1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng Hí Đông Cung - Mặc Phong (Tác giả Nhàn Thê Tà Phu) (Full) +NT8

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      23.2

      Ba ngày sau, khi Long Liễm Thần tỉnh lại Phượng Triêu Hoa tiều tụy còn ra hình người rồi.

      “Bạc của chúng ta tiêu hết rồi sao?” Đây là câu đầu tiên Long Liễm Thần sau khi tỉnh lại.

      Phượng Triêu Hoa như vào cõi thần tiên bỗng hoàn hồn, vui mừng, “Rốt cuộc chàng cũng tỉnh rồi!” Hôn mê ba ngày ba đêm, đây chính là “thương ” mà Phong lão đầu . Cũng may ông ta nửa - chết được.

      Long Liễm Thần muốn ngồi dậy, lại thấy lưng đau đớn, khỏi nhíu mày.

      “Nằm yên nào, vết thương của chàng vừa mới khép lại.” Phượng Triêu Hoa .

      Long Liễm Thần lúc này mới nhớ tới bị thương, hình như, là bị Long Khải Huy đâm.

      còn sống ?” Nhắc tới Long Khải Huy, tâm tình Long Liễm Thần rất mâu thuẫn.

      “Đứt cánh tay phải, nhảy xuống vách đá.” Phượng Triêu Hoa lạnh lẽo .

      Long Liễm Thần cười nhạt, : “Đừng nóng giận, đều là chuyện quá khứ.”

      Phượng Triêu Hoa mím môi, gì tiếp.

      Long Liễm Thần than tiếng, , “Trương Viễn đâu.”

      “Hoàng thượng.” Trương Viễn chờ lâu ngoài cửa lập tức vào.

      “Lấy chút đồ ăn đến.” Long Liễm Thần đau lòng nắm tay Phượng Triêu Hoa, trêu ghẹo, “Sao nàng giống như dân chạy nạn mấy trăm năm ăn cái gì vậy, gầy chỉ còn xương rồi.”

      “Phượng tiểu thư ba ngày ba đêm tấc cũng rời trông ngài”

      “Trương Viễn.” Phượng Triêu Hoa , “ lấy chút đồ ăn , chút.”

      “Vâng.” Trương Viễn vui, lần đầu muốn làm người tốt, sao lại được chào đón vậy?

      “Làm khổ nàng rồi.” ra cần Trương Viễn cũng biết tại sao nàng tiều tụy như vậy. Cố ý giỡn chỉ vì có những lời cần phải trong lòng cũng tự hiểu .

      Phượng Triêu Hoa lắc đầu, nhàng bâng quơ, “ sao.” Bởi vì ngày cực khổ nhất qua. dùng sinh mạng chứng minh cam kết ngày ấy, mà nàng cũng dùng phần đời còn lại ở bên cạnh .

      Mấy ngày sau, hoa viên trong phủ phò mã.

      Nghe xong tự thuật của Phượng Triêu Hoa về núi Vũ Thục, Phượng Ca Dao vội vàng hỏi, “Sau đó sao? Chú đâu? Những quan viên kia tìm lại được chưa?”

      Bởi vì Phượng Triêu Hoa cố ý thân phận của Long Liễm Thần khi kể lại, cho nên Phượng Ca Dao cũng biết ‘chú’ kia chính là cha ruột, vẫn cho rằng cha mình là người trong bức họa Tô Tứ vẽ - Trần Minh Hiên.

      Phượng Triêu Hoa khẽ mỉm cười, , “Quan viên tìm được. Chú cũng về nhà rồi.”

      “Về nhà? phải mẹ chú lấy bốn biển là nhà sao?” Phượng Ca Dao ngạc nhiên .

      “Lúc lưu lạc giang hồ bốn biển là nhà, chán ghét cuộc sống giang hồ dĩ nhiên là phải về nhà.” Phượng Triêu Hoa giải thích.

      “Vậy à?” Phượng Ca Dao chớp mắt mấy cái, chợt nghĩ đến vấn đề, “Tại sao hai người biết bên ngoài hang đá có đại quân Triều Đình?”

      “Bởi vì khi huyện nha bị bao vây, Trương Viễn cũng trở lại huyện nha rồi, chỉ là vẫn nấp trong bóng tối mà thôi. Cho nên chúng ta biết, chờ chúng ta theo người xấu tới núi Vũ Thục, nhất định mang theo quân đội cứu chúng ta.” Nếu phải sớm biết Trương Viễn ở trong bóng tối, bọn họ sao lại mạo hiểm vào hang hổ.

      ra
      là vậy, Phượng Ca Dao bừng tỉnh hiểu ra, thầm : "Trương Viễn đó còn sống ."

      "Dĩ nhiên còn sông."

      "Con gặp được ?"

      Phượng Triêu Hoa kỳ quái nhíu mày, , "Sao con lại muốn gặp ?" Dù tò mò cũng nên tò mò cha ruột chứ?

      Phượng Ca Dao , "Con muốn cảm ơn chú ý. Nếu nhờ chú mang binh tiêu diệt kẻ địch phía ngoài mẹ mất mạng rồi.

      Nghe vậy, đáy lòng Phượng Triêu Hoa có dòng nước ấm chảy qua, đáy mắt chứa lệ nóng, " cần, mẹ cảm ơn rồi, dùm luôn cả phần con."

      " ạ?"

      "."

      Chợt cách đó xa truyền đến tiếng động mạnh cực kỳ bất ổn...

      "Phượng thất....Phượng thất, tỷ đến mà tiếng là sao?" Long Hiểu Vân chạy như bay về phía Phượng Triêu Hoa, giữa đường lại bị người ta chặn lại.

      "Xương cốt vừa mới khôi phục, đừng chạy nhanh như vậy." Trần Minh Hiên đỡ Long Hiểu Vân, đau lòng .

      Lúc này, Phượng Ca Dao từ trong lòng Phượng Triêu Hoa nhảy xuống, trừng bọn họ cái, , "Mẹ, chúng ta !"

      Phượng Triêu Hoa hiểu, "Tại sao? Con thích bọn họ?"

      "Dĩ nhiên thích!" Phượng Ca Dao lườm Trần Minh Hiên cái, : "Con cần cha, mẹ, chúng ta , chúng ta trở về núi Tiểu Hàn ."

      "Sao vậy?" Phượng Triêu Hoa nhìn về phía Trần Minh Hiên, nàng có thể cảm nhận được địch ý của Ny Ny đối với .

      Trần Minh Hiên cười khổ, "Cái này phải hỏi Hiểu Vân." Nhưng vô cùng vô tội!

      Phượng Triêu Hoa chau mày, nhìn về phía Long Hiểu Vân.

      "Cái này....Ha ha....." Long Hiểu Vân gãi gãi trán, " ra ....Là đùa thôi. Ca Dao cho rằng Minh Hiên là phụ thân bé, cho nên....Cho nên muội liền tức thời đóng vai mẹ cả...."

      Mặt Phượng Triêu Hoa đầy vạch đen, "Kinh thành này quả nhiên nhàm chán."

      "Đúng vậy!" Long Hiểu Vân nặng nề gật đầu, "Phượng thất, tỷ biết đâu, muội sắp chán muốn chết luôn."

      "Mẹ!" Phượng Ca Dao lôi kéo Phượng Triêu Hoa ngồi xuống, , "Đừng chuyện với nàng ta, con ghét nàng ta. Còn có , đàn ông bạc tình vô nghĩa!"

      "Ny Ny!" Phượng Triêu Hoa dở khóc dở cười, "Ai dạy con?"

      Phượng Ca Dao chu môi, , "Tứ bá phụ hết cho con biết, là kẻ bạc tình vô nghĩa, khó trách những năm qua mẹ lừa con. Mẹ, chúng ta về được ? Con bao giờ trốn nhà ra nữa. Chúng ta trở về núi Tiểu Hàn, nơi đó còn có ông ngoại, dì Bình và dì Phong."

      Phượng Triêu Hoa vỗ đầu bé, : "Cha còn chưa gặp, sau khi trở về biết ăn với bọn họ thế nào?"

      Phượng Ca Dao nghi ngờ nhìn về phía mẫu thân mình, "Con gặp rồi mà, hơn nữa còn rất thất vọng." xong lại trợn mắt nhìn Trần Minh Hiên cái.

      "Nếu đối với thất vọng, vậy ngại đổi phụ thân khác nhé."

      Phượng Ca Dao nghe tiếng nhìn lại, mở to mắt nhìn chằm chằm người đàn ông về phía mình. Mắt chợt sáng lên, quay đầu lại nhìn về phía Phượng Triêu Hoa,

      Phượng Triêu Hoa mỉm cười khẽ gật đầu với bé.

      Phượng Ca Dao hét to "Phụ thân!" rồi chạy như bay.

      Long Liễm Thần tay ôm bé nâng lên quá đỉnh đầu, cười , "Thất vọng sao?"

      Phượng Ca Dao lắc đầu liên tục, , "Biết ngay là đô giả mà. Con rồi, con xinh đẹp như vậy, tại sao có thể có cha xấu như vậy."

      "Xấu...." Trần Minh Hiên bị đả kích. Măc dù quả thực kịp ai kia, nhưng cũng là mỹ nam số số hai Kinh Thành, sao trong mắt con nhóc này lại biến thành xấu xí?

      Long Liễm Thần cười ha ha, " hổ là con Long Liễm Thần ta!"

      Phượng Ca Dao cũng vui vẻ cười to, "Mẹ, cha chính là chú đỡ đao cho mẹ, có đúng ?"

      Phượng Triêu Hoa mỉm cười gật đầu, "Trừ ra, còn ai nguyện ý làm vậy."

      Mặt Phượng Ca Dao chợt sưng lên, đôi tay nắm mặt Long Liễm Thần, : "Tại sao cha lên núi Tiểu Hàn tìm mẹ con con?"

      Long Liễm Thần ngẩn ra, sau đó vô tội , "Mẹ con con cũng đâu co tới tìm cha?"

      Trả lời kiểu gì vậy? Mặc dù rất hài lòng nhưng Phượng Ca Dao cũng tìm ra cách phản bác, đành phải thôi.

      Phượng Triêu Hoa ôm lấy Phượng Ca Dao, "Cha con bị thương còn chưa khỏi hẳn."

      "Đau lắm ạ", Phượng Ca Dao quan tâm hỏi.

      Long Liễm Thần lắc đầu, mặt hạnh phúc, " đau."

      "Tiểu nha đầu, phân biệt đối xử quá thể. Trước kia đều mặt sưng mày xỉa với ta." Trần Minh Hiên kêu oan.

      Phượng Ca Dao bĩu môi, : "Ai bảo chú xấu vậy, giống cháu chút nào."

      "Ha ha ha ha ...." Long Liễm Thần cười to, ôm Phượng Triêu Hoa vào trong ngực, giọng : "Con chúng ta đáng , giống nàng."

      "Ta có xảo quyệt như vậy sao?" Phượng Triêu Hoa tán thành.

      "Mẹ con vẫn còn ở đây đấy." Phượng Ca Dao bất mãn nhìn mẫu thân mình, xấu cũng nên sau lưng thôi, ai lại ngay trước mặt, quá nể tình.

      Phượng Triêu Hoa buồn cười sờ sờ đầu bé, : "Xảo quyệt mới bị bắt nạt."
      Last edited by a moderator: 22/1/15
      Dạ Nguyệtxixon thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      [23.3]

      Lúc này, Vương công công thở hổn hển chạy tới, , “Hoàng thượng, Hoàng thượng, Trần phi nương nương sinh non rồi!”

      Sinh non! Hai chữ này kích thích thần kinh tất cả mọi người ở đây, nhưng bao gồm Phượng Ca Dao. Bởi vì bé chỉ chú ý đến hai chữ ‘Hoàng thượng’.

      “Phụ thân là Hoàng thượng?” Phượng Ca Dao chớp mắt mấy cái, hình như, mộng đẹp thành .

      Trong lòng Phượng Triêu Hoa rất khó chịu, nhưng vẫn lạnh nhạt Phượng Ca Dao, “Đúng vậy. Về sau tỉ mỉ cho con.”

      “Vậy Trần phi là ai ?” Vừa dứt lời Phượng Ca Dao cũng biết mình lỡ lời. Nhưng hề áy nởi bởi vì bé quá giận, dùng ánh mắt giết người trừng trừng nhìn Long Liễm Thần, muốn giải thích. bé tuyệt đối cho phép ai bắt nạt mẹ, dù là cha cũng được!

      Long Liễm Thần liền vội vàng giải thích, “Cha hề có lỗi với mẹ con.”

      “Tốt nhất là có!” Phượng Ca Dao .

      bên, Trần Minh Hiên khóe miệng khẽ cong lên, vô cùng hả hê.

      “Hoàng huynh, Trần phi sao đột nhiên lại sinh non đây? Cũng đâu nghe nàng ta mang thai.” Long Hiểu Vân ca .

      Long Liễm Thần định giải thích gì, nhìn về phía Trần Minh Hiên, , “Đa tạ.”

      “Thay Hoàng thượng phân ưu là bổn phận của vi thần.” Trần Minh Hiên cười trêu.

      “Ai nha, rốt cuộc hai người giấu giấu giếm giếm cái gì vậy?” Long Hiểu Vân tính nôn nóng tò mò muốn biết chân tướng.

      “Mời ngự y chưa?” Long Liễm Thần hỏi Vương công công.

      “Bẩm Hoàng thượng, ngự y xem qua, đứa bé mới tháng. Đáng thương Trần phi, nhất định là lão tặc Trần Trung này làm quá nhiều chuyện xấu nên báo ứng xuống cháu ngoại.”

      Long Liễm Thần khẽ gật đầu, , “Đưa chút thuốc bổ tới, trẫm hồi cung tới thăm nàng.”

      “Vâng.” Vương công công rời .

      “Chuyện sau này giao cho ngươi.” Long Liễm Thần với Trần Minh Hiên.

      “Tuân chỉ!” xong, Trần Minh Hiên liền kéo Long Hiểu Vân rời .

      Long Hiểu Vân: “Này, chàng còn chưa giải thích?”

      Trần Minh Hiên: “Sau này hãy .”

      Bên trong vườn chỉ còn ba người, nhà ba người.

      Phượng Triêu Hoa ngồi băng đá, Phượng Ca Dao đứng ở bên cạnh nàng, hai mẹ con cùng nhìn Long Liễm Thần

      “Ca Dao xem Lãng Nguyệt ca ca có học bài .” Long Liễm Thần .

      Phượng Ca Dao muốn chu miệng nhìn về phía Phượng Triêu Hoa.

      Phượng Triêu Hoa gật đầu, “ , mẹ và cha con có chuyện muốn .” Nàng hiểu lục đục đấu đá trong hoàng cung, nhưng nên để chính miệng cha con bé .

      Phượng C Dao bĩu môi, thức thời tìm Trần Lãng Nguyệt – trai cùng cha khác mẹ mà bé ngứa mắt lâu.

      Thấy Phượng Ca Dao rời , Long Liễm Thần từ từ mở miệng, “Năm năm trước, ta phát Trần phi và thị vệ tư thông, hơn nữa còn có thái với thị vệ kia. Vừa lúc ta cũng vậy cần đứa bé, cho nên ta làm vụ giao dịch cùng nàng ta: Ta truy cứu chuyện nàng ta cùng thị vệ, nàng ta giúp ta giấu giếm thân phận của đứa bé, hơn nữa cam kết khi thời cơ đến để nàng ta và thị vệ kia rời khỏi hoàng cung. Lần này sanh non là ta sai Minh Hiên sắp xếp, nàng ta cũng mang thai, chỉ uống thuốc khiến phụ nữ xuất huyến thôi. Thái y cũng được dàn dựng từ trước. Ta sai Minh Hiên tìm Trần Trung, cung phi tư thông là tội lớn tru di cửu tộc, Trần Trung là kẻ hiểu chuyện, biết nên làm như thế nào.”

      Phượng Triêu Hoa đứng dậy lap vào trong lòng , giọng , “Rất xin lỗi.”

      “Ta thích nghe ba chữ khác hơn.” Long Liễm Thần khẽ mỉm cười, ôn nàng chặt.

      ----
      Hôm sau, trong quán trà Kinh Thành.

      “Có nghe gì chưa, Trần phi được sủng ái nhất trong cung ôm bệnh mà chết. Đại Học Sĩ Trần Trung còn hy vọng, từ quan quy rồi.”

      “Hả, có chuyện này sao? Thiệt hay giả?”

      “Đương nhiên là . Ta còn nghe , tiểu hoàng tử quá thương nhớ mẹ mà khóc chết rồi.”

      “Đây là giả thôi. Làm sao có thể!”

      “Còn có chuyện khó tin hơn nữa cơ! Nghe Phượng Liêm - Phượng Thừa tướng bao giờ chưa?”

      “Dĩ nhiên là rồi, quan tốt như vậy, Kinh Thành làm gì có ai biết.”

      “Ta cho ngươi biết, ông ấy cũng trở về kinh, thành quốc trượng rồi!”

      đám người bàn tán, chợt nhìn thấy có quan binh dán Hoàng bảng, vì vậy rối rít chạy tới xem.

      Hoàng bảng như sau”

      Phụng Thiên Thừa Vận Hoàng đế chiếu viết, Thánh thượng và Thái tử phi trước kia - Phượng Triêu Hoa tình chân ý thiết cảm động trời đất, nhiều ngày trước gặp lại. Phượng Triêu Hoa là con của tiền Thừa tướng Phượng Liêm, hiền lương thục đức, được Thánh thượng thích, phong làm hoàng hậu.”

      ---

      Hoàng cung.

      “Mẹ, con có thể giữ họ Phượng sao?”

      “Dĩ nhiên. Cha con cũng chưa công bố thân phận của con.”

      Phượng Ca Dao mở trừng mắt, “Tại sao?” Mặc dù bé cũng quá hi vọng mọi người khắp thiên hạ đều biết mình là công chúa, nhưng chấp nhận việc mình bị bỏ lơ như vậy!

      “Đại khái. . . . là cha con có nỗi khổ tâm riêng. Cái này mẹ cũng ràng lắm.” Phượng Triêu Hoa cố ý thản nhiên.

      “Mẹ, hai người giấu con chuyện gì à?” Phượng Ca Dao nheo mắt lại.

      “Dĩ nhiên là .” Phượng Triêu Hoa đáp trôi chảy, “Con là con của mẹ, mẹ cần gì lừa con.”

      “Nhưng mà. . .” Phượng Ca Dao hả hê hất cằm lên, mẹ thích mình nhất. Nhưng cha, Hừ! Xem nàng đối phó cha thế nào!

      gì mà vui vẻ vậy?” Xử lý xong tấu chương chất đống như núi, Long Liễm Thần lập tức tới với kiều thê và ái nữ.

      Phượng Ca Dao trừng mắt nhìn , “Cha, tại sao cha cho người khác con là con cha?”

      “Đây là ý của mẹ con.” Long Liễm Thần chút khách khí khai ra thủ phạm.

      “Mẹ!”

      Phượng Triêu Hoa cười gượng hai tiếng, , “Nếu như chiếu cáo thiên hạ, con nhất định phải sửa họ Long, còn nữa, con phải học tập lễ nghi quy củ trong cung, còn phải tham gia vô số tiệc cung đình thú vị, tới đâu cũng phải có thị vệ theo. Quan trọng nhất là, con rất có thể bị phụ thân con tùy tiện bán bất cứ lúc nào, giống như của con vậy.”

      “Ta đồng ý với câu cuối.” Hiểu Vân gả cho Minh Hiên, đây chính là hôn thành công nhất tác hợp.

      “Mẹ con hai người đồng thanh, “Kháng nghị có hiệu quả!” Sau đó, cười to. Nhất là Phượng Ca Dao, cười vô cùng rực rỡ.

      Tiếng cười truyền khắp cả hoàng cung, hoàng cung trước giờ trầm lặng lập tức cũng biến thành vui sướng.

      [HOÀN TRỌN BỘ]
      Dạ Nguyệtxixon thích bài này.

    3. rdf dgvd

      rdf dgvd New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      0
      co ebook chưa

    4. Ha mi

      Ha mi Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      82
      sao ko thấy ebook ta?

    5. rdf dgvd

      rdf dgvd New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      0
      lâu vậy

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :