1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng tàn phi, cẩm tú thiên hạ - Sở Thanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 73: Lần đầu gặp gỡ Lam Tịch Nhan


      Lạc Tuyết có tâm tư để quản mười mấy người nàng từng chữa trị kia, chỉ mình phố Trường An trống trải.

      Phong Liệt Diễm tình cảm rất phức tạp, nhưng trước hết phải sắp xếp cho mấy người vừa bán mạng kia, sau đó Phong Liệt Diễm mới đuổi theo Lạc Tuyết, : "Vân Thiên, đệ dừng lại . Có mấy huynh đệ bị thương!"

      "À?" Lạc Tuyết trả lời theo bản năng, dừng mấy giây sau đó mới nhìn về mấy người phía sau, : "Các vị, chuyện Vân mỗ giao phó mọi người hoàn thành rồi, sau này ai nợ ai. Về phần mấy huynh đệ bị thương đều là ngoại thương, chỉ cần ít thuốc giảm đau và trị vết thương, tại bên cạnh Vân mỗ có những thuốc này, các vị có thể đến tiệm thuốc trước mặt băng bó, tối nay có thể ở lại thành Uyển An Thành buổi chiều, ngày mai ra lại thành."

      "Đa tạ Vân công tử! Bọn ta vô năng, khiến cho Vân công tử vất vả rồi !" Mọi người ôm quyền áy náy.

      Lạc Tuyết cười nhạt tiếng, muốn xoay người rời , lại nghe thấy giữa bầu trời đêm yên tĩnh truyền đến thanh "Vèo vèo" nóc nhà hai bên đường phố mai phục rất nhiều cung thủ bắn tên về phía bọn họ, mọi người vội vàng dùng binh khí trong tay ngăn trở, nhưng mà mũi tên lại rơi xuống như mưa, có người bị cẩn thận bắn trúng "Kêu rên" tiếng, Lạc Tuyết nổi giận, cánh tay áo trống phối hợp trường kiếm bay múa, Phong Liệt Diễm tránh sang bên cạnh Lạc Tuyết, con ngươi đen nhánh nhìn lên nóc nhà, cùng ra hiệu cho Lạc Tuyết, hai người lập tức bay lên nóc nhà!

      Phía mái nhà có người toàn thân áo đen trong bóng đêm, lạnh lùng phi thân đến trước mặt hai nam tử trắng lam. Ánh mắt Lạc Tuyết cực kỳ sắc bén, lời nào xông lên giết người áo đen, người áo đen kia bình tĩnh ứng chiến, nhưng qua hai chiêu, sau lưng thấm lớp mồ hôi lạnh, Thu hồi ánh mắt khinh miệt, chuyên chú phá chiêu thức của Lạc Tuyết, nhưng ngay cả như vậy, vẫn thể chống đỡ qua hết mười chiêu, bị Hỏa Vân Kiếm của Lạc Tuyết đâm kiếm vào lồng ngực!

      Mà Phong Liệt Diễm nhân lúc Lạc Tuyết xử lý những tên áo đen kia, nhanh chóng giải quyết những cung thủ thân mái nhà, giúp đỡ cho những huynh đệ ở trong tình cảnh khốn cùng phía dưới.

      Thấy Lạc Tuyết bắt được người dẫn đầu, Phong Liệt Diễm liền : "Các huynh đệ ở phía dưới ! Có người này trong tay chúng ta, còn ai đến gây phiền phức cho các ngươi đâu!"

      Bởi vì xuyên qua bóng đêm Phong Liệt Diễm nhìn thấy người kẻ áo đen này có đeo chiếc ngọc bội Đồ Đằng, đó là ngọc bội đặc biệt của Thượng Quan gia!

      Đợi huynh đệ phía dưới hết, Lạc Tuyết mới mở miệng : "Thượng Quan Mạc, hôm nay là ngươi tự tìm! Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn giết bản công tử sao?"

      Thượng Quan Mạc phun ra búng máu, che ngực, : "Vân Hận Thiên quả nhiên là thủ đoạn! Hôm nay rơi vào trong tay ngươi, muốn giết giết ! Người của Thượng Quan gia ta cho dù có chết cũng cầu xin tha thứ!"

      "Ha ha, tính khí của ngươi quả nhiên rất giống muội muội ruột của mình! Bản công tử giết ngươi, Bản công tử muốn ngày nào đó ngay trước mặt Lão tặc Thượng Quan Lôi tự tay tiễn hai huynh đệ các ngươi lên đường! Để cho xem chút nữ nhi dạy dỗ như thế nào!"

      "Ha ha!" Thượng Quan Mạc cười thảm, "Vân Hận Thiên, mạng của ngươi lớn, bản thiếu gia ba lần bốn lượt phái người chặn giết ngươi, đều bị ngươi giết hại, hôm nay ngay cả bản thiếu gia cũng rơi vào trong tay ngươi, là trời cao trêu đùa!"

      Phong Liệt Diễm sau khi nghe xong, mi tâm nhíu lại, quát lên: "Đoạn đường từ Nghiễm Dương phủ đến Cảnh Châu đều là ngươi phái người giết bọn ta?"

      "Ngươi. . . . . . Nghĩ sao?" Thượng Quan Mạc máu tươi nhanh chóng rỉ ra từ ngực, hơi thở cũng càng ngày càng yếu, Lạc Tuyết sớm rút kiếm ra vào lúc này nghe được chính miệng Thượng Quan Mạc thừa nhận, mới biết nàng hiểu lầm Long Ngạo Thiên, như vậy lại càng thêm hận Thượng Quan Mạc, muốn trực tiếp giết Thượng Quan Mạc, nhưng lại nghĩ đến lời của Hoàng đế Long Ngự Thiên, Thượng Quan Mạc vẫn chưa thể chết, hoàng thượng còn phải lợi dụng Thượng Quan Mạc để kiềm chế Thượng Quan Lôi, cho nên Lạc Tuyết khống chế được kích động của mình, tay kéo Thượng Quan Mạc về phía phủ Bình Nam tướng quân, cũng gọi Phong Liệt Diễm, "Phong Đại Ca, chúng ta !"

      Hai người nhanh chóng đến nơi, Lạc Tuyết ném Thượng Quan Mạc đất, sau đó binh lính ngoài phủ Bình Nam tướng quân lập tức vây quanh, chờ bọn đến lúc bọn nhìn thấy người đó mơi rối rít sợ hãi kêu : "Thiếu gia! Là thiếu gia!"

      Chuyện xảy ra bên ngoài, lập tức có người vào trong phủ báo cho Thượng Quan Lôi.

      Đợi đến lúc Thượng Quan Lôi ra ngoài, Thượng Quan Mạc mất máu quá nhiều ngất .

      Phía sau Thượng Quan Lôi thấy nữ nhân bước chân lảo đảo chạy ra, vẫn còn còn thướt tha thùy mị nhưng sau khi chứng kiến Thượng Quan Mạc, trong nháy mắt sắc mặt trở nên tái nhợt, nàng trực tiếp nhào tới bên người Thượng Quan Mạc, kêu khóc: "Mạc Nhi? Mạc Nhi? Ngươi cần hù dọa mẹ!"

      Thượng Quan Lôi mặc dù gấp gáp, nhưng vẫn đối mặt với hai nam tử trước mặt trước .

      Lạc Tuyết lên tiếng : "Tướng quân nên đưa con trai ngươi vào phủ cứu chữa trước ! Bản công tử đâm kiếm cách trái tim lệnh công tử chỉ phân, nếu được cứu chữa trong vòng nửa canh giờ, Tướng quân phải người đầu bạc tiễn người đầu xanh rồi !"

      "Ngươi!" Thượng Quan Lôi ra dấu tay, thủ hạ Thượng Quan Lôi nhanh chóng xông vào, Lam Tịch Nhan lau khô nước mắt mặt, nhìn nam tử áo trắng cụt tay trước mặt, quật cường đến gần Lạc Tuyết, "Ngươi chính công tử cụt tay? Ta hiểu nữ nhi của ta nhất định làm chuyện ác gì đó, mới khiến cho công tử trả thù như thế, đây đều là lỗi lầm của ta. Hôm nay, ta thay mặt bọn nó quỳ xuống bồi tội với công tử, xin công tử có thể khoan dung, lưu bọn nó cái mạng!"

      Lam Tịch Nhan "Bùm" tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Lạc Tuyết, Lạc Tuyết đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó nhìn nét mặt ngập trần bi thương của người mẹ còn có đôi lông mày mắt, và khuôn mặt dàu như nàng, đại não đột nhiên "Ong ong" vang dội rồi ngất xỉu , trong lòng giống như bị thứ gì đó chận lại khiến nàng hô hấp được, nàng run rẩy đưa tay phải ra, "Ngươi cần quỳ ta. . . . . . Ngươi đứng lên. . . . . ."

      Lạc Tuyết còn chưa xong, trước mặt bỗng tối sầm hôn mê bất tỉnh, Phong Liệt Diễm nhanh chóng đỡ được.

      Thượng Quan Lôi mừng rỡ, quát lên: "Người đâu, bắt lấy cho ta!"

      Binh lính sau khi nghe được lệnh, lập tức đánh về phía hai người, Phong Liệt Diễm hét lớn tiếng, chưởng đánh văng mấy tên binh lính tới gần, tay dỡ lấy Lạc Tuyết, muốn đại khai sát giới, Lam Tịch Nhan dưới tình huống mọi người nghĩ đến chạy vọt đến , ngăn ở trước mặt Phong Liệt Diễm và Lạc Tuyết hét lớn: "Lão gia, nên giết bọn họ!"

      "Phu nhân! Ngươi làm gì đấy? Nhanh tránh ra!" Thượng Quan Lôi tức giận rống to, đồng thời lại rất sốt ruột, chỉ sợ Phong Liệt Diễm bắt Lam Tịch Nhan làm con tin.

      Phong Liệt Diễm cũng rất kinh ngạc, liền dừng tay lại, hai bên lập chuyển sang trạng thái đối mặt.

      "Lão gia, oan oan tương báo khi nào mới dứt? Xin lão gia hãy tích chút đức cho con cháu sau này, lúc vừa rồi công tử cụt tay còn muốn đỡ ta đứng lên, chứng tỏ phải là người xấu, đối nghịch cùng Điệp nhi mọi nơi, nhất định là có nguyên nhân, Lão gia tại sao hỉ Diệp nhi ràng ?” Lam Tịch Nhan .

      "Phu nhân, ngươi nên lòng dạ đàn bà! Bây giờ thả bọn họ, đồng nghĩa với việc thả hổ về rừng, ngày khác bọn họ có thể đến giết chúng ta đó! Phu nhân nên ngây thơ! Ngươi mau trở lại!" Thượng Quan Lôi vội vàng rống giận.

      Phong Liệt Diễm "Ha ha" cười lớn, trong tiếng cười mang theo tính hủy diệt, "Thượng Quan Lôi, Phong Liệt Diễm cả đời trường hợp gì chưa từng thấy qua, cần phu nhân của ngươi phải cầu cạnh, ngươi cho rằng chỉ bằng những người này có thể giết được chúng ta sao? Ngươi nằm mơ ! trước hết bắt được Phong mỗ lại !"
      Andrena thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Thân thể Phong Liệt Diễm di chuyển theo tiếng cười, mặc dù mang theo Lạc Tuyết, nhưng võ công vẫn giảm, thủ hạ của Thượng Quan Lôi xông đến tiến hành cuộc ác chiến, bởi vì Lạc Tuyết đột nhiên hôn mê, khiến tinh thần Phong Liệt Diễm rối loạn, hơn nữa bây giờ nhìn trước ngó sau, nhất thời cách nào thoát thân được, nhìn thoáng qua thấy trong đôi mắt Thượng Quan Lôi lên sát ý, Phong Liệt Diễm cố ép bản thân bình tâm trở lại, sau đó lại vận khinh công bay về phía Thượng Quan Lôi!

      Trường kiếm của Phong Liệt Diễm đâm thẳng về phía ngực Thượng Quan Lôi, Thượng Quan Lôi lách người tránh kiếm nguy hiểm này, sau đó cũng dùng kiếm đánh về phía Lạc Tuyết ở bên cạnh Phong Liệt Diễm, Lam Tịch Nhân lấy tốc độ nhanh nhất xông lên chắn trước người Lạc Tuyết, làm Thượng Quan Lôi phải thu kiếm lại giữa chừng, mà bị kiếm của Phong Liệt Diễm xẹt qua cánh tay!

      Chuyện xảy ra trong nháy mắt, khiến cho mọi người ngây dại, Thương Quan Lôi thể tin nhìn Lam Tịch Nhân, “Phu nhân? Vì sao vậy?”

      Lam Tịch Nhan nhìn Thượng Quan Lôi bị thương, vội vàng đứng dậy đỡ Thượng Quan lôi, "Lão gia, ta thể nhìn người giết !"

      "Ngươi đừng làm càn! Ta vừa nghe người báo lại, công tử cụt tay này lại phái người ám sát Điệp nhi, hơn nữa còn đâm kiếm lên vai trái của Điệp nhi, ta có thể thả sao?” Thương Quan Lôi tay đẩy Lam Tịch Nhan, vừa phân phó cho thủ hạ, "Đem phu nhân mang vào!"

      "Lão gia?" Lam Tịch Nhan hét lớn lên, nhưng bị hai binh lính đưa vào trong phủ tướng quân.

      Phong Liệt Diễm rất lo lắng cho Lạc Tuyết, muốn đánh nữa, dù sao vẫn còn nhiều thời gian, cho nên liền ôm lấy Lạc Tuyết, thi triển khinh công nhanh chóng vào trong bóng tối. . . . .

      Đợi đến lúc Thượng Quan Lôi phản ứng kịp còn đuổi kịp nữa, hơn nữa có gia đinh trong phủ vọt ra, hoang mang sợ hãi kêu: "Tướng quân, xong, tình huống của thiếu gia ổn!"

      Thượng Quan Lôi vội bỏ qua chuyện của Vân Hận Thiên, bước nhanh vào trong phủ tướng quân.

      Bên này, Phong Liệt Diễm mang theo Lạc Tuyết trở lại quán trọ, vừa mới đặt Lạc Tuyết lên giường, Lạc Tuyết từ từ tỉnh lại, Phong Liệt Diễm vội vàng bước đến hỏi: "Vân Thiên, đệ làm sao vậy? Tại sao lại đột nhiên té xỉu?"

      Lạc Tuyết cũng mê mang, nguyên nhân. "Phong Đại Ca, đệ cũng biết. Lúc phu nhân Thượng Quan Lôi phu quỳ gối trước mặt đệ, đầu của đệ bắt đầu choáng váng, ngực cũng hết sức khó chịu."

      "Vì sao vậy? trước đây đệ từng gặp nữ nhân này rồi sao?" Phong Liệt Diễm cân nhắc .

      "Chưa từng thấy qua." Lạc Tuyết lắc đầu.

      " rất kỳ quái, lúc vừa rồi sau khi đệ ngất , Thượng Quan Lôi sai người vây giết chúng ta, nữ nhân kia lại liều mạng bảo vệ đệ, hơn nữa khiến Thượng Quan Lôi bị ta đả thương ở cánh tay." Phong Liệt Diễm càng suy nghĩ ra lý do của việc này.

      "Cái gì? Nàng bảo vệ ta?" miệng của Lạc Tuyết mở lớn hơn, "Đệ gần như giết chết con của nàng ta, nàng hận đệ ư? Còn giúp đệ nữa?"

      "Đúng vậy, nàng còn cầu xin Thượng Quan Lôi thả chúng ta." Phong Liệt Diễm gật đầu . Cũng sử dụng ánh mắt thăm dò nhìn Lạc Tuyết.

      Lạc Tuyết trầm mặc, nữ nhân này làm cho tinh thần nàng tập trung được, nhìn tuổi của nàng, Lạc Tuyết lại nghĩ tới Triển Nguyệt Dung, nếu nàng gặp nạn Triển Nguyệt Dung chắc chắn giống nữ nhân này liều chết bảo vệ nàng , bởi vì Triển Nguyệt Dung là người mẹ nuôi dưỡng nàng suốt mười sáu năm! Nhưng phu nhân của Thượng Quan Lôi tại sao phải cứu nàng?

      "Vân Thiên, cần nghĩ nữa suy nghĩ nhiều ảnh hưởng đến sức khoẻ. Cứ thuận theo tự nhiên ! Có lẽ nguyên nhân như nàng , muốn oan oan tương báo đến lúc nào mới dừng thôi." Phong Liệt Diễn nhìn Lạc Tuyết cau mày .

      Lạc Tuyết thản nhiên cười, "Ừ." Phong Liệt Diễm bị nụ cười này làm mất hồn, thân thể khỏi nóng ran, tâm "thình thịch" cuồng loạn vừa hiểu ra, Lạc Tuyết tất nhiên là hiểu được trong lòng nam nhân này suy nghĩ gì, vội vàng đứng dậy, sẳng giọng: "Phong Đại Ca? Ngươi nhìn lung tung cái gì vậy?"

      "À." Phong Liệt Diễm bị tiếng gọi của Lạc Tuyết làm hoàn hồn, lại rất tự nhiên mà : "Ngoại trừ nhìn đệ ra, huynh còn có thể nhìn người nào được chứ? Nhìn nữ nhân ác độc kia sao? Chậc chậc, nàng xinh đẹp, nếu là Vân Thiên giả trang thành nữ nhân, nàng ta ngay đến cả gót chân của đệ cũng sánh được!"

      Lạc Tuyết bị lời của Phong Liệt Diễm làm nghẹn vẻ mặt lúc trắng lúc đỏ, "Muốn giả trang thành nữ nhân huynh mà giả! được kéo đệ vào!"

      "Huynh làm sao có thể giả trang được? Huynh là nam nhân." Phong Liệt Diễm ngồi xuống uống hớp trà, khoát tay vừa mới câu bị Lạc Tuyết đánh mạnh lên tay, "Chỉ huynh là nam nhân, vậy ta phải sao?"

      "Ha ha, ta hi vọng đệ phải!" Phong Liệt Diễm cười nhướng mày, trong ánh mắt lại rất nghiêm túc.

      "Hừ! Nếu đệ là nữ nhân cũng lựa chọn huynh, Lăng đại ca điều kiện cũng tồi!" Lạc Tuyết nhe răng, cố ý .

      "Đệ cái gì? Đệ...Đệ thích Lăng huynh?" Phong Liệt Diễm nghĩ là , "Xoạt" đứng lên nắm lấy tay Lạc Tuyết, trầm giọng hỏi.

      Lạc Tuyết trả lời, muốn đem tay rút ra , tránh cho Phong Liệt Diễm chiếm tiện nghi, ai ngờ bàn tay Phong Liệt Diễm lại giống như kìm sắt, dùng sức nắm chặt, làm Lạc Tuyết làm sao cũng thể động đậy.

      "Vân Thiên, ta hỏi đệ, đệ và Trang Thân Vương Long Ngạo Thiên rốt cuộc là quan hệ gì? Huynh nhìn ra, đối với đệ, tầm thường chút nào!" Phong Liệt Diễm hỏi Lạc Tuyết.

      "Như thế nào là tầm thường? Huynh đối với ta được xem là bình thường sao?" Lạc Tuyết hỏi ngược lại, mượn cớ này để che dấu hoảng loạn của nàng.

      "Ta? tại sao có thể so với ta?" Phong Liệt Diễm bực bội .

      "Tại sao thể so sánh? Huynh là nam nhân, cũng là nam nhân, thân phận của huynh nổi danh ở nước Đại Kim, thân phận của cũng tôn quý phi phàm, huynh...." Lạc Tuyết lảm nhảm còn chưa xong, cái miệng nhắn bị đôi môi ấm nóng chặn lại, cuồng dã mà lại bá đạo công khai, "Đệ chỉ có thể là người của ta!" Bất kể là ai cũng đừng hòng mơ tưởng!"

      Lạc Tuyết điên cuồng giãy dụa thoát ra, đến bên cửa sổ, ngực bởi màn kịch liệt vừa rồi vẫn phập phồng, lúc lâu sau, mới dần dần bình thường lại, "Ngày mai ta dẫn huynh đến "Hồi hồn cốc". Sau khi gặp qua sư công xong xin ngươi hãy nhanh chóng trở về Liệt Diễm Sơn Trang !"

      Phong Liệt Diễm đứng ở sau lưng Lạc Tuyết, nghe được lời lạnh khôn nhạt của Lạc Tuyết, chấn động trong lòng, "Trừ phi đệ cùng ta trở về!"

      "Ta thể nào theo huynh, ta còn có rất nhiều chuyện chưa làm xong, thù cha ta chưa báo, mối thù cụt tay cũng chưa xong, giết chết.... Cũng phải giúp hoàng thượng dẹp yên Thượng Quan Lôi làm phản, cho nên ta thể nào theo huynh về Tề Châu!" Lạc Tuyết kích động hầm hừ, xuýt nữa lộ thân phận.

      "Đệ có khả năng với ta, vậy ta cùng đệ, tóm lại, ta để đệ rời khỏi ta!" Phong Liệt Diễm bày tỏ quyết tâm, dứt khoát kiên quyết.

      Hai người thảo luận đêm, cuối cùng cách nào nhất trí. Lạc Tuyết thầm than thở, thôi, bước nhìn bước thôi.

      Sau khi trời sáng, hai con ngựa ra khỏi uyển An Thành, hướng về phía Thành Nam cách đó bốn mươi dặm.

      Bên trong "Hồi hồn cốc".

      Ngọc Trần Tử nhàm chán nhìn Ôn Tuyền đến mất hồn, mấy ngày nay, luôn nghĩ đến chuyện lúc còn trẻ, từ lúc tuổi trẻ cho đến đủ mọi chuyện sau này, cho đến lúc Phong Mộc Thanh chết, Như Mi tuyệt vọng, chuyện cũ từng chuyện cứ lên trong đầu, qua biết bao nhiêu lần cho đến lúc nghĩ mệt mỏi, liền tựa vào bên suối nước nóng nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

      Thời điểm Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm đến ngoài cốc, Phong Liệt Diễm tất nhiên kinh thán* thôi. theo Lạc Tuyết vào cốc, Lạc Tuyết tìm được Ngọc Trần Tử bờ suối nước nóng, nhìn Ngọc Trần Tử ngủ như đứa bé ngây thơ, nhàng cười lên, "Sư công? Con trở về!"

      Ngọc Trần Tử bừng tỉnh, "A...." Vừa mới chữ, thấy nam tử áo lam tuấn lãng sau lưng Lạc Tuyết, vội ngừng . biết thân phận bên ngoài của Lạc Tuyết, cho nên nhanh chóng thay đổi gọi, : "Là Thiên Nhi trở lại sao!"

      Lạc Tuyết thầm thở hơi, may nhờ Ngọc Trần Tử phản ứng nhanh nhanh, liền đỡ Ngọc Trần Tử ngồi dậy, : "Sư công, sao lần này người phát có người vào cốc vậy? Lại còn ngủ sâu như vậy?"

      "Ta muốn vểnh tai nghe, có thể vào cốc, trừ con ra, còn ai vào đây? Người ngoài, có Ngọc Phong của sư công canh gác! Sợ cái gì!" Ngọc Trần Tử hả hê , cũng nhân tiện nhìn thoáng qua vị công tử áo lam bên cạnh.

      "Thiên nhi, đây là ai?" Ngọc Trần Tử thấy Lạc Tuyết hình như có ý định giới thiệu với nam nhân trẻ tuổi nay, rốt cuộc nhịn được mở miệng hỏi.

      "Ha ha, sư công, người đoán xem?" Lạc Tuyết nhướng mày cười yếu ớt tựa vào Ngọc Trần Tử, chỉ vào Phong Liệt Diễm hỏi.
      Last edited by a moderator: 9/2/15
      Andrena thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 74. Cầu xin chấp nhận

      Ngọc Trần Tử híp mắt giả vờ suy nghĩ lát sau đó lại đứng lên vòng qua vòng lại vài vòng xung quanh Phong Liệt Diễm, chăm chú nhìn gương mặt Phong Liệt Diễm khoảng khắc đồng hồ, cho đến Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm sắp chịu nổi nữa, mới mở miệng : "Ngươi là tiểu tử Phong gia?"

      Phong Liệt Diễm rốt cuộc thở dài hơi, cần nữa nghiêm túc ở chỗ này nữa, liền mỉm cười khom lương làm đại lễ với Ngọc Trần Tử, : "Phong Liệt Diễm bái kiến lão tiền bối!"

      "Lão tiền bối gì chứ? Ngươi là cháu của Như Mi, cũng chính là cháu của ta, ngươi cũng giống đều kêu ta là sư công !" Ngọc Trần Tử vuốt chòm râu bạc trắng .

      "Dạ, sư công!" Phong Liệt Diễm vui mừng gọi.

      "Sư công? Người quá thiên vị!" Lạc Tuyết thấy Phong Liệt Diễm vẻ mặt hả hê nháy mắt với mình, khỏi nhếch cái miệng nhắn lên giận trách.

      "Sư công thiên vị như thế nào? Nếu là năm đó người Như Mi gả là ta, tiểu tử này chính là cháu của ta rồi !" Ngọc Trần Tử vội che chở Phong Liệt Diễm.

      "Đúng vậy Vân Thiên, đệ nên hẹp hòi như vậy chứ!" Phong Liệt Diễm vỗ vỗ bả vai Lạc Tuyết bộ dáng rất rộng lượng.

      Lạc Tuyết liền nghiêm mặt, "Sư công, con ở với người nữa, con thăm cha con!"

      Lạc Tuyết lên xuống vài lần người đến phía sau thạch thất rồi.

      Phong Liệt Diễm thấy thế, vội la lên: "Vân Thiên? Đệ đừng giận ta!" xong muốn đuổi theo Lạc Tuyết, bị Ngọc Trần Tử ngăn lại.

      "Liệt Diễm, ngươi. . . . . . Rất quan tâm Thiên nhi chúng ta phải ?" Ngọc Trần Tử nghiêm trang hỏi, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào mắt Phong Liệt Diễm, cho phép bất kỳ người nam nhân nào tổn thương Lạc Tuyết lần nữa, cho nên, chuyện này đối với cực kỳ quan trọng.

      Phong Liệt Diễm thấy Ngọc Trần tử đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy, lại dám đùa, cũng nghiêm chỉnh đáp: "Dạ, sư công, Liệt Diễm quan tâm Vân Thiên, hơn nữa Liệt Diễm chăm sóc đệ ấy cả đời. Xin sư công cho phép!"

      "Chăm sóc cả đời?" Ngọc Trần Tử nheo mắt lại, lần nữa mở mắt ra ánh mắt sắc bén bắn về phía Phong Liệt Diễm, "Ngươi biết nàng là loại người nào ? Ngươi lại dám muốn chăm sóc nàng cả đời?"

      Phong Liệt Diễm nghĩ là Ngọc Trần Tử bởi vì hai người đều là nam nhân nên tức giận, cảm thấy thê lương, khóe miệng mang theo nụ cười khổ sở cúi đầu về phía Ngọc Trần Tử sau đó mới : "Sư công, nếu người cho phép Liệt Diễm gọi người là sư công, Liệt Diễm cũng coi người như người thân vậy, hôm nay Liệt Diễm trịnh trọng đem lời trong lòng cùng người."

      "Con thích Vân Thiên, nhưng con biết ở trong mắt người bình thường chuyện này thể nào chấp nhận được, bởi vì hai chúng con là nam nhân, vì nguyên nhân này nội tâm của con đấu tranh rất lâu, cũng cố gắng tiết chế tình cảm của chính mình, nhưng chuyện tình từ cổ chí kim ai có thể đoán trước được, con khống chế được bản thân mà động tâm vì đệ ấy, cũng chỉ có thể buông thả bản thân, con cũng biết , bởi vì con cố chấp, nên mang đến phiền muộn cho Vân Thiên, đệ ấy thậm chí muốn rời khỏi con, vĩnh viễn gặp lại, mà con làm được."

      "Sư công, về điểm này, con xin thỉnh tội với người, bất kể người trừng phạt con thế nào... con cũng dị nghị. Người là người thân nhất đời này của Vân Thiên, cho nên con đến đây để gặp người ngoài chuyện bà nội giao phó, còn muốn chính mình giải thích cho người nghe."

      Phong Liệt Diễm xúc đến chỗ này, sau đó "Bùm" tiếng quỳ xuống, "Liệt Diễm chỉ cầu sư công cho phép con vĩnh viễn chăm sóc Vân Thiên, con quyết ngăn cản đệ ấy cưới vợ sinh con, tự chăm sóc cuộc sống của mình. Cho dù...người cho con từ xa nhìn đệ ấy cũng tốt...."

      Ngọc Trần Tử nghe xong bây giờ đại khái hiểu , thấy Phong Liệt Diễm biết nha đầu Lạc Tuyết là nữ tử! Azz, đúng là khổ tiểu tử này! Muốn cùng mọi chuyện ư? Ngộ nhỡ biết thân phận của Lạc Tuyết, ngược lại xem thường nha đầu đó làm thế nào?

      Ngọc Trần Tử suy nghĩ lúc lâu, cũng đem Liệt Diễm nhìn kỹ từ đầu đến chân mấy lần, mới chậm rãi mở miệng : "Liệt Diễm, ngươi cũng biết ngươi cái gì? Chỉ bằng những lời này của ngươi, lão phu có thể lấy tính mạng của ngươi rồi!"

      "Ha ha, sư công, Liệt Diễm biết mình làm gì. có Vân Thiên ở bên cạnh, Liệt Diễm sống bằng chết, thay vì như vậy, còn bằng chết ở tay sư công!" Phong Liệt Diễm tự giễu .

      Ngọc Trần Tử vẻ mặt có chút xúc động, nhưng mà vẫn chưa yên tâm, lại : "Nhưng nếu có ngày ngươi phát Thiên nhi phải bộ dáng như lúc này ngươi nhìn thấy, ngươi làm sao?"

      "Sư công người quá lo lắng, con thích là chính bản thân đệ ấy chứ liên quan đến bất cứ thứ gì. Đệ ấy phải cái bộ dáng này? Đệ ấy còn dáng vẻ nào chứ? Đệ ấy là nam nhân con cũng thích, tại sao phải sợ đệ ấy biến thành nữ nhân chứ? Nếu đệ ấy là nữ nhân, con vui mừng còn kịp nữa còn có thể tức giận được sao?" Phong Liệt Diễm lắc đầu .

      "Hả? sư công hỏi ngươi...trong nhà ngươi có thê nhi chưa?" Ngọc Trần Tử chợt nhớ lại điều gì, hỏi vội.

      "Liệt Diễm đến nay thê thiếp đứa con." Phong Liệt Diễm trả lời cặn kẽ, cũng hiểu sư công hỏi chuyện này có tác dụng gì.

      "Ha ha ha! Sư công yên tâm đem Thiên nhi giao cho ngươi! Dù sao cũng tốt hơn so với tên Vương Gia kia!" Ngọc Trần Tử vỗ vỗ bả vai Phong Liệt Diễm vui mừng cười .

      "Vương Gia? Sư công đến Trang Thân Vương?" Phong Liệt Diễm nghe thấy lời của Ngọc Trần Tử chứa hàm ý, vội hỏi thăm .

      "Ngươi cũng biết? Là Lạc...à là Thiên nhi cho ngươi?" Ngọc Trần Tử nhất thời kích động xuýt nữa gọi tên của Lạc Tuyết nhưng rất nhanh chóng chuyển lại.

      Nhưng là cho dù là như vậy, nhưng khiến trong lòng Phong Liệt Diễm nổi lên nghi ngờ, "Sư công, Vân Thiên có phải có chuyện gì quan trọng gạt con? Mà người cũng giúp đỡ đệ ấy?"

      "Thiên nhi có chuyện quan trọng? Tại sao ta biết? được, tìm thời gian ta phải hỏi chút mới được!" Ngọc Trần Tử thầm than, Phong gia tiểu tử tâm tư đúng là rất kín đáo, cũng may mà Lạc Tuyết có thể giấu diếm lâu như vậy.

      Phong Liệt Diễm chưa từ bỏ ý định tiếp: "Sư công còn chưa có phải là Trang Thân Vương hay ? Hơn nữa Liệt Diễm còn muốn biết giữa Trang Thân Vương và Vân Thiên có quan hệ gì?"

      "Ai nha, vấn đề của ngươi tại sao lại nhiều như vậy? Ta trả lời được, chính ngươi hỏi Thiên nhi !" Ngọc Trần Tử bối rối, đối với vấn đề Phong Liệt Diễm hỏi chống đỡ được, vội đẩy sang người Lạc Tuyết.

      "Sư công! Đệ ấy chịu cho con biết!" Phong Liệt Diễm nóng nảy, kéo ống tay áo Ngọc Trần Tử .

      "Vậy sư công lại càng thể được, nếu "" trở mặt cùng ta đấy! Chính ngươi ra phía sau tìm "" hỏi , sư công còn có việc thể bồi ngươi được!" Ngọc Trần Tử đầu toát đầy mồ hôi, chỉ vào gian thạch thất kia xong thấy bóng người đâu nữa.

      "Sư công!" Phong Liệt Diễm đưa tay ngăn cản, nhưng làm sao có thể cản được, nhìn tốc độ khinh công cũng chỉ có thể Lực Bất Tòng Tâm mà thôi! Nhưng Ngọc Trần Tử thái độ vừa muốn lại thôi, lại càng muốn biết chuyện xưa của Vân Thiên, quyết định bình tĩnh theo hướng Ngọc Trần Tử chỉ.

      Ngọc Trần Tử trở lại trong nhà, nhịn được thở dài : 'Nha đầu này lại tìm việc cho lão già này, có chuyện gì lại mang tiểu tử này tới kiểm tra lão già ta đây?" Ngọc Trần Tử ở trong phòng thong thả qua lại, đột nhiên vỗ đùi, " đúng, là ta muốn Lạc nhi dẫn tới mà! Ai nha, lại quên mất chuyện quan trọng nhất rồi!"

      Ngọc Trần Tử lại vội vàng chạy ra ngoài, nghĩ đến chuyện Như Mị, dưới chân khỏi nhanh thêm vài phần, vừa vừa kêu: "Phong Liệt Diễm! Ngươi mau ra đây!"
      Last edited by a moderator: 13/2/15
      Andrena thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Bên này Lạc Tuyết vào thạch thất, thắp cho Vân Thiên Ca ba nén hương, sau đó quỳ xuống, tỉ mỉ , "Cha, Lạc nhi bôn ba bên ngoài thời gian dài như vậy, lại vẫn chưa báo thù rửa hận cho người được, cha, người có oán trách con ? Còn mẹ con, con biết mộ phần của nàng tại nơi nào, người nào có thể cho con biết, thậm chí con cũng biết tên của nàng, cha, con muốn mang nàng đến, để cho hai người đoàn tụ ở chỗ này, cho nên, cha, ngươi nhất định phải phù hộ cho con!"

      Phong Liệt Diễm đến bên ngoài gian thạch thất, lại vào được, chỉ đành phải chờ ở bên ngoài, thầm than trong lòng "Hồi hồn cốc" này bố trí cơ quan rất nhiều, chỉ nhìn hoa cỏ trong rừng cây này bình thường có gì khác lạ, nhưng lại lộ ra vẻ bất phàm, được sắp xếp theo ngũ hành bát quái! Ngọc Trần Tử cao nhân, học rộng tài cao nhé! Ý trung nhân của bà nội quả thực phải là người phàm phu tục tử!

      Lạc Tuyết mở của gian thạch thất ra, chỉ thấy Phong Liệt Diễm đứng ở bên ngoài.

      "Phong Đại Ca? Sư công đâu?"

      "Sư công người bỏ lại ta mình ở đây chạy mất rồi! Người, muốn ta đến tìm đệ hỏi chuyện!" Phong Liệt Diễm mỉm cười .

      "À?" Lạc Tuyết có chút kinh ngạc, "Hỏi đệ chuyện gì?"

      "Hỏi đệ có chuyện gì gạt ta sao? Vân Thiên, ta muốn biết tát cả chuyện xưa của đệ!" ánh mắt của Phong Liệt Diễm sáng quắc nhìn ào ánh mắt của Lạc Tuyết, đâm thẳng vào trái tim Lạc Tuyết.

      Lạc Tuyết ngây ngốc lúc lâu, cuối cùng lắc đầu nhàng : "Phong Đại Ca, huynh đừng ép ta! Ta rồi, có ngày ta nhất định hết toàn bộ cho huynh biết, nhưng, bây giờ chưa phải lúc!"

      "Vân Thiên!" Phong Liệt Diễm nắm chặt tay Lạc Tuyết, đau lòng đau đớn trong ánh mắt Lạc Tuyết, "Ta hỏi, ta bao giờ hỏi nữa, ta chờ đệ chủ động cha ta biết, có được ?"

      "Phong Liệt Diễm!" Nơi xa truyền đến tiếng gọi vội vàng của Ngọc Trần Tử, hai người sợ hết hồn, gấp gạp chạy về hướng Ngọc Trần Tử.

      "Sư công!"

      "Sư công! xảy ra chuyện gì?"

      "Liệt Diễm, ngươi mau cho sư công Như Mi lúc sắp muốn ngươi chuyển lời gì lại cho ta?" Ngọc Trần Tử vẻ mặt nóng nảy, nắm chặt tay Phong Liệt Diễm ngừng lay động.

      "Sư công, người đừng vội! để Phong Đại Ca từ từ cho người biết." Lạc Tuyết thấy thế, vội trấn an .

      "Sư công, bà nội , tuyền hạc, cá sống chung xử vu lục, cùng ha lấy ướt, tương cứu trong lúc hoạn nạn, bằng ở chốn sông hồ quên nhau. Nàng lúc xinh đẹp nhất gặp được người, cuộc đời này kết thúc; nếu như có kiếp sau, mong có thể lần nữa được nắm tay nhau cả đời, bên nhau đến già!" Phong Liệt Diễm trịnh trọng thuật lại .

      (*)Suối cạn, cá sống chung bị đất liền vây lại, cùng nhau ẩm ướt, giúp nhau trong lúc hoạn nạn, bằng quên nhau ở chốn sông hồ.

      Ngọc Trần Tử sau khi nghe xong, đôi tay rung càng lúc càng lợi hại, bờ môi run rẩy lúc lâu, mới phát ra thanh , "Như Mi, nàng độc ác! Nàng dùng lời tuyệt tình lừa dối ta 26 năm, nàng lừa dối ra sống mình 26 năm, nàng lại bỏ ta mà , Như Mi, ta muốn kiếp sau, ta chỉ muốn kiếp cùng nàng sống đến già! Tại sao? Ông trời ngươi lại trêu ta? Như Mi, nàng cùng rồi, để lại ta mình tưởng nhớ hư , như vậy quá bất công với ta!"

      Ngọc Trần Tử gương mặt đầy nước mắt, đôi mắt trống rỗng nhìn vào gian thạch thất kia, tự mình lẩm bẩm, " bằng ở chốn sông hồ quên nhau ư? Như Mi?" chỉ vài bước chân, mà lại trở nên rất xa, nhìn bóng lưng Ngọc Trần Tử trong nháy mắt già nua, Lạc Tuyết cũng khóc lên, "Sư công! Người còn có ta! Sư công. . . . . ."

      Ngọc Trần Tử từng bước từng bước đến gần gian thạch thất, đôi tay mở cơ quan vẫn còn run rẩy, "Chi" tiếng, cửa đá mở ra, "Như Mi, ta tới đây! Ta tin tưởng lời nàng , kiếp sau chúng ta có thể nắm tay nhau cả đời, sống bên nhau đến già! Lần này, nàng thể gạt ta nữa. . . . . . thể gạt ta nữa rồi. . . . . ."

      vách đá, là bức tranh Liễu Như Mi mỉm cười, Ngọc Trần Tử khẽ chạm vào dung nhan qua đời, nước mắt ngừng rớt xuống, cũng làm ướt cả trái tim Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm ở ngoài cửa.

      "Vân Thiên, chúng ta ngồi ở đằng kia chờ sư công ! Để cho người yên tĩnh lát." Phong Liệt Diễm kéo cánh tay Lạc Tuyết, đến bên cạnh.

      "Vân Thiên, đệ biết chuyện giữa bà nội ta và sư công là như thế nào ?" Phong Liệt Diễm rất tò mò, tình cảm sâu như vậy, nhất định là có đoạn tình cảm xưa tầm thường.

      Lạc Tuyết nhàn nhạt kể câu chuyện xưa mà nàng được nghe từ Ngọc Trần Tử, đến đoạn cuối cùng mới xoay người lại nhìn Ngọc Trần Tử ở trong thạch thất, nước mắt lại nhịn được rơi xuống, "Thế gian mỗi nữ nhân đều hi vọng được nam nhân có thể làm chỗ dựa cho họ!"

      "Ừ, thương dễ dàng nhưng giữ được tình mới khó khăn, người nặng tình giống như sư công sợ rằng khắp thiên hạ cũng tìm ra người thứ hai
      nữa! Nếu là năm đó sư công nghe lời bà xông pha giang hồ, bọn họ cũng bỏ lỡ cả cuộc đời này!” Phong Liệt Diễm nhất thời xúc động .

      “Chuyện thế gian rất khó , có lẽ số phận định trước, nhau rất khó được gần nhau!” Lạc Tuyết những lời này khỏi nghĩ đến mình, bây giờ nàng bắt đầu hoài nghi, nàng và Long Ngạo Thiên nhau sao? Năm đó chỉ mình nàng diễn, còn lại diễn ở bên ngoài cửa?

      Câu năm ấy vẫn văng vẳng bên tai, “Lạc Tuyết, từ lần đầu tiên gặp nàng, ta quyết định bên nàng! Ta tình nguyện chỉ vì nàng, phụ thiên hạ!” Bây giờ nghĩ lại, lời ngây thơ đến mức nào, mà nàng lại tin lòng, hôm nay, Long Ngạo Thiên, mặc kệ có vì nàng mà cầu xin hoàng thượng, cũng về còn nhớ thương nàng chút nào , những thứ này quan trọng, bởi vì, nàng còn thương nữa, nàng chỉ muốn nghe giải thích, giữa bọn họ còn liên quan nữa. Nếu như chịu buông tay, nàng xin hoàng thượng hạ thánh chỉ, khiến hưu nàng, sau đó nàng vĩnh viễn ở “Hồi hồn cốc”, bao giờ hỏi đến chuyện thế gian nữa!

      Lạc Tuyết đắm chìm trong thế giới của bản thân, lại quên Phong Liệt Diễm bên cạnh.

      Phong Liệt Diễm thấy nàng hề chú ý đến mình, cảm thấy tương đối buồn bực. Vì vậy, lặng lẽ đầu đến bên cổ Lạc Tuyết, thở hơi, sau đó nhàng dùng đôi tay nắm ở hai vai Lạc Tuyết, hôn lên vành tai xinh xắn của nàng. Lạc Tuyết bị hành động đột ngột này mang lại cảm giác tê dại, giật mình run rẩy lúc, sau đó mới phản ứng kịp, nàng lại bị đánh lén!

      “Lưu manh! Huynh! Tại sao huynh lại đáng ghét như vậy!” Lạc Tuyết đẩy Phong Liệt Diễm thăm dò tính khí Lạc Tuyết, làm bộ cả gan chép chép mồm, bộ dáng vẫn chưa được thỏa mãn.

      Lạc Tuyết tức giận, phẫn nộ bàn tay giơ lên, rồi lại bỏ xuống, nàng sợ quấy rầy Ngọc Trần Tử, cho nên chỉ có thể hung hăng nhìn chằm chằm nam nhân giả vờ vô tội kia! “Phong Liệt Diễm, nếu như huynh dính vào ta nữa, ta giết huynh đó!”

      “Ta sợ! Dâng gian phải thường : đánh là thương, mắng là sao. Cho nên, ta ngại!” Phong Liệt Diễm rất hào phòng buông tay .

      Lạc Tuyết nghe vậy, muốn hôn mê tại chỗ, nàng cũng chưa từng gặp qua nam nhân nào mặt dày như vậy!

      Ngọc Trần Tử mực trong mật thất ngây ngô cho đến khi mặt trời lặn mới ra ngoài, vừa ra cửa đá, chỉ thấy hai tiểu hài nhi đứng đó trừng mắt nhìn nhau, nét mặt như muốn ăn thịt người vậy. Dĩ nhiên, vẻ mặt vô cùng tàn nhẫn là của Lạc Tuyết, hai người này trẻ tuổi, khi bằng tuổi này, cũng là tên nhóc phải sao?

      Ngọc Trần Tử bước nhàng đến trước mặt hai người, thấy hai người vẫn còn chưa để ý đến , liền “Khụ khụ” hai tiếng, kết quả hai người đồng thời quay đầu lại, Lạc Tuyết bổ nhào người Ngọc Trần Tử, ủy khuất kêu khóc: “Sư công, người làm sao có thể như vậy?”

      “Ta? Sư công làm như thế nào?” Ngọc Trần Tử như tên Hòa thượng mạc bất trứ đầu não ( vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên biết mình suy nghĩ gì ), ngây ngốc hỏi.

      “Sư công, người biết ràng con là nam nhân mà? Còn cam kết để cho chăm sóc con?” Lạc Tuyết thầm bấm cái bên hông Ngọc Trần Tử, Ngọc Trần Tử lúc này mới phản ứng kịp: “A… A…” hai tiếng, cương quyết được gì nữa.

      “Sư công, người có biết hay , bắt nạt con!” Lạc Tuyết tức giận dậm chân cái, chỉ vào Phong Liệt Diễm tố cáo .

      “Khi dễ? Liệt Diễm! Ngươi tại sao lại bắt nạt Thiên nhi?” Ngọc Trần Tử lập tức giận dữ hét.

      “Sư công, ta có, Vân Thiên muốn thoát khỏi ta đối phó với Thượng Quan Lôi và Trang vương phủ, mới cố ý với người như vậy.” Phong Liệt Diễm chấn động cứ như đúng rồi bị cắn ngược lại cái.

      Lạc Tuyết hoàn toàn sụp đổ, quả nhiên Ngọc Trần Tử nhìn về phía Lạc Tuyết: “Con, đứa bé này… có Liệt Diễm cùng với con phải được sao? người đối mặt nhiều nguy hiểm như vậy, sư công làm sao có thể yên lòng được?”

      Ngọc Trần Tử có thói quen gọi nàng là “Nha đầu”. Lạc Tuyết chủ sợ Ngọc Trần Tử cẩn thận ra cái gì, trong lòng lại phiền não vô cùng, liền chuyển đề tài khác : “Sư công, con nghe được chuyện của sư công rồi! Vậy bây giờ… rất thương tâm có phải ?”

      “Tại sao có thể đau lòng được chứ? Cũng phải là đau lòng, mà là tiếc nuối, là nỗi tiếc nuối của cả cuộc đời sư công!”
      Last edited by a moderator: 26/2/15
      Andrena thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 75: Hoàng Thành Nam Chiếu Quốc, cung Chính Dương.

      Yến Băng Hàn nhìn phần văn kiện tuyệt mật được đặt dưới nghiên mực bàn, chân mày nhíu chặt lại, trầm tư gần canh giờ rồi, vẫn đưa ra quyết định được.

      "Điện hạ, buổi trưa rồi, người có muốn dùng bữa trước hay ?” thái giám thân cận Hoàng Bảo tiến lên quỳ xuống, tiếng lanh lảnh vang khắp thư phòng rộng rãi, kích thích trận tiếng vang, làm chân mày Yến Băng Hàn nhíu chặt hơn.

      Hoàng Bảo quan sát sắc mặt rồi chuyện, vừa thấy biểu cảm của Yến Băng Hàn, vội dập đầu : “Điện hạ bớt giận, nô tài đáng chết! quấy rầy điện hạ thanh tĩnh, nô tài đáng chết! Xin điện hạ thứ tội!”

      " xuống!" Yến Băng Hàn quát lạnh, lúc Hoàng Bảo sắp té nhào lui ra, lại nghe được tiếng lạnh lùng vang lên sau lưng lần nữa, “Đứng lại! Bây giờ thời tiết như thế nào? Tại sao lại nhiều mây như vậy?”

      Hoàng Bảo vội vàng xoay người, lần nữa quỳ xuống, : "Bẩm thái tử điện hạ, ngày hôm nay tuyết rơi! Cho trời nhiều mây!"

      "Tuyết rơi? Nhanh như vậy tuyết rơi xuống rồi?" Yến Băng Hàn , từ từ bước thong thả đến cửa, Hoàng Bảo vội vàng mở cửa, để Yến Băng Hàn ra ngoài, " là tuyết rơi!"

      Yến Băng Hàn vươn tay, nhàng đón lấy những bông tuyết nhàng rơi, ở trong lòng bàn tay ấm áp, rất nhanh tan biến, như tiếng tĩnh mịch trong lòng vậy!

      Lạc Tuyết, thấy những bông tuyết bay đầy trời, trắng noãn như nàng, hồn nhiên như nàng, giờ phút này ta làm sao có thể nhớ đến nàng được sao! Bên cạnh có nhiều

      nữ nhân như vậy, oanh oanh yến yến, ngàn loại phong tình, nhưng lại thể nào khiến ta quên nổi người bị thương tổn như nàng, Lạc Tuyết, ngờ nàng lại có cái tên đẹp như vậy, giống như vẻ ngoài khuynh thành của nàng vậy, cũng chỉ có cái tên xinh đẹp như vậy mới xứng đáng với nàng!

      Lạc Tuyết, nàng muốn tay lấy dân chúng trong thiên hạ làm trọng, thể động chút là chém giết, nhưng mà có nàng ở bên cạnh ta, thiên hạ dân chúng đối với ta có ý nghĩa gì chứ? Lạc Tuyết, suy nghĩ lâu như vậy, ta rốt cuộc xác định tâm ý của mình. Ta nghĩ muốn nàng, đánh thắng thu về giang sơn hai nước, cho nên nàng nhất định được rời khỏi ta, nàng thương ta sao?

      , từ ánh mắt của nàng ta biết ràng có đoạn chuyện xưa, có lẽ chính là vị vương gia mà nàng khiêu khích khắp nơi, cho nên ta hiểu rất nàng, rất khó để ta, ngay cả như vậy, ta vẫn muốn có được nàng, sau đó dùng cả quãng đời còn lại, chờ đợi chờ đợi đến ngày nào đó nàng ta! Lạc Tuyết, giờ phút này ta nhớ đến nàng rồi!

      “Thái tử ca ca? Tại sao huynh lại đứng trong tuyết? lạnh đó!” Bình Dao xuất ngoài cửa thư phòng, cả kinh kêu lên.

      Yến Băng Hàn nâng khóe mắt lên, mỉm cười: “Bình Dao, muội đến đây làm gì?”

      “Muội nghe cung nữ Thái tử ca ca chưa dùng cơm trưa, muội lo lắng cho hoàng huynh nên đến tìm huynh! Thái tử ca ca nhanh dùng bữa , muội sai người đem đồ ăn đến thư phòng rồi!” Bình Dao ríu rá tíu tít .

      “Ừ.” Ánh mắt lạnh lùng của Yến Băng Hàn chạm vào ánh mắt Bình Dao, thể lạnh lùng nổi nữa, liền thu hồi ý định, quay người trở về, Bình Dao theo phía sau, vào thư phòng.

      “Thái tử ca ca, huynh có phải có chuyện gì vui ?” Bình Dao rót cho Yến Băng Hàn ly rượu, nhìn Yến Băng Hàn uống cạn sạch, liền thốt ra câu này.

      “Làm sao có thể như vậy chứ? Ca ca có gì khác ngày thường sao?” Yến Băng Hàn chau mày .

      giống ngày thường tuy ca ca đối xử lạnh lùng với mọi người nhưng hôm nay ánh mắt giống, hôm nay trong ánh mắt ca ca Bình Dao thấy được hoang mang và đau lòng.” Bình Dao nghiêm túc nhìn chằm chằm ánh mắt của Yến Băng Hàn .

      “Bậy bạ! Nào có chuyện đó!” Yến Băng Hàn uống xong ly rượu, điểm cái lên mũi Bình Dao .

      “Ca ca, huynh có phải có người trong lòng rồi ? Nàng thích huynh sao?” Bình Dao dáng vẻ tò mò hỏi.

      Yến Băng Hàn “ Ha ha” cười, nụ cười có thể là vô cùng cay đắng “Bình Dao, làm sao muội biết?”

      “Muội có thể nhìn ra được! Giống như muội thích Vân công tử, mà Vân công tử thích muội cũng như vậy!” Khuôn mặt Bình Dao ảm đạm .

      “Được rồi, Bình Dao, đừng nghĩ nhiều như vậy, Nam Chiếu ta nam nhân tốt vẫn còn nhiều mà, muội nhất định gặp được nam nhân tốt hơn Vân công tử gấp ngàn lần.” Yến Băng Hàn muốn thẳng ra, thứ nhất là đồng ý giữ bí mật cho Lạc Tuyết, cái khác là cũng muốn Bình Dao chịu đả kích lơn như vậy, nam nhân thích lâu như vậy lại là nữ nhân, đổi lại là ai cũng tiếp nhận được.

      Bình Dao vẻ mặt đau lòng : “Nhưng muội cam lòng! Ca ca huynh xem Vân ca ca có phải có người thương rồi ? Cho nên mới thích muội?”

      “Được rồi, Bình Dao, đừng nhắc đến người này nữa, càng càng phiền!” Yến Băng Hàn lại đổ ngụm rượu lớn, phất tay cái .

      Yến Băng Hàn ở thư phòng ngây ngô đến tối, mới có quyết định. “Hoàng Bảo!”

      “Nô tài ở đây! Xin Điện hạ phân phó!” Hoàng Bảo vội vàng tiến lên lên tiếng.

      “Người đưa tin vẫn còn an bài ở dịch quán sao?” Yến Băng Hàn hỏi.

      “Dạ, Điện hạ là muốn tuyên người này tới gặp Điện hạ sao?”

      cần, Bổn cung viết phong thư, ngươi sau đó mang cho người nọ, làm nhanh chóng xuất cảnh trở về Đại Kim!” Yến Băng Hàn nhấc bút lên, phân phó .

      “Dạ, Điện hạ!”

      Yến Băng Hàn gửi cho Thượng Quan Lôi bức thư, sau đó bỏ vào trong thư tuyệt mật, giao cho Hoàng Bảo.

      Giao việc cho tất cả người làm, gian thư phòng rộng lớn như vậy chỉ còn lại mình , Yến Băng Hàn thở dài, đứng dậy bước về phía cửa sổ. Tuyết vẫn rơi lớn lắm, nhưng đều hạt, trong thư phòng ấm áp lại khiên người Yến Băng Hàn nổi lên trận khí lạnh, đưa tay nắm chặt cổ áo, nhìn những bông tuyết này, Yến Băng Hàn nhàng cười, Lạc Tuyết, nghĩ đế nàng, lòng ta lại từng chút từng chút ấp áp hơn, ta làm theo tâm nguyện của nàng, ngăn chặn Thượng Quan Lôi, nhưng đây chỉ là tạm thời, điều kiện của ta, đó chính là nàng!

      bông tuyết xuyên thấu qua khe hở song cửa sổ nhàng vào, trong nháy mắt liền bị hơi nóng trong phòng hòa tan, Yến Băng Hàn tiếng động cười yếu ớt, Lạc Tuyết, đợi đợt tuyết này ngừng, ta tìm nàng!

      ……………….
      Last edited by a moderator: 23/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :