Phượng khuynh thiên lan - Thiên Hạ Quy Nguyên (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634

      Chương 9: Chim nướng đất! Chào thân ái và hẹn gặp lại!
      edit: bóng gió
      beta: Mẹ Chíp

      Đại sảnh Thai phủ đêm nay được bài trí bằng những tấm bình phong lộng lẫy nhất, dụng cụ chén đũa cũng là đồ tinh xảo nhất, ngay cả thị nữ hầu hạ đều được tuyển chọn những thiếu nữ xinh đẹp nhất An Châu, tóc mây óng ả nét son, dáng ngọc tha thướt, gió đùa mềm mại lâng lâng má hồng. Rèm châu phỉ thúy, trướng rủ mành sa, ánh nến chao nghiêng bập bùng, cả gian ngập tràn sắc màu lung linh, huyền ảo.

      Ca nữ duyên dáng uyển chuyển ôm tỳ bà, năm ngón huyền gảy, khóe mắt rập rờn như sóng nước mùa thu, thỉnh thoảng lại lưu luyến liếc nhìn về phía vị trí thượng khách, thần thái kiều mị phong tình vạn chủng.

      Người nọ dựa vào đệm thêu, nhàn nhã phẩm rượu, bờ môi thoáng cười, tựa như công tử phong lưu.

      Xa xa truyền đến thanh mơ hồ như là tiếng ồn ào tranh cãi nhưng lại bị tiếng đàn sáo trong sảnh át , nên dường như chẳng ai chú ý tới. Chỉ có kẻ nọ cúi đầu uống rượu chợt ngẩng đầu lên.

      khắc kia, sảnh diễm cơ* cúi đầu, cảnh vật ảm đạm thất sắc.


      [ Diễm cơ : Người con đẹp ]


      "Rất hay." Dung Sở thản nhiên cười, ý vị thâm trường.

      Ca nữ gảy đàn xướng ca nghe thấy tưởng rằng khen mình liền đỏ mặt, thẹn thùng cúi đầu.

      Nhưng ngay cả nhìn nàng, Dung Sở cũng chưa từng liếc cái. nhàn nhã nâng cao ly rượu ,mắt hướng về phía chủ vị nơi nhị lão gia Thai Lâm thế chỗ đại lão gia Thai Bách, : " Nghe quý phủ có ba cái tuyệt, ca múa, hí kịch, ban đêm ngắm trăng trong hậu hoa viên. Hai cái trước ta được thưởng thức, quả nhiên danh bất hư truyền. Chỉ còn cái tuyệt cuối cùng, tối nay vừa đúng ngày trăng tròn, có phải là đúng dịp rồi ?"

      Thai Lâm ngẩn ra ---- Từ khi nào trong phủ nhà mình có "ba cái tuyệt" này vậy? Đêm đen như mực ra hậu hoa viên nhìn được cái gì mà xem ?

      Nhưng người ta là Tấn quốc công quyền cao chức trọng, cứ như vậy trợn mắt chủ nhân như ông ta còn dám gì nữa đây ? Vì thế ông ta vội vàng đứng dậy cúi người chắp tay: "Được quốc công xem trọng là may mắn của tệ phủ. Hậu hoa viên tuy đơn sơ, nhưng cũng có vài khóm hoa có thể ngắm tạm, xin mời quốc công."

      Dung Sở mỉm cười đặt chén rượu xuống, thản nhiên ra ngoài. Thai Lâm kính cẩn trước dẫn đường, lâu lâu lại liếc trộm vị quốc công tôn quý. Đến hậu hoa viên, hoa ngắm cỏ chẳng xem, chỉ tùy tiện vài câu có lệ. Những lời này nghe đơn giản nhưng cẩn thận ngẫm lại phát ra toàn câu thâm ý, cũng thể nào tùy tiện trả lời qua loa. Vì thế Thai Lâm phải vắt hết óc đắn đo từng câu từng chữ đối đáp sao cho hợp lý, áp lực khiến cho toàn thân đổ mồ hôi ròng ròng, đến khi ông ta khó khăn ứng phó xong xuôi, vừa ngẩng đầu, khỏi há hốc mồm.

      Sao ra khỏi hậu hoa viên rồi?

      Thế nào mà lại đến trước nhà bếp ở hậu trạch thế này?

      Nguy to rồi, trước lúc rời đại ca dặn tuyệt đối thể kinh động đến quốc công đại nhân, vậy mà giờ ông ta lại hồ đồ dẫn người tới đây!

      ==

      Lúc này tại cửa lớn phòng bếp vô cùng náo nhiệt. Phản ứng kỳ lạ của Thai Thế Trúc khiến cho Thai Bách vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ. Mắt thấy Thái Sử Lan hùng hổ dọa người, Thai Thế Trúc hết sức chật vật, ông ta vội vàng chạy tới quát ngưng lại, tiếp lại lệnh cho hộ vệ đến tách hai người ra. Kẻ hô người hét nhất thời rối loạn thành đoàn ,vì thế hề phát ra Dung Sở đến gần từ bao giờ.

      Hai tay Dung Sở gộp vào trong tay áo, nhìn cảnh tượng náo loạn phía xa xa, cười như cười : "Quý phủ náo nhiệt."

      Thai Lâm đầu đổ mồ hôi, khẩn trương chắp tay tạ lỗi, sau đó chạy vội qua bên kia ngăn cản đại ca, tránh để lộ việc xấu trong nhà trước mặt khách quý.

      Ông ta vừa , lập tức có bóng người lặng lẽ tiến lên đứng sau lưng Dung Sở. Dung Sở giống như nhìn thấy, chỉ hơi hơi ngẩng đầu, phát trong khí có mùi hương nhàn nhạt, bỗng nhiên : "Gần đây bệ hạ thế nào?"

      "Tất cả đều bình thường. Nghe hoàng thái hậu vì ‘’ mà phái người tìm nhũ mẫu đầu tiên triệu hồi cung", Kẻ này báo cáo những chuyện phát sinh trong cung cứ như kể chuyện vặt vãnh trong sân nhà mình, đoạn lại bật cười hài hước, "Xem ra thái hậu sủng ái bệ hạ."

      " sao?" Dung Sở dường như cố ý vô tình nhìn y, giọng điệu mỉa mai.

      "Còn chuyện gì ?"

      "Thái hậu hạ chỉ tuẫn táng tất cả các tần phi được tiên đế sủng hạnh."

      "Ả luôn độc ác như vậy." Dung Sở hề ngạc nhiên, chỉ bình thản buông câu như vậy.

      Người sau lưng tiếp lời, chỉ mỉm cười.

      Hai người trầm mặc, gió thổi ào ào quét sạch sao đêm, Dung Sở bỗng nhiên hỏi: " Đêm bệ hạ băng hà, khi ấy ai ở bên cạnh người?"

      "Là phi tần mới vào cung chưa được phong hào. Sau khi bệ hạ băng hà, theo lệ, nàng ta được đưa về hồi hương nhập am tu hành. Vừa khéo," đến đây người nọ dùng tay vuốt cằm, " lại là nữ nhi của An Châu tổng quản Thai Bách."

      Dung Sở dừng tầm mắt ở phía đối diện xa xa, thấy Thai Thế Trúc chạy như điên đằng trước, Thái Sử Lan theo sau như hồn tiêu tan.

      ràng Thái Sử Lan tóc ngắn lộn xộn, mặt dính đầy tro bụi, nhưng trong đám đông, Dung Sở vẫn nhìn thấy nàng đầu tiên.

      Mắt híp lại.

      Nữ nhân này trời sinh có loại khí chất và tư thái rất đặc biệt, nam nữ khó phân, vẻ đẹp trung tính tuấn mỹ vô song. Có nét tuấn tiêu sái của nam tử, cũng có nhu hòa mềm mại của nữ nhân .Lãnh khốc mà u ám, dứt khoát mà vô tình, thuần hậu ngây thơ nhưng lại sản sinh ra loại hơi thở mê hoặc cấm người khác đến gần.

      Nữ tử như vậy, đâu có giống với tần phi được sủng hạnh trả về?

      Tầm mắt Dung Sở dừng lại mái tóc ngắn củn của Thái Sử Lan.

      Tóc của nàng rất ngắn, là vì vâng lệnh tu hành nên tự tay cắt ?

      "Nàng có ở trong danh sách tuẫn táng sao?"

      " Ban đầu nhưng về sau lại có."

      Dung Sở giống như cười cũng thêm gì nữa, khẽ lẩm bẩm: "An Châu, quả nhiên là miền đất tốt..."

      Kẻ sau lưng tôn kính khom người lui xuống. Y hiểu được khi chủ nhân lộ ra vẻ mặt này, chuyện người thường còn chưa phát ra, chủ nhân nhìn .

      Dung Sở nhìn xa lúc lâu, thấy có gì thú vị liền quay đầu nhưng chỉ trong phút chốc, khóe mắt giống như có tia sáng xẹt qua…

      khẽ "Ồ" tiếng rồi lập tức vụt .

      Bên này Thái Sử Lan định đâm Nhân gian vào sau tai Thai Thế Trúc, đột nhiên trong lòng ngửi thấy mùi nguy hiểm.

      Từ trước đến nay, Thái Sử Lan là người có giác quan cực kỳ nhạy bén, trực giác dã thú trời sinh. Lúc trước khi còn ở sở nghiên cứu, Văn Trăn nàng nếu xuyên , khẳng định là kẻ thích hợp nhất làm thống soái chỉ huy quân đánh giặc, Cảnh Hoành Ba mực chắc chắn nàng chính là chó săn tái thế. Quân Kha... Quân Kha chỉ chắp tay vái lạy….

      Thái Sử Lan hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy trong bóng đêm, Dung Sở phi thân bay đến.

      Gió thổi ngang qua bầu trời đêm tĩnh mịch, sao xa lấp lánh, áo bào phấp phới như cánh bướm vũ lộng trong trung, uyển chuyển mị hoặc. Tựa như đám mây bị gió thổi tản ra, trong nháy mắt tụ lại, lần nữa xuất thấy di chuyển hơn vạn dặm…

      Thái Sử Lan vừa nhìn thấy người này, lông tơ toàn thân chợt dựng đứng – kẻ địch!

      Chim nướng đất!

      Ngón tay vừa động, Nhân gian chui vào ống tay áo.

      Nếu giờ mà ra tay, bị dẹo kia nhìn thấy, nàng cần mạo hiểm như vậy.

      Tranh thủ lúc nàng buông lỏng tay, Thai Thế Trúc khẩn trương lủi lên phía trước .Lúc trước nàng ta giãy dụa, hai tay tuyệt vọng túm chặt đai lưng của Thái Sử Lan, lúc này "roẹt " tiếng, đai lưng bị xé rách, cái bao màu trắng buộc ngang eo rơi tọt xuống đất.

      Thái Sử Lan nhanh như chớp chìa tay ra đỡ.

      Nhưng đôi tay còn nhanh hơn nàng, tóm gọn trong lòng bàn tay. Dung Sở sờ sờ chất liệu của cái túi, mắt liền híp lại.

      mòn giày sắt tìm chẳng thấy, ai ngờ tiết khố trong sân này!

      ‘ Roẹt ‘ Thái Sử Lan phóng ma trảo cũng gắt gao nắm chặt túi đồ, hề vì tang vật nay quay về với chủ mà nhụt chí bỏ của chạy lấy người.

      Hai bên giằng co, Thái Sử Lan bặm môi dùng hết sức lôi lôi kéo kéo ----- khốn nỗi kéo mãi được.

      " ..." Bị nàng lôi kéo nhưng Dung Sở vẫn bất động như núi, cổ tay lật bắt được tay trái của Thái Sử Lan, đan ngón tay hai người vào nhau, Dung Sở bỗng bật cười, dùng chút lực kéo Thái Sử Lan vào trong ngực mình, " Tóm..."

      Thái Sử Lan lảo đảo ngã vào lòng Dung Sở, nàng chợt ngẩng đầu nhìn , thấp giọng từng chữ ràng: "Chim nướng đất! Chào thân ái và hẹn gặp lại !”

      Dung Sở sửng sốt, ngẩn người.

      Thái Sử Lan nhân cơ hội khẽ động cổ tay, "Nhân gian" giấu trong tay áo rơi ra. Nàng cầm lấy góc màu bạc đâm vào lòng bàn tay Dung Sở!


    2. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      Chim nướng đất đấy . ôi trời cái biệt danh này chắc theo a suốt mất. Khổ cho a 1 đời hào hoa :v
      Aliren, Nước xanhbóng gió thích bài này.

    3. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224
      Chương 10: Tuyệt thế phong thần, tuyệt đại tao nhã!

      Edit: Bóng Gió
      Beta : Mẹ Chíp
      Ánh sáng phát ra trong nháy mắt… như bông tuyết rơi vào lò lửa, như trâu đất lao xuống biển lớn…trong phút chốc chẳng còn tăm hơi...

      Quá may cho nàng là góc cạnh Nhân gian thô và nhọn như các khối ngọc tam giác bình thường khác, cho nên Dung Sở chỉ vừa mới cảm thấy lòng bàn tay hơi nhói, Thái Sử Lan kịp thu Nhân gian vào trong tay áo.

      Tuy trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc nhưng Thái Sử Lan vẫn cực ung dung quên giựt lại ‘bao tiết khố’ nhét vào trong áo choàng, tiếp đến rút bàn tay bị nắm chặt ra, tiện thể lau lau chà chà mấy cái vào áo Dung Sở, đâu đó xong xuôi mới nghênh ngang rời .

      Vừa quay đầu liền nom thấy sắc mặt khó coi của huynh đệ Thai Bách. Hai người bọn họ nhìn Dung Sở ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng bên, trong bụng tự cảm thấy Tấn quốc công.. hình như có chút được bình thường, nhưng tuyệt dám hỏi, đành nóng lòng dõi mắt theo Thái Sử Lan …

      Người nào đó chẳng thèm liếc lấy cái, mặt đỏ hơi thở gấp, giọng điệu kinh ngạc cảm thán giống với việc người Đức mà biết Hitle hay người Trung Quốc mà biết Mao Trạch Đông vậy..

      " Ài… chưa nhìn thấy mỹ nhân tuyệt thế phong thần, tuyệt đại tao nhã bao giờ hay sao mà choáng váng đến độ ấy!"

      “….”

      Huynh đệ Thai Bách trợn mắt há mồm, toàn thân nghiêng ngả ...

      Thái Sử Lan được vài bước, nghĩ thế nào lại cẩn thận ngoái đầu lại nhìn thấy Dung Sở khôi phục dáng vẻ hòa nhã ân cần hỏi han huynh đệ Thai thị. Quả nhiên quên hành động và lời vừa rồi của nàng. Trong bụng Thái Sử Lan thầm kinh hãi -- nàng nhớ lúc Thai Thế Trúc bị gai "Quên lãng" đâm trúng, nàng ta thất thần lúc lâu mới hoàn hồn, đoạn sau này phản ứng cũng rất chậm chạp, hơn nữa khi ấy cũng hề bị Nhân gian đâm trực tiếp vào da thịt.

      Mà người trước mắt này đây…chỉ mơ màng chốc lát phục hồi lại tinh thần, tư duy thông suốt giống như chưa từng bị ảnh hưởng. Nếu phải nàng đánh nhanh rút lẹ, sợ là bị phát ra rồi!

      Năng lực phản ứng của thực đáng sợ.

      Thái Sử Lan lập tức xếp Dung Sở vào danh sách " Cực lực tránh né".



      Thai Thế Trúc chạy thoát, giờ chỉ còn những nữ nhân có liên quan đến cái chết của Thai Thế Lan đêm nay ở lại, tất cả đều hoảng sợ , tránh nàng như tránh quỷ.

      Thái Sử Lan chẳng buồn đuổi theo dù sao cũng bỏ lỡ cơ hội tốt nhất rồi, tại cũng thể sử dụng Nhân gian nữa, huống chi "Thai Thế Lan" vẫn "Còn sống". Giờ hấp tấp tìm chứng cứ vạch tội Thai Thế Trúc, căn bản cũng chẳng giải quyết được gì.

      Bên kia Dung Sở và huynh đệ Thai thị vừa vừa chuyện, sau đó trở về đại sảnh. Thái Sử Lan để ý từ lúc xảy ra chuyện cũng chưa hề liếc mắt nhìn mình, trong lòng khỏi thở phào nhõm.

      Quả nhiên, bị gai "Quên lãng" đâm trúng mất ký ức.

      Chỉ là nàng chẳng hề hay biết..

      Lúc Dung Sở quay lưng, bỗng nhiên xòe hai tay ,đoạn nhìn nhìn lòng bàn tay trắng nõn như bạch ngọc….

      Chấm như kim, đỏ tươi như máu.

      Lập tức cười cười.

      Giảo hoạt như hồ ly.

      ==

      Dung Sở vừa , Thai Bách cũng vội vã theo bồi. Trước khi ông ta còn trừng mắt với Thai Thế Trúc, thái độ cực kì tức giận. Thai Thế Trúc đứng bất động tại chỗ, sắc mặt xám như tro tàn. Nàng ta biết hành động hôm nay của mình rất kỳ quái, muốn giải thích ràng e rằng tốn ít công sức.

      Bỗng dưng sắc mặt nàng ta thay đổi.

      Ở đối diện, Thái Sử Lan lấy cây trâm vàng nạm ngọc phỉ thúy lưu ly bát bảo từ trong tay áo ra, Thai Thế Trúc vừa nhìn liền biết đây chính là cây trâm mà mình sai người lén bỏ vào tay áo trong của Thai Thế Đào, dự định dùng để vu oan cho cậu ta tội ăn cắp.

      Giờ lại được lấy ra bằng cách này, Thai Thế Trúc hiểu được mưu của nàng ta bị vạch trần.

      Lúc này, thiếu gia tiểu thư các phòng có mặt đông đủ mà xa xa kế phu nhân cũng dẫn theo người vội vàng chạy tới. Thai Thế Trúc thấy viện binh đến, lại phát bên ta đông người hơn, bụng thở phào nhõm, tính mở miệng..

      Thái Sử Lan mặt lạnh tanh, tay nâng cây trâm quý giá ngang tầm mắt nhìn nhìn chút, đột ngột buông tay.

      Trâm vàng rơi xuống, đầu nhọn cắm thẳng xuống đống bùn mặt đất, nghe tiếng ‘ bụp’ khe khẽ.

      Tiếp lại thấy Thái Sử Lan dùng giày chậm rãi giẫm lên.

      Gót chân chuyển động xoay tròn..

      Bốn bề lặng ngắt như tờ, mười mấy cặp mắt nhìn chằm chằm vào đế giày của Thái Sử Lan. Dứt khoát, mạnh mẽ mà thong thả, tiếng ngọc vỡ vụn phát ra từng tiếng tanh tách giòn tan, bột phấn xanh của phỉ thúy hòa cùng bột trắng bạc của trân châu bám mép giày của Thái Sử Lan vương đầy đất.

      Sắc mặt của mọi người từ xanh mét đến trắng bệch, nhưng sắc mặt Thai Thế Trúc vẫn đặc sắc hơn cả -- Cây trâm này được chế tạo tại "Phù lục hiên" ở kinh thành. Phù Lục Hiên chính là tiệm trang sức đặc biệt chỉ chuyên cung cấp trang sức cho hoàng thất, tất cả từ trang sức của phi tần hậu cung đến thân quyến vương công quí tộc đều được chế tạo từ đây. Phù Lục Hiên cũng rất hiếm khi tiếp khách lạ nên những món trang sức nơi này
      ngoa chính là vật phẩm tượng trưng thân phận của các khuê nữ ở kinh thành, người nào may mắn có được món trang sức của Phù Lục Hiên thôi cũng đủ để khoe khoang mấy năm. Bởi vậy mới , cây trâm này quý báu vô cùng, nếu phải vì muốn lật đổ vị trí đôi tỷ đệ này ở Thai thị làm sao có chuyện nàng ta nỡ lấy ra sử dụng.
      Dùng nó cho kế hoạch này nàng ta cũng chưa từng nghĩ tới chuyện lấy lại được. Chỉ có điều nàng ta ngờ động tác của đối phương, liền khiến nàng ta thất bại thảm hại.

      Đám người vừa trải qua đêm kinh hoàng, lúc này tất cả chú ý lại bị hành động của Thái Sử Lan thu hút, chỉ lo nhìn chằm chằm cây trâm nát bấy. Chỉ riêng Thai Thế Đào lại chăm chú nhìn chiếc giày của Thái Sử Lan.

      Cậu chợt nhớ tới, vừa rồi tỷ tỷ bảo mình tránh sang gian ngoài, sau đó đổi y phục ra. Khi ấy trong lòng cậu như có lửa đốt, chẳng kịp nghĩ ngợi gì nhiều, giờ phút này bình tĩnh lại, ban đầu người tỷ tỷ mặc hình như là nam trang?

      Lúc Thái Sử Lan đổi sang chiếc áo choàng của Thai Thế Lan đặt giường, lại có cách nào đổi sang đôi giày của xác chết. Nàng cũng chú ý tới ánh mắt quái dị của Thai Thế Đào nhưng căn bản chẳng để trong lòng.

      Vì nàng cũng chẳng tính đến việc ngây ngô làm hàng dỏm dài dài.

      lâu sau, Thái Sử Lan mới nhấc chân lên, món trang sức trị giá vạn lượng hoàng kim chỉ còn là đống bột phấn và bùn đất trộn chung chỗ, thần tiên giờ có đến cũng đành bó tay!

      Thái Sử Lan mặt cảm xúc, thái độ giống như‘chẳng có gì quan trọng’ ,tựa như chỉ vừa giẫm chết con kiến hôi, xong xuôi rồi cứ thế bước qua đống bùn, nghênh ngang rời .

      thèm lời, khinh cuồng ngạo nghễ.

      Để lại sau lưng đám"Huynh đệ tỷ muội",mắt trợn trắng miệng há hốc, hít gió lạnh mà sặc .

      ==

      Thái Sử Lan bỗng cho rằng có "ku em” như Thai Thế Đào, đôi lúc quả thực cũng tệ.

      "Tỷ tỷ! Để đệ đưa tỷ về am ni !" Thai Thế Đào vừa tránh được kiếp, liền lấy lại khí thế, hồn nhiên như chim sẻ sung sướng đuổi theo Thái Sử Lan ,chỉ tay về hướng am ni .

      Quá tốt, bớt cho nàng ngay cả "am ni nơi mình ở" cũng biết như thế nào mà lộ bây giờ hỏng bét!

      "Nơi đó là hậu trạch, ngươi đến làm cái gì."Thái Sử Lan câu liền đuổi cậu trở về, ở kia còn chỗ cần sử dụng đến “ku em” này.

      Quả nhiên, nàng chưa được bao xa thấy Thai Lâm vội vàng quay lại, giờ phút này mọi chuyện xong, tính cả bọn tỷ muội Thai Thế Trúc, ai ai cũng đều nhận ra "Thai Thế Lan" này có chút kỳ quặc, ngay sau đó liền nghe thấy Thai Thế Đào hét lên như cãi nhau với cả đám người.

      "Tóc của nàng đột nhiên ngắn? "
      "Là do Thể Trúc tỷ tỷ sai người cắt !"

      "Giọng giống? "
      "Là do Thế Trúc tỷ tỷ ép Thế Lan tỷ tỷ uống nước ớt cay!"

      "Biểu bất thường? Là do Thế Trúc tỷ tỷ ức hiếp Thế Lan tỷ tỷ, tỷ ấy đương nhiên phải phản kháng, vừa rồi các người đều thấy, tỷ ấy còn có ý đồ vu oan cho chúng ta!"

      Thai Thế Đào lớn tiếng, đám người Thai Thế Trúc vừa tức vừa hận " bậy!Làm loạn!Vô sỉ!" Các loại thanh the thé quát mắng pha tạp dây dưa cùng chỗ, dưới ánh lửa lập lòe, có người mặt mũi hung tợn, có người vỗ ngực thở hổn hển, có người tỏ vẻ liên quan, có người mặt đầy nghi hoặc... mà Thái Sử Lan, sớm xa.

      ==

      Thái Sử Lan đứng ở trước cửa am ni , đảo mắt nhìn chung quanh, mặt cau mày có.

      Cái phòng rách nát này chính là chỗ ở của Thai Thế Lan?

      Thai phủ nơi nơi hào hoa xa xỉ, cớ sao lại đối xử khắc nghiệt với vị tiểu thư của Thai gia đến vậy?!

      Thái Sử Lan mở cửa vào, trong phòng chỉ có duy nhất cái giường và cái ghế dài, còn đơn sơ hơn am ni chính thống.

      Thái Sử Lan tính ở trong này nghỉ ngơi vài ngày, chờ tình bình ổn, hộ vệ lơi lỏng, nàng rời .

      Cũng bởi cái vali của nàng quá đặc biệt, tiện mang theo bên người nên đành giấu sau bàn thờ trong ngôi miếu đổ nát ngoài thành An Châu. Đợi đến khi nào ra khỏi khỏi An Châu, lấy được hành lý là có thể thuận lợi ngao du khắp thiên hạ rồi.

      Thái Sử Lan là người có dã tâm, tuyệt giống với những người bình thường xuyên khác, hùng tâm tráng chí (tham vọng mạnh mẽ), hoặc muốn thay đổi thiên hạ, hoặc muốn dùng khoa học kỹ thuật đại để thúc đẩy năng suất lao động ở cổ đại, ghi dấu song song cùng tiến trình chuyển động của bánh xe lịch sử. Thế nhưng lại có tật xấu, nàng kiêu ngạo ngang tàng, khó tính điển hình , thích chung đụng, tuyệt có chuyện chấp nhận chuyện ‘đặt mình dưới người’.

      Nàng chính là cánh chim tự do lệ thuộc vì thế lại càng thể ở lì trong cái phủ đầy rẫy lang sói rình rập như thế này được. Còn chưa kể đến việc gặp ai cũng phải hành lễ, động tý là phải thỉnh an.

      Đem chăn mềm giường gạt hết sang bên, đảo lại nệm giường nghe thấy tiếng "kịch" phát ra bên trong cái gối, mơ hồ như tiếng lạch cạch của vật cứng.

      Thái Sử Lan dùng tay hết ấn nắn rồi mò mò phát dưới đáy gối có khe hở, nàng lập tức cầm lấy cái gối ném bay xuống đất.

      Cái gối vỡ tan tành, bên trong xuất chiếc hộp cực kỳ quý giá. Nắp hộp bằng vàng khảm châu ngọc thực so với cái am ni rách nát này mâu thuẫn trời vực.

      Chiếc hộp đóng hờ rơi xuống liền bật tung nắp nhô ra mấy tờ giấy.

      Thái Sử Lan cầm lên xem, hóa ra chỉ là mấy bài ca thơ chép tay của thiếu nữ khuê phòng. Từ trước đến nay Thái Sử Lan vốn là người thích tò mò mấy chuyện linh tinh nên cũng chỉ xem lướt qua, tính quăng phát có mấy mẩu vụn, góc dưới còn có ấn ký. Nàng hơi do dự, nghĩ chút rồi xòe tay ấn vào đống giấy.

      Mấy mẩu vụn từ từ ghép với nhau, phục hồi nguyên trạng, xuất ở nàng trước mặt giờ đây chính là tờ giấy viết thư dúm dó, giấy có ấn ký màu vàng, hình thù kỳ quái, đầu có sừng, vảy rồng ,thân ngựa, ánh lửa quấn quanh. Thái Sử Lan cảm thấy quả thực rất giống với loài thượng cổ dị thú ‘Hống’* thích ăn não rồng, tương truyền là tổ tiên của kỳ lân trong cuốn cổ tịch《 Sơn hải kinh 》thời Tiên Tần mà người Trung Quốc cổ thường nhắc đến .Chẳng lẽ nơi này là dị thế cũng có 《 Sơn hải kinh 》?

      Nhưng điều khiến nàng cảm thấy khó hiểu phải là ấn kí dị thú mà là quen thuộc của chính bản thân mình, giống như từng nhìn thấy ở đâu đó, hơn nữa cảm giác lại như vừa xảy ra. Nghĩ nghĩ lại cũng thể nhớ nổi là gặp ở chỗ nào nữa, haizz. Mới xuyên qua ngắn ngủi có vài ngày lại trong tình trạng ‘trốn chui trốn lủi’ làm thế quái nào mà có thể nhìn thấy hoa văn cổ quái như vậy chứ?

      Mà thôi, nhớ kệ xác nó, đau đầu. Lật qua lật lại tờ giấy …ừm, phải là thơ tình thiếu nữ gì cả mà là phong thư.

      Chẳng đề tên người nhận, người gửi, nội dung cũng hoàn chỉnh, vỏn vẹn mấy dòng, "... Hôm nay ủy khuất khanh vì ta tiếc dấn thân vào chốn cung đình phong ba bão táp. Ngày sau ổn thỏa nhất định đền đáp chân tình này gấp trăm ngàn lần... cần lo lắng, tự ta dặn tổng quản hậu cung, miễn triệu thị tẩm ..."

      Thái Sử Lan nhướng mày.

      Xem ra Thai Thế Lan tiến cung hề đơn giản như vẻ ngoài, nàng ấy vào cung làm nội gián giúp người sao? Đối phương hẳn là tình nhân của nàng , bằng cớ gì lại ‘ đền đáp tình ý’, lại còn báo cho biết ‘ lo thị tẩm’? Nhưng lời này mà cũng được cũng quái?! Hoàng cung là chỗ nào chứ?

      Nơi tường hồng, ngói vàng, cung nữ phi tần muôn màu muôn sắc, là nơi có vào mà ra, miếng thịt thối nghìn người tranh cướp. Nhưng nghe giọng điệu kẻ này, có vẻ như y tính đến việc tương lai Thai Thế Lan xuất cung, dựa vào cái quỷ gì chứ?

      Có thể báo tin vào được tận hậu cung là nơi trọng địa nghiêm cấm người thường xuất nhập, lại miễn cho Thai Thế Lan bị triệu thị tẩm, địa vị người này chỉ sợ cũng đơn giản, lẽ là cận thần của hoàng đế chăng?

      người Thai Thế Lan, rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật?

      Thái Sử Lan gấp lại bức thư vốn định đặt lại vào hộp, cuối cùng chẳng hiểu nghĩ nào lại nhét vào trong túi áo ngực.

      Nàng tiếp tục lật lật mấy thứ còn lại, có mấy tờ là bản viết tay của Thai Thế Lan, nhìn giống như viết nhật kí tường thuật tỉ mỉ ân oán của nàng và mấy huynh đệ tỷ muội, nhắc tới lúc trước nàng thay Thai Thế Trúc thi triển tài nghệ, thành công giúp nàng ta có được đức lang quân như ý, còn nhắc tới lúc trước trung cung đến An Châu tuyển phi, ban đầu đại tổng quản vốn nhìn trúng Thai Thế Trúc, nhưng biết tại sao khi vừa được Thai Thế Trúc mời ra ngoài thưởng cúc cùng nhóm tỷ muội chuyến, khi trở về người được chọn liền biến thành nàng. Về sau nhập cung thường xuyên buồn phiền nên mới sinh ra nhiều căn bệnh kì quái.

      Trong giọng điệu của Thai Thế Lan tràn ngập oán giận và nghi hoặc, nhưng lại đề cập tới việc giáp mặt chất vấn Thai Thế Trúc hoặc tìm kiếm chân tướng. Thái Sử Lan dựa vào cách Thai Thế Trúc đối phó với nàng ấy mà đánh giá…nữ nhân này quả nhiên nhu nhược, biết tình nhiều uẩn khúc nhưng lại có gan đối đầu hay đáp trả!

      Làm người, khôn ngoan nhưng nhu nhược cũng vĩnh viễn bao giờ tìm được chỗ đứng cho mình trong xã hội đầy bon chen tranh đoạt này.

      Lan man tới tận nửa đêm Thái Sử Lan cũng khá mệt mỏi, nàng nằm phịch xuống giường, tuy vẫn còn nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo nhưng cũng mặc kệ. Nàng tin đến giờ phút này đám người Thai Thế Trúc dám xuống tay lần nữa. Thôi, thôi, tốt xấu gì cũng đợi sáng mai tính tiếp.

      mơ mơ màng màng muốn ngủ, đột nhiên trực giác phát ra có người đến gần..

      -------

      * SƠN HẢI KINH – Bách Khoa Toàn Thư Thời Cổ Của Trung Quốc

      Sơn Hải Kinh là cổ tịch thời Tiên Tần của Trung Quốc, trong đó chủ yếu mô tả các thần thoại, địa lý, động vật, thực vật, khoáng vật, vu thuật, tông giáo, cổ sử, y dược, tập tục, dân tộc thời kỳ cổ đại. Sơn Hải Kinh nguyên bổn có hình vẽ mô tả hẳn hoi, gọi là “Sơn Hải Đồ Kinh”, nhưng bản này đến đời Ngụy Tấn thất truyền. Có học giả cho rằng, Sơn Hải Kinh chỉ đơn thuần là quyển sách ghi lại truyện thần thoại, mà là thứ sách địa lý thời cổ đại, bao quát nhiều loài chim thú khắp núi sông vùng Hoa Hạ lẫn các lãnh thổ hải ngoại. Tác giả và thời gian hoàn thành Sơn Hải Kinh chưa được xác định, trước cho rằng do Bá Ích và Đại Vũ làm, nhưng giờ các học giả Trung Quốc cho rằng thời gian để hoàn thành sách này trải qua nhiều kỳ, làm bỡi nhiều tác giả khác nhau, niên đại vào khoảng từ thời Chiến Quốc kéo dài cho đến đầu thời Hán. Sách có thể là do nhiều người ở nước Sở, Sơn Đông, Ba Thục cùng người từ nhiều địa phương khác, đến thời Hán được tập hợp lại để làm sách dạy học.

      Sơn Hải Kinh chuyển tải nhiều thần thoại cố mang màu sắc thần bí với hàng loạt quái thú kỳ dị. Trong sách có rất nhiều chuyện được viết từ lời truyền khẩu, tập hợp thành nhiều bản khác nhau. Bản sách được cho là sớm nhất được hai cha con Lưu Hướng, Lưu Hâm soạn thành. Thời Tấn có Quách Phác chú thích và khảo chứng Sơn Hải Kinh. Thời Minh có Vương Sùng Khánh làm “Sơn Hải Kinh thích nghĩa”, Dương Thận làm “Sơn Hải Kinh bổ chú”, Ngô Nhâm Thần làm “Sơn Hải Kinh nghiễm chú”. Thời Thanh, Ngô Thừa CHí soạn “Sơn Hải Kinh địa lý kim thích”, Tất Nguyên làm “Sơn Hải Kinh Tân Giáo Chánh”, Hác Ý soạn “Sơn Hải Kinh tiên sơ”. Thời Dân quốc có lưu hành bản “Sơn Hải Kinh giáo chú” của Viên Kha rất đáng quan tâm.

      Hống : Đông Hải có thú tên Hống , thích ăn não rồng , rất giỏi bay nhảy .
      Khi đánh nhau , lửa trong miệng của nó có thể khiến rồng chạy mất dép , long tức cũng chào thua .
      Dáng như ngựa , người có lân , cả người có ánh lửa quấn quanh , cực kỳ hung mãnh .
      "Thuật dị kí" miêu tả nó coi rồng là thức ăn , tương truyền là tổ tông của Kỳ Lân .


      [​IMG]
      Last edited: 13/1/16
      Phương Lăng, Aliren, JupiterGalileo3 others thích bài này.

    4. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      Ng đến chắc là r
      Nước xanh thích bài này.

    5. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224
      [​IMG]

      ღ°• Chương 11

      Edit: Mẹ Chíp

      Có người đến gần------ nhưng cũng chỉ là trực giác thuần túy bẩm sinh của dã thú.. Bốn bề tĩnh mịch đến nghẹt thở, nàng cảm nhận được hơi thở của người đó trong trung, rất , rất thuần, mang hương vị đặc thù nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác vô cùng mãnh liệt, nàng nhắm mắt lại, dùng trực giác tưởng tượng vị khách mời mà đến này, bước chậm rãi từ bên ổ cửa giấy tiến vào, tiếng gió hiu hiu thổi bên người , đến rồi, bên cạnh giường của nàng...

      có tiếng hít thở hay tiếng bước chân, nhưng người đứng nơi này, hơi cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh, mênh mông như biển cả... Người đó khom người, tóc mai buông xuống lướt qua mặt nàng, nhưng cùng lắm chỉ là tiểu tiết cực kỳ nhặt...

      Thái Sử Lan bỗng mở mắt, mí còn chưa nâng Nhân gian thứ trong tay vung lên, đâm thẳng vào kẻ rình mò!

      " Xoạt ", tiếng khô khốc vang lên nho , hình như có cái gì đó đúng, tuyệt đối phải cảm giác đâm vào da thịt, loáng thoáng như thấy tiếng người đó khẽ cười, hơi thở đặc thù phả lên mặt nàng.

      Thái Sử Lan ngồi bật dậy, dáo dác nhìn bốn phía, căn phòng trống rỗng nào có bóng người? Ngay cả cửa sổ cũng có bất cứ điều gì khác thường, lẽ cảm giác vừa rồi chỉ như giấc chiêm bao thôi sao?

      tính đuổi theo, đột nhiên ngửi thấy mùi nồng, mạnh cực kỳ gay mũi.

      Là dầu hỏa?

      Mới ngửi mùi, mắt thấy ngọn lửa cháy ngùn ngụt bốc ngoài cửa am, ánh lửa liếm qua những thanh gỗ từ khe cửa vào dần biến chúng thành than tro, giống như quái thú tóe ra muôn vạn xúc tu đỏ tươi rực rỡ, muốn rạch trời phá đất thiêu rụi tất cả.

      Ánh lửa chiếu lên mặt Thái Sử Lan sáng bừng, ánh mắt nàng lạnh như băng ---- nàng quá xem thường đám nữ nhân lòng dạ rắn rết Thai Thế Trúc, vừa nhận đòn cảnh cáo mà vẫn có gan ngay trong đêm phóng hỏa giết người!

      Lửa bén rất nhanh, gian phòng dựng bằng gỗ mục rách nát trong nháy mắt bốc cháy dữ dội, Thái Sử Lan bấm bụng xông ra, bỗng nhiên cảm giác thấy sau lưng tựa như có người đứng, nàng đột ngột xoay người, vẫn thấy ai hết, chỉ là trong phút chốc lướt giường, bóng ảnh vụt qua khóe mắt, lại tựa như có cái gì đó đúng, nhưng trong tình thế khẩn cấp, chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều, vội vàng xông ra ngoài. Vọt đến bên cạnh cửa, dùng sức đạp mạnh cái " Rầm " .... cửa thế nhưng lại bị khóa ngoài!

      Thái Sử Lan nào có thời gian rủa xả, lập tức xoay người vào trong, nếu nàng nhầm phía sau vẫn còn cái cửa! Thầm hi vọng mấy ả kia quên đừng có khóa.

      Còn chưa kịp chạy ra gian sau, lại " Ầm " tiếng, thanh xà ngang đổ xuống, khung xương cái am này toàn bộ dựng bằng gỗ, nhiều năm tu sửa, chỉ trong nháy mắt cháy nửa, Thái Sử Lan giờ bị lửa vây hoàn toàn!

      Láng máng nghe thấy tiếng gọi thất thanh của Thai Thế Đào, nhưng Thái Sử Lan biết, Thai Thế Trúc tuyệt đối để cho cậu ta có cơ hội phá đám lần nữa, giờ phút này, bốn bề là lửa, mái tóc ngắn cụt lủn của nàng nháy mắt bị lửa thiêu khét lẹt, hóa thành tro bám chặt trán, nhếch nhác vô cùng, bụi khói kích thích niêm mạc khí quản, như hàng vạn dao cắt xé ăn mòn từng tế bào trong cơ thể..

      Trước sau đường, trời cao cửa, Thái Sử Lan lại cam lòng chịu chết, mắt thấy phía sau xà ngang lửa cháy lớn, chỉ cần có thể nhảy qua đó hẳn là còn cơ hội sống sót, chút do dự, cúi đầu, đùi nhún, chân đạp lấy đà, chuẩn bị nhảy qua xà ngang hừng hực lửa!

      Đùi vừa mới nâng lên...

      " Ối... "

      Bỗng xuất sợi tơ từ cửa sổ mái bay xuống, " Soạt ", sợi tơ khẽ xoay chuyển quấn vòng quanh eo nàng, toàn thân Thái Sử Lan bỗng bỗng, giống như được người kéo lên.

      Ra khỏi biển lửa, khi luồng gió mát đập thẳng
      vào mặt, nàng mới cảm nhận được rằng mình còn sống. Thái Sử Lan nhịn được hít hơi lạnh, hai mắt trợn trừng.
      Nàng giật mình thảng thốt...

      nóc nhà, có người ngồi khoanh chân, áo choàng đen bằng lụa gấm tơ tằm thượng hạng, toàn thân màu trắng bạc huyền bí, giống như đóa thược được lung linh trong sương khói mờ ảo, hoa trong sương vừa mông lung vừa nét, trời áng phù vân bỗng ảm đạm, ngọc trắng đính cườm sao bì nổi vẻ lộng lẫy. Dưới trăng sáng vằng vặc trợ giúp, càng thêm ma lực lôi cuốn lòng người, giống như chỉ cần liếc mắt lập tức thu hút ba hồn sáu phách, phiêu nhiên phất trần.

      Vạt áo bào phất nửa chừng gian, sáng như ngọc kim cang kết tỏa, lấp lánh hơn dải sao Ngân Hà lúc trời sắp sáng...

      Làn da như mỡ đông, mịn màng hơn châu ngọc, mắt phượng trong suốt tinh khiết tựa lưu ly.

      Liếc nhìn người trước mắt, lúc lạnh lúc nóng, tựa hữu tình cũng tựa vô tình, sóng mắt lưu chuyển như tinh hà mênh mông, môi hồng phơn phớt như cánh đào chớm nở, khiến người ta hồn siêu phách lạc.

      Trăng vàng nhuộm bạc nóc nhà

      Đỏ hồng ánh lửa phi vũ dặt dìu

      Bạc trăng lửa đỏ đìu hiu

      Đêm xanh thất sắc thiên thu lụi tàn.
      Vạn vật cũng vì mà u ám phai màu. Người ở nơi nào, thiên địa đảo điên, thế nhân thổn thức.

      Thái Sử Lan đương nhiên là nhận ra người này, nhớ đến lần đầu tiên xuyên đến đây nhìn thấy đầu tiên cũng là , mỗi lần gặp là lần bỡ ngỡ, ràng vẫn khuôn mặt đấy, sao lần nào cũng thấy
      kinh tâm động phách?

      Giờ này, nhẽ ra nên ở tiền viện dự thịnh yến, hoặc giả như sau khi tận hứng thỏa thích cũng nên trở về rồi chứ, sao vẫn còn ở nơi này, ngồi nóc am ni , nhởn nhơ tự tại nhìn nàng chật vật trong đám cháy, bên cạnh cư nhiên còn có cả ấm chén ngọc ngà, rượu thơm thưởng thức?

      Nắp mở, chén lưu tàn, bộ mã say sưa thỏa mãn.

      lẽ trong lúc nàng tuyệt vọng cố tìm cách thoát ra khỏi biển lửa, lại ngồi nóc nhà uống rượu xem hoa?

      Kẻ mới vừa rồi xông vào phòng nàng đích thị là tên này rồi!

      Rảnh rang ngó nàng, sợi tơ bên eo cũng chưa từng buông lỏng, thong thả lên tiếng: " Lửa cháy rất to, xem rất thích !"

      Thái Sử Lan hừ lạnh, trong lòng chửi sư cha tổ tiên nhà nó.

      " Xem ra cũng rất tán thành ý kiến của ta." Dung Sở cúi mặt nhìn nàng, tay rung cái, Thái Sử Lan lập tức mất thăng bằng, nếu giờ ngã ngửa xuống đây, chính là độ cao gần ba mét đấy! Dung Sở thu tay, " Soạt " cái, kéo ngược Thái Sử Lan bị treo ngược giữa đám cháy lên.

      Lửa nóng bên dưới có gió lại bùng lên, xém chút nữa xơi tái khuôn mặt Thái Sử Lan.

      " Mẹ kiếp!" Hai mắt nàng trợn trừng như chuông, tơ máu vằn lên, vắt ngang vắt dọc, gần như sắp nổ tung ------ thằng điên này mắc bệnh thần kinh gì thế? Cuồng ngược à?

      Dung Sở vui vẻ nhìn nàng, chơi đùa với nữ nhân này thích, trong thời điểm sống chết lại hề tỏ ra sợ hãi, nhìn ánh mắt kia tựa như kẻ bị treo ngược đống lửa chính là vậy.

      " Ta có chuyện muốn hỏi nên mới cần phải tỉnh táo chút." Dung Sở cười tim phổi, xòe tay ra trước mặt nàng, " có thể cho ta biết, vết thương này do vật gì gây ra?"

      Thái Sử Lan ráng ngẩng đầu nhìn, bụi khói xông vào khí quản khiến cho nàng ho khan liên tục, làm gì thấy cái gì gọi là vết thương vết thiếc gì, nhưng trong lòng lại ràng, bại lộ mọe rồi.

      " Quên lãng " phải làm cho người ta quên hết tất cả việc lúc đó hay sao? Cớ gì đối với đám người Thai Thế Trúc hiệu quả như thế, mà với vô dụng, thậm chí còn bị phát ra?

      " biết." Nàng trả lời dứt khoát, chết cũng nhận.

      " Ồ? sao?" Dung Sở cười khẽ, tay hơi buông lỏng.

      Ngay tức khắc Thái Sử Lan lại rơi xuống, chừng mét dừng, trong lòng nàng lúc này cực kỳ căng thẳng, gân xanh, gân đỏ thi nhau nhảy tưng tưng, khoảng cách giữa mặt và đống lửa cực gần, gần đến mức thi thoảng có cơn gió khẽ thổi qua, ngọn lửa lại bùng lên " Thơm "vào mặt nàng cái, khói tro nóng hừng hực xộc thẳng vào khí quản, khiến cho cổ họng nóng rát đau đớn vô cùng.

      " Giờ biết chưa?" Tiếng thản nhiên từ truyền xuống.

      Thái Sử Lan mím môi, lời, Dung Sở mỉm cười, xem ra nữ nhân này cũng rất cứng đầu, giờ chỉ cần nàng ta giở chút mánh khóe chịu thua thiệt chút, tự nhiên được cứu ngay.

      Thế nhưng khi vừa mới ló đầu ra thăm dò, con ngươi đột ngột co lại.

      Thái Sử Lan bị treo ngược bỗng nhiên thò tay với lấy cái kéo từ ngăn tủ siêu vẹo bên dưới, cũng chẳng để ý lòng bàn tay bị bỏng, nàng nghiến răng uốn người lấy đà, gắng hết sức cắt sợi tơ quấn quanh eo mình.

      Dung Sở hất cái, cả người Thái Sử Lan đong đưa, cái kéo trong tay tuột ra bắn thẳng vào thanh xà ngang, rơi xuống đất.

      " Bí mật còn quý hơn tính mạng sao?" Dung Sở nhíu mày quan sát khuôn mặt Thái Sử Lan bị bụi tro bám chặt nhìn còn ra đường nét, lần nữa cảm thấy nữ nhân này vượt xa dự liệu của .

      Thái Sử Lan hừ lạnh, lúc sau mới miễn cưỡng cất giọng khàn khàn: " Sai."

      " Hửm?"

      " Ta là người bao giờ chấp nhận bị uy hiếp." Thái Sử Lan thô bạo xé rách góc áo choàng, xoa xoa mặt, " Kẻ nhu nhược vĩnh viễn là kẻ thất bại."

      " Luận điệu này nghe cũng mới mẻ ", Dung Sở có chút ngạc nhiên, " Nếu chịu, tất chết ."

      " Tất nhiên cũng có thể bị uy hiếp, nhưng phải xem giá trị uy hiếp
      như thế nào, tự nhiên chết dễ dàng như vậy." Thái Sử Lan tiện tay xé nốt vạt áo lau cổ, " Bằng ngươi cứu ta vì cái gì? Chẳng lẽ ngươi có lòng tốt đó sao? Đúng là mặt dày hết cả phần thiên hạ!"

      " Mắng rất hay."Dung Sở nhìn nàng chằm chằm, giận quá hóa cười, " Đáng giá để ta uy hiếp, cũng rất đáng giá để ta cứu , " miễn cưỡng thay đổi tư thế, khuỷu tay chống lên đùi, dáng vẻ phong lưu vô hạn, " Nếu thích bị uy hiếp, vậy chúng ta đổi sang phương thức khác, có thể thương lượng chút....."

      Thái Sử Lan vắt óc suy nghĩ xem có thể đưa ra điều kiện gì tốt tốt thương lượng với thằng cha khí nam phách nữ khó lừa này hay , bỗng nghe thấy : " Thương lượng chút, ta vạn đắng ngàn cay cứu ra khỏi đám cháy, vậy hãy vui vẻ chấp nhận làm vị hôn thê của ta, như thế nào?"

      ....

      P.s: Khổ nhất khi edit gặp phải đoạn tả cảnh, tả người như thế này:th_33:
      Last edited: 4/3/16
      quỳnhpinky, Phương Lăng, Aliren4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :