1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng tàn phi, cẩm tú thiên hạ - Sở Thanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 59: Đuổi giết và hiểu lầm


      59.1

      "Động lòng? Chưa đến, nhiều nhất chỉ là thưởng thức mà thôi, ha ha, nương Hải Đường Nguyệt này có nhiều người mến như vậy, thiếu người như ta cũng sao.” Phong Liệt Diễm thưởng thức ngụm trà, sử dụng ánh mắt ám chỉ khắp đại sảnh đều là nam nhân, lơ đễnh .

      "Những người này đều là người thế tục, sao có thể so sánh với Phong Đại Ca?” Lạc Tuyết lại nghĩ như vậy, điều kiện của Phong Liệt Diễm, ở nước Đại Kim này, đều hiếm có, những người lòe loẹt như thế này, vẻ ngoài xấu xí hoặc là những ông lão bạc nửa đầu có thể so được sao?

      "Hả? Vân Thiên thấy huynh tốt như vậy sao? Nhưng biết nương Hải Đường Nguyệt này là người như thế nào? Nếu là chỉ vì tiền, Phong Liệt Diễm ta muốn ở chỗ náo nhiệt này nữa.” Phong Liệt Diễm bộ dáng nghiêm túc , vui đùa , muốn nhìn xem biểu cảm của Vân Thiên như thế nào, kết quả Lạc Tuyết lại dùng ánh mắt biểu thị cổ vũ , thấy vậy Phong Liệt Diễm thiếu chút nữa hộc máu.

      "Phong Đại Ca? Nếu hôm nay chúng ta ở đây thêm ngày, huynh đến nhìn xem sao?” Lạc Tuyết đề nghị, suy nghĩ của nàng đơn thuần hơn rất nhiều, Phong Liệt Diễm tuổi còn , những nam nhân khác bằng tuổi , cũng có đứa bé hơn mười tuổi rồi, sớm lập gia thất, nhưng Hải Đường Nguyệt này chỉ là phong trần, biết có thể vào được Phong gia hay ?

      Phong Liệt Diễm nghe xong câu này tức giận cầm ly trà lên ngụm uống hết, bật thốt lên: "Có cái gì để nhìn chứ? Huynh nhìn nàng ấy bằng nhìn đệ!”

      "A?" Lạc Tuyết giật mình, "Phong Đại Ca huynh cái gì? Nhìn đệ. . . . . ."

      "Khụ khụ, ý của huynh là đệ lung tung gì thế! Chuyện vớ vẩn như vậy mà lại ra được.” Phong Liệt Diễm ho khan hai tiếng, chuyển sang đề tài khác .

      "Ha ha, đệ biết Phong Đại Ca nhất định là muốn lấy những cố đàng hoàng, Hải Đường Nguyệt nương này tất nhiên thể xứng với Liệt Diễm Sơn Trang rồi.” Lạc Tuyết gật đầu, nhàng tươi cười mà .

      "Người cũng nhìn rồi, chúng ta thôi." Phong Liệt Diễm bị nụ cười của Lạc Tuyết khiến tim đập thịch tiếng, vội vàng đứng lên, thúc giục.

      "Được." Hai người xuống lầu, lại bị sóng người chen ra được, Lạc Tuyết ghét loại cảm giác ma sát này, pha lẫn với mùi vị hỗn tạp nữa, liền chau mày lại, : "Phong Đại Ca, làm thế nào?"

      Phong Liệt Diễm muốn trả lời, đột nhiên trong đám người có người bị chen ngã xuống, khiến cho tất cả mọi người đều chen về hướng bên này, tiếng khóc chói tai truyền đến, ngã xuống là đứa bé, Phong Liệt Diễm nhìn về phía đứa bé kia, đến đỡ nó dậy, ngược lại càng lúc chen càng nhiều, mắt thấy mọi người chen lấn nhau sắp đạp lên đứa bé kia rồi, Phong Liệt Diễm tức giận, phi thân phóng qua đầu đám người kia, đứng bên cạnh đứa bé đó, muốn đưa tay đỡ đứa bé dậy, thấy bàn tay thon dài khác đồng thời duỗi ra!

      Phong Liệt Diễm còn chưa phản ứng kịp, chủ nhân của cánh tay kia phát ra giọng mềm mại êm tai, nhàng, nghe vào tai khiến nó ngứa ngứa chút, "Người bạn ? Đệ sao chứ? Tỷ tỷ đỡ đệ ."

      Đứa bé kia đôi mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn nương chuyện, ở góc khác, Phong Liệt Diễm xoay người nhìn lại, chính là Hải Đường Nguyệt nương! Sóng người chen lấn dừng lại, cùng nhau nhìn về hướng ba người, tú bà cầm khăn tay vẫy vẫy mấy cái uốn éo lại, "Ơ, mọi người xem Hải Đường Nguyệt nương là lương thiện đó! rất có tâm, như vậy người nào lấy được ấy rất may nắm nhé! Mười ngày sau ở Hương Mãn Lâu chúng ta tổ chức "Cuộc thi Hoa khôi " chờ các vị đến cổ vũ!"

      "Được!"

      "Hải Đường Nguyệt nương người đẹp tâm cũng rất tốt!"

      "Hải Đường Nguyệt nương chúng ta ủng hộ ngươi!"

      . . . . . .

      Trong đám người tiếng khen ngút trời, đứa bé kia đứng lên, Phong Liệt Diễm liếc mắt cái, khinh thường : "Hừ! Hư tình Giả Nghĩa! Cố tình ra vẻ!" xong, liền cất bước .

      Lời này vừa ra, rất nhiều người liền phản ứng lại, "Ngươi cái gì? cho ngươi chửi bới Hải Đường Nguyệt nương!"

      Phong Liệt Diễm lạnh lùng quét qua mọi người cái, "Ai dám cản ta?"

      "Công tử có hiểu lầm phải ?" Giọng Hải Đường Nguyệt mê người vang lên sau lưng, cũng tức giận, ngược lại hứng thú hỏi.

      Phong Liệt Diễm còn chưa trả lời, Lạc Tuyết tung người nhảy vào, "Phong Đại Ca, chúng ta thôi." "Được." Phong Liệt Diễm khẽ mỉm cười, nhưng là rất nhanh chuyển thành ánh mắt xem thường chỉ vào ma ma, đối với Hải Đường Nguyệt : "Có phải hiểu lầm hay , nương còn muốn giải thích sao? Nhìn bà ta biết."

      "A, lời mẹ có thể thể tâm của ta giả sao? Công tử hình như là muốn gán tội cho người khác!" Hải Đường Nguyệt khéo cười tươi, nhưng lời từ cái miệng nhắn ra cũng rất lợi hại, Lạc Tuyết nghe vào, chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này, liền tiến lên bước, mắt phượng nâng lên, cười lạnh tiếng : "Thanh giả tự thanh, nương cần gì phải phản bác lại? Phong Đại Ca hiểu lầm nương quan trọng, nhưng cũng nên làm cho người khác càng thêm hiểu lầm mới đúng!”

      Nãy giờ Hải Đường Nguyệt và mọi người lực chú ý đều tập người công tử phong trần tuấn lãng mặc áo lam mà quên mất chú ý đến người đứng phía sau, bây giờ Lạc Tuyết câu này, khí thể bức người, chút lưu tình, mọi người lại đem ánh mắt nhìn đến vị vông tử mặc áo trắng, tà cuồng ngạo người, mặc dù tướng mạo của so với vị công tử áo lam chỉ có hơn chứ kém, nhưng giữa mi tâm lại lại đỏ chót khiến người ta nhìn thấy phải rung động, mới mở miệng tạo ra khí thể bức người, mọi người theo bản năng lui về sau hai bước.

      Hải Đường Nguyệt nhàn nhạt quét mắt qua Lạc Tuyết, khi chuyện đêm toàn thân Lạc Tuyết quan sát lần, điều khiến nàng chú ý là người này chỉ có cánh tay, áo trắng, cụt tay, mi tâm dấu đỏ, toàn bộ phù hợp! Hải Đường Nguyệt giật mình, nhưng mà mặt lại để lại dấu vết, lúm đồng tiền vẫn như hoa, : "Lời của Vị công tử này khiến lòng người lạnh ngắt ! Hải Đường Nguyệt là hạng người gì, nhọc công tử phí tâm, ngươi đúng, thanh giả tự thanh, cần gì phải cãi lại?"

      "Hừ!" Lạc Tuyết vung ống tay áo, phi người lên cao bay , Phong Liệt Diễm cũng theo.

      Hải Đường Nguyệt nhìn theo hướng hai người rời , cười duyên tiếng, "Mẹ, ta mệt mỏi." Ma ma hiểu ý, vội cao giọng với mọi người: " nương của chúng ta mệt mỏi, hôm nay đến đây, mọi người cũng nhìn thấy Hải Đường Nguyệt nương rồi, mười ngày sau nhớ tới Hương Mãn Lâu đó!"

      Hai người nha hoàn tới đây đỡ Hải Đường Nguyệt, Hải Đường Nguyệt cười nhạt với nha hoàn bên tay phải : "Thiên Thiên, giúp ta mua ít phấn, ta muốn loại thượng hạng ." đồng thời nắm chặt tay nha hoàn được kêu là Thiên Thiên kia hai lần, nha đầu kia hiểu ý, cúi người ngay.

      Mà mà Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm nhanh chóng cưỡi ngựa cấp tốc ra khỏi Nghiêm Trữ phủ rồi, nhưng bọn biết, hôm nay nổi lên khúc này, chính là mang đến bao nhiêu là phiền toái sau này cho bọn họ!
      Andrena thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 59.2


      Thành Uyển An phủ Đại tướng quân.

      Trang Thân Vương phi Thượng Quan Vũ Điệp về nhà mẹ đẻ thăm người thân ba ngày rồi, vết thương lưng nàng cũng lành bảy tám phần rồi, lúc Tướng quân phu nhân Lam Tịch Nhan bộ dáng ưu sầu lo lắng .

      "Điệp nhi, mẹ vẫn còn rất lo lắng cho con, con về sau đối xử với người khác rộng lượng chút !” Lam Tịch Nhan vỗ tay Thượng Quan Vũ Điệp .

      "Mẹ, có chuyện gì, con tin bọn họ còn dám ba lần bốn lượt tới vương phủ hành thích nữa? hơn nữa, cha phải phái người thầm phái người bảo vệ cho Điệp nhi sao? Cho nên mẹ người phải lo lắng nữa." Thượng Quan Vũ Điệp an ủi .

      "Điệp nhi, vương phủ nhiều người như vậy, những thích khách kia tại sao lại cố tình xuống tay với con? Hơn nữa vị công tử cụt tay kia là người ở phương nào vậy?” Lam Tịch Nhan có rất nhiều nghi vấn, mà lúc Thượng Quan Vũ Điệp nghe được hai chữ "Cụt tay", dường như nhớ ra điều gì đó, toàn thân chấn động, sợ hãi nắm chặt tay Lam Tịch Nhan, sắc mặt tái nhợt.

      Đúng lúc ấy , A Lục vào, : "Tiểu thư, lão gia mời người thư phòng chuyến."

      Thượng Quan Vũ Điệp trong lòng rồi loạn đẩy cửa thư phòng ra. "Cha, người tìm con?”

      "Điệp nhi, hôm nay cảm giác thân thể khá hơn chút nào ?" Thượng Quan Lôi ân cần hỏi han.

      " tốt hơn nhiều. Cha có phải có chuyện gì muốn cho con biết?” Thượng Quan Vũ Điệp khôi phục lại bình tĩnh cười .

      "Điệp nhi, con nhớ, sau này nếu lại gặp nguy hiểm, đến lúc quan trọng, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, nhất định phải xuất ra coongg phu để tự cứu, cho dù bại lộ cũng sao, biết ? Hừ! cho dù Trang Thân Vương biết làm gì được? Cha nghĩ cũng dám đụng đến cọng lông của nữ nhi Thượng Quan Lôi ta!” Lúc Thượng Quan Lôi đến Long Ngạo Thiên, hai mắt hung ác, khiến Thượng Quan Vũ Điệp căng thẳng trong lòng, vội : "Cha, nhưng chàng ấy là phu quân của con mà! Con hi vọng cha và chàng đối địch với nhau, hận đối phương!”

      Thượng Quan Lôi thở dài hơi, : "Điệp nhi, con xem là phu quân, nhưng có xem con là thê tử ! bảo vệ thế tử của , sau này con có gì trong lòng nữa? con là con của Thượng Quan gia, con nên vì chúng ta mà lo lắng chút mới phải! Hoàng Thượng dần xa lánh phụ thân, chuyện này phải là do Trang Thân Vương nhúng tay vào? Huống chi phụ thân còn phải để lại đường lui cho ca ca con, cho nên khi tên lên dây cung, thể bắn!”

      "Cha, xa con trước, chuyện gần đây , cha tra được người kia chưa? Nữ nhi lo lắng có quan hệ với Lê Lạc Tuyết năm đó?" Thượng Quan Vũ Điệp nhớ đến việc quan trọng trước mắt vội .

      "Cha tìm con đến cũng muốn cho con chuyện này. Xem chút, sáng nay bồ câu đưa tin đến.” Thượng Quan Lôi xong cầm từ giấy bàn giao cho Thượng Quan Vũ Điệp, Thượng Quan Vũ Điệp mở ra: "Chủ nhân: Công tử cụt tay xuất tại Nghiêm Trữ phủ, cùng còn có nam tử áo lam, nay về phía Cảnh Châu."

      "Cha, người này thể lưu lại!" Thượng Quan Vũ Điệp hung hăng , nàng bây giờ thà giết lầm 1000, cũng thể bỏ qua cho người có bất kỳ quan hệ nào với Lê Lạc Tuyết, huống chi, công tử cụt tay này lại xuống tay với nàng, nếu mà giết làm sao có thể giải tỏa được mối hận trong lòng?

      "Đó là đương nhiên! Dám đụng đến con của ta, vậy phải dúng tính mạng để bồi thường! Con yên tâm, Điệp nhi, cha sắp xếp người rồi, Cha muốn chết đường đến Cảnh Châu!" Thượng Quan Lôi ánh mắt xuyên thấu qua Thượng Quan Vũ Điệp, ác độc nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nắm tay siết chặt lại.

      . . . . . . . . .

      Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm đường thúc giục ngựa chạy nhanh, nhưng khoảng ngày sau, hai người cảm thấy có gì đó đúng, có người ở theo dõi bọn họ!

      Hai người nhìn nhau, gật đầu , biến sắc tiếp tục nhanh về phía trước , ra khỏi rừng rậm, lúc tới mảnh đất trống, giục ngựa dừng lại, Phong Liệt Diễm hướng bốn phía quát: " ra ! Đều mệt mỏi, bằng Bản công tử trước hết mời các ngươi uống rượu như thế nào?"

      Sau khi tiếng này phát ra, bốn phía liền liên tiếp nhảy ra mười mấy con bóng người, đều mặc áo đen che mặt, cầm trong tay lưỡi dao sắc bén, Người cầm đầu cầm trường kiềm dài chỉ vào Lạc Tuyết : "Ngươi là công tử cụt tay Vân Hận Thiên?"

      Nhìn tư thế này, đến để đuổi giết bọn ! Phong Liệt Diễm và Lạc Tuyết nhìn nhau cười tiếng, sau đó Lạc Tuyết nhìn về phía mấy người áo đen đó, khinh thường nhìn lướt qua người áo đen sát khí nặng nề ánh mắt tàn nhẫn, mới miễn cưỡng nhếch miệng lên nở nụ cười tà, "Trong thiên hạ có thể có mấy công tử cụt tay Vân Hận Thiên? Ngươi xem Bản công tử giống như là giả mạo sao?"

      "Vân Thiên, đại ca với đệ rồi danh tiếng đệ càng lúc càng lớn rồi? Đệ xem, đến những bọn chuột nhắt này cũng đến để tìm cái chết, chúng ta có thể thành toàn cho bọn chúng sao?” Phong Liệt Diễm giọng mang chút hài hước , sau đó trong con ngươi lóe ánh sáng lành lạnh.

      Thái độ của hai người căn bản để những người này ở trong mắt, cho tên cầm đầu hung hăng : "Chỉ cần đúng là được rồi! Tránh cho huynh đệ chúng ta giết nhầm người!" Tiếng vừa dứt,mười mấy bóng đen liền nhào tới, mọi người đều ra tay sắc bén, sử dụng chiêu thức đánh vào tử huyệt của hai người, Lạc Tuyết cười lớn, "Phong Đại Ca, huynh ở bên cạnh nghỉ ngơi lát, tiểu đệ ngứa tay vô cùng, để đệ giải hết cơn nghiện rồi !"

      Phong Liệt Diễm hiểu ý, lên tiếng: "Được!" Liền rút người ra lui xuống, ngồi ở bên xem cuộc vui.

      Lạc Tuyết thu ngọc tiêu trong tay về, rút Hỏa Vân Kiếm ra, gió phát ra rất tàn ác, mũi kiếm cắm vào cổ họng người áo đen, giọt máu ở Hỏa Vân Kiếm, lập tức khiến toàn thân kiếm đỏ chói, khí lạnh lan tỏa, biến hóa như vậy, khiến cho mọi người ngẩn ngơ, đồng thời trong nháy mắt, Lạc Tuyết xuất hai chiêu trong Tiêu Dao Thập Tam Kiếm "Tùy Tâm Sở Dục" , "Tiêu Dao thiên hạ" , cho nên sau khắc, đất nằm đầy xác chết, còn người sống.

      Lạc Tuyết đứng lại, ý cười chạm đáy mắt, lấy ra mảnh khăn, lau chùi máu Hỏa Vân Kiếm, Phong Liệt Diễm lại chau mày lại, : "Vân Thiên, đệ nên để lại người sống, thẩm vấn xem người phía bọn chúng đến là ai ? Sau đó giết cũng muộn."

      "À?" Lạc Tuyết trợn mắt cái, "Đệ cũng quên mất chuyện này? Azz, thôi, bọn họ lần này thất

      bại, người đứng đầu có thể phái thêm nhóm khác đến, đến lúc đó phiền Phong Đại Ca phải khổ cực rồi!"


      "Được thôi! Vân Thiên, Đoạn đường này chúng ta hẳn là rất náo nhiệt. Chỉ là, huynh đoán rằng những sát thủ này chắc là đến tìm đệ để báo thù!" Phong Liệt Diễm nhảy lên ngựa, .


      "Báo thù? Ừ, đệ hiểu, chẳng lẽ là ?" Lạc Tuyết suy nghĩ, cỗ lạnh ý ập vào lòng, Long Ngạo Thiên, là ngươi phái người đến giết ta sao? Ha ha ha! Qủa nhiên đúng là lòng dạ ác độc! Ta thể xuống tay được với ngươi, nhưng ngươi lại chút lưu tình đối với ta!


      Lạc Tuyết căm tức trong lòng, bờ môi run rẩy, Phong Liệt Diễm cũng trầm xuống, "Đệ là Trang Thân Vương?"


      " phải còn ai vào đây? phải phải bảo vệ vương phi mà quý sao? Đệ cố tình chắn ngang giữa bọn họ, xem tình cảm của bọn họ vững vàng đến đâu!" Lạc Tuyết mắt phượng nhích lên, mở nụ cười lãnh, năm đó nghe câu của chính phi, đem nàng xuống suối vàng, tại lại muốn bảo vệ chính phi mà giết nàng sao? Long Ngạo Thiên, Thượng Quan Vũ Điệp, ông trời làm mọi chuyện như các ngươi mong muốn ư?


      "Vân Thiên, huynh biết giữa đệ và bọn họ rốt cuộc có ân oán gì, nhưng huynh vẫn cùng đệ tiếp tục, cho đến tâm kết của ngươi được mở ra, lần nữa trở lại cuộc sống vui vẻ." Phong Liệt Diễm thay đổi .


      "Phong Đại Ca, cám ơn huynh!" Lạc Tuyết lòng mỉm cười, ánh mắt lại trống rỗng nhìn phương xa, "Cuộc sống vui vẻ dường như rất xa xôi đệ nhìn thấy hạnh phúc ở nơi đâu cả? Nếu như cuộc sống đối với đệ mà mảnh tăm tối, rồi lại để cho đệ ở giữa ranh giới sống cái chết gặp được sư công, cuộc đời này cầu mong gì khác, chỉ hi vọng sau khi tất cả kết thúc, có thể bầu bạn bên cạnh sư công, cùng người sống hết quãng đời còn lại.


      "Vân Thiên, đệ nên suy nghĩ tiêu cực như vậy, trừ sư công của đệ ra, đệ còn có huynh nữa!" Phong Liệt Diễm vội la lên, ánh mắt nóng bỏng, tay chân còn có chút luống cuống nữa.


      "Ha ha, Phong Đại Ca, tình huynh đệ của chúng ta, cả cuộc đời này Vân Thiên cũng quên! Chúng ta thôi!" Lạc Tuyết xoay người lên ngựa, cười yếu ớt .


      Phong Liệt Diễm gật đầu, bóng đen trong lòng Lạc Tuyết phải ngày hai ngày có thể thay đổi, nóng lòng trong lúc cũng vô dụng thôi. Hai người liền vung roi tiếp tục về phía Cảnh Châu.


      Mới qua ngày đến Cảnh Châu, Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm quyết định vội vàng lên đường, ở trấn gần đó nghỉ ngơi đêm. Bởi vì hai người đề phòng nên ở cùng gian phòng, dĩ nhiên Lạc Tuyết ngủ ở giường, Phong Liệt Diễm trải chăn đệm nằm dưới đất.


      Nghĩ đến chủ nhân của cuộc ám sát kia cũng suy tính toàn diện, như vậy, lần này ám sát thất bại, cũng để Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm được nghỉ ngơi bao lâu, lại bắt đầu vòng ám sát mới, lần này chọn thời cơ thích hợp, thừa lúc nửa đêm hai người ngủ sâu, tiến hành tập kích!


      Lạc Tuyết bởi vì học y thuật, mê hương từ những tên thích khác kia thổi vào từ cửa sổ bị nàng phát , mở mắt, nàng đương nhiên sợ, nhưng Phong Liệt Diễm sợ rằng bị thuốc mê ảnh hưởng, nàng lặng lẽ xuống giường, vỗ vào mặt Phong Liệt Diễm, Phong Liệt Diễm bừng tỉnh, Lạc Tuyết dùng thanh gần như đủ để hai người nghe: "Có thuốc mê, che mũi lại, cẩn thận!"


      Phong Liệt Diễm lập tức hiểu, vội làm theo. khắc đồng hồ sau, hơn mười bóng đen phá cửa sổ vào, dùng kiếm chém chiếc giường đối diện, kiếm này chém vào hư , lập tức quay đầu lại, trong bóng tối hơn mười người thích khách được nghiêm chỉnh huấn luyện, cũng hốt hoảng, người dùng hộp quẹt thắp sáng đèn, nhìn về phía chiếc giường trống rỗng! Cả nhóm người khỏi kinh hãi, người cầm đầu lên tiếng hét "Đuổi theo!" Ngay tức khắc bọn họ chạy ra ngoài, mà Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm ngồi thân cây giữa quán trọ xem kịch hay!


      "Vân Thiên, nên động thủ ở đây, đợi đến ngày mai đến chỗ có người giết cũng muộn, tránh làm bẩn quán trọ của người ta." Phong Liệt Diễm cười nhắc nhở.


      "Vậy chúng ta ngồi cây ngây ngốc đêm à?" Lạc Tuyết hỏi ngược lại, nàng còn muốn thoải mái giấc đấy.


      "Chúng ta đổi gian phòng, huynh canh chừng, đệ nghỉ ngơi." Phong Liệt Diễm chờ đến lúc thấy bóng dáng đám người kia nữa rồi , giơ cao tay lên, nhảy xuống cây, .


      Lạc Tuyết nhảy xuống theo, "Được, canh giờ sau huynh gọi đệ dậy, đổi cho huynh nghỉ ngơi."


      Hai người buồn bực cố gắng chịu đựng qua buổi tối, ngày thứ hai, lúc sắp tiến vào Cảnh Châu, nhóm thích khách áo đen đuổi giết Lạc Tuyết đứng trước cổng thành chờ hai người!


      Nhìn đám sát thủ đứng cản đường, Lạc Tuyết cười hỏi Phong Liệt Diễm, "Phong Đại Ca, huynh xem chỗ này có phải là nơi có phong thủy tốt ?"
      Last edited by a moderator: 2/12/14
      Andrena thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 59.3


      Editor: SunniePham

      "Hả? Vậy đệ muốn hỏi ý kiến của bọn họ sao!" Phong Liệt Diễm nhướng mày nhìn vài đôi mắt lạnh lùng ở đối diện,"Nếu như các ngươi cứ khăng khăng muốn tìm được chết, vậy chỗ này là nơi chôn cất các ngươi! Nếu bây giờ các người từ bỏ, hôm nay huynh đệ chúng ta tha mạng cho bọn ngươi!"

      "Đúng là mơ mộng hảo huyền! Giết!" Tên cầm đầu cất cao giọng thét lên tiếng, sát khí nồng nặc ở phía sau tức lập tức đánh về phía của Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm!

      Hai người Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm nhìn nhau rồi cầm kiếm chạy về phía bọn họ sát thủ, có chút cử động nào, còn tự nhiên mà chuyện với nhau."Vân Thiên, lần này ta được luyện tập tay chân rồi. Đệ ở bên mà nghỉ ngơi , chỉ cần nhìn ngựa đấu là được rồi!"

      "Được, Phong đại ca, lần này làm phiền huynh vậy!" Lạc Tuyết đồng ý, cởi ngựa đứng sang bên. Thế nhưng chút mục tiêu của bọn sát thủ chủ yếu là công tử cụt tay, cho nên bọn chúng lặp tức chia thành hai nhóm tấn công hai người.

      "Phong đại ca? Hết cách rồi, bọn họ nhất định phải tới trêu chọc tới đệ, làm thế nào đây?" Lạc Tuyết sợ đả thương đến Tùy Phong, cho nên nàng lặp tức nhảy xuống lưng ngựa, thân thể nhàng tránh né, hỏi ý kiến của Phong Liệt Diễm.

      Phong Liệt Diễm cước đá bay tên sát thủ, lại chém nhát tới. Tốc độ quá nhanh, tên sát thủ kia còn chưa kịp đề phòng, bị kiếm chém ngang qua bả vai, thanh kiếm trong tay rơi xuống. Phong Liệt Diễm nghe được câu hỏi của Lạc Tuyết cười to : "Nếu như vậy tùy ý đệ. Nếu muốn cứ chơi đùa với bọn chúng chút !"

      Vì vậy Lạc Tuyết cũng cười to theo, "Hôm nay bản công tử để cho các ngươi hiểu ra đạo lý. có Kim Cương Toản, bản công tử cũng phải là đồ sứ!"

      Lạc Tuyết đương nhiên là có khả năng mới ra những lời này; những người này đều là người luyện võ có võ công tương đối bình thường, nhưng cũng cao hơn chút, nhưng nếu muốn so sánh với tuyệt thế thần công của nàng trời vực. Nếu danh hiệu "Thiên hạ đệ nhất cao thủ" của Ngọc Trần Tử chẳng phải chỉ là hư danh thôi sao?

      Vì vậy Lạc Tuyết mới cười lạnh tiếng, chưởng ở tay phải thay đổi, đánh tới trước ngực sáu người quay quanh nàng. Chưởng này nhìn có gì lạ, nhưng chủ yếu là dồn nội lực ở bên , tấn công liên tục, làm người khác thể né tránh được. Trường kiếm của sáu người kia căn bản là hề có tác dụng đối với công kích đến vô hình vô bóng của Lạc Tuyết. Lần này nàng có giết bọn sát thủ này, bởi vì nàng còn phải hỏi cho ra kẻ chủ mưu là ai! Cho nên nàng mới đánh vào ngực bọn chúng trước sau thuận thế nắm chúng lên rồi ném sang bên, rất nhanh sáu người xếp thành bức tường người.

      "Vân Thiên, cộng thêm phần của ta nữa!" Phong Liệt Diễm nhìn bức tường người bên này, bật cười , xong liền dùng kiếm chém vào y phục của tên ở sau lưng. Đánh chém tới đây, hơn mười người toàn bộ đều được chất thành đống, so với cục diện kia càng tráng lệ hơn!

      Những sát thủ này đều bị thương giống nhau, giờ phút này mấy người bị đặt ở dưới cùng nhe răng kêu đau, nhưng những người cũng lên tiếng cầu xin tha thứ!

      Phong Liệt Diễm cất trường kiếm , thu hồi vẻ mặt vui đùa, con ngươi khát máu quét qua mấy người liên quan, cực kỳ lạnh lùng mà : "! Các ngươi là ai? Bị ai sai khiến mà đuổi giết công tử cụt tay? Còn nữa trước đó tại sao động thủ, chờ lúc ở phủ Nghiêm Trữ mới bắt đầu theo dõi chúng ta?"

      đám sát thủ đối với ép hỏi của Phong Liệt Diễm đều trả lời, Phong Liệt Diễm tức giận : "Các ngươi cho rằng , chủ tử của các ngươi bỏ qua cho các ngươi sao? Các ngươi hành động thất bại, có kết quả gì, trong lòng các ngươi tự biết ! Nếu như các ngươi , Bản công tử có thể làm chủ mà thả các ngươi, như thế nào?"

      Rốt cuộc những lời này lại làm cho nhóm sát thủ lên tiếng, nhưng mà, "Ngươi giết chúng ta ! Hai vị công tử võ công cao cường, chúng ta hôm nay thua ở trong tay hai vị, tâm phục khẩu phục! Nhưng chúng ta tuyệt tiết lộ chuyện của chủ nhân, nếu người nhà của chúng ta cũng theo chúng ta!"

      Lạc Tuyết càng nghe càng giận, nàng ngờ Long Ngạo Thiên lại có lòng dạ độc ác đến vậy, thay vì để cả nhà của mấy tên hắc ý nhân này chết trong tay của , bằng để nàng giết họ! Lạc Tuyết suy nghĩ lúc, rồi dùng chưởng đánh về hướng đống người hắc ý nhân chất chồng, nàng dùng mười phần công lực, toàn bộ đều mất mạng. Máu chảy dài ra đất, nhìn rất đáng sợ, Phong Liệt Diễm chắc lưỡi thở dài : "Vân Thiên, chưởng này là quá lợi hại, nhưng cũng quá độc ác rồi!"

      "Độc ác sao? Chết người dù sao cũng hơn chết cả nhà là được rồi!" Lạc Tuyết lạnh lùng ném ra câu , người hiền hay bị bắt nạt là chuyện nàng sớm gặp qua, độc ác được? Huống chi những tên sát thủ này sớm muộn gì cũng phải chét, nàng giữ lại để cho chủ nhân của bọn họ xuống tay sao?

      Thấy Lạc Tuyết leo lên ngựa, Phong Liệt Diễm cũng bận rộn mà nhảy lên ngựa của , : "Vân Thiên, ngươi biết ta có ý này. Ta muốn trong lòng ngươi tràn ngập khí hận quá sâu, ta sợ ngày ngươi làm chính mình bị thương!"

      Lạc Tuyết để ý tới, giục ngựa chạy ; sắc mặt của Phong Liệt Diễm có chút đen, cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ đành phải đuổi theo.

      Cảnh Châu vẫn phồn vinh như trước kia, nhưng ràng là người tăng nhanh hơn nhiều. Nhìn y phục họ mặc, phần lớn đều là nhân sĩ giang hồ, hắc bạch lưỡng đạo đều có. Lạc Tuyết tới Cảnh Châu chuyến, phải là hành y cứu người, y đức cao thượng, được người ca tụng là đại phu. Điều thứ nhất, nàng nghĩ "Nghịch Kiếm Các" Lăng Quân Diệp rất phiền phức, tránh cho việc mỗi ngày người của Lăng Quân Diệp đều tìm nàng; điều thứ hai, nàng còn phải lợi dụng đám người cầu cạnh nàng, quấy rối Thượng Quan Vũ Điệp !

      Khi Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm vào bên trong thành Cảnh Châu, rất nhanh liền dẫn tới xôn xao! ít người nhận ra Phong Liệt Diễm, còn Lạc Tuyết từng tỷ võ cầu hôn ở nhà Nam Cung, làm ra chuyện kinh thiên động; cho dù lúc ấy chưa ai từng thấy qua, nhưng nghe dáng vẻ bên ngoài của nàng giống với người thường. Vì vậy hai người ở trước mặt với nhau, lặp tức làm cho mọi người xôn xao!

      người mất cánh tay, y phục màu trắng, bên hông có thêm ngọc tiêu, dung nhan có hai, hơi thở tà tứ, phải là công tử cụt tay, là ai?

      Tin tức rất nhanh truyền ra ngoài, người càng tới càng nhiều, vây ở phía trước hai con ngựa, cao giọng hét to, Lạc Tuyết chau mày lại nhìn về phía Phong Liệt Diễm, sao nhiều người vậy? Phong Liệt Diễm cho nàng ánh mắt yên tâm, sau đó ôm quyền với mọi người, cất cao giọng : "Chư vị yên lặng chút! Tại hạ Phong Liệt Diễm của Liệt Diễm Sơn Trang, bên cạnh ta chính là vị mà mọi người muốn gặp Vân Hận Thiên - Vân công tử. Nhưng là mấy ngày gần đây bởi vì lên đường gấp rút, bây giờ cả người và ngựa đều kiệt sức, hơn nữa chúng ta bây giờ muốn thăm hỏi bằng hữu trước, cho nên thứ lỗi thể cùng chư vị tụ họp. Hai ngày sau, chư vị có chuyện muốn tìm Vân công tử xin mời tới tổng đà Lục Lâm Tây Nam, như thế nào?"

      Phong Liệt Diễm dứt lời, Lạc Tuyết cũng gật đầu cái, trong những người này phần lớn là xem náo nhiệt, trước mặt có bao nhiêu người muốn nghị ? Mọi người nghe thấy thiếu trang chủ của Liệt Diễm Sơn Trang lên tiếng, Vân Hận Thiên cũng đồng ý, chỉ đành phải tránh ra tạo con đường, "Chúng ta nhất định tuân thủ ước hẹn hai ngày sau. Phong công tử, Vân công tử, xin mời!"

      Phong Liệt Diễm dẫn đầu về hướng Nghịch Kiếm Các, Lạc Tuyết theo sát phía sau. Chờ bọn họ đến bên ngoài cửa lớn của Nghịch Kiếm Các, nhìn thấy Lăng Quân Diệp dẫn theo mấy tên thủ hạ đứng chờ từ sớm. Phong Liệt Diễm làm động tác xinh đẹp xuống ngựa, sau đó cười to, "Lăng huynh, tại sao lại tự mình ra đoán vậy? Nếu vậy lần sau ngươi tới Liệt Diễm Sơn Trang, ta cũng phải tự đến chân núi đón ngươi rồi!"

      "Ta phải tới đón ngươi nhé! Hừ! Chào cũng chào, . Tại sao vào lúc này lại cùng chỗ với Vân huynh đệ rồi hả?" Lăng Quân Diệp trừng mắt liếc Phong Liệt Diễm, tức giận xong, nhìn Lạc Tuyết bước xuống ngựa, "Vân huynh đệ, lâu gặp? Mời vào bên trong ngồi!"

      Lạc Tuyết gật đầu, vừa muốn xuống ngựa, nghe thấy bên trong cửa lớn truyền tới thanh thanh thúy dễ nghe, "Vân đại ca? Có phải Vân đại ca tới hay ?" chuyện, nữ tử vội vàng chạy ra, cả người mặc bộ y phục màu vàng nhạt bằng sa mỏng. Dáng vẻ làm cho người khác phải thương, Lạc Tuyết ngước mắt nhìn lên, Lăng Băng Nguyệt?

      Lăng Băng Nguyệt vội vàng chạy tới bên cạnh con ngựa của Lạc Tuyết, cực kỳ kinh hỉ mà : "Vân đại ca, là huynh? Ta đợi huynh rất lâu rồi! Đáng tiếc đại ca lại cho ta tìm huynh!"

      Lạc Tuyết bất đắc dĩ mà trợn mắt cái, mới vừa thoát khỏi Nam Cung Nhược Lan, tại sao lại có nhiều Lăng Băng Nguyệt tới vậy? Nhìn thấu buồn bực của Lạc Tuyết, Lăng Quân Diệp vội ho hai tiếng, ám chỉ với muội muội mình: "Băng Nguyệt, được vô lễ! Muội đứng ở đó, vậy Vân huynh đệ xuống ngựa thế nào?"

      Phong Liệt Diễm cũng kịp thời lên tiếng : "Băng Nguyệt, để ý tới Phong đại ca à?". Lăng Băng Nguyệt chỉ đành phải xoay người lại nhìn về phía Phong Liệt Diễm, "Phong đại ca xin lỗi, muội. . . . . . nhất thời kích động, cho nên. . . . . ."

      Lạc Tuyết xuống ngựa, đứng ở bên, nhìn Phong Liệt Diễm đùa với Lăng Băng Nguyệt. "Kích động? Ơ, Băng Nguyệt cũng chỉ gặp lại người Vân đại ca mà kích động à? Vậy chẳng phải Phong đại ca bị bẽ mặt rồi sao!"

      " phải vậy, Phong đại ca, Băng Nguyệt phải là ý này! Ai nha!" Lăng Băng Nguyệt giải thích có chút mạch lạc, dứt khoát trực tiếp kéo cùi chỏ Lạc Tuyết : "Vân đại ca, huynh coi Phong Đại ca và đại ca đều khi dễ ta!"

      Trời! còn gì để ! Ba nam nhân cùng nhau lắc đầu, bước vào trong cửa lớn của Sơn Trang.

      Phòng ăn, rượu và thức ăn chuẩn bị tốt, Lăng Quân Diệp mời Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm ngồi xuống. Băng Nguyệt tiểu thư cần sắp xếp, nàng ta tự mình ngồi vào bên cạnh Lạc Tuyết rồi, vào lúc này cho dù Lăng Quân Diệp có dựng râu trợn mắt cũng hề có tác dụng. Lăng Băng Nguyệt nghịch ngợm làm cái mặt quỷ, hả hê mà nháy đôi mắt đẹp, từ lần trước nàng xác định, đại ca rất là nhân nhượng Vân Hận Thiên , cho nên, vào lúc này nàng mới có lá gan mà phản kháng !

      "Được rồi, Lăng huynh, để cho Băng Nguyệt tiểu thư ngồi ở đây ." Lạc Tuyết nhìn Lăng Quân Diệp vô cùng tức giận, đành phải mở miệng , làm cho Lăng Quân Diệp oán hận mà khoát tay : "Vân huynh đệ, kể từ khi đệ rời khỏi Nghịch Kiếm Các, nha đầu này ngày ngày chỉ hỏi ta, chừng nào ngươi trở lại đây? Ha ha, đại ca ta đây quản được nữa rồi !"

      "Lăng huynh, ta muốn hỏi là huynh có phải người đưa Nam Cung tiểu thư trở về chưa?" Lạc Tuyết nhàn nhạt hỏi.

      "Đó là đương nhiên! Chuyện Vân huynh đệ giao cho ta, Lăng mỗ sao có thể sơ sót được? Ha ha, ba người huynh đệ chúng ta trước cạn ly nào! Vì lần đầu tiên chúng ta tụ họp chung chỗ, cạn!" Lăng Quân Diệp hào khí giơ ly rượu lên trước mặt .

      "Còn có muội. Muội cũng muốn uống!" Lăng Băng Nguyệt cướp lấy ly rượu bưng lên .
      Andrena thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 59.4


      Editor: SunniePham

      "Hả? Vậy đệ muốn hỏi ý kiến của bọn họ sao!" Phong Liệt Diễm nhướng mày nhìn vài đôi mắt lạnh lùng ở đối diện, "Nếu như các ngươi cứ khăng khăng muốn tìm được chết, vậy chỗ này là nơi chôn cất các ngươi! Nếu bây giờ các người từ bỏ, hôm nay huynh đệ chúng ta tha mạng cho bọn ngươi!"

      "Đúng là mơ mộng hảo huyền! Giết!" Tên cầm đầu cất cao giọng thét lên tiếng, sát khí nồng nặc ở phía sau tức lập tức đánh về phía của Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm!

      Hai người Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm nhìn nhau rồi cầm kiếm chạy về phía bọn họ sát thủ, có chút cử động nào, còn tự nhiên mà chuyện với nhau."Vân Thiên, lần này ta được luyện tập tay chân rồi. Đệ ở bên mà nghỉ ngơi , chỉ cần nhìn ngựa đấu là được rồi!"

      "Được, Phong đại ca, lần này làm phiền huynh vậy!" Lạc Tuyết đồng ý, cởi ngựa đứng sang bên. Thế nhưng chút mục tiêu của bọn sát thủ chủ yếu là công tử cụt tay, cho nên bọn chúng lặp tức chia thành hai nhóm tấn công hai người.

      "Phong đại ca? Hết cách rồi, bọn họ nhất định phải tới trêu chọc tới đệ, làm thế nào đây?" Lạc Tuyết sợ đả thương đến Tùy Phong, cho nên nàng lặp tức nhảy xuống lưng ngựa, thân thể nhàng tránh né, hỏi ý kiến của Phong Liệt Diễm.

      Phong Liệt Diễm cước đá bay tên sát thủ, lại chém nhát tới. Tốc độ quá nhanh, tên sát thủ kia còn chưa kịp đề phòng, bị kiếm chém ngang qua bả vai, thanh kiếm trong tay rơi xuống. Phong Liệt Diễm nghe được câu hỏi của Lạc Tuyết cười to : "Nếu như vậy tùy ý đệ. Nếu muốn cứ chơi đùa với bọn chúng chút !"

      Vì vậy Lạc Tuyết cũng cười to theo, "Hôm nay bản công tử để cho các ngươi hiểu ra đạo lý. có Kim Cương Toản, bản công tử cũng phải là đồ sứ!"

      Lạc Tuyết đương nhiên là có khả năng mới ra những lời này; những người này đều là người luyện võ có võ công tương đối bình thường, nhưng cũng cao hơn chút, nhưng nếu muốn so sánh với tuyệt thế thần công của nàng trời vực. Nếu danh hiệu "Thiên hạ đệ nhất cao thủ" của Ngọc Trần Tử chẳng phải chỉ là hư danh thôi sao?

      Vì vậy Lạc Tuyết mới cười lạnh tiếng, chưởng ở tay phải thay đổi, đánh tới trước ngực sáu người quay quanh nàng. Chưởng này nhìn có gì lạ, nhưng chủ yếu là dồn nội lực ở bên , tấn công liên tục, làm người khác thể né tránh được. Trường kiếm của sáu người kia căn bản là hề có tác dụng đối với công kích đến vô hình vô bóng của Lạc Tuyết. Lần này nàng có giết bọn sát thủ này, bởi vì nàng còn phải hỏi cho ra kẻ chủ mưu là ai! Cho nên nàng mới đánh vào ngực bọn chúng trước sau thuận thế nắm chúng lên rồi ném sang bên, rất nhanh sáu người xếp thành bức tường người.

      "Vân Thiên, cộng thêm phần của ta nữa!" Phong Liệt Diễm nhìn bức tường người bên này, bật cười , xong liền dùng kiếm chém vào y phục của tên ở sau lưng. Đánh chém tới đây, hơn mười người toàn bộ đều được chất thành đống, so với cục diện kia càng tráng lệ hơn!

      Những sát thủ này đều bị thương giống nhau, giờ phút này mấy người bị đặt ở dưới cùng nhe răng kêu đau, nhưng những người cũng lên tiếng cầu xin tha thứ!

      Phong Liệt Diễm cất trường kiém , thu hồi vẻ mặt vui đùa, con ngươi khát máu quét qua mấy người liên quan, cực kỳ lạnh lùng mà : "! Các ngươi là ai? Bị ai sai khiến mà đuổi giết công tử cụt tay? Còn nữa trước đó tại sao động thủ, chờ lúc ở phủ Nghiêm Trữ mới bắt đầu theo dõi chúng ta?"

      đám sát thủ đối với ép hỏi của Phong Liệt Diễm đều trả lời, Phong Liệt Diễm tức giận : "Các ngươi cho rằng , chủ tử của các ngươi bỏ qua cho các ngươi sao? Các ngươi hành động thất bại, có kết quả gì, trong lòng các ngươi tự biết ! Nếu như các ngươi , Bản công tử có thể làm chủ mà thả các ngươi, như thế nào?"

      Rốt cuộc những lời này lại làm cho nhóm sát thủ lên tiếng, nhưng mà, "Ngươi giết chúng ta ! Hai vị công tử võ công cao cường, chúng ta hôm nay thua ở trong tay hai vị, tâm phục khẩu phục! Nhưng chúng ta tuyệt tiết lộ chuyện của chủ nhân, nếu người nhà của chúng ta cũng theo chúng ta!"

      Lạc Tuyết càng nghe càng giận, nàng ngờ Long Ngạo Thiên lại có lòng dạ độc ác đến vậy, thay vì để cả nhà của mấy tên hắc ý nhân này chết trong tay của , bằng để nàng giết họ! Lạc Tuyết suy nghĩ lúc, rồi dùng chưởng đánh về hướng đống người hắc ý nhân chất chồng, nàng dùng mười phần công lực, toàn bộ đều mất mạng. Máu chảy dài ra đất, nhìn rất đáng sợ, Phong Liệt Diễm chắc lưỡi thở dài : "Vân Thiên, chưởng này là quá lợi hại, nhưng cũng quá độc ác rồi!"

      "Độc ác sao? Chết người dù sao cũng hơn chết cả nhà là được rồi!" Lạc Tuyết lạnh lùng ném ra câu , người hiền hay bị bắt nạt là chuyện nàng sớm gặp qua, độc ác được? Huống chi những tên sát thủ này sớm muộn gì cũng phải chét, nàng giữ lại để cho chủ nhân của bọn họ xuống tay sao?

      Thấy Lạc Tuyết leo lên ngựa, Phong Liệt Diễm cũng bận rộn mà nhảy lên ngựa của , : "Vân Thiên, ngươi biết ta có ý này. Ta muốn trong lòng ngươi tràn ngập khí hận quá sâu, ta sợ ngày ngươi làm chính mình bị thương!"

      Lạc Tuyết để ý tới, giục ngựa chạy ; sắc mặt của Phong Liệt Diễm có chút đen, cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ đành phải đuổi theo.

      Cảnh Châu vẫn phồn vinh như trước kia, nhưng ràng là người tăng nhanh hơn nhiều. Nhìn y phục họ mặc, phần lớn đều là nhân sĩ giang hồ, hắc bạch lưỡng đạo đều có. Lạc Tuyết tới Cảnh Châu chuyến, phải là hành y cứu người, y đức cao thượng, được người ca tụng là đại phu. Điều thứ nhất, nàng nghĩ "Nghịch Kiếm Các" Lăng Quân Diệp rất phiền phức, tránh cho việc mỗi ngày người của Lăng Quân Diệp đều tìm nàng; điều thứ hai, nàng còn phải lợi dụng đám người cầu cạnh nàng, quấy rối Thượng Quan Vũ Điệp !

      Khi Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm vào bên trong thành Cảnh Châu, rất nhanh liền dẫn tới xôn xao! ít người nhận ra Phong Liệt Diễm, còn Lạc Tuyết từng tỷ võ cầu hôn ở nhà Nam Cung, làm ra chuyện kinh thiên động; cho dù lúc ấy chưa ai từng thấy qua, nhưng nghe dáng vẻ bên ngoài của nàng giống với người thường. Vì vậy hai người ở trước mặt với nhau, lặp tức làm cho mọi người xôn xao!

      người mất cánh tay, y phục màu trắng, bên hông có thêm ngọc tiêu, dung nhan có hai, hơi thở tà tứ, phải là công tử cụt tay, là ai?

      Tin tức rất nhanh truyền ra ngoài, người càng tới càng nhiều, vây ở phía trước hai con ngựa, cao giọng hét to, Lạc Tuyết chau mày lại nhìn về phía Phong Liệt Diễm, sao nhiều người vậy? Phong Liệt Diễm cho nàng ánh mắt yên tâm, sau đó ôm quyền với mọi người, cất cao giọng : "Chư vị yên lặng chút! Tại hạ Phong Liệt Diễm của Liệt Diễm Sơn Trang, bên cạnh ta chính là vị mà mọi người muốn gặp Vân Hận Thiên - Vân công tử. Nhưng là mấy ngày gần đây bởi vì lên đường gấp rút, bây giờ cả người và ngựa đều kiệt sức, hơn nữa chúng ta bây giờ muốn thăm hỏi bằng hữu trước, cho nên thứ lỗi thể cùng chư vị tụ họp. Hai ngày sau, chư vị có chuyện muốn tìm Vân công tử xin mời tới tổng đà Lục Lâm Tây Nam, như thế nào?"

      Phong Liệt Diễm dứt lời, Lạc Tuyết cũng gật đầu cái, trong những người này phần lớn là xem náo nhiệt, trước mặt có bao nhiêu người muốn nghị ? Mọi người nghe thấy thiếu trang chủ của Liệt Diễm Sơn Trang lên tiếng, Vân Hận Thiên cũng đồng ý, chỉ đành phải tránh ra tạo con đường, "Chúng ta nhất định tuân thủ ước hẹn hai ngày sau. Phong công tử, Vân công tử, xin mời!"

      Phong Liệt Diễm dẫn đầu về hướng Nghịch Kiếm Các, Lạc Tuyết theo sát phía sau. Chờ bọn họ đến bên ngoài cửa lớn của Nghịch Kiếm Các, nhìn thấy Lăng Quân Diệp dẫn theo mấy tên thủ hạ đứng chờ từ sớm. Phong Liệt Diễm làm động tác xinh đẹp xuống ngựa, sau đó cười to, "Lăng huynh, tại sao lại tự mình ra đoán vậy? Nếu vậy lần sau ngươi tới Liệt Diễm Sơn Trang, ta cũng phải tự đến chân núi đón ngươi rồi!"

      "Ta phải tới đón ngươi nhé! Hừ! Chào cũng chào, . Tại sao vào lúc này lại cùng chỗ với Vân huynh đệ rồi hả?" Lăng Quân Diệp trừng mắt liếc Phong Liệt Diễm, tức giận xong, nhìn Lạc Tuyết bước xuống ngựa, "Vân huynh đệ, lâu gặp? Mời vào bên trong ngồi!"

      Lạc Tuyết gật đầu, vừa muốn xuống ngựa, nghe thấy bên trong cửa lớn truyền tới thanh thanh thúy dễ nghe, "Vân đại ca? Có phải Vân đại ca tới hay ?" chuyện, nữ tử vội vàng chạy ra, cả người mặc bộ y phục màu vàng nhạt bằng sa mỏng. Dáng vẻ làm cho người khác phải thương, Lạc Tuyết ngước mắt nhìn lên, Lăng Băng Nguyệt?

      Lăng Băng Nguyệt vội vàng chạy tới bên cạnh con ngựa của Lạc Tuyết, cực kỳ kinh hỉ mà : "Vân đại ca, là huynh? Ta đợi huynh rất lâu rồi! Đáng tiếc đại ca lại cho ta tìm huynh!"

      Lạc Tuyết bất đắc dĩ mà trợn mắt cái, mới vừa thoát khỏi Nam Cung Nhược Lan, tại sao lại có nhiều Lăng Băng Nguyệt tới vậy? Nhìn thấu buồn bực của Lạc Tuyết, Lăng Quân Diệp vội ho hai tiếng, ám chỉ với muội muội mình: "Băng Nguyệt, được vô lễ! Muội đứng ở đó, vậy Vân huynh đệ xuống ngựa thế nào?"

      Phong Liệt Diễm cũng kịp thời lên tiếng : "Băng Nguyệt, để ý tới Phong đại ca à?". Lăng Băng Nguyệt chỉ đành phải xoay người lại nhìn về phía Phong Liệt Diễm, "Phong đại ca xin lỗi, muội. . . . . . nhất thời kích động, cho nên. . . . . ."

      Lạc Tuyết xuống ngựa, đứng ở bên, nhìn Phong Liệt Diễm đùa với Lăng Băng Nguyệt. "Kích động? Ơ, Băng Nguyệt cũng chỉ gặp lại người Vân đại ca mà kích động à? Vậy chẳng phải Phong đại ca bị bẽ mặt rồi sao!"

      " phải vậy, Phong đại ca, Băng Nguyệt phải là ý này! Ai nha!" Lăng Băng Nguyệt giải thích có chút mạch lạc, dứt khoát trực tiếp kéo cùi chỏ Lạc Tuyết : "Vân đại ca, huynh coi Phong Đại ca và đại ca đều khi dễ ta!"

      Trời! còn gì để ! Ba nam nhân cùng nhau lắc đầu, bước vào trong cửa lớn của Sơn Trang.

      Phòng ăn, rượu và thức ăn chuẩn bị tốt, Lăng Quân Diệp mời Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm ngồi xuống. Băng Nguyệt tiểu thư cần sắp xếp, nàng ta tự mình ngồi vào bên cạnh Lạc Tuyết rồi, vào lúc này cho dù Lăng Quân Diệp có dựng râu trợn mắt cũng hề có tác dụng. Lăng Băng Nguyệt nghịch ngợm làm cái mặt quỷ, hả hê mà nháy đôi mắt đẹp, từ lần trước nàng xác định, đại ca rất là nhân nhượng Vân Hận Thiên , cho nên, vào lúc này nàng mới có lá gan mà phản kháng !

      "Được rồi, Lăng huynh, để cho Băng Nguyệt tiểu thư ngồi ở đây ." Lạc Tuyết nhìn Lăng Quân Diệp vô cùng tức giận, đành phải mở miệng , làm cho Lăng Quân Diệp oán hận mà khoát tay : "Vân huynh đệ, kể từ khi đệ rời khỏi Nghịch Kiếm Các, nha đầu này ngày ngày chỉ hỏi ta, chừng nào ngươi trở lại đây? Ha ha, đại ca ta đây quản được nữa rồi !"

      "Lăng huynh, ta muốn hỏi là huynh có phải người đưa Nam Cung tiểu thư trở về chưa?" Lạc Tuyết nhàn nhạt hỏi.

      "Đó là đương nhiên! Chuyện Vân huynh đệ giao cho ta, Lăng mỗ sao có thể sơ sót được? Ha ha, ba người huynh đệ chúng ta trước cạn ly nào! Vì lần đầu tiên chúng ta tụ họp chung chỗ, cạn!" Lăng Quân Diệp hào khí giơ ly rượu lên trước mặt .

      "Còn có muội. Muội cũng muốn uống!" Lăng Băng Nguyệt cướp lấy ly rượu bưng lên .

      Phong Liệt Diễm cười to :"Ha ha ha, Lăng huynh, ta thấy huynh nên nhanh chóng gọn gàng linh hoạt, mà tìm cho Băng Nguyệt tướng công lợi hại, để giúp huynh trông nom !"

      Phong Liệt Diễm lời vừa ra này, cả hai người nam nhân đồng thời cười to lên. Khóe miệng Lạc Tuyết cũng khẽ cười, gương mặt Lăng Băng Nguyệt đỏ bừng, gắt giọng : "Miệng của Phong đại ca là xấu, huynh lớn tuổi hơn ta nhiều như vậy, nên tìm cho huynh phu nhân lợi hại trước !"

      "Xì!" Phong Liệt Diễm ngưng cười, ba người cụng ly, vừa mới uống ngụm rượu vào trong miệng, liền bị những lời của lăng Băng Nguyệt làm cho phun ra! "Nha đầu ngươi! Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Lăng Quân Diệp giúp đỡ Phong Liệt Diễm vỗ lưng, trong miệng vẫn quên "dạy dỗ" muội muội mình: "Băng Nguyệt muội nên vậy, muội muốn Phong đại ca tìm phu nhân lợi hại trở về nhà sao? Vậy chẳng phải là muốn bị người khác khi dễ tới chết à?"

      "Hai huynh muội các ngươi, cần hát vừa quát! Ta thấy người ngoài như ta bị đánh chết cũng ai tin, đường đường là Lục Lâm tổng đà chủ đại danh đỉnh đỉnh luôn máu lạnh vô tình? Thế mà ở trước mặt ta lại thay đổi thành người khác như vậy?" Phong Liệt Diễm thở dốc, tức giận .

      "Ha ha, đến địa bàn của tiểu tử ta ngươi nên bị ta khi dễ, Vân huynh đệ ngươi có phải ?" Lăng Quân Diệp đưa mắt nhìn Phong Liệt Diễm, sau đó dùng ánh mắt nặng nè nhìn Lạc Tuyết.

      Miệng Lạc Tuyết nhai đồ ăn, trả lời như ông gà bà vịt: "Thức ăn này làm ngon ! Các người đói bụng sao?"

      "Vân đại ca, ta giúp huynh gắp thức ăn!" Lăng Băng Nguyệt nghe thấy lời này liền vội vàng gắp thức ăn vào trong chén Lạc Tuyết. Kết quả là bao lâu cái chén như ngọn núi rồi, Lạc Tuyết khẽ nhíu mày, "Lăng nương đừng như vậy. Vân Hận Thiên có thói quen này, chỉ đành cáo từ thôi!"

      " được!" Ba người ngồi nghe Lạc Tuyết như vậy, vội vàng cùng nhau la lên.

      "Vân Thiên, tính tình của nha đầu Băng Nguyệt phải ngươi biết, ngươi cần so đo với nàng?" Phong Liệt Diễm .

      "Chỉ là nha đầu này gặp lại ngươi nên quá nhiệt tình thôi. Vân huynh đệ cần để ở trong lòng!" Lăng Quân Diệp bất đắc dĩ , nghe được Vân Hận Thiên muốn , có chút nóng nảy. Băng Nguyệt ngày ngày mong đợi Vân Hận Thiên tới Cảnh Châu, chẳng phải cũng hi vọng sao?

      "Vân đại ca, xin lỗi, ta. . . . . ." Băng Nguyệt ngượng ngùng đỏ mặt, Lạc Tuyết ngờ nàng thuận miệng câu, bọn họ lại để ý như vậy. Cho nên nàng liền đứng dậy uống ly rượu, mỉm cười : "Phong Đại ca, Lăng huynh, Băng Nguyệt nương, vừa rồi chỉ là đùa, ta , các người cứ yên tâm ."

      "Vân Thiên, ngươi làm ta giật cả mình." Phong Liệt Diễm híp mắt, , Lăng Quân Diệp trong lòng cả kinh, hai người cùng nhau tới nơi này. Trước đó Phong Liệt Diễm chào mà biệt, tìm Vân Hận Thiên, vậy quan hệ của bọn họ có phải trở nên rất thân thiết rồi ? Phong Liệt Diễm hình như. . . . . . Rất để ý tới Vân Hận Thiên?

      Lăng Quân Diệp bị nội tâm của chính mình quấy nhiễu, sắc mặt trầm, bưng ly rượu lên uống mạnh vào, làm cho ba người còn lại cũng hiểu tại sao. Lạc Tuyết cho rằng mình mới vừa chọc giận Lăng Quân Diệp, nàng cũng có gì đáng , cho dù thế nào nữa nàng và cũng phải là chỗ thân quen, lời giải thích vừa rồi chẳng lẻ đủ thành khẩn hay sao? , sắc mặt trở nên trầm có cái gì tốt, Lạc Tuyết hơi nhíu mày, với Lăng Quân Diệp:"Mối tình của tổng đà chủ hôm nay, Vân mỗ xin đa tạ. Vân mỗ còn có chuyện khác, xin trước."

      Lạc Tuyết xong nhanh chân ra ngoài, để tránh cho Phong Liệt Điễm đuổi theo nàng quyết định thi triễn kinh công rời . Ba người Phong Liệt Diễm, Lăng Quân Diệp còn có Lăng Băng Nguyệt vừa mới nghe , còn chưa kịp gì, Lạc Tuyết đến cửa chính, "Vân Thiên?" "Vân đại ca?" Tiếng của ba người la lên, nhưng người thấy đâu.

      "Chuyện gì xảy ra? phải sao?" Lăng Quân Diệp nhíu mày hiểu .

      "Đại ca, đều tại huynh! Dáng vẻ hung ác mới vừa rồi của huynh, câu nào, chỉ mình điên cuồng mà uống rượu, nhất định là Vân đại ca hiểu lầm rồi!" Lăng Băng Nguyệt thở phì phò lên án Lăng Quân Diệp.

      "Đáng chết! Ta phải có ý này?" Lăng Quân Diệp tức giận đấm quyền đấm lên bàn.

      "Thực ra lòng của Vân Thiên cực kỳ yếu ớt, luôn dùng lạnh lùng để che giấu yếu ớt và lo lắng của mình. Ngươi biết thôi, chỉ cần hơi cảm thấy có chút tổn thương, cả người như bị gai đâm, cho nên, nhất định cho là bởi vì ở lại nên ngươi mới giận dữ." Phong Liệt Diễm nhìn phương hướng Lạc Tuyết rời , tự lẩm bẩm."Ta tìm trở về."

      "Diễm, để cho ta , ta giải thích cho nghe." Lăng Quân Diệp nghe Phong Liệt Diễm xong, liền nghĩ đến cái tay bị cụt kia, vội vàng , xong rồi nhanh chóng ra ngoài.

      Lạc Tuyết biết chỗ nào, cho nên mới dạo loạn xạ ở trong rừng. Tính tính toán từng này, ước hẹn tháng với Lục Hải cũng qua nửa tháng rồi, chờ chuyện ở Cảnh Châu kết thúc, nàng nên trở về thành Uyển An thôi. Lần này bọn họ chắc chắn phái trọng binh và cao thủ canh giữ "Thanh Tâm các"? Ha ha, có thể chống đỡ nổi Lục Hải, nhưng có thể ngăn cản được nàng sao? Lạc Tuyết khỏi cười lạnh.

      "Vân huynh đệ? Vân huynh đệ?" Lạc Tuyết nghe được từ xa truyền tới tiếng quát tháo. Dừng bước, xoay người lại, nhìn về hướng nàng chạy tới phát Lăng Quân Diệp chạy lại.

      "Lăng tổng đà chủ có chuyện gì sao?" Lạc Tuyết mở miệng hỏi.

      "Vân Thiên, cho ta gọi ngươi là Vân Thiên giống Phong Liệt Diễm , gọi như vậy nghe đơn giản chút. Ha ha, ngươi thể , chân trước ngươi vừa , chân sau Băng Nguyệt liền chỉa vào lỗ mũi của ta mà la mắng. Cho nên ngươi phải trở về." Lăng Quân Diệp rất ít khi lời dịu dàng với người khác, đường tìm tới đây suy nghĩ lúc lâu, cuối cùng lại ấm đầu mà thành như vậy, quả nhiên là Lạc Tuyết nhíu mày lại.

      "Nếu như vậy Vân Thiên càng thể trở về." Lạc Tuyết , nha đầu kia giống như Nam Cung Nhược Lan, càng ngày càng quấn lấy nàng. ra họ đều coi nàng là công tử tao nhã rồi à, cho nên nàng muốn bắt đầu trốn tránh.

      "Vân Thiên? Mặc dù thời gian Lăng mỗ và ngươi tới lui có nhiều như Diễm, nhưng mà Lăng mỗ cũng là lòng thành ý, mới vừa là hiểu lầm, ngươi cũng cần tức giận. Diễm và Băng Nguyệt vẫn chờ đấy." Lăng Quân Diệp biết nguyên nhân lo lăng của Lạc Tuyết, chỉ suy đoán mà .

      " phải, Lăng huynh đừng như vậy. Vân Thiên cũng yên lòng, tức giận với người nữa, nhưng mà . . . . . Nhưng mà, về Băng Nguyệt nương, Vân Thiên . . . . . ." Lạc Tuyết biết nên thế nào mới phải, nhưng là Lăng Quân Diệp lại hiểu, cười : "Ta hiểu mà, Băng Nguyệt thích ngươi, nhưng ngươi có Nam Cung tiểu thư rồi?"

      " phải, ai! Ai cũng có, ta thích bất kỳ nữ nhân nào!" Lạc Tuyết có nổi khổ khó , gương mặt nhanh chóng đỏ bừng, nhấp mấy cái môi, bất đắc dĩ mà trợn trắng mắt.

      Vẻ mặt này, ở trong mắt Lăng Quân Diệp dí dỏm đáng , khỏi cười ra tiếng, Lạc Tuyết vô cùng tức giận, hung hăng dậm chân, "Ta phải đùa giỡn. Hi vọng Lăng huynh có thể cho ràng với Băng Nguyệt nương."

      Lăng Quân Diệp cười đủ rồi, thay vào vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, nhìn vào trong mắt Lạc Tuyết : "Vân Thiên, tại sao lại thích bất kỳ nữ nhân nào? Nam nhân sao có thể thích nữ nhân? Vân Thiên, ngươi kiếp này có người nào sao?"

      Lạc Tuyết bị vấn đề của Lăng Quân Diệp làm cho giật mình, gian nan mà chớp mắt, xoay mặt , giọng : "Có ."

      Hai chữ này làm cho lòng của Lăng Quân Di chấn động, ? Bổng nhiên hiểu sao trong lòng loại cảm giác mất mác? Lăng Quân Diệp im lặng lúc lâu, mới : " có người mình , phải biết biết, người cởi chuông phải là người buộc chuông, cho nên, Vân Thiên, cùng ta trở về thôi!"

      "Huống chi, ta. . . . . . hy vọng ngươi !" Lăng Quân Diệp nhìn vẻ mặt trầm của Lạc Tuyết. Ánh mắt nóng rực lóe lên rồi nhanh chóng biến mất, Lạc Tuyết có thấy , chỉ nghe được câu này, nếu Lăng Quân Diệp xem nàng như bằng hữu tri kỷ, nàng cũng thể tuyệt tình đến vậy? Vì vậy, Lạc Tuyết nghĩ xong liền cười : "Lăng huynh cần nữa, chúng ta trở về thôi."
      Last edited: 5/12/14
      Andrena thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 60: Lạc Tuyết trở về thăm nhà.


      Trăng nhô lên cao, màn đêm im lặng cắn nuốt hết ồn ào bàn ngày, giờ phút này Lạc Tuyết lười nhác xoa khuông mặt yên tĩnh của mình. Tóc dài rủ xuống bên vai, đôi mắt hơi u buồn bình tĩnh nhìn bầu trời đêm, rất lâu sau đó, mới nhàng chớp mắt, giảm bớt chút mệt mỏi đau nhức của đôi mắt.

      Lăng Quân Diệp từ xa nhìn bạch y công tử đứng dưới cây quế hơn nửa canh giờ. Mỗi lần chạm vào đôi mắt nhẫn lóe lên chút đau đớn rồi biến mất, khiến tim đập chậm nửa nhịp. Nhớ đến hôm đó, ở trong quán rượu ở Tề Châu gặp nhau, từng cười thầm Phong Liệt Diễm nhiệt tình cách quá đáng, cũng từng cười thầm bạch y công tử ra vẻ cao ngạo này, nhưng vì sao bây giờ lại giống như Phong Liệt Diễm lúc trước tha thiết được hòa vào thế giới của ?

      Vô duyên vô cớ ghen tị với Phong Liệt Diễm, ghen tỵ cái gì? Ghen tỵ Vân Hận Thiên ánh mắt ấm áp của chỉ dành cho mình Phong Liệt Diễm thôi sao? Trong lòng Lăng Quân diệp cam lòng, rốt cuộc vẫn nhịn được đến gần bóng dang đứng yên đó. Giọng trầm thấp dịu dàng kêu: "Vân Thiên?"

      "A, Lăng huynh? Có chuyện gì sao?" Lạc Tuyết quay đầu lại khẽ hé đôi môi đỏ mọng.

      "À, có, chỉ là thấy ngươi đứng ở đây lâu, có phải có tâm ?" Lăng Quân Diệp trong lời mang theo ân cần hỏi.

      Lạc Tuyết lên tiếng, đem tiêu ngọc cầm trong tay đặt lên khóe miệng, cảm xúc rối rắm dấu trong tiếng tiêu, như khóc như kể, giấc mơ về kiếp trước và kiếp này, sương mù bao phủ ngàn năm. Gương mặt của Long Ngạo Thiên vẫn luôn dừng lại ở trong đầu Lạc Tuyết , xua được, hối hận sao? , nếu như trời cao có thể cho nàng làm lại từ đầu, nếu như nàng gặp ở ngôi chùa cổ kia, có cuộc gặp gỡ bất ngờ đường ở thành Trường An, lúc này mọi chuyện như thế nào đây? Cho nên nàng dứt khoát, nàng chỉ hận! Hận bạc tình vô nghĩa, hận phân biệt được thị phi đúng sai, càng hận lời giả dối!" Long Ngạo Thiên, khi ngươi thấy mặt của ta, khi ngươi biết ta là ai cũng là lúc ngươi phải trả giá hết tất cả mọi thứ mà năm đó ngươi gây ra!

      Lăng Quân Diệp trong lòng hoảng hốt, nghe tiếng tiêu này, trong lòng khỏi đau đớn, bóng dáng gầy yếu giờ phút này lại có vẻ lẻ loi hơn, theo bản năng vươn cánh tay lên, muốn đem người trước mặt ôm vào trong ngực để an ủi và che chở, nhưng sau lại kịp thời phản ứng, xác định người trước mặt Vân Hận Thiên cũng là nam nhân lại ảo não rút tay về, tự giễu lắc đầu cái.

      Lạc Tuyết ánh mắt quét qua biểu cảm mặt Lăng Quân Diệp, trong lòng thầm than tiếng, cho đến khi thổi xong khúc nhạc, mới : "Lăng huynh thích khúc nhạc Vân Thiên thổi?"

      "Lăng mỗ ở Lục Lâm, là nam nhân lỗ mãng, rành luật, chỉ có con người tao nhã như Phong Liệt Diễm mới so sánh được với ngươi, ta chỉ cảm thấy tiếng tiêu của Vân Thiên cất giấu nỗi đau tột cùng, khiến người nghe khỏi rơi lệ, ngay cả người thô tục như ta cũng rất rung động. Ta nghe , Tiêu tùy tâm sinh*, Vân Thiên, trong lòng của ngươi đến tột cùng có nỗi đau đến mức nào? Ta có thể giúp ngươi chia sẻ được ?" Lăng Quân Diệp lắc đầu cái, chống lại ánh mắt dò xét của Lạc Tuyết, chân thành .

      (*) Tiếng tiêu sinh ra từ nỗi lòng.

      " cần. Lăng huynh ngươi phải là qua sao? Cởi chuông phải do người buộc chuông, cho nên, chuyện của Vân Thiên tự mình xử lý, đa tạ Lăng huynh có lòng tốt." Lạc Tuyết trực tiếp từ chối.

      "Vân Thiên? . . . . . ." Lăng Quân Diệp cau mày vừa muốn mở miệng, nghe thấy thanh khác truyền đến: "Lăng huynh! Vân Thiên!"

      Phong Liệt Diễm bước chân thong thả tới đây, "Vân Thiên, cưỡi ngựa mấy ngày hôm nay, đệ nên nghỉ ngơi tốt đêm mới phải chứ!"

      "Đúng vậy, Liệt Diễm rất đúng, ngày mai phải là ngươi hẹn bọn họ gặp mặt ở chỗ này sao? Chắc chắn mệt mỏi, ta gọi người đến hầu hạ ngươi nghỉ ngơi.” Lăng Quân Diệp xong muốn gọi người, Lạc Tuyết vội ngăn lại : "Lăng huynh cần, ngươi cho ta biết gian phòng nằm ở đâu là được, ta cần người hầu hạ.”

      "Tại sao lại cần người hầu hạ? Ngươi xem bản thân gầy đến mức giống thân thể nam nhân nữa rồi, ta nghĩ bằng ăn chút đồ ăn khuya !” Lăng Quân Diệp trợn mắt .

      "Được, ba huynh đệ ta uống chén , vừa đúng thiếu nha đầu Băng Nguyệt, có thể sảng khoái khoái uống rồi !" Phong Liệt Diễm trêu ghẹo cười to .

      Lạc Tuyết bị hai nam nhân này kéo mạnh ấn ngồi ở bàn cơm, ăn uống thêm trận nữa. Cho đến tận nửa đêm mới trở về phòng mình nghỉ ngơi.

      Giấc ngủ này Lạc Tuyết ngủ rất say, rất yên ổn. gặp ác mộng nữa, nhưng mà trong giấc mộng có gương mặt nữ nhân hoảng hốt, ngừng kêu: "Con , con ở đâu?" Lạc Tuyết liều mạng xem, hình như là gương mặt của Triển Nguyệt Dung, sau đó lại biến thành khuôn mặt xa lạ mơ hồ khác, Lạc Tuyết muốn nhìn ràng chút, nữ nhân kia lại rời , cho dù nàng la lên như thế nào cũng tiếp tục quay đầu lại. Kêu khẽ tiếng tỉnh lại, mồ hôi đầm đìa, nữ nhân kia, là mẹ ruột của nàng sao?

      Lạc Tuyết cả ngày tinh thần hoảng hốt, vì nữ nhân gọi nàng là con trong cảm thấy lo lắng, nhưng nàng biết làm cách nào mới có thể nghe được tin tức về mẹ ruột nàng, thậm chí, ngay cả tên tuổi mẹ ruột nàng cũng biết, có thể được lời gì? Buồn bực vô cùng, tinh thần tự nhiên cũng tốt lên được bao nhiêu, Lăng Băng Nguyệt trừ sáng sớm gặp lần, sau đó nhìn thấy nữa, Lạc Tuyết thở phào nhõm, xem ra lời ám hiệu của nàng cho Lăng Băng Nguyệt hôm qua sau khi trở về "Nghịch Kiếm Các" có tác dụng rồi, đến làm phiền nàng nữa.

      Kết quả lúc xế chiều, giấc mộng đẹp của Lạc Tuyết bị đánh vỡ. Trong phòng nghị , Lăng Quân Diệp và Phong Liệt Diễm giới thiệu các nhân vật hắc bạch hai bên nhà, cùng với người khẩn cấp tìm kiếm nàng — đệ tử chân truyền của "Mặt quỷ thần y" Vân Hận Thiên.

      Lăng Băng Nguyệt bưng chén cháo tổ yến rón rén vào, kêu tiếng: "Vân đại ca?"

      Ba người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy khuôn mặt nhắn của Lăng Băng Nguyệt đều là bụi, mũi còn mang theo ít nhọ, áo quần nhiều nếp nhăn, đặc biệt chật vật đứng ở đằng kia, Lăng Quân Diệp tái mặt tức giận, quát lên: "Băng Nguyệt, Muội làm cái gì vậy hả ? sao lại ra bộ dáng này?"

      "À? Nha đầu trong tay muội là cái gì vật? Huynh xem chút." Phong Liệt Diễm xong tò mò đứng dậy, Lăng Băng Nguyệt vội đem cháo dấu ở phía sau, : "Phong Đại Ca, cho nhìn! Đây là cho Vân đại ca ."

      "Hả? Vân Thiên là của đệ, ngươi xem chút nha đầu này giở trò quỷ gì vậy?" Phong Liệt Diễm buồn bực bĩu môi, .

      Lạc Tuyết bất đắc dĩ, để ý lắm : "Băng Nguyệt nương, nàng mang ! Vân Thiên cần!"
      Andrena thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :