1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng Vũ Chiến Ca - Ẩn Liên ( Hoàn - 93 chương )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 54: Hấp Dẫn

      Thời gian Trữ Hạ tỉnh dậy rất ngắn, vậy mà A Mộc Đồ chưa từng rời nàng nửa bước.

      Lúc nàng tỉnh, chuyện với nàng, bón cho nàng từng miếng ăn, ngụm nước. Lúc nàng ngủ, vẫn chuyện với nàng hoặc ngồi bên cạnh duyệt tấu chương, thỉnh thoảng ngẩng đầu ngắm nàng tới ngây ngốc.

      Trong giấc mơ của nàng vẫn có chỗ cho .

      Cũng chẳng quan trọng, chỉ cần cặp mắt kia của nàng còn có thể mở ra, chỉ cần nàng vẫn cười với là được rồi...

      Thời gian Trữ Hạ tỉnh táo dài, đại đa số thời điểm nàng đều để mặc ôm mình mà lải nhải. biết có phải qua quỷ môn quan lần người ta thay đổi hay , mặc dù nàng mỉm cười nhưng mỗi lần nhìn vào mắt nàng, vẫn thấy đôi mắt yên tĩnh như trời đêm.

      A Mộc Đồ biết Trữ Hạ thích ăn chè long nhãn bát bảo nên mỗi ngày đều sai người nấu, rốt cuộc cũng có ngày, nàng tỏ ra có cảm xúc, cau mày đẩy chén ra.

      “Này…” Sau khi tỉnh lại, đây là lần đầu tiên nàng chuyện với .

      “Sao?” A Mộc Đồ buông chén, ngẩng đầu nhìn nàng, hai mắt che giấu nổi vui vẻ.

      “Có thể đừng bắt ta ăn cháo nữa được ?” Thanh của nàng khàn khàn như vịt đực, vô cùng khó nghe.

      “Được, nàng muốn ăn gì?” A Mộc Đồ dịu dàng gật đầu, ánh mắt nhìn nàng chăm chú.

      “Gà nướng.” Trữ Hạ nuốt ngụm nước bọt.

      được, bây giờ nàng thể ăn đồ nhiều dầu mỡ.” A Mộc Đồ kiên quyết từ chối.

      Trữ Hạ trừng mắt.

      “Nghe lời, độc tố còn nữa, thân thể khoẻ lại thích ăn cái gì cũng được.” A Mộc Đồ dỗ nàng như dỗ trẻ con. bỗng nghĩ, giá có ngày nào đó đứa con như nàng...

      Đôi mắt như lục bảo tối sầm xuống, trong nháy mắt nhàng ôm lấy nàng.

      “Ta tắm mấy ngày rồi?” Trữ Hạ hỏi.

      “...” đáp.

      “Ta hôi như vậy chàng còn muốn ôm, là làm khó chàng rồi.”

      “Ta ngại.” Những ngày này, A Mộc Đồ còn cao ngạo như trước kia nữa.

      “Người chàng đầy mùi thuốc, khó ngửi chét được.” Nàng khích bác .

      “...”

      “Hay là, chúng ta tắm .” Nàng đưa ra đề nghị nho .

      “Cùng tắm?” chớp mắt.

      “Sao cũng được.” Nàng vô cùng hào phóng.

      “...” Lại im lặng.

      “Vấn đề này khó nghĩ thế à?” Nàng nhíu mày.

      “Nàng nên quyến rũ ta vào lúc này, thân thể của nàng chịu được đâu.” Hai tay ôm nàng sắp khống chế được, phải kìm nén lắm mới có suy nghĩ muốn đem nàng nhét vào cơ thể mình.

      đâu, chàng tự khống chế là được rồi.” Nàng cười.

      “Ta chỉ là nam nhân bình thường.” cười sủng nịnh.

      “Cho nên…” Trữ Hạ ngẩng đầu, tựa vai , nửa cười nửa ngẩng đầu nhìn trần nhà. “Cho nên ta làm khổ chàng rồi đúng ?”

      Thân thể A Mộc Đồ hơi cứng ngắc, vẫn gì, cánh tay ôm nàng càng siết chặt hơn.

      dễ dàng mới sống dậy, chàng cứ như vậy ta nghẹt thở chết mất.” Trữ Hạ muốn cười mà cười nổi.

      “Cho nên đây là phương thức nàng báo đáp ta sao?” Thanh của hơi mệt mỏi.

      “Báo đáp? , ta có cho chàng cứu ta đâu.” Trữ Hạ vươn tay ra sau vuốt vuốt mái tóc của , lòng tự nhiên mềm nhũn. “Đồ ngốc, ta sống mới là trừng phạt chàng, chết rồi chàng chẳng phải thoải mái sao?”

      A Mộc Đồ gọi thái giám chuẩn bị nước ấm, tư thế của vẫn mực thay đổi, vẫn cứ ôm chặt lấy nàng, môi dán vào vành tai của nàng, mắt ươn ướt, may mà nàng trông thấy.

      Thế nhưng nàng có thể cảm nhận được.

      Mấy ngày nay, mỗi khi ngủ nàng đều cảm thấy . Nếu , có lẽ nàng cứ thế mà chết rồi.

      Tình cảm của nam nhân này dành cho nàng, nàng thể nào trả đủ được. Mọi đau khổ của nàng, nước mắt của nàng đều bị lau .

      biết có cách nào để trả nợ hết hay , để từ nay về sau ai thiếu nợ ai nữa?

      “Ta rồi, nếu nàng mà chết ta giết hết người Bang Thập.” há miệng cắn lên vành tai của nàng, thanh khàn khàn như khóc.

      “Đừng cố chấp thế.” Nàng đưa tay sờ tai , xoa xoa nhè , lại . “Hôm nay ta chết nhưng rồi có ngày ta chết. Nếu ta chết rồi, chàng phải quên ta .”

      . Ta nhất định đồ sát cả Bang Thập.” Cánh tay ôm nàng càng run rẩy.

      “Đừng khóc.” Trữ Hạ thấp giọng an ủi.

      “Nàng nghĩ ta là ai chứ, ta khóc sao? Hừ, đúng là chuyện cười.” Thanh càng nghẹn ngào thấy .

      “Ừ, nếu như vậy lúc ta chết chàng cũng đừng có khóc.” Nàng nở nụ cười, thể nhìn thấy bi ai trong mắt nàng, mà nàng cũng thể thấy.

      “Ý nàng là gì?” Lời này của nàng làm muốn đánh nàng.

      “Để ta yên lòng nhắm mắt chứ sao.” Nàng trở tay ôm lấy cổ , cái ót cọ cọ mặt mấy cái. “Chuẩn bị xong nước tắm chưa?”

      Viện này thể so với hoàng cung, có nhà tắm siêu lớn, chỉ có thể ngâm mình trong thùng tắm mà thôi.

      “Nàng , nàng từng muốn quyến rũ ta?” A Mộc Đồ nhăn mày, nâng cánh tay gầy guộc của Trữ Hạ lên, hỏi: “Chỉ bằng cái dáng người gầy trơ xương này ấy à?”

      “Trước kia gầy như vậy.” Trữ Hạ rút tay về để vào trong nước, hất nước tung toé lên mặt A Mộc Đồ.

      “Ta thích béo chút.” A Mộc Đồ lấy tay lau nước mặt, thèm để ý.

      “Ta biết chàng là sắc lang.” Trữ Hạ hừ tiếng, ghé vào bên thùng tắm để A Mộc Đồ kì lưng cho nàng.

      “Nếu ta là sắc lang tới giờ còn chưa thịt nàng sao?” A Mộc Đồ oán hận trừng mắt với nàng, ngón tay xẹt qua xương sống nàng là Trữ Hạ run lên. Nàng than tiếng, ngửa đầu nhìn về sau làm lưng tạo đường cong vô cùng hoàn mỹ.

      trong lòng tự mắng mình câu rất tục, có tiền đồ.

      Chỉ động tác của nàng cũng có thể làm cho trái tim run rẩy như thế...

      Trữ Hạ giận rồi, nàng quay ngoắt đầu, hất nước lên mặt : “ phải chàng chàng thích mỹ nhân đầy đặn sao? Ta gầy trơ cả xương thế này, sao có thể lọt được vào mắt chàng chứ.”

      Lời này nghe sao có chút chua chua.

      Thân thể A Mộc Đồ nghiêng về đằng trước, hay tay ôm lấy thân thể nàng, vừa vặn đặt ngay phần ngực. có thể cảm giác được mình căng thẳng tới mức độ nào, ràng khác hẳn với biểu tình bình thản hằng ngày của mình.

      cúi người sát bên tai nàng, còn cố tình nở nụ cười: “Lớn đều được, thế nào ta cũng rất vừa lòng.”

      Trữ Hạ theo phản xạ muốn thoát khỏi tay thế nhưng lại cảm thấy giữ chặt thêm, nàng động cũng dám động, cả người cứng ngắc.

      chuẩn bị tốt tinh thần đừng nghĩ quyến rũ ta, bé ạ!” A Mộc Đồ cười khẽ, sau đó buông bàn tay, giữ cho mặt của nàng ngoảnh về phía mình và cúi xuống hôn, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.

      “Nhưng nàng cũng thành công rồi.”

      A Mộc Đồ hôn lên gương mặt đỏ bừng của Trữ Hạ, lướt đến vành tai, lại tiếp tục: “Chờ thân thể của nàng tốt hơn rồi hãy tới chuyện này, hôm nay được.”

      xong, A Mộc Đồ quay người ra ngoài và đóng cửa lại.

      Trữ Hạ thoáng cái như mất hết khí lực, trượt xuống mặt nước.

      Đúng là nàng muốn quyến rũ .

      Tử Vụ từng với nàng, nam nhân là chủng động vật kỳ quái, đối với đồ vật chiếm được có dục vọng chinh phục mãnh liệt. A Mộc Đồ cũng là nam nhân, cho nên chờ chán ghét nàng rồi để nàng thôi.

      Cái này cũng có thể coi như đền bù tổn thất cho .

      Đấy, ràng nàng còn có ý nghĩ làm việc thiện như thế.

      Những năm gần đây nàng hiếm khi nào có lòng tốt như thế....

      Dù sao cũng chỉ là thân thể mục nát, sớm muộn gì rồi nàng cũng chết.

      Trữ Hạ chìm trong nước, lòng khổ sở muốn chết nhưng lại khóc nổi.

      Rồi nàng ngẩng đầu lên, nước từ đỉnh đầu trượt xuống qua khóe mắt, giống hết như nước mắt.

      Nghỉ ngơi thêm mười ngày nữa, thân thể nàng vẫn rất yếu nhưng khí sắc tốt hơn rất nhiều. A Mộc Đồ cùng nàng ngắm trăng ở ngoài hồ sen.

      Gió mát đầu mùa hạ xoáy lên từng trận hương thơm ngát.

      Ánh trăng ngoài hồ sen sáng bằng hào quang người nàng. Quần lụa mỏng thêu được vén lên đến đầu gối, đôi chân trắng ngần thả trong nước khuấy động mặt nước, gương mặt so với ánh trăng càng thêm dịu dàng, đôi mắt như sóng xanh, nụ cười càng động lòng người...

      Trữ Hạ nhìn lên trời, đột nhiên hỏi: “Hôm nay là ngày bao nhiêu?”

      A Mộc Đồ nghĩ nghĩ: “Mùng tám tháng năm.”

      Trữ Hạ sững sờ: “Mùng tám tháng năm?”

      “Đúng, hôm nay là ngày Hạ chí. Sao thế?”

      Lắc đầu.

      Mái tóc từ đầu vai rũ xuống, bị gió thổi tung lên, khẽ vuốt qua cổ buồn buồn.

      “Mùng tám tháng năm là sinh nhật của ta.” Thanh nàng uyển chuyển, nhàng, ngoái đầu nhìn A Mộc Đồ cười.

      Nụ cười làm có cảm giác như say, quên cả thở, tim như muốn ngừng đập. Vì nụ cười này, dù có sa vào địa ngục cũng cam lòng.

      “Hai mươi tuổi rồi sao?” lấy lại bình tĩnh, giả bộ đếm xỉa gì tới.

      hai mươi rồi. Từ nàng rất nhờ mong tới sinh nhật của tuổi hai mươi này, bởi vì hôm nay chính là hôn kỳ định ước của nàng và Lôi Nhược Nguyệt.

      Mùng tám tháng năm, nếu trải qua những chuyện kia, hôm nay nàng và kết hôn.

      Đó từng là nguyện vọng lớn nhất của nàng, được mặt lên hỷ phục, làm tân nương của .

      năm rưỡi mới qua mà nàng cảm thấy dài như cả đời.

      “Đồ…” Nàng nhìn ánh trăng, thần sắc mê ly.

      “Sao?” Đôi mắt dưới trăng càng thêm dịu dàng, cười khẽ. “Muốn quà sao?”

      Trữ Hạ xoay người, thò tay ôm cổ , cười tươi như hoa: “Muốn!”

      Nàng chợt sát tới gần làm A Mộc Đồ cảm thấy khó thở, vội vàng rủ mắt xuống, đoán được nàng muốn làm gì. Thế nhưng nếu nàng thực đòi rời , có thể thoải mái để nàng sao?

      “Cứ , dù nàng muốn cái gì ta cũng cho, chỉ cần ta làm được.” Cuối cùng vẫn nở nụ cười, nụ cười nhàn nhạt mà ưu thương.

      Thanh của thanh thấu, trong sáng, lại chất chứa quyến luyến cả đời.
      Tầm mắt Trữ Hạ chuyển tới môi , ngón tay nhàng vuốt qua, sau đó cười nghịch ngợm rồi cúi xuống hôn.

      mềm mại. dịu dàng.

      A Mộc Đồ trừng mắt nhìn gương mặt nàng kề sát mặt mình, kinh ngạc tới quên cả phản ứng, trái tim đập mạnh trong lồng ngực, mạnh tới mức làm cảm thấy đau.

      Trữ Hạ giữ chặt mặt , hai chân rút ra khỏi nước, quỳ mặt đất, dùng sức nặng của cả người mình áp lên người . Thấy hề có phản ứng, nàng càng nóng vội, dùng sức mà hôn, đầu lưỡi quấn lấy răng , nhưng thử nửa ngày vẫn chịu mở hàm răng ra để lưỡi nàng tiến vào.

      Nàng nổi giận, đẩy ngã ra, ngồi lên người , tay chống lên ngực , hung dữ : “A Mộc Đồ, ta muốn chàng.”

      A Mộc Đồ hóa đóa luôn. Khuỷu tay chống mặt đất, nâng người nhìn Chung Trữ Hạ, đôi mắt màu u lục dưới ánh trăng sáng cách khác thường.

      “Chàng có cho ?” Mặt Trữ Hạ đỏ bừng bừng, nàng tức giận rồi. Thấy phản ứng, nàng lập tức đứng dậy, quay đầu bước .

      Lần này mất hết mặt mũi, cứ tưởng từ chối chứ. ra sức quyến rũ còn chưa đủ, ra nàng quá tự tin rồi.

      được vào bước lại bị kéo về, nàng ngã vào vòng ôm rắn chắc và ấm áp.

      “Nàng … muốn ta.” Thanh hơi run run, ôm nàng chặt trong lòng.

      Trữ Hạ vươn tay ôm cổ , gật gật đầu.

      A Mộc Đồ lập tức ôm nàng lên, xuyên qua dãy hành lang dài, tiến vào phòng nàng.

      Đặt nàng ở giường, trong phòng có ánh đèn, chỉ có ánh trăng từ ngoài cửa sổ hắt vào. gian lặng ngắt như tờ.

      Làn da nàng dưới ánh trăng sáng như ngọc, hai gò má vẫn còn ửng hồng, ánh mắt đầy vẻ xấu hổ, chỉ có hành vi và ngôn ngữ của nàng là biết xấu hổ mà thôi.

      nhìn đủ chưa?” Trữ Hạ kiên nhẫn, lập tức kéo xuống giường, leo lên người , hung hăng cướp đoạt nụ hôn của nam nhân này.

      Lần này, A Mộc Đồ làm cho nàng thất vọng, nhiệt tình đáp lại. Đến tận khi nàng mệt thở nổi, muốn đẩy ra, lại bị xoay người cái đặt nàng ở dưới thân. A Mộc Đồ nhàng kéo vạt áo của nàng, cúi xuống hôn lên cổ nàng, lên xương quai xanh, xuống dần tới nụ hoa phấn hồng trước ngực.

      Trữ Hạ hít sâu ngụm khí lạnh, khẽ rên lên tiếng, cả người co lại, hai tay đặt vai muốn đẩy ra nhưng rồi lại cắn răng nhịn xuống.

      nâng niu đóa hoa hồng nhạt, cả vùng ngực và cổ cũng đỏ rực lên dưới cái hôn của .

      Thân thể của nàng mẫn cảm tới mức thể nào đủ lý trí để chống lại dụ hoặc này nữa rồi.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 55: Đêm đầu tiên

      Trong mộng của trào dâng bao tưởng niệm ôn hòa, trái tim của đau đớn vì nàng, đau đớn đến phát nghiện.

      Thân thể của và nàng dán sát cạnh nhau.

      A Mộc Đồ khẽ cắn vành tai nàng, thấp giọng gọi tên nàng: “Trữ Hạ. Trữ Hạ…”

      “Ừ?” Trữ Hạ mơ màng mở hai mắt nhìn .

      “Ta là ai?” giọng khàn khàn.

      “Đồ…” Nàng rên rỉ tên .

      “Gọi tên ta.” cắn vành tai nàng.

      “Đồ.” Thanh cao vút.

      lần nữa.” Sương mù nơi khóe mắt càng lúc càng đậm.

      “Đồ…” Tiếng rên rỉ mang theo sợ hãi, thống khổ và vui sướng.

      hôn nàng sâu.

      ra sức hôn nàng, cố gắng chặt đứt mọi suy nghĩ hỗn độn của nàng, càng muốn khiến cho nàng quên chuyện ngày nào đó rời bỏ .

      Lưỡi của hai người quấn quýt dây dưa với nhau. Nàng có thể cảm nhận được ràng từng ngón tay của vuốt dọc hông mình rồi trượt lên bụng như đánh dấu sở hữu. Miệng nỉ non gọi tên nàng ngừng như muốn thôi miên nàng, để thanh của từ nay về sau khắc sâu vào trí óc nàng.

      Rồi ngẩng đầu, giữ lấy cánh tay của nàng muốn buông lỏng ra, giữ tay nàng quấn chặt cổ . cúi đầu hôn lên mặt nàng cách tinh tế, cố gắng trấn tĩnh tâm trạng bất an của nàng.

      Hô hấp của rất nặng nhưng bàn tay vẫn rất nhàng. Trữ Hạ mở mắt nhìn thẳng vào đôi mắt xanh thẫm của , đôi mắt phủ tầng sương mờ vô cùng xinh đẹp. Nàng cảm thấy bên sườn phủ tầng mồ hôi, ra vẫn luôn kìm nén bản thân, cố gắng để nàng thích ứng với . tay khám phá cơ thể nàng, tay vuốt ve gương mặt của nàng, nụ cười ôn nhu tới cực điểm.

      Trữ Hạ mơ màng, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, nàng thở dốc, ngực đầy dấu hôn của .

      Nàng có thể cảm nhận được dục vọng của , lửa cơ thể làm nàng muốn hòa tan.

      Nhưng nàng sợ hãi.

      Tuy rằng nàng rất hồi hộp nhưng nàng sợ hãi.

      A Mộc Đồ nhìn đôi mi run rẩy của nàng, nhàng đặt nụ hôn lên trán, bàn tay vuốt ve khuôn mặt nàng, lau mồ hôi giúp nàng, dịu dàng hỏi: “Tiếp tục chứ?”

      Tiếng của hơi trầm, hơi thở nóng rực phả lên mặt nàng. Trữ Hạ vươn tay vuốt qua hàng mi khí, chiếc mũi cao của , sau đó chủ động rướn người hôn .

      Nụ hôn tựa lông hồng mà chìm vào tận đáy lòng .

      Nụ hôn nhàng trở nên triền miên dứt, hơi thở càng lúc càng nóng rực, nàng gọi tên , nỉ non tên nàng đầy khát khao…

      Ngón tay A Mộc Đồ khẽ vuốt thân thể Trữ Hạ, lướt qua xương quai xanh tinh xảo vào nụ hoa ngực…

      Trữ Hạ đưa tay ngăn theo bản năng nhưng lại bị giữ chặt, môi hôn ấm áp đặt lên điểm nhạy cảm ngực nàng. Nụ hôn của như có điện, truyền từ da nàng và sâu trong tận trái tim, ấm áp vô hạn.

      Ngón tay A Mộc Đồ như có ma lực vô hình, chậm rãi du động xuống bụng dưới của nàng, ngón tay lướt đến đâu như mang theo lửa tới đó.

      “A…” Trữ Hạ nhịn được rên lên, muốn thoát khỏi đụng chạm của .

      Nhưng nàng lại biết tiếng kêu của mình có ý nghĩa như thế nào, nó làm ánh mắt của A Mộc Đồ càng thêm nặng, trong đôi mắt màu lục nhen lên ánh lửa.

      “Sẵn sàng chưa?” Tay nhàng trượt, trượt mãi, cuối cùng cũng tới được nơi kia…

      Trữ Hạ chịu nổi loại tra tấn này, nàng nâng đầu dậy, hôn .

      A Mộc Đồ kích động hôn lại nàng, vừa hôn nàng sâu vừa động thân cái và vào.

      Trữ Hạ cắn chặt răng vào môi, thân thể vì đau đớn đột ngột mà run lên.

      “Trữ Hạ… Nàng…” Đôi mắt màu lục của A Mộc Đồ tràn ngập kinh ngạc và xót xa.

      Lưng bị nàng cào rách cả da, máu đỏ rỉ ra, giống như nơi đó của nàng. Nhưng giọt máu đỏ của nàng lại như lạc khoản khắc sâu vào lòng , mãi mãi thể phai mờ.

      Đau đớn vì bị xé rách làm Trữ Hạ ra lời, chỉ giọng cầu xin: “Đừng ngừng… đừng ngừng lại…” Cùng với cảm giác thân thể đau đớn vì bị chiếm cứ là cảm giác đê mê làm người ta phát nghiện.

      A Mộc Đồ , mồ hôi rơi xuống người Trữ Hạ. cúi đầu hôn lên mắt nàng, sau đó mới bắt đầu động thân.

      Đau… rất đau…

      Trữ Hạ nhắm mắt lại, nàng có thể cảm giác được từng động tác của . ra đây là cảm giác của nữ nhân khi mất lần đầu tiên. Nơi tối tư mật lại có thể gắn chặt với nam nhân khác, cứ thế tiến vào làm cho người ta mất cảm giác riêng tư nhất. Bị ôm chặt, bị đau như xé…

      khắc này, nước mắt của nàng ngập trong hốc mắt, ấm áp trào dâng trong lòng, rồi cứ thế bị chiếm trọn.

      Giây phút kích tình mãnh liệt qua , cả hai đều mệt mỏi. Gió đêm mang hương hoa sen trôi vào trong phòng, thấm vào tận ruột gan.

      Trữ Hạ để mặc nam nhân bên người ôm chặt, nàng nằm thẳng giường, mắt nhìn trần nhà.

      Nhìn tới ngẩn ngơ hồi, nàng chợt nhớ ra cái gì, định nhúc nhích cánh tay bên hông lại siết chặt thêm chút.

      “Trữ Hạ…” mở đôi mắt mơ màng ra nhìn nàng.

      “Ta đây…” Trữ Hạ bỗng cảm thấy lòng ấm áp, nhàng quay đầu sang nhìn cười.

      “Ừ.” ôm chặt lấy nàng, đầu chôn chặt trong hõm vai của nàng.

      “Ta ngủ được.” Trữ Hạ vỗ vỗ lên cánh tay .

      “Vậy ta thức chuyện với nàng nhé?” ngẩng đầu nhìn nàng, sau đó xoay người sang, tay gối dưới đầu, tay vẫn ôm lấy nàng.

      “Được.” Trữ Hạ rúc vào lồng ngực , cái ôm của vừa dịu dàng vừa ấm áp biết bao.

      “Ta… lấy nàng, được ?” A Mộc Đồ cẩn thận hỏi, nơm nớp lo sợ nhìn nàng.

      Sau đó, có thể cảm thấy người nàng cứng lại.

      Than , thả tay ra, dùng hai tay ôm nàng, lại hỏi lại: “Ở lại, được ?” Thanh của trầm thấp, cố gắng hạ giọng như sợ đánh thức đứa trẻ vậy.

      Người nằm trong lòng ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi: “Chàng cái gì?”

      A Mộc Đồ ôm chặt, thanh như tiếng thở dài: “Để ta lấy nàng, được ? Mọi đau khổ của nàng để ta giữ hộ, cả đời này, có được ?”

      Trữ Hạ kinh hãi: “!” Nàng luống cuống, vô ý thức muốn đẩy ra nhưng tay như thành đồng vách sắt làm nàng sao thoát ra được.

      A Mộc Đồ gì, chỉ kéo chăn đắp cho nàng rồi mới lại nhàng ôm lấy.

      gì, nàng cũng gì.

      Mặt của nàng dám ngực , nàng có thể nghe thấy thanh của trái tim trong ngực nhanh tới mức như sắp văng ra ngoài.

      xin lỗi.” Trữ Hạ .

      A Mộc Đồ lắc đầu, dùng thanh mà chỉ nàng mới nghe được, : “ sao. Nàng cần xin lỗi.”

      việc gì đâu… cần xin lỗi. Cho dù như bị vạn tiễn xuyên tâm, cho dù trái tim bị đau như cắt cũng sao… sau. quá quen với loại đau đớn này rồi.

      Thói quen này từng ngày ăn sâu vào máu của , chưa từng mất .

      chỉ sợ ngày nào đó, ngay cả cảm giác đau lòng kia cũng rời khỏi , khi ấy mới thực trở thành kẻ hai bàn tay trắng.

      vùi mặt vào gáy nàng, ra sức hít vào khí tức của riêng nàng, hương thơm nhàn nhạt của cây cỏ.

      ngày nào đó rồi nàng cũng , cho nên trước khi nàng rời bỏ , phải khắc sâu khí tức này trong trí nhớ mình, để nó trở thành hồi ức mãi mãi bao giờ quên.

      muốn ở bên cạnh ta sao?” cố gắng làm cho thanh của mình bình tĩnh.

      Trữ Hạ gì, chỉ đưa mắt nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, mắt ngập nước.

      “Thế nhưng nàng còn nơi nào để ?” A Mộc Đồ vuốt tóc nàng. “Cho dù thích… Nàng cũng có thể thử cân nhắc… Ít nhất ta có thể che mưa che gió cho nàng…”

      “Cho ta cả đời vinh hoa phú quý sao?” Lông mi nàng hơi run rẩy. Những lời này từng có người với nàng, nếu như ngày đó nàng đồng ý, có phải kết cục khác ?

      “Ta bảo vệ nàng.” Thanh của rất , nhưng nàng biết đó là lời thề nặng nhất.

      Trữ Hạ cười. Lôi Nhược Nguyệt cũng từng bảo vệ nàng, để cho nàng gặp phải bất kỳ tổn thương gì.

      “Nếu như ta muốn , chàng có giết ta ?”

      Cánh tay ôm siết thêm chút, hơi thở phả gáy cũng nặng hơn chút. Đợi mãi, còn tưởng trả lời lại đột nhiên nghe phun ra tiếng qua kẽ răng. “.”

      Trữ Hạ kinh ngạc.

      A Mộc Đồ lại đồng ý. Con người vốn chỉ hận thể chặt hai chân nàng để giữ lại, ngờ lại với nàng: “.”

      “Đồ…”

      “Nàng quá tàn nhẫn…” A Mộc Đồ rúc sâu vào cổ nàng, dám ngẩng đầu lên, chỉ có cánh tay ôm là run rẩy.

      Nàng xoay người, trở tay ôm . Đời này nàng phụ bao nhiêu người rồi nàng cũng nhớ nổi.

      “Sao nàng có thể…” Sao nàng có thể chà đạp lên nhiệt tình của như thế? Nàng cho rằng chỉ muốn cơ thể này của nàng sao? Chẳng lẽ nàng biết sau khi có được nàng rồi mới bắt đầu thực sa vào vực sâu vạn trượng.

      Tay ôm nàng rất chặt khiến cho nàng có cảm giác nghẹt thở.

      Thế nhưng nàng giãy ra, lặng yên đón nhận mọi tình cảm của .

      “Ta chết đấy, chàng phải quên ta.” Nàng nhàng .

      “Thế nên nàng dùng cách này để đền bù tổn thất cho ta sao?” Thanh của cười hay khóc.

      Chỉ là đền bù tổn thất sao?

      Nếu như chỉ là đền bù, sao nàng lại khổ sở đến nhường này?

      Nàng chân thành cảm nhận được dịu dàng của , tình cảm của , cho nên màng rất quyến luyến cái ôm này… Thế nhưng nàng còn tư cách nữa…

      A Mộc Đồ, ta tàn phá tâm tư của chàng, luôn chỉ biết làm cho chàng hết lần này tới lần khác tổn thương, thế nhưng chàng vẫn cần ta sao?

      Thế nhưng, ta lại thể…

      Tâm tư của nàng thủng lỗ chỗ rồi, sao còn có thể xứng đáng với chân thành của nam nhân như nữa.

      Mọi khoản nợ cuối cùng cũng cần phải tự nàng trả.

      vẫn vuốt tóc nàng, cố gắng nặn ra nụ cười méo mó: “Nếu nàng , ta giữ nàng lại. Nhưng nếu nàng ở bên ngoài mệt mỏi, muốn quay về, lúc nào cũng có thể về.”

      Nàng cắn môi, gật gật đầu.

      “Nếu như nàng cần ta, ta ngay lập tức tới bên nàng…”

      Trữ Hạ, đây là lời thề của ta, nàng có hiểu ?

      Nàng lại gật đầu. Nếu nàng gặp A Mộc Đồ trước Lôi Nhược Nguyệt, có phải nàng hạnh phúc hơn ?

      Nàng ôm chặt , thanh nghẹn ngào: “Kiếp sau chàng mới tìm ra ta sớm chút có được ?”

      Như vậy mới có thể cho chàng Trữ Hạ nguyên vẹn.

      Chỉ tiếc rằng, kiếp này nàng có cơ hội về ben cạnh , cũng có cơ hội cần tới trợ giúp của nữa rồi.

      Đối với người chết mà , những điều này đều là vô nghĩa.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 56: Hoang Vu

      A Mộc Đồ giữ Trữ Hạ ở lại mười ngày, nàng phải tĩnh dưỡng tốt rồi mới cho nàng .

      Trữ Hạ rất phối hợp, ăn nhiều, ngủ nhiều, sắc mặt càng ngày càng hồng thuận, dáng tươi cười cũng càng ngày càng nhiều. Mỗi khi chỉ có mình, nàng ngồi ngẩn người bệ cửa sổ hoặc hòn giả sơn gần hồ sen.

      Hạ viên xanh biếc, trong khí tràn ngập mùi cỏ thơm.

      Lạc Bình Xuyên bưng bánh ngọt vào trong đình nghỉ mát, đặt lên bàn đá hỏi nàng: “Tới ăn ?”

      Trữ Hạ quay đầu nhìn thoáng qua, chiếc đãi màu xanh biếc đựng mấy cái bánh ngọt, vẻ ngoài nhìn vô cùng hấp dẫn khiến người ta thèm muốn. Kết quả làm nàng thất vọng, thứ bánh này quá ngon mềm, còn mang theo hương sen thơm ngát.

      “Phòng bếp mới làm đấy, được ?” Lạc Bình Xuyên rót cho nàng ly trà xanh. Trữ Hạ nhận lấy, uống ngụm.

      ngon!” Đối với đồ ăn, nàng chưa bao giờ keo kiệt lời khen ngợi.

      “Chuyện đó…” Lạc Bình Xuyên sờ lên cánh mũi. “Trữ Hạ tiểu thư.”

      “Tướng quân gọi ta là Trữ Hạ là được rồi.” Trữ Hạ cười. “Có chuyện gì thế?”

      định sao?” Lạc Bình Xuyên bỗng nhiên ghé sát, nhìn nàng chằm chằm, bộ dáng giống như muốn tìm tòi thứ gì đó mặt nàng.

      Trữ Hạ sững ra chút, sau đó gật đầu: “Cám ơn tướng quân chiếu cố, ta với Vương rồi, ngày mai ta .”

      “Ngày mai?” Lạc Bình Xuyên nhíu mày. “ muốn đâu.”

      Trữ Hạ cắn miếng bánh ngọt hoa sen, chậm chạp nuốt vào, nhấp xong ngụm trà mới lại : “Ta tìm Lôi Nhược Nguyệt.”

      “Đến giờ còn muốn tìm Lôi Nhược Nguyệt?” Lạc Bình Xuyên lên giọng, nhíu mày giận dữ.

      “Tướng quân.” Trữ Hạ ngẩng đầu, biểu lộ lạnh lùng. “Ngài thực muốn ngồi nhìn đại quân Bang Thập tiến sát biên cảnh Khế Sa sao?”

      Lạc Bình Xuyên khẽ giật mình nhìn nàng, biết gì nữa.

      “50 vạn đại quân của Lôi Nhược Nguyệt dù thối lui khỏi biên cảnh, thế nhưng vẫn còn đóng quân lại chứ rút về. Bất kỳ lúc nào cũng có thể phát động tấn công.” Trữ Hạ giọng tự , thanh quạnh quẽ, nghe ra chút cảm tình nào. “Nếu thế, ta tin rằng Vương cùng các ngài ở Thiên viện này ngồi chơi tới tháng.”

      “Vì nên Vương mới ở đây ngồi chơi tháng có.”

      “Cũng có thể…” Trữ Hạ cười. “Nhưng ít nhất tháng này cũng phải chỉ vì ta.”

      Lạc Bình Xuyên cười khổ, gật đầu: “ rất nhạy cảm.”

      Thế nhưng nữ nhân quá thông minh khó kiếm hạnh phúc.

      “Vì ta mà Bang Thập mới tới đây, lúc trước Vương từ chối sứ giả của Lôi Nhược Nguyệt mới khiến cho hai tòa thành trì biên cảnh của Khế Sa bị tàn sát.” Ánh mắt Trữ Hạ chuyển sang khóm trúc bên cạnh đình.

      Lôi Nhược Nguyệt thích nhất trúc mùa hè, mùa đông lại thích hoa mai.

      Lạc Bình Xuyên tức cười, ra nàng sớm tinh tưởng mọi chuyện.

      “Trận giết chóc vô nghĩa này vì ta mà bắt đầu nên cũng chấm dứt vì ta .” Trữ Hạ cười với Lạc Bình Xuyên. “Ta đúng chứ, tướng quân? Lúc trước ta thấy trong mắt ngài đầy vẻ chán ghét ta, có phải cũng vì điều này hay ?”

      “Ta… có sao?” Lạc Bình Xuyên sờ cánh mũi. Ban đầu đúng là rất ghét nàng, bởi vì Khế Sa Vương vì nữ nhân này mà hy sinh quá nhiều.

      luôn cho rằng đáng nếu vì nữ nhân.

      mạng này của ta đổi nhiều tính mạng của người khác, đúng là lỗ mà.” Nụ cười của Trữ Hạ như tan vào ánh mặt trời, đôi mắt cũng sáng lấp lánh.

      “Trữ Hạ…” Lạc Bình Xuyên muốn gì nhưng lại thôi.

      Trữ Hạ à, có thể cần miễn cưỡng cười như thế được , cũng đừng bận tâm trăm họ bách tính nữa được , cũng đừng quá kiên cường như thế có được ?

      chỉ cần học cách làm nũng với nam nhân của mình là được rồi.

      Thế nhưng cái nữ nhân trước mặt này lại chỉ biết lao ra ngoài chém giết, vĩnh viễn biết cách chui vào ngực nam nhân tìm che chở.

      “Cho nên ngài muốn thay mặt dân chúng Khế Sa tới cảm tạ ta sao?” Trữ Hạ cười rất thoải mái.

      “Chung Trữ Hạ… hiểu nam nhân.” Lạc Bình Xuyên thở dài. “ hiểu ngài ấy.”

      Đây là đêm cuối cùng Trữ Hạ ở lại đây.

      A Mộc Đồ ngồi trước bàn sách ngẩn người.

      Gần đây đều tới thăm nàng, dám cho mình cơ hội làm tổn thương nàng.

      Bởi nhất định nhịn được mà dùng mọi thủ đoạn để giữ nàng lại.

      Cho nên nàng cứ thế cũng tốt, chỉ cần nàng thích là được.

      Dầu thắp hết, dường như biết hoặc cố tình muốn động. tựa người ngồi ghế, nhìn chằm chằm vào bóng tối.

      Ngoài cửa chợt truyền tới tiếng , dường như có người muốn vào nhưng bị thái giám cản lại. bao lâu sau, có tiếng gõ cửa, tiếng thái giám thấp giọng bẩm báo: “Bệ hạ, Trữ Hạ tiểu thư cầu kiến.”

      A Mộc Đồ ngẩn người, sau nửa ngày mới đáp: “Để nàng ấy vào.”

      Vẫn là xiêm y màu trắng bạc, khí sắc tốt lên rất nhiều, dáng nhàng thanh thoát. Nhìn bề ngoài nàng chẳng khác mấy những tiểu thư được nuôi dưỡng ở khuê phòng, thế nhưng dù sao cũng phải.

      Hoàn toàn phải. Nếu cũng nguyện ý xây tòa lâu đài vàng để giấu nàng .

      “Sao lại thắp đèn?” Trữ Hạ mượn ánh trăng hắt vào nên mới thấy được A Mộc Đồ ngồi ở bàn sách. Cả người như chìm vào bóng đêm yên tĩnh làm nàng cảm thấy đau lòng.

      A Mộc Đồ đáp, chớp mắt nhìn nàng cứ tới lui thắp đèn.

      “Tối như bưng, chàng ngồi đây làm gì?” Trữ Hạ đứng trước mặt , đưa tay quơ quơ gọi.

      có gì… Tự nhiên ngủ quên mất.” A Mộc Đồ ngồi thẳng dậy, thanh giọng đáp.

      “Ngày mai ta phải rồi.” Trữ Hạ đứng cách cái bàn, mỉm cười nhìn .

      “Ừ.” A Mộc Đồ mờ mịt ngẩng đầu, ánh mắt tựa như nhìn nàng lại giống như phải.

      “Thế thôi sao?” Trữ Hạ nhướn mày.

      sững sờ. như vậy nàng còn muốn thế nào đây?

      “Chuyện là…” Trữ Hạ gãi gãi đầu. “Có thể cho ta chút lộ phí ?”

      “…” ra muốn tới cái này.

      Thấy A Mộc Đồ gì, Trữ Hạ nóng nảy: “Tuy ta biết khi nào mới trả lại được tiền này cho chàng, nhưng nếu chàng cho ta lộ phí, ta sớm chết đói mất.”

      “Trước kia nàng cũng lấy mà có hỏi ta đâu.” A Mộc Đồ hơi buồn cười, khuỷu tay chống lên bàn, ngẩng đầu nhìn nàng. Mấy lần trước, phải nàng đều rất tự giác “thuận tay” lấy mấy thứ đồ đáng giá trong nội cung của sao? Có lần còn lấy trộm cả ngọc bội tùy thân của nữa.

      “Chuyện đó khác, khi đó là tình huống đặc thù.” Trữ Hạ trừng mắt với , sớm biết thế này nàng tới xin để bị mất mặt rồi. Chẳng mấy khi nàng lại tỏ ra quân tử như thế.

      “Qua đây.” đưa tay ra gọi nàng.

      Trữ Hạ qua cái bàn, tới trước mặt , để tay mình vào trong tay .

      “Lúc nàng hôn mê, ta giữ giúp nàng.” lấy từ trong ngực ra khối bạch ngọc, đặt vào tay nàng.

      Trữ Hạ chớp mắt, có chút ướt át.

      cho phép nàng làm mất rồi mà.” A Mộc Đồ nở nụ cười, sâu trong đôi mắt là vẻ dịu dàng tựa ánh trăng. Tay nắm lấy tay nàng, ôn hòa tới mức làm người ta muốn buông ra. “ cho phép nàng làm rơi nữa.”

      Nàng ra sức gật đầu: “ có lần sau.”

      cũng gật gật đầu, tay nới lỏng ra, quay đầu , : “Thích cái gì cứ lấy , chút nữa tìm quản lý nội vụ lấy là được.”

      “Được. Cảm ơn!” Trữ Hạ thấy chịu nhìn mình trong lòng hoảng hốt, lại . “Vậy … Ta về nghỉ ngơi đây.”

      “Ừ.” xoa xoa hai hàng lông mày, cũng dám ngẩng đầu lên.

      Trước khi bước , nàng lại : “Chàng cũng mệt mỏi rồi, sớm về ngủ , ngủ ở đây bị cảm lạnh mà sinh bệnh đấy.”

      “Ừ.” gật đầu, ngón tay siết chặt.

      Trữ Hạ quay đầu, vừa được hai bước nghe tiếng gọi lại: “Trữ Hạ!”

      Nàng quay đầu nhìn: “Cái gì?”

      “Nàng…” Rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu, con ngươi màu lục như có ánh sáng tràn ra. “ nhớ ta chứ?”

      Trữ Hạ dừng chút, cười rất dịu dàng, hiếm khi nào mới thấy nàng cười như thế.

      “Đại khái… nhớ…”

      Cho dù lời này là lừa gạt cũng tốt rồi! A Mộc Đồ cố gắng cười tự nhiên. “Ngày mai ta tiễn nàng được.”

      “Được.”

      “Nàng rồi ta cũng quay về thành Đô Linh. Nếu sau này nàng muốn tìm ta, có thể tìm Lạc Bình Xuyên hoặc Liệt trước, bọn đưa nàng tới gặp ta.”

      “Được.”

      Bốn mắt nhìn nhau, ai chuyện. lát sau, Trữ Hạ cắn môi : “Ta đây.”

      “Ừ.”

      Lúc ra tới cửa, nàng lại dừng bước.

      “Đồ.” Nàng giọng gọi. “Nếu như ta về nữa, chàng đừng chờ ta. Hãy lấy nữ nhân mình thích, phải sống hạnh phúc, được ?”

      “…” Thân thể cứng ngắc, trong lòng như có dao cắt. “Ừ.”

      Cuối cùng, nàng cười với lần nữa, rồi cửa dần khép lại, nàng cũng mất.

      A Mộc Đồ ngẩn ngơ trong thư phòng cả đêm. Thời gian như bị kiến gặm, mỗi giây khắc đều là dày vò, mỗi phút đều đấu tranh để mình chạy giữ nàng lại.

      Muốn giữ lại nhưng lại giữ được.

      Sáng hôm sau, trời vừa mờ sáng, A Mộc Đồ gọi Lạc Bình Xuyên tới.

      đứng ở bên cửa sổ, giọng hạ lệnh. “Ngươi hãy cùng Trữ Hạ.”

      Lạc Bình Xuyên ngạc nhiên ngẩng đầu, còn cho là mình nghe nhầm.

      A Mộc Đồ quay đầu lại nhìn , : “Hộ tống nàng, đến khi nàng gặp được Lôi Nhược Nguyệt thôi.”

      Lạc Bình Xuyên lặng yên nửa ngày, sau đó quỳ chân đất: “Xin thứ cho thần thể lĩnh mệnh.”

      A Mộc Đồ nhíu mày. “Tại sao?”

      Lạc Bình Xuyên ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi con ngươi màu u lục đầy vẻ mệt mỏi, cắn răng đáp: “Vương, Lạc Bình Xuyên cũng chỉ là nam nhân bình thường.”

      Lạc Bình Xuyên cũng chỉ là nam nhân bình thường, cũng phạm sai lầm, cũng động tình với nữ nhân.

      A Mộc Đồ giật mình, sau đó bật cười, bất đắc dĩ : “Biết rồi. Vậy… để Lỗ Hãn .”

      “Vâng.”

      Vừa gặp lại Lỗ Hãn, Trữ Hạ lập tức rút bội kiếm mà Lạc Bình Xuyên chuẩn bị cho mình ra, đâm về phía .

      Lạc Bình Xuyên nhanh chóng giữ chặt tay nàng, quát: “Chung Trữ Hạ, điên rồi.”

      Trữ Hạ cố giãy ra nhưng được, chỉ có thể dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Lỗ Hãn: “Ta muốn giết .”

      làm gì ?” Lạc Bình Xuyên ngạc nhiên.

      Lỗ Hãn ở bên cạnh nửa cười nửa , đáp: “Tướng quân muốn ta bảo hộ vị tiểu thư này tới Bang Thập sao?”

      “Phải.” Lạc Bình Xuyên buông tay Trữ Hạ ra.

      Vừa mới buông tay, Trữ Hạ liền đâm về phía Lỗ Hãn. Lỗ Hãn nhanh chóng né người, đoạt lại kiếm trong tay nàng.

      “Tiểu thư, Lỗ Hãn phải người thương hoa tiếc ngọc. Cái này quá nguy hiểm, nếu ta ngộ thương tiểu thư tốt.” Lỗ Hãn nhăn mày, vuốt vuốt kiếm.

      Trữ Hạ hít vào hơi, lạnh lùng nhìn , sau đó hỏi Lạc Bình Xuyên: “Tướng quân, đây là người hộ tống ta sao?”

      “À…” Lạc Bình Xuyên nhìn hai người họ. “Nếu như phù hợp ta đổi người khác.”

      Trữ Hạ cười lạnh, con mắt cụp xuống, sau đó ném túi hành lý và vỏ kiếm cho Lỗ Hãn : “Là .”

      Lỗ Hãn cũng có chút ngoài ý muốn, lại nhìn Lạc Bình Xuyên.

      Trữ Hạ dạng chân leo lên Tiểu Tam, quay đầu cười với Lạc Bình Xuyên: “Tướng quân, cảm ơn chiếu cố. Bảo trọng.”

      Lạc Bình Xuyên nhún nhún vai, kéo ra vòng vui vẻ: “ cũng vậy, nhớ , lúc nào cũng có thể quay về.”

      “Biết rồi.” Trữ Hạ tiêu sái phất tay áo, tư thái này giống như chỉ tạm xa chứ phải biệt ly. Chỉ có trong lòng nàng là hiểu nhất, lần này sợ về được.

      Lỗ Hãn cũng lên ngựa, gật đầu chào Lạc Bình Xuyên rồi đuổi theo Trữ Hạ ở rất xa.

      Đến khi còn thấy bóng cả hai nữa, Lạc Bình Xuyên mới quay đầu lại, nhìn thấy A Mộc Đồ đứng tựa người dưới gốc cây hòe trước cổng đình viện đằng xa. Áo bào thêu kim tuyến màu tím bị gió thổi tung bay, mái tóc đen cũng bay lên, tuấn lãng như thần.

      Nam nhân này hoàn mỹ biết bao nhiêu. đời này, chỉ duy mình có mọi thứ mà tất cả nam nhân đời khao khát. cũng có mọi thứ mà tất cả những nữ nhân khác truy cầu.

      Chỉ có nha đầu Chung Trữ Hạ kia mới cần .

      Lạc Bình Xuyên cất bước tới, cười : “Vương, nàng rồi, đuổi theo vẫn còn kịp đấy.”

      A Mộc Đồ nhàng lắc đầu, mắt cúi xuống nhìn mặt đất loang lổ bóng râm, thấp giọng : “Nàng trở về nữa đâu.”

      Cặp mắt yên lặng như ao tù nước đọng. hiểu sao Lạc Bình Xuyên lại nghĩ tới hai chữ: “Hoang Vu”.

      Hết Quyển 2

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Quyển 3: Thời gian như nước


      Chương 57: Tiến về phía nam


      “Ta nghĩ rằng với Vương để xử trí ta?” Lỗ Hãn nhìn trời với Trữ Hạ. “Ta suýt nữa giết còn gì.”

      “Ta hận ngươi phải vì ngươi suýt giết ta.” Ngón tay Trữ Hạ vuốt bờm của Tiểu Tam, : “Mà vì ngươi giết .”

      là đào binh.” Lỗ Hãn nhướn mày, tinh tế quan sát nét mặt nàng.

      “Phải.” Trữ Hạ gật đầu. “Nhưng có phải đào binh hay liên quan gì tới ta?”

      Lỗ Hãn cười, gì.

      “Ngươi chết tay ta.” Lời của nàng nhàng mà kiên định.

      “Tốt, tiểu mỹ nhân, ta chờ mong đấy.” Lỗ Hãn cười to, coi như việc chẳng có gì đáng lo ngại.

      “Chỉ là cho ngươi sống lâu thêm chút mà thôi.” Trữ Hạ , quay đầu sang nhìn .

      “Thế phải đa tạ rồi.”

      “Dù sao ngươi cũng muốn sống rồi mà.” Nàng cười mà như cười.

      Lỗ Hãn sững sờ.

      “Sống so với chết càng thống khổ hơn, phải sao?” Trữ Hạ cười khẽ, trong nháy mắt này thiên địa hào quang như tụ lại quanh nàng, khiến người ta thể nào rời mắt được.

      “Tiểu mỹ nhân, giỏi kể chuyện cười đấy.” Lỗ Hãn bày ra vẻ mặt trào phúng.

      “Ta thấy tuyệt vọng trong mắt ngươi.” Trữ Hạ ngẩng đầu. “Chúng ta cũng giống nhau thôi.”

      Mới rời Hạ viên nửa ngày, vừa vào quán rượu ở thị trấn ven đường, còn chưa ngồi nóng mông bọn họ gặp nhóm sát thủ đầu tiên.

      đường Trữ Hạ luôn mắt to trừng mắt với Lỗ Hãn, lúc nào cũng tìm cơ hội giết , thế nhưng vào thời điểm này Lỗ Hãn vẫn rất dũng bảo hộ cho nàng.

      Mười tên sát thủ vây quanh họ trong quán rượu, những khách nhân trong quán bị dọa chạy mất, chưởng quầy cũng núp dưới gầm bàn run rẩy.

      đúng là người mang họa tới đấy.” Lỗ Hãn lườm Trữ Hạ. “Lai lịch chúng thế nào?”

      Trữ Hạ cũng kỳ quái, đến cùng là ai muốn giết nàng chứ?

      Đúng, là giết, phải bắt sống.

      biết.” Trữ Hạ vô tội nhìn Lỗ Hãn, lại cười : “ hùng, cố gắng đứng vững đấy.”

      Lỗ Hãn nghĩ nữ nhân này vào thời điểm này còn có thể đùa. nghiêng người tránh đao bổ tới, lui đến chân tường, bảo vệ Trữ Hạ ở sau lưng, còn tranh thủ lúc rảnh tay quay đầu trừng mắt với nàng. “Lúc ta bắt cũng phát kẻ khác đuổi giết, thế mà lại biết!”

      “Bổn nương thiên hạ đệ nhất sức quyến rũ!” Trữ Hạ nhớ tới ngày đó, trong lòng lại sinh hận ý, giơ ngón tay đâm phát từ đằng sau.”

      “Con mẹ nó! muốn chết à?” Lỗ Hãn đỡ đao của thích khách bên cạnh, mang theo Trữ Hạ nhảy ra khỏi cửa sổ, cố gắng khắc chế cảm xúc muốn quay lại chém cho nàng đao.

      muốn chết đâu. Ta còn muốn giữ lại mạng để giết ngươi.” Trữ Hạ cũng hiểu ý đồ của . Cửa sổ trong tửu lâu hướng ra ngoài chuồng ngựa. Tiểu Tam nghỉ ngơi ở đó. Chỉ cần cưỡi Tiểu Tam, những người này bao giờ đuổi kịp.

      mau, ta ngăn bọn lại!” Đến cửa sổ, Lỗ Hãn đẩy Trữ Hạ cái rồi quét ngang đao về phía bọn sát thủ.

      Trữ Hạ cũng suy nghĩ nhiều mà nhảy xuống, đằng sau là tiếng đao thương va chạm rát tai.

      Lỗ Hãn địch mười chắc có khả năng toàn thân trở ra, nhưng chỉ cần mở ra được đường sống bọn sát thủ cũng để ý tới nữa. Dù sao nàng mới là mục tiêu của chúng.

      Kéo dây cương của Tiểu Tam, mở cửa, Trữ Hạ nhảy lên lưng ngựa và phóng ra ngoài, đồng thời nghe thấy thanh ồn ào phía sau.

      Lỗ Hãn là người thông minh, liều chết để bảo vệ nàng. chỉ cần kéo dài chút là được rồi.

      Chỉ cần chút là đủ để nàng toàn mạng. Ngựa bình thường vốn đuổi kịp Tiểu Tam.

      Tiểu Tam chạy nhanh đường, nhiều lần suýt đâm phải người khác. người đường rốt cuộc cũng chạy ra được tới cửa nam của thành, vội chạy vào quan đạo.

      Tiếng vó ngựa xa dần, Trữ Hạ nhàng thở ra, mà Tiểu Tam hưng phấn nên cũng dừng lại. Tiểu Tam quen trải qua nhiều lần chạy trốn thế này rồi.

      Ngày nắng, bầu trời xanh thẳm. Trữ Hạ vỗ vỗ bờm Tiểu Tam để nó chạy chậm lại, nàng còn muốn giữ thể lực để đối phó với các tình huống ngoài ý muốn khác.

      Hôm nay thể trở về được nữa, mà những người kia đuổi được nàng bố trí mai phục đường hướng tây.

      Trữ Hạ ngẩng đầu nhìn mặt trời, nghĩ nghĩ, có lẽ xuống phía nam cũng tệ. Vượt qua Hán Thống rồi lộn trở về Bang Thập. Tuy như vậy tốn lộ phí, thời gian tốn gấp ba, nhưng có lẽ như thế an toàn hơn.

      Nếu nàng còn rơi vào tay đám sát thủ chắc chắn chết.

      Trữ Hạ thò tay vào trong áo sờ ngọc bội của A Mộc Đồ, cười khẽ, vận mệnh đúng là thứ kỳ quái.

      Đó là gian phòng xa xỉ, đỉnh phòng đính ngọc xanh như bầu trời, khung giường bằng vàng, tơ lụa tím cao cấp làm màn che, vách tường dùng nước sơn hỗn hợp kim phấn, đầu giường nạm bạch ngọc, cuối giường trang trí san hô…

      Lại đưa mắt nhìn trong phòng, bắt mắt nhất chính là cái bàn Cảnh Thái Lam hoa lệ, bàn đầy châu báu. người tóc đen dài ngồi đó nghiên cứu cái gì đó trong tay, trong miệng thỉnh thoảng còn phát ra tiếng tán thưởng.

      Đây là thế giới nào vậy? thành tiên rồi sao?

      Lưu Tịch muốn động nhưng cả người lập tức truyền tới đau đớn vô hạn làm khỏi bật ra tiếng rên rỉ.

      A, đau nhức thế này tức là chưa chết rồi. Nghe người chết còn đau đớn đấy.

      Cái đầu tóc đen nghe thấy tiếng ngẩng đầu lên, là gương mặt tuấn tú. Vừa thấy Lưu Tịch tỉnh, tiểu tử kia nhảy tới, ánh mắt vừa nhìn tới ngây dại ra, sau nửa ngày mới vui vẻ sờ sờ cánh mũi, : “Mỹ nhân tỉnh rồi sao?”

      quá quen với vẻ kinh diễm của người khác rồi, nhưng khuôn mặt trước mặt này lại làm cho run rẩy.

      Là quá nhớ nhung sao? Vì sao kẻ này lại có dáng vẻ say mê hấp dẫn của nàng vậy?

      “Này này, bổn thiesu gia gặp người người thích, gặp hoa hoa nở, nghĩ ngay cả mỹ nhân ngươi vừa thấy cũng rồi hả?” Thiếu niên du côn vân vê cằm, nụ cười đen tối.

      Lưu Tịch ngây dại, ngay cả điệu đùa bỡn cũng giống như đúc.

      “Này?” Thiếu niên thấy Lưu Tịch vẫn vẻ si tình nhìn mình thò tay vỗ lên mặt , tự nhủ: “ phải chứ… mỹ nhân thế này mà… bị ngốc sao? Phải làm sao bây giờ?”

      “Ta phải người ngốc.” Lưu Tịch nhíu mày, thu lại ánh mắt, muốn thử động tay chân nhưng lại thấy cả người đau nhức rã rời.

      “Đừng lộn xộn nữa. Xương cốt người ngươi gãy nhiều lắm đấy.” Thiếu niên lắc đầu. “Ngươi có biết ta bỏ ra bao nhiêu tiền thuốc men để chữa thương thế cho ngươi hả?”

      Lưu Tịch để ý tới .

      Thiếu niên nóng nảy: “Này, ngươi là kỳ quái, còn mình ngốc sao? Ngay cả câu cám ơn cũng biết à?”

      Lưu Tịch bình tĩnh đáp: “Cảm ơn!”

      “…” Thiếu niên đứng đần ra tại chỗ, sau đó dở khóc dở cười tiếp. “Ta là Gia Long, tên ngươi là gì?”

      “Lưu Tịch.” Mặt cảm xúc.

      “…” Thiếu niên híp mắt lại. “Ta này, người bình thường khi tỉnh lại câu đầu tiên hỏi là ‘Ta ở đâu?’, ‘Ta chết sao?’, hoặc là ‘Ngươi là ai?’ có đúng ?”

      “Nếu ta chết rồi ngươi chuyện với ai?” Lưu Tịch nhịn được nhìn cái.

      quá giống nàng!

      “Ngươi chẳng thú vị gì cả!” Thiếu niên liếc mắt nhìn , nhàm chán quay trở lại bàn châu báu.

      Thiếu niên chừng mười lăm, mười sáu tuổi, mặt như quan ngọc, tóc như lụa đen. Tuy ngôn ngữ hành vi hơi phóng túng nhưng theo động tác giơ tay nhấc chân cũng có thể thấy từ được giáo dưỡng khá tốt.

      Ánh mắt của dù có bắt chước thế nào cũng thể bắt chước được, giống hệt như nàng vậy.

      “Ngươi là ai?” Lưu Tịch hỏi.

      Thiếu niên quay đầu cười gian: “Hắc hắc, muốn biết sao, bổn thiếu gia cho ngươi đấy.”

      “…” Tính cũng xấu y như nàng.

      Thiếu niên này dù thích đùa dai nhưng bản tính lại xấu. Lưu Tịch được chăm sóc bằng toàn những dược liệu quý báu nên tốc độ hồi phục cũng rất nhanh.

      Sau đó biết thiếu niên này là người thừa kế của gia đình giàu nhất Khế Sa – Lê gia. Lưu Tịch cũng được gặp mẫu thân của thiếu niên này, phụ nhân trung niên dịu dàng như nước, nhàng khoan khoái như gió mát mùa hè, ràng hề giống với đứa con trai xem tiền như mạng của mình. Nàng chỉ có mình nên nuông chiều thành kẻ tính tình quái dị vô cùng.

      Thiếu niên này rất thích Lưu Tịch, hay cách khác là rất thích gần gũi Lưu Tịch.

      Lúc Lưu Tịch rơi xuống vách núi, bên dưới là hồ nước sâu. hôn mê theo dòng nước chảy tới bãi cạn trong phạm vi sơn trang, được Gia Long lúc ấy săn cứu được.

      Lúc cứu lên, Lưu Tịch vì mất máu nhiều hôn mê sâu. Chỉ cần chậm thêm chút nữa là cũng có cơ hội mở mắt ra nhìn cuộc đời này nữa rồi.

      Hoặc đây cũng là duyên phận. Gia Long hay với : “Mỹ nhân này, ngươi nhanh đứng dậy lại , như thế mới có thể báo đáp được đại ân đại đức của bổn thiếu gia đối với ngươi. Bổn thiếu gia đầu tư rất nhiều bạc vào ngươi rồi, ngươi thể trả lại cho ta thiếu phần được.”

      Mỗi lần như thế, Lưu Tịch đều thèm để ý tới .

      Gia Long tương lai là chủ gia đình giàu có rồi mà vẫn như cái thần giữ của.

      Sơn trang này có tên là Gia Nham, ba mặt nước bao quanh, mặt là vách núi, phúc địa động thiên, gió trăng mênh mang. Bởi vì địa thế hiểm trở nên ít có người tới đây, cũng sợ bị ảnh hưởng bởi chiến tranh, nơi tốt để tĩnh dưỡng.

      “Thương thế khỏi rồi ta .” Lưu Tịch ngồi tảng đá gần mép nước nhìn ráng mây ở hướng tây, .

      “Tốt, ta với ngươi.” Gia Long vung tay áo, xắn ống quần lội xuống bắt cá.

      “…” Lưu Tịch híp híp mắt. “ cho theo.”

      Gia Long nhảy dựng lên, duỗi ngón tay chỉ thẳng vào Lưu Tịch: “Ngươi! Có biết ngươi thiếu ta bao nhiêu tiền ? Đến đây, chúng ta tính toán chút, tiền thuốc men, phí nấu ăn, phí ăn ở, bổn công tử trò chuyện với ngươi cũng cần phải tính phí…”

      “Ta trả lại ngươi.” Lưu Tịch ngắt lời .

      “Ngươi lấy cái gì trả?” Lỗ mũi Gia Long bốc lên khí. “Còn tiền lãi nữa. Tiền lãi của ta nữa sao, đem bán ngươi cũng đủ.”

      “…” Đây phải là vơ vét tài sản sao?

      Gia Long hết dùng lý lại tới tình: “Mỹ nhân à, ngươi biết ta mấy ngày nay chăm sóc cho ngươi vất vả cỡ nào rồi, cũng chỉ vì mong ngươi mau chóng khỏe mạnh, vui vẻ. Thế nhưng ngươi đối đãi với ta thế này sao? Vừa khỏi liền muốn ?”

      Gia Long tiếp tục nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, ai oán : “Ngươi cứ thế mà , vất bỏ ta sao? Tiền ngươi thiếu nợ ta, ta cũng nhắc ngươi trả, nhưng ngươi ngay cả liếc ta cái cũng thèm…”

      Lưu Tịch khóe mắt run rẩy, vội vàng ngắt lời : “Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?”

      Gia Long trở mặt như lật sách: “Muốn theo ngươi chơi!”

      “Ta chơi!” Lưu Tịch nhẫn nại giải thích, đứa này đúng là khó dạy.

      “Ngươi bị kiếm đâm xuyên qua xương tỳ bà.” La Long tay chống nạnh, cười xấu xa. “Có lẽ là ngươi bị kẻ thù đuổi giết đúng ? Nếu có bổn thiếu gia bảo vệ, mỹ nhân ngươi sao có thể đối phó được đám nam nhân dâm đãng, hèn mọn, bỉ ổi giang hồ hả?”

      Lưu Tịch hít sâu hơi, đứng dậy.

      Tiểu tử này xem ra thể thuyết phục bằng miệng được rồi.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 58: Lâm Phong

      Giữa hè, hoa nở rộ khắp núi, cỏ thơm thoang thoảng, liễu xanh như tơ.

      biên cảnh, những phiên chợ mậu dịch còn phồn hoa như ngày xưa, chỉ có vài cửa hàng cung cấp vật dụng hằng ngày mà thôi. Người qua càng ít, khách sạn cũng càng ít, cho nên sinh ý chẳng có bao nhiêu.

      Trữ Hạ dùng ngón tay nhàng gõ lên bàn rất có nhịp điệu, nàng đợi tiểu nhị mang món ăn lên.

      Bên đường có rất nhiều đứa ăn mày, đây là hậu quả do chiến tranh mang lại. Vừa mới khai chiến mà xuất nhiều ăn mày như thế, nếu chiến kéo dài, biết còn bao nhiêu người nữa trôi dạt khắp nơi?

      nhàng chiếc nhẫn ngón tay cái, Trữ Hạ nhớ tới lời của nam nhân kia: “Ta phải bảo vệ bọn họ…”

      Dân chúng là người vô tội, từng tánh mạng đều vô cùng quý trọng.

      Trữ Hạ mờ mịt nhìn đường văn nhẫn, có phải nàng sai rồi hay ?

      Cho dù dùng nàng để đổi lấy viện binh của Bang Thập, nhưng Trữ Hạ so với vô số tính mạng của dân chúng Hán Thống quá bé. Đợi nàng gặp được Lôi Nhược Nguyệt, Bang Thập lui binh, tây tuyến Khế Sa có thể bảo trụ, có phải Hán Thống lâm vào khốn cảnh ?

      Nàng nghĩ mình lại có thể ảnh hưởng tới chiến cuộc nhiều như thế. người ngay cả mạng sống của mình có thể kéo dài bao lâu cũng biết, vậy mà lại ảnh hưởng tới nhiều tính mạng con người như thế!

      đám trẻ con ăn mày tranh giành bên đường khiến Trữ Hạ khỏi chú ý.

      Đám trẻ ăn mày tụ tập thành nhóm cùng nhau đấm đá đứa ở giữa. cần hỏi nàng cũng biết bọn chúng làm gì, bởi vì nàng cũng từng cải trang thành ăn mày, cũng từng trải qua tình cảnh tương tự.

      Cầm lên cái bánh bao nóng hổi vừa được mang ra, ném .

      Cáo nạm bao đập ngay vào mông đít đứa quay lưng về phía nàng.

      Đứa bé túm lấy mông quần kêu lên: “Ai đánh ta?” sau đó nhìn quanh vòng, ánh mắt sững sờ, ngẩn ngơ mà nhìn cái bánh bao mặt đất.

      Còn bốc hơi nóng đó!

      Nó nhặt lên, vội nhét vào miệng, vừa vặn bị đồng bạn nhìn thấy. Đứa bé vừa nhìn bánh bao vừa nuốt nước miếng, lại đưa mắt nhìn xung quanh xem còn cái nào ?

      Trữ Hạ gọi tiểu nhị cầm thêm đĩa bánh bao lớn ra, từ cửa sổ vẫy vẫy tay với bọn chúng, sau đó đặt bánh bao ở cửa sổ, nhìn bọn chúng tranh nhau ăn.

      Nhóm trẻ con nhìn thấy bánh bao liền mặc kệ kẻ bị mình đánh. Lúc này Trữ Hạ mới nhìn đó là đứa trẻ chứng sáu, bảy tuổi.

      Toàn thân nó bê bết bùn đất, còn nhìn ra màu sắc nguyên thủy của quần áo. người dường như bị thương nên lúc nó đứng dậy hơi lảo đảo, mặt còn có vết máu khô, biết là máu của nó hay của người khác.

      Trong tay nó cầm cái gì đó, vội vàng nhét vào ngực giống như bảo bối, sau đó mới ngẩng đầu nhìn, vừa vặn gặp được ánh mắt của Trữ Hạ. Nó lau vết máu ở khóe miệng, lạnh lùng nhìn nàng.

      đôi mắt trong sáng! giống với đám ăn mày trẻ con kia, dù có lẫn trong đám người liếc mắt cũng có thể nhận ra.

      Trữ Hạ nở nụ cười, chỉ chỉ thịt ba chỉ và gà quay ở bàn mà tiểu nhị vừa mang ra rồi ngoắc ngoắc tay với nó.

      Đứa bé sững sờ, sau đó cảnh giác nhìn nàng, nuốt ngụm nước bọt, rốt cuộc vẫn tiến tới.

      Thường tiểu nhị cho đám ăn mày vào trong này, nhưng chuyện vừa rồi bọn họ cũng thấy, nếu Trữ Hạ là khách lớn bọn họ cũng rất thoải mái muốn khách quan ăn nhiều thêm chút.

      Đám trẻ con kia thấy đứa bé được Trữ Hạ gọi vào quán thi nhau nuốt nước miếng, có đứa bạo gan ghé vào cửa sổ xem liền bị tiểu nhị hung dữ đuổi .

      Đứa bé ngồi xuống, mắt nhìn Trữ Hạ chớp.

      “Đói ăn .” Trữ Hạ đưa đũa cho nó, cố gắng nhàng với nó.

      Lúc đấy đứa bé mới cầm đũa lên ăn như hổ đói.

      Đứa bé này dù mặc quần áo rách rưới nhưng vẫn có thể thấy tơ bạc thêu ở ống tay áo. Nó ăn rất nhanh, ràng là đói sắp chết, thế nhưng tư thế cầm đũa bưng bát lại rất đoan chính. Lưng nó thẳng tắp, chân xếp bằng. Mà gương mặt nó cũng gầy guộc như đám trẻ ăn mày kia mà ràng thấy phúng phính như bánh bao .

      Mấu chốt nhất là ánh mắt nó vô cùng sắc bén.

      cơ bản có thể kết luận đứa này là con nhà giàu, biết vì chiến tranh hay lý do gì mà gặp nạn. Thời gian có lẽ cũng dài, tối đa chỉ tháng mà thôi. Nếu cho dù ánh mắt sáng nhưng người cũng đói thành da bọc xương.

      Tay cầm đũa cũng quá thuận tiện, có chút máu chảy ra bao trùm lên vết máu khô từ trước, biết có vết thương cũ , cũng biết có bị thương gân cốt nữa.

      Trữ Hạ yên lặng nhìn nó ăn no, để đũa xuống, lúc này mới hỏi: “Tên đệ là gì?”

      Đứa bé chuyện, ánh mắt nhìn nàng chằm chằm, cảnh giác vô cùng.

      Trữ Hạ cười: “ cũng được, ăn no rồi có thể .”

      Trong mắt đứa bé ra vẻ kinh ngạc, nhanh nhíu lông mày, lại nhìn nàng chằm chằm.

      Trữ Hạ để ý tới nó nữa, bắt đầu ăn cơm.

      Bỗng nhiên đứa bé nắm lấy tay Trữ Hạ, dọa cho nàng đánh rơi cả đũa xuống đất.

      “Sao thế?” Trữ Hạ hỏi.

      “Cái này…” Đứa bé nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn tay Trữ Hạ, mặt trắng bệch.

      “Đệ muốn sao?” Trữ Hạ rút tay về, hỏi. Nhìn tư thái này của , dù muốn cướp hay trộm cũng đều còn non lắm.

      Đứa bé ngây ngốc nhìn hồi, sau đó mới phục hồi tinh thần, lắc đầu: “ phải.”

      Trữ Hạ ngưng mày, phải sao lại kích động như thế làm gì?

      Đợi nàng ăn xong, muốn đứng dậy trả tiền, nó mới mở miệng: “Lâm Phong.”

      Gì cơ?” Trữ Hạ sững sờ, đứa này tiếng Khế Sa có vẻ lưu loát, nghe như phải người địa phương.

      “Tên của ta là Lâm Phong. Lâm Phong trong ngọc thụ lâm phong.” Đứa bé lại lần, thần sắc có vẻ như giống như thấy kẻ địch nữa, mang theo chút tò mò.

      “Lâm Phong. Tên rất hay.” Nhưng so với cảnh giới ngọc thụ lâm phong còn xa lắm.

      Trữ Hạ sờ sờ đầu nó, hỏi: “Theo ta ư?”

      Lâm Phong lại nhíu mày. Cái nhíu mày của nó làm Trữ Hạ đột nhiên nghĩ tới A Mộc Đồ.

      cảm giác mơ hồ, dường như rất giống nhau!

      Hay là tại nàng nhớ ?

      Lắc lắc đầu, nhớ cái gì mà nhớ, chắc nàng điên rồi.

      “Huynh muốn đâu?” Lâm Phong cau mày hỏi.

      Trữ Hạ đưa tay xoa xoa lông mày nó, cười: “Đừng có giống như ông cụ non thế, phải cười nhiều người ta mới thích.”

      Vì cái tiểu chút chít này mà Trữ Hạ đành thuê phòng trọ, sau đó sai tiểu nhị mang tới thuốc trị thương ngoài da và thùng nước tắm, giúp nó sửa soạn chút.

      Quần áo bẩn được cởi ra nhưng vẫn cất lại cẩn thận, dường như giấu cái gì đó trong quần áo. Trữ Hạ nhàm chán quay đầu , nàng cũng chẳng buồn tò mò bảo bối của lũ trẻ con làm gì.

      Lâm Phong như quen với việc được người khác hầu hạ tắm rửa nên rất hưởng thụ việc Trữ Hạ tắm cho mình.

      Rửa sạch những vết bùn đen người nó xong, Trữ Hạ cẩn thận quan sát thân thể của Lâm Phong, thấy có vết thương ngoài da nhưng cả người ít vết bầm tím. mặt cũng có vết bầm xanh lại, khóe miệng rách ra, đầu gối trầy xước, ngón tay cũng bị thương trong trận quần ẩu vừa rồi.

      Ngón tay bị thương như thế mà còn cố gắng cầm đũa ăn, đứa này chắc phải cố gắng lắm?

      Trữ Hạ vừa lau người cho nó vừa cảm than. Nàng nhàng thổi miệng vết thương, bôi thuốc bột, sau đó dùng băng sạch băng bó lại. Nàng nhìn nó, chỉ thấy nó cắn chặt răng, mặt tái nhợt, toàn thân run lên, thế nhưng gan lì kêu tiếng nào.

      Trữ Hạ cầm tay , tay kia vỗ lên mặt , cười: “Tốt rồi!”

      Tắm rửa sạch , lại thay cho bộ đồ mới, thoạt nhìn đúng là đứa bé trắng trẻo đáng . Nếu như có vết thương mặt kia, nàng muốn véo cái.

      Chỉ có ánh mắt hung hăng của nó là đáng chút nào.

      Thế nhưng nó cũng khá giống Xuyên Trữ. Khi còn bé, Xuyên Trữ đúng chẳng đáng chút nào.

      Trong lòng nàng khỏi mềm nhũn, xoa xoa đầu , dịu dàng : “ cho tỷ tỷ nghe, đệ ở chỗ nào ra vậy? Muốn đâu? Nghe giọng đệ phải người địa phương? Thất lạc người nhà sao?”

      Lâm Phong trợn tròn mắt, nhìn Trữ Hạ từ đầu tới chân, lại nhìn từ chân lên đầu, sau đó cả kinh hỏi: “Tỷ là… nữ?”

      A…

      Ha ha…

      Ha ha ha…

      Chuyện cười này chẳng buồn cười tí nào!

      Khóe mắt Trữ Hạ run rẩy, sau đó gật đầu: “Đúng, tỷ tỷ là nữ mặc nam trang.”

      Ánh mắt Lâm Phong trượt từ mặt xuống ngực nàng…

      Trữ Hạ đánh lên ót nó, quát: “Nhìn cái gì mà nhìn? Ta dùng vải quấn lại!”

      Lâm Phong lập tức xoay người chui vào chăn, mặt đỏ bừng. phải vì ngực Trữ Hạ, là là… Nó phát mình vừa bị nữ nhân nhìn hết từ đầu tới chân.

      “Trốn cái gì mà trốn. Chỗ nào mà ta chẳng xem rồi.” Trữ Hạ kéo chăn ra làm động tới cái tay đau của nó giữ chặt chăn, làm cho nó đau tới nhe răng trợn mắt.

      “Ngươi… nữ nhân này!” Lâm Phong vừa ngượng vừa tức. “Ngươi…”

      “Ta làm sao?” Trữ Hạ cười lạnh. “Ta lớn hơn chút có thể làm mẹ ngươi rồi.”

      tới mẹ, Lâm Phong cứng người lại, lông mi run run, gì.

      Trữ Hạ sững sờ, cẩn thận hỏi: “Mẹ đệ… Mất rồi sao?”

      Lâm Phong gào lên: “Mẹ tỷ mới mất ấy!”

      Trữ Hạ gật đầu: “Mẹ tỷ mất rồi.”

      Lâm Phong nhìn nàng, hồi sau mới hỏi: “Bây giờ tỷ định đâu?”

      Trữ Hạ gì, kéo tay nó sang bên. Nó cũng giãy dụa nữa, chỉ nâng ly trà lên uống.

      Nàng vừa lau tóc cho nó, : “ chết!”

      “Phốc!” Lâm Phong phun trà ra, ho sặc sụa.

      Trữ Hạ nhìn bộ dáng chật vật của nó, bỗng nhiên bật cười, ra sức vò tóc nó rối bù lên.

      “Tỷ…” Khuôn mặt nhắn của Lâm Phong đỏ bừng lên. “Đừng vò tóc ta!”

      “Đệ muốn đâu? Nếu tiện đường ta có thể đưa đệ .” Trữ Hạ thu hồi vẻ đùa giỡn, nghiêm mặt .

      “Chỗ rất xa.” Lâm Phong nhìn nàng, hai mắt lóe sáng. “Tỷ có thể đưa ta sao?”

      “Này, đừng có coi thường lời hứa của ta.” Trữ Hạ trợn mắt.

      “Mẹ đệ sai người đưa đệ tới Nam Cương tìm ông ngoại, nhưng giữa đường gặp phải cướp.” Lâm Phong vô tội kể, là hảo hài tử, nó dối.

      Trữ Hạ khẽ giật mình.

      Nam Cương.

      nam tử từng muốn đưa nàng Nam Cương, sau đó lại đưa nàng tới đại sa mạc, cuối cùng về Giang Nam mở trà lâu.

      Tâm như bị quất cái, đau đớn tới khó thở.

      “Vậy nhà của đệ ở đâu?” Nàng hỏi.

      Lâm Phong giương mắt nhìn nàng, lại liếc tới chiếc nhẫn tay nàng, đáp: “Hán Thống.”

      “Hán Thống?” Cái này ngoài ý muốn.

      “Là dân vùng biên giới. Ngay ở biên cảnh.” Lâm Phong bổ sung. “Tỷ đưa ta tới Phiên thành là được, chỗ đó ở gần đây, Tứ thúc của ta ở đó.”

      “Phiên thành?” Trữ Hạ nghĩ nghĩ. “Chỗ đó bây giờ là chiến tranh mà.”

      “Vậy sao?” Lâm Phong ngây ngô hỏi lại. “Ta biết đấy.”

      “…” biết nó ngốc hay giả ngốc nữa. Có lẽ người khác bị nó lừa rồi, nhưng Trữ Hạ nàng còn lâu.

      Nhờ có Xuyên Trữ, đối với việc đối phó đám trẻ ranh này, nàng được tôi luyện thành lão làng rồi.

      Nhưng mà đưa tới đó cũng chẳng sao.

      Dù sao nàng cũng định vòng qua Hán Thống để tới Bang Thập.

      Dù sao… muốn chết cũng cần gấp.

      Trữ Hạ nhìn lên, nở nụ cười tự giễu.

      Trữ Hạ và Lâm Phong cưỡi Tiểu Tam, Tiểu Tam cũng khó chịu.

      Trữ Hạ phát ra Tiểu Tam rất thích trẻ con.

      Vỗ lên lưng ngựa, Lâm Phong hỏi Trữ Hạ. “Ta còn chưa biết tên tỷ.”

      “Chung Trữ Hạ.” Danh hào vang dội cỡ nào nha.

      Trong mắt Lâm Phong lên tia sáng dễ phát , lại gật đầu: “Vậy được rồi, Trữ Hạ, đưa ta tới Phiên thành rồi ta bảo Tứ thúc ta thưởng cho tỷ.”

      Trữ Hạ lại gõ lên ót , : “ chuyện lễ phép chút nào.”

      Lâm Phong ôm lấy đầu, quay ngoắt lại hung hăng trừng mắt với nàng.

      “Trừng cái gì mà trừng!” Trữ Hạ ra vẻ còn muốn đánh.

      Lâm Phong rụt cổ, quay đầu lại, trong miệng lầm bầm: “Chẳng khác nào Hồng tiểu nữu… Chẳng lẽ nữ nhân đời này đều giống nhau hết?”

      “Đệ lầm bầm cái gì đó?” Trữ Hạ giơ ngón tay dí lên đầu nó, đoán chắc cũng phải lời hay ho gì.

      Lâm Phong gào lên tiếng, che đầu cả giận mắng: “Ta thề sau này thèm lấy vợ nữa.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :