1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng tàn phi, cẩm tú thiên hạ - Sở Thanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Nhưng là biết Phong Liệt Diễm cố ý hay là vô tình, chờ đến lúc Lạc Tuyết ở bên ngoài trở về phòng, đất thả thùng tắm lớn, tiểu nhị hướng vào bên trong đun nóng nước, thấy Lạc Tuyết vào, chê cười : "Công tử, nước tắm của ngài xong rồi đây! Mời ngài dùng!"

      Lạc Tuyết mím môi hung hăng nhìn chằm chằm tiểu nhị, "Bản công tử cần!" Tiểu nhị kia bị nét mặt Lạc Tuyết hù ngã, nước nóng đổ tay vẫn biết, cho đến khi cảm thấy nóng, mới "A a" hét lên, sau đó bị dọa sợ ôm bình nước bỏ chạy.

      Phong Liệt Diễm từ ngoài cửa vào, thấy vẻ mặt Lạc Tuyết đen lại đứng ở đàng kia ngẩn người, : "Vân Thiên, đây là ta phân phó chủ quán chuẩn bị trưa nay đánh nhau chắc chắn có rất nhiều mồ hôi chảy ra, nhanh tắm rửa lát.”

      "Muốn tẩy rửa Phong đại ca tự mình rửa ! Ta ra bên ngoài, chờ huynh tắm xong về." Lạc Tuyết buồn bực , sau đó xoay người ra ngoài.

      "Vân Thiên, đệ làm gì vậy? là nam nhân cả còn kiêng dè gì nữa? Hơn nữa, đệ cũng nên tắm cái !” Phong Liệt Diễm khó hiểu .

      " cần! canh giờ sau ta trở về!" Lạc Tuyết sợ Phong Liệt Diễm cản nàng, xong cũng nhanh chóng chạy ra ngoài.

      Phong Liệt Diễm nhìn thùng nước tắm đất phát ngây ngô, hiểu tại sao mỗi lần gặp tình huống như thế, Vân Thiên lại tự nhiên, hoặc là đem trận hoặc là như hôm nay trực tiếp chạy mất, rốt cuộc là tại sao chứ? Sợ nhìn thấy vết thương bả vai sao? Hay là có nguyên nhân gì khác? Người ta đều lòng dạ nữ nhân như kim dưới đáy biển, Vân Thiên này là nam nhân tâm tư khá sâu! Ha ha, nếu là nữ nhân… Nữ nhân….. là nữ nhân ? Phong Liệt Diễm bị chính suy nghĩ của mình dọa hết hồn, sau đó trong lòng ngừng rung động, nếu sư là nữ giả nam trang. . . . . . Trời ạ! Suy nghĩ chút cũng thấy hứng phấn và kích động rồi!

      Phong Liệt Diễm kích động tới lui trong phòng, môi của rất mềm mại mà lại có hương vị ngọt ngào nữa, da tay của lại trắng mịn tinh tế như thế, Phong Liệt Diễm nhớ đến chưởng dùng để đổi lấy nụ hôn kia, nếu như có thể trao đổi tình nguyện nhận nhiều chưởng hơn nữa, Vân Thiên, hi vọng đệ là nữ giả nam trang , như vậy huynh có thể dồn hết sức để đến gần đệ, hơn nữa muốn lấy được trái tim của đệ.

      Lạc Tuyết ra khỏi quán trọ mờ mịt biết làm sao, cứ như vậy vô tri vô giác đường, nàng bị Phong Liệt Diễm càng ngày càng làm phiền lòng cứ tiếp tục như vậy nữa thân phận của nàng sớm muộn bị phát , đến lúc đó có cách nào đối mặt.

      Tiếng huyên náo của chợ đêm cũng trôi dần theo thời gian, dần dần trở nên bình tĩnh, kinh động đến những con chim cây khiến những con chim chạy loạn. Đường phố dài, lúc này chỉ có bóng dáng màu trắng chầm chậm bước thong thả, bóng lưng bé ấy trong đêm mát rất độc, Long Ngạo Thiên liền đứng ở đầu phố nhìn cái bóng lưng kia dần dần xa, dần dần cách xa tầm mắt của .

      Long Ngạo Thiên biết đó chính là Vân Hận Thiên, bởi vì từ bóng lưng của Vân Hận Thiên tối nay đeo khăn che mặt, nhưng đột nhiên có dũng khí nhìn dung nhan dưới tấm khăn che mặt kia, cảm thấy run sợ, vừa hi vọng đó chính là người mà luôn mong nhớ Lạc Nhi, nhưng vừa sợ nhìn thấy cảnh Lạc Nhi bị tổn thương đến như vậy, mất cánh tay, cho nên đứng tại chỗ cảm giác trong lòng hít thở thông…..

      Lạc Tuyết vẫn trầm tư chậm rãi bước , cho đến khi chạm mặt nam tử áo lam cản nàng lại, "Vân Thiên, đệ sao chứ? Làm sao lại ra bộ dáng này?"

      "Phong Đại Ca?" Lạc Tuyết nhìn gương mặt ân cần của Phong Liệt Diễm liền kêu lên: "Phong Đại Ca làm sao huynh đến được đây?"

      "Huynh lo lắng cho đệ, sợ đệ gặp phải nguy hiểm." Phong Liệt Diễm đôi tay giữ chặt bả vai Lạc Tuyết, "Vân Thiên, trở về thôi!"

      "Phong Đại Ca, đệ phải người tốt, đệ phá hư hạnh phúc của người khác, lại giết nhiều người như vậy, đệ có ý hành y cứu người, ngược lại lợi dụng nó đẻ ép buộc người khác làm việc cho đệ, đệ là người xấu như vậy, tại sao huynh và Lăng đại ca còn rất tốt với đệ?" Lạc Tuyết giống như uống say vậy, hất Phong Liệt Diễm ra, tay áo trái trống rỗng nhàng quét qua mặt Phong Liệt Diễm, đồng thời cũng đau nhói trái tim của .

      ", Vân Thiên, đệ , mọi việc có nhân tất có quả, thế gian bất cứ chuyện gì đều có đúng sai tuyệt đối, chỉ là xử với mọi chuyện khác nhau mà thôi. Chúng ta đối với đệ tốt, tự nhiên có lý do của chúng ta nội tâm của đệ vẫn luôn thiện lương, chỉ là đem nó dấu vào trong vẻ bề ngoài lạnh lùng, cần trách cứ mình nữa được ?" Phong Liệt Diễm vội vàng xong, cũng nắm chặt lấy thân mình Lạc Tuyết lay động.

      Lạc Tuyết nội tâm đấu tranh khoảng thời gian dài, khiến cho nàng cực kỳ mệt mỏi, bắt đầu chậm rãi ngả xuống, Phong Liệt Diễm đón được, giống như nổi điên đến bên cạnh, ôm lấy lấy người ngất xỉu kia kêu lên: "Vân Thiên? Vân Thiên? Đệ làm sao vậy? đệ tỉnh tỉnh?"

      Phong Liệt Diễm hốt hoảng, vội ôm Lạc Tuyết lên vận khinh công hướng về phía quán trọ, cước đá văng cánh cửa, bước vào phòng, đem Lạc Tuyết đặt giường, lại gọi tiểu nhị lấy nước nóng và khăn , ngồi bên giường nhàng lau mặt, "Tiểu nhị, nhanh tìm đại phu !" Phong Liệt Diễm xong ném thỏi bạc cho tiểu nhị, tiểu nhị vội đồng ý .

      Đại phu rất nhanh đến, sau khi bắt mạch cho Lạc Tuyết, lão đại phu lắc đầu: " có việc gì, công tử yên tâm . Nàng chỉ là trong lòng có quá nhiều gánh nặng khiến cho tạm thời bất tỉnh, ta kê mấy thang thuốc, ngươi cho nàng cho uống, lập tức tỉnh."

      Lão đại phu nét mặt cười thấu hiểu, đáng tiếc Phong Liệt Diễm nghe được chữ “Nàng” trong lời của đại phu là nương, sau khi tạ ơn, lại tiểu nhị theo đại phu lấy thuốc trở lại mới đuổi tiểu nhị ra ngoài, Phong Liệt Diễm múc muỗng thuốc mớm cho Lạc Tuyết, đáng tiếc Lạc Tuyết ngậm chặt môi, thế nào cũng uống được, Phong Liệt Diễm biết làm sao cho tốt thấy đôi môi đỏ mọng mệ người, khóe miệng mỉm cười tà tà, miệng đối miệng mớm thuốc, phải là được rồi sao?

      Vì vậy, Phong Liệt Diễm uống ngụm thuốc, cúi người, tay nâng đầu Lạc Tuyết lên sau đó hôn lên, đầu lưỡi dò vào trong miệng Lạc Tuyết, nước thuốc liền chậm rãi chảy vào, cho đến khi uống hết chén thuốc, Phong Liệt diễm mới ngồi thẳng lên, nhịn được lại chạm khẽ vào môi Lạc Tuyết cái, mới vừa lòng nở nụ cười.

      Lạc Tuyết mãi cho đến nửa đêm mới tỉnh lại, nàng nhớ mình đường, tại sao lại trở về rồi? Còn nghi ngờ Phong Liệt Diễm từ ghế đứng lên, mừng rỡ kêu lên: "Vân Thiên, đệ rốt cuộc tỉnh!"

      "Đệ, là huynh dẫn đệ trở về?" Lạc Tuyết kinh ngạc hỏi, nhớ tới chuyện nàng nữ giả nam trang, liền ấp a ấp úng hỏi thăm: "Vậy huynh có. . . . . . Có biết cái gì ?"

      "Biết cái gì?" Phong Liệt Diễm tới bên giường, yên lặng hỏi "Huynh phải biết cái gì?"

      " có, chẳng có cái gì cả." Lạc Tuyết vội che giấu, cảm giác trong miệng có chút mùi thuốc, liền lại hỏi: "Huynh cho đệ uống thuốc hả?"

      "Ách. . . . . . Đúng vậy, đệ bất tỉnh huynh tìm đại phu kê đơn thuốc, cho đệ uống. Ha ha. . . . . . Đệ quả nhiên là học qua y thuật thoáng cái phát ra rồi." Phong Liệt Diễm ngượng ngùng , cẩn thận lựa lời, chỉ sợ Lạc Tuyết biết chuyện vừa rồi.

      "Oh, là như vậy sao. Phong Đại Ca vậy cám ơn huynh." Lạc Tuyết gật đầu , muốn xuống giường, Phong Liệt Diễm vội vàng đỡ lấy Lạc Tuyết, "Đệ muốn làm gì?"

      "Đệ muốn uống nước." Lạc Tuyết bĩu bĩu môi, chỉ vào ly trà bàn .

      "Huynh lấy giúp đệ, đệ cứ nằm xuống ." Phong Liệt Diễm xong liền dìu Lạc Tuyết lên dựa lưng vào giường, sau đó cầm ly trà đến, muốn cho Lạc Tuyết uống nước, Lạc Tuyết nhìn Phong Liệt Diễm ân cần, mũi đau xót, "Phong Đại Ca, huynh làm ca ca của đệ được !"

      Phong Liệt Diễm nghe vậy, thân thể chấn động, sắc mặt tái xanh, quay lưng về phía Lạc Tuyết, nặng nề phun ra bốn chữ: "Huynh đồng ý!"
      Andrena thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 71: Dây dưa ngươi cả đời

      Phong Liệt Diễm đứng ở trong gió lạnh đêm mùa hạ rất lâu, trong lòng cũng rất đau đớn. Tất cả những cố gắng của cuối cùng đều là công dã tràng sao? Vân Hận Thiên, đệ tuyệt tình như vậy sao? , đệ sai là ta, sai là ta, nên nam nhân giống như ta, mặc dù đoán đệ là nữ nhân, nhưng vẫn là suy đoán, dám chứng thực, sợ ngay cả chút mong chờ cuối cùng này xũng tan biến, khiến trái tim ta hoàn toàn chết .

      Ta nên rời xa đệ sao? Để cho đệ cảm thấy phiền lòng nữa? , ta muốn rời xa đệ, cũng muốn mất đệ, muốn rời xa cuộc sống có đệ, như vậy sinh mệnh của ta cũng còn có ý nghĩa gì nữa, như cái giếng cạn, muốn sống đời này nữa. Cho nên, Vân Thiên, bất kể đệ là nam hay là nữ nhân, cuộc đời này ta dây dưa với nhau, làm bạn đệ, đời đời kiếp kiếp cho đến khi ta chết….

      Lạc Tuyết cũng ngồi ngây ngốc trong gian phòng trống lúc lâu, đôi mắt đen nhánh nhìn ngoài cửa sổ, nàng biết, Phong Liệt Diễm đứng dưới tàng cây phía ngoài.

      "Huynh đồng ý!" bốn chữ này cũng làm đau nhói trái tim Lạc Tuyết, nàng biết hàm nghĩa của bốn chữ này, càng hiểu tình cảm của Phong Liệt Diễm đối với nàng, nhưng nàng thếu chỉ mình Phong Liệt Diễm mà còn có Lăng Quân Diệp, thậm chí thái tử Nam Chiếu quốc Yến Băng Hàn, bởi vì đêm đó nàng nghe được tiếng hét lên gần như tuyệt vọng của sau lưng nàng.

      Bọn họ cũng muốn nàng , bất kể nàng là nam nhân hay là nữ nhân cũng muốn nàng lưu lại, cho dù quan tâm nàng cụt tay, nhưng nàng mà nữ nhân từng sẩy thai, làm gì có tư cách ở bên cạnh người khác?

      Thời tiết cuối mùa thu sau nửa đêm rất lạnh, Lạc Tuyết phiền muộn suy nghĩ, lại bắt đầu lo lắng cho Phong Liệt Diễm ở bên ngoài ngây người lâu như vậy, ngộ nhỡ mắc phong hàn làm thế nào đây? Vì vậy, đứng dậy, từ trong gói y phục của Phong Liệt Diễm cầm chiếc áo choàng ra cửa.

      Bóng dáng thon dài đó vẫn đứng lặng dưới tàng cây, Lạc Tuyết than tiếng, lặng lẽ bước đến gần, muốn khoác áo choàng lên cho Phong Liệt Diễm, nhưng thử chút nàng thấp hơn Phong Liệt Diễm rất nhiều, với tới, lẽ lại dùng khinh công bay lên? Lạc Tuyết buồn cười mím môi, muốn mở miệng lại nghe được nam tử đưa lưng về phía nàng lên tiếng: “Lúc này chạy đến đây làm gì? Trời lạnh….”

      Phong Liệt Diễm xong xoay người lại, sau đó dừng lại, thấy áo choàng Lạc Tuyết trong tay, cứng đờ, hơi kích động : "Đệ mang áo choàng đến cho ta phải ?"

      Lạc Tuyết lên tiếng trả lời, đem áo choàng nhét vào trong tay Phong Liệt Diễm, xoay người liền , vừa vừa chuyện: "Đệ sợ huynh bị đông cứng chết thôi, có cách nào giao phó với sư công."

      "Ha ha" sau lưng Phong Liệt Diễm cười ra tiếng, lo lắng trong lòng trở thành hư , chỉ mấy bước đuổi theo, "Như vậy nếu, vì sư công của đệ, đệ cũng phải chăm sóc ta tốt!"

      "Đệ chỉ phụ trách đem huynh còn sống mang tới "Hồi hồn cốc" , xem như xong nhiệm vụ! Sau này chúng ta mỗi người mỗi ngả, ai đường nấy!" Lạc Tuyết liếc nhìn Phong Liệt Diễm cái, lành lạnh .

      "Huynh đồng ý, mặc kệ đệ xem huynh là ai, tóm lại, đệ đến nơi nào, ta theo đệ đến nơi đó! Nếu , huynh tự mình cầu xin Ngọc Trần Tử lão tiền bối, xin người đồng ý cho ta chăm sóc đệ!" Phong Liệt Diễm dừng bước lại, vẻ mặt nghiêm trang .

      "Sư công của đệ đồng ý với huynh!" Lạc Tuyết , nàng tin tưởng Ngọc Trần Tử tôn trọng ý nguyện của nàng .

      "Ha ha, vậy cũng chưa chắc chắn!" Phong Liệt Diễm tự tin cười , cũng thừa dịp Lạc Tuyết chú ý, nhanh chóng dắt tay Lạc Tuyết, đặt ở khóe miệng hôn xuống.

      Lạc Tuyết cảm thấy xấu hổ, muốn rút tay về, lại bị Phong Liệt Diễm giữ chặt, thể động đậy, Lạc Tuyết giận dữ : "Huynh làm gì vậy! Phong Liệt Diễm!"

      "Tâm chi sở hướng, thân chi hướng*." Phong Liệt Diễm cười tà, lại nắm tay Lạc Tuyết chặt hơn.
      (*) Trái tim hướng về ai thân cũng hướng theo người đó.
      Khuôn mặt nhắn cửa Lạc Tuyết nhất thời đỏ bừng mảnh, rơi vào trong mắt Phong Liệt Diễm lại giống như xấu hổ, đôi môi đỏ mọng như túc này mê hoặc , mặc dù mắt hạnh trừng lớn, nhưng lại có chút thú vị, khiến cho Phong Liệt Diễm lấy khí thế nhanh như chớp hôn lên cánh môi mềm mại đó.

      Hai môi chạm nhau, cảm giác run rẩy tê dại trong nháy mắt xâm nhập toàn thân, Phong Liệt Diễm chỉ cảm thấy giống như ngọn lửa nóng bỏng, trong nháy mắt lửa cháy lan ra đồng cỏ, khiến cho người ta muốn ngừng mà được, hơi thở giữa răng và môi, giống như mùi hương của Tuyết Liên Hoa núi băng mị hoặc người, nhịp nhàng ăn khớp, quấn quanh trái tim người ta.

      Băng và lửa giao chiến, hồn cùng linh dây dưa, Phong Liệt Diễm quyết từ bỏ hôn càng sâu càng triền miên hơn, hơi đó có độ ấm mà nhớ nhung, có hướng thơm khiến si mê, là nơi linh hồn lạc đến.

      thử

      dò xét, mang theo bá đạo cách nào cự tuyệt cạy mở hàm răng nàng ra, thắm thiết thăm dò, mong muốn, cánh tay siết chặt hơn, giống như muốn đem người trong ngực dung nhập vào trái tim, hòa vào tận xương máu.

      Lạc Tuyết chỉ cảm thấy hơi thở bá đạo cuồng liệt trong nháy mắt cuộn sạch, môi đỏ mọng bị giam cầm chặt chẽ, đôi môi chạm vào nhau, khiến cho sống lưng của nàng run rẩy mãnh liệt, lực chống cự tay phải và thân thể trong nháy mắt mất sức lực, níu chặt vạt áo trước ngực Phong Liệt Diễm còn chút sức lực nào đẩy ra.

      Đầu giãy giụa muốn thoát khỏi tình cảnh khiến người ta mê hoặc lại sợ hãi này, vậy mà Phong Liệt Diễm tay cố định đầu nàng lại, động tác môi lại biến thành dịu dàng liếm láp, khẽ cắn, cảm giác tê dại nhanh chóng truyền khắp toàn thân, khiến nàng hoàn toàn mất lực chống cự.

      Mang theo hơi thở lạnh lẽo dụ hoặc đầu lưỡi dịu dàng bá đạo cạy mở hàm răng của nàng, hoàn toàn quấn lấy đầu lưỡi của nàng, trong đầu có tiếng nổ lớn, mơ mơ màng màng xảy ra chuyện gì, thân thể trong nháy mắt mềm mại như nước, thể cự tuyệt hòa tan ở trong hơi thở nóng bỏng kiên nghị đầy nam giới của Phong Liệt Diễm.

      Lý trí của Lạc Tuyết cho nàng biết, Phong Liệt Diễm điên rồi! Vì vậy, Lạc Tuyết lại bắt đầu giãy giụa, ngờ sức lực Phong Liệt Diễm rất lớn, Lạc Tuyết lại chỉ có cánh tay, làm cách nào cũng thoát ra được, dưới tức giận vô cùng nâng chân lên đá vào sau lưng Phong Liệt Diễm, Phong Liệt Diễm bị đau, nhưng chỉ hơi cau mày lát, nhưng vẫn buông Lạc Tuyết ra.

      Lạc Tuyết vẫn chưa tuyệt vọng, nàng tin lại đá thêm cước nữa, lần này dùng tất cả sức lực, rốt cuộc làm lực cánh tay của Phong Liệt Diễm nới lỏng ra, Lạc Tuyết thừa dịp ngay lúc này, dùng chân khí từ trong đan điền phát ra, đột nhiên tăng sức lực rút cánh tay phải bị giam cầm ra, đồng thời sử dụng “Niêm Phượng thủ” làm cho Phong Liệt Diễm rời môi của nàng, lùi lại mấy bước tránh thoát được chiêu của Lạc Tuyết.

      Thân thể nàng vừa có cảm giác nới lỏng, lý trí của Lạc Tuyết vẫn tức giận thể nào chịu được, thấy Phong Liệt Diễm tránh được chưởng này, “Xích” tiếng rút Hỏa Vân Kiếm bên hông ra, lấy chiêu thứ nhất trong tiêu dao Thập Tam Kiếm “Tiếu nghênh” đánh qua, Phong Liệt Diễm lần này ngây ngốc đứng bất động như vậy nữa, mà là chơi đùa cùng Lạc Tuyết, Lạc Tuyết tức càng thêm tức, xuống tay cũng càng thêm sắc bén, nhưng Phong Liệt Diễm thủy chung vẫn dùng tay so chiêu cùng nàng.

      Sau hai mươi chiêu, Phong Liệt Diễm đột nhiên đánh nữa, đứng tại chỗ, Lạc Tuyết đặt kiếm lên cổ Phong Liệt Diễm, “Phong Liệt Diễm, đệ cảnh cáo huynh rồi?”

      “Huynh nghe thấy gì cả.” Phong Liệt Diễm cười yếu ớt : “Đệ rất muốn giết chết huynh? Đệ phải chịu trách nhiệm đem huynh còn sống đem đến “Hồi hồn cốc” sao?”

      “Huynh! Huynh là cố ý có phải ?” Lạc Tuyết tức giận, tạy phải động chút, cổ Phong Liệt Diễm liền thấm ra vết máu, Phong Liệt Diễm vươn tay, nắm chặt đuôi kiếm của Lạc Tuyết, nặng nề : “Đệ hận huynh đến vậy sao? Huynh muốn đệ biết, tâm ý của huynh đối với đệ, nếu như đệ hận huynh đến mức muốn giết, vậy để tự huynh động thủ!”

      Lạc Tuyết tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn bàn tay Phong Liệt Diễm nắm lưỡi kiếm vô cùng sắc bén của Hỏa Vân Kiếm, máu rỉ ra càng ngày càng nhiều, tức giận của nàng cũng dần giảm xuống, cánh tay cầm kiếm tay bắt đầu run rẩy, giọng phát ra cũng dần run rẩy theo, “Rốt cuộc huynh muốn như thế nào? Rốt cuộc như thế nào huynh mới bằng lòng bỏ qua cho đệ?”

      , Vân Thiên, huynh muốn đệ hiểu, huynh hề muốn đem đệ giam cầm bên cạnh huynh, muốn đệ khổ sở, nhìn thấy đệ khổ huynh còn đau đớn hơn, huynh quan tâm mình có phải đoạn tụ hay , bởi vì huynh biết ràng, huynh thích đệ! Nếu như mất đệ, huynh sống bằng chết, đệ có hiểu hay ? Nếu như đệ là nam nhân như huynh, huynh ngăn trở đệ lấy vợ sinh con, cũng làm chuyện gì quá đáng, ta chỉ mong muốn mỗi thời điểm đều có thể nhìn thấy đệ, có được hay ?” Phong Liệt Diễm giọng khàn khàn, đôi mắt đen gần như sụp đổ nhìn Lạc Tuyết.

      Trường kiếm trong tay Lạc Tuyết ầm ầm rơi xuống, ở thời điểm gần sáng thanh này trở nên rất chói tai, toàn thân nàng khống chế được cảm giác run rẩy, ngồi xổm người xuống, đầu tựa vào trong khuỷu tay, sau đó nức nở khóc.

      Phong Liệt Diễm cũng nhắm mắt lại, hoàn toàn để ý đến máu rỉ ra từ cánh tay phải, lần nữa mở mắt ra, đứng ở bên cạnh Lạc Tuyết, ôm lấy thân thể đơn bạc của Lạc Tuyết, tựa vào ngực , Lạc Tuyết tiếp tục đẩy ra nữa, nàng đối với tình cảm của , liên quan đến tình ái sao ?
      Last edited by a moderator: 26/1/15
      Andrena thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Editor: Tịnh Du

      Cả ngày hôm sau, Lạc Tuyết chưa bất cứ chỗ nào, vẫn đứng trong phòng trọ trầm mặc nghĩ đến mọi chuyện. Chân mày Phong Liệt Diễm nhíu càng ngày càng sâu, "Vân Thiên, đệ cả ngày ăn gì rồi!"

      Lạc Tuyết vẫn , cũng nhìn Phong Liệt Diễm cái.

      "Vân Thiên, nếu như đệ ăn cơm, ta liền đút cho đệ ăn!"

      Lạc Tuyết hai mắt vẫn ngây ngốc nhìn cảnh vật trước mắt.

      "Vân Thiên, nếu như đệ còn muốn lặp lại cái hôn kia nữa, huynh để cần ăn cơm!"

      Giọng của Phong Liệt Diễm mang theo tức giận.

      Lạc Tuyết quật cường xoay mặt, để cho Phong Liệt Diễm đứng trước mặt nàng nhìn đến.

      Phong Liệt Diễm đôi mắt chán nản, nâng tay lên đánh về phía mình, lại bị cánh tay cuốn lấy, Lạc Tuyết lạnh lùng : “Huynh làm gì đấy?"

      "Đệ biết huynh muốn làm gì!"

      Lạc Tuyết cứng đờ, cuối cùng cầm chiếc đũa lên chậm rãi ăn. Phong Liệt Diễm ngồi bên cạnh cười hồn nhiên như đứa .dღđ☆L☆qღđ

      . . . . . . . . . . . . . . .

      Tối nay Trang vương phủ bình yên, nhưng bình thản này lại tràn ngập hơi thở đè nén.

      "Vương Gia?" Trắc phi Lý thị lo sợ mở miệng.

      "Chuyện gì?" Long Ngạo Thiên ngước mắt lên, vui .

      "Thiếp nghĩ. . . . . . Vương Gia nhiều ngày qua chỗ thiếp rồi, tối nay có thể hay . . . . . ." giọng Lý thị càng ngày càng thấp, len lén xem sắc mặt Long Ngạo Thiên.

      " thể! Nàng ra ngoài ! Bổn vương còn có công chuyện phải làm!" Long Ngạo Thiên xem sách trong thư phòng, giọng mang theo chút ôn nhu nào.

      "Dạ! Thiếp cáo lui!" Lý thị nơm nớp lo sợ lui ra sau đó đóng cửa phòng lại.

      Long Ngạo Thiên ngừng động tác lật sách trong tay, trong đầu bất ngờ ra bóng lưng thon gầy tối hôm qua. nhìn thấy cánh tay áo trống nhàng bay trong đêm lạnh, cũng thấy được bóng dáng yếu ớt lảo đảo. Vân Hận Thiên, hoàng huynh ngươi gặp quang minh chính đại, mà ngươi, vì sao khi gặp ta lại mang khăn che mặt?

      Vân Hận Thiên, ngươi sợ ta gặp lại ngươi sao? Ngươi sợ ta nhận được dung mạo của ngươi sao? Nếu như ngươi sợ, như vậy giữa chúng chắc chắn quen biết, ngươi đúng ?

      Long Ngạo Thiên lấy tay chống đỡ trán, đặt bàn sách, ngổn ngang suy đoán tất cả các vấn đề có thể xảy ra, biết lúc nào lại đến Trang vương phủ nữa? Vì sao chỉ nhằm vào Thượng Quan Vũ Điệp? Là lúc ở Thượng Quan gia gây ra chuyện gì sao?

      Mà ở trong "Thanh Tâm các", Thượng Quan Vũ Điệp cũng buồn phiền ngồi ở trước bàn. Khuynh Nhã được bà vú mang ngủ, còn lại mình nàng ngồi ở trong căn phòng trống trải lạnh lẽo này. Nàng nỗ lực gần sáu năm, nhưng vẫn thể níu kéo được trái tim của Long Ngạo Thiên, ngược lại đem chính mình từng bước từng bước ép lên đường cùng, trừ này danh hiệu là chính phi và nữ nhi, nàng còn bất cứ thứ gì.

      ra là mặc kệ là nàng sử dụng thủ đoạn gì, Lê Lạc Tuyết, lại có nhiều nữ nhân hơn thay thế Lê Lạc Tuyết, mỗi ngày kích thích nàng. Thượng Quan Vũ Điệp cười tự giễu, nàng cũng phải là người thất bại nhất phải sao? Bởi vì những nữ nhân trong Thiên viện này cũng như nàng, họ đều phải là lê Lạc Tuyết! Cho nên bọn họ nhất định đều là người đáng thương!

      Thượng Quan Vũ Điệp vẫn còn trầm tư, A Lục mừng rỡ vào kêu lên: "Tiểu thư! Vương Gia đến rồi!"

      "Cái gì? Vương Gia tới?" Thượng Quan Vũ Điệp phục hồi tinh thần lại, mặt cũng tràn đầy vui sướng, "Vương Gia đến đâu rồi ? Ngươi xem ta có cần trang điểm lại ?"

      "Tiểu thư, Vương Gia đến cửa viện rồi." A Lục cười giúp Thượng Quan Vũ Điệp chỉnh sửa quần áo, đỡ đến của chuẩn bị nghênh đón Long Ngạo Thiên.

      Long Ngạo Thiên giẫm chân vào bậc thềm vào, "Thỉnh an Vương Gia!" Hai nữ nhân khom người .

      "Đứng lên . A Lục ngươi ra ngoài!" Long Ngạo Thiên trầm giọng ra lệnh .

      "Dạ! Nô tỳ cáo lui!"

      "Vương Gia, tối nay sao lại tới đây? Thiếp gọi người hầu hạ Vương Gia rửa mặt." Thượng Quan Vũ Điệp tính gọi nha hoàn, lại bị Long Ngạo Thiên giơ tay lên ngăn lại.c" cần, Bổn vương lập tức ."

      "À?" Thượng Quan Vũ Điệp thất vọng đáp tiếng, sau đó hỏi: "Vậy Vương Gia tới chỗ thần thiếp có phải có lời muốn ?”

      "Đúng. Bổn vương hỏi ngươi, ngươi gả vào Trang vương phủ bao nhiêu năm rồi?" Long Ngạo Thiên ngồi xuống, nhìn thẳng Thượng Quan Vũ Điệp nhàn nhạt hỏi.

      "Vương Gia tại sao lại hỏi chuyện này? Thiếp gả cho người tám năm rồi."

      "Hả? Vậy ngươi cho ta biết, tám năm qua, ngươi có từng lừa dối ta ? Hơn nữa năm đó chuyện Lạc Tuyết, ngươi có từng lừa gạt ta ?" Long Ngạo Thiên giọng lạnh nhạt, nhưng vẻ mặt khiến cho Thượng Quan Vũ Điệp thân thể run lên, nàng quật cường nhướng mày, " có!"

      "Tốt! Vậy ngươi hãy dùng hạnh phúc của nữ nhi Khuynh Nhã chúng ta khi còn sống để thề, những lời ngươi đều là , nếu như có có chút giả dối, Khuynh Nhã đau khổ cả đời!" Long Ngạo Thiên từng chữ từng câu giống như cây đao đâm vào trái tim Thượng Quan Vũ Điệp, nàng đột nhiên khàn cả giọng gào lớn: "Tại sao lại muốn dùng con thiếp? Thiếp chỉ là đứa con này, tại sao người lại muốn ép hỏi thiếp?"

      Ánh mắt Long Ngạo Thiên trở nên lạnh nhạt hơn, "Bởi vì, ngươi biết sống chết; bởi vì, lòng dạ của ngươi độc ác; hơn nữa bởi vì ngươi kích động đến ranh giới cuối cùng của bổn vương!"

      "Vương Gia có ý gì? Chẳng lẽ Vương Gia xác định Lê Lạc Tuyết là thiếp làm hại sao? Ngày đó, Vương Gia tận mắt nhìn thấy, nàng và người nam nhân kia nằm cái giường, còn là giường mà Vương Gia và Lê Lạc Tuyết từng ngủ qua! Vương Gia bây giờ trách thiếp sao?" Thượng Quan Vũ Điệp điên cuồng quát.

      "Bốp" tiếng, Long Ngạo Thiên hung hăng cho Thượng Quan Vũ Điệp cái tát, dấu năm ngón tay đỏ tươi mặt làm Thượng Quan Vũ Điệp ngây người như phỗng, sau đó Long Ngạo Thiên gần như tàn nhẫn , "Bổn vương năm từng với ngươi, hôm nay lại nhắc lại với ngươi lần nữa, nếu Lạc Tuyết bị ngươi làm hại, Bổn vương nhất định phải bắt ngươi đền bù lại tất cả.”

      bóng lưng Long Ngạo Thiên kiên quyết sắp bước ra cửa phòng lại lạnh lùng quay đầu , "Từ tối nay trở , cho ngươi bước ra khỏi Trang vương phủ nửa bước! Nếu , Bổn vương bắt nha đầu A Lục của ngươi giết chết! Còn nữa, công tử cụt tay Vân Hận Thiên, ngươi tốt nhất suy nghĩ chút, , tại sao muốn phái người ám sát ngươi!"

      Long Ngạo Thiên rời , khắc đồng hồ hậu, "Thanh Tâm các" ở mỗi cánh cửa tăng thêm hai Thủ vệ, Thượng Quan Vũ Điệp vẻ mặt thảm thương nhìn ra ngoài cửa, nắm đấm cầm chặt hơn, "Long Ngạo Thiên, ngươi ác độc như vậy sao? Thượng Quan Vũ Điệp ta, tuyệt đối mặc ngươi định đoạt!"

      Màn đêm buông xuống, Trang vương phủ yên tĩnh đột nhiên truyền đến tiếng kêu sợ hãi: "Có ai ! Có thích khách!"

      thanh vội vàng xuyên thấu cả bầu trời đêm, cũng xuyên thấu mỗi ngóc ngách trong Trang vương phủ . Long Ngạo Thiên từ từ mở hai mắt ra nhàn nhạt cười tiếng: "Vân Hận Thiên! Ngươi đến rồi! Lần này, ngươi muốn như thế nào đây?"

      Mà Lạc Tuyết bên ngoài Trang vương phủ vẻ mặt kiên cường, mắt lạnh liếc xéo, rồi lại thỉnh thoảng lại nhìn về phía Phong Liệt Diễm sau lưng cách đó vài trượng, "Phong Đại Ca, huynh trở về chờ đệ có được ?"

      " được!" Phong Liệt Diễm chỉ trả lời nhàn nhạt hai chữ, rồi lại kiên trì đến mức khiến người ta thể phản bác.
      Andrena thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 72: trò chơi

      Lạc Tuyết nghe trong vương phủ truyền đến tiếng đánh nhau, mày cau lại, xem ra Long Ngạo Thiên tăng thêm rất nhiều thủ vệ! biết mười người bọn họ có hoàn thành nhiệm vụ tối nay ?

      "Vân Thiên, nghe thanh đối phương rất nhiều người! có muốn giúp đỡ bọn chút ?” Phong Liệt Diễm đến gần bước, dò hỏi.

      "Chúng ta vào xem chút rồi !" Lạc Tuyết xong thân thể bay lên, bay vào phía trong "Thanh Tâm các", Phong Liệt Diễm nhếch môi, cũng theo.

      Lạc Tuyết tối nay mục tiêu rất ràng, chính là bất luận mười người này có thể thương tổn được Thượng Quan Vũ Điệp hay , nàng đều muốn tự tay lưu lại kiếm người nữ nhân kia, nàng cần nàng ta chết, chỉ muốn nàng ta đau, muốn nàng ta đau đến tận xương tủy, muốn nàng cảm nhận được nỗi đau mà năm đó Lê Lạc Tuyết nàng phải chịu đựng!

      Bên người Thượng Quan Vũ Điệp đổi lại tất cả người của Long Ngạo Thiên, tất cả những thuộc hạ của Thượng Quan Lôi phái tới đều bị Long Ngạo Thiên kiếm cớ bắt lại toàn bộ, đưa về Bình Nam tướng quân phủ, Thượng Quan Lôi ngoài mặt cảm tạ Long Ngạo Thiên, bên trong dĩ nhiên là hận nghiến răng nghiến lợi, bởi vì người con rể này của , chưa từng nhận là nhạc phụ! Bởi vì con rể họ Long! Là người hoàng tộc!

      A Lục rút kiếm che ở trước mặt Thượng Quan Vũ Điệp, kêu: "Tiểu thư, người mau! Từ cửa sau rời đến phủ tướng quân!"

      " được, ta , ta ngược lại muốn nhìn Vân Hận Thiên này rốt cuộc có phải Lê Lạc Tuyết hay !" Thượng Quan Vũ Điệp ánh mắt ác độc, hung hăng nhìn chằm chằm ánh lửa ngút trời vây xung quanh đám người, lần này hình như thích khách ít !

      "Tiểu thư, nếu như là Lê Lạc Tuyết, nàng nhất định bỏ qua chúng ta! Ta trước ở lại ngăn cản, người mau a!" A Lục gấp gáp thúc giục.

      "A Lục, người nên là ngươi! Ngươi bây giờ ra ngoài, ai chú ý đến ngươi...ngươi nhanh tìm cha ta đến cứu!" Thượng Quan Vũ Điệp giận dữ .

      A Lục gật đầu, "Được! Ta ngay bây giờ!" sau đó bóng người xuyên qua đám thủ vệ, vào trong bóng tối.

      Lạc Tuyết nhàn nhã ngồi ở nóc nhà Thượng Quan Vũ Điệp, xem ra dạy bọn họ chiêu phóng hỏa này rất đúng, lửa đốt lên, cả Trang vương phủ bắt đầu rối loạn! Các loại tiếng hét vang, tiếng la giết, hoảng sợ kéo nhau truyền đến, Phong Liệt Diễm nhún nhún vai, nhìn bóng đen ra từ cửa sau Trang vương phủ, nụ cười lười biếng ở trong bóng tối chút kiêng nể gì bật ra, "Vân Thiên, ta sang bên kia chút!" thanh cuối cùng truyền đến người mất thấy.

      Long Ngạo Thiên giống như những lần trước phái người giám thị nóc nhà, cũng bố trí các loại ám khí, tại xem Vân Hận Thiên là Lạc Tuyết, hiển nhiên thể tổn thương nàng, nàng muốn làm ầm ĩ tùy ý của nàng, phóng hỏa? Ha ha, dù là ngươi đốt rụi Trang vương phủ như thế nào chứ?

      Trong vương phủ tất cả nữ nhân chỉ cần nghe thấy ba chữ "Có thích khách", liền

      tự giác trốn ở trong phòng ra ngoài, bởi vì người người đều biết, công tử cụt tay chỉ muốn giết người đó chính là chính phi của Trang Thân Vương Thượng Quan Vũ Điệp.


      Long Ngạo Thiên dựa lưng vào ghế da chồn, nhàn nhã thưởng thức trà, ngoài thư phòng tiếng đánh nhau càng ngày càng kịch liệt, những thứ này đều quan tâm, chỉ cần người nọ là Lạc Tuyết, coi như bồi thêm cả thủ vệ Trang Vương phủ và Ngự Lâm quân trong hoàng cung điều đến, cũng cần.


      Về phần tính mạng Thượng Quan Vũ Điệp, chỉ cần Vân Hận Thiên thừa nhận mình là Lạc Tuyết, hoặc là tháo khăn che mặt để cho xác định nàng là Lạc Tuyết, liền buông tay, để nàng xử trí Thượng Quan Vũ Điệp. Bởi vì, biết, Lạc Tuyết của bao giờ dễ dàng làm khó người khác, thù hận như vậy, đổi lại bất luận kẻ nào cũng cười.


      Phong Liệt Diễm chỉ cần mấy bước đuổi theo được A Lục, bóng dáng cao to của giống như ngọn núi ngăn ở trước mặt của A Lục, tóc dài trong gió đêm lạnh lẽo như bay, con ngươi mỉm cười giống như Liệp Ưng như có như nhìn chằm chằm gương mặt kinh ngạc của A Lục, A Lục thấy trước mặt là nam tử áo lam tiêu sái, khuôn mặt nhăn lập tức trở nên đỏ bừng, trừ Trang Thân Vương, nàng chưa từng thấy qua nam nhân nào đẹp mắt như vậy!


      Nhưng mà nàng ta phát ánh mắt nam tử này nhìn nàng trở nên tà ác lạnh lùng, A Lục mới giật mình chất vấn: "Ngươi là ai? Vì sao phải cản đường ta?"


      "Ngươi cần biết ta là ai, nhưng mà ngươi lại phải cho ta biết ngươi muốn đến chỗ nào?" Phong Liệt Diễm lạnh nhạt giọng lại cho phép nghi ngờ.


      A Lục nụ cười mặt tắt ngúm, tức giận : "Càn rỡ! Dám ngăn cản đường của ta, tìm chết !" xong liền nâng kiếm hướng Phong Liệt Diễm đánh qua, công phu mèo quào này, Phong Liệt Diễm tặng ngay ánh mắt khinh thường cho A Lục, chỉ chiêu, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy mũi kiếm A Lục, sau đó dùng sức, "Phanh" tiếng, thanh kiếm đứt làm hai đoạn, A Lục vẻ mặt thoáng chốc hoàn toàn tĩnh mịch, trắng bệch còn chút máu, bờ môi run rẩy : "Ngươi....Rốt cuộc là ai?"


      "Phong - Liệt - Diễm!"


      "Ngươi.....Ngươi là....Thiếu chủ Phong gia?" A Lục gương mặt lại càng trắng hơn, chợt quyết tuyệt quát: "Ngươi muốn như thế nào? Giết chết ta sao?"


      "Ta lại hỏi ngươi lần nữa, ngươi muốn đến chỗ nào? Có phải Thượng Quan Vũ Điệp phái ngươi đến Bình Nam tướng quân phủ báo tin ?" Phong Liệt Diễm hỏi đồng thời vọt đến gần A Lục, tay nắm lấy cổ A Lục, "!"


      "Ta......Ta......đúng như thế nào? Các ngươi.........Lợi hại hơn nữa, cũng đấu lại......Tướng quân nhà ta!" A Lục đứt quãng ra những lời ngoan độc, Phong Liệt Diễm trầm thấp cười tiêng, " sao? Vậy ngươi theo ta nhìn xem chút rốt cuộc ai mới là kẻ chiến thắng!"


      Phong Liệt Diễm xách cổ áo của A Lục, thi triển khinh công trở lại bên cạnh Lạc Tuyết ngây ngô nóc nhà, mặt Lạc Tuyết được che kín, thấy A Lục, biến sắc, trong con ngươi nhất thời dâng lên sát ý, nàng vĩnh viễn nhớ đến nha đầu của Thượng Quan Vũ Điệp chém đứt cánh tay của nàng, A Lục.


      Mà A Lục từ khoảng cách gần nhìn đến Vân Hận Thiên, bị ánh mắt khát máu kia vẻ mặt kinh hãi thân thể chấn động, run run mấy cái, vẫn quật cường xoay mặt.


      Phong Liệt Diễm cười yếu ớt: "Vân Thiên, ta mang nàng trở lại xem cuộc vui, tránh cho nàng nhầm cửa!"


      "Ừ, Phong Đại Ca hăng hái!" Lạc Tuyết gật đầu mỉm cười, Thượng Quan Vũ Điệp, ngươi có phai nên xuất rồi hay !


      Nhìn về phía trong viện sáng ngời, mười người này phối hợp ăn ý, có ba người tiến vào nội đường "Thanh Tâm các", lại bị Ngự Lâm quân chặn lại, ác đấu, nhưng mà, ba người này đều là cao thủ giang hồ, hơn nữa kinh nghiệm đối địch hết sức phong phú, trong chốc lát, đánh ngã bảy tám Ngự Lâm quân, nhưng rất nhiều Ngự Lâm quân vây Thượng Quan Vũ Điệp lại, thề bảo vệ, ba người này làm sao cũng thể tấn công được vào, mà trong tám người kia đều bị thương khá nhiều, tình thế cấp bách, hai bên đánh càng thêm kịch liệt.


      Phong Liệt Diễm nhìn nữ nhân lộ ra trong đám Ngự Lâm quân : "Vân Thiên, đó chính là Thượng Quan Vũ Điệp sao?"


      Lạc Tuyết nặng nề gật đầu, Phong Liệt Diễm nhếch miệng lên nhất mạt cười lạnh: "Ha ha, tư sắc tệ!"


      Lạc Tuyết liếc cái, : "Đáng tiếc lão bà của người ta. Phong Đại Ca huynh phải đứng sang bên rồi!"


      Phong Liệt Diễm nghe xong tức giận duỗi ngón tay ra điểm cái lên trán Lạc Tuyết, " mò gì thế! Bản công tử là ai? Há có thể để ý đến nữ nhân tâm địa rắn rết bọ cạp thế kia?"
      Last edited by a moderator: 30/1/15
      Andrena thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Lạc Tuyết buồn bực xoa xoa trán, "Đệ chỉ quan tâm đến chuyện chung thân đại của huynh thôi? Vì thế, nếu như huynh xem trọng nữ nhân này, đệ nhất định đưa đầu nàng cho huynh làm quà!”

      "Miệng độc như vậy? Nhưng mà, huynh ngược lại có thể nhận lễ vật của đệ.” Phong Liệt diễm"Ha ha" cười to .

      A Lục bị điểm huyệt đạo, nghe thấy hai người về chuyện của Thượng Quan Vũ Điệp như chuyện cười, mặt lại càng trắng hơn, nàng bây giờ còn dám xem thường, bản lãnh của Vân Hận Thiên này nàng từng được biết, hơn nữa còn có Thiếu chủ Phong gia, tiểu thư lành ít dữ nhiều!

      Phong Liệt Diễm nhìn thoáng qua mười người từ từ xông vào vòng vậy kia, cảm thấy lo lắng, “Vân Thiên, huynh nghĩ nên cứu bọn họ ra khỏi ổ sói rồi!”

      "Ừ. Để đệ !" Lạc Tuyết gật đầu, muốn nhảy xuống nóc nhà, Phong Liệt Diễm vội kéo lấy ống tay áo Lạc Tuyết "Hay là huynh ! phải đệ cứu ta sao? Vậy ta cũng nên giúp đệ trút hết giận!"

      Lạc Tuyết nghe được hai chữ " cứu" này, trong lòng lại thêm buồn bực, nàng cứu , là bởi vì cưỡng hôn nàng mà bị nàng làm bị thương , chuyện này cũng được tính sao?

      đợi Lạc Tuyết phản ứng lại, Phong Liệt Diễm nhảy xuống, mục tiêu duy nhất của chính là Thượng Quan Vũ Điệp! Binh pháp có , bắt giặc phải bắt vua trước, phải sao?

      Chỉ thấy Phong Liệt Diễm lấy tốc độ giống như bay xuyên mấy tầng Ngự Lâm quân vây quanh, người vừa đến đồng thời ra xuất chiêu, những chiêu bén nhọn đánh ngã mấy người gần Thượng Quan Vũ Điệp, kiếm của Thượng Quan Vũ Điệp đồng thời cũng đâm về phía Phong Liệt Diễm, Phong Liệt Diễm sợ, kiếm pháp Phong gia chỉ cần dùng hai chiêu, trường kiếm chỉ thẳng vào cổ họng Thượng Quan Vũ Điệp , "Dừng tay!"

      Phong Liệt Diễm lạnh lùng hai chữ, mọi người đánh nhau rất kinh ngạc, nhất là thủ vệ Trang vương phủ cùng những ngự lâm quân nhận bảo vệ Thượng Quan Vũ Điệp Ngự Lâm toàn bộ ngây người, nhìn về phía công tử áo lam tiêu sái kia!

      Long Ngạo Thiên ra khỏi thư phòng, vừa tới "Thanh Tâm các” nhìn thấy tình cảnh này trái tim nhói lên, phải Vân Hận Thiên? Chẳng lẽ là nhận lệnh của Vân Hận Thiên đến đây?

      "Tham kiến Vương Gia!" Mọi người thấy Long Ngạo Thiên xuất ôm quyền hành lễ. Long Ngạo Thiên nhàn nhạt bảo đứng lên, ánh mắt lại chăm chú nhìn vào nam tử áo lam chỉ kiếm vào cổ họng Thượng Quan Vũ Điệp, "Ngươi là ai? Vân Hận Thiên ở đâu?"

      "Ha ha ha! Trang Thân Vương gia, Phong mỗ tối nay cũng coi như chính thức gặp qua Vương Gia rồi !" Phong Liệt Diễm cười lớn, cũng lạnh lùng chống lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Long Ngạo Thiên.

      "Hả? Công tử hẳn là Thiếu chủ Phong gia Phong Liệt diễm? Đại danh của công tử, Bổn vương nghe như sét đánh bên tai! Xem ra tin đồn Phong thiếu chủ và công tử cụt tay là thân quên đúng rồi!" Long Ngạo Thiên tránh bốn chữ "Ham mê đoàn tụ", nhưng trong lời lại mang theo nồng nặc ghen tuông.

      "Ha ha ha! Vương Gia rất hay! Phong mỗ tối hôm nay chính là vì Vân Hận Thiên mà đến, đến nhìn chút chính phi nương nương của Vương Gia thùy mị ra sao?" Phong Liệt Diễm khinh thường nhìn Thượng Quan Vũ Điệp dưới kiếm, nhìn về phía Long Ngạo Thiên đưa ra cảnh cáo.

      Long Ngạo Thiên tại sao có thể nghe , hai mắt căng thẳng, : "Xem ra Phong công tử muốn mấy vị bằng hữu giang hồ của mình bình an rời Trang vương phủ hả ?"

      "Mạng của bọn đương nhiên ta muốn lưu lại, nhưng mạng của Thượng Quan Vũ Điệp bây giờ thể chính xác được!" Phong Liệt diễm nhướng mày thở khẽ làm Long Ngạo Thiên cau mày lời .

      "Nếu như thấy được Vân Hận Thiên, bất cứ kẻ nào ở đây đừng hòng rời khỏi Trang vương phủ của ta nửa bước!" Long Ngạo Thiên cũng lạnh nhạt .

      " sao?" Phong Liệt Diễn bật ra hai từ này, tay phải nhàng đưa tới trước, mũi kiếm đâm sâu vào cổ nàng ta chút, tuy nguy hiểm đến tính mạng, nhưng máu lại theo trường kiếm chảy xuống, xúc động mọi người.

      Vẻ mặt của Long Ngạo Thiên lập tức trầm xuống định giữa lúc sắp nổi giận, lại nghe được tiếng cười nhạo truyền đến từ đỉnh đầu, sau đó chính là giọng ngang ngược: "Trang vương gia, Vân mỗ mời ngươi xem vở kịch này, xem được ?"

      Thân thể Lạc Tuyết nhàng bay từ trời xuống như những bông tuyết, tiêu sái đứng trong sân, hai tròng mắt ngoài khăn che mặt tràn ngập ý trêu tức.

      "Vân Hận Thiên, Bổn vương hỏi ngươi, ngươi muốn tính mạng của Vương Phi của Bổn Vương sao?" Long Ngạo Thiên đến gần bước, nhìn thẳng vào hai mắt Lạc Tuyết, hỏi.

      "Ngươi sai lầm rồi! Vân Hận Thiên vốn muốn mạng của người nào cả, nhưng mà Vương Phi của ngươi cầu trời, muốn Vân mỗ đến đây để kết thúc tội nghiệt mà nàng ta gây ra, Vân mỗ đến được rồi!" Lạc Tuyết lưu loát .

      "Vân Hận Thiên! Thượng Quan Vũ Điệp ta rốt cuộc nợ ngươi điều gì? Có bản lãnh ngươi hãy cho ràng! Nếu ta nợ mạng của ngươi, ngươi lấy là được! Thượng Quan Vũ Điệp ta bất cứ lời oán trách nào!” Thượng Quan Vũ Điệp điên cuồng gào thét, ánh mắt oán độc khóa chặt gương mặt Lạc Tuyết.

      "Ha ha ha. . . . . . Đầu ngươi chỉ là tạm thời gửi cổ của ngươi thôi! Bản công tử bây giờ còn chưa muốn tính mạng của ngươi, nhưng mà Bản công tử lại muốn ngươi đau, muốn ngươi đau đến mức sống bằng chết!" Lạc Tuyết giận quá hóa cười, cười làm mọi nơi mọi người đều lạnh run, hoảng sợ biết vì sao.

      "Long Ngạo Thiên! Vân Hận Thiên ta hôm nay muốn làm cuộc giao dịch với ngươi, như thế nào?" Lạc Tuyết gọi thẳng tên huý, quay đầu nhìn
      Về phía tròng mắt đen Long Ngạo Thiên nhìn chằm chằm nàng.

      “Ngươi !”

      “Nếu như ngươi muốn vương phi của ngươi hôm nay bình an, Vân mỗ muốn ngươi lấy chiếc khăn gấm trong ngực ngươi ra đổi!” Khoé miệng Lạc tuyết mỉm cười, trong mắt tràn đầy lạnh lùng.

      Long Ngạo Thiên trả lời chỉ có ba chữ: “ thể nào!” Hơn nữa còn là nghiến răng nghiến lợi cắn răng bật ra ba chữ này.

      Cả “Thanh Tâm các” yên tĩnh tiếng động, Phong Liệt Diễm thâm trầm đôi mắt di chuyển giữa Lạc tuyết và Long Ngạo Thiên, , mơ hồ cảm nhận được chút gì đó tầm thường.

      Lạc tuyết nghe vậy, cười khẽ tiếng, khinh bỉ hỏi: “Long Ngạo Thiên, Vân mỗ nhớ lần trước ngươi còn tiếc dùng mạng của ngươi để đổi lấy ái phi của ngươi, lần này khăn gấm kia lại so với tính mạng ngươi quan trọng hơn sao?”

      “Bổn vương cũng , tử phi ngư, yên tri ngư chi nhạc? ( phải cá, soa biết niềm vui của cá?) ! Nếu muốn chiếc khăn gấm kia, trừ phi Bổn vương chết ở trước mặt ngươi!” Long Ngạo Thiên lại gần bước, cơ hồ dính vào trước mặt của Lạc tuyết.

      Phong Liệt Diễm chỉ sợ Long Ngạo Thiên đột nhiên ra tay, trường kiếm vừa thu lại, tay phải nắm lấy cổ Thượng Quan Vũ Điệp, tung người nhảy đến bên cạnh Lạc tuyết, lại “bốp bốp” điểm huyệt đạo Thượng Quan Vũ Điệp, bảo hộ ở bên cạnh Lạc tuyết : “Vân Thiên?”

      Lạc tuyết còn đắm chìm trong tiếng quyết đoán này của Long Ngạo Thiên, cũng vì câu kia mà kinh ngạc, giống như nghe được tiếng gọi lo lắng của Phong Liệt Diễm, tự mình lẩm bẩm: “Ngươi cái gì? Chỉ là cái khăn gấm mà thôi, đồ có còn có thể làm tiếp, nhưng tính mạng mất rồi, thể sống lại được.”

      sao? Này chủ nhân của chiếc khăn, … Còn có thể trở về nữa sao? Vân Hận Thiên, ngươi cho biết, nàng còn có thể trở lại hay ?” Long Ngạo Thiên cũng lẩm bẩm , cũng kiềm hãm được đưa tay ra, muốn nắm lấy cánh tay Lạc tuyết, lại bị Phong Liệt Diễm đột nhiên đánh ra chưởng ép phải thu tay, cũng lui ra phía sau trượng.

      “Trang Thân Vương, ngươi muốn làm gì? Phong mỗ cho ngươi động đến !” Phong Liệt Diễm lên tiếng cảnh cáo. Tinh thần của bị những lời có thâm ý của Lạc tuyết và Long Ngạo Thiên ảnh hưởng, giữa bọn họ…. hình như có.. quan hệ gì đó? Sau đó thấy Long Ngạo Thiên cử động, Phong Liệt Diễm theo bản năng ra tay.

      “Đây vốn là chuyện giữa bổn vương và , tại sao ngươi lại muốn nhúng tay vào?” Long Ngạo Thiên lập tức tức giận, mười ngón tay nắm chặt, vẻ mặt dữ tợn.

      “Bởi vì… là… Huynh đệ của Phong mỗ!” Phong Liệt Diễm biết vì sao ngẩn ra đến hai chữ “Huynh đệ” trong tim đau đớn kịch liệt, nhưng lại tìm được từ khác để thay thế, nếu như là nữ nhân của , giờ phút này ra mới đúng ý hợp tình làm sao!

      “Huynh đệ? Ha Ha Ha… vậy sao?” Long Ngạo Thiên cười lớn đưa mắt khoá ánh mắt ở ánh mắt Lạc tuyết, từng chữ từng câu rót vào tâm Lạc tuyết, “Vân Hận Thiên, người là huynh để của sao? Vậy bổn vương là gì của ngươi?”

      Lạc tuyết toàn thân dâng cảm giác lạnh lẽo tấu tâm, biết rồi, đoán được nàng là ai, như vậy, tượng trưng cho cái gì? liều chết muốn bảo toàn khăn gấm cho nàng, tượng trưng cho cái gì? Cuộc đời này của bọn họ thể quay lại quá khứ nữa, nắm đó cái tát cho nàng, cũng từ biệt, phải sao?

      Thân thể Lạc tuyết đột nhiên run cái, lảo đảo lui bước, lời mang hận thù: “Vân Hận Thiên nhiều lần hành thích vương, nên là kẻ thù của vương gia, vương gia lại muốn như thế nào? Thù này sâu nay càng sâu thêm, Vân Hận Thiên để cho ngươi tận mắt nhìn thấy kẻ thù của ngươi tàn nhẫn đến mức nào!”

      Lạc tuyết xong, nhanh chóng xoay người, nhận lấy thanh kiếm trong tay Phong Liệt Diễm, tốc độ cực nhanh, lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng đâm sâu vào vai trái của thượng quan vũa điệp, máu ngay lập tức phun ra, đỏ tươi chói mắt, Thượng Quan Vũ Điệp : “A!A!” hét lớn, Lạc tuyết phát ra tiếng cười dài, “Thượng Quan Vũ Điệp, đau ? Tối nay, bản công tử muốn cánh tay trái của ngươilàm vẫn tạm thời ở vai của ngươi. Bản công tử muốn làm cho ngươi đau cách nào thở nổi, muốn cho ngươi hối hận về tất cả những chuyện ác ngươi làm!”

      “Long Ngạo Thiên, ngươi nhớ lấy bản công tử họ Vân, tên Hận Thiên!” Lạc tuyết bỏ lại câu này, sua đó bay đến chỗ mười người kia bị vây, Phong Liệt Diễm thong thả đuổi theo, những thủ vệ kia và ngự lâm quân kia thấy Lạc tuyết đến, lập tức giớ kiếm trong tay lên, nhưng mà thanh của Long Ngạo Thiên lại lạnh nhạt vang lên: “Toàn bộ lui ra!”
      Last edited by a moderator: 8/2/15
      Andrena thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :