1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng mị

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      CHƯƠNG 4: ÂU DƯƠNG SẮC VI

      “Chủ thượng, có tin của Âu dương vương gia từ phương bắc gửi đến”, Lôi cúi người .

      ”, Mị khẽ cười, ko biết nàng ra sao, 5 năm ko gặp có lẽ cũng đến lúc.

      “là……..vương gia bị trúng tên độc, rơi vào tình trạng nguy kịch…”
      ……..lôi ngập ngừng ( số của vương gia thảm nha! Thường xuyên bị ám sát).

      ……”……..Mị hét lên, xoay người nhanh chóng bước tâm trạng thập phần lo lắng. này chết tiệt chắc chắc là tên hoàng đế kia làm.

      Bắc thành

      Âu Dương vương phủ

      “Thế nào, có đỡ hơn ko”, mị ôn nhu . Nàng cỡi ngựa liên tục ba ngày ba đêm đến, thấy tình trạng nguy kịch, nếu nàng chỉ đến muộn chút thôi có lẽ, đến đây Mị bắc đầu tâm đau lên

      “ân…………..ta chưa chết sao…”……..Âu Dương Sắc Vi làu bàu

      “có ta ko ai hại được ngươi”, Mị tức cười nhìn liêu nhân trước mặt, 5 năm ko gặp nàng bây giờ hơn 15 rồi, càng thêm tuấn tú thanh nhã

      “a….ngươi……Mị…..ta nằm mơ sao”, Âu Dương Sắc Vi hét lên

      “ngươi cẩn thận động thương”, Mị nhíu mày

      “ô…ô…… Mị ngươi cuối cùng cũng đến a, ngươi tên hỗn đản đến 5 năm ko về xem ta, ta sắp chết ngươi mới đến a.,” Sắc Vi giọng điệu hờn dỗi làm bọn hạ nhân lố mắt, vương gia cao cao tại thượng của bọn họ lại làm nũng với tiểu nương a

      “biệt ồn ào, cẩn thận thương thế” Mị thở dài, vẫn như thế trẻ con đâu

      “ân……….ngươi ko được nữa”, Sắc Vi lôi tay mị

      “Được…”……mị ôn nhu cười

      !” , Âu Dương Sắc Vi hào hứng

      “Ta về thực hiên của ta lời hứa năm năm trước, ngươi nhớ sao”, Mị giọng điệu kiên định nhìn về phía sắc vi

      Âu Dương Sắc Vi kinh ngạc nhìn mị, chỉ là lời trẻ con năm năm trước ko xem là

      “Mị, ngươi biết ta ko ham”, Sắc Vi lắc đầu cười khẽ

      “Ta biết nhưng hoàng đế nay hoang dâm vô độ, quyền lực đều nằm trong tay mẹ con nhà Tiêu Ngạn- tể tướng, sớm hay muộn minh quốc cùng nhật quốc cũng xâm lấn, ngươi ko ra tay chỉ sợ……Hơn nữa ngươi chắc chắn ngươi tiếp tục bị ám sát……”…Mị giọng điệu trầm xuống
      Âu Dương Sắc Vi ko , chỉ chăm chú nhìn Mị, lâu, thở dài rồi khẽ cười

      Sau đêm đó, Mị dùng 1 năm mua chuộc có, khống chế có làm cho bá quan trừ mẹ con tiêu ngạn. Cho đến khi thời cơ chín Mùi mị lẻn vào hoàng cung hạ độc, ép Âu Dương Ngọc- đương kim nữ hoàng viết di chiếu truyền ngôi cho Âu Dương Sắc Vi

      Âu dương Sắc Vi đăng lâm bảo điện, bình định thiên hạ quần diễm tứ phương dân cư an ổn lập nghiệp, người đời ca tụng minh quân. Trong triều có thêm chức vị tả thừa tướng, người này thừa tướng tài giỏi kiệt xuất nhưng bí ,mọi việc khó khăn triều đình đều do nàng giải quyết cho nên mọi người rất là sùng kính vị ko biết mặt này tả thừa tướng. cho đến khi nữ hoàng bệ hạ lấy nam hậu Lãnh Tĩnh, tả thừa tướng bí mới xuất , phong tư trác tuyệt ngạo diễm quần hùng, khúc cầm phổ khuynh tẫn cả thiên hạ, từ đó vị tả thừa tướng 15 tuổi này trở thành tình nhân trong mộng ko biết bao nhiêu vương công, công tử khuê phòng a.
      Tuy nhiên mặt năm, quan lại trong triều ko ai ko sợ nàng, này vị ác ma thừa tướng bộ mặt băng sơn vạn năm làm việc quyết đoán lạnh lùng thủ đoạn tàn nhẫn. Còn nhớ năm đó quân Nhật quốc gây chiến loạn biên cương. Này tài giỏi chiến lược, dùng binh như thần, nàng cùng La tinh vân kị diệt sạch Nhật quốc 5 vạn quân, thi chất đầy đồng, nàng lúc đó như tu la tái sinh. Từ đó, Đường thừa tướng mệnh danh thành chiến thần-thần thủ hộ của Diễm Nguyệt quốc. Kia tràng chiến dịch được chép trong đoạn lịch sử trở thành trong những cuộc chiến vĩ đại nhất thời bấy giờ. Và đó cũng là cuộc chiến khởi đầu về nàng cùng La tinh vân kị- bắt đầu đoạn truyền kì về nàng. Nghe đến thừa tướng Đường Vũ Mị, ai cũng sợ mất mật cho nên ai muốn sống lâu chút tốt nhất hảo hảo ko chọc nàng

      Này 1 năm thời gian Mị cũng 16 tuổi, nam nhân Diễm Nguyệt quốc ko ai ko ước ao gã cho nàng, tấu chương cầu xin nhiều công tử của mấy quan lại mong hoàng thượng tứ hôn…………., Mị đen mặt khủng bố làm trận tơi bời từ đó ko ai dám nhắc đến việc này vì ai cũng muốn sống thêm thời gian a, cho nên truyền thuyết về tả thừa tướng ko gần nam sắc tiếp tục lan truyền, nhưng mà nào có ai biết nàng vẫn tại, vẫn chờ……..

      người xinh đẹp nam nhân

      Ôn nhu động lòng người

      Câu hồn nhiếp phách xinh đẹp màu tím con ngươi đâu!

      Trầm Phượng…..Phượng……..

      Này hơn 10 năm, ngươi được….có hay còn nhớ đến ta đâu

      Lời hứa của chúng ta………

      đến quan hệ của nữ hoàng cùng tả thừa tướng mọi người chỉ biết chữ là hảo, hai chữ là rất hảo mà ba chữ là vô cùng hảo. ra lúc trước Sắc Vi đồng ý vi đế, Mị phải làm thừa tướng.( Làm hoàng đế còn năn nỉ! cũng chỉ có trong tiểu thuyết à nha) công việc tấu chương hai người chia đôi, cứ Mị tháng phê tấu chương tháng sau lại đến Sắc Vi, nhưng đúng hơn là Mị làm nhiều hơn, Âu Dương Sắc Vi thường xuyên lén lút cùng Lãnh Tĩnh trốn ra cung ngoạn bỏ lại việc cho Mị, những lúc đó Mị đen mặt “ngươi là hoàng đế hay ta là hoàng đế đây”, lúc đó có kẻ mặt dày rằng “ ta đem ngôi vị hoàng đế cho ngươi a”, lúc đó Mị càng đen mặt. Cho nên truyền thuyết về nữ hoàng bệ hạ ít khi lâm triều nhưng công việc luôn ngăn nắp lại là tò mò lớn đối quan lại a.

      “Mị, ngươi giúp ta nha, ta cùng Tĩnh lâu ko ra ngoài chơi hảo nhàm chán a”, Âu Dương Sắc Vi mặt dày ôm tay mị năn nỉ

      “Hai ngươi chẳng phải mới cách đây 1 tháng sao,” Mị đen mặt

      “Ô….ô…ngôi vị này hảo nhàm chán đâu ta ko làm nữa hoàng đế, ta hạ chỉ cho ngươi là sau đó du ngoạn đâu”, sắc vi vẻ mặt hồ ly

      “Có phải hay ko ta kiếp trước mắt nợ ngươi a”, Mị thở dài nhìn Sắc Vi

      “Hắc…hắc có lẽ ba” Sắc Vi cười nham hiểm

      “Được rồi, hai ngươi có thể ra cung chơi chuyến nhưng chỉ được nửa tháng, sứ giả nhị quốc đến ta lúc đó ko muốn giải thích cho họ vì sao ko có ngươi a”, Mị thở dài

      “Ha ha, ta biết ngươi đối ta tốt nhất a”, Sắc Vi nũng nịu ôm chầm lấy Mị bộ dáng vô cùng vô lại

      “Hừ, ta mệt với ngươi”, mị sủng nịnh quát

      “Bảo trọng ta a,” Sắc Vi nhanh chóng phi thân khỏi đại điện

      “Chủ thượng”, Điện nhìn mị

      “Phái ảnh vệ bảo vệ bọn họ ba”, mị khẽ cười , này hoàng đế đáng đâu

      “Là…………”…..

      ***********************************

      Nhìn nữ nhân trước mặt phê duyệt tấu chương, Trần Hằng ko biết ai mới là hoàng thượng đây. Nàng là thiếp thân tổng quản bên cạnh Sắc Vi, quan hệ giữa hai người nàng cũng biết rất . Nàng ở trong cung này cũng hơn 10 năm, nhìn ko biết bao nhiêu loại người nhưng nàng cũng ko hiểu nữ tử trước mặt. Xinh đẹp hơn bất cứ nam nhân nào nàng từng xem, trước đây hoàng đế hoang dâm vô độ mĩ nam như mây nhưng ko ai xinh đẹp bằng nữ nhân kia, nếu nàng là nam nhân chắc chắn là họa thủy a. nàng ko tham quyền lực nhưng lại giúp nữ hoàng tất cả, quyền khuynh triều đình, nữ hoàng ko thích việc triều chính hầu như mọi việc nữ nhân này làm nhưng nàng ta lại ko thích ngôi vị hoàng đế, vậy nàng ta như thế vất vả là sao đâu, vì bệ hạ sao. Nhân tình ấm lạnh mấy ai như vậy tri kỉ đối đãi qua, cho nên tình cảm giữa vị thừa tướng này cùng bệ hạ nàng sâu khâm phục. Có lần nàng hỏi qua nữ hoàng nàng ko sợ tả thừa tướng nắm quyền sao, lúc đó nữ hoàng bình thản cười khẽ giọng điệu thập phần ôn nhu. Nàng : “ Dù tất cả người trong thiên hạ bỏ rơi ta Mị chắc chắn ko, với lại nếu nàng muốn ta nhất định cho dù là đế vị” lúc đó nàng sâu kinh ngạc, phải có bao nhiêu tin tưởng đâu, hai người ko chỉ là quân thần còn là thân nhân , là bạn bè,…là tri kỉ…..

      “Trần tổng quản, bệ hạ rồi sao,” Mị nhưng vẫn tiếp tục phê tấu chương

      ‘Là, bệ hạ qua ngài làm việc đừng quá thức khuya, bảo trọng thân thể”, trần hằng mỉm cười đạo

      “Là a”, Mị khẽ cười nàng còn có chút lương tâm ba

    2. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      CHƯƠNG 4: ÂU DƯƠNG SẮC VI

      “Chủ thượng, có tin của Âu dương vương gia từ phương bắc gửi đến”, Lôi cúi người .

      ”, Mị khẽ cười, ko biết nàng ra sao, 5 năm ko gặp có lẽ cũng đến lúc.

      “là……..vương gia bị trúng tên độc, rơi vào tình trạng nguy kịch…”
      ……..lôi ngập ngừng ( số của vương gia thảm nha! Thường xuyên bị ám sát).

      ……”……..Mị hét lên, xoay người nhanh chóng bước tâm trạng thập phần lo lắng. này chết tiệt chắc chắc là tên hoàng đế kia làm.

      Bắc thành

      Âu Dương vương phủ

      “Thế nào, có đỡ hơn ko”, mị ôn nhu . Nàng cỡi ngựa liên tục ba ngày ba đêm đến, thấy tình trạng nguy kịch, nếu nàng chỉ đến muộn chút thôi có lẽ, đến đây Mị bắc đầu tâm đau lên

      “ân…………..ta chưa chết sao…”……..Âu Dương Sắc Vi làu bàu

      “có ta ko ai hại được ngươi”, Mị tức cười nhìn liêu nhân trước mặt, 5 năm ko gặp nàng bây giờ hơn 15 rồi, càng thêm tuấn tú thanh nhã

      “a….ngươi……Mị…..ta nằm mơ sao”, Âu Dương Sắc Vi hét lên

      “ngươi cẩn thận động thương”, Mị nhíu mày

      “ô…ô…… Mị ngươi cuối cùng cũng đến a, ngươi tên hỗn đản đến 5 năm ko về xem ta, ta sắp chết ngươi mới đến a.,” Sắc Vi giọng điệu hờn dỗi làm bọn hạ nhân lố mắt, vương gia cao cao tại thượng của bọn họ lại làm nũng với tiểu nương a

      “biệt ồn ào, cẩn thận thương thế” Mị thở dài, vẫn như thế trẻ con đâu

      “ân……….ngươi ko được nữa”, Sắc Vi lôi tay mị

      “Được…”……mị ôn nhu cười

      !” , Âu Dương Sắc Vi hào hứng

      “Ta về thực hiên của ta lời hứa năm năm trước, ngươi nhớ sao”, Mị giọng điệu kiên định nhìn về phía sắc vi

      Âu Dương Sắc Vi kinh ngạc nhìn mị, chỉ là lời trẻ con năm năm trước ko xem là

      “Mị, ngươi biết ta ko ham”, Sắc Vi lắc đầu cười khẽ

      “Ta biết nhưng hoàng đế nay hoang dâm vô độ, quyền lực đều nằm trong tay mẹ con nhà Tiêu Ngạn- tể tướng, sớm hay muộn minh quốc cùng nhật quốc cũng xâm lấn, ngươi ko ra tay chỉ sợ……Hơn nữa ngươi chắc chắn ngươi tiếp tục bị ám sát……”…Mị giọng điệu trầm xuống
      Âu Dương Sắc Vi ko , chỉ chăm chú nhìn Mị, lâu, thở dài rồi khẽ cười

      Sau đêm đó, Mị dùng 1 năm mua chuộc có, khống chế có làm cho bá quan trừ mẹ con tiêu ngạn. Cho đến khi thời cơ chín Mùi mị lẻn vào hoàng cung hạ độc, ép Âu Dương Ngọc- đương kim nữ hoàng viết di chiếu truyền ngôi cho Âu Dương Sắc Vi

      Âu dương Sắc Vi đăng lâm bảo điện, bình định thiên hạ quần diễm tứ phương dân cư an ổn lập nghiệp, người đời ca tụng minh quân. Trong triều có thêm chức vị tả thừa tướng, người này thừa tướng tài giỏi kiệt xuất nhưng bí ,mọi việc khó khăn triều đình đều do nàng giải quyết cho nên mọi người rất là sùng kính vị ko biết mặt này tả thừa tướng. cho đến khi nữ hoàng bệ hạ lấy nam hậu Lãnh Tĩnh, tả thừa tướng bí mới xuất , phong tư trác tuyệt ngạo diễm quần hùng, khúc cầm phổ khuynh tẫn cả thiên hạ, từ đó vị tả thừa tướng 15 tuổi này trở thành tình nhân trong mộng ko biết bao nhiêu vương công, công tử khuê phòng a.
      Tuy nhiên mặt năm, quan lại trong triều ko ai ko sợ nàng, này vị ác ma thừa tướng bộ mặt băng sơn vạn năm làm việc quyết đoán lạnh lùng thủ đoạn tàn nhẫn. Còn nhớ năm đó quân Nhật quốc gây chiến loạn biên cương. Này tài giỏi chiến lược, dùng binh như thần, nàng cùng La tinh vân kị diệt sạch Nhật quốc 5 vạn quân, thi chất đầy đồng, nàng lúc đó như tu la tái sinh. Từ đó, Đường thừa tướng mệnh danh thành chiến thần-thần thủ hộ của Diễm Nguyệt quốc. Kia tràng chiến dịch được chép trong đoạn lịch sử trở thành trong những cuộc chiến vĩ đại nhất thời bấy giờ. Và đó cũng là cuộc chiến khởi đầu về nàng cùng La tinh vân kị- bắt đầu đoạn truyền kì về nàng. Nghe đến thừa tướng Đường Vũ Mị, ai cũng sợ mất mật cho nên ai muốn sống lâu chút tốt nhất hảo hảo ko chọc nàng

      Này 1 năm thời gian Mị cũng 16 tuổi, nam nhân Diễm Nguyệt quốc ko ai ko ước ao gã cho nàng, tấu chương cầu xin nhiều công tử của mấy quan lại mong hoàng thượng tứ hôn…………., Mị đen mặt khủng bố làm trận tơi bời từ đó ko ai dám nhắc đến việc này vì ai cũng muốn sống thêm thời gian a, cho nên truyền thuyết về tả thừa tướng ko gần nam sắc tiếp tục lan truyền, nhưng mà nào có ai biết nàng vẫn tại, vẫn chờ……..

      người xinh đẹp nam nhân

      Ôn nhu động lòng người

      Câu hồn nhiếp phách xinh đẹp màu tím con ngươi đâu!

      Trầm Phượng…..Phượng……..

      Này hơn 10 năm, ngươi được….có hay còn nhớ đến ta đâu

      Lời hứa của chúng ta………

      đến quan hệ của nữ hoàng cùng tả thừa tướng mọi người chỉ biết chữ là hảo, hai chữ là rất hảo mà ba chữ là vô cùng hảo. ra lúc trước Sắc Vi đồng ý vi đế, Mị phải làm thừa tướng.( Làm hoàng đế còn năn nỉ! cũng chỉ có trong tiểu thuyết à nha) công việc tấu chương hai người chia đôi, cứ Mị tháng phê tấu chương tháng sau lại đến Sắc Vi, nhưng đúng hơn là Mị làm nhiều hơn, Âu Dương Sắc Vi thường xuyên lén lút cùng Lãnh Tĩnh trốn ra cung ngoạn bỏ lại việc cho Mị, những lúc đó Mị đen mặt “ngươi là hoàng đế hay ta là hoàng đế đây”, lúc đó có kẻ mặt dày rằng “ ta đem ngôi vị hoàng đế cho ngươi a”, lúc đó Mị càng đen mặt. Cho nên truyền thuyết về nữ hoàng bệ hạ ít khi lâm triều nhưng công việc luôn ngăn nắp lại là tò mò lớn đối quan lại a.

      “Mị, ngươi giúp ta nha, ta cùng Tĩnh lâu ko ra ngoài chơi hảo nhàm chán a”, Âu Dương Sắc Vi mặt dày ôm tay mị năn nỉ

      “Hai ngươi chẳng phải mới cách đây 1 tháng sao,” Mị đen mặt

      “Ô….ô…ngôi vị này hảo nhàm chán đâu ta ko làm nữa hoàng đế, ta hạ chỉ cho ngươi là sau đó du ngoạn đâu”, sắc vi vẻ mặt hồ ly

      “Có phải hay ko ta kiếp trước mắt nợ ngươi a”, Mị thở dài nhìn Sắc Vi

      “Hắc…hắc có lẽ ba” Sắc Vi cười nham hiểm

      “Được rồi, hai ngươi có thể ra cung chơi chuyến nhưng chỉ được nửa tháng, sứ giả nhị quốc đến ta lúc đó ko muốn giải thích cho họ vì sao ko có ngươi a”, Mị thở dài

      “Ha ha, ta biết ngươi đối ta tốt nhất a”, Sắc Vi nũng nịu ôm chầm lấy Mị bộ dáng vô cùng vô lại

      “Hừ, ta mệt với ngươi”, mị sủng nịnh quát

      “Bảo trọng ta a,” Sắc Vi nhanh chóng phi thân khỏi đại điện

      “Chủ thượng”, Điện nhìn mị

      “Phái ảnh vệ bảo vệ bọn họ ba”, mị khẽ cười , này hoàng đế đáng đâu

      “Là…………”…..

      ***********************************

      Nhìn nữ nhân trước mặt phê duyệt tấu chương, Trần Hằng ko biết ai mới là hoàng thượng đây. Nàng là thiếp thân tổng quản bên cạnh Sắc Vi, quan hệ giữa hai người nàng cũng biết rất . Nàng ở trong cung này cũng hơn 10 năm, nhìn ko biết bao nhiêu loại người nhưng nàng cũng ko hiểu nữ tử trước mặt. Xinh đẹp hơn bất cứ nam nhân nào nàng từng xem, trước đây hoàng đế hoang dâm vô độ mĩ nam như mây nhưng ko ai xinh đẹp bằng nữ nhân kia, nếu nàng là nam nhân chắc chắn là họa thủy a. nàng ko tham quyền lực nhưng lại giúp nữ hoàng tất cả, quyền khuynh triều đình, nữ hoàng ko thích việc triều chính hầu như mọi việc nữ nhân này làm nhưng nàng ta lại ko thích ngôi vị hoàng đế, vậy nàng ta như thế vất vả là sao đâu, vì bệ hạ sao. Nhân tình ấm lạnh mấy ai như vậy tri kỉ đối đãi qua, cho nên tình cảm giữa vị thừa tướng này cùng bệ hạ nàng sâu khâm phục. Có lần nàng hỏi qua nữ hoàng nàng ko sợ tả thừa tướng nắm quyền sao, lúc đó nữ hoàng bình thản cười khẽ giọng điệu thập phần ôn nhu. Nàng : “ Dù tất cả người trong thiên hạ bỏ rơi ta Mị chắc chắn ko, với lại nếu nàng muốn ta nhất định cho dù là đế vị” lúc đó nàng sâu kinh ngạc, phải có bao nhiêu tin tưởng đâu, hai người ko chỉ là quân thần còn là thân nhân , là bạn bè,…là tri kỉ…..

      “Trần tổng quản, bệ hạ rồi sao,” Mị nhưng vẫn tiếp tục phê tấu chương

      ‘Là, bệ hạ qua ngài làm việc đừng quá thức khuya, bảo trọng thân thể”, trần hằng mỉm cười đạo

      “Là a”, Mị khẽ cười nàng còn có chút lương tâm ba

    3. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      CHƯƠNG 4: ÂU DƯƠNG SẮC VI

      “Chủ thượng, có tin của Âu dương vương gia từ phương bắc gửi đến”, Lôi cúi người .

      ”, Mị khẽ cười, ko biết nàng ra sao, 5 năm ko gặp có lẽ cũng đến lúc.

      “là……..vương gia bị trúng tên độc, rơi vào tình trạng nguy kịch…”
      ……..lôi ngập ngừng ( số của vương gia thảm nha! Thường xuyên bị ám sát).

      ……”……..Mị hét lên, xoay người nhanh chóng bước tâm trạng thập phần lo lắng. này chết tiệt chắc chắc là tên hoàng đế kia làm.

      Bắc thành

      Âu Dương vương phủ

      “Thế nào, có đỡ hơn ko”, mị ôn nhu . Nàng cỡi ngựa liên tục ba ngày ba đêm đến, thấy tình trạng nguy kịch, nếu nàng chỉ đến muộn chút thôi có lẽ, đến đây Mị bắc đầu tâm đau lên

      “ân…………..ta chưa chết sao…”……..Âu Dương Sắc Vi làu bàu

      “có ta ko ai hại được ngươi”, Mị tức cười nhìn liêu nhân trước mặt, 5 năm ko gặp nàng bây giờ hơn 15 rồi, càng thêm tuấn tú thanh nhã

      “a….ngươi……Mị…..ta nằm mơ sao”, Âu Dương Sắc Vi hét lên

      “ngươi cẩn thận động thương”, Mị nhíu mày

      “ô…ô…… Mị ngươi cuối cùng cũng đến a, ngươi tên hỗn đản đến 5 năm ko về xem ta, ta sắp chết ngươi mới đến a.,” Sắc Vi giọng điệu hờn dỗi làm bọn hạ nhân lố mắt, vương gia cao cao tại thượng của bọn họ lại làm nũng với tiểu nương a

      “biệt ồn ào, cẩn thận thương thế” Mị thở dài, vẫn như thế trẻ con đâu

      “ân……….ngươi ko được nữa”, Sắc Vi lôi tay mị

      “Được…”……mị ôn nhu cười

      !” , Âu Dương Sắc Vi hào hứng

      “Ta về thực hiên của ta lời hứa năm năm trước, ngươi nhớ sao”, Mị giọng điệu kiên định nhìn về phía sắc vi

      Âu Dương Sắc Vi kinh ngạc nhìn mị, chỉ là lời trẻ con năm năm trước ko xem là

      “Mị, ngươi biết ta ko ham”, Sắc Vi lắc đầu cười khẽ

      “Ta biết nhưng hoàng đế nay hoang dâm vô độ, quyền lực đều nằm trong tay mẹ con nhà Tiêu Ngạn- tể tướng, sớm hay muộn minh quốc cùng nhật quốc cũng xâm lấn, ngươi ko ra tay chỉ sợ……Hơn nữa ngươi chắc chắn ngươi tiếp tục bị ám sát……”…Mị giọng điệu trầm xuống
      Âu Dương Sắc Vi ko , chỉ chăm chú nhìn Mị, lâu, thở dài rồi khẽ cười

      Sau đêm đó, Mị dùng 1 năm mua chuộc có, khống chế có làm cho bá quan trừ mẹ con tiêu ngạn. Cho đến khi thời cơ chín Mùi mị lẻn vào hoàng cung hạ độc, ép Âu Dương Ngọc- đương kim nữ hoàng viết di chiếu truyền ngôi cho Âu Dương Sắc Vi

      Âu dương Sắc Vi đăng lâm bảo điện, bình định thiên hạ quần diễm tứ phương dân cư an ổn lập nghiệp, người đời ca tụng minh quân. Trong triều có thêm chức vị tả thừa tướng, người này thừa tướng tài giỏi kiệt xuất nhưng bí ,mọi việc khó khăn triều đình đều do nàng giải quyết cho nên mọi người rất là sùng kính vị ko biết mặt này tả thừa tướng. cho đến khi nữ hoàng bệ hạ lấy nam hậu Lãnh Tĩnh, tả thừa tướng bí mới xuất , phong tư trác tuyệt ngạo diễm quần hùng, khúc cầm phổ khuynh tẫn cả thiên hạ, từ đó vị tả thừa tướng 15 tuổi này trở thành tình nhân trong mộng ko biết bao nhiêu vương công, công tử khuê phòng a.
      Tuy nhiên mặt năm, quan lại trong triều ko ai ko sợ nàng, này vị ác ma thừa tướng bộ mặt băng sơn vạn năm làm việc quyết đoán lạnh lùng thủ đoạn tàn nhẫn. Còn nhớ năm đó quân Nhật quốc gây chiến loạn biên cương. Này tài giỏi chiến lược, dùng binh như thần, nàng cùng La tinh vân kị diệt sạch Nhật quốc 5 vạn quân, thi chất đầy đồng, nàng lúc đó như tu la tái sinh. Từ đó, Đường thừa tướng mệnh danh thành chiến thần-thần thủ hộ của Diễm Nguyệt quốc. Kia tràng chiến dịch được chép trong đoạn lịch sử trở thành trong những cuộc chiến vĩ đại nhất thời bấy giờ. Và đó cũng là cuộc chiến khởi đầu về nàng cùng La tinh vân kị- bắt đầu đoạn truyền kì về nàng. Nghe đến thừa tướng Đường Vũ Mị, ai cũng sợ mất mật cho nên ai muốn sống lâu chút tốt nhất hảo hảo ko chọc nàng

      Này 1 năm thời gian Mị cũng 16 tuổi, nam nhân Diễm Nguyệt quốc ko ai ko ước ao gã cho nàng, tấu chương cầu xin nhiều công tử của mấy quan lại mong hoàng thượng tứ hôn…………., Mị đen mặt khủng bố làm trận tơi bời từ đó ko ai dám nhắc đến việc này vì ai cũng muốn sống thêm thời gian a, cho nên truyền thuyết về tả thừa tướng ko gần nam sắc tiếp tục lan truyền, nhưng mà nào có ai biết nàng vẫn tại, vẫn chờ……..

      người xinh đẹp nam nhân

      Ôn nhu động lòng người

      Câu hồn nhiếp phách xinh đẹp màu tím con ngươi đâu!

      Trầm Phượng…..Phượng……..

      Này hơn 10 năm, ngươi được….có hay còn nhớ đến ta đâu

      Lời hứa của chúng ta………

      đến quan hệ của nữ hoàng cùng tả thừa tướng mọi người chỉ biết chữ là hảo, hai chữ là rất hảo mà ba chữ là vô cùng hảo. ra lúc trước Sắc Vi đồng ý vi đế, Mị phải làm thừa tướng.( Làm hoàng đế còn năn nỉ! cũng chỉ có trong tiểu thuyết à nha) công việc tấu chương hai người chia đôi, cứ Mị tháng phê tấu chương tháng sau lại đến Sắc Vi, nhưng đúng hơn là Mị làm nhiều hơn, Âu Dương Sắc Vi thường xuyên lén lút cùng Lãnh Tĩnh trốn ra cung ngoạn bỏ lại việc cho Mị, những lúc đó Mị đen mặt “ngươi là hoàng đế hay ta là hoàng đế đây”, lúc đó có kẻ mặt dày rằng “ ta đem ngôi vị hoàng đế cho ngươi a”, lúc đó Mị càng đen mặt. Cho nên truyền thuyết về nữ hoàng bệ hạ ít khi lâm triều nhưng công việc luôn ngăn nắp lại là tò mò lớn đối quan lại a.

      “Mị, ngươi giúp ta nha, ta cùng Tĩnh lâu ko ra ngoài chơi hảo nhàm chán a”, Âu Dương Sắc Vi mặt dày ôm tay mị năn nỉ

      “Hai ngươi chẳng phải mới cách đây 1 tháng sao,” Mị đen mặt

      “Ô….ô…ngôi vị này hảo nhàm chán đâu ta ko làm nữa hoàng đế, ta hạ chỉ cho ngươi là sau đó du ngoạn đâu”, sắc vi vẻ mặt hồ ly

      “Có phải hay ko ta kiếp trước mắt nợ ngươi a”, Mị thở dài nhìn Sắc Vi

      “Hắc…hắc có lẽ ba” Sắc Vi cười nham hiểm

      “Được rồi, hai ngươi có thể ra cung chơi chuyến nhưng chỉ được nửa tháng, sứ giả nhị quốc đến ta lúc đó ko muốn giải thích cho họ vì sao ko có ngươi a”, Mị thở dài

      “Ha ha, ta biết ngươi đối ta tốt nhất a”, Sắc Vi nũng nịu ôm chầm lấy Mị bộ dáng vô cùng vô lại

      “Hừ, ta mệt với ngươi”, mị sủng nịnh quát

      “Bảo trọng ta a,” Sắc Vi nhanh chóng phi thân khỏi đại điện

      “Chủ thượng”, Điện nhìn mị

      “Phái ảnh vệ bảo vệ bọn họ ba”, mị khẽ cười , này hoàng đế đáng đâu

      “Là…………”…..

      ***********************************

      Nhìn nữ nhân trước mặt phê duyệt tấu chương, Trần Hằng ko biết ai mới là hoàng thượng đây. Nàng là thiếp thân tổng quản bên cạnh Sắc Vi, quan hệ giữa hai người nàng cũng biết rất . Nàng ở trong cung này cũng hơn 10 năm, nhìn ko biết bao nhiêu loại người nhưng nàng cũng ko hiểu nữ tử trước mặt. Xinh đẹp hơn bất cứ nam nhân nào nàng từng xem, trước đây hoàng đế hoang dâm vô độ mĩ nam như mây nhưng ko ai xinh đẹp bằng nữ nhân kia, nếu nàng là nam nhân chắc chắn là họa thủy a. nàng ko tham quyền lực nhưng lại giúp nữ hoàng tất cả, quyền khuynh triều đình, nữ hoàng ko thích việc triều chính hầu như mọi việc nữ nhân này làm nhưng nàng ta lại ko thích ngôi vị hoàng đế, vậy nàng ta như thế vất vả là sao đâu, vì bệ hạ sao. Nhân tình ấm lạnh mấy ai như vậy tri kỉ đối đãi qua, cho nên tình cảm giữa vị thừa tướng này cùng bệ hạ nàng sâu khâm phục. Có lần nàng hỏi qua nữ hoàng nàng ko sợ tả thừa tướng nắm quyền sao, lúc đó nữ hoàng bình thản cười khẽ giọng điệu thập phần ôn nhu. Nàng : “ Dù tất cả người trong thiên hạ bỏ rơi ta Mị chắc chắn ko, với lại nếu nàng muốn ta nhất định cho dù là đế vị” lúc đó nàng sâu kinh ngạc, phải có bao nhiêu tin tưởng đâu, hai người ko chỉ là quân thần còn là thân nhân , là bạn bè,…là tri kỉ…..

      “Trần tổng quản, bệ hạ rồi sao,” Mị nhưng vẫn tiếp tục phê tấu chương

      ‘Là, bệ hạ qua ngài làm việc đừng quá thức khuya, bảo trọng thân thể”, trần hằng mỉm cười đạo

      “Là a”, Mị khẽ cười nàng còn có chút lương tâm ba

    4. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      CHƯƠNG 5: GẶP LẠI

      Kinh thành, nơi dưới chân thiên tử, đô thị phồn hoa,

      Lúc này đường hai bóng dáng thu hút mọi ánh nhìn mọi người, hai nữ tử trước sau. thân hắc y lãnh ngạo, tà khí mặt mày tuấn tú phi phương đích thị Phong, trong tứ đại hộ pháp của Huyết sát minh cung, trước là gã thiếu nữ chừng 16 tuổi, mắt phượng mày ngài diễm xinh đẹp dơ tay nhấc chân là tràn ngập ngạo khí cùng khí, bễ nghễ bao trùm cả thiên hạ, nàng chẳng ai khác đích thị Huyết sát minh cung cung chủ, tả thừa tướng Diễm Nguyệt quốc Đường Vũ Mị phong tư trác tuyệt nhanh chóng thu hút mọi ánh nhìn

      “Chao ôi! Ngươi làm cái gì đây, là tàn hoa bại liễu mà còn ra vẻ thanh cao sao”, giọng réo rắt vang lên

      Dân cư lúc này tập trung vây quanh xem cảnh tượng, lão phụ nữ trung niên béo ú, mặt mày nhợt nhạt réo rắt sĩ vả thiếu niên trước mặt. Thiếu niên chừng 18 tuổi, tóc tai bù xù, quần áo tả tơi lộ cả da thịt từng vết ứ máu dần lộ ra,cho thấy này ra bị ngược đãi rất thảm a, nhưng dù vậy vẫn ko thể che dấu hết vẽ diễm lệ của thiếu niên đó, đặc biệt đôi phượng mâu xinh đẹp màu tím kia càng câu hồn nhân tâm, nhưng mà trong đó chỉ có trống rỗng cùng tuyệt vọng, bất an lẫn sợ hãi…….

      “Này nam nhân xinh đẹp a”, phụ nữ đứng gần đó

      “Thích ngươi mua a”, nữ tử gần bên chỉa vào

      “Này, ngươi ko biết là từ Mãn Nguyệt lầu ra sao, tàn hoa bại lễu ngươi ko sợ hả”, nữ tử giọng trào phúng….

      Người quanh đó, kẻ chỉa vào, người tỏ vẻ khinh miệng, kẻ cho đáng thương, mỗi người sắc thái

      “Người mau đem vào, tắm rữa tiếp khách…”….mụ phụ nữ tiếp tục hét lên, hai gã trung niên phụ nữ cao lớn lại gần chỗ gã thiếu niên nọ chuẩn bị lôi .

      “Đừng……đừng đụng….vào ta”, gã thiếu niên vẻ mặt sợ hãi lung tung tránh né, bộ dáng quật cường như tiểu thú bị thương,hảo đáng thương đâu

      “Chủ thượng………”….Phong hoảng sợ nhìn về phía Mị, bộ dáng hàn khí bắn khắp nơi, lãnh con ngươi nhìn về đám đông, Phong biết chủ tử tức giận đâu, hảo đáng sợ a. Nhưng vì sao chủ tử tức giận, Phong tò mò nhìn về phía thiếu niên nọ

      “Màu tím con ngươi…………..lẽ nào…”…Phong hoảng hốt đợi cho đến khi nàng lấy lại bình tĩnh Mị giải quyết xong đám đông.

      đường, mọi người hoảng sợ nhìn về phía hỏa y thiếu nữ nọ, thủ đoạn tàn nhẫn, chỉ thấy ba mụ phụ nữ nọ sải dài mặt đất, máu trong khóe miệng ồ ạc, trông chật vật chịu ko nỗi, mâu quang khủng hoảng nhìn về xinh đẹp gã thiếu nữ nọ, những kẻ nghị luận gần đó chết lặng ko ai dám thở mạnh chỉ lăng lăng đứng nhìn

      Hỏa y xinh đẹp nương đến gần gã thiếu niên nọ, đôi mắt dần trở nên ôn nhu, động tác thập phần mềm , khác hẳn với bộ dáng đáng sợ vừa rồi, ôm gã thiếu niên vào lòng

      “Phượng, ta cuối cùng tìm được ngươi……”…Mị cười khẽ, khuynh thành tiếu dung bỗng chốc làm người ta đui mù đâu. Thiếu niên cũng ko phản khán, con ngươi dần an tĩnh về dưới,ngất xỉu, nằm xụi lơ trong lòng gã thiếu nữ nọ.

      đoàn vệ binh ồ ạc chạy ra, bao quanh đám đông. thủ lĩnh bước ra tiến gần về phía mị, mậu quang từ sắc bén bỗng trở nên kính sợ sùng bái nhìn về hỏa y nhân trước mặt

      “Tham kiến tướng gia”, tất cả đám vệ binh ồ ạc quỳ xuống sùng bái nhìn Mị. Dân cư lúc này mới biết hỏa y nhân nọ đích thị trong truyền thuyết quyền khuynh triều đình Đường tả thừa tướng mà tất cả bọn họ kính sợ đâu, cho nên tất cả đồng loạt quỳ theo, còn ba gã phụ nữ nọ tràn đầy sợ hãi, chết rồi bọn họ lại đắc tội với ác ma tướng gia a, chỉ có đường chết a…….

      Mị ko , lãnh co ngươi quét về phía đám lính nọ, nhất thời nhiệt độ giảm xuống vài phần a. Mị kế tiếp động tác làm cho mọi người ngạc nhiên, ác ma nổi tiếng tướng gia thập phần mềm ôn nhu động tác ôm lấy thiếu niên ngất xỉu kia vào lòng, tựa như thứ trân bảo quý hiếm đứng dậy bước

      “Chủ thượng,…” Phong khẽ nhìn Mị, Mị ko nhưng hiểu trong đôi con ngươi băng lãnh kia muốn làm gì, đó là ăn ý của chủ tớ các nàng, Phong cười , lãnh khốc khuôn mặt theo đó nhu xuống, xem ra chủ tử tìm rồi được người đâu

      “Ngươi đem ba người bọn họ đến đại lao, ta có chuyện cần thẩm vấn,” Phong khôi phục vẻ lãnh tĩnh nhìn về phía gã đội trưởng vệ quân nọ
      “Là………”.gã trung niên nữ tử cung kính, giỡn nàng càng ko dám đắc tội người tướng gia a

      “Còn nữa, chuyên này tiết lộ ra ngoài, tất cả đều sát”, Phong lạnh lùng con ngươi quét về phía đám dân dị nghị lúc nãy. Tất cả đều im thin thít, ko dám rục rịch a

      Mị đem phượng về phủ, tất cả mọi người trong phủ ai nấy đều ngạc nhiên đâu, tướng gia kính của bọn họ xưa nay ko gần nam sắc a, hảo kinh thiên động địa đâu, xem ra sắp có chuyện để bàn tán rồi đây
      “Thế nào?” Mị , hỏa y rực diễm xoay lưng về phía Phong, ánh sáng nhè hắt vào mang theo đào hoa nhàn nhạt hương thơm càng thêm vẻ nhu hòa động lòng người, cổ ngạo khí hồn nhiên thiên thành tỏa ra càng tôn lên vẻ trời sinh lệ chất a

      “Là chủ thượng, bọn họ khai…..Trầm công tử là………”….phong có vẻ ngập ngừng, ôi chao! Đây là cái chi tội a, ai bảo chủ tử nhà nàng càng thêm đông lạnh ko khí đâu, hắc xem ra chủ tử thực coi trọng vị kia công tử nha

      ,” Mị giọng điệu ko kiên nhẫn

      “Là bọn họ mua từ bọn buôn người cách đây 2 tháng, lúc đó trầm công tử thương thế ko tốt, đều dưỡng 1 tháng sau đó ép …..ép công tử tiếp khách nhưng công tử thà chết ko chịu cho nên thường xuyên bị ngược đãi…”…Phong cắn răng , mồ hôi càng ngày càng nhiều a, ui Vũ ơi là Vũ ngươi nhẫn tâm để lại ta đối mặt này ác ma chủ tử, tuy nàng ko làm gì nhưng bộ băng băng sơn vạn năm kia đủ để đông chết người a!!!!

      ‘Phanh…………’…Phong vừa dứt lời, toàn bộ bàn ghế theo chưởng lực mà nát bấy, hảo đáng sợ nội lực đâu, Phong càng ngày càng lạnh

      Mị ko chỉ nhếch môi cười lạnh, kia khuynh thành tiếu dung càng làm cho người ta rét thấu xương nha.

      “Chủ thượng, vị kia công tử tỉnh…”…lôi , giọng điệu có chút khó hiểu, vị kia công tử chắc chắn là chủ nhân nhà các nàng tìm kiếm nhiều năm, kia dung nhan quả trương tuyệt thế nhưng cũng chỉ có vậy thôi có thể làm cho chủ tử động tâm sao, chủ tử phải là tuyệt thế vô song, tài khuynh hoàn vũ nàng khó có thể xem nam nhân nào hội xứng với chủ tử đây

      “Nhưng công tử bộ dáng hoảng loạn dường như rất sợ nữ nhân”, Lôi bổ sung

      “Ta xem”, Mị trầm mặc xoay người bước nhanh đến chỗ Phượng, con ngươi lên chút ít nhu hòa hiếm thấy cùng cổ lo lắng quan tâm

      “Ta dường như chủ thượng để ý này vị công tử nga”, Phong nhìn bóng lưng Mị khuất vỗ vai Lôi

      “Là a, có lẽ vậy” Lôi khẽ cười, nếu vị công tử kia có thể khiến chủ tử như vậy ôn hòa hơn tốt a, chỉ cần chủ tử thích các nàng luôn tán thành

      “Điện cùng vũ ra sao”, Lôi nghi hoặc hỏi Phong

      “A , hai người bọn họ ra ngoài làm việc rồi, có lẽ mai quay về”, Phong lơ đễnh , chán ngẫm nhìn về phía phòng,
      “Ta có việc nha, việc trong này ngươi thay ta tốt lắm”, Phong hiểm cười phi để lại Lôi với đống hỗn độn tào lao

      Lôi: “……………………….”

    5. hhuong

      hhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      653
      Được thích:
      436
      CHƯƠNG 6: THƯỢNG

      “Đừng động vào ta….đừng………”..Trầm Phượng hoảng sợ bộ dáng hoảng hốt nhìn những vị nữ tử trước mặt, thân thể co rúm ngồi ở mép giường, mâu quang hoảng loạn bất an,thon dài tay ngọc siết chặt vật gì đó trong tay

      “Công tử…ngươi..đừng sợ..chúng ta”… vài nữ tỳ hoảng hốt. Này các nàng cũng ko làm gì nha!

      “Các ngươi ra”, lãnh giọng vang lên, Mị nhíu mày nhìn cảnh tượng hỗn độn

      “Là chủ thượng,” các nữ tỳ cúi người rời khỏi, bộ dáng thập phần cung kính ko chút khác lạ

      Mị nhàng đến bên Trầm Phượng, thập phần ôn nhu hoàn toàn khác với bộ dáng cao cao tại thượng lúc nãy, mày ngài khẽ nhíu, này tiểu nam nhân 10 năm ko gặp như vậy thê thảm đâu. Mị đem về, thương thế trầm trọng, người vết thương kinh khủng, sức lực suy yếu , bộ dáng khiến nàng đau lòng sao. hôn mê gần 2 ngày a. Này kẻ nào làm như vậy nàng nhất định cho trả giá đại giới

      “Ngoan, ko sao tốt lắm có ta ko ai có thể thương tổn ngươi”, Mị mềm ôn nhu trấn an Phượng, động tác thập phần thương tiếc kéo vào lòng. Phượng cũng ko như thế chống đối, hôn mê 2 ngày này là thanh này như thế ôn nhu đưa từ địa ngục sâu trong vực dậy. này thanh vừa xa lạ mà quen thuộc,mà hoài ôm này hơi ấm làm cho có chút an tâm lại có chút luyến tiếc, vì sao lại như vậy, nữ tử này cho cảm giác vừa quen vừa lạ, bất chợt bóng dáng xinh đẹp chợt lóe lên trong óc rồi biến mất, nhanh đến nỗi ko thể thao túng

      “Phượng nhớ ta sao,” Mị thanh mị hoặc thầm bên tai bất giác Trầm Phượng toàn bộ mặt như thiêu nóng

      Nàng……sao nàng biết tên đâu! Phượng có chút nghi hoặc

      “Ân ko nhớ”, mị trêu chọc khẽ cắn vành tai làm cho Phượng bỗng chốc trái tim đều muốn nhảy ra ngoài, Trầm Phượng có chút bất an cùng hoảng loạn muốn vung khỏi cái ấm áp hoài ôm đó nhưng lại sâu luyến tiếc, này mùi hương nhàn nhạt từ cơ thể nữ tử lại như thế cảm thấy quen thuộc đâu

      Thấy phượng rục rịch mị càng thêm siết chặt bên người, xinh đẹp khuôn mặt càng chôn sâu vào trong hõm vai của

      “Ngươi……ngươi,…”…, Phượng hoảng sợ chân tay càng thêm vô thố, những hình ảnh sâu trong quá khứ về làm cho sợ hãi, cả người ko ức chế được run cả lên. Cảm thấy có điểm sợ, Mị trầm mặc này nam nhân như thế sợ nàng sao, Mị buồn bực lãnh gương mặt càng thêm lên

      “Đừng nhúc nhích! Để cho ta ôm chút, chút là tốt rồi…”.Phượng nha! 10 năm gặp, ngươi ko nhận ra ta làm cho ta tâm tính thiện lương đau nha, này ngươi chỉ cần liếc mắt cái là ta nhận ra! Này dù 10 năm gặp lại nhưng cảm giác còn như nguyên sơ lúc ban đầu. này lãnh tình tâm, mỗi lần nhìn thấy ngươi lại loạn nhịp! ngươi a!! rốt cuộc hạ gì bùa chú mà khiến cho ta luyến hơn 10 niên đâu

      Lời nữ tử ôn nhu nỉ non, nhàng …..làm cho xao động, này nhân như thế nào quen thuộc, này phân ôn nhu, này là bá đạo…..này xinh đẹp băng dung…kia ấm ám, duy nhất cho , chỉ dành cho …..

      Mị….Mị….môi đào nhàng nỉ non, là ngươi, là ngươi sao! Phải chăng là ngươi này khiến vừa vừa hận

      Này duy nhất ngoài thân nhân cho ấm áp, vô tư ôn nhu đối đãi , “ đơi ta 16 tuổi ta thú ngươi”, rồi biến mất vô tung vô ảnh, 10 năm vừa vừa hận cái này nhân, ăn ko biết bao nhiêu khổ, chịu ko biết bao nhiêu dày vò, bị ko biết bao nhiêu lần vũ nhục chết sống lại vẫn kiên cường sống qua vì hết thảy chờ 1 lời hứa, cứ kiên trì chỉ để 1 lần nữa có thể thấy nhưng mà bây giờ xứng sao……….Phượng mâu thuẫn phức tạp tâm tình nhìn Mị, ủy khuất cùng nghẹn ngào, là cho tâm rối loạn cả lên ko biết phản ứng sao cả

      Lệ nhàng mặt rơi, này giọt hai giọt….này nhớ bao lâu chưa từng khóc qua! Này 10 năm trước,…..cũng chỉ có nàng mới khiến cho vô thố, khiến cho an tâm mà bại lộ mặt yếu của mình, an tâm mà khóc…..này lệ vừa ngọt ngào vừa cay đắng….chua xót..vui mừng gặp lại rồi ko biết ra sao đối mặt đối phương, này lời hứa bé thơ ngày xưa….tất cả làm cho loạn, loạn hết thảy

      “Ngoan! Ko sao rồi!! khóc hết mọi việc là tốt rồi….”xin lỗi thực xin lỗi, lâu như vậy mới tìm được ngươi, Phượng,..của ta Phượng nha, ta rốt cuộc thấy rồi ngươi, lần này đây, chẳng chia li nữa rồi. cho nên an tâm khóc thôi! Khóc rồi ko có chuyện gì nữa! của ta phượng nhất định phải mỉm cười mà sống, cho nên mọi việc có ta là tốt rồi!!!!!!!!

      Mềm hơn lên lệ, mắt , mũi, môi…như chuồn chuồn lướt , như an ủi, nỉ non, nhàng nhưng tràn đầy ái tình….khiến cho an tâm,…..dường như khóc lâu lắm, như trút rồi gánh nặng……hơn 10 niên lần đầu tiên như thế thoải mái như thế an tâm, tốt rồi!! ….an tường trong lòng nàng ngủ……như vậy ! chút, lát là được….

      Mị có chút dở khóc dở cười này nhân, nhìn ngủ trong lòng nàng như con mèo mễ… khả ái nha…..khẽ đặt xuống vầng trán nụ hôn, của ta đích Phượng……Phượng, ngô !!
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :