1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng tàn phi, cẩm tú thiên hạ - Sở Thanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 80: Vì nàng xuống Địa ngục

      Bóng đêm bao phủ xuống "Hồi hồn cốc", bên trong cốc ấm áp như xuân, so với bên ngoài cốc tiêu điều cằn cỗi, gió lạnh run người ràng đối lập.

      Yến Băng Hàn vẫn chưa , vẫn kiên định chờ ở đó, thấy được Lạc Tuyết rời . người y phục chống lạnh vào lúc này lạnh lùng đứng trong gió đêm, còn mấy tác dụng, thân thể bắt đầu phát run, chỉ có thể thúc giục nội công làm cho thân thể nóng lên, tạm thời ngăn cản rét lạnh.

      Thời gian từng chút từng chút trôi qua, lòng của Yến Băng Hàn cũng từng điểm từng điểm lạnh xuống, chẳng lẽ Lạc nhi để ý đến sao? muốn chết rét ở chỗ này?

      Nhưng Yến Băng Hàn lại biết, giờ phút này Lạc Tuyết bị Long Hạo Thiên kích thích hôn mê bất tỉnh.

      Ngọc Trần Tử nghe vậy giận dữ, ôm Lạc Tuyết trở lại phòng, lấy ra viên thuốc đưa vào miệng Lạc Tuyết nhìn về phía ba nam nhân lo lắng : "Năm đó Lạc nhi được lão phu cứu về cốc thời gian sau đó vẫn chấp nhận được đau đớn bản thân mất con và cụt tay, dồn ép khiến cơ tim bị tổn thương, chỉ cần bị kích thích lớn, bản thân và đầu óc có khả năng khống chế, ngất xỉu. Các ngươi người nào còn dám kích thích Lạc nhi, lão phu đem kẻ đó ném ra ngoài!"

      Long Ngạo Thiên áy náy thôi, dùng tay đánh mạnh quyền lên thạch bích, tia máu rỉ ra, giống như tim của , đau đến cực hạn.

      Hơi nghiêng mình, Lạc Tuyết từ từ tỉnh lại, hé miệng vài cái mới nhàng kêu lên: "Phong Đại Ca?"

      Phong Liệt Diễm bước nhanh đến phía trước, ngồi ở bên giường, đem tay Lạc Tuyết bỏ vào lòng bàn tay của mình, trong giọng phát ra thanh nghẹn ngào, "Lạc nhi, Phong Đại Ca ở bên cạnh nàng, nàng làm sao vậy? đầu còn choáng nữa ?"

      Lạc Tuyết kéo ra nụ cười còn khó hơn khóc, "Ta vẫn ổn, Lăng đại ca có phải cũng ở đây ?"

      Lăng Quân Diệp cũng tới bên giường, vẫn kêu cái tên quen thuộc, "Vân Thiên, Lăng đại ca cũng ở đây."

      "Lăng đại ca, xin lỗi, hại huynh lo lắng cho ta rồi. Băng Nguyệt có khỏe ? Làm phiền huynh giải thích với nàng, ta vô ý lừa gạt tình cảm của nàng, cũng là bất đắc dĩ, hi vọng nàng có thể tha thứ." Lạc Tuyết yếu đuối cười cười, mang theo áy náy nhìn Lăng Quân Diệp.

      "Được, ta giải thích với Băng Nguyệt, nàng nên quá kích động, tiền bối rất lo lắng nàng, ta. . . . . . Cũng đau lòng." Lăng Quân Diệp vẫn nhẫn tình cảm, Lạc Tuyết gật đầu cái, "Cám ơn huynh, Lăng đại ca, huynh đối với ta tốt, ta vẫn biết, chỉ tiếc, ta. . . . . ."

      "Vân Thiên nàng cần nữa, Lăng đại ca đều hiểu, chỉ cần nàng có thể hạnh phúc, ta tôn trọng lựa chọn của nàng." Lăng Quân Diệp nở nụ cười, giữa tròng mắt đen nhàng rơi xuống giọt lệ , rơi xuống tay Lạc Tuyết ấm áp, cũng sưởi ấm Lạc Tuyết trái tim.

      "Phong Đại Ca, sau này huynh gặp Nhược Lan cũng thay ta giải thích cho nàng hiểu!" Lạc Tuyết nhìn về phía Phong Liệt Diễm, "Còn nữa, Bình Dao công chúa, đúng rồi, Yến Thái Tử Điện hạ đây ? chưa?"

      "Yến Thái Tử Điện hạ? nàng đến nam tử xa lạ núi Lê Sơn sao?" Phong Liệt Diễm kinh ngạc .

      "Đó là Yên Băng Hàn Nam Chiếu thái tử?" Nghe vậy, Long Ngạo Thiên và Lăng Quân Diệp cùng nhau .

      "Vâng, bây giờ ở đâu? Ta còn có chuyện muốn thương lượng với !" Lạc Tuyết được Phong Liệt Diễm đỡ ngồi dậy, nghiêm túc hỏi.

      Ba người nhìn nét mặt Lạc Tuyết chắc chắn là có chuyện quan trọng, liền cùng nhau nhìn về phía Ngọc Trần Tử bên cạnh, Lạc Tuyết liền hỏi: "Sư công, Yên Thái Tử có phải vẫn ở ngoài cốc ? tại giờ gì?"

      Lạc Tuyết hỏi, ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, trời tối đen thấy tia sáng nào cả, trong lòng cả kinh, "Sư công, ngoài cốc thể so với trong cốc, trời giá lạnh mặt đất đóng băng , ở ngoài kia đêm, chịu được!"

      "Nha đầu, ngươi phải thích tên thái tử Nam Chiếu đó chứ?" Ngọc Trần Tử hài hước ra, ba nam nhân đều khẩn trương nhìn Lạc Tuyết, Lạc Tuyết tức giận : "Làm sao lại có thể như vậy? con muốn cầu chuyện rất quan trọng! Sư công, phiền người dẫn hăn vào đây được ."

      Mấy người yên lòng, nhưng Ngọc Trần Tử vẫn mặt lộ vẻ khó xử như cũ, "Nha đầu, thân phận của người này tầm thường, nếu để cho vào, ngộ nhỡ ngày sau. . . . . ."

      " , sư công, , con hiểu chút, nếu chết rét ở bên ngoài, giang sơn Đại Kim khó bảo toàn!"

      "Việc này nghiêm trọng như vậy sao? Được, nha đầu, sư công ra tìm người." Ngọc Trần Tử xong liền nhanh chóng ra ngoài.

      "Vương Gia?" Lạc Tuyết đổi lại xưng hô trước kia, kêu Long Ngạo Thiên đứng trong góc .

      Long Ngạo Thiên chấn động toàn thân, rất vui mừng, bước nhanh tới : "Lạc nhi?"

      "Vương Gia, ta đồng ý với Hoàng Thượng, tận lực vì giang sơn Đại Kim, Thượng Quan Lôi lòng lang dạ sói, là con cờ trọng yếu mà Hoàng Thượng muốn trừ bỏ, nhưng mà. . . . . ." lời của Lạc Tuyết bị Long Ngạo Thiên cau mày cắt đứt, "Nhưng lại sợ Nam Chiếu quốc Hoàng Tước tại hậu! Hơn nữa có mật báo, Nam Chiếu thái tử cùng Thượng Quan Lôi thầm lui tới, lo lắng bây giờ chính là bọn cấu kết với nhau, liên hơpk đối phó ta Đại Kim!"

      "Cấu kết?" Lạc Tuyết nghĩ đến chuyện Yến Băng Hàn xuất ở thành Uyển An, muốn làm chuyện quan trọng, chẳng lẽ chính là tới gặp Thượng Quan Lôi bàn chuyện?

      "Lạc nhi, Yên Thái Tử có thể buông tha giang sơn cần ư?" Phong Liệt Diễm biết chuyện ngoài cốc, mặt rầu rỉ .

      "Nếu vẫn còn ở ngoài cốc chờ Vân Thiên, như vậy đáp ứng, nhưng mà điều kiện của cũng nhất định phải là. . . . . Vân Thiên!" Lăng Quân Diệp là nam nhân nên đối với nam nhân hiểu rất , gật đầu khẳng định nếu như bây giờ muốn từ bỏ chức Lục Lâm Bang chủ, mà có thể lấy được Lạc Tuyết, như vậy có chút do dự nào mà buông tha.

      Những lời này của Lăng Quân Diệp làm Long Ngạo Thiên cũng rất đồng cảm, Yến Băng Hàn lúc ấy cùng quyết tâm tranh chấp là điều vô cùng có khả năng xảy ra.

      Trong lòng Phong Liệt Diễm lại trầm chút, nhìn thoáng qua Lạc Tuyết, trong lòng than thở, tại sao lại thêm người tranh giành Lạc Tuyết cùng vậy? lại còn là đối thủ mạnh mẽ như vậy!

      Ba người đều yên lòng nhìn chằm chằm vào Lạc Tuyết, Lạc Tuyết tim đập mạnh và loạn nhịp, thể nào, Yến Băng Hàn chưa bao giờ với nàng chuyện ấy? Trừ đêm hôm ấy ở thành Uyển An, cưỡng ép nàng uống rượu và thừa nhận thân phận nữ nhận, bọn họ gặp mặt rất ít, làm sao có thể ảnh hưởng đến việc quốc được?

      Bên trong nhà đá mảnh yên tĩnh, chỉ thấy tiếng hít thở của mỗi người hoặc tiếng tim đập.

      Yến Băng Hàn rốt cuộc cũng vào "Hồi hồn cốc", nhưng điều làm cảm thấy kỳ quái, là vì sao vừa vào cốc, rét lạnh người dường như tiêu tan, giống như đắm chìm trong gió xuân ấm áp của tháng ba trong thân thể bỗng dưng ấm áp lạ kỳ.

      Ngọc Trần Tử ở phía trước, vẫn yên lặng lên tiếng, Yến Băng Hàn cũng nhiều chuyện lắm.
      Last edited by a moderator: 23/4/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Vào nhà đá, thấy người ngồi giường, mắt Yến Băng Hàn lập tức ẩm ướt, chỉ còn khoảng cách là vài bước, nhưng lại khó có thể vượt qua được biên giới hai nước, cặp kia mỉm cười nhìn hai mắt , làm loại cảm giác như vào mộng cảnh, đôi môi đỏ mọng, chỉ ở trong mơ mới được chạm đến. . . . . .

      "Điện hạ!" Lạc Tuyết , gọi tỉnh Yến Băng Hàn đứng thất thần.

      "Lạc. . . . . . , là nàng cho ta vào sao?" Yến Băng Hàn bước chậm đến trước mặt Lạc Tuyết, giọng vô cùng dịu dàng lưu luyến.

      "Ừ, Điện hạ. Lạc Tuyết trước muốn cám ơn ngươi, mang "Mạc Bắc Hắc Thất" đến Lê Sơn, để cho giải quyết xong đoạn thù hận này. Lại có chuyện, Lạc Tuyết trịnh trọng xin Điện hạ có thể chấp thuận."

      "Chuyện gì?" Yến Băng Hàn lên tiếng.

      "Thượng Quan Lôi là mối họa tiềm tàng với Đại Kim ta, hôm nay chưa trừ diệt, ngày khác chắc chắn gây tai họa lớn, vùi lấp dân chúng ở trong nước sôi lửa bỏng, nếu như ta muốn giệt trừ , Điện hạ nghĩ như thế nào?" Lạc Tuyết thử thăm dò .

      "Đây chuyện của hoàng đế các nàng, cùng ta có quan hệ gì đâu?" Yến Băng Hàn nhướng mày hỏi ngược lại.

      "Điện hạ tham dự trong đó chứ?" Lạc Tuyết từng bước từng bước mà ép sát , ánh mắt mong chờ thiêu đốt trái tim Yến Băng Hàn.

      Yến Băng Hàn trả lời ngay lập tức, mà nhìn mọi người ngồi trong nhà đá, lấy thông minh của dĩ nhiên đoán được Lạc Tuyết muốn đồng ý chuyện gì, mà hứa hẹn này lại liên quan đến giang sơn xã tắc Nam Chiếu quốc; liên quan đến việc Nam Chiếu quốc có thể là đại quốc lớn nhất đại lục hay ; cũng liên quan đến việc, và nữ nhân mà có trở mặt thành thù hay !

      Suy nghĩ lúc lâu, Yến Băng Hàn mới chậm rãi mở miệng,
      “Lạc Tuyết, gạt nàng, Thượng Quan Lôi quả có tính cùng Nam Chiếu liên minh, tháng trước gửi mật hàm cho ta, nàng , muốn ta cần vọng động chém giết người vô tội, bởi vì nàng, ta châm chước thời gian rất dài, cuối cùng cũng xuống quyết định gian nan, đó chính là từ chối hợp tác!”

      ?” Lạc Tuyết mắt tỏa sáng, “Điện hạ bỏ qua kế hoạch xâm lấn Đại Kim rồi ư?”

      ! hợp tác với Thượng Quan Lôi, có nghĩa là ta liền buông tha kế hoạch nhất thống giang sơn, mỹ nhân và giang sơn, nếu chỉ có thể chọn , như vậy ta thà chọn nàng!” Ánh mắt lạnh lùng của Yến Băng Hàn quét qua mọi người, cuối cùng rơi vào người Lạc Tuyết, biểu thị công khai có cách nào lay chuyển được.

      Trong lòng mọi người khẽ động, cũng cả kinh, đường đường là thái tử Nam Chiếu cũng là kẻ si tình! Nhưng ngược lại, vấn đề của bọn họ trở nên vô cùng phức tạp, muốn nhường Lạc Tuyết, là bọn tuyệt đối làm được! Mấy người trong lòng rối bời, mặt lại như vẫn rất bình tĩnh, chờ đáp án từ Lạc Tuyết.

      Lạc Tuyết kinh ngạc so với người khác hề ít hơn, lại sợ run lúc lâu, mới tìm được thanh của mình, “Điện hạ nhất định phải làm khó Lạc Tuyết sao? Lạc Tuyết chỉ là nữ tử bình thường, kham nổi Điện hạ lấy giang sơn để đổi, Điện hạ nên lấy muôn dân để suy nghĩ!”

      “Nữ tử bình thường? Bất luận nàng là người binh thường hay , Yến Băng Hàn đều nhận định là nàng! Lạc Tuyết, chỉ cần nàng làm thái tử phi của ta, ta chẳng những có thể viết quốc thư giao hảo với Đại Kim, còn có thể giúp Hoàng đế bình định Thượng Quan Lôi làm phản, đây phải chuyện mà nàng muốn sao?” Yến Băng Hàn kích động xong, trong lòng cũng rất khẩn trương, chỉ sợ trận này tiền đánh cược thất bại.

      Lạc Tuyết chưa từng phát ra, ở nàng và Yến Băng Hàn từng đọ sức, nhưng bây giờ Yến Băng Hàn lại sâu đậm, phải người ta đồn đãi rằng chỉ thiên hạ thôi sao?

      Đầu óc Lạc Tuyết có chút rối loạn, nàng biết nên xử lý như thế nào với tình huống trước mắt, chẳng lẽ chuyện thiên hạ phân tranh cũng đặt lên người nữ nhân như nàng? Nàng gả, Đại Kim bình an; nàng lấy, Đại Kim gặp họa sao?

      Yến Băng Hàn từng bước bức bách người đầu tiên đứng dậy đáp lại là Long Ngạo Thiên, “Yến thái tử, Lạc Tuyết là vương phi của Bổn vương, sao có thể tới phiên ngươi tranh đoạt? Nam Chiếu ngươi muốn đánh, Đại Kim ta dốc toàn lực đánh với Nam Chiếu quốc. Để xem đến cuối cùng cả hai bên đều tổn hại. Hừ! Nhưng ngươi nếu muốn thâu tóm Đại Kim, chỉ sợ là khó càng thêm khó! Cho nên Lạc Tuyết khuyên ngươi, là muốn dân chúng hai nước sinh linh đồ thán!”

      Long Ngạo Thiên rất mạnh mẽ, vừa đứng phương diện là vương gia Đại Kim, vừa là phu quân danh nghĩa của Lạc Tuyết, đều có quyền ra lời này.

      Phong Liệt Diễm và Lăng Quân Diệp vẫn giữ yên lặng, bọn họ ở trong triều đình, có cách nào quyết định chiến tranh, mà Lạc Tuyết, bọn họ cũng tin tưởng dễ dàng cúi đầu.

      Giờ phút này trong lòng Lạc Tuyết rối loạn, trong đại não chỉ lưu lại câu kia của Phong Liệt Diễm, “Lạc nhi, rời xa ta, gả cho ta, cả đời này ta chỉ muốn cưới mình nàng làm vợ, có được ?” Ngước mắt nhìn về phía Phong Liệt Diễm, cười tiếng, nam tử này mới là người mà nàng muốn nhất, cũng là nam nhân bây giờ khiến nàng bận tâm nhất, phải sao?

      Phong Liệt Diễm đọc hiểu được ánh mắt của Lạc Tuyết, trái tim kích động như sắp nhảy ra, sau đó gửi lại nụ cười xán lạn như hoa rồi nhàng gật đầu.

      Lạc Tuyết lần nữa nhìn về phía Yến Băng Hàn, nhàn nhạt : “Điện hạ, trong lòng Lạc Tuyết có đối tượng, ta và ngươi vốn phải là người cùng con đường, Điện hạ đồng ý cũng tốt, đồng ý cũng được, Lạc Tuyết cũng làm thái tử phi của người.”

      “Thượng Quan Lôi, Thượng Quan Mạc, Thượng Quan Vũ Điệp, ba người này là người ta muốn giết, về công về tư, Lạc Tuyết đều muốn giúp hoàng thượng tiêu diệt bọn họ, Điện hạ nếu có thể giúp ta tay, Lạc Tuyết vô cùng cảm kích, nếu nguyện tương trợ, xin Điện hạ mau sớm trở về Nam Chiếu quốc, ngày khác lúc điện hạ khởi binh, chính là ngày ta và người trở thành thù!”

      câu “Trong lòng có đối tượng”, trừ Phong Liệt Diễm còn lại làm mấy nam tử đều thất sắc, câu “Ngày trở thành thù”, làm thân thể Yến Băng Hàn rung động, liền lùi lại ba bước, “Vì... Tại sao? Tại sao ngươi cho ta cơ hội? Tại sao hai nước thể kết thân?”

      “Điện hạ, Lạc Tuyết chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đến Nam Chiếu quốc sống, ta sinh ở Đại Kim, lớn lên ở Đại Kim, nơi này mới là nhà của ta. Cho nên, xin Điện hạ buông tay !” Lạc Tuyết vẫn bình tĩnh như cũ.
      Last edited by a moderator: 26/5/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Yến Băng Hàn nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra, "Lạc Tuyết, ngày hôm sau ta trở về Nam Chiếu, Thượng Quan gia muốn nàng chết, như vậy bản thái tử cho bọn họ chết, ta cùng với giả vờ hợp tác, dụ bị lừa, phát động làm phản, nàng hãy cho hoàng thượng trước, để sớm chuẩn bị, ta nhân lúc Thượng Quan Lôi khẩn cấp, rút binh lực lại, để cho để lộ sơ hở, các ngươi nhân cơ hội này bắt lại!"

      Lăng Quân Diệp, Long Ngạo Thiên, Ngọc Trần Tử, Lạc Tuyết , Phong Liệt Diễm, năm người đều vì lời này của Yến Băng Hàn mà xúc động, Lạc Tuyết ngơ ngác hỏi "Điện hạ lời này là ư?"

      "Nếu như có giả dối, bị thiên lôi đánh!"

      "Cám ơn ngươi!" Lạc Tuyết cảm động .

      "Lạc Tuyết, nàng nên nhớ, thiên hạ muôn dân cũng sánh được vơi quan trọng của nàng! Nếu như động lòng vì nàng, Yến Băng Hàn ta làm sao có thể để nàng rời khỏi Nam Chiếu quốc cách bình yên được? Yến mỗ nguyện ý vì nàng, xuống Địa ngục!" Yến Băng Hàn cúi người đặt hai tay lên vai Lạc Tuyết, thổ lộ tình cảm si mê này.

      . . . . . . . . .

      Đêm lẳng lặng trôi qua, Lạc Tuyết đem tất cả phiền não ném sau đầu, ép buộc mình nghĩ về bất cứ điều gì nữa, yên tâm ngủ giấc. Bốn nam tử bởi vì trong cốc gian phòng có hạn, nên cùng nhau chen lấn trong gian phòng, nhưng dưới tình huống như thế này, ai có thể ngủ được chứ?

      Sau khi trời sáng, khổ nạn của Phong Liệt Diễm chính thức bắt đầu.

      Cứ qua lúc tim lại truyền tới đau đớn, làm Phong Liệt Diễm mồ hôi đầm đìa, Ngọc Trần Tử bất đắc dĩ bước qua bước lại, nhưng trong lòng lại nóng nảy.

      Lạc Tuyết nghe vậy vội vàng chạy tới, thấy đau đớn Phong Liệt Diễm đau đớn nhưng vẫn rên tiếng nào, lòng của nàng cũng đau như xoắn, "Sư công, chuyện này là sao ạ?"

      "Sau khi Liệt Diễm giải độc cho con, phần nọc độc vào trong cơ thể , loại độc chất này dịch khiến cho muốn hoan ái , nhưng khiến cho trái tim trong bảy bảy bốn mươi chín ngày tim nhu bị dao đâm !” Ngọc Trần Tử giải thích , “ Mà hậu quả này , sư công với trước rồi , nhưng vẫn vì cứu con mà bất chấp tất cả !

      Bên trong nhiều nhà đá ba nam tử khác lại khiếp sợ thôi , trong nội tâm của Lạc Tuyết càng thêm đau đớn , đến gần Phong Liệt Diễm , tay nhàng xoa lên khuôn mặt vì quá đau đớn mà gần như vặn vẹo bi thương của Phong Liệt Diễm : “ Phong đại ca , chàng cần gì làm khổ mình như vậy chứ ? Chàng vì dao chịu cho ta ?”

      “ Lạc …, đừng khóc …Nàng nguyện ý để cho ta … để cho ta … lấy thân thể giải độc cho nàng … Ta vui mừng cũng kịp … Có thể có được nàng … là chuyện hạnh phúc nhất … Trong đời ta … nàng yên tâm … Ta có thể vượt qua …” Phong Liệt Diễm run rẩy đưa tay ra , chạm khẽ vào nước mắt mặt Lạc Tuyết , nỗ lục cười , đứt quãng .

      , Phong Đại Ca , đều là ta hại chàng ! Đều là ta hại chàng ! Chàng nhất định phải kiên trì , ta luôn ở bên cạnh chàng , Phong Đại Ca !” Lạc Tuyết điên cuồng la , muốn vuốt lên khuôn mặt Phong Liệt Diễ, , “ Sư công , người có cách nào sao ? Người là thần y mà !”

      “ Nha đầu , con đừng vội , sư công suy nghĩ biện pháp , sư công để cho chết , nếu chết , sư công mặt mũi gặp Như Mi nữa !” Ngọc Trần Tử an ủi , vừa ở trong đầu nhanh chóng nghĩ tới biện pháp , có ! : “ Lạc nhi , nhanh chóng cho viên “ Hồi Hồn Đan” , sau đó sư công dạy cho bộ tâm pháp dưỡng nội công , giúp cho giảm bớt khổ sở .”

      “ Được ạ .” Lạc Tuyết vội cho Phong Liệt Diễm ăn “ Hồi Hồn Đan” , Ngọc Trần Tử đầu tiên dùng nội lực của mình đả thông chân khí Phong Liệt Diễm , Lạc Tuyết cùng ba người kia hiểu , chuyện này tuyệt đối thể bị quấy rầy , liền lui ra ngoài cửa .

      Trong đầu Lạc Tuyết rất loạn , hiên tại cả trái tim đều đặt an nguy của Phong Liệt Diễm , rảnh để lo lắng cho cảm thụ của những người khác , dừng lát , liền với ba người kia : “ Điện hạ , người tạm thời có thể kéo dài liên lạc với Thượng Quan Lôi khoảng hai tháng , Lạc Tuyết tại phân thân nổi . Vương gia , Lăng đại ca , hai người cùng sớm chạy trở về Kinh Thành và Cảnh Châu , phòng ngừa có biến . Ta muốn ở trong cốc chăm sóc Phong Đại Ca , sau khi khỏi mới có thể xuất cốc .”

      “ Còn nữa , thân phận của ta tạm thời cần lộ ra ngoài , ta sợ liên lụy đến cha mẹ và huynh đệ . Vương Gia , Lạc Tuyết cầu xin ngươi chuyện , xin người hãy phái người người thầm bảo vệ người nhà ta .”

      “ Được , ta hiểu biết .” Long Ngạo Thiên gật đầu , thế cục bây giờ hết sức căng thẳng , nên nhanh trở về !

      “ Vân Thiên , chăm sóc tốt Diễm ! Ta an bài xong mọi chuyện trong bang trở lại giúp đỡ nàng !” Lăng Quân Diệp cũng gật đầu .

      Sau khi Lạc Tuyết đưa ba người ra khỏi , liền vội vã trở về nhà đá .

      Ngọc Trần Tử làm cho xong tất cả , Phong Liệt Diễm ngồi điều dưỡng khí tức , Lạc Tuyết đỡ Ngọc Trần Tử trở về nhà nghỉ ngơi , rồi lại quay trở lại , canh giữ bên người Phong Liệt Diễm .

      Phong Liệt Diễm điều dưỡng xong , đau đớn quả nhiên còn quá nhiều nữa , nhưng vẫn tái mặt . Lạc Tuyết đau lòng lau khô mồ hôi mặt Phong Liệt Diễm , dìu nằm xuống . “ Phong Đại Ca , tại như thế nào ? Có phải vẫn còn rất đau ?”

      đau , nhìn thấy nàng mỗi ngày ở bên cạnh ta , chút cũng đau , Lạc nhi , nàng có thể hôn ta chút được ?” Phong Liệt Diễm khát vọng nhìn Lạc Tuyết nhanh chóng đỏ bừng mặt , “ Lạc nhi , nàng ở trước mặt ta còn xấu hổ sao ?”

      “ Chàng , Phong Đại Ca có lúc ta cảm thấy chàng rất giống tên lưu manh vô lại !” Lạc Tuyết gắt giọng , nhưng vẫn cúi người xuống , hôn lên trán Phong Liệt Diễm .

      Phong Liệt Diễm cam lòng : “ Lạc nhi , nàng hôn sai rồi !”

      “ À ? Cái gì ?” Lạc Tuyết vẫn còn buồn bực , Phong Liệt Diễm dang tay ra , kéo cả thân thể Lạc Tuyết xuống , hôn lên đôi môi kiều diễm ướt át , Lạc Tuyết hề bị động nữa , thiết tha đáp lại , Phong Liệt Diễm trong lòng vui mừng , lại hôn mãnh liệt hơn nữa , lưỡi cùng lưỡi dây dưa cọ sát lẫn nhau , bên trong đó có hương thơm mềm mại và ngọt ngào , quên tất cả đau đớn …

      Bên tai lại vang lên giọng ôn nhu dịu dàng tràn ngập khắp nhà đá . “ Lạc nhi , vì nàng ta nguyện ý xuống tận mười tám tầng điện ngục , chịu nỗi khổ luân hồi , chỉ vì có thể đời đời kiếp kiếp gặp được nàng …”
      Last edited: 10/5/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 81: Cứu hoàng thượng.

      Phong Liệt Diễm lấy nghị lực kinh người cùng quyết tâm sống chịu đựng thống khổ trong 49 ngày, mà trong 49 ngày này Lạc Tuyết đều ở bên cạnh Phong Liệt Diễm, trận chiến vô hình này đánh xuống, khiến Phong Liệt Diễm toàn thân vô lực, suy yếu vô cùng, thân thể gầy vòng lớn.

      Tinh thần Lạc Tuyết cũng tốt hơn là bao nhiêu, Ngọc Trần Tử nấu rất nhiều canh bổ dưỡng thân thể cho hai người, liên tục chừng mấy ngày, thân thể mới chuyển biến tốt lên.

      Mấy ngày Phong Liệt Diễm thống khổ nhất, cũng là những ngày cảm thấy hạnh phúc nhất, vì trong lúc này Lạc Tuyết dịu dàng chăm sóc rất tỉ mỉ, những lúc đau đớn hôn lên môi của , Phong Liệt Diễm giống như rơi vào trong hũ mật, thỉnh thoảng lại cười khúc khích, Ngọc Trần Tử choáng váng đến mức sắp hộc máu, oán hận câu: "Đúng là tiểu tử ngốc!" Sau đó luyện công.

      Chỉ còn lại Phong Liệt Diễm, mỗi ngày chỉ chịu đứng qua thời gian hết đau đớn, tinh thần lại trở nên bình thường, lôi kéo mỹ nhân vào ngực, chìm đắm trong những lời ngọt ngào, nhưng bất kể Phong Liệt Diễm có hỏi thế nào, "Lạc nhi, nàng ta sao?" Lạc Tuyết chỉ cười chứ trả lời , mỗi lần như vậy Phong Liệt Diễm đều gấp đến độ đỏ mặt, sau đó giống như mang theo trừng phạt hôn kịch liệt lên phiến môi đỏ mọng của nàng.

      Thân thể Phong Liệt Diễm sao, Lạc Tuyết suy nghĩ muốn xuất cốc thời gian, trước đem tất cả ân oán của nàng và Thượng Quan Vũ Điệp chấm dứt, sau đó tìm hoàng thượng, thương lượng đại .

      Nhưng mà Lạc Tuyết còn chưa kịp xuất cốc, Long Ngạo Thiên tìm tới rồi!

      Sắc mặt Long Ngạo Thiên rất lo lắng, thậm chí là cấp tốc chạy đến trước mặt của Ngọc Trần Tử, Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm.

      "Xảy ra chuyện lớn! Đêm qua Hoàng thượng ở tâm cung bị người hành thích, trúng kiếm ở ngực, nhưng trí mạng nhất là thân kiếm có tẩm độc, tất cả thái y trong cung đều bó tay có cách nào tra được hoàng thượng trúng độc gì tại hoàng huynh tình huống rất nguy cấp, xin tiền bối lập tức theo ta vào cung!" Long Ngạo Thiên qua "Bùm" tiếng quỳ gối trước mặt Ngọc Trần Tử, cực kỳ khẩn thiết .

      Long Ngạo Thiên xong, cả ba người đều kinh ngạc nhìn nhau, Lạc Tuyết vội : "Trong tẩm cung của Hoàng thượng tại sao lại có thể có thích khách? Bách độc vua phải chết rồi sao? Tại sao lại còn có người dùng thủ đoạn hạ độc giống như vậy được chứ?"

      "Thích khách cải trang thành thị nữ bên cạnh Hoàng huynh, thừa dịp cơ hội hầu hạ hoàng huynh ngủ xuống tay, thích khách kia rất quen thuộc với hoàng cung, tay nhất định có bản đồ hoàng cung, đáng tiếc Ngự Lâm Quân bắt được, tên đó đào thoát!” Long Ngạo Thiên giải thích sơ qua.

      “Sư công, người thấy thế nào?” Lạc Tuyết nhìn về phía Ngọc Trần Tử, vội vàng .

      “Được, Lạc nhi ngươi theo ta vào cung chữa trị cho hoàng thượng! Liệt Diễm ngươi canh giữ ở trong cốc, sư công lát trở lại.” Ngọc Trần Tứ cau mày , sau đó vào trong phòng lấy ít dược liệu và dụng cụ.

      Phong Liệt Diễm gật đầu, trải qua chuyện ở Lê Sơn đại hội, khẳng định có tin tức truyền đến tai Thượng Quan Lôi, “Hồi hồn cốc” chắc cũng bại lộ, lúc này khéo Thượng Quan Lôi cho người đến đánh lén, cho nên phải bảo vệ “Hồi hồn cốc”.

      Lạc Tuyết hàng ba người cưỡi ngựa cấp tốc chạy tới Uyên An, có Long Ngạo Thiên ở bên dọc theo đường , vào thành, vào cung thông suốt, dù sao Thượng Quan Lôi vẫn chưa dám trắng trợn ngăn cản bọn họ lại, cho nên Lạc Tuyết và Ngọc Trần Tử rất nhanh gặp được Long Ngự Thiên.

      Long Ngự Thiên nằm ở Long Sàng, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, tất cả thái y quỳ dưới đất run lẩy bẩy, nhìn thấy Long Ngạo Thiên vào ngay cả thở mạnh cũng dám. Long Ngạo Thiên tức giân quát lên: “Chủ Trương đại nhân lưu lại, còn lại toàn bộ xuống!”

      Vì vậy, chỉ có vị Trương đại nhân quỳ sang bên chờ lệnh, còn các thái y khác vừa lăn vừa bò ra ngoài.

      Lạc Tuyết và Ngọc Trần Tử bước lên phía trước, nhớ tới mấy tháng trước gặp Long Ngạo Thiên trong biệt viện ở Uyển An, cả người tản ra khí phách của đế vương, tinh thần khỏe mạnh, giống như tại nằm ở đó bất động!

      Ngọc Trần Tử nhấc ống tay áo Long Ngự Thiên lên, trước tiên bắt mạch, sau đó kiểm tra vết thương trước ngực, vết thương này chuyển thành màu đen, đủ để thấy được chất độc bị trúng rất lợi hại, Ngọc Trần Tử trầm xuống, muốn cứu mạng hoàng thượng, cũng phải là chuyện dễ!

      Lạc Tuyết nhìn mặt của Long Ngự Thiên, thở dài hơi, : “Sư công, như thế nào?”

      Long Ngạo Thiên cũng khẩn trương nhìn về phía Ngọc Trần Tử, chờ Ngọc Trần Tử trả lời.

      gnwjc mũi kiếm đâm lệch trái tim ba rấc, tất nhiên vô ngại, nhưng nguy hiểm do độc dược tẩm kiếm, loại độc chất này hai mươi mấy năm nay lão phu chưa gặp qua, chính loại độc của Tây Vực, người Tây Vực am hiểu chế độc, mà độc này gọi là “Hồng Châu hoa”, là loại kịch độc được luyện từ trăm loại hoa cỏ độc, đời này căn bản có thuốc giải, bởi vì, ai biết đó là những hoa cỏ gì, cho nên có cách nào để chế được thuốc giải, bao gồm cả người dùng độc, cũng chưa chắc có.” Ngọc Trần Tử sắc mặt nặng nề giải thích.

      “Ý sư công là hoàng thượng thể cứu sao?” Lạc Tuyết trừng lớn hai mắt, tin hỏi.

      Long Ngạo Thiên sắc mặt đen đến dọa người, nắm lấy ống tay áo Ngọc Trần Tử : “Tiền bối, bất kể như thế nào ngài cũng phải cứu hoàng thượng, huynh ấy là vua của nước!”

      “Các ngươi đừng vội, hãy nghe ta .” Ngọc Trần Tử khoát tay , “Ta cứu được hoàng thượng, nhưng Lạc nhi có thể cứu!”

      “Ta? Sư công người cũng...” Lạc Tuyết kinh ngạc, Ngọc Trần Tử tiếp: “Lạc nhi, bên trong cơ thể con năm mươi năm công lực của sư công, nếu có thuốc giải, chỉ có thể dùng công lực mạnh mẽ ép ra khỏi cơ thể, mà quá trình này rất nguy hiểm, con tuyệt đối thể bị người ngoài quấy nhiễu, nếu chân khí của con bị tổn thương, chừng đem độc của hoàng thượng dẫn tới bên trong người mình, sư công tại chỉ có hơn hai mươi năm công lực, căn bản thể nào bức độc cho hoàng thượng, chỉ con mới có thể, con hiểu chưa?”

      Lạc Tuyết ngẩn ra, sau đó nặng nề gật đầu đồng ý.

      “Lạc nhi, nàng, nhất định phải chú ý đến bản thân!” Long Ngạo Thiện ân cần , hai người bất kể ai có chuyện, đều là điều muốn nhìn thấy, cho nên, cực kỳ lo lắng.

      Tất cả mọi người trong tẩm cung hoàng đế đều bị Long Ngạo Thiên điều , lại điều tới nhóm lớn Ngự Lâm quân bao vây xung quanh tẩm cung lại, cho phép bất cứ kẻ nào ra vào.

      Long Ngạo Thiên và Ngọc Trần Tử ở bên trong bên ngoài canh chừng cho Lạc Tuyết, Lạc Tuyết đỡ Long Ngự Thiên lên, cởi tất cả y phục người Long Ngự Thiên ra, phơi bày lồng ngực rộng lớn, tuy Long Ngự Thiên hôn mê, nhưng Lạc Tuyết vẫn nhịn được đỏ mặt, tay vừa chạm đến trước ngực Long Ngự Thiên, lại thu trở lại, “Ha ha, ta làm cái gì vậy? Mặc dù là Hoàng đế, vào lúc này cũng chỉ là bệnh nhân mà thôi, có cái gì mà xấu hổ chứ?”

      Lạc Tuyết khẽ cười, dùng tay phải lần nữa đặt lên lồng ngực Long Ngự Thiên, tập trung tĩnh khí, thúc giục công lực, từng chút từng chút bức độc ra ngoài, tuy nội công Lạc Tuyết thâm hậu, nhưng vẫn dần dần cảm thấy khí huyết dâng trào, chân khí ở trong người hình như hơi khống chế được, như vậy có thể thấy độc dược này cường hãn tới mức độ nào, Lạc Tuyết kiên cường chống cự, thời khắc mấu chốt này, nàng là tuyệt thể buông tha, nàng cứu, cũng phải là mình Long Ngự Thiên mà còn liên quan đến lê dân thiên hạ nữa!

      Sau hai canh giờ, Lạc Tuyết mới suy yếu dừng lại, Long Ngự Thiên khóe miệng ngừng chảy ra máu đen, cho đến khi vết thương trước ngực chuyển thành màu sắc bình thường, Lạc Tuyết mới an tâm.

      Sauk hi gọi Long Ngạo Thiên và Ngọc Trần Tử canh giữ bên ngoài vào, toàn thân Lạc Tuyết còn chút hơi sức nào, ngã nhào ở bên giường, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, “Sư công, người lại nhìn chút!”

      Long Ngạo Thiên đau lòng lấy khăn gấm trong ngực ra, lau những giọt mồ hôi mặt Lạc Tuyết, “Lạc nhi, nàng có lẽ rất mệt rồi? Nghỉ ngơi trước , ta chăm sóc nàng có được ?”

      Lạc Tuyết nhìn thấy chiếc khăn gấm quen thuộc kia, trong lòng đắng chat nhàng nhận lấy, cầm trong tay, đóa mai này vẫn kiêu ngạo như cũ, những dòng chữ vẫn ràng như xưa, như nàng vẫn nhớ thời điểm bọn họ còn sống cùng nhau, lúc với nàng những câu thâm tình.

      Lạc Tuyết nhàng nhắm mắt lại, đem khăn gấm trả lại tay Long Ngạo Thiên, nhàn nhạt lắc đầu, “Vương Gia, ném nó !”

      “Ném ? Lạc nhi, đây là vật duy nhất nàng để lại cho ta, ta làm sao có thể vứt bỏ nó? Từ ngày đầu tiên nàng đưa nó cho ta, nó chưa bao giờ rời khỏi người của ta, Lạc nhi, đây tín vật đính ước nàng tặng cho ta, nàng quên rồi sao?” Long Ngạo Thiên đau lòng lên án.

      Thân thể Lạc Tuyết run lên, sau đó từ trong ngực lấy viên dạ minh châu kia ra, mở mắt cười nhạt, “Vương Gia, Lạc Tuyết từ trước đến nay chưa từng hối hận vì ngươi, nhưng trong lòng mỗi người chỉ có thể mến người, Lạc Tuyết Phong Liệt Diễm, cũng chỉ có thể kết thúc tình cảm đối với ngươi mà thôi, ngươi chưa từng để chiếc khăn gấm đó rời khỏi bản thân, nó cũng chưa từng rời khỏi ta, hãy để nó lưu giữ những gì chúng ta trải qua. Được ?”

      Long Ngạo Thiên lảo đảo lui về phía sau, nắm chặt khăn gấm, con ngươi đen thấy đáy, cười đau đớn, “Lạc nhi, thể nào, nàng Phong Liệt Diễm, người nàng là ta, có phải ? , mặc kệ trong lòng nàng bây giờ có ta hay ... cũng thể tách tar a được, nàng là vương phi của ta, mãi mãi như vậy!”
      Last edited: 13/5/15

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :