1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phượng Sắc Khuynh Thành - Diệp Thanh Thanh (Full Q+Q2/ Q3-c2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10: Y Nhân Như Thủy

      Chết tiệt! Cái cảm giác này!

      Nơi mẫn cảm truyền đến cảm giác khó chịu làm nàng muốn hét lên…

      Nhưng nàng cố cắn chặt môi để giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng.

      Nam nhân tự cao tự đại này! Chẳng lẽ nữ nhân trong thiên hạ đều phải khuất phục sao! ! Ít nhất còn trừ nàng ra!

      Ngón tay tà ác của đế vẫn tiếp tục “công thành chiếm đất”, chậm rãi tiến xuống phía dưới…

      “Hoàng thượng! Thỉnh tự trọng!”

      Nhưng lúc này đế đâu có nghe lời nàng.

      “Định dùng trò “lạt mềm buộc chặt” với trẫm ư?” ngón tay đế dao động, khẽ chạm vào tiết khố của nàng…

      Mặt nàng nóng bừng, vừa thẹn vừa tức.

      “Nô tì giở trò! phải ngài đồng ý với nô tì việc ép nô tì làm điều nô tì thích sao?”

      Tay đế khựng lại, đế nhìn vào đôi mắt đen láy của nàng: bình tĩnh như nước, có lấy tia đóng kịch.

      “Nàng…” đế hỏi “… muốn cự tuyệt trẫm sao?”

      “Phải!” nàng kiên định trả lời.

      “Nhưng…trẫm đổi ý rồi!”

      Trong lúc tinh thần lên cao như thế này làm sao bỏ qua là bỏ qua được! Hơn nữa, nữ nhân này, vốn là của đế!

      “Vua chơi!” nàng bình tĩnh đáp, “Từ xưa đến nay, vua muốn thần chết, thần thể chết. Dù nô tì chỉ là kẻ thấp hèn nhưng đạo làm vua cũng vẫn phải giữ. Nếu hoàng thượng muốn nô tì như thế nô tì giãy dụa! Coi như nô tì chết!”

      Nàng nhắm mắt lại, nhúc nhích.

      Nàng cược, cược đế là minh quân, cược đế có hứng thú với loại nữ nhân như gỗ…

      Đế nghiến răng nhìn nữ nhân giường, nữ nhân này như nước vậy, nhìn qua sóng yên bể lặng, tiều kiều lưu thủy nhưng thực ra dưới đáy chứa lớp lớp đá ngầm.

      Thân thể đế kêu gào đòi giải phóng, mĩ nhân cách đế trong gang tấc…

      Đế…đế…

      Đế hừ tiếng, mặc thêm quần áo, khoát tay bỏ .

      Đợi đến lúc đế khuất rồi, Phượng Nhất Nhất mới khẽ thở hắt cái, nằm bệt xuống giường.

      Gì thế này?!

      Nàng liếc mắt nhìn long bào màu bạc. xong rồi! Đế lấy nhầm đồ rồi!

      muốn làm kinh động tới người ngoài, nàng đành lặng lẽ lấy áo của đế mặc vào.

      Hương thơm của đế vất vưởng quanh nàng cả đêm hết…

      Nam nhân đó…thực thể

      “Ôi…” nàng thở dài.

      Đêm vẫn chưa qua.

      Long tẩm cung.

      “Choang!”

      Bảo bình Phật tổ bằng phỉ thúy rơi xuống, vỡ tan tành.

      Cung nữ, thái giam khiếp sợ đứng sát vào nhau.

      “Nữ nhân chết tiệt!” Long Ngự Tôn nổi cơn thịnh nộ.

      “Choang!”

      Lại chiếc bát ngọc hình song long ra .

      Nhưng cơn tức giận của đế chưa nguôi xuống.

      “Tuyên Lý phi vào thị tẩm!” đế trầm giọng hạ lệnh.

      Lúc nghe lệnh truyền, Lý phi vội vàng tắm rửa, trang điểm. canh giờ sau mới xong.

      Lý phi nương nương tuy đẹp bằng Dung quý phi phong tình vạn chủng nhưng cũng được tính là mĩ nhân trong thiên hạ.

      “Hoàng thượng” nàng lẳng lơ gọi.

      hiểu sao, đế bỗng nhiên thấy chán ghét cả người đấy son phấn của nàng.

      Con ngươi đen trầm xuống, đế hạ lệnh.

      rửa mặt !”

      Hả?!

      Tuy hiểu nhưng Lý phi vẫn vội vàng làm như lệnh của đế.

      Đế làm vẻ mặt vừa lòng, tay xoa lên bộ ngực của nàng.

      Cảm giác có chút vừa ý cho lắm!

      “Ưm…”

      “Còn chưa làm gì đâu! Kêu cái gì!”

      Nàng vội vàng cắn môi lại, vẻ mặt khổ sở.

      Hành động này làm đế nhớ tới người nào đó, đắn đo suy nghĩ, đế vội hôn lên môi nàng.

      "Hoàng Thượng!"

      Mĩ nhân vội vàng phối hợp với đế.

      ! Hương vị này đúng!

      Đế vội đẩy nữ nhân ra!

      đủ ngọt! đủ tự nhiên!

      Môi rất đẹp! Nhưng tự nhiên bằng của người ấy!

      Đế như biến thành thực khách khó tính! Soi mói dưới, trước sau!

      Đôi mắt đủ trong trẻo!

      Nụ cười đủ tà mị!

      thanh quá mức kiều mị!

      ...

      Nữ nhân kinh khủng này! Sao đế có thể tuyển chọn?

      “Ngươi thử cười cho trẫm xen… phải vậy! Khéo miệng nhếch cao lên! Như thế gọi là nhếch miệng à! Còn khó coi hơn cả khóc! Cút! Cút cho trẫm!”

      Đêm thị tẩm cứ thế chấm dứt ở đây!

      “Hoàng thượng?” Lý phi hoang mang nhìn đế, lẽ… lẽ…bệ hạ… được? “Hoàng thượng, người…có cần gọi thái y ?”

      “Sức khỏe của trẫm rất tốt! Gọi thái y làm gì?” đế xua xua tay, “Người đâu, đưa Lý phi hồi cung!”

      Đêm nay... Đế cũng mất ngủ!

      Trong đầu đế bồng bềnh nụ cười mỉm của nàng, khóe môi khẽ câu lên tựa như cười nhạo đế.

      Đế đường đường là vua nước mà lại bị nữ nhân bé vờn qua lại sao?!

      Mắt đế chợt lóe sáng.

      Có lẽ chỉ có người mới nghĩ ra cách!

      “Tuyên Sở thừa tướng!”

      Sở Ân Dã nửa đêm gà gáy bị đào khỏi ổ chăn, bị lôi đến ngự thư phòng.

      “Hoàng thượng, biết có chuyện gì mà gấp vậy?” thực ra sớm đoán ra được chuyện chắc chắn có liên quan tới con cáo già họ Phượng kia nhưng vẫn hỏi cho phải đạo.

      “Nữ nhân đáng giận kia!” đế lại nổi cơn thịnh nộ, gạt hết mọi uy nghiêm .

      “Hoàng thượng muốn nàng thế sao?”

      Sở Ân Dã cẩn thận hỏi. Dù sao nàng cũng là tỉ tỉ của Lục Lục. Nếu như hoàng thượng chỉ muốn đùa bỡn trở thành đồng phạm. Đến lúc ấy biết ăn thế nào với
      Lục Lục.

      “Phải!” đế chắc như đinh đóng cột, “Dã, khanh xem ta phải làm thế nào?”

      Đế gọi “Dã” xưng “ta”. Chứng tỏ trong việc này, đế hỏi với tư cách là người bạn thân chứ phải tư cách của hoàng đế.

      có thể giả ngu trước mặt hoàng đế chứ tuyệt lừa bạn bè.

      “Trực tiếp rước nàng vào cung có phải đơn giản hay ?”

      “Nếu đơn giản thế tốt!” đế ảo não, “Ta đồng ý với nàng, ép nàng làm những điều nàng thích!”

      Đúng là quá sai lầm! Phải chi ngày ấy đế tỉnh táo hơn để rơi vào bẫy của nàng…

      “Nữ nhân Phượng phủ quả người nào cũng khó chơi!” Sở Ân Dã cười khổ.

      thể ngờ có ngày quân thần hai người đều rơi vào tay nữ nhân Phượng phủ.

      “Trẫm tìm người đến đây để cùng trẫm thở dài! Khanh nghĩ xem có cách gì ?” đế quay trở lại cách xưng hô quân-thần, “Làm sao mà trẫm có được nàng mà mang tiếng “ lời mà giữ lấy lời” ?”

      “Chuyện này…” ngập ngừng, “…thực ra cũng khó!”

      !” mắt đế tỏa sáng, “Ái khanh mau!”

      “Nếu việc thành công, thần mạo muội cầu xin hoàng thượng việc!” cúi người hành lễ.

      cầu?! Nghe đến hai chữ này, đế bắt đầu cảnh giác.

      “Khanh lại muốn ta ép khanh làm những việc khanh muốn làm hả?” đế nổi giận, “Trẫm đồng ý! Trẫm bao giờ đàm phán điều kiện với ai nữa!”

      “Vậy thôi…thần cáo lui!” làm bộ lui ra.

      “Sở Ân Dã, khanh sợ trẫm giết sao?” đế trừng mắt đe dọa.

      Nhưng Sở Ân Dã đâu có sợ.

      “Thần sợ hoàng thượng nhưng sợ bằng hữu!”

      “Ha ha ha!” Long Ngự Tôn cười phá lên, “Khá lắm bằng hữu! Trẫm cũng chỉ giết nghịch thần chứ giết bằng hữu!” đế về phía Sở Ân Dã, vỗ vỗ vào vai , “ cầu của khanh là gì?”

      “Xin hoàng thượng cho phép thần tự do tuyển thê!”

      Tuyển thê? Đôi mắt Long Ngự Tôn thâm trầm.

      “Thực …nha đầu Yên Nhi kia rất thích khanh, Thái Hậu cũng…”

      “Nhược thủy ba ngàn, Ân Dã chỉ cầu ly rượu!” nghĩ đến Lục Lục, đôi mắt trở nên dịu dàng.

      Gì thế này? kẻ nổi tiếng như Sở Ân Dã mà có thể được những lời này sao?

      “Được! Trẫm ân chuẩn cho khanh!”, đế cực kì thích thú bộ dạng lúc này của Sở Ân Dã, đấy đâu chỉ là trung thần, đấy còn là bạn thân của đế nữa.

      “Tạ chủ long ân!” cười nhõm.

      “Giờ ra chủ ý của khanh !”

      “Là thế này…” Sở Ân Dã cười đến quỷ dị, “Hoàng thượng chỉ đồng ý việc ép nàng ấy làm những việc nàng muốn làm…Nếu như nàng ấy nguyện ý hay chủ động sao?!”

      “Hừm…”

      “Người có thể làm như vầy…”


    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11: Hoạt Sắc Sinh Hương

      Đêm hôm sau.

      Phượng Nhất Nhất day day cái trán đau đớn, từ từ mở mắt ra. Nàng bàng hoàng phát mình nằm chiếc giường xa lạ.

      Giường rộng lớn, làm bằng gỗ lim chạm khắc hình rồng, màn trướng vàng bằng gấm vóc thêu hình rồng, bàn làm việc đựng giấy tờ gì đó cũng được chạm khắc hình rồng, bồn phía tơ vàng, ngọc mắt mèo xa hoa.

      bàn, lư đồng tỏa khói nghi ngút.

      Tại sao nàng lại ở đây? Hình như có kẻ lén nhét vào miệng nàng viên thuốc, sau đó…đánh nàng bất tỉnh.

      “Nàng tỉnh rồi à?”

      Long Ngự Tôn ngồi bên cạnh nàng, mỉm cười giảo hoạt.

      Đến lúc này nàng mới chợt nhớ ra, trong thiên hạ này, ngoài hoàng đế ra còn ai dám dùng màn gấm thêu hình rồng.

      “Hoàng thượng muốn gặp nô tì chỉ cần tuyên tiếng đâu cần phải làm “chuyện” này…”

      Nghe giọng bình thản của nàng, đế ngạc nhiên thầm hỏi: “Sao có phản ứng gì?” Thuốc Sở Ân Dã đưa cho là giả sao? thể nào! Mùi này đúng là mùi của mị hương diệp mà! Lúc vừa mới bước vào phòng đế thấy có “cảm giác” rồi…

      Thử chờ lát xem sao…

      Quả nhiên Phượng Nhất Nhất dần dần bị ảnh hưởng bởi mị hương, hai gò má nàng trở nên ửng hồng, hô hấp bắt đầu gấp gáp, dồn dập. Con người trong trẻo dần mờ , xuân ý nơi đuôi mày.

      Xuân dược bắt đầu phát tác…

      “Ư…” nàng xoắn vặn lấy vạt áo trước ngực, thở phì phò. Nàng…nàng bị sao thế này?

      “Nàng làm sao vậy?” Long Ngự Tôn giả vờ hỏi.

      “Nóng quá!” nàng hiểu vì sao cơ thể bỗng nóng bừng lên, từng đợt nhiệt đánh úp vào nàng… Mồ hôi vã ra như tắm…Triệu chứng này…Nàng phải nữ nhân cả ngày chỉ biết ở trong khuê phòng… Nàng từng biết qua ít kiến thức ngoài luồng.

      Nhìn đến chiếc lư đồng đặt bàn, rồi nghĩ đến viên thuốc bị ai đó nhét vào miệng, hai mắt nàng trầm xuống.

      Nàng ngờ đường đường là đế vương nước lại sử dụng thủ đoạn hèn hạ này.

      “Nô tỳ...bỗng nhiên nô tỳ cảm thấy khỏe...Nô tì xin cáo lui.” Nàng nặn ra từng tiếng, cố gắng gượng dậy nhưng rồi lại ngã phủ phục xuống giường.

      Nàng muốn chạy trốn sao? Con ngươi đen của đế lóe lên. Hừ! Nàng còn muốn chạy sao!

      “Nàng khỏe chỗ nào? Để trẫm xem!” đế giả vờ hỏi han, đưa tay áp vào trán nàng. Bây giờ, nàng cực kì mẫn cảm với động tác này, nhịn được rên rỉ tiếng. Muốn tránh xa ma trảo của đế nhưng mỗi lúc lại áp vào gần hơn... Nàng biến thành con mèo , nũng nụi cọ cọ vào bàn tay đế.

      “Nàng khó chịu lắm à?” nhìn phản ứng của nàng, đế mỉm cười tà ác, “Có lẽ trẫm giúp được nàng...”

      Giúp?! Nàng giật mình tránh khỏi bàn tay của đế!

      Con mèo ngoan ngoãn trong nháy mắt biến thành mèo hoang.

      được tới gần!”

      “Trẫm cứ tới sao?” đế cười xảo trá.

      được!” nàng xuống nước, “Thả ta ra...” nàng còn chưa xong đế nhào tới,
      khẽ hôn lên vành tai nàng, nàng cảm giác như có luồng điện chạy qua người.

      được!” đế khẽ thầm bên tai nàng, hai tay đặt lên người nàng.

      “Người...người đáp ứng ta...” nàng muốn khuất phục, lý với đế, “Vua giữ lời, chẳng khác nào là hôn quân!”

      “Trước mặt mĩ nhân, ai còn muốn làm minh quân!” vẻ mặt đế cực kì vô lại, “Giờ trẫm chẳng cần ép buộc nàng...đợi lát nữa...tự nàng... bức bách trẫm”

      “Người...ưm...”

      “Nàng muốn rồi sao?” hai tay đế vẫn để người nàng “săn sóc”.

      ! ! Tuyệt đối muốn!” ánh mắt nàng mờ mịt, thần trí hoảng hốt nhưng vẫn kiên quyết khước từ.

      Long Ngự Tôn khẽ vuốt ngực nàng, rắp tâm làm nàng trầm luân.

      “Ư...!” nàng tự chủ ưỡn người lên, muốn được âu yếm nhiều hơn nữa...

      “Cầu xin trẫm !” Long Ngự Tôn nhàng cắn lên da thịt nàng. Chính đế lúc này cũng chịu nổi.

      Nàng bị xuân dược khống chế, đôi mắt càng mị hoặc. Đôi môi nhắn khẽ bật lên từng tiếng lẳng lơ.

      Quả là cực phẩm trời ban! Nam nhân nào có thể kháng cự được dụ hoặc này!

      Nhưng...đế phải nhẫn nại, bởi đế muốn nàng phải cầu xin đế...muốn cho nàng biết nàng thể kháng cự.

      Ai ngờ, nàng vẫn quật cường lắc đầu cự tuyệt...

      “Nàng kiên cường!” đế thở dài, ngón tay ác ý di chuyển tới nơi “thần bí”...

      ...muốn!” nàng ngăn bàn tay lại nhưng bất lực, khoái cảm đánh úp lấy nàng...

      “Là “” hay là “muốn”? Bảo bối! Nàng phải cho ràng trẫm mới biết phải làm sao chứ!” tốc độ ngón tay của đế tăng lên, “Nàng nên ngoan ngoãn nhìn xem...trẫm là ai!”

      “Người...”

      câu cầu xin khó vậy sao?” giọng đế khàn khàn “Nàng muốn chọc giận trẫm sao?
      Sao gì? Nàng làm sao trẫm biết được nàng muốn gì! Hay nàng lại sắp đưa ra ba cầu mới!”

      đến đây, lửa giận của đế cháy phừng phừng... tốc độ ngón tay mỗi lúc nhanh...

      “Người...”

      xem...trẫm là ai?”

      “Là hoàng thượng!”

      “Gọi tên trẫm!”

      “Long Ngự Tôn, người còn muốn gì nữa!” nàng thét lên.

      “Tốt! Còn biết trẫm là ai!” đế quyết tâm phải khiến nàng phục tùng, “Biết trẫm là ai nàng dám đưa trẫm vào bẫy nữa!”

      Nàng đau khổ nhìn đế.

      “Cầu xin trẫm !” đế ra lệnh.

      “Cầu xin người...” cuối cũng nàng cũng bại trận.

      “Nhớ kĩ! Là nàng cầu xin trẫm, trẫm hề ép nàng!”

      ...

      “A...” bị xé rách đến đau đớn, nàng khổ sở co quắp người lại, ngón tay cào mạnh lên
      tấm lưng đế tạo ra vài vết máu đỏ tươi.

      Cứ như thế bị mất trong sạch...nàng cam lòng...

      ...

      Sáng hôm sau,

      “Hoàng thượng, tới giờ lâm triều rồi!”

      Là tiếng của Tiểu Lý Tử!

      Phượng Nhất Nhất giật mình mở mắt ra.

      cuồng bạo của đế đêm hôm qua làm nàng chịu nổi đến ngất .

      Nàng là người thực tế, muốn lãng phí thời gian khóc lóc thương tâm...

      “Tiểu vương gia?” nhìn thấy Phượng Nhất Nhất nằm giường, Tiểu Lý Tử vô cùng hoảng sợ.

      Hoàng thượng...hoàng thượng... minh thần võ của tiểu tử... ... ...?!

      “Cẩu nô tài! Thất thần cái gì!” đế vội ôm nàng vào lòng.

      Nàng là của đế, dù là nam hay nữ hay thái giám cũng được nhòm ngó tới! Nếu giết tha!

      “Nô tài đáng chết!” Tiểu Lý Tử sợ hãi, vội vàng cúi đầu.

      đáng sợ! Hoàng thượng chẳng lẽ muốn giết người diệt khẩu?! Nhưng...nhà tiểu tử còn có tám mươi cao đường...dưới còn có...còn có con chó cần nuôi dưỡng...

      “Nô tài chưa nhìn thấy gì cả! Chưa nhìn thấy gì cả!”

      “Khanh sợ cái gì?” tâm tình đế lúc này cực kỳ tốt “Khanh tới Phượng phủ truyền khẩu dụ cho trẫm!”

      Phượng phủ?!

      “Khẩu dụ thế nào ạ?” Tiểu Lý Tử lễ phép hỏi.

      “Trưởng quận chúa Phượng phủ - Phượng Nhất Nhất hiền lương, thục đức. Phong làm
      Phượng quý phi!”

      “Phượng quý phi?” Tiểu Lý Tử giật mình, hậu cung biết bao nhiêu hoa thơm cỏ lạ ngờ lại đứng đầu bởi nam nhân! nực cười!

      được!”

      Ai! Ai dám phản đối! Đế nhìn lại người vừa mới được phong chức.

      “Nàng lại từ chối trẫm?” đế tức giận, “Đừng quên, nàng là người của trẫm!”

      “Thần cũng ! Người thần cự tuyệt phải người mà là toàn bộ nam nhân trong thiên hạ!” ánh mắt nàng kiên định, “Thần việc tối qua mà thay đổi ý định!”

      “Nữ nhân to gan! Dám hết lần này đến lần khác đối nghịch trẫm!” đế hung hăng cầm lấy tay nàng, “Nàng quên, đêm qua, dưới thân ta, nàng hầu hạ uyển chuyển đến mức nào?”

      “Hầu hạ hoàng thượng là mị dược chứ phải nô tỳ!” Nàng bình tĩnh phản bác.

      “Nhưng nàng vẫn là của ta!” đế giữ được bình tĩnh, giận dữ như đứa trẻ.

      “Còn thứ vẫn là của Phượng Nhất Nhất này!” nàng đặt tay lên ngực.

      Chỉ cần trái tim vẫn là của nàng sao cả!

      Đối với những lời nàng , đế hiểu, càng muốn hiểu, cố tình hiểu rằng nàng muốn cự tuyệt đế.

      Nữ nhân biết tốt xấu này! Có biết bao nhiêu người thèm khát ân sủng của đế mà nàng còn dám cự tuyệt!

      “Ý trẫm quyết! Tiểu Lý Tử!”

      Tiểu Lý Tử vẫn chưa hoàn hồn.

      ra… Tiểu vương gia là nữ nhân!

      “Cẩu nô tài! Ngươi điếc à?” đế bực mình mắng, đạp cho Tiểu Lý Tử cước.

      “A! Nô tài đáng chết! Nô tài đáng chết!” Tiểu Lý Tử nhịn đau đớn, vội vàng tạ tội!

      “Mau truyền khẩu dụ của trẫm!”

      ...
      Mạc Y Phong thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12: Kim Thiền Thoát Xác

      Sau khi đưa ra khẩu dụ, Long Ngự Tôn vui vẻ lên triều.

      Lời cự tuyệt của nàng là chuyện đáng lo lắng, lòng đế niềm vui phơi phới.

      Trước khi , đế nhìn kĩ nàng.

      Nàng co chăn thêu hình long phượng đến quá cằm, đôi mắt long lanh trong suốt, môi đỏ xinh đẹp ướt át.

      Tuyệt mĩ giai nhân này cuối cùng cũng thuộc về đế! Chuyện vui thế này, làm đế cười khép miệng vào được.

      Gạo nấu thành cơm còn trốn được sao? Đế tự tin như vậy.

      Điện Chính Đức. Hoàng triều.

      “Hoàng thượng, lão thần nghĩ, tại quốc khố thâm hụt, nên động thổ.
      Việc sửa chữa tường thành, e là…” hữu tướng Lý Ứng Long ỷ mình là công thần khai quốc, cầm đầu đám lão thần thông thái rởm đối nghịch với Long Ngự Tôn.

      “Lý khanh có lý!”

      Tâm trạng đế hôm nay cực kỳ tốt, muốn so đo với lão thất phu, dù sao khoản tiền sửa tường thành được thông qua.

      Hả? Bàn bạc suốt cả đêm, chuẩn bị bụng lý lẽ mà cuối cùng được dùng đến!
      Nét mặt già nua của Lý tướng điểm vài phần kinh ngạc! Chuyện dễ dàng thế sao?

      Hoàng thượng hôm nay làm sao vậy?

      “Vậy chúng ái khanh còn chuyện gì cần bẩm báo ?”

      Trong lòng đế lúc này chỉ có người nằm long sàng kia, hận thể ngay lập ôm nàng vào lòng, hưởng thụ hương vị mất hồn kia lần nữa. Giờ đế hiểu thế nào là vua mất nước chỉ vì bóng hồng!

      “Thần xin khởi tấu…” vị quan văn nhị phẩm mặt vô cùng nghiêm trọng.

      !” Đế tức giận, lại làm chậm trễ thời gian của đế!

      “Con Lý tướng, Lý phi nương nương, hiền lương thục đức, có khí chất của mẫu nghi thiên hạ, mong bệ hạ cân nhắc lập làm hậu!”

      Vô tài vô đức! Phúc gì mà leo được cao! Long Ngự Tôn thầm nghĩ.

      Bỗng đế nhớ tới hình ảnh Phượng Nhất Nhất mặc Bách Niền Hướng Phượng đứng bên đế, cười khuynh thành, ra dáng mẫu nghi thiên hạ, tôn quý biết bao. Dường như đế tìm được người thích hợp để làm hoàng hậu…

      Đúng vậy! Quý phi là gì! Nàng phải làm hoàng hậu mới xứng!

      Đế trầm ngâm.

      “Việc lập hậu là việc trọng đại, cần phải bàn bạc kĩ hơn!”

      “Hoàng thượng…” Lý tướng khẽ nháy mắt, quan văn khác lại đứng lên. “Vi thần cảm thấy việc lập hậu…”

      Hừ, lại là bè cánh của Lý tướng! Ánh mắt Long Ngự Tôn trầm xuống. Giỏi lắm, đế nhớ kĩ việc này, sau này nhất định tính sổ!

      Đế khoát tay đầy uy nghiêm.

      “Trẫm đột nhiên cảm thấy khỏe, bãi triều!”

      Cùng lúc đó. Ngoài cửa Long tẩm cung.

      “Tiểu Lý Tử!” Phượng Nhất Nhất gọi Tiểu Lý Tử chuẩn bị tới Phượng phủ.

      “Phượng quý phi có gì sai bảo ạ?” Tiểu Lý Tử lễ phép hỏi.

      Loại cung kính này chỉ vì nàng có ân với tiểu tử mà còn vì nàng là người của
      Hoàng thượng. , kể từ khi theo Hoàng thượng, tiểu tử chưa từng thấy hoàng
      thượng sủng ái nữ nhân nào như thế. Nữ nhân được hoàng thượng sủng ái chính là kẻ nắm quyền lực lớn nhất trong hậu cung, làm sao có thể đắc tội.

      “Ngươi được tới Phượng phủ truyền khẩu dụ!” Tình thế cấp bách khiến lời lẽ của nàng có phần quá khích.

      “Sao ạ?”

      Ý thức lời lẽ của mình nàng vội vàng lấp liếp.

      “Ừm, ý ta là, trước mất Tiểu Lý Tử công công chưa cần tới Phượng phủ truyền khẩu dụ vội.”

      “Vì sao?” Vẻ mặt tiểu tử khó hiểu, khi nhận được thánh ân này, nếu là nữ nhân khác sớm vênh váo, sao người này lại muốn chần chừ? Phượng tiểu vương gia, à , Phượng trưởng quận chúa, lẽ đầu người bị...úng nước?

      “Ngươi đừng hỏi nhiều như vậy! Coi như giúp ta lần , được ?”

      “Nhưng lệnh của Hoàng thượng...” Tuy tiểu tử vẫn nhớ ân tình của nàng, nhưng nếu cãi lại thánh chỉ cái mạng này e thể giữ được.

      Con ngươi nàng chuyển động.

      “Nghe ta này, ngày Hoàng thượng bận trăm công nghìn việc, khó tránh khỏi việc chu đáo trong những việc như chuyện ở hậu cung này. Bây giờ, đứng đầu hậu cung là Thái Hậu, việc lập quý phi đương nhiên phải do người quyết định, làm vậy mới thất lễ.”

      “Việc này...” Tiểu Lý Tử do dự, lời nàng liệu có đáng tin ?

      “Chúng ta phải nghĩ cho Hoàng thượng chứ!” Giọng điệu nàng vô cùng thành khẩn, cứ như là lòng quyết tuyệt, trung quân ái quốc.

      “Vậy, được rồi!” Tiểu Lý Tử do dự mãi mới đưa ra quyết định.

      Đôi mắt nàng nheo lại, khóe miệng khẽ nhếch lên.

      Ha ha! Thành công!

      Tiểu Lý Tử vô tình nhìn thấy, giật nảy cả người, cảm giác mình vừa bị lừa vố.

      Liệu...liệu tiểu tử có vừa quyết định sai việc gì ?

      ...

      Tẩm cung Thái Hậu.

      “Quả nhiên ngươi là nữ nhân!” Đôi mắt Thái hậu khẽ chớp. “Ngay từ đầu ai gia thấy
      lạ rồi!”

      “Nô tỳ tài hèn, thể thoát khỏi con mắt của Thái Hậu lão Phật gia!”

      “Phượng nhi, ngươi tìm ai gia có việc gì?”

      “Xin Thái Hậu cho hạ nhân lui ra trước ạ!” Chuyện này càng ít người biết càng tốt.

      “Được?” Con mắt Thái Hậu chợt lóe, trầm giọng “Tất cả lui ra cho ta.”

      “Vâng!”

      Hai hàng cung nữ lần lượt lùi ra phía cửa.

      Lúc này, Phượng Nhất Nhất mới nhanh nhảu quỳ xuống ôm gối Thái Hậu.

      “Chuyện là thế này...”

      Nghe Phượng Nhất Nhất xong, ánh mắt Thái Hậu sắc bén, người cẩn thận .

      “Sao ngươi tự tin ai gia giúp ngươi?”

      “Chắc chắn người giúp!” vẻ mặt nàng bình tĩnh.

      “Ồ? Bởi vì ai gia còn nợ ngươi mối ân tình sao?”

      “Vẫn chưa đủ ạ.” nàng thành trả lời “Nếu người giúp, nô tỳ thể nắm chắc mười phần thắng, dù mới chỉ gặp lần nhưng nô tỳ cảm thấy mình rất có duyên với người. Thái Hậu là mẫu nghi thiên hạ, hòa ái dễ gần, nhất định ép buộc ai.”

      “Ai… Hoàng nhi của ai gia có gì tốt? “

      Nàng khẽ chớp mắt, kiên định .

      “Hậu cung sâu thẳm, chẳng bao giờ thấy được mùa xuân. Nhất Nhất là người tự do, thích hợp với cuộc sống trong cung!”

      Nàng là con chim hướng tới bầu trời, hướng tới tự do, tự tại... Sao có thể chôn thân ở chốn tù ngục hậu cung hắc ám?

      Thái Hậu trầm tư: ánh mắt này sao lại quen thuộc như vậy? Ngữ điệu này, ba mươi năm trước cũng có người ! Thái Hậu chỉ hiểu, hoàng cung thực tệ vậy sao?

      “Ngươi giống mẫu thân ngươi!!” thái hậu lẩm bẩm.

      “Hả? Mẫu thân? Thái hậu biết mẫu thân nô tỳ sao?”

      Thái hậu trả lời câu hỏi của nàng, mà chỉ nhìn sâu vào mắt Phượng Nhất Nhất như tìm kiếm bóng hình nào đấy.

      “Được rồi, ai gia đồng ý với ngươi! “

      ...

      Long Ngự Tôn vừa trở về hỏi.

      “Nàng đâu rồi?” tâm tình hứng khởi giờ bay biến hết sạch.

      “Bẩm, bẩm, bẩm Hoàng thượng...quận chúa...... về Phượng phủ!”

      Tiểu Lý Tử biết ổn.

      “Nàng dám rời khỏi trẫm!” vẻ mặt đế u “Nàng dám sao?”

      ... phải tự tiện !” Tiểu Lý Tử run rẩy.

      “Cái gì?” đế càng tức giận “ phải tự tiện ai để nàng ? Ai mà to gan dám...”

      “Là ai gia!”

      Thái hậu xuất .

      Tiểu Lý Tử thở hơi nhõm: may quá, cái mạng này có thể bảo toàn được rồi!

      “Sao Thái Hậu lại để nàng ?”

      Đế thân thiết với Thái Hậu lắm nên chỉ gọi là Thái Hậu chứ gọi mẫu hậu.
      Trong hậu cung này, mẫu hậu cũng chỉ là loại xưng hô, hơn kém.

      “Là ai gia để con bé !” đối với xa cách của con, bà vô cùng tiếc nuối, sau bao đấu đá, tuổi nhiều, bà chỉ muốn được gần con để bù đắp cho con. Nhưng rồi lại tiếc nuối nhận ra rằng tình mẫu tình phai nhòa tự lúc nào. Tự trách lúc ấy chỉ lao vào vòng chiến tranh giành sủng ái mà quên đứa con dấu.

      “Tại sao?” đế bình tĩnh lại, tiến đến hỏi.

      “Con bé thích hợp với cuộc sống trong cung! Hoàng nhi, để mẫu hậu kể cho con câu chuyện xưa, con có muốn nghe ?”

      “Chuyện xưa?” đôi mắt đế u ám, khóe miệng đầy trào phúng “Để chứng minh nàng ấy thích hợp với cuộc sống ở trong cung ư?”

      “Phải! Chuyện này cũng lâu lắm rồi!” ánh mắt Thái hậu nhìn xa xăm “Hồi đấy hai nhà Long, Phượng cùng hợp tác chống lại chính sách tàn bạo của triều đại trước. Nhưng khi lật đổ được rồi quyết định được ai lên nắm ngôi báu. Thế rồi, tréo ngoe thay, phụ hoàng con và Phượng Đại Thiên cùng đem lòng thương người con . Người đó quả thực là tiên nữ giáng trần, thế gian độc nhất vô nhị...” Thái hậu nhớ về người có dung mạo giống Phượng Nhất Nhất như đúc.

      “Vậy việc đó có liên quan gì đến người Thái hậu vừa thả ?”

      “Con nghe ta xong . Điều kiện để cưới người con này là phải từ bỏ ngôi vị hoàng đế! Sau cùng Phượng Đại Thiên chọn người ấy, còn phụ hoàng con chọn ngôi vị hoàng đế. Nhưng sau khi ngồi vào ngôi báu, nỗi nhớ nhung của phụ hoàng con dành cho người con kia hề biến mất. Vì vậy, ngài dùng trăm phương ngàn kế để phá hoại hôn của Phượng Đại Thiên. Để xóa tan hoài niệm của hoàng thượng về mình, người con đó tình nguyện uống thuốc hủy dung, biến thành người bình thường. Phượng Đại Thiên thấy vậy cũng suy nghĩ nhiều mà uống theo nàng, bỏ mặc tất cả ở phía sau, làm Tiêu Dao vương bình thường...

      Đáng tiếc thay cho đôi Kim Đồng Ngọc Nữ. Mới hôm nào còn đứng bên nhau, phong thái ngất trời, người người ngưỡng mộ. Quả là đôi trời sinh...

      “Vậy chuyện này có liên quan gì đến người ?” đế hỏi vào trọng tâm.

      “Ta là biểu muội của phúc tấn Phượng phủ và cũng là...” hừm, thái hậu thể
      cho con biết mình từng là ôm ấp tình cảm trong lòng. Chính bà thay biểu tỉ vào cung, tác thành cho hai người, từ bỏ những thầm mến với Phượng Đại Thiên.

      “Đây là chuyện của người xưa. Mẫu thân nàng lựa chọn như vậy có nghĩa là nàng cũng chọn như vậy!”

      “Con bé…thực hợp với chốn này…”

      “Trẫm chỉ biết nàng là người của trẫm! Mặc kệ nàng có tình nguyện hay , mặc kệ nàng có phù hợp với cung cấm hay !” ánh mắt đế kiên định “Biết đâu…đêm qua nàng mang trong mình thai rồng, thái hậu muốn hoàng tôn của người lưu lạc bên ngoài hay sao?” rồi đế nhếch mép cười nhạt “Cũng phải phải thôi, người đâu biết cái gì gọi là cốt nhục tình thâm!”

      xong, đế phẩy áo bỏ .

      Đứa con này đúng là động tình rồi!

      Thái hậu sững sờ nhìn đế bỏ . Trước kia, bà nuôi nấng con mình cho tốt, bây giờ còn thả mất người con mà con mình thương nhất. Bà làm mẫu thân đúng là quá thất bại mà!


    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 13: Bỉ Thái Cát Hề*

      (*Người hái sắn)

      “Người hái sắn, ngày gặp, tưởng ba tháng! Người hái tiêu, ngày gặp, như qua tam thu! Người hái ngải, ngày gặp, ngỡ ba năm!”

      Trước kia, khi nghe câu “ ngày gặp mà như cách tam thu”, đế cảm thấy quá phóng đại. Nhưng bây giờ đế cảm nhận được cách chân câu ấy rồi!

      Đế đứng ngồi yên, ăn ngủ bất an, tâm thần bất định, tim như có dao cứa vào…

      Đế nhớ đóa hoa ấy…

      Chỉ muốn gặp nàng ngay tức

      Sở Ân Dã cực kì bực mình vì lại lần nữa bị đào ra khỏi chăn. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng thất thần của hoàng thượng minh thần võ kiêm bạn tốt của vô cùng thông cảm.

      Hầy…cảm giác này cũng vừa mới trải qua mà!

      Còn chưa kịp hỏi, Long Ngự Tôn ủ rũ ra lệnh.

      “Nàng bỏ trốn rồi! Khanh nghĩ cách giúp trẫm !”

      “Việc này…” khó xử, việc hoàng thái hậu đồng ý cũng là ý chỉ, khó xử biết bao!

      “Nếu , trẫm thu hồi lời hứa!” đế uy hiếp, vứt cái đạo “vua chơi” sang bên.

      Thu lại lời hứa? được! Đôi mắt Sở Ân Dã khẽ động rồi cẩn thận .

      “Có thể…đánh vào nhược điểm của nàng!”

      “Nhược điểm?” đôi mắt đế sáng ngời, mấy ngày rồi khuôn mặt u ám mới có chút ánh sáng.

      “Thần được biết, nàng thân là trưởng nữ trong nhà, cực kì có trách nhiệm với gia tộc, là người quan tâm lo lắng nhất cho các muội, đệ!” lại cười gian xảo như hồ ly, “Vì vậy…chúng ta chỉ cần…”

      “Được! Vậy trẫm liền triệu tất cả các muội muội của nàng ấy vào cung!”

      Tất cả?! Sở Ân Dã thót tim! được…thế khác nào gậy ông đập lưng ông!

      “Khoan! Đợi chút! cần gọi tất cả! Chỉ cần gọi người thôi!” sốt ruột thốt lên.

      Ây…dù biết chỉ là giả…nhưng cũng thể để Lục Lục thân của mình vào hàng hùm được!

      “Vậy gọi người nào? Ừm… Phượng Lục Lục có vẻ được đấy nhỉ?” Long Ngự Tôn đùa.

      Vậy mà tên cáo già Sở Ân Dã chỉ vì khắc bối rối mà mất cảnh giác.

      “Hoàng thượng đững có giỡn vi thần!” lúc xong mới nhận ra vừa bị hoàng thượng đùa giỡn.

      “Được rồi! nháo nữa! Tiểu Lý Tử truyền chỉ…”

      “Có nô tài!”

      “Trẫm nghe thứ nữ của Tiêu Dao vương Phượng Đại Thiên - Phượng Nhị Nhị thông minh xinh đẹp, tinh thông ca múa, đặc tuyên nàng lập tức vào cung dạy ca múa cho nữ quan!” rồi đế nhíu mày, giọng đầy uy hiếp, “Lần này làm cẩn thận cho trẫm, làm hỏng việc tốt của trẫm cứ nạp đầu ra!”

      "Nô tài tuân mệnh!"

      Tiểu Lý Tử đáng thương chỉ biết vội vàng chạy tới Phượng phủ, dọc đường dám chuyện với ai, sợ lại gây ra chuyện.

      Chỉ có điều tiểu tử hiểu: tại sao lần này lại là nhị quận chúa của Phượng phủ?

      Phượng phủ. Thần Tài các.

      Tuy thành công trốn thoát nhưng Phượng Nhất Nhất chẳng hề cảm thấy vui vẻ.

      Nàng luôn luôn nhắc nhở bản thân rằng, đêm đó, đế chỉ thuốc giải cho nàng, hơn kém. Nhưng hiểu sao trái tim nàng giờ đây như chìm nghỉm, chua xót khôn nguôi…

      Theo bản năng, nàng lại lấy long bào đêm ấy đế bỏ lại khoác lên người, hít hà hơi thở còn vương áo.

      biết đế phản ứng như thế nào khi biết nàng trốn mất? Đế…

      Ôi… thể …thực thể mà!

      đồng nghĩa với mất tự do.

      Nàng vội đến bên bàn gỗ lim khắc hoa, cầm bút viết nhanh.

      “Tơ liễu lả lướt bay theo gió, hoa đào bập bềnh xuôi dòng nước.

      Ta chẳng phải liễu chẳng phải hoa, muốn làm hùng ưng tự do phiêu.”

      Lúc viết xong những dòng này, nàng chợt cảm giác có cái gì đấy quen thuộc phía sau…

      Nàng vội quay đầu lại, quả nhiên có nam tử vận đồ đen, che mặt lẳng lặng đứng sau nàng.

      “Lần trước là ngươi cho ta chưởng bất tỉnh nhân ?” vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh, hoảng sợ.

      “Đúng là nô tài!” người vận đồ đen vội vàng quỳ xuống thỉnh an, tuy tuân mệnh thánh chỉ hành nhưng tuyệt thế giai nhân trước mắt này chắc chắn được hoàng thượng sủng ái rất nhiều nên dù có là thủ lĩnh của Cẩm y vệ nhận mệnh tới bắt người cũng được phép vô lễ.

      “Là người đó sai ngươi đến? Lại muốn tới bắt người sao?”

      Nhiều lúc nàng rất buồn phiền vì khả năng tài trí của bản thân, tình, đoán sai lần cũng được sao?

      “Thần xin lỗi!” hắc y nhân giơ tay chuẩn bị hành động.

      Chắc chắn rất đau đây! Tay còn chưa đánh tới, Phượng Nhất Nhất vội vàng…té xỉu. Nếu thực phải gặp người đó nàng đành cam tâm tình nguyện nhưng nàng chịu được đau đâu.

      “Hử…đừng bảo sợ quá ngất luôn nhé?”

      Hắc y nhân lẩm bẩm, coi như hoàn thành nhiệm vụ. Dù biết thừa lông mi nàng rung động nhưng chỉ cần mang được người là được rồi.

      Tị Thử biệt viện.

      “Mang tới rồi à?” Long Ngự Tôn vội vàng hỏi.

      “Vâng!” hắc y nhân khom người hành lễ, “Thần để trong phòng của ngài!”

      “Ngươi lui xuống !” đế tỏ ý hài lòng.

      “Nô tài có nhặt được thứ trong phòng quận chúa, biết…” do dự biết có nên trình lên hay .

      “Mang lên đây!”

      “Vâng!”

      Hắc y nhân đặt tờ giấy vào tay đế.

      Giỏi lắm! “Muốn làm hùng ưng tự do phiêu” à? Đế nổi giận: nữ nhân này, đến bây giờ còn muốn tự do ư?

      Đế mang theo cơn giận đùng đùng tới tẩm cung.

      Cửa bị đá văng ra. Nhưng vừa nhìn giai nhân “mê man” long sàng bao nhiêu tức giận chợt bay biến. Đế quá nhớ nàng! Nhớ cái nhăn mày của nàng, nhớ từng cử chỉ động tác của nàng, nhớ tức tấc da tấc thịt của nàng…

      Bỗng đôi mắt đế sáng rực lên: nàng mặc áo choàng của đế…

      Đế vui sướng vô cùng: có lẽ nàng cũng có cảm giác với đế…

      Đế nhung nhớ vuốt ve đôi má nàng, hề biết mình loại động tác cực kì dịu dàng.

      Môi đế in lên môi nàng, tìm kiếm vị ngọt ngào trong trí nhớ.

      đẹp… ngọt… hơi thở đế bắt đầu rối loạn.

      “Nàng biết ? Trẫm rất nhớ nàng… cực kì nhớ…” nhân lúc nàng “mê man”, đế kiêng kị thổ lộ lòng mình.

      Đôi tay bắt đầu khách khí lướt người nàng. Đế cần xác minh nàng phải ảo mộng… Đế cần giải quyết mấy ngày tương tư khổ sở…

      Đúng lúc này nàng nhỏm dậy, vội vàng giữ chặt lấy vạt áo. “Nàng…” nàng bị ngất ư?

      “Lại gặp người rồi, hoàng thượng!” nàng giả bộ như có chuyện gì, nhưng mà nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi làm má nàng ửng hồng, mắt đẹp khẽ động cực kì tà mị.

      Đế cẩn thận đánh giá nàng: mái mây hơi rối, chỉ vấn qua bằng cây trâm bạch ngọc trân châu, trân châu tỏa sáng làm cho quanh người nàng như được vây bởi quang hoa. cần trang điểm dư thừa, nàng vẫn thành đại mỹ nhân phong tình vạn chủng.

      “Về cung với trẫm, trẫm coi như chưa có chuyện gì xảy ra!” đế tiến lên, muốn ôm nàng vào lòng lại bị nàng né tránh.

      “Thái hậu cho nô tì tự do rồi!” giọng nàng u.

      “Trong cung có gì tốt?” đế tức giận, chỉ nhìn nàng chờ đợi câu trả lời.

      “Hoàng cung rất tốt nhưng hợp với nô tì!” nàng kiên nhẫn giải thích, “Nô tì phận thôn dã…”

      “Đừng lấy cớ! Trẫm muốn nghe nguyên nhân thực !” giọng đế trầm trầm.

      “Vậy được!” nàng liều mạng đáp, “Chốn thâm cung ngoài đấu đá nhục mạ, mưu quỷ kế, khuê oán tranh thủ tình cảm ra còn cái gì? Kẻ được sủng bị ghen ghét đố kị! Người được sủng bị rẻ mạt khinh thường! bạn bè, người cảm thông, được thương, người xem xem, nô tì vào đó được lợi lộc gì?”

      “Trẫm đối xử tốt với nàng!” đế chân tình nhìn nàng.

      “Hồng nhan rồi cũng có lúc tàn phai, thế gian chẳng có gì là bất biến!” nàng lại bình tĩnh phân tích.

      “Nàng…” đế thở dài, “Chẳng qua nàng có tự tin, sợ bản thân có đủ năng lực để đối phó mọi chuyện!”

      Hoàng thượng khích tướng đấy à? Rất tiếc, Phượng Nhất Nhất nàng dễ bị mắc lừa đâu!

      phải là có ứng phó được hay mà là có muốn ứng phó hay thôi!” ánh mắt nàng kiên định, “Nô tì muốn được tự do…”

      Tự do?!

      Nghĩ đến câu “Muốn làm hùng ưng tự do phiêu”, đế lại nổi giận.

      Nàng muốn tự do bay nhảy phải ? Được, vậy đế bẻ gãy cánh nàng!

      “Muốn được tự do à? Hừ, nàng cứ ngoan ngoãn mà chờ đợi ở đây !” đế phất áo bỏ , “Ngoài ra…đừng có hối hận đấy!”

      Ôi…động tác phất áo hình như trở thành thói quen của đế rồi.

      Phượng Nhất Nhất nhìn bóng đế xa, thở dài chán nản. Phòng này tuy tôn quý bằng hoàng cung nhưng rất tao nhã. Màn lụa uyển chuyển bay theo gió, bốn tường vẽ rồng bay phượng múa, tao nhã mà mất lãng mạn. Ngoài cửa sổ, đình viện lầu các tầng tầng lớp lớp, hình chim thú nóc trước ánh tịch dương cong cong như khóe môi cười khe, trong đình viện hoa đua nhau nở rộ…

      Phượng Nhất Nhất chán nản tựa bên cửa sổ, chợt nhìn thấy bóng dáng lén la lén lút quen thuộc.

      Nàng nhàn nhạt chào.

      “Tiểu Lý Tử công công, lâu rồi gặp!”

      Trước đây nàng lừa tiểu tử nên giờ có chút áy náy. Tuy cũng cầu xin thái hậu đỡ lưng cho tiểu tử nhưng nàng vẫn cảm thấy có lỗi.

      “Quận chúa!”

      Tiểu Lý Tử ngoan ngoãn đáp.

      “Ngươi muốn đâu vậy?” nàng hỏi bâng quơ.

      “Bẩm, nô tài chuẩn bị phòng cho vị khách quý!” tiểu tử trốn tránh ánh mắt nàng.

      Khách quý?! Bụng nàng bắt đầu hoài nghi nhưng mặt đổi sắc.

      “Được rồi! Ngươi làm việc !”

      “Nhanh tay lên nào, hoàng thượng muốn triệu kiến nhị quận chúa Phượng phủ ở Tam Đình đấy…” Tiểu Lý Tử sai bảo các cung nữ, thái giám liên quan.

      Nhị quận chúa Phượng phủ?! Phượng Nhất Nhất giật mình.

      Đế…đế muốn ra tay với muội muội của nàng sao???

      Lời đế ra trong đầu nàng: “…đừng có hối hận đấy!”

      ! Làm ơn chỉ là tưởng tượng thôi! Nàng vội vàng chạy về phía Tam Đình.

      Đợi đến khi nàng rồi, Tiểu Lý Tử mới thở phào nhõm.

      Ôi… biết diễn như vậy hài lòng hoàng thượng chưa?!





      Chương 14: Phượng Phi Cửu Thiên

      Nàng chắc chắn là vị hoàng hậu cam tâm tình nguyện nhất lịch sử!

      Chỉ vì hạnh phúc của các muội muội khác mà vào cung.

      Từ nay về sau, nàng thành cá chậu chim lồng rồi.

      Ban đầu Phượng phủ tiếp ý chỉ tuyên là quý phi nhưng khi vào đến cung lại lên hậu!

      Hoàng hậu ư? Nghe tôn quý biết bao! Nhưng đối với nàng, nó chẳng khác nào cái nhà giam được sơn son thiếp vàng. Chung quy, nó vẫn chỉ là cái nhà giam! Tự do từ đây chỉ còn là ảo mộng!

      Ngày đó, vạn dặm mây, vạn dặm thiên tình.

      Phượng Nhất Nhất mặc hỉ phục thêu hình loan phượng, tay đeo vòng phỉ thúy, mã não, đầu đội mũ phượng trân châu tỏa sáng lấp lánh, mái tóc đen xõa ra như suối, đôi môi đỏ thắm cong cong, tuyệt thế giai nhân.

      ra dáng vị mẫu nghi thiên hạ.

      “Đại lễ phong hậu bắt đầu…” vị quan lớn tiếng hô, “Quỳ xuống!”

      Trước lạy trời, sau lạy tổ tông, tiếp đến lạy các trưởng bổi.

      “Lạy!”

      Cuối cùng nàng quỳ gối xuống trước mặt Long Ngự Tôn. Nữ tử lấy phu vì thiên, từ nay về sau, nàng phải tuyệt đối trung thành với đế.

      Ngày hôm nay, lòng Long Ngự Tôn vui sao tả xiết. Cuối cùng đế cũng có được nàng rồi!

      Đại lễ rườm rà kết thúc. Đêm động phòng đầy mong chờ cuối cùng cũng tới.

      Phượng Nhất Nhất được đưa vào hỉ phòng, đầu đội mũ phượng, khăn hỉ thêu hình long phượng phủ lên, nàng ngồi giường, lặng lẽ đợi chờ Long Ngự Tôn.

      “Thái hậu giá lâm!”

      Phượng Nhất Nhất khẽ nâng mắt rồi vội vàng đứng dậy.

      “Thỉnh an Thái hậu!”

      “Đứng dậy !” thái hậu nâng nàng dậy, “Đêm nay, đáng lẽ ai gia nên tới đây nhưng trong lòng ta yên, cho nên…”

      “Thái hậu có gì dặn dò, Phượng Nhất Nhất xin nghe!”

      “Con à, ta biết con cũng thiết tha gì địa vị này nhưng khi làm hoàng hậu …”

      “Người yên tâm…thần nhất định có thể làm được!” Con người nàng là vậy! làm thôi còn khi làm làm tới nơi tới chốn.

      “Hậu cung giống bên ngoài, khó tránh khỏi những lúc va chạm…” thái hậu cẩn thận , muốn dọa Phượng Nhất Nhất sợ.

      “Người yên tâm… thần sớm chuẩn bị rồi!”

      Phượng Nhất Nhất vô cùng cảm kích trước quan tâm của thái hậu!

      “Còn nữa, hoàng nhi của ta vì việc lập hậu cho con mà công khai đối đầu với lão thần, cho nên…”

      “Người xưa có câu: lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó. Tuy có hơi thô tục nhưng thần thấy rất có đạo lý!” nàng trấn an vị mẫu thân bất an.

      “Con ngoan, nghe những lời này của con, mẫu thân rất yên tâm!” Bà tự xưng là mẫu thân có nghĩa là thừa nhận thân phận của Phượng Nhất Nhất.

      “Cảm ơn người, mẫu hậu!”

      Mẫu hậu! Nghe Phượng Nhất Nhất xưng hô như vậy, bà cảm thấy vô cùng ấm lòng, lâu lắm rồi có người gọi bà như vậy!

      “Con yên tâm, có mẫu hậu ở đây ai có thể bắt nạt con.”

      Rất tốt! Dưới lớp hỉ khăn, người nào đó cười gian xảo. Có thái hậu chống lưng cho còn phải ngần ngại việc gì nữa!

      Thái hậu lâu Long Ngự Tôn bước vào, toàn thân đầy mùi rượu. Đế cầm chọn thước đẩy hỉ khăn lên, để lộ ra khuôn mặt cười xinh đẹp.

      “Nhất Nhất!” đế dịu dàng gọi.

      Chỉ tiếc là giai nhân để ý gì tới đế.

      “Đói quá!” nàng vọt tới bên bàn ăn, bản chất hổ báo lộ ra.

      Hả? Đói ư?!

      Nhìn hoàng hậu mới nhậm chức ăn như hùm beo, đám cung nữ thái giám nén cười nhìn nhau.

      “Đói chết mất!” Phượng Nhất Nhất nửa ngày chưa được ăn gì, bất chấp mọi lễ nghi, cầm lấy cái bánh cực lớn cho lên miệng cắn…nhưng đột nhiên sắc mặt nàng tái mét.

      “Khụ! Khụ! Khụ! Đây là…!”

      “Chúc hoàng thượng và nương nương sớm sinh quý tử!”

      ra thứ bánh nàng vừa ăn là bánh Tử Tôn!

      Mặc kệ. Nàng bắt đầu càn quét những món ăn khác, ăn lấy ăn để. Đột nhiên…

      “Khụ! Khụ! Khụ!” nàng vứt đồ ăn xuống, tay đập thùm thụp vào ngực.

      Nghẹn rồi!

      Những người nãy giờ vẫn nhịn cười giờ cười thành tiếng.

      Nhất Nhất làm ngơ, cứ cười ! Nếu như các ngươi cũng ở trong tình cảnh của nàng: phải mặc hỉ phục nặng, đội mũ phượng cũng nặng, cả ngày ăn uống, phải ngoan ngoãn để cho người khác điều khiển như con rối…xem các ngươi có chịu được ! Hừm, chẳng phải biểu của nàng như vậy là quá tốt rồi sao! Biết đâu đấy có ngày được lưu danh sử sách!

      Sau đó sử sách có ghi: hoàng hậu Phượng Nhất Nhất bị chết đói ngay trong đêm tân hôn hoặc là hoàng hậu Phượng Nhất Nhất bị nghẹn chết trong đêm tân hôn.

      “Ăn từ từ thôi!” Long Ngự Tôn lại gần, vỗ nhè lên lưng nàng. Tiện thể lườm đám cung nữ, thái giám cái.

      Bị đế lườm, tất cả mọi người vội vàng cúi mặt xuống, dám ho he nửa lời.

      “Cảm ơn!” nàng mỉm cười tà mị với đế.

      Chà…ăn cũng được khá nhiều rồi! Bụng còn đói nữa!

      Sau lễ hợp cẩn, đế phát cho mọi người hạt sen bách hợp. Cung nữ, thái giám sau khi nhận được vui vẻ lui ra. Giờ phút này, trong phòng chỉ còn có hai người, Phượng Nhất Nhất bắt đầu thấy bồn chồn.

      “Hoàng thượng…”

      “Nàng sốt ruột sao?” đế khẽ cười, “Ái thê của ta!”

      Từ nay về sau, khi chỉ có hai người, đế xưng trẫm với nàng nữa, trước mặt nàng, đế chỉ là vị phu quân. Còn nàng là hiền thê xinh đẹp của đế.

      “Thiếp…thiếp đâu có!” nàng vội né tránh cánh tay đế, ánh mắt lóe lên.

      Thấy vậy, đế buồn cười.

      suốt ruột ư? Ta thừa nhận, lần đầu tiên của chúng ta có chút…ừm… hoàn hảo vì nàng cam tâm tình nguyện. Dạo này, ta có cẩn thận suy nghĩ những gì nàng , có lẽ ta đúng là nam nhân tốt, hề để ý tới cảm nhận của nữ nhân. Nhưng…từ nay về sau…ta luôn quan tâm tới cảm nhận của nàng!” đế ôm nàng vào lòng, dịu dàng , “Tâm của nàng trước cứ tạm để người nàng nhờ nàng giữ gìn giúp, ngày nào đấy, ta đến lấy nó !”

      Nàng làm sao thế này? Tim bỗng đập loạn nhịp.

      Đế bế nàng lên, về phía giường, cảm thấy cả người nàng cứng ngắc.

      “Đừng sợ…ta ép nàng!” đế cười trấn an.

      Có đế cam đoan, thân thể nàng dần dần mềm ra, cảm giác bàn tay đế người nàng cũng quá tệ…cứ thế…tiến vào mộng đẹp.

      Còn đế…cả đêm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng… chợp mắt được.

      Đế đâu phải Liễu Hạ Huệ thấy sắc mà loạn, làm sao đế chỉ ôm nàng mà dục niệm dấy lên? Thậm chí đế còn đoan chắc rằng, nếu Liễu Hạ Huệ gặp nàng chắc chắn cũng cầm lòng được.

      Nhưng đế nhất định phải nhẫn nại, bởi sau khi biến nàng thành người của mình, tâm đế như hư vô. Sau khi cẩn thận suy nghĩ những lời nàng ngày đó, đế mới hiểu ra, thứ đế cần chỉ thân thể nàng mà còn cả trái tim của nàng. Đế có thể làm mọi việc để nàng tình nguyện dâng cho đế tất cả! Đây chính là tôn nghiêm của nam nhân.

      Đêm còn dài, cặp nến long phượng bàn cháy gần hết. Mối quan hệ của hai người chuyển biến vô cùng lớn lao. …

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 15: Long Đằng Tứ Hải

      Sáng hôm sau.

      “Hoàng thượng, tới giờ lên triều rồi!” Tiểu Lý Tử đứng ngoài cửa cẩn thận gọi.

      “Ngươi cứ lui ra trước !”

      Đế đứng dậy, vội gọi cung nữ tới hầu hạ mà cẩn thận ngắm nhìn vẻ mặt khi ngủ của nàng lúc.

      Như cảm nhận được cái nhìn nóng bỏng của đế, Phượng Nhất Nhất dụi dụi con mắt còn buồn ngủ, từ từ mở mắt ra.

      “Hoàng thượng, chào buổi sáng!”

      Lúc này nàng mới tỉnh hẳn, đôi má phiếm hồng. Đôi mắt còn ngái ngủ xinh đẹp như giọt sương sớm.

      Đế động lòng, cúi xuống hôn lên môi nàng.

      Trằn trọc qua lại, hôn mỗi lúc sâu.

      Đáng lẽ ra chỉ là nụ hôn phớt nhưng dần dần mỗi lúc sâu… Đầu nàng nhất thời trở nên trống rỗng, hai tay đế ôm chặt lấy nàng, cho nàng nhúc nhích. Nàng chỉ có thể để mặc thuận theo đế.

      Đế cảm nhận được đôi môi mềm mại của nàng run run như cánh hoa trước gió bão. Hương thơm người nàng làm đế say mê.

      Hỉ bào của nàng rườm rà! Đế thầm oán, thở dài cởi từng vạt áo của nàng ra.

      Tay to gan chạm vào yếm nàng, chuẩn bị làm loạn.

      “Hoàng thượng, đến giờ lên triều rồi!”

      Nàng tỉnh táo nhắc nhở.

      Đế bỏ ngoài tai lời nàng , tiếp tục làm càn…

      Cảm giác khô nóng quen thuộc làm nàng sợ hãi, nàng vội vàng cản tay đế lại.

      “Chẳng phải tối qua người đồng ý với thiếp…”

      cúi đầu, khẽ cười.

      “Yên tâm, ta tuyệt đối nuốt lời! Nhất là đối với nàng!” ánh mắt đế kiên quyết, “Trẫm bảo vệ nàng, tin tưởng trẫm!”

      Hả? Ý đế là sao?

      “Nếu ta vì nàng mà bị thương, nàng có đau cho ta ?”

      Bị thương? lẽ đế bị Lý Ám Diệp kia làm thương?

      Nàng…nàng… “Trước đây ta rất sợ thuốc…mỗi lần uống đều phải cho đường vào.” Nàng càng lúc càng hiểu đế gì. Con mắt nàng nheo lại nghi ngờ.

      Đế lấy dao cắt lên tay mình.

      “Môi của nàng…chính là thứ đường ngọt nhất!” đế thản nhiên cười.

      “Hả?” hành vi của đế làm nàng sợ ngây người.

      “Đừng kêu lên!” đế bôi máu của mình lên nệm trắng tinh.

      Vết máu này dùng để chứng minh trinh tiết của nàng, mặc dù trinh tiết của nàng bị đế đoạt từ lâu. Nhưng thân là hoàng hậu nước, sau đêm động phòng lại có vệt máu chứng minh người ngoài phục, cho dù người có được trinh tiết của nàng là đế.

      Đế…đế…vì nàng nên mới…

      Nàng vô cùng cảm động, đôi mắt hơi ươn ướt. Nhưng tại sao đế phải cắt sâu như thế?

      “Người đâu, có thích khách!”

      Long Ngự Tôn nhìn nàng rồi hô lớn.

      Hả? Thích khách?!

      “Làm sao có thích khách?!”

      "Hộ giá, hộ giá!"

      ...

      Đoàn thị vệ rầm rập xông vào Long Tẩm cung.

      chạy theo đường cửa sổ rồi!” Long Ngự Tôn “run run” chỉ về phía cửa sổ.

      “Mau đuổi theo!”

      Thị vệ trưởng toát mồ hôi lạnh, trời ạ, tẩm cung hoàng thượng phòng vệ nghiêm mật mà vẫn để thích khách lọt vào, lại còn làm hoàng thượng bị thương, nếu bị truy cứu, e cái mạng này thể bảo toàn.

      !” đoàn thị vệ chạy ra ngoài đuổi theo.

      Ngày hôm đó, cả hoàng cung vì “gặp biến” mà náo động.

      Phượng Nhất Nhất ở trong cung Phượng Minh cực kì thoải mái. Cứ nghĩ hôm nay phải so chiêu với các phi tử. Nhưng bởi vì hoàng thượng “gặp nạn” nên mọi quan tâm đổ dồn về người, chẳng ai chú ý đến nàng. Điều này khiên nàng vô cùng vui vẻ nhàn nhã, tranh thủ thăm tẩm cung của mình.

      Phượng Minh cung ở sát bên Long Tẩm cung, trong cung điêu lan họa trụ khắp nơi, kim bích huy hoàng. Những bức bích họa tường màu sắc hài hòa, đường nét tinh xảo. Cung có mười cột trụ Viên Mộc sơn màu đỏ son, mỗi cột đều được vẽ hình rồng bay phượng múa tràn ngập sức sống, tôn quý bất phàm. Ngoài hành lang cung nữ, thái giám đứng xếp hàng nghiêm chỉnh chờ người sai bảo.

      Nhìn đến họ, đôi mắt Phượng Nhất Nhất khẽ chớp. Xích Nhi cũng từng khẩn cầu nàng cho theo vào cung nhưng nàng từ chối. Nàng muốn nha đầu vô tội ấy dấn thân vào thế giới người ăn thịt người này, cứ để em ở lại phủ rồi tìm cho em nhà chồng tốt, cho em của sống bình dân nhưng an lành cả đời.

      Những cung nữ, thái giám theo nàng bây giờ là người của nàng sau này!

      Nàng ngồi chỉnh tề ghế phượng, tay nhấc ly trà đưa lên miệng nhấp ngụm rồi trầm giọng ra lệnh.

      “Các ngươi lại đây!”

      “Dạ, hoàng hậu nương nương!”

      nhóm cung nữ, thái giám tới trước mặt nàng. Bởi vì biết tính khí của chủ nhân mới như thế nào nên họ e dè sợ sệt.

      Sợ là tốt! Có sợ mới có thể ra uy, mới có thể dễ dàng sử dụng. Thâm cung u như vậy, ai biết được có bao nhiêu cung nữ, thái giám nằm vùng.

      “Từ nay trở , các ngươi là người của bổn cung, phải nghe lời bổn cung. Đừng tưởng bổn cung là người mới tới mà muốn ma cũ bắt nạt ma mới!”

      “Chúng nô tài dám!” đám nô tài nghe nàng vậy sợ hãi, vội vàng quỳ mọp xuống.

      Nàng nhìn họ quỳ xuống nhưng có ý định để họ đứng lên, nàng tiếp tục :

      dám là tốt! Nếu bổn cung phát ra ai chân ngoài dài hơn chân trong, kẻ đó như cái chén này…”

      Nàng ném mạnh ly trà xuống đất, cái chén vỡ tan tành.

      Đám cung nữ, thái giám càng thêm sợ hãi, bắt đầu sụt sịt.

      “Sao phải khóc!” nàng đổi giọng ôn hòa, đứng dậy dịu dàng nhìn kẻ quỳ, khóe miệng hơi cong lên. Khiến tất cả người trong phòng ngất ngây.

      Nụ cười mới đẹp làm sao…nhưng cũng đáng sợ làm sao!

      “Chỉ cần trung thành với bổn cung, bổn cung nhất định bạc đãi các ngươi!” nàng rành nhất thủ đoạn vừa đánh vừa xoa vì vậy thuận tiện tháo chiếc xuyến trân châu cổ tay ra rồi đưa cho tên thái giám, “Vật này ban cho các ngươi!”

      “Đa tạ thánh ân của hoàng hậu nương nương!”

      Đám nô tài tin vào mắt mình, vội vàng cảm ơn. Trời ạ, phải thiên hạ đồn rằng vị hoàng hậu này tiền hơn mạng sao? Sao giờ vung tay hào phóng vậy? Ban đầu, trong lòng họ muốn ở lại đây hầu hạ nhưng bây giờ lập tức cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa.

      “Tốt! Các ngươi lui ra !”

      Giải quyết xong việc này, nàng bắt đầu suy tư:

      Tại sao hoàng thượng phải làm như vậy? Đây là thắc mắc của nàng cả ngày qua.

      Đêm buông xuống. Hoàng cung lên đèn. Nàng cũng chuẩn bị nghênh đón người “giải thích thắc mắc” cho nàng.

      "Hoàng Thượng giá lâm!"

      Long Ngự Tôn bước dồn dập, phía trước là hai thái giám cầm đèn, phía sau là cả đoàn cung nữ, thái giám.

      “Nô tì xin thỉnh an hoàng thượng!”

      Nàng quỳ xuống hành lễ.

      "Đứng lên !"

      Long Ngự Tôn tiến đến đỡ nàng dậy, kéo nàng về phía sập gỗ lim, đế ngồi xuống, để nàng ngồi vào lòng đế.

      “Ấy!” nàng khẽ hô, toàn bộ hành động thân thiết này bị “người ngoài” nhìn thấy hết.

      Đám “người ngoài” vô cũng biết điều, cúi đầu coi như nhìn thấy.

      “Ái thê của ta thẹn thùng sao?” đế ghé vào tai nàng thầm.

      Cảm nhận được hơi thở ái muội của đế, mặt nàng càng lúc càng đỏ. “Các ngươi lui ra cả !” đế xua tay.

      Trong chốc lát, cả Phượng Minh cung chỉ còn có hai người.

      Họ chăm chú nhìn nhau, ai lời nào, hưởng thụ giây phút thân mật…

      Bỗng nhiên nàng chú ý tới cánh tay băng vải trắng của đế.

      “Hoàng thượng, vết thương của người sao rồi?” nàng cũng định quá quan tâm tới đế nhưng vết thương này là đế vì nàng mới bị, nàng thể nhẫn tâm coi như thấy.

      tại chỉ có ta và nàng. Phượng Minh cung chỉ có phu quân có Hoàng thượng.

      Phu quân? Nàng khó xử cắn môi, làm sao nàng có thể gọi thành tiếng được!

      “Thôi bỏ , ta ép nàng!” đế cười dịu dàng, có do dự là được, điều này chứng tỏ tình cảm của nàng thay đổi từng chút .

      “Có phải nàng có rất nhiều điều muốn hỏi ta?”

      “Đương nhiên, thiếp muốn biết…”

      “Suỵt!” đế cười thần bí, đưa ngón trỏ lên chặn miệng nàng lại, “Ta cũng có vật muốn cho nàng xem!”

      Vật gì?

      Đế lấy ra trong ống tay áo tờ giấy, trải lên bàn.

      Đây là…

      Đôi mắt Phượng Nhất Nhất khẽ động.

      “Đúng vậy! Đây là bản đồ của Hiên Nguyệt quốc!”

      Từ lúc bỏ bản đồ ra, thái độ đế thay đổi hẳn, trở lại làm hoàng đế uy nghiêm.

      “Nàng xem, đây là biên giới của trẫm! Đây là cửa khẩu hàng hóa ra vào, đây là trấn Nguyệt Lạc…hừ…cũng là địa bàn của tên Lý Ám Diệp kia…”

      Giờ phút này đế hùng tài vĩ lược, duy tôn khí phách.

      Ánh mắt nàng rời khỏi đế được.

      nam nhân trời sinh cao ngạo, đầy tính chinh phục như vậy lại đem lòng thương nàng.

      Là ai , nam nhân chinh phục thế giới còn nữ nhân chinh phục nam nhân?

      Được đế , toàn bộ Hiên Nguyệt quốc ở ngay dưới chân nàng.

      “…Cho nên trẫm có trách nhiệm bảo vệ quốc gia của trẫm, con dân của trấm!” đế nhìn nàng sâu sắc, giọng điệu cưng chiều, “…và cả người trẫm nhất!”

      Nàng biết phải đáp lại thế nào, chỉ biết ngây ngốc nhìn đế.

      “Đám người tiền triều vẫn còn ôm vọng tưởng cấu kết với lũ nghịch thần trong triều, chống lại chính quyền của trẫm, nhưng chẳng qua chỉ là mộng tưởng! Nay trẫm tương kế tựu kế, thầm lập ra tổ chức “Ám”, nhân chuyện có thích khách hôm trước mà đổi tất cả các thủ vệ trong triều thành người thân tín của trẫm!” “Ý người là…người hoàn toàn vì thiếp mà làm thương bản thân?”

      Hay cho trò hòn đá trúng hai con chim, hay cho nam nhân giảo hoạt thủ đoạn! Hừ, chiêu “khổ nhục kế” này của đế làm nàng áy náy suốt cả ngày trời!

      “Tại sao lại phải vì nàng?” ánh mắt đế cực kì kiên định, “Để bảo vệ thứ trẫm , trẫm chẳng tiếc nuối điều gì, đem nghiền tan xương nát thịt đám nghịch thần tặc tử!”

      Nàng có nên cảm động đây?

      “Vậy…tại sao người lại phong hậu cho thiếp mà đắc tội với lão thần?” nàng phát ra điểm đúng.

      “Có hai nguyên nhân.” Đế ngại giải thích cho nàng, bởi vì, nàng càng biết nhiều nàng càng thể rời xa đế. “Thứ nhất là vì trẫm muốn vậy! Ngoài nàng ra, ai xứng làm hoàng hậu của trẫm! Thứ hai, Lý tướng luôn nghĩ rằng trẫm phong con lão làm hậu nên ôm mộng ảo tưởng, mà trẫm muốn nhân cơ hội này đập tan ảo mộng của lão, buộc lão phải chó cùng rứt giậu! Hãy tin trẫm, trẫm có đủ khả năng để bảo vệ tốt cho non sông của trẫm!”

      Lúc này đây, đế khí phách phi phàm, khí chất uy nghi của bậc đế vương giấu đâu được.

      Lòng nàng khẽ rung động: nam nhân này chính là rồng!

      Long đằng tứ hải, ngạo thị thiên hạ. …



      Chương 16: Cung sâu như biển

      Long Ngự Tôn quả thực lợi hại, chỉ cần dùng thủ đoạn nho có thể tiến hành cuộc thay máu, đổi tất cả những kẻ giữ vị trí quan trọng thành người thân cận trong tổ chức “Ám”.

      Vây cánh của Lý tướng còn chưa kịp phản ứng gì nên nhất thời bị chao đảo. Muốn làm cái gì đó nhưng đáng tiếc vuột mất thời cơ.

      Lý Tương lấy cớ bệnh lên triều. Vây cánh của lão như rắn mất đầu, như chim lạc đàn.

      Mọi việc vô cùng tốt đẹp…

      Phòng ngủ Cung Phượng Minh.

      “Hoàng hậu nương nương! Chúng phi tần chờ ở ngoài để bái kiến!” cung nữ mới nhậm chức tên Minh Thúy cúi đầu .

      Ai…cuối cùng cũng đến rồi! Đúng là chạy trời hết nắng!

      Phượng Nhất Nhất lên tinh thần, mắt phượng khẽ chớp.

      “Mời các nàng vào! Thay quần áo!”

      “Vâng!”

      Vài cung nữ vội vàng đến thay quần áo, trang sức cho nàng.

      Tóc nàng như mây, trâm kim lóng lánh đen như mực được gài lên cẩn thận, tao nhã tuyệt đẹp. Nàng mặc bộ xiêm y thêu hình phượng màu hồng, trang điểm kĩ càng, tay đeo vòng phỉ thúy.

      “Nương nương, người đẹp!” Minh Thúy nhìn đến ngây người, để ý để đầu nhọn trâm sượt qua da đầu Phượng Nhất Nhất.

      “Á!” Phượng Nhất Nhất mới hô tiếng mà nha đầu vội vàng kêu to, “Nương nương tha mạng! Nương nương tha mạng!” Ý thức được mình vừa gây ra họa lớn, nha đầu run run quỳ dưới đất, nước mắt giàn dụa.

      “Đứng lên !” Phượng Nhất Nhất bất đắc dĩ cười, xem ra, bản thân quá ghê gớm rồi! Nhưng nhìn nàng rất hiền lương mà, đâu đến mức dọa người như thế!, “Bổn cung còn chưa khóc, ngươi khóc cái gì!”

      “Tạ hoàng hậu nương giết, tạ nương nương đại ân!”

      Minh Thúy vô cùng cảm kích, dập đầu lia lịa.

      Tiền sảnh Cung Phượng Minh.

      Phượng Nhất Nhất vừa vào tiền sảnh tất cả các phi tần quỳ xuống hành lễ.

      “Thỉnh an hoàng hậu nương nương! Nương nương vạn phúc kim an!”

      Phượng Nhất Nhất ngồi chỉnh tề xuống ghế, tay giơ về phía trước, giọng đầy uy nghiêm, trông vô cùng đẹp mắt.

      “Chư vị muội muội đứng cả lên ! Đều là người nhà, cần khách khí!”

      "Tạ nương nương!"

      Các phi tần đứng dậy ngồi xuống hai hàng ghế hai bên.

      Minh Thúy bưng hương trà tới, Phượng Nhất Nhất uyển chuyển bưng chén lên, đưa đến bên miệng thổi .

      “Các muội muội cũng nếm thử trà của cung Phượng Minh ta !”

      “Vâng!”

      Cung Phượng Minh rơi vào bầu khí trầm lắng, Phượng Nhất Nhất lời nào khiến các phi tần cũng dám .

      “Hoàng hậu nương nương quả đúng là thiên tư ngọc cốt như trong truyền thuyết!”

      Mãi sau Trương quý phi mới lên tiếng phá vỡ yên lăng. Khuôn mặt nàng tĩnh lặng như hồ nước, thân rời khỏi hàng ngũ tranh thủ tình cảm, những lời khen này là lời thực lòng.

      “Đúng vậy! Đúng vậy!”

      Lại người nữa lên tiếng phụ họa, chỉ có điều mấy tâm.

      Phượng Nhất Nhất ngấm ngầm quan sát, quả nhiên bắt được mấy ánh mắt ghen tuông.

      Phượng Nhất Nhất cẩn thận nhớ kĩ từng gương mặt.

      “Ủa…mà sao thấy Dung quý phi đâu?” vị phi tử lên tiếng. Phượng Nhất Nhất nhìn về người vừa , người này mặc quần áo bằng tơ lụa màu xanh nhạt, đầu đầy châu ngọc kiều diễm như hoa. Chỉ tiếc ánh mắt quá mức kiêu ngạo, làm hỏng thân thanh lệ.

      “Vị muội muội này là…”

      “Ta là Lý phi, con tả tướng!”

      Nàng trả lời bất kính, những xưng “ta” mà còn khoe khoang gia thế của bản thân. Chưa biết hôm nay phụ thân mình cáo ốm trốn lên triều.

      Hừ! Tưởng dìm được Dung quý phi xuống bản thân mình ngư ông đắc lợi à? Hừ! Phượng Nhất Nhất liếc mắt, bày ra dáng vẻ mẫu nghi thiên hạ.

      “Dung quý phi thân thể khỏe có thể tha thứ cho việc tới thỉnh an. Còn muội đường đường là con tả tướng mà ăn ngông cuồng, có gia giáo như vậy là sao? Hôm nay bổn cung có nên tha cho tội dám xưng “ta” với bổn cung đây!”

      “Thần thiếp biết sai rồi!” Lý phi vội vàng nũng nịu nhận lỗi, nước mắt lưng tròng. Chẳng phải khi nãy rất kiêu ngạo hay sao?

      “Được rồi, bổn cung hơi mệt! Các muội lui cả !” nàng xua tay, “Người đâu, mau mang đến cho các nương nương mỗi người hai trâm cài, hai đóa hoa châu!”

      rồi, chiêu vừa đánh vừa xoa của nàng luôn luôn thành công.

      “Tạ ơn hoàng hậu!”

      Quả nhiên, mọi người đều sung sướng tạ ơn.

      Diễn trò với họ có lúc mà nàng thấy mệt mỏi quá!

      Sau khi người ra về hết, nàng nằm nhoài xuống ghế quý phi.

      “Hoàng hậu nương nương, có chuyện biết nô tì có nên hay ?” Minh Thúy cẩn thận tới bên nàng.

      !” đôi mắt nàng lim dim.

      “Là…là thế này!” nha đầu quanh co kể lể, “Nô tì vốn là cung nữ bên cung Lý phi nương nương, nhờ mua chuộc được thái giám tổng quản mà nô tì được đưa đến bên này…”

      “Chuyện qua rồi, cần nhắc lại nữa!” đôi mắt nàng vẫn nhắm, khóe miệng khẽ cong lên, “Bổn cung chỉ cần biết, giờ ngươi là người của bổn cung!”

      “Tạ nương nương nâng đỡ! Từ nay về sau, nô tỳ nhất định lòng trung thành với nương nương! Lý phi bản tính cao ngạo, độc ác, chúng nô tì luôn bị nương nương ấy làm khó dễ. Khi nãy nếu đổi lại là làm nương nương ấy đau, có lẽ…có lẽ…cái mạng của nô tì …”

      Đây cũng chính là lý do vì sao nha đầu phản bội chủ cũ. Con giun xéo mãi cũng quằn, huống chi là con người.

      "Đứng lên !"

      Phượng Nhất Nhất rời khỏi ghế đến đỡ Minh Thúy dậy. Hành động này làm Minh Thúy cảm động vô cùng, đôi mắt rưng rưng.

      “Nương nương, hôm nay trước mặt bao nhiêu người mà nương nương làm mất mặt Lý phi, sau này phải tuyệt đối cẩn thận! Thủ đoạn của nương nương ấy vô cùng độc…”

      “Bổn cung biết rồi!”

      Đôi mắt nàng bình tĩnh nhìn về nơi xa xăm. Chờ đợi ngày Lý phi phản pháo.



      Chưa hết ngày, đoàn thị vệ xông vào tẩm cung của hoàng hậu. Nghe đâu nhận được mật báo, có kẻ mưu gây rối. Tệ hơn là, họ tìm thấy giường ngủ của Phượng Nhất Nhất có mảnh bùa chú.

      đó có ghi ngày sinh tháng đẻ của thái hậu!

      Ở hoàng cung này, bùa nguyền rủa là thứ cực kì tối kị! Long Ngự Tôn nghe vậy tuy có chút hồ nghi nhưng vẫn cho mời thái hậu tới .

      Nghe thị vệ bẩm báo xong, thái hậu thoải mái cười:

      “Trễ như vậy rồi mà còn cho ai gia ngủ, làm ai gia tưởng việc gì to tát lắm!”

      “Thái hậu, việc này liên quan đến tính mạng của người mà!” Lý đại nhân cáo ốm ba ngày biết ở đâu nhảy vào .

      Dùng móng chân để suy nghĩ cũng biết ai ra lệnh cho đám quân lính này. Hừm, vẫn để vây cánh của lão hồ ly này lọt lưới sao?

      “Nhất Nhất, chuyện là thế nào?” thái hậu nhìn nàng cười hòa ái.

      “Con dâu hề biết lá bùa này!” ánh mắt nàng quật cường, chuyện chưa làm bao giờ có chết cũng nhận.

      biết? Bùa lấy từ giường người ra, phải người làm chẳng lẽ có người vu khống cho?” giọng điệu Lý tướng đầy giận dữ, ý muốn đòi lại mặt mũi cho con .

      “Lý đại nhân! việc còn chưa được làm ! Ngươi lấy quyền gì để chất vấn hoàng hậu của trẫm!” Long Ngự Tôn muốn nàng phải chịu ấm ức, lập tức ra mặt.

      “Thần là người có công khai quốc, chịu ủy thác của tiên đế! Loại nữ nhân tâm địa độc ác này sao đủ tư cách làm hoàng hậu Hiên Nguyệt quốc!” Lý tướng làm vẻ mặt “chính trực nghiêm nghị”, “Thần cầu xin thái hậu hãy phế truất ngôi hậu của nữ nhân này!”

      “Nhất Nhất à…con thừa nhận !” vẻ mặt thái hậu nghiêm nghị, “Ai gia biết là con làm!”

      “Thái hậu!” Long Ngự Tôn khiếp sợ, định ngăn cản

      “Ai gia biết đây phải bùa nguyền rủa mà là bùa bình an mới nhất của miếu Long , Nhất Nhất lúc nào cũng lo lắng cho thân thể của ta mà tốn bao nhiêu công sức!”

      Cái gì? Sao lại biến thành bùa bình an thế này?

      Vẻ mặt Lý tướng sững sờ, khiếp sợ.

      “Phải…đây đúng là bùa bình an của miếu Long , nếu tin có thể truyền ông từ của miếu tới chứng minh!” Phượng Nhất Nhất ưỡn ngực, tự tin .

      Ha ha! Chỉ tiếc là ông từ lại là bạn lâu năm của nàng!

      kiện bùa nguyền rủa cũng kết thúc. Quân lính lui về.

      “Chuyện này là sao?”

      Long Ngự Tôn cảm thấy mình trở thành người thừa.

      Hai người kia ăn ý truyền nhau ánh mắt chỉ cười mà đáp.

      “Hoàng thượng, lần này thần thiếp may mắn thoát thân, ít nhiều là nhờ thái hậu giúp đỡ!” nàng đến cầm tay đế, kéo sang đặt lên tay thái hậu.

      Là tay của mẫu thân!

      Hồi còn , đế lúc nào cũng chờ mong ngày được nắm tay mẫu hậu, được làm nũng giống như bao đứa trẻ khác.

      Lòng đế chấn động, khóe mắt hơi ươn ướt.

      Khóe mắt thái hậu lúc này cũng rưng rưng.

      “Trẫm…trẫm còn có việc phải làm…hai người cứ chuyện !” đế bỏ như chạy trốn.

      “Ai…! Tiếc ! Cứ nghĩ thành công chứ!” nhìn bóng dáng đế bỏ , Phượng Nhất Nhất ảo não.

      sao con ạ! Băng dày ba thước còn vỡ, nó có thể cầm tay ai gia là bước tiến rất lớn rồi!” thái hậu vừa lòng mỉm cười, nước mắt xuống, ra đứa con duy nhất của bà lớn như vậy rồi! Đôi bàn tay nhắn, mịn màng giờ đủ lớn để nắm giữ cả thiên hạ! Vậy mà bà hề nhận ra!

      “Được rồi thái hậu, mẫu thân mình cùng chuyện tiếp!” thấy thái hậu buồn bã, Phượng Nhất Nhất vội lái sang chuyện khác, “Cứ nghĩ tới vẻ mặt kia của Lý tướng mà con lại thấy buồn cười!”

      “Đúng vậy! Lão còn tưởng ai gia giúp lão!” nghĩ đến khuôn mặt già nua kia hết xanh lại trắng, Thái hậu lại thấy buồn cười.

      “Lão đâu ngờ, người bàn bạc trước Phượng Nhất Nhất!”

      Phải! Vở kịch vừa rồi diễn là để mẫu tử Long Ngự Tôn làm hòa, ai ngờ cha con họ Lý lại diễn nhiệt tình như vậy!

      “Ha ha ha…” Hai người đắc chí cười

      Last edited: 11/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :