Chương 70: Sống chết có nhau.
Phụng hoàng mệnh đến giết? con ngươi Lạc Tuyết lập tức lạnh xuống, nàng cũng muốn hỏi chút hoàng đế Long Ngự Thiên kia đây rốt cuộc là ý gì?
Phong Liệt Diễm gật đầu, con ngươi bắt đầu trở nên lạnh lẽo, "Được, nhưng huynh muốn cùng đệ đến gặp hoàng đế của Đại Kim!!"
Hai người vượt qua tử thi đất, tới quán rượu, chưa được mấy bước, thấy từ phía trước đội quan binh xông tới, hai người đứng lại, nội tâm vẫn còn chưa chết sao? Vậy hôm nay ta cho các ngươi còn mạng để trở về!
Lạc Tuyết lần nữa rút kiếm ra khỏi vỏ, Hỏa Vân Kiếm giữa ánh mặt trời mùa hè hết sức chói mắt, ánh sáng lạnh lẽo tràn đầy, Phong Liệt Diễm đứng bên cạnh Lạc Tuyết, giờ phút này mặt còn nụ cười ấm áp như trời xuân nữa, mà chỉ còn sát ý nồng nặc, bất kể là người nào, chỉ cần làm Vân Thiên của bị thương, bao giờ tha thứ cho ! ngay cả đương kim hoàng đế!
Đội quan binh đứng lại trước mặt hai người, người cầm đầu nhìn lên nhìn xuống đánh giá Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm mấy lần, sau đó ôm quyền khom người : "Xin hỏi hai vị có phải là công tử Vân Hận Thiên và Thiếu chủ Phong Liệt Diễm hay ?"
"Vậy sao?" Phong Liệt Diễm khinh thường hỏi ngược lại.
"Xin hai vị lập tức theo ta!" Người cầm đầu xác định lại thân phận hai người, vội cung kính .
"Thế nào còn muốn đổi lại chỗ giết người sao?" Lạc Tuyết mắt phượng khẽ nhấc lên, ngữ điệu trở nên khinh miệt.
Người nọ sau khi nghe xong từ trong tay áo rút ra tờ giấy giao cho bạch y công tử trước mặt, Lạc Tuyết nghi ngờ mở ra: nhanh chóng theo Mã Dương đến gặp trẫm!
Lạc Tuyết cau mày, đem tờ giấy giao cho Phong Liệt Diễm, Phong Liệt Diễm nhìn sau gật đầu, "Là bút tích của hoàng thượng, !" xong tờ giấy trong tay biến thành các mảnh vụn, rơi xuống đất.
Hai người nhanh chóng theo người được gọi là Mã Dương, rời .
Long Ngự Thiên chờ ở bên trong tòa bí biệt viện ngoài cung, mạng lưới tình báo “Thập nhị ưng” và nhóm người Thượng Quan Lôi nhanh chóng tìm kiếm, sau khi Vân Hận Thiên và Phong Liệt Diễm bước vào kinh thành thời gian, người của hai bên đều tra , bởi vì Vân Hận Thiên bị cụt tay quá đặc thù, có ai chú ý đến , Long Ngự Thiên sau khi lấy được tin tức điều lo lắng nhất, chính là Thượng Quan Lôi phái sát thủ ra tay, cho nên lập tức phái tổng quản Ngự Lâm quân Mã Dương dẫn người tìm, giờ phút này bề ngoài trấn định, nhưng bên trong lại lòng như lửa đốt, chỉ sợ hai người kia có sơ xuất gì.
Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm đươc đưa đến biệt viện bí ở trong rừng cây. vào trong phòng, thấy hoàng đế Đại Kim Long Ngự Thiên mặc thường phục, ngồi ở ghế uống trà. Chống lại ánh mắt hơi lo lắng Long Ngự Thiên, Lạc Tuyết trong lòng "Lộp bộp" chút, quả nhiên phải hoàng đế ra lệnh!
Lạc Tuyết lần đầu tiên theo Phong Liệt Diễm chính thức đến bái kiến Long Ngự Thiên, được Long Ngự Thiên tay đỡ dậy.
"Ngươi chính là Phong Liệt Diễm? Hôm nay trẫm cuối cùng nhìn thấy ngươi!" Long Ngự Thiên trong con ngươi tràn đầy vẻ tán thưởng.
"Tạ hoàng thượng nâng đỡ! Liệt Diễm nên sớm tới bái kiến hoàng thượng!" Phong Liệt Diễm cung kính cúi đầu .
"Hoàng thượng, Vân Hận Thiên muốn vòng vo, chỉ muốn hỏi hoàng thượng có biết chuyện vừa rồi phát sinh đường chứ?" Lạc Tuyết hỏi thẳng, mặc dù nàng suy đoán là người khác giá họa, nhưng mà nàng muốn biết được đáp án khẳng định từ Long Ngự Thiên.
Long Ngự Thiên nghe vậy, nhíu mày, "Các ngươi bị người chặn giết đường sao?”
Hai người gật đầu, Phong Liệt Diễm : "Bọn họ là phụng hoàng mệnh thề giết phải giết chết hai chúng ta!"
"Hả? ngờ lão thất phu kia lại muốn muốn sử dụng kế hòn đá trúng hai con nhạn! Vân công tử, Liệt Diễm, các ngươi bị thương
gì chứ?" ánh mắt ngoan liệt của Long Ngự Thiên khẽ lướt qua, sau đó đổi thành chân thành ân cần.
"Chúng ta rất tốt, toàn bộ sát thủ bị giết rồi! Ý của Hoàng thượng là Thượng Quan Lôi cố ý làm như thế sao?" Lạc Tuyết suy đoán .
"Hả? Đều là do hai người giết sao? Đám thủ hạ này là do Thượng Quan Lôi chiêu mộ các cao thủ giang hồ, nhiều người như vậy nhưng khôn thể địch lại hai người các ngươi! Vân công tử, trẫm chỉ nghe võ công của ngươi sâu lường được, hôm nay xem ra lời ngoa chút nào!" Long Ngự Thiên khiếp sợ : "Trẫm đoán trước nhất định như vậy!"
Lạc Tuyết Phong Liệt Diễm nhìn nhau cái, Phong Liệt Diễm chắp tay : "Hoàng thượng, vừa hoàng thượng như thế, hai chúng ta yên tâm hơn, hiểu lầm hoàng thượng!"
"Trẫm là vua của nước, lời chính là nhất ngôn cửu đỉnh, Liệt Diễm, Phong gia ngươi nhiều đời hết lòng vì đất nước này, trẫm hôm nay có thể gặp ngươi và Vân Công tử, yên tâm hơn, cho người ở bên cạnh , cũng nhiều phần lực lượng." Long Ngự Thiên tự định giá .
"Hoàng thượng yên tâm, cho dù có phân phó của ngài, Liệt Diễm cũng liều chết bảo vệ Vân Thiên." Phong Liệt Diễm qua, mắt dịu dàng nhìn về phía Lạc Tuyết.
Chỉ ánh mắt nhìn chứa đầy tình cảm như vậy, Long Ngự Thiên trong lòng chìm xuống, xem ra lời đồn đãi dân gian là ! Phong Liệt Diễm thích nam tử tà mị này, nhưng tại sao trong lòng của lại thoải mái?
Lạc Tuyết bụng bắt đầu biểu tình kêu "Ục ục", muốn nhanh chóng ăn cơm nên hắng giọng : "Hoàng thượng, nếu như có chuyện khác, Vân Hận Thiên cáo lưu trước."
" cần vội vã như vậy, trẫm sai người chuẩn bị rượu và thức ăn rồi, quân thần chúng ta uống với nhau ly như thế nào?" Long Ngự Thiên khoát tay , bên cạnh thái giám liền hiểu ý, vội vàng khom người xuống chuẩn bị.
Hai người tiện cự tuyệt, hơn nữa hai người cũng rất đói bụng, nên cũng còn khách khí ngồi cùng Long Ngự Thiên bàn trong bữa tiệc, Long Ngự Thiên suy nghĩ lại vẫn nhịn được hỏi!
"Vân công tử, về ân oán của ngươi và Trang thân vương cho đến tận bây giờ vẫn thể sao? Trẫm rất tò mò, hoàng đệ này của trẫm luôn là người cẩn thận, trẫm cũng nghe đệ ấy kết oán với người nào, vì sao ngươi lại cố tình xuống tay với đệ ấy? Nếu như hoàng đệ làm chuyện gì ác độc, trấm nhất định làm theo quốc pháp, tuyệt đối thiên vị! Nếu như chỉ là chút hiểu lầm, trẫm nguyện ý vì hai người đứng ra giảng hòa, để hai người sau này lòng giúp sức cho Đại kim ta!" Long Ngự Thiên nặng nề .
"Hoàng thượng, chuyện của Vân Hận Thiên nhọc lòng Hoàng thượng bận tâm, bất cứ chuyện gì cũng đều có nhân quả, ân oán giữa ta và Trang Thân Vương, chúng ta tự chấm dứt, nhưng tuyệt đối vì ân oán cá nhân mà để ý đến chuyện quốc gia!" Giọng điệu nghiêm túc của Lạc Tuyết, làm cho Long Ngự Thiên còn cách nào hỏi tiếp, mà thể lấy thân phận Hoàng Đế để bắt Vân Hận Thiên trả lời, huống chi người này....Ha ha cũng về dưới trướng !
Phong Liệt Diễm mặc dù biết chuyện này có liên quan đến Phong Liệt Diễm, nhưng vẫn luôn tò mò chuyện này có liên quan gì đến Vương phi cơ chứ? Nhưng miệng Lạc Tuyết rất kín, ai cũng hỏi ra, mà lúc gặp Long Ngự Thiên vẫn khép mình, đáy lòng khỏi cười tiếng, Vân Thiên của vẫn đáng như thế, ai cũng để vào trong mắt!
Ăn xong bữa cơm với Long Ngự Thiên hai người liền cáo từ rời khỏi biệt viện này, Long Ngự Thiên cũng hồi cung.
Trở lại trong thành, màn đêm buông xuống, hôm nay Lạc Tuyệt cảm thấy rất mệt mỏi, có tâm tình dạo Trang Vương phủ chút, chỉ muốn tìm quán trọ ngủ giấc tối mai sau.
Vì vậy, hai người vòng vo nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được "Quán trọ Bồng Lai". Lạc Tuyết đơn giản : "Chưởng quỹ, cho ta hai gian phòng hảo hạng!"
"Haizzz, Vân Thiên, ta cảm thấy vẫn nên thuê gian phòng tốt hơn!" Phong Liệt Diễm chép miệng .
"Tại sao?" Lạc Tuyết ngước mắt, nghi ngờ hiểu.
"Bởi vì, bởi vì ngộ nhỡ nửa đêm có sát thủ đánh lén như thế nào? Chúng ta tách ra dễ dàng bị người thừa cơ đánh lén!" Phong Liệt Diễm vất vả mới tìm được lý do đường hoàng như vậy, lại thấy khuôn mặt tươi cười của chưởng quỹ kia lập tức tối sầm lại, Phong Liệt Diễm giơ tay lên đưa thỏi bạc cho trưởng quỹ, chưởng quỹ kia lập tức cười : "ông tử, tiểu nhân cho người chuẩn bị tốt phòng cho hai người, bảo đảm ngài ở rất hài lòng!"
Lạc Tuyết mím môi, suy nghĩ chút cũng thế, ngộ nhỡ ngủ quá say tốt, hai người ở chung gian phòng có thể chiêu cố lẫn nhau, liền gật đầu cái, theo hướng dẫn của tiểu nhị lên lầu.
Last edited by a moderator: 19/1/15