1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phượng Sắc Khuynh Thành - Diệp Thanh Thanh (Full Q+Q2/ Q3-c2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13: Tình cảm nảy sinh

      Phượng Nhị Nhị tỉnh táo bứt người ra, hộc...hộc... khó khăn lắm mới có cơ hội, thể “vật lộn” lãng phí được.

      “Được rồi, được rồi! Dù ngài có hiểu ta ta cũng cần phải hiểu về ngài nữa!” nàng cẩn thận quan sát vẻ mặt của .

      “Ta có gì cần phải hiểu?” đôi mắt thâm trầm muốn nhiều.

      “Cái gì mà có?! Ngài có thực sao? công bằng! Ngài biết mọi thứ về ta trong khi ta lại chẳng biết gì về ngài!” chà, nàng cũng giỏi làm nũng .

      “Ta...” định gì đó nhưng lại im bặt.

      Trong ánh mắt chợt xoẹt qua tia lo lắng.

      “Nếu ngài muốn chuyển sang chuyện khác!” đôi mắt nàng khẽ đảo, bàn tay ngọc ngà hướng về phía Long Huyền Ngọc hoàn cổ , nàng hỏi, “Khối ngọc này đẹp, ai tặng cho ngài vậy?” vòng vòng vo vo cuối cùng cũng vào được chủ đề chính.

      Vừa nghe nàng nhắc đến khối ngọc, con ngươi càng thêm thâm trầm đáng sợ.

      đến lượt nữ nhân quản chuyện của ta!”

      tức giận mắng.

      Thua keo này ta bày keo khác, Phượng Nhị Nhị “chưa thấy quan tài chưa đồ lệ”, sợ chết tiếp tục tính kế.

      “Hừ... phải chỉ là khối ngọc thôi sao? Có gì độc nhất vô nhị! Hứ! Hóa ra...trong mắt ngài, ta còn bằng khối ngọc! Ta...ta...hức...”

      Nàng vờ khóc! Người tỉnh táo biết ngay nàng giả vờ. Nhưng lại mềm lòng!

      Ôi! Từ rày về sau, coi thường sức ảnh hưởng của nàng đối với nữa!

      “Ta đâu có là nàng bằng khối ngọc!” bất đắc dĩ giải thích, cũng biết phải giải thích điều gì.

      “Ngài ràng vừa bảo còn gì!” nàng vùi đầu vào cổ , lớn tiếng khóc.

      Ôi! Nước mắt nữ nhân đáng sợ! thở dài tiếng rồi nâng mặt nàng lên, sợ nàng buồn, “Nàng muốn biết điều gì?”, thỏa hiệp hỏi.

      “Khối ngọc này là ai trao cho ngài?”

      Ai ư? Nghe đến đây, đôi mắt lên vẻ phức tạp, thống khổ lẫn tuyệt vọng.

      nhớ tới cái đêm của tám năm về trước, cái đêm mà tiểu tử mới mười lăm tuổi là bỗng chốc mất mọi thứ, bị bạn bè xa lánh, phải ăn nhờ ở đậu, chịu bao nhiêu thiệt thòi. Trong đêm đen nằm co ro, nước mắt hòa với máu tanh thề ngày nào đó lấy lại tất cả, ngày nào đó bắt những kẻ có tội với phải trả cái giá đắt!

      Đấy cũng là lần cuối cùng trong cuộc đời rơi lệ, từ đó về sau tin tưởng vào bất cứ ai, bất cứ điều gì...

      Thế giới của giờ chỉ còn băng giá ánh mặt trời.

      Báo thù là cuộc sống của , mưu ma chước quỷ, máu lạnh vô tình, từ thủ đoạn nào, báo thù trở thành lẽ sống của , khiến đêm ngủ ngon, cả thể xác lẫn tinh thần đều lạnh như băng, đau đớn chịu được...

      Mãi cho đến khi gặp nàng – người giúp an giấc. Nàng như ánh mặt trời đột ngột soi sáng cuộc sống u của , làm mọi ngõ ngách trong tâm hồn trở nên ấm áp lạ thường. Nàng vô tình trở thành thứ quan trọng của , thậm chí còn quan trọng hơn cả việc báo thù.

      có thể ? Có thể buông xuống mọi ân oán?

      ... còn có thể... ?

      ?

      Nhìn vẻ mặt tình bất định, thống khổ, tuyệt vọng, hỗn loạn của lòng nàng đau như cắt. Nàng tiến tới ôm lấy , đem hơi ấm của mình trao cho .

      nhìn ngọc cổ rồi tiếp:

      “Ngọc này tên Long Huyền Hoàn, là bảo vật gia truyền, cũng là nó hại chết toàn bộ ba mươi sáu mạng nhà ta…”

      Lúc này, nhìn yếu ớt như đứa bé khiến bản năng làm mẹ của nàng trỗi dậy.

      Nàng cảm thấy trong sâu thẳm trái tim mình đau nhói. Vì vậy nàng gặng hỏi nữa.

      “Đừng nữa, đừng nữa!” nàng ôm lấy , dùng môi của mình ngăn .

      Ngoài biện pháp này ra nàng biết phải an ủi thế nào.

      Vậy mà tự động giải thích hành động của nàng là tự nguyện dâng hiến, chút khách khí, xoay người chồm lên thân thể mềm mại của nàng. Bây giờ cần an ủi như thế này.

      “Đừng phản bội ta!” thanh hỗn loạn của văng vẳng bên tai nàng.

      đâu! đâu!” nàng cam đoan, cam đoan, đôi mắt đẫm lệ.

      “Nàng vĩnh viễn ở lại với ta chứ?” lập tức tiến vào người nàng mà kiên định nhìn vào đôi mắt nàng, thanh ám ách, cần cam đoan của nàng.

      “Vâng!”

      Nàng gật đầu chấp thuận chút do dự, đồng thời để tiến vào. Diệt môn, huyết hận...

      Trời ơi! Nam nhân này trải qua những đau khổ như thế nào?!

      Chuyện ngày đó đáng sợ đến mức nào mà có thể làm lộ ra vẻ mặt hoang mang đến vậy?

      kẻ hung ác, nham hiểm, kích cuồng, tá ác, bá đạo, làm.

      Làm sao lại có biểu tình như bây giờ?

      Nàng biết muốn tòan bộ ấm áp, toàn bộ bảo bọc, toàn bộ ôn nhu, toàn bộ thương của nàng…

      Nhưng…nàng vô lực ngăn cản bản thân trầm luân.

      Giây phút nàng mở lòng chào đón , nàng biết nàng xong rồi…

      Nàng sợ, sợ khi cho ít đòi tất cả…

      Lòng nàng để ý, lòng nàng !


      Dù nàng có tình nguyện hay cuộc đời này của nàng trầm luân.

      ...

      “A…ưm…” thanh rên rỉ kiều của nàng lại vang lên hòa chung với tiếng thở dốc của .

      Nghe được lời cam đoan của nàng tâm ấm áp trở lại, cảm thấy trái tim mình như khôi phục sống. biết nàng lừa gạt , nàng đối với , từ nay về sau, nàng phải ở bên cạnh cả đời.

      Nếu nàng đúng là món quà mà ông trời bồi thường cho nguyện ý buông xuống thù hận…

      Chỉ cần cả đời được ở bên nàng là đủ!

      và nàng đều thể quay đầu.

      Sau đó…cả hai chìm vào bể tình hỗn loạn...

      biết từ lúc nào quan hệ của họ thành ra như thế. Trừ những lúc quay cuồng, triền miên; họ còn có thể lẳng lặng ở bên nhau. Dưới ánh mặt trời, ngồi đọc sách còn nàng gối đầu lên đùi say sưa ngủ; khi trăng lên, nàng tựa người vào lòng rồi cả hai cùng ngắm sao. Hoặc là chẳng làm gì cả, chỉ ngồi nhìn nhau rồi cười ngọt ngào, cõi lòng cảm thấy bình yên.

      Thế nhưng, trước khi bão đến luôn là sóng yên biển lặng...Phượng Nhị Nhị lẳng lặng ngồi bên cửa sổ, hưởng thụ hơi ấm của nhưng tài nào ngủ được.

      Phượng nhị quận chúa nổi tiếng mê ngủ giờ này lại ngủ được, bảo ai tin nổi!

      Nhưng đây là lần đầu tiên nàng mất ngủ buồn rầu, vì trong nàng có mâu thuẫn rất lớn.

      Ôi...lẽ ra lúc trước nên cho Chanh nhi cùng, nha đầu đó tuy ngốc nghếch nhưng ít ra còn có người tâm .

      Nàng hưởng thụ tình Lý Ám Diệp dành cho mình nhưng lòng khi nhớ đến bệnh tình của Phượng Tiểu Bát lại lo lắng buồn rầu.

      Bên tình, bên nghĩa, phải lựa chọn thế nào đây?!

      có Lòng Huyền Ngọc hoàn, Tiểu Bát chết; nhưng nó cũng là vật nhắc nhở Lý
      Ám Diệp phải nhớ đến những thống khổ phải chịu đựng. Nàng phải lựa chọn lấy cái.

      Vì Tiểu Bát càng là vì...!

      thấy ngọc này phải ngày đêm đối mặt với vết thương của mình nữa, như vậy chẳng phải hạnh phúc hơn sao?

      Nàng chỉ mong hạnh phúc thôi.

      ...

      “Tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi!”

      người vội vã tiến vào gian phòng trong Ngàn Hồng uyển.

      “Ngươi muốn sống sao?! Ban ngày ban mặt mà dám tới!” nữ nhân sợ hãi chạy nhanh đóng cửa, hướng về cửa sổ mà .

      “Yên tâm ! Giờ chủ nhân có tân sủng, lý nào ngài còn tới đây?” nam tử biết sợ vỗ về hai má phấn nộn của nàng.

      “Cẩn thận vẫn hơn, nhỡ để bọn kia thấy chúng ta có đất chôn đâu!”

      Nữ nhân này có cố gắng đến mấy cũng che dấu được ánh mắt chán ghét đối với ! Hừ, tưởng nhận ra sao!

      “Hay nàng định qua cầu rút ván?” đanh mặt lại, “Tiểu kĩ nữ, dù mặt ngươi đẹp đến mấy chủ nhân cũng cần đôi giày rách! Được ta chiếu cố cho là phúc đức của nhà ngươi rồi! Nếu hầu hạ ta cho tử tế hai ta đường ai nấy !”

      Nghe uy hiếp, nữ nhân vội vàng sà vào lòng rồi nịnh nọt.

      “Ôi...chàng đáng ghét! Thiếp cũng chỉ vì muốn hai ta được ở bên nhau lâu dài mới lo xa thôi, mà mấy con giặc cái bên kia cũng ma quỷ lắm, thiếp phòng được!”

      “Càng ngày càng thủy linh, hà hà hà...” cười dâm đãng.

      “Chàng yên tâm, chỉ cần chàng lo việc cho ta, nha đầu kia là của chàng!” trong mắt nữ nhân ánh lên tia hiểm, để đạt được mục đích chút nhân tính nàng cũng đánh mất rồi.

      “Vậy khi nào đây...hà hà hà...”

      Nghĩ đến bông hoa nhắn kia, cười mỗi lúc dâm đãng, đại tiệc ăn ngấy có thể đổi sang điểm tâm thanh đạm, trái ôm phải ấp, nhân gian ai sung sướng bằng , huống hồ, đóa hoa kia còn chưa bị người nào chà đạp, mùi vị có lẽ...

      “Trước tiên phải lo chính ! Chờ đến lúc thành công...” nữ nhân nhìn vẻ mặt đáng khinh của trong lòng cực kì chán ghét nhưng ngoài miệng vẫn phải ưng thuận.

      “À...đúng rồi....vào việc chính! Biết ? Ta tìm được rồi!”

      ...

      Phượng Nhị Nhị vẫn chưa biết lúc này đây, có đôi cẩu nam nữ đương tính kế hại nàng.

      Tình cảm của hai người như chồi non mới nhú liệu có gánh được phong ba bão táp sắp sửa ập tới?

      Nếu như tình cảm của họ bị vùi dập nàng phải đâu về đâu?

      ...
      B.Cat thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14: Nguyệt lạc tiếng động

      Cảnh xuân tươi đẹp. Ánh dương chói lọi.

      Gió xuân khẽ khàng vờn qua cành liễu làm liễu lay động.

      Cảnh đẹp nên thơ như vậy lại thiếu mất làn xuân thủy. Bởi nước trong ao bị chủ nhân nào đó của Lý phủ “giận dữ vì hồng nhan” hệ lệnh tháo hết rồi. E rằng cảnh đẹp trước kia bao giờ được thấy nữa.

      Lý Ám Diệp cúi đầu ngắm giai nhân ngủ, vẻ mặt thỏa mãn.

      Người ta , “ hùng qua được ải mỹ nhân”, qua được hay là tình nguyện qua?

      Lúc này, nàng say sưa ngủ như vậy, biết có mơ về ? tự hỏi.

      Trong tình , ai cũng lo được lo mất, ai có thể tránh khỏi.

      “Tiểu Bát! Tiểu Bát!”

      Phượng Nhị Nhị lạc giữa mộng mị tối đen, gian mịt mùng. Tiểu Bát nhà nàng bị trói ở cao, vẻ nghịch ngợm thường ngày biến mất thay vào đó là khuôn mặt tràn đầy bất lực, tuyệt vọng. kêu gào: Tỷ tỷ…tỷ tỷ… gian mù mịt khiến tìm thấy đường thoát thân… Lúc này, bỗng lại xuất Tiểu Bát khác tà mị tươi cười, vươn tay về phía nàng. Đùng! tia sét xé trời đánh xuống, làm nàng thấy cảnh vật xung quanh: chỉ có rắn độc cùng dã thú nhung nhúc trong vũng lầy…

      Nhưng bóng tối chưa phải là chuyện đáng sợ nhất. Điều đáng sợ nhất là Tiểu Bát cười tà mị kia, khi tới gần lộ ra hàm răng trắng nhởn, há miệng chuẩn bị nuốt chửng lấy nàng cùng Tiểu Bát kêu gào tuyệt vọng…

      “Nhỉ tỷ, cứu…cứa đệ!” Tiểu Bát bị nuốt trước, vươn cánh tay còn xót lại về phía Nhị Nhị thống thiết kêu gào.

      phải! Đệ đệ Tiểu Bát của nàng phải là đứa mang lại may mắn sao?
      Tiểu Bát của nàng tinh khí dồi dào, nghịch ngợm gian trá…làm sao có thể đoản mệnh như vậy được!

      Cứu…cứu Tiểu Bát! Nhưng dù cố gắng thế nào nàng cũng thể nắm được lấy tay …Nàng…nàng cứu được đệ đệ của mình rồi….

      “Đừng! Đừng! Đừng…” nàng từ trong mộng vùng tỉnh, mồ hôi lạnh đầm đìa.

      Thấy nàng bị ác mộng, vội vàng ôm nàng vào lòng rồi an ủi:

      “Đừng sợ! Đừng sợ! Có ta đây rồi!”

      Nàng nghĩ tới giấc mơ đáng sợ, sắc mặt tái nhợt, biểu tình phức tạp. Nàng vội ôm lấy , hưởng thụ hơi ấm của .

      Vì Tiểu Bát hay là vì …nàng nên làm gì đây?

      “Hôm nay, chàng phải ra ngoài thị sát sản nghiệp à?” nàng rưng rưng nhìn , “
      được ? Thiếp sợ lắm, chàng ở lại với thiếp được ?”

      “Ngoan…Nàng phải ở nhà!” trong đáy mắt có chút lay động, nhưng, nam tử hán chí ở bốn phương, sao có thể bị ảnh hưởng bởi nữ nhi hồng quần?!

      “Hay chàng mang thiếp theo!” nàng tiếp tục năn nỉ, “Mang thiếp ! Xin chàng!”

      Nghe lời năn nỉ mị của nàng, con ngươi trở nên thâm trầm.

      “Nếu nàng ở giường cầu xin ta…ta nhất định đồng ý!”

      …tình! Nam nhân này!

      Khuôn mặt nàng đỏ bừng, dám tiếp tục .

      ra nàng muốn cùng để nhân lúc để ý mà liên lạc với Chanh nhi, hai ngày rồi mà tiểu nha đầu kia chưa liên lạc gì cho nàng.

      Nhưng xem ra bây giờ…e kế hoạch của nàng bị phá sản…

      “Đấy chàng

      Lòng nàng còn suy tính cách mới nên rảnh để ý tới .

      Hứ! Làm như nàng chết ấy!

      Nghe nàng vậy, bỗng có chút lo lắng.

      “Ngoan ngoãn ở trong phòng đợi ta, nhất định ta trở về!” cam đoan.

      được ra khỏi phòng ư? Thế buồn lắm!” nàng chu môi.

      nhịn được khẽ hôn lên đôi môi ấy, rồi dần dần, nụ hôn mỗi lúc mãnh liệt. lâu sau mới đẩy nàng ra, ép mình phải bình ổn hô hấp, nếu sợ ra khỏi phủ được mất!

      “Ra khỏi phòng cũng được nhưng nàng phải dùng khăn che mặt lại, ta muốn người trong phủ bị dọa!”

      Đôi khi khuôn mặt đẹp cũng có thể dọa được người! Huống chi, nàng là người của , toàn bộ vẻ đẹp của nàng đều do sở hữu…

      “Vâng!” nàng nhu thuận đáp.

      vừa lòng gõ gõ cái mũi của nàng, vẻ mặt cưng chiều.

      “Ngoài ra…chuyện vừa rồi…chờ ta về rồi làm tiếp!”

      Nhìn ánh mắt đầy ám chỉ của nàng lại xấu hổ.

      “Được…thiếp…thiếp chờ chàng trở về!”

      Lý Ám Diệp ra khỏi cửa chưa lâu, Phượng Nhị Nhị nhảy cẫng lên. cấm cửa là tốt rồi! Ha ha ha!

      Nàng mang khăn che mặt lại, mất lúc mới cải trang xong rồi lặng lẽ ra khỏi phòng, nàng nhớ …cửa sau cũng xa lắm…

      “Nhị Nhị nương…người muốn ra ngoài sao?”

      Là thím Trần! Nàng quay người lại, mặc kệ thím Trần có thấy hay trước tiên cứ phải giả vờ tươi cười.

      “Ha ha…tại thời tiết hôm nay đẹp….ha ha...tôi…tôi hề muốn ra ngoài…chỉ muốn ở trong viện phơi nắng thôi! Ha ha…”

      Từ lần được Phượng Nhị Nhị cứu, thím Trần đối với Nhị Nhị biết ơn sâu sắc, nên hề nghi ngờ lời nàng , nhiệt tình tiếp đón:

      “Phơi nắng là tốt! Rất có lợi cho sức khỏe!” bà thân thiện , “Người nha…thân thể gầy gò như vậy…phải bồi dưỡng nhiều vào để tương lai gả cho chủ nhân còn sinh nhiều tiểu chủ nhân…”

      “Á!” Nhị Nhị thẹn thùng nhìn thím Trần…

      “Người biết , từ ngày gặp người, chủ nhân trở nên sáng sủa hơn. Mọi người đều , được nữ nhân thiện lương như người chủ nhân có phúc... Tuy trước kia ngài ấy phong hoa tuyết nguyệt, nhưng người yên tâm, trong lòng chúng tôi chỉ có nương mới xứng làm phu nhân của phủ... Người xem, chủ nhân thực sủng người, bước theo bước, Ngàn Hồng uyển lâu chưa lui tới...Khiến những ả nữ nhân kia tức mà sợ, ha ha, mọi người đều , Ngàn Hồng uyển đó sớm muộn giải tán thôi...”

      Thím Trần ngừng nghỉ. Phượng Nhị Nhị nhịn được thở dài, trời ạ, làm sao trốn được đây!

      “Ha ha, tôi đâu có tốt đến mức ấy!” nàng .

      “Sao lại ?” vẻ mặt thím Trần rất chân tình, “ Tuy mặt mũi người được đẹp cho lắm, nhưng nhân phẩm của người rất tốt, hơn nữa tuy gầy nhưng thắt đáy lưng ong, tương lai chắc chắn sinh được rất nhiều con...”

      Trời ạ! Ở đâu có cái hố để nàng chui xuống với!

      Nếu cứ để thím tiếp, cho đến khi Lý Ám Diệp trở về nàng ra ngoài thế nào!

      được! Nàng phải nghĩ cách!

      “A đúng rồi thím Trần, vừa rồi hình như lão tổng quản tìm thím đấy!”

      ? Ở đâu?”

      “Ừm...ở tiền sảnh!”

      đúng! Tôi vừa từ tiền sảnh tới mà!”

      “Úi! Tôi nhớ nhầm, là ở thiên viện!”

      “Hừm, lão già này biết tìm tôi có chuyện gì!” thím Trần tưởng thực, “Người cứ ở đây phơi nắng, đợi lát nữa tôi rảnh lại tìm người chuyện!”

      “Cảm ơn thím Trần!” nàng nhàng thở ra.

      Nhưng vừa mới bước, thím Trần xoay người lại gọi nàng:

      “Đúng rồi, Nhị Nhị nương!”

      “Hả?”

      Thím Trần biểu tình phức tạp:

      “Tôi người đừng trách bà già này nhiều chuyện! Tuy xét về nhan sắc người bằng những nữ nhân trước kia của chủ nhân nhưng người nhất định được tự ti nhé!”

      “Sao?!” Phượng Nhị Nhị mặt khó hiểu.

      “Đứng phơi nắng mà cũng phải che mặt, chắc người tự ti lắm, là đứa đáng
      thương!”

      Thím Trần vừa vừa lẩm bẩm.

      Phượng Nhị Nhị nhìn theo bóng dáng thím, trầm mặc lên lời…mãi lâu sau…mãi lâu sau…nàng bị thím Trần “đánh bại” rồi!

      Ôi, phải nhanh lên!

      Phượng Nhị Nhị chuồn ra khỏi phủ, thẳng tới quán trọ nơi Chanh nhi ở.

      “Ngươi sao? Nàng ấy trả phòng rồi?”

      “Vâng!” tiểu nhị gật đầu.

      “Nàng với ai? khi nào?”

      “Nàng chỉ trả phòng rồi , đâu tiểu nhân biết!”

      Chanh nhi trả phòng rồi! Chanh nhi trả phòng rồi!

      Phượng Nhị Nhị hồn siêu phách lạc bước , trong đầu ngập tràn nghi vấn.

      Chanh nhi tiếng nào với nàng trả phòng, chắc chắn là xảy ra chuyện gì rồi. Nhưng mà là chuyện gì mới được!

      Đừng Tiểu Bát…đệ ấy…

      ! đâu! Phượng Nhị Nhị! Ngươi được tự hù dọa mình! Tiểu Bát là cát
      nhân thiên tướng, làm sao có việc gì được!

      lẽ là…

      “Ối!”

      chiếc xe ngựa rầm rập lao về phía nàng, trong mắt nàng tràn ngập hoảng hốt!

      May thay…đúng lúc ấy có cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo nàng, cứu sống nàng. Khăn che mặt của nàng theo quán tính bị tuột ra…

      Chuyện gì thế này?!

      gian trở nên tĩnh lặng! Thời gian như bị ngưng đọng!

      Người qua đường như bị điểm huyệt, đứng chết trân nhìn vẻ đẹp tuyệt mĩ của nàng, nàng đứng đó, cả người tao nhã…

      Vẻ đẹp của nàng phàm nhân thể có được!

      Nam tử xa lạ cứu nàng: áo lam hắc khố, lưng hùm vai gấu, mày kiếm mắt sáng, vết sẹo kéo dài từ khóe mắt trái xuống tận môi trông hung tợn, khóe môi khẽ cong lên như cười châm chọc, thân thể toát lên khí thế uy vũ, bất phàm thể đụng tới.

      Đôi mắt kinh diễm nhìn nàng, trong lòng khấp khởi mừng thầm. tìm thấy rồi…

      nương, ta…”

      “Còn mau bỏ cánh tay bẩn thỉu của ngươi ra! Ngươi nhất định chán sống rồi!”

      Từ sau truyền tới giọng um ám.

      !

      Sắc mặt Lý Ám Diệp tái nhợt, ánh mắt hiểm dọa người.

      Phượng Nhị Nhị sợ hãi chỉ muốn biến mất, theo bản năng trốn ra sau lưng nam tử vừa cứu nàng mà biết hành động đó càng chọc tức Lý Ám Diệp. Đôi mắt như bùng cháy.

      “Lại đây!” ngoắc tay, biểu tình như vừa từ phủ trở về.

      “Ngài thể trách tôi chuồn khỏi phủ, tôi buồn lắm, ngài lại mang theo tôi…”

      “Ta bảo tới đây!” cắt ngang lời nàng, ra lệnh.

      “Tôi…tôi…”

      trận gió lướt qua, cuốn nàng vào cái ôm ấm áp quen thuộc.

      “Chủ nhân!”

      Bọn thị vệ hỏi

      Con ngươi đen của quét qua lượt về phía nam tử, cánh tay vừa mới ôm Nhị
      Nhị kia làm chướng mắt.

      “Chặt cánh tay kia của !”

      tàn khốc ra lệnh.

      “Đừng, huynh ấy vừa mới cứu tôi mà!” nàng vội vàng can ngăn.

      Nghe nàng che chở cho nam tử kia, cơn tức giận của bị thổi phồng lên!

      “Nàng lo cho mình trước !” ghé vào tai nàng , “Đây là nơi nàng chờ ta sao? Tiểu nữ nhân! Nàng! Thực! ! Ngoan! Cho nên! Ta! ! Rất! Tức! Giận! Đấy!”

      ...
      B.Cat thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 15 mởi đầu cho năm 2015 :) Nhân dịp năm mới, chúc mọi người an khang thịnh vượng, tấn tài tấn lộc.

      Mong rằng năm nay hoàn được bộ truyện này (ta cố gắng! cố gắng) Cảm ơn các nàng luôn động viên ta, mặc dù ta rất lười, lịch đăng thất thường nhưng các nàng vẫn bỏ ta, ta cảm ơn các nàng nhiều lắm.

      Lời cuối, chúc các nàng đọc truyện vui vẻ. :love2: (tim bay)~~~~~~

      Chương 15: Tra tấn ngọt ngào


      Thời tiết thay đổi à?

      Đứng trước Lý Ám Diệp bừng bừng lửa giận, đám người xung quanh dám nhúc nhích.

      Sinh tồn của mọi người trong trấn đều phụ thuộc vào , ở đây chính là thần linh…Mà giờ, thần linh nổi giận rồi!

      Lý Ám Diệp định ôm nàng về phủ “trừng phạt” nhưng…

      “Á!”

      “Ối…”

      Tiếng kêu thảm thiết sau lưng khiến dừng bước, quay lại nhìn.

      lũ vô dụng!”

      Cảnh trước mắt càng làm cho thâm trầm.

      Thuộc hạ của bị đánh như ngả rạ, mà nam tử kia vẫn điềm nhiên như .

      “Hừ!” buông nàng ra, “Cũng được! lâu rồi chưa vận động gân cốt!”

      Cơn giận của cần được nguôi, đánh trận xem ra là cách tốt nhất.

      Nam tử xa lạ mày kiếm vi chọn, khí phách tẫn , tâm tình y cũng buồn bực quá lâu, cần chỗ phát tiết, lại đúng lúc gặp đối thủ xứng tầm là Lý Ám Diệp.

      “Chúng ta tới nơi yên tĩnh hơn!”

      “Tới phủ ta sao?”

      “Được!”

      Nam tử hề sợ hãi khi sắp bước vào “hang hùm miệng hổ”, gật đầu đồng ý.

      Tình hình hai người đó thế nào Phượng Nhị Nhị được chứng kiến bởi cấm nàng xem.

      “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” nàng lại lại, sốt ruột như “kiến bò chảo nóng”.

      Nam tử kia biết từ đâu tới mà chỉ trong chiêu đánh gục hết cả đội quân thị vệ, y tuyệt đối phải là người có thể đụng vào.

      Nàng chưa từng nhìn qua thân thủ của Lý Ám Diệp nên rất lo lắng.

      là kẻ buôn bán sao có thể là đối thủ của người nọ!

      Ông trời ơi! Xin người phù hộ độ trì cho tai qua nạn khỏi!

      “Chắc có chuyện gì đâu, đừng tự hù dọa mình nữa!”

      Nàng ôm lấy thân mình, trái tim lo lắng quặn thắt, nàng lại lại, đếm từng bước chân để cố quên nỗi bất an trong lòng.

      “Hai mươi…năm mươi… trăm năm mươi… ngàn năm trăm…” đếm rồi lại đếm, hức hức hức…nàng nhịn được nữa mà bật khóc. Ảo não, phẫn nộ, lo lắng, sợ hãi, mất mát, thương tâm, tự trách,… Tất cả những cảm xức phức tạp cùng trộn lẫn, lần đầu tiên nàng cảm thấy bất lực!

      Nỗi bất an trong nội tâm nàng ngày đầy lên, như từng giọt từng giọt vào ly nước, đến giọt nước nào đấy làm tràn ly.

      hiểu sao nàng cứ có cảm giác sắp mất thứ gì đấy rất quan trọng.

      “Chỉ mong chàng bình an…”

      Sau hồi chờ đợi đằng đẵng, cửa cuối cùng cũng mở ra.

      “Ngài sao chứ?” nàng lo lắng nhìn , cẩn thận xem xem có chỗ nào có vết thương .

      mặt có chút vết xước, nhưng tổng thể sao. Lúc này nàng mới thở ra nhõm, an tâm mỉm cười.

      cần phải cười với ta!”

      “Hả?”

      “Vì như thế khiến ta mềm lòng!” cúi xuống cắn lấy môi nàng, thô bạo hôn khiến nàng đau đớn.

      “Ta nên trừng phạt nàng thế nào đây? Tiểu nô của ta?”

      Bàn tay của di động theo đường cong thân thể nàng, môi lần lần xuống cổ.

      “Cắn đứt cái cổ mảnh khảnh của nàng…” tay dần chuyển xuống mông nàng, “Hay…
      đánh tét cái mông nhắn đáng này…”

      thanh ma mị trầm thấp khiến toàn thân nàng nổi da gà.

      “Là thiếp sai rồi!”

      Ai…kẻ đứng dưới hiên thể cúi đầu! Lúc này mới dũng cảm nhận sai liệu có muộn hay ?

      “Nàng nhận sai như vậy…có lẽ ta cũng nên thay đổi phương pháp trừng phạt!”

      áp tay lên khuôn ngực cao ngất của nàng chế trụ, thô lỗ nhào nặn, muốn đánh đổ
      kiềm chế của nàng.

      “Chàng…thiếp…”

      Lời nàng còn chưa kịp ra bị môi ngăn cản.

      “Xoẹt!” áo quần của nàng bị xé nát, lộ ra thân thể mê người.

      Nhưng…lần này nhanh chóng tiến vào…mà kiên nhẫn dùng tuyệt kĩ cao siêu
      của mình khiêu khích nàng…

      Nàng dám trốn làm tức giận, lại suýt nữa chết dưới vó ngựa làm sợ hãi.

      Chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như thế, ngay cả khi gặp đại họa diệt môn, đau khổ lập chí báo thù nhưng cũng bằng cảm giác mất nàng, cảm thấy nếu thiếu nàng thể sống nổi.

      sợ hãi… cần cơ thể mềm mại của nàng an ủi.

      Nhưng…lần này, muốn nàng hoàn toàn bị thuần phục.

      muốn nàng cầu xin !

      “A…!”

      Biểu tình của nàng quyến rũ mà thống khổ, toàn thân ngứa ngáy vô cùng…

      được…cảm giác này…

      “Nàng khó chịu lắm à?” đôi mắt sâu thẳm, lửa dục bừng sáng.

      ra cũng vô cùng khó chịu, thân thể kêu gào được phóng thích, nhưng…để
      đạt được mục đích… phải kìm nén lại…

      “Phải…thiếp…thiếp rất khó chịu!”

      Ngón tay thô cứng của đâm vào trong nàng mỗi lúc nhanh, nàng vặn vẹo thân
      thể trắng như tuyết, ham muốn ngày càng tăng.

      “Vậy…cầu xin ta !”

      cần!”

      Lời hư hỏng như vậy nàng làm sao có thể thốt ra.

      Ngón tay tà ác của chuyển động nhanh hơn, đạt được mục đích tuyệt
      đối bỏ cuộc.

      “A…a…” nàng thét to, nước mắt lã chã chảy ra, “…đừng…thiếp muốn!”

      “Khẩn trương xin ta !” thầm ra lệnh bên tai nàng.

      Cuối cùng, chịu nổi loại tra tấn này nàng phải thét to.

      “Muốn…thiếp muốn chàng…”

      Thế nhưng vẫn chưa hài lòng. To lớn của để trước cửa mình của nàng, cắn răng hỏi:

      “Muốn ta làm sao?”

      “Muốn…muốn chàng tiến vào…tiến vào!” bất chấp mọi e thẹn, nàng lớn tiếng ra lệnh,

      “Mau…mau giữ lấy thiếp…nhanh lên!”

      “Được! Như ý nàng muốn!”

      vừa lòng gật đầu, mãnh liệt đâm vào hành lang chật hẹp của nàng…

      Mưa gió qua , nàng vô lực gục vào lòng , đôi mắt ướt át.

      “Sao vậy?” thanh khàn khàn, chứa đầy nhục dục.

      “Chàng…chàng bắt nạt thiếp!”

      Nghĩ lại biểu dâm đãng vừa rồi của chính mình nàng cực kì xấu hổ, ôi, còn đâu thanh danh Phượng phủ nữa, nàng có lỗi với Phượng phủ!

      "Đừng khóc!"

      gạt hạt nước mắt nàng, an ủi. Nhưng nàng lại càng khóc to hơn.

      “Hức…thiếp đâu muốn khóc! Thiếp…trước kia thiếp cũng phải người hay khóc! Đều tại chàng…tại chàng!” tay nàng cố gắng đánh lên vai , biết là vô ích nhưng nàng biết phải phát tiết thế nào nữa…

      “Rồi…rồi…đều là tại ta” bất đắc dĩ nhận tội.

      “Thiếp vốn nghĩ…vốn nghĩ bản thân chàng rồi…nhưng tại nghĩ lại… hoàn toàn sai lầm…làm sao thiếp có thể thương người xấu xa như thế này chứ…thiếp muốn thu hồi tình cảm này…”

      Nghe lời nàng , ngạc nhiên đến bất động. Nàng…nàng nàng thương !
      tuyệt vời!

      Trừ Ngàn Hồng uyển ra còn có vô số hồng phấn tri kỉ ở bên ngoài. Đối với họ,
      hữu dục vô tình, đối với lời thương của họ, coi rẻ nhàm chán. Nhưng…nàng vừa
      thương …nàng vừa vậy…

      Khoan ! Nàng muốn thu hồi cái gì!

      được! được thu hồi!” vội vàng ôm lấy nàng, khẩn trương mà bá đạo,
      “Ta…ta cũng…”

      cố lấy dũng khí chuẩn bị tỏ tình lần đầu tiên trong đời…

      “Ta cũng…”

      “Lý huynh, huynh quên hứa hẹn với ta điều gì rồi sao!” (hự, máu hủ lại nổi lên)

      Bên ngoài truyền đến thanh của vị nam tử xa lạ, đập tan toàn bộ dũng khí của .

      Đôi mắt Lý Ám Diệp tối sầm lại, tức giận quát lớn.

      “Họ Phong kia! Ta chỉ đáp ứng cho ngươi cơ hội để hỏi nữ nhân của ta mấy điều nhưng đâu đồng ý cho ngươi hỏi lúc này!”

      “Lý Ám Diệp! Ý ngươi là sao?” nam tử kia cũng tức giận, hỏi gằn từng tiếng.

      Trong chớp mắt, giông tố ập đến.

      Phượng Nhị Nhị thấy vậy vội vàng ra mặt ngăn cản.

      là…hai nam nhân mà cứ như ngưu tầm ngưu…

      “Tiểu nữ xin đội ơn cứu mạng của ân nhân!”

      cần cảm tạ! Ân tình này tự khắc có người trả thay cho nương!” nam tử họ
      Phong vẻ mặt quỷ dị, nếu đoán đúng tới đòi “nàng” ân tình này!

      “Phong mỗ có điều muốn hỏi, thỉnh Lý phu nhân chỉ giáo!”

      Lý phu nhân?! Trong phòng có hai người cùng nghe thấy nhưng phản ứng lại
      giống nhau.

      Phượng Nhị Nhị vẻ mặt ngượng ngùng:

      “Tôi…tôi phải…”

      Nhưng nàng bị Lý Ám Diệp chặn họng lại.

      “Thỉnh Phong huynh tới phòng khách ngồi chờ lát…ở đây tiện tiếp khách!”

      “Được!”

      Họ Phong nhận lệnh ra.

      Lời lẽ như vậy…ai mà ngờ được khắc trước họ còn chuẩn bị đánh nhau!

      Phượng Nhị Nhị giận dữ trợn tròn mắt, nhìn cái người nào đó còn rất đắc ý rồi
      lẳng lặng thay quần áo.

      Nhưng vừa mới bước được bước bị Lý Ám Diệp ôm lên.

      “Sao?” nàng thở tiếng, vẻ mặt khó hiểu.

      “Đeo cái này vào!” rồi đeo khăn lên cho nàng, mãi khi vừa lòng mới cười cười ,
      “Ta với nàng cùng !”

      Phòng khách Lý phủ.

      Đại sảnh rộng lớn, kim bích huy hoàng. Hai nam nhân cùng ở đó, khí chất phi phàm
      như nhau.

      bên khí thế uy vũ, thân hình cường tráng, bên khuôn mặt tuấn tú, bên…sắc mặt tím ngắt!

      Đem hai người ngạo khí ngất trời này ra so sánh làm người ta buồn cười…

      Phượng Nhị Nhị nhịn được cười thành tiếng.

      “Cười cái gì?” ôm nàng vào lòng, thân thiết hỏi.

      ", có gì!"

      Nếu biết đáp án, khẳng định thích. Vì vậy, khôn hồn nên ra.

      “Tốt nhất là có!” hồ nghi nhìn nàng, cái khăn vô tình che biểu tình khuôn mặt nàng.

      “Xin hỏi ân nhân...” phượng mâu chuyển hướng tới nam tử kia.

      “Phong Dực Khiếu!” y giới thiệu.

      “A...Phong công tử...chẳng hay có chuyện gì muốn hỏi tiểu nữ?”

      “Xin hỏi, nương còn tỷ muộn nào nữa ?” y hỏi cẩn thận, giống như điều đó vô cùng quan trọng.

      Tỷ muội? Phượng Nhị Nhị trầm tư: vừa nghe tên y cảm thấy quen thuộc nhưng còn chưa kịp nghĩ kĩ, giờ mới nhớ đây là trong bảy nam nhân nắm giữ bảo vật. Đúng rồi, người này là nhiệm vụ của Ngũ Ngũ. Tám tỉ đệ nhà nàng đều có nét đặc sắc riêng nhưng giống nàng nhất vẫn là Ngũ Ngũ. Có lẽ người y muốn hỏi là Ngũ Ngũ.

      Ngũ Ngũ lấy được rồi ư? Y tìm Ngũ Ngũ làm gì? Nàng có nên với y ?

      “Ngài...ngài vì sao lại hỏi vậy?” nàng cẩn thận hỏi.

      “Tôi muốn tìm nương tử bỏ trốn!”

      Nghĩ đến nữ nhân nhát như cáy kia mà dám tự tiện bỏ trốn, Phong Dực Khiếu lại bực mình.

      Nương tử bỏ trốn?! Phượng Nhị Nhị khiếp sợ.

      “Ngũ Ngũ gả cho ngươi lúc nào chứ?!” Phượng Nhị Nhị buột miệng quát, đến lúc nhận ra lỗ mãng của mình quá muộn rồi. Lời ra chẳng nào bát nước hắt , thể lấy lại được nữa.

      “Vậy nàng đúng là tỷ muội của ?!” Phong Dực Khiếu nghiến răng trèo trẹo hỏi, “ cho ta biết, nàng ở đâu?”

      Y kích động tiến lên chộp lấy nàng, định bụng phải hỏi cho ra nhẽ lại chọc tới “thiên hạ” của nàng bất mãn.

      Lý Ám Diệp ôm lấy nàng, cứu nàng khỏi nanh vuốt của họ Phong.

      “Muốn tìm người tới Phượng phủ mà tìm, đừng động chân động tay với nữ nhân của ta!” ôm nàng khỏi tiền sảnh, chút khách khí , “Người đâu, tiễn khách!”
      phuongnhatB.Cat thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16: Mùi dấm chua bốc lên

      “Sao chàng lại cho y biết?” Phượng Nhị Nhị tức giận chất vấn nam nhân trước mặt,
      “Nếu Ngũ Ngũ có mệnh hệ gì…thiếp…thiếp liền…”

      “Y là nam nhân của muội muội nàng!”

      biết mọi chuyện hơn nàng, nếu phải tỏ đầu đuôi câu chuyện làm sao có thể để nam tử xa lạ chuyện với nàng.

      “Sao….”

      “Mối quan hệ của họ cũng giống chúng ta!” giọng điệu ái muội.

      “Nhưng…vạn nhất Ngũ Ngũ muốn bị y tìm thấy…”

      “Y nàng!” khẳng định.

      “Y cho chàng biết?” Phượng Nhị Nhị hồ nghi.

      “Chỉ chút… cần !”

      nhìn thấy ngọn lửa trong mắt Phong Dực Khiếu giống như ngọn lửa đối với nàng.

      “Nhưng..họ Phong kia…thiếp thấy chẳng có gì là tốt…” nàng bất an .

      Ngũ Ngũ nhát gan lại hay khóc, tỉ muội trong nhà ai ai cũng quan tâm thương.
      Nàng sao có thể ứng phó với nam nhân đáng sợ này?

      “Y vừa cứu nàng mạng đấy!”

      câu , phá tan mọi oán giận trong lòng nàng.

      Nhưng…dù có là ân nhân nàng cũng thể bán tiểu muội của mình cho y!

      “Thiếp sao biết được y phải người xấu!”

      “Nếu để người khác nghe thấy nàng xấu trấn tây đại tướng quân thiện chiến dũng mãnh chắc nàng thảm lắm!”

      Vì để cho nàng an tâm đành phải lộ ra ít tin tức.

      Trấn tây đại tướng quân?! Chính là vị chiến thần trong truyền thuyết? Chính là người có công lớn trong việc bảo vệ Hiên Nguyệt quốc?

      Nàng thoáng yên lòng.

      Chỉ mong Ngũ Ngũ thương y, chỉ mong y là chân mệnh thiên tử của Ngũ Ngũ. Nếu phải…e tiểu muội nhà mình thảm!

      “Cho nên…”

      “Cho nên, chuyện của người khác hãy để họ tự quản! Nếu muội muội nàng muốn, ai ở trong Phượng phủ có thể ép nàng?” cúi xuống hôn lên cái miệng nhắn của nàng, bá đạo cướp suy nghĩ của nàng.

      “Ta còn chưa nguôi giận đâu!” thanh ám ách, ánh mắt như lửa nóng.

      “Hả?” nàng ngây ngốc nhìn .

      “Ta quyết định phải trừng phạt nàng lần nữa!”, “đại sói xám” vứt bỏ lớp cải trang lương thiện, lộ lạ răng nanh sắc nhọn. cực kì thích cảm giác trừng phạt nàng.

      “Á!” nàng thét chói tai toan chốn nhưng kịp nữa rồi.

      Trong phòng xuân sắc giăng kín.



      Lý Ám Diệp nhìn giai nhân ngủ, trong lòng vẫn có điểm khả nghi.

      Nàng chưa hoàn toàn thuần phục . Vì chuyện gì nàng phải tới phủ của ?

      Vì sao muội muội của nàng cũng phải xuất phủ?

      Chuyện gì mà khiến toàn bộ quận chúa Phượng phủ phải ra ?

      thích việc nàng lừa gạt . Nàng là nữ nhân của , phải lấy làm trời, toàn tâm toàn ý tin tưởng .

      Đôi mắt tối sầm lại, đứng dậy phi y đến ngoài cửa.

      “Ám Ảnh!”

      "Có thuộc hạ!"

      bóng dáng quỷ dị tức xuất trước mặt .

      tìm hiểu cho ta việc…” hạ giọng .

      !”

      Trong chớp mắt bóng dáng biến mất vào đêm đen.



      Sáng sớm.

      Phượng Nhị Nhị vốn định ngủ đến nửa ngày nhưng trời chiều lòng người, nha đầu tới báo có khách đến thăm.

      Nàng lười biếng nằm giường, dịu dàng .

      “Thỉnh họ vào!”

      Khách tới có ba người: người áo trắng hơn tuyết, khí chất trong trẻo nhưng lạnh
      lùng, cao ngạo; vị áo đỏ hơn lửa, xinh đẹp mà khí diễm kiêu ngạo; vị hoàng y phấn nộn, nhu nhược mà uyển chuyển hàm xúc.

      Biết Nhị Nhị được sủng ái nên các nàng xuống giọng. Vị hồng y trước.

      “Muội muội…nghe chủ nhân ra ngoài…sợ muội tịch mịch các tỉ tới tìm muội chuyện phiếm!”

      câu muội muội này là muốn nhắc nhở tiểu tiện nhân đó phải biết chú ý thân phận đến sau của nó.

      cần khách khí!” nàng lười muốn , lạnh lùng đáp.

      Trước kia nàng hề chú ý đến tồn tại của nên tồn tại của ba người họ: nàng càng xem đến.

      Nhưng giờ như trước!

      Nàng thương !

      Nhìn thấy những nữ nhân trước kia của , trong lòng nàng tràn ngập chua xót.

      Thấy nàng vẫn nằm giường mà dậy tiếp khách, Hồng Tuệ biến sắc:

      “Bọn ta nguyện ý gọi ngươi tiếng muội muội là để cất nhắc ngươi, ngươi lại biết tốt xấu! Lý phủ ta trước giờ chưa bao có người nằm giường tiếp khách! Hừ…tiện nhân! Đừng tưởng chủ nhân sủng ngươi mà ngươi cho rằng mình giỏi! Bộ dạng xấu xí thế kia, biết dùng tà thuật gì với chủ nhân! Ta…ta…”

      Từ lúc biết Lý Ám Diệp, Phượng Nhị Nhị luôn luôn bình tĩnh, sóng lòng thỉnh thoảng mới gợn lên chút. Vì vậy, nàng nghĩ để “người qua đường Giáp” này làm ảnh hưởng tới cảm xúc của nàng.

      Vẻ mặt nàng bình tĩnh vô ưu xem kịch.

      Nữ nhân tên Hồng Tuệ này cho rằng ả là chủ nhân của Lý phủ sao?

      “Ngươi xấu quá dám cùng người khác chuyện à?” lần này là vị Như Tuyết kia quạt gió thổi bão.

      Ai…tình hình đau đầu! Vị nữ nhân cao ngạo này giọng điệu độc ác, giống con đàn bà chanh chua.

      “Quên Như Tuyết! Tiểu tiện nhân này biết dưới, chúng ta cứ theo kế hoạch mà làm!”

      “Nhưng…” Nhu Tâm ôn nhu, nhược nhược, do dự .

      “Còn do dự cái gì, chúng ta cho nó cơ hội nhưng nó biết quý trọng! Đối với loại nữ nhân mặt dày này cần nương tay!”

      “Đúng rồi, ả “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”! Chúng ta tìm chủ nhân!”

      Như Tuyết châm ngòi chọc giận Hồng Tuệ. Làm con phượng đậu cành cao nhất đâu
      phải muốn là được!

      “Ai muốn tìm ta?”

      giọng tà mị truyền đến.

      “Chủ nhân, ngài tới rồi!”

      Gặp Lý Ám Diệp vào, ba nữ nhân cùng sửng sốt, vội vàng chạy tới đón.

      “Chủ nhân, lâu lắm rồi ngài chưa tới gặp Hồng Tuệ! Hồng Tuệ nhớ ngài quá…”

      “Đúng vậy, Nhu Tâm cũng rất nhớ ngài!”

      Ba nữ nhân vây quanh , tiếng huyên náo ngừng.

      Con ngươi lên tia kiên nhẫn, tự nhiên thấy hiểu vì sao trước kia lại chịu đựng được những nữ nhân dong chi tục phấn này.

      “Chủ nhân…người tới xem…tiểu tiện…tiểu muội muội kia còn dám nằm trong giường ra nghênh đón. Rất có chí khí nha!”

      “Sao hôm nay chàng tới sớm vậy?” nàng giọng hỏi.

      ôn nhu nhìn mạn giường, để tâm đến lời của nàng, “Nàng mệt mỏi, cứ nằm nghỉ là được rồi!”

      Bọn họ tình chàng ý thiếp, đem “người ngoài” quăng sang bên.

      Thấy hai người như vậy, bọn “người ngoài” tất chịu được!

      “Chủ nhân…ả vào phủ là có dụng tâm…xin người làm chủ!” Hồng Tuệ căm phẫn thét lớn.

      “Sao?” vẻ mặt đổi, đôi mắt thâm trầm.

      “Ả…ả là quận chúa của Phượng phủ!”

      “Vậy sao?” hỏi lại.

      “Vậy sao?” Hồng Tuệ lại càng lớn tiếng hơn, “Ngài phải hận nhất bọn vương
      công quý tộc sao? Hơn nữa, ả trà trộn vào phủ biết vì mục đích gì!” Hồng Tuệ lại sách.

      “Làm sao nàng biết?” thần sắc như cũ hề thay đổi.

      “Thiếp có chứng cớ!” Hồng Tuệ lộ vẻ đắc ý, tiểu tiện nhân, chờ chết .

      “Người đâu…dẫn nó ra!”

      nha hoàn và thị vệ của ả cùng áp giải nử tử ra.

      Phượng Nhị Nhị giật mình, là Chanh Nhi!

      “Đây chính là chứng cớ của nàng?” vẻ mặt thất vọng.

      “Nó chính là nha hoàn bên người của tiểu tiện nhân kia. Thiếp vất vả tra hỏi ngày, nhưng miệng nó quá cứng đành phải giao cho ngài xử lý…”

      “Ngươi giám tra khảo người của ta!” Phượng Nhị Nhị ngồi giường yên, giọng của nàng trầm mà uy nghiêm, như gọi giông bão đến.

      “Quận chúa…cứu em!”

      “Đến tiểu tiện nhân đó còn cứu được mình sao cứu được ngươi!” Hồng Tuệ bừa bãi .

      “To gan!”

      Phượng Nhị Nhị chậm rãi rời khỏi giường, lần này nàng che mặt, để lộ ra dung nhan tuyệt trần, khí chất tao nhã của nàng tự nhiên áp đảo ba ngọn “cỏ dại” kia.

      Nàng…nàng phải mỹ nhân trần tục…mà giống như tiên nữ!

      Đẹp như vậy, khiến ba nữ nhân kia thần hồn điên đảo, chân tay bủn rủn.

      “Ai cho nàng ra!” tức giận quát.

      Trong lòng , vẻ đẹp của nàng phải do mình hưởng, trừ ra, nam hay nữ đều có quyền!

      “Nếu thiếp ra, người của thiếp còn sống được sao?” nàng đau lòng nâng Chanh Nhi dây, nhìn vết thương dày đặc người em, nàng kìm được nước mắt.

      Chanh Nhi ở bên nàng từ , cùng nàng lớn lên, giống như người thân của nàng.
      Đến nàng còn chưa đánh em ấy cái sao có thể để kẻ khác vũ nhục.

      Nhìn nàng rơi lệ, tâm đau đớn:

      “Người đâu!” đôi mắt lộ ra vẻ tàn khốc, lạnh như băng, “Đuổi những nữ nhân này , từ nay về sau ai dám thu lưu chúng chính là muốn đối địch với Lý Ám Diệp này!”

      câu của chặt đứt toàn bộ sinh khí của Hồng Tuệ.

      “Chủ nhân…xin tha mạng!”

      để ý tới Hồng Tuệ đau khổ cầu xin, chỉ nhìn Nhị Nhị:

      “Như vậy, coi như đòi lại được công bằng cho nàng!”

      Nhìn bộ dạng Hồng Tuệ ôm chân cầu xin, Nhị Nhị mềm lòng, định mở miệng cầu xin lại nghe Hồng Tuệ :

      “Chủ nhân, “ đêm vợ chồng, ân nghĩa trăm năm”, phải ngài thích nghe thiếp đánh đàn sao, ngài…”

      Lòng đố kị của Phượng Nhị Nhị nổi lên, tim như có ngàn cái kim xuyên qua, đau đớn chua xót. Nàng ôm ngực nhìn kẻ vừa khởi xướng.

      “Nữ nhân của chàng, tùy chàng xử lý! Liên quan gì đến thiếp!” nàng dìu Chanh Nhi lên giường nằm nghỉ, “Ta muốn xem vết thương cho Chanh Nhi, thỉnh những người liên quan cho!”

      của ta, nàng quên ai mới là chủ nhân của phủ này rồi sao?”

      Tuy rất muốn biến nàng trở thành nữ chủ nhân của Lý phủ nhưng cũng thể chiều nàng lên tận trời, nữ nhân xuất giá tòng phu, nàng phải nghe lời !

      “Vậy tức là chàng muốn đuổi thiếp về Phượng phủ ư?” nàng sở vi bất động.

      Phản! Phản rồi! Nữ nhân đáng giận này dám cãi lại !

      “Nàng cãi lại ta sao?” nheo mắt nhìn nàng. nhường nhịn, chiều nàng đến thế mà nàng có chút cảm kích!

      Ghen tuông che mờ mắt nàng, nàng lười nhác nhìn nam nhân cái rồi lạnh nhạt :

      đáng tiếc, chủ nhân của tôi, chúng ta đúng là cãi nhau!”

      phuongnhatB.Cat thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17: Lạt thủ tồi hoa

      Đêm.

      Trong căn phòng tại Ngàn Hồng uyển.

      “Ha ha ha! Cứ nghĩ đến cái cảnh Hồng Tuệ đó phải quỳ lạy cầu xin mà ta lại…ha ha ha!”

      Nữ nhân giấu được đắc ý sung sướng, cuối cùng ả cũng loại bỏ được cái gai trong mắt, tiếp sau đó là…

      Nam tử bên say sưa ngắm nữ nhân nhu nhũ, bên lo lắng :

      “Nàng sợ Hồng Tuệ ra nàng mới là người đứng sau tất cả mọi chuyện sao?”

      “Ha ha, kẻ hận ả ta nhiều kể xiết, còn ta lại luôn màng tranh đấu, ngươi xem, mọi người tin ai?”

      “Chiêu này của nàng cao tay, có thể là “nhất tiễn hạ song điêu”, vừa loại bỏ được Hồng Tuệ lại vừa làm lung lay mối quan hệ giữa chủ nhân với nữ nhân họ Phượng kia…”

      Nhắc tới Phượng Nhị Nhị, nữ nhân nghiến răng:

      “Đáng tiếc, chủ nhân lại truy cứu tội lừa gạt của tiểu tiện nhân đó! Chắc chắn là do cái gương mặt đẹp kia!”

      Ai có thể ngờ rằng nha đầu vô cùng bình thường đó lại nhanh chóng hóa thành thân phận vương công quý tộc, lại còn có khí chất đại tuyệt tao nhã. Ả chỉ hận điều thể phá hủy dung nhan đó !

      Nghĩ đến Phượng Nhị Nhị dung nhan tuyệt trần, dâm tâm của nam tử lay động.

      “Đúng là hôm nay được mở mang tầm mắt, cái gì mới gọi lại mỹ nữ thực , nếu có thể cùng nàng...”

      “Nhìn ngươi tham lam chưa kìa! Nếu ngươi giúp ta hoàn thành đại , ta nhất định dâng ả cho ngươi!”

      chứ?”

      Dù sao nếu bị chủ nhân bắt thóp, nhất định cũng sống nổi. bằng trước khi chết, hưởng thụ mỹ nhân tuyệt trần kia…

      “Chỉ cần dụ nàng ra khỏi Lý phủ, phải ngươi …” nữ nhân cười độc ác.

      “Kế hay! Kế hay!”

      Nữ nhân định mỉm cười đắc ý sắc mặt bỗng tối sầm lại, ả lấy tay phải che miệng, ho tiếng ý bảo nam tử được lên tiếng. Sau đó cẩn thận tới cửa, mạnh mẽ mở toang cửa ra khiến tiểu nha đầu của ả là Tuyết Khiết ngã bổ nhào vào.

      Tuyết Khiết run sợ, lắp bắp :

      “Nhu chủ nhân, em…em chưa nghe thấy gì hết…chưa nghe thấy gì hết!”

      “Có cái gì ngươi cũng chưa nghe thấy?”

      Ánh nến chiếu lên gương mặt nữ nhân: đây chẳng phải Nhu Tâm luôn khiến người ta có cảm giác ôn nhu, dịu dàng hay sao? Nhưng…lúc này ả cười cách quái dị, vặn vẹo mà dữ tợn…

      “Em cũng chưa nhìn thấy…chưa nhìn thấy!”

      Tuyết Khiết sợ hãi nhắm mắt lại, dám liếc mắt: hai người kia còn chưa mặc quần áo!

      “Muộn mất rồi!”

      Nhu Tâm nháy mắt với nam tử ý bảo động thủ…

      “Đừng nóng! Ta thấy Tuyết Khiết cũng phải cố ý…”

      Nam tử dâm tà đánh giá Tuyết Khiết quỳ dưới đất: chúc quang hạ, mày lá liễu, dáng người yểu điệu. Ha ha ha, tiểu nha đầu này càng ngày càng đẹp, thực tham luyến từ lâu, hôm nay nhất định, hắc hắc…

      Tạm thời nghĩ tới Phượng Nhị Nhị tuyệt sắc kia nữa, trước mắt cứ ăn món khai vị là đóa hoa này .

      Đọc được ý nghĩ dơ bẩn của nam nhân, Nhu Tâm cười khinh khỉnh:

      “Vậy tùy ngươi!” nàng còn phải lợi dụng lâu dài nên cứ thuận theo .

      “Ta có việc phải bàn bạc với Như Tuyết, canh giờ nữa về!”

      “Khoan !” nam tử lại cười dâm đãng, “Nàng am hiểu, “nhất tiễn đích song điêu” như vậy, sao thử đem áp dụng ở giường?”

      Ả do dự, muốn tuân theo.

      “Nhu chủ nhân, người có ở trong ạ? Chủ nhân truyền người tới thư phòng hầu hạ!” thanh thị vệ của Lý Ám Diệp từ ngoài cửa vọng vào.

      sao?” ánh mắt ả sáng ngời, vẻ mặt sung sướng.

      Chủ nhân lâu rồi chưa tới đây…giờ lại truyền ả qua, lẽ…

      “Ngươi cứ hưởng thụ !” nàng giọng với nam tử nằm giường, “Sau này có lẽ có cơ hội cho ngươi chơi, “nhất tiễn đích song điêu” đấy!”

      xong, ả nghênh ngang ra khỏi phòng.

      Tuyết Khiết sợ hãi nhìn nam tử, …sao còn chưa mặc quần áo?

      “Hà thị vệ! Cảm ơn ngài cứu mạng Tuyết Khiết!”

      Nha đầu dập đầu cảm tạ .

      Thị vệ họ Hà đến trước mặt nàng, cầm lấy bàn tay bé của nàng, nâng nàng dậy.

      “Về sau chúng ta là người nhà, cần đa lễ!”

      Người nhà? Tuyết Khiết hiểu ý nam tử , nhưng… muộn thế này, nam quả nữ ở chung phòng, lại mặc quần áo!

      “Hà thị vệ trưởng! Tôi…tôi còn có việc…xin lui trước…”

      Nàng xoay người tính ra thị vệ họ Hà kia ôm lấy lưng nàng, khéo léo cầm lấy khuôn ngực nàng.

      “Ngươi thực hiểu hay giả ngu?” lời lẽ kinh tởm của phả vào gương mặt phấn nộn của nàng, “Nếu Nhu chủ nhân tha cho ngươi ngươi chính là đồng lõa với nàng!”

      “Buông ra…ta hiểu!” nàng giãy dụa muốn thoát khỏi ma trảo của .

      cách khác, nàng phải trở thành người của ta!” bắt đầu xé nát quần áo nàng, trong lòng phấn khởi.

      ! Ta la lên đấy! có người tới cứu ta!”

      Nhưng giọng điệu của nàng đủ uy hiếp .

      “Kêu lên?!” kéo quần áo nàng xuống, ngăn lấy cái miệng của nàng, “Nàng kêu lên ! Kêu lên!”

      Đôi mắt đỏ sẫm, chớp động thú tính.

      …”

      Tuyết Khiết nức nở thành tiếng.

      cuồng dã hôn lên thân hình gầy yếu của nàng: cánh tay, đùi mảnh khảnh, lên nhũ hoa còn chưa phát dục hoàn toàn của nàng.

      Cuối cùng, môi vào “cấm địa” của nàng:

      “Vẫn là xử nữ sao? Rất tốt!”

      Tuyết Khiết nhục nhã chảy nước mắt.

      “Ư!”

      Nàng đáng thương nhìn , ánh mắt cầu xin còn chút lương tâm…

      Nhưng… làm gì có lương tâm!

      dùng đại lực xông vào Tuyết Khiết còn chưa chuẩn bị, tầng lá mỏng kia bị xé rách, màng tới đau đớn của nàng thô bạo chuyển động. kéo mảnh vải bịp miệng nàng ra.

      “Giờ nàng kêu lên , kêu càng lớn càng tốt! Ha ha ha, có người tới xem, ta càng thích!”

      điên cuồng di chuyển…

      “Chỉ cần nàng biết xấu hổ cứ kêu lên! Chỉ cần ta là nàng quyến rũ ta đương vụng trộm ai cãi được! Ha ha ha, nàng thực là chặt, lão tử rất thích, rất thích, ha ha ha!”

      “Ứ!”

      Tuyết Khiết chỉ dám giọng nức nở, dám khóc thành tiếng!

      Thấy thế, càng đắc ý.

      “Đừng sợ…mau…mau kêu lên! Ta rất thích tiếng rên rỉ giường của nữ nhân! Mau…”

      Thấy nàng cắn răng quyết lên tiếng, liền cắn cái vào gáy nàng.

      “Á!” Tuyết Khiết thảm thiết kêu.

      “Đúng, chính là thanh này…nữa , nữa !” lượng vừa đủ, vừa bị người khác nghe thấy, vừa đủ để khơi dậy thú tính của .

      Thực ra cũng sợ bị người khác phát nhưng biết Tuyết Khiết yếu đuối, nhát gan nên yên tâm. Nàng nhất định dám kêu to!

      So với Nhu Tâm thành thục, dâm đãng, nha đầu này còn rất trúc trắc, ở giường cũng rất phối hợp. dịp hiếm có.

      Cảm giác đương vụng trộm kích thích dục vọng cầm thú của

      "A!"

      "A!"

      Tuyết Khiết kêu thảm thiết dứt bên tai…

      “Thình! Thình! Thình!”

      Bỗng có tiếng đập cửa khiến tên cầm thú sợ đến mức lui lại, định bỏ Tuyết Khiết lại để bỏ trốn nghe thấy tiếng Nhu Tâm truyền vào:

      "Là ta!"

      Là ả?! Sao trở về nhanh vậy?

      vội vàng ra mở cửa.

      “Bảo bối…sao nàng về sớm vậy?”

      Vẻ mặt Nhu Tâm căm phẫn: chủ nhân gọi ả đến, đối với quyến rũ của nàng qua loa chấp nhận nhưng khắc sau lại… lại đẩy ả ra rồi quát lớn: Cút!

      Nhục nhã này ả nhất định phải đòi lại!

      “Chuyện này ngươi cũng quản sao?” đôi mắt ả chán ghét nhìn Tuyết Khiết trần trụi
      giường, “Động tác của ngươi cũng nhanh, chưa gì “ăn” được nó rồi!”

      “Đương nhiên! Với “công lực” của ta đến vài người như vậy cũng thành vấn đề!
      Sao? Nàng ghen tị à?” họ Hà nhéo cái vào mông Nhu Tâm.

      Thấy bộ dạng dâm tà của , dục vọng vừa bị Lý Ám Diệp khơi dậy vẫn chưa được dập tắt, hừm, lần này đành cho hưởng tiện nghi vậy.

      “Vậy…ngươi còn muốn thử “nhất tiễn trúng song điêu” ?”

      Ả vừa vặn vẹo cơ thể vừa cởi hết quần áo người xuống, tới nửa khắc, thân hình trần trụi mê người ra trước mắt .

      mở to mắt, nuốt khan.

      biết nàng còn chiêu này! Tiểu bảo bối!” dục vọng của lại bị khơi mào, ánh mắt hằn lên tia máu.

      Hừ! Chiêu này vốn để dành cho chủ nhân mà ngài biết hưởng thụ. Vậy cho ! Nhu Tâm thầm nghĩ.

      “Ha ha ha! Ta còn rất nhiều tuyệt chiêu! Chúng ta từ từ thưởng thức!”

      Hai người họ trước mặt Tuyết Khiết e dè ân ái.

      “Tiểu nha đầu này tính sao bây giờ?”

      “Mang tới chỗ ta để ta thưởng thức mấy ngày !” ánh mắt dâm đãng, “Sao? Nàng
      sợ nó mật báo?”

      “Nó dám? Nhưng cẩn thận vẫn hơn!”

      Ả lườm Tuyết Khiết cái sắc lẹm khiến nàng sợ đến nhắm mắt lại.

      “Tiểu bảo bối, nàng cũng đừng nhàn rỗi như vậy, lại đây hầu hạ bổn đại gia !”

      Hà thị vệ kéo Tuyết Khiết lại, lần nữa thực hành vi đồi bại.



      Nguyên Trân Bảo các của Lý phủ ( đổi tên thành Phượng các).

      Sau hôm ấy, Phượng Nhị Nhị kiên quyết dọn ra khỏi phòng của Lý Ám Diệp dẫn theo
      Chanh Nhi chuyển tới đây.

      Hừ!

      Lý Ám Diệp lại bực mình bỏ !

      Tiểu nữ nhân này! bao lần gạt bỏ tôn nghiêm tới cửa làm hòa mà nàng…nàng vẫn…

      có nàng bên cạnh ba ngày ngủ nổi! Tệ hơn là dục vọng mãnh liệt
      của lại thể tìm nữ nhân khác để thỏa mãn.

      thực nghiện mùi vị của nàng rồi! Những thứ trước kia khơi gợi cảm giác cho giờ thành dong chi tục phấn, làm tài nào chịu được. Đêm qua gọi tri kỉ Nhu Tâm tới hầu hạ nhưng cuối cùng lại đuổi ả .

      chịu được hương vị của ả! chịu được diện mạo của ả! Tất cả chịu được!

      Bởi vì ả phải nàng!

      Làm sao đây? phải làm sao với nàng đây?

      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :