Chương 59.2
Thành Uyển An phủ Đại tướng quân.
Trang Thân Vương phi Thượng Quan Vũ Điệp về nhà mẹ đẻ thăm người thân ba ngày rồi, vết thương lưng nàng cũng lành bảy tám phần rồi, lúc Tướng quân phu nhân Lam Tịch Nhan bộ dáng ưu sầu lo lắng .
"Điệp nhi, mẹ vẫn còn rất lo lắng cho con, con về sau đối xử với người khác rộng lượng chút !” Lam Tịch Nhan vỗ tay Thượng Quan Vũ Điệp .
"Mẹ, có chuyện gì, con tin bọn họ còn dám ba lần bốn lượt tới vương phủ hành thích nữa? hơn nữa, cha phải phái người thầm phái người bảo vệ cho Điệp nhi sao? Cho nên mẹ người phải lo lắng nữa." Thượng Quan Vũ Điệp an ủi .
"Điệp nhi, vương phủ nhiều người như vậy, những thích khách kia tại sao lại cố tình xuống tay với con? Hơn nữa vị công tử cụt tay kia là người ở phương nào vậy?” Lam Tịch Nhan có rất nhiều nghi vấn, mà lúc Thượng Quan Vũ Điệp nghe được hai chữ "Cụt tay", dường như nhớ ra điều gì đó, toàn thân chấn động, sợ hãi nắm chặt tay Lam Tịch Nhan, sắc mặt tái nhợt.
Đúng lúc ấy , A Lục vào, : "Tiểu thư, lão gia mời người thư phòng chuyến."
Thượng Quan Vũ Điệp trong lòng rồi loạn đẩy cửa thư phòng ra. "Cha, người tìm con?”
"Điệp nhi, hôm nay cảm giác thân thể khá hơn chút nào ?" Thượng Quan Lôi ân cần hỏi han.
" tốt hơn nhiều. Cha có phải có chuyện gì muốn cho con biết?” Thượng Quan Vũ Điệp khôi phục lại bình tĩnh cười .
"Điệp nhi, con nhớ, sau này nếu lại gặp nguy hiểm, đến lúc quan trọng, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, nhất định phải xuất ra coongg phu để tự cứu, cho dù bại lộ cũng sao, biết ? Hừ! cho dù Trang Thân Vương biết làm gì được? Cha nghĩ cũng dám đụng đến cọng lông của nữ nhi Thượng Quan Lôi ta!” Lúc Thượng Quan Lôi đến Long Ngạo Thiên, hai mắt hung ác, khiến Thượng Quan Vũ Điệp căng thẳng trong lòng, vội : "Cha, nhưng chàng ấy là phu quân của con mà! Con hi vọng cha và chàng đối địch với nhau, hận đối phương!”
Thượng Quan Lôi thở dài hơi, : "Điệp nhi, con xem là phu quân, nhưng có xem con là thê tử ! bảo vệ thế tử của , sau này con có gì trong lòng nữa? con là con của Thượng Quan gia, con nên vì chúng ta mà lo lắng chút mới phải! Hoàng Thượng dần xa lánh phụ thân, chuyện này phải là do Trang Thân Vương nhúng tay vào? Huống chi phụ thân còn phải để lại đường lui cho ca ca con, cho nên khi tên lên dây cung, thể bắn!”
"Cha, xa con trước, chuyện gần đây , cha tra được người kia chưa? Nữ nhi lo lắng có quan hệ với Lê Lạc Tuyết năm đó?" Thượng Quan Vũ Điệp nhớ đến việc quan trọng trước mắt vội .
"Cha tìm con đến cũng muốn cho con chuyện này. Xem chút, sáng nay bồ câu đưa tin đến.” Thượng Quan Lôi xong cầm từ giấy bàn giao cho Thượng Quan Vũ Điệp, Thượng Quan Vũ Điệp mở ra: "Chủ nhân: Công tử cụt tay xuất tại Nghiêm Trữ phủ, cùng còn có nam tử áo lam, nay về phía Cảnh Châu."
"Cha, người này thể lưu lại!" Thượng Quan Vũ Điệp hung hăng , nàng bây giờ thà giết lầm 1000, cũng thể bỏ qua cho người có bất kỳ quan hệ nào với Lê Lạc Tuyết, huống chi, công tử cụt tay này lại xuống tay với nàng, nếu mà giết làm sao có thể giải tỏa được mối hận trong lòng?
"Đó là đương nhiên! Dám đụng đến con của ta, vậy phải dúng tính mạng để bồi thường! Con yên tâm, Điệp nhi, cha sắp xếp người rồi, Cha muốn chết đường đến Cảnh Châu!" Thượng Quan Lôi ánh mắt xuyên thấu qua Thượng Quan Vũ Điệp, ác độc nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nắm tay siết chặt lại.
. . . . . . . . .
Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm đường thúc giục ngựa chạy nhanh, nhưng khoảng ngày sau, hai người cảm thấy có gì đó đúng, có người ở theo dõi bọn họ!
Hai người nhìn nhau, gật đầu , biến sắc tiếp tục nhanh về phía trước , ra khỏi rừng rậm, lúc tới mảnh đất trống, giục ngựa dừng lại, Phong Liệt Diễm hướng bốn phía quát: " ra ! Đều mệt mỏi, bằng Bản công tử trước hết mời các ngươi uống rượu như thế nào?"
Sau khi tiếng này phát ra, bốn phía liền liên tiếp nhảy ra mười mấy con bóng người, đều mặc áo đen che mặt, cầm trong tay lưỡi dao sắc bén, Người cầm đầu cầm trường kiềm dài chỉ vào Lạc Tuyết : "Ngươi là công tử cụt tay Vân Hận Thiên?"
Nhìn tư thế này, đến để đuổi giết bọn ! Phong Liệt Diễm và Lạc Tuyết nhìn nhau cười tiếng, sau đó Lạc Tuyết nhìn về phía mấy người áo đen đó, khinh thường nhìn lướt qua người áo đen sát khí nặng nề ánh mắt tàn nhẫn, mới miễn cưỡng nhếch miệng lên nở nụ cười tà, "Trong thiên hạ có thể có mấy công tử cụt tay Vân Hận Thiên? Ngươi xem Bản công tử giống như là giả mạo sao?"
"Vân Thiên, đại ca với đệ rồi danh tiếng đệ càng lúc càng lớn rồi? Đệ xem, đến những bọn chuột nhắt này cũng đến để tìm cái chết, chúng ta có thể thành toàn cho bọn chúng sao?” Phong Liệt Diễm giọng mang chút hài hước , sau đó trong con ngươi lóe ánh sáng lành lạnh.
Thái độ của hai người căn bản để những người này ở trong mắt, cho tên cầm đầu hung hăng : "Chỉ cần đúng là được rồi! Tránh cho huynh đệ chúng ta giết nhầm người!" Tiếng vừa dứt,mười mấy bóng đen liền nhào tới, mọi người đều ra tay sắc bén, sử dụng chiêu thức đánh vào tử huyệt của hai người, Lạc Tuyết cười lớn, "Phong Đại Ca, huynh ở bên cạnh nghỉ ngơi lát, tiểu đệ ngứa tay vô cùng, để đệ giải hết cơn nghiện rồi !"
Phong Liệt Diễm hiểu ý, lên tiếng: "Được!" Liền rút người ra lui xuống, ngồi ở bên xem cuộc vui.
Lạc Tuyết thu ngọc tiêu trong tay về, rút Hỏa Vân Kiếm ra, gió phát ra rất tàn ác, mũi kiếm cắm vào cổ họng người áo đen, giọt máu ở Hỏa Vân Kiếm, lập tức khiến toàn thân kiếm đỏ chói, khí lạnh lan tỏa, biến hóa như vậy, khiến cho mọi người ngẩn ngơ, đồng thời trong nháy mắt, Lạc Tuyết xuất hai chiêu trong Tiêu Dao Thập Tam Kiếm "Tùy Tâm Sở Dục" , "Tiêu Dao thiên hạ" , cho nên sau khắc, đất nằm đầy xác chết, còn người sống.
Lạc Tuyết đứng lại, ý cười chạm đáy mắt, lấy ra mảnh khăn, lau chùi máu Hỏa Vân Kiếm, Phong Liệt Diễm lại chau mày lại, : "Vân Thiên, đệ nên để lại người sống, thẩm vấn xem người phía bọn chúng đến là ai ? Sau đó giết cũng muộn."
"À?" Lạc Tuyết trợn mắt cái, "Đệ cũng quên mất chuyện này? Azz, thôi, bọn họ lần này thất
bại, người đứng đầu có thể phái thêm nhóm khác đến, đến lúc đó phiền Phong Đại Ca phải khổ cực rồi!"
"Được thôi! Vân Thiên, Đoạn đường này chúng ta hẳn là rất náo nhiệt. Chỉ là, huynh đoán rằng những sát thủ này chắc là đến tìm đệ để báo thù!" Phong Liệt Diễm nhảy lên ngựa, .
"Báo thù? Ừ, đệ hiểu, chẳng lẽ là ?" Lạc Tuyết suy nghĩ, cỗ lạnh ý ập vào lòng, Long Ngạo Thiên, là ngươi phái người đến giết ta sao? Ha ha ha! Qủa nhiên đúng là lòng dạ ác độc! Ta thể xuống tay được với ngươi, nhưng ngươi lại chút lưu tình đối với ta!
Lạc Tuyết căm tức trong lòng, bờ môi run rẩy, Phong Liệt Diễm cũng trầm xuống, "Đệ là Trang Thân Vương?"
" phải còn ai vào đây? phải phải bảo vệ vương phi mà quý sao? Đệ cố tình chắn ngang giữa bọn họ, xem tình cảm của bọn họ vững vàng đến đâu!" Lạc Tuyết mắt phượng nhích lên, mở nụ cười lãnh, năm đó nghe câu của chính phi, đem nàng xuống suối vàng, tại lại muốn bảo vệ chính phi mà giết nàng sao? Long Ngạo Thiên, Thượng Quan Vũ Điệp, ông trời làm mọi chuyện như các ngươi mong muốn ư?
"Vân Thiên, huynh biết giữa đệ và bọn họ rốt cuộc có ân oán gì, nhưng huynh vẫn cùng đệ tiếp tục, cho đến tâm kết của ngươi được mở ra, lần nữa trở lại cuộc sống vui vẻ." Phong Liệt Diễm thay đổi .
"Phong Đại Ca, cám ơn huynh!" Lạc Tuyết lòng mỉm cười, ánh mắt lại trống rỗng nhìn phương xa, "Cuộc sống vui vẻ dường như rất xa xôi đệ nhìn thấy hạnh phúc ở nơi đâu cả? Nếu như cuộc sống đối với đệ mà mảnh tăm tối, rồi lại để cho đệ ở giữa ranh giới sống cái chết gặp được sư công, cuộc đời này cầu mong gì khác, chỉ hi vọng sau khi tất cả kết thúc, có thể bầu bạn bên cạnh sư công, cùng người sống hết quãng đời còn lại.
"Vân Thiên, đệ nên suy nghĩ tiêu cực như vậy, trừ sư công của đệ ra, đệ còn có huynh nữa!" Phong Liệt Diễm vội la lên, ánh mắt nóng bỏng, tay chân còn có chút luống cuống nữa.
"Ha ha, Phong Đại Ca, tình huynh đệ của chúng ta, cả cuộc đời này Vân Thiên cũng quên! Chúng ta thôi!" Lạc Tuyết xoay người lên ngựa, cười yếu ớt .
Phong Liệt Diễm gật đầu, bóng đen trong lòng Lạc Tuyết phải ngày hai ngày có thể thay đổi, nóng lòng trong lúc cũng vô dụng thôi. Hai người liền vung roi tiếp tục về phía Cảnh Châu.
Mới qua ngày đến Cảnh Châu, Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm quyết định vội vàng lên đường, ở trấn gần đó nghỉ ngơi đêm. Bởi vì hai người đề phòng nên ở cùng gian phòng, dĩ nhiên Lạc Tuyết ngủ ở giường, Phong Liệt Diễm trải chăn đệm nằm dưới đất.
Nghĩ đến chủ nhân của cuộc ám sát kia cũng suy tính toàn diện, như vậy, lần này ám sát thất bại, cũng để Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm được nghỉ ngơi bao lâu, lại bắt đầu vòng ám sát mới, lần này chọn thời cơ thích hợp, thừa lúc nửa đêm hai người ngủ sâu, tiến hành tập kích!
Lạc Tuyết bởi vì học y thuật, mê hương từ những tên thích khác kia thổi vào từ cửa sổ bị nàng phát , mở mắt, nàng đương nhiên sợ, nhưng Phong Liệt Diễm sợ rằng bị thuốc mê ảnh hưởng, nàng lặng lẽ xuống giường, vỗ vào mặt Phong Liệt Diễm, Phong Liệt Diễm bừng tỉnh, Lạc Tuyết dùng thanh gần như đủ để hai người nghe: "Có thuốc mê, che mũi lại, cẩn thận!"
Phong Liệt Diễm lập tức hiểu, vội làm theo. khắc đồng hồ sau, hơn mười bóng đen phá cửa sổ vào, dùng kiếm chém chiếc giường đối diện, kiếm này chém vào hư , lập tức quay đầu lại, trong bóng tối hơn mười người thích khách được nghiêm chỉnh huấn luyện, cũng hốt hoảng, người dùng hộp quẹt thắp sáng đèn, nhìn về phía chiếc giường trống rỗng! Cả nhóm người khỏi kinh hãi, người cầm đầu lên tiếng hét "Đuổi theo!" Ngay tức khắc bọn họ chạy ra ngoài, mà Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm ngồi thân cây giữa quán trọ xem kịch hay!
"Vân Thiên, nên động thủ ở đây, đợi đến ngày mai đến chỗ có người giết cũng muộn, tránh làm bẩn quán trọ của người ta." Phong Liệt Diễm cười nhắc nhở.
"Vậy chúng ta ngồi cây ngây ngốc đêm à?" Lạc Tuyết hỏi ngược lại, nàng còn muốn thoải mái giấc đấy.
"Chúng ta đổi gian phòng, huynh canh chừng, đệ nghỉ ngơi." Phong Liệt Diễm chờ đến lúc thấy bóng dáng đám người kia nữa rồi , giơ cao tay lên, nhảy xuống cây, .
Lạc Tuyết nhảy xuống theo, "Được, canh giờ sau huynh gọi đệ dậy, đổi cho huynh nghỉ ngơi."
Hai người buồn bực cố gắng chịu đựng qua buổi tối, ngày thứ hai, lúc sắp tiến vào Cảnh Châu, nhóm thích khách áo đen đuổi giết Lạc Tuyết đứng trước cổng thành chờ hai người!
Nhìn đám sát thủ đứng cản đường, Lạc Tuyết cười hỏi Phong Liệt Diễm, "Phong Đại Ca, huynh xem chỗ này có phải là nơi có phong thủy tốt ?"
Last edited by a moderator: 2/12/14