1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng tàn phi, cẩm tú thiên hạ - Sở Thanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 60.2


      "Vân đại ca, đây chính là công sức mà muội bỏ ra suốt ngày, mới học được từ Lý thẩm ở dưới phòng bếp, huynh nếm thử chút !” Lăng Băng Nguyệt vội vã vội đem cháo tổ yến bưng đến trước mặt của Lạc Tuyết, khuôn mặt nhắn chờ mong nhìn Lạc Tuyết .

      "Nha đầu? Có phần của đại ca hay ?" Lăng Quân Diệp đen mặt hỏi. Lăng Băng Nguyệt "Hắc hắc" cười khúc khích, "Cháo tổ yến của Đại ca và Phong đại ca muội sai Lý thẩm làm, lập tức có. Các huynh đợi chút nhé."

      Quả bom này vừa quang ra, mặt Lăng Quân Diệp và Phong Liệt Diễm đều giăng đầy mây đen, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lạc Tuyết và Lăng Băng Nguyệt, trừng mặt nhìn lát, Lăng Quân Diệp miễn cưỡng cười : "Vân Thiên, đây là tâm ý của Băng Nguyệt, do muội ấy tự mình làm, ngươi thử nếm thử chút."

      "Ta thích ăn thứ này, cho Lăng huynh ." Lạc Tuyết nhàn nhạt lắc đầu .

      Lăng Băng Nguyệt như chạm vào cây đinh, khuôn mặt nhắn tối sầm lại, gắt giọng: "Vân đại ca, đại ca huynh quá gầy, muội mới nghĩ đến nấu cho huynh đồ để bồi bổ thân thể, huynh nếm thử chút , Lý thẩm muội làm cũng tệ lắm ."

      Lạc Tuyết đành lòng nhìn sắc mặt của nương như vậy, đành nhận lấy, để ở bên, khẽ mỉm cười, "Băng Nguyệt nương, chúng ta còn có việc cần bàn, bằng muội ra ngoài trước , cháo này lát nữa ta nhất định uống..., được ?"

      Lăng Băng Nguyệt còn muốn điều gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vui lắm của Lạc Tuyết, liền giọng : "À, vậy cũng tốt, nhưng mà Vân đại ca lát nữa nhất định được quên đó, nhân lúc còn nóng nhớ uống nhé."

      Lăng Băng Nguyệt mới vừa lui đến cửa, thấy vị huynh đệ vào, ôm quyền với Lăng Quân Diệp: "Tổng Đà Chủ, tiểu thư Nhược Lan của Nam Cung thế gia đến, cầu gặp Tổng Đà Chủ!"

      Vừa nghe là Nam Cung Nhược Lan, mấy người đều ngẩn người, tại sao lại tới? Lăng Băng Nguyệt "À?" hét to tiếng, về phía cửa chính. Nhìn lại nét mặt Lạc Tuyết, khó coi đến sắp hỏng mất, Lăng Quân Diệp cười "Ha ha ha" : "Nam Cung tiểu thư đâu phải đến gặp ta chứ? ràng là đến gặp người nào đó!"

      Phong Liệt Diễm cũng cười lên, hai người phối hợp hướng Lạc Tuyết làm ra ánh mắt hâm mộ, Lạc Tuyết tức giận hừ lạnh tiếng, đứng dậy ra ngoài cửa. Náo nhiệt như vậy tại sao lại đến nhìn chút? Hai người nam nhân này bật cười theo ra ngoài.

      Chờ bọn đến cửa chính, hai mĩ nhân bắt đầu tranh cãi!

      "Ngươi tới làm gì?" Lăng Băng Nguyệt giọng điệu tốt hai tay ôm ngực hỏi.

      "Ha ha, ta đến đây cũng phải đến để tìm ngươi, ngươi vội vàng cái gì?" Nam Cung Nhược Lan cười duyên.

      "Hừ! là tìm đại ca ta, nhưng ra là có ý khác?" Lăng Băng Nguyệt chịu yếu thế châm chọc .

      "Hừ! đó phải là chuyện của ngươi, ta đến tìm Vân đại ca , ngươi có thể làm gì?" Nam Cung Nhược Lan kích động về phía viện chỗ Lạc Tuyết xuất , lúc qua bên người Lăng Băng Nguyệt vẫn quên tức giận , sau đó thân thể lao nhanh về phía Lạc Tuyết, Lạc Tuyết vội lui về phía sau bước, lấy tay đỡ lấy nửa người của Nam Cung Nhược Lan ngả về phía nàng.

      "Nhược Lan!" Lạc Tuyết vui trách mắng.

      "Vân đại ca? muội rất vất vả mới gặp được huynh...Huynh lại hung dữ với muội!" Nam Cung Nhược Lan xong đôi mắt đỏ lên, sắp rơi lệ, Lạc Tuyết cầu cứu nhìn về phía Phong Liệt Diễm, Phong Liệt Diễm hiểu ý, liền cười "Ha ha”, tới, "Nhược Lan muội, Muội có phải lén chạy đến đây hay ? Thế bá biết ?"

      "Diễm ca ca? Huynh cũng ở đây? Muội phải là trốn đến đây, là cha đồng ý ." Nam Cung Nhược Lan dụi mắt, .

      "Nam Cung tiểu thư, Liệt Diễm, Vân Thiên, chúng ta vào trong rồi hãy ." Lăng Quân Diệp chào hỏi.

      Nam Cung Nhược Lan đến vào lúc này, đầu của Lạc Tuyết lại càng đau hơn, hai nương này cả ngày suốt ngày tranh cãi nhau tranh dành nữ nhân là nàng, Lạc Tuyết có nỗi khổ khó , chỉ đành phải lạnh nhạt và xa cách thêm cái "Số đào hoa" này , chờ đến lúc gặp mặt hai phái chính tà .

      Còn chưa đến buổi trưa, trong hành lang Nghịch Kiếm Các tập trung mấy trăm nhân sĩ, Phong Liệt Diễm và Lăng Quân Diệp nhìn nhau cái, nhiều người như vậy? Lăng Quân Diệp làm chủ ở lại tiếp đón mọi người, Phong Liệt Diễm liền vào hậu viện tìm Lạc Tuyết.

      "Vân Thiên, rất nhiều người đó? Đệ có thể chữa trị được hết à?" Phong Liệt Diễm cau mày .

      "A, cũng phải ai đến cầu y đệ đều chữa bệnh?” Lạc Tuyết ngước mắt cười yếu ớt, trong nụ cười đó lại có rất nhiều tính toán.

      Phong Liệt Diễm hiểu , lại lo lắng mà : "Nếu như bọn họ đồng ý, đệ chính là người đứng đầu làm rối loạn giang hồ, cũng làm cho nhiều người ở hai phái chính tà trở thành kẻ thù của Trang vương phủ và Thượng Quan Tướng quân, hơn nữa nếu kinh động đến Đương Kim hoàng thượng, tập hợp toàn bộ quân đến để bắt đệ, như vậy rất phiền phức!"

      "Ha ha, cho nên đệ mới muốn các huyh cách xa đệ chút , tránh liên lụy!” Lạc Tuyết đối với sống chết của mình để ý đến nữa, nhưng nếu liên lụy đến những người bạn lòng với nàng, nàng có vướng bận, cũng có nhược điểm.

      "Vân Thiên, đệ lung tung gì vậy? huynh những điều này chẳng lẽ là sợ rước họa vào thân sao?” Phong Liệt Diễm xụ mặt xuống, khỏi tức giận .

      "Phong Đại Ca, lời đệ đều là lời lòng, có các huynh, đệ sợ bất cứ điều gì cả, ngay đến cả hoàng cung đệ cũng dám xông vào nữa, nhưng mà các huynh còn có vợ con, thể bất chấp tất cả như vậy được, cho nên huynh mang theo Nhược Lan, sớm rời khỏi đây . Đệ cũng đem người bên ngoài kia rời nơi khác, tránh cho liên lụy đến cả "Nghịch Kiếm Các". Vân Thiên vì vậy oán trách huynh và Lăng huynh ." Lạc Tuyết chân thành khuyên nhủ.

      "Vân Thiên?" giọng hơi giận truyền đến, hai người nhìn ra cửa, là Lăng Quân Diệp!

      "Lăng huynh?"

      "Lăng Quân Diệp ta là hạng người ham sống sợ chết sao? Lúc nào sợ bị đệ liên lụy chứ?" Lăng Quân Diệp giọng điệu tốt, thậm chí càng ngày càng giận, Lạc Tuyết hốc mắt ẩm ướt, "Lăng huynh, Vân Thiên chính là bởi vì quan tâm các người, cho nên mới muốn các ngươi theo ta nhận xui xẻo!"

      "Được rồi, Vân Thiên đệ cần khuyên nữa, về chuyện này, nếu như triều đình trách tội xuống, huynh tìm hoàng thượng ràng, đụng đến Phong gia huynh, mà Lăng huynh, huynh cũng tự có biện pháp cứu giúp. Đệ cần phải lo lắng, bọn huynh bây giờ chỉ lo lắng an nguy của đệ thôi!" Phong Liệt Diễm .

      "Đệ? Ha ha, từ lúc nhặt được cái mạng này từ Quỷ môn quan về đệ sợ bất cứ điều gì rồi, bây giờ đệ còn sống mục đích chính là báo thù! Nếu thù này báo được, đệ tình nguyện chết thêm lần nữa!” ánh mắt Lạc Tuyết quyết tuyệt, con ngươi sắc bén tràn đầy thù hận, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh .

      "Được! Vân Thiên kẻ thù của đệ chính là của kẻ thù bọn huynh, bọn huynh ủng hộ đệ! Bây giờ chúng ta ra ngoài gặp những người kia." Phong Liệt Diễm hạ quyết tâm .

      “Được! Vân Thiên !" Lăng Quân Diệp gật đầu, ba người liền sải bước về phía đại đường.

      Lạc Tuyết vào sau cùng, nhàn nhạt quét ánh mắt qua tất cả mọi người, phía dưới mọi người hét lớn lên : "Vân công tử! Vân công tử! xin người ra tay giúp đỡ bọn ta!"

      "Vân công tử! Vân công tử!"

      Lạc Tuyết muốn mở miệng, trong đám người nàng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, thiếu niên thanh tú đứng ở bên, vẻ mặt sốt ruột, Lạc Tuyết thấy gương mặt này, tim đập bịch bịch, dường như có thể nhảy ra ngoài, là của đệ đệ của nàng Lê Minh Hiên!

      Phong Liệt Diễm thấy sắc mặt Lạc Tuyết đại biến, trong bụng căng thẳng, đến bên cạnh hỏi, "Vân Thiên? Sao vậy?"

      "Phong Đại Ca, huynh đem người thiếu

      niên phía dưới kia mang tới hậu viện, đệ muốn gặp riêng !” Lạc Tuyết vội vàng , Hiên nhi cũng tới, chẳng lẽ là cha mẹ bị bệnh nặng sao?

      Phong Liệt Diễm nhìn thiếu niên mặc thanh y mà Lạc Tuyết , hỏi nhiều, gật đầu cái, “Được, vậy đệ đến hậu viện trước .”

      Lạc Tuyết xoay người bước nhanh tới hậu viện, bước chân gấp gáp, chỉ chốc lát sau, nghe thấy tiếng bước chân của Phong Liệt Diễm bước vào, “Vân Thiên, người mang đến.”

      Lạc Tuyết quay người lại, cố gắng trấn định bản thân, liếc mắt nhìn Lê Minh Hiên phía sau lưng Phong Liệt Diễm, sau đó : “Phong Đại Ca, phiền huynh ra ngoài giải thích, với những người khác chút, lát nữa đệ đến.”

      “Được.” Phong Liệt Diễm tuy có thắc mắc nhưng lúc này phải là lúc tốt để hỏi, liền đồng ý ra ngoài.

      “Ngươi theo ta.” Lạc Tuyết lên tiếng , sau đó nàng vào gian phòng. Lê Minh Hiên thắc mắc hiểu, nhìn người trước mặt được giang hồ và triều đình đồn là người có y thuật và võ công siêu phàm công tử cụt tay Vân Hận Thiên, trong lòng vẫn có loại cảm giác quen thuộc, nhưng cũng nhớ được gặp qua người này ở đâu, nhưng mẹ bị bệnh chờ được nữa, liền hai lời liền vào theo.

      “Ngươi tên là gì?” Lạc Tuyết giọng điệu ôn hòa mà hỏi.

      “Lê Minh Hiên. Ta nghe ngươi là đệ tử của “Mặt quỷ thần y”, lại nghe ngươi tới Cảnh Châu, liền nhanh chóng phi ngựa đến đây, hy vọng Vân công tử có thể cứu mạng của gia mẫu.” Lê Minh Hiên xong “Bùm” tiếng quỳ xuống, Lạc Tuyết hoảng hốt kéo Lê Minh Hiên lên, cánh tay khẽ run, vội vàng : “Mẹ ngươi thế nào? Bệnh rất nghiêm trọng sao?”

      Lê Minh Hiên bị thái độ của Lạc Tuyết làm cho ngơ ngẩn, tại sao so với lời đồn đãi về Vân Hận Thiên giống nhau? phải là người máu lạnh vô tình ư? phải hễ là người xin chữa bệnh, đều phải nghe theo lệnh Vân Hận Thiên ám sát Trang vương phi sao? Mà lần này lặng lẽ tới Cảnh Châu, cũng chuẩn bị hết tất cả, nhưng tại sao lại như vậy?

      ?” Lạc Tuyết nhìn Lê Minh Hiên trầm mặc , rống to.

      “A, Vân công tử, gia mẫu bị bệnh nhiều năm, nhưng lần này rất nghiêm trọng, hôn mê hơn mười ngày rồi, mời rất nhiều đại phu cũng bó tay hết cách, các đại phu hết cách xoay chuyển rồi, nhưng ta tin, ta nhất định phải cứu sống mẹ ta, cho nên xin Vân công tử hãy cứu giúp!” Lê Minh Hiên lộ vẻ xúc động, hốc mắt ửng hồng, khẩn cầu .

      Thân thể Lạc Tuyết run lên, bờ môi run rẩy, liều mạng nhịn xuống cảm giác muốn rơi lệ, hồi lâu mới chậm rãi : “Hiên nhi, đệ yên tâm, tỷ nhất định cứu, chúng ta nhanh thôi.”

      “Hiên nhi? Ngươi kêu ta…… Hiên nhi?” Lê Minh Hiên cũng run rẩy, nghe Vân Hận Thiên đột nhiên dùng giọng nữ nhân chuyện với , kinh ngạc mở to hai mắt, “Ừ, Hiên nhi, Đệ nhận ra tỷ tỷ nữa à?” Lạc Tuyết rốt cuộc cũng rơi lệ, lẩm bẩm.

      “Tỷ……Tỷ tỷ? Tỷ là Lạc Tuyết tỷ tỷ?” Lê Minh Hiên kích động nắm cánh tay trống của Lạc Tuyết, xác nhận .

      Lạc Tuyết nặng nề gật đầu, “Ừ, tỷ là Lạc Tuyết tỷ tỷ, sáu năm gặp, Hiên nhi lớn như vậy!” Lạc Tuyết dùng tay cánh tay còn lại ôm chặt lấy Lê Minh Hiên, Lê Minh Hiên cũng bật khóc, “Tỷ tỷ là tỷ sao? Tỷ còn sống? Tại sao tỷ trở về nhà? Mẹ chính là vì thương nhớ tỷ mới bị bệnh, lần bệnh chính là hơn năm năm!”

      “Hiên nhi, tỷ tỷ thể trở về nhà!” Lạc Tuyết đau khóc thành tiếng, Lê Minh Hiên đột nhiên nhớ lại, nhấc cánh tay trống của Lạc Tuyết lên, “Tỷ tỷ, cánh tay trái của tỷ đâu? Tại sao lại trống như thế này?”

      “Hiên nhi, đừng hỏi nữa, sau này tỷ tỷ cho đệ biết, đệ bây giờ nhanh chóng về nhà, thể để lộ thân phận của Tỷ tỷ với bất cứ người nào, tỷ tỷ sau đệ” Lạc Tuyết khôi phục lý trí, nàng thể cùng Lê Minh Hiên, ngộ nhỡ có sát thủ mai phục đây sao?

      “Được, tỷ tỷ, đệ nghe tỷ, tại đệ trở về ngay.” Lê Minh Hiên lớn lên ở nhà quan, tâm tư rất kín đáo, trải qua chuyện Lạc Tuyết vừa , hiểu mọi chuyện, trong lúc này nhất định phải che giấu mọi chuyện, bọn họ tách ra là tốt nhất, liền nghiêm túc gật đầu.

      Lạc Tuyết đem Lê Minh Hiên ra từ cửa sau, liền vội vàng trở về đại sảnh “Nghịch Kiếm Các”.

      Phong Liệt Diễm và Lăng Quân Diệp nhìn thấy vẻ mặt Lạc Tuyết giống với thường ngày, cảm thấy buồn bực, mà lại thấy thiếu niên mặc thanh y kia, chợt cảm thấy có việc xảy ra rồi, Phong Liệt Diễm thay đổi sắc mặt với mọi người dưới sảnh: “Chư vị, Vân công tử đến, để đệ ấy với mọi người vài câu.”

      “Được, Vân công tử mời !” nam nhân trung niên áo đen lên tiếng, những người khác cũng đều kêu lớn Vân Hận Thiên.
      Last edited by a moderator: 7/12/14
      Andrena thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Lạc Tuyết tiến lên bước, ngước mắt lạnh lùng : "Các ngươi tới tìm ta, đều là đến để cầu y hay sao? Nếu có người đến để xem náo nhiệt, xin lập tức trở về, Vân Hận Thiên lưu khách!"

      Lời Lạc Tuyết vừa ra, phía dưới lập tức khe khẽ bàn luận, sau đó liền có từng nhóm người ra ngoài, những người này cũng sợ hãi tên tuổi của Vân Hận Thiên, nên dám lỗ mãng, cuối cùng chỉ còn lại mười mấy người .

      Lạc Tuyết cười lạnh tiếng, tiếp tục : "Xem ra mấy người các ngươi đến để cầu y ?"

      "Đúng vậy, tại hạ bị tật ở chân, đến ngày mưa dầm liền phát tác, đau hơn mười năm, biết Vân công tử có thể có biện pháp chữa trị hay ?" Thư Sinh trẻ tuổi người ôm quyền thi lễ .

      "Hả? Ngươi biết võ công sao?" Lạc Tuyết hoài nghi , biết võ công làm sao có thể ám sát Thượng Quan Vũ Điệp?

      "Tại hạ biết chút." Này thư sinh trẻ tuổi này có chút lúng túng nhưng vẫn đáp.

      "Vân mỗ hành y vì việc thiện, các ngươi chắc nghe qua? Ai cầu y, cần tiền xem bệnh, chỉ cần chém nhát đao người Thượng Quan Vũ Điệp con của Thượng Quan Tướng quân— Trang Thân Vương phi, chỉ cần thấy máu cũng đủ rồi." lời Lạc Tuyết vừa ra, mọi người mảnh xôn xao, Lạc Tuyết tiếp: "Cho nên, nếu làm được, nên sớm rời , hơn nữa Vân mỗ còn phải cảnh cáo các vị, nếu có người đem chuyện hôm nay để lộ ra, môt khi bị Vân mỗ biết được, định nhàng tha thứ! Cho nên các vị nhanh chóng suy nghĩ cho ràng!"

      Lời của Lạc Tuyết nhìn có vẻ như nhàng, nhưng khiến người nghe rét mà run, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, chỉ có ba người rời , còn lại mọi người đều gật đầu đồng ý, "Chỉ cần Vân công tử có thể chữa tốt cho vết thương của chúng tôi, lên núi đao xuống biển lửa quyết chối từ!"

      "Được, đồng ý! Nhưng hôm nay Vân mỗ có chuyện quan trọng hơn muốn làm, mười ngày sau trở lại Cảnh Châu trị thương cho các vị, như thế nào?" Lạc Tuyết tại chỉ lòng muốn mau sớm chạy tới thành Uyển An, nên đẩy (về) lùi thời gian, dù thế nào nữa bọn bị thương cũng gấp.

      "Vân công tử? Vân công tử hôm nay bọn ta mãi mới chờ đến lúc công tử đến, tại sao lại có thể chờ mười ngày?" có người gấp gáp hô lên. "Nếu đợi được, cần đợi!" Lạc Tuyết lạnh lùng ném câu liền về phía hậu đường.

      "Vân Thiên?" Phong Liệt Diễm và Lăng Quân Diệp vội đuổi theo, đến hậu đường, Lạc Tuyết dừng bước lại, đứng tấn : "Phong Đại Ca, Lăng huynh, Vân Thiên muốn lập tức , chuyện này đối với Vân Thiên mà cực kỳ quan trọng, phiền các huynh chăm sóc tốt Nhược Lan. Nếu chuyện thuận lợi, mười ngày sau Vân Thiên trở về ."

      "Vân Thiên, xảy ra chuyện gì? Người thiếu niên kia là ai? đâu rồi?" Phong Liệt Diễm vội la lên, " là, người thân của ta, cụ thể, bây giờ còn chưa có thể cho các huynh biết được, các huynh cho ta chút thời gian, được ? Đến lúc đó các ngươi tự nhiên biết." Lạc Tuyết .

      Lăng Quân Diệp cho nàng ánh mắt tin tưởng, "Vân Thiên, ngươi ! Mọi cẩn thận!"

      "Vân Thiên, huynh đưa đệ !" Phong Liệt Diễm yên lòng .

      " cần, Phong Đại Ca, huynh chăm sóc tốt Nhược Lan là được rồi. đệ thôi!" Lạc Tuyết quay đầu về phía chuồng ngựa, dắt ra Truy Phong ra, nhìn hai người nam nhân này cái, nhảy

      lên lưng ngựa, vội vã .

      “Đệ ấy phải Vân gia chỉ còn mình đệ ấy là con cháu sao?” Phong Liệt Diễm nhìn theo bóng lưng Lạc Tuyết càng ngày càng xa, kỳ quái thầm suy nghĩ : “Đây là hướng kinh thành, chẳng lẽ là cùng chạm trán với người trong kinh thành sao? Vậy cũng cần gấp như vậy chứ? đúng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      “Liệt Diễm ngươi cái gì?” Lăng Quân Diệp hỏi, “Oh, ta chỉ cảm thấy kỳ quái, biết xảy ra chuyện gì?” Phong Liệt Diễm chau mày lại lên tiếng.

      Trong nội tâm hai người tâm đều vì Lạc Tuyết mà lo lắng, hi vọng tất cả mọi chuyện của thuận lợi mới tốt.

      Lạc Tuyết đường phi ngựa cấp bách, chạy đến thành Uyển An là buổi tối ngày hôm sau.

      Lạc Tuyết vòng qua cửa hông của Lê phủ, từ bên ngoài tường cao vận khinh công bay vào, nhanh chóng tìm được nơi ở của cha mẹ “Lan Tâm cư”, nhấc miếng ngói nhìn vào trong, Lê Sinh Niên ngồi ghế thở dài, Triển Nguyệt Dung nằm giường! Đôi mắt hạnh nhắm chặt lại, sắc mặt tái nhợt có chút hơi thở, Lạc Tuyết nhìn thấy đau lòng thôi, xé mảnh áo, che ở mặt, từ nóc nhà phi xuống, đứng ở trong viện.

      Lạc Minh Hiên từ luyện võ công, thính lực tất nhiên cực tốt, nghe được tiếng vang liền biết là Lạc Tuyết tới, vội vọt ra, giọng kêu lên: “Tỷ tỷ?”

      “Đệ điều tất cả người làm ra ngoài, chỉ để lại phụ thân là tốt rồi!” Lạc Tuyết xong lại thân đến chỗ tối, Lê Minh Hiên vội làm theo.

      Chờ tất cả được sắp xếp ổn thỏa, Lạc Tuyết mới theo sau lưng Lê Minh Hiên lặng lẽ tiến vào bên trong. Lê Minh Hiên : “Cha, con mời đại phu đến!”

      “Được, đến xem chút !” Lê Sinh Niên xong xoay người lại, nhìn nam tử che mặt đứng ở phía sau, rất kinh ngạc.

      “Hiên nhi, đây chính là đại phu?” Lê Sinh Niên có chút tin tưởng, tại sao lại ăn kỳ quái như thế?

      Lạc Tuyết nhìn nét mặt Lê Sinh Niên ràng trở nên già nua hơn, nhìn lại Triển Nguyệt Dung giường, trong lòng gắt gao níu chặt, bờ môi run rẩy, “Đúng, ta chính là đại phu.”

      “Oh, vậy làm phiền đại phu chuẩn mạch cho phu nhân ta. Đại phu xin mời!” Lê Sinh Niên nghiêng người chỉ vào Triển Nguyệt Dung nằm giường .

      Lạc Tuyết gật đầu cái, tới bên giường, nhàng đem cổ tay gầy yếu của Triển Nguyệt Dung bắt mạch, mạch tượng như có như , trong bụng bị trướng, lưỡi lạt rêu trắng, do nhớ thương tạo nên bệnh, bệnh tích tụ dần dần gây bất lợi cho ngũ tạng, nhưng chủ yếu vẫn là can (gan), tỳ (lá lách), tâm (trái tim) ba bộ phận này bị lao lực và kết hợp với khí huyết mất cân đối mà thành, Lạc Tuyết thầm than tiếng, đứng lên : “Trước đây đại phu kê đơn thuốc sao?”

      “Có.” Lê Minh Hiên đưa phương thuốc cho Lạc, “Sài hồ, đương quy, Bạch Thược, Bạch Thuật, phục linh, gừng, Bạc Hà.” Lạc Tuyết lấy bút lại tăng thêm ít vị còn cho thêm cam thảo, sau đó giao cho Lê Minh Hiên, : “ lấy thuốc thêm lần nữa. Kêu phòng bếp nấu thêm chút canh cam mạch mang vào cho phu nhân ăn.”

      “Mẹ, a, mẹ ta bệnh như thế nào? Có thể chữa trị ?” Lê Minh Hiên thiếu chút nữa lỡ miệng, vội lại sửa lời .

      “Phu nhân bởi vì suy nghĩ quá độ, đau lòng gây thương tổn tỳ, tâm sức lại hư nhược, cho nên dược vật chỉ có thể trị được phần ngọn, muốn trị được phần ngọn còn phải giúp nàng mở ra tâm kết mới được.” Lạc Tuyết chậm rãi , bệnh của mẹ là do nàng gây nên!

      “Đại phu, ngươi xem chút tại sao vợ ta vẫn chưa tỉnh lại?” Lê Sinh Niên vội la lên.

      “Phu nhân bản thân ý thức muốn sống rất yếu, thậm chí có xu hướng ngược chiều, cho nên vẫn chìm vào trạng thái hôn mê. Nếu muốn tỉnh lại, trừ phi có chuyện vui tới kích thích nàng, làm nàng dấy lên dục vọng muốn sống.” Lạc Tuyết .

      “Chuyện vui? Đối với nàng mà trừ phi nữ nhi trở lại, nếu cái gì cũng còn là chuyện vui nữa!” Lê Sinh Niên vỗ ngực liên tục .

      “Cha, con bốc thuốc.” Lê Minh Hiên thấy ánh mắt ra hiệu của Lạc Tuyết, hiểu, liền tiếng với Lê Sinh Niên rồi ra ngoài.

      Lạc Tuyết hai đầu gối quỳ xuống, nhàng vạch trần khăn che mặt, rưng rưng kêu lên: “Cha! Con là Lạc nhi!”

      Lê Sinh Niên thấy mặt của Lạc Tuyết, kích động nước mắt rơi, “Con…Con là…… là Lạc nhi!”

      “Dạ, cha, Lạc nhi trở về!” Lạc Tuyết ôm lấy chân Lê Sinh Niên, gào khóc, “Lạc nhi! Những năm này cha mẹ nhớ con rất khổ sở!” Lê Sinh Niên ngồi xổm xuống, hai cha con nàng ôm đầu mà khóc.

      Chờ khóc đủ rồi, Lê Sinh Niên dò cánh tay áo trống của Lạc Tuyết, hết sức bi thương : “Lạc nhi, cánh tay của con đâu rồi? Những năm nay con ở đâu, là ai hại con ra như vậy sao?”

      “Cha, trước tiên khoan hỏi, chúng ta đem mẹ cứu tỉnh rồi lại , được ?” Lạc Tuyết tay dìu lên Lê Sinh Niên, nhìn về phía Triển Nguyệt Dung .
      Last edited: 10/12/14
      Andrena thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 60.4



      "Được rồi, con trở lại, chính là là chuyện mừng đối với mẫu thân con!" Lê Sinh Niên bước chân lảo đảo kéo Lạc Tuyết ngồi trước giường, giọng gọi: “Phu nhân, bà mau tỉnh này, con chúng ta về rồi, là Lạc nhi trở về! Bà mở mắt ra nhìn xem!”

      Lạc Tuyết nắm lấy bàn tay Triển Nguyệt Dung đặt ngực, gọi: “Mẹ, con là Lạc Nhi đây! Mẹ nhìn con , con là Lạc Nhi!” Lạc Tuyết nước mắt xuôi gò má , giọt bàn tay Triển Nguyệt Dung, Lạc Tuyết lại đem cái tay còn lại kia đặt ở mặt của mẹ, nhàng vuốt ve, "Mẹ, con hiểu mọi người đều nhớ đến con, con cũng nhớ mọi người, cho nên mẹ, mẹ mau mở mắt nhìn con này!”

      Triển Nguyệt Dung vẫn chưa tỉnh lại, Lạc Tuyết gấp gáp, nhớ đến thuật thôi cung quá huyết, vội nhảy lên giường, đem Triển Nguyệt Dung ngồi xếp bằng, dùng nội lực của mình giúp điều khí huyết trong cơ thể, chiêu này quả nhiên có hiệu quả, khắc đồng hồ sau, Triển Nguyệt Dung lại chậm rãi mở mắt ra, thấy Lê Sinh Niên, yếu đuối kêu tiếng, "Lão gia."

      "Phu nhân, bà tỉnh, ha ha, bà xem ai ở sau lưng bà?" Lê Sinh Niên vui mừng nhìn sang, kích động thôi, vội chỉ vào Lạc Tuyết .

      "Sau lưng thiếp?" Triển Nguyệt Dung chần chờ, từ từ xoay người, vẻ mặt quen thuộc, nở nụ cười quên thuộc nhìn nàng, "Mẹ!"

      "Lạc. . . . . . Lạc nhi? Con là Lạc nhi?" Triển Nguyệt Dung buồn vui đan xen gọi lớn, lại dám tin tưởng kêu lên: "Lão gia, thiếp có nằm mơ, Lạc nhi của chúng ta trở về rồi, phải hay ?"

      "Đúng rồi, phu nhân, là có Lạc Nhi, À, còn là Hiên nhi mang tới !" Lê Sinh Niên mặc dù cười nhưng vẫn là nhịn được nước mắt chảy xuống, ba người ôm nhau chặt, hồi lâu vẫn có cách nào tách ra.

      Triển Nguyệt Dung nhìn thấy cánh tay áo trống của Lạc Tuyết, vừa vừa hiểu vừa đau lòng, buổi tối, khóc đến mức mắt cũng sưng lên.

      "Cha, mẹ, cánh tay này, là vương phi Thượng Quan Vũ Điệp dùng kiếm chém đứt, năm đó lúc sinh nhật con, nàng hạ độc trong rượu của con, sau đó chờ con tỉnh lại, bọn họ khiêng thị vệ của vương phủ vào, bọn họ con với người ta thông dâm, sau đó bắt con nhốt vào đại lao của Vương phủ, sau đó, Thượng Quan Vũ Điệp đến, nàng ép con uống thuốc phá thai, giết chết con của con, lại chém đứt cánh tay trái, bị nàng ta vứt ở trong nghĩa ở ngoại thành, sư công cứu con, sư công chính là sư phụ của cha ruột , cho nên ông trời vẫn muốn con được sống, có phải ? Những năm này con vẫn sống, người dạy võ công cho con, dạy y thuật, còn dạy con rất nhiều kỹ năng phòng thân, cho nên, cha mẹ đừng vì con mà đau lòng, mối thù giết con, và chặt đứt cánh tay, con nhất định đòi lại ở bọn chúng gấp mười lần!" Lạc Tuyết chậm rãi kể lại nỗi đau trong lòng nàng.

      "Nàng ta! Bọn họ làm sao lại ác độc như vậy! hết sạch nhân tính như vậy!" Lê Sinh Niên hung hăng nắm chặt quả đấm, hầm hừ. Triển Nguyệt Dung trừ khóc cái gì đều ra được, ôm chặt Lạc Tuyết.

      "Cha, người Từ Quan ! Con sợ phụ thân của Thượng Quan Vũ Điệp là Thượng Quan Lôi và Trang Thân Vương Long Ngạo Thiên dùng người để uy hiếp con, con muốn người bị chèn ép. Làm hại!"

      "Được, cha nghe Lạc nhi, chức quan này cha làm cũng được, Thượng Quan Lôi tại tay che trời, khắp nơi chèn ép trung lương, ngay đến hoàng thượng cũng để ở trong mắt, triều đình và phe phái Thượng Quan gia có dấu hiệu xung đột, cha là quan văn, tạm thời đối với hoàng thượng cũng được tác dụng gì, còn bằng trước tiên lui bước, xem tình huống như thế nào rồi sau." Lê Sinh Niên gật đầu .

      "Dạ, cha, mẹ, còn có chuyện của con nhất định thể để lộ ra ngoài, sau tối nay mọi người coi như có bất cứ chuyện gì xảy ra." Lạc Tuyết lại dặn dò.

      "Được, cha mẹ biết, Lạc nhi ở bên ngoài nhất định phải tự chăm sóc mình tốt, cha mẹ mới có thể an tâm!" Triển Nguyệt Dung vuốt ve mãi gương mặt của Lạc Tuyết, nước mắt mới vừa ngừng lại rơi xuống, "Mẹ, con mới thêm vị thuốc, gọi Hiên nhi sắc rồi, mẹ nhất định phải uống thuốc cho khỏe, được ?"

      Triển Nguyệt Dung tùy tiện gật đầu, nắm chặt tay Lạc Tuyết, muốn buông ra.

      Lạc Tuyết lại quỳ xuống bên giường hai người cúi đầu lạy ba lạy, sau đó rưng rưng .

      Mà giờ khắc này Bình Nam tướng quân phủ lửa giận lan tràn.

      Thượng Quan Lôi tức giận gần canh giờ, vẫn tăng vọt.

      "Cha, cha bớt giận, con cũng tin vị công tử cụt tay kia có thể thông thiên? Võ công của cao, chúng ta dùng nhiều người luân phiên đánh, mệt mỏi cũng phải khiến mệt chết!" con trai duy nhất của Thượng Quan Lôi là Thượng Quan Mạc ở bên khuyên nhủ.

      "Mạc Nhi, tiếp tục phái người giết tên Vân Hận Thiên này, nếu ta lo lắng còn có thể tiếp tục phái người tới giết Điệp nhi, còn nữa, con phái thêm mấy cao thủ nữa bảo vệ Điệp nhi, nhất định thể để lại xảy ra chuyện may!" Thượng Quan Lôi tàn nhẫn siết chặt quả đấm, "Vân Hận Thiên! Ngươi dám khiêu khích Thượng Quan Gia ta, ta nhất định muốn ngươi nợ máu trả bằng máu!"

      "Dạ, cha! Nhưng mà đám người chúng ta phái tạm thời mất tin tức của , còn phải thăm dò thêm !” Thượng Quan Mạc vẻ mặt trầm trọng, cắn răng .

      " là đồ ăn hại, nhiều người như vậy mà lại giết được hai người bọn chúng? Hazz, đúng rồi, con người khác nữa tên gì?" Thượng Quan Lôi chợt nhớ lại, vào lúc nãy chỉ vội vàng nổi giận, lại quên tên đồng bọn còn lại của Vân Hận Thiên, liền hỏi vội.

      " hỏi thăm ràng, là thiếu chủ của Liệt Diễm Sơn ngoài thành Tề Châu, Phong Liệt Diễm!" Thượng Quan Mạc .

      " Liệt Diễm Sơn Trang Tề Châu? Phong gia?" Thượng Quan Lôi cả kinh, lặp lại.

      "Cha, cha biết người này?"

      "Tên tiểu tử họ Vân này có quan hệ với Phong gia, lần này tương đối khó giải quyết! tay Phong gia Miễn Tử Kim Bài do tiên hoàng ngự ban! Hơn nữa tiên hoàng giao cho Phong gia lưu giữ mật chỉ, chỉ là nội dung cũng ai biết, đến cả hoàng thượng bây giờ cũng biết, cho nên hoàng thượng vẫn luôn khoan dung cho Phong gia, các khu vực kinh doanh xung quanh Tề Châu thuộc sở hữu của quan phủ đều do Phong gia kinh doanh, cho nên Phong gia tiền tài và quyền lực chiếm phần ba cả nước!" Thượng Quan Lôi vuốt râu vẻ mặt nặng nề, hai năm trước bắt đầu lôi kéo chưởng quầy để mượn sức của Phong gia, ai ngờ lại bị Phong Liệt Diễm biết được, để lại dấu vết dùng lấy tốc độ cực nhanh xử lý lại người của , khiến cho toàn bộ kế hoạch của thất bại trong gang tấc, Phong Liệt Diễm mặc dù là Thiếu chủ, lại nắm tất cả quyền hạn trong Phong gia, hôm nay Vân Hận Thiên có hậu thuẫn mạnh như vậy, cánh tay chỉ sợ cứng hơn rồi !

      "Cha, Vân Hận Thiên cùng chúng ta đối nghịch, vậy tương lai kế hoạch của chúng ta nhất định xen vào, ngộ nhỡ Phong Liệt Diễm đứng về phía bên kia làm sao?" Thượng Quan Mạc nghĩ đến chuyện này, con ngươi trở nên tối tăm .

      "Ngươi đúng, theo thám tử hồi báo hai người này quan hệ thân mật, là vô cùng có khả năng. Phong Liệt Diễm đến nay chưa lập gia đình, chẳng lẽ là ham mê đoàn tụ? Ha ha ha! Mạc Nhi, dùng cái này phát tán ra, ta muốn phá hủy danh tiếng của Phong gia ở trước mặt người trong thiên hạ, cứ như vậy, Vân Hận Thiên xử như thế nào?" Thượng Quan Lôi vì kế sách độc ác này mà đắc ý cười ha ha.

      "Ha ha, phụ thân minh! kế ly gián rất hay! Vân Hận Thiên này chắc chắn vì danh tiếng mình mà xa cách Phong Liệt Diễm, Hừ! Xem bọn làm sao liên thủ lại được với nhau?" Thượng Quan Mạc đưa ngón tay cái lên chỉ bội phục.

      Lam Tịch Nhan nghe trong thư phòng truyền tới tiếng cười, lúc đầu bước chân muốn đến thư phòng nhưng giờ tâm tình nặng nề quay trở về. Cái nhà này càng ngày càng giống nhà, nữ nhi làm việc ngang ngược càn rỡ, nhi tử chỉ có hơn chứ kém, trượng phu vì lợi ích mà mê muội, lòng muốn trở thành vạn người, đối với tình thân của nữ nhi, phải là dùng tầm lòng lương thiện của họ để củng cố quyền lợi?

      Năm đó nàng quyết định đúng sao? Vì sao những năm gần đây nàng chưa bao giờ vui vẻ chứ? Lam Tịch Nhan siết quả đấm vào phòng ngủ, khóe mắt ửng nước mắt trong suốt, sờ lên túi thơm cổ, nhắm mắt chặt.

      Lạc Tuyết ra khỏi Lê phủ, đường về hướng đông, lại đến Trang vương phủ.

      Quản gia đưa thái y ra ngoài, nha hoàn và bọn hạ nhân đứng đầy đất, Long Ngạo Thiên trong phòng ngủ, Thượng Quan Vũ Điệp cùng trắc phi Lý thị mỗi người đứng bên, Lý thị mặt tất đều là ưu phiền, mà Thượng Vũ Điệp mặt bình tĩnh, nhìn ra giờ phút này suy nghĩ cái gì.

      Lý thị từ nha hoàn trong tay nhận lấy thuốc mới vừa sắc, múc thìa canh, đặt ở khóe miệng nhàng thổi, đợi nóng, mới nhàng đưa tới khóe miệng Long Ngạo Thiên, : "Vương Gia, chàng uống ít thuốc ?"

      "Bưng ra!" Long Ngạo Thiên nhắm hai mắt, lạnh lùng quát. Lý thị run sợ tay khẽ run rẩy, thiếu chút nữa đổ chén thuốc trong tay.

      Lạc Tuyết nhìn sắc mặt trầm thấp trắng nhợt của Long Ngạo Thiên, căng thẳng trong lòng, giết được ta, ngươi liền tức giận đến bị bệnh sao? A, ta hết lần này tới lần khác để cho ngươi nằm chỗ!

      Thượng Quan Vũ Điệp vừa muốn chuyện, lại nghe được thanh tự bầu trời đêm truyền đến, "Trang vương gia! Vân Hận Thiên chưa chết, ngươi nằm xuống sao? Vương phi của ngươi, ha ha! muốn bảo vệ sao?"

      Long Ngạo Thiên nghe thấy đầu tiên là cả kinh, "Hưu" mở mắt ra, giùng giằng muốn xuống giường, Lý thị vội quàng thêm áo choàng cho , Long Ngạo Thiên chạy đến trong viện, dùng hết hơi sức kêu to: "Vân Hận Thiên? Ngươi ra ngoài! Lén lút như vậy là hảo hán cái gì chứ!"

      "Bản công tử tại sao phải làm hảo hán?" giọng Lạc Tuyết theo ra, mặt cũng bị cái khăn che mặt che lấp, khinh thường liếc Long Ngạo Thiên cùng Thượng Quan Vũ Điệp đuổi theo đến sau cái, "Nếu là hảo hán và tính mạng khó bảo toàn, Trang vương gia chọn làm hảo hán sao?"
      Andrena thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 61: Bão táp lại nổi lên

      Editor:SunniePham

      Long Ngạo Thiên cố gắng chống đỡ thân thể của mình đứng lên, nhìn ba người mặc quần áo màu trắng có dáng vẻ bên ngoài vô cùng quỷ mị, hừ lạnh tiếng, "Cho dù chỉ còn sống ngày, Bổn vương cũng chịu thua!"

      "Hả? sao?" Lạc Tuyết phát ra tiếng cười khẽ, " Thân thể của Trang Vương Gia bây giờ có thể bị cơn gió thổi dễ dàng, ngươi cho rằng bây giờ ngươi có thể ra điều kiện cho ta sao?"

      "Khụ khụ khụ" cơn gió lạnh chui vào cổ áo Long Ngạo Thiên, thân thể phát sốt lúc này càng cảm thấy lạnh hơn, nhịn được mà ho , Lý thị kêu thị vệ tới, muốn động thủ bị Long Ngạo Thiên giơ tay ngăn cản, rồi quay về phía Lạc Tuyết hỏi "Ngươi rốt cuộc là ai? Bổn vương nghe lời đồn đãi rằng ngươi xinh đẹp giống nam nhân. Vì sao mà khi ở trong Trang vương phủ lại lấy khăn che mặt lại?"

      Lạc Tuyết thân thể phát run vì bệnh trong trong gió rét, nhướng mày : "Bởi vì Bản công tử vui mừng! Trang Vương Gia nóng vội rồi sao? Ha ha ha. . . . . . Cuối cùng ngày ngươi thấy, nhưng hôm nay !"

      "Tại sao Bổn vương luôn có loại cảm giác quen thuộc đối với ngươi? Ngươi nhiều lần chạy tới Trang vương phủ rốt cuộc có ý gì? Tại sao lần !" Long Ngạo Thiên xong mấy câu yếu đuối này lắc đầu cái, gương mặt tái xanh vịnh lên bả vai của Lý thị.

      " ràng? Chẳng phải chuyện của thế gian luôn ràng hay sao? Cả đời Trang Vương Gia chưa từng làm bất kỳ chuyện áy náy nào sao?" Ánh mắt sắc bén của Lạc Tuyết nhìn chằm chằm Long Ngạo Thiên.

      "Đây là chuyện riêng của bổn vương , tới phiên ngươi !" Mặc dù thân thể của Long Ngạo Thiên ngã bệnh, nhưng vẫn kêu ngạo trả lời.

      "Hả? Vậy Trang Vương Gia thử nhìn xem coi Vân mỗ có hỏi được hay !" Lạc Tuyết theo thanh nhanh chóng lấn đến gần Thượng Quan Vũ Điệp, Thượng Quan Vũ Điệp còn chưa kịp hành động, bị Lạc Tuyết dùng tay kết trụ cổ của nàng.

      Lạc Tuyết xoay người đối diện với Long Ngạo Thiên, khóe miệng lên nụ cười lạnh, "Trang Vương Gia lần này để xem người làm như thế nào? Vân mỗ có tư cách hỏi ?"

      "Ngươi! Ngươi mau buông nàng ra! Nàng cũng chỉ là nữ nhân hề có sức đối kháng, ngươi dùng nàng để uy hiếp Bổn vương sao?" Long Ngạo Thiên. Tức tức giận lạnh lùng .

      "Vương Gia đùa! Ngươi hỏi lại Vương phi của ngươi chút coi. Vương phi chỉ là nữ nhân mềm yếu sao?" Mặc dù Lạc Tuyết chuyện nhưng sức lực tay tự chủ được mà tăng thêm, Thượng Quan Vũ Điệp mở to hai mắt, ra lời, đợi Long Ngạo Thiên trả lời, trung bắn ra mũi tên bay thẳng về phía ngực của Lạc Tuyết. Lạc Tuyết xoay người, kéo Thượng Quan Vũ Điệp ra che ở trước mặt mình, chỉ nghe "Vù" tiếng, mũi tên đó bắn vào vai phải của Thượng Quan Vũ Điệp, A Lục hét thảm tiếng, Lạc Tuyết buông Thượng Quan Vũ Điệp ra. Bởi vì nàng tự nhiên ngã xuống đất, mọi chuyện xảy ra trong chớp nhoáng, làm cho Long Ngạo Thiên cũng kịp ngăn cản, huống chi là những thị vệ này? Họ chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Vương phi hoa lệ của bọn ngã xuống, sau đó quát to tiếng rồi ngất !

      Mà Lạc Tuyết cũng nhàn rỗi, sau khi buông ra Thượng Quan Vũ Điệp ra đồng thời thân thể bay về phía người bắn ra mũi tên núp ở trong bóng tối, người nọ thấy người bị bắn trúng là Thượng Quan Vũ Điệp, sớm sợ đến cả người run rẫy, đợi lúc phản ứng kịp, Lạc Tuyết dùng chưởng đánh tới, thân thể của bị chưởng của Lạc Tuyết đánh ngã. Sau đó Lạc Tuyết lên cước đá làm cho người kia văng đến trước mặt Long Ngạo Thiên.

      "Trang Vương Gia có biết?Cái gì gọi là trộm gà được lại còn mất nắm thóc?" Lạc Tuyết châm chọc .

      "Ngươi là ai? Ngươi giống như là thị vệ của Trang vương phủ, rốt cuộc ngươi là ai, !" Long Ngạo Thiên nhìn nam tử cực kỳ khổ sở mà che ngực nằm đất, lớn tiếng chất vấn.

      "Tiểu nhân. . . . . . Tiểu nhân là người do Tướng quân phái tới. . . . . . Bảo vệ tiểu thư. . . . . ." Người nọ đáp đứt quãng.

      Long Ngạo Thiên cau mày, sau đó với quản gia: "Đưa Vương phi đưa trở về, nhanh mời thái y !"

      Khóe miệng Lạc Tuyết lên nụ cười ngọt ngào, "Đúng vậy, mau gọi thái y tới cứu Vương phi của ngươi . Nếu lần sau làm sao mà Vân mỗ có thể dùng nàng ta để uy hiếp Vương gia được!"

      Lạc Tuyết cười to mà bỏ , để lại Long Ngạo Thiên và cả đám người thị vệ trợn mắt nhìn nàng. . . . . .

      Tất nhiên là Long Ngạo Thiên giận đến tối sầm mặt lại rồi, "Vân Hận Thiên! Bổn vương chờ lần sau ngươi đến!"

      Trắc phi Lý thị đỡ Long Ngạo Thiên vào trong nhà, Long Ngạo Thiên uống hớp chén thuốc kia, "Mau xem chút, thái y tới chưa?"

      "Dạ, Vương Gia!" Lý thị vội ra ngoài, chỉ còn lại mình Long Ngạo Thiên thầm tức giận, tức giận là Thượng Quan Lôi An đưa người vào, ma hề biết? Quản gia kia cũng nên cút về nhà ! Hừ! Long Ngạo Thiên dùng sức, chưởng đáng nát góc bàn bằng, "Người đâu!"

      Hai thị vệ cận thân vội vàng từ ngoài cửa chạy vào, "Vương Gia! Có thuộc hạ!"

      "Xem tên ở bên ngoài chết chưa? Nếu chưa chết, đưa đến phủ tướng quân, báo cáo lại mọi chuyện đúng như !" Long Ngạo Thiên phân phó, để xem Lão Thất Phu hối hận như thế nào? Võ công chỉ có thế này mà muốn làm người ám sát sao? Vân Hận Thiên làm sao mà có thể dễ dàng ám sát đến vậy?

      "Dạ! Thuộc hạ lập tức làm!" Hai thị vệ đều lui ra.

      Long Ngạo Thiên chợp mắt lúc, mới miễn cưỡng tới "Thanh Tâm các".

      Thái y rút tên từ bả vai Thượng Quan Vũ Điệp ra, xử lý vết thương, Long Ngạo Thiên nhìn bả vai đầy máu của Thượng Quan Vũ Điệp, rồi hỏi: "Thái y, có tổn thương tới xương hay ?"

      "Hồi Vương Gia, chỉ bị thương chút, nguy hiểm đến tánh mạng. Xin Vương Gia yên tâm!" Thái y cúi đầu đáp.

      "Các ngươi chăm sóc tốt cho vương phi, được có bất kỳ sai lầm nào! hiểu chưa?" Long Ngạo Thiên với bọn hạ nhân đứng đầy mặt đất, bọn hạ nhân run rẩy đồng ý.

      Long Ngạo Thiên làm theo phép xong, lặp tức trở về phòng ngủ của . Nghĩ lại mũi tên kia bắn về phía Vân Hận Thiên đúng là có chút gấp gáp, khi thấy Vân Hận Thiên tránh được mũi tên kia, cảm thấy may mắn, may là có bị thương! Chỉ vì, cặp mắt kia, rất giống nàng. . . . . .

      Sau khi Lạc Tuyết trả thù tìm khách điếm, ngủ giấc đến trời sáng. Tính toán thời gian, còn hai ngày nữa là đến ngày hẹn ước với Lục Hải, cho nên nàng quyết định về "Hồi hồn cốc" chuyến, nàng muốn hỏi Ngọc Trần Tử chút về chuyện của bà nội Phong Liệt Diễm.

      Vào buổi trưa, Lạc Tuyết chạy tới bên ngoài "Hồi hồn cốc", nhìn như bông hoa nở rộ như cũ, cả đàn ong vẫn vây trước cửa cốc như cũ. Đột nhiên trái tim Lạc Tuyết có cảm giác vô cùng thân thiết.

      Nàng thả lỏng vào trong cốc, lúc trở lại hang động, Ngọc Trần tử nghỉ trưa, Lạc Tuyết rón rén đến gần, ở bên lỗ tai của Ngọc Trần mà giọng : "Sư tổ? Sư tổ?"

      Ngọc Trần tử nhắm hai mắt buồn bực : "Nha đầu, về rồi à?"

      "Sư ông, làm sao người biết?" Lạc Tuyết bị nhìn thấu, ngượng ngùng .

      Ngọc Trần tử ngồi dậy, cười to : "Nha đầu, từ lúc con vào cốc sư ông biết rồi!"

      "Lạc nhi còn nghĩ cho sư ông kinh hỉ! Kết quả nhanh như vậy bị phát , có ý nghĩa." Lạc Tuyết bĩu môi .

      “Nha đầu ngoan, dĩ nhiên là sư ông rất vui mừng! Con ở đây, lão già ta buồn tẻ đến chết rồi, ngày ngày đều mong đợi con trở về cốc !" Ngọc Trần tử vỗ vỗ tay Lạc Tuyết, cười dịu dàng .

      "Sư ông!" Lạc Tuyết dịu dàng cười, vùi đầu vào trong ngực Ngọc Trần Tử, "Sư ông có khỏe ?"

      "Tốt, Lạc nhi có khỏe ? Thù báo sao?" Ngọc Trần Tử ân cần hỏi thăm.

      " có, "Mạc Bắc Hắc Thất" đầu quân cho vào Thái Tử nước Nam Chiếu rồi, tạm thời tìm được người. Giờ con báo thù Thượng Quan Vũ Điệp, con hành hạ ả, để cho ả hàng đêm đều thể sống yên." Lạc Tuyết xong, sau đó ngẩng đầu lên trịnh trọng hỏi: "Sư ông, lần này con ra ngoài, quen được vị bằng hữu. chính là Thiếu chủ của Liệt Diễm Sơn Trang Tề Châu, tên là Phong Liệt Diễm. Sau khi nhìn thấy Hỏa Vân Kiếm của con, hỏi con có biết chỗ người ? là trước khi bà nội qua đời căng dặn phải kiếm người, với người câu, nhưng mà câu đó phải chính miệng cho người biết."

      "Phong Liệt Diễm? Bà nội?" Ngọc Trần tử có chút nghi ngờ, đột nhiên ánh mắt chợt lóe lên, vẻ mặt khẩn trương hỏi: "Con họ Phong?"

      "Vâng."

      "Con bà nội của qua đời? Qua đời lúc nào?" Ngọc Trần tử kích động, gương mặt đầy bi thương vội la lên.

      "Phong Đại Ca người đó qua đời hơn hai mươi năm." Lạc Tuyết nhìn vẻ mặt Ngọc Trần Tử khác thường, vô cùng kinh ngạc. Xem ra Phong Liệt Diễm sai, quả sư ông biết bà nội của , chỉ là biết họ có quan hệ thế nào?

      "Hơn hai mươi năm? Nàng hơn hai mươi năm sao?" Hai tay Ngọc Trần tử quơ quơ, trong mắt ngấn lệ, giống như là gầm thét, sau đó bước chân lảo đảo mình ra ngoài, trong miệng ngừng lẩm bẩm: "Tại sao? Tại sao nàng bỏ ta lại người? Nàng để cho ta ở đây đợi hơn hai mươi năm, phải chúng ta rồi sau sống chung chăn gối, nhưng chết phải cùng nguyệt sau? Nhất loan tân nguyệt liễu như mi, họa lâu ỷ bạn vi hồng trang. . . Như mi. . ."

      Lạc Tuyết ngơ ngác nhìn bóng lưng Ngọc Trần Tử, trong nháy mắt dường như ông già nua mấy chục tuổi, giống như có cái gì đó làm cho người khác ngẹt thở ở trong lòng, xua được. Giữa bọn họ rốt cuộc là có chuyện xưa khắc cốt ghi tâm gì? Mà làm cho sư ông nguyện độc thân cả đời?

      Ngọc Trần Tử đứng ở phía trước hang động, đưa tay vặn cơ quan, cửa đá bên cạnh lặp tức được mở ra, thong dong mà vào, tường treo bức họa, ánh trăng trong sáng , nương tuyệt mỹ mất hồn mà dựa vào thành lâu nhìn ánh trăng trong màn đêm.
      Còn tiếp...
      Andrena thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Tất cả các tác phẩm điêu khắc từ gỗ bàn đều là các dáng vẻ giống nhau, nhưng tất cả đều khắc cùng nương.

      "Như Mi. . . . . ." Ngọc Trần lẩm bẩm, cầm lên tượng gỗ, khẽ vuốt ve, rồi áp vào mặt mình, nước mắt theo gò má tái nhợt chậm rãi trượt xuống, "Như Mi. . . . . . Hoảng hốt nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên chúng ta gặp nhau cũng là sáu mươi năm rồi? Đêm đó trời trong gió mát,die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on trăng rằm làm người khác mất hồn, quay người lại, sáu mươi năm rồi! Nàng sao có thể độc ác tới vậy? Kể cả lần cuối cũng muốn gặp ta? Tại sao? Như Mi. . . . . . Nàng , nàng đồng ý cho ta cả đời vì nàng mà vẻ, vậy mà ông trời lại trêu cợt chúng ta!"

      "Như Mi. . . . . . Ta đến với nàng có được hay ? Ta sống lâu hơn hai mươi năm, đủ rồi, ta thể để cho mình nàng đơn đứng ở chỗ đó. . . . . ." Tâm Ngọc Trần Tử đều tan nát, giống như lòng tin ông dùng để chống đỡ cả đời này, chỉ trong nháy mắt bị tin tức làm cho sụp đỗ, ông cũng còn muốn sống nữa, muốn chưởng đáng lên đầu mình cho mình chết !

      Lạc Tuyết kinh sợ kêu tiếng: "Sư ông! Đừng mà!"

      Tiếng thét của Lạc Tuyết làm cho Ngọc Trần Tử dừng lại, Lạc Tuyết nhào tới ôm cánh tay Ngọc Trần Tử khóc ròng : "Sư ông, người muốn bỏ lại Lạc nhi mình sao? Người muốn biết trước lúc bà ấy qua đời để lại câu gì cho người sao? Sư ông, Lạc nhi thể có người...người đừng bỏ lại con có được ?"

      Ngọc Trần tử buồn bã xoay người lại, "Lạc nhi, sư ông sớm là người đáng chết, cần gì còn tham sống ở đời này nữa?"

      "! Sư ông muốn sống, Lạc nhi cũng muốn sống, Lạc nhi cùng với sư ông!" Nước mắt Lạc Tuyết chảy ròng, kiên quyết lắc đầu .

      "Nha đầu!"Ngọc Trần Tử cũng khóc ròng, buông tay phải xuống, ông thể chết được, ông còn phải chăm sóc nữ nhi của Thiên Ca!

      "Sư ông, chúng ta trở về, Lạc nhi uống rượu với người, có được hay ? Say rồi cái gì cũng đều quên hét! Tỉnh lại lần nữa cho dù là kiếp trước hay kiếp này cũng được!"

      Lạc Tuyết và Ngọc Trần Tử uống đến tối, nàng lẳng lặng nghe Ngọc Trần Tử chuyển cũ của mình.

      "Năm đó ta mới hai mươi tuổi, lúc đó ta vừa mới học thành nghề, chính là thời điểm tuổi trẻ ngông cuồng. Đêm hôm ấy, ta gặp được Như Mi ở hồ liễu, ta cách nào hình dung được lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng ta kiếp sợ đến nhường nào, nàng giống như là tiên nữ, nhàng dựa vào thành lâu trăng rằm, đôi mắt trong suốt như hồ nước trong xanh, từ đó ta liền bị nhốt trong đôi mắt đó. may là, Như Mi cũng có tình ý ta, chúng ta nhau, nhưng kẻ ngông cuồng như ta đây muốn cả đời trốn ở cái địa phương đó, luôn muốn xông xáo giang hồ phen. Vì vậy ta để ý việc Như Mi cố giữ ta lại, dứt khoát bỏ nàng mà , ta muốn nàng chờ ta ba năm, ba năm sau ta nhất định trở về cưới nàng."

      "Ai ngờ phút từ biệt, lại thành cả đời chờ đợi dằng vặt. Ba năm sau ta trở lại tìm Như Mi, mới biết Như Mi tháng trước thành thân! Gả cho thanh mai trúc mã của nàng, chỉ phúc vi hôn cho Phong gia Tề Châu, ta cam lòng, ta hận Như Mi phản bội lời thề của chúng ta, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on cho nên ta lặp tức tìm nàng, phu quân của nàng là Phong Mộc Thanh cho phép chúng ta gặp mặt, Như Mi cho ta biết, nàng hận ta! Hận ta năm bỏ lại nàng mà ? Càng hận hơn là vì sao lại trở về tìm nàng?"

      "Ta bị đả kích lớn, Như Mi hai câu rồi sau đó kiên quyết gặp ta nữa. Phong Mộc thanh , Như Mi vốn muốn gả , hôn ước của bọn họ năm năm được hủy bỏ, nhưng mà Liễu gia gặp phải biến cố, trong đêm hai bàn tay trắng, phụ mẫu Như Mi muốn đến cửa cầu hôn lần nữa. đồng ý, bởi vì cũng giống như ta đều Như Mi, nhưng mà Như Mi muốn, mẫu thân Như Mi dùng cái chết để uy hiếp, ép Như Mi khóc đồng ý mối hôn này."

      "Phong Mộc Thanh ước hẹn với ta, chờ tương lai sau khi chết, để ta chăm sóc Như Mi. Vì ước hẹn này, nên ta cả đời có thành thân, mình ở giang hồ phiêu đãng, cứ như vậy mà hơn ba mươi năm. Ta có danh hiệu "Mặt quỷ thần y", cứu sống vô số người trong thiên hạ, cũng có vô số người tiếc của cải, đưa cho ta vạn lượng vàng nhờ ta xem bệnh. Nhưng chỉ có mình Phong Mộc Thanh để cho ta xem bệnh cho , , chiếm Như Mi nhiều năm như vậy, đến lúc phải trả lại cho ta, cũng nên thành toàn cho chúng ta. Sau khi Phong Mộc Thanh , Như Mi ở linh đường ăn uống ngồi yên ba ngày ba
      đêm, ta cũng trông coi Phong Mộc Thanh ba ngày ba đêm.”

      “Sau đó, ta muốn mang Như Mi , nàng lại cự tuyệt ta; nàng , chúng ta bỏ lỡ năm đó, bỏ lỡ cả đời. Nàng cả đời ta, nhưng lại đem tình cả cả đời cho Phong Mộc Thanh, hơn ba mươi năm trước nàng gả vào Phong gia, cuộc đời này bước ra khỏi Phong gia nửa bước. Nàng , chúng ta sống chung chăn nhưng chết chung huyệt, có được ? Chúng ta dây dưa mấy chục năm, thương lẫn nhau lại hành hạ lẫn nhau mấy chục năm, kiếp sau chúng ta người nào cũng cần phải buông tay người nào có được ?”

      “Ta chảy nước mắt đồng ý, sau đó xa tha hương, trở lại Tề Châu nữa. Sau đó, ta phát “Hồi hồn cốc” này, ta rất thích, nên quyết định ở đây, cứ như vậy mà hơn hai mươi năm. còn có tin tức của Như Mi, ngờ, năm đó nàng vĩnh viễn xa cách ta……”

      Lạc Tuyết nghe xong câu truyện này với giọng trầm thấp, lòng của nàng cũng trở nên run rẩy.

      Ngọc Trần Tử bị tác dụng của rượu cồn làm cho ngủ thiếp . Lạc Tuyết vẫn còn suy nghĩ câu của Như Mi: chúng ta bỏ lỡ năm đó, bỏ lỡ cả đời. Giống như nàng và Long Ngạo Thiên, năm đó chỉ tiếng “Gặp lại!”, quyết định bọn họ gặp lại là hai người xa lạ, cho nên, tình cảm cũng nhạt, còn giống như nữa năm đó!

      Lạc Tuyết thức trắng cả đêm ở bên cạnh canh giữ Ngọc Trần Tử.

      Sáng sớm ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong cốc, Ngọc Trần Tử tỉnh lại nhìn Lạc Tuyết mỉm cười, ông cười đáp lại: “Lạc nhi, sư ông đêm qua nằm mơ thấy Như Mi rồi, nàng vẫy tay với ta, nàng nàng chờ ta, Lạc nhi, con có tin ?”

      “Tin. Lạc nhi tin tưởng tình cố chấp của sư ông cảm động trời đất, trời cao định phụ kiếp sau của sư ông!” Lạc Tuyết gật đầu cái, giọng mang đầy vẻ kiên định.

      “Kiếp sau? Làm người có kiếp sau sao?” Ngọc Trần Tử nỉ non , “Lạc nhi, chúng ta thăm phụ thân của con ! Nhất định là cũng rất tĩnh mịch rồi!”

      “Vâng.”

      lần nữa trở về hang động, mở cửa cơ quan thứ nhất ra, Lạc Tuyết đốt nhang, xá ba lạy: “Phụ thân, Lạc nhi tới thăm người, người có khỏe mạnh ? Sau này người phải nhìn sư ông nhiều chút, ông già rồi, rất dễ dàng làm chuyện hồ đồ. Người cần phải nhìn chằm chằm sư ông để cho ông bình an chờ Lạc nhi trở về?”

      “Ha ha, nha đầu, sư ông làm chuyện hồ đồ đâu. Sư ông còn phải nghe cháu trai Như Mi muốn thay Như Mi cái gì với ta! Con phải mau dẫn tới đây gặp ta!” Ngọc Trần Tử cười , ánh mắt lại chứa đựng thê lương vô tận.

      “Vâng, Lạc nhi tin tưởng sư ông!”

      Lạc Tuyết từ biệt Ngọc Trần Tử, rời khỏi “Hồi hồn cốc”.

      Mới vừa vào Thành Uyển An, vừa gọi ly trà, nghe được tin tức động trời!

      “Chậc chậc chậc, các ngươi có nghe tin gì ? Công tử cụt tay nổi tiếng thiên hạ thế nhưng lại có quan hệ cùng thương nhân lớn nhất Đại Kim chúng ta Thiếu Trang Chủ Nhân Liệt Diễm Sơn!”

      “Trời ạ! Hai người đàn ông này? Làm sao có thể! là thói đời bạc bẽo, chuyện gì cũng có thể xảy ra!”

      “Ta thiên hạ này mỹ nữ vô số, sao lại hề mỹ nhân mà lại nam nhân thiếu gia có tiền đây?”

      “Nghe Phong thiếu chủ là nhân tài, muốn tiền có tiền, muốn thế có thế, nhưng lại là người đoạn tụ! là đáng tiếc!”

      Lạc Tuyết nghe mấy câu này liền nghe , nhất thời khí giận bùng nổ, giữa bọn họ làm gì có chuyện mà để cho người ngoài đàm tiếu như vậy? Đàm tiếu ra ngoài chịu nổi?”

      Lạc Tuyết tức giận vô cùng, ly trà trong tay bị nàng bóp nát, sau đó cao giọng cười : “Chuyện cười này đúng là dễ nghe!”

      Câu vừa xong mảnh vụn của ly trà liền đâm vào mu bàn tay người mới vừa , đám người ngồi đó đều sợ hãi kêu lên rồi nhìn chỗ Lạc Tuyết. Người này ràng chỉ có cánh tay, lại còn mặc đồ trắng, họ lập tức nhận ra đây chính là trong những nhân vật chính mà bọn họ nghị luận - Vân Hận Thiên!

      Mọi người kinh hoảng sợ hãi rối rít quỳ xuống, “Đoạn……Cụt tay công tử, người là đại nhân…… cần so đo tính toán với tiểu nhân, chúng tôi đều hưu vượn, người tha cho chúng ta , chúng ta…… dám nữa!

      “Hả? Tha cho các ngươi? Vậy các ngươi trước tiên hãy cho Bản công tử biết là các ngươi từ đâu nghe được những lời đồn đãi này?” Lạc Tuyết cười lạnh, ngón trỏ và ngón giữa kẹp mảnh vụn của ly trà lên, nhìn về phía mọi người.

      Mọi người nhìn người vừa mới bị mảnh vụn này gây thương tích, sợ đến vỡ mật, vội : “Công tử, chúng tôi đều nghe phố phường truyền nhau, thực biết là người nào ra?”
      Last edited: 17/12/14
      Andrena thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :