1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phượng Sắc Khuynh Thành - Diệp Thanh Thanh (Full Q+Q2/ Q3-c2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18: Tương kế tựu kế

      “Quận chúa, ngài ấy rồi!” Chanh Nhi vụng trộm nhìn qua khe cửa, quan sát lượt rồi giọng với Phượng Nhị Nhị.

      “Ừ!”

      Nàng lạnh lùng đáp, ý bảo biết.

      “Người thực muốn thấy ngài ấy sao?”

      Chanh Nhi biết ý chủ nhân vẫn huyên náo .

      Thấy ?! Hừ! Phượng Nhị Nhị nheo mắt, nam nhân biết kiên nhẫn là gì, chờ có chút bỏ , ai cần thấy !

      cần!” nàng tức giận .

      “Quận chúa, người cùng vị trang chủ kia… phải là…”

      Chanh Nhi nghe giọng như vậy cẩn thận quan sát sắc mặt của nàng rồi mới hỏi.

      “Chúng ta quan hệ gì cũng có!” nàng giận dỗi hừ lạnh.

      “À!” Chanh Nhi gật đầu, “Vậy chắc chắn ngài ấy cũng sợ chết cứ quấn quýt lấy người giống như những nam nhân trước đây!” Chanh Nhi tự ý kết luận, nam nhân kiểu này trước đây nha đầu gặp nhiều rồi. Nhưng, có điểm lạ là: chủ nhân luôn luôn làm mặt lạnh với những nam nhân đó, còn với ngài trang chủ kia …?

      Chẳng lẽ ngài ta đặc biệt đáng giận.

      Nghe Chanh Nhi vậy, Phượng Nhị Nhị muốn giải thích nhưng lại thôi.

      Ai…tâm của nữ nhi, Chanh Nhi ngốc như vậy, hiểu được đâu!

      “Vậy…quận chúa, khi nào chúng ta trở về?”

      “Trở về? Về đâu?” nàng ngây ngốc lặp lại câu hỏi.

      “Về nhà ấy!” Chanh Nhi đáp, “Vết thương của em đỡ rồi, ba tháng kì hạn cũng sắp hết, phải tới lúc hồi phủ rồi sao?”

      Ôi quận chúa bị sao vậy? lẽ bị lây bệnh của Chanh Nhi?

      Đúng rồi! Về nhà! Mấy ngày qua nàng đều cho rằng Lý phủ là nhà!

      Ba tháng sắp hết, bệnh Tiểu Bát vẫn còn đó mà nàng với chiến tranh lạnh…

      Có lẽ…nàng nên về nhà!

      “Được!” nàng cười nhạt, quyết định, “Chúng ta về nhà thôi!”

      Chạng vạng.

      Thiên viện Lý phủ.

      Tuy quyết định hồi phủ nhưng Nhị Nhị vẫn chưa lấy được ngọc. Nàng phải làm sao đây?

      Phượng Nhị Nhị vừa vừa nghĩ, biết từ bao giờ tới đình viện hoang vắng.

      Bỗng nàng chú ý tới dáng người gầy gò…

      tiểu nha đầu ngồi bên giếng thút thít khóc.

      Có chuyện gì thế nhỉ? người nha đầu mặc trang phục của Lý phủ? Chuyện gì xảy ra?

      Phượng Nhị Nhị lặng lẽ tới gần.

      “Em có sao ?” nàng chủ động hỏi.

      Nghe giọng của Nhị Nhị, tiểu nha đầu ngẩng mặt lên rồi hoảng sợ quay

      “Ô…bộ dạng ta đáng sợ thế sao?”

      Nàng lấy khăn che mặt xuống.

      Tiểu nha đầu nghe vậy đành quay mặt lại. Vừa nhìn đến lúm đồng tiền xinh đẹp của
      Nhị Nhị, nha đầu vô cùng sửng sốt.

      “Tỉ…tỉ là tiên nữ ư?”

      Phượng Nhị Nhị trả lời, chỉ cười rồi hỏi lại.

      “Em tên gì?”

      “Em…em tên Tuyết Khiết!” nha đầu cúi đầu.

      “Vậy…vì sao em lại tới đây…ờ…ngắm cảnh?” nàng cẩn thận hỏi.

      “Em…em vì muốn rửa cho sạch!” nha đầu hốt hoảng.

      “Em bẩn chỗ nào?” nàng nhìn khắp người nha đầu, ôn nhu cười, “Có đâu? Tiểu nha đầu thanh tú, đáng như vậy ai dám bảo em bẩn?”

      Tuyết Khiết ngẩn người vì ôn nhu của nàng, hơi do dự rồi mắt sáng lên tia hi vọng.

      ? Tiên nữ tỉ tỉ, em…em bẩn chứ?”

      “Chỉ cần tâm linh sạch tất cả đều bẩn!” nàng khẽ vuốt tóc nha đầu, “Em giống như cái tên vậy, tuyết là thứ tinh khiết nhất, sạch nhất, hãy tin ta!”

      Sắc trời nhập nhoạng.

      Tuyết Khiết như bị thôi miên, nàng nắm lấy tay mình, nhìn về phía ngọn đèn phía xa xa.

      Hướng tới ánh sáng.

      Hướng tới hi vọng.

      Hướng tới tân sinh.



      Lý phủ, Phượng các.

      “Sao? Đúng là đồ cầm thú!”

      Nghe Tuyết Khiết kể tình tới đây, Phượng Nhị Nhị cùng Chanh Nhi lòng đầy căm
      phẫn đập mạnh xuống bàn.

      “Quận chúa! Chúng ta nhất định được tha cho họ!” Chanh Nhi nghẹn ngào .

      “Quận chúa?!” Tuyết Khiết giật mình nhìn Phượng Nhị Nhị, “Tỉ là quận chúa của Phượng phủ sao?”

      sai!” Chanh Nhi nhanh nhảu thay Nhị Nhị trả lời, “Yên tâm, quận chúa của chúng tôi là người tốt, người giải oan báo thù cho tỉ!”

      Tuyết Khiết phân vân nhìn Phượng Nhị Nhị, nàng có nên ra mưu đáng sợ mà nàng nghe được cho Nhị Nhị biết?

      Nàng giật mình nhớ đến lời lẽ độc ác của Nhu Tâm: cẩn thận cái miệng của ngươi!

      Rồi lại nhớ tới Phượng Nhị Nhị dịu dàng: “Em giống như cái tên vậy, tuyết là thứ tinh khiết nhất, sạch nhất, hãy tin ta!”

      Cẩn thận cái miệng của ngươi!

      Hãy tin ta!

      Cẩn thận cái miệng của ngươi!

      Hãy tin ta!

      ...

      Tuyết Khiết đau đớn ôm đầu, biết làm sao cho đúng.

      Lúc này, Phượng Nhị Nhị đến bên nàng, cầm lấy tay rồi dịu dàng .

      “Tuyết Khiết, em đừng nghĩ nhiều quá! Hãy tin ta, đem tất cả đau khổ quên hết ! Ta bảo vệ em!”

      ?” Tuyết Khiết do dự hỏi.

      !” Nhị Nhị kiên định đáp.

      Nhìn ánh mắt kiên định của Nhị Nhị, Tuyết Khiết cũng dần dần kiên định theo.

      “Quận chúa, em có chuyện nhất phải với người!”



      lớn mật! Dám nghĩ đến việc hãm hại quận chúa của Phượng phủ, người như thế ắt được chết tử tế! Cho ngũ mã phanh thây……phải lăng trì tùng xẻo…”

      Phượng Nhị Nhị bình tĩnh ngăn lời Chanh Nhi.

      “Trật tự nào!” nàng suy nghĩ trong giây lát, sau đó, đôi mắt bình tĩnh lóe sáng, “Có khi
      đó lại là chuyện tốt!”

      “Hả?!” Chanh Nhi sửng sốt.

      Chuyện tốt?! Bị người khác tính kế hãm hại mà là chuyện tốt? Quận chúa có vấn đề sao?

      “Quận chúa, người nhất định phải cẩn thận, chúng phải là người! phải là người!” Tuyết Khiết hoảng loạn .

      Phượng Nhị Nhị cẩn thận an ủi nàng.

      “Yên tâm! Ta nhất định báo thù cho em!”

      “Quận chúa, người muốn làm thế nào?” Chanh Nhi tò mò hỏi.

      “Chúng ta tương kế tựu kế!”



      Phượng các. Nửa canh giờ sau.

      “Nhị Nhị nương, a , là Phượng nhị quận chúa, chúng tôi xin phép vào!”

      Lão quản gia cùng thím Trần ở ngoài cung kính cầu kiến.

      “Vào !” nàng chiến tranh lạnh với Lý Ám Diệp, liên quan tới hai vị lão nhân gia.

      “Bà !” lão quản gia đẩy đẩy người bạn già.

      “Ông !” thím Trần đẩy lại trách nhiệm.

      “Có chuyện gì xin hai vị cứ !” Phượng Nhị Nhị mỉm cười, nhất thời làm hai vị lão nhân hoa mắt.

      đẹp! có thể sánh ngang với tiên nữ!

      “Người ta đều người mĩ mạo như tiên nữ giáng trần tôi còn tưởng quá, nay được gặp người mới thấy ngoa chút nào…có khi…có khi còn…”

      Lão quản gia ngắt lời, khẽ giọng nhắc nhở:

      chuyện chính! Chuyện chính!”

      “Ha ha, bảo sao chủ nhân thương người, chiều chuộng người…” thím Trần nhanh thoắt lái vào trọng điểm.

      thương, chiều chuộng ư?” Phượng Nhị Nhị bất mãn lẩm bẩm.

      “Nhị Nhị quận chúa, xin người hãy tha thứ cho chủ nhân!” lão quản gia bắt đầu sụt sịt,

      “Chủ nhân đau lòng lắm, người biết ?”

      “Đau khổ mà vẫn trăng hoa, vẫn nuôi nhiều nữ nhân vậy sao?”

      Đây chính là nỗi bực tức trong lòng nàng.

      Hừ! Đồ trăng hoa, phong lưu!

      “Trước khi người xuất , chủ nhân máu lạnh vô tình, biết chuyện đương, nữ nhân kia đối với ngài đều có ý nghĩa!” lão quản gia thay chủ nhân phân bua, “Từ khi người tới đây, chủ nhân cười nhiều hơn, đối với cấp dưới cũng hà khắc như trước, người xem khí trong phủ cũng bớt lạnh lẽo đấy thôi!”

      Đúng là khí trong Lý phủ có bớt lạnh lẽo , nhưng là trước khi Nhị Nhị chiến tranh lạnh với , còn giờ lại quay về điểm xuất phát, Lý Ám Diệp cả ngày làm mặt lạnh, khí lại giống như trước kia: u, lạnh lẽo. Mọi người sắp chịu nổi bầu khí này rồi, vì vậy, hai người họ mới tìm Nhị Nhị…

      “Kẻ thù của là ai?”

      “Cái đấy…” lão quản gia do dự.

      “Ông muốn ?”

      , ! Người là người chủ nhân nhất, người có quyền được biết!”

      ta?” nàng chưa bao giờ dám chắc có tình cảm gì với nàng hay .

      chưa bao giờ nàng. Đây chính là nỗi băn khoăn lớn nhất trong lòng nàng.

      “Phải, chủ nhân người!” lão quản gia vội vàng thay chủ nhân ra tâm , “Nếu
      , ngài vì quận chúa mà buông xuống thù hận bao nhiêu năm!”

      “Buông xuống? Kẻ thù chàng sao?”

      Với tính cách của nam nhân kia làm sao có thể dễ dàng bỏ qua hận thù? là chủ nhân của cả vùng, chỉ cần ho tiếng làm kinh tế Hiên Nguyệt quốc rúng động, làm sao có thể buông xuống hận thù? Mà kẻ thù của là ai?

      “Kẻ thù trực tiếp được “xử lý”, vấn đề là kẻ thù gián tiếp…” lão quản gia chần chừ.

      “Lão quản gia cứ yên tâm ra, ta…ta lung tung!”

      Bắt gặp ánh mắt chân thành mà kiên định của nàng, lão quản gia an tâm .

      “Chuyện cũng thực dài…” lão quản gia trầm tư, “…bắt đầu từ Long Huyền Ngọc hoàn kia, ngày đó, bọn vương công quý tộc lấy ngọc hoàn ấy làm cái cớ để vu oan cho Lý gia, chúng bẩm lên triều đình khiến tiên đế tức giận ra chỉ dụ chém ba mươi dư khẩu tộc Lý…chỉ có tiểu chủ nhân vì từ thân thể tốt nên được gửi vào chùa, ít người biết mới may mắn thoát kiếp nạn, mang theo Long Huyền Ngọc hoàn bỏ trốn…
      Ngài lúc ấy mới mười lăm tuổi, nụ cười từ ấy tắt ngấm, tin tưởng bất cứ ai…”

      “Chàng…chàng phải đau khổ vậy sao?” mắt nàng ngấn lệ.

      ra kẻ thù của là tiên đế! Khó trách thâm thù khó báo!

      Nàng nghĩ đến lại đau đớn, mười lăm tuổi, như vậy mà phải chịu đau đớn đến tột cùng.

      “Chủ nhân vốn muốn đảo chính, đoạt quyền của Long gia, báo thù cho cha mẹ, huynh đệ…”

      “Chàng…chàng muốn tạo phản?” nàng thất kinh hỏi, “Nhưng tiên đế băng hà, tất cả ân oán nên cho qua cho qua …”

      “Chủ nhân chưa từng buông ý định báo thù nhưng…từ khi gặp người, từ khi biết người mang thân phận vương công quý tộc liền thay đổi chủ ý. Vì người, ngài nguyện từ bỏ kế hoạch báo thù trong nhiều năm, an phận làm thương nhân! Người nghĩ xem, chủ nhân có người hay ?”

      ...

      Phượng Nhị Nhị trầm tư suy nghĩ còn biết lão quản gia và thím Trần gì nữa.

      Xem ra nàng phải nhanh chóng thực kế hoạch mới được.

      Vì Tiểu Bát, vì Tuyết Khiết, vì trừng phạt kẻ còn ác hơn

      Nàng biết thể buông xuống được hận thù, mỗi khi nhìn Long Huyền Ngọc hoàn ánh mắt lại hừng hực hận ý.

      Nàng muốn thế giới của về sau tràn ngập ánh mặt trời.

      Muốn thế giới của còn thù hận, còn huyết tinh.

      Muốn …có thể

      Quan trọng là…

      Muốn ra tiếng “” với nàng.

      B.Cat thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19: Kế trong kế

      Sáng sớm hôm sau.

      Lý phủ, Phượng các.

      “Quận chúa, có người tên Hỉ Thước xin gặp ạ.”
      Hỉ Thước?

      (Hỉ Thước là nha hoàn làm việc cùng Nhị Nhị ở chương 2, chương đó ta edit thiếu nên xuất tên của nha đầu, thỉnh mọi người đọc lại chương 2 nếu biết Hỉ Thước, ta cũng sửa lại chương 2 luôn, rất xin lỗi các nàng vì sơ suất này, cúi đầu)

      Hỉ Thước? Đôi mắt Phượng Nhị Nhị chợt lóe.

      “Mời nàng vào!”

      “Nhị Nhị tỉ, muội nhớ tỉ quá!”

      Hỉ Thước vẫn như cũ: huyên náo, líu lo ngừng.

      “…Nhị Nhị tỉ, muội nghe người ta tỉ là quận chúa, có phải ? Á, như vậy muội thể gọi tỉ là Nhị Nhị tỉ nữa…Nhị Nhị tỉ, tỉ là quận chúa, sao lại tới Lý phủ làm nha hoàn?”

      “Vì sao ấy hả?” Phượng Nhị Nhị cao giọng, “Bởi tỉ cần trộm vật của Lý Ám Diệp!”

      “Vật gì thế?” Hỉ Thước tò mò hỏi.

      “Là viên ngọc cổ . Trộm xong tỉ hồi phủ ngay tức khắc!”

      ?”

      ! Sao, muội có muốn giúp tỉ ?”

      “Tỉ cần muội giúp?”

      “Nếu được thế tốt!”

      Phượng Nhị Nhị cười tươi như hoa.

      Đêm. Phượng các.

      Lý Ám Diệp ngừng lại lại ngoài cửa phòng, lưỡng lự biết nên hạ mình xin gặp hay nên tiêu sái quay người bỏ .

      Lòng tự tôn của ra lệnh cho phải bỏ , đường đường nam tử hán đại trượng phu sao có thể cúi đầu trước nữ nhân! Giờ mà cúi đầu, sau này sao quản được nàng! Để nàng được thể lấn tới, trèo lên đầu ngồi à!

      Nhưng…tim , người , suy nghĩ của , kể cả “chỗ đó” của …đều khát khao cần nàng, thúc giục từ bỏ tôn nghiêm, thuận theo “ý dân”.

      phải làm gì bây giờ? Nam nhân cao cao tại thượng lại bị tiểu nữ nhân…

      Mà khoan…đây là chỗ của , do làm chủ, nàng là nữ nhân của , dựa vào đâu mà cho gặp! Dựa vào đâu cho ôm nàng ngủ! Dựa vào đâu cho quấn quýt nàng!

      Xông vào! muốn xông vào! Phải! Cứ xông vào !

      “Chàng còn đứng đó làm gì? Còn mau vào ?”

      Đúng lúc này thanh mềm mại đáng của Phượng Nhị Nhị truyền ra.

      “Nàng bằng lòng gặp ta chứ?”

      Sao đột nhiên nàng lại thay đổi thái độ như vậy? ngạc nhiên.

      “Ừm!” nàng mở cửa, miệng cười tươi, “Thiếp nhớ chàng! thấy chàng, thiếp rất khó chịu!”

      “Ta cũng vậy!” kích động ôm chầm lấy nàng.

      “Thiếp rất chàng!” nàng yếu ớt tựa vào lòng , mềm mại như dòng nước chảy.

      Ta cũng vậy! Trong lòng nhủ thầm.

      Vì lời của nàng, càng ôm nàng chặt hơn nhưng vẫn chưa ra ba chữ kia!

      Con mắt Phượng Nhị Nhị sầm lại nhưng vẫn cẩn thận che dấu nỗi thất vọng .

      Hôm nay nàng còn việc quan trọng phải làm.

      “Nàng…”

      còn muốn gì đó bị đôi môi đỏ mọng của nàng chặn lại.

      Nàng…nàng chủ động hôn sao? Đây là lần đầu tiên nàng chủ động hôn !

      nhanh chóng biến bị động thành chủ động, hôn nàng mỗi lúc sâu…

      Chỉ trong giây lát, hai người cởi sạch quần áo, cùng nhau triền miên.

      mạnh mẽ, nàng dịu dàng. Ngăm đen cùng trắng nõn. To lớn cùng nhắn. Ái
      tình nóng bỏng, nhiệt huyết tuôn trào…

      Rồi đột nhiên nàng rên rỉ, vẻ mặt đau đớn cho xâm nhập.

      “Sao vậy?” đôi mắt hằn lên vệt máu, thân thể khó chiu, căng cứng.

      “Ngọc của chàng làm thiếp đau!” nàng nhăn nhó.

      Nhìn thân thể kiều mị của nàng, thần trí bay chốn nào rồi!

      Ngọc?! Ngọc nào?

      Ý nghĩ duy nhất của lúc này là nhanh chóng tiến vào thân thể tuyệt vời của nàng…

      dứt viên ngọc cổ của nhiều năm ra, vứt sang bên..

      “Giờ được chưa?”

      “Ừ!” nàng xấu hổ gật đầu, đồng ý để tiến vào.

      vội vàng xâm nhập khiến nàng duyên dáng thét tiếng.

      Đêm. Chiếu rủ màn che. Chiếc giường cổ bằng gỗ lim tản mát ra khí ái muội…

      “Mệt ?” Lý Ám Diệp chiều vuốt ve mái tóc của Phượng Nhị Nhị. Thương nàng
      thân thể yếu ớt chịu nổi mãnh liệt của nên đành nhịn ý nghĩ muốn nàng lần nữa xuống.

      Nàng lười biếng nằm trong lòng , vẻ mặt như con mèo vừa được ăn no.

      “Người ngợm cứ nhơm nhớp, mình tắm !”

      Ở giữa Phượng các nơi nàng ở và phòng của suối nước nóng.

      “Được!”

      Ánh mắt rực lửa, vội ôm lấy nàng, ha ha, tắm rửa nào…

      Nỗi buồn khi sắp ly biệt chợt vây hãm lòng nàng. Nàng rồi, có nhớ nàng ?
      Còn nàng, nàng rất nhớ , rất, rất nhớ! Ngay lúc này đây nàng thấy nhớ rồi…

      Kế hoạch thành công, chỉ còn lại nỗi buồn ly biệt. Vì vậy, đêm nay nàng muốn gối đầu vào lòng , muốn tạm thời quên rụt rè…

      Nàng lặng lẽ vươn lưỡi hồng khẽ liếm lên làn da ngăm đen của

      kinh hô, thân thể cứng ngắc.

      nữ! Lửa này là do nàng nhóm lên, đừng trách ta ba ngày cho nàng xuống giường!”

      “Chỉ sợ chàng đủ “sức” thôi!” nàng cười mị.

      Những lời này là sỉ nhục nam nhân, thế, thèm thương hoa tiếc ngọc nữa,
      động thân cái xuyên vào cơ thể nàng.

      chút!” nàng thở gấp.

      Đáng tiếc, nam nhân vẫn mãnh liệt như cũ.

      phải cho nàng biết, hậu quả của việc nghi ngờ thực lực nam nhân.

      Đêm còn dài. Mà “sức” quá, quá đủ!

      Hừng đông. Phượng các.

      “Thế nào? Lấy được chưa?” Chanh Nhi khẩn trương hỏi Hỉ Thước.

      “Được…rồi!” giọng Hỉ Thước run run.

      Nàng biết hành động của mình là đúng hay sai. Nếu như bị chủ nhân phát
      phải đền bao nhiêu mạng cho hết tội đây?

      “Nhanh đưa cho tôi!”

      “Ban thị vệ này tôi có quen biết, tỉ mau gọi Nhị Nhị tỉ , thay trang phục nha hoàn rồi chúng ta cùng !”

      “A…quận chúa tới rồi kìa!”

      Phượng Nhị Nhị ôm thắt lưng khập khiễng bước . Hậu quả của việc miệt mài quá độ là
      đây!

      “Lấy được chưa?” nàng hỏi Hỉ Thước.

      “Rồi!” Hỉ Thước gật đầu.

      “Vậy còn chờ gì nữa!” đôi mắt nàng thâm trầm.

      Việc chạy khỏi phủ Lý dễ dàng hơn nàng tưởng.

      Nửa canh giờ sau các nàng yên vị xe ngựa.

      Họ bỗng giật mình khi thấy xe còn có người.

      kẻ xa lạ, ánh nhìn dâm dật, tướng mạo dâm tà.

      “Ngươi là ai?” Phượng Nhị Nhị bình tĩnh lại, ra dáng quận chúa sẵng giọng hỏi.

      Nhưng bị tình dục làm mờ mắt đâu còn sợ hãi khí chất tôn quý của nàng.

      “Ta là ai hả?” cười dâm đãng, “Ta là người giúp các nàng ra khỏi phủ thuận lợi đây!”

      “Ý ngươi là sao?” nàng sửng sốt hỏi.

      “Nếu phải ta lén hạ thuốc mê với bọn thị vệ sao nàng có thể dễ dàng trộm
      được bảo vật rồi trốn khỏi phủ?”

      “Ý ngươi là…”

      “Ý ta là…nàng hãy mau mau báo đáp ơn đức của ta !” càng cười dâm đãng hơn, ái chà chà, nữ nhân xinh đẹp này thực đúng khẩu vị của ! Mà…bên cạnh nàng còn có hai bông hoa nữa!

      “Vậy ta phải báo đáp ngươi như thế nào?” giọng nàng lạnh nhạt.

      “Ha ha ha, đương nhiên thể báo đáp bằng lời , hay…mỹ nhân lớn các nàng lấy thân ra cảm ơn , ta đối xử với cả ba công bằng…”

      “Cả ba?” Hỉ Thước hét lớn, “Hà đại ca, huynh có nhầm ?”

      nhầm đâu!” Phượng Nhị Nhị lên tiếng, “ tính cả muội vào nữa đấy! Kể
      cả trước kia có đồng ý với muội cái gì cũng chỉ để lừa gạt!”

      hổ danh quận chúa, thông minh hơn tiểu nha đầu này!” cười ác độc, “Đáng tiếc vẫn thể thoát khỏi tay ta!”

      ! Hà đại ca! Huynh để tôi trở về !” Hỉ Thước quỳ xuống, di bước đến bên người Hà thị vệ, ôm lấy chân cầu xin, “Nhu chủ nhân thỏa thuận như vậy với tôi rồi mà!”

      “Nha đầu ngốc, sao muội có thể tin lời ả đàn bà lòng dạ rắn rết đó?” Phượng Nhị Nhị cảm thông nhìn Hỉ Thước khóc lóc.

      khiến tỉ lo!” Hỉ Thước xấu xa nhìn nàng, “nếu có tỉ, ta được chủ nhân lựa chọn, trở thành nha hoàn bên ngài! Tất cả chỉ tại tỉ! Ta lòng tôn thờ chủ nhân, ngóng trông được làm người của ngài, nhưng, trong mắt ngài chỉ có tỉ, chỉ có tỉ! Ha ha ha, phải rồi, cho dù ta có thất thân, tỉ với con Chanh Nhi kia cũng tốt đẹp hơn ta là bao! khi tỉ tàn hoa bại liễu chủ nhân còn muốn tỉ ? còn tỉ ? Ha ha ha!”

      Phượng Nhị Nhị cảm thông nhìn nha đầu…ôi…tình ái có thể làm con người ta lầm lạc
      đến vậy ư? Tiểu Hỉ Thước hiền lành, đáng trước kia giờ biến thành…

      “Muội sai rồi!” nàng , “Ta với Chanh Nhi bị sao hết! Kẻ gặp chuyện là bọn
      người Hà thị vệ với Nhu chủ nhân kia kìa!”

      “Tỉ sao?” Hỉ Thước kinh ngạc hỏi.

      “Người đâu!”

      Phượng Nhị Nhị bình tĩnh vỗ tay, ngay tức đội binh mã xuất bắt lấy Hà thị vệ cùng Hỉ Thước.

      “Chuyện gì thế này?” Hà thị vệ hoảng sợ hỏi.

      “Vốn ta việc gì phải giải thích cho tên mặt người dạ thú như ngươi biết, nhưng bản quận chúa tâm địa tốt đẹp cho các ngươi hiểu, để đến lúc thành quỷ còn biết vì sao mình chết!”, thần thái nàng bình tĩnh, “Tất cả chuyện này ta đều lên kế hoạch, ta dùng lệnh bài Hoàng gia để triệu tập quan phủ binh mã mai phục tại đây, đợi các ngươi sa lưới. Ta sớm biết quỷ kế của các ngươi nên tương kế tựu kế, lợi dụng các ngươi để trộm lấy ngọc hoàn, trốn khỏi Lý phủ!”

      “Nếu ngươi điều động được binh mã sao còn muốn lợi dụng bọn ta?” Hà thị vệ cam lòng .

      “Ta có thể dùng quyền lực để ra khỏi Lý phủ…nhưng ta muốn vì viên ngọc mà làm loạn người ta , như vậy đáng!” nghĩ đến , nàng lại hạnh phúc mỉm cười, “Lợi dụng các ngươi, ta có thể dễ dàng ra khỏi Lý phủ, ngọc do các ngươi trộm, “bắt cóc” ta là do các ngươi làm, tức giận của phiền đổ lên đầu các ngươi vậy!”

      nữ!” Hà thị vệ nghĩ đến tình cảnh rơi vào tay Lý Ám Diệp, run run mắng
      nhiếc.

      nữ?” Phượng Nhị Nhi vẫn bình tĩnh cười, “ nữ sao? Đối xử với loại người bằng cầm thú ta cần nhân tính sao? Cái này gọi là ác giả ác báo! Ra !”

      Tuyết Khiết nấp trong góc khuất, vẻ mặt do dự.

      “Đừng sợ!” Phượng Nhị Nhị đưa mắt cổ vũ, “Giờ là của em, tùy em xử lý!”

      ra là do con tiểu tiện nhân này bán đứng, ta…ta …”

      bị nhét giẻ vào mồm, bất lực nhìn Tuyết Khiết đến.

      bắt đầu ư ử cầu xin.

      Chứng kiến thấp kém của , Tuyết Khiết còn sợ hãi. Nàng từng bước từng
      bước tiến về phía , giơ lên cái kéo sắc lạnh.

      Kéo lóe sáng. Vật rơi xuống.

      B.Cat thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20: Trở lại Phượng phủ

      Tại phòng khách của Lý phủ.

      Lý Ám Diệp ngồi ghế, sắc mặt ngưng đọng, hỏa nộ bừng bừng.

      khí đại sảnh bức bối, mọi người dám thở mạnh, sợ chọc chủ nhân giận thêm.

      mau! Các ngươi câm hết rồi à?” tay đập mạnh xuống bàn, khiến vài kẻ nhát gan giật bắn lên.

      “Chủ…chủ nhân!” người gan lớn run run lên phía trước, “Tôi…chúng tôi đề phòng Hà thị vệ, …”

      đề phòng?” nheo mắt lại, “Đáp án của ngươi đấy sao? đề phòng hạ thuốc mê bắt nữ nhân của ta ?!”

      nhấc chân đá kẻ vừa tiến lên, “rầm” tiếng khiến y bay ra ngoài nửa trượng, đau đớn quằn quại dưới đất. Vết thương đó có lẽ nửa năm chưa chắc rời được giường!

      Mọi người sợ hãi nín thở.

      Thế nhưng vẫn có người sợ chết giơ tay xin .

      Mọi người đều nhìn người đó bằng ánh mắt bội phục, là lão quản gia.

      “Chủ nhân…Phượng…Phượng nương nàng ấy…”

      Nhắc đến nữ nhân giảo hoạt kia, lại bực mình thêm.

      “Nàng chết được đâu!” quát, “Mà…nàng là người của ta, phải nương niếc gì hết!”

      “Vậy lão phải gọi thế nào mới đúng?”

      Lão quản gia sợ chết tiếp tục vuốt râu cọp! Hỏi ra nỗi thắc mắc của mọi người. Có nên cho lão tràng vỗ tay hoan hô ?

      “Nàng là nữ nhân duy nhất của đời ta, ngươi nghĩ xem phải gọi thế nào?” cười đầy ý vị.

      Hừ! Nữ nhân giảo hoạt! Cứ chờ đến lúc ta sờ gáy nàng ! Xem nàng thảm đến mức nào!

      “Chủ nhân, vậy…Hà thị vệ ngoài cửa nên xử lý thế nào?”

      Trông thê thảm! Hà thị vệ cả thân dưới toàn máu, nằm thở thoi hóp.

      “Băm ra cho chó ăn!” mắt chớp.

      “Thế còn Nhu chủ nhân và Hỉ Thước?”

      “Bán vào kĩ viện!” chút mềm lòng phán quyết, “Còn nữa…đuổi hết nữ nhân ở Ngàn Hồng uyển !”

      Giữ họ lại, biết phủ còn gặp họa gì nữa. Chỉ có nàng là ngọn lửa sưởi ấm lòng , cần biết đúng sai, chỉ đứng lập trường của nàng mà lo lắng.

      “Ta muốn xa chuyến, mọi việc trong phủ giao cho lão quản gia xử lý!”

      !” chúng thuộc hạ thở phào nhõm.

      “Còn việc nữa!” ánh mắt sáng quắc, “Tháo bảng hiệu Phượng các xuống đem đốt cho ta!”

      !”

      Lý Ám Diệp đến bên bàn gỗ lim, lấy bút ra thảo viết.

      “Thay bằng tên này!”

      xoay người bước , bỏ lại mảnh giấy bàn.

      Đợi khỏi mọi người mới can đảm bước đến xem viết gì tờ giấy.

      Giấy trắng mực đen. Chữ như rồng bay phượng múa: Tỏa Phượng Các. (nơi giam giữ phượng)

      Nữ nhân to gan này, cần phải nhốt nàng lại!



      ngồi trong xe ngựa, cơn giận cũng dần nguôi ngoai, trong lòng chỉ nhớ đến dáng vẻ lúc giận lúc cười của nàng.

      Đoạn lấy ra xem tờ giấy mà nàng nhờ người áp giải Hà thị vệ và Hỉ Thước chuyển cho . Nét chữ giấy bình tĩnh như con người nàng vậy.

      Diệp,

      Thiếp biết, nếu có thiếp bên cạnh chàng ngủ được. Nhưng là do thiếp bất cẩn, bị người của phủ chàng bắt cóc. Haiz…ai bảo quý phủ lắm hoa thơm cỏ độc, khi mưa xuống thể cùng dính, hai thể chung chồng, mới sinh là tình như vậy.

      May mà có người nhà kịp thời xuất , cứu thiếp thoát khỏi ma chưởng. Vốn thiếp định trở về với chàng nhưng lại nghe tin ở nhà cha mẹ, huynh đệ ốm đau, thiếp…thân thiếp là tỉ tỉ đành phải hồi phủ xem họ thế nào.

      Đúng rồi, Long Huyền Quang Hoàn của chàng bị tặc nhân ăn trộm, được thiếp giữ gìn, chàng yên tâm, thiếp biết nó rất quan trọng với chàng nên dù có phải hi sinh tính mạng cũng bảo vệ an toàn cho nó… Mong chàng cứ yên tâm.

      À, nếu chàng ngủ được, chàng có thể tới Phượng phủ đón thiếp! Thiếp chờ chàng đến. Nhưng thiếp chỉ hi vọng đến lúc ấy chàng buông hết hận thù, nhất tâm thiếp.

      Chàng hiểu chứ?

      Đương nhiên, nếu chàng tới hoặc tới chậm thiếp cũng trách, người muốn thành thân với chàng và thiếp còn có rất nhiều.

      Nhị Nhị.

      vậy, nàng còn sợ chưa đủ tức giận, nhắn người chuyển lời cho : “Nội dung của tờ giấy này chỉ là cách nhìn của quận chúa, muốn biết chi tiết thỉnh hỏi Nhu mĩ nhân!”

      Hừ! Nữ nhân to gan, ràng nàng sợ biết , sợ biết kế sách của nàng. Nàng…nàng căn bản ngồi lên đầu rồi!

      Từ những tin tức Ám Ảnh điều tra được, biết nàng trà trộn vào Lý phủ để làm gì. Sở dĩ đưa Long Huyền Quang Hoàn cho nàng là vì muốn nàng tin tưởng , ra cho biết. Và cũng là bởi còn biết mà nàng hay: về bệnh tình của Tiểu Bát.

      Hừ! Ngày nào tiểu tử đó cũng mang nha hoàn bên người tới sòng bạc chơi đùa bệnh nan y chỗ nào?!

      giận nàng tin tưởng ! định đến đêm tới đón nàng nhưng trong lòng cũng tính phải cho nàng chút lo lắng. rất nàng, thể đánh mất nàng.

      Những điều nàng đều hiểu, nàng muốn từ bỏ hận thù, toàn vẹn nàng. Nhưng nàng đâu biết sớm nàng, sớm từ bỏ tất cả. Giờ chỉ cần cơ hội, chút dũng khí để nàng thôi.

      Nữ nhân này! Lý Ám Diệp xin thề: lần này đón nàng về, nhất định nhốt nàng vào Tỏa Phượng Các, cho canh phòng cẩn mật, cho nàng chạy đâu nữa!

      “Cho xe chạy nhanh hơn !” trầm giọng ra lệnh.

      !”

      Trong đêm đen, xe ngựa chạy hết tốc lực.

      Cứ với tốc độ này Lý Ám Diệp đuổi kịp Phượng Nhị Nhị, cùng lắm chỉ vào phủ sau nàng bước. Nhưng đến nửa đường gặp chuyện…

      “Chủ nhân…ngài…ngài xem…” khiến cho Ám Ảnh cũng phải run sợ chuyện phải đơn giản.

      ló đầu ra nhìn, bốn bề vắng lặng, chỉ có ngọn cờ hình tam giác màu đen cắm ngay giữa đường .

      cờ có viết vài chữ: Diêm Vương bảo ngươi chết canh ba, để ngươi sống tới canh năm.

      Là “”! Đôi mắt Lý Ám Diệp thâm trầm.

      “Họ Diêm, còn chưa ra ?” vận nội lực, hô tô tiếng.

      “Lý huynh, lâu rồi gặp!”

      Nhanh như chớp, nam tử râu xồm, vóc người vạm vỡ xuất trước mặt họ. Ngũ quan thế nào , chỉ thấy đôi mắt sắc như mắt chim ưng khiến người khác phải sợ hãi.

      “Diêm vương, Lý phủ chúng ta và Diêm Vương trại các ngài xưa nay nước sông phạm nước giếng, biết là…” Ám Ảnh cẩn thận lựa từ.

      “Ta chỉ muốn mượn Lý Ám Diệp vật!” thẳng.

      “Mượn gì?” tâm trạng Lý Ám Diệp cực kì xấu.

      “Long Huyền Quang Hoàn!”

      Lại là viên ngọc đó! Vì nó, nàng mới…

      Con ngươi tóe lửa, “ có!”

      có?” sắc mặt Diêm vương kia đổi, “Chà, chà, có lẽ cần phải vận động gân cốt chút!”

      “Vậy Lý mỗ xin phục vụ!”

      Lý Ám Diệp ước chừng, cứ như vậy chậm nhất ba ngày đến được Phượng phủ. Đêm nay chưa đến được cũng chưa muộn.

      ...

      Phượng Nhị Nhị về Phượng phủ sớm hơn Lý Ám Diệp ba ngày.

      “Nhị Nhị! Nhị Nhị của cha! Con về rồi!” Phượng Đại Thiên vừa thấy con của mình trở về bình an, hai hàng lệ tuôn trào.

      Cha nàng vẫn ầm ĩ như vậy, làm nàng…hèm…muốn ngủ!

      “Con biết , Nhất Nhất, Tam Tam, Ngũ Ngũ, Lục Lục của cha, chúng nó, chúng nó…hu hu hu…”

      Theo lời kể đứt quãng của cha, Phượng Nhị Nhị biết được đại tỉ, Tam Tam, Ngũ Ngũ, Lục Lục, Thất Thất đều trở về trước nàng. Tam Tam trở về cùng với nam nhân diện mạo trông rất đáng sợ, để lại bảo vật rồi bỏ ngay trước mặt thị vệ của Phượng phủ, coi ai vào mắt. Đại tỉ sau nửa ngày trở về cũng biến mất cách kì lạ, tung tích . Tứ Tứ chỉ nhờ mang bảo vật về, người thấy đâu, chỉ nhắn rằng đừng lo lắng cho nàng. Còn Ngũ Ngũ và Lục Lục đột nhiên hôm qua bị người bắt .

      “Hức! Tiểu Bát ta đừng lo cho chúng nó, còn Ngũ Ngũ với Lục Lục là do thằng bé đồng ý để người ta bắt ! Hức, thằng mất dạy! Nó có quyền gì mà đồng ý để người ta bắt con của cha chứ? Nó…nó…”

      Đúng rồi! Tiểu Bát!

      Trong tám tỉ đệ, chỉ có nàng, Thất Thất và tên Tiểu Bát khỏe re.

      Phượng Tiểu Bát đáng chết! Khỏe re đáng chết!

      Sinh bệnh gì chứ? Còn sống được ba tháng gì chứ? Chí Dương Thất Bảo gì chứ? Tất cả đều là bịa đặt!

      Ngay cả bệnh tình của mình cũng đem ra đùa giỡn, hại các tỉ tỉ thảm!

      “Nhị Nhị, có khi nào cũng có người tới bắt cóc con , ở bên ngoài con có gặp phải thằng mất dạy nào ? Con…”

      “Cha, con mệt rồi, muốn về phòng ngủ chút!” nàng vội vàng lảng chuyện khác.

      “A…biết rồi!” nhớ ra con mình thích ngủ, Phượng vương gia hỏi nữa, “Con cứ yên tâm ngủ ! Cha tăng cường phòng vệ!”

      Nhị Nhị dám với cha, nếu “người đó” muốn tới thị vệ Phượng phủ muốn cản cũng cản được. Cha nàng vừa mất mấy người con , nàng muốn trái tim yếu ớt của cha lại thêm cú sốc nữa.

      Đêm.

      An Thụy hiên, Phượng phủ. (An Thụy có nghĩa là ngủ yên)

      “Nhị tỉ, tỉ về rồi!”

      chuyện với Nhị Nhi là thiếu nữ cũng có sắc đẹp tuyệt trần như nàng, nhưng khi nhìn kĩ, khi chất hai người hề giống nhau. Nếu Nhị Nhị xinh đẹp đạm mạc, ngũ quan của thiếu nữ có phần sắc sảo, khí chất hoạt bát, năng động như cơn gió hoang dã thể nắm bắt khiến người ta nổi tham vọng muốn chế ngự.

      Nàng là tiểu muội của Nhị Nhị: Phượng Thất Thất. Trong nhà, các tỉ muội nàng khá giống nhau, đặc biệt là Ngũ Ngũ, Lục Lục, và Thất Thất như khuôn đúc ra. Nhưng do tính tình khác biệt nên người nhà có thể dễ dàng phân biệt.

      “Thất Thất, muội có khỏe ?” nàng lo lắng hỏi muội muội, “Nam nhân giữ bảo vật kia có bắt nạt muội ?”

      “Muội khỏe lắm a!” Thất Thất thường ngày ăn hào sảng nay lại bày ra điệu bộ thiếu nữ thẹn thùng, “Người đó…người đó dám bắt nạt muội đâu!”

      Vẻ mặt ửng hồng của Thất Thất lên tất cả. Trời ạ, tiểu muội muội của nàng cũng động tình rồi sao?”

      “Nhị tỉ, còn tỉ, tỉ…” Thất Thất muốn hỏi lại thôi.

      “Đừng lo lắng, muội xem, phải tỉ vẫn rất khỏe sao?” Nhị Nhị cười an ủi, “Muội
      nên lo lắng cho các tỉ muội khác kia kìa…”

      “Nhị tỉ, muội cho tỉ biết chuyện…” Thất Thất ghé vào tai nàng thầm.

      “Cái gì? Ngũ Ngũ có thai? Cũng gần ba tháng rồi!” nàng kinh hô, ngờ vị tướng quân trấn tây bá đạo kia lại hành động nhanh như vậy, mới có ba tháng, thế chẳng phải vừa gặp tiểu Ngũ ngốc nghếch

      Muội ấy…muội ấy…

      Mà thôi… việc tới nước này, tức giận làm được gì!

      Thái độ của đối với Ngũ Ngũ khẩn trương như vậy, xem ra, Ngũ Ngũ hạnh phúc rồi!

      “Ấy! Tỉ tiếng chút! Cha còn tưởng Ngũ Ngũ phát phì, nếu để người biết , khóc đến chết mới lạ!”

      Đúng rồi! Phụ thân nàng là người con phát cuồng, thấy con bị người ta cướp còn chịu được, nếu biết biết sao nữa!



    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21: Tương tư tận cùng

      Tiễn Thất Thất, tâm Phượng Nhị Nhị khó có thể bình tĩnh.

      Nàng còn quá lo lắng cho Ngũ Ngũ nữa, nhưng…còn các tỉ muội khác?

      Đại tỉ tuy trầm ổn, gian xảo nhưng tinh thần trách nhiệm quá cao; Tam Tam tính tình nóng nảy nhưng hay mềm lòng; Tứ Tứ chỉ là con mọt sách; Lục Lục quá mải chơi…

      Ôi!

      lo lắng!

      Nàng lo cho các tỉ muội. Lo lắng…cho cả “”!

      Giờ thế nào rồi?

      có nàng bên cạnh, có ngủ được ?

      Lúc biết nàng trốn , có nổi giận ?

      ...

      “Thánh chỉ đến!”

      Sáng sớm, đoàn người bất chợt tới, phá tan vắng lặng vốn có của Phượng phủ,
      khiến Phượng gia bối rối biết làm gì.

      “Phượng Đại Thiên cùng gia quyến tiếp chỉ!” người truyền chỉ là công công còn rất
      nhưng vẫn cố ra vẻ nghiêm túc, “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: trẫm
      nghe thứ nữ Phượng Nhị Nhị của Tiêu Dao vương Phượng Đại Thiên thông minh xinh
      đẹp, tinh thông ca múa, đặc tuyên nàng lập tức vào cung, dạy nữ quan trong cung tài ca múa. Khâm thử!”

      “Thần, Phượng Đại Thiên tiếp chỉ! Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

      Nghe xong thánh chỉ, chân tay Phượng Nhị Nhị bủn rủn sắp ngã, may mà có Chanh Nhi đứng bên đỡ lấy nàng.

      “Quận chúa, người có sao ?”

      “Phượng nhị quận chúa, xin người bảo trọng thân thể, thánh thượng lệnh cho người
      theo tôi tới Tị Thử biệt viện, ngài mai vào cung!” (Tị Thử: tránh nóng)

      hiểu sao tiểu công công cười vô cùng thân thiết với Nhị Nhị, cười như nịnh
      bợ…

      Nhưng lúc này ai chú ý đến điều đó.

      Phượng Đại Thiên lại “mất người con nữa, đôi mắt già nua đẫm lệ. Con
      của lão…

      Tinh thần Nhị Nhị vô cùng hoảng hốt,

      Nếu kháng chỉ, nàng làm liên lụy đến toàn bộ Phượng phủ.

      Còn nếu tuân lệnh vào cung: cung sâu như biển, nhỡ đâu…nhỡ đâu…

      Nàng…nàng với còn có tương lai?



      muốn nhưng Phượng Nhị Nhị vẫn phải đến Tị Thử biệt viện.

      Khi nàng nửa ngày, chiếc xe ngựa màu đen dừng trước cửa Phượng phủ.

      “Cái gì? Ngươi sao?”

      Lý Ám Diệp nổi giận túm lấy áo người gác cổng, nhấc bổng y lên.

      “Ta…ta …nhị quận chúa của chúng ta được tuyên vào cung sáng nay rồi, giờ
      ở trong phủ!”

      Trời ơi! Làm gác cổng cho Phượng phủ cũng khó! Mới đến có mấy ngày gặp phải
      nam nhân đáng sợ!

      Nghe xong lời người gác cổng , biểu tình Lý Ám Diệp biến hóa, thẳng tay ném y
      xuống đất.

      Ôi đau quá! Người gác cổng cắn răng nuốt đau đớn vào bụng.

      “Thất Thất của ta đâu!”

      Người gác cổng đáng thương còn chưa ho được tiếng lại bị tên nam nhân
      khác túm lên như con gà con.

      Là “Diêm vương” chuyên chặn đường cướp bóc!

      “Thất…Thất…”

      “Nếu chàng còn buông ra, thở được đâu!” giọng dễ
      nghe truyền đến đúng lúc, cứu người gác cổng khỏi án tử.

      “Thất Thất!” nam nhân rầu xồm kinh hỉ, sải bước tới vô tư ôm nàng vào lòng, “Ta nhớ
      nàng quá! phải nàng muốn chí dương thất bảo sao? Ta vốn muốn tìm cho đủ để
      làm sính lễ cưới nàng nhưng Lý Ám Diệp , đem bảo vật của làm sính lễ
      cho tỉ tỉ nàng rồi! Nhưng tỉ tỉ nàng phải vào cung rồi sao? Còn lấy sính lễ của
      người ta làm gì? Còn có, ta…”

      Lúc này ra rả thôi, chẳng giống bộ dạng Diêm vương ghê gớm ở điểm nào.

      “Huynh là Lý Ám Diệp?” Phượng Thất Thất để ý tới , mắt đẹp nhìn về phía Lý Ám Diệp.

      “Phải!” Lý Ám Diệp bình tĩnh đáp, bởi có quyết định…

      “Nhị tỉ tôi trước khi có nhắn lại câu: trộm được, phản !”

      Thông minh như Phượng Nhị Nhị đoán biết được phản ứng của , muốn ngăn cản quyết định của . Nàng biết hoàn toàn có thể yên lặng mang nàng ra khỏi hoàng cung.

      “Nếu ta làm phản sao?” vẻ mặt tràn đầy hận ý.

      “Nhị tỉ , làm phản cần có thời gian chuẩn bị, đến lúc đó có khi tỉ ấy thành ái phi của hoàng thượng rồi!”

      “Được, ta nghe lời nàng, trộm!” nữ nhân của cho phép người khác động vào.

      Nữ nhân của suy nghĩ thấu đáo cho , chỉ có thể nghe lời nàng thôi.

      “Vậy …” Phượng Thất Thất đẩy nam nhân râu xồm về phía Lý Ám Diệp, “Tôi phái người này giúp huynh!”

      “Ta muốn!” râu xồm phản đối, “Thứ nhất, hùng làm hành vi lén lút, tiểu nhân. Muốn cướp phải cướp quang minh chính đại! Thứ hai, ta thích người này, sao ta phải giúp ? Thứ ba, ta thể rời khỏi nàng, nàng có biết ta rất nhớ nàng ? Nhớ búi tóc đen của nàng, nhớ làn da non mịn, nhớ cái miệng nhắn…”

      “Diêm Hắc Trì, im ngay!” hai má Phượng Thất Thất hồng như hoa đào, “Thứ nhất, thiếp tha thứ cho chàng. Thứ hai, chàng hứa với thiếp là cướp bóc nữa. Thứ ba, nếu phải chàng chặn đường cướp bóc nhị tỉ phu của thiếp sớm đón được Nhị Nhị tỉ rồi, chàng còn mau chịu trách nhiệm!”

      biết…”

      “Diêm vương” đại nhân lúc nào cũng bá đạo, ghê gớm, người người kinh sợ giờ
      khép nép, như vợ .



      “Bình sinh bất hội tương tư, tài hội tương tư, tiện hại tương tư.

      Thân tự phù vân, tâm như phi nhứ, khí nhược du ti

      nhất lũ dư hương tại thử, phán thiên kim du tử ha chi.

      Chứng hậu lai , chánh thị hà ?

      Đăng bán hôn , nguyệt bán minh .”

      (Tạm dịch nghĩa:

      Trước giờ biết tương tư, nay tương tư lại khổ vì tương tư.

      Thân như mây trôi, tâm như tơ bay, hơi thở mong manh như mạng nhện.

      Vật đính ước hãy còn đây, người thương ở chốn nào.

      Tương tư nhất là khi nào?

      Là lúc đèn mờ, là lúc trăng lặn.)

      Phượng Nhị Nhị tựa người bên cửa sổ, hàng mi rủ xuống, tâm nặng trĩu. Phòng của nàng rất lịch trang nhã, lụa mỏng khẽ lay động, đồ dùng theo phong cách cổ xưa, tường vẽ hoa văn cánh sen, lá sen tôn quý, tao nhã. Ngoài cửa sổ, đình viện lầu các tầng tầng lớp lớp, mái cong thanh thoát. Trong hoa viên trồng mấy cây hoa đào, hoa hạnh, rồi tùng, thược dược, mẫu đơn thi nhau đâm trồi nảy lộc. Cảnh đẹp như vậy mà nàng chẳng có tâm trạng để thưởng thức.

      Trong lòng nàng giờ chỉ có hình bóng của .

      Rất đỗi ngọt ngào mà cũng vô cùng chua xót, mùi vị tương tư này, nàng nếm đủ.

      Nàng nhớ . Từng giờ từng khắc, hình bóng choán đầy tâm trí nàng.

      Tương tư đến tận cùng…

      “Phượng nhị quận chúa, hoàng thượng cho mời!” vị tiểu công công truyền chỉ.

      Hoàng thượng? Nàng khỏi cả kinh, sao hoàng thượng lại tới biệt viện này?

      Nghe đương kim hoàng thượng là vị vua minh hiếm thấy, có lẽ…nếu ràng
      với ngài…có lẽ ngài thả nàng trở về với .

      kịp suy nghĩ lại, nàng vội vàng tìm khăn che mặt, theo tiểu công công.

      Thính Ba đình, Tị Thử biệt viện. (Thính Ba: lắng nghe tiếng sóng)

      Đình lịch , tao nhã, bốn bề lụa trắng rủ, theo gió đêm gợn lên như sóng.

      Vừa lúc cuối xuân, hoa sen trong hồ chớm nở, vô cùng tuyệt đẹp.

      Trong đình có nam nhân đứng, người mặc long bào, mắt sáng như đuốc,
      tuổi trẻ tuấn lãng, khí chất cao quý.

      Người đó chính là vị hoàng đế trẻ tuổi của Hiên Nguyệt quốc: Long Ngự Tôn.

      “Phượng phủ Nhị Nhị bái kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

      Nàng vội vàng hành lễ với Long Ngự Tôn.

      “Bình thân!” Long Ngự Tôn bước đến bên nàng, hai mày chau lại, ra lệnh: “Gỡ khăn
      mặt ngươi ra!”

      Nàng giật mình.

      “Nhị Nhị mắc bệnh hiểm nghèo, sợ làm bẩn long mục (mắt rồng) của thánh thượng!”

      “Ngươi dám kháng chỉ?”

      Đế nổi giận, giọng điệu đầy uy hiếp. Hừ, lại thêm nữ nhân dám kháng chỉ! Phượng
      phủ khá lắm, nuôi được toàn nữ nhân xảo quyệt! Thực làm cho người khác phải bực mình!

      “Nhị Nhị dám!”

      Nàng cắn răng tháo khăn che mặt xuống. Dung nhan tuyệt sắc làm cả gian đình sáng rực rỡ.

      Long Ngự Tôn nhìn nàng, ánh mắt có chút si mê.

      là danh bất hư truyền, quả nhiên quận chúa của Phượng phủ, ai ai cũng tuyệt sắc!”

      Đế khẽ vuốt cái cằm tinh xảo của nàng, nhưng ánh mắt lại nhìn ra phía sau nàng.

      Hừ, để xem ngươi còn nhẫn nhịn được bao lâu!

      Quả nhiên, trong bóng tối có người gầm lên.

      “Dừng tay!” là giọng nam nổi giận.

      “Dừng tay!” là giọng nữ cũng giận dữ kém.

      Long Ngự Tôn có chút ngạc nhiên, ở đâu thêm hai tên nam nhân nữa vậy?

      Thấy tay đế ngả ngớn Nhị Nhị, Lý Ám Diệp hồng hộc chạy ra trước mặt đế, lời, trước tiếp đế quyền.

      Dù ngươi là ai, dám trêu đùa Nhị Nhị của , tội đáng muôn chết!

      Hai mắt Long Ngự Tôn tối sầm lại.

      “Ngươi là ai?” đế hỏi, khóe miệng cong lên, đôi mắt đầy thịnh nộ.

      “Ta là ai quan trọng, quan trọng ở chỗ, nàng là nữ nhân của ta!” Lý Ám Diệp
      cũng rất tức giận.

      “Đại tỉ, sao tỉ lại tới đây?”

      Phượng Nhị Nhị nhìn về phía nữ nhân vừa kêu “dừng tay”.

      Phượng Nhất Nhất để ý đến tiểu muội của mình, chỉ nhìn hai con “dê béo”…

      “Chào hai huynh!” Phượng Nhất Nhất cười đến lộ lúm đồng tiền với Lý Ám Diệp và Diêm
      Hắc Trì, “Muốn thành thân với muội muội nhà ta giá cũng đâu nha, nhưng chỉ cần đưa ra số tiền hợp lý, ta xem xét ưu tiên hai vị, chúng ta thương lượng chút nhỉ?”

      Đột nhiên, Lý, Diêm hai người sởn cả tóc gáy, nữ nhân này cười đáng sợ, vì nụ cười tà khí của nàng mà người ta có thể trở thành món hàng mặc nàng buôn bán.

      “Trẫm lệnh cho nàng, được cười với người khác rồi mà!” thấy nàng cả gan cười với người khác, Long Ngự Tôn cười lành lạnh, “Hay để trẫm giết hai tên “thích
      khách” này trước?”

      “Bắt ta tới ta còn chưa tính, sao ngài còn bắt cả muội muội ta tới?” Phượng Nhất Nhất bất kính chất vấn.

      “Nàng nhầm rồi, trẫm bắt muội muội nàng tới mà quang minh chính đại triệu tới! Nếu trẫm vừa ý, nàng ấy trở thành người đứng đầu hậu cung!” đế cố ý chọc giận Nhất Nhất.

      “Ngươi dám!”

      Lý Ám Diệp nổi giận xông tới…

      Phượng Nhị Nhị kịp thời bắt lấy tay , lắc đầu, nhìn mỉm cười.

      “Suỵt, xem kịch !”

      Nàng sớm nhìn ra đương kim thánh thượng hề có tà niệm với nàng, lúc đế nâng cằm nàng lên, nhưng mắt nhìn nàng, nàng thấy nghi ngờ. Rồi đại tỉ bỗng từ phía sau nhảy ra, trong giây lát nàng hiểu mọi chuyện.

      Tuy hiểu thâm ý trong lời của Nhị Nhị nhưng Lý Ám Diệp bị nụ cười tuyệt đẹp của nàng làm say đắm, quên hận ý. Rồi sực nhớ ra bên cạnh còn có hai nam nhân “xa lạ” có thể cũng ngắm nhìn lúm đồng tiền của nàng, vội vàng chạy đến ôm lấy nàng, giấu kĩ bảo vật .

      Diêm Hắc Trì thấy vậy cười khẩy, thầm nghĩ, “Giấu diếm làm gì? Làm như động vật quý hiếm bằng! Thất Thất nhà ta còn xinh đẹp hơn!” (đương nhiên là chỉ dưới con mắt của họ Diêm).

      B.Cat thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22: Hóa giải hiềm khích trước đây.

      “Rột cuộc ngài muốn thế nào?” Phượng Nhất Nhất gượng cười.

      Nàng…cuối cùng cũng thoát được sao?

      “Trẫm muốn gì, nàng là người hiểu nhất!” ánh mắt đế sáng quắc như thiêu như đốt nàng.

      “Chẳng phải những gì ngài muốn, ngài đều có rồi sao?” ánh mắt Nhất Nhất đau thương, giọng yếu ớt.

      “Chưa đủ!” đế nổi giận, khi đế đế muốn có tất cả, “Trẫm muốn nàng phải thuần phục! chỉ có cơ thể nàng mà cả trái tim nàng!” đế chộp cổ tay trắng như củ sen của nàng, nhẫn tâm siết chặt.

      “Vậy ngài nghĩ lấy muội muội ta ra uy hiếp ta ngài sao?” nàng thuyết phục đế.

      “Trẫm mặc kệ!” đế giọng hờn dỗi như đứa trẻ con đòi kẹo, “Nếu nàng ngoan ngoãn nghe lời, chỉ muội muội mà tất cả các muội muội của nàng đều phải tiến cung, còn hai tên “thích khách” kia đem lăng trì xử tử!”

      “Ta phải giết ngươi!”

      Diêm Hắc Trì nổi sung. Dám mơ tưởng tới nữ nhân của Diêm vương đại nhân, giết tha!

      “Tốt! Ta và ngươi cùng xông lên!” vẻ mặt Lý Ám Diệp cũng đằng đằng sát khí.

      “Thỉnh!” đế nheo mắt lại, thủ thế. Nỗi bực mình này cần phải trút vào chỗ nào đó.

      Giương cung bạt kiếm, tình thế vô cùng căng thẳng…

      “Khoan !” Phương Nhất Nhất tiến lên ôm lấy lưng Long Ngự Tôn, “Ta…, thiếp đồng ý với ngài!”

      Đế biết nàng rất coi trọng người nhà nên lợi dụng điểm yếu này buộc nàng phải chấp
      thuận.

      “Nàng hối hận chứ?” đế đè nén hoan hỉ.

      “Tuyệt hối hận!” ánh mắt nàng kiên định, “Thỉnh hoàng thương nuốt lời, thả họ !”

      “Tội đột nhập vào nơi ở của trẫm, trẫm truy cứu nhưng bọn chúng lại dám khinh khi phạm thượng…” đế hài lòng liếc xéo Lý Ám Diệp.

      Ai sợ ngươi! Lý Ám Diệp trừng mắt chống trả.

      “Hoàng thượng, xin ngài nghe Nhị Nhị lời!” Phượng Nhị Nhị quỳ xuống trước mặt đế.

      !”

      “Ta xin kể cho ngài nghe chuyện xưa, về thiếu niên mười lăm tuổi…” giọng Nhị
      Nhị trầm bổng dễ nghe…

      “Ngươi muốn trẫm khôi phục lại địa vị cho gia tộc ?” nghe Nhị Nhị xong, đôi mắt đế trầm xuống.

      Thân là đế vương, đế thể có chút mềm lòng! Cho dù đế sủng Phượng Nhất
      Nhất nhưng cũng thể tha cho kẻ uy hiếp đến ngôi vị hoàng đế!

      “Ý của Nhị Nhị là xin ngài lấy lại công bằng cho nhà phu quân ta! Ba ngươi mạng người
      đổi lấy thánh chỉ, ngài chỉ lãi chứ lỗ!” nàng bình tĩnh phân tích.

      “Vậy nội dung thánh chỉ là gì?”

      “Khôi phục lại danh dự cho Lý gia!” nàng lanh trí .

      “Ngươi sợ trẫm giết hết các ngươi để diệt khẩu sao?” đế uy hiếp, “Xung quanh
      đình này ít nhất cũng có trăm cung thủ chờ lệnh!”

      “Nhị Nhị sợ chứ! Nhưng Nhị Nhị phải đánh cược lần!” nàng cười, “Cược ngài là vị vua minh, cược ngài rảnh để ra tay giết có mạng người!”

      Nàng nhìn đại tỉ đầy ý vị.

      Ôi, đại tỉ đáng thương! Bị quân vương mê luyến nhất định đường tình lắm chông gai, trắc trở; phải chịu bi thương cùng cực.

      “Ha ha ha…” đế đột nhiên cười phá lên, “Trẫm thích ngươi rồi đấy! Nếu phải gặp tỉ tỉ ngươi trước, nhất trẫm để ngươi tiến hậu cung! Nhưng…thế có buông được hận thù ?”

      Nghe đế nhắc đến mình, Lý Ám Diệp bước đến.

      “Cho dù ngươi gặp Nhị Nhị trước, nàng cũng vào cung!” hùng hồn tuyên bố,

      “Bởi nàng biết nàng là nữ nhân của ta!”

      “Ngươi sợ trẫm giết ngươi sao?” đôi mắt đế bắt đầu nổi gió.

      “Nếu sợ ta chẳng tới!” trấn an Phượng Nhị Nhị hoảng hốt, “Cũng may ngươi gặp tỉ tỉ của Nhị Nhị trước, nếu , ngài chẳng yên vị được cái ghế hoàng đế đâu, hoàng thượng!”

      xong liền quỳ gối trước Long Ngự Tôn, thực lời hứa, buông bỏ hận thù, tôn đế làm hoàng thượng.

      “Rất tốt!” Long Ngự Tôn yên tâm cười, biết lời của Lý Ám Diệp là nhất ngôn cửu đỉnh.

      “Tiếp theo trẫm ban thánh chỉ giải oan cho Lý gia! Để bồi thường cho Lý gia, sau này mở rộng cửa cho tất cả công việc làm ăn của Lý gia, thuế giảm nửa!”

      Quả hổ là hoàng thượng, ra tay rất rộng rãi!

      “Cảm ơn ngài!” Phượng Nhất Nhất cảm kích nhìn đế.

      “Dùng lời để cảm ơn chưa đủ thành ý!” đế nhìn nàng ý vị thâm trường, đôi mắt sắp bốc hỏa.

      Đoạn đế nhìn Lý Ám Diệp, “Về sau, chúng ta xóa bỏ hiềm khích, vui vẻ kết thành người thân!”

      “Tạ chủ long ân!” Lý Ám Diệp lại quỳ gối tạ ơn, nếu muốn tôn đế làm hoàng thượng nên biểu ràng chút.

      tốt quá!” Diêm Hắc Trì cao hứng nhảy cẫng lên, “Vậy là ta có thể lấy lại công bằng cho Thất Thất!”



      Đại sảnh Phượng phủ.

      ! Ta đồng ý! Con ta còn quá , còn quá sớm để thành thân, ta…”

      Phượng Đại Thiên tức giận nhìn Lý Ám Diệp ôm con bảo bối của lão. Sáng nay,
      thánh chỉ triệu trưởng nữ của lão vào cung làm quý phi chứ phải làm nữ quan rồi. Lão dám cãi, chỉ nhẫn nhịn tiếp chỉ! Nhưng lão chấp nhận hai tiểu tử thối này mơ tưởng tới con của lão!

      “Nhị Nhị mười chín tuổi rồi, còn nữa! Nếu phải chàng chần chừ con nó thành thân lâu rồi!” phu nhân Phượng phủ, phúc tấn Lưu Hà lên tiếng, “Nếu hai đứa nó có lòng với nhau, ta cũng nên thành toàn cho chúng!”

      Nghe phu nhân mình vậy, Phượng Đại Thiên còn dám lớn tiếng, chỉ ấm ức :

      “Vậy còn Thất Thất của ta! Thất Thất còn rất rất , mới có mười sáu tuổi thôi! thể gả cho tên “râu xồm” xấu xí kia được!”

      Diêm Hắc Trì nghe vậy rất bực mình, thét lớn.

      “Nhạc phụ đại nhân! Thất Thất là người của ta, nếu ngài đồng ý tiểu Thất Thất có cha!”

      Nghe vậy trước mặt người nhà, Phượng Thất Thất thẹn quá hóa giận, hung hăng nhéo cái.

      “Thiếp bảo chàng cạo râu rồi mà, giờ lại đến dọa cha mẹ thiếp, cẩn thận da của chàng!”

      Diêm Hắc Trì mình đồng da sắt, thực ra chẳng bị làm sao nhưng để dỗ kiều thê vui vẻ, giả bộ kêu như heo bị chọc tiết, “Ái, ái! Đau chết mất! Có người muốn giết chồng!”

      Phượng Đại Thiên còn để ý tới đôi phu phụ mới cưới liếc mắt đưa tình nhau nữa, bởi lão vừa bị tin dữ làm cho đóng băng.

      Tiểu Thất Thất? Tiểu Thất Thất!

      Con như hoa như ngọc của lão, con băng thanh ngọc khiết của lão bị tên “râu xồm” láo lếu kia ăn mất rồi! …lão muốn!

      Sau cùng, lão lăn ra bất tỉnh nhân !

      “Cha!” thấy phụ thân té xỉu, Phượng Tiểu Bát “mất tích” lâu biết từ đâu nhảy ra, theo sau là nha đầu Thái Nhi rời nửa bước.

      “Tiểu Bát bái kiến hai vỉ tỉ phu!” vẻ mặt tuyệt sắc, đôi mắt trừng trừng nghịch ngợm, gian trá, xảo quyệt mà giống như vô tội.

      “Phượng Tiểu Bát! Đệ còn dám về!” Phượng Nhị Nhị vừa thấy là nghiến răng ken két.

      “Đây là nhà của Tiểu Bát, Tiểu Bát đương nhiên phải về!” sợ hãi mà còn cười vô cùng xảo trá, “hai tỉ tỉ à, hai người sau khi thành thân phải khỏi đây, Phượng phủ này chỉ còn là nhà mẹ đẻ. Có câu “Con lấy chồng như nước hắt !”, các tỉ nên ngoan ngoãn theo tỉ phu về nhà mà dạy con giúp chồng !”

      “Tiểu tử thối! Ngươi ngứa đòn đây mà!” Phượng Thất Thất xoa tay.

      Thế nhưng những lời này của Tiểu Bát làm cho hai vị tỉ phu tương lai cực kì mát lòng. Hóa ra tiểu tử này cũng láo lếu như lời kể!

      “Hai vị tỉ phu, nếu rảnh chúng ta bàn bạc chút!

      Có gì mà rảnh!

      Thế là hai con-dê-béo tự động bước về phía Phượng Tiểu Bát.

      “Hai vị tỉ phu biết đấy! Sau khi các tỉ tỉ xuất giá, chắc chắn công việc làm ăn của
      Phượng phủ xuống…mà Tiểu Bát vô tài vô đức, e mình thể gánh vác nổi…ôi…đáng thương thay!” giả bộ làm mặt bi thảm.

      “Ngươi muốn gì?” Diêm Hắc Trì lớn giọng hỏi.

      “Tiểu Bát đâu dám!” giọng trơn trượt như cá chạch , “Cha mẹ ta cũng có tuổi, mà tiền để phụng dưỡng tuổi già…”

      “Để ta lo!” hai người đồng thanh, lưu loát hô.

      “Các tỉ phu hào phóng!” cười thầm trong lòng, tiếp tục bòn rút, “Vậy còn…sính lễ của các tỉ tỉ?”

      phải là đưa cho Phượng Nhất Nhất sao? Sao còn đòi…

      Mà thôi, để ôm được mĩ nhân về nhà, bao nhiêu tiền thành vấn đề!

      “Ngươi !”

      Phượng phủ. An Thụy hiên.

      “Cái gì?” Lý Ám Diệp nội trận lôi đình, “Tại sao tạm thời nàng thể về cùng ta?”
      Phượng Nhị Nhị quen kiểu phản ứng này của nên chỉ mỉm cười.

      “Tuy biết tin tức của đại tỉ nhưng Tam Tam, Tứ Tứ, Lục Lục vẫn bặt vô tín, thiếp phải ở lại phủ đến khi nào tìm thấy các muội ấy mới thôi!”

      “Vậy để ta giúp nàng tìm!” cộc cằn , “Nhưng nàng phải theo ta!”

      ?” vẻ mặt nàng kinh hỉ nhưng rồi lại sực nhớ ra, “Vẫn được!”

      “Vì sao?”

      “Thiếp muốn xa cha mẹ!” nàng làm nũng.

      “Cái này đơn giản! Dù sao ta cũng tính phát triển cơ nghiệp ở kinh thành, sau này chúng ta chuyển tới ở gần Phượng phủ, nàng nhớ cha mẹ khi nào sang đây thăm!”

      ra tính toán chu đáo cho nàng! Nàng cảm động, mắt phượng ươn ướt.

      “Thiếp chàng quá!”

      Nghe lời nàng , cũng cảm động thôi, ôm chặt lấy nàng: đúng là “tiểu biệt thắng tân hôn”, họ cũng mười ngày gặp nhau.

      “Dù ta có nàng nhiều thế nào, cũng dễ dàng tha cho nàng tội chạy trốn!” thanh của nghe hung ác.

      xấu hổ? Phượng Nhị Nhị vừa cảm động vừa thấy buồn cười.

      Tuyệt vời! Nam nhân này cuối cùng cũng lời nàng! Phu quân như vậy nàng còn đòi hỏi gì nữa!

      “Vậy chàng tính trừng phạt thiếp thế nào, phu quân?” nàng ái muội thầm vào tai .

      Thịch!

      Lý trí của tạm biệt mà , giờ hoàn toàn hình thành sói hoang.

      “Giường nàng ở chỗ nào?” hổn hển hỏi.

      Nàng định chỉ lại cướp lời, “Mà thôi, chúng ta còn nhiều thời gian, cứ chậm
      rãi “thử” từng nơi trong phòng nàng , mặt bàn, cửa rồi giường…”

      Sau đó vội vàng hôn nàng, cắn lên từng tấc thịt của nàng.

      Nàng dịu dàng cười rồi ngả đầu vào lòng . Nàng cũng rất rất muốn đây…

      Trong mảnh lý trí còn sót lại, nàng như nhìn thấy:

      Tương lai, Lý phủ còn lạnh như băng.

      Phủ đệ của họ tràn ngập khí ấm áp của mùa xuân, tình kéo dài mãi mãi….

      _hoàn quyển 1_

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :