1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng Hí Đông Cung - Mặc Phong (Tác giả Nhàn Thê Tà Phu) (Full) +NT8

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5.


      Long Hiểu Vân nháy mắt mấy cái, “Chàng khẩn trương cái gì?”

      “Khụ khụ, có, có.” Trần Minh Hiên lúng túng sang chuyện khác, “Ta có ở nhà, nàng làm những gì?”

      ra ngoài chọn hai xấp vải.” Long Hiểu Vân .

      Trần Minh Hiên hiểu gật đầu, nữ nhân mà, lúc nào cũng đuổi theo y phục và trang sức khiến cho nam nhân tài nào hiểu được. hiểu, cũng cần hiểu.

      “Vẻ mặt kia của chàng là sao.” Long Hiểu Vân chu cái miệng lên, giống y như đúc vẻ mặt lúc nãy của Phượng Ca Dao, “Thiếp cũng phải là mặt y phục ra ngoài.”

      Nghe vậy, Trần Minh hiên khẽ cong môi lên, cúi đầu ở bên tai nàng giọng , “Có người nàng cần phải mặc quần áo cũng có thể thấy.”

      “Ai vậy?” Long Hiểu Vân vừa ra khỏi miệng liền đỏ mặt, “Chàng… Chàng…”

      sai, chính là ta.” Trần Minh Hiên cười to vài tiếng, tay bế ngang lấy nàng, vô cùng vui vẻ về phía phòng ngủ, hoàn toàn bỏ quên chuyện tiểu ma đầu vào phủ.

      Hậu viện phủ Phò mã, hai tiểu quỷ tuổi xấp xỉ nhau ngồi ở nhánh cây của cây đa to, bình tĩnh như nước, sóng ngầm mãnh liệt.

      nhịn được nữa, Phượng Ca Dao rất bất đắc dĩ , “Ngươi hỏi ta xảy ra chuyện gì sao?”

      Trần Lãng Nguyệt lắc đầu, : “Lúc ngươi muốn tự .” Giọng kia hoàn toàn phải là giọng của đứa trẻ năm tuổi nên có, chút vị ngây thơ chất phác, khiến người ta nghe xong bất giác có chút thất vọng.

      Mặc dù ngày đầu tiên gặp mặt biết tính tình của cậu ta ít , nóng lạnh, thế nhưng lại như ‘người lạc vào cảnh giới kỳ lạ’, Phượng Ca Dao vẫn nhịn được mà oán giận mấy câu, “Ngươi cũng tự động hỏi, thú vị gì cả.”
      Trần Lãng Nguyệt im lặng, vẻ mặt bình tĩnh, áy náy cũng cảm thấy bé phiền phức, giống như tất cả chuyện này đều kích động được tâm tình của cậu bé.

      Phượng Ca Dao bất đắc dĩ liếc mắt xem thường, : “Làm người khó, làm người thú vị càng khó hơn, xin hỏi các hạ làm sao làm được?”

      Trần Lãng Nguyệt sững sờ, chân mày hơi nhíu lại chút, gì.

      Trần Lãng Nguyệt chính là đại danh từ thú vị! Phượng Hâm Dao thầm ở trong lòng.

      “Cái này có lẽ là bẩm sinh, ta chưa hề tận lực cố gắng.”

      Nghe vậy, Phượng Ca Dao ngẩn ra, chợt phản ứng lại kịp, khỏi ngửa mặt lên trời thở dài, đặc biệt khoa trương kêu lên, “Trời ạ, tại sao ta lại có quan hệ thân thích với người ngây ngô đầu ngỗng này chứ?” Tại sao bé có thể có biểu… Ý, là biểu ca hay là biểu đệ?

      Cái vấn đề này rất là quan trọng!

      Phượng Ca Dao dùng cùi chỏ đẩy Trần Lãng Nguyệt cái, : “Sinh nhật của ngươi là lúc nào?”

      “Lớn hơn ngươi.” Trần Lãng Nguyệt thẳng thắn quả quyết trả lời.

      “Có ? Ta nghe mẹ ta mang thai trước mẹ ngươi mà.” Phượng Ca Dao đoán mò .

      “Mẹ ta kể ta lớn hơn ngươi.” Trần Lãng Nguyệt cũng đoán mò. Đối với chuyện như thế này, nhất định phải tranh thủ cố định vị trí lão đại.

      “Ngươi chắc chắn chứ?” Chuyện cười, nhìn cậu ta cũng lớn hơn bé bao nhiêu à nha. Nhiều nhất cũng cao hơn chút thôi, được rồi, cao hơn rất nhiều.

      Trần Lãng Nguyệt nặng nề gật đầu, từ trước đến giờ cậu bé rất ít nhưng ngược lại ở trong chuyện này lại vô cùng hào phòng, tiếp tục lập lại lần nữa: “Mẹ ta ta lớn hơn ngươi, ngươi phải gọi ta là biểu ca.”

      Ah, tại sao bé có cảm giác như bị dụ dỗ vậy? Chẳng lẽ đầu gỗ Trần Lãng Nguyệt này cũng biết lừa gạt người? Hừ, bé cũng phải là dễ lừa như vậy! Mà thôi, cậu ta muốn làm ca ca để cho cậu ta làm , ngày nào đó cậu ta hối hận.

      Mắt phượng hơi đổi, Phượng Cao Dao vô cùng nhu thuận hô: “Biểu ca.”

      “Ngoan!” Tiểu đại nhân Trần Lãng Nguyệt vỗ đầu của nàng, cực kỳ hài lòng.

      “Biểu ca, tối nay muội ngủ chung với huynh được ?” Mắt đen to lúng liếm nháy nháy mấy cái nhìn Trần Lãng Nguyệt, là đáng thương.

      “Tại sao?” Chân mày nhàn nhạt hơi nhíu lại, Trần Lãng Nguyệt đề phòng nghiêng mặt nhìn về phía Phượng Ca Dao, bé này bày ra chủ ý mưu ma chước quỷ gì đó chứ?

      “Hoàng cung quá buồn bực.” Phượng Hâm Dao trợn mắt dối.

      “Được.” Kỳ , cậu nhóc cũng muốn chơi đùa với bé nhiều chút.

      “Nhưng huynh được cho bất kỳ ai biết. Đây là bí mật của hai chúng ta.”

      “Cha mẹ cũng thể sao?”

      thể!” Phượng Ca Dao trợn to hai mắt, làm như có , “Muội cho cha mẹ muội biết huynh cũng phải vậy, được cho cha mẹ huynh biết.”

      Trần Lãng Nguyệt mím môi suy nghĩ lát, cuối cùng có chút lo lắng gật đầu.

      Vì thế đêm đó Phượng Ca Dao bên ở trong phủ Phò mã. Mà làm như vậy dẫn tới các cung nữ thái giám trong cung vô cùng lo lắng, toàn bộ hoàng cung cả đêm đều đèn đuốc sáng trưng người ngã ngựa đổ. Trái lại ở trong chăn của đại thiếu gia của phủ Phò mã, hai tiểu hài tử xấu xa vui vẻ chơi tảng đá kéo vải.

      Sáng sớm hôm sau, đại sảnh phủ Phò mã.

      Trần Lãng Nguyệt ngoan ngoãn chờ đợi lời giáo huấn của phụ thân đại nhân.

      Trần Minh Hiên tay cầm thước, vui , “Con có biết lần này con gây ra bao nhiêu họa ?”

      biết.” Trần Lãng Nguyệt .

      Phượng Ca Dao ở bên nhịn được liếc mắt xem thường, tại sao cậu ta lại đần như vậy hả. Dượng tức giận như vậy, suy nghĩ chút cũng nên biết chuyện rất ‘nghiêm trọng’ nha!

      Đần! Phượng Ca Dao nhìn Trần Lãng Nguyệt làm khẩu hình.

      Trần Lãng Nguyệt coi động tác của bé, sống lưng ưỡn thẳng so với binh lính canh ở cửa thành còn thẳng hơn, khuôn mặt nhắn còn chưa hoàn toàn trưởng thành mang theo cỗ hiên ngang lẫm liệt quật cường. Xem ra, cậu bé hoàn toàn chuẩn bị lĩnh phạt.

      Trần Minh Hiên dùng dư quang liếc nhìn mỗ tiểu quỷ nào đó, rất bất đắc dĩ , “Phạt con chép năm mươi lần 《 binh pháp 》.” đương nhiên biết đầu sỏ của chuyện này là ai. Nhưng người đó lại thể đánh cũng thể mắng, trừ Lãng Nguyệt coi tiền như rác này ra, còn có thể làm thế nào? Gây lớn chuyện như vậy, cũng phải đẩy người ra chịu trách nhiệm.

      Năm mươi lần, ôi chao, biểu ca đáng thương nha. Phượng Ca Dao dùng giọng thương lượng dò hỏi: “Dượng, có thể chỉ chép hai mươi lần được ?”

      thể.” phạt nặng nhớ lâu!

      “Vậy mười lăm lần sao?” Phượng Ca Dao nháy mắt mấy cái, vẻ mặt rất chi là đơn thuần.

      Trần Minh Hiên nheo mắt lại, muốn mở miệng lại bị bé dành trước.

      “Mười lần.” Phượng Ca Dao nâng khuôn mặt cười sáng lạng có gì sánh được lên, mắt to chớp chớp, đừng ‘bức’ năm nha!

      Trần Minh Hiên ngửa mặt lên trời thở dài, tại sao trẻ con bây giờ lại giảo hoạt như thế! đúng, là con của hai hồ ly kia sinh ra cực kỳ giảo hoạt.

      Thấy phản đối, Phượng Ca Dao xem như chấp nhận, hả hê nhìn Trần Lãng Nguyệt làm mặt quỷ.

      nghiêm túc khuôn mặt nhắn của Trần Lãng Nguyệt rốt cuộc cũng lộ ra chút ý cười.

      dễ dàng chút nào à! Phượng Ca Dao cảm khái lâu, đứa trẻ năm tuổi tại sao lại năng thận trọng như vậy chứ? bình thường, rất bình thường. bé quyết định đem chuyện chọc Trần Lãng Nguyệt cười làm mục tiêu phấn đấu lớn nhất nay!

      Lại sau khi hai người Long Phượng miễn cưỡng rời khỏi Hoàng Lăng lập tức chạy ngay tới phủ Phò mã, chỉ vì ‘biết con trai ai ngoài cha, biết con ai bằng mẹ’. Bọn họ dùng lỗ mũi để suy nghĩ cũng biết kim chi ngọc diệp mất tích cả đêm tại ở chỗ nào.

      Nhưng mà, bọn họ đoán sai rồi.

      có ở đây?” Long Liễm Thần khẽ nhíu mày kiếm lại, nhất thời sắc mặt trầm xuống mấy phần.

      Trừ phủ Phò mã ra, con bé còn có thể đến nơi nào? Mặc dù đối với nữ nhi luôn phá hỏng ‘chuyện tốt’ của y rất có phê bình kín đáo, nhưng dầu gì cũng là cốt nhục của y, lo lắng là giả.
      Dạ Nguyệtxixon thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6.



      “Hoàng cung.” Trần Minh Hiên .

      Phượng Triêu Hoa nhíu mày, liếc nhìn Trần Nguyệt Lãng chờ đợi câu hỏi im lặng đứng ở bên cái, trong lòng lập tức nắm chắc, mắt phượng hơi đổi, trong mắt lóe lên mấy phần tính toán, lạnh nhạt : “Ta dùng tên tuổi của mình để bảo đảm, con bé tuyệt đối chưa trở về hoàng cung.”

      “Đừng phá hủy chiêu bài của ngươi.” Từ xuống dưới Thiên triều người nào biết ba chữ “Phượng Triêu Hoa” còn hơn cả thánh chỉ.

      Phượng Triêu Hoa đưa tay lên gẩy gẩy mấy sợi tóc ở vành tai, thân thể nửa tựa vào trong ngực của nam nhân ở phía sau, khóe miệng chứa đựng nụ cười, từ từ nhả ra câu hù chết người đền mạng, “Đánh cược lần, thế nào?”

      Long Hiểu Vân cảm nhận lồng ngực ở phía sau lưng mình cứng ngắc. Yên lặng nhìn người khởi xướng cái, lựa chọn sáng suốt bảo trì im lặng. Mặc dù từ trước đến nay nàng lấy “tai vạ đến nơi đều tự bay ” làm hổ thẹn, nhưng thỉnh thoảng bo bo giữ mình hẳn cũng ảnh hưởng đến toàn cục nhỉ?

      Minh Hiên rất tốt, chàng hiểu nỗi khổ tâm riêng của nàng.

      Đại tẩu này ấy à, nàng tốn rất nhiều tâm tư để nghiên cứu đấy. Đừng nhìn nụ cười ấm áp như gió xuân của tẩu ấy mà cho rằng cả người lẫn vật đều vô hại, kỳ , lúc cười so với cười còn khủng bố hơn, nhất là nụ cười lúc này, nhất định là có người gặp phải xui xẻo.

      Ối, chỉ lo nghiên cứu nụ cười của đại tẩu, ngược lại lại quên mất người xui xẻo chính là tướng công nhà mình. Cái gọi là ‘như người uống nước lạnh ấm tự biết’, vào lúc này, nàng cũng chỉ có thể hiểu tẩu tẩu hiểu hơn cả hoàng đế ca ca là chuyện…đáng khoe khoang cỡ nào!

      Đúng vậy, khoe khoang. Có trời mới biết nàng sùng bái tẩu ấy cỡ nào. Nữ nhân có thể đồng thời trấn áp được hoàng huynh và Minh Hiên, đời cũng chỉ có người mà thôi. À, nhầm rồi, còn có Ca Dao nữa.

      Ca Dao so với đại tẩu, chính là trò còn giỏi hơn cả thầy.

      “Hiểu Vân?” Phượng Triêu Hoa buồn cười nhìn vẻ mặt ngây ngô giả bộ của Long Hiểu Vân, nàng khỏi cảm thán, làm mẹ rồi thế nhưng lại bỏ được tính ngây ngô của tiểu nha đầu, có thùy mị độc hữu của phụ nữ có chồng. Nghe nàng ấy lại có thai, Trần Minh Hiên này đúng là chịu khó.

      đến chịu khó, người nào đó cũng là chiến sĩ thi đua nhỉ.

      Nàng muốn hồi cung viết ý chỉ, ban thưởng Kim biển cho .

      Hình như, rất tồi.

      Xem như luyện tay , dù sao hoàng hậu nàng cũng vừa mới được sắc phong, cũng nên tìm chút chuyện để làm.

      , hẳn là vui vẻ mà tiếp nhận nhỉ.

      Chẳng biết tại sao, Long Liễm Thần cảm thấy trong lòng lạnh lẽo đến buồn nôn, có cảm giác đại họa lâm đầu.

      “Hoàng huynh, biểu cảm này của huynh là gì thế hả! phải ở lại trong phủ của muội ăn bữa cơm thôi sao? Vậy mà huynh lại đến mức nheo hai hàng lông mày sát vào cùng chỗ?” Long Hiểu Vân bất mãn oán hận .

      phải, huynh chỉ lo đến an nguy của Ca Dao.” Chẳng lẽ Ca Dao gặp phải phiền toái gì? Bằng tại sao y lại có dự cảm này?

      đến Ca Dao, phò mã, dám đánh cược với ta ?” Phượng Triệu Hoa vô cùng tự nhiên, giống như người vô cớ mất tích có chút liên quan gì đến nàng.

      Trần Minh Hiên tiếp lời ngay, nhìn vào trung vắt hết óc suy nghĩ. nhớ mình đắc tội với nhất quốc chi mẫu có ‘lòng dạ rộng rãi’ trong truyền thuyết này lúc nào?

      Tối hôm qua tiểu tổ tông thăm viếng phủ, có thể đem đôi mắt này làm thành hai đôi để dùng, mặc dù cuối cùng vẫn bị nha đầu kia hãm hại, thế nhưng cái do con người tạo ra thể tránh khỏi cố, oán được nha.

      Có trời mới biết làm Phò mã gia vất vả bao nhiêu.

      triều phải tận tụy giúp đỡ vợ, về đến nhà phải lo lắng thấp thỏm lo nghĩ cho vợ , mở mắt phải đề phòng cháu cố ý hãm hại, nhắm mắt còn phải ứng phó hưng sư vấn tội của đại tẩu. bốn bề thọ địch thực phải là khoa trương, mất sớm đúng là tích đức cho tổ tiên Trần gia rồi!

      thầm lau lệ cay phen, để bảo toàn tôn nghiêm làm nam nhân của , mặt Trần Minh Hiên lộ ra chút thần sắc nào, “ biết cách thức đánh cuộc của hoàng hậu là như thế nào?” Nàng cũng gọi là phò mã rồi, còn có đường sao? Hiển nhiên là có. Nhấn mạnh thân phận của cũng phải là để tỏ lòng tôn trọng, điểm này cùng với vị nhà kia của nàng giống hệt như đúc.

      Quả là mặt thiện tâm xấu, trời sinh đôi! Đương nhiên, điều này chỉ có thể thầm ở trong lòng. Mặc dù rất muốn thừa nhận, nhưng thể , cho dù là so văn hay tỷ võ, đều đấu lại nàng. Cho nên vẫn nên khinh dịch tốt hơn.

      “Nếu như Ca Dao ở trong cung, ta cho phép ngươi nghỉ tháng…”

      ?” Long Hiểu Vân phản ứng trước, diễn cảm rực rỡ mặt so với nhìn thấy Nam Hải Quan Thế còn niềm nỡ hơn.

      “Đương nhiên là .” Phượng Triêu Hoa vẫn ung dung liếc nhìn Trần Minh Hiên, nàng tin tưởng mắc bẫy.

      Quả nhiên, Trần Minh hiên sảng khoái quay đầu nhìn ra ngoài cửa kêu to: “Lấy văn phòng tứ bảo đến đây!” Sau đó nhìn Phượng Triêu Hoa : “Giấy trắng mực đen, chúng ta phải lập bằng chứng trước .”

      biết nếu như ngươi thua, ta được cầu gì?” Phượng Triêu Hoa .

      cần thiết.” tự mình”áp tải” nha đầu kia vào hoàng cung, đánh cuộc này thắng chắc rồi. Hơn nữa, có thua cũng sao, dù sao trời đất bao la hoàng hậu lớn nhất, nếu nàng muốn tính toán , có rất nhiều lý do. Hơn nữa, mặc kệ ai thua ai thắng, nhất định phải là người đắc ý. Điểm nhận thức này vẫn phải có.

      “Ngươi bình tĩnh như thế, vậy ta cũng che đậy mục đích.” Phượng Triêu Hoa chuyển tầm mắt nhìn sang Trần Lãng Nguyệt, khóe miệng khẽ nhếch, gió mây đạm , “Để Lãng Nguyệt tiến cung học.”

      “Cái gì?” Vợ chồng Trần gia đồng thời sợ hãi kêu lên, sắc mặt trắng bệch giống như gặp ma.

      Nghe đến đây, cuối cùng Long Liễm Thần cũng hiểu dụng ý của nàng, đánh cuộc cũng chỉ là bậc thang cho bọn họ nhận mệnh mà thôi. Để Lãng Nguyệt vào cung, y sớm có ý đó rồi. Ca Dao có bạn, cả ngày phá hư chuyện của y.

      Xem ra, người oán hận con phải chỉ có mình y.

      “Đừng bày ra bộ dạng trời sụp như thế, ai thắng ai thua vẫn chưa xác định được đâu.” Long Liễm Thần lên tiếng trấn an.

      Long Hiểu Vân gật đầu liên tục, “Đúng vậy, ai thắng ai thua vẫn chưa xác định được. phải đích thân chàng đưa Ca Dao vào cung sao?” Ô ô, đừng mà, đừng cướp Lãng Nguyệt của nàng mà.

      Nghe nàng như vậy, sắc mặt của Trần Minh Hiên hơi dịu chút, buổi sáng cố ý phân phó thủ vệ cửa cung, Phượng Ca Dao vừa ra ngoài liền lập tức đến thông báo. Trước mắt vẫn chưa nhận được tin tức cấp báo, như vậy bé vẫn còn ở trong cung.

      Thấy Trần Minh Hiên tiếp tục đấu tranh, hai người Long Phượng nhìn nhau cười tiếng, trong con ngươi đều mang theo tia đắc ý.

      Khi tầm mắt của Long Hiểu Vân xẹt qua hai khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp tràn ra nụ cười kỳ quái kia khỏi lạnh từ dưới lòng bàn chân lạnh lên.

      Chậc, vẻ mặt của hai người quả giống nhau như đúc, tính tiêu chí và tính nguy hiểm có đủ như thế, giống như ác tặc trước khi giết người phóng hỏa hả hê ‘hừ hừ’ hai tiếng. Chẳng lẽ… Đây chính là cấu kết với nhau làm việc xấu trong truyền thuyết?

      Quái, ràng là mùa xuân tháng ba, tại sao lại có ảo giác giống như ở nơi trời đông giá rét tháng chạp vậy?

      “Sao vậy? Thân thể thoải mái sao?” Trần Minh Hiên thận trọng bảo vệ Long Hiểu Vân ở trong ngực, chỉ sợ cẩn thận liền vỡ ra.

      Long Hiểu Vân lắc đầu, nhìn hai người ra cửa, lúng ta lúng túng : “Thiếp cảm thấy vụ đánh cuộc này với đại tẩu là tình thế bắt buộc.”
      Dạ Nguyệtxixon thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 7.


      “Nàng đề cao chí khí của người khác diệt uy phong của tướng công mình sao?” Trần Minh Hiên làm ra vẻ vui .

      phải rồi. Người ta chỉ là… chỉ là...” Được rồi, nàng thừa nhận nàng tin tưởng đại tẩu hơn. Dù sao, đại tẩu cũng chưa từng thua ai!

      Dĩ nhiên, lời này thể nào cho trượng phu của mình nghe.

      “Thiên triều này thuộc về bọn họ, hai người bọn họ là lớn nhất, hơn nữa cũng giảo hoạt nhất, thiếp lo lắng bọn họ giở mánh khoé. Đặc biệt là hoàng huynh, phải chàng biết hoàng huynh hiểm như thế nào, từ đến lớn, chỉ cần huynh ấy muốn thắng, tuyệt đối thua.” đến hiểm của người nào đó, mặt Long Hiểu Vân nhất thời dâng lên vẻ tức giận bất bình, máy hát vừa mở ra lập tức giống như nước sông cuồn cuộn, thế tới hung hiểm, kéo dài dứt.

      Dưới thúc giục của Trần Minh Hiên, Long Hiểu Vân vừa kì kèo mè nheo ra ngoài, vừa lấy thời gian làm thứ tự, bắt đầu quở trách từng “công tích vĩ đại” của Long Liễm Thần, bao gồm cả chuyện ngày nào đó của tháng nào năm nào đó lấy hết toàn bộ tiền riêng mà nàng tân tân khổ khổ tích góp được, còn lý do đường đường chính chính đến mức khiến nàng nghĩ lại mà muốn đâm đầu vào bạc để tự sát.

      giờ quốc khố trống rỗng, muội thân là công chúa đương triều, nên lấy mình làm gương, vì quốc gia cúc cung tận tụy đến chết mới thôi. Huynh cũng trông cậy vào muội chinh chiến sa trường, chỉ điểm giang sơn, muội quyên bạc , để người trong thiên hạ hiểu công chúa muội ưu quốc ưu dân như thế nào.”

      Vừa nghĩ tới dáng vẻ lúc lời lẽ chính nghĩa của người nào đó nàng lại tức giận có chỗ trút, dễ nghe như vậy, tại sao huynh ấy cũng ưu quốc ưu dân lần? ràng chính là bắt nạt người.

      Nghe đến đó, cuối cùng Trần Minh Hiên cũng từ những chuyện vụn vặt bên trong nghe ra vài thứ có ích. ra lúc trước cái gọi là “công chúa quyên góp tiền” chính là chuyện như vậy!

      Còn nhớ lúc tiên hoàng tại vị, Bình Tây loạn chiến mới vừa ổn định, Nam Lăng lại dấy lên tai họa, mà vừa vặn gặp phải chuyện quốc khố trống rỗng, căn bản thể bỏ ra nổi bạc để giúp nạn thiên tai. Lúc toàn bộ triều đình lo lắng tiều tụy, thái tử luôn luôn thích lâm triều lần đầu tiên thượng triều, lời thờ ơ nhưng từng chữ lại như châu ngọc (lời hay trong văn chương), khiến suốt đời khó quên ——

      có bạc? Chuyện cười! Thiên triều ta là đại quốc, triều bốn thành mười sáu châu, làm sao có thể ngay cả dân chúng của thành cũng cứu được? Nếu nghèo tới mức như thế, vì sao hoàng cung này vẫn xanh vàng rực rỡ như cũ? Vì sao các vị đại nhân vẫn cẩm y ngọc thực như trước? Quốc khố trống rỗng? sai. Nhưng quốc gia có tiền? Chuyện này cũng quá hoang đường rồi. Nếu đem kim chuyên ngọc bích trong hoàng cung tháo xuống cầm đổi lấy bạc, cứu mười thành Nam Lăng cũng có vấn đề gì. Chỉ là hủy hoàng cung cũng chỉ là bước sau cùng mới có thể , việc khẩn cấp trước mắt chính là hủy túi tiền của mình trước. Hôm qua công chúa nhờ bản điện đem tất cả tài sản của nàng quyên góp, cũng chủ động lương tháng sau chỉ lĩnh nửa, biết các vị đại nhân đối với hành động này có cảm tưởng gì?”

      Trong dự liệu, tất cả triều thần đều vô cùng tình nguyện lại giả vờ làm như cam tâm tình nguyện khẳng khái hùng hồn quyên tiền, giải quyết vấn đề khó khăn .

      Mặc dù đoán được số tiền này nàng nhất định chủ động quyên góp, nhưng nghĩ tới ngay cả “quyên góp” cũng được tính, căn bản chính là bị cướp.

      Xem ra, đánh giá cao lòng “uu quốc ưu dân” của nàng….!

      Bên này, Phượng Triêu Hoa buồn cười nghe lời lảm nhảm kiêng nể gì của Long Hiểu Vân ở phía sau, chế nhạo : “ ngờ chàng là kẻ ham tiền.”

      Long Liễm Thần khẽ cong môi mỏng lên, cợt nhã : “Cho nên về sau nàng phải giấu tiền riêng kỹ chút.”

      “Ở hoàng cung áo cơm lo, thiếp còn giấu tiền riêng làm gì?”

      Nghe vậy, Long Liễm Thần cười lớn tiếng ôm chặt lấy nàng : “Cũng đúng, chỉ cần nàng muốn, ta dùng cả hai tay để dâng lên trước mặt nàng, đối với nàng mà , tiền bạc có ý nghĩa gì.”

      Mặc dù lời này nghiêm túc, nhưng Phượng Triêu Hoa lại nghe ra quyết tâm của y, cũng tin tưởng y có thể được làm được. phải vì y là cửu ngũ chí tôn, chỉ vì, Phượng Triêu Hoa nàng nhìn lầm người.

      Khi bốn người hai trước hai sau tới cửa cung nhìn thấy đám Ngự Lâm quân sốt ruột như kiến bò chảo nóng đứng ở phía trước.

      Trái tim của Trần Minh Hiên ‘lộp bộp’ cái chìm xuống dưới đáy, lúc này có thể làm cho Ngự Lâm quân đại loạn trận cước như thế, nhất định ngoài chuyện kia rồi.

      Nha đầu này đúng là thần thông quảng đại!

      Đáng thương cho thông minh đời hồ đồ nhất thời, lại xem đôi nam nữ ‘tạo’ ra Phượng Ca Dao là người như thế nào. Chỉ là hoàng cung thôi, làm sao có thể trói được bé.

      Ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy nhất quốc chi mẫu mặc trang phục bình dân nhìn mình mỉm cười, nụ cười kia phải thị uy, mà là trấn an. Đôi con ngươi hờ hững kia ràng viết bốn chữ lớn “bình tĩnh chớ nóng”. Còn trấn an tuyệt đối phải là vì nữ nhi của nàng mất tích, mà là con của sắp sửa vào cung.

      lo lắng con bé gặp cố gì sao?” Trần Minh Hiên nhịn được hỏi ra nghi ngờ trong lòng. Tại sao đến lúc này rồi nàng vẫn có thể bình tĩnh như vậy? Nếu đổi lại thành Lãng Nguyệt mất tích, Hiểu Vân sớm khóc thét rồi.

      Phượng Triêu Hoa trả lời vấn đề của , ngược lại ném ra câu đầu đuôi sau đó cùng Long Liễm Thần cũng bình tĩnh như nàng vào cửa cung.

      “Trước khi trời tối đưa con bé và Lãng Nguyệt cùng nhau vào cung.”

      Trần Minh Hiên liên tục lặp lặp lại câu trước khi của nàng ở trong đầu, nhưng lại nghĩ hoài vẫn ra.

      Chẳng lẽ lúc trước hiểu sai ý? Chẳng lẽ nàng bình tĩnh là bởi vì tin tưởng có thể tìm Ca Dao trở về? có đạo lý, có đạo lý, ngay cả cũng xác định mình có bản lĩnh có thể bắt được tiểu nha đầu rồng thần thấy đầu thấy đuôi kia trở về hay , nàng lấy tự tin đó ở đâu ra?

      Ngẫm nghĩ sắp xếp lại từng màn từ khi bé xuất ở phủ Phò mã cho đến khi rời . Chợt, hình ảnh lúc bé nhìn Lãng Nguyệt lóe lên ở trong đầu Trần Minh Hiên nhất thời sáng tỏ thông suốt, đúng là sinh ra nhi tử “tốt”!

      Bên kia, Long Liễm Thần đầy bụng hồ nghi, cũng nhịn được lên tiếng hỏi: “Nàng xác định có thể tìm được Ca Dao?” Y thừa nhận, chuyện này y thể bình tĩnh nàng.

      xác định.” Phượng Triêu Hoa mỉm cười , nét mặt vẫn là gió mây đạm như trước.

      Long Liễm Thần khổ não thở dài tiếng, cảm khái : “Tại sao ta có thể cưới thê tử khiến cho người khác khó nắm bắt như thế chứ.”

      tốt sao? Phẩm vị lớn nhất của người đàn ông chính là ở chỗ lựa chọn nữ nhân cho , chọn thiếp chính là phẩm vị của chàng cao.”

      “Phẩm vị cao đương nhiên là chuyện tốt, nhưng phẩm vị cao hơn thông minh tốt chút nào.” Ngay cả hoàng hậu của mình cũng nhìn thấu, ngôi vị hoàng đế y làm cũng quá áp lực rồi.

      “Hoàng thượng muốn nô tỳ thông minh hơn ngài sao?” Phượng Triêu Hoa hiếm khi tinh nghịch nhìn y chớp chớp mắt.

      Thấy thế, Long Liễm Thần cũng rất phối hợp bày ra vẻ mặt bí hiểm, giọng điệu bình tĩnh thản nhiên : “Hoàng hậu cố ý muốn cho là như thế, vậy Trẫm cũng phản đối.”

      Nụ cười mặt Phượng Triêu Hoa càng rạng rỡ hơn, nàng có thể đoán được, cuộc sống ở trong hoàng cung buồn tẻ chán ngắt như nàng tưởng tượng trước kia.

      Rốt cuộc cũng cười. Long Liễm Thần thở phào hơi, bao lâu rồi thấy nàng cười to vui vẻ như thế nhỉ? Cho dù là lúc gặp lại nàng cũng chưa từng cười vui vẻ như vậy. Y thích nhìn nàng cười, nụ cười đơn thuần tới tận đáy lòng mà càn rỡ. Nhưng dựa theo tính tình của nàng, chỉ sợ là gánh nặng đường xa.

      Có thể thống trị quốc gia, còn sợ chọc cho nữ nhân cười được sao?
      Dạ Nguyệtxixon thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7.


      “Nàng đề cao chí khí của người khác diệt uy phong của tướng công mình sao?” Trần Minh Hiên làm ra vẻ vui .

      phải rồi. Người ta chỉ là… chỉ là...” Được rồi, nàng thừa nhận nàng tin tưởng đại tẩu hơn. Dù sao, đại tẩu cũng chưa từng thua ai!

      Dĩ nhiên, lời này thể nào cho trượng phu của mình nghe.

      “Thiên triều này thuộc về bọn họ, hai người bọn họ là lớn nhất, hơn nữa cũng giảo hoạt nhất, thiếp lo lắng bọn họ giở mánh khoé. Đặc biệt là hoàng huynh, phải chàng biết hoàng huynh hiểm như thế nào, từ đến lớn, chỉ cần huynh ấy muốn thắng, tuyệt đối thua.” đến hiểm của người nào đó, mặt Long Hiểu Vân nhất thời dâng lên vẻ tức giận bất bình, máy hát vừa mở ra lập tức giống như nước sông cuồn cuộn, thế tới hung hiểm, kéo dài dứt.

      Dưới thúc giục của Trần Minh Hiên, Long Hiểu Vân vừa kì kèo mè nheo ra ngoài, vừa lấy thời gian làm thứ tự, bắt đầu quở trách từng “công tích vĩ đại” của Long Liễm Thần, bao gồm cả chuyện ngày nào đó của tháng nào năm nào đó lấy hết toàn bộ tiền riêng mà nàng tân tân khổ khổ tích góp được, còn lý do đường đường chính chính đến mức khiến nàng nghĩ lại mà muốn đâm đầu vào bạc để tự sát.

      giờ quốc khố trống rỗng, muội thân là công chúa đương triều, nên lấy mình làm gương, vì quốc gia cúc cung tận tụy đến chết mới thôi. Huynh cũng trông cậy vào muội chinh chiến sa trường, chỉ điểm giang sơn, muội quyên bạc , để người trong thiên hạ hiểu công chúa muội ưu quốc ưu dân như thế nào.”

      Vừa nghĩ tới dáng vẻ lúc lời lẽ chính nghĩa của người nào đó nàng lại tức giận có chỗ trút, dễ nghe như vậy, tại sao huynh ấy cũng ưu quốc ưu dân lần? ràng chính là bắt nạt người.

      Nghe đến đó, cuối cùng Trần Minh Hiên cũng từ những chuyện vụn vặt bên trong nghe ra vài thứ có ích. ra lúc trước cái gọi là “công chúa quyên góp tiền” chính là chuyện như vậy!

      Còn nhớ lúc tiên hoàng tại vị, Bình Tây loạn chiến mới vừa ổn định, Nam Lăng lại dấy lên tai họa, mà vừa vặn gặp phải chuyện quốc khố trống rỗng, căn bản thể bỏ ra nổi bạc để giúp nạn thiên tai. Lúc toàn bộ triều đình lo lắng tiều tụy, thái tử luôn luôn thích lâm triều lần đầu tiên thượng triều, lời thờ ơ nhưng từng chữ lại như châu ngọc (lời hay trong văn chương), khiến suốt đời khó quên ——

      có bạc? Chuyện cười! Thiên triều ta là đại quốc, triều bốn thành mười sáu châu, làm sao có thể ngay cả dân chúng của thành cũng cứu được? Nếu nghèo tới mức như thế, vì sao hoàng cung này vẫn xanh vàng rực rỡ như cũ? Vì sao các vị đại nhân vẫn cẩm y ngọc thực như trước? Quốc khố trống rỗng? sai. Nhưng quốc gia có tiền? Chuyện này cũng quá hoang đường rồi. Nếu đem kim chuyên ngọc bích trong hoàng cung tháo xuống cầm đổi lấy bạc, cứu mười thành Nam Lăng cũng có vấn đề gì. Chỉ là hủy hoàng cung cũng chỉ là bước sau cùng mới có thể , việc khẩn cấp trước mắt chính là hủy túi tiền của mình trước. Hôm qua công chúa nhờ bản điện đem tất cả tài sản của nàng quyên góp, cũng chủ động lương tháng sau chỉ lĩnh nửa, biết các vị đại nhân đối với hành động này có cảm tưởng gì?”

      Trong dự liệu, tất cả triều thần đều vô cùng tình nguyện lại giả vờ làm như cam tâm tình nguyện khẳng khái hùng hồn quyên tiền, giải quyết vấn đề khó khăn .

      Mặc dù đoán được số tiền này nàng nhất định chủ động quyên góp, nhưng nghĩ tới ngay cả “quyên góp” cũng được tính, căn bản chính là bị cướp.

      Xem ra, đánh giá cao lòng “uu quốc ưu dân” của nàng….!

      Bên này, Phượng Triêu Hoa buồn cười nghe lời lảm nhảm kiêng nể gì của Long Hiểu Vân ở phía sau, chế nhạo : “ ngờ chàng là kẻ ham tiền.”

      Long Liễm Thần khẽ cong môi mỏng lên, cợt nhã : “Cho nên về sau nàng phải giấu tiền riêng kỹ chút.”

      “Ở hoàng cung áo cơm lo, thiếp còn giấu tiền riêng làm gì?”

      Nghe vậy, Long Liễm Thần cười lớn tiếng ôm chặt lấy nàng : “Cũng đúng, chỉ cần nàng muốn, ta dùng cả hai tay để dâng lên trước mặt nàng, đối với nàng mà , tiền bạc có ý nghĩa gì.”

      Mặc dù lời này nghiêm túc, nhưng Phượng Triêu Hoa lại nghe ra quyết tâm của y, cũng tin tưởng y có thể được làm được. phải vì y là cửu ngũ chí tôn, chỉ vì, Phượng Triêu Hoa nàng nhìn lầm người.

      Khi bốn người hai trước hai sau tới cửa cung nhìn thấy đám Ngự Lâm quân sốt ruột như kiến bò chảo nóng đứng ở phía trước.

      Trái tim của Trần Minh Hiên ‘lộp bộp’ cái chìm xuống dưới đáy, lúc này có thể làm cho Ngự Lâm quân đại loạn trận cước như thế, nhất định ngoài chuyện kia rồi.

      Nha đầu này đúng là thần thông quảng đại!

      Đáng thương cho thông minh đời hồ đồ nhất thời, lại xem đôi nam nữ ‘tạo’ ra Phượng Ca Dao là người như thế nào. Chỉ là hoàng cung thôi, làm sao có thể trói được bé.

      Ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy nhất quốc chi mẫu mặc trang phục bình dân nhìn mình mỉm cười, nụ cười kia phải thị uy, mà là trấn an. Đôi con ngươi hờ hững kia ràng viết bốn chữ lớn “bình tĩnh chớ nóng”. Còn trấn an tuyệt đối phải là vì nữ nhi của nàng mất tích, mà là con của sắp sửa vào cung.

      lo lắng con bé gặp cố gì sao?” Trần Minh Hiên nhịn được hỏi ra nghi ngờ trong lòng. Tại sao đến lúc này rồi nàng vẫn có thể bình tĩnh như vậy? Nếu đổi lại thành Lãng Nguyệt mất tích, Hiểu Vân sớm khóc thét rồi.

      Phượng Triêu Hoa trả lời vấn đề của , ngược lại ném ra câu đầu đuôi sau đó cùng Long Liễm Thần cũng bình tĩnh như nàng vào cửa cung.

      “Trước khi trời tối đưa con bé và Lãng Nguyệt cùng nhau vào cung.”

      Trần Minh Hiên liên tục lặp lặp lại câu trước khi của nàng ở trong đầu, nhưng lại nghĩ hoài vẫn ra.

      Chẳng lẽ lúc trước hiểu sai ý? Chẳng lẽ nàng bình tĩnh là bởi vì tin tưởng có thể tìm Ca Dao trở về? có đạo lý, có đạo lý, ngay cả cũng xác định mình có bản lĩnh có thể bắt được tiểu nha đầu rồng thần thấy đầu thấy đuôi kia trở về hay , nàng lấy tự tin đó ở đâu ra?

      Ngẫm nghĩ sắp xếp lại từng màn từ khi bé xuất ở phủ Phò mã cho đến khi rời . Chợt, hình ảnh lúc bé nhìn Lãng Nguyệt lóe lên ở trong đầu Trần Minh Hiên nhất thời sáng tỏ thông suốt, đúng là sinh ra nhi tử “tốt”!

      Bên kia, Long Liễm Thần đầy bụng hồ nghi, cũng nhịn được lên tiếng hỏi: “Nàng xác định có thể tìm được Ca Dao?” Y thừa nhận, chuyện này y thể bình tĩnh nàng.

      xác định.” Phượng Triêu Hoa mỉm cười , nét mặt vẫn là gió mây đạm như trước.

      Long Liễm Thần khổ não thở dài tiếng, cảm khái : “Tại sao ta có thể cưới thê tử khiến cho người khác khó nắm bắt như thế chứ.”

      tốt sao? Phẩm vị lớn nhất của người đàn ông chính là ở chỗ lựa chọn nữ nhân cho , chọn thiếp chính là phẩm vị của chàng cao.”

      “Phẩm vị cao đương nhiên là chuyện tốt, nhưng phẩm vị cao hơn thông minh tốt chút nào.” Ngay cả hoàng hậu của mình cũng nhìn thấu, ngôi vị hoàng đế y làm cũng quá áp lực rồi.

      “Hoàng thượng muốn nô tỳ thông minh hơn ngài sao?” Phượng Triêu Hoa hiếm khi tinh nghịch nhìn y chớp chớp mắt.

      Thấy thế, Long Liễm Thần cũng rất phối hợp bày ra vẻ mặt bí hiểm, giọng điệu bình tĩnh thản nhiên : “Hoàng hậu cố ý muốn cho là như thế, vậy Trẫm cũng phản đối.”

      Nụ cười mặt Phượng Triêu Hoa càng rạng rỡ hơn, nàng có thể đoán được, cuộc sống ở trong hoàng cung buồn tẻ chán ngắt như nàng tưởng tượng trước kia.

      Rốt cuộc cũng cười. Long Liễm Thần thở phào hơi, bao lâu rồi thấy nàng cười to vui vẻ như thế nhỉ? Cho dù là lúc gặp lại nàng cũng chưa từng cười vui vẻ như vậy. Y thích nhìn nàng cười, nụ cười đơn thuần tới tận đáy lòng mà càn rỡ. Nhưng dựa theo tính tình của nàng, chỉ sợ là gánh nặng đường xa.

      Có thể thống trị quốc gia, còn sợ chọc cho nữ nhân cười được sao?

      Chương 8.


      , tại sao lại lo lắng cho an nguy của Ca Dao?” Mặc dù y biết con của mình có bản lĩnh mà bạn cùng lứa theo kịp, nhưng loại bản lĩnh này có bao nhiêu y đúng là cho lắm.

      “Con bé ở phủ Phò mã, có thể gặp nguy hiểm gì?” Phượng Triêu Hoa cười .

      “Phủ Phò mã?” Long Liễm Thần thầm tiếng, y cho rằng Minh Hiên ngu ngốc đến mức biết Ca Dao ở trong phủ mà vẫn đánh cược, hơn nữa Minh Hiên cũng bày tỏ tự mình đưa bé vào cung, chẳng lẽ… nha đầu kia có Càn Khôn Đại Na Di hay sao?

      Thấy vẻ mặt khó hiểu của y, Phượng Triêu Hoa cũng tiếp tục thừa nước đục thả câu, giải thích: “Lúc ở phủ Phò mã nhìn thấy vẻ mặt chột dạ của Lãng Nguyệt thiếp liền suy đoán cậu nhóc biết tung tích của Ca Dao, sau đó thiếp muốn đánh cược với Trần Minh Hiên sắc mặt của nó càng trắng bệch hơn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cha nó cố gắng nhắc nhở, đáng tiếc Trần Minh Hiên chú ý tới nó. Thiếp đoán, đợi sau khi chúng ta rồi cậu nhóc mật báo, quả nhiên, chúng ta vừa mới bước ra cửa chính nó liền chạy đến hậu viện.”

      Long Liễm Thần bừng tỉnh hiểu ra, ra là đứa bé Lãng Nguyệt kia lộ chân tướng.

      “Xem ra, Lãng Nguyệt rất thích làm bạn với Ca Dao, để cậu nhóc tiến cung sống cùng Ca Dao hẳn cũng tệ nhỉ.”

      “Chỉ sợ Hiểu Vân xem chúng ta như kẻ thù thời gian rồi.” Long Liễm Thần cười .

      “Chuyện này… Quen rồi tốt. Dù sao, chàng ức hiếp muội ấy cũng phải là chuyện ngày ngày hai.”

      “Chuyện này khác. Lần này là ta giúp nàng gánh tội.” Mặc dù là nàng thiết kế để Lãng Nguyệt vào cung , nhưng y dùng lỗ mũi để nghĩ cũng biết sau cùng người bị oán nhất định là y. Hiểu Vân cực kỳ sùng bái nàng, đương nhiên trách tội nàng.

      “Lời này nên để thiếp nha.” Phượng Triêu Hoa bất mãn liếc y , nghiêm trang : “Thân là nhất gia chi chủ (chủ của nhà), chuyện này vốn là nên do chàng ra mặt giải quyết, nhưng làm vợ phải chiếu cố đến tình thâm huynh muội của hai người, sợ chàng đành lòng cho nên thiếp thay chàng làm ác nhân. Hiền lương thục đức như thế, chàng cảm động cũng thôi , tại sao có thể cắn ngược trở lại chứ?”

      Khóe miệng xinh đẹp của Long Liễm Thần nhất thời hung hăng giật giật mấy cái, diễn cảm mặt y như nhìn thấy quỷ.

      Phượng Triêu Hoa nhăn mày liễu lại, : “Chẳng lẽ đúng như vậy sao?”

      “Từ lúc nào nàng trở nên miệng lưỡi bén nhọn như thế hả?” Tại sao y lại hề phát ra?

      “Xưa nay đều như vậy.”

      “…” Xem ra cần phải tìm hiểu sâu thêm về nàng. Cũng may, thời gian vẫn còn rất nhiều.

      “Tại sao diễn cảm của chàng lại giống như bước nhầm lên thuyền tặc vậy?”

      “…” Y phô bày ra ràng như vậy sao? Tốt xấu gì cũng là nhất quốc chi quân, từ trước đến giờ y rất giỏi che giấu tâm tư của mình nha.

      “Rất ràng.”

      “...” Chẳng lẽ nàng còn mặt khác mà chưa bị y phát , bao gồm —— có tiềm chất làm giun đũa?

      “Xem ra hoàng thượng có ý định chuyện cùng nô tì, như vậy, nô tì xin được cáo lui trước.”

      Cái gì? Cáo lui? Vậy cũng được! “Ném tướng công qua bên tự mình rời phải là đạo làm thê!” Dứt lời, bước nhanh đuổi theo.

      Cái gọi là nhanh, chính là dùng tám chín thành khinh công.

      Vì thế, đám cung nữ thái giám đường toàn bộ đều ngây người, dụi dụi mắt, cho là mình xuất ảo giác.

      Hoàng thượng và hoàng hậu đâu rồi? Ban nãy còn ở chỗ này liếc mắt đưa tình nhau mà!

      là kỳ quặc!

      Bên trong đại sảnh của phủ Phò mã hoàn toàn tĩnh mịch, ngay cả tiếng hít thở cũng lộ ra vẻ cực kỳ cẩn thận.

      Nam chủ nhân sắc mặt tái xanh, nữ chủ nhân con mắt mang theo đành lòng, tiểu chủ nhân lòng tràn đầy lo lắng. Chỉ riêng mỗ nữ nào đó, bình chân như vại ngồi ở ghế dựa gỗ lim cao lớn, lật xem cuốn sách cũ đến phát vàng biết lấy ra từ nơi nào, mặt đổi sắc tim nhảy loạn.

      Gặp tình hình này, nha hoàn ở bên sớm bị dọa đến mất nửa cái mạng bắt đầu run rẩy ngừng.

      Phải biết rằng, phò mã gia chỉ thay đổi sắc mặt khi công chúa sinh đại thiếu gia. Mà giờ này khắc này, sắc mặt kia còn khó coi hơn lúc ấy gấp trăm lần.

      Theo như nàng quan sát, biết vị Phượng tiểu thư kia là thần thánh phương nào tựa như mắt mọc đỉnh đầu, sắc mặt của phò mã gia đen phần, thần thái của nàng liền chuyên chú phần, hai người tạo thành tương phản ràng.

      “Ta Ca Dao này, rốt cuộc con xem sách gì mà nhìn say sưa ngon lành như vậy.” Long Hiểu Vân lên tiếng đánh tan khí yên tĩnh quỷ dị này, để tránh cho phu quân mình nghẹn đến nội thương.

      “Sách gì à” Phượng Hâm Dao khép sách lại, nỗ lực phân biệt những vật thể màu vàng xấu xí viết ngoáy ở mặt bìa, cuối cùng bất đắc dĩ : “Nữ gì gì ấy.”

      “Nữ gì gì là sao?”

      “Đúng vậy. Nữ gì đó, hai chữ đầu và cuối con nhìn .”

      “Con biết còn xem đến say mê như thế?”

      “Con có thể nhìn tranh mà.” bé chỉ mới năm tuổi mà thôi, có trời mới biết hai chữ kỳ kỳ quái quái kia là gì. Bất quá nếu như liền với hình vẽ, bọn chúng đương nhiên kỳ quái. bé nghiên cứu lâu như vậy cũng đây rốt cuộc là vẽ những thứ gì.

      “Tranh gì?” Long Hiểu Vân rướn cổ lên muốn nhìn xem.

      Phượng Ca Dao nhanh tay nhanh mắt giấu cuốn sách ở sau lưng, : “ được nhìn.”

      “Tại sao được?” Tại sao cảm thấy tình cảnh này quen như vậy?

      “Bởi vì… Bởi vì đây là bí tịch độc môn của mẹ con, thể tùy tiện cho người khác nhìn.” Phượng Ca Dao có chút chột dạ .

      “Bí tịch độc môn à… Vậy càng phải xem rồi.” Long Hiểu Vân hoàn toàn để ý đến thân phận cố gắng mạnh mẽ đoạt lấy.

      được đâu.” Phượng Ca Dao vừa trốn vừa kêu. Sách này là bé ‘mượn’ ở trong thư phòng của người nào đó, chắc chắn nhận ra, để cho nhìn thấy, chẳng phải bé lại tốn phen công phu thuyết phục chính mình coi thường ánh mắt giống như giết người kia sao.

      cần đâu! Mặc dù từ trước đến giờ Phượng Ca Dao quen đối với thứ mà mình thích làm như thấy, nhưng mà, cảm giác có người tồn tại là quá mạnh mẽ, trong lòng bé có thể coi thường, nhưng cả người lại chịu đau khổ. Phải biết rằng, ánh mắt chính là cửa sổ của tâm hồn, ánh mắt của kinh khủng như vậy, trong lòng nhất định hận thể róc xương lóc thịt bé.

      Ôi chao, róc xương lóc thịt nha, rất đáng sợ đó. Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách. cẩn thận sơ ý chút chọc giận , bé liền tiêu đời. Con tốt chịu thiệt trước mắt, chúng ta cưỡi lừa xem nhạc —— chờ xem.

      “Đứng lại hết cho ta!” Trần Minh Hiên hét lớn tiếng, ánh mắt nhìn mỗ nữ nào đó nhảy lên nhảy xuống lập tức mang theo lửa giận hừng hực.

      Phượng Ca Dao nhảy ở ghế bị tiếng rống giận này hù sợ trượt chân cái, mất trọng tâm.

      “Cẩn thận!” Trần Lãng Nguyệt bước nhanh chạy tới đỡ lấy chao đảo sắp ngã, thân hình nho vừa vặn cao tới mặt bàn, nhấc tay cà nhắc, có vẻ cực kỳ cố hết sức.

      “Trời ạ, sao chứ Ca Dao, có bị thương ở đâu hay ?” Long Hiểu Vân bảy hồn bị hù sợ bay hết sáu hồn, ôm lấy Ca Dao ngừng kiểm tra, chuyện sách súng gì đó sớm ném lên chín tầng mây.

      “Con bé này có thể có chuyện gì?” Trần Minh Hiên nhìn khuôn mặt cực giống đôi nam nữ nào đó liền tức giận, làm trâu làm ngựa cho bọn cũng thôi , ngay cả con trai của cũng bỏ qua. Có trời mới biết hối hận lập tức mang Lãng Nguyệt lên núi học nghệ.

      Để Lãng Nguyệt vào cung làm thư đồng? Đây chẳng phải là chú định cả đời bán mạng cho Phượng Ca Dao sao? Cũng như lúc trước giúp thái tử, giờ giống như thư đồng của hoàng thượng, từ khoảng khắc đó, phụ tá thái tử đền ân triều đình chính là chuyện quan trọng nhất của cả đời .
      Dạ Nguyệtxixon thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 9.

      Mặc dù tâm cam tình nguyện, nhưng cũng bởi vì người của Long gia có năng lực cho nên khiến người khác tâm phục khẩu phục. Mà Ca Dao, còn tuổi nhưng lại rất ranh ma, tập trung ưu điểm của hai nhà Long Phượng vô chỗ, muốn thu phục được tâm tư của Lãng Nguyệt dễ như trở bàn tay.

      phải muốn sau này để Lãng Nguyệt vào triều làm quan, chỉ là, làm thư đồng cho Ca Dao kém xa so với làm quan.

      Nha đầu kia… Rất khó dây dưa….!

      “Có Lãng Nguyệt đỡ con, đương nhiên là con có việc gì rồi!” Phượng Ca Dao vểnh cái miệng lên, đối với máu lạnh của Trần Minh Hiên cực kỳ bất mãn. Đừng tưởng rằng biết, chính là muốn gặp bé, ngay từ đầu chào đón, nếu bé mới tìm rủi ro đến cho . Hơn nữa bé còn biết, muốn gặp bé là bởi vì bị cha mẹ chèn ép lâu, nên vô cùng tức giận.

      bé chính là Phượng Ca Dao phong hoa tuyệt đại người gặp người thích đấy, tại sao lại nhận được quý của thân thích nhà mình chứ? Tứ bá phụ như thế, dượng cũng như thế. Hừ, bọn họ nhất định là ghen tỵ với bé!

      sao sao, bé còn có Lãng Nguyệt nha.

      Người thích mình, tính toán với người đó. Chỉ là thỉnh thoảng trong lòng buồn bực, chọn người xúi quẩy trêu chọc chút.

      “Con có thể tránh được tầm mắt của thủ vệ cửa cung xuất ở trong phủ Phò mã, còn sợ té từ bàn xuống sao?” Con của Phượng thất, cho dù thân mang tuyệt kỹ, nhưng võ công cũng yếu.

      Phượng Ca Dao nhíu hai hàng lông mày thanh tú lại, hai mắt xem thường liếc của , lạnh nhạt : “Hai chuyện này có liên quan đến nhau sao?”

      Vẻ mặt kia…. đáng đánh đòn! Trần Minh Hiên cực kỳ cố gắng kìm chế xúc động muốn nhào nặn bẹp dí khuôn mặt nhắn kia của bé, lạnh mặt : “Đây là trọng điểm sao?” muốn biết, bé xuất ở phủ Phò mã như thế nào, còn mẹ của bé làm sao có thể đoán được bé ở đây.

      phải trọng điểm sao. Vậy ngài cảm thấy cái gì mới là trọng điểm?” Phượng Ca Dao nháy mắt mấy cái.

      “Con biết?”

      biết.” Phượng Ca Dao đặc biệt nghiêm túc lắc đầu, vẻ mặt tuyệt đối vô tội.

      “Con...” phát , từ khi tiểu ác ma này xuất ở trước mặt , tu dưỡng của lại bắt đầu bị phá vỡ, lúc nhìn thấy vẻ mặt giống của tức giận.

      Chẳng lẽ ở sâu trong nội tâm của oán hận cha mẹ của lâu?

      Bỗng dưng, sống lưng thổi qua trận gió lạnh.

      Trần Minh Hiên khỏi rùng mình cái, quả nhiên, oán ai cũng thể oán họ Long họ Phượng. muốn tuổi già khó giữ.

      Than tiếng, đầu hàng, “Rốt cuộc con làm cách nào để từ hoàng cung đến phủ Phò mã?”

      tới nha.” Phượng Ca Dao hiển nhiên trả lời.

      Khóe miệng của Trần Minh Hiên hung hăng co rút mấy cái, nghiến răng nghiến lợi, “ chút.”

      Sắc mặt là khó nhìn. bé đúng là đánh giá cao trình độ tu dưỡng của rồi, chỉ mới như vậy mà thiếu kiên nhẫn. , người như vậy sao có thể làm đại quan nhỉ. Có lẽ… Có lẽ… Có lẽ là phu bằng thê quý.

      “Ca Dao, đừng nữa chọc giận dượng của con tức giận.” Long Hiểu Vân lên tiếng khuyên mỗ nữ nên biết có chừng mực. Phải biết rằng, mặc dù từ trước đến giờ Minh Hiên luôn luôn tao nhã lịch , nhưng khi nổi giận lên chính là rất dọa người. Đặc biệt là chỉ thích dùng những thủ đoạn đặc biệt để trả thù… Ách… Kéo xa.

      “Mẹ, tại sao mặt của ngài lại đỏ như vậy? Ngã bệnh sao?” Trần Lãng Nguyệt vẫn luôn im lặng mở miệng , vẻ mặt lo lắng nhìn mẫu thân nhà mình.

      “Chuyện gì vậy? Khó chịu chỗ nào?” Trần Minh Hiên khẩn trương cho bắt mạch cho Long Hiểu Vân, nhu tình đầy trong mắt khác xa với ánh mắt phẫn nộ khi nhìn Phượng Ca Dao.

      có… có gì.” Trời ạ, chẳng lẽ muốn nàng bởi vì nàng nghĩ tới vài chuyện trẻ con nên biết cho nên mới xấu hổ đỏ mặt? Vậy còn bằng giết chết nàng .

      Chậc chậc chậc, đãi ngộ của đại nhân là khác nhau. Cha cũng thường như vậy, mẹ ho khan tiếng cha cực kỳ lo lắng, còn bé ho khan cả trăm tiếng cha lại hề nhíu mày chút nào. đúng là trọng sắc khinh nữ! (nữ ở đây là nữ nhi = con đó)

      Ah? Trọng sắc khinh nữ là có ý gì? Tại sao bé lại đột nhiên nghĩ tới cái từ này?

      Phượng Ca Dao nghi hoặc nhíu mày, cảm thấy ban nãy có thứ gì đó lóe lên trong đầu của bé, đáng tiếc lại thể nắm bắt được cái gì.

      “Sao vậy?”

      chìm đắm ở trong suy nghĩ của mình, Phượng Ca Dao bị quan tâm bất thình lình dọa cho hoảng sợ, “Làm gì vậy hả, hù chết người cần phải đền mạng đấy!”

      “Ách…” Trần Lãng Nguyệt 囧, cậu nhóc đúng là vô tội.

      Trần Minh Hiên vui cau mày trách mắng: “ nên động tí lại đem cái chết treo ở bên miệng.”

      Giả vờ đứng đắn! Phượng Ca Dao nhìn làm mặt quỷ, kéo Trần Lãng Nguyệt chạy đến hậu viện.

      cho phép rời !” Trần Minh Hiên hét lớn tiếng, xách sau cổ của Phượng Ca Dao từ từ nhấc lên, “Con còn chưa xong, con tới phủ Phò mã bằng cách nào.” Nếu hôm nay con bé ràng, nhất định để cho con bé . muốn sau này lại tiếp tục vô duyên vô cứ bị nha đầu này đùa giỡn.

      tới nha.” Phượng Ca Dao khinh thường liếc cái, “ mấy lần với ngài rồi, là con tới, dùng hai chân từng bước từng bước tới!”

      “Người gác cổng của phủ Phò mã ngăn cản con?”

      có ạ.” Có ai quy định tiến vào phủ Phò mã nhất định phải cửa chính?

      “Thủ vệ cửa cung ngăn cản con?”

      có.” Kỳ bé hoàn toàn thấy thủ vệ, đường suông sẻ có trở ngại gì.

      “Ta vừa mới rời khỏi hoàng cung, con liền chạy ra ngoài sao?” đến nỗi thất bại như vậy chứ?

      phải ạ.” Phượng Ca Dao cười ha ha.

      Vậy tốt. mà, nếu như con bé chạy ra ngoài ngay lúc đó, cấm vệ quân hẳn phát mới đúng.

      “Con trở về Dao Trì thay quần áo khác rồi mới ra ngoài.” Phượng Ca Dao nháy mắt mấy cái, quần áo ràng khác với lúc trước, có nhìn ra sao?

      Trần Minh Hiên hừ lạnh tiếng, : “Ta tin con quang minh chánh đại ra.” Ngay cả muốn thần biết quỷ hay để ra vào hoàng cung cũng khó khăn, đứa bé mới năm tuổi làm sao có thể làm được dễ như trở bàn tay vậy chứ.

      “Đó là chuyện của ngài.” Phượng Ca Dao bĩu môi, : “Thả con xuống.” bé thề, sau khi hồi cung nhất định chuyên tâm tập võ. Bị người xem như bao quần áo xách lên… Cực kỳ khó chịu!

      Trần Minh Hiên cam lòng thả bé xuống, còn muốn tiếp tục vặn hỏi nhưng lại biết hỏi từ đâu. Cũng thể mất mặt mà thỉnh giáo bé bí quyết chuồn êm ra khỏi cung được.

      có việc gì còn trước nha.” Dứt lời, Phượng Ca Dao vung tay lên ra dấu tay với Trần Minh Hiên, nhưng lại quên mất trong tay còn cầm quyển sách biết tên kia.

      Chỉ cần liếc mắt cái Trần Minh Hiên liền nhận ra cuốn sách này, nhất thời tức giận, đoạt lấy cuốn sách tay bé, mặt đen lại hỏi: “Sách này là ai đưa cho con?” Nếu để cho hai người trong cung biết con bé ở phủ Phò mã xem loại sách này, có mười nhi tử cũng bồi đủ à!

      Thấy phát , Phượng Ca Dao chịu phận bất hạnh than tiếng, : “Tự con mượn.”

      “Mượn người nào?”

      “Ngài.” Phượng Ca Dao cả gan .

      “Con…” Trần Minh Hiên nổi đóa, cắn răng nghiến lợi, “, !”

      “Tướng công, nên tức giận, dù sao con bé cũng là con của hoàng tẩu...” Lần thứ hai Long Hiểu Vân đảm đương làm người hoà giải.

      “Cũng bởi vì con bé là con của nàng ấy cho nên mới càng thể để mặc.” xảy ra chuyện gì, có thể đảm đương nổi. Nếu như có thể, nóng lòng tống tiễn nha đầu này vào cung, chỉ cần bớt gây chuyện thị phi ở địa bàn của là được rồi. Nhưng hết lần này đến lần khác lại được như ý muốn. Họa thủy, gây tai họa cho nhân gian bình thường.
      Dạ Nguyệtxixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :