1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng mị

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      CHƯƠNG 8: TỔN THƯƠNG NGƯƠI, SÁT THA

      “Điện hạ, vị này thừa tướng như dân chúng lời đồn sao”, gã thanh tú thiếu niên hướng về hoàng y nam tử ánh mắt tràn ngập chờ mong hỏi

      “Trúc nhi, ngươi như vậy tò mò sao”, uyển chuyển mềm giọng , hoàng y nam tử cả người toát ra cổ cao quý khí chất, là xinh đẹp dung nhan, kia dung nhan tuyệt mỹ câu hồn nhân tâm a

      “Chính là thanh nhi tò mò vị này thừa tướng na, nghe nàng 10 tuổi giúp nữ hoàng đăng cơ vi đế, đưa chính sách, bình ổn nội loạn, phát triển thương mại làm cho Diễm Nguyệt quốc 3 năm phát triển thành 1 trong tam đại cường quốc đâu. Hơn nữa cũng là chủ nhân trong truyền thuyết La tinh vân kị đó sao”, gã sai vặt càng càng hưng phấn

      “Là a”, gã nam tử ko gì chỉ cúi đầu thưởng thức trà, cử chỉ thập phần tao nhã

      “Đúng vậy nha, Trúc nhi còn nghe nàng còn tuyệt mĩ dung nhan, lại chưa kết hôn cho nên điện hạ ngài cùng nàng nhất định đôi trời sinh nga”, thanh nhi ra vẻ kiên định

      “Ta nghe nàng có rồi nam nhân a, gã xinh đẹp nam tử ôn nhu , mâu quang mỉm cười nhìn về Trúc nhi”, ra cũng tò mò này vị thừa tướng tuyệt thế vô song này nhưng cũng ko tin đời có nữ tử chung tình sao, bọn họ đều chẳng phải đặt quyền lợi lên tất cả sao, gã thiếu niên mâu quang có chút ảm đạm, lần này mẫu thân bảo sứ mục đích là cầu thân, gã cho tả thừa tướng, vì mẫu thân bảo nàng là nhân vật lợi hại a, nếu nàng muốn trở thành bá chủ đại lục cũng ko phải khó cho nên muốn bắt tâm nàng. Chính là sinh nhà đế vương gia, càng cao càng tịch mịch, chỉ mong có cuộc sống bình thường, có nữ tử lòng là được, nhưng dường như ………….. lắc đầu cười khổ, có thể sao!

      ”Hừ, chỉ là kẻ thấp hèn a, sao bằng ngài điện hạ cao quí chứ, với lại nữ nhân hai ba phu là chuyện bình thường chính là ngài chỉ cần làm chính, còn sợ gì tên kia a”,Trúc nhi vui vẻ

      “Thanh nhi, đừng như vậy vô lễ” gã nam nhân nhíu màu trách cứ, biết Trúc nhi là vì , nhưng mà biết tình cảm của vị này tướng gia đối với kia nam tử tuyệt ko đơn giản, nếu ko vậy sao lạnh lùng tướng gia ko gần nam phong lại như vậy xúc động vì lam nhan đâu

      “Là………”…Trúc nhi chu môi đáp,chủ nhân nhà thực thiện lương người gặp người thích hơn nữa xinh đẹp dung nhan ko tin vị tả thừa tướng đó ko động tâm, Trúc nhi thầm kiên định

      Ngự thư phòng

      “Ko nghĩ đến Mị lại như vậy chung tình a”, Lãnh Tĩnh điềm đạm cười đối với Âu Dương Sắc Vi thuyết

      “Ân…………. ra Mị rất có tình thôi, tuy băng sơn bộ dáng ngàn năm nhưng mà làm vậy chung quy cũng là vì bảo hộ nàng cùng nàng quan tâm nhân đâu”, Sắc Vi cười cười, tay ko ngừng nhu nhu bụng lãnh tĩnh
      “Vi, ngươi ko làm việc sao” , lại như vậy rảnh ngày nào cũng cùng a, tuy là rất vui nhưng mà ko mong người đời gọi họa thủy nha, Lãnh Tĩnh nhìn vi nghiêm túc

      “Hắc hắc, tấu chương ta kêu Phong đưa hết cho Mị rồi, ta cùng ngươi chăm sóc nhà ta cục cưng a, sắc vi vui vẻ tiến tục nhu nhu Tĩnh sợi tóc

      “Ngươi lại như thế phiền nàng đâu” , Lãnh Tĩnh thở dài

      “Ai kêu nàng làm việc hiệu suất cao đâu, công việc 1 tháng nàng giải quyết 3 ngày a, với lại ta lấy cớ chăm sóc bảo bối nàng cũng ko đành lòng cự tuyệt nga,” Sắc Vi hồ ly cười

      “Ngươi nha!!” , Lãnh Tĩnh cười khẽ nhìn nàng, vì có bầu nên càng phá lệ mê người bỗng chốc làm cho Sắc Vi ngẫn ngơ, khẽ cúi đầu hung hăng hôn , đầu lưỡi linh hoạt hai người dây dưa ko dứt, bá đạo mà triền miên. Sắc Vi tay nhàng luồn vào vạt áo ôn nhu vuốt ve, hơi thở gấp gáp càng thêm mị tình

      “Đừng…..vi…..đứa ” , Lãnh Tĩnh ý loạn tình mê trong đó nhưng vẫn còn tia thanh tĩnh đâu

      “Ta cẩn thận, ko thương chúng ta bảo bối a” thanh có chút khàn khàn càng thêm mị hoặc thầm bên tai Lãnh Tĩnh, tay ko ngừng hoạt động, vô cùng ôn nhu cùng mềm mại

      Rèm sa nhàng buông xuống, ánh nến tắt, kia vầng trăng ôn nhu tỏa ánh sáng nhè hắt lên tạo nên vệt mờ hoàn mỹ như che dấu này cảnh xuân làm cho người ta mặt đỏ tim đập.

      Đêm khuya thanh vắng, thanh nỉ non.., hơi thở gấp gáp…..như ma như mị lêu đắc nhân tâm

      Sau hồi mây mưa qua , ko gian có chút yên lặng, Lãnh Tĩnh mệt mỏi nằm trong lòng Âu Dương Sắc Vi, nhắm hờ cả hai mắt

      “Tĩnh, chúng ta ra cung đến xem Mị thế nào” , Sắc Vi hai tay mềm nhu nhu Lãnh Tĩnh làm cho chút thoải mái

      “Ân………”….Lãnh Tĩnh mơ màng rồi chìm sâu vào ngủ

      Sắc Vi mỉm cười nhìn , này nam nhân duy nhất khiến cho nàng động tình, còn nhớ lần đầu tiên gặp ……………Sắc Vi ôn nhu hôn chút Tĩnh cái má, sau đó ôm mà miên.

      Tướng phủ

      “Mị…….ngươi…….”.Phượng nhìn Mị nghi hoặc nhưng ko thể ra lời, đoạn hồi ức khủng khiếp đó muốn quên nhưng càng muốn quên lại càng làm thêm khắc sâu cho nên…………..bất an!

      “Sao vậy? có gì muốn hỏi sao” , Mị mỉm cười nhìn . Mị biết muốn hỏi chuyện kia, nhưng giả đò ngu ngơ

      “Ân…. Cái kia…Ngõa Long..trại….”.Phượng thanh có chút bi thống , phẫn hận, rụt rè cùng bất an nhìn Mị

      Mị ko chỉ tiếp tục nhìn phượng, sâu trong đôi mắt là ôn nhu cùng thương tiếc

      “Ngõa long trại toàn bộ bị giết sao”, Phượng cắn răng nhìn nàng , nhưng tay vẫn ko dấu được rung động

      “Ân………”…Mị gật đầu xác nhận

      “Tại sao?” Phượng thanh hỏi, dù biết nhưng chính là ngây ngốc muốn đáp án từ miệng nàng

      “Tổn thương ngươi, sát ko tha!!” , Mị thanh dần có chút băng lãnh, sát khí tràn đầy. Phượng kinh ngạc nhìn Mị, nàng biết,,,…..nàng thế nhưng biết………nàng ko ghét bỏ , chính là…….Phượng tâm bắt đầu khiêu lên, nàng như vậy có ý gì a, Phượng sâu rồi cảm động này ôn nhu đối ….Thôi thôi! Như vậy còn cầu gì nữa, này nhân luyến hơn 10 niên nha, tin nàng!....Phượng trong lòng hò hét

      Phượng ko chỉ lẳng lặng chui vào trong lòng nàng, gắt gao siết chặt, tham luyến ôn nhu sủng nịnh cùng ấm áp. Mị ôn nhu cười nhìn , đưa tay ôm càng chặt, thập phần mềm tựa như thân bảo quý hiếm.
      “Ta năm đó bị bắt, hàng ngày bọn họ chính là la mắng đánh đập ta, ở trong đó tựa như ma quật rất nhiều nam nhân bị họ ngược đãi, vũ nhục, phát tiết……….rất đáng sợ……4 năm ở trong đó ta ngày nào cũng chứng kiến, ta thực sợ, rất sợ có ngày ta bị như thế cho nên năm lần bảy lượt tìm cách trốn chính là rất nhanh bị trảo về……mỗi lần bị trảo về bọn họ luôn đánh ta, ko cho ta ăn, chính vì ta còn rất nên bọn họ cũng ko làm gì ta….nhưng mà ta lúc nào cũng thực sợ hãi…….cho đến khi lần được thiếu niên trong đó giúp thoát ra ta mới may mắn……”….Phượng nỉ non giọng kể, thanh có điểm run run, tay gắt gao càng thêm ôm chặt lấy mị, khóe mắt có chút ẩm ướt

      “Là a, mọi việc tốt lắm có ta ở đây ko ai có thể chạm đến ngươi, phượng tin ta, quên hết mọi việc trước đây….ân” , Mị trầm thấp thanh ôn nhu đối , tay ko ngừng nhu sợi tóc. Phượng ko chỉ liều mạng gật đầu

      “Ngoan, đừng khóc…….”Mị dỗ như tiểu hài tử bình thường, tiếp tục vỗ vai

      “Mị, bọn họ đáng thương…..có thể hay ko…”…Phượng ngẩng đầu lên nhìn mị, đôi rèm mi khẽ chớp càng thêm khả ái

      “Có thể!” , Mị cười , vì lau nước mắt, lần đầu tiên mở miệng cầu nàng dù nhật nguyệt nàng cũng lấy đến huống chi chỉ việc ấy a.

      “Ta mang ngươi ngủ ân, sức khỏe ngươi cần được bồi bổ” , Mị ôn nhu ôm vào lòng, đưa lên giường, đắp chăn.Phượng càng thêm đỏ mặt, bộ dáng thẹn thùng hảo đáng đâu.

      “Tốt lắm ngủ !” , Mị khẽ vuốt mặt chuẩn bị rời , nàng ko dám ở lại a, như thế đáng sợ cầm lòng ko được đem ăn sạch đâu, là như vậy khổ a, nhất định phải nhanh cưới vào nhà mới được, Mị hạ quyết tâm

      Nhìn bóng lưng Mị khuất dần, phượng khóe miệng câu lên ấm áp tươi cười, có nàng…………. tốt !!!

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      CHƯƠNG 9: NGƯƠI LÀ TA ĐÍCH ĐỘC NHẤT VÔ NHỊ

      Trời trong xanh, gió thanh thanh, ko khí thập phần mát mẻ, dễ chịu lòng người cũng toát lên cỗ thả lỏng

      “Công tử ngài có thể tiến vào,” Trầm công tử chờ ngài, gã sai vặt cung kính

      “Cảm ơn vị này đại ca” , Vô Ưu ôn hòa mỉm cười, từ ngày được cứu ra khỏi sơn trại liền bỏ hết xuống quá khứ bắt đầu làm lại từ đầu, sâu cảm kích vị này tướng gia trong truyền thuyết, toàn bộ nam nhân được cứu ra khỏi đó được an bài tốt lắm, nhiều người có chí được an bài công việc, người về quê được cấp lộ phí cho nên cảm thấy vị này tướng gia cũng ko đáng sợ như trong lời đồn, sáng nay có người báo có người muốn gặp , ko ngờ là người trong phủ tướng gia, nghi hoặc về phía trước

      Chỉ thấy khung cảnh bên trong tựa như thế ngoại đào nguyên, thập phần xinh đẹp đặc biệt mảnh sân đào hoa rực rỡ càng tô thêm vẻ diễm lệ, dưới những tán đào xinh đẹp xum xuê có nhuyễn tháp, cái nhuyễn tháp thực tinh xảo nhìn cũng biết rất quý giá, tại đó thân bạch y lười nhác an tĩnh ngỗi, ngũ quan xinh đẹp, kia dung nhan quả hiếm có chính là như vậy gây cho cảm giác quen thuộc đâu

      Thiếu niên bạch y mở mắt ra nhìn lam y thiếu niên trước mặt, màu tím xinh đẹp câu hồn con ngươi nhu hòa nhìn người trước mặt thập phần thân thích

      “Ngươi là……”…Vô Ưu giật mình nhìn về phía người đối diện

      “Mộng ca ca”, Phượng khẽ kêu, thanh tràn đầy vui sướng mỉm cười nhìn người đối diện

      Vô ưu kích động chạy đến, này chẳng phải Phượng nhi hay sao, tiểu thiếu niên ôn nhu xinh đẹp luôn hướng mình mỉm cười, ngày đó chia tay thập phần lo lắng hôm nay lại gặp chỗ này a, Vô Ưu từ lâu xem phượng như đệ đệ, luôn chiếu cố thương cho nên lần đó liều mạng giúp Phượng chạy trốn a

      “Phượng nhi, đích thực Phượng nhi a, ngươi thế nào có hay ko hảo”, Vô Ưu kích động nhìn phượng

      “Ân, ta tốt lắm, mộng ca ca ngươi có hay ko khỏe” , Phượng ôn nhu mỉm cười nhìn

      “Ta tốt lắm, ngươi đừng lo”, Vô Ưu gật đầu

      “Đúng rồi sao ngươi lại ở trong này”, Vô Ưu nghi hoặc hỏi, này nghe đồn tướng gia giận giữ vì lam nhan nên mới đem Ngõa Long toàn bộ diệt sạch ko lẽ……..

      “Ta……”…Phượng thầm

      là người của ta” , thanh băng lãnh vang lên, đạo bóng dáng từ từ tiến vào

      Chỉ thấy thân hắc y đặc biệt phá lệ mê hoặc, chỉ vàng thêu hùng ưng càng tăng lên sức quyến rũ cùng của nàng ngạo khí, kia xinh đẹp dung nhan, tuấn mỹ vô trù làm cho Vô Ưu ko khỏi phút chốc có chút ngẩn ngơ nhưng rất nhanh khôi phục trong mắt mảnh thanh minh, đều này làm cho Mị đặc biệt đối có hảo cảm

      “Ngươi như thế nào ăn mặt như thế phong phanh a”, Mị khẽ nhíu mày đem ngoại bào bao bọc lấy Phượng đem đặt ở mình trong lòng, ôn nhu đối đãi, Phượng thẹn thùng đỏ mặt, cúi xuống ko dám ngẩng đầu, Vô ưu kinh ngạc nhìn hai người, chậm rãi khóe miệng có chút mỉm cười, xem ra đồn đãi ko sai, nàng đối Phượng dường như tốt lắm cũng an tâm a, nhưng Phượng chẳng phải luôn tìm kiếm cái kia chủ nhân miếng tiểu ngọc sao, chẳng lẽ…………………….

      “Ngươi là Thanh Mộng”, Mị giọng điệu có chút mềm lại, nàng ko nghĩ ở trước mặt phượng có chút băng sơn đâu

      “Là……”..Vô Ưu cúi đầu, “ gặp qua tướng gia,” thái độ hoàn toàn ko siểm ko nịnh

      “Ngươi cứu Phượng, ta thiếu ngươi mảnh ân tình, ngươi muốn gì”, Mị vấn

      “Ta cứu Phượng nhi vì đối xem như mìn đệ đệ, ko liên quan đến tướng gia vì vậy đa tạ ngài hảo ý”, Vô Ưu mỉm cười đạo

      Mị ngẩng đầu nhìn , nam nhân chừng 25, 26 thanh tú dung nhan, thong dong điềm đạm ko tia tạp chất, bình tĩnh đại biểu cho nhất thế tài a, Mị gật đầu nhìn

      “Là a, hảo thú vị đâu, nàng mấy ngày nay cho người quan sát , từ ma quật ra nhiều kẻ tự sát, người còn sống chui nhủi về quê, chỉ còn 3 người kiên định làm việc, quên quá khứ, mà lại đại biểu trong số đó

      “Phủ tướng gia của ta thiếu nhân tổng quản ngươi có hay ko hứng thú”, Mị lên tiếng

      Vô Ưu kinh ngạc nhìn Mị, Phượng có chút vui vẻ nếu như Mộng ca ca ở lại có người bầu bạn đâu

      “Ta người bên cạnh ko có kẻ bất tài, ngươi nếu tự tin nhận lấy, ko tiễn”, Mị ko hờn giận

      “Là…….Vô Ưu tuyệt đối ko để cho tướng gia thất vọng”, Vô Ưu mỉm cười , thong dong mà điềm đạm, nhất định phải oanh oanh liệt liệt làm tốt này việc, phải chứng minh này đây thế giới nam nhân cũng có chính mình bản lĩnh

      “Hảo…………”..Mị nhếch môi cười, bễ nghễ ngạo khí bao trùm cả thiên hạ

      “Vũ……”…Mị lên tiếng, đạo bóng dáng nhanh chóng vụt ra, cung kính nhìn về phía Mị

      “Chủ thượng” ………

      giao cho ngươi”, Mị lên tiếng

      “Là…………”..Vũ xoay người , mang theo Vô Ưu biến mất

      “Sao vậy?” Mị khẽ cười nhìn Phượng

      “Mị……….ta ko biết cầm kì thi họa…”..Phượng cúi mặt

      “Ân”, Mị chính là nghi hoặc

      “Ta cũng ko biết nấu nướng, thiêu thùa nha…………”..Phượng càng cúi thấp đầu

      sao?” Mị ko hờn giận

      “Ta ….ta là kẻ bất tài…”….Phượng càng thêm ủy khuất cúi đầu

      “Ân……….Mị nhìn phượng, chút rồi phá lên cười, này nam nhân như vậy hảo đáng đâu, nàng mê luyến này đơn thuần lương thiện nam tử, hận ko thể đem buộc chặt bên người a

      “Ta ta….ta…..ko biết học…”…cho nên mị ngươi đừng có hay ko ghét bỏ ta, Phượng càng thêm lo lắng nắm vạc áo Mị vấn

      Ân……….Mị ko chỉ dùng hành động a, hành động là tốt nhất thiết thực, dùng tay ấn trụ này cổ hung hăng hôn của thần, giảo hoạt mân mê, đầu lưỡi linh hoạt dây dưa quấn lấy, này hương vị ngọt này là cho Mị có chút quyến luyến ko rời, phượng mâu xinh đẹp mang theo khát vọng sâu trọng áp chế xuống, dù sao vẫn chưa là thời điểm này xuống, da của Phượng đặc biệt mềm mại, phấn nộn làm cho nàng thích ko buông tay cho nên dù ko làm gì Mị cũng chính là thực thích sờ sờ Phượng xinh đẹp khuôn mặt, thon dài tay ngọc lên a. Phượng chỉ ngây ngốc thẹn thùng xuống, kiểm càng ngày càng đỏ đâu, chính là vùi đầu sâu ấm áp này hoài ôm thôi, nhất định ko buông tay này ôn nhu ấm áp

      “Đứa ngốc, ngươi chính là ngươi a, duy nhất này thế giới là phượng độc nhất vô nhị, của ta phượng…….”.Mị thanh nỉ non thào bên tai

      “Ân…….”.Phượng mỉm cười nhìn nàng, như mẫu đơn rực nở, mỹ lệ chói mắt nhưng lại thanh thuần như u nhã bích liên đâu

      “Ta nghĩ học chút”, Phượng ngẩng đầu ánh mắt mong chờ nhìn mị, tựa như hài tử đòi nhận quà thập phần đáng làm cho Mị có chút ko kiềm chế nổi a, hảo khổ đâu!!

      “Tốt, chỉ cần ngươi thích là được, ta giáo ngươi”. Mị ôn nhu cười

      sao?” Phượng vui mừng nhìn mị, tự dâng lên mình môi đỏ mọng khẽ hôn, Mị ngạc nhiên này là lần đầu tiên chủ động đâu, mỡ đến miệng mèo ngu gì ko ăn a, ko ăn chính là có tội cho nên Mị càng thêm điên cuồng cắn nuốt cho đến khi môi có chút sưng đỏ mới luyến tiếc buông a

      “Ngươi này tiểu tinh”, Mị quát khẽ đem ôm hạ, nhàn nhã hai người nằm nhuyễn tháp tắm nắng, lãnh hương hoa đào nhàn nhạt làm xay lòng người, rất nhanh khiến hai người có chút mơ màng buồn ngủ

      “Ai?...” Mị khẽ quát, này đào viên ko được phép của nàng ko ai có thể bước vào, này nhân cũng to gan , Phượng nhu nhu dụi mắt nhìn về phía trước

      “Ha hả, muội muội ngươi như vậy thính đâu” , đạo bóng dáng ra, khí chất cao quý, nàng thân hoàng y càng thêm vẻ phiêu dật tuấn mỹ, mắt đẹp có chú tinh nghịch đáng cười cười nhìn về phía Mị sau đó mắt dừng lại người Phượng

      “Mị, chúng ta đến xem ngươi”, ấm áp ôn hòa thanh vang lên, nam tử xinh đẹp bước đến bên cạnh vị nữ tử nọ, xinh đẹp dung nhan cổ nhu hòa làm cho người ta cảm thấy thân cận, hồng y càng tôn lên trời sinh thiên thành bộ dáng của

      “Hai ngươi có vẻ rãnh a”, Mị lười biếng tiếp tục ôm Phượng sưởi ấm, ko để ý đến đôi phu phụ kia

      “Ô…ô…ngươi này ác ma thấy sắc quên thân, 2 ngày ko gặp ngươi thực nhớ đâu cho nên đặc biệt xem ngươi, ngươi lại như thế……”…hoàng y ra sức ủy khuất tiếp tục diễn trò

      “Này…..Mị…nàng”, Phượng có chút lo lắng nhìn Mị

      “Ko có việc gì”, mị ôn nhu đối , thở dài nhìn kia lười biếng hoàng đế

      “Đến rồi ngồi xuống , Tĩnh mang thai ko thể mệt nhọc”, Mị thanh nhu lại nhìn hai người

      “Ân……”.Âu Dương Sắc Vi nhanh chóng đỡ Lãnh Tĩnh ngồi xuống, bốn người chính là đối mặt nhìn nhau ko

      “Ngươi là cái này đào viên chủ nhân? “Sắc vi vui vẻ nhìn Phượng vấn. này nam nhân ko sai, kia dung nhan hiếm thấy đặc biệt câu hồn nhân tâm màu tím con ngươi càng thêm lệ chất a, này muội muội xem người ko sai

      “Là…”…Phượng xấu hổ đáp, này nữ nhân như thế nhìn làm cho có chút ko quen a, trừ Mị ra nữ nhân đều là đáng sợ đối đâu

      “Ta là Âu Dương Sắc Vi là của Mị tỷ tỷ, Sắc Vi vui vẻ giới thiệu, còn đây là của ta phu quân Lãnh Tĩnh”, Vi kéo Lãnh Tĩnh giới thiệu

      Lãnh Tĩnh ko khẽ mỉm cười gật đầu, này nam nhân đơn thuần thiện lương cũng cảm thấy hảo cảm đâu

      “Ta là Trầm Phượng……”..Phượng cúi đầu chào, ra là Mị tỷ tỷ a, cho nên cũng có chút an tâm

      “Ngươi đến đây có việc gì”, Mị nhìn về phía Vi,

      “Ko có gì, đến thăm ngươi sẵn xem vị nào có thể đem cao ngạo tuyệt diễm vô song đương triều thừa tướng bắt lấy tâm đâu, bỏ cả công việc vui sướng trong ôn nhu hương a”, Sắc Vi vui vẻ cười cười , Lãnh Tĩnh chỉ im lặng ôn nhu cười, xem ra Vi là ganh tị đâu

      “Ta…ta”, Phượng có chút bất an nhìn Mị, là khiến nàng bỏ lỡ công việc sao, tội lớn nha!!!,

      “Đừng nghe nàng bậy” , Mị ôm an ủi, trừng mắt nhìn về phía Vi, làm cho nàng ta có chút le lưỡi đâu

      “Ngươi hình như nhàn, xem ra tấu chương giải quyết hết rồi”, Mị ôn nhu cười, con ngươi bắn ra đe dọa

      “Ha hả……ta đùa a, muội muội đừng tức giận, ta thương tâm đâu” , Sắc Vi mặt dày chạy đến làm nũng

      “Biệt nháo loạn,” Mị giọng điệu mềm lại có chút sủng nịnh

      “Ân, hai ngày nữa trong cung tổ chức yến tiệc hai vị sứ giả, ngươi nhất định phải đến a, còn nữa mang theo Phượng cho vui đâu”, Sắc Vi thanh mê hoặc

      “Ta biết”, Mị cười khẽ

      Phượng bối rối, này chẳng phải đương kim hoàng thượng sao chứ, phải lễ mới đúng a nhưng mà Mị như vậy ôm chặt , còn nữa dự tiệc sao, ko quen chỗ đông người a, có chút sợ…………Phượng gắt gao nắm vạc áo Mị, mâu quang có chút lo lắng

      “Ko sao” , Mị sủng nịnh ủng vào lòng, nhìn về phía hai người kia

      “Hai ngươi về thôi, Vi ngươi như thế chạy loạn, Tĩnh sức khỏe chưa hồi phục ảnh hưởng thai khí, mau đem về tĩnh dưởng a”,

      “Là a, ko làm phiền ngươi cùng Phượng nha,” Âu Dương giảo hoạt cười, đem Lãnh Tĩnh mang , bộ dáng tựa như trăm năm hồ ly đâu

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      CHƯƠNG 10: TIỂU KHÊ

      “Phượng có muốn hay ko ra ngoài dạo chơi chút, ân”…..Mị cười vấn
      Phượng ko , mâu quang có chút suy nghĩ, ra ngoài có cảm giác bất an a, quen với hoài ôm ấm áp, mình hơi sợ, có rất nhiều nữ nhân đáng sợ ngoài đó, nhưng mà cũng ko thể suốt ngày nằm trong lòng Mị nha, nàng đường đường là thừa tướng, công việc rất nhiều rồi ko thể quấy nhiễu a

      “Ân……ta ra ngoài chút thay đổi ko khí” Phượng ôn nhu , cũng phải mạnh mẽ ko để cho Mị lo lắng a

      “Tốt……..ra ngoài dạo chơi, mua ít đồ ngươi thích…”Mị mỉm cười nhu nhu sợi tóc, này nam nhân lúc nào cũng nghĩ cho người khác………..như thế Phượng càng làm cho nàng mê luyến đâu

      “Ân………đừng lo cho ta”, Phượng ôn nhu cười, xinh đẹp khuôn mặt tiếp tục cọ sát vào người mị, thích này cảm giác ấm áp hòa quyện cùng lãnh hương hoa đào nhàn nhạt này a. Mị chính là thở dài, ngu ngốc nam nhân, muốn đốt lửa sao

      “Chủ thượng, ko phái người theo Phượng nhi sao”, Vô Ưu lo lắng hỏi

      “Ko cần, Phượng có thể tự lo được”, Mị tiếp tục vùi đầu vào đống tấu chương, này chết tiệt Âu Dương Sắc Vi, toàn bộ tấu chương tống hết cho nàng làm nàng ko có thời gian lo cho Phượng, mệt chết nhân a

      “Là……”.Vô Ưu cáo lui ra ngoài, chủ thượng tin vào năng lực của Phượng hay có dự định khác đây, mấy ngày quan sát, quả là tướng gia rất sủng nịnh Phượng nhưng mà nữ nhân chẳng phải luôn bạc tình sao, cũng có chút lo cho Phượng a……….Vô Ưu thở dài xoay người bước

      “Điện, đem số tấu chương này đưa cho , bảo xem qua rồi đóng dấu”….Mị phân phó

      “Là………”.Điện nhanh chóng thu thập bước , là a chủ thượng cũng vất vả , Nữ hoàng càng ngày càng lười nhác, Chủ thượng như thế sủng nàng….. là nguy to a…!!!!

      “Phong, hai sứ giả động tĩnh thế nào”, mị vấn, tay vẫn tiếp tục xử lí sổ sách

      “Chủ thượng, bọn họ vào kinh rồi nga, hơn nữa nghe mục đích lần này ko chỉ đơn thuần thăm viếng mà cầu thân”, phong gật gù , mâu quang lóe sáng nhìn về phía Mị

      “Ân?” Mị nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn Phong

      “Hình như đối tượng là ngài a”, Phong nín cười , ách muốn cười lớn nga, nhưng phải nghẹn còn muốn sống thêm vài năm, kiếm ôn nhu phu lang a, nhưng mà nghẹn cười nội thương a….
      Mị ko cúi đầu tiếp tục xử lí tấu chương, khóe miệng nhếch lên cười lạnh bỗng chốc làm cho căn phòng giảm xuống vài độ a, Phong có chút lạnh, ha ha may mà nàng quen nên ko đến nỗi bị đông chết đâu

      “Lôi, Phượng thế nào”, Mị tiếp tục hỏi, giọng điệu có chút mềm hơn

      “Là thuộc hạ cho hai ảnh vệ theo bảo vệ trầm công tử tốt lắm, biệt lo lắng”, Lôi đáp…….. là những việc lien quan đến Trầm công tử chủ tử có chút ôn nhu ko băng sơn ngàn năm như thế a, cũng làm cho người ta ít nhiều thoải mái nga

      “Tốt……”.Mị cười, tiếp tục làm việc

      “Chủ thượng, Thanh long đường chủ báo tin Chu tước đường chủ bị bắt cóc,” Vũ từ bên ngoài bước vào vội vã , giọng điệu đầy lo lắng

      “Sao, to gan ai dám động vào người của Huyết sát minh cung” Phong phẫn nộ

      “Chuyện như thế nào……”, Mị gác bút ngẩng đầu nhíu mày hỏi, thanh dần băng lãnh lên, Chu tước đường chủ Lê Ngạo Nhiên, tuy là nam nhân nhưng tài hoa hơn người, buôn bán kinh thương mấy ai bằng , tuy võ công ko cao nhưng cũng ko thể ko đối phó được những hạng tầm thường. Vì thế Mị rất tin dùng, quản lí chu tước đường rất tốt, sinh ý tam quốc ko ngừng phát triển, hơn nữa nàng đoán ko lầm Vũ có chút để ý ………………..

      “Theo như Thanh long báo cách đây 5 ngày Chu tước đường ra ngoài sau đó biến mất, thanh long đường chủ vận động người tìm kiếm nhưng tạm thời chưa có tin tức”, vũ nóng vội

      “Ân, ngươi mang theo 10 ảnh vệ điều tra, tìm được phải báo cho ta ko được vội,” Mị phân phó ……..này người dám bắt cũng ko phải dạng tầm thường nên cẩn thận chút a

      “Là chủ thượng……”….Vũ xoay người nhanh chóng

      “Xem ra tìm được Lê Ngạo Nhiên nhanh chóng đem hai người thành hôn mới được, Mị có chút mỉm cười , Vũ bình thường trầm ổn nhưng lần này có vẻ phá lệ xem ra…….

      “Chủ thượng, ngươi biết……”….Phong nhảy vào

      “Ngươi xem…”….Mị khẽ cười tiếp tục làm việc

      Lôi, cùng Phong ko chỉ lẳng lặng nhìn, xem ra chủ thượng bề ngoài băng sơn nhưng trong lòng cũng quan tâm bọn họ đâu, Lôi cùng Phong nhếch miệng cười, luồn ấm áp trong lòng chảy qua, ko khí trong phòng có chút hài hòa.

      *****************************************************
      đường lúc này mọi người có chút chú ý đến bóng dáng dần tiến lại, xa xa bạch y phiêu diêu, tinh xảo ngũ quan, thanh nhã u đạm, xinh đẹp màu tím phượng mâu câu hồn nhân tâm. nam nhân đặc biệt xinh đẹp đâu, điều này làm ko ít sắc nữ có chút tâm động a, chính là người toát lên cổ quý khí ko nên lời, xem ra thân phận ko tầm thường cho nên nhiều kẻ cũng dè chừng

      Phượng vừa vừa thăm dò, phố xá đông đúc ko hợp với , đúng ra thích ko gian yên tĩnh có hai người a, nhưng mà ………….Phượng có chút đăm chiêu bỗng dưng tiếng hét từ xa chạy đến phá vỡ suy nghĩ của

      “Công tử…..công tử, người cứu ta..cứu ta…”. gã thiếu niên thanh tú chừng 14,15 tuổi chạy đến quỳ xuống nắm vạc áo trầm Phượng van xin, nước mắt giàn giụa bộ dáng thập phần thê thảm

      “Ngươi là ai?” Phượng cúi xuống ôn nhu hỏi, xinh đẹp dung nhan nhu hòa làm cho bỗng chốc gã thiếu niên có chút ngây ngốc

      “Ta……”.gã thiếu niên chưa kịp mở miệng gã cao gầy phụ nữ tiến đến lôi gã thiếu niên ra chửi bới

      Ngươi có phúc mà ko biết hưởng, Trần đại nhân như thế coi trọng ngươi lại ko biết phúc như thế chống lại…..gã cao gầy phụ nữ hét lên, lôi gã thiếu niên xoành xoạch. Dân chúng im lặng ko ai dám lên tiếng, Trần Đô Châu thái thú chuyên môn đoạt dân nam, nhiều người bất bình chính là lực ko ai dám phản khản a

      “Công tử…công tử cứu ta, ta ko muốn a….”.gã thanh tú thiếu niên giãy nãy, tay níu vạc áo Phượng

      “Vị này nương, ko muốn có thể tha cho a”, Phượng có chút sợ này hung ác nữ nhân nhưng vẫn trấn định ôn nhu cười ( Sao em ngây thơ quá dậy em!)

      Gã cao gầy thiếu nữ lúc này mới nhìn kĩ Phượng, bỗng chốc hai mắt gã lóe sáng, này nam nhân mỹ a, chưa bao giờ như thế thấy người đẹp, nếu bắt Trần đại nhân chắc chắn thích, lúc đó tha hồ thăng quan tiến chức đâu

      “Cũng được a…..nhưng ngươi phải thay ”, gã cao gầy nữ tử giọng có chút éo ó chút ti tiện, mắt vẫn chăm chăm nhìn Phượng bộ dáng như ko thể ăn tươi nuốt sống nga, làm cho Trầm Phượng có chút nổi da gà…….
      Phượng khẽ cau mày, này nữ nhân như thế ghê tởm a, gã cao gầy nữ nhân tiếp tục cười dâm loạn, tay như muốn vồ về phía Phượng. Bỗng đạo bóng dáng vọt ra, chưởng lực đánh bay gã phụ nữ nọ, gã cao gầy nữ nhân bị đánh nội thương máu ồ ạc phun ra, cảnh tượng làm cho dân chúng tập trung càng đông, hiếu kì vị nào có gan chọc trần thái thú a

      “Ngươi……”gã cao gầy nữ tử nhìn về hắc y nhân trước mặt, lãnh băng con ngươi, hơi thở chứa sát khí, tuấn mĩ khôi ngô dung nhan, nữ nhân chừng 23 tuổi đích thị Si trong những ảnh vệ được phái bảo vệ phượng

      ”Công tử, để người hoảng sợ rồi” Si cúi đầu , này nam nhân là chủ thượng trân quý như bảo thạch a, có chuyện là nàng chết chắc

      “Là….cảm ơn” Phượng ôn nhu cười…..Mị là luôn cho người bảo vệ đâu, này phân tâm khiến cho cảm động ko ngớt

      “Ai gây chuyện, to gan dám gây loạn…….”. trung niên nữ tử dẫn theo nhóm vệ binh bao vây lấy đám người Phượng

      “Lan đại nhân, người sao vậy……”..trung niên nữ tử chạy đến bên gã cao gầy nữ tử đỡ dậy, giọng điệu có chút ổn trọng

      “Là….mau bắt bọn họ, dám bắt người Trần đại nhân coi trọng…đả thương..bổn quan,” cao gầy nữ nhân vui mừng

      Trung niên nữ nhân nhìn đám người trước mặt, nữ tử có cổ phong phạm ngạo khí kiệt ngao bất tuân, xem ra ko phải là nhân vật tầm thường ko dễ đắc tội a, cho nên trung niên nữ tử lại gần chỗ Si ôn hòa
      “ko biết vị này mọi việc là thế nào a”

      Si liếc nhìn gã trung niên nữ tử, xem ra ko phải là ko có mắt, Si cười lạnh cao giọng :

      “Xem ra Trần Độ Châu cũng to gan, người của thừa tướng đại nhân cũng dám bắt, xem ra muốn xuống diêm vương báo danh a, Si cười cười nhàn nhã , ném cho trung niên nữ nhân mảnh hồng ngọc

      “Tham kiến tướng gia……”.gã trung niên nữ nhân hoảng sợ quỳ xuống, hồng ngọc biểu tượng của tả thừa tướng, thấy vật như thấy người a, binh lính đồng loạt quỳ theo, dân chúng sâu oanh động quỳ xuống, ra là thừa tướng đại nhân a, xem ra lần này Trần thái thú chỉ có con đường chết, dân chúng vui mừng, vài người nhìn về phía Phượng, xinh đẹp nam nhân xem ra vị này chính là người làm cho tướng gia giận dữ vì hồng nhan đâu

      “Gã cao gầy nữ nhân hoảng sợ run run, lần này chết chắc a, ác ma thừa tướng, người của nàng mà cũng dám vô lễ xem ra lần này……”nhớ đến cảnh ngũ mã phanh thây của Ngõa long, lan đại nhân chân tay co rút, óc tê dại lên. Còn thanh tú gã thiếu niên có chút hoảng hốt nhìn về Phượng, công tử cao quý này chính là đối tượng hâm mộ của toàn bộ nam nhân cả nước sao, quả là tuyệt đại phương hoa đâu, cao quý như vậy xứng hầu hạ sao, nghĩ đến đây thanh tú thiếu niên có chút buồn bực

      “Ngươi đem về nhất vào đại lao, mọi việc ta bẩm báo cho tướng gia, tất cả lui ra ”, Si phân phó nhìn về phía trung niên nữ nhân

      “Là……” trung niên nữ nhân vâng dạ, hên a ko có đắc tội với bọn họ a. dân chúng binh lính phân tán ai về nhà nấy, Si cũng vô thanh vô tức biến mất, chủ tử bảo chỉ cần thầm bảo vệ a, ko nên lộ diện

      “Ngươi tên gì” , Phượng lúc này mới nhìn về gã thiếu niên ôn hòa hỏi

      “Ta …ta….tiểu Khê…”.thanh tú thiếu niên ấp úng đáp, mâu quang có chút lo lắng

      “Người thân của ngươi đâu”, Phượng tiếp tục vấn

      “Ko có, ta….ta là nhi…”..tiểu Khê mắt có chút ướt át

      “Công tử…ta biết là ko xứng nhưng Khê nhi ko còn nhà, người có thể cho ta hầu hạ người chăng, việc gì khê nhi cũng làm được a…”…tiểu Khê chó chút phập phồng , lo lắng nhìn Phượng

      “Ân….ngươi có thể”, Phượng ôn hòa cười, đáng thương thiếu niên đâu

      sao, công tử cảm ơn ngài, Khê nhi nhất định làm việc tốt”, tiểu Khê vui vẻ quỳ xuống tạ ơn

      “Tiểu khê, về sau đừng quỳ như thế ta ko quen a” , Phượng cúi xuống đỡ lên ôn nhu

      “Là….”.tiểu Khê cảm động, công tử tốt lắm đau, nhất định phải hảo hảo bảo vệ công tử ko cho ai bắt nạt , tiểu Khê thầm quyết định

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      CHƯƠNG 11: GẶP LẠI NGƯỜI QUEN

      “ Phượng, lại đây…”…Mị cười vẫy Phượng
      ‘Ân…’…Phượng vui vẻ xà vào lòng nữ nhân xinh đẹp trước mặt. Mị chính là cười cười lo ôn nhu đem ủng vào trong lòng
      ‘Ngươi xem, ta đem cái gì cho ngươi a…’…..Mị cười chỉ vào cái đàn cổ trước mặt
      “Cầm……”…Phượng mâu quang có chút kinh ngạc, sờ sờ chút cổ cầm, khóe miệng có chút nhếch lên
      “a…Thiết liên cầm”, trong trẻo thanh vang lên, Tiểu kKê chạy đến nhìn cổ cầm
      là Tiểu Khê sao” , Mị cười hỏi Phượng, tay tiếp tục vuốt sợi tóc
      “ân…”..Phượng ôn nhu cười, có chút đỏ mặt, này Mị thường xuyên cùng làm thân mật động tác làm cho có chút xấu hổ a
      “tham kiến tướng gia, Khê nhi được công tử cứu từ nay về sau nguyện theo công tử vi nô a”, Tiểu Khê nhanh nhẩu đáp, xem ra ác ma tướng gia quả thực sủng công tử đâu
      nhìn gã tiểu thiếu niên lanh lợi thanh tú chừng 14, 15 tuổi, Mị có chút hài lòng, xem ra Phượng có người bầu bạn đâu
      “ngươi biết cổ cầm sao”, Mị thanh có chút lạnh lùng
      “ân, Khê nhi trước đây có làm thêm trong tiệm cầm”, Tiểu Khê mỉm cười đạo
      “ngươi ” , Mị tiếp tục vấn
      “uh, thiết liên cầm trong hai cổ cầm dương danh thiên hạ. Nó ko chỉ chất liệu quý hiếm mà thanh đặc biệt thanh nhã, được cổ đàn đại sư sang chế cách đây cả trăm năm cùng với thiết vũ cầm trở thành thiên hạ nhị bảo cầm đâu”, Tiểu Khê điềm đạm
      “là a, sau này chăm sóc tốt cho Phượng, ngươi tìm Vô Ưu sắp xếp cho ngươi”, Mị
      “tạ tướng gia” , Tiểu Khê vui mừng, mâu quang ko dấu nổi vui sướng
      “Cảm ơn ngươi Mị”, Phượng trầm thấp thanh . Cảm ơn như vậy thủ hộ , thương , vô điều kiện sủng nịnh đâu
      “Đứa ngốc….”, Mị mỉm cười nhìn , ôn nhu ấm áp
      “Phượng, đợi xong việc sứ giả nhị quốc, ta thú ngươi sao…” Mị thầm bên tai
      “di….” Phượng mở to mắt nhìn Mị, có chút vui sướng, có chút bất an, lo lắng…..
      “Ân! Ko thích…”.Mị phượng mâu khẽ híp
      “Ko có!...chỉ là hơi nhanh nha!” Phượng giọng
      “Nhanh!...a….a…Phượng nha, ngươi biết ta chờ ngày này hơn 10 năm nha, như vậy nhanh sao!..” .Mị cười khẽ nhìn phượng, nhãn thần ôn nhu đến nịch nhân.
      Này a! 10 năm….nhanh như giấc mộng
      10 năm tìm kiếm, nhung nhớ, tương tư
      Nhanh sao! Nàng hận ko thể ngay lập tức bây giờ a
      Phượng…Phượng ta đích Phượng nha!!
      “Mai tham gia tiệc yến, ba ngày sau chúng ta kết hôn ”, Mị tiếp tục . Này nam nhân phải nhanh chóng cưới vào a, Mị ko biết có hay ko kiềm chế nổi a dục vọng của mình đối cho nên hắc…hắc….
      Phượng như đắm chìm này trong nhãn mâu ôn nhu cả đối phương, nhắn gửi dùm phân say đắm cho nên cũng biết mình đưa bản thân vào lang bẫy rập. Tội nghiệp đích , xem ra thỏ con bị lang nắm trong tay.
      Mị mỉm cười của nàng thiên hạ ngây ngốc gật đầu, bộ dáng thập phần khả ái! Nha…nha hận ko thể đem ăn sạch luôn. Mị mưu đen tối nhìn phượng, môi đào khẽ nhếch cười giảo hoạt, nếu để cho người của Huyết sát cung nhìn thấy cảnh này ko biết bao nhiêu người ngất xỉu đây
      Hoàng cung
      Để tỏ liên minh chung sống cộng đồng của tam đại đế quốc, Nhật quốc cùng Minh quốc sứ giả hòa bình thăm viếng nhưng ra ai nấy đều nhìn ra được mục đích lần này là cầu thân , mà đối tượng chắc chắn xảy ra nhiều nhất đích thị nổi tiếng xa gần Đường tả thừa tướng a
      Hôm nay cung đình Âu Dương Sắc Vi tổ chức yến tiệc hoan nghênh nhị vị sứ giả, cho nên yến tiệc lần này đặc biệt lớn, con cháu quan lại cũng ít nhiều tham gia, mà chủ yếu là các công tử thiếu gia quan lại muốn diện kiến phong tư trác tuyệt của Đường tả thừa tướng đâu
      “Phượng, ngươi sao đứng ở đây, Mị đâu…”…cao quý xinh đẹp thân hồng y nam nhân lại gần chỗ Trầm Phượng
      “Tham kiến nam hậu” , Phượng hành lễ nhìn Lãnh Tĩnh
      “A….. ngươi đừng khách khí a, chúng ta là người nhà đâu, ngươi như vậy Mị ko trách ta mới lạ”, Lãnh Tĩnh ôn nhu cười kéo Phượng lên, này thiếu niên xinh đẹp thiện lương cũng thực thích lắm đâu
      “Ân…”..Phượng ngượng ngùng cười nhìn Lãnh Tĩnh
      “Mị an tâm để ngươi mình ở đây sao” , Lãnh Tĩnh tủm tỉm cười hỏi, vì có thai cho nên càng thêm vẻ thành thục mê người
      “Ko…..Mị bị bệ hạ đưa rồi, nàng để cho Khê nhi cùng Điện ở cùng ta”, Phượng nhìn về phía hai người kia
      “Vi luôn như thế đâu” , Lãnh Tĩnh ôn nhu cười
      “Lại đây dạo cùng ta, yến tiệc rất nhanh bắt đầu a” , Lãnh Tĩnh vẫy Phượng
      “Là…” Phượng nhu thuận theo, bộ dáng thập phần đáng , này nam nhân như vậy hèn gì Mị 10 năm chung tình đâu, Lãnh Tĩnh cười dài
      “Tham kiến nam hậu”, nữ tử nhung trang cùng lam y thiếu niên lại gần quỳ chào Lãnh Tĩnh
      “Miễn lễ,” Lãnh Tĩnh bộ dáng phong phạm đế vương gia khoát tay
      Nữ tử cùng thiếu niên đứng dậy, nữ nhân thân tố y, khuôn mặt mang đầy vẻ kiên nghị, sắc xảo. Thiếu niên thanh tú, diễm phượng mâu, cũng được coi là mỹ nam a. Hai người tròn mắt kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mặt đứng bên cạnh nam hậu, bạch y phiêu diêu, thong dong mà lạnh nhạt, ôn nhu xinh đẹp ngũ quan, xinh đẹp màu tím con ngươi đặc biệt nhu hòa, tựa như tiên nhân xuất trần, cổ cao quý khí chất, mỹ a……..
      “Trầm…..Trầm Phượng….” .lam y thiếu niên giật mình , này chẳng phải Trầm Phượng từng ở nhà đoạn thời gian sao, nghe chẳng phải bị cướp bóc giết sạch so, sao lại đứng ở đây, lam y thiếu niên nghi hoặc
      “Ngươi là Phượng nhi sao”, gã nữ tử nghi hoặc, mâu quang có chút vui mừng, xinh đẹp dung nhan, màu tím câu hồn gã tiểu thiếu niên cách đây 10 năm luôn ôn nhu kêu mình tiếng Bích tỷ tỷ sao, mình cũng thích này thiếu niên nhưng………….
      “Là……..Bích tỷ tỷ, Ảnh ca ca….”.Phượng thầm sau đó mỉm cười nhìn hai người.
      “Quả Phượng nhi, sao ngươi ở đây……” Tư Đồ Bích tươi cười nhìn phượng. Lam y thiếu niên ghen ghét, càng lớn càng mỹ a, quả nghiệt, định cướp Bích tỷ tỷ của sao. Tư đồ Bích ko những bề ngoài hảo lại có tài, 26 tuổi lại làm lên chức thượng thư tam phẩm, coi trọng này nhân, tuyệt đối ko thể bị cướp a, Tư đồ Bích phải thuộc loại Mạc Ảnh, lam y thiếu niên mâu quang hiềm nghị nhìn Phượng
      “Phượng có quen biết với Tư đồ đại nhân sao,” Lãnh Tĩnh ôn nhu cười hỏi Phượng, xem ra quan hệ ba người có chút dính líu a
      “Ân. ….là bạn thuở đâu” , Trầm Phượng vui vẻ
      “Gặp ai mà làm cho của ta Phượng vui vẻ đâu” , thanh thúy thanh vang lên, hai gã nữ tử vào. thân hoàng bào lộng lẫy quý giá, nữ tử tuấn tú dung nhan, dơ tay nhấc chân là cổ phong phạm đế vương, bên cạnh hỏa y càng thêm rực rỡ chói lòi, hoàn hảo ngũ quan, mắt phượng mày ngài, môi hồng răng trắng, làn da như bạch ngọc, trong trẻo lạnh lùng như đóa ngạo mai, cổ ngạo khí bao trùm cả thiên hạ. Hai người ko phải Đường Vũ Mị cùng Âu Dương Sắc Vi là ai đâu
      Mị đến bên Phượng , xinh đẹp tay ngọc ôm vào lòng, chính là động tác có chút thân thiết cho nên Phượng hơi thẹn, mà mọi người cũng có vẻ ngượng ngùng a
      Tư đồ Bích cùng Mạc Ảnh ngạc nhiên ngẩn ra, sau đó sực tĩnh mới tham kiến nữ hoàng bệ hạ cùng Mị
      Mạc Ảnh nhìn Mị cùng Phượng tâm ghen ghét tràn đầy a, thế nhưng chính là nổi tiếng gần đây nam nhân mà thiên hạ vô song Đường thừa tướng để ý sao, có gì hơn người, chỉ là tiện dân a, Mạc Ảnh híp mắt nhìn Phượng, tất cả hình ảnh đó thu vào mắt Mị, băng lãnh con ngươi liếc về phía làm cho Mạc Ảnh hàn thấu xương, bất giác hoảng sợ cúi đầu ko dám nhìn. Tư đồ Bích buồn bực, Phượng nhi chính là tướng gia xem trọng sao, …..
      “Được rồi Tư đồ khanh, Mạc công tử…. hai người đến chỗ , tiệc bắt đầu rồi, thôi….”Sắc Vi phá vỡ ko khí kì lạ
      “Là hạ quan cáo lui…”…Tư Đồ Bích rời , Mạc Ảnh theo
      “Chúng ta cũng thôi…”…Âu Dương lại nắm tay Lãnh Tĩnh cùng nhau

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      CHƯƠNG 12 ( THƯỢNG) : KHÚC KHUYNH CA

      Thượng uyển, nơi diễn ra yến tiệc, ko khí thập phần náo nhiệt. Lúc này mọi ánh mát đều rơi vào bàn Mị, mọi nam nhân, công tử đều nóng bỏng, ôn nhu, ngượng ngùng nhìn về vị thừa tướng phong hoa tyệt đại trong thiên hạ, ai nấy đều tỏ vẻ si mê, trong khi đó Mị vẫn thong dong lạnh nhạt tỏ vẻ ko có việc gì. Còn Phượng có chút ngượng ngùng a, rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm về phía , thăm dò, ghen tỵ, hâm mộ……làm cho Phượng có chút bất an lo lắng. Mị biết nên trấn an ôn nhu cầm tay nở nhụ cười vô cùng xinh đẹp. Chính là làm cho nhiều quan lại hút khí, trời ạ !! bọn họ ko nhìn lầm , ác ma thừa tướng như vậy ôn nhu cười sao, chắc chắn là mơ a……nhiều công tử mê muội ngây ngốc nhìn, hận ko thể mọc cánh bay đến bên đó a, chỉ là sau nụ cười ôn nhu đó là mắt lạnh quét ngang bọn họ làm cho ko khí bữa tiệc có chút xuống độ, cho nên ai ai cũng ko dám nhìn qua đó, ách bọn họ còn hảo hảo muốn sống tốt đâu
      “Nghe tướng gia phong tư hơn người, tài hoa tuyệt bậc, về cầm cũng là cao thủ, có hay ko tướng gia cho Mặc Vân có cơ hội thưởng thức đâu”, mềm giọng vang lên phá ko khí xấu hổ bữa tiệc. thân nguyệt nha xinh đẹp dung nhan, phong phạm hoàng gia đích thị tam hoàng tử của minh quốc Mộ Dung Mặc Vân nhìn về phía Mị, có nghe qua về vị thừa tướng nổi danh này a, hôm nay diện kiến quả là cốt cách hơn người đâu, chính là đều cảm thấy thú vị là nam nhân bên cạnh nàng đâu, quả là trương dung nhan hiếm có, có hơn chứ ko kém a.
      Mọi người hoan hỉ nhìn về phía Mặc Vân , lại e dè nhìn về phía Mị, phải là cầm của thừa tướng đại nhân tuyệt mĩ thiên hạ bọn họ cách đây 1 năm có nghe trong ngày đại hôn của nữ hoàng chính là ko có cơ hội nghe được tiên đó lần hai, cho nên chờ mong đâu
      Mị nhìn về phía Mặc Vân, tam hoàng tử Minh quốc tài cao hơn người, dung nhan cũng ko sai, nhưng muốn đánh đàn cho nghe xa xôi đâu. Mị lại nhìn về phía Phượng, trong mắt có chút chờ mong, khiến Mị bật cười, này ngu ngốc nam nhân, muốn cứ việc như vậy làm chi ngốc đâu, chỉ cần muốn cái gì là ko được a
      “Hảo……”…Mị đạo, ôn nhu nhìn Phượng
      Này cao ngạo thừa tướng thế nhưng như vậy sủng nịnh với vị bạch y công tử a, hảo hảo lấy lòng vị công tử kia mới được, quan lại thầm nghĩ. Mộ Dung Mặc Vân có chút xấu hổ, ách….tướng gia quả sủng phu a, cũng có chút hâm mộ đâu!!
      Cổ cầm mang ra, kia thanh tuyệt mĩ vang lên, trong như suối chảy mưa reo, thanh như ngọc rơi châu vỡ, trong thanh, uyển chuyển lay động tâm tư, khi bá đạo mãnh liệt khi lại ôn nhu mềm , rồi thanh mị hoặc vang lên:
      Ánh nguyệt quang, lãnh hương đào hoa nhàn nhạt
      Giọt lệ đoạn kiếm, tình có bao sâu
      Quên ngươi bao nỗi thống khổ ko nên lời
      Hồn đơn tùy gió phiêu lãng
      Ai muốn được làm si tình nhân
      Nơi chiến trường chốn hồng trần
      Giữa thiên quân vạn mã ai là người xưng vương
      Ái tình này ai có thể vượt qua
      Vọng minh nguyệt tâm thê lương
      Hận thiên cổ nỗi đau luân hồi
      Khi nhắm mắt ai mới là kẻ si cuồng
      Thế đạo này vô thường
      Khiến cho người dám đời phải bi thương
      Tiếng ca nỉ non, thanh dung hợp tạo nên cầm tuyệt luân cầm khúc, quả nhiên ko hổ phong hoa tuyệt đại tả thừa tướng đâu. Mọi người như say như túy chìm vào xoay mê
      Khúc hết, cầm dứt mà mọi người như sực tỉnh
      “Hảo a, tướng gia quả danh bất hư truyền, Mặc Vân bội phục, Mộ Dung Mặc Vân ung dung , ánh mắt chứa ái mộ cùng si mê, xem ra vị này quả phong hoa tuyệt đại đâu
      “Hoàng tử quá khen” , Mị gật đầu lấy lễ
      hảo hay…”...Phượng lẩm bẩm nhìn về phía Mị, cổ tà khí mị hoặc nhân tâm càng khiến có chút mê muội, đây là Mị thuộc loại nha, suốt đời đau , sủng , nàng như thế vĩ đại đâu……….

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :