1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng Hí Đông Cung - Mặc Phong (Tác giả Nhàn Thê Tà Phu) (Full) +NT8

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ngoại truyện.

      1.

      Phong hậu, theo lý nên tiến hành lễ lớn, nhưng từ trước đến nay Phượng Triêu Hoa thích phung phí phô trường, cho nên đề nghị giản lược tất cả, chỉ ở trong Hoàng Lăng tiến hành nghi lễ đơn giản là được rồi. Mặc dù từ tể tướng cho tới quan huyện, văn võ cả triều ai đồng ý, nhưng tất cả đều bị câu của Long Liễm Thần trực tiếp bác bỏ.

      "Hoàng hậu thiện tâm, muốn tăng thêm gánh nặng cho ngân khố quốc gia. Nếu như chúng ái khanh sẵn lòng rộng rãi quyên tiền, hùn vốn vì hoàng hậu tiến hành nghi lễ long trọng, Trẫm tuyệt đối phản đối." Những lời này khiến toàn bộ các đại thần trong nháy mắt phản chiến, sôi nổi tán dương Phượng Triêu Hoa có phong thái quốc mẫu, mẫu nghi thiên hạ phải nàng còn có thể là ai.

      Lúc Long Liễm Thần vui vẻ kể lại chuyện triều cho Phượng Triêu Hoa nghe nàng dạy Phượng Ca Dao viết chữ đột nhiên nhíu mày lại hỏi, "Chẳng lẽ có ai nguyện ý quyên bạc cho thiếp sao?"

      Phượng Ca Dao cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Long Liễm Thần, dáng vẻ kỳ quái, : "Hiếm có cơ hội ‘tặng quà’ cho hoàng hậu như vậy, tại sao lại có ai nắm bắt chứ! Kỳ quái, kỳ quái!"

      " kỳ quái lắm đâu." Long Liễm Thần thương sờ sờ đầu của Phượng Ca Dao, sau đó chậm rãi nhấc bé ra khỏi đùi của Phượng Triêu Hoa thả xuống đất.

      "Làm gì á!" Phượng Ca Dao bất mãn trừng mắt nhìn mỗ ‘từ phụ’ chỉ cần ái thê cần kiều nữ.

      "Tiểu hài tử rất mau lớn." Long Liễm Thần tuyệt đối có cảm giác mình lạnh nhạt con , vô cùng thương nhéo nhéo khuôn mặt phấn nộn của Phượng Ca Dao, sau đó lại xoay người ôm ngang hông của Phượng Triêu Hoa, "Bây giờ phải đến Hoàng Lăng xử lý cho xong chuyện."

      Cái gọi là ‘xử lý cho xong chuyện’, đương nhiên phải chỉ loại chuyện phong hậu nhàm chán kia.

      Phượng Triêu Hoa im lặng lắc đầu, thầm véo người nào đó cái, , "Để đại thần nhìn thấy lại thêu dệt chàng."

      Vừa nghĩ tới lời đồn đãi lúc trước có người truyền hoàng hậu là hồ ly tinh chuyển kiếp, Long Liễm Thần lại tức giận lạnh lùng , "Yên tâm, có ai dám nhiều thêm câu nên nữa đâu."

      Sát khí nặng nề! Con ngươi của Phượng Ca Dao rất nhanh chuyển đổi, vô cùng ủy khuất , "Phụ hoàng, có người con là đứa trẻ hoang dã có lai lịch ."

      "Ai ?" Giọng của Long Liễm Thần lạnh tới cực điểm, hai mắt híp lại, hai hàng lông mi dài đẹp hơi rũ xuống, vô cùng tức giận.

      Phượng Ca Dao tỏ ra sợ hãi dời tầm mắt ra khỏi mặt y, rũ mắt xuống, ở trong lòng tỉ mỉ ấp ủ, dự định thêm mắm dặm muối đem lời đồn đãi vô căn cứ ngày hôm nay nghe được từ cung nữ nào đó thuật lại cho người nào đó cuối cùng cũng có chút hình tượng của người cha. Chỉ tiếc, bé thích gây sóng gió, nhưng lại có người thích hưởng ứng ‘chí hướng’ này.

      " cho con phong hiệu, có người xấu sau lưng cũng là chuyện bình thường." Trong lúc chuyện, Phượng Triêu Hoa lườm Phượng Ca Dao cái.

      Phượng Ca Dao móc móc lỗ tai, cau mày tự nhủ, "Kì quái, tại sao lại có tiếng vang trong lỗ tai của con? Ong ong, là đáng ghét."

      Phượng Triêu Hoa nhướn mày, nghiêng đầu nhìn Long Liễm Thần , " phải muốn đến Hoàng Lăng sao?"

      Trong lòng Long Liễm Thần biết nàng cố ý chuyển đề tài, những cũng thuận theo nàng tạm thời truy cứu tới, "Ta xử lý tốt, ngày mai cần thượng triều, tối nay chúng ta qua đêm ở trong Hoàng Lăng."

      "Hả? Cái gì?" Giọng của Phượng Ca Dao vô cùng lớn, bởi vì trong lỗ tai của bé luôn vang lên tiếng ong ong gì đó cho nên căn bản nghe đối thoại của bọn họ.

      Khóe miệng Long Liễm Thần khẽ nhếch lên, "Đêm nay con ngủ ở trong cung thái hậu." Tối nào nha đầu này cũng phá hư chuyện tốt của y, giờ rốt cuộc cũng có thể có yên tĩnh đêm rồi. Y nhất định phải đòi lại cả vốn lẫn lời của lúc trước.

      Nghĩ đến sắp sửa là thế giới của hai người, vẻ mặt của Long Liễm Thần nhất thời hào hứng, ánh mắt cũng trở nên ái muội hơn.

      Thấy mỗ nam vui mừng như thế, Phượng Triêu Hoa cần dùng đầu óc nghĩ cũng biết ánh mắt ám muội nóng lòng thiêu cháy kia là đại biểu cho cái gì, nàng nhất thời có chút hoảng hốt, tuy rằng bọn họ thành thân rất nhiều năm, hơn nữa còn có con , nhưng chân chính ‘ở trần’ đối mặt lại chỉ có lần, cho nên rất khó mà bình tĩnh được. Chuyện nam nữ, suy cho cùng vẫn rất đặc biệt.

      "Ối, mẹ, người chờ con chút, chờ con chút..." Phượng Ca Dao tay vẫy tay móc móc lỗ tai, hai chân vẫn quên ra sức đuổi theo.
      Dạ Nguyệt, nữ sinh 9xxixon thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      2.

      Đợi đến khi thanh trong lỗ tai biến mấy, hai người mặc long bào phượng bào vô ảnh vô tung biến mất từ lâu.

      "Cái gì vậy trời!" Phượng Ca Dao vểnh cái miệng nhắn lên, hai tay chống nạnh, ánh mắt... ủy khuất, "Tại sao hai người có thể vứt bỏ người ta ở lại chứ."

      "Tiểu... Phượng tiểu thư, hoàng thượng và hoàng hậu đâu?" Mặc dù biết Phượng Ca Dao có thân phận công chúa, nhưng Vương công công vẫn gọi bé là Phượng tiểu thư giống như mọi người. Cố tình cấp cho công chúa cái xưng hô lúng túng như vậy, khó trách có người ở trong lòng xấu hai mẹ con các nàng. Có đôi lúc thậm chí ông cho rằng đây là hoàng hậu cố tình lâm vào để cho hoàng thượng đội cái nón xanh như có như để báo thù y phụ tình nàng lúc trước.

      Bỗng nhiên, mặt Vương công công lộ ra nụ cười giả tạo ra mà dương ra dương, thầm nghĩ, 'Ta đúng là thông minh!'

      "Vương công công?" Phượng Ca Dao quơ quơ tay giúp ông gọi hồn, "Ngươi có nghe thấy lời ta ?"

      Vương công công hoàn hồn, ánh mắt dại ra đột nhiên sáng ngời, liên tục ngừng quỳ xuống, nơm nớp lo sợ , "Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết..." Vừa vừa đánh vào lỗ tai của mình, bởi vì sợ hãi mà mặt trắng bệch ra.

      "Đừng đánh nữa, đứng lên rồi ." Phượng Ca Dao vô cùng im lặng liếc mắt xem thường , "Ngươi tìm cha mẹ làm gì thế?"

      Vương công công nghe lời đứng dậy : "Long xa đợi trước chính đại điện rồi, thỉnh hoàng thượng và hoàng hậu di giá đến Hoàng Lăng."

      Bóng người cũng biết mất rồi còn di với giá gì nữa! Phượng Ca Dao im lặng tiếp tục liếc mắt xem thường: "Cha mẹ trước rồi." Nghĩ đến cái này lại thấy tức giận, ban nãy biết tại sao trong lỗ tai luôn có thanh quái lạ. tại thanh đó biến mất, người cũng biến mất theo luôn.

      " đến đâu vậy?" Vẻ mặt Vương công công kinh hoảng, phải là bỏ trốn đấy chứ? Kỳ thực trong lúc vô tình ông nghe thấy hai người đế hậu từng thầm rất nhiều lần rồi.

      "Hoàng Lăng." Phượng Ca Dao tức giận .

      Vậy tốt rồi. Vương công công buông lỏng hơi, mới vừa rồi khuôn mặt còn toát mồ hôi lạnh lập tức cười tươi như hoa nở, nhưng nghĩ lại lại thấy đúng, loan giá vẫn còn đợi ở ngoài kia mà, đừng là hoàng thượng và hoàng hậu tự mình trước chứ?

      Thấy vẻ mặt tươi cười của Vương công công trong chốc lát biến thành mày ủ mặt ê, Phượng Ca Dao kỳ quái giương mắt lên nhìn ông , "Có muốn ta giúp ngươi gọi ngự y tới ?"

      "... cần." Lá gan có to hơn nữa cũng dám làm phiền tôn giá nha, Vương công công nâng tay áo lên lau mồ hôi, mùa hè còn chưa tới sao trời lại nóng thế này.

      cần thôi. Phượng Ca Dao bĩu môi, xoay người muốn rời .

      "Aizz —— ngài muốn đâu vậy?" Đại tổ tông rồi, nên giám sát tiểu tổ tông chặt chẽ chút. Vẻ mặt Vương công công nặng nề bày ra diễn cảm thân mang trọng trách.

      " đến chỗ của thái hậu à." Phượng Ca Dao trả lời vô
      cùng thản nhiên.

      “Để nô tài đưa ngài .” Tiểu công chúa này ngoài mặt nhìn như đơn thuần như vậy, nhưng thực chất vẫn nên chú ý chút tốt hơn.

      cần đâu. Ta biết đường như thế nào.”

      “Vẫn nên để nô tài…”

      “Ngươi lo lắng cái gì hả?” Phượng Ca Dao mất hứng vẻ mặt nghiêm nghị .

      “Nô tài dám.” Vương công công cúi đầu, thầm cảm thán tiểu tổ tông này mà phát động tính tình rất là dọa người, tuyệt đối thua kém hoàng thượng chút nào.

      Hai hàng lông mày còn chưa thành hình có chút vàng của Phượng Ca Dao khẽ nhíu lại, thản nhiên : “Vậy ở lại chỗ này .”

      Hoàng hậu? Vương công công mãnh liệt ngẩng đầu, ở trước mắt trừ bỏ bóng lưng dần dần mơ hồ ra bóng người nào khác.

      Gặp quỷ rồi, người vừa mới chuyện phải là hoàng hậu ư? Vương công công xoay người lại nhìn nhìn bốn phía, ngoài cảnh vật ra thấy bóng người nào cả, ông ngạc nhiên , “Vừa rồi ràng nghe thấy giọng của hoàng hậu mà.”

      A! Hỏng bét, tiểu công chúa xa rồi!

      Vương công công chán nản vỗ vỗ đầu, bước nhanh đuổi theo Phượng Ca Dao.

      Đuổi theo hơn mấy dặm đường nhưng mà vẫn nhìn thấy bóng dáng người đâu, vừa vặn nhìn thấy cung nữ tới, Vương công công liền bước lên phía trước hỏi, “Có nhìn thấy Phượng tiểu thư ?”

      “Hồi bẩm Vương tổng quản, nô tì nhìn thấy công chúa về hướng chính đại điện ạ.”

      Chính đại điện! đến chính đại điện làm gì? Hay là… Gay rồi!

      Lúc Vương công công thở hổn hển đuổi tới chính đại điện trễ, chuyện nên phát sinh hay phát sinh đều xảy ra.

      Khóc ra nước mắt, năm chữ này chính là miêu tả chân nhất ở trong lòng của Vương công công vào giờ khắc này.

      Bên kia, Phượng Ca Dao nằm ở giường êm bên trong long xa, biết tâm tình tốt bao nhiêu chứ mặt nở ra đóa hoa. Chỉ là trong con ngươi sắc bén chuyển động có mang theo vài phần tính toán. Lại nhìn ra ngoài trời, những đám mây đen như như .

      Tình cảnh này, nếu trời đổ mưa, chính là có người muốn gây sóng gió.

      “Tiểu thư, đến Hoàng Lăng rồi.” thanh của thị vệ hơi run rẩy, trong lòng sợ hãi giống như ếch ngồi đáy giếng.

      “Nhanh như vậy tới rồi sao?” Phượng Ca Dao giọng thầm, chậm rãi ngồi xuống, duỗi lưng đánh cái ngáp, vô cùng thích ý.

      “Hoàng thượng dặn dò đêm nay muốn ngủ lại chỗ này, ai cho các ngươi tới nơi này?”

      Giọng này tại sao lại quen như vậy nhỉ? Phượng Ca Dao tò mò xuyên qua khe hở màn rèm nhìn ra bên ngoài, là ?

      Cắn chặt răng nheo mắt lại, cảnh tượng lâu trước đó nhất thời lên ở trước mắt Phượng Ca Dao --

      Trong đêm nguyệt hắc phong cao, Tô Tứ tay ôm Phượng Ca Dao tay cầm quan ấn trộm được đến Hoàng Lăng.

      Từng cơn gió lạnh đánh úp tới, Phượng Ca Dao sợ hãi rúc vào trong lòng Tô Tứ, đè thấp thanh đến mức thấp nhất, “Tứ bá phụ, người có cảm thấy nơi này rất u ám rất khủng khiếp ? Tại sao cha con lại ở cái nơi quỷ quái này vậy?”

      Tô Tứ liếc mắt xem thường , “Nơi này là Hoàng Lăng, đặt rất nhiều di thể và bài vị của hoàng đế các triều đại, đương nhiên khí nặng.”

      “Hoàng… Hoàng Lăng!” Phượng Ca Dao người nhưng cổ họng lại lớn, thét lên tiếng kinh hãi đánh phá yên tĩnh trong Hoàng Lăng.

      Tô Tứ mau chóng dùng cái trán của mình đụng vào cái trán của cái: “Kêu lớn tiếng như vậy làm gì, cháu sợ người khác biết chúng ta ở trong này à?”

      Phượng Ca Dao tay che miệng, tay vỗ vỗ cái trán, vô cùng ủy khuất , “Vậy người cũng cần dùng đầu đụng vào người ta nha.”

      “Ta… phải tay của ta bận hết rồi sao?” Tô Tứ áy náy nhìn cái: “Có đau hay ?”

      “Đáng thương cho cái đầu của cháu, thiếu chút nữa bị người làm vỡ rồi.” Từ trước đến nay Phượng Ca Dao phải là người khéo hiểu lòng người, đương nhiên những lời khách sáo gì đó để khoan dung cho tấm lòng của Tô Tứ.

      “Còn có thể ra lời vô sỉ như vậy chắc hẳn đầu của cháu vẫn chưa bị đụng hỏng. Tứ bá phụ ta cảm thấy rất là vui mừng.” Tô Tứ nhàng đem trán của mình đặt lên trán của bé cọ cọ, , “Đừng có lớn tiếng như vậy nữa, tuy rằng nơi này là địa bàn của cha cháu, nhưng chó giữ nhà của cha cháu nuôi biết ta, kinh động bọn họ rước lấy phiền toái lớn đấy.”

      Tô Tứ vừa dứt lời, phía trước truyền đến tiếng hét dữ dội -- “Người nào?”

      Tô Tứ bất đắc dĩ nhìn Phượng Ca Dao cái, “Ta có sai chứ.”

      Phượng Ca Dao nháy mắt mấy cái, “Ngay cả con chó người cũng đánh lại?”

      “Vấn đề là phải chỉ có con.” Tô Tứ .

      “Có ai , có thích khách!”

      “Chúng ta phải chạy trốn sao?” Phượng Ca Dao hỏi.

      Tô Tứ lắc đầu, “Ký lai chi tắc an chi*, lâm trận bỏ chạy phải là tác phong từ trước đến nay của ta.” (* sống ở đâu yên ở đó)
      Last edited by a moderator: 7/3/15
      Dạ Nguyệt, xixonnữ sinh 9x thích bài này.

    3. Natsuki

      Natsuki Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      20
      Hay quá . Thanks nhé ^^

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3.

      “Hay cho câu ‘Ký lai chi tắc an chi’, xem ra các hạ có chuẩn bị mới đến đây!” Kèm theo thanh này, bốn phía ra vô số Ngự Lâm quân cầm đuốc bao vây quanh hai người.

      “Tứ bá phụ, người này phô trương đấy, là ai vậy ạ?” Phượng Hâm Dao mặt ngây thơ, hề bị cảnh tượng trước mắt này hù sợ.

      “Chỉ Huy Sứ Cẩm y vệ, võ công cao cường, am hiểu nhất chính là vong ân phụ nghĩa.” Tô Tứ lạnh lẽo .

      “Xem ra giữa các người từng có quan hệ nha.” Phượng Hâm Dao nhìn về phía Lưu Bằng Phi.

      Lưu Bằng Phi lạnh mặt, khuôn mặt luôn luôn duy trì diễn cảm thay đổi này, coi tiền bạc như cặn bã coi nữ nhân như xương trắng. Trong mắt , thế giới này chỉ có hai loại người, loại là nên bắt, loại khác là nên bắt.

      “Ngoài vòng pháp luật khai ân có lần thứ hai.” Lưu Bằng Phi .

      sao? Vậy chúng ta ngại thử chút .” Tô Tứ xem thường, ôm chặt quan ấn ở trong tay vào người, : “Ta muốn gặp hoàng thượng.”

      “Muốn gặp hoàng thượng, ra mắt thiên lao trước rồi sau.” Lưu Bằng Phi .

      “Oa, khẩu khí của người này nha!” Phượng Hâm Dao kêu lên.

      “Cái này có gì ngạc nhiên. Người ăn tỏi, đương nhiên khẩu khí lớn hơn người bình thường.” Tô Tứ cười lạnh.

      Lưu Bằng Phi hề bị giễu cợt của hai người chọc giận, tỉnh táo , “Bắt thích khách lại!”

      “Dạ!”

      Trả lời phải là là Ngự Lâm quân, mà là cao thủ đại nội từ trời giáng xuống, Phượng Ca Dao giây trước còn bày ra bộ dạng trời sập có người gánh vác nay hoảng sợ trận. Ở trong khái niệm của nàng, biết bay đều là cao thủ.

      “Tứ.... Tứ bá phụ, người ứng phó được ?” Phượng Hâm Dao lại trốn trong ngực Tô Tứ lần nữa.

      “Nếu như ta ứng phó được, cháu có giúp ta ?” Tô Tứ hỏi.

      Phượng Ca Dao nghi ngờ trợn to mắt nhìn , “Cháu muốn à, nhưng cháu có võ công.” Aizz, đây là sỉ nhục của Phượng Ca Dao mà, nghĩ đến mình cực kì thông minh nhưng lại cố tình có nửa điểm thiên phú võ học, có nhiều cao thủ tuyệt thế như thế làm sư phụ nhưng đều chẳng ăn thua gì, ngay cả bay cũng biết.

      Tô Tứ đặc biệt khinh bỉ nhướn mày nhìn cái, : “Có kêu là được.”

      “Kêu gì?”

      Tô Tứ khiêu khích nhìn Lưu Bằng Phi cái, sau đó cúi đầu ở bên tai Phượng Ca Dao thầm lát.

      “Như vậy có hữu dụng ?” Phượng Ca Dao ôm theo thái độ hoài nghi nhìn .

      “Thử chút chẳng phải biết sao.” Tô Tứ .

      Phượng Ca Dao nửa tin nửa ngờ quay đầu nhìn về phía Lưu Bằng Phi, do dự chốc lát, chợt lớn tiếng kêu lên, “Long Liễm Thần, ta thiên tân vạn khổ tới kinh thành tìm ngươi, ngươi muốn tiếp đãi ta như vậy sao? Ta… Ta…”

      Phượng Ca Dao cảm thấy quá mất mặt, bé mới có năm tuổi thôi nha, tại sao có thể giống như oán phụ bị người ruồng bỏ ở chỗ này gầm loạn được chứ.

      “Tiếp tục
      .” Tô Tứ thúc giục.

      “ Nghịch tặc to gan, lại dám gọi thẳng tục danh của Thánh thượng!” Lưu Bằng Phi vừa dứt lời, chúng cáo thủ đại nội lập tức động thủ.

      Mà Tô Tứ lại làm ra chuyện đủ để khiến cho Phượng Ca Dao hận cả đời—đem tay nải cất quan ấn đeo lên cổ bé, sau đó ném bé cho Lưu Bằng Phi.

      Đợi đến khi Phượng Ca Dao phản ứng lại Tô Tứ sớm vô ảnh vô tung biến mất tiêu.

      Hi sinh cái để bảo vệ cái lớn, nàng từng học qua. Phượng Ca Dao ôm vẻ mặt đau thương nhìn phương hướng Tô Tứ rời , lâu sau mới tài nào tin nổi chuyện như vậy lại xảy ra ở người bé, cho tới nay, bé là thiên chi kiêu tử được người ta nâng như nâng trắng, hứng như hứng hoa.

      Nhớ lại ngày đó, Phượng Ca Dao nghiến răng càng lợi hại hơn, mặc dù sau đó biết lúc ấy Tô Tứ chạy trốn mình là biết trong Hoàng Lăng căn bản có người bọn họ muốn tìm, hơn nữa còn kịp thời chạy phủ phò mã mang cứu binh đến thiên lao giải cứu mình…

      Đúng vậy, bé bị tên Lưu Bằng Phi kia nhốt vào thiên lao, cho đến ngày thứ hai được dượng bị bé ngộ nhận thành cha đến cứu bé ra. Thù này, sau này bé nhất định đòi lại người họ Tô nào đó cả vốn lẫn lời!

      “ Là ngươi?”

      Phượng Ca Dao hồi hồn, bất ngờ lại nhìn thấy khuôn mặt khiến bé cực kỳ khó chịu, “ là trùng hợp Lưu đại nhân nhỉ, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

      Nham hiểm, chính là vẻ mặt lúc này của Phượng Ca Dao.

      Lưu Bằng Phi hiển nhiên ngờ tới người ngồi trong long xa là bé, kinh ngạc biết nên tiếp như thế nào.

      “ Lưu đại nhân, giúp chuyện được ?” Phượng Ca Dao .

      “ Công…..Phượng tiểu thư xin phân phó.”

      “ Ôm ta xuống .”

      “ Vâng.”

      Lưu Bằng Phi thận trọng ôm Phượng Ca Dao xuống long xa, muốn đặt bé xuống mặt đất—

      “ Mang ta tìm cha và mẹ ta , ta mỏi chân rồi.” Phượng Ca Dao .

      Lưu Bằng Phi làm như nghe thấy lời của bé, thản nhiên đặt bé xuống mặt đất, luôn luôn cung kính , “ Hoàng thượng có chỉ, bất luận kẻ nào cũng được quấy nhiễu. ”

      “ Như vậy à.” Phượng Ca Dao có chút hiểu được gật gật đầu, “ Vậy cũng được, ta “ ” quấy rầy bọn họ.” xong tự ý chuyển người cái vào bên trong.

      “ Phượng tiểu thư, bên kia thể .” Lưu Bằng Phi .

      Nới thể …Vậy chính là nơi bé cần phải . Phượng Ca Dao cong môi cười tiếng, quay đầu lại chỉ vào trước ngực Lưu Bằng Phi , “ Ngươi có cảm thấy tim khó chịu cả người nóng lên , đặc biệt muốn tìm..tìm..tìm sông để nhảy ?” Người họ Tô nào đó từng qua, bất kỳ nam nhân nào chỉ cần tiếp xúc với Hợp Hoan Tán đều muốn nháy sông tự vẫn, càng lạnh càng tốt. Mặc dù biết Hợp Hoan Tán là vật gì, nhưng từ sắc mặt đỏ bừng của Lưu Bằng Phi đúc kết ra, nhất định là bị trúng.

      Phượng Ca Dao đặc biệt khinh bỉ nhìn Lưu Bằng Phi lắc đầu, thầm nghĩ, ‘thế nhưng lại đỏ mặt, phải là đàn ông .’

      Còn trong lòng Lưu Bằng Phi sông cuộn biển gầm ngũ vị tạp trần, chưa bao giờ nghĩ đến bị tiểu nha đầu hạ xuân dược ! Ghê tởm nhất chính là, tiểu nha dầu kia lại thể động vào được.

      “ Ta ngươi nha, võ công giỏi như vậy, tìm sông cũng thành vấn đề nhỉ. Nhanh nhảy , đừng ngượng ngùng.” Phượng Ca Dao sợ chết mà thêm dầu vào lửa.

      Nghe như vậy, mọi người ở bên cạnh sớm nhịn cười đến sắp bị nội thương, nhin được nữa, liều chết ôm bụng cười ầm lên.

      Khóe miệng của Lưu Bằng Phi hung hăng giật giật, nhìn Cẩm y vệ sau lưng phân phó, “ Bảo vệ Phượng tiểu thư cho tốt.” Tiếng vừa dứt, người cũng biến mất theo.

      Phượng Ca Dao ngẩn người chút, tự nhủ, “ ràng là lấy đức báo oán. Được rồi, chúng ta huề nhau.” Vừa vừa tới địa phương thể .

      Cẩm ý vệ nhìn thấy vào rất nhiều, nhưng lại người ngăn bé lại. Bởi vì có ai có thể có định lực và ý chí kiên cường Chỉ huy sứ. Ngộ nhỡ dưới xúc động làm tổn thương đến kim chi ngọc diệp, cuộc đời này coi như lập tức chấm dứt.

      Chỉ chốc lát sau, Phượng Ca Dao tới cuối con đường, nhìn thấy Từ Đường.

      “ Vạn Thế Đường.” Phượng Ca Dao giọng đọc chữ tấm bảng, do dự biết có nên vào hay , bời vì cảm thấy nơi này u ám khiến bé có chút rợn người.

      Đứng ở trước cửa đấu tranh lúc lâu, Phượng Ca Dao hít sâu hơi, thận trọng chậm rãi vào Từ Đường, càng vào bên trong chung quanh càng u, trong Từ Đường to như vậy mà ngay cả cây nến cũng có, màn tối đen, thực là rất quỷ dị.

      Chợt, ‘bịch’ tiếng, có thứ gì đó rớt xuống trước chân của Phượng Ca Dao, thiêu chút nữa thôi là đạp luôn vào chân của bé rồi.
      Last edited by a moderator: 9/3/15
      Dạ Nguyệtxixon thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4.

      Phượng Ca Dao sợ hãi giật giật khéo miệng, bé cúi đầu nhìn, ra là tấm mộc bài.

      Phượng Hâm Dao thở dài hơi, ngồi xổm xuống nhặt tấm mộc bài lên, bên dường như có khắc chữ.

      Nghi ngờ nhíu nhíu mày, Phượng Ca Dao cầm tấm mộc bài lại đến cạnh cửa, mượn chút ánh sáng ở ngoài cửa đọc từng chữ từng chữ, “Tổ tiên Long Sử Chương Chi… Chi… Vị…”

      Linh… Linh bài!

      Vứt thứ đồ hù chết người đền mạng này xuống đất, Phượng Ca Dao nhắm mắt lại lấy tốc độ nhanh nhất từ trước tới nay chạy ra khỏi Từ Đường, luôn luôn gào thét trong lòng ‘Mẹ ơi, cứu mạng, cứu mạng….’

      Thấy bé quay lại hơn còn là mặt xám như tro tàn, bọn Cẩm Y vệ đoán chừng bé bị hoàng thượng giáo huấn, vì thế rối rít cúi đầu chẳng dám thở mạnh, chỉ sợ đổ dầu vào lửa chọc giận tiểu tổ tông.

      “Các ngươi mau cho ta biết, hoàng thượng và hoàng hậu ở nơi nào?” Mặc dù trong lòng Phượng Ca Dao sợ muốn chết, nhưng mặt lại là vân đạm phong khinh, hai tay chắp sau lưng, y hệt tiểu đại nhân.

      Hoàng thượng và hoàng hậu phải ở trong Từ Đường sao? Chẳng lẽ ban nãy thấy hai người bọn họ? Đám Cẩm Y vệ ù ù cạc cạc hiểu gì cả.

      , bọn họ ở nơi nào?” Phượng Ca Dao có chút mất hứng rồi.

      Lúc này, thanh rất khách khí truyền đến. “Trọng địa hoàng gia, xin Phượng tiểu thư rời .”

      Trở về nhanh vậy sao! Phượng Ca Dao bĩu môi, miễn cưỡng quay đầu lại nhìn về phía Lưu Bằng Phi, trừng mắt, giọng : “ là đồ quỷ sứ chán ghét.”

      “Người đâu, đưa Phượng tiểu thư trở về hoàng cung.” phải Lưu Bằng Phi nghe thấy lời thầm của bé, chỉ là lười so đo cùng với tiểu nha đầu mới mấy tuổi mà thôi.

      Phượng Ca Dao trầm mặt xuống, ngẩng đầu lên nhìn về phía Lưu Bằng Phi, con ngươi đen nhánh mang theo cao ngạo thể xâm phạm, lạnh lẽo , “Lưu đại nhân, ai cho phép ngươi ở trước mặt ta ra lệnh hả?”

      Lưu Bằng Phi sững sờ, vội vàng quỳ xuống xin tội, “Hạ quan biết tội.” Sớm nên biết, bé này giống với những đứa bé khác, thể khinh thường được.

      nên có lần thứ hai.” Phượng Ca Dao liếc cái, xoay người nghênh ngang rời .

      “Theo sau bảo vệ tiểu thư.” Lưu Bằng Phi phân phó mấy Cẩm Y vệ.

      Cùng lúc đó, trong Từ Đường trình diễn vỡ kịch hay trăm năm khó gặp.

      “Bịch bịch bịch…” Được lúc sau trong Từ Đường mới khôi phục lại yên lặng.

      Đế hậu giổ tổ, kết quả lại phá hủy hết tất cả đồ trong Từ Đường, quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ!

      Hai người Long Phượng bất đắc dĩ nhìn mảnh vụn đầy đất, giống như trải qua đại nạn lớn, im lặng ngưng nghẹn.

      “Sớm đừng ở chỗ này làm loạn, chọc giận tổ tông rồi.” Trong thanh của Phượng Triêu Hoa có mang theo chút vui sướng khi người gặp họa. đến đây, người nào đó mới vừa ném bài vị của Long Sử Chương ra ngoài, nếu trong lòng nàng thoải mái bình thường rồi. Dĩ nhiên, cái này chỉ có thể thầm dễ chịu ở trong lòng, tuyệt đối thể thể lên mặt.

      Long Liễm Thần bày ra khuôn mặt khổ qua, hai mày kiếm khí khái hùng bức người giống như kẻ bại trận ủ rủ mất tinh thần. Kỳ , cái này có thể trách y, y cũng chỉ tiện tay quơ đại lấy thứ gì đó ném ra ngoài để ngăn cản mỗ nha đầu đến phá chuyện tốt của y mà thôi, ai biết lại đúng lúc quơ được bài vị của phụ hoàng chứ?

      Mà tính hủy hoại của tai nạn này lại càng phải là ý định ban đầu của y, có người nam nhân nào lúc lo liệu ‘chính ’ lại quan tâm đến đống đồng nát sắt vụn ở xung quanh? Tính nào đó của y cũng chỉ hơi đại phát chút mà thôi.

      Chỉ có điều, phỏng chừng mẫu hậu cũng nổi điên lên. Long Liễm Thần nhìn đống hỗn độn trước mắt, bỗng nhiên có loại xúc động mang theo nàng chạy trốn ra khỏi trường.

      “Đừng suy nghĩ nữa, thân là vua của nước, làm sao chàng có thể bỏ chạy lấy người?” Phượng Triêu Hoa nhìn thấu tâm tư của người nào đó.

      “Ai muốn chạy lấy người?” Long Liễm Thần lúng túng, sao y lại có thể cưới nữ nhân thông minh như vậy chứ?

      Phượng Triêu Hoa buồn cười , “ mặt chàng đều viết đầy ra đấy kìa. Muốn soi gương chứng chút ?”

      “Nàng cảm thấy thế nào?” Long Liễm Thần mập mờ từng bước tới gần về phía nàng, y quyết định rồi, nếu như nàng tiếp tục chế nhạo y, y trực tiếp dùng hành động để tổ chức nàng, tiếp tục làm xong chuyện ban nãy. Nếu như nàng thức thời, y…. cũng muốn tiếp tục. Dù sao cũng là nhân thần cộng phẫn rồi, y sợ đắc tội tổ tiên lần nữa. Huống chi, nếu ở chỗ này “làm việc” tội ác tày trời, vậy y vẫn xấu xa hoàn toàn, chỉ đáng tiếc chút thôi.

      Phượng Triêu Hoa thức thời lắc đầu, lui về phía sau mấy bước, “ cần, cần.” Thông minh như nàng, làm sao có thể hiểu thứ gì đó lên trong mắt y.

      “Vi phu cho là, nếu gánh chịu hậu quả, vậy tại sao làm cho xong chuyện này?” Hai tay của Long Liễm Thần trượt đến bên hông của Phượng Triêu Hoa, đem áo khoác của nàng vốn được cởi nửa kéo xuống.

      Phượng Triêu Hoa lui về phía sau bước, tiếp tục lui thêm bước nữa, đôi môi run rẩy, “Chàng tính toán ở chỗ này…chứ?” Đùa gì thế, mặc dù nàng ngại cùng … ách…tập thể dục, nhưng tương đối để ý đến tình cảnh trước mắt. Mặc dù nơi này chỉ có mấy cái linh bài, nhưng, dù sao cũng khiến cho người ta thoải mái, giống như bị trăm ngàn đôi mắt nhìn chằm chằm vậy, hận thể tìm cái lỗ chui xuống.

      Long Liễm Thần nhìn nàng xấu xa cười tiếng, từ từ lại gần, dùng sống mũi đụng vào chóp mũi của nàng, giọng , “Nơi này tốt, nơi này có ai dám đến quấy rầy, vô cùng thanh vắng.” Lúc chuyện, hai tay bắt đầu công thành đoạt đất.

      Thân thể Phượng Triêu Hoa giống như bị y làm cho tỉnh lại, bắt đầu rối loạn, nàng có thể cảm giác được lông tóc của mình run rẩy, vào thời điểm này, tình cảm lúc nào cũng bức bách lý trí đến mức có chốn dung thân.

      Nếu như nụ hôn nóng bỏng của Long Liễm Thần là trống trận, như vậy Phượng Triêu Hoa chính là tướng quân tinh thần sa sút nhất, còn chưa khai chiến bỏ vũ khí đầu hàng.

      có giường vàng êm ấm, có trướng* phù dung ấm áp, nhưng trong Từ Đường u vẫn tràn đầy sắc xuân. (* màn trướng, rèm)

      Lại sau khi Phượng Ca Dao rời khỏi Hoàng Lăng cũng trực tiếp hồi cung, mà là thẳng đến phủ Phò mã.

      “Tiểu tổ tông, là ai chọc giận con mất hứng vậy?” Long Hiểu Vân tuy làm mẹ nhưng lại trưởng thành chút nào, chuyện lúc nào cũng cười híp mắt giống như đứa trẻ. Trần Nguyệt Lãng bên cạnh nàng ngược lại, trông giống như tiểu đại nhân, lời nào, nhàn nhạt quan sát Phượng Ca Dao.

      Phượng Ca Dao vô cùng ủy khuất chu cái miệng lên, nhìn Trần Lãng Nguyệt cái, thở dài tiếng, thẳng về phía hậu viện.

      Trần Lãng Nguyệt hiểu ngầm trong lòng, vội vàng theo.

      Long Hiểu Vân nhìn hai tiểu bất điểm rất chảnh chẹo vứt bỏ nàng sang bên, vẻ mặt ù ù cạc cạc hiểu gì cả, tuồng xướng cái gì đây? Từ lúc nào nàng trở thành người vô hình rồi? Hai tiểu tử này, số tuổi cộng lại vẫn chưa được nửa của nàng đâu đấy!

      “Đứng lại!” Long Hiểu Vân quát to tiếng, xoay người muốn dạy dỗ hai tiểu tử biết lễ phép là gì, ai ngờ hai người căn bản để ý đến nàng, sớm mất hút.

      “Các ngươi…Các ngươi…”

      “Ai chọc giận nàng mất hứng vậy?” Trần Minh Hiên mới vừa từ hoàng cung trở về ha hả cười . Nương tử của ấy à, luôn đáng như thế đấy.

      Long Hiểu Vân sững sờ, trừng mắt nhìn : “Còn có thể là ai nữa, phải là hai tiểu quỷ kia sao!”

      “Hai?” Trần Minh Hiên khẩn trương nhướng mày, : “Ca Dao tới?”

      Dạ Nguyệtxixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :