1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng Hoàng Trù - Kim Huyên (10 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 9.3:

      Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn? (*)

      (*): Gió hiu hiu thổi nước sông Dịch lạnh ghê, tráng sĩ trở về?

      Thời gian giống như nước bị đóng băng, hề dịch chuyển mà cứ kiên cố đứng vững chỗ, Kì Siếp Siếp đợi ở trong huyệt ngày bằng sống cả năm, nhìn nắng chiếu rực rỡ ngoài huyệt động, lo âu đến mức hoàn toàn biết nên làm như thế nào cho phải, chỉ có ngừng mà bước thong thả, bước thong thả, lại bước thong thả.

      Vì sao thời gian lại trôi chậm như vậy? Vì sao trời vẫn sáng, chẳng có chút tối nào? tại là canh giờ thứ mấy? Từ lúc Đỗ Kình nhảy xuống vực đến giờ là qua bao lâu rồi? Còn có, bây giờ rốt cuộc ở nơi nào? Có an toàn hay ? Có bị thương hay ? Có xảy ra chuyện gì hay ?

      Trời ạ! Cho tới bây giờ, nàng chưa bao giờ thấy mình bất lực như vậy, ngoại trừ chờ đợi và miên man suy nghĩ, hoàn toàn có chuyện nào để làm cả.

      Muốn nhớ lại, nhớ nhanh chút, cho dù có chuyện gì để làm — thực tế, đợi ở cái mỏm đá thấy trời, dưới thấy đáy này, vốn có việc làm, nhưng ít nhất nàng có thể ngẫm lại niềm vui, nỗi buồn, tức giận hoặc mọi chuyện trước kia, chỉ cần đừng miên man suy nghĩ, lo lắng về những chuyện xảy ra ngoài ý muốn sau khi Đỗ Kình nhảy xuống là được rồi.

      Nhanh chút! Nghĩ nào! Nhớ cha, nhớ mẹ, nhớ đại ca, nhớ đến giấc mộng tiếu ngạo giang hồ từ đến lớn của nàng, nhớ đến cái dáng vẻ ngốc nghếch của Đỗ Kình hồi còn chữa bệnh ở Ngọa Long Bảo, nhớ đến dáng vẻ buồn cười của mỗi lần bị mình chọc đến mức giận sôi lên, nhớ…… nhớ……

      Trời ạ, đều là ! Bảo nàng làm sao mà nghĩ đến cho được đây?

      tại rốt cuộc ra sao? Vì sao mặt trời còn chịu xuống núi, vì sao còn xuất ? Nếu trong vòng ngày, trở lại như …… ! Nàng tin nhất định trở về.

      Rốt cuộc chịu đựng được nỗi dày vò này, nàng bỗng nhiên quỳ gối xuống đất, chắp hai tay, nhắm mắt lại, hướng về phía bầu trời khẩn cầu.

      Làm ơn, ông trời ơi, con khẩn xin người, van cầu người, mặc kệ có thể trở về trong vòng ngày hay , con chỉ xin người hãy để cho được sống, sống tốt, trăm ngàn đừng làm gì việc ngốc, con thành tâm thành ý xin người, người nhất định phải giúp con việc này, làm ơn!

      “– đáp” tiếng vang kì quái, đột nhiên từ ngoài động truyền đến.

      Hai mắt Kì Siếp Siếp mở to, bằng tốc độ sét đánh kịp bưng tai, nàng vội chạy ra ngoài, trở lại! Là ! Nhất định là trở lại!

      Quả nhiên có bóng người đứng mỏm đá ngoài động, bóng người ấy vừa nghe thấy tiếng đột nhiên xoay người lại, mặt hướng vào cửa huyệt động, y cũng nhìn người chạy tới, rồi bỗng nhiên vô cùng mừng rỡ, kích động thôi, bật thốt lên:“Siếp Siếp!”

      Bước chợt chậm dần rồi dừng lại, nhưng cho dù bước của nàng có dừng lại, vẫn ngăn được cái ôm bổ ngào về phía nàng.

      “Đại — ca?” Nàng ngạc nhiên, khẽ kêu lên, ngoại trừ đứng ngẩn ngơ, nàng còn có cảm giác giống như trải qua mấy đời.

      Kì Tế Long kích động thôi, ôm chặt tiểu muội mà từ mình thương hết mực, hốc mắt ửng đỏ. Y có cách nào hình dung loại cảm giác vừa mất rồi tìm lại được này, chỉ biết là tại y , rất vui mừng cũng rất là kích động.

      “Đại ca, tại sao huynh lại trong này?” Bình ổn lại sau khi kinh ngạc, nàng tránh khỏi cái ôm ấp của , ngẩng đầu hỏi.

      “Đương nhiên là tới cứu muội.”

      “Cứu?” Nàng lại sửng sốt,“Nhưng làm sao mà huynh biết –”

      “Biết muội ở trong này?” Y hỏi.

      Nàng gật đầu.

      “Từ sau khi nhận được tin muội đột nhiên mất tích, cha liền ngừng phái người tìm kiếm muội ở khắp nơi, cuối cùng nhận được tin, có người mơ hồ thấy đôi nam nữ giống muội và Đỗ Kình đến Tuyết Phong đỉnh, ta liền chạy vội đến đây, ngờ vừa mới tìm được căn phòng săn bắn mà hai người cư trú, lại nghe được tiếng tuyết lở vang trời từ xa xa truyền đến. theo dấu chân của hai người đến chỗ tuyết lở, muội bảo ta nên nghĩ như thế nào?” Y thở dài .

      Ngay lúc đó căn bản là tin, trăm cay nghìn đắng chạy đến đây chỉ để tìm hai kẻ bị rơi xuống vực, nhưng mà dấu chân hai người tuyết, cùng với miêu tả dáng hình nam nữ của hộ gia đình dưới sơn cốc, đều chứng minh ràng, y muốn chấp nhận cũng được .

      Khi đó, tuyết biết bắt đầu rơi từ lúc nào, y đứng ở vách đá ngây ra như phỗng, cảnh tượng ấy phù hợp với bốn chữ “Họa vô đơn chí”.

      Sắc trời dần tối, hơn nữa tuyết ngừng rơi, khiến y thể kìm nén xúc động muốn lao ngay xuống vực để cứu người, mà ở lại suy nghĩ kỹ hơn.

      Qua buổi tối, huy động tất cả người ngựa có, bọn họ chờ đến lúc trời sáng, tuyết ngừng rơi, liền chia làm hai đội, đội lên núi từ xuống tìm kiếm, cứu trợ, đội khác theo lệnh, trực tiếp tiến vào trong sơn cốc lục soát.

      Tóm lại chỉ có câu: Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!

      Cuối cùng trời cũng phụ người có lòng, giúp y tìm được bọn họ!

      “Đỗ Kình đâu?” Kì Tế Long bỗng nhiên nhìn phía cửa động, hỏi nàng. Sao đến bây giờ vẫn thấy ra?

      Vừa nghe thấy tên của , vành mắt Kì Siếp Siếp đỏ ủng, bất chợt khóc òa lên.
      piipp thích bài này.

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 10:

      Vừa thấy nàng khóc, trong lòng Kì Tế Long liền thấy bất an.

      “Có phải xảy ra chuyện gì rồi đúng ?” Y trầm giọng hỏi, nhưng Kì Siếp Siếp sớm khóc thành tiếng, căn bản là thể trả lời, cuối cùng y lập tức chạy ngay vào trong động tìm kiếm.

      Trong động bóng người?!

      “Siếp Siếp, Đỗ Kình đâu?” ra ngoài động, y nhíu mày.

      Nhưng nàng chỉ khóc, nếu sớm biết rằng đại ca đến cứu bọn họ, Đỗ Kình cần phải mạo hiểm sinh mệnh mà nhảy xuống vực để tìm lối ra khác. tại thế nào? Có phải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ? Ô…… Sớm biết vậy nàng kiên trì cho xuống, ô……

      “Siếp Siếp, muội đừng khóc!” Y đột nhiên chộp lấy bả vai nàng, nhìn chằm chằm nàng, nghiêm túc :“Trả lời đại ca, Đỗ Kình đâu? Người cũng muội lên đỉnh Tuyết Phong là , đúng hay ? phải cùng muội ngã xuống vực sao?”

      Kì Siếp Siếp gật gật đầu, nghẹn ngào khóc : “ nhảy xuống dưới rồi.”

      Nhảy xuống dưới? Có lẽ là y nghe lầm.

      “Muội Đỗ Kình, rơi xuống vực rồi?” Y nhíu mày, có chút khó tin nhìn chằm chằm nàng, thể nào, với võ công của Đỗ Kình, nếu Siếp Siếp bình an vô , làm sao xảy ra chuyện được? Có lẽ là vì cứu Siếp Siếp, mới có thể làm cho……

      nhảy xuống.” Nàng dùng sức lắc đầu, nghẹn ngào sửa lại cho đúng.

      Kì Tế Long trừng mắt nhìn nàng, hiểu nàng rốt cuộc cái gì.

      “Muội tự mình nhảy xuống, chứ phải ngã xuống?” Y tỏ ra hoài nghi, miệng chậm rãi .

      Nàng gật đầu.

      “Vì sao?” Y quả thực khó có thể tin, thốt ra hỏi. Nhưng mà kế tiếp Kì Siếp Siếp lại chỉ khóc liên tục ngừng, thiếu chút nữa là khiến Kì Tế Long chết ngập trong nước mắt. Y vẫn luôn biết tiểu muội có chút tình ý với Đỗ Kình, nhưng lại luôn là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, cho nên lúc trước khi biết tin tiểu muội ở cùng Đỗ Kình, y liền hoài nghi có phải tiểu muội lại nghịch ngợm cái gì hay , xem ra……

      “Siếp Siếp, muội đừng chỉ biết khóc thế, trả lời đại ca !” Y nhịn được thúc giục.

      …… muốn cưới ta, …… ……”

      bằng nhảy xuống vực tự sát, cho nên liền nhảy xuống vực?” Kì Tế Long nhịn được nên thay nàng ra ý tưởng duy nhất lên trong đầu y.

      Tiếng khóc bỗng ngưng bặt, Kì Siếp Siếp giống như bị lời của y dọa đến ngây ngốc, nàng trừng mắt nhìn y, mà đồng thời, phía dưới cách chỗ họ đứng xa truyền đến loạt tiếng cười ha hả tựa tiếng cười của kẻ bị bệnh tâm thầm.

      “Oa ha ha……” Theo tiếng cười, bóng người đột nhiên từ dưới vực bay lên, cái vẻ mặt tươi cười càn rỡ kia phải Đỗ Kình còn ai vào đây.

      “Đỗ Kình?”

      Kì Tế Long ngạc nhiên nhìn , đồng thời, Kì Siếp Siếp xẹt qua trước mặt y giống như tên bắn, nhanh chóng tiến vội vào trong vòng tay ôm ấp của Đỗ Kình.

      “Chàng trở lại! Chàng trở lại!” Nàng kích động ôm chặt , dùng thanh nghẹn ngào ở trong lòng ngừng lặp lại những lời này.

      “Ta hứa với nàng rồi, phải sao?” Thân thiết ôm lấy nàng lúc, cúi đầu dịu dàng giúp nàng lau dòng lệ ngừng trào ra khỏi hốc mắt, nhàng .

      Kì Siếp Siếp gì, chỉ vội vàng, vội vàng ôm chặt , như là phải hòa tan cơ thể mình vào cơ thể của , vĩnh viễn chia lìa. Mà cũng xúc động thôi, dịu dàng đặt nụ hôn lên môi nàng .

      Kì Tế Long ở bên trợn mắt há mồm nhìn.

      “Các ngươi…… Các ngươi khi nào ……” Trở nên tốt như vậy? Làm y vừa mới còn suy nghĩ, Đỗ Kình sở dĩ nhảy xuống vực, là kết quả của việc bị tiểu muội bức hôn, thà chết chứ chịu khuất phục, nghĩ tới……

      Nghe được tiếng của y, Đỗ Kình mới nghĩ đến ở đây chỉ có hai người bọn họ. chuyển ánh mắt sang Kì Tế Long, đồng thời nhớ tới câu vừa mới nghe được, miệng lại nhoẻn ra nụ cười đắc ý.

      “Tế Long huynh, lâu gặp.” Cái miệng của càng ngày càng lớn, “Vừa mới nghe được câu kia của huynh, hình như huynh ví muội muội của mình là mụ Dạ Xoa nhỉ, vì thế nên tiểu đệ ta cưới nàng bằng nhảy xuống vực tự sát, đúng ?”

      Kì Tế Long biểu tình cứng đờ, theo phản xạ nhìn sang Kì Siếp Siếp, chỉ thấy cùng lúc đó nàng quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn y.

      Xong rồi! Đỗ Kình thối tha, muốn hại y cũng cần phải dùng phương pháp này chứ, tên khốn nạn!

      “Đại ca, ngay cả huynh cũng nghĩ rằng cưới ta là chuyện ‘thà chết chứ chịu khuất phục’ sao?”

      “Làm sao có thể, phải đại ca thường rằng ai có thể cưới muội là may mắn ba đời sao.” Y vội nở nụ cười để lấy lòng nàng, ánh mắt sắc bén lạt bắn về phía Đỗ Kình, kèm theo lời nhắn: quân tử báo thù, ba năm muộn.“Được rồi, nơi này phải nơi thích hợp để chuyện gia đình, chúng ta cần tranh thủ lúc trời còn sáng, hơn nữa nhân lúc tuyết cũng còn rơi để rời khỏi đây thôi.” Y thông minh sang chuyện khác.

      “Được.” Điều này Đỗ Kình hoàn toàn đồng ý. hỏi Kì Tế Long, “Huynh từ phía xuống dưới?”

      Kì Tế Long gật đầu,“Còn đệ? xuống dưới có vẻ dễ dàng hơn sao?”

      tại y biết là Đỗ Kình vì muốn tìm được ra mà nhảy xuống dưới, có thể bình yên trở lại nơi này, chứng minh có kết quả, chẳng qua bây giờ lựa còn lối thoát nào an toàn hơn, gọn gàng hơn là điều bọn suy tính.

      “Huynh xuống đây tìm mất bao lâu?” Đỗ Kình hỏi.

      “Khoảng nửa ngày.”

      Chứng tỏ thời gian lên phải gấp đôi, ước chừng tầm ngày. Đỗ Kình suy đoán trong lòng.

      “Ngoại trừ huynh xuống đây bằng dây thừng, đường có thể có nơi để nghỉ ngơi ?” lại hỏi.

      “Có hai chỗ đá bằng phẳng như thế này, nhưng lại rộng bằng nơi đây, nhiều lắm cũng chỉ có thể dựa lưng vào vách đá, đứng nghỉ ngơi trong chốc lát mà thôi.”

      “Ba cái là được sao?”

      “Có thể.”

      “Được, vậy chúng ta đường .” Đỗ Kình hít sâu hơi rồi quyết định,“À, Tế Long huynh, người Siếp Siếp có thương tích, tại có thể rằng khác người thường là mấy, cho nên chúng ta phải thay phiên……”

      “Ta biết.”

      Kì Tế Long gật đầu chặn lời .

      đường tìm kiếm bọn họ, y nghe bọn họ đến Tuyết Sơn, là vì tìm thuốc, việc này đợi lúc khác sau.

      Đỗ Kình nhìn y cái, hai người có vẻ như hoàn thành xong ký kết ngầm nào đó, đột nhiên trăm miệng lời, mở miệng :“Được rồi, chúng ta xuất phát thôi.”

      +++

      Có thể lại trở lại phòng săn bắn này, là điều mà Kì Siếp Siếp nằm mơ cũng dám nghĩ đến, cho nên sau khi bước vào cửa, nàng nhịn được mà kích động sờ nơi này, chạm nơi kia, cứ như là muốn chứng mọi thứ trước mắt mình đây, đều là chân , chứ phải nàng mơ.

      Đỗ Kình nhóm lửa, sau khi độ ấm trong phòng cao hơn, bắt đầu hâm nóng thức ăn. Đến khi mùi thức ăn tràn ngập trong phòng , Kì Siếp Siếp mới nhớ ra rằng suốt ngày đêm mình chưa hề ăn chút gì, tại bụng đói lắm rồi.

      “Ai trong hai người các ngươi muốn giải thích cho ta về những việc xảy ra đây?” Sau khi ba người ăn được nửa, Kì Tế Long mở miệng hỏi.

      “Nàng .” Đỗ Kình liếc nhìn Kì Siếp Siếp thấy nàng cúi đầu xuống, giữ yên lặng vội vàng ăn tiếp.

      “Ta thấy vẫn nên là đệ ra nhanh hơn.” Trong mắt nhanh chóng lên chút ý cười, Kì Tế Long nhìn về phía Đỗ Kình.

      Đỗ Kình vừa ngắm Kì Siếp Siếp vẫn yên lặng, mới nghĩ xem nên thế nào về chuyện nàng giả trang thành Cố Hồng Yến gây chuyện, khiến những kẻ tham tiền vì tiền thưởng mà đuổi giết nàng, cuối cùng còn làm cho bản thân bị trọng thương.

      “ Kì Siếp Siếp, muội chán sống sao?” Nghe xong, Kì Tế Long kìm được cơn giận, nhăn nhó nhìn Đỗ Kình, còn Kì Siếp Siếp giống như trách sao lại ràng chi tiết mọi chuyện đến thế khiến Kì Tế Long tức giận. Chỉ có lúc nào y thực tức giận, mới gọi thẳng cả họ tên nàng.

      “Muội nghĩ tình biến thành như vậy.” nhịn được mà co rúm người lại, nàng giọng biện hộ.

      “Mỗi lần gặp rắc rối muội đều câu này!”

      “Nhưng, muội là ăn ngay nha.”

      “Muội……”

      Trừng mắt nhìn nàng, Kì Tế Long có cảm giác tức giận nên lời.

      “Mỗi lần muội đều ỷ vào mọi người thương muội, chiều muội, nên hình thành bản tính tùy tiện, vốn chỉ cần quá quá đáng, gây vô tội vạ, mọi người cũng liền mắt nhắm, mắt mở mà cho qua, nhưng lần này muội lấy chính tính mạng mình ra mà chơi đùa!” xong, y bỗng nhiên dùng sức hít hơi, như là cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình để bóp chết nàng,“Siếp Siếp, lúc làm chuyện kinh khủng đó, muội có nghĩ tới hậu quả hay hả?”

      Kì Siếp Siếp ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi, trả lời, nhưng Đỗ Kình ngồi bên lại thay nàng trả lời.

      có.”

      Nghe vậy, Kì Siếp Siếp đột nhiên ngẩng đầu, hung hăng lườm cái.

      “Nàng lườm ta làm gì, ta cũng vậy thôi, ăn ngay nha, chẳng lẽ ta sai sao?” Đỗ Kình vẻ mặt vô tội.

      “Chàng đương nhiên –”

      sai.” Kì Tế Long tiếp lời, thấy Kì Siếp Siếp lại vội vàng cúi đầu, mới lắc lắc đầu tự giễu:“Bản tính tùy tiện, để ý trước sau của muội, mọi người trong Ngọa Long Bảo đều biết . Do quá tức giận kịp suy nghĩ nên ta mới có thể hỏi cái vấn đề ngu ngốc này.”

      Đỗ Kình khẽ nhếch khóe môi.

      Kì Tế Long bỗng nhiên thở dài hơi, buông tha cho nàng:“Ta cũng , chửi muội nữa, dù sao chờ sau khi về Ngọa Long Bảo, tự muội giải thích với cha mẹ .” xong nhìn sang Đỗ Kình, bất ngờ đổi đề tài,“Các ngươi đến đây để tìm thảo dược gì?”

      Biểu tình của Đỗ Kình ngay lập tức trở nên nghiêm túc.

      “Cỏ Liệt Diễm.”

      “Cỏ Liệt Diễm?”

      Kì Tế Long nhíu mày nhìn .

      “Huynh từng nghe qua về Phong chưởng chưa?”

      Phong chưởng?” Y nhịn được hô tiếng, từng nghe cha đề cập qua, đó là loại chí chí độc chưởng pháp võ lâm, nghe sớm thất truyền, tại sao Đỗ Kình lại đột nhiên nhắc tới…… Y bỗng nhiên quay đầu nhìn phía Kì Siếp Siếp,“Chẳng lẽ ……”

      “Đúng, Siếp Siếp bị Phong chưởng gây thương tích.” Đỗ Kình công nhận suy nghĩ của y.

      “ Kì Siếp Siếp!” Kì Tế Long rất giận cũng rất đau lòng, nghiến răng nghiến lợi quát vào mặt nàng. Nàng là chán sống mà!

      “Muội làm sao mà biết tên tội phạm nho bị truy nã mà lại rước lấy loạt phiền phức vậy.” Kì Siếp Siếp lập tức lại co rúm người, giọng biện hộ.

      “Thương tích của nó là ai gây ra?” Kì Tế Long lạnh lùng hỏi.

      “Hoàng Hà ác quỷ.” Đỗ Kình .

      “Hoàng Hà ác quỷ?” Kì Tế Long nghe vậy ngẩn ra, bọn họ……

      “Đệ đoán là lúc bắt đầu bọn chúng cũng chỉ là bị tiền thưởng hấp dẫn, nhưng sau đó lại phát Siếp Siếp đến từ Ngọa Long Bảo, mới liều mạng muốn giết nàng.”

      Đỗ Kình biết năm đó Kì Tế Long giết ba trong năm tên Hoàng Hà ngũ quỷ, còn lại hai tên biến mất suốt năm, sau khi tái xuất vẫn muốn tìm Ngọa Long Bảo báo thù, chỉ là dễ dàng tìm được. từng nghĩ tới hai tên kia dựa vào cái gì để báo thù, dù sao võ công địch được là chuyện mọi người đều biết, nghĩ tới bọn chúng lại học được võ công thất truyền lâu – Phong chưởng.

      Kì Tế Long nhíu mày, nắm hai đấm.“Hai gã kia……”

      bị đệ giết chết, chỉ tiếc lúc ấy đệ vẫn đến muộn, Siếp Siếp sớm bị thương.”

      “Làm sao đệ biết đó là Phong chưởng?” Bóp cổ tay hối tiếc vì chính mình thể giết hai tên kia, Kì Tế Long trầm mặc trong chốc lát mới hỏi.

      “Tần Kim Sinh, danh tiếng của người này chắc huynh nghe qua?”

      “Diệu thủ kim sinh?!” Kì Tế Long thở ,“Là vị thần y quái kiệt ba mươi năm trước tung hoành võ lâm? Nhưng phải mười năm trước ông ấy biến mất sao, mà người đời đồn đãi rằng ông ấy sớm qua đời?”

      chứng minh ông ấy vẫn còn sống và sống rất tốt. Chỉ tiếc có cỏ Liệt Diễm, y thuật của lão tiền bối cũng chữa khỏi được thương thế của Siếp Siếp.”

      Kì Tế Long nhíu mày,“Vậy đệ đến Tuyết Sơn cũng được thời gian, tìm được cỏ Liệt Diễm chưa? Có lẽ ta nên phái thêm nhiều người đến hỗ trợ tìm kiếm.”

      Đỗ Kình lắc đầu, tiếp theo liền về nơi sinh trưởng của cỏ Liệt Diễm cùng con khỉ lửa cho y.

      Sau khi Kì Tế Long nghe vậy, mặt mày nhăn nhó, mà Đỗ Kình sau khi xong cũng rơi trầm mặc.

      “Này, hai người cần như vậy được , cái gọi là đại nạn chết tất có hạnh phúc cuối đời, ta tin Kì Siếp Siếp ta là loại người đoản mệnh, yên tâm, yên tâm.” Thấy vẻ mặt hai người kia hậm hực, trăm mối lo lắng, Kì Siếp Siếp ngược lại sáng sủa cười .

      Hai người đồng thời lườm nàng, lại cùng bất đắc dĩ thở dài.

      “Chẳng lẽ ngoài cỏ Liệt Diễm, vốn có phương pháp khác có thể trị độc của Phong chưởng sao?” Kì Tế Long ôm ấp tia hy vọng. Theo như Tần Kim Sinh tiền bối, phải mất mười năm canh giữ ở Tuyết Sơn, vất vả lắm mới có được gốc cây Liệt Diễm thảo, chẳng lẽ bọn họ cũng phải chờ ở đây mười năm?

      “Có, kỳ còn có loại dược vật trị được độc trong người Siếp Siếp.” Đỗ Kình .

      “Là cái gì?”

      “Hỏa Long hoa.”

      “Hỏa Long hoa?” Kì Tế Long kêu lên.

      “Nhưng thứ này thế gian chỉ nghe danh, thấy qua vật này, ngay cả nơi sinh trưởng ở đâu cũng . Cho dù ngay cả Tần Kim Sinh tiền bối, mất cả đời khắp đại giang nam bắc, vẫn thấy qua nó.” ảm đạm hạ thấp giọng, “Huynh xem, ta nên tìm như mò kim đáy bể cái loại hoa Hỏa Long biết là hay giả kia, hay nên đến Tuyết Sơn để chờ đợi cỏ Liệt Diễm được xác định là có tồn tại?”

      “Hỏa Long hoa?” Kì Tế Long , nhưng nghe giọng điệu của y giống như là trả lời vấn đề của , ngược lại như là thào tự .

      “Tế Long huynh, huynh làm sao vậy?” Đỗ Kình cảm giác được có chút thích hợp hỏi.

      “Hỏa Long hoa!” Kì Tế Long đột nhiên kêu to, dọa Đỗ Kình cùng Kì Siếp Siếp sốc nặng.

      “Đại ca, huynh sao chứ?”

      “Hỏa Long hoa! Đệ là Hỏa Long hoa!” Kì Tế Long bày ra bộ dáng khó có thể tin, hét to với Đỗ Kình.

      “Chẳng lẽ huynh biết Hỏa Long hoa sinh trưởng ở đâu sao, huynh từng thấy qua nó?” Đỗ Kình cũng kích động đứng lên, nhìn chằm chằm vào y.

      Kì Tế Long lập tức trả lời , lại đột nhiên nhìn sang Kì Siếp Siếp, mang hết ca họ tên nàng ra mà kêu to,“ Kì Siếp Siếp!”

      “Làm sao?” Kì Siếp Siếp mở to hai mắt nhìn y, để lộ ra bộ dạng: ta lại làm sai chuyện gì sao.

      “Trong Ngọa Long Bảo có chỗ sơn cốc tên gọi là gì?” Y đột nhiên hỏi.

      “Hồng cốc.” Nàng trả lời theo phản ứng.

      “Vì sao gọi nó là Hồng cốc?”

      “Bởi vì nơi đó năm bốn mùa đều nở đầy loài hoa có màu đỏ rực như lửa, biến sơn cốc thành vùng đỏ rực, cho nên mới gọi là Hồng cốc.”

      “Hoa hồng kia tên gọi là gì?”

      “Tên?” Nàng trừng mắt nhìn,“ phải gọi là đại hồng hoa sao?”

      Kì Tế Long rất muốn bóp chết nàng ngay lập tức, y gằn từng chữ :“Nó, gọi, là, Hỏa, Long, hoa.”

      Trong nháy mắt căn phòng trở nên im lặng, ngoài đám củi lửa ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng “–” ra thanh gì cũng có.

      “Ha ha……”

      tiếng cười to đột nhiên từ trong miệng Đỗ Kình bật ra, hoàn toàn thể khống chế được bản thân mà cất tiếng cười to, những thế đến lúc ngồi xuống vẫn ôm bụng cười, ngừng lại được.

      “Ta…… ta…… trời của ta!” cười ngừng được, vất vả mới ra được ba chữ này.

      Kì Tế Long đồng tình nhìn .

      “Thực xin lỗi, ta biết đại hồng hoa trong Hồng cốc chính là Hỏa Long hoa.” Kì Siếp Siếp mang vẻ mặt sám hối cùng lời xin lỗi đến bên cạnh Đỗ Kình, ngồi xổm xuống nhìn giải thích.

      cười ngừng được, chỉ có thể lắc đầu.

      “Chàng…… Có phải cho rằng ta cố ý cho chàng biết Ngọa Long Bảo có Hỏa Long hoa?” Nàng lo lắng hỏi, cuối cùng biết làm sao đành ngồi vào lòng , chuyện gì cũng làm rồi, việc này có đáng gì đâu.

      “Nàng làm sao vậy?” Rốt cục ngưng cười, Đỗ Kình ngóng nhìn nàng lo lắng, giọng hỏi.

      Nàng dùng sức lắc đầu.

      “Ta tin tưởng nàng.” mỉm cười .

      Mà nàng nhịn được kích động đánh , lại làm cho dễ dàng ôm nàng vào lòng.

      “Khụ khụ!” Kì Tế Long đứng bên nhịn được ho vài tiếng, “Hai người các ngươi cũng thể kiềm chế chút được hay sao?”

      Kì Siếp Siếp đỏ mặt, giãy dụa muốn thoát khỏi vòng ôm của Đỗ Kình, nhưng có ý định buông tay.

      “Đệ thích ôm nàng như vậy đấy, có sao ?” dùng ánh mắt khiêu khích hỏi Kì Tế Long.

      Kì Tế Long nhíu mày, trong lòng sáng tỏ, mở miệng,“Đệ tính khi nào tới cửa cầu hôn?”

      “Ngày mai khi trời sáng liền lên đường.”

      “Được, vậy ta thay đệ báo tin về nhà đệ.” Kì Tế Long vừa lòng gật đầu.

      “Huynh thay đệ báo tin về?” khó hiểu.

      “Chẳng lẽ đệ quên rằng ba ngày sau là ngày vui của muội muội của đệ?” Y nhíu mày . Lúc trước y còn cảm thấy kỳ quái, tại sao cha lại bất ngờ định ra việc hôn nhân cho mình, sau này mới biết là Đỗ Kình đứng giữa giở trò quỷ…… Ách, giật dây, ra huynh đệ tốt là như vậy! Nhưng mà sắp tới đem cưới được tiểu Nhu xinh đẹp động lòng người như thế, y tính toán với nữa, ngược lại còn phải cảm tạ a!

      “Đáng chết!” Đỗ Kình nhịn được rủa tiếng, quên!

      “Ta biết là nên vui mừng cho Siếp Siếp, hay đau lòng thay tiểu Nhu, có loại ca ca như đệ vừa có nương tử quên muội muội ngay.” Kì Tế Long lắc đầu .

      Đỗ Kình nghe vậy sửng sốt,“Nghe khẩu khí của huynh, huynh cùng tiểu Nhu……”

      Hai người nhìn nhau trong chốc lát, cực kì ăn ý mà cùng cười khổ, nhưng trong mắt đều nhớ tới người trong mộng, mà toát ra nhu tình giấu được.

      “Ta nghĩ ta cần phải .” Kì Tế Long đứng dậy .

      “Ngay bây giờ?” Kì Siếp Siếp ngạc nhiên nhìn y.

      “Ba ngày sau là ngày vui của đại ca nàng, tại , khả năng kịp bái đường thành hôn.” Đỗ Kình giải thích.

      “Đại ca, huynh muốn kết hôn sao?!” Kì Siếp Siếp mừng rỡ, nhưng lại lập tức áy náy cúi đầu, nghĩ rằng đại ca lại vì nàng, mà thiếu chút nữa hủy việc chung thân đại ,“Đại ca thực xin lỗi, khiến cho huynh lo lắng rồi.”

      Kì Tế Long mỉm cười.

      “Đây cũng phải lần đầu, chờ sau khi muội lập gia đình, mọi chuyện phiền toái đều giao cho tướng công của muội.” Y an ủi tiểu muội cũng quên chế nhạo Đỗ Kình.

      “Cũng được.” Đỗ Kình nhanh chóng tiếp lời, bởi vì biết, khả năng gây phiền phức của Đỗ Nhu, tuyệt kém hơn Tiểu ma nữ.

      Kì Tế Long chỉ cười, chút nào để ý, dù sao rồi, y cũng chỉ có thể tiếp nhận mà thôi.

      “Như vậy chuyện báo cho cha mẹ đệ biết việc đệ cầu hôn đành nhờ huynh.” Đỗ Kình chân thành tha thiết .

      “Cứ để ta.”

      “Còn có phiền huynh với Đỗ Nhu tiếng, đệ ở Ngọa Long Bảo chờ uống rượu mừng của muội ấy.”

      “Được, chúng ta gặp lại ở Ngọa Long Bảo.”

      “Gặp ở Ngọa Long Bảo.”

      Sau khi vài ba câu về tiểu muội, ba người bước ra ngoài cửa, sau khi chia tay, Kì Tế Long xoay người triển khai khinh công phi thân rời .

      Đêm buông xuống, ngày nữa lại trôi qua.

      gió, tuyết cũng mây, ngày mai khẳng định ngày sáng sủa.
      piipp thích bài này.

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Kết thúc

      vươn vai, người kể chuyện đứng dậy thở mạnh hơi, cuối cùng cũng kể xong hai câu chuyện tình đẹp, đấm bóp chỗ thắt lưng đau mỏi, quay đầu nhìn thoáng qua đám người vẫn ngồi ngay ngắn ở tại chỗ như cũ.

      “Chuyện xưa ta kể xong.” Ý muốn hỏi là: tại sao mấy người vẫn còn ngồi đây, định về nhà sao?

      “Tiên sinh, thế còn Cố Hồng Yến và Cận Cương sao?”

      “Đúng rồi, bọn họ sau này thế nào, ông vẫn chưa kể mà.”

      đám người cùng gật đầu như giã tỏi.

      “Hai người bọn họ nha –” Người kể chuyện kéo cuối dài, như là cố ý thừa nước đục thả câu.

      “Như thế nào?” Có người khẩn cấp hỏi.

      Người kể chuyện lắc lắc quạt lông, nhìn về phía khuôn mặt chờ mong của mọi người, lúc này mới nhanh chậm mà thầm: “Tự cổ nhân duyên thiên định, bất diêu nhân lực mưu cầu; hữu duyên thiên lí dã tương lưu, đối diện vô duyên bất ngẫu. Tiên cảnh đào hoa xuất thủy, cung trung hồng diệp truyền câu; tam sinh bộ thượng chú phong lưu, hà dụng băng nhân khai khẩu.” (*)

      xong, đợi mọi người hoàn hồn lại sau cú sốc, xoay người chậm rãi rời , về nhà nghỉ ngơi.

      Về việc lần sau kể chuyện cũ, được rồi, đến lúc đó nghĩ rồi sau.

      (*) Bài thơ “Tây giang nguyệt”.

      Tạm dịch: Tự cổ nhân duyên do trời định, do sức người mưu cầu, có duyên xa ngàn dặm cũng gặp mặt, vô duyên đối diện chẳng thành đôi. Tiên cảnh hoa đào rơi nước, trong cung lá đỏ truyền qua mương; ba kiếp đời trọng phong lưu, cần gì ép người băng mở miệng

      Toàn văn hoàn
      piipp thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :