1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng Hí Đông Cung - Mặc Phong (Tác giả Nhàn Thê Tà Phu) (Full) +NT8

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 38: Trước lúc rời
      Edit: TieuKhang

      Sau buổi trưa, Phượng Triêu Hoa tới nơi cuối cùng trước khi nàng rời Kinh, đó là Vân Nghê lâu.

      “Thất thiếu, cuối cùng ngài cũng tới rồi.” Vân nương thấy Phượng Triêu Hoa bước vào cửa, giống như gặp được Quan Thế tái thế, xuýt chút nữa bật khóc vì vui mừng.

      Phượng Triêu Hoa cười khẽ, “Xảy ra chuyện gì à?”

      Vân nương gật đầu liên tục, giọng , “Có người đợi ngài ở chỗ này hơn nửa tháng. Nhưng nàng ta cứ mực cho phép chúng tôi thông báo cho ngài, cả ngày trốn ở đây, biết giở trò quỷ gì.”

      Phượng Triêu Hoa nhướng mày, lạnh nhạt , “Kiếm được ít bạc rồi phải ?”

      Vân nương quýnh lên, “Cái đó....Phải....Đúng vậy.” Nếu phải nể mặt số bạc kia, mời nha đầu kia ra khỏi Vân Nghê từ lâu rồi. ràng chính là tiểu nha đầu, mặc nam trang vào tưởng rằng mình biến thành tiểu tử hay sao, cả ngày ở trong sương phòng gọi các nương vào, đùa giỡn trêu ghẹo khiến cho cả đám con đều mắc cỡ thẹn thùng, ầm ĩ thôi.

      “Dẫn ta gặp nàng ấy.”

      ***

      “Thất thiếu!” Long Hiểu Vân cực kỳ vui mừng, trông mong nửa tháng, cuối cùng cũng gặp được y rồi.

      Phượng Triêu Hoa có chút kinh ngạc, “Sao ngươi vẫn còn ở Kinh Thành?” phải Long Kiếm Hi Nam Lăng rồi sao? Tại sao để muội muội ở lại Kinh Thành?

      Long Hiểu Vân chu cái miệng xinh lên : “Tam ca vứt bỏ người ta rồi.”

      Phượng Triêu Hoa thấy thế khỏi cười thành tiếng, trêu ghẹo , “Y bỏ rơi ngươi ngươi đuổi theo chẳng phải là được rồi sao.”

      Long Hiểu Vân đồng ý, bày ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, lời lẽ chính nghĩa , “Giang hồ hiểm ác, lòng người khó lường, ta lại biết miếng võ công nào, làm sao có thể mình lưu lạc giang hồ đây?”

      “Còn tuổi mà mở miệng ra là đến giang hồ, ngươi biết giang hồ ở nơi nào ?” Phượng Triêu Hoa hỏi.

      Long Hiểu Vân hếch cằm lên, : “Tất nhiên ta biết.”

      “Vậy ngươi ta nghe Chút xem.”

      “Nơi có người có ân oán, có ân oán có giang hồ. Cho nên mới , cuộc sống khắp nơi đều là giang hồ.” Bộ dạng Long Hiểu Vân khi lời này rất lão luyện thành thực, có vài phần giống với người từng trải.

      Phượng Triêu Hoa lại chú ý đến thần thái của nàng, cả người cứng ngắc tại chỗ, còn giọng lẩm bẩm lại câu ‘cuộc sống khắp nơi đều là giang hồ’.

      “Thất thiếu? Huynh làm sao vậy?” Long Hiểu Vân nhảy mắt mấy cái, đối với biểu trầm trọng bất ngờ này của y nghi hoặc thôi.

      Phượng Triêu Hoa hoàn hồn, khẽ lắc đầu : “ có gì, chỉ là bỗng nhiên nhớ tới người quen cũ thôi.” Nàng còn nhớ , vào buổi trưa nào đó, khi mấy ca ca xúm lại bàn luận viển vông, nhị ca cũng giống như vậy.

      Long Hiểu Vân ngây thơ hỏi, “Là bằng hưu của huynh à?”

      Phượng Triêu Hoa lắc đầu, “Người thân.” Trong giọng còn mang theo chút run run.

      Long Hiểu Vân mơ hồ cảm nhận được bi thương trong lời của y, vì vậy thận trọng hỏi, “Người đó còn sao?”

      Phượng Triêu Hoa nhếch môi cười , “ phải, huynh ấy vẫn còn sống.” Vẫn luôn sống ở trong trái tim nàng.

      “Vậy là người của huynh sao?”

      Người ? Phượng Triêu Hoa lắc lắc đầu : “Là người nhà.”

      Long Hiểu Vân đột nhiên hiểu ra, lè lè lưỡi : Chừng nào chúng ta lên đường?”

      đâu?”

      “Nam Lăng! Tam ca của ta Nam Lăng, tất nhiên chúng ta cũng phải Nam Lăng.”

      Phượng Triêu Hoa nhướng đôi mày đen, “Là ‘ngươi’, phải ‘chúng ta’.” Lần này nàng đến Vân Nghê lâu là để cáo biệt Minh Nguyệt, chứ phải đến để kiếm con riêng cho mình.

      phải huynh muốn về Nam Lăng sao?”

      “Ai ?”

      “Nếu về Nam Lăng vậy huynh tới Vân Nghê lâu làm gì?”

      Phượng Triêu Hoa nhíu mày, “Lời ngươi chuyện ràng thôi.”

      “Ờ , tại người ta đợi hơn nửa tháng trời mới gặp được huynh, cho nên mới có hơi kích động thôi.” Long Hiểu Vân .

      “Sao ngươi biết ta nhất định đến?”

      “Cảm giác.” Long Hiểu Vân : “Nam Lăng xảy ra chuyện lớn, nhà của huynh ở Nam Lăng, huynh nhất định trở về chứ sao. Minh Nguyệt gì đó ái mộ huynh lâu, nhưng là ‘hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình’, mặc dù vậy, chắc chắn trước khi huynh tới từ giã nàng ta.”

      Khá lắm, nha đầu thông minh! Phượng Triêu Hoa thầm khen.

      “Việc đó… Thất thiếu…” Long Hiểu Vân gọi với vẻ mặt khẩn cầu, “Huynh và tam ca là ‘bạn tốt’, chắc bỏ mặc ta, sống chết cũng them để ý chứ?” Nàng đặc biệt cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘bạn tốt’.

      Phượng Triêu Hoa cười khẽ, “Ta và Tam ca ngươi quan hệ ra sao, phải ngươi rất ràng sao?

      “Nhưng… Nhưng trước khi Tam ca có để lại thư cho huynh mà. Huynh nhất định có thể tìm được huynh ấy, có phải ?” Đôi mắt trong suốt của Long Hiểu Vân nhìn chằm chằm Phượng Triêu Hoa với vẻ đáng thương.

      Mặc dù Phượng Triêu Hoa đành lòng, nhưng vẫn uyển chuyển cự tuyệt , “Ta quen hành tẩu mình.”

      Long Hiểu Vân ngỡ ngàng nhìn y trừng trừng, vành mắt bắt đầu ướt, rồi bỗng dung, “Ô ô oa oa… Con người huynh tại sao lại vô tình như vậy! chút thông cảm cũng có. Người ta bị Tam ca bỏ rơi rồi… Huynh… Huynh… Còn ghét bỏ người ta…”

      “Nam hài tử nên khóc như vậy.”

      “Ai ta là nam hài tử! Nếu ta là nam hài tử, Tam ca bỏ ta lại.” Long Hiểu Vân xong khỏi cảm thấy đau buồn, đau thương mơ hồ lên mặt hề giống với việc nàng giả bộ đáng thương ban nãy.

      Phượng Triêu Hoa bất đắc dĩ : Tam ca của ngươi gọi ngươi là Tiểu Cửu phải ?”

      Long Hiểu Vân mở to hai mắt ngây ngốc gật đầu.

      “Tiểu Cửu, tạm thời ngươi dùng thân phận thư đồng để theo ta.”

      ?” Đáy mắt Long Hiểu Vân rực sáng.

      Phượng Triêu Hoa mím môi, hờ hững , “Ta cũng định đổi ý đây.”

      “Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, được đổi ý!” Hai tay Long Hiểu Vân chống nạnh, bộ dáng ấy là dã man.

      Phượng Triêu Hoa cười cười : “Có ba điều quy ước.”

      “Được.”

      “Thứ nhất, cho phép gây chuyện thị phi.”

      “Huynh thấy bộ dạng ta giống như kẻ thích gây chuyện thị phi lắm sao?” Long Hiểu Vân đau lòng hỏi.

      Phượng Triêu Hoa nhíu mày từ chối cho ý kiến, tiếp, “Thứ hai, cho phép tự ý làm bậy.”

      “Yên tâm , tính tình ta rất ngoan hiền, gây rắc rối cho huynh đâu.”

      Phượng Triêu Hoa cười khẽ, tính tình ngoan hiền? Sao mình lại nhận ra nhỉ?

      Long Hiểu Vân chột dạ sờ mũi : “Thứ ba thế nào?”

      “Ta , được hai.”

      “Hả? bá đạo!” Long Hiểu Vân nháy mắt mấy cái, có khi nào mình lên nhầm thuyền giặc rồi ?

      “Ngươi có thể đáp ứng.” Vẻ mặt Phượng Triêu Hoa rất rộng lượng.

      “Được rồi. Nhưng đổi điều thứ ba nhé.”

      Phượng Triêu Hoa khẽ nhếch môi, cười như cười , “Ký khế ước bán thân tháng, đổi lại nữ trang làm tỳ nữ của ta.”

      “Vậy so với việc huynh gì nghe nấy có gì khác biệt đâu chứ.” Long Hiểu Vân bĩu bĩu môi : “Tỳ nữ bán thân rồi toàn bộ đều phải nghe theo công tử.”

      Phượng Triêu Hoa tặng cho nàng ánh mắt tán thưởng, “Ta thích làm việc với người thông minh.”
      Last edited: 10/10/14

    2. maixuan

      maixuan New Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      20
      biết nhị ca của PTH với trai của thái tử có liên quan gì đến nhau nhỉ.
      mình cứ nghĩ là PTH sẽ thông qua mối quan hệ với công chúa mà đoán ra thái tử, ai rè vẫn chưa biết

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 39: Quán trà nơi hoang dã
      Edit: TieuKhang

      Vào trưa ngày hôm sau, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi.

      canh giờ trước còn mưa tầm mưa tã, bây giờ trời quang mây tạnh, cỏ cây bên đường được nước mưa bao phủ, ánh mặt trời xuyên suốt qua khe hở cây cối trút xuống như thác nước, cực kỳ ấm áp. Sau cơn mưa bầu trời quang đãng khiến lòng người cũng vui vẻ lây!

      con đường trải dài những phiến đá xanh, chiếc xe ngựa hoa lệ chậm rãi tiến về phía trước, những nơi bánh xe lăn qua tạo thành hai lằn nông sâu, kéo dài vô tận.

      “Công tử, phía trước có quán trà, có cần dừng lại uống chút trà rồi nghỉ ngơi lát ?” Phu xe hỏi.

      Long Hiểu Vân đợi Phượng Triêu Hoa trả lời, liền vượt lên trước hưng phấn kêu lên, “Được được, dừng lại uống trà.” Nàng cũng muốn thể nghiệm cuộc sống uống trà bằng chén lớn, ăn thịt ngoạm miếng to của giang hồ xem thế nào!

      Bên trong xe ngựa, Phượng Triêu Hoa dựa nửa người lên vách xe, vài sợi tóc lất phất đầu vai khiến cho khuôn mặt nhìn nghiêng của nàng càng có vẻ rất lười biếng, từng ngón tay thon dài trắng nõn lật xem sách thuốc, trong nét chuyên chú còn mang theo vẻ thản nhiên để ý khiến cho thần thái trở nênđối lập nhau.

      Lúc này, ngón tay lật sách của Phượng Triêu Hoa ngừng lại, nhướng mắt hỏi, “Ngồi xe ngựa mệt lắm sao?”

      mệt mệt.” Long Hiểu Vân lập tức lắc đầu, cố gắng tỏ ra rằng mình có thể chịu được khổ nhọc.

      Phượng Triêu Hoa nghe vậy kiềm chế mím môi, giọng phân phó phu xe tiếp tục gấp rút lên đường, sau đó tiếp tục đọc sách.

      “Đừng mà.” Long Hiểu Vân vén rèm lên vươn đầu ra, mắt thấy quán trà ở phía trước cách đó xa, vì vậy vội vàng , “Mau dừng xe, công tử muốn uống trà.”

      Người đánh xe coi như nghe thấy, tiếp tục vội vã lên đường, chỉ là tốc độ chậm lại chút.

      “Bảo ngươi dừng xe lại đó, sao có thể làm như nghe thấy vậy.” Long Hiểu Vân quát lên.

      Phượng Triêu Hoa để sách xuống, nhíu mày , “Ngươi ngươi mệt mà.”

      “Nhưng ta khát.”

      “Trong túi nước có nước.”

      “Ta thích uống trà.”

      “Chúng ta trì hoãn khá lâu rồi.” Nếu như phải vì có thêm người nàng chọn dùng xe ngựa. Cưỡi ngựa nhanh hơn ngồi xe ngựa nhiều.

      Trong lòng Long Hiểu Vân biết mình làm liên lụy tới y, khỏi cảm thấy áy náy, nhưng nàng rất muốn thể nghiệm cuộc sống giang hồ mà.

      Sao Phượng Triêu Hoa lại hiểu tâm tư bé đó của nàng, đành thở dài tiếng, : “Dừng xe.”

      “Này…..” Phu xe kéo dây cương, ngựa lập tức dừng lại, xe cũng ngừng lại theo.

      “Hì hì, công tử đúng là người tốt.” Long Hiểu Vân cười như hoa nở, nhảy xuống xe ngựa vọtthẳng tới quán trà.

      Phượng Triêu Hoa có chút bất đắc dĩ lắc đầu, cũng vào quán trà.

      “Khách quan, mời vào bên trong.” Tiểu nhị nhiệt tình chào hỏi.

      Long Hiểu Vân hưng phấn ùa vào phía trong quán trà đơn sơ, như Già Lưu vào thăm Đại Quan Viên*, trái ngắm phải nhìn, nhìn thấy cái gì cũng đều cảm thấy mới mẻ. [*Nguyên văn 刘姥姥进大观园: Già Lưu (刘姥姥): nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, bà là nông dân, quê mùa chất phác nhưng tốt bụng, sáng sủa, do có quan hệ xa lắc xa lơ với Giả phủ nên 3 lần đến Giả phủ, Đại Quan Viên là khuôn viên xa hoa, lộng lẫy của Giả phủ, điển tích Già Lưu đến Đại Quan Viên tương đương với ‘nhà quê lên tỉnh’ của Việt Nam]

      Phượng Triêu Hoa ấn nàng ngồi xuống bên cạnh bàn, với tiểu nhị, “Tùy ý mang ít nước trà tới là được rồi.”

      “Tiểu nhị ca, nơi này của các ngươi có những loại trà gì?” Lần đầu

      tiên Long Hiểu Vân đến loại địa phương này uống trà, cũng định tùy tiện uống cho xong.

      “Lục Tuyết, Mông Đỉnh, Mao Tiêm, Thiết Quan , Long Tĩnh còn có Hồng và Ngân Châm.” Tiểu nhị hơi ra tất cả trà loại trong tiệm.

      “Lục Tuyết.” Phượng Triêu Hoa lạnh nhạt .

      “Được ạ.” Tiểu nhị rất nhanh lấy bình Lục Tuyết ra.

      “Nhưng ta thích uống Bích Loa Xuân cơ.” Long Hiểu Vân giọng lẩm bẩm.

      Đúng lúc này, đại hán tục tằng ngồi ở sau bàn bọn họ, sau khi nghe thấy Long Hiểu Vân vui lầu bầu, liền , “Có trà uống là tốt rồi, còn ra vẻ kén chọn, tưởng mình là lão Hoàng đế à.”

      Long Hiểu Vân nghe vậy đứng phắt dậy xoay người về phía đại hán, lớn tiếng , “Nè, chuyện chừa chút khẩu đức, làm người nên có chút tư cách. Ta chọc ghẹo gì tới ngươi? Làm gì mà hung dữ thế!”

      “Lão tử thích gặp cái thứ giả bộ nhã nhặn như ngươi!” Đại hán cũng xoay người lại, mắt to trừng mắt với Long Hiểu Vân.

      “Ngươi….Ngươi thích lo chuyện bao đồng có!” Long Hiểu Vân cự lại.

      “Lão tử cứ thích lo chuyện bao đồng đấy, ngươi có thể làm gì lão tử ta!” Đại hán .

      “Lão Tam, đừng nóng giận. Đứa bé đó nhìn thoáng qua cũng đủ biết là tiểu tử mới ra đời, đệ đừng so đo với .” Nam tử ngồi ở bên cạnh khuyên can.

      “Đâu phải huynh biết tính khí của lão Tam, tâm tình đệ ấy tốt cứ để cho đệ ấy phát tiết chút cũng được.” Người còn lại .

      Phượng Triêu Hoa nghe vậy, vốn nghĩ rằng ôm nhiều thêm chuyện chi bằng bớt chuyện, định lên tiếng can ngăn Long Hiểu Vân, nhưng chỉ nhướng mày lên, nuốt xuống những lời vừa định ra miệng. Thầm nghĩ, tâm tình tốt trút giận lên người Phượng thất này hay sao? giang hồ chưa từng có quy củ này….

      Bởi vì giao trước, Long Hiểu Vân dám quá càn rỡ, sợ chọc Phượng Triêu Hoa vui, nhưng cảm thấy rất khó nuốt trôi được cơn giận này, vì vậy ngoảnh đầu lại nhìn về phía y.

      Cảm nhận được ánh mắt của Long Hiểu Vân, hai hàng lông mi của Phượng Triêu Hoa khẽ động, vừa tự rót trà cho mình vừa thản nhiên , “Người kính ngươi tấc, ngươi trả lại cho thước.”

      Phút chốc, Long Hiểu Vân giống như cầm được Kim Bài Miễn Tử, yên tâm to gan mà phóng ánh mắt như lưỡi kiếm sắc bén về phía người sau bàn, : “Ta muốn ngươi phải xin lỗi ta.”

      “Cộp!” Đại hán dằn chén trà xuống, : “Xin lỗi? Kim lão tam ta xưa nay chưa bao giờ biết nhận lỗi với ai!” Dứt lời vứt luôn chung trà, sau đó dùng tay áo thô lỗ lau miệng.

      “Khách.....Khách quan đừng tức giận.” Chưởng quỹ đau lòng nhìn cái chén bằng gốm sứ bị ném vỡ vụn.

      Long Hiểu Vân : “Đừng tưởng rằng ném cái chén ta sợ ngươi. Hôm nay ngươi nhất định phải xin lỗi ta.”

      Kim lão tam : “Nếu sao?”

      “Nếu như xin lỗi, ta ….Ta ….” Long Hiểu Vân quay đầu lại nhìn Phượng Triêu Hoa, phải làm sao hả?

      Phượng Triêu Hoa nâng chung trà lên uống hớp, thần thái thản nhiên như có chuyện gì, “Ngươi có thể làm gì cứ làm.”

      Long Hiểu Vân nháy mắt mấy cái, chút võ công nàng cũng biết, người ta duỗi ngón tay là có thể quăng nàng ra ngoài đến trăm mét, làm sao nàng có thể gây khó dễ cho người ta chứ?

      Phượng Triêu Hoa cười khẽ, “Chưa từng xông xáo giang hồ, chẵng lẽ cũng chưa nghe người ta qua về giang hồ sao?”

      “Có nghe được nhưng chỉ là nghe được ít thôi.” Long Hiểu Vân gãi gãi ót, đột nhiên linh quang lên, khóe miệng gợi lên nụ cười giảo hoạt, vô cùng phấn khích với Kim lão tam, “Nếu như ngươi xin lỗi, ta khiến cho ngươi phải gánh chịu hậu quả!” vậy đúng rồi chứ. Theo lời Tam ca thường , người trong giang hồ đe dọa đối phương hẳn là như vậy.

      Kim lão tam thoáng ngẩn người, hóa ra bọn chúng coi như trò đùa?

      “Lão Tam, xin lỗi , chuyện này dừng lại ở đây.”

      “Lão đại, tại sao huynh lại chuyện giúp kẻ khác!” Kim lão tam .

      Kim lão nhị : “Lão đại, việc này là huynh đúng. Bắt lão Tam xin lỗi sau này chúng ta còn có mặt mũi gì xông xáo giang hồ đây.”

      “Mạng quan trọng hay mặt mũi quan trọng?” Kim lão đại trầm giọng .

      nghiêm trọng vậy chứ. Lẽ nào ba người chúng ta đánh lại hai văn nhược thư sinh sao?” Kim lão tam .

      “Văn nhược thư sinh?” Long Hiểu Vân cười to : “Mắt ngươi để dưới lòng bàn chân à, hay căn bản là có mắt? Ngươi thấy công tử nhà ta giống văn nhược thư sinh sao?”

      “Tiểu tử, ngươi dám giễu cợt ta!” xong, Kim lão tam rút đại đao ra vung lên chém Long Hiểu Vân.

      “Á…. Công tử cứu mạng với!” Long Hiểu Vân ôm đầu thét lên.

      “Keng....” Thanh đao tay Kim lão tam gãy làm hai, nửa rơi xuống đất, chỗ thanh đao bị cắt gãy làm đôi chỉ đọng lại ít nước trà.

      ràng thứ đánh gãy cương đao chính là giọt nước trà.

      Phượng Triêu Hoa cầm chén trà lắc lư giữa trung lát rồi đưa lên miệng nhấp ngụm, như thể mới tức chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
      .
      Last edited by a moderator: 11/10/14
      Dạ Nguyệt thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 40: Chuyện xưa ở Nam Lăng Edit: TieuKhang

      Kim lão tam trợn to hai mắt hồi lâu mới vô cùng tiêu sái ném đao xuống, phi thân nhảy đến trước mặt Phượng Triêu Hoa, : “Võ công ngươi cao cường, Kim lão tam ta bội phục!”

      Phượng Triêu Hoa nhướng mắt lên, , “Bội phục cần, chỉ cần xin lỗi thư đồng của ta, từ nay về sau, kiều quy kiều, lộ quy lộ*, chúng ta đều dính dáng gì tới nhau nữa.” (*桥归桥、路归路 : câu thành ngữ, tiếng lóng địa phương thường dùng, đại ý là phân chia hai việc tách bạch liên quan)

      được!” Râu quai hàm mặt Kim lão tam đều rung lên.

      “Này! Ngươi chỉ là thủ hạ bại tướng của công tử nhà ta, có tư cách gì ’ hả?” Long Hiểu Vân gào lên.

      , , lông cánh còn chưa mọc đủ, la lối cái gì!” Kim lão tam ghét bỏ khoát khoát tay với Long Hiểu Vân, sau đó nghiêm nghị với Phượng Triêu Hoa, “ sai, là ta thua, thua tâm phục khẩu phục. Ta bội phục ngươi.”

      Phượng Triêu Hoa nhíu mày, muốn làm gì?

      “Ngươi , ngươi tên gì?” Vẻ mặt Kim lão tam rất hung thần ác sát.

      “Hừ, ra dọa chết ngươi!” Long Hiểu Vân hất mặt như thể người mang tuyệt kỹ chính là nàng.

      Kim lão tam nhìn cũng thèm nhìn Long Hiểu Vân lấy lần, chỉ chờ Phượng Triêu Hoa trả lời.

      Phượng Triêu Hoa thản nhiên liếc cái, hời hợt phun ra hai chữ, “Phượng thất.”

      “Phượng thất!” Kim lão tam kêu to, “Ngươi chính là kẻ phế bỏ tay phải của lão đại!”

      Lúc này, Kim lão đại tới bên cạnh , vỗ vỗ vai ý bảo bình tĩnh chớ nóng nảy, sau đó hai tay ôm quyền với Phượng Triêu Hoa, “Thất thiếu.” (tay chỉ là ‘phế bỏ’, chứ ‘chặt bỏ’ nên vẫn ôm quyền đc =D)

      Phượng Triêu Hoa nhướng mắt nhìn, lập tức liền nhận ra , “Kim diệu thủ.”

      “Tiểu đệ lỗ mãng, mong Thất thiếu tha lỗi.” Kim lão đại .

      “Đại ca, phế bỏ tay phải của huynh. Tại sao huynh phải khách khí với như vậy!” Kim lão nhị đằng đằng sát khí nắm chặt đại đao trong tay chuẩn bị để có thể động thủ bất cứ lúc nào.

      “Mẹ nó, Kim lão tam ta vất vả lắm mới tìm được người để bội phục, chuyện tốt tới sao lại trở thành kẻ thù của lão đại chứ?” Kim lão tam thô lỗ .

      Long Hiểu Vân núp ở sau lưng Phượng Triêu Hoa giọng , “Đánh thắng nổi ?”

      Phượng Triêu Hoa cười khẽ lắc đầu cái.

      “Vậy….Vậy làm sao bây giờ?” Long Hiểu Vân nhắm mắt thầm lẩm bẩm, gây họa rồi, gây họa rồi, nếu như ông trời có thể cho nàng thêm cơ hội nữa nàng nhất định vào quán trà thôn dã này uống trà, cho dù vào uống trà cũng cãi vã với người khác, cho dù có cãi vã với người khác, cũng cãi vã với người lợi hại….

      Phượng Triêu Hoa uống hớp trà, nhanh chậm , “Nghe ngươi đổi sang làm sơn tặc.”

      “Chúng ta chỉ cướp của tham quan chứ cướp của lương dân.” Kim lão đại lập tức tỏ rằng hoàn lương.

      Kim lão tam bổ sung, “Hơn nữa còn đem số bạc cướp về phân phát cho người dân nghèo khổ ở những vùng xung quanh.” Mặc dù vô cùng hiểu về quyết định này của lão đại.

      Phượng Triêu Hoa nghe vậy cười : “Tính theo thời gian, ước hẹn năm đến rồi.”

      Kim lão đại nhất thời vui mừng nhướng mày, “Thất thiếu còn nhớ ước hẹn năm đó!”

      “Đương nhiên còn nhớ.” Phượng Triêu Hoa : “Chuyện ở Nam Lăng, chắc hẳn các ngươi cũng biết rồi.”

      “Biết.”

      tại ta phải gấp rút trở về nên tiện giúp ngươi trị liệu cái tay bị thương được. Lời hẹn dời lại ba tháng, có được ?”

      “Dời lại ba năm cũng thành vấn đề. Ta vốn cũng kỳ vọng nó khôi phục.” Kim lão đại .

      “Vậy cáo từ trước.”

      “Thượng lộ bình an!” Kim lão đại .

      Phượng Triêu Hoa khẽ gật đầu, bỏ tiền trà lên bàn rồi đứng dậy rời .

      Chỉ vậy thôi ư? đánh nhau? Long Hiểu Vân giật giật mắt vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.

      “Công tử nhà ngươi lên xe ngựa rồi, ngươi còn !” Kim lão tam nhắc nhở.

      “Á….Công tử, chờ ta với.” Long Hiểu Vân nhấc chân chạy ra ngoài.

      Đợi xe ngựa xa, Kim lão tam hỏi, “Lão đại, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? phế bỏ tay huynh, tại sao huynh còn tôn kính như vậy?”

      Kim lão đại nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, giọng : “So với mất mạng, phế bỏ tay có phải tốt hơn rất nhiều ?”

      Kim lão tam gật đầu, đó là đương nhiên.

      phế tay của ta, nhưng cứu cuộc đời ta. Ta đương nhiên nên tôn kính .”

      hiểu, hiểu.” Kim lão tam theo thói quen gãi gãi cái ót có mấy sợ tóc của mình.

      Kim lão nhị thấy thế trêu ghẹo , “Lão Tam đừng gãi nữa, nếu gãi tiếp đầu đệ biến thành đầu trọc đó.”

      Kim lão tam phẫn nộ buông tay. rất sợ biến thành đầu trọc. Nhưng chỉ cần mỗi lần hoang mang lại nhịn được muốn bứt tóc. Dần dà, rừng rậm cũng biến thành rừng cây. Hơn nữa còn là cây hàng năm phải sinh trưởng giải đất thiếu thốn dinh dưỡng.

      thôi. Trở về sơn trại.” Kim lão đại .

      Kim lão tam vội la lên, “Đừng mà lão đại, huynh còn chưa có cho bọn đệ biết ân oán giữa huynh và Phượng thất.”

      “Vừa vừa .”

      “Ồ.”

      năm trước, giang hồ ta nổi danh là kẻ cắp chuyên nghiệp với danh xưng là ‘Diệu thủ thần thâu’. Cái gọi là ‘nơi cao khó tránh khỏi cái lạnh’*, khi ta trộm cái gì cũng thuận tay lòng hiếu chiến của ta cũng tăng lên theo. Vào thời điểm đó lại có người giật giây ta trộm Quan Ấn của quận trưởng Nam Lăng. Ta cũng làm như vậy. Nhưng sau đó ta mới biết, căn bản là ta bị người kia lợi dụng. Người nọ dùng Quan Ấn của quận trưởng chỉ trong đêm điều toàn bộ lương thực trong quan thương của Nam Lăng. Sau đó…. Sau đó….” Kim lão đại đến đây có chút nghẹn ngào, cúi đầu trầm mặc hồi lâu mới , “Sau đó phủ quận trưởng bị người thảm sát toàn gia.” (*câu gốc là: cao xử bất thắng hàn tức nơi cao
      khó tránh khỏi lạnh lẽo, 高处不胜寒. Xuất từ bài Thủy điệu ca đầu-水調歌頭, của Tô Thức- 蘇軾. Nghĩa đen là ở vị trí cao chịu nổi lạnh lẽo. Còn nghĩa dụ là người chức cao quyền trọng ko tránh được phải chịu cảnh đơn lạnh lẽo, ko có bạn tri kỷ, hoặc đơn giản hơn là người tài nghệ, tu vi đạt đến cảnh giới càng cao thâm càng ít bạn…)

      Kim lão nhị và Kim lão tam nghe vậy đồng thời hít vào ngụm khí lạnh, trăm miệng lời, “Kẻ nào làm?”

      biết. Khi ta đến muộn. Khi đó Thất thiếu ôm thiên kim của quận trưởng người duy nhất may mắn còn sống sót chuẩn bị rời , cũng chính thời điểm đó….” Vừa , Kim lão đại vừa nhìn tay phải của mình bắt đầu nhớ lại tình cảnh lúc ấy….

      ***

      Phủ quận trưởng ngổn ngang xác chết, máu chảy thành sông.

      Phượng Triêu Hoa ôm Minh Nguyệt run lẩy bẩy, nhìn cũng nhìn Kim diệu thủ lấy cái bình tĩnh hỏi, “Tay nào trộm Quan Ấn?”

      “Ta biết chuyện phát triển thành ra như vậy.”

      “Tay nào?” Giọng cất cao vài phần.

      “Ta ngờ quận trưởng vì vậy mà bị mất mạng.” Kim diệu thủ lấy ra hộp gấm rồi : “Ta đến để trả Quan Ấn. Ta trộm Quan Ấn chẳng qua vì nhất thời nổi hứng, ta biết người nọ lợi dụng Quan Ấn điều lương thực .”

      “Trả lời ta.”

      Kim diệu thủ lạnh rùng mình, “Tay phải.”

      Vừa dứt lời, trận kình phong ập đến....

      “A....” Kim diệu thủ cảm giác như có vật gì đó xuyên qua cổ tay . Tiếp theo, dải lụa trắng giống như linh xà đánh tới cuốn Quan Ấn tay .

      “Ta cho ngươi thời hạn năm, nếu như từ nay về sau ngươi rửa tay gác kiếm hành đạo nữa, ta giúp ngươi chữa khỏi bàn tay bị thương. Nhưng nếu ngươi khăng khăng mực muốn chết đến lúc đó, đừng trách hạ thủ ta vô tình.”

      ***

      Kim lão đại nhớ lại đến đây cười : “Sau này ta mới biết Thất thiếu chưa bao giờ dùng vũ khí. Cái ta nhìn thấy căn bản chỉ là đai lưng làm từ tơ lụa bình thường của mà thôi. Võ công của cao cường, điều này nghĩ cũng biết.”

      Kim lão nhị và Kim lão tam bừng tỉnh hiểu ra. Hóa ra câu chuyện là như vậy!

      Kim lão tam đột nhiên quát ầm lên, “Sao sớm! xa rồi.”

      “Đệ muốn làm gì?” Kim lão nhị hỏi.

      “Đệ… ” Kim lão tam gãi gãi ót ngớ ngẩn , “Đệ cũng biết.”

      Kim lão nhị trừng mắt nhìn : “Đừng kêu la vớ vẩn nữa. Chúng ta còn phải vội gặp thủ lĩnh đấy.”

      “Ừ nhỉ!” Kim lão tam vỗ đùi kêu to, “Sao đệ lại quên mất vụ này! biết lần này thủ lĩnh triệu tập đương gia của mười hai trại Tây Nam chúng ta gặp mặt ở huyện Trường Phong có chuyện gì?”

      Kim lão đại : “Tới đó biết. Cách ngày hẹn mười lăm còn có bảy ngày. Ba ngày sau ba chúng ta tiếp tục khởi hành, ra roi thúc ngựa là có thể đến trước ngày đó.”

      Kim lão tam gật đầu, mặt sùng bái nhìn về phía lão đại mình, thầm ở trong lòng lão đại thông minh, nhanh như vậy lên kế hoạch xong xuôi cho hành trình rồi.

      Kim lão nhị trợn mắt liếc nhìn dáng vẻ sùng bái của Kim lão tam mà khinh thường đẩy cái : “ nhanh . Lão đại xa rồi!”



      ------------------------------
      Last edited by a moderator: 11/10/14
      Dạ Nguyệtngocanh thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41: Giang hồ dậy sóng
      Edit: TieuKhang

      Trăng lặn quạ kêu, sương trắng lượn lờ, sắc trời mờ sáng loáng thoáng soi rọi vài bóng dáng lác đác hối hả đường, đường phố tờ mờ sáng có vẻ hết sức yên ả.

      chiếc xe ngựa lộc cộc chạy qua, đầu tóc phu xe ướt đẫm, đó là kết quả của việc lên đường suốt đêm.

      “Công tử, chừng nào mới được nghỉ ngơi vậy? Xương cốt khắp người ta sắp rã ra luôn rồi.” Long Hiểu Vân chống cằm uể oãi than phiền.

      Phượng Triêu Hoa giương mắt : “Chút khổ cực này chịu nổi, còn đòi xông pha giang hồ cái gì.”

      Long Hiểu Vân nghe vậy trong chớp nhoáng trở nên hào khí dồi dào, thần thái trong đôi mắt to tròn vô cùng sáng láng, “Ta đương nhiên có thể chịu được gian khổ! Ta chỉ sợ công tử mệt thôi.”

      Phượng Triêu Hoa cười lắc lắc đầu, vén màn cửa nhìn xem phía bên ngoài, : “ đến huyện Trường Phong rồi, nếu như chúng ta giục ngựa ngừng lên đường, trước khi trời tối là có thể đến được Nam Lăng.” Kéo dài năm ngày, cuối cùng cũng sắp đến Nam Lăng rồi.

      Long Hiểu Vân rống lên, “Còn phải giục ngựa ngừng! Có lầm lẫn công tử! Chúng ta hai ngày chưa có xuống xe ngựa nghỉ ngơi.” Tuy rằng xe có lương khô, nhưng ăn lương khô suốt hai ngày nay, nàng ăn vô nữa.

      “Nếu kiên trì được hai ngày, thêm ngày nữa tại sao được?”

      “Đừng mà!” Long Hiểu Vân làm bộ đáng thương nhìn Phượng Triêu Hoa, véo véo hai gò má của mình : “Chẳng lẽ huynh nhìn thấy bây giờ ta rất xanh xao vàng vọt hay sao?”

      Phượng Triêu Hoa nhướng mày, nhạt nhẽo phun ra hai chữ, “ có.”

      Long Hiểu Vân trợn ngược hai mắt, chu môi than thở, “Ta sắp chết đói rồi.”

      Phượng Triêu Hoa cau mày, “Có vẻ như ta bỏ đói ngươi mấy ngày qua?”

      “Ta ăn lương khô hai ngày rồi! Hai ngày đó công tử! Lương khô trong túi đều bị ta ăn sạch hết rồi. Ta cầu sơn hào hải vị, nhưng ít ra phải cho ta an món gì đó mềm chút, uống chút nước nóng chứ?” Cả ngày ăn lương khô cứng ngắc uống nước lạnh tanh, qua hàm của nàng cũng sắp vỡ luôn rồi.

      “So với dân chạy nạn ăn đói mặc rách ngươi rất may mắn.” Phượng Triêu Hoa lạnh lùng nghiêm nghị .

      Ngay tức , biểu đáng thương mặt Long Hiểu Vân liền biến mất còn dấu vết, cụp mi xuống mấp máy môi, vẻ mặt tỏ ra áy náy.

      Phượng Triêu Hoa thấy thế cũng đành thở dài : “Phu xe, dừng lại ở ‘Khách điếm Thiên Nhất’ phía trước.”

      “Dạ, công tử.” Phu xe bắt đầu ghì dây cương giảm tốc độ.

      Long Hiểu Vân mím mím môi, giọng , “Hay là chúng ta cứ lên đường . Ta ăn lương khô cũng được.”

      Phượng Triêu Hoa lắc đầu, vỗ vỗ vai nàng, : “Xuống xe nghỉ ngơi cho khỏe chút cũng được. Mấy hôm nay là ta sơ sót.” Tiểu Cửu vừa nhìn biết là thiên kim nhà giàu chưa từng chịu khổ, làm sao có thể chịu nổi rong ruỗi suốt ngày suốt đêm thế này.

      Long Hiểu Vân hít hít mũi : “Là ta đúng. ra khỏi nhà rồi mà còn cầu cái này cầu cái kia, đúng là quá tùy hứng.”

      Phượng Triêu Hoa nghe vậy định mở lời an ủi Long Hiểu Vân lại tiếp tục buồn bã bổ sung, “Ngại này ngại kia, chẳng có phong cách của người trong giang hồ chút nào.”

      Phượng Triêu Hoa hơi kinh ngạc, khóe miệng giật hai ba lần rất có nhịp điệu, hết sức tò mò hỏi, “Vậy làm sao mới
      “Vậy làm sao mới có phong cách của người trong giang hồ?”

      Long Hiểu Vân cau mày nghĩ ngợi lúc rồi : “Hào phóng rộng lượng, co được dãn được. ăn uống cũng la đói, máu đổ mồ hôi rơi cũng than mệt. Vì bằng hữu giúp bạn tiếc cả mạng sống, đạo nghĩa trọng nghĩa khí.”

      Phượng Triêu Hoa hơi nhếch môi, vô cùng ôn tồn . “Nha đầu, người trong giang hồ cũng là người, phải thần.”

      “Có ý gì?”

      “Là người đều phân chia ra tốt xấu, đều cần phải ăn cơm uống nước. Người trong giang hồ cũng ngoại lệ.”

      “Nhưng mà……”

      Lúc này phu xe : “Công tử, đế khách điếm Thiên Nhất rồi ạ.”

      “Xuống xe thôi.” Dứt lời Phượng Triêu Hoa ra khỏi xe ngựa.

      Long Hiểu Vân gãi gãi đầu cũng bước xuống theo.

      “Chào khách quan, nghỉ ngơi hay ở trọ?” Tiểu nhị ân cần tiến lên đón. Vừa mời mở cửa có khách rồi, mở cửa thuận lợi, mở cửa thuận lợi rồi!

      Phượng Triêu Hoa hờ hững nhìn tiểu nhị vẫn loay hoay sắp ghế : “Phòng hảo hạng chữ Thiên thứ nhất, pha bình Bích Loa Xuân Ngân Thúy và bình Long Tĩnh Vũ Hậu đưa lên đây.”

      “Hả?” Tiểu nhị kinh ngạc, sau đó ngượng ngùng . “Tiểu điến có loại trà công tử muốn.”

      Phượng Triêu Hoa khoát khoát tay với tiểu nhị : “Có, mau pha trà .” xong thẳng lên lầu hai, quen thuộc như nhà của mình.

      Long Hiểu Vân vội vàng đuổi theo : “Huynh đừng lên làm khó chủ quán người ta. Ta từng nghe Tam ca , Bích Loa Xuân Ngân Thúy và Long Tĩnh Vũ Hậu đều là hàng quý hiếm trong các loại trà, hiếm thấy vô cùng. Ta chưa từng được uống nó. Tiểu điếm nhoi này sao có thể có được chứ?”

      “Nếu muốn uống trà, tất nhiên nên chọn loại ngon nhất.” Phượng Triêu Hoa dửng dưng .

      “Nhưng người ta có mà.”

      Phượng Triêu Hoa với vẻ sâu xa khó dò. “Có hay có, vậy phải xem đối tượng là ai.”


      ************


      Tại đại sảnh dưới lầu.

      Tiểu nhị tới lui, rối rắm mà có cách giải, vì vậy chạy đến trước quầy hỏi. “Ở điếm chúng ta có Bích Loa Xuân Ngân Thúy và Long Tĩnh Vũ Hậu sao?”

      Thủ quỹ đánh bàn tính lạch cạch ngẩng đầu : “Trong điếm chúng ta có gì phải người là người nhất sao?”

      “Đúng là vậy. Nhưng có vị công tử vừa mới đến rất cổ quái.”

      “Ta thấy được.” Quầy tính tiền cách cửa chính cũng xa.

      Vậy ngươi xe, có phải đùa bỡn ta ?”

      giống.”

      Tiểu nhị gật đầu. “Ta cũng cảm thấy vậy. Nhưng trong điếm chúng ta thực có hai thứ này!”

      Lúc này, chưởng quỹ tầm tầm sáu mươi nhưng rất cường tráng tới . “Sáng sớm lo làm việc, đứng đó xì xầm to cái gì.”

      “Ngài tới đúng lúc.” Tiểu nhị đem tình vừa xảy ra thuật lại từ đầu cho chưởng quỹ nghe.

      Nghe xong, chưởng quỹ như có vẻ suy nghĩ, hỏi: “Là người hay hai người.”

      người.”

      đúng. người sao lại cầu hai bình trà chứ?”

      “À, tôi nhớ ra rồi, sau còn có tiểu thư đồng nữa.”

      Chưởng quỹ hỏi: “Ở gian phòng nào?”

      “Chữ Thiên thứ nhất.”

      tiếp những khách khác. Những người đó để ta tự mình chiêu đãi.” xong, chưởng quỹ vào hậu phòng.

      “Oa, người tới lần này nhất định là nhân vật ghê gớm lắm.” Tiểu nhị kích động .

      Thủ quỹ lườm : “Chúc mừng ngươi. Cuối cùng phát được.”

      “Ngươi……”


      ***********


      “Cốc cốc…” Có tiếng gõ cửa.

      “Ta mở cửa.” Long Hiểu Vân vội vàng đứng lên mở cửa. “Hả? Sao khách điếm lại có tiểu nhị lớn tuổi thế này?”

      Chưởng quỹ giật mạnh mép môi hai cái nhưng đáp lời, nghiêng người bước vào cửa, thái độ rất cung kính . “Thất công tử, quả nhiên là ngài.”

      Phượng Triêu Hoa nhướng mắt, nhếch môi nở nụ cười ôn hòa, điềm tĩnh . “ năm gặp, phong thái Lưu thúc vẫn như xưa.”

      Chưởng quỹ đặt trà lên bàn, : “Thất công tử đừng giễu cợt lão nô.”

      Phượng Tiêu Hoa cười cười, tự ró cho mình ly Long Tĩnh Vũ Hậu, hương trà từng luồng thơm ngát lập tức lan tỏa khắp cả căn phòng.

      uống qua rất nhiều Long Tĩnh, chỉ có hương của Lưu thúc pha là thuần khiết nhất.” Phượng Triêu Hoa cất lời khen ngợi.

      Chưởng quỹ vui mừng cười : “Tứ công tử chưa tới sao?” Tứ công tử thích nhất chính là Bích Loa Xuân Ngân Thúy.

      “Huynh ấy ở Nam Lăng bận việc.”

      Chưởn quỹ như hiểu được nên gật gật đầu.

      “Trường Phong vẫn tốt chứ? Có phát ra bệnh dịch ?” Phượng Triêu Hoa hỏi.

      “Bệnh dịch có. Nhưng dạo gần đây có rất nhiều giang hồ nhân sĩ xuất nhiều hơn trước.”

      “Giang hồ nhân sĩ nhiều hơn?” Phượng Triêu Hoa nghi hoặc lẩm nhẩm tự : “ giang hồ lại phát sinh chuyện lớn như vậy sao?”

      biết. bọn họ làm việc rất kiens đáo, thăm dò được gì cả.”

      Phượng Triêu Hoa gật gật đầu : chuẩn bị chút ít thức ăn mang lên trước.”

      “Được.”

      Đợi Lưu thúc khỏi, Long Hiểu Vân lập tức reo lên. “Công tử, chúng ta ở chỗ này hai ngày nha.”

      Phượng Triêu Hoa trả lời.

      “Chẳng lẽ huynh muốn biết xảy ra chuyện lớn gì sao? Lỡ như bọn họ lập kế hoạch chuyện xấu gì gây họa cho dân chúng Nam Lăng sao hả?” Long Hiểu Vân trúng tim đen.

      Hai hàng lông mi Phượng Triêu Hoa chớp , lạnh nhạt . “Sáng ngày mai tiếp tục lên đường.”
      Last edited: 17/10/14
      Dạ Nguyệtngocanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :