1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng tàn phi, cẩm tú thiên hạ - Sở Thanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      "Nghe Ngọc Trần Tử lão tiền bối mất tung tích ba mươi năm rồi mà?"

      "Chậc chậc chậc, khó trách võ công của công tử cụt tay người trong thiên hạ ai địch nổi, hâm mộ!"

      "Vậy" Thiên hạ đệ nhất cao thủ "Xứng đáng là cây cổ thụ trong võ lâm!"

      . . . . . .

      Lạc Tuyết ngoảnh mặt làm ngơ với những lời thán phục của mọi người, giờ phút này trong lòng nàng chỉ có báo thù rửa hận, nghe thấy giọng của "Mạc Bắc Hắc Thất" đối với phụ thân nàng hình như rất cung kính, cảm thấy ngẩn ra, nhưng lại lạnh lùng : " sai! Gia phụ chính là Vân Thiên Ca! Hôm nay Vân Hận Thiên muốn báo thù cho cha, các ngươi để mạng lại!"

      "Chờ chút!" Bảy người kia đồng loạt hô, kiếm trong tay "rầm rầm” vứt toàn bộ mặt đất, sau đó "Bùm" tiếng quỳ gối trước mặt Lạc Tuyết, : "Vân công tử, năm đó huynh đệ chúng ta nhất thời lỡ tay khiến cho Vân đại hiệp trúng độc mà chết, đây cũng là chuyện duy nhất mấy năm nay khiến huynh đệ ta cảm thấy áy náy, đáng lẽ chúng ta chết mười năm trước rồi, là Ngọc Trần Tử lão tiền bối cứu chúng ta, tại chúng ta tuân theo ước định, lấy mệnh để hoàn lại cho Vân đại hiệp!"

      Lúc Lạc Tuyết và mọi người còn chưa kịp hồi hồn , "Mạc Bắc Hắc Thất" đồng đưa tay lên dùng chưởng đánh lên đầu mình, trong giây lát, bảy người đồng loạt ngã xuống trước mặt Lạc Tuyết!

      Lạc Tuyết ngờ "Mạc Bắc Hắc Thất" còn có khí tiết như thế, đều tự vẫn ở đây, ánh mắt tối sầm lại, mắt phượng ngước lên, chống ánh mắt ân cần của Yến Băng Hàn và Phong Liệt Diễm bước đến bên cạnh nàng, khẽ gật đầu , trong lòng lại có loại kích động muốn khóc, cha, bọn họ đền mạng cho người rồi, lấy bảy mạng đền mạng, người ở dưới cửu tuyền mỉm cười chứ?

      Thù cha xong, Lạc Tuyết nặng nề thở ra hơi, hình như trọng trách người dỡ bỏ nên thoải mái hơn rất nhiều, cả người dường như có sức sống hơn, mỉm cười với Yến Băng Hàn, "Cám ơn ngươi!"

      Nụ cười làm khiến cho lòng của Yến Băng Hàn trở nên ấm áp, muốn vươn tay kéo Lạc Tuyết, lại cảm giác ánh mắt lạnh lùng phức tạp phóng về phía , Yến Băng Hàn nhìn về phía chủ nhân đôi mắt đó, "Các hạ chính thiếu chủ Phong gia vang danh nhất Đại Kim?"

      "Phong Liệt Diễm!" Phong Liệt Diễm lạnh lùng tự giới thiệu.

      Lạc Tuyết định lên tiếng, lại nghe được sau lưng có thanh lành lạnh khác vang lên, "Vân Thiên! Diễm!"

      Ba người đồng thời nhìn lại, Lăng Quân Diệp cười như cười nhìn bọn họ.

      "Lăng đại ca?"

      "Lăng huynh?"

      "Lăng đại ca, tại sao huynh cũng ở đây?" Lạc Tuyết kinh ngạc hỏi.

      "Huynh đến đây là vì đệ, yên lòng chuyện hôm nay, cho nên mới đến xem chút." Lăng Quân Diệp cười nhạt, hai mắt chưa khắc nào rời khỏi Lạc Tuyết.

      Lạc Tuyết bị ánh mắt nóng bỏng của Lăng Quân Diệp nhìn cảm thấy được tự nhiên, liền "Khụ" tiếng, hướng về phía ba nam nhân : "Ta còn có chuyện, các huynh chỗ chỗ này chờ ta!"

      Lạc Tuyết bỏ lại câu này, liền về phía Hải Đường Nguyệt, lưu lại ba lại ba nam nhân bộ dáng bất phàm ở lại, trừng mắt nhìn lẫn nhau, trong lòng lại theo đuổi tâm tư của mình.

      "Chuyện thứ hai Vân Hận Thiên phải làm, chính là diệt trừ kẻ bại hoại nhất trong võ lâm —— bách độc vua!" thanh Lạc Tuyết giận mà uy, vang dội Lê Sơn. "Hải Đường Nguyệt nương, xin hỏi lão ta ở đâu?"

      Hải Đường Nguyệt nghĩ đến Vân Hận Thiên cũng muốn giết bách độc vua, xem ra bách độc vua vì chủ nhân làm việc cũng phải tự vệ ! Hải Đường Nguyệt trong tay chẳng biết lúc nào nhiều hơn chiếc quạt màu đen, tay phải móc , nhàn nhã vỗ vào lòng bàn tay trái, "Vân công tử muốn biết bách độc vua ở đâu, phải thắng được tiểu nữ rồi hãy !"

      ở đây rét đâm, lại cầm cây quạt, làm sao lại gọi là người kỳ quái chứ, trừ phi. . . . . . Lạc Tuyết cười lạnh, chỉ có cây quạt gắn ám khí mà muốn làm tổn thương đến nàng? Môi đỏ mọng thở khẽ: "Tốt! nương xin mời!"

      Hải Đường Nguyệt thân pháp cực nhanh, lời Lạc Tuyết vừa dứt, dùng chưởng đánh về phía Lạc Tuyết, thân hình nhàng linh hoạt, linh động khác thường, phát ra chưởng nhìn như mềm mại, cũng là thế Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân, khi xuất chiêu, đột nhiên trở nên mạnh mẽ có lực, cùng "Thiên Diệp Lưu Vân chưởng" của Lạc Tuyết hoàn toàn tương phản, Lạc Tuyết thầm than, nữ tử thanh lâu này cũng mang thân tuyệt kỷ, biết thân phận thực là người ở đâu?

      Lạc Tuyết tay hộ thể, mủi chân đứng lên, nhanh chóng lùi về phía sau, lúc chưởng của Hải Đường Nguyệt sắp tới, thân thể đột nhiên bay bổng lên, lúc mọi người mắt còn chưa kịp chớp, lại lấy tốc độ y hệt chim ưng lao xuống phía dưới, hai tay liên tục đánh ra chiêu thức, ám khí chiếc quạt của Hải Đường Nguyệt cũng phóng ra, hắc ngân châm tỏa sáng bị chưởng của Lạc Tuyết đột nhiên thay đổi phương hướng, toàn bộ nhập vào bên trong tay áo trống của Lạc Tuyết.

      Ba người kia nam nhân sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sớm cùng nhau chạy đến, thấy Lạc Tuyết có việc gì, cũng an tâm.

      Nhưng chuyện kế tiếp cũng là bất ngờ, bởi vì Long Ngạo Thiên đột nhiên xuất !

      Lạc Tuyết hôm nay tất nhiên dùng khăn che mặt che mặt, thân thể linh động dò xét trước ngực Hải Đường Nguyệt, kích thành công, nhân tiện sờ soạng gò má mĩ nhân chút, Hải Đường Nguyệt vừa thẹn vừa tức, danh nghĩa nàng ở trong Yên Hoa bán hoa, nhưng chân chính chưa có nam nhân nào đụng đến thân thể nàng, vì vậy, khẽ quát tiếng: "Hạ lưu!"

      Lạc Tuyết ngẩn ra, "Ha ha" cười lớn, vừa cười vùa gia tăng lực đak tay, do lần này quá khinh thường, bách độc vua đột nhiên nhảy ra, đồng thời đánh về phía Lạc Tuyết, Lạc Tuyết giận dữ, nhanh chóng biến chưởng thành trảo, dùng tuyệt chiêu "Niêm Phượng thủ", nhiều chiêu tàn nhẫn vô cùng, hai người kia phải là đối thủ của Lạc Tuyết lúc Lạc tuyết sắp chế trụ được hai người này, Long Ngạo Thiên đột nhiên xuất trước mặt Lạc Tuyết!
      Last edited by a moderator: 5/4/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Long Ngạo Thiên vội vàng đến, cũng vì Lạc Tuyết, nhưng khi tận mắt nhìn thấy dung nhan mà mình sớm chiều thương nhớ trong sáu năm qua, hốc mắt lập tức ẩm ướt, run rẩy bật thốt ra: "Lạc nhi!"

      Tiếng gọi "Lạc Nhi" này dường như có mấy đời khiến cho tinh thần Lạc Tuyết rối loạn, mà bách độc vua cũng thừa lúc này ra đòn sát thủ, Lạc Tuyết bỗng cảm thấy thân thể nóng lên, thầm kêu ổn, vội rút thân cách đó trượng, muốn lấy Hỏa Vân Kiếm từ bên hông ra, nhưng tay lại dùng sức được, trong giây lát vẻ mặt đại biến!

      Ba nam nhân vẫn nghiêm mật quan sát tình huống nãy giờ, cũng phát ra khác thường, bởi vì thủ pháp của bách độc vua quá nhanh, mặc dù thấy Lạc Tuyết bị trúng độc như thế nào, nhưng từ vẻ mặt đột biến của Lạc Tuyết cảm thấy đúng, ba người dường như là đồng thời ra tay, giây sau đó, Long Ngạo Thiên cũng ra tay!

      Bốn nam nhân dùng chưởng hoặc kiếm đồng thời công kích về mục tiêu, chính là bách độc vua! Mà lão ta căn bản ngờ có Hoàng Tước tại hậu, hơn nữa lại còn là bốn nam nhân sức mạnh rất lớn! Cho nên, chỉ tránh được hai chiêu, bị Phong Liệt Diễm kiếm đâm xuyên qua trái tim, đồng thời Thanh Long kiếm của Lăng Quân Diệp đâm xuyên qua cổ họng , Yến Băng Hàn chấn vỡ tâm mạch của , cùng với Long Ngạo Thiên chậm hơn bước dùng trường kiếm đâm thẳng vào bụng!

      Người lấy độc mà xưng bá hắc đạo Bách Độc Vua trừng lớn hai mắt. chưa kịp nhìn thấy chết trong tay ai, miệng phun máu tươi ngã xuống đất chết!

      Còn lại này Hải Đường Nguyệt mặt bị biến hoa trong nháy mắt dọa đến chấn kinh, kinh hoàng luống cuống, định làm ra bước tiếp theo, bàn tay Yến Băng Hàn nắm được cổ của nàng, Lạc Tuyết chậm rãi ngã nhào thân thể được Phong Liệt Diễm đứng trước Lăng Quân Diệp và Long Ngạo Thiên ôm vào trong ngực.

      Lạc Tuyết vừa mới mở miệng tiếng: " cần giết. . . . . ." Lúc này cổ tay Yến Băng Hàn dùng sức, chỉ nghe "Rắc rắc" tiếng, cổ họng Hải Đường Nguyệt đứt, ầm ầm ngã xuống đất, mặt vẫn mang theo tuyệt vọng thể tin được!

      Yến Băng Hàn chạy tới, Lạc Tuyết cố nặn ra nụ cười hài hước, " mỹ nhân êm đẹp, bị ngươi làm hại rồi!"

      "Mỹ nhân gì chứ? Nữ nhân xấu xí, ngươi mềm lòng cái gì chứ?" Yến Băng Hàn mang theo tức giận .

      Bốn nam nhân tám đôi mắt sáng quắc tập trung nhìn vào Lạc Tuyết, trong mắt đều là dịu dàng, Lạc Tuyết chỉ nhìn Long Ngạo Thiên, trong thân thể biến hóa ra sao nàng nhất, lục phủ ngũ tạng giống như là bị lửa thiêu đốt, cảm giác nóng bỏng làm cho ánh mắt nàng mê ly, Lạc Tuyết khó khăn nhìn về phía Long Ngạo Thiên : "Lần này ngươi hài lòng rồi chứ? Dạ minh châu trả lại ngươi!"

      Nhưng là Lạc Tuyết còn lực lượng lấy viên dạ minh châu theo nàng sáu năm từ trong ngực ra, Long Ngạo Thiên bắt lấy tay Lạc Tuyết, cực kỳ tức giận, "Ta muốn viên Dạ Minh Châu đó làm gì? Ta muốn nàng, ta muốn nàng bình an vô !"

      Lạc Tuyết nhìn nữa Long Ngạo Thiên, dùng hết hơi sức đè xuống dục vọng dâng lên, : "Phong Đại Ca, ngươi dẫn ta . . . . . . tìm sư công. . . . . ."

      "Được! Vân Thiên đệ cố chịu đựng!" Phong Liệt Diễm ôm lấy Lạc Tuyết, đẩy ba người khác ra, vội vàng chạy về hướng chân núi, Yến Băng Hàn, Lăng Quân Diệp và Long Ngạo Thiên cũng theo sát sau đó, sau khi Phong Liệt Diễm đến dưới núi, thay bạch mã của Lạc Tuyết , về phía "Hồi hồn cốc", tiếng vó ngựa đằng sau "Đạt Đạt" vang lên. . . . . .

      mưu được tính hết trong Lê Sơn đại hội cứ như vậy tan rã, đoạn lại đoạn Phong Vân chuyện xưa rất nhanh được truyền ra từ trong miệng những người tham gia Lê Sơn đại hội. . . . . .

      Phong Liệt Diễm điên cuồng thúc ngựa, rất nhanh đến "Hồi hồn cốc" , từng qua, cũng từng dùng "Hồi Hồn Đan", nên dễ dàng vào cốc, hơn nữa bị đàn ong công kích, nhưng ba nam tử cùng đến lại bị ngăn ở ngoài cốc!

      "Sư công! Sư công!" Phong Liệt Diễm vận khinh nhanh chóng phi tới nhà đá, hô to, Ngọc Trần Tử ngủ bị tiếng ồn ào làm thức tỉnh, vọt ra ngoài cửa, thấy bọ dạng của Lạc Tuyết, cũng là cả kinh, vội : "Nàng sao vậy?"

      "Vân Thiên bị bách độc vua hạ độc! Sư công mau giải độc cho Vân Thiên!" mồ hôi đầu Phong Liệt Diễm ngừng rơi xuống, biết như thế nào cho phải, chỉ biết mong đợi nhìn về Ngọc Trần Tử!

      Ngọc Trần Tử vừa nghe trúng độc, sắc mặt lập tức thay đổi, phải biết rằng thân thể Lạc Tuyết là bách độc bất xâm, trừ phi là trúng loại tình độc hạ lưu đó!

      Phong Liệt Diễm đem Lạc Tuyết ôm vào nhà đá, đặt lên giường, Ngọc Trần Tử bắt mạch, vẻ mặt càng vặn càng chặt, "Sư công, có phải rất nghiêm trọng ?" lòng Phong Liệt Diễm cũng theo sắc mặt Ngọc Trần Tử chìm xuống.

      "Liệt Diễm, ngươi qua đây!" Ngọc Trần Tử đứng dậy, sắc mặt nặng nề, hai người thối lui đến ngoài cửa, Ngọc Trần Tử : "Liệt Diễm, Thiên nhi bị trúng loại độc cay độc nhất trong các loại độc! Nếu trong nửa canh giờ giải loại độc này, toàn thân bị bùng nổ mà chết. Ngươi, có muốn cứu nàng ?"

      "Ta đương nhiên là muốn!" Phong Liệt Diễm nhanh chóng nổi gân xanh, vừa vừa nhìn về Lạc Tuyết trong phòng.
      Last edited by a moderator: 7/4/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 78: Giải độc

      Bên ngoài "Hồi hồn cốc", ba nam tử gấp đến độ như kiến bò chảo nóng, bọn họ lòng dạ nào thưởng thức cảnh sắc tuyệt mĩ trong cốc lúc này, điều kỳ quái nhất là mùa đông rét đậm như vậy bên ngoài này lại có hoa nở, nhưng vấn đề chính lúc này là làm sao để vào cốc!

      Bởi vì ba nam nhân này quen biết nhau, nhưng Yến Băng Hàn lại vì Long Ngạo Thiên kêu tiếng “Lạc nhi” mà tức giận trong lòng, vừa cho thấy Long Ngạo Thiên biết thân phận nữ nhi của Lạc Tuyết, hơn nữa chuyện liên quan đến dạ minh châu, quan hệ của hai người nhất định bình thường; hơn nữa vừa kêu tiếng khiến cho Lạc Tuyết phân tâm, gặp phải ám toán.

      Cho nên, con ngươi đầy sát ý của Yến Băng Hàn lạnh lùng nhìn về phía Long Ngạo Thiên, cặp mắt của Lăng Quân Diệp cũng giống như vậy hướng về phía Long Ngạo Thiên như gánh nặng đâm vào lưng , nhưng Long Ngạo Thiên chỉ là tức giận bản thân kìm hãm được tình cảm, hại Lạc Tuyết, đương nhiên sợ hãi hai đôi mắt nhìn mình như lang sói của hai nam tử kia!

      Mà trong cốc, Phong Liệt Diễm gấp đến mức quỳ gối trước mặt Ngọc Trần Tử, : "Sư công, cần biết dùng phương pháp gì, ngài nhất định phải cứu sống Vân Thiên, chỉ cần có thể cứu sống đệ ấy, ngài muốn Liệt Diễm làm chuyện gì cũng được!"

      Ngọc Trần Tử đưa tay nâng Phong Liệt Diễm dậy, thở dài : "Liệt Diễm, ngươi nghe hiểu sao? Sư công rồi, Thiên nhi trúng tình độc, giải dược phải là thuốc, mà là người!"

      "Là người? ý của sư công là. . . . . ." Phong Liệt Diễm mơ hồ hiểu ra chút gì đó, nhưng vẫn chưa xác định.

      "Liệt Diễm, nếu người nào giải độc cho Thiên Nhi, sau khi hoan hợp, trong vòng bảy bảy bốn mươi chín ngày đau đớn như đao xuyên tim, loại đau đớn này, phải người bình thường có thể chịu được , cho nên mới độc này chính là loại độc nhất trong các loại độc! Liệt Diễm, sư công mặc dù xem Thiên nhi là quan trọng nhất, nhưng công cũng miễn cưỡng ngươi...ngươi tự mình lựa chọn !" Ngọc Trần Tử gương mặt mang theo vẻ bi thương, đến đây đều cân nhắc kỹ, nếu Phong Liệt Diễm nguyện ý, nhưng chịu được qua 49 ngày này, sau này nếu xuống dưới đó, làm sao giao phó được với Như Mi? Nhưng nếu để Lạc nhi chết như vậy, lại làm xứng đáng với linh hồn của Thiên Ca trời đây?

      Ngọc Trần Tử bước chân lảo đảo rời , chỉ còn lại Phong Liệt Diễm ngây người đứng đó. vẫn hiểu ý của Ngọc Trần Tử, mặc dù có thể hi sinh tính mạng vì Vân Thiên, nhưng cũng là nam tử, làm sao? Phải tìm vị nương đến!

      Nghĩ tới đây Phong Liệt Diễm lập tức chạy trở về nhà đá, ghé vào trước mặt Lạc Tuyết, nhàng kêu: "Vân Thiên? Vân Thiên?"

      Lạc Tuyết từ từ mở mắt, "Phong Đại Ca?"

      "Vân Thiên, sư công muốn giải được độc trong người đệ, cần phải cần nương mới có khả năng giải độc, đệ cố gắng chống đỡ, ta ra ngoài tìm vị nương đến!” Phong Liệt Diễm nước mắt ngừng rơi xuống, nâng lên trán Lạc Tuyết lên, nhàng hôn xuống, liền đứng dậy ra ngoài.

      Lạc Tuyết vừa nghe cong, nàng lại trúng loại độc này? bách độc vua Đáng chết, lại muốn dùng loại độc này tới phá giải bách độc bất xâm của nàng!

      bản thân Lạc Tuyết bởi vì trong cơ thể nhiệt độ càng ngày càng cao khí nóng dâng lên đỏ bừng cả khuôn mặt, mồ hôi từng hạt lớn chừng hạt đậu ngừng rơi xuống, hạ thân truyền tới ham muốn khuôn mặt nhắn Lạc Tuyết càng thêm say lòng người, nhưng nghe đến chuyện Phong Liệt Diễm muốn tìm vị nương giải độc cho nàng, quýnh lên, muốn kéo ống tay áo Phong Liệt Diễm, nhưng cả người lại vô lực, chỉ đành phải yếu đuối kêu lên: "Phong Đại Ca, cần !"

      Phong Liệt Diễm nghe vậy xoay người, "Vân Thiên, giải độc đệ chết! Hơn nữa thời gian còn nhiều! Đệ chờ ta...ta nhanh về nhanh!" xong, Phong Liệt Diễm muốn vén rèm xe lên ra ngoài, Lạc Tuyết dưới tình thế cấp bách, chỉ đành phải kêu lên: "Phong Đại Ca, ta. . . . . . Ta là. . . . . . huynh tới đây!"

      Phong Liệt Diễm vội chạy tới, Lạc Tuyết thanh thấp thể thấp hơn rồi, nàng biết khi ra khỏi miệng, mang tới chuyện gì, nhưng nàng nguyện ý đem thân mình giao cho nam tử bên cạnh nàng đây, nam tử chắc chắn nguyện sống chết vì nàng! Hơn nữa quan trọng nhất là, nàng cũng là thích , thích vô lại và bá đạo, nhiệt tình và cẩn thận, cho nên, nàng cái gì cũng cần nữa !

      "Phong Đại Ca, huynh. . . . . . huynh hôn lại ta. . . . . ." Lạc Tuyết nhàng , nhưng Phong Liệt Diễm lại mày cau lại, "Vân Thiên, nghe lời, chuyện này phải cần tìm nữ nhân mới được!"

      "Huynh. . . . . . Huynh ngốc chết được, ta ra ra là. . . . . . Là nữ tử. . . . . ." Lạc Tuyết thiếu chút nữa vì tức giận mà ngất , trong ngày thường Phong Liệt Diễm rất thông minh, hôm nay lại trở thành như vậy, liền đứt quãng .

      "Đệ cái gì?" Phong Liệt Diễm cả kinh đứng lên, sau đó lại nặng nề ngồi xuống, ôm lấy thân thể Lạc Tuyết , tâm tình vui sướng trải rộng toàn thân, thanh lại có chút run rẩy , "Đệ. . . . . . là nữ tử?"

      Lạc Tuyết e lệ cười, sắc mặt ửng đỏ, hô hấp dồn dập, mắt thấy gương mặt tuẫn mỹ của Phong Liệt Diễm càng ngày càng gần, ttrong lòng khẩn trương, lòng bàn tay rịn ra từng tầng mồ hôi mỏng.

      Đôi môi nóng rực của Phong Liệt Diễm chiếm trọn hương thêm mềm mại ngọt ngào, mang theo tình ý dạt dào cùng lửa nóng dịu dàng. Đầu lưỡi trơn trượt. Trêu chọc hút lấy, cắn mút, cỗ cảm giác tê dại thể ngăn chặn theo môi lan tràn tới từng ngóc ngách trong thân, Lạc Tuyết chỉ cảm thấy ý thức dần dần cách xa, dưới bụng vọt lên ngọn lửa dục vọng nắm giữ toàn bộ thể xác và tinh thần.

      Lạc Tuyết lưu loát vươn đầu lưỡi mềm mại của mình cùng Phong Liệt Diễm dây dưa. Lạc Tuyết lưu loát đáp lại càng gợi lên dụ hoặc trong cơ thể Phong Liệt Diễm, hô hấp bắt đầu nặng nề, bàn tay dịu dàng thăm dò trong cổ áo Lạc Tuyết.

      Trang phục từng cái từng cái bay xuống, hai thân thể nóng bỏng tùy ý dây dưa, triền miên. Tình độc trong cơ thể Lạc Tuyết từ tron nụ hôn lại điên cuồng tràn lan, trong cơ thể sóng nhiệt từng đợt từng đợt tăng lên, thân thể trống rỗng khó chịu, bất giác phát ra thanh mê người: "Ưmh, Phong. . . . . . Phong Đại Ca. . . . . . Nóng quá. . . . . . Khó chịu" , giờ phút này, lý trí Lạc Tuyết hoàn toàn bị thay thế bằng ham muốn.

      thân thể mềm mại Lạc Tuyết khó chịu giãy dụa dán chặt vào Phong Liệt Diễm, từng tiếng kiều từ trong đôi môi đỏ mọng truyền ra, cánh tay phải quấn lấy cổ Phong Liệt Diễm, thân thể kìm hãm được dán lên khuôn ngực rắn chắc kia, hai chân thon dài vô ý thức ma sát Phong Liệt Diễm.

      (Ta chuyển sang nàng nhé vì biết thân phận của Lạc Tuyết rồi)

      "Ừ. . . . . ." Phong Liệt Diễm kêu rên ra tiếng, bụng dưới cũng ngập tràn ham muốn nhẫn nại đến cực hạn, "Vân Thiên, ta nàng!" Dứt lời, tay cởi hết tất cả y phục còn lại người Lạc Tuyết, thân dưới dán lên thân thể mềm mại.

      "Ừ. . . . . . Ưmh" , trong nháy mắt thân thể dính nhau, Lạc Tuyết phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, cánh tay phải ôm chặt thân hình nóng bỏng cường tránh, hình như chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt nỗi khổ sở của mình.

      "Vân Thiên, lập tức tốt." Phong Liệt Diễm thương tiếc hôn lên gò má đỏ như nắng chiều của Lạc Tuyết, tay vung lên, y phục người mình phát ra tiếng khàn khàn xé rách, thân áo bào thượng hạn trong nháy mắt nổ tung, phân tán đất. Biết tình độc bá đạo, thân mình chần chờ nữa tách hai chân thon dài trắng noãn ra vòng bên hông mình. Hai tay nắm chặt lấy vòng eo nhắn đầy nắm tay, hướng về đôi môi đỏ mọng kiều diễm hôn sâu xuống, đồng thời phía dưới thắt lưng di chuyển, thân thể trầm xuống, bắt đầu lọai luật động cổ xưa nhất của loài người. . . . . .

      "A. . . . . ." Môi đỏ mọng bị lấp kín, nhưng cảm giác được lấp đầy trong nháy mắt cảm giác sung sướng ùn ùn kéo đến cuốn lấy thân thể, đôi môi Lạc Tuyết theo từng luật động mà phát ra những tiếng nức nở ."Vân Thiên. . . . . . Ta nàng. . . . . ." Phong Liệt Diễm môi nới ra khỏi miệng kiều diễm, ngậm chặt lấy bên vành tai mượt mà, ở bên tai ra câu thương suốt cuộc đời này đổi.

      Lụa mỏng tung bay, dịu dàng lưu luyến mệt mỏi, hợp lại với nhau tạo thành khung cảnh Phong Hoa Tuyết Nguyệt?

      . . . . . . Ngọc Trần Tử đứng ở bên trong Ôn Tuyền lo lắng suy nghĩ đến vấn đề, đối với hiểu biết của với Phong Liệt Diễm tất nhiên cùng với Lạc Tuyết, tại suy nghĩ, làm sao có thể giảm bớt những khổ sở mà Phong Liệt Diễm bắt đầu từ ngày mai phải chịu?

      Ai, còn nữa, ngộ nhỡ sau khi nha đầu Lạc Tuyết giải độc xong, tức giận lão già ta tự ý để Phong Liệt Diễm, phá hủy trong sạch của nàng, phải làm sao đây? Sau này hai người bọn họ làm sao gặp nhau đây?

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 78: Giải độc

      Bên ngoài "Hồi hồn cốc", ba nam tử gấp đến độ như kiến bò chảo nóng, bọn họ lòng dạ nào thưởng thức cảnh sắc tuyệt mĩ trong cốc lúc này, điều kỳ quái nhất là mùa đông rét đậm như vậy bên ngoài này lại có hoa nở, nhưng vấn đề chính lúc này là làm sao để vào cốc!

      Bởi vì ba nam nhân này quen biết nhau, nhưng Yến Băng Hàn lại vì Long Ngạo Thiên kêu tiếng “Lạc nhi” mà tức giận trong lòng, vừa cho thấy Long Ngạo Thiên biết thân phận nữ nhi của Lạc Tuyết, hơn nữa chuyện liên quan đến dạ minh châu, quan hệ của hai người nhất định bình thường; hơn nữa vừa kêu tiếng khiến cho Lạc Tuyết phân tâm, gặp phải ám toán.

      Cho nên, con ngươi đầy sát ý của Yến Băng Hàn lạnh lùng nhìn về phía Long Ngạo Thiên, cặp mắt của Lăng Quân Diệp cũng giống như vậy hướng về phía Long Ngạo Thiên như gánh nặng đâm vào lưng , nhưng Long Ngạo Thiên chỉ là tức giận bản thân kìm hãm được tình cảm, hại Lạc Tuyết, đương nhiên sợ hãi hai đôi mắt nhìn mình như lang sói của hai nam tử kia!

      Mà trong cốc, Phong Liệt Diễm gấp đến mức quỳ gối trước mặt Ngọc Trần Tử, : "Sư công, cần biết dùng phương pháp gì, ngài nhất định phải cứu sống Vân Thiên, chỉ cần có thể cứu sống đệ ấy, ngài muốn Liệt Diễm làm chuyện gì cũng được!"

      Ngọc Trần Tử đưa tay nâng Phong Liệt Diễm dậy, thở dài : "Liệt Diễm, ngươi nghe hiểu sao? Sư công rồi, Thiên nhi trúng tình độc, giải dược phải là thuốc, mà là người!"

      "Là người? ý của sư công là. . . . . ." Phong Liệt Diễm mơ hồ hiểu ra chút gì đó, nhưng vẫn chưa xác định.

      "Liệt Diễm, nếu người nào giải độc cho Thiên Nhi, sau khi hoan hợp, trong vòng bảy bảy bốn mươi chín ngày đau đớn như đao xuyên tim, loại đau đớn này, phải người bình thường có thể chịu được , cho nên mới độc này chính là loại độc nhất trong các loại độc! Liệt Diễm, sư công mặc dù xem Thiên nhi là quan trọng nhất, nhưng công cũng miễn cưỡng ngươi...ngươi tự mình lựa chọn !" Ngọc Trần Tử gương mặt mang theo vẻ bi thương, đến đây đều cân nhắc kỹ, nếu Phong Liệt Diễm nguyện ý, nhưng chịu được qua 49 ngày này, sau này nếu xuống dưới đó, làm sao giao phó được với Như Mi? Nhưng nếu để Lạc nhi chết như vậy, lại làm xứng đáng với linh hồn của Thiên Ca trời đây?

      Ngọc Trần Tử bước chân lảo đảo rời , chỉ còn lại Phong Liệt Diễm ngây người đứng đó. vẫn hiểu ý của Ngọc Trần Tử, mặc dù có thể hi sinh tính mạng vì Vân Thiên, nhưng cũng là nam tử, làm sao? Phải tìm vị nương đến!

      Nghĩ tới đây Phong Liệt Diễm lập tức chạy trở về nhà đá, ghé vào trước mặt Lạc Tuyết, nhàng kêu: "Vân Thiên? Vân Thiên?"

      Lạc Tuyết từ từ mở mắt, "Phong Đại Ca?"

      "Vân Thiên, sư công muốn giải được độc trong người đệ, cần phải cần nương mới có khả năng giải độc, đệ cố gắng chống đỡ, ta ra ngoài tìm vị nương đến!” Phong Liệt Diễm nước mắt ngừng rơi xuống, nâng lên trán Lạc Tuyết lên, nhàng hôn xuống, liền đứng dậy ra ngoài.

      Lạc Tuyết vừa nghe cong, nàng lại trúng loại độc này? bách độc vua Đáng chết, lại muốn dùng loại độc này tới phá giải bách độc bất xâm của nàng!

      bản thân Lạc Tuyết bởi vì trong cơ thể nhiệt độ càng ngày càng cao khí nóng dâng lên đỏ bừng cả khuôn mặt, mồ hôi từng hạt lớn chừng hạt đậu ngừng rơi xuống, hạ thân truyền tới ham muốn khuôn mặt nhắn Lạc Tuyết càng thêm say lòng người, nhưng nghe đến chuyện Phong Liệt Diễm muốn tìm vị nương giải độc cho nàng, quýnh lên, muốn kéo ống tay áo Phong Liệt Diễm, nhưng cả người lại vô lực, chỉ đành phải yếu đuối kêu lên: "Phong Đại Ca, cần !"

      Phong Liệt Diễm nghe vậy xoay người, "Vân Thiên, giải độc đệ chết! Hơn nữa thời gian còn nhiều! Đệ chờ ta...ta nhanh về nhanh!" xong, Phong Liệt Diễm muốn vén rèm xe lên ra ngoài, Lạc Tuyết dưới tình thế cấp bách, chỉ đành phải kêu lên: "Phong Đại Ca, ta. . . . . . Ta là. . . . . . huynh tới đây!"

      Phong Liệt Diễm vội chạy tới, Lạc Tuyết thanh thấp thể thấp hơn rồi, nàng biết khi ra khỏi miệng, mang tới chuyện gì, nhưng nàng nguyện ý đem thân mình giao cho nam tử bên cạnh nàng đây, nam tử chắc chắn nguyện sống chết vì nàng! Hơn nữa quan trọng nhất là, nàng cũng là thích , thích vô lại và bá đạo, nhiệt tình và cẩn thận, cho nên, nàng cái gì cũng cần nữa !

      "Phong Đại Ca, huynh. . . . . . huynh hôn lại ta. . . . . ." Lạc Tuyết nhàng , nhưng Phong Liệt Diễm lại mày cau lại, "Vân Thiên, nghe lời, chuyện này phải cần tìm nữ nhân mới được!"

      "Huynh. . . . . . Huynh ngốc chết được, ta ra ra là. . . . . . Là nữ tử. . . . . ." Lạc Tuyết thiếu chút nữa vì tức giận mà ngất , trong ngày thường Phong Liệt Diễm rất thông minh, hôm nay lại trở thành như vậy, liền đứt quãng .

      "Đệ cái gì?" Phong Liệt Diễm cả kinh đứng lên, sau đó lại nặng nề ngồi xuống, ôm lấy thân thể Lạc Tuyết , tâm tình vui sướng trải rộng toàn thân, thanh lại có chút run rẩy , "Đệ. . . . . . là nữ tử?"

      Lạc Tuyết e lệ cười, sắc mặt ửng đỏ, hô hấp dồn dập, mắt thấy gương mặt tuẫn mỹ của Phong Liệt Diễm càng ngày càng gần, ttrong lòng khẩn trương, lòng bàn tay rịn ra từng tầng mồ hôi mỏng.

      Đôi môi nóng rực của Phong Liệt Diễm chiếm trọn hương thêm mềm mại ngọt ngào, mang theo tình ý dạt dào cùng lửa nóng dịu dàng. Đầu lưỡi trơn trượt. Trêu chọc hút lấy, cắn mút, cỗ cảm giác tê dại thể ngăn chặn theo môi lan tràn tới từng ngóc ngách trong thân, Lạc Tuyết chỉ cảm thấy ý thức dần dần cách xa, dưới bụng vọt lên ngọn lửa dục vọng nắm giữ toàn bộ thể xác và tinh thần.

      Lạc Tuyết lưu loát vươn đầu lưỡi mềm mại của mình cùng Phong Liệt Diễm dây dưa. Lạc Tuyết lưu loát đáp lại càng gợi lên dụ hoặc trong cơ thể Phong Liệt Diễm, hô hấp bắt đầu nặng nề, bàn tay dịu dàng thăm dò trong cổ áo Lạc Tuyết.

      Trang phục từng cái từng cái bay xuống, hai thân thể nóng bỏng tùy ý dây dưa, triền miên. Tình độc trong cơ thể Lạc Tuyết từ tron nụ hôn lại điên cuồng tràn lan, trong cơ thể sóng nhiệt từng đợt từng đợt tăng lên, thân thể trống rỗng khó chịu, bất giác phát ra thanh mê người: "Ưmh, Phong. . . . . . Phong Đại Ca. . . . . . Nóng quá. . . . . . Khó chịu" , giờ phút này, lý trí Lạc Tuyết hoàn toàn bị thay thế bằng ham muốn.

      thân thể mềm mại Lạc Tuyết khó chịu giãy dụa dán chặt vào Phong Liệt Diễm, từng tiếng kiều từ trong đôi môi đỏ mọng truyền ra, cánh tay phải quấn lấy cổ Phong Liệt Diễm, thân thể kìm hãm được dán lên khuôn ngực rắn chắc kia, hai chân thon dài vô ý thức ma sát Phong Liệt Diễm.

      (Ta chuyển sang nàng nhé vì biết thân phận của Lạc Tuyết rồi)

      "Ừ. . . . . ." Phong Liệt Diễm kêu rên ra tiếng, bụng dưới cũng ngập tràn ham muốn nhẫn nại đến cực hạn, "Vân Thiên, ta nàng!" Dứt lời, tay cởi hết tất cả y phục còn lại người Lạc Tuyết, thân dưới dán lên thân thể mềm mại.

      "Ừ. . . . . . Ưmh" , trong nháy mắt thân thể dính nhau, Lạc Tuyết phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, cánh tay phải ôm chặt thân hình nóng bỏng cường tránh, hình như chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt nỗi khổ sở của mình.

      "Vân Thiên, lập tức tốt." Phong Liệt Diễm thương tiếc hôn lên gò má đỏ như nắng chiều của Lạc Tuyết, tay vung lên, y phục người mình phát ra tiếng khàn khàn xé rách, thân áo bào thượng hạn trong nháy mắt nổ tung, phân tán đất. Biết tình độc bá đạo, thân mình chần chờ nữa tách hai chân thon dài trắng noãn ra vòng bên hông mình. Hai tay nắm chặt lấy vòng eo nhắn đầy nắm tay, hướng về đôi môi đỏ mọng kiều diễm hôn sâu xuống, đồng thời phía dưới thắt lưng di chuyển, thân thể trầm xuống, bắt đầu lọai luật động cổ xưa nhất của loài người. . . . . .

      "A. . . . . ." Môi đỏ mọng bị lấp kín, nhưng cảm giác được lấp đầy trong nháy mắt cảm giác sung sướng ùn ùn kéo đến cuốn lấy thân thể, đôi môi Lạc Tuyết theo từng luật động mà phát ra những tiếng nức nở ."Vân Thiên. . . . . . Ta nàng. . . . . ." Phong Liệt Diễm môi nới ra khỏi miệng kiều diễm, ngậm chặt lấy bên vành tai mượt mà, ở bên tai ra câu thương suốt cuộc đời này đổi.

      Lụa mỏng tung bay, dịu dàng lưu luyến mệt mỏi, hợp lại với nhau tạo thành khung cảnh Phong Hoa Tuyết Nguyệt?

      . . . . . . Ngọc Trần Tử đứng ở bên trong Ôn Tuyền lo lắng suy nghĩ đến vấn đề, đối với hiểu biết của với Phong Liệt Diễm tất nhiên cùng với Lạc Tuyết, tại suy nghĩ, làm sao có thể giảm bớt những khổ sở mà Phong Liệt Diễm bắt đầu từ ngày mai phải chịu?

      Ai, còn nữa, ngộ nhỡ sau khi nha đầu Lạc Tuyết giải độc xong, tức giận lão già ta tự ý để Phong Liệt Diễm, phá hủy trong sạch của nàng, phải làm sao đây? Sau này hai người bọn họ làm sao gặp nhau đây?
      Last edited by a moderator: 14/4/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      chương 79: rời xa

      Trong nhà đá, Lạc Tuyết mềm mại nằm gường đá , Phong Liệt Diễm dịu dàng nhìn người trong ngực, cặp mắt khắc cũng chịu dời .

      Lạc Tuyết tình triều dần dần rút xuống, tình độc trong cơ thể còn cắn nuốt tứ chi và toàn bộ thân thể nàng nữa, nhưng vừa mới cuồng dã hoan ái, làm Lạc Tuyết rất xấu hổ.

      Giờ phút này, nàng nhắm chặt hai mắt phượng lại, mặt đỏ ửng mê người, môi đào hơi sưng nhấp , lại lần nữa dụ hoặc Phong Liệt Diễm, lặng lẽ ở môi nàng chạm chút, trái tim lại tự chủ được run theo.

      Quần áo rơi đầy đất, hai thân thể trần trụi ôm chặt lấy nhau, Lạc Tuyết dám mở mắt ra, dám đối mặt với trái tim của bản thân và Phong Liệt Diễm.

      "Vân Thiên, nàng có biết tất cả mọi chuyện ngày hôm nay quan trọng với ta đến mức nào , bây giờ ta rất hạnh phúc, bởi vì người ta nữ nhân, trời cao thiên vị chúng ta có phải ? Nàng ở trong ngực ta cách chân thực, thân thể của nàng cũng cho ta, nhưng mà, ta vẫn sợ nàng rời khỏi ta, Vân Thiên, nàng đừng rời khỏi ta, có được ?" Phong Liệt Diễm thầm , vuốt những sợi tóc bay tán lạc của Lạc Tuyết.

      Người Trong ngực bỗng nhúc nhích, sau đó nhàng : "Phong Đại Ca, tên của ta là Lạc Tuyết, là dưỡng nữ của lê Thị Lang, thân phụ là Vân Thiên Ca. Còn có việc, ta cũng là trắc vương phi của Trang Thân Vương Long Ngạo Thiên, năm mười sáu tuổi ta gả cho , Long Ngạo Thiên rất sủng ái ta, hai người chúng ta đều có tình cảm với nhau, nhưng Vương phi của Thượng Quan Vũ Điệp ghen tỵ, Long Ngạo Thiên vẫn chưa có con trai, sau khi ta mang thai, Long Ngạo Thiên liền tuyên bố nếu ta sinh bé trai, lập làm Thế tử, Thượng Quan Vũ Điệp vì bảo vệ địa vị của mình, nên hôm đó trong tiệc sinh nhật ta, gạt ta uống rượu có chứa thuốc mê, sắp đặt màn Lê Trắc phi hồng hạnh xuất tường, sau đó bị bắt gian tại giường."

      "Long Ngạo Thiên trong cơn phẫn nộ chịu tin tưởng trong sạch của ta, chém đầu thị vệ vô tội, sau đó đem ta nhốt vào địa lao. Ban đêm, thừa dịp Long Ngạo Thiên ra ngoài, Thượng Quan Vũ Điệp liền tới, ngờ nàng che dấu võ công của mình, nàng buộc ta uống thuốc phá thai, lại dùng kiếm chặt đứt cánh tay trái của ta, nàng , nàng muốn ta sống bằng chết! nha hoàn của nàng đem ta vứt ở bãi tha ma, sư công lúc hái thuốc phát cũng cứu ta trở về cốc, sư công đem võ công cả đời truyền cho ta, dạy cho ta rất nhiều thứ, ta mới có thể chống đỡ đến bây giờ.”

      Lạc Tuyết thản nhiên kể lại, nàng rất lâu nghĩ đến chuyện cũ để cho cả đời nàng khắc cốt ghi tâm này, hôm nay nhắc lại, nước mắt khốngchế được lại rơi xuống, Phong Liệt Diễm lòng đau như cắt, hôn lên nước mắt Lạc Tuyết, thầm : "Lạc nhi, ta có thể gọi nàng là Lạc nhi được ? Phong Liệt Diễm ta thề, cả đời ngươi, tuyệt cho phép bất cứ kẻ nào tổn thương nàng nữa, ta muốn cho nàng toàn bộ hạnh phúc, khiến cho nàng cả đời vui vẻ, Lạc nhi, gả cho ta, cả đời này, ta chỉ cưới thê tử là nàng, có được ?"

      "Phong Đại Ca, ta xứng với chàng! Ta gả cho người khác, cũng từng mang thai đứa bé, hơn nữa. . . . . . chàng vừa rồi phải thấy thân thể xấu xí của ta rồi sao? Chàng có thể tìm được nữ nhân tốt hơn ta gấp trăm ngàn lần." Lạc Tuyết lắc đầu, khóc lớn hơn.

      "Lạc nhi, phải như vậy, nàng đừng khóc, nàng biết ? Thiên hạ vô số nữ nhân nhưng chỉ có nàng khiến cho ta rung động, chỉ có nàng mới có thể khiến ta đau lòng tương tư. Mặc kệ trước đây nàng từng có chuyện gì, ta đều quan tâm, ta chỉ quan tâm nàng có ta như ta nàng , Lạc nhi, nàng ta sao?" giờ phút này trái tim Phong Liệt Diễm cực kỳ khẩn trương, chỉ sợ nghe được đáp án làm thất vọng.

      Lạc Tuyết ngơ ngẩn, nàng thương sao? Nàng cũng biết, nàng thích ở chung với , nhưng nếu hay , nàng biết.

      Lạc Tuyết suy nghĩ, Phong Liệt Diễm vén chăn lên, nhìn về phía vết thương vai Lạc Tuyết, bởi vì y thuật của Ngọc Trần Tử cao minh, cũng để lại vết sẹo quá khó coi, chỉ là hai vai của nàng còn cân xứng nữa, trong lòng của chỉ có thương tiếc và đau lòng, làm sao có thể ghét bỏ nàng được?

      Bờ môi ấm áp của Phong Liệt Diễm nhàng hôn lên vai trái Lạc Tuyết, mang theo bao nhiêu là quyết tâm và tình say đắm, từng chút từng chút hòa tan vào trái tim bao nhiêu năm tĩnh mịch của Lạc Tuyết.

      Bàn tay lớn di chuyển dịu dàng mơn trớn mỗi tấc da thịt Lạc Tuyết, cuối cùng xoa lên chiếc mũi cao thẳng lấm tấm mồ hôi của nàng, môi cũng dời , ngậm chặt làn môi đỏ thắm thêm lần nữa, nhàng mút, Lạc Tuyết bị cử động của Phong Liệt Diễm làm cho toàn thân khẽ run, từng dòng nước ấm nhanh chóng truyền khắp toàn thân, tình triều lui lần nữa bị kích lên, khuôn mặt nhắn đỏ càng thêm say lòng người, Phong Liệt Diễm cười hôn rất sâu lên đôi môi đỏ mọng mê người.

      Lạc Tuyết vùng vẫy đem môi dời , "Phong Đại Ca, chúng ta nên tỉnh dậy rồi, sư công vẫn chờ bên ngoài !"

      "Ha ha, sao, là sư công phân phó muốn ta hoàn thành nhiệm vụ này!" Phong Liệt Diễm cười tà mị tiếp tục hôn Lạc Tuyết, đầu lưỡi linh hoạt cạy hàm răng mím chặt của Lạc Tuyết ra, tìm kiếm hương thơm ngọt ngào.

      "Lạc nhi, nàng ta ?" Phong Liệt Diễm giữa lúc tình cảm mãnh liệt vẫn quên vấn đề quan trọng mà muốn biết nhất này.

      Lạc Tuyết lên tiếng trả lời, bởi vì nàng xác định, cho nên nàng im lặng.

      Nụ hôn lần nữa rơi xuống, kịch liệt, bá đạo, mang chút cam lòng trừng phạt người dưới thân. quá tha thiết, bên hông Phong Liệt Diễm trầm xuống, thân dưới đưa vào, cùng thân thể Lạc Tuyết hợp làm , đan xem giữa tình cảm đơn thuần và say đắm. . . . . .

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

    6. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Trong cốc phòng kiều diễm, mà ngoài cốc mấy nam tử lại vì vấn đề nữ tử mình thương thuộc về ai mà tranh cãi.

      "Tóm lại, bất luận như thế nào, Long Ngạo Thiên ta buông tay Lạc Nhi, ta là phu quân của nàng, cả đời như vậy, hôm nay chuyện nàng cùng Phong Liệt Diễm chỉ vì cứu mạng, nhưng có nghĩa là Bổn vương thành toàn Phong Liệt Diễm hoặc là những người khác!" Long Ngạo Thiên lạnh lùng trừng mắt về phía Lăng Quân Diệp và Yến Băng Hàn, nhắc nhở quan hệ giữa và Lạc Tuyết.

      Lăng Duân Diệp tức giận, "Ngươi hại Vân Thiên còn chưa đủ sao? Ngươi có năng lực bảo vệ nàng, nên thả nàng , để cho nàng được chọn nàng muốn cuộc sống mà nàng muốn và người nàng ! Nếu ngươi quá ích kỷ đối với nàng!"

      "Ngươi là Vương Gia thế nào? Yến mỗ muốn dẫn Lạc nhi trở về Nam Chiếu quốc, để cho nàng vĩnh viễn rời khỏi người làm nàng tổn thương! Long Ngạo Thiên, nếu ngươi buông tay, chuyện giữa ta và ngươi chỉ còn là ân oán cá nhân nữa !" Yến Băng Hàn tàn nhẫn .

      Long Ngạo Thiên "Ha ha ha" cười lớn, "Ngươi cho rằng ngươi có thể mang Lạc nhi được sao? Bổn vương cho ngươi cơ hội này, ngươi cứ việc thử xem!"

      Yến Băng Bàn đen mặt, mười ngón tay nắm chặt "Răng rắc" vang dội, nhưng vì ngại Ngọc Trần Tử ở bên cạnh, động thủ được, nên gằn từng chữ : "Tốt! Yến mỗ cho ngươi nhìn thấy, ta làm sao để mang nữ nhân của ngươi!"

      "Hừ! Các ngươi cần tự mình đa tình! Vân Thiên thể nào cùng ngươi đến Nam Chiếu quốc, cũng thể nối lại tiền duyên với ngươi! Nàng, cũng lựa chọn Lăng mỗ, chỉ có Liệt Diễm mới có thể nhận được tình của nàng!" Lăng Quân Diệp hướng về phía hai người kia châm chọc, đồng thời cũng tự giễu cười chình mình, quá địa vị của và Phong Liệt Diễm ở trong lòng Lạc Tuyết, bởi vì ở trong mắt Lạc Tuyết , chưa từng có bóng dáng của , cho dù như vậy, vẫn muốn buông tay, cho nên theo đến nơi này

      . . . . . .

      "Được rồi được rồi! Các ngươi phiền chết lão phu! Ầm ĩ cái gì? Muốn đánh nhau phải ? Ai thắng lão phu, lão phu liền đem Lạc nhi giao cho người đó, như thế nào?" Ngọc Trần Tử nghe bọn họ cãi nhau liền lớn giọng quát, trong lòng lại cảm thấy buồn bực, nha đầu này, tại sao lại trêu chọc vào mấy nam nhân khó chơi như vậy chứ? Đều là đám người lợi hại, cũng thể đem nha đầu chia thành mấy cánh hoa được?

      Khi Ngọc Trần Tử vừa lời này ra, quả nhiên ba nam tử này bỗng nhiên yên tĩnh lại, hết cách rồi, võ công của bọn họ đánh lại Ngọc Trần Tử, chỉ có im lặng chờ câu sau Ngọc Trần Tử chuẩn bị ra.

      "Các ngươi tranh giành nhau được ích gì chứ? Đừng nghĩ đến những chuyện đó! Chờ thân thể Lạc nhi tốt lên, nàng muốn gả người nào gả cho người đó, những người khác được xen vào!" Ngọc Trần Tử bước chân thong thả, nhưng trong lòng rất lo lắng, tại sao thời gian dài như vậy còn chưa thấy Phong Liệt Diễm ra ngoài? Chẳng lẽ thân thể Lạc nhi có việc gì? thể nào đâu chẩn mạch chưa bao giờ sai? Nếu phải vậy tên tiểu tử Liệt Diễm đắm chìm trong ôn nhu hương rồi?

      Nghĩ đến đây, Ngọc Trần Tử cười thấu hiểu, nhìn đến mức ba nam tử rợn cả tóc gáy lại hiểu vì sao, sau đó bọn họ cảm thấy thời gian đủ lâu chỉ cần hơi chút suy nghĩ chút đến hình ảnh kích tình đó, liền hận thể lập tức ăn tươi nuốt sống Phong Liệt Diễm!

      Vì vậy, ông lão và ba nam tử, đứng thẳng ở đó cách khó khăn, thỉnh thoảng nhìn về phía trong cốc. . . . . .

      Mà Phong Liệt Diễm vừa mới hoàn thành xong chuyện tốt, vẫn tựa đầu trước ngực giai nhân chịu đứng lên, Lạc Tuyết nhìn trời sắc còn sớm, liền đẩy đẩy Phong Liệt Diễm : "Phong Đại Ca, nhanh đứng lên !"

      "Lạc nhu, ta nỡ buông nàng ra. Ta đoán là bọn Long Ngạo Thiên cũng đuổi đến nơi rồi, ta sợ nàng trở về bên . Lạc nhi, nàng cho ta biết, nàng vẫn thích ư?" Phong Liệt Diễm ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng rực nhìn thẳng vào ánh mắt của Lạc Tuyết hỏi.

      Ánh mắt Lạc Tuyết tối xuống, lúc lâu sau mới ngước khuôn mặt nhắn lên dùng thanh nhàng mềm mại vốn có của nữ nhân, : "Phong Đại Ca, ta rời khỏi chàng! Tình ta đối với , chết!"

      "? Lạc nhi, ta nàng! rất nàng!" Phong Liệt Diễm hít mũi, trong lòng cố kiếm chế tức giận, ôm Lạc Tuyết chặt vào trong ngực, hôn biết bao nhiêu lần, rất lâu sau, bọn họ mới đứng dậy mặc quần áo.

      Phong Liệt Diễm mặc xong quần áo của mình, cầm áo Lạc Tuyết lên, Lạc Tuyết trần trụi hề che chắn gì, rơi vào trong mắt Phong Liệt Diễm, Lạc Tuyết lập tức đỏ bừng cả mặt, muốn tự mình mặc quần áo, Phong Liệt Diễm khẽ cười lắc đầu, mặc từng cái từng cái cho nàng, tỉ mỉ mà dịu dàng, cho đến khi buộc lại hết sợi dây cuối cùng.

      Lạc Tuyết mỉm cười, lại cảm thấy mệt mỏi vô cùng, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, lại bởi vì hai người hoan ái, thân thể cực kỳ suy yếu, "Phong Đại Ca, ta buồn ngủ quá, ta muốn ngủ lát. . . . . ."

      "Ừ, ta ôm nàng ngủ." Phong Liệt Diễm hiểu gật đầu ôm Lạc Tuyết vào trong ngực, cho đến khi người trong lòng mệt mỏi dần dần nhắm hai mắt lại, chìm vào giấc ngủ, mới nhàng đắp chăn cho Lạc Tuyết rồi đứng dậy.

      Phong Liệt Diễm ra cửa, muốn tìm Ngọc Trần Tử, nhưng xung quanh lại có, người có thể đâu được? Chẳng lẽ ra cửa cốc à? có lẽ Long Ngạo Thiên và Lăng Quân Diệp còn có nam tử thần bí đó đuổi tới, sư công ra ngoài ứng phó!

      Phong Liệt Diễm nghĩ tới đây liền bước nhanh hơn, mấy chốc đến cửa cốc, bốn người ngoài cốc nhìn về phía , đều rất kích động, chỉ là nguyên nhân mỗi người khích động lại hề giống nhau.

      Nhìn thấy Ngọc Trần Tử ở bên ngoài, Phong Liệt Diễm vội vàng ra ngoài, gọi: "Sư công!"

      "Ừ." Ngọc Trần Tử đáp tiếng, nhận được ám hiệu ánh mắt của Phong Liệt Diễm, trong bụng hiểu Lạc Tuyết sao, liền khẽ mỉm cười.

      "Lăng huynh, huynh cũng tới rồi!" Phong Liệt Diễm chuyển sang Lăng Quân Diệp, chào hỏi.

      "Diễm, Vân Thiên có khỏe ?" Lăng Quân Diệp giấu nổi khổ trong lòng, cố gắng vui vẻ hỏi.

      Long Ngạo Thiên và Yến Băng Hàn nghe thấy vậy cũng sốt ruột nhìn Phong Liệt Diễm, chờ đáp án của .

      "Lạc nhi sao, nhưng là thân thể hơi suy yếu, lúc này nghỉ ngơi." Phong Liệt Diễm lòng an ủi ba người này.

      " có việc gì là tốt." Long Ngạo Thiên buông xuống mọi lo lắng, khom người với Ngọc Trần Tử: "Lão tiền bối, xin cho phép vãn bối vào cốc xem Lạc nhi chút, ta có lời muốn với nàng."

      Lăng Quân Diệp và Yến Băng Hàn mặc dù ra cầu, nhưng Ngọc Trần Tử nhìn khát vọng trong ánh mắt bọn họ biết bọn họ cũng muốn vào cốc, nhưng cuộc đời hận thấu xương người Nam Chiếu, cho nên liền cau mày chỉ vào Lăng Quân Diệp và Long Ngạo Thiên : "Ngươi và có thể vào." Thân thể chuyển cái đến trước mặt Yến Băng Hàn, "Nhưng ngươi thể vào!

      "Tại sao?" Yến Băng Hàn hơi giận .

      "Bởi vì ngươi phải người Đại Kim!" Ngọc Trần Tử thản nhiên .

      Yến Băng Hàn nhìn thấy Ngọc Trần Tử kiên quyết, liền nhướng mày : "Được, Yến mỗ ở bên ngoài chờ Lạc nhi!"

      Lăng Quân Diệp và Long Ngạo Thiên theo Ngọc Trần Tử vào cốc, chỉ cảm thấy lên trước mấy bước, lát lại sang trái bên phải mấy bước, lát lại lui về phía sau mấy bước, chuyển đổi liên tục, trải qua khắc đồng hồ với vào đến cốc, hai người đều kinh hãi thán phục thôi, hơn nữa bởi vì có Ngọc Trần Tử dẫn đường, đàn ong còn công kích bọn họ nữa.

      bầu trời đêm ở "Hồi hồn cốc" cực kỳ xinh đẹp, muôn vàn ánh sao chiếu sáng, ánh trăng tùy ý đem ánh sáng trải đầy mỗi góc của cốc, các loại bông hoa tỏa hương thơm tràn ngập cả "Hồi hồn cốc", làm cho ba nam tử ngồi chiếc bàn đá trong sân tinh thần đều sảng khoái.

      Ngọc Trần Tử lười nhìn ba nam tử là tình địch ngầm đấu tranh với nhau, nên trở về nhà nghỉ ngơi .

      Ba người theo đuổi tâm tư của mình cầm bình rượu lên rót uống, vẫn duy trì trầm mặc.

      Lạc Tuyết tỉnh lại, ra khỏi phòng, trước mắt thấy cảnh tượng, biết rốt cuộc ba người uống bao nhiêu rượu, sắc mặt phiếm hồng, nhìn bộ dáng cũng có chút say.

      Nhưng người trong lòng vừa bước ra, ba người lập tức lên tinh thần, dồn dập kêu lên: "Lạc nhi!"

      Lạc Tuyết thấy ánh mắt của Lăng Quân Diệp lóe lên đau thương, trong lòng khẽ động, biết cái gì cho phải, Long Ngạo Thiên vội vàng chạy tới, nắm lấy tay Lạc Tuyết ánh mắt nóng rực, lệ rơi đầy mặt, "Lạc nhi, xin lỗi, là ta làm thương tổn nàng, là ta bảo vệ cho nàng tốt, txin lỗi, xin lỗi, ta tìm nàng gần sáu năm, bọn họ đều nàng nhất định rời khỏi thế gian này rồi, nhưng mà ta lại tin, tin nàng rời bỏ ta, ngờ, ta gặp được nàng!"

      "Lạc nhi, những năm gần đây, nàng hàng đêm đều xuất trong mộng của ta, ta cố gắng muốn ôm lấy nàng, nhưng nàng chỉ lưu lại cái bóng trong mộng của ta, Lạc nhi, ta nguyện ý chặt đứt cánh tay, để hoàn lại những gì ta thiếu nàng, chỉ cần nàng bằng lòng trở về với ta, được ?"

      Lúc này, Lạc Tuyết trong lòng dường như sụp đổ, mặc cho Long Ngạo Thiên nắm tay của nàng, ánh mắt lại mang ý cự tuyệt và đau đớn, "Long Ngạo Thiên, ngươi từng là phu quân của ta, là ta quyết định đem cả đời giao phu quân như ngươi, năm đó ở chùa Kim Hoa lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta ngươi, ta ngoảnh mặt làm ngơ với những lời phản đổi của cha mẹ, bất chấp tất cả gả cho ngươi, chỉ vì ngươi, ta cam nguyện làm thiếp, vậy mà, tình của ngươi đối với ta quá ít, phần tình cảm giữa chúng ta ngay tại thời điểm ngươi cho ta cái tát kia cũng kết thúc!"

      "Con của chúng ta cũng bởi vì ngươi mà chết từ trong bào thai, cho nên, Long Ngạo Thiên, năm đó ở trong địa lao, trong lòng ta thề, nếu ta chết, cuối cùng ngày ta muốn các ngươi nợ máu trả bằng máu! Ngươi tự chặt đứt cánh tay? Vì cái gì? Vì giữ mạng cho vương phi của ngươi sao?"

      " phải vậy! Lạc nhi, ta là đáng chết, ta tự chặt đứt tay phải là vì nữ nhân kia, mà ta muốn đền bù những tổn thương của ta đối với nàng, mạng của Thượng Quan Vũ Điệp, tại sao ta phải để ý? Tùy nàng muốn báo thù như thế nào cũng được, ta chỉ cầu xin nàng rời khỏi ta, có được ?" Long Ngạo Thiên đem Lạc Tuyết ôm chặt vào trong ngực, mang theo cầu xin và thương tiếc, hơn mang còn mang theo hối hận và lo lắng.

      con ngươi Phong Liệt Diễm chỉ nhìn chằm chằm vào Lạc Tuyết, lo lắng và bất an của hề ít hơn Long Ngạo Thiên, sợ hãi trong lòng Lạc Tuyết vẫn còn Long Ngạo Thiên, sợ hãi Lạc Tuyết cảm động, trở lại bên cạnh Long Ngạo Thiên lần nữa.

      Lăng Quân Diệp nắm tay gắt gao nắm chặt, lòng bàn tay bởi vì căng thẳng mà đổ mồ hôi hột.

      Lạc Tuyết "Ha ha ha" cười lớn, dùng sức đẩy Long Ngạo Thiên ra, lệ cầm được giống như trân châu đứt dây, "Long Ngạo Thiên, quá muộn. . . . . . tất cả quá muộn. . . . . . tại ta chỉ cầu xin ngươi tờ hưu thư, chúng ta từ nay về sau là người xa lạ!"

      " ——" Long Ngạo Thiên khàn cả giọng điên cuồng hét lên, "Ta đồng ý, ta muốn giết Thượng Quan Vũ Điệp, đưa nàng lên làm chánh phi, chúng ta còn phải sinh rất nhiều là nhiều đứa bé, ta viết hưu thư! Ta cho phép nàng rời khỏi ta!"

      "Cho dù ngươi viết hưu thư, ta cũng trở về Trang vương phủ với ngươi, Long Ngạo Thiên, cuộc đời này, chúng ta trở lại được!" Lạc Tuyết gương mặt sầu thảm cười, lệ vẫn ngừng rơi xuống, làm đau đớn trái tim ba nam nhân.

      "Trừ phi ta chết! Lạc Tuyết nàng nghe cho , trừ phi ta chết ở trước mặt nàng, nếu ta buông tay!" Long Ngạo Thiên lời làm Lạc Tuyết kinh sợ, thân thể Lạc Tuyết chậm rãi ngã về sau. . . . .

    7. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :