1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng Hoàng Trù - Kim Huyên (10 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 6.3:

      Nghĩ xong, Đỗ Kình liền phi thân từ trong xe ngựa ra, với khinh công nhanh như chớp, dạo đầu bọn thổ phỉ vòng, chế trụ huyệt đạo của bọn chúng, rồi – nhàng quay về, xoay người trước cửa xe ngựa vòng rồi ngồi xuống, bốn bề yên tĩnh, mọi người xem đến há mồm trợn mắt.

      “Chàng làm bọn họ sợ hãi.” Kì Siếp Siếp ra khỏi xe, ngồi bên người .

      Chẳng qua miệng vậy, nhưng mặt nàng cũng giấu được nét cười hưng phấn vô cùng, nàng đặc biệt thích cái chiêu dọa người này! Chẳng qua nàng nghĩ tới, Đỗ Kình cũng cùng ý tưởng với nàng.

      Làm sao mà Đỗ Kình lại biết trong lòng nàng suy nghĩ cái gì, chỉ : “Ta thích tốc chiến tốc thắng.”

      “Ồ, ? Vậy tại sao chàng lại để lại tên để dọa ông lão đó hả?” Nàng bĩu môi cười .

      Nháy mắt tiếp theo, tình thế có chuyển biến lớn, chỉ thấy con cá lọt lưới kia — cũng chính là tên thổ phỉ trong lời của Kì Siếp Siếp, khống chế được người nhìn như lão quản gia trong phủ, tay cầm con dao biết từ đâu ra, kề vào cổ ông lão.

      Chuyện bất ngờ xảy ra chỉ khiến cho gương mặt ông lão bị khống chế còn giọt máu nào, mà ngay cả tôi tớ trong phủ cùng với người ở Nham Thạch trấn cũng bị dọa ngây người.

      “Lão quản gia!” Có người kêu sợ hãi.

      kẻ nào được nhúc nhích, nếu ta lập tức cắt đầu lão già này!” Tên thổ phỉ tức giận uy hiếp quát lên, chỉ thấy trong lòng mọi người đều run sợ, dám động chút nào.

      Nhưng, có hai người ngoại lệ.

      “Lớn như vậy rồi mà ta chưa từng chính mắt nhìn thấy cảnh tượng đầu người rơi xuống đất nha, Đỗ Kình.” Kì Siếp Siếp hưng trí bừng bừng .

      ra ta gặp qua ít lần.” Đỗ Kình có chút nhàm chán trả lời.

      vậy chăng? Chàng thấy ở đâu, vì sao gọi ta đến xem với?”

      “Hình ảnh đó quá mức man rợ, thích hợp để nương nhìn.” lắc đầu .

      “Nhưng tại có người muốn ngay tại trường này biểu diễn cho ta xem nha, chàng ngăn cản sao?” Nàng liếc mắt nhìn gã thổ phỉ.

      sao, chỉ cần nàng nhắm mắt lại là nhìn thấy gì cả.”

      “Nhưng ta muốn xem, phải làm sao bây giờ?”

      Hai người coi ai ra gì cứ thế đối thoại rốt cục chọc giận tên thổ phỉ, hét lớn tiếng, giận thể trừng mắt hai người bọn họ cho chết thôi,“Các ngươi câm miệng cho ta, sợ ta giết lão già này sao?!”

      Đỗ Kình và Kì Siếp Siếp nhìn thoáng qua, rồi trăm miệng lời lại trả lời rất ăn ý: “ sợ, muốn ra tay xin cứ tự nhiên.” Tiếp đó Đỗ Kình bổ sung câu,“Xuống tay xin gọn gàng chút, đừng để máu tươi của người này làm dơ quần áo của chúng ta, nếu ngươi phải đền đấy.”

      Điều này…được xem là cái gì chứ?!

      Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn bọn họ, mà Kì Siếp Siếp lại còn nghiêm trang gật đầu,“Đúng, lúc ngươi xuống tay cẩn thận chút, đừng để máu tươi bắn đến đây, ta ghét mùi máu tươi lắm.”

      Tên thổ phỉ hoàn toàn trợn tròn mắt, cảm thấy mình đụng phải hai kẻ điên!

      “Ngây ngẩn cái gì thế, phải ngươi muốn giết sao? Nhanh động thủ chứ.” Thấy sững sờ tại chỗ nhúc nhích, Kì Siếp Siếp nhịn được vội thúc giục.

      Chuyện tới mức này, muốn diễn tiếp như thế nào đây? Tên thổ phỉ tự chủ được đem ánh mắt nhìn về phía lão quản gia bị mình uy hiếp.

      Ngay trong nháy mắt, vốn dĩ lão quản gia vẫn là con tin đột nhiên phản công, con dao trong tay tên thổ phỉ ngay tức khắc đổi chủ, nằm trong tay lão, lão xoay người nhìn đúng vào tên tôi tớ khác trong phủ, dao liền lao đến hướng tên tôi tớ đó.

      Lão nhanh, nhưng ở đây có người động tác còn nhanh hơn lão!

      “Đinh” tiếng, kiếm của Đỗ Kình từ trước tới nay cực ít khi rút ra khỏi vỏ mà nay thẳng hướng lão quản gia đâm tới, khí thế sắc bén thể chống đỡ làm lão sợ tới mức cuống quýt lăn lăn như con lừa để né tránh, sau khi tránh được chiêu đòi mạng kia, lão nhanh chóng đứng lên định chạy, bất đắc dĩ mới vừa nhấc đầu, ngờ Đỗ Kình đứng ở trước mặt lão cười meo meo.

      “Đại hiệp tha mạng! Lão phu chẳng qua chỉ là kẻ phục mệnh hành thôi……” Hai chân nhũn hết cả ra, lão quản gia đột nhiên quỳ xuống cầu xin tha thứ.

      “Đỗ công tử, đây là chuyện gì xảy ra?”

      Mọi người hoàn toàn bị tình thế hỗn loạn trước mặt làm cho hồ đồ, làm sao lão quản gia ngày thường lại chậm rì rì nay đột nhiên bước như bay, và giờ lão quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

      Đỗ Kình lập tức trả lời vấn đề của mọi người, đột nhiên đưa tay kéo gương mặt của lão quản gia, bỗng nhiên lớp da người xuất tay .

      “Ta quả nhiên đoán sai, ngươi chính là tội phạm mà mười đại quan phủ truy nã Thiên diện (*) Hồ Lý Tiết?”

      (*) thiên diện: trăm gương mặt

      Thiên diện Hồ Lý Tiết nhất thời mặt xám như tro tàn, ra lời.

      “Đỗ công tử, này……”

      “Chờ sau khi nhìn thấy thành chủ cùng phu nhân, ta nhất định mọi chuyện cho các vị.” Đỗ Kình đánh gãy lời của mọi người, đồng thời đưa tay điểm vào huyệt Khí Hải của Hồ Lý Tiết, hủy bỏ toàn bộ võ công của , để tránh việc lại làm nguy hại cho dân chúng. Cũng sai người nhốt cùng bọn thổ phỉ vào, chờ thành chủ xử lý.

      Bàn giao xong tất cả mọi việc, đến chỗ Kì Siếp Siếp tò mò hỏi: “Từ lúc nào mà nàng nhìn ra lão quản gia đó có chỗ ổn?”

      Nàng vuốt vuốt khóe môi,“Tay . lão già mặt đầy nếp nhăn nào mà lại có đôi tay trơn bóng.” Cuối cùng, nàng bỏ thêm câu,“ quá ngu ngốc!”

      +++

      Kì Siếp Siếp nhìn ra manh mối từ hai bàn tay, thế còn Đỗ Kình từ nơi nào mà phát ra?

      Kỳ khi nhìn thấy lũ thổ phỉ tứ chi phát triển mà đầu óc đơn giản này, trong lòng sinh ra nghi ngờ, nghi ngờ cái đám có khí lực cũng chẳng có đầu lĩnh này sao có thể chiếm thành làm chủ dễ dàng như thế hơn nữa chiếm những ba năm liền mà để lộ tí lời ra tiếng vào nào, cho nên khi ra tay, cố ý lưu lại quân cờ chính là để dụ con hồ ly trong bóng tối kia lộ ra cái đuôi của mình, nhưng cũng nghĩ tới kết quả lại thuận lợi ngoài dự đoán.

      Vì đáp tạ ơn cứu mạng, thành chủ cùng phu nhân nhiệt tình khoản đãi Đỗ Kình và Kì Siếp Siếp, cũng ngại giữ bọn họ ở lại thời gian dài, để ngoài việc báo ân, bọn họ cũng thêm phần làm tròn bổn phận của chủ nhà.

      Chẳng qua Đỗ Kình lòng thầm nghĩ mau mau tới Tuyết Phong tìm được cả Liệt Diễm, trị hết độc trong cơ thể của Kì Siếp, cho nên đành phải phụ ý tốt của bọn họ, chỉ dừng lại ngày sau đó liền lên đường rời .

      Trước lúc ra , thành chủ tặng Kì Siếp Siếp khối hồng ngọc có khắc hình phượng hoàng, miếng ngọc này có công hiệu cường tâm kiện thể, đông ấm hạ lạnh, mang theo nó bên người có thể giúp ổn định độc người Kì Siếp Siếp.

      Trước năm mười bảy tuổi, Đỗ Kình bị bệnh nên vô cùng đau đớn khổ sở, chỉ có thể ngày ngày nằm ở giường cùng sách làm bạn. Khi vừa thấy khối phượng hoàng hồng ngọc kia, cả người nhất thời kích động, bởi vì từng nhìn thấy hình vẽ của miếng ngọc này trong quyển sách cổ, nó tên là “Phượng hoàng trù”, truyền thuyết rằng đây là khối thiên cổ thần ngọc, chỉ có công hiệu cường tâm kiện thể, đông ấm hạ lạnh, còn có cả thần hiệu hấp thụ chất độc.

      Tuy là truyền thuyết, nhưng chỉ cần có tia hy vọng Đỗ Kình cũng muốn buông tha, mà từ chối bất kính nên thay Kì Siếp Siếp nhận lấy nó, sau khi ra khỏi thành đoạn, liền cấp bách dùng phương thức ghi lại sách cổ, lấy hồng ngọc trị độc cho nàng, nhưng mà chứng minh, truyền thuyết thể tin.

      Nhiều lần thử thành, Đỗ Kình tức giận, nắm chặt hồng ngọc trong tay, chỉ thiếu chút nữa là đập nát nó, cũng may Kì Siếp Siếp kịp thời ngăn cản.

      “Này, chàng đừng náo loạn, đây là vật thành chủ tặng ta nha!”

      Cầm lại khối Phượng hoàng hồng ngọc từ tay , bọc kĩ rồi thả vào trong người, nàng nhìn vẻ mặt thất bại vui vẻ của , nhịn được đưa tay khẽ chọc chọc chút.

      “Này, chàng đừng tức như vậy nữa mà, chàng như thế này rất dọa người nha!”

      Đỗ Kình gì, giận chính mình biết lời đồn đãi thể tin, lại vẫn đem hy vọng của nàng trong nháy mắt đập nát mất.

      “Này, Đỗ Kình, chàng có được ?”

      vẫn gì như cũ, giận chính mình bất lực.

      Trầm mặc sau lúc lâu, Kì Siếp Siếp đột nhiên khẽ cười tiếng.

      “Thực ra ta cảm thấy tại như thế này cũng tệ,” Nàng nhàng , “Ít nhất ta cũng có thể giống tiểu thư khuê các với cách ăn , còn có bộ dáng yếu đuối khiến người khác thương , giống ta từ trước đến giờ chỉ biết cả ngày chạy lung tung mất tăm mất tích, khắp nơi giở thói ngang ngược, tự giác rằng mình là nương chút nào, ngươi thấy thế sao?”

      Nhìn nụ cười sáng lạn mặt nàng, Đỗ Kình chút cũng cười được, bởi vì biết nàng an ủi .

      “Yên tâm, chúng ta nhất định lấy được cỏ Liệt Diễm mà.” Miễn cưỡng nặn ra nụ cười, dịu với nàng, tiếp theo liền kéo áo choàng khoác lên người cho nàng, rồi đưa nàng vào trong xe ngựa nghỉ ngơi.

      tiếng “giá” vang lên giữa rừng núi, kinh động đến chim chóc đứng ở ngọn cây nghỉ ngơi, nháy mắt chúng giương cánh bay cao.

      Xe ngựa lại lần nữa khởi hành, về phía Tuyết Phong đỉnh trắng xóa như tuyết ở phía bắc.
      Last edited: 27/9/14

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 7.1:

      Tuyết Phong quanh năm đều phủ kín tuyết trắng, ngoài màu trắng thanh thuần ra chẳng còn thấy được gì, bởi vậy mới gọi đó là đỉnh Tuyết Phong.

      Đỗ Kình và Kì Siếp Siếp còn chưa thực tiến sâu vào khu vực bên trong, nhanh chóng cảm nhận được khí lạnh ở đây. Tuy nhiên cũng may mắn vì trước khi rời khỏi Bắc thành, thành chủ cùng phu nhân rất tốt bụng chuẩn bị xong xuôi cho bọn họ đống thứ gì đó có “Khả năng dùng được”, bởi vậy suốt dọc đường , có thể là bọn họ có chuẩn bị nên cần lo lắng.

      Càng về hướng vùng núi, cư dân càng thưa thớt dần, muốn tìm cái quán trọ để nghỉ ngơi khó nay lại càng thêm khó.

      Thấy sắc trời càng lúc càng tối, đường phía trước cứ như vĩnh viễn có điểm dừng, chút đèn đuốc cũng chẳng thấy, Đỗ Kình nhịn được liền nhíu mày, bắt đầu đánh giá địa thế xung quanh mình, đêm nay, chỉ sợ bọn họ phải ăn ngủ bên ngoài rồi.

      Xe ngựa tiếp tục về phía trước, hai mắt cũng ngừng tìm kiếm nơi thích hợp để nghỉ qua đêm. Đột nhiên trong lúc đó, cách bên phải xa có cái hang động hư hư thực thực ở trong tối, lập tức dừng xe ngựa lại.

      “Đỗ Kình……” Bên trong xe, Kì Siếp Siếp kỳ quái mở miệng.

      “Phía trước hình như có nơi thích hợp để qua đêm, ta qua đó nhìn xem sao.” Sau khi xong, đợi nàng phản ứng, lập tức triển khai khinh công, điểm vài cái, liền đến trước chỗ tối đằng kia. Quả nhiên là hang động lớn, đủ khả năng làm chỗ dung thân cho cả chiếc xe ngựa.

      Nhanh chóng trở lại xe ngựa, với Kì Siếp Siếp:“Bên kia có cái hang động, đêm nay chúng ta tạm thời ở đó cũng tệ đâu.”

      Ngày ngả về tây, sắc trời tối vừa nhanh vừa vội.

      Sau khi xác định trong hang động có dã thú trú ngụ, Đỗ Kình lập tức đưa xe ngựa tiến vào trong động, rồi ra ngoài tìm chút củi lửa, lát sau, nhanh chóng châm lên đống lửa trong động.“Tốt lắm, cứ để như vậy buổi tối lạnh nữa.” vừa lòng liền xoay người đến bên cạnh xe ngựa vén rèm che lên, chuẩn bị ôm nàng xuống dưới.

      Bên trong xe ngựa là mảnh u, nhưng được ánh lửa bên ngoài chiếu sáng, có thể ràng nhìn thấy thân ảnh Kì Siếp Siếp ở bên trong xe ngựa được bọc lông cừu, cả người ngừng run rẩy.

      “Tiểu ma nữ!”

      Sắc mặt Đỗ Kình đại biến, khẽ kêu tiếng, lập tức nhảy lên xe ngựa, vội ôm nàng vào trong lòng, đến gần đống lửa,“Tiểu ma nữ? Nàng nghe thấy ta chuyện ? Mở mắt nhìn ta, làm ơn!” Cả người đều hoảng hốt.

      “Lạnh…quá, Đỗ Kình, ta…… lạnh quá.” Nàng từ chối đáp lại , hồi lâu mới từ từ mở mắt ra, dùng thanh run rẩy với .

      hai lời, lập tức để nàng khoanh chân ngồi ở trước mặt mình, sau đó vươn hai tay, tay để ở trước ngực nàng, tay để ở bụng, vận đủ nội lực, trực tiếp truyền dòng chân khí cuồn cuộn dứt vào trong cơ thể nàng. Hai cỗ nhiệt lực cực ấm áp ngừng truyền vào trong cơ thể Kì Siếp Siếp, thong thả chảy về tứ chi nàng xua khí lạnh toàn thân, nàng chậm rãi mở hai mắt, chỉ thấy tập trung tinh thần vì nàng vận công, mà chỗ tiếp xúc hai tay cũng là……

      “A!” Nàng nhịn được kêu tiếng.

      Nghe thấy thanh của nàng, Đỗ Kình lập tức thu tay, khẩn trương ôm chặt nàng trong lòng, lo lắng hỏi:“ tại nàng cảm thấy thế nào, còn lạnh ?”

      Nàng xấu hổ, rũ bỏ hết biểu cảm, lắc đầu .

      nhìn thấy biểu cảm mặt nàng, lo lắng vươn tay nâng cằm nàng lên, thấy mặt nàng rất đỏ, cả kinh, vội xoa hai má nóng bừng của nàng, lo lắng nhìn nàng hỏi:“Tiểu ma nữ, nàng làm sao vậy, có phải có chỗ nào thoải mái hay ? Tại sao có thể như vậy? Mặt của nàng làm sao đột nhiên đỏ như vậy?”

      Cái này muốn nàng như thế nào đây?

      “Ta sao.” Nàng xấu hổ đẩy tay ra.

      “Nếu có việc gì sao mặt nàng lại đỏ vậy chứ!”

      Nàng biết nên với thế nào nữa, đành phải cúi đầu trầm mặc.

      “Tiểu ma nữ? Nàng rốt cuộc là làm sao vậy? Đừng im lặng vậy mà.” Đỗ Kình lo lắng gần chết, cho nàng cúi đầu, muốn hỏi ràng nàng đến tột cùng là làm sao, chưa bao giờ thấy mặt nàng hồng thành như vậy, chẳng lẽ là độc trong cơ thể nàng khuếch tán?

      Trong lòng đột nhiên chấn động, nhớ tới Tần Kim Sinh qua, nếu độc ở trong cơ thể khuếch tán ra, nhất định trước ngực chỗ ra chút khí màu đen, đến lúc đó, cho dù có được Liệt Diễm thảo, chỉ sợ cứu cũng kịp.

      Nghĩ đến điều này, tâm tình của nhất thời kích động giống như mất lý trí, liền vươn tay cởi bỏ quần áo người nàng.

      “Đỗ Kình, chàng làm gì?!” Kì Siếp Siếp bị hành động bất ngờ của làm cho hoảng sợ, vội vàng giữ chặt tay .

      “Mau để ta nhìn ngực của nàng!”

      Nghe vậy, sắc mặt nàng thoáng chốc hồng đến thể hồng hơn,“Chàng…… Đỗ Kình, chàng phát điên ư?! Làm…… Làm sao có thể với ta những lời vô sỉ như thế!”

      “Vô sỉ?” ngẩn ngơ, lúc này mới hiểu ra là nàng hiểu nhầm ý mình.“Ta chỉ muốn xác định độc người nàng có khuếch tán ra , cũng phải……” Trời ạ! vừa mới như thế nào vậy? Để xem ngực của nàng, khó trách nàng hiểu lầm!

      “Ta sao.” Nghe xong giải thích, nàng cũng biết chính mình hiểu lầm .

      “Nhưng sắc mặt của nàng sao lại đỏ như vậy chứ?” vẫn như cũ lo lắng nhìn hai má đỏ bừng của nàng .

      “Đó là bởi vì chàng vừa mới……” Cái này muốn nàng như thế nào đây chứ!

      “Ta vừa mới làm sao vậy?”

      Thấy vẻ mặt là biểu tình rất đứng đắn theo kiểu dù thế nào cũng phải hỏi cho ra lẽ, nếu tuyệt đối bỏ qua, trong lòng Kì Siếp Siếp vừa thẹn lại vừa ngọt, vừa xấu hổ. Nàng đâu thể biết xấu hổ mà nhắc lại việc tay vừa mới tiếp xúc bụng và ngực nàng, mà ngọt là rất quan tâm, lo lắng cho nàng.

      “Tiểu ma nữ?”

      “Chàng tự ngẫm lại xem mình vừa mới làm chuyện gì .” Thấy kiên nhẫn đem ánh mắt dời về phía ngực nàng, bày ra điệu bộ muốn vươn tay cởi áo của nàng, nàng rốt cục nhịn được thốt ra.

      “Ta vừa mới làm cái gì?” Đỗ Kình hoàn toàn khó hiểu trừng mắt nhìn. vừa mới làm cái gì? Trừ bỏ thay nàng vận công xua khí lạnh, căn bản cái gì cũng chưa làm nha!

      “Chàng vừa mới đặt tay ở người ta thế nào?” Nàng xấu hổ hỏi.

      “Để ở –” Mắt theo ý mình nhìn tới, khi hai mắt tự chủ được dừng ở trước ngực nàng, cùng lúc đó, rốt cục nhịn được “A” tiếng.

      Kì Siếp Siếp thuận theo đó mà cúi đầu, hai gò má đỏ ửng như lửa.

      ra đây mới là nguyên nhân mặt nàng hồng đến vậy! Đỗ Kình biết mình nên thở phào hơi, hay là nên vì căng thẳng của mình mà cười lớn phen.

      Nhưng mà, cả hai điều này đều làm, chỉ ngơ ngác nhìn dáng vẻ thẹn thùng kiều của nàng, sau đó tình sinh ý động, kìm lòng được liền vươn tay ôm thân mình xinh của nàng vào trong lòng, cúi đầu ở môi đào của nàng, nhàng ấn xuống nụ hôn.

      Kì Siếp Siếp hơi run lên, nhưng ngăn cản . Nàng tựa đầu vào khuôn ngực rộng lớn của , thấp giọng :“Nếu cả đời được cứ như thế này tốt rồi.”

      “Đương nhiên có thể.” Đỗ Kình ôn nhu .

      “Vừa rồi ta còn nghĩ đến việc mình chết.”

      “Đừng lung tung!” trách cứ nàng.

      “Đỗ Kình, nếu ta chết, chàng có thể khóc vì hay ?”

      Trong nháy mắt, Đỗ Kình đẩy nàng ra khỏi ngực mình, cách hẳn cánh tay, giận thể trừng mắt nhìn nàng, :“Tiểu ma nữ, có phải là lâu lắm rồi có người dạy bảo nàng?”

      “Ta chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, sao chàng lại giận như vậy chứ?”

      “Có người thuận miệng hỏi việc này sao?” vẫn tức giận như trước.

      “Được rồi, về sau ta hỏi là được mà.” Ngừng chút, nàng bĩu môi :“Ta đói bụng.”

      hết cách với nàng. Đỗ Kình ôm nàng tới gần đống lửa ấm áp mà quá nóng để nàng ngồi xuống, sau đó xoay người đến bên cạnh xe, chuẩn bị bữa tối cho hai người.

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 7.2:

      “Hay cho thiên kim tiểu thư chỉ cần vươn tay là có trà, há miệng là có cơm, nay theo người ta chạy ra giang hồ hỗn loạn, giờ chắc là học được bài học rồi chứ hả?” Ra bên ngoài muốn có thịt cá mà ăn là điều thể, nên lấy cơm nấu thành cháo, rưới thêm ít nước sốt lên rồi đưa cho nàng ăn, nhịn được liền mở miệng chế nhạo nàng.

      đâu, trái lại ta còn rất cam tâm chịu đựng.” Kì Siếp Siếp cười meo meo tiếp nhận đồ ăn đưa.

      Đỗ Kình nhướn mày khó hiểu.

      “Nếu như vậy ta đâu có may mắn được Đỗ công tử hạ mình hầu hạ chứ?” xong, nàng còn bướng bỉnh trừng mắt nhìn .

      “Nàng đó, cái tính này biết là giống ai? Bảo chủ chững trạc cẩn thận, bảo chủ phu nhân dịu dàng hiền thục, ngay cả Tế Long khi hơn mười tuổi có thể thấy được nét bất phàm, còn nàng……”

      “Ta như thế nào?” Nàng mở to mắt chờ câu dưới.

      cũng nữa, mang bữa tối của mình ra ăn.

      “Đỗ Kình, chàng thể nửa!”

      “Ăn xong cơm .”

      cần, chàng phải giải thích chứ.”

      nghiêm túc nhìn nàng, nàng lại hề sợ hãi mắt to mắt thi nhau trừng với .

      “Ngoan cố.” đột nhiên buông ra hai chữ.

      “Cái gì?”

      “Tùy hứng, điêu ngoa, mạnh mẽ, hiểu chuyện, làm việc nhìn trước ngó sau, chỉ biết gây phiền toái, làm theo ý mình, có lấy nửa điểm rụt rè, thẹn thùng, dịu dàng, hiền thục mà nương nên có, đừng gì đến tam tòng tứ đức.”

      “Này, nghe chàng như vậy, cứ như người ta chẳng có ưu điểm nào cả.” Nàng kháng nghị .

      “Được rồi, vậy nàng thử xem mình có ưu điểm gì?”

      “Ta đẹp người đẹp nết.” Nàng nâng cằm lên, .

      Đỗ Kình nghe vậy cười to,“Ta vừa mới quên điểm nữa, nàng còn hiểu được cái gì tên là khiêm tốn.”

      Nàng hung hăng trừng mắt nhìn cái, điêu ngoa :“Ta chỉ là ăn ngay , cái này có liên quan gì đến khiêm tốn?”

      chỉ cười .

      “Chàng đừng có cười, chuyện nha!” Nàng vươn tay đẩy , .

      “Trước hết ăn hết cháo rồi sao, để lạnh ăn vào tốt.” đưa tay múc thêm ít cháo nóng từ trong nồi vào bát nàng.

      Nhìn cái, nàng an phận uống hết bát cháo.“Muốn thêm bát nữa ?”

      cần. tại chàng , tại sao ta lại khiêm tốn?”

      “Có người nào tự mình là đẹp người đẹp nết sao?” nhíu mày hỏi ngược lại.

      Kì Siếp Siếp nhất thời nghẹn lời, nhưng ngay sau đó nàng lập tức nhếch miệng cười, :“Ta thuật lại lời người khác , phải tự ta .”

      “Ồ, ? Thế tại sao ta chưa bao giờ nghe thấy có người nào vậy về nàng?” Đẹp người đẹp nết? rất buồn cười!

      “Làm sao có thể! Người trong Ngọa Long Bảo ai cũng như vậy.”

      “Bọn họ mẹ nàng sao?”

      “Nhưng bọn họ cũng ta hoàn toàn là phiên bản của mẹ nha, cách khác, phải cũng là ta đẹp người đẹp nết đó sao.”

      Nghe được ý tưởng ngây thơ của nàng, Đỗ Kình nhịn nổi mà cười lên cười xuống, thể khống chế.

      “Rốt cuộc chàng cười cái gì, chẳng lẽ ta đúng sao?” Thấy cười thể át, nàng nhịn được chu miệng lên, vui trừng mắt nhìn .

      “Ừ, đúng.” cười, chỉ có thể phun ra vài chữ này đáp lại nàng.

      Thấy đồng ý, tươi cười lập tức trở lại mặt Kì Siếp Siếp.

      chỉ đẹp người đẹp nết, ưu điểm của ta còn có thông minh, thiện lương, tri kỷ, đây là mẹ ta kể. Động lòng người, vui tươi, hiểu chuyện, đây là cha ta .”

      Khi nàng đến “hiểu chuyện” còn đặc biệt tăng thêm ngữ khí, đơn giản là vừa mới quở trách khuyết điểm của nàng, còn có điểm là “ hiểu chuyện”, nhưng cha luôn nàng hiểu chuyện, nàng tin là còn dám kháng nghị!

      “Về phần đại ca, huynh ấy ……”

      như thế nào?” Đỗ Kình đối với điều này đặc biệt cảm thấy hứng thú, bởi vì Kì Tế Long mặc dù cực kì thương nàng, nhưng đối với điêu ngoa của nàng, có khi cũng ăn tiêu sớm nôn hết nỗi khổ trong lòng với .

      mặt Kì Siếp Siếp đột nhiên có chút e lệ, vụng trộm liếc nhìn cái rồi mới :“Đại ca , nếu ai may mắn lấy được ta, ắt hẳn là phải tu ba kiếp mới có phúc phận đó.”

      “Phụt!” ngụm cháo phun thẳng vào đống lửa, thiếu chút nữa là làm đống lửa bị tàn. Đỗ Kình bên bị nghẹn, ho mãi thôi, bên vội vàng nhặt củi ướt ra, đưa thêm củi khô vào, để tránh cho lửa tắt.

      “Này, chàng có ý gì vậy?” Thấy sau khi nghe lời nàng có phản ứng khoa trương như vậy, nàng cảm giác chịu nhục.

      “Khụ khụ,” vẫn ho mãi thôi,“…… có.”

      “Làm trò, có phải là chàng cho rằng lấy ta phải là điều tốt, thay vì là có phúc ba đời nên là suốt ba đời tạo nhiều oan nghiệt nên mới phải lấy ta?”

      “Ta chưa từng như vậy.” vội vàng phủ nhận.

      “Chàng dám thề?” Nàng híp mắt nhìn thẳng .

      “Ta –” Đột nhiên câm miệng, Đỗ Kình bỗng nhớ tới, chuỗi những lời nàng vừa kia quen tai, rất giống lâu trước đây, Kì Tế Long lần đầu tiên thẳng vào vấn đề, với , sở dĩ y đặc biệt chú ý đến , hoàn toàn là vì thay tiểu muội bảo bối của y chăm sóc cho muội phu (*), và thốt ra những lời như vậy.

      (*) muội phu: em rể

      Ông trời ơi, càng nghĩ càng cảm thấy như là nàng biết từng ra nhưng lời đó?

      “Chàng làm sao?”

      , nàng tiếp , nàng còn ưu điểm gì?” sáng suốt quyết định chuyển hướng đề tài.

      “Chàng định chuyển hướng đề tài?” Thảm, bị nhìn thấu rồi! Nhưng cũng phải thử , trăm ngàn thể tự làm mình rối loạn được.

      “Chuyển hướng đề tài gì chứ?”

      “Ta nghe được!” Kì Siếp Siếp bỗng nhiên hét lên tiếng, tùy tay cầm lấy nhánh cây khô, ném vào ,“Chàng đáng giận, vậy mà dám lấy ta là báo ứng của ba đời tạo nghiệt; Làm gì có lẽ đó chứ, đáng chết mà!”

      Trời ạ, thực bị nàng nghe được! lúc ấy rốt cuộc còn lời nào ác độc nữa ?

      “Này, vậy mà nàng còn mình mạnh mẽ sao?” Đỗ Kình bên né những nhánh cây nàng quăng đến, bên muốn kéo lại lý trí của nàng.

      “Mạnh mẽ sao chứ, dù sao chàng cũng lấy ta là báo ứng của ba đời tạo nghiệt, mạnh mẽ có là gì đâu!”

      muốn nghĩ gì cả, càng nghĩ càng giận, sau khi Kì Siếp Siếp hết cành cây để ném, cũng tức giận đến mất lý trí, chút nghĩ ngợi liền cầm que củi trong đống lửa, ném vào .

      “Này này này, nàng muốn mưu sát tướng công sao?”

      dự đoán được nàng ngoan như vậy, Đỗ Kình tránh cây đuốc, rồi mau lẹ xoay người, nháy mắt đến bên người nàng, hai tay vươn ra, ôm nàng vào trong lòng.

      “Chàng làm gì, buông!” Nàng còn nổi nóng, thuận theo , giãy dụa .

      “Đừng náo loạn.” .

      “Ai thèm náo loạn với chàng, mau thả ta ra!”

      thả.”

      “Đỗ Kình!” Nàng cất cao tiếng .

      “Mỗi người đều có thời điểm lỡ lời, chẳng lẽ nàng thể tha thứ cho ta lần sao?” bỗng nhiên giọng bên tai nàng.

      Kì Siếp Siếp ngẩn ra, có chút thể thích ứng với giọng điệu dịu dàng vừa rồi của , hơn nữa còn sát bên tai nàng, hơi thở ấm áp phả vào chỉ khiến lỗ tai ngứa, ngay cả tim cũng chẳng biết vì đâu mà xôn xao.

      “Chàng…Chàng trước hết buông ra .” Nàng có chút được tự nhiên, lộ ra thái độ kiều của .

      Đỗ Kình muốn bỏ qua thời cơ thuyết phục nàng tốt như vậy, phải quên hết tất cả những lời ngu xuẩn từng trong quá khứ, nhàng nâng cằm nàng lên, để cho ánh mắt hai người giao nhau.

      “Hãy quên hết những lời ngu xuẩn đó của ta, được ?” dịu dàng .

      “Dạ.” Rũ mắt xuống, tiếng nàng đáp như muỗi kêu.

      “Hứa với ta được nhắc tới nó?”

      “Dạ.”

      được lấy nó ra để cãi nhau với ta?”

      “Dạ.” Trời ạ, ra lúc nàng lộ ra vẻ kiều của nữ nhi lại đáng đến vậy!

      Ừ, được……

      “Vậy, xong rồi, chúng ta nên hôn cái để bình tĩnh lại.” vừa xong, lập tức cúi đầu thưởng thức đôi môi đỏ mọng của nàng, lâu……

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 7.3:

      Càng đến gần Tuyết Phong đỉnh nhiệt độ khí xung quanh càng trở nên thấp dần, số lần phát tác của độc trong cơ thể Kì Siếp Siếp càng lúc càng thường xuyên hơn.

      Vì thế, Đỗ Kình giao nàng cho gia đình thợ săn ở trong sơn cốc chăm sóc, còn bản thân mình lên núi tìm cỏ Liệt Diễm, nhưng ai biết nàng lại đồng ý, hai người vì lý do này mà mấy lần cãi nhau.

      “Chính chàng từng đáp ứng với ta bỏ lại ta, mình rời .”

      “Điều này giống với điều mà ta từng với nàng, đây là ta tìm cỏ Liệt Diễm, khi tìm được trở về.” Đỗ Kình tận tình khuyên bảo, hy vọng nàng nghe lời.

      đơn giản vậy nhưng nhỡ tìm thấy sao? Chẳng phải chàng bỏ ta mình ở nơi này à?” Nàng bốc đồng .

      “Ta tìm được.” tìm được!

      “Nếu tìm thấy?”

      “Ta nhất định tìm được.”

      “Tần tiền bối từng , cả đời ông cũng chỉ từng được thấy Liệt Diễm thảo lần, với lại cũng mười năm mới ra hoa lần, làm sao chàng có thể khẳng định chắc chắn như thế chứ?” Nhìn vẻ mặt kiên định của , nàng nhịn xuống thở dài xúc động, dùng lý trí cho biết.

      “Ta có biện pháp của ta.” Cho dù có cách nào cũng thể có biện pháp!

      “Biện pháp gì?”

      “Chuyện này nàng cần biết, chỉ cần ngoan ngoãn đáp ứng ta, đợi ở chỗ này chờ ta trở về.” nhìn nàng, hy vọng nàng đừng bướng bỉnh thêm nữa, nào ngờ nàng lại chút do dự lắc đầu.

      “Ta muốn.”

      “Tiểu ma nữ!” thất bại kêu.

      “Ta muốn theo chàng, ta muốn phải ở nhà mà lo lắng cho chàng, muốn ngồi chờ đợi kết quả.”

      “Ta đáp ứng với nàng nhất định trở về.”

      “Bao lâu? ngày? tháng? năm? Hay là năm năm, mười năm?”

      Đỗ Kình gì, đương nhiên cũng hy vọng càng nhanh càng tốt, nhưng chuyện này phụ thuộc vào hy vọng của sao? chỉ biết là, dù thế nào cũng phải có được cỏ Liệt Diễm, trị khỏi độc trong cơ thể Kì Siếp Siếp, nếu , tuyệt đối có nếu , cho phép có nếu !

      “Đỗ Kình, quên được ?” Nhìn ánh mắt đột nhiên có tầng u ám che mờ, Kì Siếp Siếp tự chủ được thốt ra.

      “Quên cái gì?” nhìn về phía nàng hỏi.

      cần tìm cỏ Liệt Diễm, chúng ta về nhà được ?”

      “Nàng cái gì?” mở to mắt.

      ra dọc theo đường ta nghĩ rất nhiều, có lẽ đây là do số phận của ta……”

      “Tiểu ma nữ……”

      “Chàng hãy để ta hết .” Nàng chặn lại lời của ,“Từ lúc ta sinh ra được mọi người thương, tuy rằng năm nay ta mới có mười chín tuổi, nhưng thiên hạ này chưa có cái gì hiếm lạ, cổ quái mà ta chưa từng xem qua, chưa từng nghe qua, mọi người đều chiều ta thành hư mất rồi. Bây giờ phát sinh việc này, kỳ là ta gieo gió gặt bão cũng sai, chẳng qua ta cảm thấy, đây có thể là mục đích được định ra từ trước, ta hưởng thụ đủ hạnh phúc mà kẻ khác vốn phải tiêu phí cả đời mới có được……”

      “Đủ!” Đỗ Kình đột nhiên hét lên, nhíu mày, tức giận nhìn chằm chằm nàng, ra lệnh:“Ta cho phép về sau nàng lại miên man suy nghĩ, hươu vượn, có nghe thấy ?”

      Nhưng Kì Siếp Siếp lại như là nghe, tiếp tục cho hết.

      “Tần tiền bối độc tạm thời cướp sinh mạng của ta, ít nhất còn có thể kéo dài năm năm, mười năm. Đỗ Kình, chúng ta cần lãng phí từng ấy thời gian để tìm cỏ Liệt Diễm được ? Chàng hãy dùng năm năm, mười năm này để cùng ta khắp năm châu bốn bể, ta muốn thực tâm nguyện được lưu lạc giang hồ, chàng cùng ta được ?”

      “Được, nhưng chờ sau khi ta lấy được cỏ Liệt Diễm .” dịu dàng trả lời nàng, quyết tâm lấy được cỏ Liệt Diễm chữa khỏi độc trong cơ thể nàng, chưa hề bị lay động.

      “Chàng kiên trì muốn lên Liệt Diễm động?” Bất đắc dĩ khẽ thở dài hơi, Kì Siếp Siếp ra chuyện mà trong lòng hai người đều biết .

      “Chúng ta đến tận đây rồi, có lý do gì mà ngay cả thử cũng thử lại vội vàng rút lui.” kiên định gật gật đầu.

      “Được, ngày mai chúng ta xuất phát.” Nếu kiên quyết như vậy mọi lời nàng kia đều là dư thừa.

      phải chúng ta, là ta.”

      , là chúng ta.” Nàng kiên định nhìn thẳng .

      Nhắm hai mắt hít sâu hơi, Đỗ Kình thể nhớ nổi bọn họ tranh cãi về đề tài này bao nhiêu lần, nhưng biết cứ như vậy cũng phải biện pháp, trong hai người bọn họ phải thỏa hiệp mới được.

      “Tiểu ma nữ, nàng phải biết rằng phải ta cho nàng cùng, mà là thân thể của nàng căn bản thể chịu đựng được khí rét lạnh Tuyết Phong.” Mở mắt ra, dùng giọng điệu dịu dàng chuyện với nàng.

      “Chỉ cần có chàng ở bên, ta sợ, huống chi mỗi lần độc phát tác, phải chàng luôn có cách khống chế sao?”

      “Nhưng ta muốn nàng chịu khổ, biết ? Mỗi lần thấy độc trong cơ thể nàng phát tác là mỗi lần lòng ta đau.”

      Nghe vậy, mặt Kì Siếp Siếp tràn ra nụ cười tuyệt mĩ.

      “Cho nên, ngoan ngoãn đáp ứng ta, ở chỗ này chờ ta?” vươn tay giúp nàng gạt sợi tóc ra sau tai, nhàng khuyên nhủ.

      Phương pháp lấy lòng này chắc phải thành công chứ? Nào ngờ vừa mới đoán trong lòng là như vậy, Kì Siếp Siếp liền cười tựa như tiên nữ, lại chút do dự lắc đầu, mà sợi tóc vừa mới được vén ra sau tai của nàng, lại lần nữa nghịch ngợm nhảy ra, lay động bên gò má nàng.

      “Tiểu ma nữ, nàng làm ơn……” thở dài thỉnh cầu nàng. Chẳng lẽ muốn quỳ xuống cầu xin nàng sao?

      “Dù sao ta vẫn muốn cùng chàng.” Cằm hơi hơi hướng về phía trước chút, điêu ngoa, tùy hứng của nàng lúc này biểu lộ bỏ sót tí nào,“Nếu chàng dám bỏ lại ta mình, ta thề ta nhất định đuổi kịp chàng, hơn nữa đến lúc đó, nếu độc trong cơ thể ta đột nhiên phát tác, hắc hắc……”

      Có người lấy tính mạng của mình ra đùa được sao?

      Người khác Đỗ Kình biết, nhưng Tiểu ma nữ Kì Siếp Siếp này khẳng định làm vậy đó!

      Đầu hàng.“Aiz!”

      Đỗ Kình phát ra tiếng thở dài trầm trọng, Kì Siếp Siếp lập tức biết mình thắng.

      “Ta hứa dọc theo đường nghe lời chàng, tuyệt đối gây thêm phiền phức gì nữa.” Vui mừng lộ nét mặt, nàng thề thốt với .

      “Có đôi khi ta nhịn được mà tự hỏi mình.” Nhìn nàng, cảm thán.

      “Tự hỏi mình cái gì?”

      “Vì sao ta lại nàng.”

      “Vì sao?”

      Đỗ Kình trầm mặc nhìn nàng lúc lâu, mới cười khổ trả lời,“Nếu có đáp án, ta cần gì phải liên tục tự hỏi mình chứ?”

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 8.1:

      “Thế nào, bây giờ còn cảm thấy rất khó chịu sao?”

      Sau khi thu lại chưởng liền thuận thế ôm nàng trong lòng, vẻ mặt Đỗ Kình lo lắng nhìn hai gò má tái nhợt của Kì Siếp Siếp, giọng hỏi.

      Đúng như dự đoán, sau khi lên Tuyết Phong đỉnh, cho dù giúp nàng mặc thêm nhiều quần áo, cho dù bỏ hết quy định nam nữ thụ thụ bất thân, lúc nào là ôm nàng vào lòng, có lúc nào là chú ý sắc mặt và hô hấp của nàng, mà độc tiềm tàng trong cơ thể nàng, lúc lên Tuyết Phong đỉnh gặp từng đợt gió lạnh thấu xương lại càng phát tác bừa bãi, làm lòng run sợ.

      Mà vừa rồi, lại là lần lòng đau như bị ai cắt đứt ra.

      mảng trời sáng sủa, gió cũng tuyết, xem ra ngày thời tiết tốt, nhưng cũng dám khinh thường, dù sao tiết trời có thể có biến đổi.

      Lên núi năm ngày, Kì Siếp Siếp dường như chưa từng bước ra căn phòng săn bắn , phải nàng lười, mà là ý định bảo vệ của Đỗ Kình quá mạnh mẽ.

      Vì để đề phòng khí hậu lạnh khiến cho độc trong cơ thể nàng phát tác, ngoại trừ việc cho phép nàng bước ra khỏi căn phòng săn bắn bước, củi lửa của bếp lò đặt trong phòng cũng liên tục cháy suốt mười hai giờ chưa từng tắt, cố gắng duy trì nhiệt độ trong phòng gần bằng nhiệt độ khí mùa hè.

      Liên tục vài ngày nàng cũng thực an phận, bởi vì nàng biết tùy hứng của mình mang đến cho Đỗ Kình nhiều phiền toái cần thiết, cho nên việc duy nhất nàng có thể làm đó là chăm chú lắng nghe lời , tuyệt đối bước ra căn phòng săn bắn bước, nhưng mà……

      “Thực xin lỗi.” Nàng làm bộ dạng cúi đầu phục tùng, bộ dáng tự nhận sai, thào với .

      “Nàng xin lỗi ta có ích lợi gì?” Lẳng lặng chăm chú nhìn nàng lúc lâu, nhịn được thở dài, biết là nên giận hay là nên đau lòng với nàng nữa.“Ta thấy thời tiết tốt như vậy, lại ở trong phòng nhiều ngày như vậy, cho nên mới nhịn được ra ngoài chút.” Trầm mặc trong chốc lát, nàng liền giọng biện hộ cho chính mình.

      “Chỉ là ra ngoài chút?”

      “Bên ngoài có gió, mặt trời lại rạng rỡ thế kia, cho nên ta nghĩ rằng ra ngoài chút cũng có vấn đề gì.” Thanh của nàng càng lúc càng họ.

      “Chỉ là chút?”

      chút lại nhiều hơn chút nữa.” Nàng do dự nửa ngày mới vươn bàn tay bé, giơ chút khoảng cách giữa ngón cái và ngón trỏ cho xem.

      “Nhiều hơn chút đó làm cho cái mạng thiếu chút nữa là đánh mất?”

      Ngữ khí lạnh nhạt dần dần mất ổn định, từ kinh hoàng, sợ hãi, khẩn trương, lo âu đến thở ra hơi, ngoại trừ có chút bất đắc dĩ, còn có cỗ tức giận rất lớn mà từ trước đến nay chưa từng có, nó từng giọt từng giọt cắn nuốt kiên nhẫn, quan tâm cùng thương , trân trọng của đối với nàng.

      thể trách ta, ta có cảm thấy thân thể khoẻ nên trở lại phòng, nhưng ai biết được là lửa trong bếp lò tắt?”

      “Ngọn lửa tắt?” thong thả .

      “Ừ.”

      Hoàn toàn nhận thấy được cảm xúc của biến hóa, vẻ mặt Kì Siếp Siếp tức giận dùng sức gật đầu, giống như mọi tội lỗi đáng lẽ nên đổ lên đầu ngọn lửa kia mời đúng, hoàn toàn liên quan đến nàng.

      “Ngọn lửa làm sao mà tắt?”

      “Củi gỗ đốt cháy hết đương nhiên –” Miệng duy trì trạng thái nửa mở nửa khép, nàng giống như có tật giật mình, vụng trộm liếc cái, sau đó mới cẩn thận chậm rãi khép miệng, bộ giống như nàng chưa từng mở miệng cái gì cả.

      “Củi gỗ cháy hết đương nhiên như thế nào?” Nhưng hoàn toàn cho nàng cơ hội giả ngu, thấy nàng ngậm chặt miệng hé răng, liền thay nàng trả lời,“Tắt?”

      Kì Siếp Siếp lại ngớ người, lúc này mới phát có điểm đúng.

      “Chàng tức giận?” Nàng sợ hãi hỏi.

      chậm rãi đặt nàng lên gường, xoay người cho củi vào trong đống lửa.

      có.” rầu rĩ mở miệng , sau đó nhún vai,“Dù sao đây cũng phải là lần đầu tiên nàng nghe lời của ta.”

      Nghe như vậy, nàng nhất thời thở hơi, nhưng biết vì sao, trong lòng có nỗi bất an lên lời.

      “Chàng tức giận?” Nàng nhịn được vội hỏi lại.

      “Nàng quan tâm đến việc ta có tức giận hay sao?” nhìn nàng cái sau đột nhiên hỏi.

      Nàng ngẩn ngơ, mà cũng đợi nàng có phản ứng, xoay người ra cửa.

      “Bên ngoài trời còn sáng, ta kiếm chút củi khô rồi trở về.” xong, người biến mất phía sau cửa, mà nàng vẫn ngẩn ngơ như cũ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :