1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng mị

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      CHƯƠNG 5

      Bạch Thư Phương hả hê nhìn, nước miếng cũng sắp chảy nhìn mỹ nhân trước mặt, chính là chưa kịp làm gì thanh lãnh giọng vanh lên, tràn ngập sát khí
      “ Ngươi dám động vào , ta cho ngươi sống ko bằng chết” . Âu Dương Sắc Vi lạnh lùng , nhàn nhã uống trà Vãn nhi báo tin Tĩnh thế nhưng mất tích, nàng lo đến phát điên, vận dụng người Huyết sát minh cung tìm kiếm, quả ko hổ đệ nhất cung, sau hai khắc tìm được rồi , nếu như nàng chỉ đến chậm chút thôi ……nghỉ đến đây Âu Dương Sắc Vi thực phát hỏa, sát khí càng thêm ngùn nghụt làm cho Bạch Thư Phương càng thêm khiếp đảm
      “ Ngươi…ngươi làm gì, ngươi giảm cả gan uy hiếp mệnh quan triều đình….”, Bạch Thư Phương run lên nhìn tuấn mỹ nhưng sát khí đầy người nữ nhân trước mặt
      “ Hừ, hay cho Bạch Thư Phương, người của ta ngươi cũng dám đụng đến” , Âu Dương Sắc Vi câu lên nụ cười tàn nhẫn như thị huyết tu la tái sinh, nàng chưa bao giờ giận quá như thế này, khi bị người thân bán đứng nàng cũng chưa thế này tàn nhẫn cho nên Lãnh Tĩnh có thể biết bao nhiêu quan trọng với nàng a!!
      “a……” .Bạch Thư Phương hét lên tiếng, tâm phê liệt phế, chưởng của Sắc Vi dùng 7 thành công lực dù ko chết cũng thành phế nhân a. Bạch Thư Phương hộc máu hoảng sợ nhìn nữ nhân trước nặt, nàng muốn giết nàng a, mâu quang chứa đầy sát khí kia làm cho nàng vô cùng sợ hãi này nhân .
      Mặc cho Bạch Thư Phương la hét, Âu Dương Sắc Vi đến bên Lãnh Tĩnh, mâu qung dần chuyển sang ôn nhu cùng yếu ớt tươi cười
      “Tĩnh, ko sao rồi…thực xin lỗi ko bảo vệ tốt cho ngươi nha” , Sắc Vi yếu ớt cười lấy ngoại bào khoát lên người , thập phần mềm động tác ôm vào lòng
      “ Vi..Vi…” , Lãnh Tĩnh run run gọi, cảm thấy nhõm, nàng thế nhưng đến kịp a, nếu ko chỉ sợ…..nghĩ đến đây bất giác run rẫy, cả người nhuyễn ra vô lực
      “ Ngươi sao vậy…”…Vi lo lắng khi cả người nóng lên như lửa
      “ Ta……” Lãnh Tĩnh chưa kịp trả lời, ngoài cửa đột ngột xông vào nhiều binh lính, dẫn đầu là trung niên nữ tử, Lãnh Tĩnh mâu quang có kinh sợ, lo lắng
      “ Ko sao” , Âu Dương cười trấn an , vỗ lưng, động tác ôn nhu vô cùng
      “ Kẻ nào dám đến phủ đệ gây chuyện,” trung niên nữ tử uy vũ bước vào, binh lính cũng theo sau từng đàn
      “ a…Bạch Đại nhân ngươi sao vậy” , trung niên nữ tử nhìn Bạch Thư Phương thoi thóp hoảng sợ, chạy nhanh đến đỡ
      Bạch Thư Phương vui mừng vì tìm được người cứu, nên run run
      “ Thái thú đại nhân, ngươi phải cho ta làm chủ, tên kia cả gan nhục mạ còn đả thương mệnh quan triều đình” , Bạch Thư Phương vui sướng khi người gặp họa chỉa vào Sắc Vi
      Thái thú giang nam, đích thị Lăng Hoàn ngẩng đầu nhìn nữ tử giường. Nữ tử thân cẩm bào tôn quý, lười nhác ôm kia xinh đẹp nam nhân vào lòng như trân bảo, chỉ có đều nam nhân kia khuôn mặt che khuất ko thấy , nữ tử ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lăng Hoàn
      “ Lăng Hoàn lâu rồi ko gặp” , Sắc Vi cười cuời trào phúng
      “ To gan, dám gọi tên húy của thái thú đại nhân”, Bạch Thư Phương hét lên. Chính là Lăng Hoàn cả thân người như run lên, sau đó đập đầu quỳ lạy
      “ Tham kiến nữ hoàng bệ hạ…”…câu vang lên làm tất cả sửng sờ, Bạch Thư Phương trợn mắt thở dốc, Lãnh Tĩnh cả người như cương ra, sớm biết nàng thân phận tôn quý ko nghĩ đến…….., binh lính toàn bộ quỳ xuống dập đầu
      Kia cách đây 2 năm nàng từng diện kiến qua này nữ hoàng bệ hạ, phong tư trác tuyệt, uy nghiêm lãnh tĩnh, cái thế công phu làm cho nàng sâu ấn tượng, ko ngờ hôm nay lại diện kiến, cũng khuôn mặt đó nhưng cũng thành thục hơn nhiều, càng thêm uy nghi tuấn mĩ. Lăng Hoàn càng thêm tôn kính lên
      “ Lăng Hoàn ngươi có biết tội” , Âu Dương lạnh lùng
      “ Là….mong bệ hạ thỉnh phạt” , Lăng Hoàn thở dài , nhìn về phía Sắc Vi
      “ Nga, ngươi biết ngươi tội gì” , Sắc Vi giọng điệu càng thêm lạnh
      “ Là….tội thần ko kịp hoan nghênh thánh giá” , Lăng Hoàn đổ mồ hôi
      “ Hừ, Bạch Thư Phương to gan làm càn, dám động đến người của trẫm, ngươi có biết chi tội” , Sắc Vi liếc mắt nhìn về thoi thóp Bạch Thư Phương
      “ Bệ hạ tha tội, ….bệ hạ tha tội…” Bạch Thư Phương đập đầu cầu xin, ngàn vạn lần ko ngờ cái kia Lãnh Tĩnh lại là người bệ hạ đánh trúng, nếu biết dù cho 10 lá gan cũng ko dám a
      “ Bạch thư phương to gan làm càn, làm quan ko những thương dân chúng càng ra sức cưỡng hãm dân nam, nay lại mạo phạm trẫm người, cách chức, xử trảm . Ngươi Lăng Hoàn thân là giang nam thái thú lại ko quản nghiêm thuộc hạ, niệm tình ngươi nhiều năm cần mẫn vì triều đình, cắt 1 năm bỗng lộc….như thế khả phục” , Âu Dương Sắc Vi , mâu quang liếc nhìn mọi người
      “ Là..là…thần phục” , Lăng Hoàn đập đầu tạ ơn, trong khi đó Bạch Thư Phương nghe đến chữ trảm ngất luôn
      “ Chuyện hôm nay nếu ai cả gan tiết lộ ra ngoài, tru di tam tộc, mọi chuyện còn lại, ái khanh ngươi xử lí tốt ” , Âu Dương phân phó nhìn Lăng Hoàn
      “ Ân,……..bệ hạ thần nhất định ko nhục sứ mệnh” , xong phân phó người đem Bạch Thư Phương đem ra ngoài, căn phòng kín chặt, ko ai có thể lại gần
      Nhìn từ nãy phong phạm đế vương gia Âu Dương Sắc Vi, Lãnh Tĩnh trong lòng phức tạp vô ngần, nàng chính là thiên mệnh hoàng triều tôn quý nhất nhân, là người trong thiên hạ tất cả nam tử đều ái mộ , nàng như vậy rực rỡ như vậy chói mắt làm cho tâm động ko thôi, chính là nàng như vậy cao quý, xứng sao
      “Tĩnh nhi, ngươi có hay ko sao, giận ta ko cho ngươi biết thân phận ” , Sắc Vi thấy Lãnh Tĩnh trầm mặt hỏi
      “ Ko có…..ta…” Lãnh Tĩnh lắc đầu cười khổ. cả người ngày càng nóng, càng mệt mỏi cùng khổ sở
      “ Tính!!, ngươi sao như vậy nóng a, ngươi có sao ko” , Âu Dương Sắc Vi lo lắng
      “ Ta ko sao, ta bị Bạch Thư Phương hạ dược,” Lãnh Tĩnh mặt có chút đỏ, khàn khàn , cả người càng thêm khó chịu, cương cứng lên
      “ Hừ, Bạch Thư Phương khốn kiếp, chính tay ta phải lăn trì , sắc vi gầm lên” , nàng sao ko biết đó là cái gì dược a
      “ Vi….Vi..ta hảo khó chịu” , dường như thuốc bắt đầu tác dụng, cả người Lãnh Tĩnh nhuyễn ra vô lực, ánh mắt dần mê ly lên. Âu Dương sắc vi thấy Lãnh Tĩnh như vậy bỗng chốc cảm thấy chút miệng khô lưỡi nóng lên, này là nàng nhận định rồi người của nàng a, trước sau gì cũng vậy, đem ăn sạch trước sau, như vậy cũng dễ hơn thành tựu đại nghiệp nha, Sắc Vi khóe miệng có chút quyến rũ ý cười
      Dần thoát của y phục, cũng thoát của nàng trường bào. nhàng đặt xuống nụ hôn, từ xuống. Ôn nhu mềm , hai bóng dáng dây dưa quấn lấy nhau, triền miên ko dứt, thanh rên rĩ hơi thở gấp gáp tạo nên cho người ta mặt đỏ tim đập a
      Nhìn sắp mìn đầy của nàng ấn kí, chu sa vùng bụng cũng mất, Âu Dương Sắc Vi hài lòng, xem ra cuối cùng cũng thuộc loại nàng nha
      Nhìn liêu nhân mệt mõi ngủ say kia, Sắc Vi mỉm cười, đem ôm chặt trong lòng , cùng nhau mà miên
      Vãn nhi chính là ngàn vạn lần ko ngờ rằng, vị kia lưu manh tiểu thư chính là đương kim nữ hoàng nha, công tử nhà tính sao đây, nàng có hay ko chịu trách nhiệm với nhà mình công tử hay là chỉ vui chơi cho đây, Vãn nhi lo lắng…hôm qua từ phủ đệ về lãnh các mà như mơ, bây giời tỉnh lại phân tích thấy càng lo cho nhà mình công tử

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      CHƯƠNG 6

      “ Ngươi tỉnh?” Sắc Vi cười cười nhìn nam nhân trước mặt
      “Ân.” .Lãnh Tĩnh có chút đỏ mặt khi nhớ đến cuồng loạn đêm qua, dù ảnh hưởng mị dược chính là dù sao cũng ngượng nha…..vì thế càng thêm cúi đầu dấu mình vào trong chăn
      “ Ha ha, ngượng ngùng?” Sắc Vi nhu nhu sợi tóc
      “ Ta…”..Lãnh Tĩnh ko , thở dài, cũng tốt đem trong sạch cấp nàng coi như thõa mãn, như vậy về sau ko hối hận qua đâu, có lẽ giữa và nàng cũng đến hồi kết thúc
      “ Tĩnh, nhớ hôm qua đáp ứng ta cái gì ko?” Sắc Vi giở bộ mặt hồ ly
      “ Ân? “ Lãnh Tĩnh nghi hoặc nhìn Âu Dương Sắc Vi, có hứa gì sao??
      “ Ngươi đáp ứng theo ta vào cung, chẳng lẽ quên, có cần ta gợi cho ngươi chút trí nhớ” , Sắc Vi càng thêm lôi sát vào người
      “ Ta..ta…có sao” , Lãnh Tĩnh run run, nàng muốn đem vào cung, nhưng mà nơi đó chẳng phải có rất nhiều nam nhân sao, ….thâm cung như tại hải, ko muốn vào, nhìn nàng như vậy ôn nhu đối với nam nhân khác ghen tỵ , biết nữ nhân ba phu bốn thiếp là chuyện bình thường huống chi nàng là hoàng đế đâu
      “ Ân, đúng là” , Sắc Vi gục đầu xác nhận
      “ Ta ko nghĩ vào cung” , Lãnh Tĩnh lắc đầu, mâu quang có chút bi thương
      “ Tại sao??” Sắc Vi có chút tức giận, này nam nhân chẳng phải ai cũng tranh nàng sủng ái sao
      “ Bệ hạ, thâm cung như tựa hải, ta thân chỉ là nhân thanh lâu ko xứng, ta cũng ko muốn cùng nam nhân hậu cung tranh giành ngươi” , Lãnh Tĩnh bi thương , mâu quang thủy quang
      “ Đứa ngốc a!!” , Sắc Vi thở dài, nàng sao ko biết ý nghĩ của , chính là nàng ko muốn buông tay này nhân a, nam nhân duy nhất khiến cho nàng động tình
      “ Tĩnh, ngươi là nam nhân đầu tiên ta chạm vào” , Sắc Vi nghiêm túc
      “ di……” Lãnh Tĩnh trợn mắt nhìn Sắc Vi, chẳng phải hậu cung rất nhiều nam nhân hay sao, ba ngàn thanh tú giai lệ dạng nào ko có đâu, nàng chẳng lẻ ko động tâm
      “ ta cũng ko có ý định chạm vào ai khác ngoài ngươi” , Sắc Vi càng thêm chân thành
      Lãnh Tĩnh sâu rồi cảm động, chính là nữ hoàng nha, thiên chi kiêu ngạo lại vì giải thích, vì hứa hẹn, chẳng phải như vậy đủ rồi sao, Lãnh Tĩnh khóe mắt ẩm ướt lên, từ từ giột, hai giọt, lệ theo khóe mắt tràn xuống, ko thể chống đỡ
      Sắc vi ôn nhu lau này lệ, đặt nụ hôn sâu, này ướt át, ngượng ngùng kiều diễm càng lên, đầu lưỡi linh hoạt quấn lấy, cắn mút si mê, cho đến khi môi của Lãnh Tĩnh có chút sưng đỏ nàng mới đành buông tha, Âu Dương Sắc Vi càng thêm ôm chặt vào lòng, thủ thỉ bên tai lãnh tĩnh, thanh trầm thấp mị hoặc nhân tâm:
      “ Tĩnh, ngươi biết ko, từ lần đó gặp ngươi nghe ngươi thủ khúc, này ngươi nhân ảnh khắc sâu vào ta tâm, ta xưa nay chưa từng hứng thú này nam nhân, chính là vì ngươi ta điều ta ngươi này chỗ ở, vì ngươi cho người tìm kiếm thất vũ cầm,vì ngươi……chính là ta cảm thấy muốn nhiều hơn thấy ngươi nha, ko gặp ngươi khắc tâm ta bắt đầu bất an lên…khi nghe tin ngươi mất tích, này ta như muốn phát điên a, Bạch Thư Phương, ta chưa bao giờ đối xử với ai như vậy ác độc, là người đầu tiên nha, cũng vì dám đụng vào ngươi, Tĩnh ngươi biết với ta ngươi có bao quan trọng”
      Lãnh tĩnh cảm động nghe Âu Dương Sắc Vi , từng lời thẳng vào tâm, vào ruột gan, làm cho tâm càng thêm run rẫy, nàng như vậy thích nha, hạnh phúc đâu!!!
      “ Vi, ta…..Lãnh Tĩnh chưa kịp Sắc Vi lại lên tiếng: “ Tĩnh, ta là nữ hoàng cũng ko thể hứa hẹn với ngươi cả đời nhất thế đôi nhân, nhưng ta đảm bảo suốt đời ngươi, sủng ngươi, cho ngươi khoái hoạt, cho nên theo ta về cung làm của ta nam hậu được ko?” Sắc Vi nỉ non
      “ Ân…..Vi , ta lần đầu gặp ngươi tâm cũng vì ngươi mà loạn , ko cần gì cả, chỉ cần trong lòng ngươi có ta là tốt rồi…”..Lãnh Tĩnh cảm động run run , tay gắt gao ôm này nhân cho , sủng , khoái hoạt…. như vậy còn có gì cầu đây, mặc cho sau này như thế nào nhất định kiên cường đứng bên nàng.
      “ Thực ? Tĩnh ngươi đồng ý rồi” , Sắc Vi mâu quang vui mừng nhìn y nhân trước mặt
      “ Ân…”..nhìn thấy cao cao tại thượng nữ hoàng vì lời của mình mà như vậy vui vẻ, Lãnh Tĩnh tràn đầy cảm động, ko nên lời
      “ Cảm ơn ngươi, Tĩnh…”…Sắc Vi càng thêm kéo vào lòng hảo hảo ôm chặt
      “ Ta mới cảm ơn ngươi, cho ta biết như thế nào là hạnh phúc nha,” Lãnh Tĩnh ôn nhu cười như hoa nở hoa rơi đẹp ko thể ta, làm cho Âu Dương Sắc Vi bỗng chốc si ngốc !
      Ngày hôm sau, Giang nam nổi iếng Lãnh công tử mất tích, vị tiểu thư bí kia cũng ko thấy, nhiều người đoán rằng vị kia tiểu thư bắt này công tử là thiếp thất nha
      Chính là lúc này thanh lâu lão bản Diễm Nguyệt lâu cầm tờ ngân phiếu 1 vạn lượng hoàng kim mà thở dài, này thiên địa cũng nhiều lắm việc vui, đường đường nữ hoàng bệ hạ minh thần vũ lại đến thanh lâu, càng hay hơn là chọn trúng đầu bài Lãnh công tử làm hậu a, ko biết nên phúc hay họa đây!!!

      Tướng phủ
      “ Mị, xem ta đem ai đến” , vừa vào cổng Âu Dương Sắc Vi vứt hết hình tượng của đế vương như con chó chạy tìm mình chủ nhân a
      “ Ngươi có hay ko khí lực như vậy lớn” , Mị cười khẽ, có đều vẫn nhàn nhã nằm nhuyễn tháp đọc sách ko thèm liếc Âu Dương Sắc Vi
      Xa xa, giữa đào hao rực rỡ, tản mạn phi dương, lạc đầy trời, có hỏa y thiếu nữ nằm tinh xảo nhuyễn tháp, nàng diễm xinh đẹp mị hoặc nhân tâm, phượng mâu kia như rồi hố đen như muốn hút sâu linh hồn nhân vào đó, cả người toát ra cổ ko nên lời cao quý cùng bễ nghễ thiên hạ…..ma mỵ diễm, lạnh lùng trong trẻo như ngạo mai vạn niên………Lãnh Tĩnh đánh giá này nhân trong lòng cảm thán, nghe Vi như thế về nàng, kinh diễm nhưng đến khi tận mắt thấy càng thêm kinh người đâu
      Lúc này Mị cũng đánh giá tố y nam tử trước mặt, y phục giảm đơn nhưng ko che diễm lệ, đặc biệt như bạch lan ưu nhã, cả người toát ra phong thái điềm đạm thong dong….. ko tệ!!!, nghe Vũ về Vi cùng nàng cũng có chút tò mò, nay gặp ko khiến cho nàng thất vọng nha
      “ Ngươi là người bắt được của ta lười biếng tỷ tỷ tâm- Lãnh Tĩnh, ân ko sai…” ..Mị đứng dậy nhìn Lãnh Tĩnh
      “ Tại hạ Lãnh Tĩnh, nghe vi thường xuyên nhắc đến vị thần bí thừa tướng đồng thời cũng là quan tâm nhất muội muội lần này gặp mặt tại hạ phen kinh diễm đâu”
      “ Nga……vậy nàng có cho ngươi luôn luôn bỏ trốn chơi bỏ lại ta công việc sao” , Mị cười cười , mâu quang liếc xéo Sắc Vi, Âu Dương chính là chột dạ le lưỡi
      “ di…” …Lãnh Tĩnh có chút kinh ngạc sau đó rất nhanh khôi phục trấn tĩnh mỉm cười ôn nhu : “ chẳng phải vì tiểu thư tuyệt diễm kinh người cho nên Vi như thế ỷ lại đâu”
      “ ha hả…… nha, tỷ tỷ, xem ra lần này ngươi tìm được rồi vưu vật nha” , Mị gật đầu tán thưởng, ko sai thong dong điềm đạm, ko siểm ko nịnh, rất có phong thái hoàng gia, nàng thích này nhân
      “ xem ra sau này lười nhác tỷ tỷ, tỷ phu phiền ngươi chiếu cố nàng đâu”, xong xoay người bước về phía nhuyễn thấp thong thả nhắm mắt an tĩnh
      Được này cao ngạo tướng gia chấp nhận thân phận, Lãnh Tĩnh ko biết bao nhiêu hào hứng, nghe Vi kể về nàng tuyệt diễm cùng ngạo khí sâu hâm mộ cũng sợ nàng ko chấp nhận này , ko ngờ nàng như vậy sảng khoái đâu, Lãnh Tĩnh cười khẽ
      thôi, đừng quấy rầy nàng nghỉ ngơi,” Âu Dương Sắc Vi lôi Lãnh Tĩnh ra ngoài…….
      Đào viên đẹp, xem ta tướng gia thích hoa đào đâu, Lãnh Tĩnh luyến tiếc nhìn xinh đẹp mảnh sân đào hoa, mong có thể vào xem nha
      “ Ân…..đào viên đó là muội muội xây để chờ người, ta cũng chưa được xem đâu” , đến đây nàng tức, muội muội thế nhưng ko cho nàng xem dù nàng hảo hảo như thế nào làm nũng chính là luôn lạnh lùng cự tuyệt, nàng phải là người đầu tiên được xem nha.
      “ tưởng niệm người?” Lãnh Tĩnh nghi hoặc, nhân như thế nào mà lại khiến cho như vậy tuyệt thế nữ nhân như vậy xem trọng đâu
      “ Ân, đó là chúng ta tương lai muội phu, 10 năm trước mất tích, Mị chính là luôn tìm kiếm đâu” , Sắc Vi thở dài kể chuyện
      Lãnh tĩnh kinh ngạc, này thế nhưng đời có như vậy tình si na, vị công tử đó nhất định hạnh phúc nhất nhân nha, Lãnh Tĩnh quay đầu nhìn Sắc Vi. Trường bào đẹp đẽ quý giá, tuấn mỹ phong dật như hành vân lưu thủy, nàng là đời này duy nhất , cũng là tối hoàn mỹ nhân a. Lãnh Tĩnh yếu ớt cười ôn nhu như nước
      Diễm Nguyệt hoàng triều, niên nguyên năm 940, nữ hoàng bệ hạ Lãnh Tĩnh làm hậu, ban bố thiên hạ, giảm thuế măm, cả nước lâm vào mừng vui, thịnh thế phồn hoa triều đại càng thêm thịnh hình. Nhưng mà điều làm cho qua lại kinh diễm, quần chúng chờ mong chính là vị tả thừa tướng mà bọn họ sùng bái kính kia ngày đại lễ xuất
      thân hỏa y rực diễm, ba ngàn tóc đen vấn cao, châu sa đơn giản, thanh ti nhàng phất phơ, mắt phượng mày ngài, đẹp như họa như mị, phong hoa tuyệt đại, liễm tẫn phương hoa, ko biết bao nhiêu quan lại dùng bao nhiêu mực giấy viết về nàng , cao ngạo tự tin, tà cuồng mị hoặc , chói mắt làm cho người ta như đui mù…..đặc biệt nàng trẻ chỉ 15 tuổi, vậy há chẳng phải là thiên tài. khúc tỳ bà chúc mừng lễ cưới, như tiên cảnh nhân gian khúc lượn lờ làm cho người ta 3 ngày vẫn ko quên dư ……ngạo diễm quần hùng kinh diễm tứ phương, giơ tay nhấc chân là loại ko nên lời, cao quý tà mị…..làm cho ko biết bao nhiêu nam tử si mê. Từ sau hôm đại hôn ấy, vị kia bí thừa tướng trở thành thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, thiên hạ đệ nhất tài tử, …….truyền thuyết tướng gia bắt đầu lan truyền từ đây

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      CUỐN 2: LOẠN THẾ PHONG VÂN
      Tử mâu sơ , nguyệt tộc thế
      nghiệt thiên hạ
      Phá thế…….thương sinh
      Đại lục thống
      Thịnh thế yên hoa…………

      CHƯƠNG 1: TIÊN TRI
      Tân niên, năm mới…trong khí vui mừng mọi người. Nhà nhà vui vẻ
      Pháo hoa bay lượn đầy trời như chúc phúc cho niên mới bắt đầu
      Bỗng đạo ánh sáng vụt xuống về phía chân trời, vẹt sáng như lưu tinh….xẹt ngang thiên , như lời chúc mừng… lời cảnh báo hay …….. lối rẽ định mệnh…
      biết ! ! Cũng chẳng ai muốn tìm hiểu, bọn họ vui mừng với năm mới, rảnh bận tâm việc khác, nhưng đối với số người nào đó đó lại là hồi khác
      Nhật quốc
      “ Bệ hạ, phát thiên thạch rơi xuống”
      “Ân…..như thế nào……”….
      “ Có lời tiên đoán”
      ……”……
      Tử mâu sơ , nguyệt tộc thế
      nghiệt thiên hạ
      Phá thế…….thương sinh
      Đại lục thống
      Thịnh thế yên hoa…………
      Tử mâu..tử mâu………đại lục thống…….
      Minh quốc
      “ Ngươi tử mâu……chẳng phải……”…
      “ Đúng vậy bệ hạ, trong thiên hạ này, tử mâu chỉ có người”
      “ Vậy ngươi phải làm sao”
      “ Bệ hạ……ngươi phải làm sao ni”
      Diễm Nguyệt quốc
      “ Mị, lần này …”………
      “ Ta biết, mọi việc cứ để ta lo”
      “ Ta ko phải chuyện đó, ý ta là phượng, an toàn có lẽ rất nguy hiểm”
      “ Hừ! kẻ nào động đến , sát tha………”…..
      Đào Phượng hiên
      Trời sang năm mới mang theo hơi lạnh của còn xót lại của tiết đông, từng cánh hoa đào nở rộ, lạc theo gió phi vũ, lãnh hương nhàn nhạt tràn đầy như thơ như họa. Dường như cảnh vật nơi đây dù như thế xinh đẹp cũng hoa dung thất sắc trước này thiên hạ. Ôn nhu mang theo nên lời cổ mị hoặc rồi lại trong veo thuần khiết, thân bạch y phiêu diêu trong gió, đầu ô phát xinh đẹp phủ dài chấm đất, đứng đó thiên địa như dung hòa, thanh lãnh…xinh đẹp
      lạnh sao” , phủ tấm áo choàng tuyết trắng, thanh tuy trách cứ nhưng tràn đầy đau tích cùng sủng nịnh
      “ Ân….Mị ….. lạnh, rất thoải mái…”…Phượng xoay người, nghiêng đầu , bộ dáng thập phần khả ái
      biết bộ dáng này của có bao nhiêu mê người đâu, Mị thở dài, của nàng Phượng a, muốn đem tàng đứng lên, vĩnh ko cho bên ngoài nhìn thấy rồi
      Khẽ ôm lấy , của nàng thiên hạ vẫn như thế gầy a!
      Mị…………
      Ân…………
      Chúng ta bên nhau cũng gần 3 năm rồi đúng
      “ Ân, 2 năm 9 tháng lẻ 3 ngày……”.Mị cong khoé môi
      “ Ngươi a! lúc nào cũng đùa được”
      Này 3 năm dài, cũng phải ngắn. Ba năm này bên cạnh hạnh phúc đâu, nàng ái sủng …..ngô! coi như đời này uổng rồi, phượng cười khẽ
      Này 3 năm qua , lột xác biến thành càng thêm xinh đẹp, bỏ vẻ non nớt niên thiếu, càng thêm sức quyến rũ thành thục. dung hòa vừa thuần khiết vừa mị hoặc, đối lập nhưng cũng hài hòa khiến cho Phượng càng thêm hoặc nhân
      , là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân! cũng ko ngoa a!!
      “ Phượng có chuyện gì sao?.”..Mị nghi hoặc hỏi, hôm nay trông Phượng có vẻ kì lạ
      “ Ngô…. Ko có gì……”..Phượng ôn nhu cười,…như hoa khai hoa nở,…xinh đẹp mê người bỗng chốc làm cho Mị si mê.
      chỉ cảm thấy, dường như sắp có việc xảy ra, bất an!...ngẩng đầu nhìn Mị. Của thê, của đời ái, mong vĩnh bên cạnh nàng chẳng phân li rồi….nếu như vậy tốt……..Phượng khẽ cười……có lẽ nghĩ quá nhiều rồi!!
      Mị! nàng như thế giỏi, phải nên tin tưởng nàng mới là…..!!!
      Nhưng mà cho dù có tài giỏi đến đâu
      Thực lực mạnh như thế nào
      Chung quy thể thoát khỏi trò đùa của số phận
      Vòng xoáy định mệnh
      Luôn quấn quýt dây dưa
      Để rồi, , hận, si, luyến…….
      Triền miên, dai dẳng
      Hợp…… tan, tan…hợp…..
      Này tình, này ái…..
      Cũng bắt đầu ……
      Viết nên khúc ly ca

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      CHƯƠNG 2 : SÓNG GIÓ BẮT ĐẦU

      Nguyên niên 942 sơ thất, bỗng nổi lên thiên hạ lời đồn, ẩm ĩ lưu truyền trong nhân gian
      Tử mâu sơ , nguyệt tộc thế
      nghiệt thiên hạ
      Phá thế…….thương sinh
      Đại lục thống
      Thịnh thế yên hoa…………
      Nhất thời như ngọn sóng kiềm chế được lan truyền tứ phương, bất an, hoảng sợ………mọi thái độ đều khơi dậy trong lòng quần chúng
      Tử mâu…tử mâu…………này thiên hạ duy nhất có tử mâu chẳng phải đương kim phu quân của đường tả thừa tướng đó thôi
      Nhật quốc cùng Minh quốc……..hai quốc gia gây sức ép, bắt buộc Đường thừa tướng giao ra này thế nghiệt, dẹp yên bất ổn của dân chúng
      Nhân dân hai nước oán thầm này thế nghiệt, mong muốn Đường thừa tướng vì nghĩa diệt thân, giao ra kẻ làm hại nhân gian!
      Với này tình thế như vậy, Đường thừa tướng câu
      “ Dù thế nghiệt
      Phá thế……….thương sinh….
      Nhưng vẫn là ta duy nhất ái nhân
      Của ta phu quân
      Của ta
      Này muốn bắt trước hết bước qua xác ta”
      câu , bình lôi đại chấn, kinh hoàng tứ phương, quân chủ của hai quốc gia xanh mặt. Thiên hạ này mấy ai có thể địch lại cơ chứ
      Này thiên hạ này, phá thế…thương sinh,….quan gì đâu, chỉ cần bảo vệ người là được rồi.
      càng mong thêm loạn, ha hả.. là ai cơ chứ? Là Đường Vũ Mị, vô tâm lòng dạ nào,xem tẫn trò đùa nhân gian,sống chết của ngươi quan gì ta. Này đại lục thống hay phân li có sao!!...
      Dù giang sơn đẹp như họa kia cũng chẳng bằng nét cười thoáng qua người trong lòng
      Cho nên
      “ Nếu có kẻ nào làm cho thương tổn, dù là sợi tóc
      Ta- đường vũ mị, làm cho kẻ đó sinh bằng tử”
      Đây là câu trả lời, cũng là lời tuyên chiến với các quốc gia
      Này lạnh lùng tuyên bố, khuynh thế băng dung, hỏa y rực lửa…băng mâu lãnh khốc….nàng như thần, như ma, bố cáo thiên hạ…………..nhất thời cơn sóng dân tâm chùn xuống……..
      Nhật quốc cùng Minh quốc trầm mặc
      Dân chúng diễm nguyệt quốc vốn coi Mị như thần thủ hộ, nếu nàng vậy còn gì bất an, chỉ biết có nàng, Diễm Nguyệt quốc sao rồi, cho nên này nghiệt thế….hắc hắc…quan gì ngươi đâu………
      Này lớn mật tuyên bố……..cũng khiến cho ít kẻ rung động
      Minh quốc tam hoàng tử họ Mộ Dung Mặc Vân : “ Trầm Phượng, ngươi đúng là kẻ hạnh phúc nhất thế gian, có phân này …… đời cũng đủ”.
      Nhật quốc hoàng rất nữ Đông Phương Ngọc : “ tình si nha!! Này Đường tả thừa tướng đúng là kẻ si tình, vì nam nhân ngại tuyên chiến cả thiên hạ….”
      Thiên tuyết quốc- nước nằm ở tây bắc Diễm Nguyệt
      “ có này phân , còn gì cầu!!.....Đường Vũ Mị……Vũ Mị……Mị….ta mong được gặp ngươi đâu….” Thanh y theo gió nhàng vũ điệu, bóng dáng cao gầy, đầu ô phát xinh đẹp được vén lên thanh bích trâm…..thiếu niên chừng 15,16 tuế…. nhìn dung nhan..nhưng cũng đoán được hẳn cũng là tuyệt thế mỹ nhân, ánh nhìn xa xăm nhìn về phía chân trời………

      Cho dù người trong thiên hạ điều ruồng bỏ ngươi
      Ta vẫn bên cạnh ngươi, cùng ngươi
      Thay ngươi chắn bão táp mưa sa
      Thủ ngươi, ôm ngươi….vĩnh viễn…
      Cho nên của ta Phượng chỉ cần vui vẻ sống là tốt rồi

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      CHƯƠNG 3: ÁM SÁT

      “ Chủ thượng! công tử ngất xỉu…” Điện từ bên ngoài vội vã thông báo
      ‘Xoẹt……’ .như cơn gió vụt ra, bỗng chốc thấy người, Điện cảm thán, ko hổ là công tử a! chút chuyện cũng đủ làm cho lạnh lùng đích chủ thượng trở nên khác thường rồi
      Ngắm nhìn băng dung của khi ngủ, an tường thuần khiết, lúc này đây tâm an bình rất nhiều, còn chuyện triều đình, chuyện thiên hạ….này đây bên cạnh là thời gian xinh đẹp nhất, Phượng..Phượng….. nha! Ta thầm gọi tên ngươi, ngươi này tinh rốt cuộc hạ gì tình chú mà khiến ta si mê luyến tiếc, này ta lãnh tình vô tâm ngay từ đầu gặp ngươi mà tâm động, này bên ngươi gần 3 niên lại càng khiến cho ta si luyến, mê say. Khẽ chạm vào xinh đẹp dung nhan, Mị khẽ mỉm cười, của nàng thiên hạ ko biết nghe tin này như thế nào đây!!!
      “ Ngô…!!Mị…” .Phượng khẽ mở mắt, mâu quang nghi vấn nhìn Mị
      “ a..a…..Phượng ta sắp làm nương rồi đâu” , Mị ôn nhu ôm vào lòng, vuốt sợi tóc vỗ về
      “ ngô…”.Phượng tròn mắt kinh ngạc…rồi nhanh chóng chuyển sang kinh hỉ vui mừng, …. có của nàng đứa a… sắp làm cha…!!
      !....Mị..chúng ta có đứa đúng …”…Phượng kinh hỉ , mâu quang tràn đầy ý cười
      “ Ân…..chúng ta sắp có cục cưng, nên Phượng cần cẩn thận chăm sóc cho mình, ko được suy nghĩ nhiều biết ” . Chuyện tiên tri kia nàng cho người phong kín ko cho biết, nhưng cũng khó thể đảm bảo, ngàn vạn ko bằng vạn nhất……cũng may bây giờ bọn họ có đứa , Phượng cũng ít suy nghĩ lung tung rồi…..có lẽ là ý trời!! Mị cười khẽ
      “ Ân…ta biết” , Phượng vui vẻ cười…..tay bé xoa bụng, này a sắp có sinh mệnh sắp chào đời nha! cũng ko cần suy nghĩ như vậy nhiều a!!.... nàng a, của Mị! nàng tưởng dấu được kia chuyện đó sao chứ, chỉ là nàng ko muốn cho biết làm như ko biết thôi! Này bao nhiêu năm , phân này hơn bất cứ ai! Cho nên ngoan ngoãn chăm sóc tốt cho cục cưng của bọn họ là tốt rồi!! ..tốt rồi….mọi việc…..ko có gì…..
      Từ sau khi lời đồn đãi về nghiệt thế xuất cùng lời tuyên bố của Đường thừa tướng, thái độ của Nhật quốc cùng Minh quốc trầm mặc. Trầm mặc tức là chưa có hành động, chứ ko có hành động nha. nếu trực tiếp được ta đây gián tiếp vậy. Cho nên hàng loạt các vụ ám sáng từ hai quốc lần lượt thực . Này trong 1 tháng gần đây, phủ thừa tướng xuất khá nhiều thi thể, các thi thể này lần lượt treo khắp cổng thời như đe dọa, cảnh cáo cũng là thái độ của chủ nhân
      Này trong tháng, xảy ra hơn 10 lần vụ ám sát, rất tiếc, hệ thống an toàn của tướng phủ khá tốt, hơn đó, theo phượng là hơn 10 ảnh vệ tinh nhuệ cho nên muốn động đến sợi tóc của càng khó hơn lên trời huống chi ám sát
      Cho nên dù bên ngoài giảo long trời lỡ đất nhân vật của chúng ta, kẻ gây ra tai họa này vẫn nhởn nhơ trong công cuộc an thai, giáo dục cục cưng của .
      Phượng hơn 3 tháng có thai, bụng có chút nhô lên. Xinh đẹp dung nhan vì có thai càng phát ra mẫu tính quang huy, cho nên này khí chất càng thêm ôn hòa, thêm xuất chúng.
      Đào phượng hiên, tháng 3 mùa xuân tiết trời ấm áp, nhu hòa…..những cây hoa đào cũng rơi rụng những cánh hoa cuối cùng, sắc hồng chan hòa trong cái nắng vằng nhạt, mùi hương thoang thoảng còn xót lại cũng nên lời cảnh vật xinh đẹp. Này mùa xuân sắp qua , tiết hạ bắt đầu… vài đóa hồng liên bắt đầu chớm nụ….. dòng tiểu khê uốn lượn xinh đẹp….., này đây có mỹ nhân, ôn hòa ánh mắt bên cạnh đầm sen chăm chút cho những chú cá vàng ăn….những chú ca thi nhau ngẩng đầu như thể tranh giành thiên hạ, muốn nhìn ngắm mỹ nhân hay dành ăn ni!.....kia sắc hồng đào hoa, màu xanh cây cỏ,….trong vắt tiểu khê….rồi tạo nên bức tranh cuộn tròn xinh đẹp…..
      Này hơn tháng, cùng mị cuộc sống nhiều thay đổi, nàng vẫn làm công việc của nàng, cũng làm những hoạt động thường lệ, đơn giản, ấm áp, hạnh phúc…..nhưng là Mị dành càng nhiều thời gian cùng , bên cạnh cùng nhau cầm tấu, đánh đàn nàng thổi tiêu, hai người cùng hạ kì..,dù biết nàng luôn nhường cho .Hoặc ngồi xem nàng họa tranh…..nhưng vẫn thích nhất oa trong lòng, này ấm áp hoài ôm là cả đời này si luyến, nghe nàng vì hát những tiểu khúc rồi kể những chuyện xưa…vì mà nổi tiếng thiên hạ Đường thừa tướng xuống bếp làm cho những món ăn mới lạ an thai, bổ phẩm……
      thích ngắm khí trời nàng cùng , nhưng luôn ko mang thêm áo khoác, thích nàng vì khoát áo, rồi sủng nịnh mắng …này mỗi lần luôn ngọt ngào, hạnh phúc….thích mỗi lần tắm xong, nàng vì lau khô tóc, vì sơ đầu…..từng cử chỉ ôn nhu nhàng lặp lặp ại như như thói quen! thói quen đáng sợ!!... thường nghỉ nếu ngày ko có nàng bên cạnh làm sao ni? Đáp án là ko có câu trả lời! vì thể tưởng tượng được ngày có nàng bên cạnh
      Xinh đẹp nhân gian khói lửa
      Hồng trần cuồng cuộng phong hoa
      Này thiên hạ xinh đẹp như họa
      Kiếp này nàng có bao nhiêu tịch mịch đây
      Kiếp này có Đường Vũ Mị , Trầm Phượng sống còn có ý nghĩa sao!!
      Đường Vũ Mị….Vũ Mị ….Mị!…!.này tên ngươi ta thường gọi, nó là từ mà ta cho rằng đẹp nhất thế gian, này tên khắc sâu trong từng mạch máu, trái tim, trong tận xương tủy…..ngươi có biết ta biết bao ái ngươi nha!...Mị!…chúng ta quen nhau 13 niên, này ngươi trong tâm ta lấp đầy, chẳng gì chia sẻ cũng thay thế được. Chúng ta quen biết nhau, ái nhau, si mê….nhưng chúng ta chẳng bao giờ cho đối phương này câu “ ta ái ngươi” nhưng cần gì phải đâu! Này phân hai chúng ta đều rất trong lòng, ngươi ta có bao nhiêu sâu, ta ái ngươi có bao nhiêu đậm. Chúng ta nhưng điều hiểu , có lẽ như điều tự nhiên, vì ta là Trầm Phượng, ngươi là Đường Vũ Mị. Này định mệnh định sẵn cuộc đời này chúng ta quấn quýt dây dưa lẫn nhau,……ngay từ lúc đầu…..Nếu ….
      Vào cái nhìn đầu tiên nhìn thấy ngươi
      Tâm ta vì ngươi mà loạn nhịp
      Tình chúng ta rồi cũng có ngày trở thành hồi ức
      Này thiên hạ cũng viết nên khúc khuynh ca
      Năm tháng qua rồi tất cả cũng trở về cát bụi
      Vòng quay lịch sử luôn chuyển động
      Chỉ là này phân ta vẫn giữ trọn
      Nếu như thế gian có kiếp sau, kiếp sau nữa
      Này tâm cũng vì ngươi mà loạn
      Cũng vì ngươi mà loạn thôi!!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :