1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng tàn phi, cẩm tú thiên hạ - Sở Thanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 68: Tình rối rắm

      Phong Liệt Diễm nhắc đến chuyện xưa này khiến mọi người tắc lưỡi thôi, trừ Lạc Tuyết ràng lắm địa vị nay của Phong gia ở Đại Kim, mấy người khác đều biết , khó trách Phong gia lại có thể giàu có như giờ, ra là có liên quan đến đời trước.

      "Mật chỉ tại tay ngươi sao?" Lăng Quân Diệp nghi ngờ hỏi.

      "Ở đây, nhưng mà mật chỉ này chỉ được mở trong hai trường hợp, cụ thể là tình huống như thế nào, tiên đế có chỉ, để lộ cho bất cứ ai ngoài Phong gia, cho nên ta thể cho mọi người biết được.” Phong Liệt Diễm vẻ mặt xin lỗi .

      " sao, Phong Đại Ca, ta chỉ cần biết rằng các ngươi đều lf người trung nghĩa ta vui vẻ rồi.” Lạc Tuyết lắc đầu cái, cười thầm, ngược lại lại đối mặt Nam Cung Nhược Lan : "Nhược Lan, điều hôm nay chúng ta ngươi cũng biết lợi hại như thế nào chứ?”

      Nam Cung Nhược Lan thu hồi má lúm đồng tiền vẻ mặt nghịch ngợm, nghiêm túc gật đầu, "Vân đại ca, huynh hãy yên tâm , ta lung tung."

      "Ừ." Lạc Tuyết hài lòng lên tiếng, đúng là nha đầu rất thông minh.

      Lăng Băng Nguyệt thấy vậy vội xen vào : "Vân đại ca, ta cũng lung tung."

      "Ha ha, tốt." Lạc Tuyết thản nhiên cười, "Băng Nguyệt chuyện gì cũng cam lòng đứng sau!"

      "Đó là đương nhiên, ta mới cần làm sau Nhược Lan." Lăng Băng Nguyệt le lưỡi, vẻ mặt kiêu ngạo, chọc cho bốn người khác cười lớn.

      khí nhất thời thoải mái hơn, mấy người còn đùa tươi cười lát, Phong Liệt Diễm đột nhiên nhớ đến người gọi là Trương Thanh đó, hỏi vội: "Vân Thiên, Trương Thanh như thế nào rồi?"

      " có chuyện gì, nhưng muốn hoàn toàn khôi phục võ công cũng dễ dàng, ít nhất phải tháng. Ta giúp đem nội công khôi phục, còn lại là tự chính bản thân phải luyện tập thêm." Lạc Tuyết hồi đáp.

      "Vậy công lực của ngươi?" Lăng Quân Diệp lo lắng mày cau lại.

      "Công lực của ta nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi, Lăng huynh cần lo lắng." Lạc Tuyết đáp lại nụ cười trấn an, đối với Lăng Quân Diệp, nàng
      biết nên cái gì cho phải, lời của nàng cũng nghe được, nếu thể đối mặt, cứ giả bộ biết , như vậy hai bên nhõm chút phải sao?

      được, Vân Thiên huynh truyền chút chân khí cho đệ, giúp đệ khôi phục lại.” Phong Liệt Diễm xong đứng dậy, bước đến kéo Lạc Tuyết, Lạc Tuyết vội khoát khoát tay, “Phong đại ca cần, ý tốt của huynh Vân Thiên xin nhận, nhưng mà cần. Bởi vì trong cơ thể đệ có năm mươi năm công lực, cho nên căn bản có chuyện gì.”

      “Năm... Năm mươi năm? Vân Thiên ngươi....” Mấy người đồng thời sợ hãi kêu lên, Lạc Tuyết buồn bực, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của bốn ngưới, giống như là nghĩ nàng cải lão hoàn đồng vậy, nhìn chằm chằm vào mặt nàng.

      “Ha ha, là , là có năm mươi năm công lực, nhưng đây là được sư công của ta truyền cho, thực tế ta chỉ luyện võ công mới có năm năm thôi.” Lạc Tuyết mỉm cười giải thích.

      “Trời ạ! Ngươi chỉ luyện năm năm? Vân Thiên, ta muốn hôn mê!” Phong Liệt Diễm cực kỳ khiếp sợ, vẻ mặt sụp đổ, Lạc Tuyết nhìn lại những người khác, mặt đều viết bốn chữ ‘ thể tin được’.

      “Choáng váng? Phong đại ca, huynh đến mức phải như vậy chứ?” Lạc Tuyết liếc mắt cái .

      “Thế nào đến mức như vậy? Đệ hỏi bọn họ chút, người nào luyện công phải ít nhất mười mấy năm rồi, nhưng ai có thể đuổi kịp đệ?” Phong Liệt Diễm chỉ vào Lăng Quân Diệp cùng Nhược Lan, Băng Nguyệt .

      “Đó là bởi vì ta có sư công tốt, các ngươi có mà thôi. Sư công của ta, hai mươi lăm năm trước được xưng là ‘Thiên hạ đệ nhất cao thủ’, hơn nữa người lại truyền cho ta năm mươi năm công lực, cho nên ta mới có võ công cao như vậy. Người với người vĩnh viễn đều có cách nào so sánh, ta có, các ngươi có, nhưng là các ngươi có, ta nhưng có, phải sao?” Lạc Tuyết xong mắt liếc phía cánh tay trống của mình, ánh mắt lập tức buồn bã.

      Mấy người hiểu ý, nên thảo luận đề tài này nữa, trừ Phong Liệt Diễm biết được sư công của Lạc Tuyết ở đâu, ba người còn lại đều biết, Lăng Quân Diệp vẫn cố gắng nhẫn nhịn, nhưng Băng Nguyệt lại nhịn được nữa, mở miệng hỏi: “Vân đại ca, ‘Thiên hạ đệ nhất cao thủ’ là sư công của huynh sao? thể tưởng tượng được! Ta sùng bái huynh đó!”

      cần sùng bái ta, Băng Nguyệt.....” Lạc Tuyết , nghe thấy có tiếng gõ cửa, Lăng Quân Diệp ra hiệu bằng ánh mắt, mấy người cũng tiếp tục chuyện nữa, mở cửa ra nhìn thấy thủ hạ của Lăng Quân Diệp.” Tổng đà chủ, người tên Trương Thanh được Vân công tử cứu giúp muốn gặp.”

      “Được rồi, ta biết, ngươi dẫn đến đây .” Lăng Quân Diệp phân phó, cũng xoay người gật đầu với Lạc Tuyết.

      Chốc lát sau, Trương Thanh đến, vừa vào cửa quỳ xuống trước mặt Lạc Tuyết, “Trương Thanh cám ơn ân cứu mạng của Vân công tử, ngày khác chỉ cần Vân công tử cần dùng đến Trương Thanh, lên núi đao xuống biển lửa, ta cũng chối từ!”

      “Được, huynh đài đứng lên . tại Vân mỗ muốn ngươi làm chuyện gì, chỉ cần ngươi nhanh chóng khôi phục võ công của mình, ngày sau cần ngươi, ta tự khắc tìm. Ngươi trở về ...” Lạc Tuyết đỡ lấy Trương Thanh , võ công của người này khi khôi phục, cũng hề thấp, từ nội công là có thể biết được, cho nên muốn lưu lại để làm chuyện lớn, chuyện Thượng Quan Vũ Điệp cần tham gia.

      “Vâng, Trương Thanh trở về, luôn luôn đợi lệnh của Vân công tử!”

      Sau khi Trương Thanh lui ra, Phong Liệt Diễm tán thưởng đưa ngón tay cái lên, “ tệ, đây là nước cờ rất tốt, phụ thân của Trương Thanh chính là tổng đốc của hai tỉnh, trong tay cầm binh quyền, mà người tên Trương Thanh này, nghe trước khi bị người Tây Vực đả thương, võ công cũng hề thấp. Hôm nay Vân Thiên có ơn với , ngày khác có thể mượn lực lượng này để kiềm chế trọng quân Thượng Quan Lôi nắm giữ ở Vân Quý, phần thắng của hoàng thượng lại thêm phần.”

      “Bối cảnh của ta lại hiểu lắm, xem ra là thu hoạch bất ngờ.” Lạc Tuyết mang chút hưng phấn gật đầu, môi đỏ mọng nhếch lên, mắt phượng híp lại, thể hết độ mê người, trong lòng Phong Liệt Diễm cũng điên cuồng nhảy lên, sợ Lạc Tuyết nhìn ra khác thường, vội quay mặt : “Chúng ta cũng nên dùng bữa tối rồi, Vân Thiên mệt mỏi ba canh giờ, nhất định đói bụng, Lăng huynh, thôi.”

      “Được.” Lăng Quân Diệp từ tốn chữ, ra ngoài cửa, nhưng trong lòng lại chua xót, và Phong Liệt Diễm, hai người bọn họ lại tranh nhau nam nhân sao? Lông mày, ánh mắt cùng đôi môi đỏ mọng mê người, có thời khắc nào làm xao động trái tim của , nhưng chỉ biết yên lặng đè nén dục vọng của bản thân, thản nhiên đối mặt.
      Last edited: 7/1/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Trong phòng ăn, Băng Nguyệt rót đầy rượu cho mọi người, Lạc Tuyết cầm lên ly, nếm thử ngụm, rượu vào cổ họng, liền nghĩ đến đêm hôm đó ở thành Uyển An. Rượu của Yến Băng Hàn, lời của , hi vọng đến Đại Kim nữa! Lạc Tuyết ngửa đầu uống xong ly, nhìn thoáng qua hai người đối diện Phong Liệt Diễm và Lăng Quân Diệp, nhớ lại cuộc đối thoại trong hành lang giữa bọn họ, Lạc Tuyết "Ha ha" cười lên rồi đứng dậy, "Phong Đại Ca, Lăng huynh, ly này Vân Thiên mời các huynh! Hi vọng chúng ta vĩnh viễn là huynh đệ sống chết gắn bó!"

      "Huynh đệ" hai chữ này, Lạc Tuyết nhấn mạnh, Phong Liệt Diễm cùng Lăng Quân Diệp ngẩn người, hình như hiểu ra cái gì, ánh mắt đều ảm đạm, Lăng Quân Diệp cười "Ha ha ha”, trong đôi mắt có tự giễu và cam lòng, còn có ý quý trọng, "Được! Chúng ta uống hết chén này!"

      Phong Liệt Diễm ngơ ngác cầm ly rượu trước mặt lên, cố gắng nhịn xuống nỗi bi thương trong lòng, hào phóng : "Sống chết gắn bó! Vân Thiên rất hay! Chúng ta cạn!"

      Hai nương nhìn ba nam nhân uống ừng ực, đều cảm thấy ba người dường như chịu đựng chuyện gì đó nhưng dám hỏi, chỉ đành cười lên rồi gia nhập, năm người uống đến nửa đêm.

      Lạc Tuyết chưa bao giờ uống quá say, cùng Yến Băng Hàn uống đến nửa đêm, nàng cũng giống như hôm nay phóng túng bản thân khiến mình say quá, "Nhất Túy Giải Thiên Sầu! Ha ha, rượu đúng thứ tốt, Phong Đại Ca huynh đúng ?"

      "Vân Thiên, say rượu mới thực, đệ. . . . . . Có biết ?" Phong Liệt Diễm mặt ửng đỏ, nở nụ cười mê người.

      "Ừ, nghe qua. Rượu cũng phải là thứ tốt, nó làm cho người. . . . . . Bị lừa, bị người khác. . . . . . Lợi dụng. . . . . ." Lạc Tuyết đứt quãng xong, nếu là năm đó nàng có nhận chén
      rượu kia, liền bị người ta bắt gian tại giường ? Ha ha....

      "Lợi dụng? Vân Thiên người nào lợi đụng đệ?" Phong Liệt Diễm vẻ mặt tỉnh táo hơn .

      " có gì quay.... nên nữa.... Đệ bây giờ là Vân Hận Thiên, ai cũng thể hại đệ được nữa...." Lạc Tuyết nhắm ánh mắt mơ màng lại.

      "Vân Thiên, nên ngủ ở đây lạnh, , ta đưa ngươi trở về phòng.' Lăng Quân Diệp miễn cưỡng đứng dậy, choạng vạng tới bên cạnh Lạc Tuyết, Phong Liệt Diễm chống thân thể lên : "Huynh cũng tiễn đệ về phòng."

      Hai người lảo đảo nghiêng ngã đỡ Lạc Tuyết trở lại trong phòng, sau khi đặt lên giường, Phong Liệt Diễm kéo chăn qua đắp lên, "Lăng huynh ngươi trở về , ta trông chừng Vân Thiên."

      " cần, ta cũng chăm sóc , này hai nha đầu có nha hoàn chăm sóc, ta muốn trở về căn phòng trống đó." Lăng Quân Diệp ngồi xuống ghế, lấy ta chống trán, cự tuyệt.

      "Vậy chúng ta đều ở đây qua đêm, sáng mai Vân Thiên tỉnh lại nhất định giật mình. Ha ha." Phong Liệt Diễm cười , lại sợ Lạc Tuyết kinh ngạc, vội che miệng .

      Lạc Tuyết ngủ cũng được an ổn hình như nằm mơ thấy cái gì, nhíu chặt lông mày, lát sau tay phải ngừng khua trung há miệng kêu lên: "Tại sao? Tại sao? Mẹ, người ở đâu... Ai tới cứu ta...."

      Phong Liệt Diễm vội nhảy đến bên cạnh Lạc Tuyết, giữ chặt cánh tay khua múa trung Lạc Tuyết, "Vân Thiên? Vân Thiên? cần buồn khổ, Phong Đại Ca ở bên cạnh ngươi!"

      Lạc Tuyết giống như nghe được lời của Phong Liệt Diễm vậy, dần dần bình tĩnh lại, nặng nề vào giấc ngủ.

      Lăng Quân Diệp đau lòng nhìn Lạc Tuyết bởi vì hoảng sợ mà mặt trắng bệch, cũng bởi vì Phong Liệt Diễm mà nổi lên lòng ghen tỵ.

      Đêm, tiếng động trôi qua.

      Lạc Tuyết bị ánh mặt trời kích thích mở mắt ra, muốn đúng lên, cảm giác đầu đau đớn rất kich liệt, bất giác "Ôi" ra tiếng, tiếng này làm thức tỉnh Phong Liệt Diễm và Lăng Quân Diệp ngủ ghế dậy.

      "Vân Thiên? Ngươi tỉnh? Thế nào?" Phong Liệt Diễm nhanh chóng bước lại ngồi ở mép giường, ân cần hỏi han.

      "Phong Đại Ca?" Lạc Tuyết cực kỳ kinh ngạc, lại quay đầu, Lăng Quân Diệp đứng tại chỗ nhìn nàng, "Lăng huynh? Hai người sao ở chỗ này?" Lạc Tuyết nhìn xung quanh chút, sai, là căn phòng nàng tạm thời ở.

      "Vân Thiên, ta muốn ngươi sửa lại chuyện." Sắc mặt Lăng Quân Diệp lạnh xuống, khiến cho Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm hiểu ra sao.

      Lạc Tuyết dừng chút, mới lầm bầm mở miệng: "Chuyện gì? lăng huynh ngươi ."

      "Sau này cần gọi ta là Lăng Huynh nữa, ta nghe rất khó chịu." lăng Quân Diệp hình như chưa bao giờ dùng giọng điệu như thế này để chuyện, sau khi xong hơi đỏ mặt, thấy vẻ mặt hai người khó hiểu, mới ngượng ngùng : "Tại sao ngươi gọi ta Lăng đại ca? Cái gì mà Lăng huynh, khó nghe muốn chết!" Lăng Quân Diệp xong, quay lưng bỏ .

      Còn dư lại hai người càng thêm mê mang, đợi đến lúc phản ứng lại Lạc Tuyết há miệng, biết nên gì cho phải, Phong Liệt Diễm lại dùng ánh mắt quái dị nhìn Lạc Tuyết, lúc lâu, mới cúi đầu : "Lăng huynh ghen tỵ."

      "À? Ghen tỵ?" Lạc Tuyết trợn to hai mắt, chợt hiểu được, nhìn lại khoảng cách giờ phút này nàng và Phong Liệt Diễm gần trong gang tấc, lảng tránh : "Phong Đại Ca bây giờ là giờ gì rồi? Đệ cảm thấy hơi đói rồi."

      Phong Liệt Diễm vội vàng đứng dậy : "Đệ rửa mặt trước , huynh đợi đệ ở phòng ăn."

      Lạc Tuyết ngồi yên ở giường lát, mối quan hệ mập mờ ràng như lúc này khiến nàng rất phiền não, đồng thời, nội tâm của nàng đối với hai người nam nhân xuất sắc này cảm thấy tràn ngập xin lỗi, xin lỗi bởi vì thân phận của nàng mang đến hoang mang cho hai người họ, nếu như bọn họ biết nàng là nữ nhân, có thể hay .... được, bây giờ tuyệt đối thể , nếu càng khó chung sống hơn, hơn nữa nhìn ý của Long Ngạo Thiên, cũng có ý định dễ dàng bỏ qua nàng, vẫn nên ra tốt hơn!

      Trong phòng ăn, Lăng Quân Diệp vẫn trầm mặc , mình ngồi ở đây, nghĩ đến những chuyện rối loạn kia. vẫn nhịn được tranh thủ cho bản thân, bởi vì điên cuồng ghen tỵ Phong Liệt Diễm, ghen tỵ Vân Thiện tự nhiên bày ra tình cảm dịu dàng đối với Phong Liệt Diễm, quyết định, muốn nữa rút lui, cũng muốn vì chính mình đánh cuộc lần!

      Khi Lạc Tuyết đến, bốn người khác đều ngồi vào vị trí, bữa cơm này trừ Nhược Lan cùng Băng Nguyệt, ba người kia cũng ăn vô vị tẻ nhạt, bất ngờ ánh mắt gặp nhau, Lạc Tuyết nhanh chóng tránh sang hướng khác, sau đó vội vàng ăn nhanh cơm, : "Các ngươi tiếp tục ăn , bụng của ta no rồi, muốn ra ngoài dạo."
      Last edited: 10/1/15
      Andrena thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 69: chút tình cảm


      Buổi trưa, những người đó theo ước hẹn ngày hôm qua lại tới, Lạc Tuyết chẩn mạch cho từng người, mười mấy người được Lạc Tuyết chuẩn trị khỏi, nhưng vì quá nhiều người, Lạc Tuyết ước hừng bận rộn đến mười ngày, mới cơ bản hoàn thành.

      Lạc Tuyết cùng bọn họ giao hẹn mười ngày sau gặp nhau ở thành Uyển An, bởi vì còn vài ngày, Uyển An cách Cảnh Châu chỉ có ba ngày lộ trình, cho nên Lăng Quân Diệp hi vọng Lạc Tuyết ở lại thêm vài ngày.

      Lạc Tuyết muốn giải quyết vấn đề của Nhược Lan trước, nàng ấy vẫn cùng nàng ở "Nghịch Kiếm Các", thời gian dài, Lạc Tuyết rất ngại, nàng muốn khuyên Nam Cung Nhược Lan trở về Nam Cung thế gia.

      Cho nên sau khi ăn xong, Lạc Tuyết liền trịnh trọng : "Nhược Lan, ta còn rất nhiều chuyện phải làm, ngươi cần theo bên cạnh ta nữa, ta ở nơi nào cố định, cũng chỉ vì có Lăng đại ca nên mới tạm thời ở lại, cho nên, ngươi mau trở về nhà ."

      "Vân đại ca, ngươi lại muốn đuổi ta sao?" Nhược Lan vừa nghe thấy vậy nên gấp gáp, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, lại vội hỏi hướng Lăng Quân Diệp hỏi, "Lăng đại ca, Huynh thích ta ở lại đây có phải ?"

      "Sao lại vậy, Nhược Lan nương muốn ở lại bao lâu cứ ở lại, Lăng đại ca tại sao lại tức giận chứ?" Lăng Quân Diệp cười .

      "Vậy tại sao Vân đại ca lại muốn ta trở về? Diễm ca ca, ngươi khuyên nhủ Vân đại ca hộ ta !" Nhược Lan liếc mắt ánh mắt kiên quyết của Lạc Tuyết, lại chuyển hướng Phong Liệt Diễm cầu cứu.

      Phong Liệt Diễm liếc mắt nhìn nét mặt Lạc Tuyết, Lạc Tuyết hơi lắc đầu, Phong Liệt Diễm liền hiểu, lại muốn đụng đến Lạc Tuyết, tránh cho gây họa đến tốt. Vì vậy, liền "Hắc hắc" cười tiếng : "Nhược Lan, theo ý của Diễm ca ca, muội bên cạnh Vân Thiên, mang cho đệ ấy rất nhiều bất tiện, ví dụ như đệ sắp phải thành Uyển An, đến Trang vương phủ ám sát Thượng Quan Vũ Điệp, võ công của muội cao, mà Trang vương phủ điều rất nhiều Cao Thủ Đại Nội, ngộ nhỡ muội gặp nguy hiểm, Vân Thiên còn phải phân tâm để cứu muội, như vậy vướng chân của đệ ấy rồi?"

      "Đúng vậy, Nhược Lan nương, ngươi ra ngoài nhiều ngày như vậy vẫn nên trở về xem cha mẹ nàng như thế nào có phải ? Lăng đại ca nơi này lúc nào cũng hoan nghênh ngươi đến ." Lăng Quân Diệp cũng phụ họa khuyên nhủ.

      Nhược Lan bộ dáng cam lòng, ra vẻ đáng thương kêu lên: "Vân đại ca, như vậy sao?"

      Lạc Tuyết nặng nề gật đầu, Nhược Lan mới chu môi, đành lòng : "Vậy cũng tốt, nhưng là Vân đại ca huynh giải quyết xong chuyện này rồi, nhất định phải đến Tề Châu thăm muội đó."

      "Ừ." Lạc Tuyết mỉm cười lên tiếng, rồi hướng Lăng Quân Diệp : "Phiền toái Lăng đại ca phái người đưa Nhược Lan trở về."

      Lăng Quân Diệp vừa lòng , "Được, ta sắp xếp người ." Lạc Tuyết rốt cuộc cũng đổi lại cách xưng hô, tiếng "Lăng đại ca" nghe vào tai Lăng Quân Diệp rất thoải mái, vì vậy tâm trang rất tốt bước ra ngoài.

      Lạc Tuyết lần này Uyển An còn phải làm chuyện, chính là mang Phong Liệt Diễm đến "Hồi hồn cốc" gặp Ngọc Trần Tử.

      "Phong Đại Ca, Huynh phải trở về Liệt Diễm Sơn Trang sao?" Lạc Tuyết đầu tiên muốn xác định hướng của Phong Liệt Diễm, liền hỏi.

      "Tạm thời trở về." Phong Liệt Diễm đáp lấp lửng, nhìn vào hai mắt Lạc Tuyết.

      "Phong Đại Ca, huynh theo đệ, đệ có việc muốn với huynh." Lạc Tuyết muốn chuyện bọn họ bị Nhược Lan và Băng Nguyệt nghe được, liền với Phong Liệt Diễm.

      Hai người ra khỏi "Nghịch Kiếm Các", hướng về phía rừng cây , lúc này thời tiết là cuối mùa thu rồi, trong rừng cây chỉ còn lại những gốc cây khô, lá vàng khô rơi xuống đây đất, dẫm lên mềm nhũn, thỉnh thoảng phát ra hai tiếng "Rắc rắc” tiếng, cúi đầu nhìn xuống phát dẫm lên cành cây .

      Lạc Tuyết cảm nhận thời tiết dịu mát này khiến cho lòng nàng bình tĩnh hơn, tự chủ được nở nụ cười khuynh thành, bỏi vì mi tâm màu đỏ khiến nàng trỏ nên rất quyến rũ, nếu phải người mặc nam trang, bất cứ người nào cũng bị dáng vẻ tuyệt thế này mê hoặc, kinh ngạc thôi.

      Biết đây là nam nhân, nhưng Phong Liệt Diễm vẫn như con thiêu thân lao vào lửa, cho nên tự nguyện chìm đắm trong đó, cam nguyện bảo vệ.

      Nghiêng mặt sang bên nhìn thoáng qua Lạc Tuyết, này môi đỏ mọng vẫn hấp dẫn bước về phía nàng, đến gần bên cạnh, người truyền đến Lạc Tuyết mùi thơm cơ thể nhàn nhạt, làm Phong Liệt Diễm nhớ lại đêm ở Nghiễm Dương phủ, nếu là cuộc đời này cho mỗi đễm đều có thể được ở bên cạnh , vậy cũng thấy đủ rồi.

      chiếc lá bị gió thổi bay, rơi vào mặt Lạc Tuyết, Lạc Tuyết muốn lấy tay lấy xuống, nghe được Phong Liệt Diễm nhàng lên tiếng: "Đừng nhúc nhích!"

      Lạc Tuyết kinh ngạc, Phong Liệt Diễm vươn tay, dịu dàng chạm vào mặt Lạc Tuyết, cầm lấy lá cây ngón tay lướt qua khuôn mặt, Lạc Tuyết hiểu vì sao khẩn trương, Phong Liệt Diễm đem ngón tay chậm rãi vứt lá cây đó mặt đất, đôi mắt như ngọn lửa nóng rực dường như muốn đem trái tim Lạc Tuyết bốc cháy, hai người gần như chóp mũi sắp đụng nhau, trong đôi mắt Phong Liệt Diễm chứa đầy tình sâu đậm, môi mỏng thở khẽ, hơi thở ấm áp quanh quẩn ở mặt Lạc Tuyết, "Vân Thiên, làm sao bây giờ? Huynh càng ngày càng cách nào rời xa đệ được nữa, đệ , huynh có phải là đứa con xấu của Phong gia ? Nhất định, nam nhân?"

      Lạc Tuyết dám ngẩng đầu lên, chỉ chạm vào mặt của Phong Liệt Diễm, lại bởi vì những lời vừa rồi khiến cho nàng trở nên kinh hãi và băn khoăn, cứ như vậy, môi Lạc Tuyết chạm lên môi của Phong Liệt Diễm, hai người đều kinh hãi bốn mắt nhìn nhau, Phong Liệt Diễm cảm thấy Lạc Tuyết có ý muốn lùi ra, hai cánh tay nhanh chóng giữ chặt đầu Lạc Tuyết, đem cả thân thể Lạc Tuyết dính vào người của mình.

      Hai cánh tay của Phong Liệt Diễm dùng lực siết chặt lại đem Lạc Tuyết giam cầm trong ngực, Lạc Tuyết cách nào nhúc nhích được, há miệng tính chuyện, lại bị đôi môi cực nóng của Phong Liệt Diễm chặn laok, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô.

      Nụ hôn của bá đạo mà mất dịu dàng, cứ như vậy trằn trọc dây dưa, hôn cho đến khi Lạc Tuyết gần như hít thở thông, trong đầu trống rỗng, thân thể suy yếu vô lực tựa vào lồng ngực nam nhân, ý thức dần dần rời xa.

      Nụ hôn vừa ôn nhu vừa mãnh liệt này, làm Lạc Tuyết quên giãy giụa, cũng nhiệt tình đáp lại, cứ như vậy mơ hồ cảm thụ rung động và ngọt ngào lâu rồi chưa nhận được, nhưng lúc sau Lạc Tuyết thanh tỉnh phản ứng kịp, liền tự nhiên dùng lực đẩy Phong Liệt Diễm ra, mà chưởng này phát ra Phong Liệt Diễm lại hề tránh né mà gương mặt còn mang theo nụ cười hạnh phúc khi bị Lạc Tuyết đánh chưởng.

      Lạc Tuyết kinh hãi, thu lại chưởng kế tiếp của mình, vừa lạnh lùng vừa hận hỏi: "Tại sao huynh tránh ra?"

      "Huynh hiểu bản thân làm cái gì, huynh xâm phạm đệ, cam tâm chịu chưởng này của đệ, chỉ có như thế, trong lòng của đệ mới có thể tốt hơn, vì đệ, huynh nguyện ý. . . . . ." Phong Liệt Diễm cười khổ , đột nhiên trong cổ họng xông cỗ tanh nồng, "Phốc" ngụm máu tươi phun ra ngoài, thân thể cũng nhịn được nữa, chậm rãi ngã xuống. . . . . .

      Lạc Tuyết hoàn toàn ngây ngốc, đột nhiên hét lên tiếng: "Phong Đại Ca?" Sau đó ôm lấy thân thể Phong Liệt Diễm, lệ rơi đầy mặt, "Phong Đại Ca, huynh thể có chuyện, đệ trách huynh, trách, huynh được chết, đệ còn muốn dẫn huynh gặp sư công !"

      Khóe miệng nhuốm máu đỏ tươi của Phong Liệt Diễm kích thích thần kinh Lạc Tuyết, nàng đột nhiên rất sợ, sợ nam nhan có nụ cười như ánh mặt trời này rời nàng mà , "Vân Thiên. . . . . . huynh quan tâm. . . . . . Đệ đừng khóc. . . . . . Nếu như đệ luyến tiếc muốn huynh chết, nhanh cứu huynh , ha ha. . . . . . huynh còn chưa chết được, huynh còn muốn báo thù rửa hận thay đệ. . . . . ." Phong Liệt Diễm bởi vì ngực đau đớn, đứt quãng.

      Lạc Tuyết nghe thấy Liệt Diễm còn nhàn rỗi đùa, lại tức giận, buông tay, Phong Liệt Diễm "Bùm" tiếng bị rơi xuống đất, nhìn Phong Liệt Diễm khổ sở mày cau lại, Lạc Tuyết lại vội vàng đỡ dậy, oán hận : "Đệ và huynh đều là nam nhân, huynh làm chuyện như vậy với đệ, sợ người đời chê cười sao?"

      "Ha ha. . . . . . huynh sợ điều gì cả, huynh chỉ sợ đệ bỏi vì vậy mà rời xa ta." Phong Liệt Diễm xong, tay phải chạm vào giọt lệ mặt Lạc Tuyết, "Có đệ đau lòng rơi nước mắt vì huynh, huynh có chết cũng đáng!”

      "Ngươi câm miệng!" Lạc Tuyết xấu hổ, nhàng đỡ Phong Liệt Diễm nằm ngang, nắm cánh tay phải của xem mạch, nàng dùng bảy phần công lực, vì Phong Liệt Diễm có võ công trác tuyệt, mặc dù vận công ngăn cản, nhưng nội công vốn yếu, cho nên thương tích khong quá nặng, Lạc Tuyết từ trong ngực lấy ra viên "Thất Huyết Đan" để cho Phong Liệt Diễm uống, lại vận công chữa thương cho Phong Liệt Diễm nửa ngày, mới dừng tay, thân thể Phong Liệt Diễm mặc dù còn đáng ngại, nhưng dù cũng bằng lúc trước.
      Andrena thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Lạc Tuyết xoa chút mồ hôi trán, giọng mang theo ý cảnh cáo: "Phong Liệt Diễm, Đệ cho huynh biết, huynh hãy chú ý lời của mình, được để chuyện ngày hôm nay tái diễn."

      "Vừa rồi đệ phải có chuyện cần với huynh sao?" Phong Liệt Diễm cố ý tránh đề tài vừa rồi nụ hôn kia, vẫn chưa thỏa mãn, mùi hương này lại khiến lại lần nữa lầm tưởng ơ bên cạnh nương, mê hoặc lâu.

      Lạc Tuyết bị ngắt lời, quên măt lời cảnh cáo định , mà hỏi vấn đề tiếp theo: "Đúng vậy, sau khi đến Trang Vương Phủ xong, đệ dẫn huynh đến "Hồi hồn cốc" gặp sư công của đệ, huynh có đồng ý ?"

      "Dĩ nhiên là đồng ý rồi! Huynh tìm kiếm nhiều năm như vậy, rất vất vả để hoàn thành nhiệm vụ, làm sao có thể buông tha được chứ?" Phong Liệt Diễm khó nhịn được xúc động, dù sao có thể nhìn thấy cao thủ thiên hạ mà bao nhiêu người mơ ước?

      "Được." Lạc Tuyết gật đầu cái.

      Sau đó hai người trầm mặc, thậm chí Lạc Tuyết hình như còn có chút lúng túng. Hồi lâu, Lạc Tuyết ngồi đến mức tê chân, lại nghĩ đến Phong Liệt Diễm thể cứ nằm mãi lá khô đươc, hơi ẩm xâm nhập thân thể, liền đứng lên, : "Chúng ta cần phải trở về, nếu Phong đại ca lo lắng."

      "Được." Phong Liệt Diễm vốn muốn trở về nhanh như vậy, kết thúc thế giới hai người của bọn họ, nhưng tìm được lý do để phản bác, nên cố gắng đứng lên, Lạc Tuyết muốn đỡ , kết quả Phong Liệt Diễm khoát khoát tay, " cần, bị Lăng huynh nghi ngờ. Đệ cũng muốn chuyện ngày hôm nay giữa ta và đệ bị người khác biết đúng ?"

      Lạc Tuyết vừa mạnh mẽ trừng mắt với Phong Liệt Diễm, mở bình ai mà biết trong bình có gì, nàng tiếp tục xuống tay, là bởi vì nàng biết Phong Liệt Diễm trong lòng của nàng, nàng thể được, lòng mang áy náy, cho nên tha cho lần.

      Hai người yên lặng trở về, Phong Liệt Diễm thấy sắp tới "Nghịch Kiếm Các", liền lập tức chỉnh lại tinh thần, giống như người bình thường bước vào cửa chính, Lạc Tuyết theo sau đó, khẽ mỉm cười, người này là đáng !

      Lăng Quân Diệp xử lý công trong bang, chỉ còn lại Băng Nguyệt cùng Nhược Lan hai người trong vườn sau đánh cờ giải buồn.

      Nhìn thấy Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm trở lại, hai người lập tức hưng phấn chạy nhanh tới, Nhược Lan mở miệng đầu tiên : "Vân đại ca huynh đâu vậy? Lăng đại ca ngày mai phái người đưa ta về nhà, ta chỉ có thể nhìn huynh ngày thôi."

      "Nhược Lan về sau cũng đâu phải gặp lại Vân đại ca chứ? nên đau lòng." Lạc Tuyết an ủi, cũng mắt nháy mắt ý bảo Phong Liệt Diễm trở về phòng nghỉ ngơi. Phong Liệt Diễm liền ngáp cái, "Nhược Lan, Băng Nguyệt, các muội cứ chơi , huynh về nghỉ lát, đêm qua ngủ ngon, đầu có chút đau."

      Lạc Tuyết đuổi hai nương , cũng trờ về phòng.

      Chuyện bây giờ càng ngày càng rối loạn, Lạc Tuyết đau đầu vô cùng, hôm nay Phong Liệt Diễm tại sao lại có thể hôn nàng chứ? Haz, nàng đem biến thành Bất Tiếu Tử Tôn*, lại đánh chưởng, coi như là hòa nhau ! Hi vọng sau khi gặp sư công, bọn họ còn gặp mặt nữa, lâu dần, Phong LiệtD có lẽ quên nàng,
      rồi cưới phòng nàng dâu!

      (*) đứa con xấu xa.

      Thời gian Lạc Tuyết đến thành Uyển An cũng đến, Lăng Quân Diệp vốn dĩ cũng muốn , nhưng bị Lạc Tuyết cự tuyệt, “Lăng đại ca, huynh còn có nhiệm vụ để xử lý? cần cùng Vân Thiên đến thành Uyển An đâu? Đệ đồng ý với huynh, sau khi xử lý xong mọi chuyện, có thời gian đến thăm huynh và Băng Nguyệt.”

      Lăng Quân Diệp chỉ đành phải gật đầu, “Vậy Liệt Diễm?”

      “Đệ muốn mang Phong Đại Ca Uyển An gặp mặt người, cho nên huynh ấy cùng đệ.” Lạc Tuyết đáp.

      “Được rồi. Các ngươi mọi việc phải cẩn thận!” Lăng Quân Diệp nhiều lời, lại ân cần dặn dò.

      đường lớn có hai bóng dáng trắng lam điều khiển ngựa phi nhanh.

      “Vân Thiên, huynh muốn cùng đệ đến Trang vương phủ.” Phong Liệt Diễm .

      được, Phong Đại Ca huynh ở bên ngoài thành chờ đệ là được.” Lạc Tuyết kiên quyết cự tuyệt, Phong Liệt Diễm bị nàng đánh chưởng gây thương tích, vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, thể mạo hiểm như vậy được.

      “Huynh đồng ý, huynh nhất định phải gặp Trang Thân Vương gia còn cả nữ nhân chất tiệt kia nữa!” Phong Liệt Diễm lần này đồng ý, nhất định phải cùng Vân Thiên có nạn cùng chịu!

      Lạc Tuyết cau mày thêm gì nữa, nghĩ thầm chờ đến thành Uyển An rồi . Hai người phi ngựa đợi đến ba ngày sau bước chân vào thành Uyển An buổi trưa rồi.

      “Ha ha, Vân Thiên, chúng ta vào thành ăn cơm .” Phong Liệt Diễm cười , “ phải cho huynh ăn cơm mà cứ đợi ở đây chứ?”

      Lạc Tuyết tức giận trừng mắt với Phong Liệt Diễm, nam nhân này từ lúc gặp nàng cho đến giờ, da mặt đặc biệt dày, luôn tìm cách quấn lấy nàng, bây giờ như vậy, nàng tìm ra lý do để cự tuyệt.

      Ai ngờ hai người mới vào thành, tìm kiếm quán rượu gần đây tháy giữa ban ngày khắp tứ phía bị nhóm người mặc trang phục sát thủ bao vây, vì sao gọi là sát thủ bởi vì đối phương có mười người mang theo trường kiếm sáng loan vây quanh hai người.

      Đường lớn vốn dĩ náo nhiệt, trong phút chốc cực kỳ yên tĩnh, chỉ còn hai bên giằng co.

      Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm liếc mắt nhìn nhau, Lạc Tuyết nhún nhún vai, bất đắc dĩ : “Xem , huynh nên vào thành, huynh muốn ăn cơm gặp hồi đổ máu như thế này, lại khẩu vị ăn cơm!”’

      “Ha ha, Vân Thiên, người là sắt cơm là thép, ăn cơm làm sao được? Nêu như có khẩu vị, chúng ta ăn ít gì đó, như thế nào?” Phong Liệt Diễm mỉm cười, quanh thân cũng phát ra sát khí lạnh lẽo, con ngươi khát máu lạnh lùng quét qua đám người trước mặt.

      Hai người coi air a gì tán gẫu với nhau, giống như xem đám sát thủ trước mặt xem như khí, người đàn ông trung niên dẫn đầu vẻ mặt vốn dĩ bình tĩnh lại tăng thêm mấy phần tức giận, trường kiếm đưa lên, lạnh lùng : “Hôm nay chính là ngày chết của các ngươi! Muốn ăn cơm đến phủ mà ăn!”

      “Ha ha ha! Nếu hai người bọn ta dám có đủ khả năng. ! Các ngươi là ai? Vì sao lại cản đường bản công tử!” Lạc Tuyết cười dài tiếng, sau đó lạnh lùng quát.

      “Bọn ta phụng hoàng mệnh thề phải giết hai người ngươi! Sát!” Nam nhân trung niên dẫn đầu vừa dứt, nhóm sát thủ xông lên, Lạc Tuyết muốn để cho Phong Liệt Diễm động thủ, tránh động tới vết thương ở ngực, nhưng trong lòng biết khi đánh Phong Liệt Diễm nhất định gia nhập chiến đấu, nên nhanh chóng vào tai Phong Liệt Diễm: “Phong Đại Ca, huynh đến Túy Tiên lâu gọi thức ăn trước , lát nữa đệ tới! Huynh yên tâm, đệ hao tổn cọng tóc nào đến gặp huynh!"

      “Vân Thiên! được! Huynh thể để mình đệ đối phó với nhiều người như vậy!” Phong Liệt Diễm trực tiếp cự tuyệt, cũng rút kiếm xông thẳng hướng vòng vây, Lạc Tuyết bất đắc dĩ, chỉ đành phải nhanh chóng giải quyết nhóm người này, thể kéo dài quá lâu.

      Lạc Tuyết chưa bao giờ hạ độc thủ như vậy, Tiêu Dao Thập Tam Kiếm từng chiêu từng chiêu được nàng xuất ra, nhiều chiêu tàn nhẫn, kiếm công kích đến chỗ yếu hại của kẻ địch, kiếm pháp nhanh, làm đối phương căn bản kịp ngăn cản, mà căn bản cũng có khả năng chống đỡ lực, mũi kiếm đến chỗ nào máu tươi văng khắp nơi, máu dính lên Hỏa Vân Kiếm, càng ngày càng sắc bén, thân Kiếm đỏ rực làm những tên sát thủ cố gắng chống cự kinh sợ, cuôi cùng nàng sử dụng chiêu “Tiêu Dao thiên hạ”, tất cả còn ai đứng thẳng nữa, toàn bộ bị mất mạng ngã mặt đất, khắp đường phố, thi thể rải rác khắp nơi, máu chảy thành song…

      Chỉ trong vòng khắc, sống chết định. Lạc Tuyết lạnh lùng xé mảnh áo, đem Hỏa Vân Kiếm lau sạch , thả lại bên hông, “Phong Đại Ca, chúng ta ăn cơm, cơm nước xong ta muốn hoàng cung chuyến.”
      Last edited: 16/1/15
      Andrena thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 70: Sống chết có nhau.

      Phụng hoàng mệnh đến giết? con ngươi Lạc Tuyết lập tức lạnh xuống, nàng cũng muốn hỏi chút hoàng đế Long Ngự Thiên kia đây rốt cuộc là ý gì?

      Phong Liệt Diễm gật đầu, con ngươi bắt đầu trở nên lạnh lẽo, "Được, nhưng huynh muốn cùng đệ đến gặp hoàng đế của Đại Kim!!"

      Hai người vượt qua tử thi đất, tới quán rượu, chưa được mấy bước, thấy từ phía trước đội quan binh xông tới, hai người đứng lại, nội tâm vẫn còn chưa chết sao? Vậy hôm nay ta cho các ngươi còn mạng để trở về!

      Lạc Tuyết lần nữa rút kiếm ra khỏi vỏ, Hỏa Vân Kiếm giữa ánh mặt trời mùa hè hết sức chói mắt, ánh sáng lạnh lẽo tràn đầy, Phong Liệt Diễm đứng bên cạnh Lạc Tuyết, giờ phút này mặt còn nụ cười ấm áp như trời xuân nữa, mà chỉ còn sát ý nồng nặc, bất kể là người nào, chỉ cần làm Vân Thiên của bị thương, bao giờ tha thứ cho ! ngay cả đương kim hoàng đế!

      Đội quan binh đứng lại trước mặt hai người, người cầm đầu nhìn lên nhìn xuống đánh giá Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm mấy lần, sau đó ôm quyền khom người : "Xin hỏi hai vị có phải là công tử Vân Hận Thiên và Thiếu chủ Phong Liệt Diễm hay ?"

      "Vậy sao?" Phong Liệt Diễm khinh thường hỏi ngược lại.

      "Xin hai vị lập tức theo ta!" Người cầm đầu xác định lại thân phận hai người, vội cung kính .

      "Thế nào còn muốn đổi lại chỗ giết người sao?" Lạc Tuyết mắt phượng khẽ nhấc lên, ngữ điệu trở nên khinh miệt.

      Người nọ sau khi nghe xong từ trong tay áo rút ra tờ giấy giao cho bạch y công tử trước mặt, Lạc Tuyết nghi ngờ mở ra: nhanh chóng theo Mã Dương đến gặp trẫm!

      Lạc Tuyết cau mày, đem tờ giấy giao cho Phong Liệt Diễm, Phong Liệt Diễm nhìn sau gật đầu, "Là bút tích của hoàng thượng, !" xong tờ giấy trong tay biến thành các mảnh vụn, rơi xuống đất.

      Hai người nhanh chóng theo người được gọi là Mã Dương, rời .

      Long Ngự Thiên chờ ở bên trong tòa bí biệt viện ngoài cung, mạng lưới tình báo “Thập nhị ưng” và nhóm người Thượng Quan Lôi nhanh chóng tìm kiếm, sau khi Vân Hận Thiên và Phong Liệt Diễm bước vào kinh thành thời gian, người của hai bên đều tra , bởi vì Vân Hận Thiên bị cụt tay quá đặc thù, có ai chú ý đến , Long Ngự Thiên sau khi lấy được tin tức điều lo lắng nhất, chính là Thượng Quan Lôi phái sát thủ ra tay, cho nên lập tức phái tổng quản Ngự Lâm quân Mã Dương dẫn người tìm, giờ phút này bề ngoài trấn định, nhưng bên trong lại lòng như lửa đốt, chỉ sợ hai người kia có sơ xuất gì.

      Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm đươc đưa đến biệt viện bí ở trong rừng cây. vào trong phòng, thấy hoàng đế Đại Kim Long Ngự Thiên mặc thường phục, ngồi ở ghế uống trà. Chống lại ánh mắt hơi lo lắng Long Ngự Thiên, Lạc Tuyết trong lòng "Lộp bộp" chút, quả nhiên phải hoàng đế ra lệnh!

      Lạc Tuyết lần đầu tiên theo Phong Liệt Diễm chính thức đến bái kiến Long Ngự Thiên, được Long Ngự Thiên tay đỡ dậy.

      "Ngươi chính là Phong Liệt Diễm? Hôm nay trẫm cuối cùng nhìn thấy ngươi!" Long Ngự Thiên trong con ngươi tràn đầy vẻ tán thưởng.

      "Tạ hoàng thượng nâng đỡ! Liệt Diễm nên sớm tới bái kiến hoàng thượng!" Phong Liệt Diễm cung kính cúi đầu .

      "Hoàng thượng, Vân Hận Thiên muốn vòng vo, chỉ muốn hỏi hoàng thượng có biết chuyện vừa rồi phát sinh đường chứ?" Lạc Tuyết hỏi thẳng, mặc dù nàng suy đoán là người khác giá họa, nhưng mà nàng muốn biết được đáp án khẳng định từ Long Ngự Thiên.

      Long Ngự Thiên nghe vậy, nhíu mày, "Các ngươi bị người chặn giết đường sao?”

      Hai người gật đầu, Phong Liệt Diễm : "Bọn họ là phụng hoàng mệnh thề giết phải giết chết hai chúng ta!"

      "Hả? ngờ lão thất phu kia lại muốn muốn sử dụng kế hòn đá trúng hai con nhạn! Vân công tử, Liệt Diễm, các ngươi bị thương

      gì chứ?" ánh mắt ngoan liệt của Long Ngự Thiên khẽ lướt qua, sau đó đổi thành chân thành ân cần.


      "Chúng ta rất tốt, toàn bộ sát thủ bị giết rồi! Ý của Hoàng thượng là Thượng Quan Lôi cố ý làm như thế sao?" Lạc Tuyết suy đoán .


      "Hả? Đều là do hai người giết sao? Đám thủ hạ này là do Thượng Quan Lôi chiêu mộ các cao thủ giang hồ, nhiều người như vậy nhưng khôn thể địch lại hai người các ngươi! Vân công tử, trẫm chỉ nghe võ công của ngươi sâu lường được, hôm nay xem ra lời ngoa chút nào!" Long Ngự Thiên khiếp sợ : "Trẫm đoán trước nhất định như vậy!"


      Lạc Tuyết Phong Liệt Diễm nhìn nhau cái, Phong Liệt Diễm chắp tay : "Hoàng thượng, vừa hoàng thượng như thế, hai chúng ta yên tâm hơn, hiểu lầm hoàng thượng!"


      "Trẫm là vua của nước, lời chính là nhất ngôn cửu đỉnh, Liệt Diễm, Phong gia ngươi nhiều đời hết lòng vì đất nước này, trẫm hôm nay có thể gặp ngươi và Vân Công tử, yên tâm hơn, cho người ở bên cạnh , cũng nhiều phần lực lượng." Long Ngự Thiên tự định giá .


      "Hoàng thượng yên tâm, cho dù phân phó của ngài, Liệt Diễm cũng liều chết bảo vệ Vân Thiên." Phong Liệt Diễm qua, mắt dịu dàng nhìn về phía Lạc Tuyết.


      Chỉ ánh mắt nhìn chứa đầy tình cảm như vậy, Long Ngự Thiên trong lòng chìm xuống, xem ra lời đồn đãi dân gian là ! Phong Liệt Diễm thích nam tử tà mị này, nhưng tại sao trong lòng của lại thoải mái?


      Lạc Tuyết bụng bắt đầu biểu tình kêu "Ục ục", muốn nhanh chóng ăn cơm nên hắng giọng : "Hoàng thượng, nếu như có chuyện khác, Vân Hận Thiên cáo lưu trước."


      " cần vội vã như vậy, trẫm sai người chuẩn bị rượu và thức ăn rồi, quân thần chúng ta uống với nhau ly như thế nào?" Long Ngự Thiên khoát tay , bên cạnh thái giám liền hiểu ý, vội vàng khom người xuống chuẩn bị.


      Hai người tiện cự tuyệt, hơn nữa hai người cũng rất đói bụng, nên cũng còn khách khí ngồi cùng Long Ngự Thiên bàn trong bữa tiệc, Long Ngự Thiên suy nghĩ lại vẫn nhịn được hỏi!


      "Vân công tử, về ân oán của ngươi và Trang thân vương cho đến tận bây giờ vẫn thể sao? Trẫm rất tò mò, hoàng đệ này của trẫm luôn là người cẩn thận, trẫm cũng nghe đệ ấy kết oán với người nào, vì sao ngươi lại cố tình xuống tay với đệ ấy? Nếu như hoàng đệ làm chuyện gì ác độc, trấm nhất định làm theo quốc pháp, tuyệt đối thiên vị! Nếu như chỉ là chút hiểu lầm, trẫm nguyện ý vì hai người đứng ra giảng hòa, để hai người sau này lòng giúp sức cho Đại kim ta!" Long Ngự Thiên nặng nề .


      "Hoàng thượng, chuyện của Vân Hận Thiên nhọc lòng Hoàng thượng bận tâm, bất cứ chuyện gì cũng đều có nhân quả, ân oán giữa ta và Trang Thân Vương, chúng ta tự chấm dứt, nhưng tuyệt đối vì ân oán cá nhân mà để ý đến chuyện quốc gia!" Giọng điệu nghiêm túc của Lạc Tuyết, làm cho Long Ngự Thiên còn cách nào hỏi tiếp, mà thể lấy thân phận Hoàng Đế để bắt Vân Hận Thiên trả lời, huống chi người này....Ha ha cũng về dưới trướng !


      Phong Liệt Diễm mặc dù biết chuyện này có liên quan đến Phong Liệt Diễm, nhưng vẫn luôn tò mò chuyện này có liên quan gì đến Vương phi cơ chứ? Nhưng miệng Lạc Tuyết rất kín, ai cũng hỏi ra, mà lúc gặp Long Ngự Thiên vẫn khép mình, đáy lòng khỏi cười tiếng, Vân Thiên của vẫn đáng như thế, ai cũng để vào trong mắt!


      Ăn xong bữa cơm với Long Ngự Thiên hai người liền cáo từ rời khỏi biệt viện này, Long Ngự Thiên cũng hồi cung.


      Trở lại trong thành, màn đêm buông xuống, hôm nay Lạc Tuyệt cảm thấy rất mệt mỏi, có tâm tình dạo Trang Vương phủ chút, chỉ muốn tìm quán trọ ngủ giấc tối mai sau.


      Vì vậy, hai người vòng vo nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được "Quán trọ Bồng Lai". Lạc Tuyết đơn giản : "Chưởng quỹ, cho ta hai gian phòng hảo hạng!"


      "Haizzz, Vân Thiên, ta cảm thấy vẫn nên thuê gian phòng tốt hơn!" Phong Liệt Diễm chép miệng .


      "Tại sao?" Lạc Tuyết ngước mắt, nghi ngờ hiểu.


      "Bởi vì, bởi vì ngộ nhỡ nửa đêm có sát thủ đánh lén như thế nào? Chúng ta tách ra dễ dàng bị người thừa cơ đánh lén!" Phong Liệt Diễm vất vả mới tìm được lý do đường hoàng như vậy, lại thấy khuôn mặt tươi cười của chưởng quỹ kia lập tức tối sầm lại, Phong Liệt Diễm giơ tay lên đưa thỏi bạc cho trưởng quỹ, chưởng quỹ kia lập tức cười : "ông tử, tiểu nhân cho người chuẩn bị tốt phòng cho hai người, bảo đảm ngài ở rất hài lòng!"


      Lạc Tuyết mím môi, suy nghĩ chút cũng thế, ngộ nhỡ ngủ quá say tốt, hai người ở chung gian phòng có thể chiêu cố lẫn nhau, liền gật đầu cái, theo hướng dẫn của tiểu nhị lên lầu.
      Last edited by a moderator: 19/1/15
      Andrena thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :