1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng Hí Đông Cung - Mặc Phong (Tác giả Nhàn Thê Tà Phu) (Full) +NT8

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 42: Long - Phượng gặp lại
      Edit: TieuKhang

      Tới giờ ngọ, Phượng Triêu Hoa hơi nghiêng đầu khép hờ hai mắt, dựa nghiêng vào bệ cửa, hai hàng mày thanh tú lúc nhướng lên lúc rủ xuống, tiết lộ chủ nhân rất có hứng thú với những người qua đường đa màu đa sắc đủ hình đủ dạng đường phố ở dưới lầu.

      Long Hiểu Vân than thở giương mắt nhìn người bán hàng rong rao hàng ở phố hồi lâu mới mở miệng , “Công tử, chúng ta xuống đường dạo vòng .”

      “Ngươi muốn ?” Phượng Triêu Hoa nhíu mày hỏi.

      “Muốn !” Long Hiểu Vân gật mạnh đầu với vẻ mặt chờ mong.

      , trở về khách điếm trước khi trời tối.”

      mình ta ?”

      Phượng Triêu Hoa thêm gì vẫn chuyên chú quan sát người đường. Nhưng phản ứng của nàng trả lời cho Long Hiểu Vân biết im lặng chính là thừa nhận.

      Long Hiểu Vân chớp chớp mắt : “Công tử sao? Nếu lỡ ta gặp phải người xấu làm sao?”

      Phượng Triêu Hoa quay đầu lại, chau đuôi lông mày, tầm mắt dừng lại mặt Long Hiểu Vân chốc lát, thản nhiên , “Ngươi có kẻ thù sao?”

      Long Hiểu Vân hơi đờ ra, đôi con ngươi trong veo nghi hoặc nhìn Phượng Triêu Hoa, ngay sau đó liên tục lắc đầu.

      “Nếu kết thù với ai, cần gì phải lo lắng có người gây bất lợi cho ngươi.” xong, tầm mắt Phượng Triêu Hoa lại lần nữa chuyển về vị trí cũ.

      Long Hiểu Vân trợn trừng hai mắt, rối rắm nhíu mày : “Chẳng may gặp phải bọn buôn người sao? Huynh cũng biết, kiểu con thanh xuân mới lớn như ta vầy chắc chắn là đối tượng mà bọn buôn người thích lừa gạt nhất.” Cuối cùng lại bổ sung, “Thông mình như ta đây, lo bị chúng lừa. Nhưng nếu lỡ dùng bạo lực, người con yếu đuối tay trói gà chặc như ta biết phải chạy trốn như thế nào? Nếu như thấy ta nữa….”

      Vuốt vuốt đầu lông mày, Phượng Triêu Hoa thẳng thừng cắt đứt tiếng ồn ào của nào đó: “Võ công của chẵng lẽ đánh lại bọn buôn người.”

      “Ai chứ?” Long Hiểu Vân kinh ngạc hỏi.

      Phượng Triêu Hoa cau mày, chẳng lẽ nàng ta biết luôn có người theo bên cạnh nàng?

      Thấy Phượng Triêu Hoa im lặng, Long Hiểu Vân nghi ngờ giật giật khóe miệng, tính hỏi ra điều mình nghi ngờ chợt ý thức được người mà y ám chỉ là ai. Hiểu ra nên có phần chột dạ, sờ sờ mũi, thận trọng hỏi, “Huynh giận à?”

      Phượng Triêu Hoa lạnh nhạt , “Nếu còn trời tối.”

      “Chuyện đó…. phải người ta cố tình gạt huynh đâu.” Long Hiểu Vân gãi gãi đầu : “Cũng tại quá mức yên tĩnh, báo hại ta quên hữu của .” Thất sách a thất sách, vậy mà lại quên mất Long Thất vẫn luôn theo.

      Phượng Triêu Hoa khẽ gật đầu : “ , đừng chơi quá xa.” Nếu Long Kiếm Hi dám bỏ muội muội mình mà , phái người thầm bảo vệ cũng là chuyện rất bình thường.

      “Ồ.” Long Hiểu Vân thè lưỡi tung tăng nhảy nhót xuống lầu.

      lúc sau.

      “Sao ngươi theo?” Phượng Triêu Hoa ngạc nhiên hỏi.

      Vừa dứt lời, bóng đen thoáng qua, thị vệ cận thân Long Thất của Long Hiểu Vân liền xuất .

      “Nơi này sát khí quá nặng, thể ở lâu.” Long Thất lạnh lùng .

      “Bảo vệ tốt người ngươi nên bảo vệ là được.” Phượng Triêu Hoa bất chợt nhíu mày : “Ngươi có nắm chắc bảo vệ vẹn toàn cho nàng ta?”

      có.” Long Thất có sao vậy.

      Thấy thế, Phượng Triêu Hoa càng cảm thấy, ban đầu nhất thời mềm lòng dẫn nàng cùng chính là sai lầm.

      Long Thất đột nhiên ‘phụt’ ra ngúm máu đen.

      Phượng Triêu Hoa giương mắt nhìn, nhướng mày vội vàng đưa tay bắt mạch cho . Nhưng lại nhanh chóng tránh sang bên.

      Phượng Triêu Hoa phát bắt lại tay phải của lạnh lùng , “Ta ngại ngươi chết, nhưng đừng chết trước mặt ta.” xong, nghiêm túc bắt mạch cho .

      “Đa tạ.” Long Thất được tự nhiên .

      lúc sau Phượng Triêu Hoa ném tay ra, hơi trầm giọng : “Khấp Huyết.”

      Long Thất gật đầu, biết mình còn nhiều thời gian nữa. Vốn mười lăm mỗi tháng là thời gian về Hộ Long Sơn Trang nhận

      lấy thuốc giải, nhưng công
      chúa rời cung trốn , nếu như trở về, Trang chủ nhất định ép
      hỏi tung tích của công chúa. Tiết lộ tung tích của nàng, nàng nhất
      định bị bắt hồi cung. Nhìn nàng buồn bực vui, làm
      được.

      “Nhìn ra được, ngươi trúng Khấp Huyết rất lâu rồi. Trước đây dựa
      vào gì để cầm cự mạng sống?”

      “Đan dược.”

      “Đan dược gì?”

      biết.” Hộ Long Sơn Trang gánh vác trọng trách của Hộ Long,
      thể tiết lộ bất kỳ tin tức có khả năng làn bại lộ sơn trang.

      Phượng Triêu Hoa liếc bằng nửa mắt : “Nếu như ngươi chết,
      còn ai lo cho sống chết của nàng ta.”

      Long Thất kinh hãi, “Ngươi thể…” “Sao ta lại thể?”

      Phượng Triêu Hoa cười khẽ, “Ngươi cũng nhìn ra, Trường Phong nguy
      cơ trùng trùng, bản thân ta cũng khó tự bảo vệ, làm gì còn thời gian
      để quản luôn cả việc sống chết của nàng ta.”

      Lời lẽ hờ hững vô tình, khiến cho người nghe rất đỗi căm phẫn.

      Long Thất tức giận trán nổi đầy gân xanh siết chặt quả đấm. Có thể
      thấy, cực lực kiềm chế cơn tức giận trong người. Đột nhiên
      phun ra thêm búng máu.

      Phượng Triêu Hoa xem xét sắc mặt lúc này của , lạnh nhạt , “Cách
      địa phương này trăm dặm có sườn đồi, ngươi có thể tự mình tới
      đó mà tự sát.”

      Long Thất lau máu nơi khóe miệng, sắc mặt rất khó coi.

      “Dù sao nữa, nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ hai ngày thôi. Thay vì
      sống mà bị hành hạ, bằng chết cho êm xuôi mọi chuyện.”

      Long Thất run rẩy giật giật khóe miệng. Bất thình lình dưới lầu vang
      vọng lên tiếng thét lên.... “Cứu mạng với công tử!”

      Long Thất nghe tiếng biến sắc, đề khí muốn bay ra cứu người.

      Phượng Triêu Hoa lập tức phong bế huyệt đạo của , ném lại câu
      muốn phun hết máu mà chết đừng sử dụng nội lực nữa’ sau đó
      nhảy ra cửa sổ.

      Nhưng khi Phượng Triêu Hoa giương mắt nhìn về phía phương hướng cầu
      cứu thấy phải cảnh giằng co với nhau, mà là đôi huynh
      muội tương thân tương ái chân thành mỉm cười với nàng.

      Long Hiểu Vân lôi kéo Long Liễm Thần cười
      hăng hắc chạy đến trước mặt Phượng
      Triêu Hoa : “Kinh hỷ ?” Phượng Triêu Hoa liếc qua nam thanh
      niên cố gắng kiềm chế nụ cười với vẻ mặt cảm xúc, vui
      , “Có kinh vô hỷ.”
      Long Hiểu Vân níu tay áo Phượng Triêu Hoa làm nũng , “Đừng vậy mà,
      ta tìm được tam ca rồi nè!”

      “Ngươi có thể lựa chọn cách thức khác để diễn tả vui sướng trong
      lòng.” Phượng Triêu Hoa .

      “Hắc hắc…” Long Hiểu Vân le lưỡi cười gượng hai tiếng, cúi đầu tỏ vẻ
      nàng biết sai rồi.
      Phượng Triêu Hoa hết nổi lắc lắc đầu, nhìn Long Liễm Thần ,
      “Huynh tới đúng lúc lắm, bệnh nhân, thiên kim yếu ớt, tất cả
      đều giao lại cho huynh.”

      “Bệnh nhân?” Long Hiểu Vân ngạc nhiên .

      “Tên thị vệ kia của ngươi.”

      Long Hiểu Vân kinh hãi, “Sao Long Thất lại bị bệnh chứ!” Long Thất kia
      chính là Long Thất có võ công cao cường gì làm được!
      Sao lại trở thành bệnh nhân?

      Nhưng biểu của Long Liễm Thần vô cùng bình tĩnh, hiển nhiên y
      sớm biết chuyện của Long Thất.

      Vỗ vỗ đầu tiểu muội mình, Long Liễm Thần : “Đừng lo lắng,
      sao.”

      Long Hiểu Vân gật gật đầu, nhưng mặt vẫn hết vẻ lo lắng.

      “Ta cho rằng lần gặp mặt kế tiếp tái ngộ ở Nam Lăng.” Long Liễm
      Thần nhìn Phượng Triêu Hoa .

      Phượng Triêu Hoa nhíu mày, “Huynh xuất ở nơi này, ta cũng
      bất ngờ.” Theo lý thuyết, sớm nên đến Nam Lăng rồi mới đúng.

      đường qua nơi này, thuận đường ghé lại thăm bạn cũ.” Long
      Liễm Thần đơn giản giải thích.

      Phượng Triêu Hoa khẽ cười tiếng, cũng để ý , “Xem ra,
      người đến Trường Phong bái phỏng ‘bạn cũ’ quả ít, Liên Long
      huynh cũng gia nhập trong hàng ngũ đó à.”

      Long Liễm Thần cũng cười, nụ cười ấm áp như gió xuân, “Phượng huynh
      cũng đến bái phỏng bạn cũ sao?”

      Phượng Triêu Hoa nhìn tới người giang hồ tay cầm đại đao vào
      khách điếm Thiên Nhất, lạnh nhạt , “Cứ cho là thế .”

      Lúc này, từ sau lưng truyền đến giọng oang oang.... “Thất thiếu,
      ngờ nhanh như thế được gặp lại huynh!”

      Phượng Triêu Hoa nghe tiếng quay đầu lại : “ là trùng hợp.”

      Long Hiểu Vân ngược lại hếch mũi lên, lớn tiếng ‘hừ’ lại : “
      có trùng hợp đâu! Ai biết được có phải mấy người thầm đuổi theo hay
      ?”

      “Êh.... Tên tiểu tử này….” Đột nhiên thấy người bên cạnh nàng Kim
      lão tam bị nghẹn lời, miệng há to đến có thể nhét vừa quả trứng vịt.

      Kim lão đại vội vàng hành lễ với Long Liễm Thần, “Xin ra mắt…”

      cần. Lễ lớn này đợi sau khi gặp được đại ca ta rồi hãy làm.”
      Long Liễm Thần ý vị sâu xa nhìn Kim lão đại.

      Kim lão đại thoáng kinh ngạc ngay sau đó , “Dạ, Nhị gia.”

      “Sao lại thành hai…”

      “Lão Tam!” Kim lão đại khiển trách.

      Kim lão tam tức khắc vội vàng ngậm miệng, mặc dù vẫn hiểu
      tại sao Kim lão đại lại khiển trách .

      Thấy thế, Phượng Triêu Hoa gửi cho Long Liễm Thần nụ cười vô cùng bí
      , : “Em ruột của lão đại Long đầu mười hai trại sáu tỉnh Tây Nam,
      hạnh ngộ, hạnh ngộ.”
      Last edited by a moderator: 15/10/14
      Dạ Nguyệtngocanh thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 43: Ghi nợ ân tình
      Edit: TieuKhang

      Long Liễm Thần gặp phải tình hình này biểu tương đối bình tĩnh, “Đều là bằng hữu cũ, cần gì khách khí như thế?”

      “Tam ca, các người giở trò quỷ gì vậy?” Vẻ mặt Long Hiểu Vân mờ mịt thua gì Kim lão tam. Tam ca thân thiết nhất của nàng trở thành em với đầu lĩnh cường đạo từ khi nào vậy chứ?

      Long Liễm Thần vỗ vỗ lưng của nàng, “ vào rồi .”

      “Nhị gia, ngài và Thất thiếu từ từ chuyện. Chúng tôi đăng ký phòng trước.” Kim lão đại .

      Long Liễm Thần khẽ gật đầu ý bảo họ cứ tự nhiên. Nếu phải trông thấy Hiểu Vân thân mình lung tung ở đường mà Long Thất lại theo nàng, xuất , càng suýt nữa bại lộ thân phận. Bọn họ chạm mặt nhau ở chỗ này có trong kế hoạch của , mà để Phượng thất nhìn thấy lại là thêm việc ngoài ý muốn trong việc ngoài ý muốn.

      ***

      Bên trong phòng.

      phải huynh Long Thất ở đây sao?” Long Hiểu Vân ngạc nhiên hỏi.

      Phượng Triêu Hoa cũng có chút nghi ngờ. Người đâu rồi?

      “Tự rời rồi.” Long Liễm Thần .

      “Nhiệm vụ của là phải luôn luôn ở bên cạnh bảo vệ muội, tại sao tiếng cũng mà bỏ như vậy?”

      Long Liễm Thần suy nghĩ chút rồi như , “Có lẽ đột nhiên có việc gấp.”

      “Nhưng....”

      “Muội còn chưa cho ta biết tại sao nghe lời ta chạy tới nơi này hả?”

      “A..... Cái này....Muội.....” Long Hiểu Vân bắt đầu cắn đầu ngón tay, nhìn Phượng Triêu Hoa cầu giúp đỡ.

      Nhưng Phượng Triêu Hoa lại chuyên chú nhìn ngoài cửa sổ, hề có ý định giải vây giúp nàng.

      “Phượng huynh có thể tránh lát được ?” Long Liễm Thần .

      Phượng Triêu Hoa nghe thấy thế, mi đen nhếch lên, hai hàng lông mày nhíu lại, ánh mắt mang theo nghi ngờ hờ hững nhìn về phía ý : “Cái gì?”

      “Ta có vài lời muốn riêng với muội ấy.” Long Liễm Thần .

      Phượng Triêu Hoa thu lại phiến môi thản nhiên , “ . xong rồi tiện thể thuê riêng cho nàng ta gian phòng.” Giọng tương đối độ lượng.

      Long Liễm Thần kinh ngạc. Y nghe hiểu hay giả bộ hiểu?

      “Còn có vấn đề gì sao?” Phượng Triêu Hoa thể vẻ mặt ‘ta rất vui lòng giúp tay’.

      Khóe miệng Long Liễm Thần giật mạnh mấy cái, hơi thất vọng , “ có.” Sau đó xách bọc y phục túm Long Hiểu Vân ra khỏi cửa phòng.

      cần phải thế, muội tự được.” Long Hiểu Vân vừa giùng giằng vừa nhắm về phía Phượng Triêu Hoa kêu lên, “Thấy chết mà cứu phải là quân tử. Đường đường là Phượng Thất thiếu như huynh tại sao lại nhẫn tâm lại thờ ơ
      nhìn yếu đuối bị ức hiếp…” Long Liễm Thần nghe vậy, khẽ cười câu: “ phải là quân tử.” xong liền trực tiếp mang Long Hiểu Vân .

      Phượng Triêu Hoa đối với đánh giá của y chỉ duy trì mỉm cười, sau đó treo thẻ bài ‘miễn làm phiền’ ở ngoài cửa rồi đóng cửa lại. Tiếp theo trèo lên giường ngủ.

      Nếu tối nay nhất định thể ngủ lúc này dĩ nhiên nên tranh thủ thời gian để ngủ bù.

      ***

      Nhắc tới cũng khéo, Long Liễm Thần lại ở phòng chữ Thiên số hai đối diện với Phượng Triêu Hoa. Mặc dù cách bốn cánh cửa cộng thêm hành lang, nhưng động tĩnh bên trong cánh cửa dối diện vẫn vang mồn vào tai Phượng Triêu Hoa.

      “Lập tức thu dọn y phục. Ta phái người đưa muội trở về.” Giọng của Long Liễm Thần.

      “Muội muốn!”

      phải do muội quyết định.”

      “Tam ca…” Long Hiểu Vân bắt đầu cầu khẩn, “Huynh đừng đuổi người ta về mà. Người ta phải trải qua biết bao nhiêu gian nan cực khổ mới đến được nơi này, tại sao huynh… Tại sao có thể như vậy chứ.”

      Gian nan cực khổ? Phượng Triêu Hoa dở khóc dở cười.Xem ra bản thân nàng phải chịu hơn mười năm cực khổ rồi.

      “Đừng giả bộ!Phượng thất thể nào để cho muộn chịu khổ.”

      Phượng Triêu Hoa nghe vậy, hài lòng nhếch miệng.Đây đúng là câu tiếng người.

      “Sao huynh biết để muội chịu khổ?”

      phải loại người như vậy.”

      thể nhìn bề ngoài của con người đâu. chừng chỉ được cái mã ngoài.”

      nên quên ân phụ nghĩa.”

      “Người ta phải ý đó!”

      Hồi lâu sau Phượng Triêu Hoa nghe được tiếng trả lời của Long Liễm Thần nữa, lòng khỏi nảy sinh nghi ngờ.Xảy ra chuyện gì sao?

      Đột nhiên, phía đối diện truyền đến tiếng đánh nhau ầm ầm.

      Phượng Triêu Hoa tập trung nghe lát, rất nhanh xác định được quân địch tới cũng nhiều vì vậy trở người ngủ tiếp.

      Bất ngờ cửa bị đá văng ra.

      Phượng Triêu Hoa nhíu nhíu lông mày, mặt biến sắc vẫn nhắm mắt nằm giường như cũ.

      “Đừng tới đây, nếu …”

      “Tam ca, huynh có bị thương ?”Giọng của Long Hiểu Vân vô cùng lo lắng.

      Long Liễm Thần lắc đầu, dùng ánh mắt ý bảo nàng bình tĩnh đừng nóng vội, sau đó mặt chút thay đổi nhìn chằm chằm vào tên áo đen bịt mặt uy hiếp Long Hiểu Vân.

      “Nếu ngươi dám về phía trước nửa bước, hãy chuẩn bị nhặt xác ta !” Tên áo đen hung ác .

      Mặt Long Liễm Thần vẫn có cảm xúc, mắt chớp nhìn chằm chằm tên áo đen, dường như muốn nhìn thấu .

      Tên áo đen bị nhìn đến hoang mang, từ từ lui về phía sau, uy hiếp , “Đừng tới đây!”

      “Ngu ngốc!Người thấy tam ca ta nhúc nhích sao?Có cầu gì mau ra!”Long Hiểu Vân có vẻ như chút sợ hãi nào.

      “Câm miệng! nhiều thêm câu nữa ta tiễn ngươi gặp Diêm Vương!”Tên áo đen thẹn quá hóa giận, hai mắt bởi vì tức giận mà trợn lên, căm hặn nhìn chằm chằm Long Liễm Thần giống như có huyết hải thâm thù với .

      Long Hiểu Vân vội vàng ngậm chặt miệng, chỉ sợ chọc giận đoản kiếm trước cổ kia.

      Long Liễm Thần nhíu lại mày kiếm bình tĩnh : “Trước giờ chúng ta chưa từng gặp mặt.” Nhưng vì sao cặp mắt kia lại chứa đầy thù hận sâu đậm vậy?

      “Tất nhiên ngươi chưa từng gặp ta.” Tên áo đen cười lạnh, “May nhờ mệnh ta lớn, để cho ngươi gặp, bằng , ta sớm thành vong hồn dưới kiếm của ma đầu ngươi rồi!”

      “Vậy ta là sơ sót. bất hạnh cho ngươi.”

      “Là bất hạnh của ngươi!”

      sao?” Long Liễm Thần khẽ cười tiếng, “Phượng huynh có thể bán cho ta nhân tình hay ?”

      Gã áo đen kinh hãi. đợi phản ứng kịp, đoản kiếm rời khỏi tay, tiếp đó sau lưng trận đau đớn huyệt đạo bị phong lại.

      Phượng Triêu Hoa nhanh chậm ra, nhặt lên bạc vụn dùng để điểm huyệt vứt cho Long Liễm Thần, : “Bạc ròng làm chứng, huynh nợ ta món ân tình.”

      Long Liễm Thần đối với lời của nàng hề kinh ngạc, thu hồi bạc ròng lại : “Long mỗ xưa nay nhất ngôn cửu đỉnh.”

      Long Hiểu Vân giữ được bình tĩnh nữa, dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn Phượng Triêu Hoa : “ phải chứ? Vậy mà huynh cũng đòi nhân tình sao? Người gian hồ phải đều gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ hay sao?”

      Phượng Triêu Hoa nhíu lông mày, : “Đó là thói quen của người khác.”

      Long Hiểu Vân nháy mắt khó hiểu nhìn huynh trưởng nhà mình.

      Long Liễm Thần vỗ vỗ đầu nàng : “Loại chuyện thế này cần phải hiểu.” Cuối cùng, buồn cười liếc mắt nhìn khuôn mặt ‘đương nhiên’ của người nào đó, ngay sau đó giật khăn che mặt của gã áo đen xuống.

      “Diện mạo cũng khá tuấn tú đó.”Long Hiểu Vân đánh giá trước mắt.

      Long Liễm Thần tặng cho nàng ánh mắt sắc lạnh, sau đó bắt đầu đưa ra nghi vấn với tên áo đen, “Các họ họ gì?”

      “Hừ! Ngươi xứng để biết!”Tên áo đen quay mặt .

      Phượng Triêu Hoa thấy thế vui nhíu nhíu lông mày, nhặt đoản kiếm kia lên quan sát hồi lâu rồi mở miệng , “Ta thấy thanh đoản kiếm giống thanh của ngươi như đúc.”
      Last edited by a moderator: 17/10/14
      Dạ Nguyệtngocanh thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 44: Ai mới là người thắng
      Edit: TieuKhang

      Tên áo đen nghe vậy liền biến sắc, sợ hãi nhưng quật cường nhìn Phượng Triêu Hoa trân trân, tựa như uy hiếp tựa như van xin, còn mang theo chút dáng vẻ thấy chết sờn.

      Phượng Triêu Hoa hứng thú nhếch môi, cười như cười nhìn chằm chằm vào thản nhiên , “Đáng tiếc ta quên là gặp ở nơi nào rồi.”

      Tên áo đen nghe vậy môi dưới hơi run run, yết hầu động đậy vài cái, thở phào nhõm rất ràng.

      Long Hiểu Vân cầm lấy đoản kiếm lật qua lật lại nghiên cứu lúc lâu, : “Đoản kiếm phải đều như vậy à?”

      Long Liễm Thần cũng nhìn ra đoản kiếm này độc đáo ở chỗ nào. Ánh mắt toát lên vẻ nghi ngờ nhìn người nào đó.

      Phượng Triêu Hoa coi như nhìn thấy nỗi nghi ngờ của bọn họ, trịnh trọng , “Ta muốn người này.”

      “Được! Coi như trả lại nhân tình cho huynh.” Long Liễm Thần sảng khoái .

      Long Hiểu Vân đồng ý kéo kéo vạt áo y, muốn lại thôi.

      Phượng Triêu Hoa cúi đầu cười nhạt, “Muốn trả nhân tình nhanh như vậy sao? Nhân tình của Phượng thất đâu phải dễ trả như vậy. , ta nhất định phải giữ lại mặc kệ huynh có đồng ý hay . Về phần nợ ân tình hôm nay huynh thiếu ta lại là chuyện khác.”

      “Nè, sao lại có người bá đạo như huynh vậy chứ?” Long Hiểu Vân khiếu nại.

      Long Liễm Thần ghì Long Hiểu Vân lại ý bảo nàng đừng nhiều lời, sau đó với Phượng Triêu Hoa: “Bất chấp việc phải dùng võ lực?”

      Phượng Triêu Hoa từ chối cho ý kiến.

      “Huynh nên biết quanh cái khách điếm này có rất nhiều người của ta.” Ánh mắt Long Liễm Thần như chứa hàn tinh, đôi con ngươi thâm thúy đen như mực khóa chặt khuôn mặt của Phượng Triêu Hoa, như muốn soi xét công tử tuyệt thế qua hình ảnh phản chiếu từ đôi mắt kia, nhưng phát ra nơi đó chỉ có hồ nước tĩnh lặng gợn sóng,
      Sợ hãi.

      Phượng Triều Hoa nhướng mắt nhìn thẳng vào mắt y với vẻ mặt bình tĩnh, trong giọng hờ hững còn mang theo ý cười, như thể cũng chẳng màng để ý đến, “Có lẽ huynh biết rằng cái khách điếm này là của ta.”

      Bốn mắt giao nhau tựa như sấm sét vang dội, sắc bén lạnh nhạt, nhưng đều mang theo khí thế “tuyệt đối nhường bước.”

      Long Liễm Thần trầm ngâm hồi lâu đột nhiên rũ mắt cười tiếng, : “Huynh thắng rồi.”

      “Tam ca!” Long Hiểu Vân cuống đến phát khóc. Người kia muốn giết huynh ấy, tại sao lại có thể dễ dàng bỏ qua?

      Long Liễm Thần khẽ lắc đầu : “Đừng lo lắng! Thất thiếu để cho có cơ hội ám sát ta lần thứ hai.”

      “Tại sao lại khẳng định như vậy?” Câu hỏi phải của Long Hiểu Vân mà là của Phượng Triều Hoa.

      Long Liễm Thần trả lời mà hỏi lại, “Ta đúng ?”

      Phượng Triều Hoa nhướng mắt lên bất ngờ khiến cho bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt lúc này của y so với sắc bén ban nãy trở nên rất lạnh nhạt nhưng lại mang theo tin tưởng tuyệt đối. Điều này khiến cho nàng có phần khó tiếp nhận.

      Phượng Triều Hoa vì muốn che giấu bối rối mà khẽ nghiêng người, giả vờ quan sát tên áo đen, ngoài miệng lại thản nhiên , “ sai, ta cho có cơ hội ám sát huynh lần nữa.”

      “Đạ tạ.” Long Liễm Thần xong liền lôi Long Hiểu Vân rời khỏi phòng của Phượng Triều Hoa.

      Cho đến khi sau lưng đến tiếng đóng cửa, Phượng Triều Hoa mới xoay người lại ngơ ngác nhìn đăm đăm cánh cửa đối diện hồi lâu mới chậm rãi đóng cửa.

      Người nào thắng?

      Nàng sao? có. Mặc dù nàng giữ lại được tên áo đen, nhưng phá vỡ nguyên tắc khi nắm chắc toàn bộ tuyệt hứa hẹn của mình, nhưng lại đồng ý hứa hẹn với y. cho cùng y mới là người thắng.

      Phượng Triều Hoa nghĩ đến đây khỏi cười khổ. Mình chưa từng mất khống chế như thế? Chỉ vì muốn phụ lòng tin tưởng của y nên dễ dàng đưa ra lời hứa, hơn nữa còn tuyệt đối hối hận…

      “Muốn chém muốn giết cứ mặc sức! Cho dù ngươi có tra khảo ta, ta cũng tiết lộ nửa chữ!” Tên áo đen .

      Phượng Triều Hoa hoàn hồn. khỏi quýnh lên khi bỗng dưng phát mình vẫn nhìn chằm chằm vào như mất hồn.

      Phượng Triều Hoa hơi có vẻ xấu hổ ho tiếng : “Sau khi trả lời mấy vấn đề của ta ngươi có thể .”

      Tên áo đen hừ lạnh tiếng, chút nào cảm kích.

      “Tại sao muốn ám sát y?”

      “Bởi vì y đáng chết!”

      “Là y đáng chết, hay do bản thân ngươi cho rằng y đáng chết?”

      Tên áo đen mím môi .

      Phượng Triều Hoa thấy thế cầm đoản kiếm lên, ngón cái ấn lên hình bán nguyệt nhô ra chỗ chuôi kiếm.

      Véo tiếng, đoản kiếm chừng thước trong nháy mắt hóa thành thanh kiếm dài ba thước, vô cùng sắc bén.

      Sắc mặt tên áo đen đại biến từ từ trắng bệch.

      “Lý Đức Thiên tuy là quan văn nhưng rất thích sưu tầm binh khí. Mà thanh đoản kiếm này là thứ ông ta hài lòng nhất trong số binh khí ông sưu tầm, cũng rất được nữ nhi của ông xem trọng. Vì vậy lúc nàng ấy đến tuổi cập kê Lý Đức Thiên tặng đoản kiếm…”

      “Đừng nữa!” Tên áo đen gào lên. mặt có chút tức giận và sợ hãi, mà chỉ có đau thương. Là đau thương khôn nguôi.

      “Ngươi cho rằng thảm kịch diệt môn của Lý gia là do Long Kiếm Vân gây ra, cho nên muốn giết y.”

      “Ngươi biết sao? Khi ta quyết định tới đây giết chuẩn bị sẵn cái chết!”

      Phượng Triều Hoa khẽ nghiêng đầu : “Nếu ngươi nhặt được đoản kiếm này, vậy chứng tỏ sau khi Lý gia gặp chuyện may ngươi mới chạy tới phủ quận trưởng. Làm sao có thể xác định Long Kiếm Vân là người huyết tẩy phủ quận trưởng?”

      Tên áo đen nghi hoặc nhìn Phượng Triều Hoa, “Sao ngươi biết đoản kiếm là ta nhặt được ở phủ quận trưởng?”

      Phượng Triều Hoa thản nhiên liếc cái rồi : “Lúc ta chạy tới phủ quận trưởng thấy Minh Nguyệt chuẩn bị dùng thanh đoản kiếm này tự vẫn nên ta đánh bay nó.”

      “Ngươi cứu nàng ấy? Nàng ấy chưa chết?”

      “Đúng. Ta cứu nàng ta. Nàng ta chưa chết.” Phượng Triều Hoa cố gắng trấn an tâm tình kích động của tên áo đen.

      “Nàng ở đâu?”

      nơi an toàn.”

      “Nàng rốt cuộc ở nơi nào?” Tên áo đen quắc mắt nhìn nàng trừng trừng.

      Phượng Triều Hoa : “Trả lời ta. Tại sao ngươi cho rằng Long Kiếm Vân là sát thủ?”

      “Nàng ở đâu?” Ten áo đen khăng khăng hỏi tung tích của Minh Nguyệt.

      “Trả lời ta. Tại sao ngươi cho rằng Long Kiếm Vân là sát thủ?” Phượng Triều Hoa cáu kỉnh buộc tên áo đen trả lời cách trực tiếp.

      Tên áo đen giật mình ngay sau đó liền trả lời, “Ta nhặt được khối ấn Kỳ Lân Như Ý ở nơi đó. Chủ nhân của nó ngoại trừ tổng trại chủ Long Kiếm Vân của mười hai trại sáu tỉnh Tây Nam ra, còn có thể là ai?”

      Giờ khắc này, Phượng Triều Hoa chợt có chút hận cho nhạy cảm của mình. Nếu như nàng phân biệt Long Kiếm Hi chính là Long Kiếm Vân tốt biết bao…
      Last edited: 18/10/14
      Dạ Nguyệt thích bài này.

    4. maixuan

      maixuan New Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      20
      chỉ tiếc là cái gì cũng nhạy cảm, cái gì cũng biết, cái gì cũng nhìn ra, chỉ nhìn ra chồng chị, hu hu, tội nghiệp bị chị đùa giỡn

    5. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      mới đọc chương 1 thấy hơi Mặc Phong rồi. mà dài dữ a nàng, nàng cố lên a :yoyo45::yoyo45::yoyo45: ta ngủ lấy sức mai còn nhẩy hố :)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :