Chương 60.2
"Vân đại ca, đây chính là công sức mà muội bỏ ra suốt ngày, mới học được từ Lý thẩm ở dưới phòng bếp, huynh nếm thử chút !” Lăng Băng Nguyệt vội vã vội đem cháo tổ yến bưng đến trước mặt của Lạc Tuyết, khuôn mặt nhắn chờ mong nhìn Lạc Tuyết .
"Nha đầu? Có phần của đại ca hay ?" Lăng Quân Diệp đen mặt hỏi. Lăng Băng Nguyệt "Hắc hắc" cười khúc khích, "Cháo tổ yến của Đại ca và Phong đại ca muội sai Lý thẩm làm, lập tức có. Các huynh đợi chút nhé."
Quả bom này vừa quang ra, mặt Lăng Quân Diệp và Phong Liệt Diễm đều giăng đầy mây đen, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lạc Tuyết và Lăng Băng Nguyệt, trừng mặt nhìn lát, Lăng Quân Diệp miễn cưỡng cười : "Vân Thiên, đây là tâm ý của Băng Nguyệt, do muội ấy tự mình làm, ngươi thử nếm thử chút."
"Ta thích ăn thứ này, cho Lăng huynh ." Lạc Tuyết nhàn nhạt lắc đầu .
Lăng Băng Nguyệt như chạm vào cây đinh, khuôn mặt nhắn tối sầm lại, gắt giọng: "Vân đại ca, đại ca huynh quá gầy, muội mới nghĩ đến nấu cho huynh đồ để bồi bổ thân thể, huynh nếm thử chút , Lý thẩm muội làm cũng tệ lắm ."
Lạc Tuyết đành lòng nhìn sắc mặt của nương như vậy, đành nhận lấy, để ở bên, khẽ mỉm cười, "Băng Nguyệt nương, chúng ta còn có việc cần bàn, bằng muội ra ngoài trước , cháo này lát nữa ta nhất định uống..., được ?"
Lăng Băng Nguyệt còn muốn điều gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vui lắm của Lạc Tuyết, liền giọng : "À, vậy cũng tốt, nhưng mà Vân đại ca lát nữa nhất định được quên đó, nhân lúc còn nóng nhớ uống nhé."
Lăng Băng Nguyệt mới vừa lui đến cửa, thấy vị huynh đệ vào, ôm quyền với Lăng Quân Diệp: "Tổng Đà Chủ, tiểu thư Nhược Lan của Nam Cung thế gia đến, cầu gặp Tổng Đà Chủ!"
Vừa nghe là Nam Cung Nhược Lan, mấy người đều ngẩn người, tại sao lại tới? Lăng Băng Nguyệt "À?" hét to tiếng, về phía cửa chính. Nhìn lại nét mặt Lạc Tuyết, khó coi đến sắp hỏng mất, Lăng Quân Diệp cười "Ha ha ha" : "Nam Cung tiểu thư đâu phải đến gặp ta chứ? ràng là đến gặp người nào đó!"
Phong Liệt Diễm cũng cười lên, hai người phối hợp hướng Lạc Tuyết làm ra ánh mắt hâm mộ, Lạc Tuyết tức giận hừ lạnh tiếng, đứng dậy ra ngoài cửa. Náo nhiệt như vậy tại sao lại đến nhìn chút? Hai người nam nhân này bật cười theo ra ngoài.
Chờ bọn đến cửa chính, hai mĩ nhân bắt đầu tranh cãi!
"Ngươi tới làm gì?" Lăng Băng Nguyệt giọng điệu tốt hai tay ôm ngực hỏi.
"Ha ha, ta đến đây cũng phải đến để tìm ngươi, ngươi vội vàng cái gì?" Nam Cung Nhược Lan cười duyên.
"Hừ! là tìm đại ca ta, nhưng ra là có ý khác?" Lăng Băng Nguyệt chịu yếu thế châm chọc .
"Hừ! đó phải là chuyện của ngươi, ta đến tìm Vân đại ca , ngươi có thể làm gì?" Nam Cung Nhược Lan kích động về phía viện chỗ Lạc Tuyết xuất , lúc qua bên người Lăng Băng Nguyệt vẫn quên tức giận , sau đó thân thể lao nhanh về phía Lạc Tuyết, Lạc Tuyết vội lui về phía sau bước, lấy tay đỡ lấy nửa người của Nam Cung Nhược Lan ngả về phía nàng.
"Nhược Lan!" Lạc Tuyết vui trách mắng.
"Vân đại ca? muội rất vất vả mới gặp được huynh...Huynh lại hung dữ với muội!" Nam Cung Nhược Lan xong đôi mắt đỏ lên, sắp rơi lệ, Lạc Tuyết cầu cứu nhìn về phía Phong Liệt Diễm, Phong Liệt Diễm hiểu ý, liền cười "Ha ha”, tới, "Nhược Lan muội, Muội có phải lén chạy đến đây hay ? Thế bá biết ?"
"Diễm ca ca? Huynh cũng ở đây? Muội phải là trốn đến đây, là cha đồng ý ." Nam Cung Nhược Lan dụi mắt, .
"Nam Cung tiểu thư, Liệt Diễm, Vân Thiên, chúng ta vào trong rồi hãy ." Lăng Quân Diệp chào hỏi.
Nam Cung Nhược Lan đến vào lúc này, đầu của Lạc Tuyết lại càng đau hơn, hai nương này cả ngày suốt ngày tranh cãi nhau tranh dành nữ nhân là nàng, Lạc Tuyết có nỗi khổ khó , chỉ đành phải lạnh nhạt và xa cách thêm cái "Số đào hoa" này , chờ đến lúc gặp mặt hai phái chính tà .
Còn chưa đến buổi trưa, trong hành lang Nghịch Kiếm Các tập trung mấy trăm nhân sĩ, Phong Liệt Diễm và Lăng Quân Diệp nhìn nhau cái, nhiều người như vậy? Lăng Quân Diệp làm chủ ở lại tiếp đón mọi người, Phong Liệt Diễm liền vào hậu viện tìm Lạc Tuyết.
"Vân Thiên, rất nhiều người đó? Đệ có thể chữa trị được hết à?" Phong Liệt Diễm cau mày .
"A, cũng phải ai đến cầu y đệ đều chữa bệnh?” Lạc Tuyết ngước mắt cười yếu ớt, trong nụ cười đó lại có rất nhiều tính toán.
Phong Liệt Diễm hiểu , lại lo lắng mà : "Nếu như bọn họ đồng ý, đệ chính là người đứng đầu làm rối loạn giang hồ, cũng làm cho nhiều người ở hai phái chính tà trở thành kẻ thù của Trang vương phủ và Thượng Quan Tướng quân, hơn nữa nếu kinh động đến Đương Kim hoàng thượng, tập hợp toàn bộ quân đến để bắt đệ, như vậy rất phiền phức!"
"Ha ha, cho nên đệ mới muốn các huyh cách xa đệ chút , tránh liên lụy!” Lạc Tuyết đối với sống chết của mình để ý đến nữa, nhưng nếu liên lụy đến những người bạn lòng với nàng, nàng có vướng bận, cũng có nhược điểm.
"Vân Thiên, đệ lung tung gì vậy? huynh những điều này chẳng lẽ là sợ rước họa vào thân sao?” Phong Liệt Diễm xụ mặt xuống, khỏi tức giận .
"Phong Đại Ca, lời đệ đều là lời lòng, có các huynh, đệ sợ bất cứ điều gì cả, ngay đến cả hoàng cung đệ cũng dám xông vào nữa, nhưng mà các huynh còn có vợ con, thể bất chấp tất cả như vậy được, cho nên huynh mang theo Nhược Lan, sớm rời khỏi đây . Đệ cũng đem người bên ngoài kia rời nơi khác, tránh cho liên lụy đến cả "Nghịch Kiếm Các". Vân Thiên vì vậy oán trách huynh và Lăng huynh ." Lạc Tuyết chân thành khuyên nhủ.
"Vân Thiên?" giọng hơi giận truyền đến, hai người nhìn ra cửa, là Lăng Quân Diệp!
"Lăng huynh?"
"Lăng Quân Diệp ta là hạng người ham sống sợ chết sao? Lúc nào sợ bị đệ liên lụy chứ?" Lăng Quân Diệp giọng điệu tốt, thậm chí càng ngày càng giận, Lạc Tuyết hốc mắt ẩm ướt, "Lăng huynh, Vân Thiên chính là bởi vì quan tâm các người, cho nên mới muốn các ngươi theo ta nhận xui xẻo!"
"Được rồi, Vân Thiên đệ cần khuyên nữa, về chuyện này, nếu như triều đình trách tội xuống, huynh tìm hoàng thượng ràng, đụng đến Phong gia huynh, mà Lăng huynh, huynh cũng tự có biện pháp cứu giúp. Đệ cần phải lo lắng, bọn huynh bây giờ chỉ lo lắng an nguy của đệ thôi!" Phong Liệt Diễm .
"Đệ? Ha ha, từ lúc nhặt được cái mạng này từ Quỷ môn quan về đệ sợ bất cứ điều gì rồi, bây giờ đệ còn sống mục đích chính là báo thù! Nếu thù này báo được, đệ tình nguyện chết thêm lần nữa!” ánh mắt Lạc Tuyết quyết tuyệt, con ngươi sắc bén tràn đầy thù hận, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh .
"Được! Vân Thiên kẻ thù của đệ chính là của kẻ thù bọn huynh, bọn huynh ủng hộ đệ! Bây giờ chúng ta ra ngoài gặp những người kia." Phong Liệt Diễm hạ quyết tâm .
“Được! Vân Thiên !" Lăng Quân Diệp gật đầu, ba người liền sải bước về phía đại đường.
Lạc Tuyết vào sau cùng, nhàn nhạt quét ánh mắt qua tất cả mọi người, phía dưới mọi người hét lớn lên : "Vân công tử! Vân công tử! xin người ra tay giúp đỡ bọn ta!"
"Vân công tử! Vân công tử!"
Lạc Tuyết muốn mở miệng, trong đám người nàng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, thiếu niên thanh tú đứng ở bên, vẻ mặt sốt ruột, Lạc Tuyết thấy gương mặt này, tim đập bịch bịch, dường như có thể nhảy ra ngoài, là của đệ đệ của nàng Lê Minh Hiên!
Phong Liệt Diễm thấy sắc mặt Lạc Tuyết đại biến, trong bụng căng thẳng, đến bên cạnh hỏi, "Vân Thiên? Sao vậy?"
"Phong Đại Ca, huynh đem người thiếu
niên phía dưới kia mang tới hậu viện, đệ muốn gặp riêng !” Lạc Tuyết vội vàng , Hiên nhi cũng tới, chẳng lẽ là cha mẹ bị bệnh nặng sao?
Phong Liệt Diễm nhìn thiếu niên mặc thanh y mà Lạc Tuyết , hỏi nhiều, gật đầu cái, “Được, vậy đệ đến hậu viện trước .”
Lạc Tuyết xoay người bước nhanh tới hậu viện, bước chân gấp gáp, chỉ chốc lát sau, nghe thấy tiếng bước chân của Phong Liệt Diễm bước vào, “Vân Thiên, người mang đến.”
Lạc Tuyết quay người lại, cố gắng trấn định bản thân, liếc mắt nhìn Lê Minh Hiên phía sau lưng Phong Liệt Diễm, sau đó : “Phong Đại Ca, phiền huynh ra ngoài giải thích, với những người khác chút, lát nữa đệ đến.”
“Được.” Phong Liệt Diễm tuy có thắc mắc nhưng lúc này phải là lúc tốt để hỏi, liền đồng ý ra ngoài.
“Ngươi theo ta.” Lạc Tuyết lên tiếng , sau đó nàng vào gian phòng. Lê Minh Hiên thắc mắc hiểu, nhìn người trước mặt được giang hồ và triều đình đồn là người có y thuật và võ công siêu phàm công tử cụt tay Vân Hận Thiên, trong lòng vẫn có loại cảm giác quen thuộc, nhưng cũng nhớ được gặp qua người này ở đâu, nhưng mẹ bị bệnh chờ được nữa, liền hai lời liền vào theo.
“Ngươi tên là gì?” Lạc Tuyết giọng điệu ôn hòa mà hỏi.
“Lê Minh Hiên. Ta nghe ngươi là đệ tử của “Mặt quỷ thần y”, lại nghe ngươi tới Cảnh Châu, liền nhanh chóng phi ngựa đến đây, hy vọng Vân công tử có thể cứu mạng của gia mẫu.” Lê Minh Hiên xong “Bùm” tiếng quỳ xuống, Lạc Tuyết hoảng hốt kéo Lê Minh Hiên lên, cánh tay khẽ run, vội vàng : “Mẹ ngươi thế nào? Bệnh rất nghiêm trọng sao?”
Lê Minh Hiên bị thái độ của Lạc Tuyết làm cho ngơ ngẩn, tại sao so với lời đồn đãi về Vân Hận Thiên giống nhau? phải là người máu lạnh vô tình ư? phải hễ là người xin chữa bệnh, đều phải nghe theo lệnh Vân Hận Thiên ám sát Trang vương phi sao? Mà lần này lặng lẽ tới Cảnh Châu, cũng chuẩn bị hết tất cả, nhưng tại sao lại như vậy?
“?” Lạc Tuyết nhìn Lê Minh Hiên trầm mặc , rống to.
“A, Vân công tử, gia mẫu bị bệnh nhiều năm, nhưng lần này rất nghiêm trọng, hôn mê hơn mười ngày rồi, mời rất nhiều đại phu cũng bó tay hết cách, các đại phu hết cách xoay chuyển rồi, nhưng ta tin, ta nhất định phải cứu sống mẹ ta, cho nên xin Vân công tử hãy cứu giúp!” Lê Minh Hiên lộ vẻ xúc động, hốc mắt ửng hồng, khẩn cầu .
Thân thể Lạc Tuyết run lên, bờ môi run rẩy, liều mạng nhịn xuống cảm giác muốn rơi lệ, hồi lâu mới chậm rãi : “Hiên nhi, đệ yên tâm, tỷ nhất định cứu, chúng ta nhanh thôi.”
“Hiên nhi? Ngươi kêu ta…… Hiên nhi?” Lê Minh Hiên cũng run rẩy, nghe Vân Hận Thiên đột nhiên dùng giọng nữ nhân chuyện với , kinh ngạc mở to hai mắt, “Ừ, Hiên nhi, Đệ nhận ra tỷ tỷ nữa à?” Lạc Tuyết rốt cuộc cũng rơi lệ, lẩm bẩm.
“Tỷ……Tỷ tỷ? Tỷ là Lạc Tuyết tỷ tỷ?” Lê Minh Hiên kích động nắm cánh tay trống của Lạc Tuyết, xác nhận .
Lạc Tuyết nặng nề gật đầu, “Ừ, tỷ là Lạc Tuyết tỷ tỷ, sáu năm gặp, Hiên nhi lớn như vậy!” Lạc Tuyết dùng tay cánh tay còn lại ôm chặt lấy Lê Minh Hiên, Lê Minh Hiên cũng bật khóc, “Tỷ tỷ là tỷ sao? Tỷ còn sống? Tại sao tỷ trở về nhà? Mẹ chính là vì thương nhớ tỷ mới bị bệnh, lần bệnh chính là hơn năm năm!”
“Hiên nhi, tỷ tỷ thể trở về nhà!” Lạc Tuyết đau khóc thành tiếng, Lê Minh Hiên đột nhiên nhớ lại, nhấc cánh tay trống của Lạc Tuyết lên, “Tỷ tỷ, cánh tay trái của tỷ đâu? Tại sao lại trống như thế này?”
“Hiên nhi, đừng hỏi nữa, sau này tỷ tỷ cho đệ biết, đệ bây giờ nhanh chóng về nhà, thể để lộ thân phận của Tỷ tỷ với bất cứ người nào, tỷ tỷ sau đệ” Lạc Tuyết khôi phục lý trí, nàng thể cùng Lê Minh Hiên, ngộ nhỡ có sát thủ mai phục đây sao?
“Được, tỷ tỷ, đệ nghe tỷ, tại đệ trở về ngay.” Lê Minh Hiên lớn lên ở nhà quan, tâm tư rất kín đáo, trải qua chuyện Lạc Tuyết vừa , hiểu mọi chuyện, trong lúc này nhất định phải che giấu mọi chuyện, bọn họ tách ra là tốt nhất, liền nghiêm túc gật đầu.
Lạc Tuyết đem Lê Minh Hiên ra từ cửa sau, liền vội vàng trở về đại sảnh “Nghịch Kiếm Các”.
Phong Liệt Diễm và Lăng Quân Diệp nhìn thấy vẻ mặt Lạc Tuyết giống với thường ngày, cảm thấy buồn bực, mà lại thấy thiếu niên mặc thanh y kia, chợt cảm thấy có việc xảy ra rồi, Phong Liệt Diễm thay đổi sắc mặt với mọi người dưới sảnh: “Chư vị, Vân công tử đến, để đệ ấy với mọi người vài câu.”
“Được, Vân công tử mời !” nam nhân trung niên áo đen lên tiếng, những người khác cũng đều kêu lớn Vân Hận Thiên.
Last edited by a moderator: 7/12/14