Chương 76: Đại hội Lê Sơn 1
Rời khỏi "Hồi hồn cốc" theo hướng đông, chính là phương hướng đến Cảnh Châu và Tề Châu.
Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm hai người bọn họ ở ngã tư đường giằng co mãi. "Phong Đại Ca, huynh nên về nhà xem chút, huynh thời gian dài về thăm nhà rồi, nhất định là có nhiều chuyện cần huynh quyết định ! Hơn nữa mẹ huynh nhất định cũng rất nhớ huynh!"
"Vậy đệ cùng ta trở về chứ?" Phong Liệt Diễm chau mày lại hỏi.
Lạc Tuyết lắc đầu, "Ta còn có chuyện phải làm!"
"Vậy là được rồi, chờ đệ xử lý xong mọi chuyện, ta dẫn đệ cùng nhau trở về." Phong Liệt Diễm vẻ mặt tỉnh bơ .
"Phong Đại Ca! Huynh thể suốt ngày lẽo đẽo theo ta được! huynh ở cùng ta gặp nguy hiểm, người Thượng Quan Lôi lúc nào cũng có thể thích sát ta, thời gian dài, chắc chắn thất thủ lần, ta thể để cho huynh mạo hiểm cùng ta được!" Lạc Tuyết biết làm thế nào mới có thể thuyết phục được nam tử cố chấp này được.
"Vân Thiên, như vậy, Phong Đại Ca càng thể rời khỏi đệ, ta thể để mình đệ đối mặt với gió tanh mưa máu, nếu như dệ xảy ra chuyện, ta hối hận cả đời!" Phong Liệt Dễm nắm lấy tay Lạc Tuyết, thay đổi .
"Phong Đại Ca!"
"Ha ha, Vân Thiên, sư công phải rồi sao? Muốn ta ở bên cạnh đệ chăm sóc đệ, đệ quên rồi sao?" Phong Liệt Diễm mang ra Ngọc Trần tử, Lạc Tuyết tức giận vô cùng, nhưng cũng có cách nào phản bác, Ngọc Trần Tử trong lòng nàng chỉ là người thân, hơn nữa còn là người nàng muốn dùng toàn bộ cuộc đời còn lại để báo ân, cho nên nàng thể bỏ qua ý của người.
Lạc Tuyết ra lời, đứng tại chỗ ngây ngốc lúc lâu Phong Liệt Diễm dịu dàng đem tay Lạc Tuyết đặt lên khóe miệng, "Vân Thiên, chúng ta bây giờ đâu?"
"Ta cũng biết, ta thù cha chưa báo, hơn nữa Thượng Quan Lôi giết là chuyện dễ dàng, nhưng mà trong tay nắm giữ mấy tỉnh hơn nữa đóng quân trong kinh thành nên rất khó đối phó, nếu cứ giết Thượng Quan Lôi như vậy, vài chục đại quân này làm phản, hoàng thượng tuy có 30 vạn đại quân có thể kháng cự, hơn nữa hoàng thất khắp nơi có thể xả thân vì triều đình, trận này phần thắng có, nhưng mà chiến tranh nổi lên, sợ rằng Nam Chiếu quốc nhân cơ hội xâm chiếm ngư ông đắc lợi. Đến lúc đó, dân chúng trong thiên hạ lại rơi vào hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng!" Lạc Tuyết nhớ tới những phân tích của Long Ngự Thiên và nỗi lo lắng của Lê Sinh Niên, liền thở dài .
"Theo tình huống hiên giờ xem ra Thượng Quan Lôi vẫn chưa để lộ ý đồ tạo phản, chỉ sợ cũng chỉ có thể dựa vào Nam Chiếu quốc mà thôi, muốn lấy người khác ra làm lá chắn cho mình, vẫn án binh bất động, chỉ sợ là nghĩ cách lấy được ủng hộ của Nam Chiều quốc, hoặc lập thỏa thuận với Nam Chiếu quốc, cùng nắm chính quyền hoặc đưa số thành trì cho Nam Chiếu quốc, cầu phải tạm thời an bình." Phong Liệt Diễm mặc dù ở trong triều đình, cũng khó khăn để đoán ra được huyền cơ này, lấy khôn khéo của hoàng thượng tất nhiên cũng hiểu biết điểm này.
"Phong Đại Ca phải! Nếu là chúng ta có được ủng hộ của Nam Chiều quốc, ít nhất cũng làm cho bọn họ quan tâm đến cuộc nội loạn trước mắt của Đại Kim chúng ta, trước tiên giải quyết Thượng Quan Lôi, đem đại quân của Thượng Quan Lỗi gộp vào trong tay hoàng thượng, cả nước lòng, cũng cần lo lắng Nam Chiếu quốc xâm chiếm!" Lạc Tuyết nghĩ đến đây giọng liền mang theo hưng phấn.
Phong Liệt Diễm nắm lấy tay Lạc Tuyết, hai người từ từ đường, hai con ngựa theo ở phía sau.
"Vân Thiên, suy nghĩ của đệ rất được, nhưng để khiến nó thành thực rất là khó khăn! Nam Chiếu quốc làm sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy! Quân vương của bọn họ làm sao có thể nghe lời chúng ta được chứ?" Phong Liệt Diễm trầm tư hồi, lắc lắc đầu .
"Phong Đại Ca, gạt huynh ta biết thái tử Nam Chiếu quốc Yến Băng Hàn! Ta từng nhiều lần xin nên gây ra chiến tranh, nhưng ta cũng thể xác định có nghe ta ." Lạc Tuyết nghĩ đến Yến Băng Hàn, giọng khỏi trầm thấp xuống.
"Hả? đệ tại sao lại có thể quen biết thái tử của bọn họ? Nghe giờ Nam Chiếu quốc dường như đều do thái tử làm chủ, quân vương của Nam Chiếu quốc căn bản hề hỏi đến nữa. Nếu có thể lấy được được ủng hộ cuả Yên Thái Tử, lật đổ Thượng Quan Lôi là chuyện dễ như trở bàn tay rồi!" Phong Liệt Diễm mặc dù kinh ngạc biết tại sao Lạc Tuyết biết Yến Băng Hàn, nhưng nghĩ đến đại của hoàng thượng có khả năng thành, cũng rất vui mừng.
"Ừmh, là lần đó U Châu quen biết." Lạc Tuyết nhàn nhạt , Hi vọng Yến Băng Hàn thân phận nàng cho bất cứ ai cả. "Phong Đại Ca, chúng ta Nam Chiếu quốc, vừa đúng lúc kẻ thù của ta ở Nam Chiếu quốc, hơn nữa chính là thủ hạ của Yến Băng Hàn, lần ta nhất định phải bắt Yến Băng Hàn giao người ra!"
"Tốt! Chúng ta Nam Chiếu quốc!" Phong Liệt Diễm gật đầu, hai người xoay mình lên ngựa, định lên đường, lại nghe thấy tiếng vang ở sau lưng, xoay người lại nhìn, bảy tám con ngựa chạy về hướng bọn họ, ngay lập tức người rống giận: "Mau cút ra chỗ khác! Tránh đường cho lão tử!"
Lạc Tuyết nhìn Phong Liệt Diễm cái, chỉ thấy Phong Liệt Diễm nổi gân xanh, nắm chặt nắm đấm, Lạc Tuyết "Ha ha" cười tiếng, tránh sang bên, chờ xem kịch vui.
Nhưng con ngựa điên kia cách Phong Liệt Diễm khoảng trượng nữa, Phong Liệt Diễm giơ tay lên, đồng xu bắn thẳng ra, "Vút Vút" bắn toàn bộ vào mắt ngựa, ngựa bị kinh sợ, mắt lại bị thương chảy máu đầm đìa, "Hí" tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, vó ngựa nâng lên, người ngựa bị hất xuống đất, bầy ngựa giống như phát điên chạy về phía trước.
Mà Phong Liệt Diễm và Lạc Tuyết đứng bên cạnh "Ha ha ha" cười lớn, bảy tám người này nhếch nhác bò đậy, đâu đầy bụi đất, lại nghe tiếng cười trêu chọc của hai người, "xoạt" rút binh khí ra, nhóm đại hán hung ác rồi rống giận : "Các ngươi giám giết ngựa của bọn lão tử, lão tử tiễn các ngươi lên Tây Thiên!"
"Được!" Phong Liệt Diễm tiếp, cũng cười vui vẻ hướng Lạc Tuyết : "Vân Thiên, đệ nhìn ta đùa giỡn nhé, hôm nay ta diễn cho đệ xem màn Võ Tòng giết hổ!"
"Ừ, Phong Đại Ca, miệng của những tên súc sinh kia sạch , Ngươi tốt nhất nhìn chút !" Lạc Tuyết cười càng lợi hại hơn, chỉ vào tên đại hán kêu gào kia .
" thành vấn đề!" Phong Liệt Diễm đáp lời, đại hán kia ra tay, nhanh, chính xác, hung ác, đao đâm về phía bụn Phong Liệt Diễm, Phong Liệt Diễm nhàng linh hoạt tránh qua, qua hai chiêu, thăm dò được chiêu thức của tên đại hán kia, cười lạnh, chiêu ảo chiêu thực, bay xung quanh đại hán kia khiến đầu óc choáng váng, sau đó sử dụng chiêu rất đơn giản "Tay đoạt đao" đánh rơi đao của đại hán kia, trong tay đại hán kia có binh khí, càng thể chịu được quyền đó, bị Phong Liệt Diễm đá bay lên , sau đó lại nặng nề rơi xuống đất.
Mấy người kia nhìn thấy vậy, đồng loạt xông lên, nhưng đám người ô hợp làm sao lại có thể là đối thủ của Phong Liệt Diễm, đến khắc đồng hồ sau, mấy người kia cũng giống như tên đại hán vừa rồi, nằm mặt đất "Gào khóc" thảm thiết.
"Vân Thiên, đệ xem có muốn cắt lưỡi của tên súc sinh kia ? Tránh lại những lời xấu xa kia ra khỏi miệng!" Phong Liệt Diễm cầm cây đao kia ở trong tay, khóe miệng chứa đựng nụ cười, hỏi.
Còn chưa chờ Lạc Tuyết trả lời, hán tử kia quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: "Đại hiệp tha mạng! Tiểu nhân có mắt như mù, đụng phải hai vị đại hiệp, xin hai vị đại hiệp khai ân!"
Đại hán tỏ ra nhu nhược, mấy người khác cũng rối rít cầu xin bọn họ, Lạc Tuyết tới trước mặt, : "Phong Đại Ca, thôi, bọn họ nhận sai là được rồi, lưu cho bọn họ mạng !"
"Đa tạ đại ân của công tử! Đa tạ đại ân của công tử!" Đại hán kia vội vàng chuyển sang Lạc Tuyết thở dài , vừa vừa ngẩng đầu liếc nhìn thoáng qua nam nhân áo trắng, "A!" tiếng kêu sợ hãi, mấy người khác lên cũng đồng loạt lui về phía sau.
Phong Liệt Diễm và Lạc Tuyết vẻ mặt nghi ngờ hỏi, Phong Liệt Diễm lớn tiếng quát: "Các ngươi làm cái gì vậy? !"
Mấy người kia lạnh run, há miệng run rẩy : "Xin hỏi. . . . . . Xin hỏi vị công tử này có phải. . . . . . Có phải là công tử cụt tay Vân Hận Thiên ?"
Last edited by a moderator: 28/3/15