1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng Hí Đông Cung - Mặc Phong (Tác giả Nhàn Thê Tà Phu) (Full) +NT8

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 10.


      “Được rồi, con .” Từ trước đến nay Phượng Ca Dao luôn xem ‘kẻ thức thời là trang tuấn kiệt’ là lời lẽ chân lý, bé cũng hy vọng cái này chọc đến mẹ ở nơi đó.

      “Hừ!” Coi như con bé thức thời.

      “Sách này là con mượn từ trong thư phòng của ngài.”

      “Mượn?”

      “Ặc… Dù sao… Chính là ý kia.” Phượng Ca Dao le lưỡi, cười gượng mấy tiếng.

      Thấy tướng công nhà mình tức giận thành như vậy, Long Hiểu Vân tò mò hỏi, “Rốt cuộc là sách gì vây?” xong lại vươn cổ ra nhìn.

      có gì.” Trần Minh Hiên nhanh chóng giấu sách .

      “Cha, mặt của ngài đỏ kìa.” Cái gọi là lời ra mà kinh động lòng người có chết cũng nguôi. Lúc nào Trần Lãng Nguyệt cũng hiểu đạo lý này, hơn nữa còn tự thể nghiệm.

      mặt Trần Minh Hiên vốn đỏ lập tức chuyển sang xanh, xanh đỏ lần lượt thay phiên nhau, rất là rối rắm.”Trở về phòng chép 《 Lễ Ký 》.” Đứa con trai này của , giúp đỡ tay thôi, lại còn gây phiền phức thêm cho .

      “Cổ hủ! Tứ thư ngũ kinh có cái gì tốt mà chép? Muốn muốn chép chép 《 Tôn Tử binh pháp 》ấy. ” Phượng Ca Dao xì mũi coi thường.

      “Con cái gì?” Vẻ mặt Trần Minh Hiên cổ quái, giống như nhìn thấy quỷ.

      Long Hiểu Vân cũng kinh ngạc, biết tại sao bé còn tuổi lại phỉ nhổ tứ thư ngũ kinh, lại càng biểu 《 Tôn Tử binh pháp 》 trong miệng bé là cái gì.

      Còn Trần Lãng Nguyệt lại kích động muốn chết, ngàn vàng dễ kiếm tri kỷ khó cầu ah. Mặc dù cậu nhóc biết 《 Tôn Tử binh pháp 》 là cái gì, nhưng nếu là binh pháp, nhất định nhàm chán như tứ thư ngũ kinh.

      Phượng Ca Dao biết tâm tư của bọn họ, lạnh nhạt : “Vốn là thế nha, học sách đó làm gì, chẳng có tác dụng gì cả. Cái gọi là trăm việc dùng được nhất chính là thư sinh. Những văn nhân này nhất định là bị mấy loại sách này làm cho cổ hũ, chỉ biết suông, chút đầu óc cũng có.”

      “Những thứ này là mẹ con dạy con?” đứa bé năm tuổi có thể ra những lời này, coi như hôm nay mở mang thêm kiến thức.

      “Mẹ? Cái gì…” Phượng Ca Dao chợt khiếp sợ trợn to hai mắt, vẻ mặt khó tin. Tại sao ban nãy bé lại cho rằng mình là nhi cha mẹ nhỉ?

      “Ca Dao?” Trần Lãng Nguyệt lo lắng cầm tay của bé.

      Phượng Ca Dao hồi hồn trở lại, buồn rầu nhíu nhíu lông mày, có chút vô lực : “Con muốn hồi cung rồi.” Hất tay của cậu bé ra, chạy đến hậu viện.

      “Cửa ở bên kia…” Trần Lãng Nguyệt lên tiếng nhắc nhở, nhưng Phượng Ca Dao căn bản để ý tới cậu nhóc, ngừng chạy về phía hậu viện.

      Trần Lãng Nguyệt mím môi cái, quay đầu lại hỏi : “Cha, con muốn xem 《 Tôn Tử binh pháp 》.”

      Long Hiểu Vân nhìn về phía Trần Minh hiên, “Thiếp cũng muốn xem.” Mặc dù nàng có đầy bụng kinh luân, nhưng tốt xấu gì cũng đọc nhiều sách vở, nhưng lại chưa bao giờ nghe qua cái tên《 Tôn Tử binh pháp 》này?

      Trần Minh Hiên nhìn bóng lưng của Phượng Ca Dao lát, lại nhìn sang kiều thê ái tử, thở dài : “Ta càng muốn xem hơn.” Theo như biết, thiên triều căn bản là có 《 Tôn Tử binh pháp 》gì đó. Chẳng lẽ là bí tịch của Phượng gia?

      Nghĩ đến bí tịch, Trần Minh Hiên nhất thời dở khóc dở cười, muốn cho Phượng Triêu Hoa biết nha đầu kia đem 《 Tố Nữ Kinh 》 thành bí tịch của Phượng gia, biết có cảm tưởng gì. Thế nhưng cũng dám tiết lộ chuyện này ra ngoài. Dù sao sách này là giấu ở thư phòng, ra cần gặp người khác nữa rồi.

      Nhưng mà tò mò, nha đầu kia rốt cuộc đem hình ảnh trong sách Hoạt Sắc Sinh Hương nhìn thành cái gì?

      Chạng vạng tối, sau khi lời tạm biệt, Trần Lãng Nguyệt ngồi vào kiệu quan của cha, sắp sửa tiến cung. Ngược với tâm tư cam tâm tình nguyện của cha mẹ, cậu nhóc rất cao hứng. Sau khi tiến cung mỗi ngày cậu nhóc đều có thể nhìn thấy Ca Dao. là tốt!

      Nửa canh giờ sau.

      “Cha, tại sao Ca Dao còn chưa tới?” Trần Lãng Nguyệt ngồi ở trong kiệu quan của Trần Minh Hiên có chút lo lắng, vén rèm xe lên ngừng nhìn về phía cửa chính.

      mặt Trần Minh Hiên cũng ra vẻ lo lắng, thầm suy đoán: phải nha đầu kia lại chạy trốn chứ?

      thể nào! phái người bao vây nơi này sợ ngay cả con kiến chui cũng lọt, cho dù con bé có chắp cánh cũng thể thần biết quỷ hay bay ra khỏi phủ Phò mã. Nhất định lại nấp nơi nào rồi.

      “Mã thúc, phái người tìm chưa?”

      “Trong phủ từ xuống dưới tìm khắp nơi, nhưng ngay cả bóng dáng của Phượng tiểu thư cũng thấy.”

      Trần Minh Hiên cau mày, quay đầu lại hỏi Trần Lãng Nguyệt, “Lần cuối cùng con gặp con bé là lúc nào?”

      “Sau khi muội ấy rời khỏi đại sảnh gặp.” Trần Lãng Nguyệt có chút thương tâm, từ trước đến nay bé chưa từng bài xích cậu nhóc, nhưng hôm nay lại trốn tránh cả cậu nhóc. Là tin cậu sao?

      Trần Minh Hiên lại tức giận trong lòng. Quái, nha đầu kia làm gì nấp kỹ giữ vậy!

      “Có thể, Phượng tiểu thư rời rồi...” Mã thúc .

      câu thức tỉnh người trong mộng!

      Trần Minh Hiên vội vàng phân phó người vào cung nghe ngóng.

      khắc sau, thám tử báo lại: “Bên cửa cung có ai nhìn thấy Phượng tiểu thư vào cung.”

      “Bọn họ mà nhìn thấy nhiễu loạn rồi.” Trần Minh Hiên lạnh mặt : “ thăm dò tẩm cung của con bé, Dao Trì.”

      Vừa dứt lời, góc rẽ của khu phố xuất chiếc xe ngựa. Nhìn bên ngoài, nhất định là thái giám.

      Trần Minh Hiên thu hồi mệnh lệnh để thám tử lui ra, lặng lẽ đợi chiếc xe ngựa kia đến.

      Chỉ chốc lát sau, xe ngựa dừng ở cửa chính của phủ Phò mã.

      “Truyền ý chỉ của hoàng hậu, phò mã mau chóng mang đại công tử Trần Lãng Nguyệt tiến cung.” Công công truyền chỉ cười ha hả đưa ý chỉ cho Trần Minh Hiên, vẫn quên chúc mừng .

      Trần Minh Hiên cũng cười hàn huyên mấy câu, hỏi: “Hoàng hậu có chuyện gì khác ?”

      có.”

      “Vậy… Phượng tiểu thư có ở chỗ của hoàng hậu ?”

      “Cái này cũng ràng lắm, chúng ta chỉ phụ trách truyền chỉ thôi.” Công công truyền chỉ hình như có chút kỳ quái với câu hỏi của , vẫn cười híp mắt như cũ.

      Trong lòng Trần Minh Hiên biết nội tình, cũng hỏi nhiều, thưởng ít bạc rồi tiễn vị công công này rời .

      “Cha, đợi Ca Dao sao?” Trần Lãng Nguyệt cau mày hỏi.

      đợi.” Tám chín phần trăm là nha đầu kia vào cung, bằng ý chỉ này sao lại đến đúng lúc như thế?
      Dạ Nguyệtxixon thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :