Chương 3.
“Hay cho câu ‘Ký lai chi tắc an chi’, xem ra các hạ có chuẩn bị mới đến đây!” Kèm theo thanh này, bốn phía ra vô số Ngự Lâm quân cầm đuốc bao vây quanh hai người.
“Tứ bá phụ, người này phô trương đấy, là ai vậy ạ?” Phượng Hâm Dao mặt ngây thơ, hề bị cảnh tượng trước mắt này hù sợ.
“Chỉ Huy Sứ Cẩm y vệ, võ công cao cường, am hiểu nhất chính là vong ân phụ nghĩa.” Tô Tứ lạnh lẽo .
“Xem ra giữa các người từng có quan hệ nha.” Phượng Hâm Dao nhìn về phía Lưu Bằng Phi.
Lưu Bằng Phi lạnh mặt, khuôn mặt luôn luôn duy trì diễn cảm thay đổi này, coi tiền bạc như cặn bã coi nữ nhân như xương trắng. Trong mắt , thế giới này chỉ có hai loại người, loại là nên bắt, loại khác là nên bắt.
“Ngoài vòng pháp luật khai ân có lần thứ hai.” Lưu Bằng Phi .
“ sao? Vậy chúng ta ngại thử chút .” Tô Tứ xem thường, ôm chặt quan ấn ở trong tay vào người, : “Ta muốn gặp hoàng thượng.”
“Muốn gặp hoàng thượng, ra mắt thiên lao trước rồi sau.” Lưu Bằng Phi .
“Oa, khẩu khí của người này nha!” Phượng Hâm Dao kêu lên.
“Cái này có gì ngạc nhiên. Người ăn tỏi, đương nhiên khẩu khí lớn hơn người bình thường.” Tô Tứ cười lạnh.
Lưu Bằng Phi hề bị giễu cợt của hai người chọc giận, tỉnh táo , “Bắt thích khách lại!”
“Dạ!”
Trả lời phải là là Ngự Lâm quân, mà là cao thủ đại nội từ trời giáng xuống, Phượng Ca Dao giây trước còn bày ra bộ dạng trời sập có người gánh vác nay hoảng sợ trận. Ở trong khái niệm của nàng, biết bay đều là cao thủ.
“Tứ.... Tứ bá phụ, người ứng phó được ?” Phượng Hâm Dao lại trốn trong ngực Tô Tứ lần nữa.
“Nếu như ta ứng phó được, cháu có giúp ta ?” Tô Tứ hỏi.
Phượng Ca Dao nghi ngờ trợn to mắt nhìn , “Cháu muốn à, nhưng cháu có võ công.” Aizz, đây là sỉ nhục của Phượng Ca Dao mà, nghĩ đến mình cực kì thông minh nhưng lại cố tình có nửa điểm thiên phú võ học, có nhiều cao thủ tuyệt thế như thế làm sư phụ nhưng đều chẳng ăn thua gì, ngay cả bay cũng biết.
Tô Tứ đặc biệt khinh bỉ nhướn mày nhìn bé cái, : “Có kêu là được.”
“Kêu gì?”
Tô Tứ khiêu khích nhìn Lưu Bằng Phi cái, sau đó cúi đầu ở bên tai Phượng Ca Dao thầm lát.
“Như vậy có hữu dụng ?” Phượng Ca Dao ôm theo thái độ hoài nghi nhìn .
“Thử chút chẳng phải biết sao.” Tô Tứ .
Phượng Ca Dao nửa tin nửa ngờ quay đầu nhìn về phía Lưu Bằng Phi, do dự chốc lát, chợt lớn tiếng kêu lên, “Long Liễm Thần, ta thiên tân vạn khổ tới kinh thành tìm ngươi, ngươi muốn tiếp đãi ta như vậy sao? Ta… Ta…”
Phượng Ca Dao cảm thấy quá mất mặt, bé mới có năm tuổi thôi nha, tại sao có thể giống như oán phụ bị người ruồng bỏ ở chỗ này gầm loạn được chứ.
“Tiếp tục
.” Tô Tứ thúc giục.
“ Nghịch tặc to gan, lại dám gọi thẳng tục danh của Thánh thượng!” Lưu Bằng Phi vừa dứt lời, chúng cáo thủ đại nội lập tức động thủ.
Mà Tô Tứ lại làm ra chuyện đủ để khiến cho Phượng Ca Dao hận cả đời—đem tay nải cất quan ấn đeo lên cổ bé, sau đó ném bé cho Lưu Bằng Phi.
Đợi đến khi Phượng Ca Dao phản ứng lại Tô Tứ sớm vô ảnh vô tung biến mất tiêu.
Hi sinh cái để bảo vệ cái lớn, nàng từng học qua. Phượng Ca Dao ôm vẻ mặt đau thương nhìn phương hướng Tô Tứ rời , lâu sau mới tài nào tin nổi chuyện như vậy lại xảy ra ở người bé, cho tới nay, bé là thiên chi kiêu tử được người ta nâng như nâng trắng, hứng như hứng hoa.
Nhớ lại ngày đó, Phượng Ca Dao nghiến răng càng lợi hại hơn, mặc dù sau đó biết lúc ấy Tô Tứ chạy trốn mình là biết trong Hoàng Lăng căn bản có người bọn họ muốn tìm, hơn nữa còn kịp thời chạy phủ phò mã mang cứu binh đến thiên lao giải cứu mình…
Đúng vậy, bé bị tên Lưu Bằng Phi kia nhốt vào thiên lao, cho đến ngày thứ hai được dượng bị bé ngộ nhận thành cha đến cứu bé ra. Thù này, sau này bé nhất định đòi lại người họ Tô nào đó cả vốn lẫn lời!
“ Là ngươi?”
Phượng Ca Dao hồi hồn, bất ngờ lại nhìn thấy khuôn mặt khiến bé cực kỳ khó chịu, “ là trùng hợp Lưu đại nhân nhỉ, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Nham hiểm, chính là vẻ mặt lúc này của Phượng Ca Dao.
Lưu Bằng Phi hiển nhiên ngờ tới người ngồi trong long xa là bé, kinh ngạc biết nên tiếp như thế nào.
“ Lưu đại nhân, giúp chuyện được ?” Phượng Ca Dao .
“ Công…..Phượng tiểu thư xin phân phó.”
“ Ôm ta xuống .”
“ Vâng.”
Lưu Bằng Phi thận trọng ôm Phượng Ca Dao xuống long xa, muốn đặt bé xuống mặt đất—
“ Mang ta tìm cha và mẹ ta , ta mỏi chân rồi.” Phượng Ca Dao .
Lưu Bằng Phi làm như nghe thấy lời của bé, thản nhiên đặt bé xuống mặt đất, luôn luôn cung kính , “ Hoàng thượng có chỉ, bất luận kẻ nào cũng được quấy nhiễu. ”
“ Như vậy à.” Phượng Ca Dao có chút hiểu được gật gật đầu, “ Vậy cũng được, ta “ ” quấy rầy bọn họ.” xong tự ý chuyển người cái vào bên trong.
“ Phượng tiểu thư, bên kia thể .” Lưu Bằng Phi .
Nới thể …Vậy chính là nơi bé cần phải . Phượng Ca Dao cong môi cười tiếng, quay đầu lại chỉ vào trước ngực Lưu Bằng Phi , “ Ngươi có cảm thấy tim khó chịu cả người nóng lên , đặc biệt muốn tìm..tìm..tìm sông để nhảy ?” Người họ Tô nào đó từng qua, bất kỳ nam nhân nào chỉ cần tiếp xúc với Hợp Hoan Tán đều muốn nháy sông tự vẫn, càng lạnh càng tốt. Mặc dù bé biết Hợp Hoan Tán là vật gì, nhưng từ sắc mặt đỏ bừng của Lưu Bằng Phi đúc kết ra, nhất định là bị bé trúng.
Phượng Ca Dao đặc biệt khinh bỉ nhìn Lưu Bằng Phi lắc đầu, thầm nghĩ, ‘thế nhưng lại đỏ mặt, phải là đàn ông .’
Còn trong lòng Lưu Bằng Phi sông cuộn biển gầm ngũ vị tạp trần, chưa bao giờ nghĩ đến bị tiểu nha đầu hạ xuân dược ! Ghê tởm nhất chính là, tiểu nha dầu kia lại thể động vào được.
“ Ta ngươi nha, võ công giỏi như vậy, tìm sông cũng thành vấn đề nhỉ. Nhanh nhảy , đừng ngượng ngùng.” Phượng Ca Dao sợ chết mà thêm dầu vào lửa.
Nghe bé như vậy, mọi người ở bên cạnh sớm nhịn cười đến sắp bị nội thương, nhin được nữa, liều chết ôm bụng cười ầm lên.
Khóe miệng của Lưu Bằng Phi hung hăng giật giật, nhìn Cẩm y vệ sau lưng phân phó, “ Bảo vệ Phượng tiểu thư cho tốt.” Tiếng vừa dứt, người cũng biến mất theo.
Phượng Ca Dao ngẩn người chút, tự nhủ, “ ràng là lấy đức báo oán. Được rồi, chúng ta huề nhau.” Vừa vừa tới địa phương thể .
Cẩm ý vệ nhìn thấy bé vào rất nhiều, nhưng lại có người ngăn bé lại. Bởi vì có ai có thể có định lực và ý chí kiên cường Chỉ huy sứ. Ngộ nhỡ dưới xúc động làm tổn thương đến kim chi ngọc diệp, cuộc đời này coi như lập tức chấm dứt.
Chỉ chốc lát sau, Phượng Ca Dao tới cuối con đường, nhìn thấy Từ Đường.
“ Vạn Thế Đường.” Phượng Ca Dao giọng đọc chữ tấm bảng, do dự biết có nên vào hay , bời vì cảm thấy nơi này u ám khiến bé có chút rợn người.
Đứng ở trước cửa đấu tranh lúc lâu, Phượng Ca Dao hít sâu hơi, thận trọng chậm rãi vào Từ Đường, càng vào bên trong chung quanh càng u, trong Từ Đường to như vậy mà ngay cả cây nến cũng có, màn tối đen, thực là rất quỷ dị.
Chợt, ‘bịch’ tiếng, có thứ gì đó rớt xuống trước chân của Phượng Ca Dao, thiêu chút nữa thôi là đạp luôn vào chân của bé rồi.
Last edited by a moderator: 9/3/15
Dạ Nguyệt và xixon thích bài này.