1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phượng Sắc Khuynh Thành - Diệp Thanh Thanh (Full Q+Q2/ Q3-c2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 2

      Hệ liệt: PHƯỢNG SẮC KHUYNH THÀNH

      Tác giả: Diệp Thanh Thanh

      Nguồn: Tàng thư viện

      Người edit: conmeuden


      Quyển 2: ĐẾ VƯƠNG PHÁCH PHI

      Thể loại: cổ đại, có H, cung đấu, nữ giả nam (đam mĩ trá hình), HE.

      Số chương: 22


      Giới thiệu:


      Phượng Nhị Nhị - nữ nhân tiền như mạng, từ gánh vác việc trong phủ. Thích tự do nhưng lại đem lòng nam nhân thể mang lại tự do cho nàng: hoàng thượng.

      Phượng Nhất Nhất…

      Trưởng nữ tâm chí hướng,

      Duyên định cung môn tường,

      Phượng chất lâm hạ khí,

      Mẫu đơn sắc vô hương.

      Phượng Nhất Nhất: từ gánh lấy gánh nặng của Phượng phủ, là con người từng trải, kinh nghiệm mười mấy năm lại có thêm tài lãnh đạo.

      Long Ngự Tôn: vị quân vương tối cao, là trời dưới là vạn dân nhưng tâm hồn luôn trống trải, nay gặp được Nhất Nhất, đế hậu ái ân, chuyện tình Long Phượng thành giai thoại.

      Mong rằng cáo già Nhất Nhất thành hiền thê.

      ...
      Mạc Y PhongB.Cat thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1: Vật bí

      Phượng Nhất Nhất có trong tay tổ chức bí mật, mỗi người trong số đó đều có nhiệm vụ riêng: người thu thập thông tin, người phân tích tình hình thị trường, người lại là gián điệp nằm vùng…

      Tóm lại, chỉ có ngươi nghĩ ra chứ có chuyện nào mà họ làm được.

      Nhờ vậy mà việc làm ăn của Phượng Nhất Nhất vô cùng thuận lợi, người đời thường gọi nàng là “Thương Hồ” (con cáo trong buôn bán).

      Ngày các muội muội nàng tất bật lên xe ngựa chia nhau tìm bảo vật, Phượng Nhất Nhất vẫn bình chân sốt sắng.

      “Quận chúa…” nha đầu Xích Nhi của nàng tò mò hỏi, “Người sao?”

      “Ta ư?” nàng cười tà, “Người ta muốn tiếp cận ở ngay trong kinh thành này!”

      “Hả? Ở ngay trong kinh thành? Là ai thế ạ?” Xích Nhi càng tò mò hơn, ai cũng biết huyết mạch kinh tế kinh thành do chủ nhân nàng nắm giữ, chủ nhân muốn cái gì dễ như trở bàn tay.

      , chúng ta tới cửa hàng chờ!”

      Phượng Nhất Nhất cười thần bí, muốn giải thích nhiều.

      Ai…nếu việc mà cứ đơn giản như Xích Nhi nghĩ tốt quá. Lòng Phượng Nhất Nhất rồi bời. Bởi vì người lần này nàng cần phải tiếp cận là người khó tiếp cận nhất thế giới.

      Cho nên nàng phải chờ thứ…

      Cửa hàng của Phượng phủ, Bí Sảnh (sảnh bí mật)

      Đại sảnh được thiết kế theo phong cách cổ xưa, đơn giản mà thanh lịch, điều án kiểu cầm trác, đèn thời Minh cùng ghế tựa làm bằng gỗ tử đàn khắc hoa văn tỉ mỉ thể giàu có của chủ nhân. Khói thơm trong lư hương uốn lượn, vẻ mặt Nhất Nhất thanh thản dễ chịu hề lo lắng.

      Thực ra nàng cũng có hứng thú với những người nắm giữ bảo vật, muốn nhân cơ hội này mà học hỏi người ta cách làm giàu. Phải, họ là những người giàu có nhất đất nước này, hễ cứ nghe đến chữ tiền hai mắt nàng lại lòe lòe tỏa sáng.

      sai! Nàng tiền nhất đấy, có làm sao ?

      đời này có kẻ nào dám hô to: ta cần tiền? Nếu có cũng chỉ có thể là dối, cứ thẳng thắn như nàng mới đáng ! He he he!

      Muội muội nàng tuy bước vào thương trường vài năm nhưng kinh nghiệm còn tương đối non nớt, cho nên nàng đành phải lựa chọn dấn thân vào “nơi nguy hiểm” nhất…

      “Hồ Chủ!”

      người toàn thân mặc đồ đen đột ngột xuất làm đứt mạch suy nghĩ của nàng.

      “Lấy được rồi à?”

      Nàng lười biếng ngả người vào ghế phượng, tay chống đầu, chân khẽ co lên, nhìn
      quyến rũ vô cùng.

      “May mà chưa hổ thẹn!” người đó lễ phép cúi đầu, thấy diện mạo.

      Y lấy ra vật ở trong người, kính cẩn đưa cho Phượng Nhất Nhất.

      “Cảm ơn!” Phượng Nhất Nhất nhận lấy vật đó cũng xem ngay. Nàng ngoắc ngón tay ý bảo y đến ngồi cạnh nàng, “Nơi đó thích hợp với tính tình của em, dù là “bán nghệ bán thân” nhưng em vẫn phải chịu thiệt thòi! Cho nên ta quyết định để em nơi khác!”

      “Hồ Chủ…” bóng đen ngẩng đầu, ra là nữ nhân vô cùng xinh đẹp, đôi mắt thị trong suốt như làn thu thủy, muốn điều gì nhưng lại bị Phượng Nhất Nhất lấy ngón trỏ chặn môi.

      “Đừng lời muốn báo đáp ơn ta thừa thãi! năm nay em giúp ta kiếm ít bạc lại nhiều lần cung cấp cho ta những thông tin hữu dụng!”

      “Người cần em nữa sao? Tiểu Nguyệt ở lại Uyển Nguyệt lâu moi cho chủ nhân thêm nhiều thông tin nữa từ miệng bọn xú nam nhân!” thị vội vàng chộp lấy tay Nhất Nhất nhưng bị hụt. Con mắt đỏ hoe của thị nhìn bàn tay trống trơn.

      “Nha đầu ngốc, làm sao ta có thể cần em nữa?” Phương Nhất Nhất thở dài, “Tính em vốn thanh cao như hoa sen, ta lại để em vào chốn lầu xanh tanh tưởi, may mà bùn thể làm em vấy bẩn, nếu , biết nghiệp chướng của ta nặng cỡ nào! Lần này em trộm đồ cho ta, tất có người truy cứu nên em thể ở lại Uyển Nguyệt lâu nữa! Em yên tâm, ta sắp xếp cho em đường lui thích đáng, ta mãi mãi vẫn là tỉ tỉ của em!”

      Tỉ tỉ?! Phải rồi…nàng vĩnh viễn chỉ có thể là tỉ tỉ của thị.

      Lần đầu tiên thị gặp Nhất Nhất, người ấy khoác áo bào trắng của nam nhân, phong lưu tuấn dật cứu thị khỏi kiếp bán thân chôn cha. Nụ cười của người ấy như ánh mặt trời xuyên thủng tầng tầng mây đen, chói mắt mà ấm áp, chiếu sáng toàn bộ thế giới của thị. Lúc đó…thị bị người ấy mê hoặc, nghĩ rằng ông trời cuối cùng cũng đối xử tử tế với thị.

      Cho dù sau này biết giới tính của người ấy, thị chỉ tiếc nuối chứ hối hận, nguyện cả đời phục vụ cho người ấy.

      Thị cũng chẳng dám hi vọng xa vời, chỉ cần ngày ngày được nhìn thấy chủ nhân là mãn nguyện rồi!

      Cho nên thị tình nguyện xin giết giặc, tới Uyển Nguyệt lâu nhơ bẩn kia làm ca kĩ để thu thập thông tin cho Nhất Nhất. Mỗi lần báo được thông tin có ích, thị hạnh phúc vô cùng. Vì Nhất Nhất, thị có thể làm tất cả.

      Nhưng vì sao? Vì sao giờ lại muốn cướp hạnh phúc nho của thị?

      Thấy Tiểu Nguyệt trầm mặc gì, Phượng Nhất Nhất thở dài. Tâm tư của Tiểu Nguyệt, khôn ngoan như nàng làm sao nhìn thấu?! Bởi vì biết nên nàng mới thể tiếp tục để Tiểu Nguyệt ở bên cạnh nữa. Nàng cứu thị là hi vọng thị cuộc đời mới chứ phải lại trầm luân vào bóng tối khác.

      “Ta có ý định phát triển cơ ngơi về phía nam, tạm thời em tới đó hỗ trợ cho ta!
      Tổng quản Phó Cương là nam nhân tốt!”

      Nếu hai người họ có thể thành đôi quả tuyệt vời!

      ! Em muốn! Em ở Uyển Nguyệt lâu chịu đựng đủ bọn nam nhân bẩn thỉu, dâm loạn, giờ người còn muốn em làm việc với nam nhân, em chịu! Hơn nữa ma ma cũng dễ dàng thả em đâu!” con mắt thị hơi hi vọng.

      “Quận chúa, người giữ Tiểu Nguyệt ở lại…” Xích Nhi định đỡ cho Tiểu Nguyệt bị Phượng Nhất Nhất lườm cho cái sắc lẹm, phải câm nín.

      “Lúc trước em vào Uyển Nguyệt lâu hề làm khế ước bán mình, ta cũng với ma ma là chỉ cho em “ở nhờ”. Ta muốn em đâu, Hồ ma ma cũng có quyền can thiệp.” ánh mắt Nhất Nhất trở nên lạnh lùng.

      “Tiểu Nguyệt xin vâng!”

      “Tốt!”

      Thấy ánh mắt lạnh lùng ấy, Tiểu Nguyệt biết mình còn cách nào khác ngoài
      ngoan ngoãn nghe lời.

      “Giờ em về chuẩn bị , hừng đông khởi hành!”

      “Tiểu Nguyệt tuân mệnh!”

      Thị nuốt bất mãn vào trong, ngắm nhìn dung nhan tuyệt trần của Phượng Nhất Nhất lâu.

      “Lui ra !” Phượng Nhất Nhất phất tay vô tình.

      Nhìn bóng lưng của Tiểu Nguyệt rời mà nàng cười khổ. Ôi, diện mạo nam nữ giai nghi (vừa giống nam vừa giống nữ) này hại người! Lúc này nàng buộc phải làm như vậy, buộc phải cứng rắn vô tình! Vô tình nhưng lại là hữu tình!

      Chỉ mong Tiểu Nguyệt có thể hiểu được nỗi khổ tâm của nàng.

      B.CatMạc Y Phong thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2: Treo đầu dê bán thịt chó

      Đợi đến khi bình tâm lại, Phượng Nhất Nhất mới bỏ vật Tiểu Nguyệt trình lên ra xem kĩ.

      “Quận chúa, cái này chẳng phải chỉ là tấm thiệp mời thôi sao? Người muốn dùng nó để làm gì?” Xích Nhi ngày càng tò mò.

      “Phải, đây chỉ là tấm thiếp mời! Nhưng phải có nó chúng ta mới gặp được “người nọ”!”

      Nét thần bí gương mặt Phượng Nhất Nhất vẫn thay đổi.

      Người nọ?!

      Xích Nhi tò mò đến chết, “Quận chúa nha, quận chúa, người đừng úp úp mở mở nữa!”

      “Người nắm trong tay bảo vật!” nàng liếc mắt nhìn Xích Nhi, cười cười.

      “Nhưng người đó là ai?”

      là ai?????

      Tương truyền, trong kinh thành có tổ chức mà thành viên là các vị hậu duệ vương tôn quý tộc, các thế tử, bối lặc tuổi từ mười bốn đến ba mươi lăm. Tuy nhiên, quy tắc của tổ chức rất nghiêm khắc, gác cổng cũng nhiều nên dù có là thế tử, bối lặc có thân phận cao quý cũng chưa chắc được tham gia. Trừ khi có năm người trong tổ chức tiến cử, nếu chỉ thấy người vào mà thấy ra. Tổ chức ấy có tên là “Ám”!

      Người đời , thủ lĩnh của “Ám” việc gì là làm được, chỉ cần được người đó giúp đỡ có thể nhanh chóng thăng quan tiến chức, phi vinh tức quý.

      Người đời , thủ lĩnh của “Ám” vô cùng thần bí, hỉ nộ vô thường, cực khó hầu hạ.

      Người đời , thủ lĩnh của “Ám” chỉ cần dậm chân cái, toàn bộ Hiên Nguyệt quốc rung chuyển.

      ...

      ai biết chính xác người đó là ai. Trừ tổ chức của Phượng Nhất Nhất.

      Nhờ vào mạng lưới thông tin rộng rãi mà kín đáo, nàng sớm biết thân phận của kẻ đó: đương kim thiên tử của nước Hiên Nguyệt: Long Ngự Tôn.

      Về phần vì sao đế muốn giấu diếm thân phận tổ chức của nàng vẫn chưa tìm ra.
      Chắc là tại ăn no dửng mỡ! Phượng Nhị Nhị bất kính trộm nghĩ.

      Và Long Ngự Tôn cũng là trong bảy nam nhân sở hữu Chí Dương Thất Bảo: Dục Nhật Thúy Châu (Dục: thấm đẫm, Nhật: ánh mặt trời, Thúy Châu: ngọc bích).

      Đế chính là nhiệm vụ của nàng!

      Để lấy được vật trong tay đế quả là khó hơn hái sao trời

      Vì vậy, Phượng Nhất Nhất phải phái Tiểu Nguyệt thân trong Uyển Nguyệt lâu để có cơ hội trộm được “vật đó” từ tay vị khách còn say rượu.

      Muốn vào được tổ chức cần có thiếp mời!

      Mang vật quan trọng như vậy tới Uyển Nguyệt lâu, chẳng biết nên tuyên dương dũng cảm hay nên khinh thường bất cẩn!

      Ha ha, Phượng Nhất Nhất cười khẩy, có trách nên trách tùy tiện khoe ra vật quan trọng như vậy, hậu quả là đánh mất luôn cả tiền đồ.

      Sáng sớm hôm sau, Phượng phủ, Thần Tài các.

      “Thần Tài các” – nghe tên là biết ý nghĩa, là nơi ở của Phượng Nhất Nhất.

      Đình đài lầu các nơi này đẹp như tiên cảnh, gió lướt qua mặt khiến lòng người khoan khoái, kỳ trân dị thú, hoa cỏ điểu trùng vờn quanh tứ phía, sống trong nơi như vậy thoải mái, đắc ý biết bao. Người nhìn qua cảnh này nhất định phải khen ngợi chủ nhân của nó có con mắt thẩm mĩ.

      Nhưng thực ra, kỳ trân dị thú đến đây để tiện cho việc sinh nở, hoa cỏ điểu trùng là hàng hóa buôn bán, trong mắt chủ nhân hám tiền của chúng nó, chúng nó có giá trị thưởng thức mà chỉ là món hàng để hái ra tiền.

      “Quận chúa, người lại mặc đồ nam ư?”

      Phượng Nhất Nhất bận người bộ quần áo nam trắng như tuyết, vạt áo thêu hoa văn phượng tinh xảo, thỉnh thoảng lại có điểm lóe sáng mỗi khi nàng lại, tôn quý mà gò bó. Bộ bạch sam này là tinh phẩm của phường vải Phượng phủ, dù có chi bội tiền cũng chưa chắc mua được bộ.

      Xích Nhi trộm ngắm dung nhan tà mĩ của chủ nhân. Chủ nhân mặc vậy giống Tiểu Bát vương gia.

      Thực ra gương mặt của Tiểu Bát vương gia khá giống các tỉ tỉ của mình, nhưng chỉ có
      Đại quận chúa và vương gia mới có sức quyến rũ nam nữ giai nghi như vậy. Vì vậy mà bọn
      Chanh Nhi rất hâm mộ nha đầu. He he!

      “Cười cái gì đấy?” Phượng Nhất Nhất cốc nha đầu cái. “Mau thay nam trang !”

      “Em cũng phải thay ạ?” Xích Nhi xoa xoa cái đầu bị đau.

      Hức, người ta là thiếu nữ chân yếu tay mềm sao giả thành bọn nam tử chân tay thô lỗ được! Hức! Thế này sau này người ta còn gả cho ai được nữa!?

      “Sao?!” Phượng Nhất Nhất nhíu mày, nhìn Xích Nhi đầy uy hiếp.

      “Da !”

      Biết chủ nhân hỉ nộ vô thường, Xích Nhi vội vàng về phòng thay quần áo.

      Hu hu, Xích Nhi đáng thương!

      Tiểu vương gia, ngài có biết vì bệnh của ngài mà Xích Nhi phải hi sinh rất nhiều ?

      Nửa canh giờ sau, có chiếc xe ngựa kì lạ mà lộng lẫy đỗ trước cửa Phượng phủ.

      “Ngài là Phượng phủ Phượng Thừa Nghiệp?” hai mắt người đó hướng lên trời, giọng điệu như muốn trêu tức người khác.

      Nhìn qua tiểu tử này chắc chỉ khoảng mười tuổi lại cật lực bắt chước điệu bộ của người lớn, Xích Nhi nhìn thấy vậy khỏi bật cười.

      được vô lễ!” Phượng Nhất Nhất vội mắng Xích Nhi.

      Tiểu tử tuy thoạt nhìn tuổi nhưng rất có thể lại là hầu cận bên người của “người nọ”, tuyệt đối được đắc tội!

      “Phải, ta chính là Phượng Thừa Nghiệp! Nô bộc của Phượng mỗ hiểu lễ nghi lại thiếu từng trải mong tiểu ca lượng thứ!”

      Nghe nàng khiêm tốn như vậy, tiểu tử cảm thấy đắc ý, chuyển ánh mắt về nhìn
      Phượng Nhất Nhất lượt, con mắt quen nhìn mĩ nhân vẫn khỏi sửng sốt, thào:

      đời này có người giống thần tiên thế ư!”

      Sau khi được thấy dung nhan tôn quý mà tà mị của nàng, tiểu tử dám khinh thường, thái độ lập tức khiêm tốn lại.

      dám, dám! Thỉnh Phượng tiểu vương gia lên xe!”

      Khi vào, Phượng Nhất Nhất mới biết, trong xe chung quanh dày đặc thể nhìn thấy bên ngoài. Trong xe có kê chiếc giường cổ khắc hình rồng, đệm trải giường làm bằng tơ tằm hảo hạng, cạnh giường có bàn trà , bàn bày biện trà cùng điểm tâm tinh xảo. Bốn góc xe được khảm tám viên minh châu lớn dùng để chiếu sáng, chính giữa có treo lư hương bằng đồng tản ra hương thơm nồng nàn đến kì lạ.

      Phượng Nhất Nhất nhìn viên dạ minh châu đến mê mẩn.

      Chà! lắm tiền! Mỗi viên minh châu này đều là vô giá, nếu nhảy lên trộm lấy viên…

      Nhảy! Nhảy! Nhảy lên nào!

      Nhưng đỉnh xe quá cao, nàng có nhảy thế nào cũng tới, chẳng thể đụng được vào viên minh châu kia!

      “Quận chúa!” Xích Nhi xấu hổ kéo nàng ngồi xuống giường, “Người hãy nghỉ ngơi ! Dạ minh châu như vậy phủ ta phải có mấy viên sao?”

      Xích Nhi ngu dốt cũng biết người các nàng sắp gặp phải người đơn giản. Trong kinh thành số nhà dùng xe ngựa loại này vượt quá mười lăm, dám khảm minh châu để chiếu sáng trong xe cũng vượt quá năm. Trong đó bao gồm Phượng phủ nhà nàng.

      Người các nàng sắp gặp rốt cuộc là ai?

      “Quận chúa…”

      “Suỵt!” Phượng Nhất Nhất che cái miệng của nha đầu lại, “Phải gọi ta là tiểu vương gia, nhớ kĩ, giờ ta là Phượng phủ Phượng Thừa Nghiệp tiểu vương gia!”

      Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Nhất Nhất, Xích Nhi chỉ gật gật đầu! Theo quận chúa ra ngoài làm ăn nhiều năm nên nàng cũng có hiểu biết đôi chút!

      Thiếp mời chỉ thỉnh thế tử, bối lặc tham gia, còn nàng chỉ là nữ nhân đương nhiên phải mượn danh của Tiểu Bát để trà trộn vào! Cách làm cực đơn giản, chỉ cần sai người có chuyên môn sửa lại tên thiếp mời chút

      Ha ha ha! cao tay! Nàng phục nàng quá mất!

      Bình thường, các thế tử, bối lặc ở các phủ khác chỉ được phong vương khi có đặc ân hoặc cha họ qua đời. Còn phủ nàng, Tiểu Bát ham chơi, cha nàng vẫn khỏe mạnh, ít nhất cũng sống tới trăm tuổi. Thế nhưng tiểu đệ nàng vẫn được phong vương dù chẳng nằm trong trường hợp nào trong hai trường hợp .

      Cũng may là, dù được phong vương nhưng tiểu đệ chỉ thích la cà quán xá chứ giao du với các vương công quý tộc lớn tuổi khác, người từng nhìn thấy mặt chỉ đếm đầu ngón tay, nên khi giả dạng Tiểu Bát, Phượng Nhất Nhất cũng sợ có người phát ra.

      Tuy nhiên, cứ nghĩ đến việc sắp phải gặp “người kia” nàng lại lo lắng.

      Nếu nàng bị phát , chắc chắn bị khép vào tội khi quân phạm thượng.

      biết nàng có thuận lợi qua được cửa này đây? Mà hang ổ của tổ chức
      “Ám” nằm ở đâu?

      Phải ghi nhớ đường nước bước của họ mới được!

      Biết người biết ta là chiến lược mà Phượng Nhất Nhất luôn vận dụng tốt từ trước tới nay.

      Nàng vụng trộm vén rèm cửa lên…

      Cửa sổ bị đóng hoàn toàn thể nhìn thấy đường bên ngoài!

      Hừ, coi thường người khác! Làm vậy mà che được mắt nàng sao?!

      Nhưng đột nhiên, cả người Phượng Nhất Nhất mềm oặt ra, ngã xuống.

      “Quận…Tiểu vương gia!”

      Xích Nhi sợ hãi hô lên, định chạy tới đỡ Nhất Nhất hai chân nha đầu cũng mềm nhũn rồi ngất .

      “Có…khí mê!”

      Trước khi hôn mê, Phượng Nhất Nhất chỉ kịp thốt lên câu như vậy! Lúc Phượng
      Nhất Nhất tỉnh lại xe ngựa dừng lại từ lâu, “tiểu tử” vọng vào trong.

      “Mời Phượng phủ tiểu vương gia xuống xe!”

      Xích Nhi đỡ Nhất Nhất xuống xe, thân thể cũng thấy mệt mỏi. Có lẽ, khí mê kia chỉ làm người ta tạm thời mất phương hướng chứ có hại gì.

      Phượng Nhất Nhất nhàng thở ra, quan sát xung quanh, thanh sơn uốn lượn, nước biếc vô ngần, trong kinh thành mà lại có nơi tuyệt đẹp đến vậy sao? Đẹp đến nỗi làm kẻ ham tiền có mắt thẩm mĩ như nàng cũng phải mắt tròn mặt dẹt sửng sốt.

      Hành lang rộng rãi, rường cột chạm khắc tinh xảo. Dòng suối chảy uốn lượn quanh núi giả kì thạch, danh hoa dị thú đua nhau khoe sắc. Phong cảnh nơi này đẹp, tựa như thiên đình của trần gian.

      “Tiểu vương gia, mời!”

      “Tiểu tử” gọi nàng, “Mọi người đều chờ ngài đấy!”

      Nàng hồi phục tinh thần bước theo tiểu tử về phía trước.

      “Này vị tiểu ca…”

      “Ngài cứ gọi ta là Tiểu Lý Tử!” tiểu tử cười thân thiện. hiểu sao tiểu tử có chút cảm giác kính trọng đối với nàng, như lờ mờ nhìn thấy tương lai…

      “Tiểu Lý Tử, chủ nhân huynh có cho phép ở chung ?” nàng giả vờ hỏi.

      “Vậy còn phải xem đó là ai!” tiểu tử đáp như có như .

      “Chắc chủ nhân huynh có nhiều bảo vật lắm nhỉ?” và chủ nhân huynh cất nó ở đâu? He he he!

      “Vậy còn phải xem là bảo vật gì!”
      hả! Phượng Nhất Nhất cười lạnh, tiếp tục dò hỏi…

      “Tiểu Lý Tử, chủ nhân của huynh…”

      Sau hồi vòng vòng vo vo, họ tới cửa đại sảnh. Tiểu Lý Tử trước đẩy cửa lớn ra.

      “Muốn hỏi gì ngài cứ trực tiếp hỏi chủ nhân ta…nếu ngài may mắn gặp được chủ nhân!”

      Cửa đại sảnh rộng mở.

      “Phượng tiểu vương gia đến!”

      Giọng hô eo éo quái dị của Tiểu Lý Tử vang lên bên tai nàng…

      Giờ thể quay đầu lại được rồi, Phượng Nhất Nhất nhấc chân khoan thai bước về phía trước, bước về khoảng tương lai mịt mù.
      fujjkoMạc Y Phong thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương mới đây, chúc mọi người đọc vui vẻ, thành xin lỗi vì cái rùa bò của ta *cúi đầu*

      Chương 3: Nhất tiếu khuynh tâm

      Phượng Nhất Nhất vừa bước vào đại sảnh rộng lớn nhìn thấy cái ghế làm bằng gỗ tử đàn loại thượng hạng điêu khắc hình rồng tinh xảo, hai bên ghế có bốn, năm người khác ngồi uống trà, tán chuyện phiếm. Trong đại sảnh còn bày cây đàn cổ làm bằng gỗ tử đàn rất hài hòa với cái thanh tao lịch nơi này.

      Lúc nàng bước vào tiếng xôn xao trong đại sảnh bỗng im bặt. Có lẽ là do ai nghĩ
      Phượng Nhất Nhất lại phong hoa đại tuyệt đến như vậy.

      Ai ai cũng trân trối nhìn nàng nuốt khan, có kẻ còn làm rớt cả viên bạch ngọc tay.

      …buồn cười!

      Thực ra Phượng Nhất Nhất nghĩ mình cười, nhưng tại biểu của vài người kia khiến nàng phải cố nín nhịn, cúi đầu, khóe môi khẽ câu lên.



      Trong Ám thính.

      “Là kẻ đó sao Tiểu Lý Tử?” giọng uy nghiêm, tôn quý cất lên, khiến người người ai thể thần phục.

      “Bẩm hoàng thượng, chính là kẻ đó!” Tiểu Lý Tử khom người, cung kính trả lời.

      “Phủ nào?”

      “Dạ bẩm, là tiểu vương gia của Tiêu Dao vương Phượng Đại Thiên ạ.”

      “Tại sao trẫm nhớ là có người đề cử Phượng phủ?” đôi mắt đế thâm trầm,

      “Nhưng…mấy năm nay tiền tài, quyền thế của Phượng phủ phát triển nhanh chóng, xem ra thể khinh thường. Nếu có thể phục vụ cho trẫm cũng là chuyện tốt!”

      “Hoàng thượng minh!” Tiểu Lý Tử vội vàng nịnh nọt.

      “Vậy ý ngươi thế nào?” đế hỏi đầy thâm ý.

      Đế lại đem chuyện trọng đại này hỏi tiểu tử, tức là xem tiểu tử là người ngoài. Tiểu Lý Tử thụ sủng nhược kinh, cảm động muốn rớt nước mắt.

      “Nô tài thấy người này là nhân tài số …”

      “Nhân tài?!” đế cười nhạt.

      Ban đầu đế định hỏi qua ý kiến của vài thần tử đắc lực trước nhưng giờ lại muốn tự mình xem. Đế vừa thong thả bước vừa với tiểu tử.

      “Để trẫm xem xem nhân tài số trong miệng ngươi là cái dạng…”

      Còn chưa hết câu đế im bặt.

      Đế lẳng lặng trân trân nhìn như bị người nào đó điểm huyệt. Bởi đế đúng lúc nhìn thấy
      Phượng Nhất Nhất cúi đầu khẽ cười. Long Ngự Tôn cảm thấy đại sảnh u ám bỗng dưng được thắp sáng mà toàn bộ ánh sáng ấy như từ người nàng tỏa ra. Nàng kia diễm như cây đào, lời tà mị nào nhưng cũng đủ để mê hoặc chúng sinh.

      "Ngoảnh đầu nhìn lại

      Nhất tiếu mị bách sinh

      Khuynh quốc khuynh thành khuynh đế vương."

      ! Dùng khuynh quốc khuynh thành để miêu tả vẻ đẹp của nàng vẫn chưa đủ. Vẻ đẹp này phải là hồng nhan họa thủy.

      Nàng đẹp đến hại nước hại dân!

      Long Ngự Tôn cảm thấy thế gian này gì bằng nụ cười khẽ của nàng.

      Đế chợt nghĩ, có khi nào chỉ mình đế bắt gặp được nụ cười này của nàng.
      Trái tim luôn lạnh lẽo của đế vương bỗng nổi cơn ghen tị. Đế hận thể tự tay móc hết mắt của những nam nhân trong đại sảnh xuống, đế như quên mất họ đều là thần tử đắc lực của đế rồi.

      Đôi mắt đế thâm trầm.

      Đế muốn “”! Khao khát “”!

      Giờ đế hiểu vì sao hậu cung của đế mĩ nhân đếm xuể mà đế vẫn thấy thiếu. Bởi, thiên hạ của đế bây giờ mới xuất .

      Nhưng “ phải nữ nhân!

      Vậy sao?

      Đế vương trẻ tuổi cười ngạo mạn, toàn bộ thiên hạ này là của đế, dù là nam hay nữ đều là của đế!

      Trọn đời trọn kiếp.

      Kẻ này khó chế ngự đây! Nhìn nụ cười nhạt nơi khóe môi của “”, hiểu vì sao
      Long Ngự Tôn lại nghĩ vậy.

      Chỉ nhìn liếc qua là biết “” là kẻ hướng tới tự do, là “nam tử” bao giờ chịu trói buộc, dễ dàng chịu thuần phục.

      Nhưng! Đế cũng ngại bẻ gãy cánh của “”!

      “Tiểu Lý Tử!” đế trầm giọng hạ chỉ.

      “Có nô tài!”

      Nhìn đôi mắt lòe lòe sáng của hoàng thượng, thông minh như Tiểu Lý Tử bỗng nhiên có dự cảm lành: Phượng tiểu vương gia thiên tư ngọc cốt, lẽ hoàng thượng đối với ngài ấy…

      Sống trong cung cũng được coi là nhiều năm, Tiểu Lý Tử được nghe quá nhiều về cái chuyện có chẳng ít các vương công quý tộc nuôi nam tử có tướng mạo thanh tú ở trong phủ để thỏa mãn…dục vọng giống người thường của họ. Say mê nam sắc sai, sai ở chỗ người đó lại là chủ nhân minh thần võ!

      Thân là vua nước, đế được phép hành động theo cảm tính. Chỉ cần nước sai của bản thân dẫn theo cả vạn dặm sai lầm cho quốc gia. Hoàng thượng là chân tử thiên mệnh, sao có thể bị lời dèm pha làm nhơ nhuốc!

      “Truyền “” vào yết kiến!” Long Ngự Tôn hề biết nội tâm tiểu thái giám bên người đấu tranh dữ dội. Giờ phút này, ngoài “” ra, đế chẳng để ý được đến điều nào khác nữa!

      “Hoàng Thượng…”

      Tiểu Lý Tử định gì nhưng ánh mắt sắc bén của đế khiến tiểu tử vội vàng nuốt lại lời định .

      Gần vua như gần cọp. Hoàng thượng ra lệnh cấm cãi nửa lời.

      “Tuân chỉ!”

      Tiểu tử ngoan ngoãn truyền chỉ…

      Trong đại sảnh.

      “Ngươi là Phượng Thừa Nghiệp?” nam nhân áo trắng lên tiếng hỏi.

      Phượng Nhất Nhất nghe tiếng người hỏi, ngẩng đầu lên nhìn khỏi giật mình.

      Trước mắt nàng là nam tử phong lưu phóng khoáng, cử chỉ tao nhã, nhìn có vẻ hiền lành vô hại nhưng với Nhất Nhất, chỉ cần nàng liếc qua cái biết nội tâm thâm trầm đáng sợ của , đúng là cáo già đội lốt cừu non.

      Còn , khi nhìn thấy tướng mạo của nàng cũng giật mình nhưng sau đó lập tức nheo đôi mắt hẹp dài lại, nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng.

      Hả...nàng có đắc tội với à?

      “Phải! Là tại hạ!” nàng tự nhiên đáp lại, thái độ có chừng mực, kiêu ngạo cũng xu nịnh.

      Nam nhân áo trắng hừ tiếng rồi , “Dạo này kẻ “kê minh cẩu đạo” lừa đời dối người, giả mạo danh thế rất nhiều. Làm thế nào chứng minh được thân phận ngươi là ?”

      Kẻ này...

      Phượng Nhất Nhất bực mình định đáp lại bỗng có người từ sau chen vào:
      “Dã! Hành động của huynh chẳng giống bình thường! Hay tại...tên trộm lẻn vào quý phủ chẳng những lấy bảo vật gia truyền mà còn lấy cả tính tình của huynh?”

      Nam nhân vừa chen vào mặc hắc sam, tướng mạo thô kệch, xem ra là quan võ.

      nhìn “Dã” đầy chế nhạo: hắc hắc, hiếm khi được nhìn dáng vẻ kinh ngạc của
      “Dã”, nếu nhân cơ hội này để trả thù tên này suốt ngày khiêu khích hổ thẹn với hai chữ “bằng hữu”! Vì vậy tiếp tục :

      “Nghe huynh còn phải huy động rất nhiều người ngựa... tên trộm cỏn con mà phải làm kinh thiên động địa thế sao?”

      Nghe vậy, “Dã” chỉ hừ lạnh tiếng rồi bơ so đo với .

      Lúc này, Phượng Nhất Nhất mới ném về phía “Dã” tấm thiếp mời.

      “Xem ! Cái đó đủ để chứng minh thân phận của ta!” nàng giở giọng lạt mềm buộc chặt, “Nếu các hạ muốn cho ta gia nhập hội nhiều cũng vô ích, tại hạ xin cáo từ!”

      “Tiểu huynh đệ tính tình khẳng khái! Ha ha! Ta thích!” hắc sam nam tử sảng khoái cười rồi với nam tử áo trắng, “Dã, huynh thấy sao?”

      “Tùy các người!” vẫn làm vẻ mặt khó chịu. Nhìn thấy nàng lại nghĩ đến tên trộm đáng giận kia!

      Mà khoan…dung mạo giống nhau như vậy, đều là những tuyệt sắc hiếm thấy… lẽ…họ có quan hệ gì với nhau?

      Hừm, có lẽ bị nha đầu kia làm cho hồ đồ rồi! Vấn đề đơn giản như vậy mà nghĩ mãi mới thông.

      Ha ha! Đúng là xa tận chân trời gần ngay trước mắt!

      Vậy là biết nên tìm “nàng” ở nơi nào! Nghĩ vậy, “Dã” thở phào, lồng ngực trở nên nhõm. Trong nháy mắt, đổi mặt tươi cười, dễ dãi.

      “Ấy…Phượng huynh đệ, xin ngừng bước!”

      Thấy thái độ của biến đổi nhanh như chớp, Phượng Nhất Nhất khỏi mặc cảm. Quả là đến cả “hồ ly” dở mặt như trở bàn tay nổi danh thương giới là nàng cũng phải chào thua trình độ trở mặt của .

      Phượng Nhất Nhất ngừng bước. Thực ra nàng chỉ giả vờ bỏ thôi.

      “Việc Phượng huynh đệ hay ở cũng đến lượt ta quyết định. Mời Phượng huynh đệ ngồi chờ trong giây lát. Người đâu, dâng trà!”

      Phượng Nhất Nhất vừa ngồi xuống có người dâng trà tới.

      Lá trà xanh biếc trong chén bạch ngọc nở đều, nàng cẩn thận nhấp ngụm: màu sắc, hương thơm, hình dáng, mùi vị này là của trà Thiết Quan trong Quan Vương, giá năm nay là ngàn lượng lạng.

      Đại sảnh lại rơi vào im ắng, Phượng Nhất Nhất chợt nhớ đến câu chuyện hai nam nhân khi nãy.

      “Đúng rồi, Dã huynh, biết quý phủ xảy ra chuyện gì…”

      hiểu sao lòng nàng chợt dấy lên cơn bất an.

      “À… có gì…chỉ là ả tiểu nữ tặc thôi!” bâng quơ nhưng kì thực là cẩn thận quan sát phản ứng của Phượng Nhất Nhất.

      Tiểu nữ tặc? Nàng chợt nhớ đến Lục Lục nhà mình.

      Người ta gọi là “Dã”! Dã…Chủ nhân của bảo vật mà Lục Lục tìm kiếm cũng tên…

      Sở Ân Dã!

      Mắt phượng khẽ động… lẽ nào lại khéo như vậy!

      Nhưng nghĩ lại …Sở Ân Dã là tả tướng, là chỗ thân cận của hoàng đế, nếu thủ lĩnh của “Ám” là hoàng thượng việc có mặt ở đây cũng quá kì lạ.

      Sở Ân Dã là kẻ sâu sắc, Phượng Nhất Nhất cẩn thận như vậy vẫn bị nhìn ra sơ hở.

      “Sao vậy? Quý phủ của Phượng huynh đệ cũng bị nữ tặc đột nhập?”

      Nữ tặc?! Muội muội bảo bối của nàng là để cho kẻ khác gọi bừa sao?!

      “Làm gì có chuyện đó!” nàng bình thản cười, “Phượng phủ của ta cất giữ bảo vật! Có bảo vật ấy mà, tự mình trông nom vất vả, mà thả ra để thuộc hạ coi sóc cũng yên tâm! Ai…đáng tiếc thay cho quý phủ!”

      Ngụ ý rằng: nhà ngươi bị trộm là đáng! Có bảo vật lo cất còn đem ra khoe khoang, canh phòng lỏng lẻo, chẳng trách người khác được!

      Nghe câu này của nàng, Sở Ân Dã cười thâm trầm.

      Phượng Nhất Nhất nổi danh giảo hoạt, khéo móc mỉa nhưng lại có thói quen bảo vệ người thân đến cùng khiến nó trở thành điểm yếu chí mạng của nàng. Vì vậy, nàng nghĩ gì đến việc phải đề phòng con cáo Sở Ân Dã mà vô tình giúp xác nhận điều suy đoán.

      Giờ chắc chắn phải đâu để tìm được “nàng”!

      fujjkoB.Cat thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4: Ngón tay mảnh mai

      “Truyền Phượng tiểu vương gia vào yết kiến!” tiếng Tiểu Lý Tử từ cửa đại sảnh truyền đến, “Tiểu vương gia, thỉnh theo nô tài!”

      “Phiền tiểu ca!”

      Phượng Nhất Nhất như có cảm giác Tiểu Lý Tử nhìn nàng bằng ánh mắt nửa cảm thông nửa áy náy... Hay là nàng nghĩ nhiều quá?

      Nàng được Tiểu Lý Tử dẫn lòng vòng, nửa canh giờ sau, vòng đông vòng tây, cuối cùng cũng tới được Ám thính.

      Lúc Phượng Nhất Nhất xa. Tại đại sảnh.

      “Chà, chà! Dã, có vẻ như “ lọt vào mắt xanh của chủ tử rồi!” nam nhân mặc hắc sam lên tiếng.

      “Ta có việc phải trước, phiền huynh lại với chủ nhân tiếng!” Sở Dã Ân muốn lần chần nữa, đứng dậy bỏ . có tin tức của “tiểu nữ tặc” trong tay, muốn chờ thêm khắc nào nữa.

      Đợi bóng áo trắng rồi, mấy kẻ trong sảnh mới dám thầm to xấu.

      “Tên này ỷ vào quan hệ cá nhân với chủ nhân mà coi thường ngài!”

      “Chịu thôi! biết tài đức thế nào mà chưa đến ba mươi tuổi làm Tả tướng!
      Hừ! Đúng là thằng nhóc ngu dốt mà kiêu ngạo!”

      “Hoàng đại nhân, Hà đại nhân, chớ có ở sau lưng người ta mà xấu!” nam nhân áo đen giận tái mặt.

      “Tống đại nhân, ngài biết chúng tôi khổ thế nào đâu...”

      ...

      Ám thính.

      Nơi này được gọi là Ám thính, bởi gian u ám, nơi bậu cửa sổ chỉ thắp vài cây nến , ánh sáng thiếu trầm trọng. Phượng Nhất Nhất mơ hồ nhìn người nọ ngồi cao cao tại thượng. Hừ, mọi cử chỉ hành vi của nàng đều bị người ta nhìn , trong khi nàng lại chẳng nhìn thấy gì.

      Nam nhân thần bí đó khiến nàng cảm thấy áp lực. Loại cảm giác nàng hề thích chút nào!

      “Chủ nhân, người tới rồi ạ!” Tiểu Lý Tử lễ phép thông báo.

      “Lui ra !” nam nhân uy nghiêm ra lệnh, giọng tràn đầy từ tính.

      “Vâng!”

      Thế này ...trong phòng chỉ còn có hai người!

      gian tĩnh lặng như tờ.

      Mãi lúc sau nàng mới thích nghi được với cái u ám, mơ hồ nơi này. Nàng ngước lên nhìn người nọ, tựa hồ người này rất cao, thực rất cao.

      Nam nhân chầm chậm từng bước tiến về phía nàng...

      Nàng áp chế bản thân, cho phép để lộ ra vẻ mất bình tĩnh. Nhưng...nam nhân càng lúc càng tiến gần về phía nàng, khí thế vô cùng bức người. Trong vô thức, nàng vội lui lại nửa bước.

      “Ngươi sợ ta sao?” giọng hỏi trầm thấp, khàn khàn.

      Người nọ xưng là “trẫm” mà hạ mình xưng “ta”, xem ra vẫn chưa muốn để nàng biết thân phận .

      Nếu người nọ dùng thân phận để áp bức nàng nàng còn phải sợ cái gì!

      đâu!” khóe môi nàng khẽ nhếch tạo thành nụ cười tà mị, “Ngài cũng ăn thịt người!”

      Đôi mắt đế lóe sáng, lẳng lặng xáp vô nàng.

      “Chưa chắc!” ra giờ đế rất muốn ngụm ăn sạch “”, chỉ có điều xưa kia đế chỉ ái nữ sắc giờ gặp phải “” tạm thời chưa biết phải “ăn” thế nào!

      Đế hơi bực mình, mắng:

      “Có điều, khi gia nhập tổ chức của ta, cấm tiệc hành vi cười lung tung! Ngươi cười như vậy trông ngớ ngẩn!”

      Người này! Phượng Nhất Nhất nén bực mình xuống: việc quan trọng bây giờ là tiếp cận đế, là cứu Tiểu Bát, chịu đựng chút!

      “Vâng, chủ nhân!”

      Nàng định lấy nụ cười để che dấu tức giận, vừa mới khẽ gợi khóe môi lên lại nhớ đế vừa ra lệnh là được cười, đành phải cúi đầu che dấu.

      Bóng nàng cúi đầu đổ dài theo ánh nến. Khuôn mặt như ngọc, đại mi nhợt nhạt, thanh tĩnh như núi xa, khóe môi như cười như , tất cả làm lòng đế rung động.

      Càng nhìn gần, “” càng làm mê hoặc nhân tâm. Vẻ đẹp tao nhã này phải chỉ cần ngũ quan xinh đẹp là có được, mà phải do khí chất sinh ra. Đế thực động lòng rồi, nếu phải bao năm sống kiếp đế vương, quen thói che dấu cảm xúc có lẽ đế làm mất mặt hoàng gia rồi.

      “Được rồi, chúng ta ra tiền sảnh thôi!”

      Đế tự nhiên nắm lấy tay nàng dắt … Á! Nàng như bị điện giật vội vàng rút tay về.
      Nhưng rồi những ngón tay trắng nõn mảnh khảnh ấy lại bị đế nắm chặt lấy, giãy ra được.

      Dù giờ nàng là nam hay nữ hành động này của đế vẫn ổn nha!
      Nàng thẹn quá hóa giận, mắt phượng trừng trừng nhìn đế…Rồi nàng khỏi sững sờ.

      Đế trẻ tuổi, tuấn lãng, mắt sáng như sao, giận mà uy, khí chất đế vương giấu vào đâu được. Đế nhìn nàng mỉm cười như con báo đen ung dung bình thản nhìn con mồi...

      Người biết sợ là gì như Phượng Nhất Nhất chợt cảm thấy toát mồ hôi lạnh.

      Làm bạn với vua như làm bạn với báo đen!

      “Ngươi run sao?” đế thầm vào tai nàng càng khiến nàng run rẩy nhiều hơn.

      !” có đánh chết nàng nàng cũng chịu thừa nhận mình vừa thốt lên từ khiếp đảm như vậy.

      “Vậy thôi!”

      Nàng đành phải để đế nắm tay như vậy dám giãy ra.

      Đế bỗng giơ tay nàng lên ngắm nghía. Làn da trắng mượt mà, ngón tay thon dài nhắn, móng tay sạch , hồng hào như linh ngọc.

      đẹp!

      ” là nam nhân, sao lại có bàn tay đẹp đến vậy? Bàn tay này đáng nhẽ phải là của tiểu thư khuê các, chưa từng đụng tới bụi trần. Nó...nó phải dùng để cầm quạt che nửa khuôn mặt còn ngượng ngùng của chủ nhân mới đúng!

      Đế ngây người lúc rồi vô thức ngâm:

      “Thủ lộng sinh tiêu bạch đoàn phiến, phiến thủ nhất tự ngọc...” (bàn tay cầm quạt trắng nhất thời nhìn như ngọc...)

      “Chủ nhân, hai câu này dùng để miêu tả khuê nữ, e là thích hợp với nam tử như Phượng mỗ.”

      “Hừ!” nghe vậy đế bắt đầu cảm thấy bực mình.

      Tại sao! Tại sao “” lại là nam!

      Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, đế quyết định phải mang “” cất làm của riêng, nhưng tại, đế mới nhận ra, việc này chẳng dễ dàng chút nào.

      Đường đường là đế vương nước, muốn cái gì có cái đó, ngờ gặp phải kẻ cỏn con như “” lại bó tay bất lực.

      Đế hận! Hận “” là nam tử!

      Vậy là đế dứt khoát buông bàn tay trắng nõn ra.

      “Ngươi nhớ đường sao? Muốn bổn chủ nhân nắm tay dẫn chắc, khó coi!”

      Phượng Nhất Nhất quả quyết, vị đế vương này chắc chắn là người cực kì vô lý, hỉ nộ bất thường!

      Hơ! Hơ! ràng người chủ động nắm tay là đế, nàng là người bị ăn đậu hũ còn chưa tiếng nào, thế mà kẻ này lại đổi trắng thay đen, vừa ăn cướp vừa la làng!

      Nàng bực mình đến muốn giết người rồi! Hôm nay ông trời ràng là sợ nàng chưa đủ tức giận mà!

      Hai người trước, sau ra khỏi Ám thính chợt có tiếng gầm lên:

      “Hôn quân vô năng, nạp mạng !”

      người mặc đồ đen, bịp mặt, cầm kiếm xông tới! Là…là thích khách!

      Đao quang kiếm ảnh, bốn bề vắng lặng.

      may là Long Ngự Tôn phải dạng hoàng đế trói gà chặt. Nhưng đế cùng tên thích khách so nhau ba trăm chiêu mà vẫn chưa phân thắng bại.

      Phượng Nhất Nhất như sực tỉnh. Nàng tính toán vòng rồi nhanh chóng đưa ra kết luận: Long Ngự Tôn tuyệt đối bị làm sao nhưng vạn nhất đế có chuyện gì người gần nhất với trường là nàng khó mà thoát khỏi trách nhiệm. Mà khi bị liên lụy chắc chắn thân phận bị lộ tẩy, mà khi lộ tẩy chắc chắn toàn bộ Phượng phủ cũng phải theo đế xuống mồ.

      Như vậy, nếu đế có chuyện gì Tiểu Bát khó mà toàn thây.

      Vì thế, nàng vội vàng hô hoán.

      "Có thích khách, có thích khách!"

      sao! Nhất định sao! Thân phận của đế tôn quý như vậy, nhất định có rất nhiều thị vệ…

      Nhưng…nàng sai rồi!

      Khi Long Ngự Tôn rời cung chỉ mang có hai ngự tiền thị vệ theo, mà giờ họ vâng mệnh đế đứng gác ở cửa đại sảnh. Tuy đại sảnh và Ám thính nối liền nhau nhưng Ám thính phải nơi muốn vào vào, muốn ra ra.

      Cho nên…

      Phượng Nhất Nhất cảm nhận thấy có cái gì đó bỗng lóe sáng…

      "Có ám khí!"

      có thời gian để đắn đo, nàng phi thân ra che cho đế, bắt lấy thanh đao phi đến.

      Tay đứt ruột xót, cơn đau đớn tràn ngập mọi giác quan của nàng…

      Thấy hai tay nàng bị thương, Long Ngự Tôn giận dữ gầm lên, chưởng đánh bay thích khách…

      Thực ra thích khách nọ phải đối thủ của đế. Đế đánh cầm chừng như vậy là vì muốn bắt sống thích khách để tra ra kẻ chủ mưu! Vậy mà…

      Đau quá!

      Thích khách chết tiệt!

      Long Ngự Tôn chết tiệt! Nếu sớm biết kẻ này có thể tự mình ứng phó nàng chẳng thèm hi sinh thân mình như vậy! Đáng ghét! Chết tiệt!

      Đương nhiên, nàng chỉ dám thầm chửi rủa…

      “Ngươi có sao ?” đế nhìn nàng lo lắng.

      " chết được!"

      Cơn bực mình của nàng vẫn chưa tiêu tan, theo thói quen nàng nắm chặt tay lại vô tình làm miệng vết thương rách lớn hơn.

      Thấy nàng đau đớn, đế lo sợ hít sâu cái, toàn thân cảm thấy đau nhói. Đế vội vàng xem xét bàn tay của nàng: làn da trắng nõn càng làm bật lên cái màu đỏ tươi rùng rợn của máu.

      Đôi tay hoàn mĩ như vậy phải mang vết sẹo về sau sao?

      “Đừng động! Để trẫm…trẫm truyền Thái y!”

      Trong lúc quýnh quáng, đế vô tình để lộ thân phận!

      Đến nước này Phượng Nhất Nhất dám giả ngơ! Nàng vội vàng làm vẻ kinh sợ:

      “Phượng phủ Phượng Thừa Nghiệp tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn, vạn tuế!”

      “Bình thân!” đế vội vàng nâng nàng lên, “Ngươi có công cứu giá, lại bị thương, miễn cho hành lễ!”

      “Đa tạ hoàng thượng!”

      Thấy nàng đau đớn đến tái nhợt mặt mày, đế cũng đau lòng :

      “Từ nay về sau, ngươi theo trẫm, giúp trẫm bảo vệ giang sơn!” Trải qua kiếp nạn này đế thực quyết định! Đế muốn “” dù “” có là nam hay nữ!

      Nếu thể làm phi tần làm thần tử, chỉ cần lúc nào cũng được nhìn thấy!

      "Tạ chủ long ân!"

      Cơ hội tốt như vậy nàng sao có thể bỏ lỡ? Đương nhiên là phải nhanh chóng cảm tạ thánh ân rồi!

      “Hoàng thượng, ngài có sao ?”

      ...

      Lúc này, chư thần, thị vệ, thái giám mới đổ đến, ai ai cũng sợ hãi.

      “Chết! Có máu…” người rống lên rồi té xỉu.

      Tất cả cũng đồng loạt quỳ xuống.

      “Thần tội đáng muôn chết!”

      “Tội thần xin chịu phạt!”

      ...

      “Tất cả đứng lên !”

      Đế chán chường nhìn những kẻ quỳ xuống trước mặt mình.

      “Trẫm tuyên bố, kể từ hôm nay, tiểu vương gia của Phượng phủ chính thức gia nhập tổ chức “Ám”!”
      Mạc Y PhongB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :