1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng Vũ Chiến Ca - Ẩn Liên ( Hoàn - 93 chương )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 59: Khoảng cách chỉ là cái xoay người

      Lưu Tịch nheo mắt, giơ tay lên chắn trán để ngăn ánh sáng chói mắt.

      Xe ngựa dát vàng, quanh thân khảm nạm bảo thạch, tùy tiện cạy ra khỏa cũng thấy là trân phẩm. Màn xe làm bằng lụa đông châu, trần xe gắn con đại điểu màu đỏ đậm biết điêu khắc ra từ cái gì, dưới ánh mặt trời tất cả đều sáng lòa.

      Đây là xe tám ngựa kéo, từ miệng của tên phá gia chi tử Gia Long các xe ngựa khác trong sơn trang đều thế này.

      Được rồi, cứ coi như xe Hoàng Kim , nhưng sao phía sau còn có thêm cái xe bốn ngựa kéo nữa?

      Bại gia Gia Long đáp, bởi vì đại thiếu gia khi ăn mặc ngủ nghỉ đều phải có người hầu hạ.

      Lưu Tịch rốt cuộc nhịn được, mắt híp lại thành đường , : “Vậy ngươi ngồi xe ngựa của ngươi, ta cưỡi ngựa là được rồi!”

      được!” Gia Long nhảy dựng lên. “Ta muốn theo ngươi vào giang hồ.”

      “Giang hồ cái đầu ngươi.” Lưu Tịch dù tính tình ôn hòa cũng nhịn được tiểu tử như đàn bà này nữa, giá có thể đao giết chết là tốt nhất.

      , , !” Gia Long lắc đầu như trống bỏi. “Ta là thân thể của ngươi tuy khôi phục rồi nhưng đại phu thể vận động kịch liệt. Ngươi xem bộ dáng này của ngươi, dù ngươi trêu chọc người khác người ta cũng tới làm phiền ngươi. Cho nên bổn thiếu gia phải theo bảo vệ ngươi.”

      “…” Lưu Tịch gượng cười, dùng cái xe dát vàng này bảo hộ sao? Chẳng khác nào dõng dạc với cả thiên hạ: tới cướp ta , tới đây cướp ta ! tới trêu chọc cái thứ này mới là chọc mắt người ta . Đến lúc đó còn biết ai bảo vệ ai.

      Ánh mắt Lưu Tịch nhìn tới dáng người gầy gò kia, bắt chước : “Bổn thiếu gia mới bảo hộ ngươi ấy…”

      “Này!” Gia Long vui, kéo Lưu Tịch lại, rút ra thanh kiếm giấu dưới gầm xe, đắc ý : “Nhìn , vũ khí ta cũng chuẩn bị rồi đây.”

      Kiếm dài chừng sải tay, rèn bằng thép, chuôi dát vàng, phần đuôi treo kiếm tuệ màu vàng kết hình Phượng Hoàng, xem giá trị cũng phải thấp. Thế nhưng giá trị nhất phải là vỏ kiếm.

      Vỏ kiếm vô cùng hoa lệ, dùng vàng bọc lấy tử tinh thạch, mỗi đầu đều khảm phỉ thúy màu bích lục… hợp tới tác phong phàm tục của Gia Long thiếu gia này.

      Dùng cái này bảo vệ sao? gây phiền toái cảm ơn rồi.

      Lưu Tịch nhìn vẻ mặt hí hửng của Gia Long, khỏi thở dài, sau đó gì nữa mà chỉ ngồi yên xe ngựa.

      Gia Long tính tình như trẻ con, xe ngựa vừa rời khỏi sơn trang lập tức trở thành con khỉ vô cùng hưng phấn, mãi sau mới xoa mắt chìm vào giấc ngủ. Cũng may xe ngựa rất lớn, tùy ý lăn lộn thế nào cũng được.

      Mặc dù vật tùy thân của Gia Long luôn là vàng sáng chóe lóe nhưng may mà quần áo của như thế. mặc bộ đồ màu lam thêu chỉ kim tuyến được làm từ tơ lụa thượng đẳng khiến cho cả người thân thanh nhã, tuyệt có chút dung tục nào như sở thích tiền bạc của . từ từ nhắm lại hai mắt như ngủ rồi, gò má hồng hồng rất đáng .

      Lúc tỉnh làm cho người hận thể bóp chết , nhưng lúc ngủ làm người ta vô cùng thích, giống hệt nàng.

      Hai tay Lưu Tịch vươn ra, định chạm vào mặt , nhưng sau đó cứng người lại, vội vàng rụt lại.

      điên rồi. Trong đầu toàn là hình ảnh của nàng, giờ nhìn người khác cũng thành nàng…

      Trữ Hạ… Trữ Hạ…

      nâng rèm xe ngựa lên, thò đầu ra, nhàng hít thở.

      Thực đau.

      Nhớ nhung người ra đau lòng đến thế.

      Ngươi đứng nhìn nơi xa, lại biết ta vẫn luôn đứng sau lưng ngươi.

      Lan Lợi Tư từng với như thế, lúc đó hiểu, giờ hiểu rồi.

      Đây là thứ tình tuyệt vọng, có kết cục, thể quay đầu.

      Vốn tưởng rằng gặp đau, nhưng ra vẫn đau như cũ. Chỉ cần nghĩ tới thôi cũng muốn khóc rồi.

      Cho nên, Lan Lợi Tư, ngươi nhìn , ta cũng gặp báo ứng rồi.

      Trời xanh mây, cỏ cây thơm nồng, côn trùng kéo nhạc rền rĩ, trời cao và xa làm người ta có cảm giác khoáng đạt vô cùng.

      “Trữ Hạ, tỷ nhìn đoàn xe kia xem!” Lâm Phong trong ngực Trữ Hạ thức dậy, tay chỉ về hướng.

      lễ phép. Phải gọi ta là tỷ tỷ.” Trữ Hạ gõ cái, rồi bỏ qua ánh mắt u oán của nó mà nhìn sang hướng nó vừa chỉ.

      Mẹ kiếp. Là cục vàng di động đấy.

      “Rêu rao như thế mà sợ bị cướp nhỉ?” Trữ Hạ nguyền rủa.

      “Thổ phỉ Khế Sa nhiều lắm sao?” Lâm Phong hỏi.

      nhiều lắm.” Trữ Hạ trả lời, thủ đoạn thống trị của A Mộc Đồ rất tốt. “Đệ có nhìn thấy con chim to to màu đỏ nóc xe kia ?”

      Lâm Phong cười lạnh: “ tỷ ngốc tỷ còn nhận, đó phải chim to, là phượng hoàng đấy.”

      Trữ Hạ gõ liên tiếp mấy cái: “Lễ phép! Lễ phép!”

      Đội xe tới trước mắt Trữ Hạ, đường cũng lớn nên Trữ Hạ vỗ vỗ Tiểu Tam, nhường đường cho họ.

      Ngoài trừ bên ngoài trang trí xoa hoa chói mắt, toàn bộ xe này cũng được trang hoàng hoa lệ.

      “Oa, bảo thạch kia đẹp!” Trữ Hạ tán thưởng.

      Xuyên Trữ thích nhất những thứ thế này, nếu nạy xuống viên cho , nhất định rất vui vẻ.

      Chỉ là… Nghĩ tới , Trữ Hạ ngẩng đầu thở dài… Nàng còn có thể tìm được ư?

      Thanh thở dài của nàng rất nhưng Lâm Phong vẫn cảm thấy, lườm nàng cái: “Tỷ thích những đồ này sao? Nhà của ta có rất nhiều, trở về rồi ta đưa tỷ ít.”

      Cúi đầu nhìn Lâm Phong, Trữ Hạ vuốt vuốt tóc nó, cười: “Ngoan lắm. Con ta có hiếu.”

      “Ngươi gọi ai là con?” Khuôn mặt nhắn của Lâm Phong đỏ bừng, gạt tay Trữ Hạ ra, cả giận mắng: “Ta phải con chó , đừng có sờ đầu ta nữa!”

      “Ta thích sờ sờ đấy!” Trữ Hạ cười ha ha, tiếp tục vò cái đầu của nó.

      Lúc xe ngựa chạy qua, nàng cười rất tùy ý.

      Lưu Tịch mạnh mẽ ngẩng phắt đầu lên, lông mi run rẩy.

      Sau đó lại chậm rãi rủ xuống, cười rộ lên tự giễu mình.

      hết thuốc chữa rồi, ngay cả thanh mà cũng có thể tưởng tượng thành nàng.

      đời đơn, đàn gãy tình sầu, hoa có biết hay chăng?

      Đến chạng vạng tối, Trữ Hạ và Lâm Phong tới được huyện thành , thuê khách sạn ngủ qua đêm.

      Lúc gọi món ăn, Trữ Hạ hỏi tiểu nhị: “Từ đây tới Phiên thành còn bao xa nữa?”

      Tiểu nhị cười đáp: “ xa lắm. Từ nơi này, cứ về hướng đông nam, ba, bốn ngày là tới rồi. Nhưng chỗ đó bây giờ có chiến , hơn nữa tại Hán Thống và Khế Sa trở mặt rồi, hai vị muốn tới đó sao?”

      Trữ Hạ thoáng nhìn Lâm Phong, Lâm Phong quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Trữ Hạ nhíu mày rồi với tiểu nhị: “Chút nữa mang đồ ăn lên phòng là được.”

      “Được rồi khách quan, gian phòng của ngài ở lầu , xin mời.” Tiểu nhị nhanh nhẹn vắt cái khăn lên vai, vội vàng dẫn nàng .

      Đêm đen, gió mạnh, tốt để giết người.

      Lại , trời đêm hôm nay tuy mây đen nhưng chút ánh trăng cũng có.

      Ngọn đèn lập lòe lúc tối, lúc sáng.

      Trữ Hạ nằm xuống, cũng tắt đèn.

      Lâm Phong nằng nặc đòi ngủ ở phòng khác, muốn ngủ chung với nàng, nam nữ thụ thụ bất thân.

      Nàng là con ngại, lại làm như bị nàng sỗ sang vậy.

      Nghĩ tới đây, Trữ Hạ phì cười.

      Nàng xuống giường, đẩy cửa sổ ra, hồi gió mát lùa vào làm từng lỗ chân lông giãn nở hết cỡ. Nàng híp mắt, biểu lộ thích thú như vuốt ve con mèo.

      Bỗng đạo nhân ảnh xuyên qua sân dưới lầu, biết là khách nhân hay là chủ quán.

      Bầu trời dù có trăng nhưng trong khách sạn vẫn đốt ngọn đèn dầu.

      Trữ Hạ ngồi vào trước bàn, rót chén nước, nhìn ánh sáng ngọn đèn hắt nước, trong lòng run rẩy.

      Năm nàng mười lăm tuổi, phụ vương nhận được bốn cái chén quỳnh ngọc bằng phỉ thúy. Lúc ấy Trữ Hạ muốn, Xuyên Trữ cũng muốn, thế nên hai người sau khi thương lượng bèn chia đôi.

      Đêm hôm đó, bọn nàng còn trộm vò rượu, kéo Lôi Nhược Nguyệt tới, thêm Tử Vụ lúc ấy cũng chạy tới, bốn người cùng uống rượu trong hậu hoa viên.

      Ngày đó ánh sao lấp lánh như đom đóm đầu, mỗi người đều uống rất nhiều. Nằm bãi cỏ, mùi rượu cùng với hương hoa mùa xuân quyện lại với nhau, cùng với mùi hương nhàn nhạt người tiến vào lòng nàng. Khi đó, ánh mắt dịu dàng làm mọi thứ đều ảm đạm thất sắc.

      Ánh sao phản chiếu trong chén bích lục, so với cây trúc mùa hè trong vườn càng xanh hơn.

      Sau đó, hôn nàng, giống như hương hoa phiêu tán trong đêm.

      Tay Trữ Hạ trượt lên môi… Hôm nay chỗ này sớm còn khí tức của nữa rồi.

      Bỗng nhiên ngọn đèn phập phù, ở cửa ra vào xuất bóng dáng, nàng còn chưa kịp đứng dậy tên mặc đồ đen đẩy cửa phi vào.

      Nàng thấy rút đao, chỉ thấy lưỡi đao lóe lên dưới ngọn đèn yếu ớt làm nàng phải nheo mắt lại.

      Nhưng nàng cũng phải lần đầu trải qua chuyện này, vì thế thanh thể nhanh lùi về sau, rút ra đoản kiếm giấu ở đầu giường. Còn chưa quay đầu lại nghe thấy tiếng gió rít bên tai, nàng tranh thủ thời gian hạ thấp người xuống, đoản kiếm vung ra. Tiếng vũ khí va vào nhau leng keng, chấn động mạnh tới nỗi nàng suýt buông kiếm.

      Trữ Hạ chật vật nhảy sang bên, vừa đứng vững người kia lại giết tới.

      Mạc Lăng Tiêu chỉ dạy nàng tấn công, tấn công mới là cách phòng thủ tốt nhất. Bởi với sức lực của nàng thể nào phòng thủ nổi trước sức tấn công của nam nhân, cho nên nàng chỉ có thể thừa dịp bất ngờ tấn công mới có cơ hội thắng.

      Mà bây giờ đối phương lại muốn giết nàng, mỗi đao đều là sát chiêu, nàng phải trốn thế nào đây?

      Đối phương lại chém tới, Trữ Hạ thể trốn kịp, chỉ có thể vung kiếm lấy cứng đối cứng. có gì bất ngờ xảy ra, hổ khẩu chấn động, đoản kiếm trong tay nàng rơi xuống, nàng chật vật ngã ngồi xuống đất.

      Ngọn đèn bị đao phong hắt tới, bùng lên sáng ngời, như thể tùy thời có thể tắt .

      Hắc y nhân từng bước tới gần, hai mắt lạnh lẽo, toàn thân đều là sát khí.

      đứng trước người của nàng, lưng quay về phía ánh sáng, ánh vàng ám quanh thân . Trữ Hạ nhìn thấy ràng cả gân xanh nổi lên bàn tay cầm đao của .

      Đêm yên tĩnh tới mức nàng có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình.

      Dưới lầu có chút động tĩnh nhưng rất , Trữ Hạ cũng mong nó có thể cứu mình.

      Đại đao lại vung lên, bản năng cầu sinh trước khi chết của nàng cuối cùng cũng bùng phát. Trữ Hạ lắc mình, lảo đảo thoát khỏi nhát chém kia, hướng chạy ra ngoài cửa.

      Ai ngờ vừa tới cửa ra vào nàng lại vấp ngã, thân thể va vào vách tường ngoài hành lang.

      Trong miệng rên lên tiếng, nàng quay đầu nhìn lại. Hắc y nhân kia cũng gấp, quay đầu lại, mang theo đao về phía nàng.

      Chân của nàng dường như bị thương, đứng lên cũng nổi… Nàng từng chút lùi tới góc tường, cuối cùng cũng trốn được nữa.

      Nàng ngẩng đầu, cười sầu thảm.

      Hôm nay Chung Trữ Hạ nàng lại chết ở đây, trong tay gã sát thủ che mặt, là hy sinh quá vinh quang rồi.

      Mặc dù chết có chút đáng tiếc, nhưng tốt xấu gì cũng phụ đêm khuya gió mát giết người này rồi.

      Ha ha ha ha…

      Nàng bật cười.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 60: Gặp lại Lăng Tiêu

      Đại đao được ngọn đèn phản quang, tên hắc y nhân chậm rãi giơ đao lên.

      Ánh sáng lóe lên, nàng nhắm mắt lại.

      Mặc dù sợ chết, thế nhưng lúc cái chết đến nàng lại sợ đấy.

      Sợ chết mất mặt, thế giới này có ai sợ chết đâu? Chỉ là có nhiều kiểu chết, lúc này nàng cũng còn thời gian để nghĩ xem chết thế này với nàng có phải chuyện may mắn hay ?

      Sau đó, thanh xuyên vào da thịt vang lên, thứ chất lỏng nóng ấm phun lên mặt nàng.

      “Keng!” Tiếng kim loại rơi xuống.

      Xong rồi sao? Sao nàng thấy đau?

      Trữ Hạ cẩn thận mở mắt ra. khuôn mặt bị che kín chỉ hở ra hai mắt trợn ngược đổ gục xuống người nàng. Nàng giơ hai tay ra đẩy, còn gọi khẽ tiếng.

      Hắc y nhân ngã xuống bên chân nàng, lúc nàng nàng mới thấy Lâm Phong đứng ở phía sau, toàn thân cứng đờ.

      Tay Lâm Phong còn nắm chặt đoản kiếm của nàng, đoản kiếm xuyên qua người hắc y nhân từ sau lưng ra trước ngực .

      Chất lỏng ấm nóng vừa nãy chính là máu từ lồng ngực phun ra.

      Sắc mặt Lâm Phong tái nhợt, thở hổn hển. Trữ Hạ cắn răng đứng dậy, đẩy hắc y nhân ra, tay kéo , : “ mau!”

      Hai người chạy từ cầu thang tới hậu viện, ngọn đèn dầu lay lắt dần dao động mạnh hơn.

      Lôi Tiểu Tam từ trong chuồng ngựa ra, Lâm Phong vừa chạy ra mở cửa mũi tên bắn xẹt qua tai Trữ Hạ.

      Bọn họ bị phát rồi.

      “Mau lên đây!” Trữ Hạ cúi người kéo Lâm Phong lên, Tiểu Tam hí vang tiếng và tung vó bỏ chạy.

      Chung quanh có người bao vây, cũng may số lượng nhiều, thừa dịp đêm tối nên Tiểu Tam dễ dàng xông ra ngoài.

      Sau lưng vẫn có người lén bắt tên, Trữ Hạ dán chặt người vào Lâm Phong để bảo vệ nó. Cũng may tốc độ của Tiểu Tam rất tốt nên cuối cùng nàng cũng có thể tìm được đường sống trong mạo hiểm. Chạy được bao lâu, sau lưng còn thanh huyên náo nữa.

      “Xin lỗi.” Trữ Hạ xoa xoa đầu Lâm Phong. Nàng trách cứ chính mình, sao có thể chủ quan, quên rằng mình cũng bị người ta đuổi giết, theo nàng nó cũng bị liên lụy.

      Lâm Phong sững sờ, sau nửa ngày mới : “Những người kia… là đuổi theo đệ đấy.”

      “Sao” Trữ Hạ lắp bắp kinh hãi.

      xin lỗi, đệ tưởng cắt đuôi được chúng rồi.” Lâm Phong thấp giọng . Trời tối nên mọi biểu của nó đều được giấu vào bóng đêm.

      “Bọn …”

      “Bọn muốn tới bắt ta.” Lâm Phong .

      Trữ Hạ hồi tưởng lại, vừa rồi mấy tiếng ồn ào kia hình như đúng là tiếng Hán Thống.

      “Sao bọn chúng lại muốn bắt đệ?” Nàng hỏi.

      “Bắt đệ để uy hiếp mẹ đệ và Tứ thúc.” Thanh của Lâm Phong rất , sau đó yên lặng hẳn. yên lặng này nên xuất người đứa trẻ bảy tuổi. “Thả đệ ra thôi, cùng đệ tỷ cũng bị liên lụy đấy.”

      thả.” Trữ Hạ ôm chặt nó.

      Ban đêm lạnh. Nàng chỉ có mình, cái ôm này làm nàng thấy ấm áp hẳn.

      “Trữ Hạ…” Thanh Lâm Phong hơi run rẩy.

      “Phải gọi tỷ tỷ. Thực biết lễ phép.” Trữ Hạ lấy từ trong bọc hành lý ra cái áo choàng bọc cả hai người lại, tiếp: “Sắp tới Phiên thành rồi, cố gắng chút.”

      “Ừ!” Lâm Phong gật đầu, thanh nức nở, thò tay đến trước ngực, ôm chặt tay Trữ Hạ.

      kinh hãi là giả dối. Sớm đoán được Lâm Phong phải đứa trẻ bình thường, nhưng ngờ lại phức tạp đến nhường này.

      Nhưng sao, dù sao bây giờ nàng cũng thể bỏ lại nó được.

      Hai người chạy suốt đêm dám dừng lại. Sáng sớm ngày tiếp theo, khi mặt trời dần lên xua tan đêm đen và giá lạnh, làm cho lòng người cũng cảm thấy chút hi vọng.

      Hi vọng là thứ rất quan trọng, nhất là với đứa trẻ.

      Cho nên suốt đường Trữ Hạ luôn cổ vũ , dù những lời này nàng cũng thể tin nổi.

      Nhưng ít ra cũng phải cố mà sống. Nó còn trẻ như thế, nên sống sót đấy.

      Càng tiến vào địa phận Hán Thống càng cảm thấy dân chúng lầm than.

      Tràng cảnh khốc liệt đó làm cho người ta căn bản dám vào ở trong thành.

      suốt ngày đêm, Trữ Hạ cũng cho Lâm Phong biết chân mình bị trật. Vốn chỉ là đau đớn , nhưng suốt chặng đường dài cưỡi ngựa, tại đau vô cùng.

      Đêm xuống, Trữ Hạ dựng tạm cái lều ở bên ngoài thành. Lâm Phong những hái về rất nhiều quả dại mà còn bắt được con gà rừng.

      Mùa hè tốt, vạn vật sinh sôi nảy nở rất nhanh.

      Trữ Hạ cái khác dám , nhưng khả năng nướng gà rất tốt. Quả dại có vị hơi chat, nàng vẫn cố ép ra chút nước tẩm lên gà. bất ngờ, gà nướng xong lại có mùi hương thơm ngát, vị ngon thần kỳ.

      Gương mặt Trữ Hạ nửa đen nửa trắng, nhễ nhại mồ hôi, tóc tai tán loạn, thế nhưng biểu lộ lại rất chuyên chú, rất đẹp mắt.

      Lâm Phong nhìn nàng, : “Trữ Hạ, sau khi đưa ta về rồi, tỷ đừng nữa nhé!”

      “Hả?” Nàng ngẩng đầu, hai mắt sáng như sao.

      Lâm Phong lơ đãng nhìn tới chiếc nhẫn tay nàng, tiếp: “Nếu như có chuyện gì quan trọng sau khi đưa ta tới Phiên thành, tỷ cũng ở lại .”

      Trữ Hạ giật mình, cười đáp: “ được. Ta có chuyện quan trọng lắm.

      “Ừm.” Lâm Phong cúi đầu xé miếng thịt gà ăn ngấu nghiến.

      Trữ Hạ vò đầu , cười: “ nỡ xa ta hả?”

      Lâm Phong hề phản kháng, chỉ liếc nhìn nàng, : “Đúng thế, được ăn gà nướng ngon thế này nữa.”

      “Vậy ăn nhiều vào!” Trữ Hạ cười như gió xuân.

      Lâm Phong lặng lẽ ăn đùi gà Trữ Hạ đưa cho, chợt nghe thấy tiếng vang ở đằng xa.

      Trữ Hạ cảnh giác kéo Tiểu Tam uống nước ở bờ song lại, tay nắm chặt đoản kiếm.

      đống lửa chiếu sáng bóng dáng của vài người từ trong rừng ra. Khi họ tới gần mới phát ra đó là binh sĩ Hán Thống, xem ra là binh lính tuần tra gần đây.

      Tiểu đội trưởng trẻ tuổi tuốt đằng trước thấy Trữ Hạ và Lâm Phong cũng hoảng sợ, ngẩn người lúc rồi mới hỏi: “Các ngươi là ai?”

      Lâm Phong còn chưa kịp mở miệng, Trữ Hạ bèn dùng tiếng Hán Thống đáp: “Dân chúng!”

      Lâm Phong đưa mắt nhìn trời, làm gì có dân chúng nào nửa đêm về nhà mà còn dắt ngựa ra đây nướng gà ăn vậy?

      Sĩ quan kia đánh giá nàng từ xuống dưới, tay nắm trường thương hề buông lỏng.

      Lâm Phong nắm lấy tay Trữ Hạ, với sĩ quan kia: “Vì chiến loạn nên ta và tỷ tỷ tới Phiên thành gặp người thân, mới ngang qua nơi này.”

      Trữ Hạ tỏ thái độ gì, chỉ nhìn Lâm Phong. Tiểu tử này tới thời điểm mấu chốt đúng là phong độ bất phàm.

      “Tỷ tỷ?” Sĩ quan trong lòng còn do dự nhưng nhàng thở ra. nữ nhân và đứa trẻ con cùng con ngựa có thể có uy hiếp gì được.

      “Đúng vậy, để tiện ra ngoài nên đành giả nam.” Trữ Hạ gật đầu, đưa lỗ tai cho xem, còn cố gắng nháy mắt cái. “Đại nhân xem, người ta là con đấy.”

      “Các ngươi tới phiên thành gặp ai? Chỗ đó tại đều là nơi đóng quân của quân sĩ đấy.” Sĩ quan cau mày hỏi.

      Lâm Phong ngừng chút rồi : “Đại nhân Lưu Xa Thăng.”

      Sĩ quan sững sờ. Đại danh của Lưu Xa Thăng đại nhân từng nghe qua đấy, đó là người trước mặt hoàng thượng có thể được hai câu.

      vậy, hai vị theo chúng ta vào trong thành nghỉ ngơi thôi. Chờ bẩm báo lên xong, ngày mai chúng ta phái người hộ tống hai vị tới Phiên thành.” Sĩ quan khiêm tốn . làm như vậy, nếu thực là người thân của đại nhân Lưu Xa Thăng, coi như lập được công, còn nếu phải cũng có thể lập tức bắt giữ.

      cần…”

      “Được.”

      Hai thanh cùng vang lên.

      Lâm Phong quay đầu nhìn Trữ Hạ khẽ lắc đầu, tay nó cũng siết tay nàng chặt chút, sau đó giả bộ ngây thơ : “Tỷ tỷ, vị đại ca này thế rồi, chúng ta cũng đừng khách khí nữa. Tỷ xem đêm ở bên ngoài an toàn. Sớm nhìn thấy thúc thúc càng yên tâm.”

      Trữ Hạ đổ mồ hôi, thằng ranh con này lại còn cố tình diễn kịch.

      Dáng vẻ tươi cười ngây thơ của nó quá lừa người rồi. Thế nhưng nàng còn từng thấy nó giết người đấy.

      “Cái đó… được thôi.” Nó thế, có khi cái vị Lưu đại nhân kia thực là thân thích của đấy.

      thế giới này, có quan hệ bảo kê là rất tốt.

      Vì vậy, sau khi được ăn no ngủ say, Trữ Hạ và Lâm Phong cũng được đổi sang ngồi xe ngựa tiếp tục lên đường.

      Trữ Hạ dùng khăn bó chặt chân để giảm đau đớn. Vết thương này cũng , có lẽ vài ngày khỏi.

      Thế nhưng ba ngày sau, nơi bị thương cũng những khá hơn mà còn sưng to thêm.

      Cũng may là tới được Phiên thành.

      Vốn Trữ Hạ định đưa Lâm Phong vào thành, nhưng Lâm Phong lại kiên quyết giữ lấy nàng chịu thả . Nó lấy cớ là sĩ quan kia báo cáo nàng là tỷ tỷ của nó, nó biết làm sao.

      Trữ Hạ nghĩ thế cũng đúng, gặp Lưu đại nhân rồi nàng cũng có thể xin chút thuốc mỡ để bôi lên vết sưng ở chân.

      Vị đại nhân Lưu Xa Thăng kia ước chừng bốn mươi tuổi, vừa thấy hai người lắp bắp kinh hãi, sau đó cảnh giác nhìn Trữ Hạ, rồi kéo Lâm Phong lên chuyện.

      Cái này cũng chẳng có gì, thế nhưng sao cách chuyện như cố gắng lấy lòng thằng nhãi con này vậy?

      trưởng bối lại dùng thái độ này để chuyện với vãn bối đúng là kỳ quái đấy.

      Trữ Hạ tập trung mọi tinh lực vào cái chân đau nên cũng quá để ý tới bọn họ nữa. Sau khi thấy Lưu đại nhân kia vội vàng rời , Trữ Hạ hỏi Lâm Phong: “ là thân thích của đệ à?”

      phải.” Lâm Phong thành thực trả lời.

      “Vậy đó là…?”

      “Là bộ hạ của Tứ thúc.”

      “Ừ.” Trữ Hạ gật đầu, xem ra thằng ranh con này bối cảnh cũng cao đấy. Lưu đại nhân kia nhìn cũng phải nhân vật đâu.

      lâu lắm, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, còn chưa thấy người có thanh vang lên: “Lâm Phong.”

      Thanh nam nhân trầm ổn lại đầy lo lắng, vô cùng dịu dàng và êm tai…

      Quan trọng là sao lại quen thuộc thế?

      Thanh vô cùng, vô cùng quen thuộc đấy.

      Lưng Trữ Hạ cứng ngắc, cảm thấy ngón tay đeo nhẫn trở nên đau nhức vô cùng.

      “Tứ thúc!” Lâm Phong vội chạy ra.

      Trữ Hạ ngồi ghế, dám đứng lên, cũng dám quay đầu lại.

      Nàng thậm chí còn cảm thấy ánh mắt rơi lưng nàng nóng rực như lửa.

      ra Lâm Phong họ Mạc, tên là Mạc Lâm Phong.

      Trong nháy mắt, Trữ Hạ đột nhiên rất muốn kéo thằng nhóc kia tới, hung hăng vỗ lên cái mông của nó mấy cái cho hả giận.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 61: Yến tiệc đau lòng

      “Trữ Hạ, đây là Tứ thúc của ta.” Thanh của Lâm Phong lại vang lên.

      Khóe miệng Trữ Hạ co giật trong thoáng chốc, cố gắng chống bàn đừng lên, quay đầu lại.

      “Cảm ơn nàng cứu được Lâm Phong.” Mạc Lăng Tiêu có biểu lộ gì, giọng điệu sừng sững mang theo uy nghiêm của bậc đế vương.

      tiếng Hán Thống. Đây là lần đầu tiên dùng tiếng của dân tộc mình để chuyện với nàng.

      Người đứng trước mặt nàng là hoàng đế, sớm còn là Mạc Lăng Tiêu sớm chiều ở bên nàng rồi.

      “Ta sai người đưa nàng nghỉ ngơi trước.” Mạc Lăng Tiêu , sau đó quay đầu ra lệnh cho người dưới, cũng nhìn nàng nữa. Sau khi phân công công việc xong, với Lâm Phong thêm mấy câu rồi vội vàng rời .

      Trữ Hạ ngơ ngác hồi lâu, rồi thầm than thở trong lòng. biết lúc này nàng nên thầm cảm thấy may mắn hay thất vọng nữa.

      muốn tỏ ra quen biết với nàng sao? Điều này có nghĩa là lẽ thẳng khí hùng mà đem nàng làm đồ giao dịch với Bang Thập lần nữa đúng ?

      Chiến tranh. Cuộc chiến này cuối cùng là vì tranh giành cái gì đây?

      Thực là buồn nôn.

      “Trữ Hạ, Trữ Hạ.” Lâm Phong kéo tay nàng, kéo nàng trở lại thực.

      “Sao?”

      “Ta đưa tỷ tới phòng tỷ nhé, chúng ta ở cùng Tứ thúc.” Lâm Phong chớp chớp đôi mắt ngây thơ.

      Trữ Hạ híp mắt nhìn nó, tiểu tử này mưu đồ gì đây? ràng nghe giọng nó còn có ý tứ khác đấy.

      chậm chút, ta được.” Trữ Hạ cắn răng nhịn đau, theo Lâm Phong ra khỏi chỗ ở của Lưu Xa Thăng.

      Nhìn mây trắng như bông trời, Trữ Hạ nghĩ thầm, chân đau rồi, có trốn cũng chẳng trốn được.

      Thu hồi lại tầm mắt, nàng lại cúi nhìn người kéo tay mình . Trữ Hạ nhịn được vung tay đánh lên gáy nó mấy cái.

      Tại nó. Đều tại thằng ranh con này hết.

      Đúng là nghiệt duyên.

      Nơi ở của Hoàng đế tất nhiên là chỗ tốt nhất trong thành.

      Đình đài lầu các, hòn non bộ, hậu hoa viên… Nếu có chiến tranh, nơi này cũng khá tốt.

      Trữ Hạ ngồi hòn giả sơn cạnh đình nghỉ mát, hai chân buông thõng. Đằng sau là hồ , cá chép đỏ thỉnh thoảng trồi lên mặt nước, lưng cõng ánh mặt trời lấp loáng, đẹp mắt vô cùng.

      Xung quanh hồ nước là vườn hoa, tiếc là có người sửa sang nên trong vườn đầy cỏ dại mọc. Dù sao Hoàng thượng cũng đâu có lòng dạ nào nghĩ tới việc ngắm hoa đâu chứ.

      Nếu nàng muốn , liệu Mạc Lăng Tiêu có thả nàng ?

      Lúc mặt trời lặn, Lâm Phong vui vẻ chạy tới với nàng: “Trữ Hạ, Tứ thúc chúng ta ăn tối cùng nhau.”

      “Sao cơ?” Trữ Hạ cả kinh.

      Lâm Phong kéo tay Trữ Hạ, : “Ăn mặc đẹp vào nhé. Trữ Hạ, tỷ xinh đẹp như thế, phải quyến rũ thúc ấy đấy.”

      Nàng toát mồ hôi. Đứa bé này hiểu cả ngày học hành cái gì nữa.

      cần. Tỷ tỷ ngươi thế này thôi cũng làm chúng sinh điên đảo rồi.” Trữ Hạ vuốt vuốt tóc.

      Lâm Phong lườm nàng, đánh giá hồi rồi phun ra hai chữ: “Mất mặt.”

      Rất tốt! Lại khiến cho nàng có được lý do để đánh người rồi.

      Lúc trở về phòng, Lâm Phong chuẩn bị xong trang phục và son phấn cho nàng, sau đó chỉ huy thị nữ giúp nàng trang điểm, rất có bộ dáng của công tử hoàng tộc.

      Trữ Hạ do dự hồi cũng phản đối.

      Váy nhạt màu vàng, làn da trắng nõn, hai gò má hồng phấn màu hoa…

      Tóc búi kiểu lưu vân, sau khi cài thêm trâm hoa, Trữ Hạ liền đẩy cửa bước ra ngoài. Lâm Phong vừa thấy nàng choáng váng, gương mặt nhắn tự nhiên đỏ bừng, đừng chôn chân tại chỗ.

      “Trữ Hạ?” Nó giọng gọi tiếng, nó chưa từng nhìn thấy Trữ Hạ mặc nữ trang bao giờ.

      lễ phép!” Trữ Hạ lại đánh nó, lúc này nó mới kịp có phản ứng.

      Nó trừng mắt u oán nhìn tay nàng, nhưng cũng nổi giận, chỉ : “Đừng có đánh lên đầu ta nữa.”

      Bữa tối hôm nay bình thường.

      Bữa tối bình thường hoàng thượng cùng tất cả thủ hạ và tướng lĩnh ăn ở chỗ.

      Đây là tiệc rượu bày trong sảnh lớn.

      Khó trách Lâm Phong lại kiên quyết bắt nàng đổi trang phục, nàng đừng làm mất mặt nó…

      Thế nhưng là chiến tranh, phải người ta cần tiết kiệm thực phẩm sao?

      Mạc Lăng Tiêu còn chưa tới, trước ánh mắt của mọi người, Lâm Phong kéo tay Trữ Hạ tới ngồi ở ngay bàn kế bên trái chỗ ngồi của Hoàng đế.

      Mặc dù bình thường hành vi của nàng rất tùy tiện nhưng thân là công chúa nước, nàng vẫn được học lễ nghi từ . Từng bước chậm rãi của nàng, tư thế ngồi vô cùng đàng hoàng, đầu ngẩng cao, biểu lộ nghiêm túc trang trọng khiến cho Lâm Phong vốn quen với dáng vẻ cười cợt của nàng khỏi trợn mắt sững sờ.

      Trữ Hạ nhướn mày nhìn nó, cười gian như hồ ly.

      bàn bày bầu rượu, mấy cái chén và đĩa sạch, thế nhưng Hoàng thượng vẫn chưa tới nên ai dám cầm đũa lên.

      Theo quy củ Hoàng đế luôn là người cuối cùng vào.

      Hoàng đế mỗi lần vào đề vô cùng rầm rộ, đây cũng vốn là quy củ rồi.

      Khi vừa tiến vào cửa, tất cả ánh mắt đều tập trung về hướng đó.

      Trữ Hạ chỉ cần liếc chút thôi cũng tin rằng dù là Hoàng thượng vẫn hấp dẫn ánh mắt người khác như cũ.

      Áo dài tay, viền áo thêu chỉ vàng, bên ngoài là áo choàng tím làm từ tơ lụa cực phẩm làm nổi lên thân hình cao ngất, mặt đẹp như ngọc, bộ pháp khoan thai, cái liếc nhìn tùy ý cũng mang bộ dáng như thiên nhân.

      Đây chính là uy nghiêm của bậc cửu ngũ chí tôn.

      qua trước mặt nàng nhưng lại nhìn nàng.

      Khi tay áo lướt qua mặt, nàng chợt nhớ tới những lần dạy nàng đao pháp ở sàn vật đầy bùn đất sau giờ ngọ…

      Có nhiều thứ thay đổi. Có quá nhiều thứ thể quay trở về.

      “Mọi người tới đây thủ thành cũng được nửa năm rồi phải ?” Mạc Lăng Tiêu vừa hỏi, đồng thời ra hiệu cho người hầu mang thức ăn lên.

      Tất cả mọi người đều nhìn , chờ nghe tiếp.

      “Đầu tiên, trẫm cảm tạ các vị tướng lĩnh bỏ lại thê nhi, đóng ở biên cương.” xong, giơ ly rượu lên rồi uống hết.

      Tướng sĩ ở dưới thấy thế cũng vội vàng nâng chén lên. Có người còn kích động đáp: “Hoàng thượng, thủ thành là chức trách của quân nhân chúng ta.”

      rất hay, chức trách.” Mạc Lăng Tiêu cười, lại nâng chén để người hầu rót rượu vào, tiếp: “Vì chức trách của quân nhân, cạn ly.”

      Phía dưới đồng thanh cùng hô và uống hết chén.

      tại Hưng Trịnh Vương bao vây thành Kính An, ta tin tưởng các vị đều nghe tin này.” Mạc Lăng Tiêu lại , sau đó dừng lại nhìn mọi người bên dưới.

      Bên dưới có nhiều tiếng đáp lại.

      “Thế nhưng thành Kính An đầu hàng.” Thanh của Mạc Lăng Tiêu tuy cao nhưng vô cùng khí thế, thanh chậm rãi truyền vào tai từng người.

      Phía dưới cũng đáp lại. Vì toàn là võ quan nên tính tình ai cũng ngay thẳng, có người còn đáp lời: “Hoàng thượng, chúng thần tin tưởng người.”

      Mạc Lăng Tiêu cười: “Chúng ta phải đối mặt với nguy cơ trăm năm mới có lần của Hán Thống. Phía bắc có Khế Sa nhìn chằm chằm, phía nam của Hưng Trịnh Vương tạo phản. Hôm nay chúng ta đều canh giữ ở Bắc tuyến này, rất nhiều người nhà các vị bị vây trong thành Kính An. Thế nhưng Hán Thống bao giờ buông xuôi, bao giờ đầu hàng.”

      “Hoàng thượng vạn tuế!”

      “Hoàng thượng vạn tuế!”



      Tiếng hô liên tiếp, Trữ Hạ mân mê miệng chén, nếu trong lòng có cảm giác gì là dối.

      Nàng vô cùng đau xót trong lòng.

      Những người này hôm nay ngồi uống cùng chỗ với nhau nhưng biết được ngày mai sống chết thế nào.

      Dã tâm của A Mộc Đồ khiến cho bao nhiêu người phải bỏ mạng.

      Lúc nàng rời cũng từng nghĩ bảo vệ bình an cho đông tuyến Khế Sa. Nhưng ở Hán Thống, hành động của A Mộc Đồ là xâm lược. Dù là lý do gì chăng nữa vẫn là kẻ xâm lược.

      Nàng lại nhớ tới đôi mắt xanh màu lá của , dịu dàng vô cùng, ấm áp vô cùng.

      Uống hết rượu trong chén, rượu thiêu đốt cuống họng, là rượu mạn!

      “Chúng ta phải chiến đấu mình. Người nhà của các ngươi, toàn bộ nhân dân Hán Thống cùng bảo hộ tôn nghiêm của dân tộc này.” Mạc Lăng Tiêu lại giơ lên ly rượu nữa rồi uống hết.

      Được ngôn ngữ và rượu kích thích, hào khí của những người ngồi bên dưới cũng bị đốt lên.

      Tiếng hô mỗi lúc cao hơn, Mạc Lăng Tiêu mực cười, sau đó uống rượu như uống nước.

      Trữ Hạ dám ngẩng đầu, cắm cúi vào đồ ăn bàn.

      Thời gian này trôi qua căng thẳng, yến tiệc này khiến cho nàng có cảm giác như ngồi bàn chông. Chợt nhớ tới Lôi Nhược Nguyệt từng : có bữa ăn nào miễn phí cả.

      Lâm Phong ăn tới mức tay dính đầy dầu mỡ, sau đó lại bắt chước người lớn uống rượu, mới uống được ly mơ màng ngã vào lòng Trữ Hạ.

      Trữ Hạ thở dài ôm lấy nó, con mắt lơ đãng liếc về người ngồi phía , nghĩ nhìn mình.

      nhìn nàng được bao lâu rồi?

      vẫn mỉm cười, nụ cười lạ lẫm và lạnh nhạt. Thế nhưng biểu lộ của vẫn cao quý như cũ, đôi mắt như chứa cả trời sao.

      tránh né cái nhìn của nàng, tựa như hết thảy mọi chuyện từng xảy ra đều là giấc mộng.

      Dướng như chưa từng nắm lấy tay nàng rằng: “Ta có thể cho nàng mọi thứ mà ta có…” Nhưng chưa bao giờ hỏi nàng: “Ta cho nàng, nàng có muốn hay ?”

      còn là nam nhân hèn mọn khát cầu tình kia nữa.

      Cũng bởi vì vậy, mới có thể thản nhiên đẩy nàng tới cho Lôi Nhược Nguyệt.

      Trữ Hạ giơ ly rượu về phía , muốn cười nhưng cười nổi, so với khóc còn khó chịu hơn.

      Huynh thế này mới tốt, Mạc Lăng Tiêu!

      Nàng uống trọn ly rượu vào bụng!

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 62: Trẫm thích nàng!

      Gió đêm đưa hương hoa bay vào, vầng trăng treo giữa màn đêm, chỉ cao hơn cành liễu chút.

      Tiệc rượu tàn, Trữ Hạ ôm Lâm Phong ngồi bệt trước bàn. Chén rượu đổ nghiêng, làm ướt ngón tay nàng, dòng nước xuôi theo ngón tay chảy lên chiếc nhẫn ngón tay.

      Mạc Lăng Tiêu ngồi ở cao, nghiêng người tựa ghế dài, vuốt vuốt ly rượu trong tay, ánh mắt nhìn nàng tới say mê.

      say, có uống nhiều nữa cũng say nổi.

      còn tư cách gì để được say nữa.

      thở dài cái, phất phất tay để người hầu ôm Lâm Phong trong lòng Trữ Hạ , sau đó chậm rãi bước tới, ngồi xuống vị trí của Lâm Phong và nhìn nàng cười.

      Nàng gầy , cũng thành thục rồi, so với lần đầu tiên gặp nàng hấp dẫn hơn rất nhiều.

      “Ừm…” Trữ Hạ giật mình, bàn tay ẩm ướt buông thõng xuống, đặt lên đùi , bộ đồ tơ lụa cao cấp lập tức xuất vệt nước.

      Nhìn vệt nước đó, càng thêm vui vẻ.

      nhàng cầm tay nàng lên, nhìn hồi lâu rồi cúi đầu hôn lên ngón tay cái đeo nhẫn của nàng.

      Hương thơm nồng nàn khiến lòng người muốn say.

      Hương thơm so với rượu mà uống tối nay càng thêm mê người.



      Trữ Hạ tỉnh lại là buổi trưa ngày thứ hai.

      Lâm Phong ra sức lay nàng dậy, lay mãi nàng mới tỉnh.

      Nàng hé mắt nhìn Lâm Phong, sau đó lại xoay người vào trong, dùng chăn phủ kín đầu, tiếp tục ngủ vùi.

      “Trữ Hạ! Dậy !” Lâm Phong thấp nên với tới, lập tức cởi giầy nhảy lên giường.

      “Bỏ ra! Đừng phiền ta!” Trữ Hạ đẩy nó ra, thiếu chút nữa đẩy nó từ giường xuống đất.

      “Trữ Hạ! Dậy dậy! Ta phải rồi!” Lâm Phong sốt ruột, ngừng ôm eo nàng.

      mạnh giỏi, tiễn.” Nàng thèm ngẩng đầu nhìn nó.

      Lâm Phong ôm eo nàng ra sức lay, sau đó gào lên: “Ta phải Nam Cương bây giờ! Tỷ mau cùng ta!”

      Nghe thấy hai chữ “Nam Cương”, cả người Trữ Hạ cứng đơ, sau đó quay đầu hỏi: “Ngươi lặp lại lần nữa .”

      Lâm Phong bày ra gương mặt ấm ức: “Tứ thúc muốn đưa ta tới Nam Cương. tại chỉ có ở đó là an toàn thôi.”

      “Ồ.” Trữ Hạ mờ mịt gật đầu, sau đó lại gục đầu xuống ngủ. “Thế , lên đường bình an!”

      “Trữ Hạ! Tỷ với ta!” Lâm Phong làm nũng kêu lên.

      Trữ Hạ lần nữa mở mắt, quay đầu nhìn nó: “Tứ thúc ngươi cho ta cùng ngươi tới Nam Cương à?”

      “Tứ thúc là đưa tỷ theo, nhưng cũng cho tỷ cùng ta!” Lâm Phong chớp chớp đôi mắt ngây thơ.

      Trữ Hạ ngẩn ra hồi, sau đó ngồi dậy, bỗng cảm thấy choáng váng, vội vàng đưa tay đỡ lấy đầu.

      Lúc này nàng mới phát mình vẫn mặc nguyên quần áo dự tiệc đêm qua. Hình như tối qua nàng uống say.

      Liệu có phải đưa nàng về đây ?

      Trữ Hạ xuống giường, đầu tiên là đuổi Lâm Phong ra ngoài, sau đó rửa mặt, thay đồ, cuối cùng là quan tâm tới cái chân sưng đau của mình.

      Đau chết mất.

      Căn bản là nàng dùng cái chân đau này để lại quá nhiều.

      Trữ Hạ soi gương và buộc kiểu tóc đơn giản, sau đó cùng Lâm Phong tìm Mạc Lăng Tiêu.

      phải nàng muốn Nam Cương, nàng chỉ muốn cùng Lâm Phong rời khỏi đây, sau đó nửa đường trốn . Đấy là nếu Mạc Lăng Tiêu chịu thả cho nàng theo Lâm Phong.

      “Lâm Phong, chậm chút, chân ta đau quá!” Trữ Hạ vỗ tay , dỗ dành.

      “Sao thế?” Lâm Phong chậm lại, lo lắng nhìn nàng.

      Thấy cái bộ dạng này của nó, Trữ Hạ cười cười, đáp: “Hình như trẹo chân rồi, sao, chậm chút là được.”

      “Được!” Lâm Phong đỡ lấy tay nàng, chậm lại hẳn.

      Đến cửa ra vào, Lâm Phong để người vào bẩm báo. chút sau, Lưu Xa Thăng từ trong ra, khom người chào Lâm Phong, sau đó người hầu dẫn hai người tiến vào.

      bàn trải tấm bản đồ, Mạc Lăng Tiêu đứng quay lưng ra ngoài, cúi người nghiên cứu.

      “Tứ thúc!” Lâm Phong vui vẻ gọi, hai tay vẫn cẩn thận dìu Trữ Hạ.

      “Ừ.” Mạc Lăng Tiêu vòng qua chiếc bàn quay trở về ghế ngồi, sủng nịnh cười với đứa cháu, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

      Lâm Phong buông tay Trữ Hạ ra, tới trước, leo lên đùi Mạc Lăng Tiêu, làm nũng với : “Tứ thúc à, có thể để Trữ Hạ theo cháu tới Nam Cương ?”

      Mạc Lăng Tiêu nhoẻn miệng cười, nhéo nhéo cái mũi của Lâm Phong, lắc đầu: “ được đâu.”

      Lâm Phong tựa như ngoài ý muốn lắm với câu trả lời này, thế nhưng vẫn cau mày hỏi: “Tại sao chứ?”

      Ánh mắt Mạc Lăng Tiêu khẽ nhìn tới Trữ Hạ đứng ở cửa, cười đáp: “Bởi vì Tứ thúc cũng thích Trữ Hạ!”

      Trữ Hạ nghe vậy lập tức trừng mắt nhìn .

      Thích? Bộ dạng như thế kia làm gì có nửa điểm nào được gọi là “thích” chứ?

      “Nhưng Lâm Phong cũng thích.” Lâm Phong ôm cổ , tiếp tục làm nũng. “Tứ thúc tặng cho Lâm Phong mà.”

      Mạc Lăng Tiêu nhướn mày, cười ha hả, đáp: “Duy có nàng là thể tặng được.”

      Lâm Phong suy nghĩ lát rồi gật đầu, còn cố tính lặp lại lời : “À, duy nhất nàng là thể tặng.”

      Trữ Hạ siết chặt nắm đấm, trán nổi gân xanh, nếu phải ở trước mặt Mạc Lăng Tiêu nàng cho tiểu tử Lâm Phong kia mấy cái bạt tai rồi.

      là con nhà tông giống lông cũng giống cánh. Hai chú cháu bọn cứ chuyện như thể thấy nàng đứng xấu hổ ở chỗ này vậy.

      “Chuyện đó…” Trữ Hạ hắng giọng cái, cố gắng khắc chế cảm xúc khẩn trương của mình, : “Hoàng thượng, Trữ Hạ đưa tiểu hoàng tử tới, giờ cũng phải cáo từ rồi.”

      Hai chú cháu nhà kia đồng thời ngẩng đầu nhìn nàng, Lâm Phong thầm trừng mắt với nàng khiến cho nàng càng cảm thấy quẫn bách.

      Mạc Lăng Tiêu lại mỉm cười, nhìn ra chút cảm xúc nào từ , chỉ nghe thấy : “Lời vừa rồi của trẫm có phải nàng nghe ?”

      “Sao?” tới câu nào?

      “Trẫm thích nàng.” Điều này từ miệng ra nghe trào phúng.

      “Cho nên…?” Lông mi Trữ Hạ khỏi run run.

      “Cho nên nàng hãy ở lại làm phi tử của trẫm !” Nàng càng khẩn trương, Mạc Lăng Tiêu càng cười vui vẻ, giọng điệu có thêm vị bất cần.

      “Hoàng thượng… thích hay đùa vậy?” Trữ Hạ nắm chặt tay, xương ngón tay trắng bệch.

      “Trẫm đùa.” Mạc Lăng Tiêu để Lâm Phong xuống, đứng lên tới gần nàng. “Đêm qua, tư thái của Trữ Hạ tiểu thư làm bổn vương say đắm tới điên đảo rồi.”

      Tư thái? Phong độ? Chẳng lẽ nàng uống say rồi làm ra chuyện gì kinh người sao?

      dám… Trữ Hạ là tiểu nhân tục tằn, thô thiển, làm Hoàng thượng chê cười rồi.” Trữ Hạ kiên trì lắm mới quay lưng bỏ chạy. Mạc Lăng Tiêu tại khiến nàng sợ chết được.

      “Tiểu nhân tục tằn, thô thiển cũng sao, tốt xấu gì cũng là tiểu mỹ nhân.” Mạc Lăng Tiêu tới trước mặt nàng, vươn tay nâng cằm nàng lên, cười . “Bổn vương từ khi đăng cơ đến nay cũng chưa thê chưa thiếp, hậu cung trống rỗng đấy.”

      “Trữ Hạ xứng với ngài.” Nàng cắn môi.

      “Tất nhiên là xứng chứ.” Mạc Lăng Tiêu cười nhưng lại khiến nàng cảm thấy rét lạnh. “Sao nàng lại xứng với ta được. Cưới nàng rồi, viện quân Bang Thập cũng tới trong ba ngày, chừng, ngay cả Khế Sa cũng lui binh đấy.”

      Trữ Hạ hoảng hốt, mạnh mẽ lui về sau, nhưng vừa bước bước ngã nhào xuống đất, cái chân đau làm nàng đổ mồ hôi lạnh.

      Mạc Lăng Tiêu ngồi xổm xuống, cũng kiêng kị gì nâng chân của nàng lên, đưa tay kéo ống quần.

      Trữ Hạ kinh hãi, muốn rút chân về nhưng chỉ khẽ động là giữ chặt lại khiến nàng càng đau tới muốn xỉu. Vì vậy, nàng đành mặc cởi tất ra, để lộ làn da trắng nõn.

      Cổ chân sưng lên thành cục to đùng.

      Mạc Lăng Tiêu nhíu mày: “Sao chân nàng lại thành thế này?”

      “Tiểu nhân da thô thịt ráp, sao, nhanh khỏi thôi.” Trữ Hạ muốn rút chân về nhưng cho.

      Nàng ngồi dưới đất, hai tay chống ở sau lưng, chân bị nâng lên giữ ở trong tay. Tay rất lớn, có thể nắm trọn chân nàng, lòng bàn tay nóng bỏng.

      “Mịn màng thế này còn gọi là da thô thịt ráp…” Ngón tay vuốt ve chân nàng, Mạc Lăng Tiêu cười lạnh. “Thế ta sao? Da trâu à?”

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 63: Đau lòng

      “Ha ha ha ha…” Lâm Phong đứng ở đằng sau cười ha hả làm Trữ Hạ thấy xấu hổ vô cùng.

      Còn cười nữa ta đánh chết nhà ngươi!

      Trữ Hạ dùng ánh mắt để uy hiếp Lâm Phong. Lâm Phong rụt cổ lại, : “À… Tứ thúc, Lâm Phong đói rồi, cháu tới phòng bếp xem có gì ăn , chút nữa quay lại nhé!”

      Dứt lời, Lâm Phong thức thời chạy vù .

      Trữ Hạ nhìn nó biến mất ở lối rẽ, ánh mắt vô cùng u oán.

      Mạc Lăng Tiêu ôm lấy nàng. Trữ Hạ hô tiếng, vội đưa tay ôm lấy , sợ làm ngã mình.

      Thế nhưng chỉ chớp mắt sau, nàng lại vội rút tay về.

      Mạc Lăng Tiêu để ý tới xấu hổ của nàng, đặt nàng lên bàn sách, quay tìm lọ thuốc mỡ rồi tới và nhấc chân nàng lên.

      sao đâu… Nó tự khỏi thôi.” Trữ Hạ từ chối cách vô thức.

      Mạc Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn nàng: “Từ bao giờ nàng lại trở nên nhát gan thế hả?”

      “…” Đây đâu phải là vấn đề nhát gan hay !

      Mạc Lăng Tiêu nhìn nàng nữa, đầu ngón tay quẹt vào thuốc mỡ, nhàng xoa vết sưng của nàng.

      Khí lực rất , thuốc mỡ cũng là loại thượng đẳng, nàng ngửi thấy mùi thơm ngát rất dễ chịu.

      Chỗ đau lành lạnh sau đó theo nhịp xoa bóp của mà nóng dần lên làm, vết thương vẫn đau nhưng thoải mái hơn rất nhiều.

      Nhưng cũng hề biết rằng cái tư thế dùng tay nắm lấy chân nàng lúc này của hai người mập mờ tới mức nào.

      “Cảm ơn!” Thanh nàng như muỗi kêu.

      đưa mắt nhìn nàng, ngây người ra, sau đó nhệch miệng cười: “Lấy thân báo đáp .”

      Khóe mắt Trữ Hạ run rẩy. Được rồi, xem như nàng chưa gì cả.

      “Trữ Hạ!” gọi tên nàng rất dịu dàng.

      “Cái gì?” vừa gọi là nàng thấy khẩn trương, như chim sợ cành cong vậy.

      “Nàng thể .” cúi xuống nhìn bàn tay thường cầm kiếm của mình lúc này xoa bóp chân cho nàng.

      “Cho nên, ngay từ đầu ta nên làm chuyện tốt, khiến mình cũng xong đời. Đáng lẽ ta nên để ý tới cháu trai huynh làm gì, cứ để nó tự sinh tự diệt là hơn, đúng ?” Nàng cảm thấy lạnh, lạnh.

      “Nàng có tin vào số mệnh ?” lại ngẩng đầu nhìn nàng bằng vẻ mặt tươi cười, giống hệt như trước đây luôn cười với nàng.

      Trữ Hạ trầm mặc đáp.

      “Trước kia ta tin số mệnh, nhưng sau khi nàng rời ta tin rồi.” đặt chân nàng xuống, lại : “Nàng biết nàng quan trọng thế nào với Hán Thống chúng ta ?”

      Hán Thống… lại tới Hán Thống…

      “A Mộc Đồ là đối thủ đáng sợ. chỉ đơn giản là xâm lược.” Mạc Lăng Tiêu rót nước, tự uống ngụm.

      chỉ xâm lược?” Trữ Hạ sững sờ.

      Mạc Lăng Tiêu nở nụ cười tàn khốc, gằn hai chữ: “Đồ sát.”

      Trữ Hạ khẽ run rẩy, cảm giác rét lạnh bao trùm lấy nàng…

      Bỗng nhiên nàng hiểu ra, vì sao A Mộc Đồ lại là người nàng có thể dễ bắt nạt nhất… Bởi vì thích nàng. Nếu thích, sao có thể cho phép nàng tùy hứng làm bậy như thế.

      Mạc Lăng Tiêu cười cười: “Lôi Nhược Nguyệt cũng khó đối phó. Cả nhà chết, chọn ám sát để báo thù mà lại tay tính toán làm phản, thay đổi cả đế vương… Người này đáng sợ, ngay cả ta cũng có trình độ này. Thế nhưng may là vẫn có nhược điểm…”

      Trữ Hạ ngẩng phắt đầu, vội phản bác: “ phải… Ta phải…”

      “Chính là nàng. Nàng là nhược điểm chí mạng của .” Mạc Lăng Tiêu nhìn ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ hắt vào, lại : “ bàn cờ này… Nàng là quân cờ quan trọng nhất.”

      Nàng cắn chặt môi dưới, hai tay đan vào nhau rất chặt, vô ý thức vuốt ve chiếc nhẫn tay: “Cho nên… Đối với huynh mà , ta chỉ là quân cờ thôi, đúng ?”

      Lưng cõng ánh sáng làm nàng nhìn nét mặt . Nàng chỉ thấy môi hơi nhếch lên, vẫn mỉm cười như cũ.

      Hồi lâu sau, mới hỏi: “ có bất kỳ ai, bất kỳ cái gì quan trọng hơn ngàn vạn tính mạng của người dân Hán Thống.”

      có bất kỳ ai, kể cả Trữ Hạ.

      Thậm chí cả .

      Nàng gật đầu, có thể hiểu được, nhưng sao lại cảm thấy khó chịu vô cùng.

      Nàng và ít ra cũng là bằng hữu, từng cứu nhau lúc hoạn nạn…

      “Ta hiểu.” Trữ Hạ cụp mắt, cười vô lực, so với khóc còn khó coi hơn.

      “Thế tốt.” Mạc Lăng Tiêu vẫn cười như mây trôi nước chảy, giống như gì có thể làm lay động được.

      rời lâu Lâm Phong trở về. Nàng vẫn ngồi mặt bàn, chân trần rũ xuống, người ngẩn ra.

      “Trữ Hạ!” Thanh của nó rất khẽ, cẩn thận gọi nàng.

      Trữ Hạ ngẩng đầu, đưa tay vẫy nó, cười: “Lâm Phong, qua đây!”

      Lâm Phong ngoan ngoãn tới, để mặc Trữ Hạ ôm vào lòng, sau đó nó : “Tứ thúc tối nay ta .”

      “Ừ. đường phải cẩn thận, đừng có lại trở thành ăn mày nữa đấy. có Trữ Hạ thứ hai mang đệ về đâu.” Trữ Hạ hôn lên trán nó.

      “Trữ Hạ!” Lâm Phong thò tay ôm lấy nàng, vùi mặt vào ngực nàng.

      “Có phải vừa rồi đệ đứng ngoài cửa nghe lén ?” Nàng vuốt tóc nó, nhàng hỏi.

      Lâm Phong “ừ” câu, cũng ngẩng đầu.

      Nàng cười, lại : “Những lời , đệ cũng nghe thấy hết rồi, đúng chứ?”

      “Trữ Hạ…” Lâm Phong làm nũng, lắc lắc đầu.

      ràng là nghe thấy rồi!

      Nó là đứa bé thông minh, dù muốn nhưng biết rằng ở lại trở thành vướng víu cho người khác nên hề có câu oán trách. Mới bảy tuổi nhưng nó biết cái gì nên, cái gì nên, biết thế nào là phải lấy đại cục làm trọng.

      Quá thông minh phải là chuyện tốt, như thế phải sống rất mệt mỏi.

      Huống hồ, nó mới chỉ là đứa trẻ, đứa trẻ hiểu chuyện tới mức làm người ta đau lòng.

      Trữ Hạ nhớ tới Lôi Nhược Nguyệt, cũng từng là đứa trẻ thông minh, già trước tuổi.

      Tần Thiên Sinh từng với nàng: Ngươi được Lôi Nhược Nguyệt bảo vệ quá kỹ càng nên ngươi mới biết cái gì.

      Bây giờ nghĩ lại mới thấy lời đó đúng. Nàng mực coi Lôi Nhược Nguyệt như ngọn núi, để cho nàng ở đằng sau chỉ thấy bầu trời cao và xanh vô cùng. Nàng chưa từng nghĩ tới bên ngoài ngọn núi này là thế giới thế nào, biết rằng Lôi Nhược Nguyệt ngăn cản hết cho nàng bao nhiêu phong ba bão táp.

      Nàng nhớ rất , tiếng cười của nàng hòa lẫn giọng cười của . đồng cỏ xanh tươi, dắt Tiểu Tam đằng trước, còn nàng ngồi lưng Tiểu Tam còn giơ chân đá . Mỗi lúc như thế, nụ cười của luôn rất bất đắc dĩ, hết sức chiều, sau đó nàng luôn cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian.

      Nàng từng coi những ngày tháng đó là mục tiêu phấn đấu của mình, cùng trong đêm thổi sáo, ngồi thuyền vượt qua sông núi, khắp muôn nơi.

      Cho nên, vừa rời khỏi hoàng cung, nửa năm trước khi gặp Mạc Lăng Tiêu, nàng căn bản biết phải sinh tồn thế nào. Trụ cột lớn nhất trong thế giới của nàng sụp đổ hoàn toàn, sụp đổ cách vô cùng bất ngờ.

      Nếu gặp Mạc Lăng Tiêu nàng cũng giống tại. Cũng gặp A Mộc Đồ, trở thành quân cờ… Có lẽ nàng cũng sống được tới giờ mà sớm chết đói ở ven đường từ lâu.

      Lôi Nhược Nguyệt tàn nhẫn, thương nàng như vậy, đến khi nàng rời bỏ được nữa lại quẳng nàng .

      Nàng đặt tay lên gáy Lâm Phong, để ngẩng mặt nhìn mình, sau đó giúp sửa sang quần áo, : “Phải chăm sóc tốt cho bản thân đấy!”

      “Lâm Phong biết rồi!” Nó gật đầu ngoan ngoãn.

      Trữ Hạ thở dài, : “ biết lúc nào có thể gặp lại đệ, đến lúc đó, Lâm Phong chắc trở thành nam tử hán ngọc thụ lâm phong có thể mình đảm đương mọi chuyện rồi.”

      Lâm Phong dường như muốn cái gì nhưng ánh mắt cứ lưỡng lự mãi, sau đó mới : “Trữ Hạ. Tứ thúc… thúc ấy đối với tỷ…”

      Trữ Hạ lắc đầu cười: “ thích ta.”

      Lâm Phong nhíu mày, đáp: “Vậy còn tỷ? Tỷ có thích Tứ thúc ?”

      Trữ Hạ xoay tròn cái nhẫn, mãi mới cười đáp: “ thích. Từ trước tới giờ chưa bao giờ thích…”

      Ngoài cửa ra đạo bóng dáng, Trữ Hạ đưa mắt nhìn, ngạc nhiên khi thấy Mạc Lăng Tiêu.

      như nghe thấy, vừa tới vừa cười : “Hai người ai đói bụng sao? Có muốn ăn trưa ?”

      Bây giờ Trữ Hạ mới nhớ ra rằng mình vẫn ngồi bàn của Mạc Lăng Tiêu, vội vàng nhảy xuống giày. Nhưng chân vừa chạm đất làm nàng đau tới nhíu chặt lông mày.

      “Trữ Hạ!” Lâm Phong lo lắng đỡ nàng.

      Nàng vỗ vỗ tay của , miệng nặn ra nụ cười vô cùng khó coi.

      Mạc Lăng Tiêu ôm lấy nàng từ đằng sau, lại đặt nàng lên ghế, : “Trẫm sai người mang thức ăn tới, ăn ở đây luôn .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :