1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phượng lâm chi yêu vương lăn xuống giường - Chiến Tây Dã

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 21: Ỷ hiếp già

      loạt động tác của Phượng Trường Duyệt nhanh như chớp giật, chờ lúc mọi người phản ứng lại, cũng chính là lúc nhìn thấy Quý Minh Thành ở lôi đài, dáng dấp hấp hối chật vật miệng phun máu tươi, Phượng Trường Duyệt đứng ở bên cạnh , chân đạp lồng ngực của , dường như lúc nào cũng có thể giẫm chết Quý Minh Thành.

      Tất cả mọi người hít vào ngụm khí lạnh.

      Phượng Trường Duyệt vừa dừng lại, bóng trắng trước mắt lóe lên, nàng đưa tay ra theo bản năng, thình lình lòng bàn tay xuất con…

      “Ngươi là Thương sao?”

      Phượng Trường Duyệt nhìn con vật trước mắt, nhíu mày.

      Đây là Ma Thú lớn bằng bàn tay, cả người trắng như tuyết, thân thể đầy thịt tròn vo, đuôi bù xù lớn gần nửa người, đầu tròn trịa, tứ chi béo ngắn, nhưng có đôi mắt đen tròn vo thêm mấy phần linh động, nhìn thấy nhiều hơn mấy phần linh khí.

      Mắt con vật tròn xoe, chậm rãi lộ ra thích thú cùng thân thiết, đột nhiên gật gật đầu.

      “Biểu vừa nãy tệ.”

      Ánh mắt vật lộ ra vẻ vui mừng, nịnh bợ liếm liếm lòng bàn tay Phượng Trường Duyệt.

      “Lần sau nhớ dùng sức chút. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình.”

      Ánh mắt con vật có chút hồ đồ, sau đó thần sắc liền chuyển hóa thành kiên định, cầm móng vuốt , nhe răng về phía Hỏa sư thú xa xa.

      Hỏa sư thú ngất dường như hoảng sợ cảm nhận được, người run run, sức càng hơn, tranh thủ chọc giận tiểu tổ tông này.

      Con vật đắc ý lắc đuôi với Phượng Trường Duyệt, ràng như xem ta nghe lời trở nên lợi hại hơn đấy nhé.

      Đột nhiên Phượng Trường Duyệt biết gì.

      Lúc con vật cùng nàng khế ước, ràng mang theo khí tức viễn cổ mạnh mẽ, giọng cũng rất mạnh mẽ trầm thấp, tuy rằng xuất chỉ trong nháy mắt, thế nhưng nàng ràng nhớ tới, vốn phải dáng dấp linh động khéo léo này.

      Hơn nữa, nhìn tính tình cũng khác xa.

      con vô cùng tôn quý, con lưu manh vô lại.

      Nàng nâng trán, cẩn thận nhớ lại ký ức trong đầu, làm cách nào cũng nghĩ ra ma thú nào có bộ dáng như vậy.

      Cho dù là lúc mới sinh cũng ra như vậy.

      Nhìn thấy rất giống Kim Linh hồ cấp ba, nhưng mà lỗ tai Kim Linh hồ là hình tam giác, nhưng con vật này lại là hình tròn, hơn nữa khuôn mặt cũng hơi tròn, có năng lực mà Kim Linh hồ nho thể có.

      Nhưng nhìn thấy móng vuốt đập bay Hỏa sư thú vừa nãy, bất kể sức mạnh hay khí thế hoặc linh trí đều cao hơn Hỏa sư thú cấp sáu.

      Hơn nữa…

      Dựa theo ghi chép, đẳng cấp Ma Thú càng cao linh trí cũng càng cao. Mà Thần Thú trong truyền thuyết, miệng còn có thể tiếng người. Còn Siêu Thần Thú cấp bậc càng cao hơn… Còn có thể biến thành người, linh trí thông suốt.

      Có điều, những điều này chỉ là truyền thuyết thôi. Ở toàn bộ Đế quốc La Á, trăm năm qua chưa từng xuất Ma Thú cấp tám trở lên. Mà toàn bộ đại lục, Thần Thú chỉ xuất lần vào 300 năm trước, khiến đông đảo cường giả tranh giật cướp đoạt, suýt chút nữa gây nên thảm kịch.

      con trước mắt này, tuyệt đối là trạng thái mới sinh ra, cũng có thể nghe hiểu ngôn ngữ, còn có thể biểu đạt tâm tình của chính mình…

      Con mắt Phượng Trường Duyệt hơi thâm trầm, nhìn con vật kích động thôi, đập cái vào đầu nó.

      “Thương chắc vốn là tên của ngươi, có điều ta muốn lấy tên khác cho ngươi.”

      Miệng con vật toe toét: Tốt quá, quá tốt rồi. Chủ nhân đặt cho nó cái tên.

      “Vậy gọi… Tiểu Bạch nhé.”

      Trong nháy mắt con vật cứng đờ, mắt trợn trừng, dường như chính mình còn tin được chuyện vừa nghe, lông đuôi dựng thẳng lên .

      Cái gì?

      Tên đơn giản như thế? Vốn phù hợp với thân phận của nó nha.

      Vốn còn muốn giãy dụa hồi, nhìn trong mắt đầy ý cười nhàn nhạt của Phượng Trường Duyệt, bên môi lên độ cong khó thấy, bỗng nó nhìn đến ngây ngốc.

      Đẹp… Đẹp quá…

      Dường như nước dãi đều sắp rớt xuống…

      Bỗng nhiên, lưng nó cảm thấy mát lạnh, ánh mắt, cực kỳ mạnh mẽ đảo qua người nó, khiến nó nhịn được dùng đuôi che lấy khuôn mặt , dùng hai trảo che mắt.

      Quả nhiên, ánh mắt kia thu lại.

      Nó hít sâu hơi, cẩn thận lấy móng vuốt ra, lộ ra con mắt đen bóng, nhìn về nơi nào đó.

      Đối diện với ánh mắt lạnh nhạt đen thăm thẳm của Hiên Viên Dạ.

      Cả người nó run lên: Người này trêu chọc nổi. Như làn khói lập tức nhảy lên vai trái Phượng Trường Duyệt, đường hoàng dính lấy.

      Phượng Trường Duyệt hề chú ý tới, bởi vì cuộc tranh tài này của nàng còn chưa kết thúc.

      Quý Minh Thành dưới chân nàng dường như ngất , chỉ là có linh lực chống đỡ, cùng với tâm tình tràn ngập phẫn nộ cùng căm ghét và chút hối hận đối với Phượng Trường Duyệt mới khiến vẫn duy trì tỉnh táo.

      Phượng Trường Duyệt hội tụ chưởng linh lực, đẩy về phía Quý Minh Thành.

      Chợt Quý Khuê đứng lên, khuôn mặt vặn vẹo, tràn đầy lửa giận: “Muốn chết sao. Lại muốn giết Minh Thành của ta.”

      xong, liền muốn tự mình lên đài ngăn cản Phượng Trường Duyệt.

      Lông mày Phượng Trường Duyệt giương lên, ánh mắt lạnh lẽo, vung ra linh lực, dưới chân lại xoay cái cùng nghiền cái, ràng lồng ngực vang lên tiếng gãy xương, Quý Minh Thành thổ huyết lần nữa, rên rỉ thống khổ tiếng.

      Thân hình Quý Khuê cứng đờ, vô cùng lo lắng hô: “Dừng tay.”

      Phượng Trường Duyệt nhàn nhạt hỏi: “Còn muốn tới đây sao? Khả năng chân ta nhanh hơn ngươi đấy. Nên cân nhắc vì mạng của con trai ngươi, tốt nhất ngươi nên cử động.”

      Quý Khuê tức giận sùi bọt mép, nhưng còn cách nào, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nhưng dám cử động.

      Ngày hôm nay xem ra thấy ràng, Phượng Trường Duyệt này vốn là tà ma ác quỷ. Phế vật gì chứ. Nhu nhược gì chứ. Người Phượng gia lẽ nào đều mù sao? Nếu như người người có thể bị lừa gạt nàng là phế vật, vậy thành Tây Tác này liền còn thiên tài nữa.

      Hơn nữa Phượng Trường Duyệt tại, việc gì đều có thể làm được đấy.

      Phượng Trường Duyệt đảo mắt qua trọng tài bên sớm choáng váng, trọng tài đối diện với đôi mắt đen như ngọc thạch kia, liền nhịn được rùng mình cái, thanh run rẩy rằng: “Phượng… Phượng Trường Duyệt… Thắng…”

      “Từ .”

      giọng vang lên ngăn cản trọng tài.

      Tất cả mọi người đều hiếu kỳ nhìn lại, muốn biết ai dám to gan như vậy, trong trường hợp như vậy lại chen vào, nhưng kinh ngạc phát , chính là nam nhân trung niên xa lạ ngồi ở Quý gia, lên tiếng ngăn cản trọng tài, hơn nữa lúc này tất cả mọi người đều nhìn về , nhưng chút ý tứ nào đứng dậy, ngồi thẳng, khẽ nâng cầm, ánh mắt hờ hững, dường như tất cả mọi người hiển nhiên đều phải nghe theo lời .

      “Mạc lão. Ngài nhất định phải cứu Minh Thành. bị tiện nhân kia hại chết mất.”

      Rốt cục nhìn thấy Mạc Lăng chịu mở miệng, trong lòng Quý Khuê thở phào nhõm, vội vàng mở miệng.

      Chỉ cần hôm nay Mạc Lăng mở miệng, dưới cái nhìn của , như vậy tính mạng Quý Minh Thành nhặt lại được.

      Mà Phượng Trường Duyệt… Nàng tổn thương Minh Thành, làm sao Mạc Lăng có thể dễ dàng buông tha nàng?

      Vẻ mặt Mạc Lăng nhàn nhạt, dưới cái nhìn của , tuy rằng Quý Minh Thành vẫn chưa tiến vào học viện, nhưng là do tự chiêu nạp, đánh như thế, chẳng phải là đánh vào mặt sao?

      “Ngày đó lão phu vốn là thương hại , vì thế làm đảo lộn Quý gia, ta cũng như vậy, hảo tâm tha mạng cho . Thế nhưng, cũng nên được voi đòi tiên. Minh Thành, là học trò của ta. Nếu tại quỳ xuống xin lỗi, cũng giao ra ma thú phía xa kia, lão phu liền tha cho cái mạng.”

      chuyện đương nhiên, cứ như ban ân trời rộng.

      Tất cả mọi người đều cảm thấy nam nhân này điên rồi.

      Dù sao nơi này cũng là tỷ thí gia tộc, thành chủ đại nhân cùng với các trưởng lão gia tộc, còn nhiều người có thân phận đều nhìn, lại coi ai ra gì như vậy? Coi như Phượng Trường Duyệt biết khó mà lui, e là các thế lực khắp nơi thành Tây Tác cũng để làm càn như vậy.

      Tính khí Liệt Phong Lôi nóng nảy, vô cùng hứng thú với Phượng Trường Duyệt, lúc này thấy có người hung hăng như vậy, khỏi nộ khí.

      “Khẩu khí cũng . Người ta thắng chính là thắng, đại nam nhân, thất bại như thế, là mất mặt. Còn bắt người ta quỳ xuống nhận sai, đúng là tức cười.”

      Áo Thác vẫn dáng vẻ cười híp mắt như cũ, lời, hiển nhiên biết đối phương bên trong đắc tội lúc nào.

      Thành chủ thành Tây Tác liếc mắt nhìn, mày nhíu lại.

      biết các hạ…”

      Mạc Lăng liếc bọn họ chút, biểu nhàn nhạt.

      “Mạc Lăng, lão sư học viện Heine, luyện dược sư tam phẩm.”

      Rào.

      Đột nhiên tất cả mọi người khiếp sợ giống như bị giáng vào đầu gậy.

      “Quý Minh Thành, là học trò ta tự mình chiêu sinh, biết, ta có thể có tư cách lời này ?”

      Đột nhiên Phượng Thiên ngẩng đầu, khiếp sợ thôi.

      Quý Khuê biểu đắc ý, ánh mắt nham hiểm.

      Ánh mắt Áo Thác ngừng lại, ý cười giảm.

      Đột nhiên giọng thành chủ biến mất, biết nên ứng đối cảnh tượng này ra sao.

      Lông mày Liệt Phong Lôi mạnh mẽ nhíu lại, liền muốn nhấc chân tiến lên bước mở miệng, bị Áo Thác đổi sắc mặt ngăn cản.

      người nào lên tiếng.

      Mạc Lăng nhìn màn ngoài dự định này, cười lạnh trong lòng, nhìn về phía Phượng Trường Duyệt, chờ nàng sợ hãi quỳ xuống xin lỗi.

      “Bắt ta xin lỗi, tuyệt đối thể, quỳ xuống càng vọng tưởng hơn. Học trò biết xấu hổ như vậy cũng thôi , lão sư cũng biết xấu hổ như vậy vẫn là lần đầu tiên ta thấy đấy. Thực cảm ơn ngươi giúp ta mở mang kiến thức. Muốn gây khó dễ ta, ngươi có thể đánh toàn lực với ta.”

      Khuôn mặt Phượng Trường Duyệt nhàn nhạt.

      “Đừng để cho người khác ta ỷ hiếp già nhé.”
      Last edited: 19/7/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 22: Ta chờ ngươi

      “Ha ha. hay.”

      Chợt thanh nghe như sấm vang lên, chấn động run rẩy cả lòng người, bóng xanh bỗng xuất , thình lình võ đài có thêm bóng người khôi ngô.

      Đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê Liệt Hỏa, Liệt Phong Lôi.

      đứng trước người Phượng Trường Duyệt, tác phong tự nhiên, tựa như đám lửa hừng hực rực cháy.

      vừa rơi xuống, mặt mang theo nụ cười tán thưởng, lại chìa quạt hương bồ giống như bàn tay ra về phía Phượng Trường Duyệt.

      “Tiểu nương, tệ. tệ.”

      Tính cách bừa bãi, lúc này thấy Phượng Trường Duyệt vô cùng hợp khẩu vị của mình, nghĩ ngợi chút nào vỗ vỗ vai Phượng Trường Duyệt.

      là linh vương năm sao, cú này vỗ xuống, nếu là người bình thường, vốn chết cũng gần tàn phế.

      Tiếp nhận kình phong mang theo vô ý, Phượng Trường Duyệt chút biến sắc lui về bên cạnh bước.

      “Đa tạ Liệt đoàn trưởng.”

      Bây giờ nhìn nàng đứng lên lo ngại, thực tế cảnh giới của nàng chỉ ở linh sư bảy sao, cùng đấu trận với Quý Minh Thành, nhìn nàng thắng nhanh, chiến thắng thoải mái, thực ra linh lực sớm cạn kiệt, lúc này người tùy tiện tới cũng có thể đánh gục được nàng.

      Nàng cố ý ra như vậy, cũng tính chính là làm đẹp mặt cho Mạc Lăng lão nhân kia, nàng chọc tức , châm biếm , đều là trái lại bởi vì như vậy có thể kích động thủ trực diện với nàng.

      mặt nàng sợ hãi, dường như việc đánh bại Mạc Lăng cũng là chút lòng thành, thực tế thể đánh lại. Làm sao có thể chịu đựng chưởng vô ý này của Liệt Phong Lôi?

      Liệt Phong Lôi cũng thèm để ý, ngược lại kinh ngạc hỏi: “ biết ta sao?”

      Phượng Trường Duyệt nở nụ cười: “Có thể ngồi đài khách quý, mà thân linh lực thoáng qua tựa như sấm sét Liệt Hỏa, đương nhiên có thể đoán ra thân phận của ngài.”

      Liệt Phong Lôi tấm tắc than thở, tâm tư tiểu nương này cẩn thận, thủ đoạn ngang tàng, thiên phú lại tốt, chủ yếu tính tình hận ràng này khiến Liệt Phong Lôi thích.

      để ý Áo Thác ngăn cản mà nhảy xuống.

      cú nhảy này, chính là làm chỗ dựa cho Phượng Trường Duyệt.

      Đương nhiên Phượng Trường Duyệt biết đạo lý này, cảm kích trong lòng, mặt cũng ôn hòa hơn, dường như cái bớt kia cũng khó coi như vậy.

      “Tiểu nương này rất hợp khẩu vị của ta, hôm nay, ai gây khó dễ cho nàng, chính là gây khó dễ ta cùng toàn bộ đoàn lính đánh thuê Liệt Hỏa.”

      Sắc mặt Mạc Lăng lập tức u ám.

      Phượng Trường Duyệt làm mất mặt như vậy, năng lỗ mãng, phạm vào mấu chốt của . Tuy rằng thực lực Liệt Phong Lôi bằng , nhưng dù sao cũng là đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê, nếu như trêu chọc cũng gây phiền phức.

      Bỗng nhiên cười lạnh tiếng đứng dậy.

      “Liệt đoàn trưởng đúng là thà. Lão phu thấy thiên phú nàng kinh người, có lòng tốt chỉ điểm chút cũng được sao?”

      “Chờ .”

      Ánh mắt thành chủ biến sắc liếc mắt nhìn về nơi nào đó, bỗng nhiên lên tiếng, ngăn cản Mạc Lăng.

      đứng ở đài, nhìn về phía Mạc Lăng: “Mạc lão, biết ngài đại giá quang lâm, mong thứ tội vì tiếp đón từ xa. Ngài có thể tới thành Tây Tác, quan sát cuộc tỷ thí gia tộc của chúng ta, quả là vinh hạnh của chúng ta. Quý Minh Thành có thể được ngài nhìn trúng, tiến vào học viện Heine học tập, cũng là kiêu ngạo của toàn bộ thành Tây Tác. Chỉ là… Dù sao đây cũng là việc của thành Tây Tác, lôi đài, thắng thua định sẵn. Ngài đến từ học viện Heine, trong tứ đại học viện, như vậy nhất định là công chính liêm minh. Có điều Phượng Trường Duyệt mới mười bốn tuổi, ngài đức cao trọng vọng, vậy tính toán cùng nàng chứ…”

      Phượng Trường Duyệt nhíu mày, thành chủ này vừa rồi còn có vẻ mặt khó chịu đối với nàng, tại làm sao lại dốc lòng mở miệng đối mặt chuyện vì nàng như thế?

      Hiển nhiên Mạc Lăng cũng ngờ rằng sau khi lấy thân phận ra, thành chủ lại dám quanh co đọ sức lòng vòng cùng như vậy, lửa giận trong lòng càng tăng.

      Chỉ là thành chủ này năng kín kẽ có sơ hở, đầu tiên là giúp đỡ tốt lẫn nhau, vô ý tới Phượng Trường Duyệt còn , nếu như tính toán, ngược lại bị gán cho cái danh ỷ lớn hiếp .

      Mặt mũi tốt đẹp, đương nhiên muốn trước mặt nhiều người như vậy gây làm mất thân phận.

      Chỉ là muốn nhanh chóng nuốt xuống cơn giận này như vậy cũng dễ dàng đâu.

      Mới vừa muốn miệng thành chủ liền tiếp tục .

      “Kỳ thực tỷ thí gia tộc chính là muốn tuyển chọn thêm nhiều nhân tài, ba người đứng đầu chỉ có thể lấy được thư đề cử của tứ đại học viện, tăng thêm cơ hội trúng tuyển, đối với người chiến thắng còn có phần thưởng đặc biệt. Mà quán quân năm nay còn có thể được linh bảo huyền cấp cao cấp. Phần thưởng này…”

      quay đầu liếc mắt nhìn Áo Thác, cười gật đầu ra hiệu với đối phương.

      “Đây là linh bảo phòng đấu giá Tinh Huy lấy ra, mục đích chính là chọn ra thiên tài thực lực mạnh nhất. Mà hôm nay, còn nghi ngờ gì, có thể giữ lấy vinh dự đặc biệt này chính là Phượng Trường Duyệt.”

      Giọng vang mạnh mẽ vang vọng toàn bộ quảng trường, lúc này mọi người mới nhớ lại, Phượng Trường Duyệt giành được giải nhất cuộc tỷ thí gia tộc năm nay.”

      Nàng mới hoàn toàn xứng đáng là thiên tài.

      Nhưng Phượng Trường Duyệt có tâm tư kiêng dè đủ loại ánh mắt xung quanh, tinh thần nàng, đều chăm chú đặt người Mạc Lăng.

      Lão gia hỏa kia, có mưu đồ khác đối với Tiểu Bạch.

      Tuy rằng dường như Mạc Lăng có để ý tới Tiểu Bạch, thế nhưng ràng nàng cảm nhận được dục vọng của .

      “Phượng Trường Duyệt.” Thành chủ nhìn nàng ôn hòa, cùng với bộ dáng lúc đầu như hai người khác nhau. “Thi đấu gia tộc phải cá cược sinh tử, thắng rồi, dừng lại .” | Ngoz: Nguyên văn là “đừng lại tiếp tục nữa” nhưng ta chém vậy cho hợp với văn phong Việt Nam nhé.

      “Mạc lão, ngài đừng lại tính toán cùng nàng nữa. Quan trọng nhất tại chính là chữa thương cho Quý Minh Thành. Ngoài ra, nếu ngài có lòng, ngài có muốn đón gió tẩy trần cùng đến tham dự thiết yến ở phủ thành chủ của tại hạ hay ?”

      Thành chủ buông xuống lòng tự cao của chính mình, liên tục khuyên bảo, vừa đấm vừa xoa, khí sắc Mạc Lăng bất định, cuối cùng cũng trở nên bình tĩnh.

      “Cũng được.”

      vốn cho là ỷ vào thân phận cao quý của mình, những người này nhất định liền muốn gì nghe nấy, nhưng chỉ là quên, người xuất trong cuộc tỷ thí gia tộc này, cuối cùng cũng là người được mời đến chọn lựa ứng viên vào tứ đại học viện. Hơn nữa, lại có thể có linh bảo huyền cấp cao cấp, có thể thấy được còn có người phía sau màn. vẫn nên cẩn thận.

      Vừa nhận được bậc thang như vậy, liền biết thời biết thế.

      “Đa tạ thành chủ.”

      vừa chắp tay giống như có dự định truy cứu nữa.

      Quý Minh Thành hôn mê, xương người gãy nhiều chỗ, vết máu chật vật, nhanh chóng được người mang xuống. Quý Khuê hung ác nhìn Phượng Trường Duyệt chút, vội vàng đuổi theo.

      “Phượng Trường Duyệt, đây là phần thưởng của .”

      Phượng Trường Duyệt đón nhận hai tay thành chủ sắc mặt nghiêm nghị đưa tới chiếc nhẫn. Thần thức quét qua, lại phát đây là chiếc nhẫn gian, chỉ là gần như chỉ có mét vuông, cùng vòng tay nàng chênh lệch quá nhiều.

      Thần thức nàng dò vào, phát cây trường cung.

      vậy chính là linh bảo huyền cấp kia.

      Lúc nàng đưa ngón tay cắt ra để nhẫn nhận chủ, bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng u.

      “Nhìn nhiều chút. Bởi vì cuộc sống của còn nhiều đâu.”

      Con ngươi Phượng Trường Duyệt híp lại, nhìn về phía Mạc Lăng. Bỗng nhiên nhướng mày, môi đỏ khẽ nhúc nhích.

      Được, ta chờ ngươi.
      Last edited: 19/7/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 23: có cung tên

      Tỷ thí gia tộc năm nay nhất định trở thành ký ức thể xóa của tất cả mọi người, chỉ vì người đột nhiên xuất … Phượng Trường Duyệt.

      Phế vật được đồn đại là thể tu luyện, cũng đường vượt qua cuộc thi gia tộc đầy khó khăn, thậm chí đánh bại thiếu niên thiên tài trăm năm có thành Tây Tác. Thậm chí còn có can đảm cùng tranh cao thấp với Mạc Lăng đến từ học viện Heine, nhưng lần nữa lại khiến mọi người biết đến tên thiếu nữ này.

      Từ ngày đó, Phượng Trường Duyệt nhanh chóng trở thành điểm nóng đàm luận trà dư tửu lâu của bách tính thành Tây Tác. Bất kể là thiên phú trác tuyệt của nàng hay phụ thân mất sớm, nhiều năm như vậy nàng vẫn có tiếng tăm gì so với đột nhiên tại bùng nổ, cũng có lẽ mọi người vừa hiếu kỳ việc tiện nàng đại náo Quý gia hưu Quý Minh Thành, cũng vừa càng làm cho nàng có cảm giác thần bí hơn.

      Mà điều khiến mọi người tò mò nhất chính là sao chỉ trong ngày nàng từ phế vật biến thành thiên tài rồi?

      Bên ngoài xôn xao đồn đại, chỉ là có đồn đại nhiều hơn nữa cũng đồn tới tai Phượng Trường Duyệt. Bởi vì từ sau khi cuộc tranh tài gia tộc, nàng vừa về tới Phượng gia, bản thân lại vào phòng ngủ, khóa trái cửa phòng, đồng thời hạ lệnh bất luận người nào cũng được quấy nhiễu.

      Nàng vừa đạt được hạng nhất thi đấu gia tộc, đương nhiên lúc này mọi người muốn đụng vào nàng, tất nhiên là tránh càng xa càng tốt, ước gì cách xa thiếu nữ xấu xí thần bí tràn ngập bí mật này chút.

      Chỉ là nhìn sang ánh mắt xa xa, so với trước kia khinh bỉ cùng xem thường, tại càng thêm kiêng kỵ cùng kính nể.

      Mà đây chính là ý muốn của Phượng Trường Duyệt. Nàng phải thánh mẫu, càng phải hạng người lòng dạ mềm yếu. Người tôn kính nàng thước, nàng kính trọng người trăm lần. Mặc khác người bắt nạt nàng lần nàng trả lại cả ngàn lần.

      Thân thiết? quý? Nhìn kính trọng gìn giữ như êm thấm hòa hợp lắm ấy?

      . Nàng cần. Điều nàng muốn chính là hoàn toàn phục tùng. Hoàn toàn kính nể.

      Phượng Trường Duyệt ở trong phòng ngủ, thời gian hai ngày trước đều chữa thương. Nàng chiến đấu mấy trận, đặc biệt là cuộc đại chiến cuối cùng với Quý Minh Thành, tiêu hao linh lực của nàng, cần phải cố gắng tĩnh dưỡng mới có thể khôi phục. Người bình thường nếu chiến đấu vượt cấp, muốn đạt được chiến thắng hầu như đều là phải liều mạng. Nếu muốn khôi phục trình độ lúc trước, quá nửa tháng tuyệt đối thể.

      Chỉ là năng lượng hồi phục thân thể của Phượng Trường Duyệt khá là mạnh, hai ngày nhanh chóng chữa trị phế phủ bị thương trong cơ thể, còn bổ sung đầy đủ linh lực trở lại. Thậm chí, nàng còn cảm thấy, lúc trước nhờ có Thiên đường hỏa tái tạo mà bỗng nhiên cảnh giới tăng lên, bởi vì thực chiến lần này mà có cơ sở ổn định hơn.

      Tuy rằng nàng vừa bước lên con đường tu hành, nhưng cũng biết nếu nắm được căn bản mầm họa rất lớn. Trước bởi vì Tiểu Bạch khế ước, đột nhiên nàng tăng lên, cấp bậc linh giả nhanh chóng vượt lên, trực tiếp tiến vào cấp bậc linh sư bảy sao.

      Trong lòng nàng càng lo lắng hơn là vui mừng, trải qua khổ chiến liên tục lần này, càng nhân họa đắc phúc* thêm, nắm được nền móng thực chiến. thể cũng là do vận may gây ra.

      *Nhân họa đắc phúc: Trong cái họa có cái phúc.

      Mà Tiểu Bạch cũng dường như đủ nguyên khí, sau đó lại tiến vào vòng tay ngủ say. Nàng cũng mới phát được vòng tay này còn có thể chứa vật sống. Vốn là sau khi khế ước, đương nhiên nàng gian ma thú, chỉ là dường như Tiểu Bạch rất thích vòng tay kia, lại mơ mơ màng màng vào.

      Phượng Trường Duyệt cũng để ý điều này, tùy ý nó vậy.

      Nàng cũng nhận ra, tuy rằng Tiểu Bạch cường hãn, nhưng năng lực cũng tiêu hao nhiều. Cho dù là ma thú mạnh mẽ, lúc mới sinh cũng đều rất yếu đuối. Dường như giấc ngủ là phương pháp quan trọng giúp Tiểu Bạch khôi phục.

      Mà ba ngày rồi, nàng đều nghiên cứu cây cung mới chiếm được này.

      Như tại, nàng ngồi xếp bằng giường, lòng bàn tay nâng thanh cung này, nỗ lực muốn xem xét chút kết quả.

      Đây hoàn toàn là thanh trường cung thân cao hơn nửa, lúc này vóc người Phượng Trường Duyệt gầy yếu, cầm lấy nó như cao ngang bằng, nhìn thấy vô cùng kỳ quặc. Toàn thân ra màu tím đậm, có bất kỳ hoa văn nào, chỉ mơ hồ có vết lõm chỗ cầm nắm, có thể thấy được chủ nhân trước này dùng sức rất lớn. Xem ra dường như là dùng gỗ cây Dương tốt để làm, chỉ là nhìn thấy chút cảm xúc kim khí tím sẫm sáng loáng, càng cao quý thêm mấy phần. Dây cung cực kỳ co dãn, Phượng Trường Duyệt nhìn kỹ chút, nhưng cũng chỉ có thể nhận ra rằng nó cũng phải làm từ gân bò.

      có cung tên.

      Đúng, cung linh bảo này có cung tên.

      Đây cũng là chỗ mà Phượng Trường Duyệt hiểu. cây cung tốt nhưng sao lại có cung tên? Bị mất, hay là… Nó vốn có cung tên?

      Nàng cố gắng đem thần thức dò vào trong cung nhận chủ, lại phát thần thức bị tầng vô hình xa lạ ngăn cản. Nàng gia tăng cường độ, cũng thể lay động thêm.

      Nàng nhíu mày, nếu thể nhận chủ, uy lực vật này chắc rất mạnh.

      Nàng nhắm mắt lại, ngưng tụ thần thức, linh lực trong đan điền nhanh chóng xoay tròn, hướng về từng chấn động kia mà tiến đến.

      Lông mày nàng vụt sáng, mảnh hào quang vàng nhạt.

      Ánh mắt Hiên Viên Dạ ngồi cách đó xa ngưng lại, sau đó nhướng mày.

      Quả nhiên đoán sai, vật kia… Hẳn cũng phải bình thường.

      Nữ nhân này đúng là đóa hoa hiếm thấy. Tự mình tu luyện linh lực coi như cũng phải người bình thường rồi, nhận được khen thưởng, đương nhiên như thế cũng bình thường.

      Tuy rằng còn chưa lọt nổi vào mắt xanh của , chỉ là lúc này cho nàng dùng để luyện tay nghề chút cũng tệ.

      Giữa lúc đó, quanh thân Phượng Trường Duyệt bỗng lên kim quang, cấm chế cung tên… phá.

      Thần thức Phượng Trường Duyệt khẽ dao động, huyệt thái dương tê rần, bỗng nhiên trong đầu lên mấy chữ lớn màu vàng.

      “Xạ Thiên Cung.”

      Đột nhiên mật văn xuất trong đầu. Mỗi nét bút giống như phá tan chí khí sắc bén trời cao. Chỉ là nhìn như vậy lại cảm nhận được luồng gió mạnh lạnh lẽo.

      Toàn thân Phượng Trường duyệt bị đao gió vô hình đau đớn tước đoạt, nhưng hoàn toàn thèm để ý, nàng chỉ chăm chú nhìn kiểu chữ lên phía xa, nét bút bức họa, dường như cũng muốn khắc lên trong đầu.

      Những ký tự kia, tách rời ra, nhưng mà hợp lại với nhau, biết tại sao, bỗng nhiên nàng liền ràng ý tứ.

      ra cung này…

      Nàng nhanh chóng cắt đứt ngón tay, máu đỏ lên, kim quang lóe lên, linh vật nhận chủ.

      Trong nháy mắt, nàng cảm nhận được luồng khí tàn ác, bùng cháy, gào thét lên từ tận đáy lòng. Nàng nhắm mắt vận chuyển linh lực.

      Cung tên kia.

      Cùng lúc đó, đột nhiên Hiên Viên Dạ quay đầu, khỏi buồn cười. Sao chuyện gì nàng cũng gặp hết vậy?

      Phượng Trường Duyệt hoa mắt lúc, mới đưa luồng khí tàn ác kia xóa sạch, triệt để nhận chủ.

      Quả nhiên…

      Nàng nhìn cây cung màu tím trong tay, tay phất qua nhàng, lẩm bẩm .

      ràng… Đây phải là linh bảo huyền cấp…”
      Last edited: 19/7/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 24: Điều kiện

      Phượng Trường Duyệt lần nữa nhịn được nhìn kỹ cây cung màu tím này.

      Xạ Thiên Cung.

      Cung tên bá chủ vươn thẳng như vậy, cung này khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ quen thuộc, có bất kỳ hoa văn dư thừa nào, mỗi độ cong khúc quanh, đều hoàn mỹ, tự nhiên như vậy.

      Đây là linh bảo cao cấp mới có linh vận, linh bảo huyền cấp dù lợi hại đến đâu cũng thể nắm giữ. Bởi vì đây là linh bảo sư phụ thợ rèn truyền vào tinh huyết đúc ra, cách khác, quan trọng là dựa theo phân chia đẳng cấp linh bảo.

      linh bảo địa cấp mới hoàn mỹ xuất .

      Bỗng nhiên Phượng Trường Duyệt bật cười, nếu những người kia mà biết, thứ bọn họ lấy để làm phần thưởng lại là linh bảo sơ cấp, biết phản ứng ra sao?

      biết có hối hận đến thổ huyết .

      Phải biết rằng, toàn bộ thành Tây Tác, gần trăm năm chỉ có phụ thân Phượng Sâm của Phượng Trường Duyệt là từng nắm giữ linh bảo địa cấp, cũng là do may rủi mà có được, chính là ngân thương mà biết bao nhiêu người ao ước, đố kị. Chỉ là khi Phượng Sâm mất tích, ngân thương kia cũng biến mất.

      Có thể tưởng tượng được nếu lấy ra lúc này biết nhấc lên bao sóng gió ở thành Tây Tác.

      Chẳng qua…

      Sau khi thần thức nàng tiến vào, chỉnh lý thăm dò tử cung, gặp phải trở ngại, hẳn là tổn hại lưu lại lúc trước, nên uy lực giảm mạnh, vì thế mà những người kia mới bảo đây là linh bảo huyền cấp.

      Có điều chẳng liên quan, sau này có cơ hội, tự nhiên có thể chữa trị. Lúc này, biết đòn sát thủ nàng cần bao nhiêu uy lực như vậy.

      Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hiên Viên Dạ ngồi bên, trong ánh mắt có chứa chút áy náy.

      “A Dạ, mấy ngày nay đệ đều ở đây sao? Có ăn cơm với nghỉ ngơi tốt ?”

      Hiên Viên Dạ ngẩn người, lập tức đế ý tới : “Ta cần…” Dựa vào cảnh giới của , cho dù mười ngày nửa tháng thân thể này nghỉ ngơi hay ăn cơm cũng có vấn đề gì.

      Thế nhưng Phượng Trường Duyệt lại cảm thấy đây là vì cậu nhóc muốn nàng lo lắng mới vậy.

      Nhìn tinh thần dường như tốt lắm, nhất định là lo lắng cho nàng mấy ngày nay.

      Nàng nhảy xuống giường, tới trước mặt Hiên Viên Dạ, tay dắt ra ngoài.

      “A Dạ, nào.”

      đâu chứ?”

      đệ là biết, chung là chuyện hay đó.”



      Vừa ra khỏi cửa, Phượng Trường Duyệt ra liền thấy người hầu đứng chờ ở bên ngoài, vừa thấy nàng ra, vội vã tiến lên phía trước.

      “Tam tiểu thư, rốt cuộc ngài cũng ra ngoài rồi. Gia chủ cho mời…”

      Môi Phượng Trường Duyệt khẽ nhếch, rốt cục nhẫn nại được nữa rồi sao?

      Nàng bận tối mắt mà vẫn thong dong di tới chỗ Phượng Thiên, người hầu cẩn thận dẫn đường ở trước mặt, cho dù nhìn thấy Phượng Trường Duyệt dẫn theo thằng nhóc, cũng dám quay đầu hợp quy củ nhiều chuyện.

      còn muốn sống thêm hai năm nữa.

      Phượng Trường Duyệt cũng cảm thấy có gì thích hợp, ở Phượng gia A Dạ chỉ quen biết mình nàng, đương nhiên phải dắt theo. Vừa qua lúc này danh tiếng này lại đứng nhất, nếu có người đến đây trả thù, tuy rằng nàng sợ, thể để cho A Dạ bị liên lụy.

      Còn Hiên Viên Dạ…

      Người của , đương nhiên phải tự mình bảo vệ. Từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài.

      Rất nhanh, bọn họ liền được mời đến thư phòng Phượng Thiên.

      “A Dạ, nắm bắt cơ hội, cho lão già gia chủ này trận tốt.”

      vào trước, đột nhiên Hiên Viên Dạ nghe thấy giọng Phượng Trường Duyệt, khỏi bật cười chút.

      muốn cái gì mà chẳng có? Nhìn nữ nhân này tranh thủ dáng vẻ vì , lúc nào cũng rất đặc biệt, chưa bao giờ thích thú như thế.

      So với việc nắm giữ tất cả đan dược càng khiến thoải mái hơn.

      Hai người tiến vào thư phòng, lát liền nhìn thấy Phượng Thiên chờ.

      Tỷ thí gia tộc kết thúc ba ngày, ngày hôm nay mới phái người mời nàng, cho nàng mặt mũi đầy đủ, nàng còn muốn thế nào nữa?

      khác với những người bên ngoài kia, thân là tổ phụ nàng, cho dù như thế vài năm cũng hề có chút thích cháu này, nhưng cũng biết lúc trước linh mạch nàng bị tắc, từ đầu đến chân là phế vật.

      Nếu có cao nhân chỉ điểm hay là… Có cơ duyên lớn, nàng làm sao có khả năng dường như chỉ trong đêm ngay lập tức liền đột phá đến mức độ linh sư bảy sao? Hơn nữa, nàng còn có thể đánh bại Quý Minh Thành cao hơn nàng mấy cấp.

      Trong lòng Phượng Thiên cười lạnh, phải kẻ ngốc, dễ bị lừa gạt như vậy. Riêng con ma thú kia xuất ngày đó, có thể dễ dàng đánh bại Hỏa sư thú liền có thể đoán ra, Phượng Trường Duyệt tuyệt đối có bí mật gì đó.

      Mấy lần trước muốn gặp nàng đều bị nàng lấy đủ các loại lý do từ chối, mà cũng hết cách rồi, kỳ thực ngày hôm nay là lần đầu tiên sau khi thi đấu gặp được nàng.

      “Trường Duyệt à…” mặt Phượng Thiên mang theo ý cười ôn hòa, chỉ là bởi vì nghiêm mặt thường xuyên, liền thấy được mấy phần giả dối, “Gia gia thực muốn cám ơn con. nghĩ tới con có thể chiến thắng đạt được vinh hạnh đặc biệt này vì Phượng gia. Đúng là giúp Phượng gia tránh được khí lớn. Thực ra, năm đó phụ thân con cũng như vậy, là thiếu niên tài, lo sợ điều gì, giành được hạng nhất tỷ thí gia tộc cho Phượng gia, sau đó nhận được thư đề cử của tứ đại học viện, nếu chắc Phượng gia ta tại sớm nổi danh thiên hạ rồi. Vốn ta muốn nhắc tới những thứ này, thế nhưng rất vui khi nhìn thấy con giống như nhìn thấy Sâm vậy…”

      tới chỗ này, viền mắt ửng đỏ, dường như rất buồn bã.

      Phượng Trường Duyệt mắt lạnh nhìn, chẳng muốn vạch trần bản chất của lão già này.

      Đừng tưởng rằng nàng tuổi nhớ bất kỳ điều gì. Trong ký ức nguyên chủ, lúc Phượng Trường Duyệt ba tuổi Phượng Sâm liền mất tích. Chỉ trong ngày hôm đó Phượng Trường Duyệt liền biến thành nhi, hơn nữa nhanh chóng tra ra được thể chất vô dụng, ở Phượng gia bị ức hiếp, nếu Phượng Thiên có cảm tình đối với đứa con trai Phượng Sâm này, cũng tùy ý để nàng bị người bắt nạt đến chết như vậy.

      Lúc này còn nhắc đến tình cảm với nàng chỉ càng khiến chán ghét hơn thôi.

      Thấy Phượng Trường Duyệt trả lời, chẳng qua nhìn mặt có cảm xúc, Phượng Thiên có chút lúng túng, mặt đỏ trận, chỉnh đốn lại sắc mặt, xoay tiếng cái.

      “Cũng may tại rốt cuộc con có tiền đồ, cũng coi như kế thừa thiên phú phụ thân con. Đây là kiêu ngạo của Phượng gia chúng ta. Chẳng qua con cũng thấy đó, tại Phượng gia phải dựa vào con…”

      “Chuyện gì cơ?”

      Lông mày Phượng Trường Duyệt giương lên, đôi mắt sáng lấp lánh óng ánh tựa như ngọc Lưu Ly.

      Phượng Thiên vừa nghe thấy, tuy rằng lập tức đáp ứng, nhưng hình như có từ chối phải? Thần sắc có chút kích động, giọng hơi thấp ép tới.

      ra cũng có chuyện gì. Chính là… Ngược lại con có thể cầm thư đề cử của người từ tứ đại học viện cùng linh bảo kia để lại… Phượng gia .”

      Phượng Trường Duyệt hơi trầm mặc, đảo mắt nhìn Hiên Viên Dạ chút.

      Bốn tuổi chính là thời cơ tu luyện tốt nhất.

      Đương nhiên phải tu luyện tâm pháp cùng võ kỹ tốt nhất rồi.

      “Muốn ta đáp ứng cũng có thể. Có điều ta có hai cầu.”

      sao? cầu gì? Con cứ . Đừng hai cầu, hai trăm cái ta cũng đáp ứng con.”

      “Thứ nhất, ta muốn nhìn thấy Phượng Tĩnh Vũ ở Phượng gia nữa. Thứ hai, ta muốn vào Tàng Thư Các, chọn lựa tâm pháp cùng võ kỹ mà mình thích.”

      Lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Phượng Thiên liền biến đổi.

      Đúng là Phượng Tĩnh Vũ đáng kể, chẳng qua Tàng Thư Các…

      “Có thể. Chẳng qua đồ vật Tàng Thư Các con thể lấy . Chỉ có thể quan sát ở bên trong ngày.”

      “Thành giao.”

      Phượng Trường Duyệt nắm tay Hiên Viên Dạ xoay người rời , đến Tàng Thư Các.

      “Ta đáp ứng cầu của con, linh bảo kia…” Phượng Thiên vội vàng hỏi.

      Phượng Trường Duyệt dừng bước, quay đầu liếc mắt nhìn lại, biểu kỳ quái, giễu cợt chút.

      “Linh bảo nhận ta làm chủ, ta là Tam tiểu thư Phượng gia, giữ ở chỗ ta phải cũng là để lại Phượng gia sao? Nếu người khác muốn nó trừ phi ta chết. Nhất định gia chủ để chuyện như vậy xảy ra đúng ?”

      Máu huyết lão già Phượng Thiên hơi bị nghẹn bên trong…
      Last edited: 19/7/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 25: Bắt được thứ tốt nhất

      Tàng Thư Các.

      Nơi này là trong những nơi thần bí của Phượng gia, bên trong cất giữ tâm pháp cùng với võ kỹ tu luyện bậc nhất Phượng gia nắm giữ mấy trăm năm qua, là nơi Phượng gia trông coi cẩn mật nhất.

      Phượng Trường Duyệt dắt theo Hiên Viên Dạ đứng trước cửa Tàng Thư Các, cửa cũng có người canh giữ, thế nhưng mới tới gần bước cảm giác được luồng sức mạnh, tựa như có người nghiêm túc quan sát khắp toàn thân của nàng.

      Nàng biết nơi này nhất định có cao thủ trấn giữ, nhưng cũng chẳng để ý lắm.

      Qua thời gian ngắn, cảm giác bị nhìn thấu kia cuối cùng cũng biến mất, Phượng Trường Duyệt hiểu ý đây chính là cho phép các nàng vào, chút do dự dắt Hiên Viên Dạ vào.

      “Chờ .”

      Bỗng nhiên, giọng uy nghiêm truyền đến, ngăn cản Phượng Trường Duyệt ngay tại chỗ.

      thân là nữ nhi Phượng gia, đương nhiên có thể vào. Chẳng qua cậu nhóc này… thân phận, tuyệt đối thể vào.”

      Thanh như sấm, chấn động run rẩy lòng người.

      Theo bản năng Phượng Trường Duyệt che lỗ tai Hiên Viên Dạ lại.

      Bỗng nhiên trong lòng Hiên Viên Dạ mềm nhũn, tức giận vì bị người khác mạo phạm cũng biến mất.

      Phượng Trường Duyệt ngẩng đầu lên, tuy rằng nàng nhìn thấy những người này, có điều nàng biết nhất định bọn họ có thể thấy được nàng.

      cho đệ ấy vào cũng được, thế nhưng các ngươi nhất định phải đảm bảo an toàn cho đệ ấy.”

      Đây là chuyện duy nhất nàng lo lắng. Tuy rằng nàng giành được thắng lợi, thế nhưng Phượng gia từ xuống dưới hầu như đều xem nàng là kẻ địch, mâu thuẫn cùng nàng sớm thể hòa hợp. Nàng có quyền thế, trái lại càng nguy hiểm hơn. Đặc biệt là A Dạ, vô cùng có khả năng bị bọn họ hạ độc thủ.

      Hiên Viên Dạ lần nữa lên hơi thở ấm áp quen thuộc. Đó là cảm giác chưa từng có trước đây, thế nhưng sau khi gặp được nữ nhân này, dường như luôn dễ dàng như vậy, chạm được đến nơi đáy lòng mềm mại nhất.

      “Có thể.”

      Trầm ngâm lát, cuối cùng giọng kia cũng đáp ứng.

      Phượng Trường Duyệt thở phào nhõm, cúi đầu hạ giọng dặn dò vài câu, sau đó nhanh chóng nhấc chân bước vào cửa lớn.

      Hiên Viên Dạ nhìn nàng vào, ánh mắt rơi vào bóng lưng bé yếu đuối của nàng giống như hồ nguyệt quang, uốn khúc ra ôn nhu khó lường.

      Ánh mắt như vậy lại nằm ở người nam hài mới bốn năm tuổi, tựa hồ có chút kỳ quái, thế nhưng lại biết là bởi vì hơi thở quá cao quý của hay là khí thế quá nổi bật của , biểu như vậy cũng gây chú ý cho mấy lão gia hỏa trong Tàng Thư Các.

      Trước cửa lại khôi phục yên tĩnh.

      Trong lòng Hiên Viên Dạ cười lạnh.

      muốn khiến bọn họ chú ý, đương nhiên bọn họ chú ý, nếu muốn ai cũng thể liếc nhìn cái.

      cứ đứng lẳng lặng ở nơi đó, ánh mắt chút biến đổi xoay chuyển nhìn về phía .

      Trong này có thứ đáng giá.

      đến Phượng Trường Duyệt, vào cửa lớn, chính là căn phòng lớn, nhưng bóng người. Tận cùng bên trong có cầu thang.

      Nàng chút do dự đến chỗ cầu thang.

      Ở trước mắt có tấm cửa sắt vắt ngang.

      Lúc nàng tìm cách mở cửa phát cửa lớn kia từ từ mở ra.

      Đồng thời giọng già nua trầm thấp khác vang lên bên tai.

      “Nơi này xác thực chính là vị trí Tàng Thư Các. Bất luận người nào đều cũng chỉ có thể ở bên trong ngày. Sau mười hai canh giờ, tự nhiên có người đến đưa ngươi ra. Nhớ kỹ, được mưu toan mang bất kỳ tâm pháp thư tịch nào ra ngoài. Bằng vĩnh viễn được vào nữa.”

      Lúc này Phượng Trường Duyệt cao giọng đáp: “Đương nhiên.”

      Cuối cùng cửa mở ra hoàn toàn, bên trong ánh sáng trắng lấp lóe, nhìn . Phượng Trường Duyệt bước ra bước, vào…

      Chờ mắt hơi hơi thích ứng với ánh sáng, hai mắt nàng hơi trợn to, cuối cùng giấu nổi kinh ngạc, trong ánh mắt lộ ra vẻ thán phục.

      nghĩ tới Phượng gia lại còn có vị trí như vậy.

      Tàng Thư Các.

      Tên như ý nghĩa, đương nhiên bên trong hẳn là ngàn vạn cuốn sách chỉnh tề. Chỉ là sau khi nàng vào mới phát , ra mặt trong Tàng Thư Các hóa ra là…

      đoàn ánh sáng màu trắng trôi nổi.

      Toàn bộ gian rất lớn, ngoại trừ loạt hàng giá sách, mặt bày ít sách thư tịch, ở giữa trung còn có chút chùm sáng trắng lập lòe dịu dàng trôi nổi, giống như cái kén. Đứng ngốc tại chỗ nhúc nhích, trong khi những vật khác được ném cho cái đuôi trắng lẩn trốn khắp nơi. | Ngoz: ta hiểu câu này nhá, các nàng ai hiểu ta biết, ta bí rồi.

      Xuất phát từ những chùm ánh sáng sóng năng lượng màu trắng kia.

      Nàng hơi ngạc nhiên bước về phía trước.

      Dường như cảm thấy có người vào, toàn bộ gian bắt đầu có chút chấn động, ánh sáng màu trắng bắt đầu ngo nghoe.

      “Phóng thích linh lực của ngươi, ngưng tụ hơi thở. Tự tìm tâm pháp cùng võ kỹ thích hợp cho mình .”

      Lại là giọng kia, Phượng Trường Duyệt giương mắt nhìn lại xung quanh, nhưng phát có chỗ để nhìn trộm. Lúc này xem như là đoán được chút, chắc là mấy vị trưởng lão cùng nhau quản lý Tàng Thư Các, bọn họ thể nào trực tiếp ở lại đây trông coi, liền sắp đặt bức tường ngăn cách ở bên ngoài, chỉ cần có sóng linh lực, đương nhiên bọn họ có thể gián tiếp biết chuyện gì xảy ra bên trong. Kể cả có người lén lút mang đồ ra ngoài hay .

      Dù sao những thứ kia bọn họ cũng thủ hộ nhiều năm, sớm thuộc nằm lòng. Món đồ gì hoạt động ở nơi nào cũng đều ràng.

      cách khác, nàng nhìn gì, bọn họ cũng có thể đoán được , hai cái.

      Phượng Trường Duyệt nhíu mày. Cảm giác bị người khác giám sát, đúng là khiến nàng thích chút nào.

      Nàng về phía trước, ánh sáng màu trắng ngừng thổi qua bên người, chớp tắt ngừng.

      Đồng thời, nàng bình tĩnh lại, nhắm mắt lại, bắt đầu phóng thích linh lực, thăm dò từ từ.

      tia linh lực màu vàng óng từ từ ra từ lông mày nàng chảy ra, lan ra thấm sâu vào.

      Hiển nhiên, nàng thấy những chùm sáng bên trong đồ vật kia. Tiện tay bắt được cái gần nhất, quơ vào trong tay.

      “Phong Linh quyền. Võ kỹ cao cấp Hoàng giai.”

      Nàng hề suy nghĩ, trực tiếp thả ra.

      Bỗng nhiên trước mắt lại xẹt qua tia sáng, nàng đưa tay về phía trước, nhìn kỹ lại.

      “Bát đấu kiếm. Võ kỹ sơ cấp Huyền giai.”

      Nàng buông tay chút lưu luyến.

      “Ngưng linh thuật. Tâm pháp trung cấp huyền giai.”

      Lần nữa quăng .

      gian to lớn, trong lúc đó thiếu nữ đứng lặng ở đó, thân hình như như tỏa ra hào quang màu vàng óng.

      Cũng có thể là tìm gì đó.

      “Nàng làm gì vậy?”

      “Lẽ nào tâm pháp trung cấp huyền giai cũng lọt vào mắt nàng?”

      “Nghe đây là đệ nhất trong cuộc tỷ thí gia tộc năm nay, cũng là nữ nhi Phượng Sâm. Ngược lại thiên phú tệ, đáng tiếc mơ tưởng quá mức xa vời.”

      Bên trong gian tầng cao nhất ở Tàng Thư Các, mấy vị lão giả mặt hề cảm xúc trò chuyện. Toàn bộ bọn họ đều ngoại lệ nhắm mắt lại, cảm thụ sóng năng lượng đến từ bên trong Tàng Thư Các.

      Phượng Trường Duyệt vào được canh giờ, cũng kiểm tra ít tâm pháp võ kỹ. Thậm chí còn có võ kỹ cao cấp huyền giai, thế nhưng nàng vẫn hề lưu luyến ném ra ngoài.

      Điều này khiến cho mấy vị trưởng lão đều có chút thất vọng.

      Mấy lão già lắc đầu thở dài.

      “Cũng thể vậy. Dù sao tuổi trẻ vẫn cần tôi luyện tâm tính.”

      ông lão khác khuyên bảo , chỉ là trong lúc đó khuôn mặt cũng là vẻ nhàn nhạt.

      chung chỉ có thời gian ngày thôi, bản thân nàng phải nhìn mà nắm bắt thời cơ. Cơ duyên này, khó …”

      Mà Phượng Trường Duyệt ở bên trong Tàng Thư Các, đột nhiên cảm nhận được sức hấp dẫn giống bình thường, dường như có thứ gì đó kêu gọi nàng.

      Kêu gọi mãnh liệt tiếng động khiến cho tim nàng đập nhanh hơn, biết tại sao, nàng luôn cảm thấy, chấn động này rất khác lạ.

      Nàng theo thần thức tìm kiếm phía trước, ánh sáng màu đỏ lóe lên, đột nhiên nàng bỗng mở mắt ra. Tay duỗi ra cái.

      “Cái gì?”

      Mấy vị trưởng lão tầng cao nhất bỗng nhiên mở mắt ra, khó mà tin nổi kêu thành tiếng.

      “Nàng lại bắt được thứ kia.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :