Chương 64: Tâm tư của Yến Băng Hàn
"Vân Hận Thiên, ta nên giết chết ngươi rồi chấm dứt hậu hoạn, phải ?" Yến Băng Hàn nhìn kiếm trong tay, toàn thân lộ ra hơi thở nghiêm túc.
"Đó là chuyện của Điện hạ, tính mạng Vân mỗ vẫn nắm giữ ở trong tay mình, Vân mỗ nếu muốn chết, đời này có người nào có thể giết được ta! biết Hỏa Vân Kiếm của Vân mỗ so với kiếm của Điện hạ như thế nào đây?" Lạc Tuyết tay cầm chuôi kiếm, trường kiếm chỉ về phía Yến Băng Hàn, giọng điệu phân tán, nét mặt hơi lười biếng .
Lạc Tuyết muốn cùng Yến Băng Hàn phát triển mối quan hệ đến mức thể vãn hồi được nữa, nếu Yến Băng Hàn chết ở Đại Kim, vừa đúng lúc cho Nam Chiếu quốc lý do đầy đủ để xâm chiếm Đại Kim, hơn nữa Đại Kim ngoại ưu nội hoạn, đầu tiên nên diệt trừ những hậu họa trong nước, tránh cho nội bộ mâu thuẫn, hoàn toàn có đường lui. Cho nên nàng làm ra hành động như thế, đánh cuộc Yến Băng Hàn xuống tay, nếu nhân tài như nàng chết như vậy, quả nhiên, lông mày của Yên Băng Hàn nhíu chặt hơn, dường như phân vân giữa giết và giết.
lâu sau, Yên Băng Hàn rốt cuộc cũng có quyết định, đem kiếm cầm trong tay ném xuống đất, "Ha ha ha" cười lớn, "Yến mỗ rất nhiều lần muốn lấy tính mạng ngươi, nhưng mỗi lần lại bại bởi chính mình, nguyên nhân trong đó Yến mỗ nghĩ cũng ra, ra lúc vừa rồi trong bóng tối gặp lại bóng dáng màu trắng, Yến mỗ đoán được là ngươi, sau đó xác định, vốn dĩ vui mừng, nhưng hình như ngươi muốn nhìn thấy ta, Vân Hận Thiên, ngươi căm thù Yến Băng Hàn ta như vậy sao?”
Lạc Tuyết vẫn nghiêm mặt, nhưng cũng thu hồi kiếm, .
Yến Băng Hàn đến gần Lạc Tuyết, nhìn lên nhìn xuống đánh giá chút, giống như nghi ngờ : "Trước kia chú ý, bây giờ nhìn, tại sao ngươi thấp như vậy? thấp như vậy giống như trang nam tử oai hùng.”
Lạc Tuyết nghe vậy, mặt co rút vào cái, cắn răng : "Vóc dáng thấp phải là nam nhân sao? Lời của Điện hạ có đạo lý!"
"Hả? Vậy ngươi lấy vợ rồi sao?" Yến Băng Hàn ung dung trêu tức .
Lạc Tuyết thiếu chút nữa hôn mê, lúc vừa rồi còn có bộ dạng muốn đánh nhau đến sống chết, lúc này lại bỏ hết việc nước trêu chọc nàng?
"Ngươi có ý gì? Ta có cưới vợ hay liên quan gì đến ngươi? Chẳng lẽ, Điện hạ muốn tuyển Vẫn mỗ làm Phò mã cho công chúa muội muội của ngươi?" Lạc Tuyết tức giận gầm .
Yến Băng Hàn bị thái độ Lạc Tuyết chọc cười lớn ngừng, lâu sau vẫn dừng lại được, Lạc Tuyết tức giận vẫn trừng lớn mắt, đứng bên cạnh đáp lại.
"Ca ca, muội có thể ra sao?" giọng thanh thúy mềm mại từ sau tấm bình phong vang lên, Lạc Tuyết lặng giây, ngay sau đó rất hối hận, chỉ thấy Bình Dao công chúa lộ cái đầu của nàng ra cười ngọt ngào.
" ra , Bình Dao, đừng đứng đó nhìn lén!" Yến Băng Hàn ngừng cười hướng Bình Dao ngoắc tay, Bình Dao giật mình nhảy đến trước mặt Lạc Tuyết.
"Vân công tử, chúng ta lại gặp mặt." Bình Dao tuy ăn mặc thân nam trang, nhưng cách nào che giấu được thanh cao giữa hai lông mày của nữ tử.
Lạc Tuyết khóe miệng kéo ra nụ cười tươi tắn, "Ừ, công chúa lâu gặp?"
"Ta rất khỏe, ta theo ca ca đến Đại Kim là để tìm huynh. ngờ, bị huynh tìm thấy chúng ta nhanh như vậy. ha ha.” Bình Dao ngây thơ nụ cười mang theo nét thẹn thùng thiếu nữ hoài xuân , nhìn lên Lạc Tuyết cái, rồi lại vội vàng cúi đầu.
Tìm nàng? Lạc Tuyết nghi ngờ nhìn về phía Yến Băng Hàn, Yến Băng Hàn nhìn về phía Bình Dao bĩu bĩu môi, "Nàng cứng rắn quấn ta muốn theo ta tìm ngươi."
"Vậy
Điện hạ cũng là đặc biệt đến tìm Vân mỗ sao?" Lạc Tuyết hỏi, nàng chỉ sợ Yến Băng Hàn chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn nàng quy thuận Nam Chiếu quốc.
Yến Băng Hàn dừng chút, mới : "Có thể, cũng hẳn."
"Có ý gì?" Lạc Tuyết khó hiểu.
"Ta tới Đại Kim là có chuyện quan trọng muốn làm, nếu có thể thuận tiện đến tìm ngươi, cũng phải là chuyện xấu." Yến Băng Hàn cười có thâm ý, Vân mỗ khi trở thành chướng ngại vật của điện hạ cũng phải là chuyện gì tốt."
"Cho nên, ta vấn câu kia, ta muốn đối địch với ngươi, càng muốn giết ngươi, chỉ muốn ngươi đứng ở ngoài việc nước, được chứ?" Yến Băng Hàn cấp bách cầu.
Lạc Tuyết cau mày lại, muốn há miệng gạt bỏ, bị Bình Dao xen vào : "Ca ca, huynh cần miễn cưỡng Vân công tử nữa, có được ? Huynh ấy đồng ý nhất định là có nỗi khổ tâm. Huynh cho huynh ấy chút thời gian được ?"
"Bình Dao!" Yến Băng Hàn giận tái mặt. " nên nhiều lời!"
"Điện hạ nên trách cứ công chúa, Vân Hận Thiên tâm ý quyết, Điện hạ cần khuyên nữa. Nếu Điện hạ có thể đứng ở vị trí của Vân mỗ lo lắng cho toàn cục, cũng ra quyết định như Vân mỗ. Nếu Vân mỗ thuyết phục được quyết tâm của Điện hạ, và Điện hạ cũng lay động được ý chí của Vân mỗ, chỉ có thể , ngươi làm chuyện của ngươi, ta làm chuyện của ta, xem ai có thể xuất được chiêu cao nhất mà thôi." Lạc Tuyết bình tĩnh .
Vấn đề lại trở về điểm bắt đầu, khói súng của hai người tràn ngập trong im lặng, lâu sau, Lạc Tuyết mở miệng trước: "Điện hạ, Vân mỗ cáo từ! Nhưng mà Vân mỗ chú ý đến nhất cử nhất động của Điện hạ ở Đại Kim, xin Điện hạ đừng nên đặt mình vào nguy hieemr1"
Thấy Lạc Tuyết phải , Bình Dao lại vội vàng kéo ống tay áo Lạc Tuyết lại, hỏi "Vân công tử, lúc trước huynh chuyện làm phò mã có phải vậy ?"
"À?" Lạc Tuyết kinh ngạc, rất lâu sau mới tìm được giọng của mình, ngượng ngùng : "Công chúa đùa, ý Vân Hận Thiên phải như thế này. Ta.... Ta muốn là... ta thích hợp với công chúa, ta là người Đại Kim, thể làm...."
Lạc Tuyết đối với người nào cũng có thể lạnh lùng, cố tình bày ra bộ mặt lạnh đối với nương tỏ tình với mình, nhưng nàng còn chưa có giải thích xong, bị Yến Băng Hàn nhịn được cắt ngang: "Được rồi, ai muốn ngươi làm ta phò mã Nam Chiếu quốc ta chứ? Phải nhanh !"
"Ca ca?" Bình Dao nhanh chóng kêu to, Lạc Tuyết tức giận tối mặt, hung hăng trừng mắt liếc Yến Băng Hàn, xoay người rời . Bình Dao muốn đuổi theo ra ngoài, bị Yến Băng Hàn đưa tay ngăn lại, gầm : "Muội làm gì đấy? làm sao có thể làm phò mã? Nếu có ý tưởng này kiên quyết cự tuyệt cầu của huynh, Bình Dao, muội nên quên ý niệm này cho huynh!"
Bình Dao "Oa" khóc lớn tiếng, trong màn đêm yên tĩnh cực kỳ vang dội, Yến Băng Hàn vội che miệng nàng ta lại kéo .
Lạc Tuyết vận công bay ra khỏi tòa trạch viện này, nhưng cũng loáng thoáng nghe được tiếng khóc đau lòng của Bình Dao, trong lòng có chút khổ sở, nhìn cánh tay áo trống của mình, lộ vẻ sầu thảm cười tiếng: "Nếu ta hôm nay cũng giống như những người bình thường, có thân thể hoàn chỉnh, cũng cần phải nữ giả nam trang!"
đêm này trong nội tâm Lạc Tuyết thủy chung cách nào bình tĩnh, mà Yên Băng Hàn cũng đêm ngủ. và Bình Dao đến thành Uyển An, là ý của Bình Dao, ta đến phải vì tìm Vân Hận Thiên mà lần này, là Thượng Quan Lôi hẹn , giữa bọn họ có giao dịch, nhưng lại bị Vân Hận Thiên theo dõi, đây là cướp sao? Tại sao kể từ gặp phải nam tử cụt tay này, liền mất lý trí ngoan tuyệt của mình?
Trong bóng đem Yến Băng Hàn nhíu chặt mày, nên lấy giang sơn nghiệp lớn làm trọng, trong lòng của vẫn chỉ có nhất thống thiên hạ phải sao? buồn bực này vẫn cứ quấy nhiễu , Vân Hận Thiên thành thân ư?? Tại sao, cảm giác giống nam nhân? Nhưng lại tìm ra nguyên nhân?
Yến Băng Hàn nhìn Bình Dao thân nam trang ngủ say hơn nữa trong mộng vẫn còn rơi lệ, trong lòng đột nhiên giật thót, tại sao quên .... cũng giống như Bình Dao.... Nữ giả nam trang? ý nghĩ này khiến nội tâm Yến Băng Hàn tràn đầy vui sướng, kích động khó nhịn, thậm chí muốn lập tức ra ngoài tìm Vân Hận Thiên, nhưng lúc sắp bước chân ra khỏi cửa, lại đột nhiên dừng lại, làm cái gì? Vân Hận Thiên dù là nữ nhân, như thế nào? có thể bởi vì mà bỏ qua nghiệp lớn giang sơn ư? Yến Băng Hàn dùng sức lắc đầu, vứt bỏ chuyện mà cơ thể mình muốn làm, hung hăng uống ngụm rượu lớn.
Last edited by a moderator: 27/12/14