Cuốn 5: Bay liệng cùng nhau thỏa mọi đàng
Tên quyển 5 là
câu trong khúc Phượng cầu Hoàng của Tư Mã Tương Như - là
người đa tài thời nhà Hán. Khi đến chơi ở nhà họ Trác, Tư Mã Tương Như
đàn để tỏ tình với nàng Trác Văn Quân. Và nàng Trác Văn Quân nghe được tiếng đàn, khúc hát lấy làm say mê, đương đêm bỏ theo chàng. Hai người sống với nhau hạnh phúc.
Chim phượng, chim phượng về cố hương,
Ngao du bốn bể tìm chim hoàng,
Thời chưa gặp chừ, luống lỡ làng.
Hôm nay bước đến chốn thênh thang.
Có đẹp ở đài trang,
Nhà gần người xa não tâm tràng.
Ước gì giao kết đôi uyên ương,
Bay liệng cùng nhau thỏa mọi đàng.
Chương 1: Che đậy huyền cơ
Trở lại hoàng cung, Lộ Ánh Tịch cảm thấy dường như trải qua mấy đời rồi.
Phượng Tê cung vẫn lịch tao nhã cùng thanh tĩnh như thế, hầu như có khác biệt so với trước khi nàng rời khỏi đây. Trước bệ cửa trong tẩm cung của nàng vẫn treo bức rèm trân châu Đông Hải như cũ, tỏa ánh sáng lấp lánh. Khi ngẫu nhiên có cơn gió lướt qua, nó liền phát ra thanh leng keng lanh lảnh vui tai.
Nàng đứng bên cửa sổ, khỏi nhớ tới khoảng thời gian mới đến Hoàng Triều. Khi đó nàng thường hay đứng bên song cửa sổ nhìn về chân trời xa xa, đáy lòng luôn có ham muốn được tự do bay nhảy. Hôm nay nàng lại cam tâm tình nguyện quay lại đây. Tất cả nhìn qua có gì thay đổi, nhưng ra có rất nhiều chuyện đổi thay.
“Nương nương.” Cung nữ Tiểu Nam bước vào trong, cung kính quỳ gối hành lễ, bẩm báo: “Bên Thần cung chuyển lời sang đây. Hôm nay Hoàng thượng chính quấn thân, sợ là rảnh giá lâm đến Phượng Tê cung. Hoàng thượng mong nương nương dùng bữa uống thuốc đúng giờ, và ngủ sớm.”
“Ừ.” Lộ Ánh Tịch khe khẽ trả lời, ánh mắt lại phiêu xa ra ngoài khung cửa sổ. Hồi cung ba ngày, Mộ Dung Thần Duệ cực kỳ bận rộn bởi vì rời cung rất lâu, nhiều việc triều chính quân vụ tích tụ lại. lại phải làm yên lòng triều đình thần dân vì có phen hoảng sợ. Nên có cách nào phân thân đến đây, đương nhiên là nàng có thể hiểu được.
“Nương nương, Đoàn Hoàng hậu ở ngoài chờ hơn nửa canh giờ rồi.” Tiểu Nam giọng dịu dàng nhắc nhở.
Lộ Ánh Tịch từ từ quay người lại, cười nhàn nhạt : “Vậy tuyên nàng ta đến đây .”
“Vâng, thưa nương nương.” Tiểu Nam cúi người cái, lĩnh mệnh lui ra ngoài.
Lộ Ánh Tịch từ từ ra phòng ngoài, ngồi ở sạp chờ Tê Điệp đến. Kì thực cách ngày sau khi nàng hồi cung, Tê Điệp chủ động sai thị nữ đến xin ý kiến. Nhưng Mộ Dung Thần Duệ hạ chỉ cho phép người có nhiệm vụ tự ý ra vào Phượng Tê cung, quấy nhiễu nàng dưỡng thai. Lúc đó nàng cũng vui vẻ nhắm mắt làm ngơ. Nhưng mà hôm nay Tê Điệp tự mình tìm đến cửa, về công về tư nàng cũng muốn gặp nàng ta lần.
“Tê Điệp tham kiến Hoàng hậu tỷ tỷ!” Chưa nghe thấy người nghe thấy tiếng, giọng trong veo từ ngoài cửa truyền vào trong.
“Vào .” Nụ cười nhạt nhẽo treo bên khóe môi Lộ Ánh Tịch, nàng cất giọng gọi.
thân váy áo màu vàng nhạt rủ mềm mại lướt qua ngưỡng cửa, nữ tử với khuôn mặt xinh đẹp duyên dáng thướt tha vào. Nàng ta kính cẩn quỳ xuống làm đại lễ.
Lộ Ánh Tịch nhất thời lên tiếng, cũng bảo nàng ta đứng dậy, chỉ lẳng lặng nhìn nàng ta chăm chú. Thoạt nhìn qua Tê Điệp dường như có nhiều thay đổi, thế nhưng bụng của nàng ta ràng nhô lên, chí ít cũng mang thai được năm tháng.
“Ngẩng đầu lên.” Lộ Ánh Tịch dịu , mang theo chút biểu cảm vui buồn nào.
Tê Điệp từ từ ngước mặt lên, đưa mắt nhìn thẳng vào mắt nàng, vừa khiêm tốn vừa ngoan hiền cười cười.
Lộ Ánh Tịch trong lòng thất kinh, nhưng mặt biến sắc : “Mặt đất rất lạnh, ngươi lại mang thai, mau đứng dậy .”
“Cảm tạ Hoàng hậu tỷ tỷ.” Tê Điệp vâng lời đưa tay đỡ thắt lưng đứng dậy. Động tác quả thực như của phụ nữ mang thai, thuần thục giống như giả bộ.
“Tê Điệp, mấy tháng gặp, ngươi trổ mã càng thêm xinh đẹp.”
Lộ Ánh Tịch mỉm cười nhìn nàng ta, suy nghĩ trong lòng cũng bộn bề trăm mối. Tê Điệp và nàng vốn khá giống nhau. Nhưng trước kia nàng chỉ cảm thấy bất quá chỉ là đường nét khuôn mặt giống mà thôi. Vừa rồi nàng mới nhìn lại, ra ngay cả thần thái cũng giống hệt!
“Hoàng hậu tỷ tỷ khen quá lời rồi.” Tê Điệp mang nụ cười nhạt môi, lời vẫn khiêm tốn như cũ. Nhưng nét tự tin bình tĩnh khuôn mặt kia lại hề che . Đôi mắt sáng trong, đen nhánh tựa như hàn tinh. Quả nhiên là giống y như Lộ Ánh Tịch!
“Thời gian qua, ngươi vẫn khỏe chứ?” Lộ Ánh Tịch tùy ý hàn huyên, nhưng tâm tư khỏi hốt hoảng. đầy nửa năm, Tê Điệp dường như chợt trưởng thành hơn hẳn. Nàng còn thấy hình ảnh thiếu nữ ngọt ngào mang theo mấy phần non nớt trước đây, mà bây giờ biến thành nữ tử mang phong thái như bông hoa xanh biếc vừa nở rộ.
“Quãng thời gian qua Tê Điệp vẫn luôn nhớ đến tỷ tỷ và Hoàng thượng. nay tỷ tỷ và Hoàng thượng bình an trở về, trong lòng Tê Điệp như được nhấc xuống tảng đá lớn.” Tê Điệp trả lời rất thành khẩn. Nàng ta vẫn đề cập tới chuyện bị giam lỏng trước kia.
Lộ Ánh Tịch gật đầu cái, xem như đáp lại. Tuy rằng nàng thông cảm cho việc Mộ Dung Thần Duệ vừa quay về vùi đầu vào việc chính quốc gia, cũng giận ba ngày liên tiếp đều để nàng gặp mặt. Nhưng có việc nàng quả thực cách nào lý giải được. Vốn là khi Mộ Dung Bạch Lê thay mặt quản lý triều chính đem giam lỏng Tê Điệp. Thế nhưng vì sao khi Mộ Dung Thần Duệ trở về lại gỡ lệnh cấm đối với nàng ta?
Im lặng trong chốc lát, Lộ Ánh Tịch dứt khoát thẳng vào vấn đề chính: “Tê Điệp, tại ngươi và Bản cung cùng làm chủ Hậu cung, tước vị tương đồng. Cho nên sau này ngươi cần thỉnh an với Bản cung.”
Tê Điệp lại cười nhạt, lên tiếng trả lời: “Hoàng hậu tỷ tỷ vào cửa sớm hơn Tê Điệp, Tê Điệp tôn trọng tỷ tỷ là chuyện hợp với đạo lý.”
Lộ Ánh Tịch cũng khước từ, thầm nghĩ đợi Mộ Dung Thần Duệ rảnh, nàng nhất định phải hỏi chuyện này hơn mới được. Trước đây nàng muốn nhúng tay quản lý chuyện Lâm Quốc, trong lòng cũng tin tưởng Mộ Dung Thần Duệ dính vào Tê Điệp nên nàng mới truy cứu đến cùng. Nhưng nay dường như có gì đó ngày càng kỳ lạ.
Thấy nàng lời nào, Tê Điệp cũng im lặng đứng thẳng lưng, nhưng có ý định xin cáo lui.
“Có phải ngươi có việc muốn với Bản cung?” Lộ Ánh Tịch đưa mắt nhìn nàng ta, vẫy tay ra hiệu cho Tiểu Nam đứng ở ngoài cửa tẩm cung lui ra chỗ khác.
Lúc này Tê Điệp mới từ tốn mở miệng : “Hoàng hậu tỷ tỷ, Ô Quốc và Hoàng Triều kí kết hiệp ước hòa bình năm năm liền xảy ra chiến tranh. Nhưng Lâm Quốc ta lại mất thành mất đất. Tỷ tỷ thân là Công chúa Lâm Quốc, chẳng hay có ý kiến gì ?”
Lộ Ánh Tịch nhếch môi cười nhạt, đều đều: “Tê Điệp, ngươi và Bản cung đều ở trong cung đình đài các, làm sao chi phối thế cục thiên hạ phát triển cơ chứ?”
Tê Điệp gật đầu đồng ý, “Tỷ tỷ phải. Tê Điệp cũng nghĩ như vậy.”
Chân mày Lộ Ánh Tịch khẽ nhíu sát lại, mắt chợt phát sáng, bỗng nhiên nàng lĩnh hội ý tứ trong lời của nàng ta. ra Tê Điệp thấy hướng của thời cuộc từ sớm rồi sao? Nàng ta muốn ngồi chắc ngôi vị Hoàng hậu Hoàng Triều chờ hưởng vinh hoa phú quý?
Nàng chỉ nghe Tê Điệp thấp giọng dịu : “Nữ tử như nhành liễu mỏng manh, nếu tìm được nhà phu quân vững chắc có thể dựa vào, vậy đó là may mắn cả đời.”
“ thế cũng có lí.” Lộ Ánh Tịch cười như gió thoảng mây bay phụ họa theo. Tê Điệp tựa như cho rằng nàng ta bán đứng Hoàng Triều, nhưng cái này chứng tỏ rằng nàng ta dồn hết tâm trí vào Hoàng Triều? ra, chẳng qua nàng ta muốn thăm dò ý tứ của nàng, có phải ?
Tê Điệp ngước đôi mắt ung dung lên, ánh mắt chớp nháy vài tia sáng u ám. Nàng ta cũng thêm nữa, khom người xin cáo lui.
Lộ Ánh Tịch nhìn chằm chặp theo bóng lưng của nàng ta, chân mày dần dần sít chặt lại. Dường như Tê Điệp muốn tranh sủng với nàng? Thế nhưng nàng ta dựa vào cái gì? Vào đứa bé trong bụng?
Tê Điệp vừa tới chỗ bậc cửa, nàng ta bỗng nhiên quay đầu liếc nhìn Lộ Ánh Tịch, lại còn nhoẻn miệng cười.
Lộ Ánh Tịch chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát, trong lòng nổi lên loại linh cảm chẳng lành rất quái lạ.
“Bộp…”
Tiếng đập người xuống đất nặng vang lên. Nhưng trong khung cảnh tĩnh lặng người này lại nghe vô cùng ràng.
Nhìn Tê Điệp té ngã ở cửa, lại cứ như vậy mà ngất , Lộ Ánh Tịch vừa muốn nổi giận lại vừa cảm thấy buồn cười. Mánh khóe qua loa, cũ rích như vậy mà muốn vu oan cho nàng?
Lộ Ánh Tịch vẫn ngồi im tại chỗ, nhìn Tê Điệp định diễn trò vui này đến bao giờ.
Thời gian chầm chậm trôi qua, nhưng nàng ta vẫn nằm sấp mặt đất nhúc nhích. chiếc váy màu vàng nhạt bắt đầu nhiễm chút máu đỏ.
Lộ Ánh Tịch kinh hãi, vội đứng bật dậy tới đó.
“Nương nương?” Cách đó xa, cung nữ Tiểu Nam chạy nhanh tới với khuôn mặt hốt hoảng, “ xảy ra chuyện gì?”
Tâm trạng Lộ Ánh Tịch trầm xuống. Nàng dĩ nhiên biết bên trong trò hề nhìn như nực cười này chắc chắn giấu diếm lưỡi dao sắc bén.
Chương 2: Lại như người xa lạ
“Tuyên Thái y!” Lộ Ánh Tịch mặt trầm giọng , mặt liền ngồi xổm xuống, tự mình bắt mạch cho Tê Điệp.
“Vâng, thưa nương nương!” Tiểu Nam vội vàng lên tiếng, cũng vội vàng chạy gọi.
Lộ Ánh Tịch tập trung bắt mạch, cẩn thận chẩn đoán. Chỉ lát, nàng thể đè nén nổi tức giận lẫn thất vọng tràn trề. Tê Điệp quả thực mang bầu, thế nhưng nàng ta lại tự phong bế huyệt đạo! vậy còn đem chính đứa bé trong bụng của nàng ta ra làm trò đùa. là người có tư cách làm mẹ!
Lộ Ánh Tịch liếc mắt xuống vệt máu đỏ nhiễm chiếc váy vàng nhạt. Nàng giơ tay lên định giải huyệt đạo cho nàng ta, thế nhưng trong lòng liền vụt qua suy nghĩ nên ngón tay dừng lại giữa trung. Nếu nàng giải huyệt đạo cho Tê Điệp, như thế chẳng khác gì nàng có cách nào chứng tỏ Tê Điệp cố tình dùng quỷ kế? Thế nhưng, cuối cùng mạng người vẫn quan trọng hơn, và đứa bé chưa ra đời kia cũng rất vô tội.
Lộ Ánh Tịch chỉ chần chờ trong giây lát, nàng vẫn ra tay giải huyệt đạo của Tê Điệp, cũng giúp nàng ta khơi thông chân khí để an thai.
Lúc Thái y chạy tới Tê Điệp mềm yếu tỉnh dậy. Hàng mi dài run run, khuôn mặt nhắn tái nhợt, thoạt nhìn nàng ta vô cùng yếu đuối, mỏng manh.
Lộ Ánh Tịch gọi nội quan đến, ra lệnh giải quyết hậu quả. Sau đó nàng liền về thẳng phòng ngủ, muốn nhìn bộ mặt diễn kịch của Tê Điệp thêm chút nào nữa.
Khi cánh cửa đóng lại, cắt đứt mọi phiền nhiễu bên ngoài, Lộ Ánh Tịch đến ngồi dựa lưng giường, lòng nàng có chút phiền muộn. Nàng cho rằng những chuyện mờ ám lén lút này của Tê Điệp có thể thành công lật đổ nàng. Nhưng giữ người như vậy trong cung lâu thêm ngày là thêm ngày phiền phức. Nàng cần phải chuyện với Mộ Dung Thần Duệ càng sớm càng tốt.
Nàng ngồi tĩnh tâm giây lát, nghe thấy tiếng gõ cửa của cung nữ bên ngoài.
“Vào .” Lộ Ánh Tịch hờ hững lên tiếng, đoán rằng đó là cung nữ Tiểu Nam đến báo cáo tình hình của Tê Điệp.
Quả nhiên, Tiểu Nam kính cẩn hành lễ và bẩm báo: “Nương nương, Thái y chẩn bệnh cho Đoàn Hoàng hậu xong. Thái y là Đoàn Hoàng hậu bị động thai, chỉ sợ là tình trạng có hơi khó khăn.”
Lộ Ánh Tịch giương mắt nhìn nàng ta với ánh mắt trầm tĩnh, cả buổi vẫn lên tiếng.
Tiểu Nam cũng khẩn trương, năng rành mạch, ràng: “Theo nô tỳ thấy, e rằng chuyện ồn ào này đến tai Hoàng thượng.”
“Tiểu Nam.” Lộ Ánh Tịch bỗng gọi tên nàng ta, giống như quan tâm đến chuyện đó mà hỏi thăm nàng ta: “Ngươi vào cung được bao lâu rồi?”
“Bẩm nương nương, nô tỳ sáu tuổi vào cung, đến hôm nay được mười bốn năm.” khuôn mặt thanh tú của Tiểu Nam chút phập phồng lo sợ, vẫn ngoan ngoãn trả lời.
“Mười bốn năm đối với tuổi đời của ngươi phải là khoảng thời gian ngắn. Thị phi trong chốn hậu cung này hẳn là ngươi thấy ít.” Giọng điệu Lộ Ánh Tịch thoải mái giống như chuyện phiếm, nhưng đôi mắt lại phát ra những tia sáng sắc nhọn.
“Nô tỳ chỉ nhìn những thứ nên nhìn, tuân thủ cung quy và cố gắng làm tốt trách nhiệm thuộc bổn phận thôi ạ.” Tiểu Nam kính cẩn tiếp, ánh mắt nhìn xuống dưới dất, bộ dạng phục tùng cùng dáng vẻ cung kính.
“Thế , hôm nay ngươi thấy những gì?” Lộ Ánh Tịch lại hỏi tiếp.
“Nô tỳ thấy Đoàn Hoàng hậu ngã bên bậc cửa. Nhưng lúc nô tỳ tới thấy như thế, biết vì sao lại như vậy.” Tiểu Nam rủ mi mắt suy nghĩ, sắc mặt bình ổn.
Lộ Ánh Tịch khẽ “Ừ” tiếng, trong lòng lúc đó mới buông lỏng cảnh giác. Suy cho cùng, Tiểu Nam là người ‘lão làng’ sống trong cung lâu, đương nhiên biết đáng sợ trong cuộc tranh giành chốn hậu cung. Và nàng ta cũng hiểu tầm quan trọng của việc tự bảo vệ bản thân ra sao. Như thế cũng đủ rồi, chí ít nàng ta gặp họa biết từ đâu rớt xuống đầu.
Suy nghĩ lúc, Lộ Ánh Tịch ôn hòa mở miệng : “Tiểu Nam, ngươi thay Bản cung đến Thần cung, rằng Bản cung có việc cầu kiến Hoàng thượng.”
“Vâng, thưa nương nương.” Tiểu Nam cúi thấp người lui ra ngoài. Ra đến bên ngoài tẩm cung, nàng ta mới dám để bản thân nhõm thở phào hơi. Lòng bàn tay thầm nắm chặt của nàng ta ướt đẫm mồ hôi. Nàng ta sớm biết Lộ Hoàng hậu có đầu óc hơn người, bây giờ nàng ta được nghiệm chứng điểm này. Nhưng Đoàn Hoàng hậu cũng phải hạng hiền lành. Nàng ta chỉ là cung nữ bé bị mắc kẹt ở giữa, rất khó xử. Từ lâu, Đoàn Hoàng hậu lấy số tiền lớn nhằm mua chuộc nàng ta. Nàng ta định dành dụm tiền đến năm hai mươi lăm tuổi xuất cung, để về quê phụng dưỡng cha mẹ. Nhưng bây giờ xem ra cuộc trao đổi này quá mạo hiểm. Nàng ta nên tham lam mê muội mà phải giữ vững lý trí, bằng nàng ta giữ nổi cái đầu cổ. Cũng may là nàng ta luôn hành cẩn thận, vẫn chưa đáp ứng đề nghị trước đây của Đoàn Hoàng hậu.
Trong tẩm cung, Lộ Ánh Tịch nằm nghiêng bên giường, nhắm mắt dưỡng thần. Lúc này nàng chỉ cảm thấy tồn tại của Tê Điệp khiến nàng khó chịu, nhưng thấy khó chống đỡ. Bởi vì nàng tin Mộ Dung Thần Duệ đương nhiên hiểu nàng, và tất nhiên cũng đứng về phía nàng.
Thế nên, chuyện bất ngờ sắp xảy đến khiến nàng có cách nào tin được.
***
Màn đêm mới buông xuống, các cung nữ thắp đèn lồng khắp hoàng cung. Còn ở giữa phòng ngủ của Phượng Tê cung luôn có viên dạ minh châu cực lớn chiếu rọi, sáng trưng như ban ngày.
Lộ Ánh Tịch dùng xong bữa tối, uống xong thuốc dưỡng thai và có đôi chút buồn ngủ Tiểu Nam rất lâu bây giờ mới lững thững quay trở lại.
“Thế nào? Hoàng thượng có dành ra được chút thời gian nào ?” Lộ Ánh Tịch nửa nhắm nửa mở mắt, bàn tay xoa chân mày, bộ dạng biếng nhác, mệt mỏi.
mặt Tiểu Nam có lúng túng ràng, giọng dè dặt, cẩn thận vang lên: “Bẩm nương nương, nô tỳ chờ tại Thần cung hơn canh giờ, nhưng thể gặp Hoàng thượng. Thái giám tổng quản rằng, Hoàng thượng chính bận rộn, ở ngự thư phòng nghị , đợi Hoàng thượng quay lại Thần cung chuyển đạt lời của nương nương đến Hoàng thượng. Nô tỳ lo nương nương chờ, nên quay về trước để báo cho nương nương biết tiếng.”
Lộ Ánh Tịch mở to mắt, lòng nổi lên nghi ngờ.
Thấy nàng nhíu mày, Tiểu Nam vội giải thích: “Thái giám tổng quản đây là ý của Hoàng thượng. Mấy ngày này, nếu phi tần hậu cung muốn gặp mặt thánh thượng, đều phải đợi Hoàng thượng truyền gọi.”
“Bao gồm cả Bản cung?” Lộ Ánh Tịch mặt tối sầm, trong lòng càng trỗi dậy cảm giác khác lạ.
“Dạ.” Tiểu Nam thấp giọng, nàng ta cũng cảm thấy việc này có gì đó đúng. Ngày Hoàng thượng và Hoàng hậu hồi cung, Hoàng thượng luôn dịu dàng bảo vệ nương nương đến Phượng Tê cung, lại còn đặc biệt căn dặn nàng ta phải chăm sóc nương nương chu đáo. Nhưng mới cách có ba ngày, lại đột nhiên thay đổi chóng mặt?
Lộ Ánh Tịch trầm mặc lúc lâu, mới nhàn nhạt mở miệng hỏi: “Bên phía Tê Điệp thế nào? Thai nhi sao chứ?”
Tiểu Nam hơi do dự chút, mới khe khẽ : “Nghe Hoàng thượng sai bốn Thái y đến chỗ Đoàn Hoàng hậu. Người ra lệnh các Thái y phải dốc sức chữa trị, kê thuốc để giữ được thai của Đoàn Hoàng hậu.”
Lộ Ánh Tịch cười khẩy cái, từ từ : “Bản cung muốn đích thân đến Thần cung. Ngươi chuẩn bị kiệu .”
“Vâng, nô tỳ xin phép chuẩn bị.” Tiểu Nam gật đầu, nhanh nhẹn lui xuống.
Lộ Ánh Tịch xốc lại tinh thần, tự mình thay quần áo lộng lẫy chính thức trong cung, sửa soạn đến Thần cung mọi chuyện.
Ngoài trời, trăng sao thưa thớt, gió mát phơi phới. Phong cảnh hoa lệ cao quý thấp thoáng qua tấm màn che của chiếc kiệu. Ánh sáng đèn lồng lung linh trong bóng đêm càng làm tôn lên phong cảnh đường thêm phần mập mờ đẹp mắt. Lòng Lộ Ánh Tịch lại nghĩ, buổi tối tĩnh mịch cùng đẹp đẽ này lại thể nào mang đến chút bình lặng cho nàng. Phản ứng của Mộ Dung Thần Duệ thể lấy lí do việc triều chính bề bộn để giải thích được nữa rồi. dường như trốn nàng, thậm chí còn muốn lạnh nhạt với nàng. Tất cả những điều này là vì sao? Nàng tin có lí do nào đó liền trở mặt vô tình. Phía sau chuyện này nhất định có lí do gì đó mà nàng chưa biết.
Kiệu dừng lại bên ngoài Thần cung. Thái giám tổng quản lễ độ cung kính ra đón Lộ Ánh Tịch. Nhưng ta lại mời nàng đến Đại điện chờ và bảo rằng Hoàng thượng vẫn còn ở ngự thư phòng thảo luận chính . Lão dám tự tiện quấy rầy.
Lộ Ánh Tịch cũng muốn làm khó người dưới, nên đến tiền điện ngồi chờ ngay ngắn. Thần sắc bình thản ung dung, có chút sầu lo hay buồn bực.
Nàng ngồi chờ mạch tới giờ Hợi. Cung điện to lớn vắng lặng đến mức nghe cả tiếng hít thở. Lộ Ánh Tịch nhìn thấy thái giám tổng quản tới rồi lại rời . Trong lòng biết ta quả thực có đến ngự thư phòng nghe ngóng tình hình. Nhưng như vậy càng chứng tỏ rằng Mộ Dung Thần Duệ muốn gặp nàng.
Càng cố gắng chờ đợi, lòng Lộ Ánh Tịch càng thêm thấp thỏm, bực bội. Nhưng nàng vẫn cố kiềm nén lại. Nàng bình tĩnh đứng dậy, chuẩn bị lên đường về lại Phượng Tê cung. Vừa ra khỏi cung, nàng liền thấy bóng dáng quen thuộc tới hành lang cách đó xa.
Lộ Ánh Tịch lệnh cho kẻ dưới đứng chờ tại chỗ, mình nàng về phía người kia.
“Phạm huynh.” Đợi khi đến gần, nàng mới giọng gọi.
“Tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương phượng an.” Phạm Thống thi lễ quy củ, so với lúc ngoài cung ta khác lạ ít.
Lộ Ánh Tịch vốn mang bụng ngột ngạt khó chịu. Mà nàng thấy ta lại khách sáo xa cách như vậy càng thêm bực bội. Nàng chỉ nhếch mép mở miệng, chỉ đến gần nhìn ta chằm chặp.
Phạm Thống bị nàng nhìn gần như vậy nên có hơi xấu hổ. lúng túng tìm đề tài chuyện: “ trễ thế này, sao Hoàng hậu còn ở đây?”
“Thế nào? Thần cung này Bản cung thể tới sao?” Lộ Ánh Tịch tức giận trả lời.
“Phạm mỗ có ý này.” Phạm Thống thấy tâm trạng nàng tốt, nhất thời vẫn chưa nghĩ ra lí do. ta cho rằng nàng giận ta, vì ta cố tình tỏ ra xa lạ với nàng, cho nên liền thành : “Trong cung thể so với ngoài cung, Phạm mỗ chỉ làm theo khuôn phép nề nếp, có ý gì khác.” ta từ lâu xem nàng là bạn bè thân thích, nhưng thân phận khác biệt, vẫn nên giữ đúng quy củ.
Nghe vậy, tức giận ứ đọng trong lòng Lộ Ánh Tịch giảm đôi phần, môi mỉm cười lại : “Phạm huynh, hồi cung nhiều ngày, bận lắm sao?”
“Bận lắm ạ.” Phạm Thống gật đầu, nhưng suy nghĩ lại liền : “Hoàng thượng còn bận bịu hơn, có rất nhiều việc quân và chính cần xử lý.”
“Ngay cả Phạm huynh cũng biết Hoàng thượng muốn gặp ta sao?” Lộ Ánh Tịch đanh mặt, vừa cười nhạt vừa nghiêm nghị hỏi: “Có phải triều đình lại xảy ra chuyện lớn gì ?”
“Làm sao Hoàng thượng lại muốn gặp người được chứ?” Phạm Thống còn thấy khó hiểu hơn cả nàng, liền lắc đầu: “Hoàng thượng chỉ bận quá mà thôi. Lộ huynh, người đừng suy nghĩ nhiều quá.” Cuối cùng, ta còn chân thành khuyên nhủ nàng: “Phạm mỗ biết Lộ huynh và Hoàng thượng có tình cảm sâu sắc. Nhưng dù sao Hoàng thượng vẫn là vua của nước, nên phải lấy quốc làm trọng. Lộ huynh phải thông cảm với người hơn mới phải.”
Lộ Ánh Tịch biết nên khóc hay nên cười, nhưng nàng cũng mở miệng phản bác. Dễ dàng nhận thấy, Phạm Thống cũng biết nội tình bên trong. Nàng có cách nào ở đây moi được tin tức có ích nào từ ta.
Phạm Thống nhìn nàng lặng lẽ , nên tưởng rằng nàng hiểu những điều ta . khuôn mặt to lớn, cương nghị của ta lộ ra nụ cười vui vẻ.
Lộ Ánh Tịch bất đắc dĩ nhìn ta, đành hỏi: “Phạm huynh, sao ngươi lại ở đây?”
“Hoàng thượng truyền gọi Phạm mỗ đến trao đổi vài việc.” Phạm Thống hề giấu diếm, thành trả lời nàng.
“Hoàng thượng truyền gọi ngươi? Vào lúc này?” Lộ Ánh Tịch suy nghĩ nhanh chóng, ánh mắt chợt lóe sáng.
“Vâng. Cho nên Phạm mỗ thể ở đây chuyện lâu được. Hoàng hậu hãy bảo trọng.” Phạm Thống lại khôi phục cách xưng hô trang trọng, chắp tay thi lễ rồi bước nhanh vào trong điện.
Lộ Ánh Tịch cũng giữ chân ta, nàng chậm rãi đến chỗ khác hành lang. Nàng đứng bên cạnh cái trụ nhà được chạm trổ tinh tế. Nếu muốn từ ngự thư phòng về Thần cung nhất định phải qua chỗ này. Nàng ở đây chờ, nhất định Mộ Dung Thần Duệ nhanh chóng xuất thôi.
Đêm về khuya, ánh trăng trời bị mây đen che lấp, ánh sáng trắng mờ liền biến mất.
Lộ Ánh Tịch tĩnh tâm lại cương quyết đứng chờ. Qua nửa khắc sau, nàng thấy bóng dáng cao to tuấn tú cùng đĩnh đạc từ xa lại đây. Bước chân của thong thả, cúi đầu nhìn dưới đất, giống như vừa vừa suy nghĩ vấn đề nào đó.
Lộ Ánh Tịch nhìn từ từ về phía mình, tim nàng bắt đầu đập rộn ràng. Ba ngày được gặp , dường như gầy nhiều. Vầng trán nhiễm màng mỏng mệt mỏi xua được. Nhưng chiếc hoàng bào ngạo nghễ hào hùng lẫn cao quý của Hoàng đế tỏa sáng càng tăng thêm khí phách của .
Bước chân của vẫn bình ổn vững chãi, bước từng bước về phía nàng. Mùi Long diên hương người nhàn nhạt len vào chóp mũi của nàng, khiến nàng thể nhịn được cười, liền cong môi lên. Nàng định há miệng gọi, thế nhưng tiếng “Thần” vẫn nghẹn tại cổ họng thể thốt ra được. Nàng chỉ trợn tròn mắt nhìn lướt qua người nàng, giống như trông thấy nàng, tựa như nàng là khí trong suốt nhìn thấy bằng mắt.
Lộ Ánh Tịch sững sờ đứng tại chỗ, trơ mắt đứng nhìn thân ảnh màu ánh kim hề quay đầu lại, càng ngày càng xa. Cổ họng nàng sít chặt lại, ra được nửa từ. có thể tuyệt tình như vậy sao? có thể xem nàng như hề tồn tại, ngay cả liếc mắt nhìn nàng cái cũng muốn!
Lộ Ánh Tịch hiểu nổi, ngẩn người đứng đó, sau lúc lâu mới hoàn hồn.