Phượng khuynh thiên lan - Thiên Hạ Quy Nguyên (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224
      ☆5 : Nửa đêm động tâm giết người!
      Khuôn mặt kia...

      Mặt trái xoan, sống mũi cao thẳng, môi mỏng ướt át, mắt hạnh hẹp dài...

      Thái Sử Lan gan góc lần đầu tiên trong đời cũng cảm thấy kinh hãi... Dâm nữ trong bếp hoan lạc cả đêm kia lại có gương mặt tương tự như nàng !

      Tuy da nàng ta trắng hơn, lông mày cũng hơn, cằm cũng thon hơn, bởi vì xuân tình rạo rực hai gò má ửng hồng, sóng mắt mê ly nhưng nếu nhìn kĩ có thể nhận thấy khí chất phong vận lại khác nhau hoàn toàn. Chỉ có điều, Thái Sử Lan liếc mắt cũng nhận ra bóng dáng của chính mình!

      Nàng đứng bật dậy...

      Mới đầu, nếu nhìn thấy khuôn mặt này, nàng cũng chẳng hứng thú quản nương người ta đêm tiếp bao nhiêu khách, nhưng từ giây phút nhìn thấy gương mặt gần giống như mình lại có những biểu cảm buồn nôn như uốn éo, lả lơi đưa tình... đột nhiên nàng cảm thấy bản thân như nuốt phải hàng vạn con bọ , vô cùng kinh tởm....

      Thái Sử Lan ở nơi đây hiểu lý do vì sao lại có trùng lặp như vậy ở Đại Yến xa xôi, giờ phút này bạn chí cốt Quân Kha, cũng vì khuôn mặt tương tự mà cuộc đời bắt đầu rẽ sang bước ngoặt mới. Chuyện thế gian nhân quả đều do ý trời định trước, trong gian loạn lưu vô hạn, chính là bởi vì đại lục tồn tại bốn người có từ trường gần giống nhau nên mới xảy ra hỗn loạn nghịch lưu dòng chảy như vậy.

      Thái Sử Lan muốn nhảy xuống bỗng nhiên lại dừng lại.

      Trong bóng đêm có mấy người vội vã chạy tới..

      Nhìn vóc dáng có lẽ là mấy nương, đêm lạnh lại mang mũ trùm đầu, khuôn mặt che hơn phân nửa, giống như ' Ta làm việc mờ ám thể gặp người ' .....

      Các nàng về phía phòng bếp, Thái Sử Lan híp mắt, chậm rãi ngồi xuống.

      Nàng chợt nghĩ đến vài vấn đề.

      Tỷ như căn nhà lớn tráng lệ như vậy căn bản thể là kỹ viện được, nếu như vậy từ nóc như chủ nhân trở xuống đám tôi tớ, hiển nhiên là đều phải tuân theo quy củ nghiêm ngặt. Vậy... dâm nữ phóng đãng kia ở đâu mà tới ?

      Lại tỷ như, nếu dâm nữ kia là đầu bếp của nhà này... lẽ thời xưa có qui định nữ đầu bếp phải sơn móng tay sao?

      Tiếp nữa, căn nhà lớn như vậy tất nhiên phải có hộ vệ canh tuần. Chỗ này tuy yên tĩnh nhưng cũng phải là góc chết, nàng ở bờ tường ngây ngốc hai canh giờ mà cũng thấy bất kỳ kẻ nào xuất , lẽ nhà giàu cổ đại thừa tiền mời cướp ?

      Còn nữa, mấy kia vội vàng tới, cửa tuy mở nhưng lại đứng bên ngoài. Trong đám đó có đầu, vóc dáng cao gầy lại giống như giỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên trong.

      Ánh trăng lạnh lẽo, từ góc của Thái Sử Lan có thể nhìn thấy sườn mặt tuyết trắng dưới lớp áo choàng che khuất, dáng lông mày vòng cung mềm mại sắc nét, mang vài phân lành lạnh lại thêm vài phân sát khí.

      Nàng ta nghe thấy tiếng nỉ non đêm vắn tình dài phát ra từ bên trong, sắc mặt càng thêm trắng nhợt, vẻ u nơi đáy mắt càng thêm nồng đậm.

      Mấy sau lưng nàng ta, cau mày trầm ngâm, giống như rất tức giận, mấy còn lại vẻ mặt lại tựa hồ sợ hãi.

      ' Rầm ' tiếng trầm đục, bên trong tiếng nam nữ cười đùa cũng vì giường sập mà dừng, ngược lại lại lăn qua lăn lại đất tiếp tục chinh chiến, mà lúc này cũng là kẻ nào chiếm ưu thế ,tiếng cười như bị dồn nén càng thêm sảng khoái ...

      tiếng này vang lên như tiếng sét cuối cùng đánh tan cửa thành do dự trong lòng mấy . Cũng là phát súng đầu tiên bắt đầu đêm kinh tâm động phách....

      cao gầy đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp lóe lên tia sáng tàn khốc, do dự nữa, nàng ta vung tay ra hiệu mấy kia theo vào...

      Bên trong phòng, đôi nam nữ quấn quít dưới đất bỗng kinh hoảng ngẩng đầu, gã đàn ông sắc mặt đại biến, cả kinh : " Thế Trúc, sao nàng lại tới....." Gã vội vàng bò dậy, dâm nữ dưới thân thấy thế liền cười kéo hông gã lại, liền bị gã đá cước văng xa nửa mét.

      Nữ tử có tên gọi Thế Trúc, sắc mặt tái mét, nàng ta trả lời chỉ giật chiếc áo choàng đen cánh tay vứt mạnh vào người gã đàn ông rồi lạnh giọng : " Còn mau ! Khi nào trở về tính sổ với chàng sau !"

      Gã ngẩn người, lại ngẩng đầu nhìn đội quân mẫu dạ xoa đằng đằng sát khí, trong lòng than tiếng, câu cũng dám nữa , quấn áo choàng lung tung quanh thân rồi cun cút chạy biến.

      Gã vừa , lập tức có hai về phía cửa khép chặt cài then đứng canh, còn lại ba người chậm rãi về phía nữ nhân mình trần nằm đất.

      Đám la sát này, cửa lớn đóng chặt nhưng cửa sổ lại quên. Ở đầu tường đối diện, cảnh tượng bên trong cánh mở kia nằm gọn trong mắt Thái Sử Lan.

      mặt đất, dâm nữ mệt mỏi chống khuỷu tay, lười biếng ngửa đầu nhìn nữ tử cao gầy đầu, cười : " Tưởng ai, hóa ra là Thế Trúc muội muội. Đêm hôm khuya khoắt lại đến tìm tỉ tỉ có việc gì quan trọng sao ?"

      Nàng ta cứ như chuyện chẳng liên quan đến mình, chọc giận đám nữ nhân còn lại tức điên người, nữ tử mặt tròn tiến lên phía trước vung tay tát mạnh nàng bạt tai, phẫn nộ quát lớn : " Thai Thế Lan! Nữ nhân vô sỉ này, uổng phí cho ngươi vẫn mang danh khí phi hoàng thất! Cung quy nghiêm khắc cũng dạy nổi tiện nhân ngươi đạo tam tòng tứ đức! Tiên đế băng hà, hậu cung đưa ngươi hồi hương xuất gia, nhẽ ra ngươi nên ở trong am ni thanh tịnh thành tâm niệm Phật cầu phúc. Nhưng ngươi lại dám trái lệnh...câu dẫn phu quân của Thế Trúc muội muội,còn.... còn...." Nàng ấy tức giận mặt đỏ tía tai, bộ ngực phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở, ngón tay run run chỉ vào Thai Thế Lan.

      bạt tai này hiển nhiên là rất mạnh, dấu vân lằn từng vết má, nhưng nàng lại thờ ơ, mấy nữ nhân kia cũng có vẻ có gì xúc động giống như chuyện này vốn là cơm bữa qua ngày.

      " Còn thế nào?" Thai Thế Lan sờ sờ hai má, lui lại về phía sau cầm tấm ván giường che chắn thân mình sau đó mới lên tiếng : " tiếp, thế nào mà lại xong rồi ?" Nàng bỗng nhiên cười khanh khách, chỉ tay về phía mấy nữ tử sắc mặt xanh mét, " Nếu muội muốn , vậy để tỉ tỉ hộ, ta chỉ vụng trộm với phu quân Thế Trúc muội muội, mà còn vụng trộm với phu quân đại đường tỷ ngươi, còn có nhị đường muội ngươi, còn có ngươi, ngươi nữa....." Ngón tay lướt qua từng người, chỉ đến người nào sắc mặt người ấy càng thêm giận dữ.

      Cuối cùng nàng thu tay lại, mở to mắt ra vẻ sợ hãi ,xoa lồng ngực, " ai nha, nhiều như vậy mà ta cũng biết đó ! Ta cho nhóm tỉ tỉ muội muội biết này, từ các ngươi thường xúm vào ức hiếp ta. khi trưởng thành quả nhiên tuyển trượng phu cũng lòng ------ " nàng ngửa đầu cười lớn, " câu lên, vừa lên giường mềm, sắc tâm còn lớn hơn trời, gan bé hơn chuột ! "

      " Ngươi !"

      Nữ nhân mặt tròn giận dữ bước lên bước bị Thai Thế Trúc giơ tay cản lại.

      " Thai Thế Lan." Nàng cúi đầu nhìn người mình gọi là tỷ tỷ, trong mắt tràn đầy căm hận ,nghiến răng chậm rãi : " Ngươi đúng, chúng ta quả là những kẻ gặp thời, bất quá so với ngươi, dầu gì người của ta vẫn còn sống, tốt xấu gì cũng theo ta cả đời. Ta tin tưởng sau khi trải qua chuyện này, cả đời chỉ
      chung thủy với mình ta, vĩnh viễn là bề tôi dưới váy. Mà tỷ tỷ ngươi, thử xem, ngươi bây giờ, còn có cái gì đây?"

      " Chẳng phải đều là do các ngươi ban tặng !" Thai Thế Lan ngửa mặt, hốc mắt phiếm hồng, " lúc trước khi hoàng gia tuyển tú, người phải là ngươi mới phải!"

      "Ban đầu chẳng phải ta cho ngươi cơ hội, là vì ngươi nhu nhược yếu đuối,
      dám liều mình tìm đường sống trong chỗ chết cho nên mới phải tiến cung. Bất quá, ta nhường ngươi vị trí nữ nhân của hoàng đế, sống hưởng đời vinh hoa phú quí, vậy còn có cái gì tốt đây ?" Thái Thế Trúc mỉm cười, " nhìn ngươi , tại mặc dù có phong hào, lại phải thủ tiết ở am ni cả đời, nhưng tốt xấu gì ngươi cũng là phi tần của tiên đế, cả đời này cũng có người nào dám lấy ngươi, cũng dám tiếp cận ngươi, điều này cũng có gì tốt ?"

      " có người dám đến gần ta sao ?" Thai Thế Lan rũ mắt, " Ai nha.. vậy vừa rồi.... nam nhân của các ngươi, là như thế nhỉ ?"

      ' Nam nhân của các ngươi ' mấy chữ này, nàng nghiến răng, dằn mạnh từng chữ.

      Trong phòng đột nhiên im lặng.

      Hồi lâu, tiếng cười khẽ cổ quái vang lên phá vỡ bầu khí yên tĩnh ngột ngạt.

      " Hãy yên tâm ", Thai Thế Trúc cười lạnh, tiếng ngân nga như tiếng hát, " Sau này còn việc như vậy xảy ra nữa !"

      " Ngươi dựa vào cái gì ...." Thai Thế Lan ngẩng đầu định phản bác ,đột nhiên sắc mặt của nàng ta thay đổi, ánh mắt hoảng sợ ,cuống quít bò lui lại phía sau..

      Cùng lúc đó, Thai Thế Trúc đột nhiên sải bước nhanh về phía Thai Thế Lan, trong tay run rẩy cầm dải lụa màu đen. Nàng ta nghiến răng túm lấy tóc Thai Thế Lan giật mạnh về phía sau , chiếc cần cổ trắng nõn dần dần ra đường cong chết chóc, Thai Thế Trúc chút do dự quỳ xuống lấy đầu gối đè lên lưng Thai Thế Lan, sau đó dùng dải lụa quấn hai vòng quanh cổ, hai tay nắm chắc hai đầu dùng hết sức xiết mạnh !

      Trong đêm yên tĩnh, nghe thấy tiếng rắc rắc từ trong xương khiến cho người ta lạnh hết cả gáy. Thai Thế Lan liều mạng vùng vẫy móng tay cào cấu
      vào dải lụa bị ghì chặt cổ nhưng cũng chỉ có thể làm xước mặt ngoài mảnh lụa, nàng nỗ lực quay đầu nhìn Thai Thế Trúc, trong mắt lộ vẻ dám tin. Thời điểm khi cổ quay ra đằng sau lại nghe thấy tiếng răng rắc rợn người.

      Dải lụa đen quấn nền cổ tuyết trắng, dưới ánh nến mờ ảo càng thêm kiều diễm động lòng người. Bầu khí trong phòng ngưng lại như bị đóng băng, ngay cả thở cũng thấy tiếng. Ngoài cửa sổ, bàn tay cầm nhánh cây của Thái Sử Lan chợt cứng đờ.

      Dưới trăng thề tỷ muội tương sát
      Tàn hoang dải lụa xiết vòng quanh
      Luyến ái làm chi, thịt xương đành bỏ mục.....

      Vốn tưởng rằng chỉ là trận cãi vã bình thường giữa các tỷ muội, chẳng nghĩ đến nàng chỉ đoán được quá trình nhưng lại đoán ra kết cục...

      Thai Thế Lan dường như cũng cảm nhận được cái chết sắp đến gần kề, nàng giãy dụa càng thêm kịch liệt khiến cho Thai Thế Trúc cũng hơi đuối sức, nàng ta ngẩng đầu quát khẽ, " Đứng ngây ra đó làm gì, còn mau tới giúp !"

      Mấy khuôn mặt như hoa lúc này đều tái nhợt như người chết.
      " thể để nàng ta sống sót!" Thai Thế Trúc nghiến răng, " chuyện nàng ta trúng dược, các ngươi cũng có phần !"

      Những lời này tựa như cây châm độc chọc thủng tấm màng mỏng manh chân tâm cuối cùng của mấy nữ nhân kia. Sắc mặt các nàng biến đổi, lập tức tới, nữ tử mặt tròn ngồi đè lên đùi Thai Thế Lan, hai nữ nhân còn lại ghì chặt chân tay của nàng.

      Thai Thế Lan tuyệt vọng, đột nhiên nàng nghiêng người ,lưng đập mạnh vào ván giường ' cạch cạch' nghe như tiếng có đồ vật từ bên trong ván lăn ra ngoài.
      Đó là vật hình tam giác màu xanh lục, nhìn như ngọc nhưng lại chẳng phải ngọc, dưới trăng bạc lấp lánh ánh sáng màu xanh, góc cạnh bằng phẳng, trông giống như vũ khí nhưng cũng chẳng phải. Vốn vũ khí thường lấy sắc bén làm tiêu chí hàng đầu nhưng vật này chế tạo từ ngọc có khác gì đồ bỏ , thực tế chẳng có công dụng gì!

      Nhưng Thai Thế Trúc lại giật mình, nàng ta cười lạnh, " Hóa ra thứ này vẫn luôn nằm trong tay của ngươi, ha ha, phụ thân lại đưa vật gia truyền cho ngươi nhưng ai chẳng biết tộc ta chẳng ai biết cách sử dụng. Sao? Giờ lại hi vọng nó cứu ngươi mạng ?"

      Khối ngọc lăn đến gần Thai Thế Lan, nàng chật vật với tay dùng hết sức cầm lấy nó. nữ nhân muốn ngăn cản nhưng thấy Thai Thế Trúc bĩu môi cười lạnh nên lại thôi.

      Cho đến khi Thai Thế Lan cầm được khối ngọc trong tay, Thai Thế Trúc mới đưa
      chân dẫm mạnh lên mu bàn tay Thai Thế Lan, bàn chân chuyển động, nghiền nát xương cốt tay của người dưới đất. Chỉ thấy màu thịt be bét hòa lẫn với vụn ngọc vỡ ...

      Vật gia truyền mỏng giòn cũng chịu nổi lực mạnh liền vỡ tan thành ba mảnh....

      Thai Thế Trúc cười khẩy, lấy chân đá cái, khối ngọc lăn lông lốc vào góc tường.

      Ánh trăng chiếu vào các mảnh vụn dính máu , nhưng chẳng ai để ý đến lớp sương mù màu bạc chậm rãi tản ra.

      Trong phòng khí khẩn trương, các nàng làm sao phát giác ra đoạn nhạc đệm nho này, tất cả đều chăm chăm nhìn Thai Thế Lan kháng cự đến tuyệt vọng .

      Ánh trăng tịch như hồn bay vào cửa sổ, mảng tối mảng sáng đan xen ,tại nơi giao hòa ánh sáng, lúc này, thân thể người đó gần như hoàn toàn chết hẳn, tĩnh mạch đứt đoạn, từng chút từng chút , ánh sáng sống trong đáy mắt từ từ tắt lụi.

      Thai Thế Lan ngừng giãy dụa .

      Mà Thái Sử Lan đầu tường như có người đẩy cứ thế
      ngã xuống...



      -----
      P.s : à, mấy đoạn thơ t edit nôm na thôi nhé:yoyo38:
      Last edited: 19/11/15

    2. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224
      ☆6: Đoạt Nhân Gian, tranh thiên hạ!
      Tất nhiên Thái Sử Lan phải tự mình nhảy xuống...

      khắc trước khi ngã , nàng cầm sẵn mảnh ngói vỡ ngắm ngắm lại mấy lần định bụng chờ thêm lúc nữa làm cú headshot bắn bể đầu Thai Thế Trúc...

      Bản thân vốn thích thấy khuôn mặt na ná mình ưỡn ẹo đong đưa hầu hạ dưới thân kẻ khác, lại càng muốn nhìn khuôn mặt giống mình tím tái như sắp chết kia.. điều này làm cho nàng như nhìn thấy như chính mình bị người ta ám hại, trong lòng hết sức thoải mái...

      Nhưng lúc chuẩn bị ra tay chợt cảm thấy sau lưng như có cơn lốc đẩy toàn thân nghiêng ngả rồi cứ thế mà ngã xuống..

      ' Bịch ' cả người mất thăng bằng va vào cánh mở làm cho cánh cửa rơi xuống nền đất vỡ tan tành. Trước khi lao xuống tay quệt vào mảng tường đầy tro khiến cho bụi tung mù mịt ...

      Trong phòng mấy nữ nhân bị tiếng động lớn làm cho kinh hãi vội vàng buông tay. Các nàng quay đầu nhìn người vừa ngã qua cửa sổ, đầu tóc cụt lủn, nam chẳng ra nam nữ ra nữ, mặt mũi lem luốc bụi khói nhìn ra dung mạo, chỉ thấy được đôi mắt hạnh hẹp dài sắc bén như dao găm, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ...

      Mấy đại tiểu thư này tuy bản tính thâm độc nhưng dù sao nửa đêm giết người cũng là lần đầu, sớm như chim sợ cành cong, giờ phút này đột nhiên lại thấy xuất kẻ từ trời rơi xuống ,trong lòng cho rằng gặp phải phường đạo tặc lại càng thêm sợ hãi, cũng chẳng buồn quản người chết hay chưa vội vội vàng vàng xô cửa bỏ chạy.

      Thai Thế Trúc là người ra cuối cùng , gần đến cửa nàng ta còn ngoái lại nhìn, mắt thấy Thai Thế Lan vẫn nằm đất bất động khóe miệng khỏi nhếch lên mỉm cười hài lòng. Nàng ta cũng biết được : khi xương cổ đứt dù có thần tiên giáng thế cũng chẳng cứu nổi Thai Thế Lan .

      ' Kèn kẹt ' nàng ta mở cửa bước ra ngoài, trong nháy mắt bỗng cảm thấy hai mắt tối sầm, đầu óc choáng váng....

      Lúc sau khi tỉnh táo hơn chút thấy mình đờ đẫn đứng trong hoa viên...

      Vừa xảy ra chuyện động trời vốn cứ tưởng cả đời này bao giờ quên được khoảnh khắc ấy, chẳng ngờ giờ phút này trong đầu cứ mơ mơ hồ hồ, giống như có người lấy tay che phủ ký ức, từng khung cảnh như chữ đen nền giấy trắng dần bị nhấn chìm dưới đầm nước sâu, tan biến chẳng còn dấu vết...

      Nàng ta trầm mặc hồi lâu, bình tĩnh rà soát lại việc lần nữa, mặt lộ ra nụ cười lạnh lùng sau đó chậm rãi bước trở về.

      Quỷ dị là nàng ta hoàn toàn quên mất xuất của Thái Sử Lan...

      -------------

      Trong phòng giờ chỉ còn mình Thái Sử Lan.

      Nàng chậm rãi bước lại gần nữ nhân nằm đất thoi thóp, vừa ngồi xổm xuống liền cau mày.. Cổ gãy, nhìn qua thôi cũng biết... cơ hội sống còn 0%.

      Thái Sử Lan vỗ vào mặt mấy cái nhưng vẫn thấy Thai Thế Lan động đậy, nàng thở dài thườn thượt. Trong phút chốc lại nhìn thấy khối ngọc vỡ nát nằm gọn trong góc khỏi động tâm...

      Trước khi Thai Thế Lan chết lấy ra vật này, chắc hẳn là đồ tốt nha?!

      Thôi để ta xài hộ cho đỡ phí !

      Tam Lăng đống ngọc vụn , thường rất khó gắn nhưng việc này đối với Thái Sử Lan vốn chỉ là việc cỏn con, nàng chậm rãi úp hai bàn tay bao phủ khối Tam Lăng .

      Trong lòng bàn tay của nàng, mảnh ngọc vụn giống như mềm , biến dạng, ngay sau đó hợp lại.... lần nữa liên kết với nhau..

      Bất cứ ai có mặt ở thời điểm này khi nhìn thấy nguyên vật khôi phục lại bản gốc ắt hẳn đều sợ hãi mà thốt lên, mà Thái Sử Lan sau khi nhìn xuống vào lòng bàn tay cũng còn cảm thấy kinh ngạc.

      Tam Lăng sau khi phục hồi nguyên trạng hình dáng lại khác hẳn ban đầu, bằng mắt thường có thể nhìn thấy chất lỏng màu xanh nhạt
      chuyển động bên trong , ở giữa khối chất lỏng xuất đường tơ máu mỏng manh di chuyển tách khổi chất lỏng ra làm ba phần, mỗi phần bị tách từ từ biến sắc thành các màu bạc, xanh và vàng kim, tuy rất nhạt nhưng lại phân biệt ràng.

      Sau khi thành hình Tam Lăng chuyển từ màu xanh nhạt thành khối ngọc ba màu. Ba cạnh vẫn như cũ nửa trong suốt, ở giữa có khối chất lỏng di chuyển, dưới ánh nến như phát dạ quang.

      Nếu như lúc trước vật này có tí tạo hình nghệ thuật bây giờ vẫn chẳng có gì thay đổi, chỉ khác với ban đầu là trông nó bây giờ có gì đó hơi quỷ dị..

      Thái Sử Lan nâng tay lên sau khi nhìn thấy hình dáng mới của Tam Lăng,nàng khẽ ' Ồ ' lên tiếng.

      đại, thi thoảng nàng cũng sử dụng dị năng phục hồi vật thể, nhưng thường là trở lại hình dáng ban đầu, chỉ có lần này khác hẳn.

      Cầm trong tay cũng cảm thấy là lạ, góc màu bạc hơi lạnh, góc màu xanh ấm áp, còn màu vàng kì dị diễn tả được thành lời, giống như loại hấp dẫn đặc biệt khiến người ta phải kích động.

      Thái Sử Lan ấn thử cái, ' tạch ' ,ba cạnh từ từ chuyển động, góc màu xanh chậm rãi nhô ra gai nhọn, ba góc ba gai.
      ngờ vật này tưởng vô tri vô giác nhưng lại có thể hoạt động .Thái Sử Lan hơi hoảng, tay hơi run làm cho gai nhọn góc màu xanh vô tình quẹt vào mu bàn tay Thai Thế Lan...

      Nàng ta bỗng nhiên mở to mắt!

      Thái Sử Lan ngồi xổm, trong tay cầm Tam Lăng vẫn nhúc nhích !

      Đệch ! Xác chết vùng dậy ?

      Mới vừa rồi kiểm tra hơi thở nàng ta ràng chết, thế nào quay quay lại lại mở mắt thế kia ?

      Thái Sử Lan lập tức vớ lấy cái đế nến đất đập vào đầu Thai Thế Lan...

      Chẳng phải chuyện tốt, đập cho chết hẳn rồi tính sau !

      " Đừng.... " Tiếng run rẩy yếu ớt bất ngờ vang lên, Thái Sử Lan dừng tay kịp thời ,đế nến cách đầu Thai Thế Lan đúng ba xen ti mét.

      " Người hay quỷ ?" Thái Sử Lan nhìn chằm chằm Thai Thế Lan, " Làm chuyện khuất tất, giờ muốn xưng tội ? Khỏi, ta phải chúa Giê-su !"

      Thai Thế Lan bị Thái Sử Lan từ chối chẳng cần biết nguyên do, nàng ta giận trợn trắng mắt,nghẹn hồi lâu mới thốt lên lời, từng câu đứt đoạn, " ... Ta sống được lâu nữa....ngươi muốn nghe bí mật sao ...."

      " muốn ." Thái Sử Lan lạnh nhạt đáp.

      Những kẻ thích nghe bí mật, cuối cùng cũng trở thành bí mật!

      Nàng chẳng ham bát quái!

      Thai Thế Lan lại ' ừm ' tiếng rồi thở hổn hển, nàng ta chuyển ánh mắt đến vật ba cạnh ba màu sặc sỡ trong lòng bàn tay của Thái Sử Lan, mắt đột nhiên sáng lên, giọng thào, ".... ra là thế...ngươi...ngươi ...." nàng khó khăn đưa tay ra, " Ngươi có muốn chí bảo gia truyền của Thai gia ta ...."

      Thái Sử Lan cầm khối ngọc ba cạnh trong lòng bàn tay cân nhắc chút, ngạc nhiên hỏi ngược lại, " Này.. cái này cũng chẳng phải của ta nha ?!"

      Thai Thế Lan nghẹn họng, bắt đầu ho khan...

      " Được rồi ...." Sắc mặt nàng dần dần xám xịt ảm đạm, bất đắc dĩ cười khổ tiếng, " Vốn dĩ.... nó chỉ nhận máu trưởng nữ Thai thị làm chủ... nghĩ là cuối cùng lại chọn ngươi..... lai lịch của vật này.... về sau ngươi biết....nó tên là ' Nhân gian '...."

      Muốn hùng bá thiên hạ phải có Nhân Gian .

      " Nhân gian... " Thái Sử Lan lẩm bẩm lặp lại vài lần, nàng cảm thấy cái tên này... tự cạn ý sâu, nghĩa vô cùng tận, trong lòng có chút hoảng hốt..

      Theo như lời kể đứt quãng của Thai Thế Lan, Thái Sử Lan rốt cuộc cũng hiểu được ra phần nào. Nhân Gian này có ba cạnh mỗi cạnh có ba gai, đâm gai thứ nhất làm người ta quên lãng, đâm gai thứ hai là , gai cuối cùng chính là hồi hồn.
      Thứ lòng người hư vọng, thứ thiên hạ phù hoa, thứ sinh tử vô thường.

      Loạn nhân tâm, khuynh thiên hạ, khống sinh tử.

      Đều vì ' nhân gian '...

      Tương truyền vật này vốn thuộc về dị tộc ' Trường Ly ', bộ tộc sở trường chuyên nghiên cứu và chế tạo chất độc từ ' Dị long trung cổ '. Kỳ , cái gọi là ' Dị long ' ở đây chính là loại rắn độc quý hiếm được bọn họ nuôi dưỡng thờ phụng. Tất cả từ da , nọc độc, đến xác rắn đều có các loại hiệu dụng khác nhau. Bộ tộc này bỏ ít công sức tiền của, trải qua nhiều thế hệ rốt cuộc cũng luyện ra được ba loại độc ' Quên lãng, và hồi hồn ' sau đó tinh chế kết hợp thành dị bảo 'nhân gian ' nổi danh thiên hạ!

      Gai quên lãng làm cho người ta tạm thời quên kí ức, tuy nhiên còn phụ thuộc vào mức độ trúng độc nặng hay mà quyết định thời gian dài ngắn ; gai , chỉ cần nghe tên là hiểu nghĩa, trong khoảng thời gian ngắn người trúng độc bị khống chế thần kinh hết tất cả tâm tư trong lòng. Cuối cùng là hồi hồn, đương nhiên thể làm cho người chết sống lại, công dụng của nó là có thể kéo dài giây phút hồi quang phản chiếu cho người sắp chết.

      Ba loại dược hiệu này tuy chỉ có tác dụng trong thời gian rất ngắn, nhưng kì thực lại rất quan trọng. Trong nháy mắt có thể đoạt ký ức cũng tốt, phút chốc ép người ta thổ lộ tâm tình cũng tốt, mà kéo dài được thêm khắc giữa ranh giới sống chết chẳng phải cũng quá tốt hay sao? Tóm lại lúc mấu chốt có thể phát huy được tác dụng quan trọng kịp thời . Vật này, nó có thể khuynh thiên hạ ,loạn nhân tâm cũng chẳng phải quá lời ! Huống chi tương truyền khả năng của gai Nhân gian còn tùy thuộc vào năng lực của chủ nhân , chủ nhân càng mạnh năng lượng của nó càng tăng . Nếu ý trời sắp đặt cho nó rơi vào tay của kẻ nắm thiên mệnh chuyện khuynh đảo loạn thế há chẳng dễ xảy ra sao?!

      Cũng bởi vậy, thất phu vô tội vì mang ngọc mà mắc tội, tộc Trường Ly sau khi luyện ra chí bảo lập tức bị thiên hạ khắp nơi nhòm ngó, trải qua vô vàn cuộc chiến gió tanh mưa máu, tai họa liên tiếp giáng xuống trong suốt thời gian dài cuối cùng dẫn đến họa diệt tộc ! Những đồ vật liên quan đến Nhân Gian đều bị hoàng đế Nam Tề đoạt lấy, qua nhiều năm qua tay nhiều người cuối cùng lại lọt vào tay Thai gia.

      Chẳng ai biết, Thai gia kỳ thực chính là hậu duệ của Trường Ly, chẳng qua để tránh bị truy sát nên mới thay danh đổi họ mà thôi! Từ xa xưa, người trong tộc Trường Ly dùng máu của mình để nuôi rắn, vì thế máu chính là thuốc dẫn mở ra Nhân Gian. Nhưng qua nhiều năm, bí mật này bị chôn vùi theo những oan hồn khuất cho nên Thai thị cũng ai điều này.

      Chỉ là giây phút hồi quang phản chiếu ngắn ngủi nên đương nhiên nàng ta thể cặn kẽ, cũng như có số việc chính bản thân nàng ta cũng nắm được, nhưng thế đủ cho Thái Sử Lan hiểu được đại khái .

      Cũng được canh giờ rồi, thời gian cũng sắp hết, sắc mặt Thai Thế Lan tái nhợt chỉ còn hơi thở thoi thóp, bỗng nhiên hít sâu hơi gắt gao bám chặt lấy tay Thái Sử Lan.

      ".... giúp ta báo thù...."

      " ." Thái Sử Lan dứt khoát cự tuyệt.

      " Ngươi.... trong tay ngươi giữ chí bảo gia truyền của Thai gia... "

      Thái Sử Lan liếc ' Nhân Gian ' trong tay mình, lúc trước nàng nhặt chơi cũng chỉ vì có chút tò mò. Nay biết lai lịch của nó, ngược lại nàng lại chẳng còn chút hứng thú nào.

      " Vậy trả lại cho ." Nàng tiện tay vứt khối ngọc lên người Thai Thế Lan, đoạn xoay người bỏ .

      Thai Thế Lan sững sờ, thào thở dốc, " Tại sao....."

      " Thứ nhất, ta thân thế mà kẻ thù của là nhà giàu thế lực lớn, ta đâu có ngu mà tự rước lấy phiền toái vào người!" Nàng tiếp tục giơ ngón tay thứ hai, " Thứ hai, nữ nhân cuồng dâm mặt dày đến mức bị chính tỷ muội của mình lập mưu sát hại. Loại ăn vụng biết chùi mép như , chết cũng đáng đời !"

      " Ta phải.... người có tôn nghiêm...." Thai Thế Lan ngửa mặt nhìn Thái Sử Lan, hai dòng nước mắt từ từ chảy xuống, "....xuất thân của ta như vậy...làm sao lại có thể là loại người như thế.... biết nhục nhã..... là các nàng hạ dược ...nếu ngày đêm giao hoan.. toàn thân đau nhức vô cùng... bộ dạng này của ta .. sống bằng chết... tin, ngươi xem....." Tay nàng run run kéo thấp quần lụa ...

      Thái Sử Lan vừa liếc liền lập tức chuyển mắt sang chỗ khác, dạ dày nhộn nhạo buồn nôn...

      " Nhân gian ...giao cho ngươi ." Thai Thế Lan từ từ khép lại tà váy, nhắm mắt lại, " cũng chẳng cầu ngươi báo thù cho ta... bọn họ tất gặp báo ứng... chỉ xin ngươi, trong ngăn tủ có lọ thuốc, cái lọ bằng ngọc màu tím.... là bí dược ta mang từ trong cung về...trong canh giờ sau khi chết chỉ cần tô điểm qua loa.... đảm bảo dung mạo như lúc còn sống... nữ nhân đến chết
      vẫn muốn xinh đẹp chút...."

      " Được ." Thái Sử Lan cảm thấy cầu này có gì quá đáng liền đồng ý.

      Khóe môi Thai Thế Lan hơi nhếch lên , nhàng trút ra hơi thở cuối cùng.

      Nàng ấy cũng mở mắt nữa....


      Dạ hương lặng lẽ rớt giọt sương

      như hơi ẩm mục nền xanh lá

      cuộc đời chìm nổi sao nghiệt ngã

      gió lùa mây ,mí mắt cũng hoen nhòa

      Qua đêm này giông tố rồi qua

      Hoàng hôn thổn thức nối bình minh lên....



      Thái Sử Lan nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh xác Thai Thế Lan, cau mày nhìn chằm chằm nụ cười bình thường môi nàng ta cảm thấy mình như bị người tính kế ,hết sức quỷ dị.

      Nhưng người chết rồi, còn tính với chả tính cái gì ?

      Thái Sử Lan lắc lắc đầu, gạt ngay ý nghĩ kì quái ra khỏi óc. Nàng đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc rối của Thai Thế Lan.

      Đêm này ở dị thế vừa mới gặp được người tương tự như mình lại phải vĩnh biệt. Chứng kiến nàng ta chết giống như nhìn thấy mình chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn..

      Ngón tay lướt qua hàng lông mày quen thuộc, như cơn gió thổi qua mặt nước..

      Trong lòng có chút chua xót, giống như trông thấy cái tôi thê lương khác của mình trong gương ...

      Đây chẳng phải là khởi đầu tốt.

      Nhưng kết thúc ra sao, chẳng ai biết trước được
      !

      Thái Sử Lan chậm rãi đứng dậy tới bên tủ kéo ngăn kéo tìm bình ngọc màu tím, bên trong bình đựng bột phấn màu trắng nhìn qua cũng chẳng có gì đặc biệt. Nàng làm theo lời Thai Thế Lan dặn, đem thuốc bột bôi lên vết thương cổ nàng ta.

      Vừa rắc bột lên....mặt của Thái Sử Lan lập tức đanh lại...
      Last edited: 20/11/15

    3. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224
      7 : Ngự tỷ và đệ đệ !
      Quay lại lúc trước, Thái Sử Lan bị trận lốc xoáy kỳ lạ xô ngã.

      Phía xa xa, gió xuân thổi lầu, Dung Sở tựa lan can, mũi dao chỉ trời Nam.

      Dao hắt bóng chiếu thẳng vào mắt Thái Sử Lan, nàng khó chịu phất phất tay.

      Ở cự ly xa như vậy, nàng chỉ tuy ý vung tay, ngay cả kẻ bên dưới cũng chưa chắc có thể phát , nhưng Dung Sở đứng lầu, tay cầm dao bỗng dừng lại.

      Đầu ngón tay khẽ động, dao nhập vào trong tay áo tạo thành đường vòng cung sáng ngời lưu chuyển như sóng mắt mỹ nhân.

      lập tức phi thân lên.

      Tay y bào rộng thùng thình mở ra tung bay trong gió, giống như đám mây bị gió xô , trong nháy mắt thấy đứng mái nhà.

      Lầu gió lung lay bóng nguyệt

      Tay áo bào phần phật vờn gió
      mây

      Cuốn làn thu thủy ngập trời sao xa.

      Dung nhan tuyệt thế, đôi mắt đen láy sáng như sao.Trong tay cầm đóa hoa màu xanh ngọc, các cánh khép lại như ngủ. Dung Sở đưa mắt theo hướng Thái Sử Lan, lòng bàn tay hơi chuyển động.

      Giống như hương Thiên Lý chưa từng tiêu tan, nụ hoa như được cảm ứng hương từ trong gió bắt đầu hé mở.

      Đây chính là hoa ' Vị Văn ', ' Vị văn chỉ thức hương Thiên lý ' . bất kỳ kẻ nào dính dù chỉ chút bột hương Thiên lý người, lập tức ' Vị văn ' nở . Mùi càng nồng , hoa nở càng rộ.

      Dung Sở cười .

      Đóa hoa trong tay chợt rơi xuống.

      Lập tức nghe thấy tiếng y phục lướt trong gió, phía dưới bỗng xuất bóng người bay vút lên tung mình tiếp hoa, sau đó bay qua tường cao thả người xuống ngựa. Ở nơi đó có hàng kỵ sĩ cưỡi hắc mã chờ, trong bóng đêm từng đôi mắt sắc bén như chim ưng.

      Kẻ tiếp hoa hô lên tiếng, đám kỵ mã lập tức vung roi phi nước đại chỉ trong khoảnh khắc biến mất khỏi góc đường.

      Từ lúc Dung Sở bay lên mái nhà cho đến lúc hộ vệ nhận lệnh rời , cùng lắm chỉ diễn ra trong chớp mắt.

      Khoái mã chạy băng băng qua dọc phố dài, áo choàng đen bay phần phật trong bóng đêm lộng gió, kẻ dẫn đầu dáng người cao lớn, sắc mặt lạnh lẽo, y nâng cao lòng bàn tay cầm đóa hoa màu xanh ngọc trung.

      Dưới ánh trăng bạc , đóa hoa chuyển động, các cánh dần dần hé mở, đến gần phòng bếp đại viện của Thai gia hoàn toàn nở rộ.

      Tại thời điểm này, trong phòng Thái Sử Lan cũng rắc thuốc bột đắp lên miệng vết thương của Thai Thế Lan !

      -------------------------

      Thuốc bột vừa rắc lên ngay lập tức bốc lên làn khói màu hồng nhạt, mùi nồng gay mũi, chỉ trong nháy mắt vết thương nhanh chóng lún xuống, lan rộng rồi biến mất...

      Gió thổi mùi hương gay nồng xuyên qua tường. Bên ngoài đóa hoa trong tay kỵ sĩ bỗng nhiên héo rũ.

      Kỵ sĩ cúi đầu thấy hoa tàn, mặt y biến sắc ,vội vã thúc ngựa rời .

      Thái Sử Lan hề biết đoạn nhạc đệm nho bên kia tường , cũng hề hay bản thân mình vì đoá hoa mà suýt bị tóm, bởi tại, nàng vẫn còn ngẩn người, tay cứng đờ giữa trung, sắc mặt tái mét...

      Đậu ... mắc bẫy rồi!

      Đây là thuốc tiêu xác mà !

      Thai Thế Lan mắc cái bệnh thần kinh gì vậy? Nguyên vẹn toàn thây muốn, lại thích tự hủy xác mình là sao?

      Còn nữa, nàng ta nhìn thấy mặt của nàng từ lúc nào?

      Thái Sử Lan sờ mặt mới phát lúc trước chà tay, vô ý quẹt tay áo qua mặt.. thảo nào Thai Thế Lan lại bình tĩnh đến vậy, còn kịp tính kế nàng.

      Như vậy...

      Thái Sử Lan lập tức nghĩ đến vài khả năng, nàng lập tức đứng lên.

      Nhưng vừa đứng thẳng, nàng nhịn được khẽ hừ tiếng. ngờ chỉ vô tình ngã xuống mà lại bị trật chân, mắt cá chân của nàng bây giờ đau khủng khiếp !

      Trước hết phải tìm thuốc, chân bị thương làm gì cũng bất lợi. Chậc...loại dược này thực rất lợi hại chớp mắt cái thi thể Thai Thế Lan hóa hơn phân nửa !

      Mò mãi mới tìm thấy lọ dầu xoa tan máu tụ, mới vừa kịp ngồi xuống chuẩn bị bôi thuốc chợt nghe thấy tiếng bước chân vội vã tới, giọng thiếu niên hô to : " Tỷ tỷ! tỷ tỷ! Tỷ sao chứ ?" Rồi cứ thế xô cửa chạy vào.

      Thái Sử Lan ngẩng phắt đầu quan sát bốn phía xung quanh, nhất thời muốn tránh nhưng lại phát gian phòng nơi nàng đứng là gian phòng có cửa thông với gian phòng ngoài, nếu bây giờ chạy ra thế nào cũng chạm mặt người khác. Đằng nào cũng chạy thoát trước hết phải giấu cái xác này trước ,bằng bị người trông thấy chỉ sợ lại phải ghé thăm quan phủ chuyến.

      Nhưng cơ bản trong phòng này cũng có chỗ nào để giấu mà tiếng của thiếu niên càng ngàng càng gần. Thời điểm khi thiếu niên chuẩn bị đẩy cửa vào, Thái Sử Lan đột ngột kéo tấm ván giường che thi thể của Thai Thế Lan còn nàng ngồi đầu ván giường.

      " Tỷ tỷ !" Nàng vừa ngồi xuống cửa bị đẩy ra. Thiếu niên chỉ mặc chiếc áo đơn mỏng tùy tiện khoác thêm ngoại bào vội vàng xông vào ,mắt nhìn thấy nàng ngồi bệt đất liền ngẩn người.

      Thái Sử Lan ngồi khoanh chân bất động như núi, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng.

      Trong phút chốc nàng hiểu được dụng ý của Thai Thế Lan.

      Đúng là đồ đàn bà gian xảo, miệng cầu báo thù nhưng kỳ trước khi chết vẫn tranh thủ tính kế lợi dụng nàng. Nếu nàng đoán nhầm nàng ta hẳn đoán được có người tới cho nên mới lừa nàng dùng dược hóa thi thể của mình.

      Thai Thế Lan sống sờ sờ bỗng nhiên mất tích Thái Sử Lan chính là kẻ hiềm nghi đầu tiên. Kế đó nàng nhất định bị bắt đem cáo quan, khi đó cách duy nhất để thoát khỏi khốn cảnh Thái Sử Lan buộc phải dùng gương mặt tương tự Thai Thế Lan để vượt qua cửa ải khó khăn này.

      Mà chỉ cần Thái Sử Lan tạm thời đóng vai Thai Thế Lan nhóm tỷ muội rắn độc kia nhất định cũng buông tha cho nàng.

      Đến lúc đó Thái Sử Lan hiển nhiên thành kẻ thù các nàng, cũng tương đương với việc nàng trở thành công cụ gián tiếp giúp Thai Thế Lan báo thù!

      Tuy rằng giờ phút này trong lòng hết sức tức giận nhưng Thái Sử Lan cũng thể thầm khen thông minh của Thai Thế Lan, lúc mạng sống như chỉ mành treo chuông mà vẫn nghĩ ra chiêu tàn nhẫn như vậy, thậm chí cũng tiếc hài cốt tan thành tro bụi, nàng ta cũng rất dứt khoát a...

      Chỉ là có điều nàng hiểu được, người thông minh như vậy, cớ sao lại rơi vào thảm cảnh này?

      " Tỷ tỷ...." Thiếu niên đứng trước cửa ngơ ngác nhìn người ngồi khoanh chân dưới đất, mặt mũi bẩn thỉu, tóc tai cụt lủn, trong lòng muốn nhận nhưng lại dám, " Mặt của tỷ...."

      " Bị các nàng trát bùn vào mặt ."

      " Sao tỷ lại ngồi dưới đất...."

      " Trật chân ."

      " Giọng của tỷ...."

      " Ăn nhầm ớt cay."

      Thiếu niên nghi ngờ nhìn nàng hồi lâu, ràng cảm thấy có gì đó cứ giả giả nhưng giờ này xuất ở đây ngoại trừ Thế Lan tỷ tỷ làm gì còn có ai nữa?

      " Tỷ tỷ, tỷ sao là tốt rồi." Nghĩ lúc lâu ,cậu mới yên tâm sảng khoái nở nụ cười ,bước tới gần ngồi xổm trước mặt Thái Sử Lan, " Đệ nghe Thế Trúc tỷ tỷ cùng các tỷ muội tới nơi này, muốn,.... muốn...." Cậu đột nhiên đứng dậy lắp bắp, dừng chút mới tiếp " Đệ rất lo lắng, muốn chạy qua nhìn xem như thế nào lại bị ma ma cản lại... cũng may là tỷ sao...." Cậu hít hơi sâu.

      Thái Sử Lan chăm chú quan sát ánh mắt của thiếu niên, cậu bé này có tướng mạo có mấy phần tương tự Thai Thế Lan. Đôi mắt trong veo như nước, mặt mũi thanh tú, tuy còn vẫn còn nét ngây thơ của trẻ con nhưng may mắn trời sinh khí chất thanh tao thoát tục, vẻ non nớt mềm mại như tơ tằm dệt lụa, như bích ngọc trong ngần, như sắc trời ngày thanh quang, sáng sủa lại ấm áp.

      Ánh mắt Thái Sử Lan nhu hòa chút, khẽ gật đầu : " Ta sao ."

      " Chân tỷ bị thương sao ?" Thiếu niên liếc nhìn lọ dầu thuốc mặt đất lập tức cầm lấy nửa quỳ nửa ngồi xoa thuốc cho Thái Sử Lan. Tuy động tác lóng ngóng nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc, cuối cùng còn ngây thơ cúi đầu thổi thổi sau đó ngước đầu hồn nhiên cười : " Như vậy đau nữa !"

      Thái Sử Lan cúi xuống nhìn cậu ta, thiếu niên cúi đầu, đỉnh đầu có hai cái xoáy, tóc đen dày bóng mềm mại ...chợt làm cho nàng nhớ đến con chó trắng Kê bé bỏng của mình, nó cũng thường thích ngồi xổm trước mặt nàng, nằm bò giày nàng làm nũng...

      Thái Sử Lan bỗng đưa tay túm gáy của thiếu niên nhưng khi nắm rồi mới nhớ ra cậu ta phải là chó, xách nổi...

      Thiếu niên sờ sờ gáy, cười hi hi. Xem ra là đứa trẻ ngoan, Thái Sử Lan buông lỏng cảnh giác ,tán gẫu với cậu ta mấy câu, lúc này mới biết tên cậu ta là Thai Thế Đào, là đệ đệ cùng cha khác mẹ với Thai Thế Lan, danh nghĩa gọi mẫu thân của Thai Thế Lan là mẹ, từ cùng nàng lớn lên. Sau khi đại phu nhân Thai gia cũng là mẫu thân của Thai Thế Lan qua đời, nàng bị ép phải nhập cung. Sau khi trở về lại mang thân phận phi tần thất sủng, ngày ngày phải tụng kinh niệm phật tại từ đường. Thai Thế Đào mấy lần tìm cách gặp tỷ tỷ nhưng đều bị cản trở, hôm nay vô tình nghe thấy có kẻ muốn gây bất lợi cho Thai Thế Lan nên mới liều lĩnh chạy tới đây.

      Thai Thế Đào nhận thấy tỷ tỷ xảy ra chuyện gì, cuối cùng cũng yên tâm, cậu cười rất tươi. Thái Sử Lan liếc cậu ta cái, trong bụng thầm nghĩ khó trách tại sao hàng dỏm giáp mặt mà cũng nhận ra, hóa ra là do lâu ngày gặp. Chẳng nghĩ được trong cái gia tộc nhân tình lạnh lẽo như thế vẫn còn đệ đệ nặng tình nghĩa như vậy .

      Thai Thế Đào ngồi lúc chợt hít hít mũi nghi ngờ hỏi : " Tỷ tỷ, ở đây có mùi gì vậy ?"

      Ôi trời... Mùi thuốc tiêu xác cuối cùng vẫn bị nó phát ra!

      " Chắc do bữa cơm tối nay đệ ăn rau hẹ đó !" Thái Sử Lan mặt đổi sắc liếc nhìn thiếu niên, " Khi ăn thức ăn có vị nồng tiết ra tuyến mồ hôi nặng mùi ,đến điều này đệ cũng biết sao !"

      Thiếu niên ngây thơ bị người nào đó vô lương tâm như đáp dép vào mặt, ngay lập tức mặt nóng ran ,hai má đỏ bừng ,vội vội vàng vàng chạy tìm nước xúc miệng. Trong lúc lúng túng cũng quên khuấy mất mùi kỳ lạ đó và mùi rau hẹ cơ bản chẳng liên quan gì đến nhau...

      Lúc này trong phòng Thái Sử Lan bình tĩnh đá ngón tay thò ra ngoài tấm ván giường vào trong...

      Thai Thế Đào cũng rất nhanh chạy trở về, sắc mặt cậu hốt hoảng ,miệng lắp bắp : " Tỷ tỷ.... nguy rồi...."

      Thái Sử Lan ngước mắt nhìn cậu ta.

      Thai Thế Đào nhìn ánh mắt lãnh đạm gần như coi thường của nàng thoắt giật mình, bỗng dưng cảm giác người trước mắt mình rất xa lạ, cậu hít hơi lấy bình tĩnh, lại sốt ruột : " Nhị tỷ tỷ... nhị tỷ tỷ...các nàng tới tìm ta !" Cậu sốt sắng lại lại trong phòng, " Nơi này là chỗ ở của nữ nhân, đệ thể tới.... Đệ lệnh cho Tiểu Hoàn được ... thế nào các tỷ ấy lại biết...."

      Chợt Thái Sử Lan nghe thấy tiếng loạt xoạt trong tay áo của thiếu niên liền hỏi : " Trong tay áo đệ có gì ?"

      Thai Thế Đào ngẩn ra, mò mò ống tay áo thấy cây trâm vàng nạm ngọc phỉ thúy lưu ly bát bảo.

      Thiếu niên kinh ngạc trừng mắt nhìn đồ trang sức quý giá trong tay, vẻ mặt dám tin, " Đây... cái này...ở đâu ra ?"

      Thái Sử Lan cười lạnh.

      Quả nhiên là như vậy!

      Thai Thế Đào ở tiền trạch cách nơi này khá xa làm sao biết được có kẻ tìm cách gây bất lợi đối phó với Thai Thế Lan?

      Hơn nửa đêm cậu ta vội vã thẳng từ tiền trạch đến hậu trạch mà lại có người nào phát ra sao? Hơn nữa, khi vừa đến chỗ nàng lập tức lại có kẻ tìm đến?!

      Xem ra lũ rắn độc đó chỉ muốn trừ khử Thai Thế Lan mà còn tiện tay nhổ cỏ nhổ tận gốc, muốn tống cả đệ đệ thân thiết nhất của nàng ra khỏi Thai gia chăng?

      Tội danh gì... Ăn cắp sao? Hay nửa đêm xông vào hậu trạch?

      Chỉ sợ chỉ đơn giản như vậy?!

      Nếu như nàng bất ngờ xuất tại chính là Thai Thế Lan quần áo xộc xệch nằm phơi thây đất, cả phòng tràn ngập hương vị ái tình ,thêm vào nữa là y phục chỉnh tề của thiếu niên, lại bỗng nhiên vô cớ xuất ở đâu ra cây trâm vàng quý giá....Hiển nhiên đây chính là chuyện nghịch với luân thường đạo lý, trái với tam cương ngũ thường , biến thành trò hề trong gia tộc ----- đệ đệ ham mê nữ sắc, lén trộm trang sức lấy lòng thông dâm cùng tỷ tỷ, trong lúc sung sướng vô tình lỡ tay ngộ sát.

      Nếu vậy, kết quả của tỷ đệ Thai gia là gì?

      Sống trục xuất, chết lén lút chôn !

      Kế sách tầm thường nhưng lại cực kỳ độc ác. Thiệt tình...đúng là nữ nhân lòng dạ rắn rết!

      Nàng ta và Thai Thế Lan cùng giữ chức tổng quản An Châu, đều là dòng chính nữ của Thai thị, chủ nhân Thai gia tại chính là Thai Bách. Mẫu thân của Thai Thế Lan có xuất thân từ thế gia vọng tộc hơn nữa bà lại phu nhân chính thất ,còn mẫu thân của nàng ta chỉ là phù chính thiếp*, thân phận thấp kém hơn rất nhiều. Mà Thai Thế Đào tuy chỉ là con của thiếp thất nhưng từ nuôi dưới gối đại phu nhân, được đại phu nhân nhận làm trưởng tử. Nếu luận về thân phận tỷ đệ nàng ta vĩnh viễn sánh bằng tỷ đệ Thai Thế Lan.

      [ Phù chính thiếp : từ thiếp thấp nâng lên vị trí chính thê ]

      ràng chỉ cần tỷ đệ Thai Thế Lan còn ở đây ngày nào tương lai bất luận là thân phận hay tài sản nàng ta cũng có cách nào sánh được. Bây giờ trừ bỏ được cái đinh trong mắt là Thai Thế Lan, tiếp lại đuổi được mầm tai họa Thai Thế Đào, ngày sau Thai Gia chính là thiên hạ của nàng ta.

      Thai Thế Trúc càng nghĩ càng vui vẻ ------ sau khi đại phu nhân qua đời để lại số hồi môn khổng lồ đứng dưới tên Thai Thế Lan, giờ nàng chết số của cải này hiển nhiên thuộc về phụ thân của nàng. Phụ thân có tiền, chuyện thăng quan tiến chức phải lên như diều gặp gió sao? Chẳng xa xôi làm gì, nghe Tấn quốc công ở đây, đêm nay phụ thân mời tới dự yến, tại ở chính sảnh thưởng thức vở kịch nổi danh nhất An Châu, chỉ cần thêm vài câu tốt đẹp chuyện thăng chức há chẳng quá đơn giản hay sao? Chỉ có điều... sắp tới lúc mấu chốt lại xảy ra chuyện...

      Ngay sau đó nàng ta nghĩ đến vẻ mặt của Thai Thế Lan trước khi chết, khóe miệng khỏi cong lên cười sảng khoái ----- có thể làm cho tiện nhân kia sau khi chết vẫn còn bị nhục nhã trước mặt bao người, lòng ả cực kì thỏa mãn!

      Nàng ta càng cười càng đắc ý, bước chân cũng nhanh lên vài nhịp.

      Trong phòng, Thái Sử Lan đột nhiên đứng dậy ----------------
      Last edited: 9/1/16
      Phương Lăng, Aliren, JupiterGalileo3 others thích bài này.

    4. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      Chương 8: hồn tiêu tan?

      Edit: bóng gió
      Beta: Mẹ Chíp
      "Thế Trúc!" Chủ nhân Thai gia, An Châu tổng quản Thai Bách nhíu mày nhìn chằm chằm vào cửa phòng bếp, hỏi nữ nhi: "Con nhìn thấy nơi này xuất bóng đen ra vào, e là có kẻ trộm làm hại Thế Lan tịnh tâm ở gần đây, thậm chí có thể là kẻ muốn ám sát Tấn quốc công. Còn sai người mời vi phụ đến đây, nhưng ta thấy nơi này rất yên tĩnh, có phải con cẩn thận quá rồi ?"

      "Sao nữ nhi dám lừa gạt phụ thân?" Thai Thế Trúc mím môi cười, chỉ tay xuống đất: "Phụ thân người nhìn xem, nhà bếp ở hậu trạch, vào buổi tối rất ít người lui tới, nhưng ở trước cửa lộn xộn như vậy, ràng là bình thường."

      Thai Bách quan sát tỉ mỉ, sau đó nghiêm túc gật đầu. "Vẫn là Trúc nhi sáng suốt!" Ông ta vung tay, thị vệ liền vây quanh phòng bếp. Thai Thế Trúc đắc ý cười, bỗng nhiên nàng ta hốt hoảng hét lên: "A! Tại sao tỷ tỷ lại ở trong đó!"

      Cánh cửa chỉ khép hờ, nàng ta nhanh chân bước về phía trước."Hình như ta thoáng thấy bóng dáng của tỷ tỷ!"

      " bậy ! Thế Lan tu hành trong am ni được phép bước ra khỏi cửa bước ,làm sao có thể ở trong này!" Thai Bách quát khẽ, nhưng cũng kìm được mà theo.

      Thai Thế Trúc bước nhanh đẩy cửa, từ chỗ sáng vào trong tối, nhất thời tầm mắt bị đêm đen che phủ nhìn cảnh vật bên trong, nàng ta nhắm mắt lại, khóe môi gợi lên ý cười, đứng lại thét chói tai.

      "A! Tỷ tỷ! Tỷ làm sao vậy? A! Đào nhi! Sao đệ lại ở chỗ này....Các người! các người..."

      Tiếng thét hoảng sợ như cây kim chọc thủng màng nhĩ của tất cả mọi người, ngay lập tức bọn họ xô cửa vào.

      "Tại sao hai người lại ở chỗ này, còn....còn là cái dạng này...Các người sao có thể làm như vậy!Trời ạ!" Thai Thế Trúc vẫn nhắm mắt thét chói tai. Nhưng nàng ta lại nghe thấy tiếng kinh hô loạn xạ theo dự liệu. Bốn phía yên tĩnh có chút quỷ dị. Có người chậm rãi ho khan tiếng, "Trúc nhi..."

      "Hai người sao có thể biết liêm sỉ..." Lời kịch Thai Thế Trúc còn chưa có diễn xong.

      "Trúc nhi!"

      Giọng nghiêm khắc vang lên,Thai Thế Trúc kinh sợ, mở mắt ra.Ánh mắt lướt qua lượt, nhất thời như bị sét đánh.

      Bên trong nào có thi thể quần áo xộc xệch, đệ đệ hoảng sợ? Mặc dù giường bị sập, các mảnh ván ngổn ngang đất nhưng sàn nhà lại rất sạch . Cửa sổ mở toang, trong phòng còn vương chút mùi kỳ lạ, nhưng tuyệt đối phải là mùi nam nữ sau khi hoan ái. Đứng đối diện, đệ đệ quần áo chỉnh tề, sắc mặt bình tĩnh, cùng đám người còn lại tiến vào phòng ,kỳ quái nhìn nàng.

      Những thứ này cực kỳ đáng sợ. Nhưng chưa đủ, quan trọng hơn, đáng sợ hơn là....

      Thai Thế Trúc đột nhiên cảm thấy mình như ngừng thở.

      Ở đối diện, người dùng tư thái vừa xa lạ vừa quen thuộc về phía mình. ràng dáng vẻ bước xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng khí thế lại giống như nữ vương, vừa vừa hỏi: "Cái dạng này? Ý ngươi là cái dạng gì?"

      "..."

      "A!"

      Ngay sau đó, tiếng hét chói tai vang lên gần như có thể lật ngược nóc nhà.

      Thai Thế Trúc lúc này giống như thiên kim tiểu thư có lễ giáo, nàng ta giật mình nhảy phắt lên, sau lại té phịch xuống đất. Lúc ngã xuống còn nghe thấy tiếng kêu đau đớn, chắc là bị trật chân. Nàng ta hốt hoảng, thèm để ý vết thương, đột ngột xoay người lao ra ngoài chạy trốn.

      Bất kỳ kẻ nào nhìn thấy người chết trước mặt mình, đột nhiên sờ sờ sống lại, cái loại kinh sợ này khó mà thành lời. Cũng vì kinh hãi quá mức nên Thai Thế Trúc căn bản chú ý tới kiểu tóc và dung mạo người trước mặt thay đổi. tại lòng nàng rất hoảng sợ, chỉ nghĩ muốn trốn .

      Nàng ta vừa mới chạy bước, bỗng nhiên trước mặt có bàn chân ngáng đường. Thai Thế Trúc kịp tránh liền vấp phải cứ thế mà nhao thẳng ra ngoài, "Bịch" miệng ngậm đầy bùn đất.


      Đôi chân kia vẫn ngang nhiên để đó, hề có ý thu lại. Phía đầu nàng có tiếng vang lên.

      "Ngươi vẫn chưa trả lời ta, cái dạng này là cái dạng gì?"

      Hai tay Thai Thế chống mặt đất, liều mạng bò dậy ,cũng dám nhìn Thái Sử Lan cái, nàng ta lấy tay áo che mặt chạy ra phía ngoài.

      Đai lưng bỗng bị bàn tay túm chặt lấy, thanh thản nhiên lạnh lùng từ sau lưng nàng vang lên.

      "Là cái dạng gì?"

      Thai Thế Trúc hét lên tiếng, sau đó vươn tay gỡ bàn tay của Thái Sử Lan ra, xông về phía cửa.

      Nàng hô tiếng, cái ghế bay tới ‘ Bịch’ đập thẳng vào đùi Thai Thế Trúc, lần nữa hung hăng đạp nàng ta ngã xuống đất.

      Giọng đáng sợ từ phía sau vang lên.

      "Là cái dạng gì?"

      Thai Thế Trúc rên rỉ, lê cái đùi bị thương lảo đảo bò ra ngoài. Bò mấy bước mà vẫn thấy bất động, quay đầu lại mới thấy chân người nào đó giẫm lên mép váy của nàng ta. Người giẫm lên ai khác chính là Thái sử Lan. Khuôn mặt dò xét, giọng điệu tò mò nhưng sắc mặt vẫn thay đổi.

      "Là cái dạng gì?"

      …..

      Thai Thế Trúc cảm thấy mình sắp điên rồi!
      hồn tiêu tan, vô cùng cố chấp, từng bước đuổi sát, chết ngừng. Rốt cuộc là người hay quỷ?

      Thái Sử Lan giẫm lên mép váy của nàng ta, tay túm tóc, ràng rất giống với hành động của Thai Thế Trúc nắm tóc Thai Thế Lan lúc trước. Đầu của Thai Thế Trúc bị giật ngửa ra sau tạo thành hình vòng cung lớn, da đầu đau nhức, nước mắt cứ thế ào ào chảy ra.

      Thái Sử Lan chút dao động, nhìn chằm chằm vào mắt của nàng ta, gằn từng chữ hỏi: "Là? Cái?Dạng?Gì?"

      Lúc này, nàng quay lưng về phía đám người vẫn ngơ ngác chưa phản ứng kịp, tay áo vừa động, Nhân gian rơi vào lòng bàn tay Thái Sử Lan. Nàng cầm lấy cạnh màu lam đâm ngay cổ Thai Thế Trúc.

      Nhân gian, đâm gai thứ nhất - !

      ---

      Thai Thế Trúc thét chói tai.

      Đại sảnh Thai phủ đèn đuốc sáng rực, có người nhàn nhã thưởng thức ca múa, hí kịch chợt ngẩng đầu lên….

      ----------

      Tèn ten!
      Chào mọi người. Vì đọc cái văn án mà biết man chính là ai, thế nên mình quyết định mần bộ này với Mẹ Chíp. Mong mọi người ủng hộ!
      Chân thành cám ơn!

      :hi::hi::hi:






      Phương Lăng, Aliren, JupiterGalileo5 others thích bài này.

    5. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      Mới đọc mấy chương đầu là biết bị lọt hố k ra được rồi. Truyện của thiên hạ quy nguyên lúc nào cũng rất đặc biệt. Ủng hộ truyện:yoyo14:
      Nước xanhbóng gió thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :