1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phượng Sắc Khuynh Thành - Diệp Thanh Thanh (Full Q+Q2/ Q3-c2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ha Chi

      Ha Chi Active Member

      Bài viết:
      54
      Được thích:
      125
      Truyện này hay :th_66::th_66::th_66:

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4: Giai nhân ngủ.

      Nháy mắt ba ngày trôi qua.

      Phượng Nhị Nhị giờ cảm nhận được sâu sắc nổi chua xót của phận làm tì nữ hầu hạ người ta.

      ngủ muộn, nàng còn ngủ muộn hơn.

      dậy sớm, nàng còn dậy sớm hơn nữa.

      muốn uống trà, nàng pha trà; buồn ngủ, nàng trải giường chiếu, muốn tắm, nàng đổ nước...

      Ôi chao...

      Đường đường là quận chúa mà nàng lại phải chịu những uất ức này...

      Mới đây thôi, Phượng phủ tuy rách nát nhưng vẫn là danh gia vọng tộc, cha vẫn lo cơm bưng nước rót đến tận nơi cho các nàng. Sau đó, đại tỉ đứng lên quán xuyến, Phượng phủ càng ngày càng mạnh, các nàng càng phải động tay vào việc gì. Thêm vào đó, lại có tám nha đầu Xích, Chanh, Hoàng, Lục, Thanh, Lam, Tử, Màu ở bên hầu hạ, các nàng lại càng được chiều chuộng đến điều...

      Chanh nhi đáng thương, giờ ta mới biết từ trước đến nay em vất vả, vậy mà ta lại luôn cười em...

      Em yên tâm, về sau, bản quận chúa đối xử với em tốt...

      điều may mắn là nam nhân này tùy tiện mang nữ nhân về phòng mình làm điều sằng bậy. Nghe , nữ nhân của đều ở Ngàn Hồng Uyển, khi cần tới đó. Sau khi xong việc lập tức về phòng quyết lưu luyến...

      phong lưu, mà ! Phải là hạ lưu bại hoại!

      Làm nữ nhân của loại người vô tình như thế, các nàng có lẽ phải rơi nhiều nước mắt.

      ...

      Thấy tì nữ bên người chút để ý đến mình, Lý Ám Diệp khỏi tức giận.

      Trước giờ ánh mắt của nữ nhân thể nào rời khỏi người , tuy rằng thích bị vậy nhưng nha đầu kia lại hoàn toàn miễn dịch với dung mạo của khiến vô cùng khó chịu.

      Đâu còn là lòng tự trọng của nam nhân nữa?

      Hừ! Để chứng minh sức quyến rũ của mình, Lý Ám Diệp thề với lòng:

      Nhất định sớm có ngày biến nàng trở thành của , khiến nàng phải đến chết sống lại....

      muốn đánh rắn động cỏ nên nhiều ngày đối xử với nàng rất chừng mực.

      Trừ việc cố ý chạm vào bàn tay bé của nàng ra làm gì cả. Buổi tối nàng ngủ gần để tiện sai bảo, nhẫn nại vô cùng, hề làm loạn, đến kì lưng cũng tự mình làm chứ bắt nàng hầu hạ.

      Thế mà tiểu nữ nhân này lại nghĩ rằng công việc của tì nữ chỉ có vậy... đáng giận...

      đối với nàng như mèo vờn chuột, vội vàng phát ăn nàng ngay để mà làm rơi mất miếng ngon sắp tới miệng.

      Có lẽ, lúc nào đấy phải dạy cho nàng biết thế nào là tì nữ chân chính.

      ...

      Đêm xuống.

      Trăng rằm lấp ló sau rặng liễu ngoài cửa sổ, liễu theo gió nhàng lay động, dưới ao in bóng dáng người quyến rũ.

      Mặt nước khẽ gợn sóng...

      vòng, hai vòng, ba vòng...”

      Phượng Nhị Nhị tựa vào đồ án điêu khắc tinh xảo bên cửa sổ, nhàm chán chống má.

      Đêm khuya mà nam nhân kia vẫn chưa trở về...

      Buồn ngủ quá!

      còn chưa về sao nàng dám ngủ! đáng giận!

      Người nhà đều nàng là nữ nhân đạm mạc, hỉ nộ cũng biểu ra ngoài,
      nhưng mọi người lại biết rằng, nhiều lúc, chẳng qua là nàng lười; lười chuyện, lười giải thích, lười so đo...

      Nhưng khi gặp Lý Ám Diệp, biết tại sao mọi thứ đều thay đổi.

      Nàng nhận ra nàng chẳng thể nào duy trì được thế giới tĩnh lặng của nàng dưới ánh mắt đầy ma mị của ...

      Chuyện này rốt cuộc là vì sao đây?

      hao tâm tổn trí! Vẫn là đừng nghĩ nữa...

      Phượng Nhị Nhị khẽ gõ vào đầu mình, có thời gian để nghĩ ngợi lung tung thà ngủ chút cho xong!

      Ngủ lúc thôi cũng được...

      lúc thôi...

      Oáp...

      ...

      Lý Ám Diệp vừa đẩy cửa vào nhìn thấy,

      Tiểu nô tì của , mái tóc ẩm ướt làm lộ ra nửa khuôn mặt ngăm đen, đương tựa vào bên cửa sổ say sưa ngủ. Tiểu nha đầu này cứ nghĩ mình che dấu kĩ, nhưng kì thực, trong mắt người khác lại có đến cả trăm ngàn điểm sơ hở. Như là lúc này, nàng biết bản thân vô tình để lộ ra thân tuyệt thế giai nhân.

      Ngũ quan có thể làm nên nữ tử xinh đẹp thanh tú nhưng thể làm nên nữ nhân xinh đẹp phong tình. Giống như Phượng Nhị Nhị lúc này, làn da ngăm đen cũng thể che đậy được vẻ phong hoa tuyết nguyệt của nàng.

      Tựa như nước bùn chẳng thể che được ánh sáng rực rỡ của trân châu.

      Tựa như mây đen chẳng thể che được ánh trăng sáng tỏ.

      Loại ý vị mê người này ngũ quan xinh đẹp cũng thể tạo nên được.

      Cái tao nhã tuyệt thế của nàng là từ nhiều điểm thần vận, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đến dáng ngủ an nhàn mà đầy phong tình cũng từ vẻ xinh đẹp của nàng tạo nên.

      Người vì ngũ quan hoàn hảo mà xinh đẹp chỉ là mĩ nữ bình thường, người vì phong tình mà xinh đẹp mới là tuyệt thế giai nhân.

      bị nàng hấp dẫn tự chủ tiêu sái bước đến gần nàng, tự ý đưa tay lên áp lấy hai má nàng…

      mềm mại.

      Tựa như ma xui quỷ khiến, rất nhanh, chỉ tay sờ thấy thỏa mãn, môi
      khách khí in lên làn da ngăm đen…

      “Ưm…”

      Phượng Nhị Nhị trong lúc ngủ mơ cảm thấy má có chút khó chịu, tay có ý đẩy ra, rồi sau đó, đôi mắt nhu nhu đáng càng chìm sâu vào mộng đẹp.

      Khóe môi của Lý Ám Diệp khẽ cong lên để lộ ra nụ cười tà mị. khom người ôm lấy nàng, chậm rãi để cho cỗ hương sắc nằm ngủ giường.

      Nữ nhân qua tay nhiều đếm được, nhưng được nằm giường của mới chỉ có nàng, cho nên…

      “Nàng chính là nữ nhân mà ông trời tạo cho ta!”

      cứ thế bá đạo tuyên bố mặc cho Phượng Nhị Nhị hãy còn ngủ say.

      Như vậy cũng cho Lý Ám Diệp thời gian chỉnh trang cho nàng, ngồi bên mép giường, bàn tay xoa lên làn da ngăm đen cẩn thận nghiên cứu…

      Màu đen của da là làm thế nào nhuộm được?

      Lau sạch mà tắm cũng hết?

      Nàng trà trộn vào phủ có mưu gì?

      Nhưng dù có thế nào nữa cũng quyết định nàng là nữ nhân của .

      Con mồi tự chui đầu vào lưới, kẻ ngu xuẩn mới biết hưởng thụ.

      Nghĩ vậy, bàn tay của chút khách khí luồn vào bên trong vạt áo…

      Sau khi cởi bỏ áo khoác làn hương mê ly tỏa ra, cái cổ trắng nõn, màu đỏ tươi của cái yếm càng làm nổi bật làn da tinh khiết.

      Môi lần nữa lại in lên thân hình băng thanh ngọc khiết, mùi hương của nàng vương vào hốc mũi khiến tâm mê thần đãng, tự chủ được bản thân.

      khí trong phòng trở nên khô nóng ái muội…

      kiềm chế được thú tính bộc phát, tay cởi cái yếm vướng víu, cảnh xuân ra đầy sống động.

      “Làm càn!”

      Phượng Nhị Nhị cũng tỉnh lại, nhưng trong mộng đẹp bỗng nhiên xuất cảm giác khô nóng chịu rời , nàng muốn mặc kệ, nhưng cảm giác đó hề buông tha nàng, làm nàng mơ mơ hồ hồ muốn...

      Hừm, nàng cũng là bản thân muốn gì nhưng mà được ngủ yên khó chịu, cho nên, nàng vung tay lên, cái miệng xinh xắn thốt ra như mệnh lệnh.

      “Làm càn” ư?!

      Sắc mặt Lý Ám Diệp nhất thời trầm xuống, dừng động tác, nhìn nàng khó hiểu:

      Cái vung tay khiến hoài nghi thân thế của nàng. Nhất định phải nha hoàn đơn thuần.

      Nàng…

      Nàng!

      trầm còn chưa kịp che kín đôi mắt cảnh tượng trước mắt khiến nở nụ cười.

      Phượng Nhị Nhị cọ vào bàn tay , yên lành ngủ. Giờ phút này, đột nhiên lòng có chút đố kị.

      Phải! Là đố kị!

      đố kị nàng vô lo vô nghĩ, đố kị nàng có thể bình thản say giấc nồng.

      Còn sao?

      bao lâu rồi được ngủ an lành như thế?

      Biết bao nhiêu đêm đen mất ngủ, vì lòng thù hận, vì sợ hãi, vì công việc…vô vàn những nguyên nhân khiến chẳng thể có được giấc ngủ trọn vẹn, nội tâm trầm trọng chẳng cho giây yên bình.

      Để lại dĩ vãng phía sau, tới Ngàn Hồng Uyển, tìm nữ nhân để phát tiết, chẳng cần biết đến danh tính hay diện mạo của người kia, để rồi sau đó, lãnh quay về phòng mình, thiếp vì mệt mỏi, ấy thế nhưng, dù có đương ngủ, nhưng tâm vẫn tài nào tĩnh lại được.

      Trầm trọng, hắc ám, sợ hãi, huyết tinh...

      Chính là thế giới của .

      Vậy mà nàng vẫn có thể ung dung say mộng đẹp…

      Làm sao có thể? Làm sao có thể!

      "Đứng dậy! Mau trở về giường của ngươi!"

      thô lỗ đẩy nàng muốn đánh thức nàng dậy.

      Nhưng đâu có biết Phượng Nhị Nhị bẩm sinh lúc ngủ dẫu trời sập cũng tỉnh dậy.

      Chỉ thấy nàng hơi nhíu mày rồi như con mèo “ưm” tiếng, xoay người rồi lại chìm vào mộng đẹp, vẫn quên đoạt lấy “gối ôm” thoải mái.

      Toàn bộ cử chỉ của nàng làm lòng mềm .

      Khéo môi lại cong lên.

      Tâm tình đột nhiên trở nên thoải mái.

      Buồn ngủ quá!

      Vốn định tới thư phòng làm việc, nhưng lúc này lại muốn ngủ giấc ngon.

      Nữ nhân kì quái này rốt cuộc có ma lực gì mà khiến kẻ cuồng công việc như lúc này chỉ muốn ngủ giấc bình yên?

      Mí mắt sắp sụp xuống ,mà vẫn cố ương ngạnh chống cự, nhắc lại tuyên thệ của mình:

      “Nàng là của ta! Trốn cũng thoát!”

      “Chu công” cũng muốn cùng đôi co, vì thế,

      Ra lệnh tiếng,

      "Hô…"

      cuối cùng cũng chìm vào mộng đẹp ngọt ngào.

      ----------

      “Chủ nhân, còn sớm nữa, tới thư phòng thôi!”

      Thị vệ ở ngoài cửa bẩm báo mấy lần cũng thấy đáp lại, nhịn được phải bước vào thăm dò.

      Cảnh tượng trước mắt khiến nhất thời choáng váng.

      cũng phải kẻ lắm điều.

      Nhưng cảnh tượng này khiến người ta rung động!

      Chủ nhân…chủ nhân…

      Nửa canh giờ sau, tin sấm rền lan truyền khắp Lý phủ.

      ----------

      Ngàn Hồng Uyển.

      Trong gian phòng.

      “Rầm!”

      Nữ tử xô đẩy hết đồ đạc, gương mặt dữ tợn, ả bặm miệng lại.

      “Tiểu tiện nhân, Minh Vóc ta phải gặp ngươi!”

      Màn đêm dày đặc.

      Khác với nơi nào đó đương bốn bề dậy sóng, nơi này ngược lại yên tĩnh bội phần.

      Đôi nam nữ như uyên ương giao gáy, ôm nhau say sưa ngủ.

      Nam tuấn lãng phi phàm, hiếm khi được yên giấc khiến khóe môi cong lên mãi.

      Nữ tử…

      …làn da ngăm đen nhưng chẳng làm mất tấm thân tao nhã…

      Gương mặt nàng như cánh hoa đào, gối đầu trong lòng ngủ say, muôn hoa nhất loạt nở rộ…
      B.CatHa Chi thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: Ngưng hương lan tỏa

      Ngày hôm sau.

      Nắng mới rọi xuống mặt ao, phản chiếu với nước tạo thành nhiều điểm lấp loáng chói mắt, trong phòng cũng tràn ngập ánh sáng.

      Phượng Nhị Nhị khẽ cựa mình, từ từ tỉnh dậy.

      “Hả?!”

      Nàng dụi hai mắt còn ngái ngủ, phát mình thoải mái nằm giường của tên chủ nhân cổ quái kia, bảo sao tối qua lại ngủ ngon đến vậy.

      Trong lòng tự nhiên có chút khó hiểu. Tại sao nàng lại tỉnh dậy giường của ?

      Tối qua…

      Hình như nàng phải chờ , chờ mãi, chờ mãi…rồi…ngủ thiếp lúc nào hay…

      Rồi sau đó…

      Nàng còn nhớ gì nữa.

      Lẽ nào nàng mộng du rồi trèo lên giường ?

      Chẳng lẽ lại “tốt bụng” để yên…

      Nghĩ vậy, mặt nàng bỗng nhiên nóng ran.

      Nam nữ thụ thụ bất thân, làm sao có thể?

      Nếu nàng biết lúc ngủ lại chiếm tiện nghi gì của nàng phải phản ứng sao đây?

      Nhưng đâu rồi?

      Đêm qua ngủ ở đâu?

      Đừng bảo là tới Ngàn Hồng Uyển ở với nữ nhân nào đó nhé… đâu…nàng gõ gõ cái đầu, nội tâm hiểu sao lại chua xót. Quái nam nhân kia luôn thích sạch có lẽ nào lại muốn qua đêm giường nữ nhân.

      Cũng có khả năng ngủ chung giường với nàng, làm sao có thể để nữ nhân có dung mạo cùng thân phận như nàng tùy ý “làm bẩn” giường? Chắc chắn là do nàng trong cơn mơ ngủ muốn tìm nơi thoải mái để ngả lưng, đúng, chắc chắn là như vậy!

      Cứ như thế chiếm lấy giường của chủ nhân lại còn biết ở chỗ nào, nàng rốt cuộc có xứng làm nô tì theo hầu hạ đây? :no3:

      Nàng còn mải suy nghĩ từ ngoài cửa bỗng truyền vào thanh trầm thấp, khêu gợi.

      “Tỉnh rồi à?”

      Nàng nhìn về nơi phát ra tiếng , khỏi ngẩn người. Ánh sáng chói lòa bên ngoài theo động tác đẩy cửa của mà đổ vào trong phòng.

      Ánh nắng làm nàng nheo mắt lại, nhưng khóe miệng tựa tiếu phi tiếu của còn làm nàng chói mắt hơn.

      hiểu vì sao chỉ sau đêm lại đổi tính trở nên tươi cười, chân , ràng mà lại…

      như thế nào nhỉ? Nhất thời nàng thể tìm được mĩ từ nào để hình dung vẻ mê ly của ánh sáng khóe môi trực tiếp xuyên vào lòng nàng.

      “Thình thịch, thình thịch!” nàng tựa hồ như nghe thấy trái tim đập mỗi lúc nhanh.

      Nàng…nàng bị sao thế này?

      “Sao vậy?! Nha đầu lớn mật nhà ngươi bị ta làm cho đứng hình rồi sao? Dám hầu hạ bản chủ tử như vậy hả?”

      Trong lời của vừa giống như khiển trách lại vừa giống như trêu đùa.

      Hết thảy như có thay đổi lớn từ sau khi nàng tỉnh dậy…

      “Úi!” Lúc này nàng mới có phản ứng, nhanh chóng chạy khỏi giường .

      Chăn bông thoải mái như vậy, cái giường thoải mái như vậy…

      đáng tiếc!

      Nhưng sao khi thấy nàng ngủ giường của , lại phản ứng gì?

      kì lạ!

      “Đói bụng rồi hả? Tới nếm thử điểm tâm đầu bếp vừa làm !”

      Nàng theo lời mà nhìn lại, thấy bàn bày toàn những thức ăn ngon, nhưng chân nàng vẫn nhúc nhích.

      Nàng phải Tam Tam, thấy mĩ thực là mất hết kiểm soát, lúc này, nàng chỉ muốn biết nam nhân này suy tính cái gì!

      “Ngài…ngài có chỗ nào thoải mái sao?”

      tại đây là đáp án có khả năng nhất, đơn giản nhất, trực tiếp nhất.

      “Đúng! Ta cực kì thoải mái!”

      Sắc mặt trầm xuống vì cư xử biết tốt xấu của nàng.

      Biết bao nhiêu nữ nhân đến mơ còn được, ấy thế mà nàng…

      lẽ còn phải với nàng là sủng nịnh nàng?

      “Biết ngay mà! Làm gì có chuyện mặt trời mọc đằng tây…”

      Nàng cúi đầu lẩm bẩm.

      Còn chưa hết, nàng bị bá đạo kéo tới trước bàn ăn.

      “Điều làm ta thoải mái chính là sợ trong cơm có người hạ độc, vì vậy, thân làm nô tì bên người phải vì chủ nhân mà lấy thân ra thử độc! Mau! Ăn hết cho ta! Trông nàng gầy quá!”

      “Gầy? Nô tì đâu có?!”

      Bị ép phải ăn, nàng miễn cưỡng nhịn xuống, .

      có ư?”

      Ánh mắt nóng bỏng của chút kiêng dè quét lên thân hình nàng, cảnh xuân được chiêm ngưỡng tối qua lại về trong trí nhớ của .

      Có lẽ nàng đúng, trong ấn tượng của , thân hình lung linh kia quá mập mà cũng quá gầy, rất vừa vặn hơn nữa…

      “Ngài cũng muốn ăn à?”

      Tiểu nữ nhân ngây thơ này lại tưởng ánh mắt tràn ngập dục vọng của là vì “thèm ăn”. Câu hỏi đơn thuần mà lại tràn ngập dụ hoặc.

      Tiểu tinh này!

      “Phải, ta rất đói bụng đây!”

      Đại sói hoang rốt cuộc giấu được cái đuôi của mình nữa, quyết định làm khó bản thân mà hảo hảo hưởng thụ “bữa ăn ngon” mình thèm dãi bấy lâu nay.

      Ngại giường xa, chút khách khí gạt hết mĩ thực bàn , bắt đầu sử dụng cái bàn rộng rãi chắc chắn vào mục đích “tà ác”.

      Đúng lúc này thanh thanh thúy truyền vào.

      “Tiện tì! Dám chọc giận chủ nhân, còn mau lui ra!”

      Nghe tiếng bát đũa rơi xuống đất, nữ nhân tự cho là thông minh tưởng Lý Ám Diệp nổi giận nên khách khí đẩy cửa bước vào, chút lo lắng cho hậu quả hành động tùy tiện mà mình gây ra.

      Khi thấy gương mặt của Phượng Nhị Nhị, ả thở dài nhõm.

      Đúng là vừa đen vừa xấu như trong tin đồn, thể thành mối lo được.

      “Hồng Tuệ, ngươi to gan!” thanh mềm mại khác theo ngay phía sau.

      “Ái cha! Như Tuyết, Nhu Tâm, hai muội cũng tới sao?”

      Nữ nhân này ỷ mình vào phủ sớm hơn có mấy ngày liền tự nhận mình là lớn nhất khiến hai nữ nhân tới sau vô cùng bất mãn. Hoàng y nữ tử hoàn hảo quay đầu thèm để ý, trong khi đó nữ nhân áo trắng lại biểu rất ràng, ả lạnh lùng “xùy” tiếng rồi nhìn nữ nhân kia khinh thường.

      Ả tự cho mình được sủng ái khác thường nên mới liều lĩnh xông vào, hai ả kia cũng theo lấy được, chung quy cũng là chỉ muốn nhìn “hồ ly tinh” trong tin đồn!

      Ba nữ nhân được sủng ái ở Ngàn Hồng Uyển xếp hàng ngang trước cửa cho Phượng Nhị Nhị đưa mắt đánh giá: bạch y thắng tuyết là Như Tuyết, khí chất trong trẻo mà lạnh lùng, kiêu ngạo; hồng y thắng hỏa tên gọi là Hồng Tuệ, xinh đẹp mà khí diễm kiêu ngạo; hoàng y danh gọi Nhu Tâm, nhu nhược mà uyển chuyển hàm xúc.

      Ba nữ nhân này có đặc sắc cũng có đặc sắc, nhưng, đều rất bình thường!

      Phượng Nhị Nhị bắt đầu nghi ngờ con mắt của Lý Ám Diệp…

      Nhưng mà, Phượng nhị quận chúa ơi là Phượng nhị quận chúa, sao nàng ngẫm lại, tuyệt thế giai nhân như tỉ muội nhà nàng đời này có mấy người? vậy ngày ngày các nàng đều dưỡng nhan, chả phải rất khác so với người thường sao?!

      “Gia… thiếp nhớ ngài quá….”

      “Gia…”

      Ba nữ nhân vây chặt lấy Lý Ám Diệp, đương nhiên cũng quên “thuận tiện” đá “chướng ngại vật” – Phượng Nhị Nhị qua bên.

      Vẫn biết tên hoa tâm sắc quỷ, nhưng khi chính mắt thấy quấn quýt với nữ nhân khác, hiểu sao, tâm Phượng Nhị Nhị vốn bằng phẳng đột nhiên gợn sóng.

      Buồn, nóng lại chua xót…Cảm giác này thực khó chịu!

      So với nàng, còn có tên sói hoang nào đó còn khó chịu hơn.

      Hừm, “miếng ngon” đến tận miệng rồi còn rơi, khó chịu chết được!

      “Ai cho các ngươi bước vào phòng ta!”

      thanh ma mị, lạnh lùng như vọng về từ địa phủ của làm trong phòng ồn ào bỗng dưng im bặt.

      Nam nhân bạc bẽo này! đêm hoan hỉ chỉ đổi lấy câu này của thôi sao?

      Nhu Tâm nhu nhược nước mắt lưng tròng, hai người kia cũng cố nén rơi lệ, biểu tình vô cùng thống khổ.

      “Cút!”

      Theo lệnh , ba nữ nhân vội vội vàng vàng chạy biến . Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách.

      Phượng Nhị Nhị cũng chuẩn bị theo tiếng “Cút!” mà biến khỏi tầm mắt của nam nhân đáng sợ này.

      Nam nhân này biết uống nhầm thuốc gì nhưng cứ biến cho yên ả. Đúng lúc đó cánh tay mạnh mẽ quấn lấy eo của nàng.

      “Nàng muốn đâu?”

      “Là chủ nhân lệnh nô tì cút mà!”

      “Ta bảo nàng!”

      Môi nhàng dán lên vành tai nàng khiến nàng khỏi run rẩy.

      “Chủ nhân, nô tì vừa nhớ ra còn việc phải làm…”

      cho phép! Nàng cứ ngoan ngoan ở bên ta là được rồi!”

      vùi đầu vào cổ nàng, tham lam hít hà hương thơm của nàng.

      “Cũng được, nhưng mà…”

      “Đừng mấy lời vô nghĩa chọc giận ta!” bá đạo ra lệnh.

      Mặt Phượng Nhị Nhị đỏ bừng, tên thất đại sắc lang này, đến nữ nhân “thiếu muối”
      ( đặc sắc) như nàng cũng tha.

      là…là…

      nhàng cắn cái gáy trắng như tuyết của nàng.

      Bủn rủn, tê dại, khô nóng...

      Phượng Nhị Nhị cảm thấy khuôn mặt nhắn của mình có thể đun sôi hồ nước!

      Ôi…nàng đâu phải “đồ ăn”, đừng ăn nàng!

      “Chủ…chủ nhân…”

      “Hửm?”

      Nam nhân chuyên tâm hưởng thụ “mĩ thực” bị xen ngang khiến mắt vằn lên tơ máu.

      “Ta…nô tì còn có việc phải làm…”

      “Sao?” nhướn mày hờn giận.

      “Ta…ta…ta…ta buồn…!”

      Bất chấp ngượng ngùng, nàng dùng sức ôm lấy cái thắt lưng còn bị cánh tay quấn lấy…

      Hử? Nam nhân nhất thời bất động tựa như bị ma pháp điểm huyệt.

      Chớp lấy cơ hội nàng nhanh chóng thoát khỏi vòng tay, xoay người chạy bán sống bán chết, bỏ lại phía sau nam nhân kia vừa giận, vừa buồn cười.

      hai má “ngăm đen” hỏa diễm vẫn chưa phai .

      Ôi...

      Phượng Nhị Nhị ảo não vỗ vỗ khuôn mặt nóng bừng.

      đáng sợ!

      ----------

      Bởi vì còn có công việc nên sau đó Lý Ám Diệp liền rời phủ. đương nhiên vì nữ nhi tình trường mà hủy bỏ đại kế báo thù bấy lâu nay!

      Còn về phần tiểu nữ nhân kia? Hừ, chạy đâu cho hết nắng!

      Cứ thế…đêm lại buông xuống.

      Con sâu ngủ Phượng Nhị Nhị vẫn thể cưỡng được lời dụ dỗ của chu công, lại dựa vào cửa sổ ngủ say.

      Lý Ám Diệp vừa vào phòng lại được chứng kiến cảnh mĩ nhân ngủ.

      Kim khâu đổ niêm, thêu bình tà ỷ.

      ngựa quen đường cũ ôm lấy nàng. Giây phút này như tiểu tử lần đầu nếm thử trái ngọt của tình . Phải đợi đến ngày hôm nay, lúc này có lí do gì để ngừng lại. Còn lệnh cho ngoài cửa cho bất cứ ai vào quấy rầy.

      Cuối cùng cũng có thể yên tâm hưởng thụ “đại tiệc”, thỏa mãn thở dài, ngang nhiên cởi “chướng ngại vật” người nàng, chút cảm giác tội lỗi cũng có.

      Áo khoác, trung y, áo lót, yếm...

      Y phục từng cái rơi xuống, trong giây lát, Phượng Nhị Nhị bị lột nửa mà vẫn ngủ yên, dưới ngọn đèn, thân thể xinh đẹp của nàng như bao phủ lớp quang mang, ngưng hương lan tỏa khắp phòng…
      B.Cat thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6: Nghi là ám tuyết

      Lý Ám Diệp tham lam thưởng thức thân hình nàng như thưởng thức tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ. Nghĩ đến mỹ nhân có hai này chốc lát nữa thôi thuộc về mà khiến vô cùng vừa lòng!

      Đây là báu vật trân quý của , kẻ nào động tới giết tha!

      Đôi mắt chớp động lóe lên tia sát khí làm người ta sợ hãi.

      Năm ấy mười lăm tuổi bị người khác lấy biết bao nhiêu là thứ mà có khả năng bảo vệ. Năm mười lăm tuổi ấy cũng từng thề, khi là đồ của , cho người khác làm vấy bẩn!

      biết là do da thịt đột nhiên bị lộ ra ngoài hay còn do sát khí của nam nhân kia mà trong lúc mơ ngủ, Phượng Nhị Nhị bỗng run run, hai luồng phấn bạch trước ngực cũng run run dựng lên theo, đôi nhũ tiêm sắc hồng phấn như mời gọi nhấm nháp…

      nhịn được đưa tay nắm lấy hai luồng ngưng tuyết, khẽ vân vê, cảm giác được nhũ tiêm của nàng dần dần đứng thẳng, đáng .

      Rồi sau đó… cúi đầu ngậm lấy hai điểm đỏ bừng kia…

      Tình dục như lửa cháy thiêu đốt lý trí , chỗ ngọt đủ làm thỏa mãn , chuyển sang cắn lấy những nơi trắng mịn non mềm khác…

      thơm, ngọt…

      Cái miệng nhắn đỏ bừng, cái gáy , bộ ngực sữa đầy đặn, cái rốn đáng

      Chỉ lát sau, da thịt trắng như tuyết của Phượng Nhị Nhị toàn những vết xanh tím...Trong lúc giai nhân mơ ngủ, tuy thần trí tỉnh táo nhưng thân thể theo bản năng nhịn được nhàng “ưm…” tiếng kiều.

      Tiếng ngân nga của nàng chính là thứ xuân dược công hiệu nhất, hoàn toàn phá hủy ý trí của .

      Sói tính của nam nhân bị nửa thân trần của tiểu tinh trước mắt làm sổng ra, chờ đợi thêm giây phút nào nữa, thầm nghĩ muốn nhanh chóng được hòa quyện vào thân thể non mềm của nàng, phóng thích nhiệt tình của bản thân…

      Cho nên…trận địa công kích bắt đầu dần dần di chuyển xuống dưới…

      Tiết khố rơi xuống đất làm lộ ra đôi chân dài trắng nõn, tay xuống dần, bá đạo xoa bóp lấy đôi chân dài để lại biết bao là ấn kí.

      Chính là lúc này!

      dồn dập cởi bỏ y phục của mình, tay lại đưa lên phía hầu hạ nàng nhào nặn.

      Bàn tay to ngăm đen lại bắt đầu ác ý hướng về nơi tối mật của nàng mà “dò hỏi”…

      Bỗng nhiên…mặt biến sắc! Cái gì thế này?!

      Nơi tối mật của Phượng Nhị Nhị được bảo vệ bởi loại vải gì đó bán trong suốt, dưới ánh nến, màu đen thần bí kia như như dã dụ hoặc.

      Khó chịu nhất là, loại vải kia nhìn mềm mại nhưng lại vô cùng chắc chắn, lấy kéo sắc bén để cắt cũng đứt, lấy kiếm chém sắt như chém bùn mà luôn mang theo người ra dùng cũng vô dụng, dùng đủ mọi phương pháp mà mảnh vải chết tiệt kia vẫn hề hấn gì.

      Chết tiệt! Tiểu nữ nhân ở ngay trước mắt , vậy mà lại thể tiến vào trọn vẹn!

      Như vậy là sỉ nhục sâu sắc!

      được, được!

      Lý trí cùng thân thể cùng kêu gào được giải phóng…giải phóng…giải phóng!!!

      “Này! Tiểu nữ nhân chết tiệt kia! Mau tỉnh lại cho ta! Tỉnh lại!”

      muốn gọi nàng dậy để hỏi nàng cách gỡ bỏ mảnh vải chết tiệt kia, nhưng mà, bây giờ sao có thể…

      (Vâng chúc mừng các nàng thành công bị tác giả troll :clap: ta cũng bị troll :hixhix: )

      Phượng Nhị Nhị của chúng ta nổi danh ngủ như mạng, ban ngày ngủ còn có thể dùng phương pháp kịch liệt nhất để đánh thức. Nhưng mà…ban đêm …ha ha…quên ! À, tặng kèm thêm câu: ông giời xuống cũng có cửa đâu!

      Vì thế cho nên, đại tỉ nhà nàng sau lần ra ngoài làm ăn, có được vật này liền dứt khoát…bán cho nàng (_ __”), đại tỉ nhà nàng , “Nhị Nhị, muội ban đêm ngủ say như chết, đừng có cười vật này thừa thãi, nó dùng để bảo vệ trinh tiết cho muội nếu muốn bị người ta ăn sạch, khi cần chỉ cần theo hướng dẫn mà cởi bỏ là được.” Sau đó còn ca thêm, “Nhị Nhị ạ, phải tỉ tham mấy lượng bạc này đâu, tỉ chỉ thương cho đứa cháu trai bé bỏng trong tương lai của tỉ đến cha mình là ai cũng biết a…”

      Lúc ấy, tuy bên ngoài Phượng Nhị Nhị vẫn duy trì vẻ bình tĩnh chỉ nhàn nhạt cười nhận lấy vật kia nhưng trong lòng lại xấu hổ vô cùng. Đại tỉ nhà nàng chẳng qua chỉ muốn lấy trêu chọc nàng làm vui, muốn nhìn xem đằng sau mặt nạ đạm mạc kia là cái bộ dáng gì!

      Nếu đại tỉ mà biết mảnh vải này hoàn thành xuất sắc sứ mệnh của nó, giúp Nhị Nhị bảo vệ trinh tiết, biết tỉ ấy có cảm tưởng gì đây?

      Chắc chắn, khi Phượng Nhất Nhất biết tin này, nhất định vỗ ngực cười đắc ý “công lao to lớn” của mình. Thượng nhớ thượng nhất bút. "Xoẹt, xoẹt” (tiếng chém gió ấy mà).

      Phượng Nhị Nhị ngủ càng lúc càng sâu, chép miệng thỏa mãn, lúm đồng tiền tràn ngập ma lực.

      Nhưng trong mắt người nào đó, đẹp có đẹp nhưng cũng chướng mắt!

      Nàng…nàng còn dám cười nhạo !

      Mặc kệ, mặc kệ!

      Dục hỏa này nhìn qua cũng biết là dễ dập tắt, muốn lại lần nữa mất “món ngon”, ôm chặt thân thể nàng cái rồi hưởng thụ đứng lên.

      Ăn được đại tiệc gọi món khai vị vậy!

      Nam nhân đáng thương mang trong mình “dục hỏa” có cái gì gọi là ôn nhu. Đôi mắt rực lửa của nhìn Phượng Nhị Nhị như thiêu đốt.

      lúc sau…

      Nam nhân tức giận đùng đùng ra khỏi phòng, nhanh chóng hướng về phía Ngàn Hồng Uyển.

      Trong đôi mắt của lóe lên tia thèm khát của con sói đói, ra , món khai vị càng ăn càng thấy đói.

      Nữ nhân, nữ nhân! chọn lấy gian phòng gần nhất, gian gần nhất là được rồi.

      nhấc chân đá văng cửa phòng vào…



      “Chủ nhân… ưm… ngài…ưm… ngài chút!” thanh kiều lãng ngừng phát ra, vừa thống khổ lại vừa cực lạc rên rỉ.

      “Bớt nhảm!”

      Thân thể cường tráng ngăm đen ngừng nhấp nhô, thầm nghĩ muốn giải quyết nhu cầu mãnh liệt của mình, muốn nhanh chóng đạt tới đỉnh cao.

      “Chủ nhân…ư…a…nô tì…nô tì…a…ngài chút…nô tì …được!”

      "Ít nhảm! Lại lần nữa!"

      Nam nhân nhìn xuống, cố gắng ảo tưởng nữ nhân dưới thân là tiểu tinh ngủ say kia.

      Lúc rời , còn mặc lại áo quần chỉnh tề cho nàng, ngụy tạo cảnh thái bình. Về sau, chậm rãi chơi trò chơi này với nàng.

      A?! Sao hôm nay chủ nhân lại mãnh liệt đến vậy, đừng …đừng là đối với mình…

      “A…ư…” nữ nhân dưới thân vẫn phóng túng rên rỉ, trong lòng lại tính toán. Ngày mai có nên tới trung uyển mà khoe với mấy tiểu tiện nhân kia ?

      trời lúc này… trăng sao…

      Có lẽ ánh trăng trộm ngắm đến đoạn uyên ương thoát y cũng ngượng ngùng trốn rồi.

      ...

      Ngày hôm sau.

      Phượng Nhị Nhị quen với việc tỉnh dậy giường ngủ của . Nàng nhàng xuống giường, bỗng cảm thấy làn da của mình có chút là lạ, vừa đau vừa chua xót, nàng bị sao thế này?

      suy nghĩ nhiều, nàng nghi hoặc xốc vạt áo lên, lạnh người sợ hãi vì cảnh tượng trước mắt.

      Sao thế này? Cả người xanh tím là sao?

      Nàng chưa từng thấy dấu hôn ngân bao giờ nên chỉ nghĩ mình bị bệnh gì đó hoặc là…

      “Bị trùng độc cắn ư?” nàng giọng thầm.

      "Cái gì?! Trùng độc?!"

      Lý Ám Diệp vừa có việc bên ngoài trở về đúng lúc nghe được lời “đại bất kính”.

      Tiểu nữ nhân này biết làm nổi giận, dám so sánh dấu hôn của với vết cắn của trùng độc sao, hừ!

      Nhưng rồi nhận ra tình cảnh trong phòng, vẻ mặt lập tức quay ngoắt 180 độ.

      Tiểu nữ nhân của , lộ ra phân nửa bộ ngực sau vạt áo, cái yếm đen nạm vàng càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết, da thịt nàng chỗ nào có “kiệt tác” tối qua để lại, chứng minh nàng thuộc quyền sở hữu của .

      Nữ nhân điềm đạm đáng như vậy phù hợp với đại nam nhân kiêu ngạo như .

      bỗng có cảm giác vô cùng tự hào! Nữ nhân của !

      Chú ý tới tầm mắt nóng bỏng của , Phượng Nhị Nhị nhảy dựng lên.

      “Ai cho ngươi vào, mau cút ra!”

      Nàng luống cuống kéo lại vạt áo, cẩn thận cất tiếng ra lệnh.

      “Hử…ta nhớ đây là phòng của ta!” thanh ám ách, tựa như khống chế điều gì.

      “Ối! Nô tì…nô tì xin lỗi…nô tì ra ngoài ngay!”

      Bản năng nữ tính khiến nàng ý thức được nguy hiểm, nàng bối rối muốn nhanh chóng
      tránh nam nhân đáng sợ trước mắt.

      “Ai cho nàng ra ngoài!” nổi cơn thịnh nộ vì nàng biết tốt xấu.

      “Xin chủ nhân ra lệnh!” nghe như vậy, nàng chỉ có thể dừng lại.

      có gì ra lệnh cả, chẳng qua hôm nay, ta bỗng nổi hứng muốn ngâm thơ.”

      “Hả?! Ngâm thơ?”

      “Ngươi biết viết ?” đôi mắt nheo lại hỏi.

      “A…nô tì…nô tì…nô tì thuở gia bần, chưa từng được học!” nàng cúi đầu che ánh mắt.

      Nàng dối, tiểu lừa đảo này! giận lắm nhưng vẫn che giấu hoàn hảo.

      “Hết cách, biết chữ cũng sao, ta trước đọc câu ngươi sau đối lại là được!” khóe mắt bắt đầu tính toán.

      “Nô tì ngu dốt, sợ hiểu được ý thơ…”

      “Ít nhảm, ai cần ngươi hiểu ý thơ, theo ta học niệm, đây là mệnh lệnh!”

      Nàng đành gật đầu nhận lệnh, “Nô tì xin vâng!”


      "Thiển chước phong nguyệt ánh hoa ảnh,

      Kiều diễm cảnh xuân ôn nhu hương.

      Khởi la lưu màu đầy ngọc dung,

      Hồng Tụ thêm hương tựa vưu vật."

      Nam nhân này đâu phải ngâm thơ, ràng là nàng.

      Nhận ra hỏa diễm trong mắt , nàng cho dù còn thắc mắc vẫn làm ra vẻ cả kinh khẩn trương :

      “Nô tì quá ngu ngốc, vế đối của chủ nhân quá dài…”

      “Vậy đổi câu ngắn hơn… nhị bát hoa điền, trước ngực như tuyết, sắc mặt như hoa.”

      cố ý gằn từng tiếng, đôi mắt chằm chằm nhìn ngực nàng.

      “Á!”

      Nghĩ đến tình cảnh lộ ra nửa bộ ngực sữa trước mặt khi nãy, rồi lại nghĩ đến câu đối mang dâm ý kia… Mặt nàng khỏi đỏ lựng lên.

      Đáng giận, ràng ám chỉ nàng, muốn lấy nàng ra đùa giỡn…

      “Sao thế? Còn mau đối lại? Mau đối lại! Chậm thúc la bán lộ ngực…So le xấu hổ sát tuyết phù dung… Khởi la tiêm lũ gặp da thịt…” Nam nhân cười xấu xa, giọng điệu càng ngày càng ái muội, sợ nàng còn chưa đủ ngượng ngùng xấu hổ.

      “Chủ nhân…nô tì…nô tì…lại có chuyện phải làm!”

      Nhìn bóng dáng nàng chạy trối chết, cười mỗi lúc xấu xa…

      nô của ta, còn câu nữa ta chưa đọc xong đâu!”

      Nàng liều mạng che lỗ tai lại, ha ha, loại hành vi ngây thơ này, từ năm sáu tuổi nàng bỏ rồi, ấy vậy mà…

      Nhưng mà dù làm gì thanh ghê tởm kia vẫn nhàng bay đến tai nàng…

      "Phấn ngực che đậy nghi ám tuyết, dài lưu tuyết trắng chiếm trước ngực!”

      Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!

      (Ờ đáng ghét tưởng có xôi thịt mang về :cry: )
      phuongnhatB.Cat thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7: Hoa dung thất sắc

      Cứ mỗi khi Lý Ám Diệp phải vội vàng ra khỏi phủ để xử lý công việc là Phượng Nhị Nhị có được ngày nhàn hạ hiếm hoi. Như là bây giờ, nàng tranh thủ tới Thiên Viện tiểu bên cạnh cái ao, phơi nắng rồi chuẩn bị ngủ giấc.

      Cành liễu rủ xuống mặt nước gợn sóng.

      người quấy rầy, đến gió cũng chiều lòng người, nhè thổi đưa giai nhân vào giấc ngủ.

      Ánh mặt trời lan tỏa khuôn mặt nàng khiến nàng khẽ híp mắt lại thoải mái. Mộng đẹp ơi…mộng đẹp à…ta tới đây…

      Nhưng đáng tiếc, chẳng được bao lâu nàng bị đánh thức bởi tiếng quát:

      “Ngươi là nha đầu của phòng nào? Sao dám chạy tới đây trốn việc?”

      Nàng miễn cưỡng mở mắt, đập vào mắt nàng là gương mặt vừa lớn vừa tròn như cái bánh. Đại thẩm này ước chừng ngoài năm mươi,dáng người thấp lùn, ngũ quan bình thường nhưng ánh mắt sắc bén.

      Nàng thực muốn để ý tới, nhưng vị đại thẩm kia lại hề bỏ qua hành động thờ ơ của nàng khiến Phượng Nhị Nhị phải cười thầm.

      Người này tự cho mình là chủ nhân của phủ này, thấy hạ nhân lười biếng ngoài mặt lộ đầy vẻ bực bội.

      “Đại thẩm, ta là…”

      Sau khi thấy diện mạo của nàng, trong lòng vị đại thẩm này ngừng đánh giá. Diện mạo thế này, nhất định là nha hoàn của người nào đó trong Ngàn Hồng Uyển, những nữ nhân kia sợ khuôn mặt của nha hoàn quá đẹp đe dọa tới địa vị của họ cho nên đều chọn những nha hoàn có diện mạo ít nhất là bằng mình. Giống như nha đầu trước mặt này, xấu xí lại còn dám trốn việc.

      Trần mẹ như bà, thân là đại tổng quản, khi phủ hưng thịnh cảm thấy tự hào, khi phủ suy tàn lương tâm xấu hổ, sao có thể để cho tiểu nha đầu như thế làm nha hoàn rồi phá vỡ quy củ trong phủ?

      Chủ nhân quá tốt, quá “bác ái”. Vô duyên vô cớ xây ra cái “Ngàn Hồng Uyển” vớ vẩn gì đó nuôi lũ sâu gạo mà chẳng biết để làm gì?! Ý của bà là, chủ nhân nên sớm hồi tâm chuyển ý, sớm chọn lấy nương để yên bề gia thất. Ví dụ như tiểu chất nữ bên nhà mẹ đẻ của bà, gia thế trong sạch, diện mạo xinh đẹp, lại chủ nhân say đắm!

      Ha ha, vừa hay cơ hội đến, nhất định phải dùng chiêu “rung cây dọa khỉ” để tạo uy cho nữ nhân sau này! Tiểu nha đầu ơi là tiểu nha đầu, số ngươi đen đủi rồi!

      Vì vậy bà ta hừ lạnh tiếng, cắt ngang lời giới thiệu của Phượng Nhị Nhị:

      “Ta chẳng cần biết ngươi là nha hoàn trong phòng của người nào, khi làm sai ta thay chủ nhân dạy dỗ ngươi!”

      Đúng là bao nhiêu chủ nhân bấy nhiêu nô tài! Phượng Nhị Nhị thầm nhủ.

      Người hầu trong Phượng phủ ai nấy đều biết, nhị quận chúa bình thường tính tình tốt, nhưng phải vì thế mà to gan quấy nhiễu giấc ngủ của nàng. Nếu , hừ, hừ! Nằm chờ chết !

      Sau hồi bị quấy nhiễu, Phượng Nhị Nhị trong tâm vốn còn bực mình lại phải
      nhìn vẻ mặt của Trần mẹ, sắc mặt nàng khỏi lạnh xuống.

      “Ta cũng muốn xem xem, bà dạy dỗ ta như thế nào!”

      Bị khí thế của nàng áp đảo, trong lòng Trần mẹ hoảng hốt, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa là quỳ xuống.

      Tại sao bỗng nhiên lại cảm thấy tiểu nha đầu này rất uy nghiêm?! Khí chất của nàng với chủ nhân giống nhau! Mãi lúc sau, bà mới hoàn hồn, quyết tâm để cho tiểu nha đầu giảo hoạt kia áp bức, nhất định phải khiến nha đầu kia sợ hãi.

      “Ngươi, ngươi, ngươi!” bà chỉ ngón tay béo ú vào Phượng Nhị Nhị, đầu ngón tay run rẩy, “Tiểu nha đầu biết trời cao đất rộng kia, ngay cả chủ nhân trong phòng nhà ngươi cũng phải gọi ta tiếng Trần mẹ, thế mà ngươi…ngươi… hôm nay ta dạy dỗ ngươi đến nơi đến chốn ta phải Trần mẹ nữa!”

      Phượng Nhị Nhị nghĩ bà ta làm vậy, nàng theo bản năng lùi lại bước, rồi…“Ùm” tiếng, bất hạnh, Phượng nhị quận chúa của chúng ta rơi xuống ao mất rồi.

      "Cứu, cứu mạng!"

      Phượng Nhị Nhị trời sinh lười vận động, bao giờ nghĩ tới việc học bơi, bởi nàng cho rằng: cả ngày ở trong phòng ngủ làm sao chêt đuối được! Nhưng giờ nàng hối hận rồi, đúng là báo ứng mà…

      Trần mẹ ngờ việc lại thành ra như vậy, chân tay luống cuống đứng bờ, mắt choáng váng!

      Ai…ai tới cứu nha đầu ấy !!!

      Phượng Nhị Nhị chới với trong làn nước. Cứ thế này nàng chết mất.

      Nước xộc vào khoang mũi nàng, vào phổi nàng, nguy cấp lắm rồi!!!

      Ý chí nàng dần mơ hồ…

      Nàng… chết ư?

      ai tới cứu nàng ư?



      “Nhị Nhị, Nhị Nhị”

      ! Là tới ư?

      Nhưng sao ánh mắt đáng sợ thế?

      thanh sao thê lương thế?

      Mặc kệ, trước khi hôn mê, Phượng Nhị Nhị nhất định phải thấy

      Lý Ám Diệp như thiên binh hạ phàm cứu lấy nàng.

      hiểu sao, khi thấy tới, lòng nàng liền an tâm?

      An tâm được rồi…Nhắm mắt được rồi…



      “Nàng tỉnh lại cho ta!”

      thanh cuồng bạo của nam nhân vẫn ngừng vang bên tai.

      “Ta thề để kẻ khác cướp đồ của ta! Ông trời cũng được!”

      “Nhị Nhị, !”

      “Nhị Nhị, !”



      “Ta tên là Nhị Nhị, phải !”

      Việc đầu tiên sau khi nàng tỉnh dậy là đính chính lại tên của mình.

      , nàng tỉnh rồi!”

      Nam nhân để ý tới phản đối của nàng, tiến đến đỡ nàng dậy, chăm chú nhìn nàng, sợ xẩy tay làm nàng đau.

      “Chủ nhân, tôi…” bị nhìn đến ngượng ngùng, nàng muốn vùng đứng lên, bỗng phát y phục của mình bị đổi, nàng tái mặt.

      “Quần áo của tôi?!”

      Nàng mới tỉnh dậy nên muốn chọc ghẹo nàng, thản nhiên :

      “Chim khách thay giúp nàng!” kỳ thực vốn tính “tự mình khám phá”, ai ngờ, nha đầu chim khách kia nghe nàng bị ngã xuống nước liền khóc lóc sướt mướt chạy tới đòi giúp việc. là đáng tiếc!

      Tốt rồi! Nàng thở phào nhõm. Phải biết rằng, tấm vải bảo vệ trinh tiết kia gặp nước là bị tháo ra, có nó bảo vệ rất nguy hiểm!

      “Nàng thấy sao rồi? Có muốn uống nước ?” giọng của ôn nhu bất thường.

      Nước?! Nghĩ đến tình cảnh kia nàng khẽ run lên, gương mặt lại tái nhợt.

      “Tôi..tôi muốn đứng lên!”

      khẽ khàng đỡ nàng dậy, bốn mắt nhìn nhau khỏi ngây người.

      Vẻ tiều tụy của làm nàng kinh ngạc. Nàng mới chỉ hôn mê lúc, khi tỉnh dậy tiều tụy như vậy là sao? Râu lởm chởm, đôi mắt thâm sâu, đây mà là sao?

      Bản thân cũng cảm thấy ngạc nhiên. Đối với nữ nhân này vốn chỉ định chơi đùa để thỏa mãn dục vọng. Nhưng giờ tất cả đều thay đổi, thấy nàng sắp vuột khỏi tay mình, hề nghĩ ngợi nửa giây lao xuống cứu nàng.

      Khi ôm lấy thân hình hấp hối trong nước của nàng, ngực đau nhói.

      Thân thể nàng bẫng, hơi thở mong manh, dường như nàng có thể rời bỏ thế gian này bất cứ lúc nào. dối trời lừa đất nhưng chẳng thể gạt được chính mình, , để ý nàng nhiều hơn những gì nghĩ!

      Tại sao? Tại sao có thể như vậy?!

      “Chủ nhân! Tội phụ Trần thị xin thỉnh tội với Nhị Nhị nương!”

      Giọng của Trần mẹ mất bình tĩnh.

      Sắc mặt trở nên trầm, tà mị, :

      “Vào !” Trần mẹ rụt rè, sợ hãi vào, theo sau bà…là lão quản gia.

      biết, tiểu nha đầu dáng vẻ bình thường kia lại chính là “tân sủng” trong truyền thuyết! Ôi…ai mà ngờ được khẩu vị của chủ nhân lại sa sút đến mức này! Nghĩ đến ánh mắt lúc chủ nhân ôm nàng, bà khỏi run lên, chủ nhân đối với nha đầu kia…xem ra…chân tình lay động rồi…

      Bà vốn dĩ nghĩ tới việc thỉnh tội, muốn nhờ lão quản gia tới giúp bà mấy câu, may ra chủ nhân nể tình chủ tớ bấy lâu nay, nhưng mà, lão lại lôi bà , còn bà phải vì cái mạng già của lão. Lúc ấy, bà cho là đúng, mạng già nào chứ? lẽ chủ nhân vì tân sủng mà muốn lấy mạng người? Nhưng sau khi nghe lão quản gia xong, bà mới nhận ra mình sai quá nhiều rồi, nha đầu kia bị rơi xuống nước, hôn mê suốt ba ngày liền, chủ nhân thiết tha việc gì chỉ ở bên chăm sóc nàng! Hơn nữa còn ra lệnh rút hết nước ao ở trong phủ ! Gì thế này? Chủ nhân bị bỏ bùa mê gì thế này?

      “Nhị Nhị nương! Lão thân đến thỉnh tội, xin tha thứ cho…”

      “Tha thứ? của ta đương nhiên tha thứ cho ngươi!” thay nàng đáp lời. thanh mềm mại dị thường, làm người ta…ừm…có chút sởn tóc gáy.

      Nàng chỉ biết ngây ngốc gật đầu theo.

      Đúng vậy, dù sao Trần mẹ cũng cố ý, nàng lại bị làm sao, vậy tha !

      “Người đâu! Đem Trần mẹ quẳng xuống ao, đợi đến lúc sắp chết vớt lên!”

      “Chủ nhân, xin tha mạng!”

      “Chủ nhân, xin ngài nể tình tôi hầu hạ ngài bấy lâu nay…”

      Trần mẹ cùng lão quản gia nhất loạt quỳ xuống.

      "Kéo ra ngoài!"

      do dự ngắt lời cầu xin của hai người.

      Như vậy là sao?! Phượng Nhị Nhị biết phải phản ứng thế nào.

      Trong phòng sao lại có nhiều người như vậy? Sao lão quản gia cùng Trần mẹ lại quỳ thế kia?

      “Nhị Nhị nương, xin hãy cứu mạng…!”

      Cầu xin chủ nhân máu lạnh chẳng bằng cầu xin Phượng Nhị Nhị. Lão quản gia bắt đầu chuyển hướng về phía Phượng Nhị Nhị.

      Mắt thấy bọn thị vệ sắp sửa lôi Trần mẹ ra ngoài, lúc này nàng mới hiểu chuyện, nóng nảy quát.

      “Dừng tay! Ta lệnh cho người dừng tay!”

      Tình thế cấp bách khiến nàng quên mất việc phải che dấu thân phận mà lên tiếng.

      biết do khí chất tôn quý trời sinh của nàng làm rung động, hay do đám thị vệ đồng tình với vợ chồng lão quản gia mà mệnh lệnh của nàng hữu dụng, khiến mọi người ngừng động tác, đồng loạt nhìn về phía chủ nhân chờ ban lệnh.

      “Tại sao lại dừng lại?” để ý tới lời , lạnh lùng hỏi.

      "Chủ nhân..."

      thị vệ to gan lên tiếng muốn đỡ nhưng lại bị Lý Ám Diệp lườm cái sắc lạnh mà ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

      đành lòng đẩy mọi người vào thế nguy, Phượng Nhị Nhị mở lời.

      “Nếu ngài vì tôi ngã xuống nước mà trách tội Trần mẹ cần! Ngài xem, tôi có bị làm sao đâu, hơn nữa cũng phải Trần mẹ làm tôi rơi xuống nước.”

      Nghe nàng như vậy, Trần mẹ rất cảm động, nghĩ, bà đối xử với nàng như vậy mà nàng vẫn vì bà mà dối, đúng là nương tốt, khó trách chủ nhân lại xem trọng đến vậy. Cổ nhân dạy quả sai, “cái nết đánh chết cái đẹp”!

      “Cảm ơn Nhị Nhị nương, cảm ơn nương! Xin cho Trần mẹ tôi được dập đầu đa tạ!”

      Lần này, lời của bà là tâm.

      Phượng Nhị Nhị đời sợ nhất việc người khác đối với mình quá nhiệt tình, nàng nhanh chóng chạy tới đỡ Trần mẹ dậy.

      “Lão nhân gia, mau đứng dậy, đừng làm Nhị Nhị tổn thọ!”

      Hai người họ còn diễn cảnh tình cảm mùi mẫn người nào đó cố tình chen vào.

      “Xin hỏi, ở đây ai mới là chủ nhân vậy?!”

      Giọng Lý Ám Diệp trầm thấp mà uy nghiêm, ràng là lễ phép hỏi nhưng lại cảm giác như con hổ tức giận.

      Nhìn mọi người trong phòng ai nấy đều run rẩy, Phượng Nhị Nhị bất đắc dĩ lựa chọn ra vẻ dũng cảm, tới bên hỏi:

      “Vậy ngài muốn thế nào mới chịu tha cho Trần mẹ?”

      “Có điều kiện!” cúi xuống ghé vào tai nàng .

      ...
      phuongnhatB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :