1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phượng lâm chi yêu vương lăn xuống giường - Chiến Tây Dã

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 6: Lập uy

      Phượng Trường Duyệt cùng Hiên Viên Dạ đứng trước phủ đệ hùng vĩ, trước cửa đại môn uy thế ánh lên màu vàng sáng chói.

      Phượng gia.

      Phương Trượng Duyệt ngẩng khuôn mặt cúi xuống lên, đôi mắt đen lạnh lẽo phát ra tia sáng, nhìn hai hàng thị vệ đứng thẳng tắp phía trước.

      Lúc này, tay bọn họ cầm thương kích, sắc mặt nghiêm túc, vũ khí trong tay chỉ thẳng về phía Phượng Trường Duyệt.

      Hiên Viên Dạ khẽ nhíu mày, xem ra cuộc sống của nữ nhân này so với tưởng tượng của càng khổ sơn hơn.

      “Tam tiểu thư, gia chủ có lệnh, nếu ngài trở về, hãy vào từ đường sám hối.”

      Đứng trước mặt Phượng Trường Duyệt là người đàn ông trung niên, trưởng thị vệ, Phượng Thương, thực lực mạnh mẽ, chỉ đứng sau gia chủ Phượng gia của , Phượng Thiên. Lúc này lại nhờ có thể thấy được đây là chủ ý của Phượng Thiên.

      “Gia chủ , mình Tam tiểu thư bỏ trốn, còn tự ý xông vào Quý gia, đả thương mọi người, còn viết ra hưu thư hoang đường, đức hạnh tốt. Nể tình tam tiểu thư từ nhi, nên trước tiên ngài phải vào từ đường tự sám hối. Ba ngày sau định đoạt.”

      Giọng của nặng nề cho phép từ chối.

      Phượng Trường Duyệt nhìn chằm chằm bọn thị vệ hết vòng, bỗng nhiên cười lạnh.

      ra ở Phượng gia càng uất ức hơn.”

      Sắc mặt Phượng Thương biến đổi, Tam tiểu thư động não mà chuyện sao. Lời như vậy sao có thể ra được chứ?

      Phượng Trường Duyệt bước lên phía trước, thân thể nho nhưng uy nghiêm khiến người khác thể xâm phạm, cả người tỏa ra khí thế khiến người ta rét run, tập thể mọi người lùi bước về phía sau.

      “Ta là dòng chính Tam tiểu thư Phượng gia, nhưng ở Phượng gia lại bị hạ nhân thấp hèn nhất cũng dám tùy ý ức hiếp cùng sỉ nhục. Mà hôm nay ta lại bị Quý gia kia hãm hại, suýt chút nữa chết thảm bên ngoài. Trải qua thập tử nhất sinh, về đến nơi này, nghênh đón ta lại là đao thương kiếm kích trước mặt… Sao đây, các ngươi sơ Quý gia đem lửa giận trút lên người Phượng gia các ngươi à?”

      Bị nàng lại sắc mặt Phượng Thương lúc trắng lúc xanh, cuối cùng trở nên tái nhợt.

      “Tam tiểu thư! Đừng ép ta ra tay!”

      Phượng Thương muốn động thủ với Phượng Trường Duyệt, bởi vì phụ thân nàng, cũng chính là Phượng Sâm qua đời có ơn cứu mạng . Nhiều năm rồi, cũng biết cuộc sống Phượng Trường Duyệt trải qua như thế nào, vì thế mà cũng muốn gây khó dễ nhiều cho nàng.

      Phượng Trường Duyệt bỗng nhiên nhướng mày, : “Phượng Thương. Ngươi thân là linh vương ba sao, cũng để ý thân phận mình mà muốn động thủ với ta sao? ngại với ngươi, từ đường này hôm nay ta . Ta muốn là cửa lớn Phượng gia, đường đường chính chính bước vào. Còn chỗ ở của ta cùng mọi thứ vốn nên thuộc về ta mới đúng.”

      đến đây cũng buồn cười, nàng thân là con cháu đích tôn Phượng gia, khi được ba tuổi trở về sau, còn được từ cửa lớn nữa. Nàng bị vứt bỏ ở phòng hẻo lánh, năm chưa từng ra ngoài lần, tình cờ lén lút ra ngoài cũng là phải bò chuồng chó mà ra.”

      Mà nàng, từ hôm nay trở muốn đoạt lại mọi thứ để chính mình nắm giữ.

      Mà cùng thứ nữa chính là tôn nghiêm.

      Nàng cũng để ý từ nơi nào, nhưng khi nàng trở thành Phượng Trường Duyệt, như thế, nếu có người cố ý làm khó dễ nàng, nàng chỉ có thể…

      Gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật.

      Phượng Thương nhìn bóng người độc kia, thiếu nữ cả người tàn tạ, mặt nàng tuy rằng có cái bớt khủng bố nhưng mà đôi mắt trong sáng kia lại ánh lên ánh sáng rực rỡ.

      Tâm chấn động, ánh sáng tự tin quyết chí tiến lên đó chỉ thuộc về cường giả mà thôi.

      chợt nhớ tới thiên tài tiếng tăm lừng lẫy năm đó, Phượng Sâm. Bọn họ giống nhau như vậy. Nam nhân như vậy làm sao lại sinh ra nữ nhi nhát gan vô năng được?

      Lẽ nào đây mới là diện mạo của nàng? | Ngoz: Chưa chắc nhé, kia chết từ lâu rồi, đây là nữ vương thế kỷ 21 xuyên mà tới.

      Trong lòng rung động dữ dội, lời đến miệng liền thay đổi.

      “Tam tiểu thư, nếu ngài muốn lấy lại mọi thứ của chính mình trong cuộc tỷ thí gia tộc hãy vì Phượng gia giành thắng lợi. Nếu hết thảy mọi lời vừa ra đều là viển vông mà thôi. tại, tốt nhất ngài nên nghe theo lệnh của gia chủ ở lại từ đường .”

      Người ngoài nghe được lời này, chỉ cho là đó lời mỉa mai Phượng Trường Duyệt, nhưng mà đôi mắt Phượng Trường Duyệt chợt sáng lên, lòng nhìn Phượng Thương chút.

      Phượng Thương biểu nghiêm túc, chút bị lay động.

      Bỗng nhiên Phượng Trường Duyệt mở miệng: “Ta lấy thân phận Tam tiểu thư Phượng gia, mệnh lệnh cho các ngươi lui ra. Chúng ta tìm gia chủ, các ngươi tự lo lấy.”

      Phượng Thương hơi nhướng mày, tựa hồ suy nghĩ, lát nghiêng mình sang bên cạnh…

      “Tam tiểu thư, xin mời.”

      Mọi người ngây người kinh ngạc, biết lúc nãy vốn là mệnh lệnh bắt nàng vào từ đường giờ lại biến thành nàng tìm gia chủ. Có cái gì đúng phải?

      Sau đó hai mặt nhìn nhau, muốn nhìn trong mắt nhau đây là ý gì, nhưng mà lúc nhìn về phía Phượng Thương, Phượng Thương biểu nghiêm túc, xem trọng cùng uy nghiêm, tựa như cũng có dáng vẻ gì là nhầm lẫn.

      Quên , nghe lời trưởng thị vệ cũng sai.

      lát sau, Phượng Trường Duyệt cùng Hiên Viên Dạ về phía trước liền để ra con đường.

      Phượng Trường Duyệt theo thị vệ nhìn lại con đường trống, trong mắt càng kiên định…

      Từ đây về sau, nghịch thiên cải mệnh, tay trắng lật mây, đổ máu chém giết.

      Lòng bàn tay bỗng nhiên có chút ấm áp, kinh ngạc cúi đầu nhìn, thấy mắt Hiên Viên Dạ nhìn về phía trước, biểu cao quý, có gì đó khác lạ.

      Nàng khẽ mỉm cười trong lòng, nhìn bàn tay nho nắm lấy, thế nhưng lại cảm giác được cõi lòng lạnh lẽo trở nên ấm áp.

      Hiên Viên Dạ nghĩ thầm, chuyện của nữ nhân này tuy rằng bé, nhưng mà dù sao nàng muốn giải quyết giúp nàng tay.

      Thế nhưng lại để ý tới sau khi nhìn thấy ánh mắt đơn của Phượng Trường Duyệt liền tự chủ được mà đưa tay ra.

      Nàng nắm tay , sắc mặt sợ hãi, biểu kiên định bước qua cửa lớn, thẳng đến chỗ Phượng Thiên.

      Trong nháy mắt bóng người Phượng Trường Duyệt biến mất, Phượng Thương nhìn tấm lưng kia, trong lòng bỗng nhiên hồi được an ủi, còn thêm mấy phần vui sướng.

      Thiếu gia, nữ nhi của ngài dường như để ngài thất vọng.

      lưu lại câu bảo bọn thị vệ rút lui, nhanh chóng bước theo.

      Nàng dựa vào trí nhớ liền nhanh chóng tìm được nơi Phượng Thiên có khả năng lui tới, võ đường.

      Ngoại trừ sân luyện võ vốn để cho đệ tử Phượng gia tu luyện, Phượng gia còn có chuyên môn thiết kế võ đường cùng thư các.

      Toàn bộ Phượng gia, chỉ có kẻ có tiềm lực cùng trưởng bối thân phận tôn quý mới có thể tiến vào võ đường tu luyện, còn thư các, cơ mật nhất là bí tịch tu luyện Phượng gia thu xếp, càng thần bí càng khó có thể tiến vào, bao gồm cả gia chủ, có điều cũng có vài người có thể.

      Hiên Viên Dạ đều xem thường những thứ đồ này, cho dù là toàn bộ Đế quốc Roa, có thể khiến để mắt thực ít lại càng ít hơn. Nhưng thời điểm khi nàng dẫn tới võ đường, ánh mắt bỗng nhiên chuyển hướng về bên, mơ hồ nhìn thấy góc mái hiên phía sau lùm cây.

      Phượng Trường Duyệt chú ý tới kì lạ của , vừa định chiến đấu, đạo kình phong từ xa bay tới.

      Nàng đột nhiên ngẩn đầu, lôi kéo Hiên Viên Dạ lăn tròn lộn nhào về phía sau, sau đó hai chân xoay tròn, né qua bên cạnh, tránh thoát chưởng cực kỳ mạnh mẽ kia.

      Bên tai vài cọng tóc đen bồng bềnh rơi xuống đất.

      Nàng lạnh lùng quét về phía trước, lại nghe được giọng kinh ngạc cùng tức giận.

      “Lại có thể né được?”

      bóng người màu đen ra trước mắt.

      Râu tóc bạc trắng, tinh thần sáng sủa, là gia chủ Phượng gia, Phượng Thiên.

      Hiên Viên Dạ nhìn thấy cọng tóc bị cắt đứt kia, bỗng nhiên mất hứng, ánh mắt nhìn về phía Phượng Thiên, mang theo mấy phần ý lạnh khiếp người.
      Last edited by a moderator: 19/7/16

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 7: Phế vật vẫn là thiên tài

      Nhưng tất cả chú ý của Phượng Thiên đều đặt người Phượng Trường Duyệt.

      Từ khi Phượng Sâm qua đời, đây là lần đầu tiên quan sát tỉ mỉ tôn nữ của mình như vậy.

      Quả bộ dáng giống như trong lời đồn đại.

      Dung mạo xấu xí mang theo cái bớt mặt, nhưng cũng nhút nhát sợ hãi thường xuyên bị bắt nạt mà trái lại lại tỏa ra ánh hào quang kiên định. Trong lòng hoài nghi, nhưng vẫn nhịn xuống.

      “Còn mau quỳ xuống.”

      Phượng Trường Duyệt có tí tình cảm nào đối với gia gia danh nghĩa này, vốn là cháu , nhưng chưa từng nhìn nàng bao giờ, bọn hạ nhân dám bắt nạt nàng như vậy, nguyên nhân lớn nhất là do trầm mặc của .

      “Ngươi có tư cách bắt ta quỳ xuống.”

      Giọng Phượng Trường Duyệt nhạt nhẽo cùng ngang tàng.

      “Ta là gia gia . Còn là gia chủ Phượng gia, ai dám bảo ta có tư cách này?” Phượng Thiên nhíu mày, đứa này sao dám làm càn như vậy?

      “A… Bỏ mặc ta như rác rưởi, “gia gia” vô tâm hỏi thăm tùy ý để người khác bắt nạt cháu , thứ đó có cũng được.”

      Sắc mặt Phượng Thiên lập tức nghẹn đỏ lên, ngón tay giương, nhanh chóng muốn ra tay lần nữa.

      “Nếu như ngươi muốn chiến thắng cuộc tỷ thí gia tộc cứ ra tay.”

      Tay Phượng Thiên miễn cưỡng dừng lại, kinh ngạc hỏi: “ vừa gì?”

      Phượng Trường Duyệt đảo mắt nhìn xung quanh, gì, ý tứ cũng rất ràng.

      Phượng Thiên nhíu chặt mày, biết nàng giở trò quỷ quái gì.

      “Ta trợ giúp Phượng gia giành chiến thắng trong cuộc tỷ thí gia tộc, đổi lại, ta muốn thu lại mọi thứ vốn thuộc về ta.”

      Phượng Thiên dường như coi chính mình nghe lầm, gì chứ? phế vật trời sinh linh mạch bị tắc, thế mà muốn giành được giải nhất trong cuộc tỷ thí gia tộc.

      hoài nghi đầu óc Phượng Trường Duyệt bị hỏng. Trong mắt lên màu sắc phức tạp, cuối cùng biến thành thương hại.

      Đứa này chắc là bị bắt nạt nhiều lắm, muốn liều mạng tranh thủ vì mình sao?

      Nàng sao mà biết được, cuộc tỷ thí gia tộc là nguy hiểm cỡ nào. Nếu là mười mấy năm trước, Sâm nhi vẫn còn, còn có thể ra muốn giành được giải nhất dễ dàng như vậy. Mà tại…

      Cuộc tỷ thí gia tộc thành Tây Tác năm năm lần là cuộc thi đấu lớn, cầu tuổi tác người tham gia phải mười tám trở xuống, vẫn là người rất có thiên phú.

      Kỳ thực cuộc so tài này là để xem các nhà ở thành Tây Tác tranh đấu với nhau, thực tế là vì các học viện lớn đại lục chiêu sinh học trò. Ba người đứng đầu có tư cách đề cử, trực tiếp tham gia chiêu sinh học viên, cơ hội trúng tuyển cũng lớn hơn.

      Toàn bộ đại lục, cùng tồn tại bốn học viện lớn, chia ra là học viện Già Lăng, học viện Bắc Tinh, học viện Tân Nguyệt, học viện Heine. Có thể vào trong đó học, hết thảy đều là kỳ vọng của người tu hành. chỉ đối với tu hành của mình có lợi, thậm chí còn được quốc quân các quốc gia coi trọng, khiến gia tộc thêm hưng thịnh.

      Vì thế cuộc tỷ thí gia tộc vẫn rất được coi trọng.

      Thế nhưng…

      Phượng Thiên thở dài trong lòng, người nhà Phượng gia suy tàn, hầu như bên trong thể tìm ra được thiên tài trẻ tuổi, chỉ còn có Phượng Tĩnh Vũ là rất có thiên phú, những người khác chỉ cỡ trung bình mà thôi.



      Đây cũng là nguyên nhân đối đãi đặc biệt với Phượng Tĩnh Vũ.

      Đặc biệt là thi đấu năm nay còn khen thưởng nhiều thêm…

      Trong mắt khó che giấu tia khát vọng nóng bỏng, lập tức trở nên sâu sắc. Bởi vì biết, vật kia, tám chín phần mười thuộc về Phượng gia.

      Nghĩ tới đây, bỗng nhiên còn hứng thú, xoay người phất tay cái thiếu kiên nhẫn: “Theo . Nếu làm tròn lời ngày hôm nay liền đến từ đường quỳ gối sám hối năm .”

      Phượng Trường Duyệt nắm tay Hiên Viên Dạ xoay người rời .

      Hiên Viên Dạ quay đầu, liếc nhìn góc mái hiên phía sau lùm cây, mắt buông xuống, ánh mắt che giấu.

      “Đệ nhìn gì thế?” Phượng Trường Duyệt tùy ý hỏi.

      “… có gì.”

      Tuy rằng còn chưa nhìn thấy, thế nhưng dường như có thể xác định, trong đó có thứ mà cần.

      thu lại ánh mắt, lần này xem ra có đến tay .



      Tin tức nhanh như gió truyền khắp Phượng gia: Phượng Tam tiểu thư điên rồi.

      Sau khi nàng từ bên ngoài trở về, lại như thay đổi thành người khác, chỉ đối đầu cùng trưởng thị vệ Phượng Thương, còn năng lỗ mãng trước mặt gia chủ! Hoang đường hơn chính là nàng lại viết hưu thư bỏ vị hôn phu của mình. Cũng chính là thiếu gia Quý Minh Thành người người tán thưởng. Nàng thậm chí còn lời ngông cuồng, muốn trong cuộc tỷ thí gia tộc đánh thắng Quý Minh Thành.

      Việc này nhanh chóng gây chấn động Phượng gia, trở thành đề tài câu chuyện cho tất cả mọi người.

      Mọi người xì xào bàn tán, nghị luận ngớt, cái nhìn giống nhau, nhưng mà đều có nhận thức chung: Tam tiểu thư là tìm cái chết!

      Bên ngoài đồn đãi chuyện nhảm nhí, náo động ngớt, nhưng mà Phượng Trường Duyệt lại rất bình tĩnh. Kể từ sau khi cá cược cùng Phượng Thiên, nàng liền trực tiếp chuyển vào sân vốn thuộc về phụ thân nàng. Từ khi Phượng Sâm qua đời, ngôi nhà này cũng hoang phế. Mãi đến tận giờ Phượng Trường Duyệt mới chuyển vào.

      Sau khi dọn dẹp xong, chuyện thứ nhất sau khi nàng vào chính là ngồi xếp bằng giường, sau đó bắt đầu kiểm tra thân thể của mình.

      Tuy rằng nàng thừa kế ký ức của nguyên chủ, nhưng mà hầu như nguyên chủ chưa từng sinh ra ở Phượng gia, ngoại trừ tình cờ có xem ít tạp thư đơn giản nhận thức được đại lục này, còn lại hầu như đều là đoạn ngắn bị vô cùng vô tận người ức hiếp. Thậm chí đến dáng dấp phụ mẫu mình cũng mơ hồ.

      Nàng phải người xoắn xuýt, nếu trong ký ức có thứ gì hữu dụng, nàng liền bắt đầu tĩnh tọa, thử hấp thu linh lực, chuyển hóa thành sức mạnh của chính mình.

      Nhắm mắt lại, tinh thần nàng thư thái, bình tâm tĩnh khí, nỗ lực đem tinh thần phóng thích, cảm thụ linh lực xung quanh.

      Trong thần thức, mảnh hắc ám. Nàng hề từ bỏ, tiếp tục tìm kiếm nó, cảm thụ.

      Quả nhiên, cũng lâu lắm, ngay trong thần thức nàng xuất điểm sáng màu vàng trôi nổi, sau đó càng ngày càng nhiều điểm sáng màu vàng hơn, tràn ngập trong thần thức màu đen ấy.

      Trong lòng nàng liền hiểu , vậy ra những thứ này chính là linh lực.

      Người tu hành cần cảm thụ linh lực xung quanh, sau đó hấp thu, kinh mạch biến ảo thành linh lực của mình bên trong cơ thể, để mình sử dụng.

      Mà vị trí trung tâm, chính là thần thức, còn có đan điền.

      Trong bóng tối điểm sáng màu vàng trôi nổi càng ngày càng nhiều, dường như hội tụ thành hải dương.

      Mặc dù Phượng Trường Duyệt biết những cái này là linh lực, nhưng cũng biết được bình thường bao nhiêu điểm sáng đại biểu có bao nhiêu tinh thần lực lượng. Nàng cũng biết, người bình thường cảm nhận được là điểm sáng màu trắng còn nàng lại là màu vàng hiếm có.

      Người bình thường có thể cảm nhận được mười mấy điểm sáng, thiên phú tốt hơn là mấy trăm điểm sáng, như Quý Minh Thành cũng là thiên tài hiếm thấy, tu luyện có thể cảm nhận được mấy ngàn điểm sáng.

      Mà độ nhận biết của Phượng Trường Duyệt lại là biển điểm sáng.

      Chỉ là lúc này nàng lại hay biết, hơn nữa, rất nhanh nàng liền phát ra vấn đề lớn nhất của thân thể này.

      Khi nàng thử hấp thu điểm sáng màu vàng bên cạnh, những điểm sáng kia vô cùng trôi chảy bay vào thân thể nàng, nhưng khi nàng muốn dẫn dắt vận chuyển điểm sáng kia dọc theo linh mạch, lại phát những điểm sáng kia toàn bộ bay ra hết. Mỗi nơi rót vào thân thể nàng tựa như bông tuyết hòa tan xuống đất, biến mất thấy bóng dáng.

      Nàng cứ thử nghiệm ba lần như vậy, rốt cuộc xác định thân thể này đúng là vô dụng, thiên tài tàn phế.

      Bởi vì linh lực có thể quá tràn ngập thân thể nàng, nhưng lại thể tiến vào linh mạch nàng, khỏi đến tiến vào đan điền chuyển hóa thành linh lực của chính mình.

      Nàng cũng là nàng dù có hấp thu biển linh lực, bất luận nàng nỗ lực cỡ nào cũng chỉ là công dã tràng mà thôi.

      Nàng mở mắt ra, giữa hai đầu lông mày có chút uể oải, nhưng mà bản thân lại biết sau khi mở mắt ra lại lóe lên tia màu vàng cực kỳ nhạt.

      Nhưng Hiên Viên Dạ nhìn thấy.

      hơi kinh ngạc: Linh lực màu vàng óng?

      Hình như gặp ở đâu rồi?

      Thế nhưng nhất thời nhớ ra, dứt khoát nghĩ tới nữa.

      Phượng Trường Duyệt thấy đứng trước mặt, nở nụ cười: “Làm sao vậy?”

      Hiên Viên Dạ vươn tay ra, chỉ về nơi nào đó…

      “Đó là cái gì?”

      Phượng Trường Duyệt đảo mắt nhìn lại, thấy vòng tay hoàng kim.

      Đó vốn là di vật lưu lại của mẫu thân nguyên chủ, nguyên chủ thấy vật nhớ người, liền chịu mang theo, chỉ tình cờ lấy ra xem thử mà thôi.

      Phượng Trường Duyệt đứng lên, chuẩn bị đem vòng tay cất, nhưng thời điểm sắp tới chỗ đó, dưới chân trượt té, hướng về trước đổ xuống.

      Nàng lập tức phản ứng, tay nhanh chóng đẩy lên, đột nhiên nhảy cái, tay giữ góc bàn giữ vững thân thể.

      Nhưng mà thân thể này sớm bị thương nghiêm trọng, lúc này bỗng nhiên hơi động, ở ngực nàng liền phun ra ngụm máu, vừa vặn chiếu vào mặt vòng tay. | Ngoz: máu nhận chủ độc đáo quá.

      Nàng cầm lấy vòng tay, chợt sửng sốt, cúi đầu nhìn về phía vòng tay, đây là…

      Vòng tay gian?
      Last edited by a moderator: 19/7/16

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 8: Ngọn lửa màu vàng

      Nàng kiềm chế kinh ngạc của chính mình lại, cảm giác dường như là loại kêu gọi đến nào đó, nương theo cảm giác kia, dò vào thần thức, thâm nhập vào trong bóng tối vô hạn.

      Vòng tay gian của nàng bên trong mảnh đen kịt, cuối cùng cũng nhìn thấy mảnh phát sáng trong suốt.

      Nàng thâm nhập theo, rồi từ từ đến gần bên trong, dường như có thứ gì đó đợi nàng.

      Nàng đột nhiên cảm thấy có chút ngột ngạt, nhưng cũng lùi lại.

      Nàng ngừng thở, bước chân dừng lại.

      Trước mắt nàng xuất hai điểm sáng xanh biếc, trầm tĩnh như lửa.

      “Rốt cuộc ngài… trở về…”

      Giọng khàn khàn u buồn trầm thấp vang lên, vang vọng bên tai, dường như truyền đến từ bốn phương tám hướng, nhưng Phượng Trường Duyệt lại ngạc nhiên chút nào.

      Nàng khống chế thần thức của chính mình, trầm giọng hỏi đồ vật thần bí giấu trong bóng tối đối với việc quay về kia:

      “Ngươi là ai?”



      Hiên Viên Dạ ngồi ở bên, nhìn vẻ mặt hơi biến hóa của Phượng Trường Duyệt, có chút hơi ngạc nhiên nhưng hề kinh hãi, trong mắt xẹt qua chút thỏa mãn.



      Nhãn lực của phải người bình thường có thể so được, cũng cảm nhận được cái vòng tay màu vàng kia bình thường, tỏa ra tia thần thức thăm dò, nhưng lại bị tầng cấm chế ngăn cản.

      Vòng tay gian này hề bình thường.

      Thế nhưng cũng tra ra, chỉ có thể mượn lực khiến Phượng Trường Duyệt phun ra ngụm máu, khế ước vòng tay.

      Bỗng nhiên có cơn gió thổi tới ngoài cửa, nhàng nghiêng đầu, đôi mắt đen mà trong suốt, thoáng né tránh ánh sáng ác liệt, sau đó biến mất còn tăm hơi.

      Mà Phượng Trường Duyệt cuối cùng cũng mở mắt ra.

      “A Dạ, thôi. Đến sau núi.”

      Phượng Trường kéo tay Hiên Viên Dạ ra ngoài, biểu hơi kích động.

      Hiên Viên Dạ lại , nữ nhân này hình như muốn làm gì đó?

      Phượng Trường Duyệt nhanh chóng dẫn Hiên Viên Dạ đến phía sau núi hôm qua, sau khi trèo lên núi, Phượng Trường Duyệt chọn lựa sơn động bí mật, sau đó ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại.

      “A Dạ, đệ cách xa tỷ chút. Lát nữa xảy ra chuyện gì cũng được rêu rao biết ?”

      Sau khi bàn giao câu, Phượng Trường Duyệt ngồi vào chỗ của mình, mà tay nàng chính là vòng tay màu vàng kia.

      Hiên Viên Dạ trầm mặc nhìn nàng, trong lòng ràng, thể nghi ngờ đây chính là bí mật của vòng tay màu vàng kia.

      Bên trong hang núi, chỉ hơi có ánh sáng, nhưng mà sau đó Hiên Viên Dạ nhanh chóng nhíu mày, nhìn thấy luồng khí tức thuần phác thả ra ngoài từ trong vòng tay màu vàng, mà bản thân cái vòng tay kia, cũng bắt đầu lấp lánh hào quang màu vàng óng, chiếu vào gò má Phượng Trường Duyệt nửa sáng nửa tối, như như , tựa như cái bớt màu hồng đầy dây tua cũng càng thêm ràng, thế nhưng lại chiếu rọi xuống hào quang màu vàng, nhưng trước đây chưa từng gặp chuyện quỷ dị như vậy, trái lại tia sáng nhàn nhạt chiếu ra, tôn lên khuôn mặt thanh lệ của nàng, nhưng mà lại kì lạ là khiến người ta cảm thấy cao quý.

      Phượng Trường Duyệt bỗng há miệng, ra chuỗi thần chú khó hiểu, trong tay cũng bắt đầu thủ ấn biến hóa rườm rà, hào quang màu vàng càng ngày càng mạnh mẽ, bắt đầu quanh quẩn quanh thân nàng, khiến nàng tựa như thần thánh thể xâm phạm.

      Thân thể Hiên Viên Dạ vốn lười biếng biết ngồi thẳng lúc nào, khuôn mặt trắng nõn đáng trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm hào quang màu vàng ngừng lấp lóe kia, chợt kinh ngạc, hoài nghi, cuối cùng trở nên hờ hững.

      Mà lúc này, bỗng nhiên hào quang màu vàng xung quanh Phượng Trường Duyệt mạnh mẽ bùng cháy lên. Nhiệt độ xung quanh trong nháy mắt cũng tăng lên.

      Hiên Viên Dạ mạnh mẽ nhìn về phía ngọn lửa màu vàng bị Phượng Trường Duyệt nuốt chửng: Dĩ nhiên là Thiên đường hỏa.

      *Thiên đường hỏa: lửa trời.

      Thân phận nàng đến tột cùng là gì? Vậy mà lại nắm giữ Thiên đường hỏa.

      Nhưng mà chặt chẽ đón lấy, bên trong ngọn lửa màu vàng, truyền đến giọng gầm gừ tựa như đến từ viễn cổ…

      “Lấy máu triệu hoán, triệu hoán linh hồn ta. Từ đó máu thịt giao hòa, sinh tử mạng, giao toàn bộ cho ta làm chủ.”

      Giọng khàn khàn tựa như tiếng chuông, cứ vang vọng liên miên ngừng trong sơn động. Giọng mang theo muôn vàn tang thương, khiến người ta tự giác muốn thần phục.

      Nhưng mà Hiên Viên Dạ cùng Phượng Trường Duyệt đều là người có ý chí kiên định, làm sao dễ dàng bị thanh này mê hoặc?

      Tay Hiên Viên Dạ vung lên, liền bố trí ra đạo kết giới trong suốt, để tránh khỏi động tĩnh quá lớn, tạo thành bất ngờ.



      Vừa dứt lời, bên trong ngọn lửa màu vàng liền xuất bóng con ma thú, thân hình uy mãnh, bốn vó đạp hỏa, vừa mới xuất , đột nhiên liền hướng lên trời gầm mạnh mẽ…

      “Hống…”

      ràng thanh nào phát ra, nhưng mà ý chí kia lại ràng như thế, tựa như vang lên trong lòng mỗi người.

      Đôi mắt Hiên Viên Dạ lóe lên, muốn biết xem đây là ma thú gì, bóng dáng con ma thú kia cũng lóe lên, lại lần nữa biến vào bên trong ngọn lửa vàng.

      Cảm giác toàn thân Phượng Trường Duyệt bùng cháy lên. Nhưng ngọn lửa màu vàng óng kia xuôi theo da thịt nàng, lan tràn chút, thậm chí còn tiến vào thân thể của nàng, dọc theo linh mạch, điên cuồng thiêu đốt thân thể nàng.

      Đau. Cực kỳ đau đớn. cách nào hình dung.

      Cảm giác thiêu đốt bứt rứt trong nháy mắt nuốt hết lí trí của Phượng Trường Duyệt, thậm chí linh hồn nàng còn giống như bị tra tấn trong ngọn lửa.

      Nàng đột nhiên cắn chặt răng, hai tay nắm chặt mạnh mẽ.

      Nàng nhất định phải kiên nhẫn trôi qua.

      Thế nhưng mọi đau đớn khắp nơi còn tăng lên, ngọn lửa bình thường đau đớn như thế, vậy mà lúc này, người nàng lại còn là Thiên đường hỏa thần bí mà mạnh mẽ nhất nữa.

      Hiên Viên Dạ bị đoàn ngọn lửa màu vàng óng chặn lại tầm mắt, toàn bộ sơn động cũng trở nên yên tĩnh, thế nhưng biết tại sao, bỗng cảm nhận được Phượng Trường Duyệt ở tình trạng ổn.

      Thế nhưng dù cho có là , cũng dám tự ý ra tay cản lại Thiên đường hỏa, chỉ sai lầm hậu quả khó mà lường được. Phượng Trường Duyệt chắc chắn cũng phải chết.

      tại chỉ có thể chờ đợi Phượng Trường Duyệt chịu đựng qua thôi.

      Thần trí Phượng Trường Duyệt có chút mơ hồ, trong lòng vẫn kiên trì giữ vững niềm tin: Kiên trì.

      Mà ngọn lửa màu vàng, bản thân nó lại ngang ngược thiêu đốt linh mạch nàng tái tạo, đem thân thể nàng lần lượt thiêu đốt, lần lượt khôi phục.

      Mỗi lần, gân cốt da thịt của nàng càng thêm cứng cỏi hơn so với trước, linh mạch cũng càng ngày càng rộng rãi thông thuận.

      Vốn nàng nắm chặt tay mạnh mẽ nện ở vách núi, máu thịt be bét bị đập vỡ, khóe miệng chảy ra dòng máu đỏ thẫm, hai mắt nhắm nghiền, dường như ngất .

      Chỉ còn dư lại ngọn lửa màu vàng thiêu đốt mà hề gây tiếng động.

      Bỗng nhiên Hiên Viên Dạ quay đầu lại.

      kẻ mang theo linh lực hùng hồn cùng sát ý hề che giấu tiến đến.

      Đôi mắt Hiên Viên Dạ sâu sắc, người đến quả nhiên là cường giả linh hoàng tám sao.

      quay đầu lại liếc mắt nhìn, Thiên đường hỏa vừa xuất liền gây náo động, ngồi chờ ở chỗ này mà cũng trêu chọc đến linh hoàng tám sao tới đây nữa.

      Khí tức mạnh mẽ khiến toàn bộ cường giả thành Tây Tác chú ý, sợ hãi bất an dồn dập: Chuyện gì xảy ra vậy? Bỗng nhiên lại có cường giả như vậy tới đây.

      Hiên Viên Dạ cảm thụ khí tức ác liệt càng ngày càng gần, trong đôi mắt màu lam lóe lên ánh sáng.

      Mà lúc này cũng là thời khắc mấu chốt để Phượng Trường Duyệt cùng khế ước tiến hành tái tạo.

      Nguy hiểm, chạm vào là nổ ngay. | Ngoz: Ta hiểu câu này, chém bừa đấy.
      Last edited by a moderator: 19/7/16

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 9: bảo hộ

      Khí tức cường giả mãnh liệt mà đến.

      Hiên Viên Dạ quay đầu lại liếc mắt nhìn, bản thân ngọn lửa màu vàng óng thiêu đốt kịch liệt, phỏng chừng là chốc ra được.

      biết, bản thân Phượng Trường Duyệt khế ước ma thú, hơn nữa phải ma thú đẳng cấp bình thường, tới xem năng lực bạo phát ấn lại vừa nãy, thậm chí còn vô cùng có khả năng là thần thú.

      Càng như vậy, càng là thể quấy rầy. Bằng Phượng Trường Duyệt trọng thương, nặng bỏ mình.

      Cánh tay vung , lần thứ hai liền bày xuống kết giới.

      Rất nhanh, đạo linh lực nhanh chóng đánh vào bên kết giới.

      “Ồ?” Người đến dường như hơi giật mình, “Nơi này dĩ nhiên có kết giới cấp bậc này?”

      Tư Mã Dương vốn qua đường, nhưng mà đột nhiên cảm nhận hồi năng lượng mạnh mẽ chập chờn, còn mơ hồ nghe được tiếng gào thét của ma thú.

      Kiến thức uyên bác, sao biết đây là dấu hiệu xuất thế của ma thú cao cấp?

      Ma thú này, thậm chí còn có khả năng là thần thú.

      Trong lòng nổi lên tâm tư, nhanh chóng lộn nhào hướng về phương hướng sóng năng lượng mà .

      Dựa vào cảnh giới của , biết bao nhiêu người đời phải cúi đầu. Có thể khiến động lòng, đương nhiên phải vật phàm.

      sắp đột phá đến linh hoàng tám sao, bởi vậy có điều trong nháy mắt cũng tìm tới nơi.

      Ngự linh phi hành linh hoàng có, Tư Mã Dương dừng lại ở giữa trung, nhìn lại phía dưới.

      Nhìn thấy là sơn động đáng chú ý, có người ra vào, tiện tay vung ra, muốn thăm dò phen. Ai biết lại có người còn có cả kết giới.

      Vẻ mặt vừa thu lại, lập tức ràng đây là nơi sớm có cao nhân chờ đợi, đến đây sớm hơn , kém bao nhiêu.

      Nhưng mà danh tiếng cực cao, nghĩ chỉ người khác thấy là phải tránh né, bản thân chưa từng có nơi nào mà đến lại chiến đấu?

      khẽ nhíu mày, sau đó xa xa truyền ra đạo sóng

      biết nhân sĩ phương nào ở đây, lão phu là tông chưởng môn Thanh Dương, Tư Mã Dương, xin được mời ngài gặp mặt lần.”

      Hoàn toàn yên tĩnh.

      Trong lòng nhanh chóng liền vui, đối với thái độ trầm mặc của đối phương giống như căn bản nắm bắt được, điều này khiến rất là bất mãn.”

      “Tại hạ cảm nhận được nơi này có ma thú xuất thế, liền đến thăm dò phen. Cũng biết sớm có người chờ đợi ở đây. Vốn tình luôn có tới trước tới sau, lão phu phải là người lý lẽ. Chỉ là linh bảo thế gian này, ma thú cao cấp, đều là vật vô chủ, chỉ có thể ở trong tay người thích hợp mới có thể phát huy tài năng. Xin mời ngài ra gặp mặt lần.” | Ngoz: Ta khinh, lão già điên khùng kia muốn chiếm của riêng có.

      Vẫn lặng yên tiếng động.

      ràng muốn cướp như thế, còn có thể quang minh chính đại ra như vậy cũng coi như có bản lĩnh.

      Thấy chậm chạp ai lên tiếng, Tư Mã Dương sớm còn tính nhẫn nại nữa, hai tay lập tức vỗ tay, vận chuyển linh lực, tóc nhanh chóng có gió mà cũng động.

      “Diệt linh chưởng.”

      Khẽ quát tiếng, luồng linh lực mạnh nhanh chóng truyền ra thẳng tắp về hướng sơn động.

      vừa ra tay chính là sát chiêu, nếu đối phương nhận đừng trách lòng dạ độc ác như vậy.

      chưởng vừa ra, xung quanh cây cối mười dặm toàn bộ đều bị bẻ gẫy cùng phá hủy.

      Linh lực vô hình đánh vào bên kết giới, vang lên thanh trầm thấp.

      … Ầm.

      Tư Mã Dương nhìn ánh sáng trắng lấp lóe, bay loạn lạc, tràn ngập tự tin đối với tay này.

      Ma thú phía xa vừa mới xuất thế nên nhìn động tĩnh này hẳn là thần thú thể nghi ngờ. Vừa vặn có thể bắt trở lại được, dâng cho người kia…

      Thời gian bản thân đắc ý, bỗng nhiên hai mắt đột nhiên trợn to, thể tin được lập tức la lớn: “Làm sao có khả năng?”

      Làm sao có thể? Kết giới phía xa lại chặn lại đòn trí mạng của ?

      cắn răng, lần này xem ra, phải hủy cái sân chiến đấu này rồi.

      Mà trong sơn đồng, thân thể Hiên Viên Dạ đột nhiên run lên bần bật, bên mép tràn ra vài tia máu.

      lau khóe miệng, hồi phục linh lực bạo động trong cơn thể. Khẽ nhíu mày.

      Xem ra vẫn còn có chút miễn cưỡng.

      Nếu là người tu hành ở cấp bậc này, tư cách bái kiến còn chưa có, thời khắc ở đỉnh cao, càng có thể dễ dàng giết chết linh hoàng.

      Nhưng mà, thân thể tại của bị cấm chế. chỉ biến thành thân hình bốn tuổi mà linh lực cũng thể cùng điều động, bằng hậu quả khó mà lường được. | Ngoz: à, cố lên, diệt lão già kia , em ủng hộ.

      Càng khéo chính là, hộ vệ mười hai sao bị phái làm nhiệm vụ, vốn cho là bọn họ, ở cái nơi nho này, cho dù có gặp phiền phức, có thể dựa vào linh bảo, cũng tuyệt đối có thể giải quyết nhõm.

      Nhưng mà cẩn thận mấy cũng có sơ sót, dĩ nhiên ngờ rằng Phượng Trường Duyệt lại cất giấu nhiều bí mật như vậy, cũng ngờ rằng nàng chọn chỗ này khế ước ma thú, càng ngờ rằng linh hoàng tám sao xuất ở đây.

      Đối phương xem ra dường như muốn ăn thua đủ, trong nháy mắt ba đạo tấn công mạnh mẽ đánh vào bên kết giới.

      Mà kết giới cũng từ từ nứt ra.

      Bên trong thân thể của , càng gay go hơn.

      Gặp cường lực công kích kết giới, tạo thành tổn hại đối với thân thể .

      Ánh mắt mang theo tự tin mạnh mẽ cùng trầm tĩnh.

      Đó tuyệt đối là tự tin thuộc về cường giả.

      “Ầm!”

      “Răng rắc.”

      Rốt cục, thanh lanh lảnh truyền đến, kết giới bị đánh mở ra.

      Đột nhiên Hiên Viên Dạ bổ nhào về phía trước, nhanh chóng dùng tay chống đỡ đất, quỳ nửa người mặt đất.

      Đôi mắt màu đen bỗng lóe lên ánh sáng màu lam, còn mang theo tức giận.

      Rất lâu rồi chưa từng chật vật như vậy, nay lại bị linh hoàng tám sao bức tới mức độ này.

      quay đầu lại nhìn, ngọn lửa màu vàng yếu dần, dần dần có thể nhìn thấy thân hình Phượng Trường Duyệt.

      Người Hiên Viên Dạ muốn bảo hộ, ai dám thương tổn?

      Tư Mã Dương rốt cuộc nhìn thấy kết giới vỡ tan, chút biến sắc thở ra hơi.

      Vài đạo xuất kích toàn lực, cũng có chút uể oải, nhưng có thể cảm nhận được nhiệt độ cao bên trong hang núi phía trước, càng thêm hưng phấn.

      Loại động tĩnh này, thể nghi ngờ chính là thần thú.

      Thân hình hơi động, nhanh chóng đến trước sơn động cách đó xa, bên trong hoàn toàn yên tĩnh.

      Chắc là bị công kích của dọa cho ngốc rồi cũng nên?

      Hoặc là chạy trốn mất rồi?

      Lông mày đắc ý vung lên, chân bước về phía trước bước.

      “Thần thú… là của ta rồi.”

      đạo linh lực so với lúc trước còn kinh khủng hơn từ trong tay bắn ra, thẳng tắp trúng vào hang núi.

      Phượng Trường Duyệt hoàn thành bước cuối cùng của khế ước, ngọn lửa màu vàng óng cũng từ từ tiến vào trong cơ thể nàng, ngón tay nàng khẽ nhúc nhích, sau đó, từ từ mở mắt ra.

      Vừa mở mắt liền nhìn thấy hình ảnh khắc ghi cả đời nàng.

      Thân ảnh yếu kia, bỗng chấn động lóe lên nhào tới chỗ kia.

      Đột nhiên nàng mở to hai mắt, lớn tiếng ngăn cản nhưng kịp.

      “A Dạ. được.”
      Last edited by a moderator: 19/7/16

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 10: Vì nàng

      Phượng Trường Duyệt gào lên tiếng đột phá cấm chế, nhưng thân thể động đậy chút nào, nàng nhìn thấy bóng người bé kia té xuống, trong nháy mắt viền mắt sưng đỏ, căng thẳng nắm chặt hai tay, thậm chí cái trán còn mơ hồ xuất gân xanh, có thể tưởng tượng được lòng nàng hỗn loạn cỡ nào.

      “A Dạ.”

      Giọng nàng khàn giọng, nhưng thể giúp sức, trong thân thể, bản thân khế ước hoàn thành bước cuối cùng, cũng là bước mấu chốt nhất, trong nháy mắt tâm thần khuấy động, thân thể của nàng trong nháy mắt bị kích động, dường như trong lòng thể hô hấp được.

      Thân thể nàng thể động đậy, nhìn thân thể nho nhiễm đầy vết máu cùng tro bụi ngã mặt đất kia, lần đầu tiên, đau khổ như vậy, căm hận bản thân mình vô lực.

      Ánh mắt nàng nhìn chòng chọc vào thân thể nho té xuống dường như tiếng động đó, lại thể phát ra thanh nào, bên mép ngừng có máu tràn ra, lưu lại dọc theo cái bớt hồng của nàng, rồi từ từ chảy xuống cổ nàng, trong nháy mắt bị ngọn lửa vàng thiêu nóng bay hơi, chỉ để lại vết máu khô màu đỏ sậm, cùng cái bớt hòa lẫn vào nhau, dường như nhận dấu vết.

      Sắc mặt nàng bỗng chốc biến đổi màu, trắng bệt như tuyết.

      A Dạ, hài tử kì lạ kia, hài tử trầm mặc mà kiêu ngạo kia, hài tử đơn thuần mà trưởng thành sớm kia, sau khi nàng sống lại, là hài tử lần đầu tiên dành cho nàng ấm áp…

      Trong mắt nàng càng thêm đỏ hơn, trợn to hai mắt, dường như chảy ra huyết lệ.

      Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân từng ngông cuồng cùng tàn khốc lãnh ngạo và ngang ngạnh, cũng ngày, vì hài tử mới quen biết mấy ngày mà trở nên bi thương và phẫn nộ.

      “Phượng Trường Duyệt, có trời chứng kiến, ta cùng ngài, từ đây mạch máu tương liên, cùng nhau sống chết.”

      Giọng kia lần nữa vang lên từ đáy lòng, đem toàn bộ ngũ thức của Phượng Trường Duyệt đóng kín, khiến cho nàng phải toàn tâm toàn ý hoàn thành khế ước. Lúc này nàng mới phát , trước mắt xuất con ma thú.

      Cả người trắng như tuyết, đầu sư tử thân báo, khí thế hồn nhiên, đôi mắt màu vàng óng chói mắt tựa như ánh mặt trời, nhưng khiến người ta cảm thấy chói mắt.

      Phượng Trường Duyệt nhanh chóng tìm kiếm ký ức trong đầu, nhưng trong ký ức chưa từng thấy ma thú nào như vậy.

      Cho dù toàn bộ sách về ma thú cũng có ghi chép.

      Thế nhưng trong lòng Phượng Trường Duyệt biết , ma thú này tuyệt đối phải đẳng cấp bình thường, nàng ràng cảm nhận được khí tức cực kỳ cường hãn giống như đến từ viễn cổ.

      “Ầm.”

      Đạo kình phong kia đem Hiên Viên Dạ đánh bay, thẳng tắp đánh vào bên vách núi phía Phượng Trường Duyệt, trong nháy mắt cái lỗ thủng to xuất , tảng đá bốn phía bắn tóe vỡ vụn.

      Thân thể Hiên Viên Dạ ngã mặt đất, nhúc nhích.

      Tư Mã Dương kích thành công, rên lạnh tiếng: Muốn đấu cùng , muốn chết.

      lãng phí thời gian nữa, lắc người cái, đến được cửa sơn động.

      Lúc này ngọn lửa màu vàng trong hang núi ngừng nhảy lên, nhiệt độ cực cao. Cho dù là , trong nháy mắt tiến vào trong cũng sợ hết hồn.

      Lửa này…

      Thiên đường hỏa.

      Đôi mắt già nua vẩn đục của lập tức phát sáng, khuôn mặt vốn mấy phần thanh cao biểu tham lam trong buồn nôn.

      Quá tốt rồi. Quá tốt rồi.

      Lại là Thiên đường hỏa.

      Vốn chỉ là con thần thú, ai ai cũng muốn, thế mà còn phối hợp thêm cả Thiên đường hỏa.

      Đây đúng là vận may ngất trời.

      có thể tưởng tượng ra thăng chức ngày sau rất nhanh.

      bị Thiên đường hỏa gây chấn động ngớt, lát sau thoảng qua mở ra tâm tình, nhìn kỹ lại mới phát , bên trong dường như có…

      người?

      Trong lòng sinh nghi, Thiên đường hỏa này uy lực cực lớn, hơi tới gần cảm thấy nóng rực chịu nổi, làm sao có thể có người chịu đựng thiêu đốt ở bên trong?

      Vậy mà lúc này đầu óc bị làm cho choáng váng, đầu đầy suy nghĩ sau khi tới đây lấy được thứ tốt, chưa từng nghĩ tới năng lực của mình có thể lấy được thần thú cùng Thiên đường hỏa bên trong hay .

      Ngàn năm Thiên đường hỏa chưa từng thế, tuy rằng nghe nó rất lợi hại, nhưng Tư Mã Dương cũng có để trong lòng.

      Lấy năng lực linh hoàng tám sao của , còn bắt được Thiên đường hỏa sao?

      cười khẩy, trong tay lập tức xuất thanh kiếm đen cực kỳ lạnh giá.

      Huyền Băng hắc kiếm này, là đòn sát thủ của , nếu phát huy đầy đủ thậm chí có thể phát huy ra năng lượng linh bảo Địa cấp.

      Thiên địa huyền hoàng, là vì phân biệt đẳng cấp.

      Hai tay cầm chặt hắc kiếm, giơ lên kém, chém về phía ngọn lửa màu vàng.

      Phượng Trường Duyệt có thể cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt, nhưng cách nào tỉnh lại, cuối cùng nghĩ đến thân thể nho của Hiên Viên Dạ, trong lòng lửa cháy bừng bừng dường như thiêu đốt.

      Hắc kiếm vung lên, thậm chí gian chung quanh còn mơ hồ chập chờn.

      Đòn đánh này, dường như là chém nứt ra. Có thể tưởng tượng được uy lực của nó.

      Nếu là rơi vào người Phượng Trường Duyệt, khế ước mấu chốt nhất bị đứt đoạn, lần này bị trọng thương, chắc chắn phải chết.

      Khóe miệng Tự Mã Dương nổi lên nụ cười đắc ý, ánh kiếm lấp lóe, chém xuống kiếm.



      “Ca.”

      tiếng vỡ nát nhàng vang lên.

      Tư Mã Dương lại nghe thấy, từ từ ngẩng đầu nhìn lại, vẻ mặt lập tức trở nên cực kỳ thể tin được, khiếp sợ thôi, cuối cùng trở nên vô cùng hoảng sợ.

      Mặt hắc kiếm, chẳng biết từ lúc nào xuất vài vết nứt nho .

      Cả người run rẩy, sợ hãi ngớt. Đây là cảnh giới cỡ nào, lại có thể dễ dàng đánh nát hắc kiếm của .

      Ý thức ổn định, ngay lập tức muốn bỏ trốn.

      Tuy rằng bảo vật mê người, thế nhưng mạng người chỉ có .

      lập tức xoay người.

      Chính vào thời khắc này, khế ước của Phượng Trường Duyệt cũng hoàn thành bước cuối cùng.

      Trong nháy mắt, quanh thân Phượng Trường Duyệt rừng rực ánh vàng.

      “Khế ước thành công.”

      Khế ước giáng lâm, dưới người nàng, ràng lên hào quang màu bạc sáng sủa.

      Ở đại lục này, hết thảy người tu hành đều có cơ hội khế ước ma thú bản mệnh. Ở mức độ nào đó khế ước cùng ma thú, có thể tăng lên sức chiến đấu của người tu hành, bởi vậy có thể tìm được ma thú cao cấp hợp ý đều được ít người tu hành cực kỳ coi trọng.

      tiếng quát khẽ vang lên, bên trong thân thể nàng trong nháy mắt giống như mở ra cánh cửa, linh lực bất tận điên cuồng cuồn cuộn tràn vào toàn thân nàng, khuấy động thân thể nàng dục hỏa trùng sinh.

      “Thương… bái kiến chủ nhân.”

      Nàng nghe được trong đầu vang lên giọng ma thú kia.

      Nhưng nàng chưa kịp để ý tới, cảm giác có thể nhúc nhích, nàng lập tức xoay người, cuối cùng cách tầng ngọn lửa màu vàng nhìn ra phía ngoài.

      A Dạ còn ở bên ngoài.

      Nhưng mà ánh vào mi mắt nàng là bóng lưng cao to.

      Người đó toàn thân màu đen, đai lưng bên hông giắc sẵn hắc ngọc, tóc đen dài trút xuống, tựa như nước chảy.

      chặn trước mặt nàng, quay lưng về phía nàng, nhưng mà nàng cảm thụ được sóng năng lượng mãnh liệt trong khí, trong nháy mắt sáng tỏ, là người này cứu nàng.

      Nàng ngơ ngác nhìn bóng lưng kia, nhất thời cách nào được.

      Sau đó, nàng nghe được giọng lạnh lẽo thấu xương vang lên.

      Bản thân nàng có cảm giác, ngẩng đầu nhìn lại.

      Người đó hơi nghiêng người, giọng ưu nhã trầm thấp mà thanh nhã tựa như đàn vi-ô-lông.

      “Cố gắng sống tốt, chờ ta.”

      Từng chữ gõ vào đáy lòng nàng, chấn động mà hề có tiếng động.
      Last edited by a moderator: 19/7/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :