng ngươi ngã xuống rồi!”

      Lôi Nhược Nguyệt như nghe thấy lời , chỉ trầm thấp hỏi: “Liệu nàng có muốn gặp ta ?”

      gặp!” Tần Thiên Sinh tức tối trả lời.

      Lôi Nhược Nguyệt sững sờ, cúi đầu xuống, ánh mắt bi thương, thân thể bỗng run lên, cỗ tanh ngòm trào lên từ cuống họng, sau đó máu tươi từ khóe miệng chảy ra ngoài.

      “Ngươi!” Tần Thiên Sinh vừa giận vừa cuống, cưỡng ép ngồi dậy, : “Ta Hán Thống thay ngươi! Mặc kệ nàng có đồng ý hay , ta cũng đem nàng tới!”

      ngày, Bang Thập phái ra nửa trong 50 vạn đại quân sang tiếp viện cho Hán Thống, nửa khác lại bắt đầu tiến công quân đội Khế Sa, tiến hành giao tranh với binh lực do A Mộc Đồ để lại đây.

      Đông tuyến lần nữa lâm vào chiến tranh, A Mộc Đồ lập tức nhận được tin báo do bồ câu đưa thư gửi từ tướng quân thủ thành.

      Tin tức này làm cả A Mộc Đồ và Lạc Bình Xuyên đều sửng sốt.

      Đến nay Lỗ Hãn còn chưa quay về, cũng hề có chút tin tức nào của Trữ Hạ, chẳng lẽ xảy ra tình huống gì? Với năng lực của Lỗ Hãn thừa sức hộ tống người mới đúng!

      “Nếu là đấu thần cũng có tự tin thắng được Lỗ Hãn.” Lạc Bình Xuyên .

      Hơn nữa Lỗ Hãn vốn xuất thân là mã tặc, kinh nghiệm giang hồ còn gì phải , huống chi chỉ là hộ tống người tới Bang Thập đâu phải vấn đề gì lớn.

      A Mộc Đồ vẫn ngẩn người, lông mi run rẩy, đau khổ nhắm chặt mắt, đưa tay xoa trán.

      Lạc Bình Xuyên thầm thở dài. Chỉ cần là vấn đề liên quan tới Chung Trữ Hạ, Khế Sa Vương chẳng còn giữ được phong phạm bình thường nữa.

      nàng Trữ Hạ kia làm ẩu rồi!

      “Vương… Tại sao đột nhiên Bang Thập lại tiến công?” Lạc Bình Xuyên hỏi.

      “Vấn đề ở người Lôi Nhược Nguyệt.” A Mộc Đồ mệt mỏi ngẩng đầu lên, trong mắt hằn tơ máu.

      Tam công tử kia có lý do gì cũng có đủ thực lực để hành động vào lúc này. Hôm nay Bang Thập cho đại quân tiến lên, ngoại trừ Tần đại tướng quân còn có thể là Lôi Nhược Nguyệt. Nhưng Tần tướng quân cư nơi núi rừng để tưởng nhớ người vợ chết, mặc dù vẫn có thể rời núi nhưng ràng tình huống này có nhiều khả năng xảy ra lắm.

      Lạc Bình Xuyên : “Vương, nếu Lôi Nhược Nguyệt nhúng tay bất lợi cho chúng ta.”

      Những lời này cần ra mọi người đều hiểu . A Mộc Đồ nhíu mày, hiểu ý của Lạc Bình Xuyên, xem ra cần phải thu lưới bên Hán Thống rồi.

      Con ngươi lóe lên hào quang, A Mộc Đồ nhếch miệng: “Được rồi, ngươi trợ giúp cho tên Hưng Trịnh Vương ngu xuẩn kia thôi.”

      “Thần lĩnh mệnh.”

      A Mộc Đồ dừng lại chút, hỏi: “Nếu muốn chiếm lấy thành Kính An ngươi cần bao lâu?”

      Lạc Bình Xuyên chớp mắt, đáp: “Vương hi vọng đó là thành chết hay thành sống?”

      A Mộc Đồ cười: “Tốt nhất là bắt sống!”

      “Thần hiểu rồi.” Lạc Bình Xuyên cười, đáp: “Lâu nhất là nửa tháng.”

      “Vậy thu dọn đồ đạc thôi.” A Mộc Đồ đứng thẳng lên. “Tướng quân Long Mạt Cửu sắp khai chiến với Hán Thống, muốn thắng cũng phải tốn chút thời gian. Nhưng ngươi nếu đánh được thành Kính An có khả năng ngăn chặn đại quân. Thành Kính An thất thủ, Mạc Lăng Tiêu hai bề thọ địch, chẳng khác nào cá nằm trong chậu.”

      Lạc Bình Xuyên hít sâu hơi, miệng há to, muốn hỏi cái gì nhưng cuối cùng lại .

      Vương của ta, mặc dù người Khế Sa hận Hán Thống thấu xương, nhưng rốt cuộc người muốn lấy tính mạng của ai? Giết nhiều người như thế, biên cảnh giờ đây sắc đỏ nhuộm trời rồi. Hôm nay quân Bang Thập lại tham chiến, Lôi Nhược Nguyệt quyết tâm đối đầu với Khế Sa đến cùng. Khế Sa có đủ sức mạnh để đối đầu với hai đại quốc sao?

      Vương, người muốn ai thần phục? Người muốn ai đứng dưới chân mình?

      Trận chiến tranh này, từ nay về sau chỉ còn là màn máu. Nhưng mà Vương của ta, trận chiến tranh này, ngài chiến đấu vì cái gì đây?

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 66: Ai mới là Vương? (thượng)

      Trữ Hạ hỏi: “A Mộc Đồ, tên của ngài ở bộ lạc của ngài có phải nghĩa là Sói ?”

      phải. Nàng nghĩ ta giống Sói sao?”

      Trữ Hạ gật gật đầu, cả người toàn mùi rượu tựa vai A Mộc Đồ cười ngây ngô: “Ngài biết, ngày đó ta gặp sói ở trong núi… Sói vô cùng dữ tợn… Chúng muốn ăn thịt ta… Nhưng mà ngài xem, chúng đâu có đánh lại ta được… Ha ha… Nhưng mà chúng cắn cũng đau lắm… Đau đến nỗi ta tưởng chết rồi ấy… Nhất định ngày ngài cũng dùng răng nanh của mình xé nát ta… Đúng ? Ha ha ha ha…”

      “Nếu như nàng phản bội ta… dù có răng nanh ta cũng xé nát nàng…” Đầu ngón tay của chạm qua môi nàng. “Chắc là thế.”

      Trữ Hạ hôn ngón tay , lơ đãng ngẩng đầu: “Cái gì? Chắc là cái gì?”

      A Mộc Đồ ngâm khẽ, thanh trầm thấp, dưới ánh trăng lạnh, thanh phiêu hốt chân thực. “Đừng hỏi ta, ta biết… Cũng có thể chính ta bị nàng xé nát ra rồi…”



      Đạt Man cõng A Mộc Đồ bốn tuổi vai, ngón tay chỉ về phía mặt trời, : “A Mộc Đồ ở trong bộ lạc của chúng ta chính là Quang Minh Thần đấy.”

      A Mộc Đồ tay ôm đầu Đạt Man, tay giơ lên trán, híp mắt nhìn vầng mặt trời ở phía chân trời đằng xa, hỏi: “Đẹp quá! Đây là mặt trời. Mặt trời chính là Quang Minh sao?”

      “Đúng vậy!” Khuôn mặt tuấn lãng của Đạt Man được ánh hoàng hôn phủ lên lớp ánh sáng đỏ rực, bóng trải dài ở đằng sau. “Con trai, con giống như mặt trời này, chính là Quang Minh Thần của Khế Sa này! Thảo nguyên này, núi đồi này, còn sông ngòi nữa, tất cả đều là nhà của con. Những người mà con nhìn thấy đều là thần dân của con.”

      “Vâng!” A Mộc Đồ gật mạnh đầu. “Quang Minh nhớ rồi!”

      Đạt Man sững sờ, thích thú cười vang, tiếng cười vang khắp thảo nguyên chẳng khác nào ánh mặt trời chói mắt.

      Đây là tiếng cười của thủ lĩnh hai mươi bảy bộ lạc ở Khế Sa. Đó cũng là lần cuối cùng A Mộc Đồ nghe được tiếng phụ thân cười.

      Năm đó, vừa bốn tuổi. Trước khi bốn tuổi, cuộc sống của tràn ngập tiếng cười vui.

      Cuối mùa thu năm đó, quân Hán Thống như thủy triều tràn vào khắp lãnh thổ Khế Sa.

      Mùa đông năm đó, phụ thân qua đời, lúc chết cũng kịp với câu gì.

      Đó là ký ức duy nhất của , khắc sâu vào trong đầu giống như ác mộng có thực, cơn ác mộng mà bao giờ thoát ra được.

      thể nhớ nổi năm đó còn có ai đứng cạnh mình , cũng nhớ tại sao mình lại đứng ở nơi đó. Chỉ nhớ mùa đông năm ấy thảo nguyên rơi rất nhiều tuyết, nhiều tới nỗi đủ để chon vùi .

      Thân thể cha chôn vùi trong tuyết lạnh, vẻ mặt giống hệt khi còn sống, chỉ có điều gương mặt lạnh như băng, cứng ngắc. Đôi mắt u lục ấy bao giờ mở ra nữa, bao giờ giống như lần đầu tiên săn được con thỏ, người vỗ vai : “ hổ là con trai của ta!”

      A Mộc Đồ cứ thế nhìn phụ thân ngã xuống, người có bất kỳ vết thương nào.

      Sau đó ôm thi thể người hỏi Mạc Tâm Dạ: “Mẹ, sao cha lại ngủ?”

      Mạc Tâm Dạ ôm lấy A Mộc Đồ, cởi áo lông cáo choàng lên người , bao chặt, sau đó vuốt mặt , mỉm cười : “Cha lên trời rồi, mẹ cũng muốn theo chàng đây.”

      “Đừng!” A Mộc Đồ nắm chặt lấy tay Mạc Tâm Dạ, như cảm giác được điều gì đó nên ra sức lắc đầu, kêu to: “Mẹ đừng bỏ Tiểu Đồ!”

      Sau khi đặt nụ hôn lên trán , Mạc Tâm Dạ lấy từ trong người ra khối ngọc nhét vào tay .

      Khối ngọc trắng muốt, to cỡ lòng bàn tay, dưới tuyết trắng nổi lên lưu quang khác lạ. Bên mặt ngọc khắc hoa văn phức tạp, nếu như cẩn thận xem xét có thể thấy chữ “Tâm”.

      Tâm của Mạc Tâm Dạ, Mạc Quân Tâm.

      Mạc Tâm Dạ, mẹ của , là thê tử của Khế Sa Vương, mà Mạc Quân Tâm – ông ngoại của là Hán Thống Vương.

      Mạc Tâm Dạ run run dùng khăn che mắt A Mộc Đồ lại, : “Tiểu Đồ, cầm ngọc bội tìm ông ngoại. Thực xin lỗi, sau này mẹ thể giúp con… Về sau con phải tự mình rồi…”

      “Mẹ!” A Mộc Đồ vội vã muốn kéo khăn ra nhưng lại bị Mạc Tâm Dạ giữ lại.

      “Tiểu Đồ, đồng ý với mẹ, đừng bỏ khăn che mắt xuống, tuyệt đối đừng kéo xuống! Tuyệt đối được nhìn!” Nàng đè nén thanh nỉ non, cắn chặt môi, : “Xin lỗi, con còn như thế mà bắt con phải chịu những nỗi đau này… Nhưng Tiểu Đồ, con phải nhớ kỹ, cha mẹ rất thương con, luôn dõi theo con…”

      “Đừng! Con muốn!” A Mộc Đồ gấp đến khóc ầm lên, nhao vào ngực mẫu thân.

      Mạc Tâm Dạ lại kéo đứng thẳng dậy, siết bờ vai , : “Từ nay về sau, con được khóc nữa!”

      Thanh của người run rẩy nghẹn ngào nhưng lại rất nghiêm khắc, khiến cho dám động đậy nữa.

      “Con đứa bé thông minh!” Mạc Tâm Dạ . “Con nhất định phải… chăm sóc mình tốt…”

      Lời còn chưa dứt, nước mắt trào ra…

      Dặn dò đứa trẻ bốn tuổi phải tự chăm sóc mình là điều đau đớn tới cỡ nào?

      “Mẹ còn cách nào… Tiểu Đồ…” Mạc Tâm Dạ lau nước mắt, hít sâu, : “Mẹ… mẹ muốn ở cạnh cha con, hiểu ?”

      Khăn tay che mắt màu đỏ, đỏ y như máu vậy.

      A Mộc Đồ cắn chặt răng, nắm tay siết chặt, thân thể bé run rẩy như lá mùa thu, mặc dù trong lòng muốn nhưng lại dám kéo khăn tay xuống.

      “Mẹ… mẹ đừng dọa Tiểu Đồ…” Nước mắt ướt đẫm khăn tay. mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt là màu đỏ. run rẩy : “Mẹ, mẹ đừng khóc, con đồng ý với mẹ, con nhất định tự chăm sóc mình. Con nhất định ăn nhiều, nhất định nghe lời Lang Mục đại thúc, chăm chỉ đọc sách…”

      “Xin lỗi con… Thực xin lỗi!” Mạc Tâm Dạ đẩy ra, quay đầu .

      Mạc Tâm Dạ từng bước tới gần trượng phu của mình, dấu chân in mặt tuyết xiêu vẹo…

      Nàng cầm lấy kiếm của Đạt Man, đây là Thượng cổ bảo kiếm có tên là Ngân Kiêu.

      “Mẹ!” Thanh non nớt mà thê lương gào lên.

      Mạc Tâm Dạ cũng quay đầu lại, lạnh lùng : “Tiểu Đồ, con đồng ý với mẹ là tháo khăn xuống rồi đấy.”

      “Tiểu Đồ… kéo khăn tay xuống…” Thanh trẻ con run rẩy.

      Giơ kiếm lên, Mạc Tâm Dạ cắn răng đè nén tiếng khóc, thêm câu nào nữa.

      Màu đỏ như hoa đào mùa xuân rỉ ra từ cổ nàng. Trời đất quay cuồng, hoa đỏ vương đầy nền tuyết…

      Nàng ngã xuống bên người Đạt Man, hay tay ôm chặt lấy trượng phu của mình, tự hỏi biết còn có kiếp sau hay . Hoa nở đầy đất, nở đỏ thẫm xung quanh nàng…

      Tiểu Đồ đồng ý với mẹ là kéo khăn xuống…

      Nhưng khăn bị gió cuốn rồi.

      nhìn thấy máu tươi phun ra từ cổ mẹ mình, so với hoa đỗ quyên nở đầy trong núi càng diễm lệ hơn.

      Trời xanh biến thành xám trắng, nghe thấy gì, ngay cả bi thương cũng cảm nhận được.

      Xung quanh mênh mông, vắng lặng…

      nhớ mình đứng ở đó bao lâu, áo choàng lông cáo thể giúp xua cái lạnh của tuyết trắng. Lúc mặt trời xuống núi, ánh nắng chiều lên nền tuyết đầy máu khiến cho gian như ở trong huyết hải. Khắp nơi đều là màu máu của mẹ

      Trời dần tối, cũng hề có trăng hay sao.

      Gió nổi lớn, nhưng lại mất cảm giác rét lạnh rồi.

      Lòng so với tuyết lạnh còn lạnh hơn, vậy sao còn thấy lạnh được nữa?

      Phụ thân , là Quang Minh Thần, là thần mặt trời của Khế Sa này. Nhưng ai là ánh mặt trời của đây? Ai có thể cứu vớt ra từ đêm đen và sợ hãi đây?

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 67: Ai mới là Vương (hạ)

      Sau đó, khi Lang Mục thúc mang về quê, vẫn mực ngây ngốc gì, giống như bị shock quá mức. Loại bệnh này chỉ chấm dứt sau khi nam nhân tên là Mạc Quân Tâm xuất .

      Mạc Quân Tâm và mẹ đôi lông mày rất giống nhau, thế nhưng khí thế thể nào dịu dàng giống như mẹ được.

      Đây là ông ngoại của , vừa nhìn A Mộc Đồ liền nhận ran gay.

      biết đây có phải là phản ứng của máu mủ tình thâm hay mà chỉ cần liếc nhìn cũng nhận ra.

      nở nụ cười, đây là lần đầu tiên sau khi tận mắt thấy mẹ mình chết , nụ cười mới lại xuất mặt .

      cẩn thận lấy ngọc bội trong ngực ra, đưa cho Mạc Quân Tâm. Mạc Quân Tâm vừa nhìn kinh ngạc, trong mắt đầy đau đớn. Sau đó được mang về Hán Thống.

      Khi ấy, Hán Thống là đế quốc cường đại nhất, đâu có thể so sánh.

      Hoàng cung Hán Thống cực kỳ hoa lệ, cũng nơi nào có thể so sánh được.

      Hán Thống ở phía nam Khế Sa, lúc đến được hoàng cung Hán Thống trờ sang xuân, cũng vừa tròn năm tuổi.

      A Mộc Đồ năm tuổi được Mạc Quân Tâm đưa về Hán Thống, trước khi đưa còn giết chết Lang Mục thúc.

      Lúc đó, A Mộc Đồ đứng ở ngoài cửa nghe được Mạc Quân Tâm , Lang Mục là người của Đạt Man, thể lưu lại.

      Sau đó, nở nụ cười, nụ cười cực kỳ giống với loài hoa hồng hoang dã nở đầy thảo nguyên.

      Mạc Quân Tâm về tới thành Kính An liền thiết yến. Yến hội kéo dài suốt bày ngày bảy đêm.

      Đại yến vô cùng long trọng, chúc mừng Hán Thống thu nạp được lãnh thổ Khế Sa, Mạc Quân Tâm chiến thắng Đạt Man.

      Đây là tình khiến người ta phấn chấn cỡ nào! là vị vương vô cùng vĩ đại của Hán Thống.

      Mà A Mộc Đồ giống như chiến lợi phẩm trong cuộc chiến này. mặc hoa bào, ngồi ở nơi cách Vương tọa cực kỳ xa, cùng với đám con cháu hoàng tộc ngồi cùng chỗ.

      Lúc trước, mẹ từng qua với , ông ngoại là người cơ trí, là người rất hiền dịu.

      Đúng vậy! Cực kỳ cơ trí, cực kỳ hiền dịu!

      “Ngươi vui sao? Sao lại cười?” đứa bé trạc tuổi ngồi ngay bên cạnh mở đôi mắt to đen nhánh ra nhìn .

      A Mộc Đồ liếc nhìn nàng, trả lời.

      “A! Mắt ngươi màu xanh!” Tiểu nữ hài như phát ra cái gì, khỏi kêu lên.

      “Đúng thế à?” thằng nhóc khác ngồi gần đó vội kéo đứa bé ra rồi tiến lên. “A, đúng thế! Y hệt như bảo thạch vậy!”

      “Ta nghe chỉ có quái mới có mắt màu xanh đấy!” Tiểu nữ hài lại .

      “Đúng! Ta cũng nghe thế!” đám con trai xông tới, nhìn chằm chằm vào như nhìn dị loại vậy.

      Đám người chuyện đều là quận chúa, thế tử bên ngoài, bọn nó biết A Mộc Đồ nhưng đám hoàng tử, công chúa lớn lên ở trong cung lại nhận ra .

      là người Khế Sa!”

      “Đúng, là tù binh của Khế Sa!”

      là nô lệ!”

      “Người Khế Sa chính là nô lệ!”

      “Sao lại ngồi đây?”

      “Người Khế Sa chỉ xứng đáng ăn đồ ăn của heo!”

      “Đúng, cút ra ngoài!”

      “Ngươi mau cút , tên đầy tớ này! Cút ra ngoài mau!”

      “Con mắt màu xanh của ngươi là mắt của quái! Cút ra ngoài!”

      Có người bắt đầu đánh , theo tiếng đánh mắng càng lúc càng lớn, người đánh càng lúc càng nhiều.

      A Mộc Đồ co người lại thành đoàn, tay bảo vệ đầu, quyền cước rơi xuống như mưa người nhưng kêu tiếng.

      Bọn trẻ yếu ớt đánh chút mệt mỏi, bắt đầu lại túm tóc của . Rất nhiều bàn tay thi nhau giật tóc làm đau tới mức cảm giác da đầu cũng rách rồi.

      Thế nhưng khóc, hàm răng cắn chặt môi chảy cả máu nhưng khóc, cũng kêu.

      Đúng lúc này, chén canh lớn bị giội thẳng lên người , bốn phía đều lặng ngắt như tờ, quyền cước cũng ngừng, người kéo tóc của cũng rút tay về.

      Đồ ăn rất bẩn, làm bẩn tay chúng nó.

      A Mộc Đồ chuyển thân, chậm rãi ngẩng đầu nhìn. Nước canh từ đầu chảy xuống mặt, đầu tóc rối bời, tóc tán loạn phủ xuống vai, rơi xuống cả dưới đất.

      đứng lên, ai cũng nhìn , nhưng ai gì.

      Đó là đôi mắt sói như lục bảo, lạnh lẽo khiến cho bọn trẻ biết trời cao đất rộng kia phải sợ hãi. Đôi mắt lấp lánh màu lục của tràn đầy tơ máu.

      quét ánh mắt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại người đứa bé trai vẫn cầm nguyên bát canh rỗng tay.

      Đứa bé này cao ngang với , làn da trắng nõn như con , nhưng ánh mắt tỏ ra kinh sợ hay chán ghét như đám trẻ khác mà chỉ có lãnh tĩnh và hờ hững.

      Nó có đôi mắt rất đẹp, đen nhánh như sao sáng bầu trời thảo nguyên.

      “Các ngươi làm gì vậy?” thanh tức giận vang lên, nơi này ầm ĩ thu hút chú ý của Mạc Quân Tâm. tới liền nhìn thấy A Mộc Đồ người bẩn thỉu đầy nước canh cùng với máu đọng mặt.

      Bọn cúi gằm mặt , chỉ có đứa bé tay cầm chén canh kia trấn tĩnh đặt bát lên bàn, yên lặng đứng sang bên, áy náy cũng cúi đầu, chỉ lặng lẽ nhìn A Mộc Đồ vẫn đứng thẳng tại chỗ.

      Mạc Quân Tâm sững sờ, mặt lên chút thần sắc khác thường, sau đó ra lệnh cho thị nữ bên cạnh: “Dẫn nó xuống dưới tắm rửa !” Sau đó gì nữa mà quay người rời .

      Mạc Quân Tâm vừa , bọn trẻ con lại chụm đầu bàn tán. A Mộc Đồ theo thị nữ, lúc qua đứa bé kia còn cùng nó trao đổi cái ánh mắt.

      Vừa rồi sai rồi!

      Đôi mắt kia giống với ngôi sao thảo nguyên mà so với ánh sao còn sáng ngời hơn.

      Về sau, A Mộc Đồ gặp nó thêm hai lần.

      lần trong đại điển, nó ngồi yên tĩnh trong lòng Mạc Quân Tâm.

      Lần thứ hai, nó luyện tập bắn tên, Đó cũng là lần cuối cùng hai người gặp nhau.

      Tay trái của nó khi ấy bọc vải trắng, tư thế kéo cung rất đẹp. Nó cố gắng bắn ra mũi tên, sơn chỗ tay cầm của cây cung bị bợt hết cả màu.

      Lúc đó A Mộc Đồ tới, với nó: “Đưa cung cho ta, ngươi nhìn kỹ vào.”

      rút mũi tên lắp vào cung, động tác thuần thục, tên trúng giữa hồng tâm.

      Đôi mắt đen nhánh lập tức kinh ngạc, sau đó sắc mặt trở nên tái nhợt, trong mắt ra vẻ cam lòng và sợ hãi.

      A Mộc Đồ cười, với nó: “Người Hán Thống, ngày nào đó Khế Sa chứng minh cho các ngươi thấy, ai mới là Vương!”

      Khi A Mộc Đồ quay lưng chuẩn bị rời , nó lên tiếng gọi: “A Mộc Đồ!”

      A Mộc Đồ xoay người, đầu nghiêng nghiêng nhìn , chớp mắt cười.

      “Ta thua ngươi!” Đứa bé kia trừng mắt.

      “Tên ngươi là gì?” A Mộc Đồ hỏi.

      “Mạc Lăng Tiêu!” Đứa bé trả lời.

      A Mộc Đồ nhàn nhạt đáp: “Mạc Lăng Tiêu, ta và ngươi giống nhau.”

      Máu trong người dù có chung gốc nhưng số mệnh lại hoàn toàn khác nhau.

      Hai người bọn , người nỗ lực chỉ vì muốn được người lớn khen ngợi hoặc tự mình tận hưởng cảm giác hơn ngươi; mà người kia là vì sinh tồn.

      Đây là khác biệt từ bản chất.

      con chó được nuôi nhốt sao có thể so sánh với loài sói hoang dã được?

      Sau đó, Mạc Quân Tâm phạm phải sai lầm lớn nhất đời mình.

      Có lẽ vì vẫn còn áy náy với con nên đem Khế Sa cho A Mộc Đồ làm đất phong, cùng cho phong hào “Khế Sa Vương”. Sau đó, để cho Chu Bôn tới đóng quân ở Khế Sa, để Vĩnh Thân Vương phụ tá dạy bảo .

      Hai năm sau, Mạc Quân Tâm vì bạo bệnh qua đời. Con trai là Mạc Thính Niên kế vị.

      Mạc Quân Tâm chết được sáu năm, vào lúc A Mộc Đồ tròn 13 tuổi, giết được Chu Bôn.

      năm sau, A Mộc Đồ mười bốn tuổi bắt Vĩnh Thân Vương làm tù binh.

      năm tiếp theo, mười lăm tuổi, A Mộc Đồ tuyên bố Khế Sa thoát ly cai trị của Hán Thống.

      Chín năm sau, vừa tròn 24 tuổi, A Mộc Đồ mở rộng quân đội, bắt tay trù tính đánh Hán Thống. Cũng vào năm này, Mạc Lăng Tiêu ám sát thất bại, lại vì nữ nhân mà tiến vào trong quân Khế Sa.

      Quả nhiên, có chung dòng máu chảy trong người nên nữ nhân bọn nhìn chung cũng giống nhau.

      Nữ nhân này làm rối loạn bước của cả hai, thế nhưng cũng ngăn được trận chiến này.

      Lại thêm năm nữa, A Mộc Đồ hai mươi sáu tuổi.

      Từ đó đến nay, hai người bọn biết nhau hai mươi năm.

      Trận chiến này cũng đợi hai mươi năm rồi. Đứng ở hai mặt đối lập, trời sinh hai người bọn định là địch nhân của nhau.



      Mạc Lăng Tiêu, ta đợi ngươi hai mươi năm rồi.

      Nếu ngươi là nữ nhân, hai mươi năm này ta biến ngươi thành nữ nhân của ta. Nếu ngươi là nữ nhân, đôi mắt sáng hơn sao trời và hút hồn người của ngươi sau này chỉ được nhìn ta.

      Nếu ngươi là nữ nhân, Mạc Lăng Tiêu, cho dù ta với ngươi là kẻ địch trời sinh, cho dù ta phải giết hết người tài trong thiên hạ để có được ngươi ta cũng buông tay…

      cái liếc nhìn của ngươi là cả thế giới của ta.

      Mạc Lăng Tiêu, ngươi cũng biết, trận huyết chiến này vì ngươi mà ra.

      Nhìn máu rải khắp non sông kia , đó đều là tình cảm tuyệt vọng của ta đối với ngươi.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 68: Chán ghét

      Cuối xuân đầu hạ, sau giờ ngọ, trời cũng quá nóng làm cho người ta có cảm giác buồn ngủ vô cùng.

      Trữ Hạ đem ghế ra nằm trong lương đình ở cuối hành lang, người đắp cái chăn mỏng, thoải mái để gió lùa vào mà ngủ. Gần đây nàng rất mệt, thể xác và tinh thần đều mệt, nàng luôn cảm thấy thiếu ngủ vô cùng.

      giật giật cổ chân, nàng cảm thấy tốt hơn rất nhiều nhưng vẫn hơi đau chút. Đợi chân đỡ hẳn, nàng lại tìm cách rời .

      Con người quả nhiên luôn thay đổi. Rất nhớ những ngày xưa nàng lười biếng biết bao nhiêu.

      Đó là những ngày tốt lành, thế nhưng sau đó sao? Lại bị người ta coi thường.

      Con người luôn mắc sai lầm mà.

      bóng người che khuất ánh sáng.

      Mí mắt nàng nặng nề, thực muốn mở mắt ra nhìn chút nào.

      Người đó động, cũng gì.

      lúc sau, khi nàng mơ màng chìm vào giấc ngủ người kia lại giơ tay ra lay nàng.

      “Ta dậy rồi!” Thanh của nàng rất êm tai nhưng nàng vẫn bực bội mà giơ tay gạt người đó ra.

      bàn tay rất lớn nắm lấy cổ tay nàng.

      Nàng hé mắt nhìn, ngoài dự đoán, quả nhiên là Mạc Lăng Tiêu.

      Lưng đưa về phía ánh sáng nên nàng cũng thấy nét mặt .

      “Có người muốn gặp nàng.” Thanh của bình thường, nghe ra cảm xúc gì.

      “Ồ.” Trữ Hạ miễn cưỡng ngồi dậy. Ăn nhờ ở đậu nên nàng thể nghe lời người ta được. Đừng là gặp người, cho dù muốn thế nào cũng được. Nàng có thể làm gì chứ?

      nắm cổ tay nàng buông. Trữ Hạ nhìn tới tay , cũng gì, chỉ ngáp thêm cái và đứng lên.

      Chân vừa định hạ xuống, nàng bị bế lên.

      Theo phản xạ, nàng ngẩng đầu nhìn , ngẩn người, dám động đậy.

      Nàng yên tĩnh như con mèo ở trong ngực , để mặc tùy ý ôn y. Nàng cảm thấy tay có chút cứng ngắc.

      Nàng nghe thấy nhịp tim đập của , tiếng tim đập vốn thể lừa được người khác.

      xuyên qua hành lang gấp khúc và tiến vào chính sảnh, ánh sáng bên ngoài chói chang khiến Trữ Hạ phải mất lúc mới nhìn người ở đây.

      ngờ lại là Tần Thiên Sinh.

      Tần Thiên Sinh thấy cảnh diễn ra trước mắt hơi ngây ngốc, Mạc Lăng Tiêu ôm nàng cũng có ý định buông ra.

      Mạc Lăng Tiêu ôm nàng thẳng đến chỗ ngồi, đặt nàng ngồi lên đùi , ôm lấy eo nàng, : “Tần công tử, đây là chính là Hạ Trữ công chúa sao?”

      Tần Thiên Sinh thu lại vẻ thất thần, phức tạp nhìn Trữ Hạ, đáp: “Phải. Bệ hạ xin thứ cho Tần mỗ lắm miệng, xin hỏi bệ hạ làm sao tìm được công chúa Hạ Trữ?”

      “Đương nhiên là…” Mạc Lăng Tiêu dừng chút, cúi đầu nhìn Trữ Hạ, cười : “Đương nhiên là công chúa điện hạ tự chạy tới chỗ ta đấy, có đúng ? Hạ Trữ công chúa?”

      Trữ Hạ ngẩn ngơ, bị vỗ lên lưng lập tức đáp: “Phải.”

      Mạc Lăng Tiêu mặt biểu cảm vuốt cái lưng cứng ngắc của nàng, lại : “Tần công tử, có cần xác minh lại ?”

      Tần Thiên Sinh lạnh lùng nhìn Trữ Hạ, : “Tại hạ chỉ muốn hỏi câu. Công chúa, còn nhớ tới người bị đâm bị thương rồi vứt bỏ lại ở ngoài núi hoang ?”

      Trữ Hạ run rẩy, mặt cúi gằm, hai mắt nhìn chằm chằm vào ống tay áo thêu hình rồng màu vàng của Mạc Lăng Tiêu, gì.

      “Thương thế của rất nặng, suýt chút nữa là chết rồi.” Tần Thiên Sinh lạnh nhạt cười : “Đương nhiên những cái này có thể thấy chẳng làm công chúa bận tâm đâu… Công chúa rất được bệ hạ sủng hạnh đấy.”

      Mạc Lăng Tiêu nở nụ cười, nắm lấy cả hai tay Trữ Hạ, đáp: “Bổn vương là… rất thích Hạ Trữ công chúa. Nhưng… nếu Lôi thừa tướng phái binh tới đây theo minh ước, bổn vương có thể bỏ xuống nữ nhân thích của mình.”

      “Thế đa tạ bệ hạ!” Tần Thiên Sinh mặt biểu tình.

      có gì… Chẳng qua chỉ là nữ nhân…” Mạc Lăng Tiêu khẽ cười. “Tuy đẹp đẽ mỹ lệ nhưng rồi cũng có ngày già yếu, sao có thể so được với quốc gia xã tắc. Chỉ có Lôi thừa tướng nặng tình như thế, làm bổn vương cảm thấy bất ngờ.”

      Ngón tay Tần Thiên Sinh hơi co lại, đáp lời: “Lôi gia là trung lương nhiều đời, tuy cùng tiên vương phát sinh nhiều hiểu lầm nhưng hôm nay, thân vẫn là bề tôi nên cũng thể tránh khỏi trách nhiệm với quốc gia xã tắc. Hạ Trữ công chúa là hoàng tộc Bang Thập, Lôi gia phải có nghĩa vụ bảo hộ.”

      “À, ra là vậy…” Mạc Lăng Tiêu như hiểu ra, cười : “Nhưng sao trẫm lại nghe Lôi thừa tướng truy nã công chúa?”

      Tần Thiên Sinh cắn răng trả lời: “Đây là tình nội bộ của Bang Thập, thứ cho Tần mỗ tiện trả lời!”

      “Được, cũng sao mà.” Mạc Lăng Tiêu hơi nhướn mày, ôm Trữ Hạ đứng lên, cười : “Trẫm và Lôi thừa tướng đều có nhu cầu của riêng mình, khi nguy ngập của Hán Thống qua , trẫm trả công chúa về.”

      “Bệ hạ minh!” Lúc Mạc Lăng Tiêu sát qua người, Tần Thiên Sinh gật đầu tiếp. “Hai mươi lăm vạn đại quân Bang Thập tới sau ngày nữa.”

      “Tốt.” Mạc Lăng Tiêu cười khẽ, lại ôm Trữ Hạ rời khỏi đại sảnh.

      Lúc qua, Tần Thiên Sinh thấy bàn tay Trữ Hạ nắm chặt vạt áo của Mạc Lăng Tiêu, chặt tới nỗi các ngón tay trở nên trắng bệch.

      Mặt trời chói chang bên ngoài chiếu thẳng vào mắt làm người ta đau đớn muốn rơi lệ.

      phải lúc bi thương trời mưa sao? Có phải đến tư cách bi thương nàng cũng thể có?

      Vượt qua hành lang gấp khúc, đến đình viện cuối cùng, Mạc Lăng Tiêu đặt Trữ Hạ ngồi lại ghế. Nàng cắn răng, mệt mỏi co thành đoàn, cũng khóc.

      “Hận ta ?” đứng ở bên cạnh nhìn nàng, nhàn nhạt hỏi.

      Trữ Hạ thôi cắn răng, thoáng chốc sau cười thành tiếng.

      Tiếng cười khàn khàn còn khó nghe hơn cả khóc.

      “Ta nhục nhã nàng như thế, nàng có hận ta ?” mỉm cười, từ cao nhìn xuống nàng, ánh mắt lạnh như băng.

      “Ta buồn cười chết mất. Có thể đổi ta để lấy thắng lợi của Hán Thống, ngươi còn quan tâm ta có hận ngươi ư?” Trữ Hạ cũng cười, thế nhưng lại được thản nhiên như .

      Nụ cười của càng tươi đẹp, lắc đầu: “ quan tâm.”

      “Vậy nên ta cũng hận ngươi.” Nàng tự ôm lấy mình, giữa mùa hè mà sao nàng thấy rét lạnh.

      Mạc Lăng Tiêu chớp mắt: “ làm cho người ta kinh ngạc. Chung Trữ Hạ phải người ghét ràng sao?”

      Trữ Hạ trả lời, lẳng lặng co người nằm ghế tựa. Sợi tóc đen rủ xuống từ cổ nàng chảy qua vai, lọt vào cổ áo mở rộng, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt.

      “Giống như…” Mạc Lăng Tiêu chắp hai tay sau lưng, vẫn cười. “Giống như nàng từng dùng trâm đâm Lôi Nhược Nguyệt bị thương… Có phải nàng cũng rất muốn đao giết ta hay ?”

      muốn.” Trữ Hạ miễn cưỡng nhắm mắt lại. “Ta hận ngươi.”

      Vì hai mắt nàng nhắm nghiền nên nàng chứng kiến được cảm xúc trong mắt khi nghe câu đó.

      Thanh của nàng rất , rất mệt mỏi: “Ta chỉ cảm thấy rất chán ghét ngươi. phải hận, mà là chán ghét, buồn nôn, đáng ghét.”

      “Như vậy… cũng tốt…” Thanh của mơ hồ, miệng cười mà lại giống như cười.

      Sau đó rời .

      Gần đây luôn phát ra thanh , thế nhưng tại Trữ Hạ lại nghe thấy tiếng rời .

      Nàng mở mắt nhìn, thấy sân xanh biếc tràn ngập vẻ hoang vu.

      Đúng thế. Như thế cũng tốt.

      Nàng cần trốn để tìm Lôi Nhược Nguyệt nữa.

      Thanh côn trùng kêu vang giữa trưa hè thể xua được cảm giác gấp gáp của chiến tranh.

      Thần thái của đám người hầu lại hành lang đều rất vội vàng.

      Chiến tranh tới nhanh hơn so với nàng nghĩ. Mà cách nàng gặp lại Lôi Nhược Nguyệt cũng khác xa với tưởng tượng của nàng.

      Mệt mỏi hai ngày, cũng vào buổi trưa nắng ấp áp, Trữ Hạ vẫn nằm ghế tựa, nghe thấy thanh náo động từ xa truyền tới, sau đó ngay cả mặt đất cũng rung chuyển từng hồi.

      Chiến tranh rồi.

      Nàng ở giữa chiến tranh nhưng lại cảm thấy nó chẳng ảnh hưởng gì tới mình cả. Nàng híp mắt, ôm lấy người, lẳng lặng nghe thanh ve kêu càng lúc càng giống với thanh bạo động.

      Thầy giáo từng , xử thế sợ hãi là loại khí độ, gặp nguy loạn là loại khí phách.

      Thấy giáo từng vuốt tóc của nàng , Lôi Nhược Nguyệt có thể gặp nguy loạn hay còn chưa biết, nhưng Hạ Trữ công chúa con phải học tập nhiều ở khí độ xử thế sợ hãi của .

      Trữ Hạ nằm yên tĩnh, cảm giác được cả gió lướt qua làn da, thậm chí mũi còn ngửi được mùi thuốc súng theo gió truyền tới.

      Thầy giáo, thế này có thể coi là gặp nguy loạn rồi đúng ?

      Nếu như biết khí phách gặp nguy loạn này phải cần trải qua những cái kia mới có thể tu luyện thành thà nàng luyện còn hơn…

      Trong lúc nhất thời, nàng biết mình muốn Mạc Lăng Tiêu giữ được thành hay muốn thành bị công phá nữa.

      hồi trời long đất lở, dường như còn có cả đá lớn từ trời rơi xuống vậy.

      Lúc còn trong quân Khế Sa nàng được nghe tới loại vũ khí gọi là máy bắn đá, chuyên dùng để công thành, biết có phải cái này hay ?

      Trữ Hạ nhếch miệng cười, bên tai chợt truyền tới thanh cột gỗ bị gãy…

      “Trữ Hạ!” Sau đó là tiếng kêu khủng hoảng như xé tâm liệt phế vang lên.

      Nàng sững sờ. Là Mạc Lăng Tiêu?

      Ha ha, phải ảo giác đấy chứ? Sao có thể dùng giọng điệu đó để gọi nàng được? còn gọi nàng như thế lâu lắm rồi…

      Trữ Hạ thở dài, mắt mở ra liền tổng thấy mái đình đột nhiên sụp xuống, nàng mới chỉ ngây người thoáng, trước mắt trở thành màu đen.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :