1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng tàn phi, cẩm tú thiên hạ - Sở Thanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      "Vương Gia. . . . . ." Lạc Tuyết giãy dụa đứng dậy, lại nghe được thanh Ngọc Trần Tử, "Hai người các ngươi nên ồn ào, độc người hoàng thượng giải được bảy tám phần rồi !"

      Nghe vậy, Long Ngạo Thiên lập tức chạy tới bên giường, nhìn sắc mặt và vết thương của Long Ngự Thiên, loại cảm xúc vui mừng lời nào có diễn tả được dâng lên, " là tốt quá! Hoàng huynh có việc gì rồi!"

      "Lạc nhi, sư công cho hoàng thượng uống thuốc, con ở đây canh chừng, chờ con khôi phục công lực, lại ép độc thêm lần nữa, lần này nhất định phải hoàn toàn triệt để, như vậy mới có thể nhanh chóng khôi phục, sư công phải về cốc chuyến, mình Liệt Diễm ở trong cốc sư công yên lòng." Ngọc Trần Tử giao phó cho Lạc Tuyết.

      "Được, sư công mọi cẩn thận!" Lạc Tuyết gật đầu.

      Lúc mọi người chuyện, Lý Tắc vào, thấy Lạc Tuyết, tất nhiên là kinh hãi trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm vào nàng, Long Ngạo Thiên hỏi "Lý Tắc, có chuyện gì?"

      "Vâng, Vương Gia." Lý Tắc phục hồi lại tinh thần, lập tức nghiêm túc : "Vương Gia, thám tử hồi báo, Thượng Quan Lôi phái đội thiết huyết sát thủ ra khỏi thành rồi !"

      "Ra khỏi thành rồi ư? theo phương hướng nào?" Long Ngạo Thiên nhíu chặt mày, .

      "Hướng Thành Nam!"

      " được! Này lão tặc này nhất định biết hôm nay tiền bối cùng Lạc nhi xuất cốc! Nên muốn phá hủy"Hồi hồn cốc" và giết Phong Liệt Diễm!" Long Ngạo Thiên gầm .

      "Lão phu lập tức trở về!" Ngọc Trần Tử giận dữ, xoay người rời .

      "Lạc nhi, nàng chăm sóc tốt cho hoàng thượng, ta dẫn người hỗ trợ!" Long Ngạo Thiên vội vã với Lạc Tuyết, sau đó nhanh chóng ra khỏi tẩm cung, Lý Tắc theo sát phía sau, Long Ngạo Thiên vừa vừa : "Chọn ngàn kỵ binh dũng mãnh có thân thủ tốt, lập tức cùng bổn vương!"

      "Dạ!" Lý Tắc lĩnh mệnh .

      Lạc Tuyết tẩm cung hoàng đế trống rỗng, ngoài vị hoàng đế tuấn hôn mê, chỉ có nàng ở đây nữa mà thôi.

      Lạc Tuyết ngược lại hề lo lắng, Thượng Quan Lôi quá cuồng vọng tự đại, lấy những người phàm phu tục tử như bọn họ, có thể vọng tưởng vào được "Hồi hồn cốc" sao? Ha ha, sư công vừa , đàn ong cũng bắt đầu phát huy tác dụng! Chờ những thiết huyết sát thủ bị này bị đàn ong đốt binh mã Long Ngạo Thiên cũng đến nơi, mọi chuyện có thể kết thúc được rồi.

      Nghỉ ngơi lát, Lạc Tuyết tiếp tục vận công bức độc cho Long Ngự Thiên Vận, lần này rất dễ dàng, đến nửa canh giờ, xong rồi, Lạc Tuyết chuẩn mạch cho Long Ngự Thiên thêm lần nữa, cười cười, yên lòng, cuối cùng cũng hoàn thành xong chuyện lớn!

      Nhưng nàng cũng cực kỳ mệt mỏi, chiếc giường lớn của Long Ngự Thiên có thể đủ cho bốn người ngủ, Lạc Tuyết trong lòng thầm mắng lại vừa thông suốt suy nghĩ có lẽ là để cho tiện việc đồng thời cưng chiều mấy vị thê tử, bằng sử dụng chiếc giường lớn như vậy để làm gì?

      Lạc Tuyết nghĩ mệt, liền nghiêng người sang bên mép giường ngủ quên.

      Long Ngự Thiên nửa đêm tỉnh lại, chuyện đầu tiên sau khi tỉnh lại làm là tự cắn bản thân cái, đau! Vậy chứng mình mình còn sống!

      Tại sao ngay đến cả cung nữ thái giám cũng có? Mở đôi môi khô ráp ra, vừa định mở miệng kêu người, nhìn thấy góc giường hình như có người! Qua tấm lựa mỏng, Long Ngự Thiên nhìn lắm, cố gắng ngồi dậy, “A—“ ngực truyền đến đau đớn, Long Ngự Thiên vội mím môi, chỉ sợ kinh ngạc người nọ, lặng lẽ đem thân thể dời qua, toàn thân áo trắng, lại nhìn thấy cánh tay áo trống , là !

      Long Ngự Thiên trong lòng kích động, Lạc Tuyết nghiêng người nằm ở giường, cho nên, Long Ngự Thiên có thể thấy được nửa khuôn mặt nàng, tại sao lại ở chỗ này? Long Ngự Thiên nghi ngờ, đúng rồi, nhớ mình bị người giả dạng cung nữ đột nhiên ra tay, dưới tình huống đo kịp tránh nên trước ngực bị đam kiếm, sau đó chuyện gì cũng biết, chẳng lẽ là Vân Hận Thiên vào cung để chữa trị cho ? Đúng rồi, Vân Hận Thiên này nghe là truyền nhân của “Mặt quỷ thần y”, tại xuất tại nơi này, nhất định trị thương cho .

      Nhưng tại sao lại ngủ thiếp như vậy? Nhìn sắc mặt trắng nhợt của , có lẽ là quá mệt nhọc! Long Ngự Thiên trong lòng nổi lên tầng ấm áp và cảm kích, len lén quan sát Lạc Tuyết ngủ say.

      lúc ngủ rất điềm tĩnh, hồn nhiên giống như đứa trẻ, da mịn màng bóng loáng, nếu chỉ nhìn diện mạo cách đơn thuần, Vân Hận Thiên này rất tuấn mỹ, cả Đại Kim sợ rằng tìm ra người thứ hai! Long Ngự Thiên nhàng mỉm cười, trong lòng vui vẻ dứt, Vân Hận Thiên tới cứu , vết thương này chịu cũng đáng giá!

      Nhưng nhìn đến bộ dáng mệt mỏi vô cùng của Lạc Tuyết mệt, hiểu vì sao Long Ngự Thiên lại cảm thấy đau lòng, đưa ra bàn tay, liền nhàng chạm vào khuôn mặt nhắn, vén những sợi tóc bị rơi tán loạn lên sau tai, loại cảm giác khác thường trong nháy mắt lưu chuyển toàn thân, Long Ngự Thiên cảm thấy kinh hãi, làm gì? tại sao lại có thể có loại ý nghĩ này?

      Nhưng khắc sau, kinh ngạc dừng tay lại, tai tại sao lại có lỗ tai? CHỉ có nữ tử mới có?

      Tim của Long Ngự Thiên đập mạnh và loạn nhịp sau đó cực kỳ vui mừng, tay run rẩy dời về phía ngực Lạc Tuyết, ngực mềm mại nhô ra, quả nhiên là nữ nhân! Nhưng Lạc Tuyết ngủ sâu, cũng người “Đánh lén” như vậy nên trong tiềm thức bừng tỉnh, theo bản năng đánh ra chưởng, Long Ngự Thiên vốn vô cùng suy yếu, lại nghĩ rằng Lạc Tuyết lại đột nhiên ra tay, cho nên nhận chưởng, lảo đảo ngã về phía sau, rơi xuống dưới giường, Lạc Tuyết sau khi xuất chiêu, lật người nhảy lên, đánh ra chưởng, mới giật mình cảm giác đúng!

      “Hoàng… Hoàng thượng? Ngươi… Thế nào rồi…” Lạc Tuyết kinh ngạc đứt đoạn.

      “Vân Hận Thiên, ngươi… ác độc… lại xuống… tay nặng như vậy! Trẫm… Ngươi mau đỡ trẫm đứng lên!” Long Ngự Thiên giả vờ tức giận .

      “A.” Lạc Tuyết đáp ứng vội vàng đến trước mặt Long Ngự Thiên dìu , vậy mà Long Ngự Thiên hình như thân thể quá yếu đứng cũng vững, cả người dựa vào người Lạc Tuyết tay run cái, bởi vì mặt của Long Ngự Thiên hầu như dính vào mặt mình, Lạc Tuyết lúng túng thôi, ngượng ngùng : “Hoàng thượng, ta đỡ ngài nằm xuống.”

      “Ngươi chờ chút, trẫm tại có hơi sức, ngươi để trẫm dựa vào ngươi lát.” Long Ngự Thiên con ngươi giảo hoạt.

      “Oh.” Lạc Tuyết bất đắc dĩ, ai kêu bản thân ra tay quá nặng, huống chi người Long Ngự Thiên vốn có thương tích, tuy độc được giải hết, vết thương do kiếm để lại chưa lành, lần này lại bị nàng đả thương nặng thêm!

      “Cái đó… Hoàng thượng, xin lỗi, ta vừa rồi nghĩ là thích khách, cho nên… hơn nữa hoàng thượng ngài đến trước người ta làm gì?” Lạc Tuyết tìm đề tài để tránh xấu hổ.

      “Khụ khụ khụ, làm gì cả, trẫm nhìn thấy ngươi ngủ thiếp , muốn giúp ngươi kê cái gối mà thôi, bị ngươi hồi báo như vậy! Ngươi trầm có oan uổng hay ?” Long Ngự Thiên giả vờ tức giận, lại cắn ngược trở lại .

      Lạc Tuyết mờ mịt, tại sao nàng lại cảm thấy hôm nay hoàng thượng có vẻ giống với trước đây, hình như ngang ngược, mà nhiều chút… cảm giác gì đó nàng thể diễn tả bằng lời được, giống như bình thản hơn nhiều, còn có…

      “Tại sao chuyện?” Long Ngự Thiên chờ được câu trả lời của Lạc Tuyết xoay đầu lại hỏi.

      Vừa mới quay đầu, đôi môi ấm áp của Long Ngự Thiên ‘trùng hợp’chạm vào môi Lạc Tuyết, Lạc Tuyết và Long Ngự Thiên bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt của Long Ngự Thiên là nụ cười vô tội, Lạc Tuyết phản ứng kịp đẩy Long Ngự Thiên ra, nhưng lại bị Long Ngự Thiên trở tay giữ chặt, môi làm cách nào cũng thể tách ra được, Lạc Tuyết “Ưhm… Ưhm…” muốn hét lên, lại bị đầu lưỡi nóng bức của Long Ngự Thiên nhàng linh hoạt cạy hàm răng ra, thành thạo hôn người luống cuống trong ngực.

      Lạc Tuyết dùng sức rút tay đẩy Long Ngự Thiên cường hôn nàng ra, nhưng lúc này Long Ngự Thiên giống như biến thành người khác, đột nhiên sức lực rất lớn, khiến Lạc Tuyết làm cách nào cũng tránh được, nàng lại dám sử dụng nội công, dù sao vết thương người Long Ngự Thiên là , Lạc Tuyết chỉ đành phải tức giận nhìn chằm chằm Long Ngự Thiên, kiên quyết làm đáp lại.

      Cho dù là như vậy, Long Ngự Thiên vẫn say sưa dứt, tham lam chiếm lấy hương thơm bên trong miệng nàng, lúc bá đạo, lúc dịu dàng, lát kịch liệt, sau đó lại nhàng chậm chạp, đợi đến lúc hôn xong, Lạc Tuyết dùng nửa phần lực đạo, trong giây lát thoát được ra ngoài, Long Ngự Thiên cũng vì vậy mà hoa lệ ngã nhào thêm lần nữa!

      Lạc Tuyết dùng ống tay áo ra sức lai chùi đôi môi sưng đỏ, giận dữ hét: “Hoàng thượng, ngươi quá đáng! Vân mỗ cũng là nam tử, nếu như dục vọng của ngươi khó nhịn, trong hậu cung của ngươi còn rất nhiều nữ nhân đợi người ân sủng, làm sao ngươi có thể… Ngươi vô sỉ hạ lưu!”

      Long Ngự Thiên ngồi dưới đất, cố nén đau đớn phát ra từ ngực, cười tà mị : “Ngươi chính là nữ nhân đầu tiên dám mắng trầm vô sỉ hạ lưu!”

      Lạc Tuyết kinh ngạc, “Ngươi… Làm sao ngươi biết…”

      “Bởi vì vừa rồi trẫm xem qua rồi!” Long Ngự Thiên thẳng, rồi dùng ánh mắt liếc về phía bộ ngực Lạc Tuyết, Lạc Tuyết nhất thời hiểu ra, gương mặt trắng bệch đôi môi run rẩy : “Ngươi… dù sao cũng là vua của nước, lại có thể hèn hạ như vậy! Sớm biết như vậy, ta nên để cho ngươi bị độc chết, tránh cho ta hao tổn nhiều công lực như vậy!”

      Chương 82: Hoàng đế lưu manh.

      Long Ngự Thiên chau mày lại, : "Ngươi trẫm trúng độc? Trẫm ngủ mê mấy ngày rồi?"

      "Hai ngày rồi, nếu phải là sư công giúp ngươi kiểm tra vết thương, nếu phải là ta vận công giúp ngươi bức độc, lúc này ngươi còn có thể làm chuyện xấu được sao?" Lạc Tuyết tức giận đến xanh mét cả mặt mày, xoay mặt oán hận .

      "Ngươi cứu trẫm?" Long Ngự Thiên kích động .

      "Hừ! Chỉ bằng đám thái y ngu ngốc của hoàng thượng, hoàng thượng ngươi lúc này còn thế gian này nữa rồi!" Lạc Tuyết khinh miệt lên án.

      Long Ngự Thiên muốn đứng lên, lần này còn hơi sức nữa, Lạc Tuyết vẫn để ý tới, sợ tên nam tử vô lại này lại giở trò lừa bịp, khuôn mặt Long Ngự Thiên trắng bệch, : “Ngươi hãy yên tâm , lần này trẫm như vậy nữa! Trẫm là con trời, lời trẫm ra chính là thánh chỉ!”

      Lạc Tuyết nhướng mày, do dự chút, mới đưa tay đem Long Ngự Thiên đỡ dậy, ngồi ở giường.

      “Ngươi tên là gì? Tại sao phải nữ giả nam trang?” Long Ngự Thiên trầm giọng hỏi.

      “Hoàng thượng muốn biết?”

      Long Ngự Thiên gật đầu cái, Lạc Tuyết nhàn nhạt : “Lê Lạc Tuyết!”

      “Lê Lạc Tuyết? Ngươi là nữ nhi Lê Thị Lang, trắc phi của Trang Thân Vương?” Long Ngự Thiên kinh hãi, khỏi cất cao giọng .

      “Hoàng thượng!” Lạc Tuyết vội vàng làm động tác chớ lên tiếng, Long Ngự Thiên hiểu ý, tiếp đó giọng hỏi: “Trang Thân Vương biết ? trách được vẫn luôn ánh mắt của ngươi giống Lạc Tuyết, ra đúng là ngươi!”

      “Hoàng thượng vừa mới cợt nhã em dâu, có được tính là làm trái với luân thường đạo lý rồi ?” Lạc Tuyết vẫn quên kể khổ.

      “Ha ha” Long Ngự Thiên cười khẽ, nụ cười này khiến cho gương mặt trắng bệch của càng thêm tuấn, “Vậy ngươi cho trầm, ngươi trở về Trang vương phủ nữa ? Vẫn tiếp tục làm phi của Trang thân vương ư?”

      Trong lòng Lạc Tuyết thầm than, quả nhiên là Nhân Trung Chi Long, đủ cơ trí, cũng đủ khôn khéo, cam lòng nhếch lên môi, : “Dĩ nhiên là ! Nhưng Lạc Tuyết cũng coi như là con của hạ thần, hoàng thượng nên vì việc này mà hao tổn danh tiếng của vị vua!”

      “Ha ha” Long Ngự Thiên cười đến rất vui vẻ, sau khi cười xong nghiêm trang : “Trầm muốn nữ tử mà mình thích, có đúng chứ?”

      “Ngươi! Hoàng thương thân vua của nước, nên đùa như thế! Hoàng thượng tiếp tục nghỉ ngơi , Lạc Tuyết cáo từ!” Lạc Tuyết giận phất tay áo xoay người muốn .

      “Khụ khụ khụ, đau quá!” Long Ngự Thiên đè lên ngực, cắn răng , đồng thời liếc về phía Lạc Tuyết, Lạc Tuyết dừng lại, bất đắc dĩ xoay người lại nhìn , vết thương vừa bôi thuốc lại rỉ máu, vội chạy tới đỡ Long Ngự Thiên nằm xuống, cầm lấy lọ thuốc trị thương bên cạnh xử lý thêm lần nữa, vừa xử lý vết thương nhưng miệng cũng bắt đầu kể lể: “Hoàng thượng đau cũng đúng lúc ! Vừa rồi phải tốt sao?”

      “Vừa mới rỉ máu, trầm vẫn luôn đè nén, đó là do ngươi phát mà thôi.” Long Ngự Thiên tiếp.

      Lạc Tuyết theo bản năng tiếp tục, “Vậy lúc này hoàng thượng còn gọi ra tiếng làm gì, muốn ta phát sao?”

      “Khụ, ai bảo ngươi muốn bỏ lại mình trẫm ở đây? Ngộ nhỡ thích khách kia trở lại, cấm vệ quân cứu giá kịp làm sao!” Long Ngự Thiên có đủ lý do, đúng như dự đoán Lạc Tuyết cắn răng thêm bất cứ câu nào nữa, đem vết thương xử lý cẩn thận, sau đó ngồi ở bên giả bộ ngủ.

      Long Ngự Thiên ngủ được, nhìn thấy Lạc Tuyết để ý đến mình, thở dài tiếng, “Lạc Tuyết, nếu như ngươi mệt nhọc, lên giường nằm nghỉ lát ! Bên kia trẫm có chăn, đắp lên, đừng để bị lạnh.”

      xong, đợi lát, thấy Lạc Tuyết vẫn có động tĩnh, thỉnh tướng (mời, xin, nhàng ) bằng khích tướng, vì vậy Long Ngự Thiên liền tiếp, “Ngươi hãy yên tâm , trẫm làm như vậy đối với ngươi nữa, ha ha, với thương thế bây giờ của trẫm, cho dù có tâm, cũng vô lực mà thôi! Huống chi bản thân ngươi có vỗ công cao siêu như vậy, chẳng lẽ còn sợ trẫm làm chuyện xấu sao?”

      Lời này quả nhiên có tác dụng, Lạc Tuyết trở mình đứng dậy, về phía giường lớn nằm xuống, kéo tấm chăn có thêu hình rồng lên đắp người, sau đó yên tâm thoải mái ngủ. Trước lúc ngủ vẫn quên lầm bầm câu: “Đồ hoàng thượng dùng quả nhiên là khác biệt, cảm giác mềm nhũn…”

      Long Ngự Thiên bật cười ra tiếng, Lạc Tuyết tự nhiên như vậy, lại cảm thấy rất đáng !

      Còn lại mình Long Ngự Thiên bắt đầu suy nghĩ nên xử lý như thế nào với việc ám sát này đây, ràng đây là hành động có mưu từ trước, muốn hành thích vua khắp trong thiên hạ trừ Thượng Quan Lôi ra còn người khác, Thượng Quan Lôi, Trẫ chết nhất định phải đem ngươi chặt thành trăm mảnh!

      Hai mắt Long Ngự Thiên nổi lên tầng tầng ý lạnh, nhưng trong lúc vô tình nhìn về người nằm bên, con người lại nhất thời dịu dàng xuống, Lạc Tuyết ngươi muốn trở lại bên cạnh hoàng đệm như vậy trẫm muốn có được ngươi, muốn ngươi làm hoàng hậu của trẫm, có ngươi ở bên cạnh, trẫm rất vui vẻ!

      Nhớ tới nụ hôn vừa rồi, khóe miệng Long Ngự Thiên khỏi cong lên, “Lạc Tuyết, ngươi luôn mang lại cho trầm hết vui mừng này đến vui mừng khác, ra lần trước trẫm ghen tỵ Phong Liệt Diễm, chính bởi vì trong lòng trẫm có ngươi, lúc ấy là do ta hiểu mà thôi, tại biết, ta để ngươi rời khỏi ta nữa!

      Last edited by a moderator: 22/5/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Cùng lúc đó, khi Ngọc Trần Tử chạy về "Hồi hồn cốc", thấy cảnh tượng: thiết huyết sát thủ của Thượng Quan Lôi vì vào được trong cốc, bắt đầu dùng hỏa công, từng mũi tên được đốt lửa bắn về phía trong cốc, bây giờ trong cốc khói dày đặc cuồn cuộn bay lên, ánh lửa ngút trời!

      Phong Liệt Diễm xuất cốc, tay cầm trường kiếm người chém giết với khoảng trăm cao thủ, may là võ công của Phong Liệt Diễm tệ, nhưng mà đối phương lại người đông thế mạnh, tạo thành xu thế vây kín, chiêu thức càng lúc càng hung ác, Phong Liệt Diễm rất bình tĩnh, sử dụng kiếm pháp của Phong gia thành thạo đối chọi đối phương ở trong vòng vây, mặc dù thể đánh lại địch, nhưng cũng có thể cuốn lấy chừng trăm người!

      Ngọc Trần Tử giận dữ, "Hồi hồn cốc" do tay tạo thành lại bị đám cẩu vật như đám người này đạp hư, cho nên đừng trách ra tay ác độc! Ngọc Trần Tử hét lên tiếng: "Liệt Diễm! Đến đây!"

      Phong Liệt Diễm nghe vậy, vội chạy tới bên cạnh Ngọc Trần Tử, Ngọc Trần Tử lấy sáo ngọc ra, thổi lên khúc "Đau lòng", tiết tấu càng lúc càng nhanh, đàn ong dưới dẫn dắt của Ong chúa lần nữa bay lượn xung quanh, giống như vũ khí sắc bén bay về phía đám thiết huyết sát thủ kia, lập tức từng tiếng kêu "A ——" thảm thiết vang lên, đám sát thủ ào ào bỏ binh khí lại, ôm đầu lăn lộn ngay tại chỗ, kịch độc của đàn ong xâm nhập vào máu của đám người kia, toàn thân đau đớn, sớm còn khí thế như lúc đầu!

      Phong Liệt Diễm kinh ngạc, hưng phấn sùng bái nhìn Ngọc Trần Tử tập trung tinh thần thổi sáo, trong lòng suy nghĩ, biết Lạc Tuyết có kỹ năng này ?

      Cho đến khi khoảng chừng trăm người ngã xuống, Ngọc Trần Tử đổi lại "Ly tâm khúc" , cho đàn ong rút lui.

      Mà Long Ngạo Thiên cũng dẫn người chạy tới, nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng rất khiếp sợ, càng bội phục Ngọc Trần Tử, "Tiền bối đúng là kỳ nhân!"

      "Ha ha ha! Lão phu rất lâu rồi được sảng khoái như vậy!" Ngọc Trần Tử vuốt râu cười lớn, "Trang vương gia, phần còn lại giao cho ngươi!"

      "Được!" Long Ngạo Thiên đồng ý, vung tay lên, 1000 tinh binh của Kiêu Kỵ Doanh dọn dẹp tàn cuộc.

      "Liệt Diễm, ngươi nên xuất cốc, bọn họ nhiều người như vậy, hơn nữa có chuẩn bị rồi mới đến, ngươi ngăn cản được bao lâu, phía sau cốc có lá chắn thiên nhiên, lại có hồ nước, cho dù đốt lửa cũng tới được, tại sao ngươi lại ra ngoài? Cũng may sư công chạy về kịp, nếu hậu quả khó mà lường được!" Ngọc Trần Tử nhớ đến nguy hiểm vừa rồi, giận tái mặt, .

      "Sư công, xin lỗi, ta sợ bọn chúng thiêu rụi cốc, sau đó vào, phá hủy mật thất, ở trong đó có cha của Lạc nhi cũng là đồ đệ mà sư công quý nhất!" Phong Liệt Diễm giải thích.

      Ngọc Trần Tử than tiếng, sau đó gì nữa, yên lặng nhìn “Hồi hồn cốc” dần dần yên ổn lại.

      " ra Lạc nhi có thân thế phức tạp như vậy! Có điều vợ chồng Lê thị lang đối xử với Lạc Tuyết lại giống như con ruột!" Long Ngạo Thiên hiểu sau thở dài .

      "Chuyện đáng tiếc nhất là, chúng ta ai biết mẹ ruột của Lạc nhi là ai!" Ngọc Trần Tử lắc đầu mà thở dài , "Mặc dù Thiên Ca mẹ ruột của Lạc nhi chết, nhưng ngay đến cái tên cũng lưu lại, Lạc nhi đối với chuyện này vẫn luôn canh cánh trong lòng!"

      Mấy người đều trầm mặc, giờ phút này trong lòng đều hướng đến người. . . . . .

      Đêm dài đằng đẵng, chậm nhưng cũng rất nhanh, chỉ cái chớp mắt trời sắp sáng.

      Lạc Tuyết ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, chỉ thấy khuôn mặt mang theo nghiên cứu phóng đại trước mặt mình, Lạc Tuyết "A ——" tiếng, thân thể lùi vào bên trong, trong miệng sợ hãi kêu : "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Hoàng thượng ngươi làm gì đấy?"

      Long Ngự Thiên nhún nhún vai, "Trẫm đợi nàng dậy cùng nhau dùng đồ ăn sáng!"

      "Đồ ăn sáng? Oh. . . . . ." Lạc Tuyết vỗ vỗ ngực kinh sợ, bò người lên, "Ngươi vừa , ta cảm thấy đúng là đói bụng quá!"

      Nhảy xuống giường, hai cung nữ vào hầu hạ Lạc Tuyết rửa mặt, Lạc Tuyết vui vẻ tiếp nhận, người được Long Ngự Thiên gọi vào, chắc có lẽ tin được, chuẩn bị xong xuôi, Long Ngự Thiên tự xuống giường, ngồi trước bàn cơm đợi nàng.

      Lạc Tuyết có chút chắc lưỡi, "Hoàng thượng, Lạc Tuyết hình như thích hợp cùng hoàng thượng ngồi cùng bàn dùng bữa đâu? Hơn nữa người hoàng thượng có vết thương, vẫn nên dựa vào giường để cho cung nữ hầu hạ tốt hơn."

      "Có gì thích hợp chứ? Trẫm được là được! Nếu , nàng tới bón cho trẫm cho ăn cơm?" Long Ngự Thiên hài hước nhướng mày, nụ cười tràn trong đáy mắt.

      "Nghĩ hay lắm!" Lạc Tuyết mạnh mẽ lên, vừa nghiêng đầu, ngồi ở vị trí cách Long Ngự Thiên xa nhất, nhìn bàn có rất nhiều món ăn phong phú, nàng hề khách khí cầm lên đũa lên bắt đầu ăn, cung nữ thái giám chép miệng, trừng mắt lớn nhìn chằm chằm Lạc Tuyết với ánh mắt thể nào tin được.

      Long Ngự Thiên lại mang theo nụ cười cưng chiều, vẫn như thường lệ để cho cung nữ đến hầu hạ dùng bữa.

      Lạc Tuyết nhìn Long Ngự Thiên, mà chỉ lo gắp từng miếng từng miếng thức ăn vào trong miệng, nhớ năm đó, nàng cũng là đại tiểu thư con nhà quan, trắc phi của Vương Gia, chuyện hành động dĩ nhiên là ưu nhã kín đáo, kể từ khi vào "Hồi hồn cốc", sau đó lại lại giang hồ, nên tất cả mọi thứ đều dần dần thay đổi, cho nên, tại Lạc Tuyết đối mặt Long Ngự Thiên, hoàn toàn có ý làm bộ, tùy tiện hành động, lời cử chỉ mang theo mùi vị giang hồ.

      Long Ngự Thiên cũng hề tức giận, Lạc Tuyết như vậy mới thích, nếu cứ quy củ như bình hoa, còn chút hương vị nào nữa!

      Cho nên, chỉ ăn chút, thời gian còn lại tất cả đều thưởng thức mỹ nhân ăn cơm.

      Lạc Tuyết thỏa mãn nhận lấy khăn mà cung nữ đưa tới, lau chùi đôi môi, liếc nhìn Long Ngự Thiên chút, lúc này mới phát ra, ánh mắt Long Ngự Thiên nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào mình, Lạc Tuyết chau mày lại, : "Hoàng thượng, nếu quá buồn cười cứ ra nên ủy khuất bản thân như vậy, Lạc Tuyết còn là tiểu thư khuê các nữa rồi !"

      "Ha ha, trẫm thích nàng như vậy!" Long Ngự Thiên khẽ cười lên, nụ cười này, làm động tới vết thương, đau đớn lên mặt, Lạc Tuyết vội chạy tới, đỡ Long Ngự Thiên nằm lên giường, kiểm tra vết thương, nhìn tình hình khôi phục cũng tệ lắm, Lạc Tuyết đổi thuốc, : "Hoàng thượng thể quá kích động, nếu gây ảnh hưởng đến vết thương!"
      Last edited by a moderator: 10/6/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      "Trẫm tại sao lại kích động được chứ? Lạc Tuyết, trẫm lòng cảm kích nàng, cám ơn ngươi cứu trẫm mạng! Nàng biết sau khi trẫm tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy là nàng, trong lòng trẫm kích động đến cỡ nào ? Rồi đến khi phát nàng là nữ nhân, loại vui mừng tình đó dùng bất cứ ngôn ngữ nào có thể biểu đạt được, Lạc Tuyết, trẫm muốn nàng biết tâm tư của trẫm!" Long Ngự Thiên nắm tay Lạc Tuyết, chậm rãi .

      "Tâm tư?" Tim Lạc Tuyết đập mạnh và loạn nhịp, vội rút tay của mình về, xoay người, : "Hoàng thượng có phải hiểu lầm rồi ? Lạc Tuyết đối với hoàng thượng có bất kỳ ý định gì, hậu cung hoàng thượng ba nghìn mỹ nữ, thiếu nữ nhân cụt tay như Lạc Tuyết!"

      Long Ngự Thiên thần sắc ảm đạm, cứng ngắc lúc lâu, mới : "Lạc Tuyết, trẫm ở trong lòng nàng và muôn dân trăm họ trẫm là hoàng thượng cao cao tại thượng, nhiều năm như vậy, trẫm dần dần hình thành thói quen làm Đế Vương và chấp nhận tĩnh mịch, hậu cung nữ nhân rất nhiều, có nữ nhân do các đại thần vì lấy lòng trẫm đưa tới, cũng có nữ nhân tuyển tú vào cung, còn có những nữ nhân vì củng cố giang sơn xã tắc mà ta thể cưới. Bọn họ nịnh nọt với trẫm, theo như nhu cầu, sống cuộc sống Đế Vương mà nam tử trong thiên hạ đều hâm mộ, nhưng trẫm, rất chán ghét!"

      "Lạc Tuyết, trẫm vẫn muốn theo đuổi tình nhất sinh nhất thế nhất song nhân, cùng người thương trải qua cuộc sống bình thường, ghen ghét đố kị, mưu, đến khi đầu tóc bạc trắng, còn có thể nắm tay mỉm cười với nhau. Nữ nhân trong hậu cung trẫm đều bất cứ ai, cho đến gặp được nàng, từ lúc đầu trẫm do đối với nàng chỉ có tò mò sau đó chuyển thành thích, rồi đến , Lạc Tuyết, trẫm hi vọng nàng cần ngay lập tức cự tuyệt trẫm, đồng ý với trẫm, suy nghĩ chút, được ?"

      Đôi mắt khát vọng của Long Ngự Thiên như thiêu như đốt nhìn thẳng vào Lạc Tuyết, tay chống đầu giường, cố gắng ngồi dậy cung nữ bên cuống quít dìu Long Ngự Thiên lên, xuống giường, khó khăn về phía cửa sổ nơi Lạc Tuyết đứng, Lạc Tuyết hoang mang đắm chìm trong suy nghĩ biết làm sao, mặc cho Long Ngự Thiên ở sau lưng nhàng ôm nàng vào trong ngực!

      Bàn tay Long Ngự Thiên vòng chắc chiếc eo nhắn của Lạc Tuyết, vùi đầu ở giữa cổ gáy mang theo mùi hương thoang thoảng của nàng, dịu dàng thầm, "Lạc Tuyết, trẫm động tâm với nàng, chưa bao giờ nghĩ nó sâu đậm đến mức độ này, trẫm cũng biết những năm gần đây tình của hoàng đệ đối với nàng chưa từng thay đổi, cho nên, trẫm rất khổ sở, quân tử đoạt người trong lòng của người khác, huống chi còn là huynh đệ thân thiết của trẫm! Nhưng muốn trẫm thả nàng, trẫm càng thể buông tay được, Lạc Tuyết, trẫm chỉ muốn hỏi nàng, nàng, có thích trẫm chút nào ?"

      Lạc Tuyết nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra, vẫn lạnh nhạt như cũ hề có gợn sóng, "Hoàng thượng, cả đời này, Long Ngạo Thiên từng phụ tình Lạc Tuyết, hôm nay, Lạc Tuyết cũng phụ tình cảm của những người khác. Trong lòng Lạc Tuyết đối với hoàng thượng chỉ có kính trọng, có bất cứ tình nam nữ nào, hoàng thượng, thả Lạc Tuyết !"

      ", trẫm muốn nàng kính trọng trẫm, trẫm muốn trong lòng nàng tồn tại trẫm!" Long Ngự Thiên xoay người Lạc Tuyết lại, chống lại ánh mắt đạm mạc của Lạc Tuyết, khổ sở : "Nàng thích Phong Liệt Diễm có phải ? có thể cho nàng tự do, trẫm cũng có thể!"

      "Lạc Tuyết, mạng của trẫm là do nàng cứu, lòng trẫm cũng giao cho nàng, trẫm muốn nàng làm hoàng hậu Đại Kim, nàng có bằng lòng ? Nếu như nàng muốn vào cung, trẫm nguyện ý buông tha thiên hạ cùng nàng lưu lạc chân trời!"

      "! Hoàng thượng! người của ngươi gánh vác cuộc sống của dân chúng trong thiên hạ, ngươi phải làm hoàng đế tốt, ngươi thể vì Lạc Tuyết, mà lưu lại tiếng xấu thiên cổ!" Lạc Tuyết rơi nước mắt, gần như điên cuồng mà gào thét lên.

      "Lạc Tuyết, vậy nàng gả cho ta, có được ?" Long Ngự Thiên gần như mang theo cầu xin, nhìn Lạc Tuyết giọng .

      Bên ngoài cánh cửa đỏ thẫm thân thể Long Ngạo Thiên đứng vững ngã mặt đất, đại nội hộ vệ đứng gần đó vội vàng bước lên đỡ, bị Long Ngạo Thiên phất tay đẩy ra, "Cút! Tất cả đều cút ngay cho Bổn vương!"

      nghe được cái gì đây? Hoàng huynh cũng Lạc Tuyết rồi sao? Lạc Tuyết, chúng ta có cách nào quay đầu lại được sao?

      Long Ngạo Thiên hét lên, kinh động đến Lạc Tuyết, cũng kinh động đến Long Ngự Thiên, Lạc Tuyết lau khô nước mắt mặt ra ngoài cửa, Long Ngạo Thiên ngồi dưới đất giống như sư tử bị thương, có ngạo khí, chỉ còn lại tuyệt vọng.

      Thấy Lạc Tuyết ra ngoài, Long Ngạo Thiên chỉ nhìn chằm chằm áh mắt trống rỗng tập trung lên nữ nhân mà mình thương, câu.

      "Vương Gia, ta đỡ ngươi đứng lên! đất hàn khí nặng, coi chừng bị lạnh!" Lạc Tuyết trong bụng đành lòng, tới trước mặt, tay đỡ cánh tay Long Ngạo Thiên lên, Long Ngạo Thiên chua xót đứng dậy, "Lạc nhi, nàng thương xót cho ta sao?"

      " có, ngày vợ chồng trăm năm ân ái, cho dù chúng ta còn là vợ chồng, cũng coi như là bằng hữu." Lạc Tuyết dám nhìn tới mặt của Long Ngạo Thiên, nàng sợ mình bị đôi mắt bi thương của làm mềm lòng.

      "Hoàng đệ!" thanh Long Ngự Thiên vang lên, Long Ngạo Thiên mang theo ý lạnh nhìn về phía hoàng huynh của , "Hoàng thượng!"

      "Vào !" Long Ngự vào trong phòng, Long Ngạo Thiên dừng chút, cũng sải bước đuổi theo, Lạc Tuyết cũng vào theo.

      "Thích khách bắt được rồi ư?" Long Ngự Thiên ngồi ở ghế , trầm giọng hỏi.

      "Bẩm hoàng thượng, vẫn chưa, lúc Thần Đệ chạy đến, thích khách kia đào thoát! Theo Lạc nhi và sư công của nàng là Ngọc Trần Tử tiền bối kiểm tra vết thương , đây là do Tây Vực đầu đà gây nên. Xem ra móng vuốt Thượng Quan Lôi duỗi đến tận bọn hắc đạo lâu năm rồi! Chúng ta thể đợi đến thời cơ nữa, đến thời điểm nên phản kích rồi !" Long Ngạo Thiên trả lời.

      đến chính , ba người tạm thời buông xuống tư tình nhi nữ, nghiêm túc suy nghĩ.

      "Hoàng thượng, thái tử Nam Chiếu đồng ý giúp chúng ta diệt trừ thế lực Thượng Quan Lôi, tại điều chúng ta phải làm, nhanh chóng bố trí nhân mã." Lạc Tuyết .

      "Thái tử Nam Chiếu?" Long Ngự Thiên kinh ngạc, Lạc Tuyết liền đơn giản giải thích chút, thấy Long Ngạo Thiên cũng gật đầu, liền tin.

      Lạc Tuyết lui ra ngoài, Long Ngự Thiên triệu kiến trọng thần tâm phúc, ở trong Noãn các bàn bạc suốt buổi sáng, cho đến khi thân thể Long Ngự Thiên chịu đựng nổi, mới tạm thời dừng lại.

      Sóng gió bắt đầu nổi lên! Lạc Tuyết thở dài, như vậy nàng cũng nên chấm dứt đoạn ân oán cũ rồi !

      Cũng trong lúc đó, phủ Bình Nam Đại tướng quân cũng có gợn sóng lớn.

      "Cha, cứ tiếp tục để Điệp nhi sống ở trong Trang vương phủ, có thể nào trở thành con cờ của Long Ngạo Thiên dùng để uy hiếp chúng ta ?" Thượng Quan Mạc lo lắng hỏi.

      "Giữa bọn họ còn có nữ nhi, Điệp nhi trở về, Khuynh Nhã biết làm thế nào? Điệp nhi nhất định lại được đứa bé." Thượng Quan Lôi chau mày lại mang theo giận dữ.

      "Cha, muốn làm đại , thể dài dòng dây dưa, đứa bé kia họ Long, phải họ Thượng Quan, liên quan đến chúng ta! Long Ngạo Thiên nhất định để Điệp nhi trở về phủ tướng quân, tối nay ta dẫn người đánh bất ngờ, mạnh mẽ ép Điệp nhi trở về, như thế nào?" Ánh mắt Thượng Quan Mạc thoáng qua ý lạnh.
      Last edited by a moderator: 10/6/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 83: Đêm, quá dài

      Tháng mười hai tuyết vẫn bay đầy trời.

      Thỉnh thoảng có vài bông tuyết trắng noãn như gấm, xuyên thấu qua cổ áo rơi vào trong cổ, lạnh lẽo run rẩy truyền khắp toàn thân, khiến toàn thân ớn lạnh .

      Nhớ đến lúc nàng mới bước ra khỏi hoàng cung, Long Ngạo Thiên , "Lạc nhi, sinh nhật vui vẻ!"

      "Hôm nay, là mùng bốn tháng mười hai rồi sao?" Tim của Lạc Tuyết đập mạnh và loạn nhịp, phát ra thanh lạnh lẽo.

      "Ừ. Lạc nhi, ta vẫn nhớ sinh nhật của nàng."

      "Ta rất nhiều năm nhớ đến ngày này rồi, bởi vì, ngày đó chính là ngày cơn ác mộng của ta bắt đầu! Vương Gia, ngươi phải biết tối nay, ta muốn làm cái gì!" Lạc Tuyết quay đầu lại, đạp tầng lớp dày kia ra ngoài. Chỉ để lại ít chuỗi dấu chân bi thương, chạy dài ở trong lòng Long Ngạo Thiên. . . . . .

      Tất cả mọi chuyện đều kết thúc? Kết thúc tất cả hận thế gian, Lạc Tuyết, đây chính là công đạo mà nàng muốn đòi lại. . . . . .

      Lạc Tuyết Lê phủ, nàng biết "Hồi hồn cốc" tạm thời dẹp yên, nàng liền nghĩ đến người thân của mình ở Lê gia.

      Cả Lê phủ bị tinh binh vây quanh tới mức nước chảy lọt, trong tối còn có rất nhiều Đại Nội Cao Thủ nấp. danh nghĩa, Lê Thị Lang là kẻ khả nghi tư thông với địch, hoàng thượng đại ân, trước giam lỏng ở trong phủ, chờ đợi thánh chỉ hoàng thượng, được tam bộ hội thẩm.

      Lạc Tuyết thầm than, thủ đoạn của hoàng thượng đúng là cao minh, nhìn kim bài có khắc chữ “Ngự” trong tay, Lạc Tuyết quang minh chính đại đến gần, thuận lợi tiến vào trong phủ.

      "Cha, mẹ, Minh Hiên!" Lạc Tuyết nhìn thấy người nhà, tâm tình ngay lập tức khá hơn.

      "Lạc nhi! Lạc nhi trở lại!"

      "Tỷ tỷ!"

      Lạc Tuyết chạy nhanh về phía ba người kích động trong đại sảnh, "Mẹ, là ta, thân thể người có khỏe ?"

      "Tốt", mẹ tại rất tốt, ngược lại Lạc nhi con gầy xuống rồi!" Triển Nguyệt Dung xong sờ sờ gò má của Lạc Tuyết, hốc mắt liền đỏ.

      "Ha ha, mẹ, Lạc nhi trở về nên vui mới phải!" Lạc Tuyết ôm Triển Nguyệt Dung, cười nhìn về phía Lê Sinh Niên, "Cha, mấy tháng này người như thế nào? Thượng Quan Lôi có làm khó người ? Còn có Minh Hiên như thế nào?"

      "Lạc nhi, đừng nóng vội, uống trà trước rồi chúng ta từ từ ." Lê Sinh Niên tự tay rót ly trà, đưa cho Lạc Tuyết.

      Lạc Tuyết gật đầu ngồi xuống, Lê Sinh Niên mới : "Lạc Nhi, con từ cửa chính tiến vào sao? Bọn họ làm sao có thể cho con vào?"

      "Dạ, phụ thân nhìn cái này !" Lạc Tuyết lấy kim bài Long Ngự Thiên đưa cho nàng đặt vào trong tay Lê Sinh Niên, Lê Sinh Niên tất nhiên là hốt hoàng , "Hoàng thượng?"

      "Đúng vậy, phụ thân, hoàng thượng phái người vây quanh nhà chúng ta mấy ngày rồi?" Lạc Tuyết hỏi.

      "Cũng hơn mười ngày rồi !" Lê Sinh Niên than thở, "Hoàng thượng cha khả nghi thông đồng với địch bán nước. Cố ý đem cả nhà giam lỏng trong phủ, chờ đợi hoàng thượng hạ chỉ hội thẩm!"

      Lạc Tuyết cười : "Cha, mẹ các ngươi đừng nóng vội, đây là hoàng thượng muốn bảo vệ các ngươi, thân phận của ta bọn họ biết, chỉ sợ kẻ địch đến hại cả nhà, cho nên mới ra hạ sách này! Coi như là khổ nhục kế !"

      "Hả? là như vậy? Vậy tốt quá! Lạc nhi, phụ thân bây giờ đối với cục thế bên ngoài ràng lắm, có phải bắt đầu dậy sóng rồi ?" Lê Sinh Niên giọng hỏi.

      "Dạ. Thay đổi theo từng ngày! Lần này Thượng Quan gia bị nhổ tận gốc, đến lúc đó cha mẹ được tự do ra vào rồi !" Lạc Tuyết hưng phấn . Nàng nhận được mật thư của Yến Băng Hàn, tất cả thuận lợi, tại chỉ chờ Long Ngạo Thiên và hoàng thượng an bài toàn cục!

      Lê Sinh Niên vừa nghe thấy vậy vui mừng nhướng mày, "Lạc nhi, tại trong nước có ba phần tư quân đội nghe theo lệnh của Thượng Quan Lôi, nhưng tay hoàng thượng còn có năm đất phong Hầu Gia trung thành với hoàng thượng, tay bọn có riêng mười vạn binh lực, tổng lại có 50 vạn binh lực xả thân vì triều đình, lúc phụ thần còn chưa Từ Quan, hoàng thượng từng thầm triệu kiến phụ thân, ở Đại Lương Trang Thân Vương bí mật huấn luyện nhóm quân đội khoảng ba trăm ngàn người, vậy tất cả có 80 vạn rồi, nhưng chín cánh cửa ở Kinh Thành tất cả đều bị Thượng Quan Lôi nắm giữ trong tay, hoàng thượng chỉ có 3000 Ngự Lâm quân có thể điều động, còn lại cũng chỉ còn vạn tinh binh Kiêu Kỵ Doanh nữa!"

      " khi Thượng Quan Lôi phát động làm phản, đánh vào hoàng cung, chỉ sợ là nước ở xa giải được cái khát ở gần, chờ 80 vạn đại quân chạy tới, sợ rằng hoàng thượng trở thành con tin tay Thượng Quan lôi rồi" Lê Sinh Niên nghĩ đến chỗ này lại khỏi lo lắng.

      Lê Sinh Niên , làm Lạc Tuyết rơi vào trầm tư.

      "Cha, tỷ tỷ, nghe trọng binh của Thượng Quan Lôi được phân bố khắp các tỉnh gần Nam Chiếu quốc, tính toán ra, quân đội của bọn cũng thể lập tức đến Kinh Thành! Hơn nữa còn phải phòng ngừa năm Hầu Gia tiến công phía sau lưng, như vậy, hoàng thượng vẫn có ít phần thắng!" Minh Hiên chen vào vì hai người giảm bớt lo lắng.

      Lạc Tuyết nghe , đột nhiên nhớ lại Phong Liệt Diễm từng , cha Trương Thanh chính là Vân Quý Tổng đốc hai tỉnh, tay cầm trọng binh, muốn khuyên nhủ bọn họ, có thể khiến cho bọn phản chiến, từ đó kiềm chế được thế lực của Quý Vân tay Thượng Quan Lôi.

      Lạc Tuyết có chủ ý, nhanh chóng đứng lên, "Cha, ta từng cứu con trai của Vân Quý Tổng đốc, tại ta viết lá thư cho , muốn khuyên nhủ phụ thân mình trung thành với hoàng thượng, khi Thượng Quan Lôi làm phẩn, muốn lập tức phái binh đến tiêu diệt!"

      "Tốt nhất hãy hoàng thượng hạ thánh chỉ mật cho Trương tổng đốc, quản dưới trướng của !" Lê Sinh Niên bổ sung.

      "Phụ thân cao minh! Lạc nhi phải vào cung chuyến!" Lạc Tuyết đứng dậy, "Minh Hiên đệ chăm sóc cha mẹ tốt!"

      "Dạ, tỷ tỷ mọi cẩn thận!" Minh Hiên gật đầu.

      Lạc Tuyết rất nhanh ra khỏi Lê phủ về phía hoàng cung. Thượng thám tử của Thượng Quan Lôi đương nhiên biết hành tung của Lạc Tuyết, theo nàng tới cửa cung, Lạc Tuyết sớm phát giác, đột nhiên gia tăng tốc độ, thân ở sau tường cung, đợi đến lúc thám tử kia kinh ngạc đến ngây người, lại nhanh chóng ra tay, chiêu mất mạng!

      Cười lạnh tiếng, Lạc Tuyết đến Hàm Nguyên điện của Long Ngự Thiên.

      Đơn giản bẩm mọi chuyện cho Long Ngự Thiên, ba người họ cảm giác phương pháp này có thể được, Long Ngự Thiên lập tức viết xuống mật chỉ, kể cả Lạc Tuyết thư do Lạc Tuyết viết tay, giao cho người tâm phúc phi ngựa ngày đêm ra khỏi thành Uyển An!

      " được, ta phải viết phong thơ cho Lăng đại ca, muốn chặt chẽ giám thị mọi động tĩnh của Trương Thanh." Lạc Tuyết vừa vừa viết phong thơ cho Lăng Quân Diệp
      Last edited by a moderator: 16/6/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 83: Đêm, Quá Dài



      Tháng mười hai tuyết vẫn bay đầy trời.


      Thỉnh thoảng có vài bông tuyết trắng noãn như gấm, xuyên thấu qua cổ áo rơi vào trong cổ, lạnh lẽo run rẩy truyền khắp toàn thân, khiến toàn thân ớn lạnh .


      Nhớ đến lúc nàng mới bước ra khỏi hoàng cung, Long Ngạo Thiên , "Lạc nhi, sinh nhật vui vẻ!"


      "Hôm nay, là mùng bốn tháng mười hai rồi sao?" Tim của Lạc Tuyết đập mạnh và loạn nhịp, phát ra thanh lạnh lẽo.


      "Ừ. Lạc nhi, ta vẫn nhớ sinh nhật của nàng."


      "Ta rất nhiều năm nhớ đến ngày này rồi, bởi vì, ngày đó chính là ngày cơn ác mộng của ta bắt đầu! Vương Gia, ngươi phải biết tối nay, ta muốn làm cái gì!" Lạc Tuyết quay đầu lại, đạp tầng lớp dày kia ra ngoài. Chỉ để lại ít chuỗi dấu chân bi thương, chạy dài ở trong lòng Long Ngạo Thiên. . . . . .


      Tất cả mọi chuyện đều kết thúc? Kết thúc tất cả hận thế gian, Lạc Tuyết, đây chính là công đạo mà nàng muốn đòi lại. . . . . .


      Lạc Tuyết Lê phủ, nàng biết "Hồi hồn cốc" tạm thời dẹp yên, nàng liền nghĩ đến người thân của mình ở Lê gia.


      Cả Lê phủ bị tinh binh vây quanh tới mức nước chảy lọt, trong tối còn có rất nhiều Đại Nội Cao Thủ nấp. danh nghĩa, Lê Thị Lang là kẻ khả nghi tư thông với địch, hoàng thượng đại ân, trước giam lỏng ở trong phủ, chờ đợi thánh chỉ hoàng thượng, được tam bộ hội thẩm.


      Lạc Tuyết thầm than, thủ đoạn của hoàng thượng đúng là inh, nhìn kim bài có khắc chữ “Ngự” trong tay, Lạc Tuyết quang minh chính đại đến gần, thuận lợi tiến vào trong phủ.


      "Cha, mẹ, Minh Hiên!" Lạc Tuyết nhìn thấy người nhà, tâm tình ngay lập tức khá hơn.


      "Lạc nhi! Lạc nhi trở lại!"


      "Tỷ tỷ!"


      Lạc Tuyết chạy nhanh về phía ba người kích động trong đại sảnh, "Mẹ, là ta, thân thể người có khỏe ?"


      "Tốt", mẹ tại rất tốt, ngược lại Lạc nhi con gầy xuống rồi!" Triển Nguyệt Dung xong sờ sờ gò má của Lạc Tuyết, hốc mắt liền đỏ.


      "Ha ha, mẹ, Lạc nhi trở về nên vui mới phải!" Lạc Tuyết ôm Triển Nguyệt Dung, cười nhìn về phía Lê Sinh Niên, "Cha, mấy tháng này người như thế nào? Thượng Quan Lôi có làm khó người ? Còn có Minh Hiên như thế nào?"


      "Lạc nhi, đừng nóng vội, uống trà trước rồi chúng ta từ từ ." Lê Sinh Niên tự tay rót ly trà, đưa cho Lạc Tuyết.


      Lạc Tuyết gật đầu ngồi xuống, Lê Sinh Niên mới : "Lạc Nhi, con từ cửa chính tiến vào sao? Bọn họ làm sao có thể cho con vào?"


      "Dạ, phụ thân nhìn cái này !" Lạc Tuyết lấy kim bài Long Ngự Thiên đưa cho nàng đặt vào trong tay Lê Sinh Niên, Lê Sinh Niên tất nhiên là hốt hoàng , "Hoàng thượng?"


      "Đúng vậy, phụ thân, hoàng thượng phái người vây quanh nhà chúng ta mấy ngày rồi?" Lạc Tuyết hỏi.


      "Cũng hơn mười ngày rồi !" Lê Sinh Niên than thở, "Hoàng thượng cha khả nghi thông đồng với địch bán nước. Cố ý đem cả nhà giam lỏng trong phủ, chờ đợi hoàng thượng hạ chỉ hội thẩm!"


      Lạc Tuyết cười : "Cha, mẹ các ngươi đừng nóng vội, đây là hoàng thượng muốn bảo vệ các ngươi, thân phận của ta bọn họ biết, chỉ sợ kẻ địch đến hại cả nhà, cho nên mới ra hạ sách này! Coi như là khổ nhục kế !"


      "Hả? là như vậy? Vậy tốt quá! Lạc nhi, phụ thân bây giờ đối với cục thế bên ngoài ràng lắm, có phải bắt đầu dậy sóng rồi ?" Lê Sinh Niên giọng hỏi.


      "Dạ. Thay đổi theo từng ngày! Lần này Thượng Quan gia bị nhổ tận gốc, đến lúc đó cha mẹ được tự do ra vào rồi !" Lạc Tuyết hưng phấn . Nàng nhận được mật thư của Yến Băng Hàn, tất cả thuận lợi, tại chỉ chờ Long Ngạo Thiên và hoàng thượng an bài toàn cục!


      Lê Sinh Niên vừa nghe thấy vậy vui mừng nhướng mày, "Lạc nhi, tại trong nước có ba phần tư quân đội nghe theo lệnh của Thượng Quan Lôi, nhưng tay hoàng thượng còn có năm đất phong Hầu Gia trung thành với hoàng thượng, tay bọn có riêng mười vạn binh lực, tổng lại có 50 vạn binh lực xả thân vì triều đình, lúc phụ thần còn chưa Từ Quan, hoàng thượng từng thầm triệu kiến phụ thân, ở Đại Lương Trang Thân Vương bí mật huấn luyện nhóm quân đội khoảng ba trăm ngàn người, vậy tất cả có 80 vạn rồi, nhưng chín cánh cửa ở Kinh Thành tất cả đều bị Thượng Quan Lôi nắm giữ trong tay, hoàng thượng chỉ có 3000 Ngự Lâm quân có thể điều động, còn lại cũng chỉ còn vạn tinh binh Kiêu Kỵ Doanh nữa!"


      " khi Thượng Quan Lôi phát động làm phản, đánh vào hoàng cung, chỉ sợ là nước ở xa giải được cái khát ở gần, chờ 80 vạn đại quân chạy tới, sợ rằng hoàng thượng trở thành con tin tay Thượng Quan lôi rồi" Lê Sinh Niên nghĩ đến chỗ này lại khỏi lo lắng.


      Lê Sinh Niên , làm Lạc Tuyết rơi vào trầm tư.


      "Cha, tỷ tỷ, nghe trọng binh của Thượng Quan Lôi được phân bố khắp các tỉnh gần Nam Chiếu quốc, tính toán ra, quân đội của bọn cũng thể lập tức đến Kinh Thành! Hơn nữa còn phải phòng ngừa năm Hầu Gia tiến công phía sau lưng, như vậy, hoàng thượng vẫn có ít phần thắng!" Minh Hiên chen vào vì hai người giảm bớt lo lắng.


      Lạc Tuyết nghe , đột nhiên nhớ lại Phong Liệt Diễm từng , cha Trương Thanh chính là Vân Quý Tổng đốc hai tỉnh, tay cầm trọng binh, muốn khuyên nhủ bọn họ, có thể khiến cho bọn phản chiến, từ đó kiềm chế được thế lực của Quý Vân tay Thượng Quan Lôi.


      Lạc Tuyết có chủ ý, nhanh chóng đứng lên, "Cha, ta từng cứu con trai của Vân Quý Tổng đốc, tại ta viết lá thư cho , muốn khuyên nhủ phụ thân mình trung thành với hoàng thượng, khi Thượng Quan Lôi làm phẩn, muốn lập tức phái binh đến tiêu diệt!"


      "Tốt nhất hãy hoàng thượng hạ thánh chỉ mật cho Trương tổng đốc, quản dưới trướng của !" Lê Sinh Niên bổ sung.


      "Phụ thân inh! Lạc nhi phải vào cung chuyến!" Lạc Tuyết đứng dậy, "Minh Hiên đệ chăm sóc cha mẹ tốt!"


      "Dạ, tỷ tỷ mọi cẩn thận!" Minh Hiên gật đầu.


      Lạc Tuyết rất nhanh ra khỏi Lê phủ về phía hoàng cung. Thượng thám tử của Thượng Quan Lôi đương nhiên biết hành tung của Lạc Tuyết, theo nàng tới cửa cung, Lạc Tuyết sớm phát giác, đột nhiên gia tăng tốc độ, thân ở sau tường cung, đợi đến lúc thám tử kia kinh ngạc đến ngây người, lại nhanh chóng ra tay, chiêu mất mạng!


      Cười lạnh tiếng, Lạc Tuyết đến Hàm Nguyên điện của Long Ngự Thiên.


      Đơn giản bẩm mọi chuyện cho Long Ngự Thiên, ba người họ cảm giác phương pháp này có thể được, Long Ngự Thiên lập tức viết xuống mật chỉ, kể cả Lạc Tuyết thư do Lạc Tuyết viết tay, giao cho người tâm phúc phi ngựa ngày đêm ra khỏi thành Uyển An!


      " được, ta phải viết phong thơ cho Lăng đại ca, muốn chặt chẽ giám thị mọi động tĩnh của Trương Thanh." Lạc Tuyết vừa vừa viết phong thơ cho Lăng Quân Diệp


      Ba người lại thương lượng lát, sau khi xong xuôi, Lạc Tuyết đổi thuốc cho Long Ngự Thiên, bản thân Long Ngự Thiên là người luyện võ, thân thể rất khỏe mạnh, mà lại được sử dụng dược liệu tốt nhất, cho nên khi độc được giải, khôi phục nhanh chóng.


      Lúc Lạc Tuyết đổi dược, đôi mắt của Long Ngự Thiên nhìn chằm chằm vào mặt của Lạc Tuyết, trong con ngươi tràn đầy dịu dàng và hạnh phúc. Long Ngạo Thiên sắc mặt trầm xuống, siết chặt nắm đấm bước nhanh ra khỏi Hàm Nguyên điện, nội tâm dời sông lấp biển rất khó chịu, bây giờ vấn đề phải có bao nhiêu người đến cùng tranh Lạc Tuyết, mà là Lạc Tuyết trong lòng Lạc Tuyết thích người nào, muốn cùng người nào ở cùng chỗ, đó mới là điều quan trọng!


      . . . . . . . .


      Mùng bốn tháng mười hai, đêm nay nhất định là đêm ngủ.


      Lam Tịch Nhan từ trong miệng Thượng Quan Mạc biết sắp sửa xảy ra mọi chuyện, cũng biết hoàng thượng trúng độc được công tử cụt tay chữa lành, Thượng Quan Lôi sợ rằng hoàng thượng truy cứu, quyết định đánh đòn phủ đầu, nhưng còn Thượng Quan Vũ Điệp ở trong Trang vương phủ, mặt sợ Điệp nhi trở thành con tin Trang Thân Vương, mặt khác lại sợ công tử cụt tay hạ thủ với nàng.


      Đối với cụt tay công tử Vân Hận Thiên, tình cảm của Lam Tịch Nhan rất phức tạp, nhất là khi biết họ Vân, chỉ cần nghe thấy họ khiến nàng kích động, cho nên, nàng lặng lẽ rời khỏi phủ tướng quân đến Trang vương phủ.


      ở bên trong "Thanh Tâm các" Thượng Quan Vũ Điệp giờ phút càng lúc càng lo lắng, Long Ngạo Thiên rất nhiều ngày chưa về vương phủ rồi, chuyện bên ngoài nàng cũng ràng lắm, chỉ là nghe hoàng thượng bị người hành thích, sống chết chưa biết, triều đình hỗn loạn mảnh.


      Có phải sắp sửa xảy ra chuyện lớn rồi ? Thượng Quan Vũ Điệp lo lắng ở trong phòng tới lui, ngọn đèn dầu mờ ảo càng khiến cho lòng nàng lo lắng hơn, "A Lục, đem toàn bộ nến đốt lên!"


      Lạc Tuyết theo chân nhân mã Thượng Quan Mạc đến Trang vương phủ. Ban đầu nàng ở phía sau, thấy trước mặt có nhóm người áo đen, trong lòng nghi ngờ, đuổi theo mới phát người đó là Thượng Quan Mạc!


      Thượng Quan Mạc lưu lại số người ở bên ngoài tiếp ứng, mình dẫn theo mười hán tử tinh tráng theo bên tường vào, khéo léo tránh thoát các thủ vệ canh giữ, thẳng về phía "Thanh Tâm các".


      Những người áo đen kia dần dần đến gần, bất ngờ đánh ngã sáu gã thủ vệ bên ngoài "Thanh Tâm các", nhìn bản lĩnh, chắc chắn được nghiêm chỉnh huấn luyện, Lạc Tuyết khỏi thầm than, sát thủ của Thượng Quan Lôi đúng là hề thầm thường chút nào!


      Thượng Quan Vũ Điệp nghe được tiếng vang, nhạy cảm vễnh tai, đem thân thể dựa vào cửa, nhìn về phía A Lục khoát tay ý bảo , chủ tớ hai người nhấc kiếm lên, mỗi người đứng bên đột nhiên kéo cửa ra, thấy người chạy vào là Thượng Quan Mạc kinh hãi "A ——" kêu lên tiếng, Thượng Quan Mạc vội đóng cửa lại, tức giận : " được kêu! Muội nhanh lên cùng đại ca!"


      "Đại ca, xảy ra chuyện gì? Huynh vào đây bằng cách nào? Là Vương Gia để huynh vào sao?" Thượng Quan Vũ Điệp kinh hãi phát ra nhóm vấn đề lớn.


      " phải, muội nhanh lên cùng ta trở về tướng quân phủ, trở về uội biết." Thượng Quan Mạc vội .


      " được, đại ca ta , con của ta làm thế nào?" Thượng Quan Vũ Điệp mơ hồ đoán được có chuyện gì xảy ra, vội vàng .


      Thượng Quan Mạc đè ép nóng nảy và tức giận, "Muội tử, nên do dự, lát nữa thôi người của Long Ngạo Thiên tới, muốn cũng được nữa !"


      " được, ta thể bỏ lại nữ nhi! Đại ca ta !" Thượng Quan Vũ Điệp gầm .


      "Muội muốn chết ở Trang vương phủ sao? Vân Hận Thiên có thể bỏ qua muội sao? Nếu Long Ngạo Thiên mọi chuyện muội làm với Lê Lạc Tuyết, nhất định giết chết muội, muội định đợi đến lúc bọn chúng đến giết muội sao?" Con ngươi Thượng Quan Mạc phát ra ý lạnh, cuối cùng khuyên.


      "Nhưng Khuynh Nhã làm thế nào? Muội muốn mang nàng cùng ." Thượng Quan Vũ Điệp kiên trì.


      "Tùy muội, A Lục nhanh mang Khuynh Nhã tới đây!" Thượng Quan Mạc có cách nào, chỉ đành phải nhanh chóng phân phó A Lục, A Lục đáp tiếng liền nhanh chóng ra ngoài.


      Nhưng thời điểm bọn họ chuẩn bị tới "Thanh Tâm các", lại nghe thanh truyền đến như cơn ác mộng, "Thượng Quan Vũ Điệp, ngươi muốn sao? Ha ha, trừ phi —— đem mạng ngươi để lại!"


      "Là Vân Hận Thiên!" Thượng Quan Vũ Điệp la hoảng lên, tay bảo vệ Long Khuynh Nhã, hướng bầu trời quát: "Vân Hận Thiên, tại sao ngươi chịu buông tha ta? Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao muốn giết ta?"


      "Vân Hận Thiên! Ngươi ra ngoài nhanh! Hôm nay ai sống ai chết còn chưa biết được đâu!" Thượng Quan Mạc rống giận, cũng ra lệnh thủ vệ bảo vệ Long Khuynh Nhã.


      Vậy mà thanh như ác mộng kia lại vang lên nữa.


      Dừng lát mấy người tính tiếp tục rời , lại xuất người khác, hơn nữa còn mang theo đám thị vệ tới!


      Long Ngạo Thiên ngay từ lúc hoàng hôn bí mật trở về vương phủ, bởi vì hiểu Lạc Tuyết tối nay nhất định chấm dứt mọi ân oán với Thượng Quan Vũ Điệp, vì vậy trở lại! Nhưng ngờ là Thượng Quan Mạc đến đât, cho nên liền dẫn theo người tới đây chặn đường!


      "Thượng Quan Mạc, ngươi coi Thân Vương Phủ của bổn vương là cái gì? Muốn đến đến, muốn liền sao?" Ánh mắt Long Ngạo Thiên lạnh lùng quét qua bọc quần áo trong tay A Lục, cười lạnh : "Ngươi tới đây là để lén mang Vương phi của bổn vương sao?"


      Liếc thấy Long Khuynh Nhã bên cạnh, Long Ngạo Thiên tức giận càng tăng lên, " Quận chúa Bổn vương, các ngươi chưa được cho phép của bổn vương dám mang sao?"


      "Người đâu! Bắt lại!" Long Ngạo Thiên rống tiếng, hai bên bắt đầu hỗn chiến, Lạc Tuyết thầm nhìn màn này, nụ cười khóe miệng càng đậm, Long Ngạo Thiên xuất đúng thời điểm!


      Từng màn huyết tinh xuất , hai phe xuất thương vong, máu tươi đầy đất, màu máu đỏ rực nhìn thấy mà ghê người, người của Thượng Quan Mạc cho dù võ công tốt, nhưng lại địch được nhiều người bên Long Ngạo Thiên, dần dần thất thế, Lạc Tuyết Thượng Quan Vũ Điệp và Thượng Quan Mạc đứng yên giữa viện, khẽ cười từ cao chậm rãi xoay vòng cái đứng trước mặt nhìn chằm chằm vào cố nhân.


      Lần này Lạc Tuyết mang khăn che mặt, khóe miệng chứa đựng nụ cười khinh miệt châm chọc, con ngươi giống như đao nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Vũ Điệp và A Lục lảo đảo lui về phía sau, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt giống như giống như giấy, tia huyết sắc, thân thể cũng ngừng run rẩy, bờ môi run rẩy, Thượng Quan Vũ Điệp mới lầm bầm phát ra thanh: "Ngươi. . . . . . Quả có. . . . . . Chết. . . . . . Lê Lạc Tuyết!"


      "Lê Lạc Tuyết" ba chữ này vừa ra, Thượng Quan Mạc quay đầu lại, chấp nhận cắn răng, : "Ngươi lại là nữ nhân kia!"


      Ba chữ Lê Lạc Tuyết làm kinh hãi tất cả mọi người trong Trang vương phủ, mang theo kinh ngạc cùng nhau nhìn về phía bạch y công tử phiêu dật và xuất trần đứng giữa viện, nàng chính nữ nhân truyền kỳ trong tran vương phủ —


      Lê Lạc Tuyết! Lạc Tuyết "Ha ha ha" cười lớn, "Thượng Quan Vũ Điệp, ngươi rốt cuộc cũng nhận ra ta rồi sao! Thế nào? Thời gian qua sáu năm, ngươi vẫn quên được dung mạo của ta sao? Có phải nửa đêm ngươi luôn nằm mơ, nằm mơ thấy ta đòi mạng ngươi ? Cho nên ngươi quên được ta?"


      "Thượng Quan Vũ Điệp, ngươi chắc chăn ngờ được, ta những chết mà bây giờ còn biết võ công nữa? Đây chính là điều ngươi năm đó ! Đứa bé của ta bị ngươi hại chết, ngươi có nên dùng con của ngươi để bồi thường hay ?” Lạc Tuyết mang ý cười độc ác thử thăm dò chút lương tri cuối cùng của Thượng Quan Vũ Điệp.


      "Ngươi ——Lê Lạc Tuyết, cho phép ngươi đụng đến nữ nhi của ta! Người làm hại ngươi là ta, lên quan đến nữ nhi của ta, cầu xin ngươi tha cho nàng! Giết ta !” Thượng Quan Vũ Điệp khàn cả giọng mà rống lên, nàng biết, nàng có đường sống, Lê Lạc Tuyết bỏ qua nàng, Long Ngạo Thiên cũng bỏ qua cho nàng, tại, nàng chỉ có mình nữ nhi!


      “Thả nàng? Tại sao ta lại phải thả nàng? Ngươi là mẫu thân, tại sao nghĩ đến ta cũng là mẫu thân? Trong thân thể ngươi chảy dòng máu súc sinh sao? Ngươi đúng là quá độc ác! Gấp ba lượng thuốc phá thai, ngươi chẳng những giết cốt nhục trong bụng ta, mà còn giết chết ta! Ha ha ha…..” Lạc Tuyết nhắc tới chuyện xưa, vừa hận vừa giận, Hoả Vân Kiếm nắm chặt trong tay, nhắm thẳng vào Thượng Quan Vũ Điệp!


      “Ngươi chặt đứt cánh tay của ta, hôm nay ta muốn để cho ngươi nếm thử cảm giác đau đớn khi mất cánh tay!” Lạc Tuyết cắn răng, sát ý tăng dần theo nỗi lòng.


      cần! Vương gia!” Thượng Quan Vũ Điệp ngã quỵ xuống trước mặt Long Ngạo Thiên, “Vương gia, Khuynh Nhã cũng là con của ngươi, ngươi cứu cứu nàng !”


      Long Ngạo Thiên cất bước tiến lên, bàn tay run run chỉ vào nàng ta, nắm chặt cổ Thượng Quan Vũ Điệp, hận , “Thượng Quan Vũ Điệp, ngày xưa Bổn vương từng với ngươi điều gì ngươi còn nhớ ? Hôm nay chỉ có Lạc nhi muốn giết ngươi. Bổn vương cũng muốn cho ngươi chết! Loại nữ nhân xà hạt rắn rết như ngươi, nên bị thiên đao vạn quả! Ngươi bây giờ hối hận? Ngươi sợ? Bổn vương từng nếu như người lừa gạt Bổn vương, Khuynh Nhã cả đời này được hạnh phúc! Bây giờ ngươi thấy chưa? Báo ứng của ngươi đến rồi!”


      “Bổn vương nể tình Khuynh Nhã là máu mủ của Bổn vương, dính líu đến nàng, nhưng mà ngươi, thể chết!” Sau khi Long Ngạo Thiên hung hăng bỏ lại những lời này, định buông Thượng Quan Vũ Điệp ra giao cho Lạc Tuyết, lúc này Thượng Quan Mạc lại đột nhiên ra tay đánh lén, chưởng đánh về phía sau lưng của Long Ngạo Thiên, Lạc Tuyết tay mắt lanh lẹ, nhanh hơn kiếm đánh về phía Thượng Quan Mạc, kiếm này quá mức bén nhọn, ép Thượng Quan Mạc thu hồi chưởng lắc mình tránh khỏi kiếm của Lạc Tuyết!


      Long Ngạo Thiên giận quá, hướng Lạc Tuyết và hộ vệ hét lên: “Lạc nhi, cần đả thương Khuynh Nhã, những người khác giết hết tha!”


      Người Thượng Quan Mạc mang vào lúc này bị đại đội nhân mã của Trang vương phủ giết khá nhiều, A Lục cũng gia nhập cuộc chiến, Thượng Quan Vũ Điệp thấy Thượng Quan Mạc gặp nạn, giống như điên nâng kiếm cùng Lạc Tuyết đánh nhau, lúc này Long Ngạo Thiên mới biết nữ nhân này thâm tàng bất lộ!


      Hai huynh muội bọn họ liên thủ như thế nào cũng phải đối thủ của Lạc Tuyết, đầy 20 chiêu, Thượng Quan Mạc bị Lạc Tuyết đánh bay kiếm của mình, cũng bị đá cước văng đất, Thượng Quan Vũ Điệp cũng bị Lạc Tuyết nghiêng người đâm kiếm vào xương bả vai, trường kiếm ‘Ầm’ tiếng rơi xuống.


      Lạc Tuyết nhìn huynh muội hai người này chật vật, hung hăng nở nụ cười, tiếng cười kia xuyên thấu bầu trời đêm, kinh ngạc mọi người, bao gồm cả Lam Tịch Nhan vừa tới bên ngoài Trang vương phủ để tìm tung tích của Thượng Quan Lôi!


      Bên ngoài phủ thủ vệ biết Lam Tịch Nhan, cũng biết Long Ngạo Thiên đối với vị tướng quân phu nhân rát tôn trọng, liền thả người vào.


      Lúc Lam Tịch Nhan chạy vội tới ‘Thanh Tâm các’, chính là lúc nhìn thấy trường kiếm của Lạc Tuyết muốn đâm vào cổ họng Thượng Quan Vũ Điệp, “ ______không______” Lam Tịch Nhan kinh hãi hô to, lảo đảo chạy về phía Thượng Quan Vũ Điệp nằm mặt đất, giống như gà mẹ che chở con gà con, đôi tay mở lớn, cản trở Lạc Tuyết, “ cần giết nàng!”


      “Vân công tử, ta van cầu ngươi, cần giết nàng!” Lam Tịch Nhan nước mắt rơi như mưa, hướng về phía Lạc Tuyết cầu khẩn.


      “Phu nhân, cho tới bây giờ ta chưa lạm sát kẻ vô tội, ngươi có thể hỏi con của ngươi xem, nàng từng làm gì với ta, ngươi hỏi nàng chút, nàng có nên chết hay !” Kiếm của Lạc Tuyết dừng ở giữa trung, gằn từng chữ .


      Lam Tịch Nhan quay đầu, “Điệp nhi, ngươi rốt cuộc làm gì? Có phải làm chuyện gì có tính người hay ?”


      “Mẹ.” Thượng Quan Vũ Điệp trong miệng phun ra ngụm máu lớn, : “Mẹ, Điệp nhi liên luỵ người khúm núm, cúi đầu trước nàng, là Điệp nhi tốt……”


      “Điệp nhi, ngươi mau !” Lam Tịch Nhan ôm lấy Thượng Quan Vũ Điệp, kêu khóc, tay lau chúi máu tươi khoé miệng nàng.


      “Mẹ………….. Ngươi cần cầu xin nàng…… Nàng bỏ qua cho ta………. Bởi vì cánh tay trái của nàng là ta chém đứt………….. Đứa bé của nàng cũng là ta hại chết……….” Thượng Quan Vũ Điệp cười thảm, đứt quãng .


      “Cái gì?” Lam Tịch Nhan ngốc trệ, ngước mắt nhìn về phía Lạc Tuyết dùng kiếm chỉ vào nữ nhi của mình
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :