1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng Hí Đông Cung - Mặc Phong (Tác giả Nhàn Thê Tà Phu) (Full) +NT8

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19[/b]

      Cái này thể trách ta. Ta gì đâu.” Long Liễm Thần ra vẻ vô tội.

      “Cũng bởi vì nên mới có tội. Chàng lúc cau mày lúc nhăn mặt, mà lại chịu gì. Người ta bị dọa chết mới là lạ.” Vẻ mặt Phượng Triêu Hoa vô cùng bất đắc dĩ.

      Long Liễm Thần nhướn hàng mày kiếm, kêu, “Người đâu.”

      nha dịch nghe tiếng chạy tới, “Long công tử. . . .Á. . .. Sư gia. . .. sư gia ngài sao vậy?” Nha dịch sợ trắng mặt, quỳ mặt đất lay sư gia.

      “Đừng lắc, quá sợ hãi, tỉnh lại ngay được đâu.” Long Liễm Thần .

      “Quá sợ hãi. Bị ai dọa?” Tiểu nha dịch ngẩng đầu lên nhìn về phía Long Liễm Thần, đột nhiên trợn trừng mắt, đứng dậy lui lại mấy bước, hét lớn, “Là các ngươi, là các ngươi hại chết sư gia!”

      Phượng Triêu Hoa bóp trán, trong nha môn tại sao có thể có con cừu non ngây thơ như vậy.

      “Có ai , mau tới, hai người kia hại chết sư gia, bắt lão gia nhất định cũng là bọn họ!” Tiểu nha dịch vừa hô vừa lui về phía sau, hiển nhiên là vừa muốn xung phong nhưng lại sợ chết, rất mâu thuẫn.

      Long Liễm Thần buồn cười nhếch miệng, đôi tay ôm ngực, ung dung nhìn đám nha dịch đeo đao khí thế hung hăng xông vào. Rất nhanh, Long Phượng hai người bị bao vây chặt như nêm cối.

      Long Liễm Thần mặt đổi sắc nhìn mọi người, khóe miệng nở nụcười lạnh, “Ta biết, binh lực triều ta mạnh đến mức này rồi, ngay cả tiểu nha dịch trong nha môn cũng là nhân tài dật.”

      Vừa dứt lời, trong sân liền rối loạn.

      Phượng Triêu Hoa kỳ quái liếc cái, trong lòng thầm , vậy hình như là có hàm ý, chẳng lẽ nha môn này có vấn đề? Dù thế nào, chuyện cải trang xuất cung vẫn nên bí mật tốt hơn.

      “Chư vị hiểu lầm. Sư gia quả bị bằng hữu của ta dọa ngất, nhưng tuyệt đối cố ý. Chư vị bình tĩnh chớ nóng, để Phượng mỗ giải thích.” Phượng Triêu Hoa ôn tồn .

      “Là bọn chúng, ta tận mắt thấy bọn chúng làm sư gia ngất xỉu.” Tiểu nha dịch kia dối trắng trợn.

      ra là có tâm cơ khác. Phượng Triêu Hoa khẽ mỉm cười, định mở miệng, đám nha dịch kia ra tay.

      Đúng là tú tài gặp gỡ nhà binh, có lý được! Cũng may bọn họ phải thư sinh yếu đuối tay trói gà chặt. Phượng Triêu Hoa vừa tiếp chiêu vừa , “Long huynh, theo
      ý kiến của huynh, chúng ta là đánh bọn họ rồi chạy trốn, hay là chạy luôn bây giờ?”

      Còn có tâm tư giỡn chứng tỏ trạng thái tệ, Long Liễm Thần trở tay túm nha dịch quăng sang bên, lựng tựa đỡ lưng cùng Phượng Triêu Hoa, : “Chạy trốn cũng phải là tác phong của ta. Về phần nàng, tốt nhất cũng nên sửa lại thói quen này.”

      Phượng Triêu Hoa lê ngược hung hăng đá bay tên nha dịch biết sống chết quấy rối phía trước, bất mãn , “Chạy trốn lúc nào lại trở thành tác phong của ta vậy hả?” Mặc dù nàng thích gây ra phiền toái, nhưng cũng rất có khí tiết đấy nhé, cùng lắm cũng chỉ có thói quen bo bo giữ mình thôi.

      “Lần đó chơi hồ ở kinh thành gặp phải thích khách đấy, nàng chạy trốn nhanh nhất.” Chuyện xưa muốn nhớ lại. nếu phải vì muốn nhắc nhở ai kia, muốn gợi lại chuyện này. Lần đó, thảm vô cùng, đời này chưa bao giờ chật vật như vậy.

      “Cái đó…” Phượng Triêu Hoa xin lỗi, cười gượng hai tiếng, vung tay phải lên dễ dàng đánh ngã nha dịch, sau đó tung người đá bay nha dịch định tập kích Long Liễm Thần. Nàng hếch mày, : “ giờ cứu chàng mạng, chúng ta coi như thanh toán xong rồi nhé.”

      Vậy mà cũng là cứu mạng? Long Liễm Thần lúc này mới nhận ra mình lại phạm vào sai lầm lớn, mặc dù là phụ nữ nhưng xấu xa trong nàng chẳng kém đấng mày râu tẹo nào. Có lúc còn nhiều hơn ấy chứ. Nhưng mà vui vẻ chịu đựng.

      Long Liễm Thần khẽ cong môi, xoay người ôm lấy eo Phượng Triêu Hoa kéo vào lòng, lại gần bên tai nàng, giọng , “Hai chúng ta đời này cũng thể thanh toán xong được đâu.”

      Giọng cố ý hạ thấp mang theo ham muốn thấp tẹo nào, ràng là dụ dỗ.

      Hơi thở ấm áp vờn quanh khiến trái tim Phượng Triêu Hoa rối loạn. Dường như có thứ gì đó trong thân thể bắt đầu sống lại, nàng mắc cỡ đỏ bừng mặt, “Chàng… chàng đứng đắn chút .”

      Long Liễm Thần vừa bình tĩnh ngăn cản nha dịch chạy lên trước chịu chết như thiêu thân lao đầu vào lửa, vừa cười xấu xa . “Vi phu cũng định nghiêm chỉnh, chỉ tiếc người ở đây quá nhiều, tiện làm chuyện ‘nghiêm chỉnh’.”

      “Chàng…” Phượng Triêu Hoa dĩ nhiên biết chuyện đứng đắn ý là gì, liền hung dữ lườm , thừa dịp ngăn địch, nhanh chóng thoát khỏi vòng tay , nhân tiện đá bay nha dịch chướng mắt trước người, lộn mèo vòng bay ra cách đó ba mét.

      Trốn lần này trốn thoát cả đời, Long Liễm Thần tràn đầy tự tin nhìn nàng cười khẽ, tiếp tục chiến đấu với đám nha dịch càng đánh càng hăng này.

      Phượng Triêu Hoa trừng mắt nhìn , trong ánh mắt mang theo chút thẹn thùng, xoay người đối phó kẻ địch. Chợt khóe mắt thoáng nhìn thấy Vương bộ đầu đứng ở cửa ra vào xem cuộc chiến, khỏi sinh lòng nghi ngờ. Vương bộ đầu này biết bọn họ và Trương Viễn cùng phe, sao lại sống chết mặc bây như thế này. Cùng lúc đó, Vương bộ đầu cũng chú ý tới tầm mắt Phượng Triêu Hoa. vốn muốn ra mặt nay thể lên tiếng ngăn lại, “Dừng tay!”

      “Vương bộ đầu.” Bọn nha dịch dừng tay.

      Phượng Triêu Hoa nhướng mày, nhìn Vương bộ đầu chậm rãi đến gần.

      “Thất thiếu, ta nhớ ngài từng bị triều đình truy nã. Chỉ cần ngài tự nguyện đầu hàng, cùng chúng ta đối phó kẻ địch, ta có thể giúp ngài cầu xin bề .” Vương bộ đầu .

      Quả nhiên có mờ ám, Phượng Triêu Hoa lặng lẽ liếc nhìn Long Liễm Thần cái, sau đó cười , “Vương bộ đầu chi vậy, Phượng thất ta mặc dù là kẻ giang hồ lỗ mãng, nhưng từ trước đến giờ luôn tuân thủ luật pháp, ngoại trừ năm năm trước từng cướp pháp trường chưa từng làm chuyện gì phạm pháp. Nếu triều đình gặp nạn, ta dĩ nhiên đứng về phe triều đình. Ngươi xem, vừa nghe triều đình có quan viên vô tội mất tích ta liền tới.”

      “Ta triều đình.” Vương bộ đầu nhìn chằm chằm Phượng Triêu Hoa, dường như có hàm ý gì đó.

      Phượng Triêu Hoa cố giả vờ hiểu, “Ý Vương đại nhân là…”

      Vương bộ đầu nhìn Long Liễm Thần , “Ngài biết thân phận của ?”

      “Biết, dĩ nhiên biết.” Thấy Vương bộ đầu biến sắc, Phượng Triêu Hoa cười càng sâu xa, “ cũng giống ta, là lãng tử giang hồ, chỉ khác là ta và Trương Viễn là tử địch, thế nhưng lại là đồng bạn của Trương Viễn.”

      Vương bộ đầu thờ phào cái, tiếp. “ ra có lai lịch khác, hơn nữa, lai lịch cũng . Chỉ cần ngài đồng ý bỏ gian tà theo chính nghĩa cùng chúng ta hoàn thành nghiệp lớn, ta có thể tiếp lộ cho ngài , hơn nữa giúp ngài diệt trừ Trương Viễn, giành danh hiệu bộ đầu đệ nhất thiên hạ cho ngài.”

      Lớn lối ! Phượng Triêu Hoa cười lạnh trong lòng, mặt vẫn thản nhiên, cười hòa ái dễ gần, ra vẻ vô cùng hứng thú với danh lợi, , “Nếu được như vậy, Phượng mỗ há có thể cự tuyệt.”
      Last edited: 21/1/15
      Dạ Nguyệtxixon thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20[/b]

      “Được, Thất thiếu quả nhiên là người biết lý lẽ!” Vương bộ đầu vung tay lên, : “Bắt .”

      “Vâng.” bọn nha dịch lại muốn động thủ.

      “Khoan.” Phượng Triêu Hoa : “Nếu muốn hợp tác, đương nhiên phải thể chút thành ý .”

      “Yd Thất thiếu là . . . .” Vương bộ đầu tươi cười biết còn hỏi.

      “Giao cho ta.” Vừa , Phượng Triêu Hoa vừa chuyển cho Long Liễm Thần ánh mắt chỉ hai người bọn họ mới hiểu được.

      Long Liễm Thần rũ mắt thu lại nụ cười, giả vờ tức giận , “Ngươi là đồ bội bạc, ta bị mù mới coi ngươi là bằng hữu.”

      “Vậy bỏ đôi mắt vô dụng ấy .” Dứt lời, Phượng Triêu Hoa ra chiêu.

      Độc nhất lòng dạ đàn bà, giả vờ mà cũng nhẫn tâm quá. Long Liễm Thần vừa tiếp chiêu vừa dùng truyền nhập thất đại pháp chuyện cùng với nàng, “Phu nhân, mặc dù gặp dịp chơi, nhưng nàng cũng đừng độc ác thế chứ.”

      “Diễn trò nên làm cho đến cùng, bằng phụ lòng người xem trò vui.” Phượng Triêu Hoa ra chiêu càng ngày càng hiểm.

      “Ý nàng là làm hả?”

      “Chàng phải rất muốn tỷ thí với ta trận sao?”

      Tỷ võ? Đây cũng là ý kiến hay. Long Liễm Thần cong môi, vội vàng dùng mười thành công lực đấu cùng nàng, dám chủ quan chút nào. Nếu thua, tương lai phải ăn thế nào với đứa con chưa thấy mặt?

      Lên trời xuống đất đao quang kiếm ảnh, Long Phượng hai người đánh đến chấn động lòng người. Đám người đứng xem nhìn chớp mắt, chỉ sợ chớp mắt cái liền có bên thua trận.

      Thấy sắc trời dần tối, Long Phượng hai người vẫn phân cao thấp thắng bại khó phân, mặt bọn họ vẫn đỏ hơi thở gấp, chỉ khổ người xem cuộc chiến. Thần kinh căng lên, mồ hôi lạnh túa ra trán, tứ chi cứng ngắc, trong bụng trống trơn.

      Lúc đó, Long Liễm Thần chợt sử dụng kiếm quấn chặt dải lụa của Phượng Triêu Hoa, dựa thế đụng vào chóp mũi nàng, giọng , “Tiếp tục như vậy phải biện pháp, tỷ võ để sau rồi so, chánh quan trọng hơn.”

      “Được.” Vừa dứt lời, dải lụa của Phượng Triêu Hoa quấn lấy hông của Long Liễm Thần, mà nhuyễn kiếm của cũng thuận thế trở lại người , chỉ có miếng bảo thạch chuôi kiếm lộ ở bên ngoài làm trang sức, giấu chê vào đâu được.

      “Hay!” Long Liễm Thần giọng khen.

      Phượng Triêu Hoa khẽ mỉm cười với , sau đó xoay người hạ xuống đất, phủi bụi tay, với Vương bộ đầu, “Mất nhiều công sức! Vương đại
      nhân nhất định phải thay ta đỡ mấy lời với bề đấy nhé. Danh hiệu thiên hạ đệ nhất bộ đầu có hay ta thèm để ý, nhưng cái ghế Tổng Bộ Đầu Lục Phiến Môn, Phượng thất ta chắc chắn phải có được.”

      Nghe vậy, thân thể Vương bộ đầu chợt run lên mấy cái, ngay sau đó khôi phục bình thường, giả mù sa mưa cười . “Có Thất thiếu ở đây, còn ai dám tranh vị trí kia với ngài.”

      ra đây chính là lợi ích bề cho . Phượng Triêu Hoa cười giả tạo, trong mắt mang vẻ đùa giỡn liếc Long Liễm Thần cái, sau đó với Vương bộ đầu, “Ta muốn tự mình dẫn lãnh thưởng.”

      Vương bộ đầu nghe vậy biến sắc, “Chuyện này… Chuyện này… cần phải phiền phức như thế. Ta là được.”

      Phượng Triêu Hoa hếch mày, đôi môi khẽ cong lên có vẻ cuồng vọng kiềm chế được, trong giọng lạnh lùng mang theo khí phách, “Phượng thất ta từ trước đến giờ chỉ giành công người khác, chưa bao giờ để người khác giành với ta. Đại nhân cho là ta thay đổi tiền lệ này sao?”

      Trong nháy mắt sắc mặt Vương bộ đầu biến thành trắng bệch, khóe miệng khẽ run, đáy mắt mang theo cam lòng. “Dĩ nhiên , ai dám giành công lao của Thất thiếu.”

      Phượng Triêu Hoa cười lạnh tiếng, lạnh nhạt , “Luôn có mấy kẻ có mắt vì ích lợi mà ăn nhầm tim gấu mật hổ.”

      ràng là châm chọc, nhưng người nghe thấy lại giận mà dám gì.

      Sắc mặt Vương bộ đầu từ trắng chuyển xanh, cắn răng nghiến lợi, “Để Thất thiếu tự mình áp tải cũng tốt, tránh cho đường chạy trốn.” Võ công bằng người, ngoại trừ im lặng, còn có thể làm được gì?

      “Ta cũng nghĩ vậy.” Phượng Triêu Hoa .

      Thôi, dẫn . Mặc dù thể giành công, nhưng dẫu gì cũng bị trừng phạt. Vương bộ đầu tự an ủi mình.

      Nhưng đúng như Phượng Triêu Hoa từng , luôn có mấy kẻ biết sống chết.

      “Người này thân phận , thể để tùy tiện dẫn gặp Chủ Công.” nha dịch cấp khá cao .

      Phượng Triêu Hoa nhìn sang, khỏi nhăn mày, gương mặt xa lạ. Từ vẻ mặt cùng giọng điệu của người này xem ra phải nha dịch bình thường. Chẳng lẽ là nhân tài dật ai đó ?

      Nghĩ đến đây, Phượng Triêu Hoa nghiêng đầu nhìn về phía Long Liễm Thần truyền , “ là ai?”

      Long Liễm Thần giương mắt nhìn nha dịch này cái, khóe miệng nở nụ cười lạnh, đáp, “Thuộc hạ của nhị ca, trước kia là Tướng Quân trấn thủ Mạc Bắc.”

      Phượng Triêu Hoa khẽ gật đầu, liếc người nọ cái, môi mỏng khẽ mở, giọng ngạo mạn trước sau như , “Ngươi ở trong nha môn lại biết Phượng mỗ là ai, biết là ngươi thất trách, hay là ta thất bại.”

      Phút chốc, khóe miệng người kia giật giật mấy cái, sắc mặt tái xanh, “Cũng chỉ là tên giang hồ lỗ mãng, lại dám phách lối trước mặt lão phu?”

      Phượng Triêu Hoa cười lạnh, : “ sai. ta chỉ là tên giang hồ lỗ mãng. Nhưng người giang hồ có quy củ của người giang hồ, võ công ai cao kẻ đó có tư cách phách lối. Nếu như ngươi phục, có thể ra chiêu, chỉ cần ngươi có thể đánh bại ta, ngươi muốn thế nào đều được. Kể cả giẫm ta dưới lòng bàn chân.”

      Câu cuối lại khiến người nghe như ‘bị ta giẫm ở dưới lòng bàn chân.’ Dù sao, xem cuộc tỷ thí vừa rồi, mọi người sớm biết võ công của mình ở trước mặt chỉ có thể coi là mèo ba chân, chứ đừng đến đấu trận.

      Mặc dù trong lòng biết tài nghệ bằng người, người nọ vẫn vênh váo lớn tiếng, “Thiên hạ ngày là của triều đình, quy củ đều là triều đình đặt, ai quan tâm quy củ giang hồ của ngươi.”

      Phượng Triêu Hoa nghe vậy cười to, vỗ tay . “ rất hay! nhìn ra ngươi cũng biết thiên hạ này là của triều đình. Dựa vào câu này của người, ta quyết định tha cho ngươi mạng, giữ lại cái mạng già của ngươi nhìn ta thăng quan phát tài như thế nào.”

      “Ngươi…” Người nọ tức run cả người, vẻ mặt phẫn hận.

      Lúc này, Vương bộ đầu vội vàng lên tiếng khuyên giải. “Thất thiếu, ngài đừng nữa, cũng phải nha dịch bình thường.”

      Phượng Triêu Hoa cố ra vẻ kinh hãi, “ phải nha dịch? Chẳng lẽ là nhân vật quan trọng?”

      “Hừ!” Người nọ hừ lạnh tiếng, bày ra dáng vẻ “coi như ngươi thức thời.”

      ra là đại nhân vật!” Phượng Triêu Hoa thay bằng vẻ mặt nịnh nọt, : “Phượng mỗ có mắt như mù, vừa rồi đắc tội, mong rằng đại nhân ngài đại lượng nên so đo!”

      Người nọ hù lạnh lần nữa, tỏ thái độ.

      Vương bộ đầu kéo người nọ sang bên giọng , “Tào đại nhân, Phượng thất này là nhân vật lợi hại nổi danh giang hồ, nếu có thể kéo về phe mình, nhất định có thể giúp Chủ công hoàn thành nghiệp lớn.”

      “Ngươi sợ giành vị trí của ngươi?”

      “Tạm thời để tùy , ngày nào đó ta cho biết lợi hại của ta!” Vương bộ đầu oán hận .
      Last edited: 21/1/15
      Dạ Nguyệtxixon thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21[/b]

      “Ta vẫn yên lòng với tên Phượng thất này, ngộ nhỡ dùng quỷ kế làm thế nào?”

      “Cái này. . . .Chắc đâu. Phượng thất và triều đình trước giờ luôn bất hòa. . . . ”

      sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, chuyện liên quan đến nghiệp lớn của Chủ Công, tuyệt đối thể lơ là.”

      Hai người tự cho là thần biết quỷ hay, nhưng biết cao thủ võ lâm ngoại trừ võ công cao cường còn có ưu thế khác đó là . . . .Rất thính tai.

      Phượng Triêu Hoa nghe vào trong tai ghi ở trong lòng, ngước mắt lặng lẽ ra dấu với Long Liễm Thần.

      Long Liễm Thần khẽ gật đầu, sau đó lớn tiếng , “Phượng thất, phải ngươi muốn vinh hoa phú quý sao? Ngươi thả ta, ta nhất định cho ngươi thăng quan tiến chức, đừng là Tổng Bộ Đầu Lục Phiến Môn, dù là dưới người vạn người, ta cũng có thể thỏa mãn ngươi.”

      Phượng Triêu Hoa nghe vậy mừng rỡ, “ ?”

      “Dĩ nhiên!”

      Vương bộ đầu vội vàng , “ , Thất thiếu ngươi đừng nghe . hiểm xảo trá quỷ kế đa đoan, ngài thả , nhất định trả thù ngài.”

      Phượng Triêu Hoa như ngộ ra, “ có lý.”

      “Cho nên, ngài dẫn theo chúng ta gặp Chủ Công , Chủ Công tuyệt đối thỏa mãn cầu của ngài.” Vương bộ đầu vừa khuyên vừa nháy mắt với họ Tào.

      Phượng Triêu Hoa nghe vậy mừng rỡ, nhưng mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh, chỉ nhíu mày, : “Cho ta lý do.”

      “Lý do gì?” Vương bộ đầu hiểu.

      “Để cho ta tin tưởng các ngươi. Ngươi qua sông rút cầu, nhưng ta làm sao biết các ngươi vắt chanh bỏ vỏ? Các ngươi phải cho ta cái gì làm đảm bảo trước, nếu ta thả ra bây giờ, hơn nữa còn giúp thu thập các ngươi. Để cho các ngươi vào, nằm ra!” Qua những lời này, Phượng Triêu Hoa diễn rất đạt kẻ tiểu nhân ham lợi.

      “Ngươi. . .” Họ Tào lại tức cả người run rẩy.

      Vương bộ đầu vội vàng hoà giải, “Được được được, ngài muốn gì, chúng ta nhất định thỏa mãn ngài.”

      Phượng Triêu Hoa nở nụ cười, mặn nhạt ra giá cắt cổ, “Mười vạn lượng Hoàng kim.” Bộ dáng kia, giống như nàng là mười vạn lượng tảng đá vậy.

      “Ngươi. . . .Ngươi. . . .Ngươi đừng có mơ!” Họ Tào trướng đỏ cả mặt, hận thể nuốt sống Phượng Triêu Hoa.

      Vương bộ đầu cũng biến sắc,
      nhưng vẫn nhịn phát tác, thầm cắn răng , “Thất thiếu đùa, thời gian ngắn như vậy chúng ta lấy đâu ra mười vạn lượng hoàng kim cho ngài.”

      Phượng Triêu Hoa cau mày, hài lòng với câu trả lời của .

      Lúc này, Long Liễm Thần cực kỳ phối hợp kêu lên. “Ta có! Ngươi dẫn ta rời khỏi nơi chết tiệt này, ta lập tức cho ngươi mười vạn lượng hoàng kim.”

      à?” Mắt Phượng Triêu Hoa sáng lên, trong mắt tỏ tham lam.

      “Ta đồng ý với ngài!” Vương bộ đầu trợn mắt nhìn Long Liễm Thần cái, sau đó xoay người cười tủm tỉm với Phượng Triêu Hoa . “Mười vạn lượng hoàng kim, ta bảo người lấy.” Nụ cười kia chân khác thường, giống như đây là chuyện rất đáng ăn mừng.

      cần.” Phượng Triêu Hoa tiêu sái khoát tay , “Trực tiếp đưa ngân phiếu , tiện hơn.”

      May mà phải đổi ý, Vương bộ đầu thầm thở phào, liền vội vàng gật đầu, “Được, đưa ngân phiếu.” Sau đó với họ Tào, “Nơi này giao cho ngài.” Dứt lời, liếc mắt ý vị sâu xa, xoay người rời .

      Thấy thế, Phượng Triêu Hoa khinh miệt cười tiếng, thong thả ung dung sửa sang lại quần áo bởi vì đánh nhau mà xốc xếch, từ từ , “Chỉ mong cái ta gặp được phải mười vạn binh lính, nếu , ngày này năm sau chính là ngày giỗ của Vương đại nhân đó. A, còn ngươi nữa, họ gì nhỉ, à đúng rồi, họ Tào, Tào đại nhân. Tốt lắm, tránh cho cách ngươi đường xuống hoàng tuyền lại đơn.”

      “Họ Phượng, ngươi đừng quá kiêu ngạo!” họ Tào mắng to.

      Mà Vương bộ đầu lại sắp đứng vững, hai chân run cầm cập giống như rút gân, “Thất… Thất thiếu nghĩ nhiều. Dù ta muốn cũng kiếm đâu ra 10 vạn quân.”

      “Dù ngươi có 10 vạn đại quân cũng vô ích, cùng lắm là chỉ thêm người chôn theo mà thôi. Vương đại nhân, ta và ngươi quen biết nhiều năm, ngươi phải biết Phượng thất ta từ trước đến giờ là làm. Sau phút đồng hồ nếu thấy ngươi mang theo ngân phiếu trở lại, ta lập tức giết con tin. Ngươi tự giải quyết cho tốt.”

      “Phải… Phải…” Vương bộ đầu mặt xám như tro ra ngoài, ảo tưởng mượn bạc gọi cứu binh tan biến trong nháy mắt, trong lòng chỉ có suy nghĩ duy nhất đó là – trêu chọc Phượng thất quả chẳng khác nào rắn chui ống trúc, tự tìm đường chết.

      Phượng Triêu Hoa cười híp mắt nhìn họ Tào , “Dễ dàng lấy được mười vạn lượng hoàng kim, so với việc vào nhà cướp của dễ hơn nhiều. Ta quyết định, về sau hợp tác cùng các ngươi!”

      “Hừ!” Họ Tào để ý tới nàng.

      Ngược lại Long Liễm Thần lại có phản ứng, khóe miệng giật giật mấy cái giống như trúng gió nhìn xuống đất truyền . “Đủ chưa, nàng mà còn nữa ta cho rằng nàng ham tiền đấy.”

      “Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo [1]. Ta dựa vào bản lãnh của chính mình kiếm tiền, có gì thể .” Phượng Triêu Hoa cây ngay sợ chết đứng. [1] Quân tử thích tiền tài, thu dùng theo đạo lý.

      “Đùng quá đắc ý, có phần của ta đấy nhé.” Long Liễm Thần tỏ vẻ mình cũng muốn có phần.

      Phượng Triêu Hoa khinh bỉ liếc Long Liễm Thần cái, miệng động, lời lại truyền đến, “Vừa rồi biết là ai ta ham tiền.”

      “Là ta.” Long Liễm Thần vẫn cúi mặt xuống đất, mình bật cười.

      ràng là nụ cười phát ra từ nội tâm, ấm áp như gió xuân, nhưng trong mắt đám nha dịch nụ cười ấy có vẻ cực kỳ quỷ dị, làm người ta rợn cả tóc gáy. Đó giống như loại tín hiệu, tín hiệu sắp sửa chạy trốn.

      Nhận ra được điều này, họ Tào lập tức cảnh giác, sai nha dịch mang dây thừng to đến trói Long Liễm Thần.

      Phượng Triêu Hoa cười như cười nhìn về phía Long Liễm Thần, cho ánh mắt “mua dây buộc mình”.

      Long Liễm Thần nhíu mày, lại truyền , “Nàng định khoanh tay đứng nhìn à?”

      “Ta vất vả lắm mới lấy được lòng tin của bọn chúng, sao có thể bỏ dở nửa chừng. Hoàng thượng tạm thời chịu uất ức nhé. Mặc dù sợi dây to đấy, nhưng còn chưa đến mức làm bị thương xương cốt quý giá của ngài đâu.”

      Khóe miệng Long Liễm Thần khẽ co giật, trong lòng thầm: tuy có lý, nhưng nghe thế nào cũng thấy giống như vui sướng khi người khác gặp họa.

      Chỉ chốc lát sau, Vương bộ đầu cầm chồng lớn ngân phiếu thở hổn hển chạy tới.

      Phượng Triêu Hoa hài lòng nhận lấy ngân phiếu, thèm đếm trực tiếp ôm vào trong lòng, , “ thôi, chúng ta gặp lão Chủ công nào.”

      Vương bộ đầu rất muốn nhắc nhở câu, Chủ công già. Nhưng suy nghĩ chút vẫn ra. đủ xúi quẩy rồi, muốn tạo thêm phiền hà nữa.

      Cứ như vậy, dưới hướng dẫn của Vương bộ đầu cùng Đại tướng họ Tào, Phượng Triêu Hoa và Long Liễm Thần tới đại bản doanh của quân địch – Núi Vũ Thục.

      ra đây chính là nguyên nhân núi Vũ Thục xuất bản đồ. Phượng Triêu Hoa và Long Liễm Thần liếc nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều lóe ra tự tin.
      Last edited: 21/1/15
      Dạ Nguyệtxixon thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22

      Bốn người nhanh chóng đến được hang đá.

      “Đứng lại!” Trước hang đá có hai ‘Môn Thần’ hung thần ác sát dùng trường mâu ngăn cản bốn người.

      Họ Tào ngang nhiên tiến lên, vênh váo tự đắc , “ vào thông báo, đại tướng Tào Côn cầu kiến.

      “Tào đại nhân! Sao ngài lại mặc thế này?” Hiển nhiên, môn thần nhận ra Tào Côn mặc trang phục nha dịch.

      “Lão phu mặc cái gì ai cần ngươi lo?” Vừa nghĩ uất ức hôn nay Tào Côn liền giận đến nghiến răng.

      cần, dĩ nhiên cần.” Môn thần tức giận mím môi, vội vàng chạy vào thông báo.

      Chỉ chốc lát sau, môn thần vào thông báo ra, : “Chủ Công mời Tào đại nhân vào.”

      “Ta sao?” Vương bộ đầu bất mãn.

      “Những người khác chờ ở bên ngoài.” Môn thần .

      “Sai người trông chừng bọn chúng.” Tào Côn phân phó Vương bộ đầu câu rồi vào hang.

      Phượng Triêu Hoa sớm biết nhị hoàng tử dễ dàng gặp bọn họ, cho nên cũng có chú ý đám người Tào Côn chuyện gì với nhau, chỉ chăm chăm quan sát tình huống chung quanh, thử tìm đường chạy trốn thích hợp nhất. Cho dù nắm chắc phần thắng, vẫn phải phòng ngừa rắc rối có thể xuất .

      Cùng lúc đó, Long Liễm Thần cũng quan sát bốn phía, nhưng lại vì lý do khác. hồi lâu, có chút lo lắng bĩu môi, thầm nghĩ ‘nơi đây dễ thủ khó công, muốn lần bắt gọn sợ có chút khó khăn.’

      lúc Long Phượng hai người suy nghĩ, Tào Côn ra, tươi cười , “, cùng lão phu vào gặp Chủ Công.”

      “Tào đại nhân mọi chuyện với Chủ Công chưa?” Phượng Triêu Hoa cố ý ra vẻ sợ chết.

      Tào Côn nhịn được , “Dài dòng cái gì, mau vào , đừng để cho Chủ Công chờ lâu.”

      “Tất nhiên, để ai chờ cũng thể để Chủ Công đợi.” Phượng Triêu Hoa nịnh hót thầm câu, sau đó cùng vào hang.
      Chỉ chốc lát sau ba người qua địa đạo hẹp, chỉ đủ cho người tiến vào hang động rộng lớn kia. nhưng triêu Hoa muốn gọi nơi này là 'đại điện' hơn bởi vì hang đá này tráng lệ thua đại viện hoàng cung.

      đại điện, nhị hoàng tử long khải Huy mặc long bào, tay vịn đầu rồng, giống như cửu ngũ chí tôn.

      "Khấu kiến bệ hạ" Tào Côn quỳ xuống hành lễ. Trong hang đá này bọn họ đều bị cầu xem Long Khải Huy như hoàng đế.
      Long Khải Huy phất tay : "Ngươi xuống trước ."

      "Vâng" Tào Côn lui ra, phút chốc trong điện chỉ còn lại ba người. Long Liễm Thần cười khẽ tiếng, đáy mắt mang theo vẻ miệt thị, lạnh nhạt : "Quả đúng là bất ngờ. Ta cho rằng ngươi giả thần giả quỷ lần nữa, mang mặt nạ đến gặp ta. đường tới đây, ta cứ phân vân biết ngươi dùng mặt nạ lần trước hay đổi cái khác. Quả là do ta nghĩ nhiều, tự tin của ngươi nằm ngoài dự đoán của ta."

      Long Khải Huy cười lạnh tiếng, : "Quy thuận quả nhiên là giả, may mà ta sớm có đề phòng. Phươngj Thất, ngươi đứng ở phe làm cho người ta thất vọng."

      Phượng Triêu Hoa hếch mày, biết còn hỏi: " Vậy ta nên đứng ở phe nào mới làm ngươi thất vọng?"
      "Ngươi quên rồi sao? hại ngươi nhà tan cửa nát!" Long khải Huy thử thuyết phục Phượng Triêu Hoa.
      Trong lòng Phượng Triêu Hoa se lại trầm mặc trong chốc lát, lạnh nhạt : "Quên hay quên mắc mớ gì tới ngươi?" Giọng điệu có chút tốt.

      Mặc dù biết nàng phản bội mình, nhưng long liễm Thần vẫn thầm chảy mồ hôi lạnh, sau khi nghe được câu trả lời của nàng mới an tâm.

      Long Khải Huy bị thái độ vênh váo coi ai ra gì của nàng chọc giận, nghiến răng bóp nát viên long châu ở đầu rồng, oán hận : "Đừng quên ngươi bây giờ rơi vào tay ta. Chỉ cần câu của ta, ngươi ngay cả hài cốt cũng còn."
      Nghe vậy, lông mày của Phượng Triêu Hoa chậm rãi nhếch lên như hí kịch, từ từ hỏi: “Câu nào cơ?”

      Câu nào cái gì? Long Khải Huy cảm thấy hiểu.

      "Câu nào mà khiến chúng tôi hài cốt còn ấy, nghe thử xem." Phượng Triêu Hoa ra vẻ 'Ta đây cảm thấy rất hứng thú'

      Thấy vậy, Long Liễm Thần bật cười, buồn cười nhìn Phượng Triêu Hoa, vô cùng phối hợp, 'Ta cũng rất muốn biết, rốt cuộc là câu gì mà có sức mạnh to lớn đến thế?"

      đến mức này, cho dù là ai nghe cũng hiểu bọn họ châm chọc. Sắc mặt Long Khải Huy tái xanh, huntơịn nhìn Long, Phượng hai người, hồi lâu mới hét lên câu, "Các ngươi muốn nghe sao? Được!" Đáy mắt lóe lên tia độc ác, hô "Cung tiễn thủ!!"


      Phượng Triêu Hoa nghe vậy hoảng hốt, sớm cảm thấy bên trong đại điện này nấp rất nhiều người, lại ngờ là cung tiễn thủ. Ở trong hang đá mà lại bị cung tiễn thủ vây công, bọn họ nghiễm nhiên trở thành cá trong chậu, thể trốn đâu được.

      Theo bản năng, Phượng Triêu Hoa muốn chắn trước mặt Long Liễm Thần, nhưng lại bị giành trước rồi.

      Long Liễm Thần quay đầu lại cho Phượng TRiêu Hoa mọt ánh mắt ý bảo 'Đừng lo lắng', sau đó quay đầu về phía Long Khỉa Huy bình tĩnh , :Hạ lệnh , xem ngươi có thể khiến ta tan xương nát thịt ."

      Long Khải Huy kinh ngạc thôi, đầy bụng hồ nghi: "ngươi đừng cho là ta dám."

      "Ngươi đương nhiên dám/" Long Liễm Thần nhìn hề chớp mắt., hình như muốn thấy gì đó từ đáy mắt , thản nhiên . "Nhưng nếu giết chết ta rồi, thiên triều vẫn đổi triều đại đâu."

      "Tại sa? Tạo sao dưới tình huống như thế này mà ngươi vẫn có thể tự tin như vậy?!" Long Khải Huy phẫn hận.

      Bởi vì ta thông suốt hơn ngươi." Ánh mắt Long Liễm Thần boến thành lạnh nhạt, : "Giết ta, ngươi cũng thể chạy thoát khỏi hang đá này, ta chắc chắn có thể lấy mạng ngươi trước khi chết."

      " sao>" Long Khải Huy cười lạnh tiếng, : "Vậy thử xem." xong giơ tay phải lên cao.

      "Chờ chút!" Giọng của Phượng TRiêu Hoa run rẩy, mặc dù đnag cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng sợ hãi trong nội tâm sớm bị sắc mặt tái nhợt bán đứng.

      "Sợ rồi sao?" Long Khải Huy hất cắm, trong ánh mắt độc mang theo mấy phần hài lòng.
      Last edited by a moderator: 22/1/15
      Dạ Nguyệtxixon thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 23: Đại kết cục [1]

      Phượng Triêu Hoa trầm ngâm nhìn cung tiễn thủ bốn phía, cuối cùng tầm mắt quay lại với Long Khải Huy, trong ánh mắt lạnh lẽo sớm còn sợ hãi lúc trước, “ trăm cung tiễn thủ này chắc hẳn đều là những kẻ được ngươi tỉ mỉ chọn lựa.”

      Nhãn lực tốt, trong thời gian ngắn ngủi như thế đếm được chính xác, Long Khải Huy thầm đề cao cảnh giác, chậm rãi , “Đúng sao đúng sao?”

      Phượng Triêu Hoa vẫn vô cảm nhìn chằm chằm Long Khải Huy, trả lời ngay.

      Nhất thời, bên trong phòng chìm vào làm khí nặng nề làm người ta hít thở thông, cung tiễn thủ bao vây bắt đầu bất an.

      “Ngươi . . . .Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?” Long Khải Huy cũng bị trầm mặc của Phượng Triêu Hoa làm cho hốt hoảng.

      “Mỗi người nửa, thế nào?” Phượng Triêu Hoa vẫn nhìn chằm chằm Long Khải Huy, ánh mắt bình tĩnh giằng co với ánh mắt có chút lo lắng của .

      Long Khải Huy lại hiểu, cau mày , “Ngươi có tư cách bàn điều kiện với ta.” Mặc dù rốt cuộc nàng ta cái gì, nhưng mặc kệ là cái gì đều đồng ý. ai có tư cách bàn điều kiện với , có!

      Phượng Triêu Hoa lạitrầm mặc, tầm mắt lướt qua đám cung tiễn thủ xung quanh, cho đến khi thấy được lo lắng mặt bọn chúng mới cong môi cười, lạnh lẽo , “Rất nhanh có thôi.”

      Lời còn chưa dứt, dải lụa trắng noãn như túc tung ra quét hết đám cung tiễn phía Tây Nam như con rồng, cùng lúc đó, vô số miếng Thấu Cốt Châm bay đầy trời. Cung tiễn thủ mới vừa rồi còn như hổ rình mồi ngã lăn ra đất. Có kẻ trúng ám khí, có kẻ , nhưng tất cả mũi tên cũng rời tay.

      Cùng lúc Phượng Triêu Hoa đối phó hai phe cung tiễn thủ Tây Nam, Long Liễm Thần cũng bắn ra luồng kiếm khí đen đánh ngã toàn bộ cung tiễn thủ phía đông bắc. Chúng ào ào ngã xuống đất hộc máu, nội lực sâu đến mức nào cũng cần phải .

      Thấy thế, Phượng Triêu Hoa thở phào hơi, đánh lạc hướng bọn chúng, sau đó thừa dịp bất ngờ ‘ chiêu đánh hạ’. Đây là cơ hội cuối cùng của nàng, cơ hội chỉ có lần, nếu thất thủ, hậu quả. . . .

      Nghĩ tới hung hiểm vừa rồi, Phượng Triêu Hoa vẫn còn sợ hãi. Cũng may người kia và nàng ăn ý chưa giảm, hiểu nàng muốn gì. Nếu , hôm nay sợ rằng hài cốt còn.

      Mặc dù thành công, nhưng Long Liễm Thần cũng thế vui mừng. Quá mạo hiểm, dám tưởng tượng ngộ nhỡ nàng bị thương,

      Chỉ nghĩ đến nàng bị thương Long Liễm Thần cũng bắt đầu sợ, hít sâu hơi lấy lại bình tĩnh, thản nhiên với Long Khải Huy, “Bây giờ có thể bàn điều kiện chưa?”

      Long Khải Huy còn đắm chìm trong chấn động vừa rồi, trợn mắt thể tin, cho là mình xuất ảo giác. “ thể nào, thể nào. . . . thể nào nhanh như vậy. . . .”

      “Có thể hay chính ngươi thấy. . .” Đáy mắt Long Liễm Thần bỗng lóe lên tia tàn khốc, nhanh chóng giật túi tiền đánh trúng mi tâm binh lính bên trái định đánh lén Phượng Triêu Hoa, chiêu bị mất mạng.

      “Muốn sống an phận cho ta!” Đều là con dân thiên triều, Long Liễm Thần vốn muốn đuổi tận giết tuyệt bọn họ, nhưng có người dám gây hại cho nàng thể nào nương được.

      Phượng Triêu Hoa nghiêng đầu nhìn túi tiền bị nhuộm thành màu máu, nhíu mày , “Về sau mang theo ít đá bên người .”

      Long Liễm Thần ngẩn ra, ngay sau đó hiểu ý của nàng, khỏi bật cười, “Nàng từ khi nào trở nên tiền như vậy?”

      Phượng Triêu Hoa Thanh hếch mày, nghiêm trang , “Là quân chủ nước, chàng nên làm gương tốt, ném bạc lung tung như vậy còn ra thể thống gì.”

      “Dạ, phu nhân dạy phải.” Long Liễm Thần tỏ vẻ Phượng Triêu Hoa ‘ gì nghe nấy’, chỉ thiếu nước cúi đầu khom lưng thôi.

      Hai người mặc dù ngươi tới ta trêu ghẹo nhau nhưng hề lơ là, phòng bị. Cho nên, khi Long Khải Huy thử chạy trốn, Long Phượng hai người đồng thời lập tức phát , hơn nữa cũng đồng thời ra tay.


      túm bả vai Long Khải Huy khiến cho thể động đậy, giãy giụa thế nào nữa cũng vô ích. Long Phượng chỉ cần người ra tay cũng đủ bắt , huống chi song kiếm hợp bích.

      Phượng Triêu Hoa rất giễu cợt : "Nhị hoàng tử, nếu ngài , chúng ta lấy cái gì để ăn với mấy vạn đại quân bên ngoài?"

      Long Khải Huy cười lạnh : " ra ngươi còn biết bên ngoài đều là người của ta!"

      "Dĩ nhiên biết." Phượng Triêu Hoa cười vô cùng ưu nhã, "Ta còn biết, phía ngoài đều là người của Hoàng Thượng."

      "Ngươi có ý gì?" Long Khải Huy cảm thấy đại ổn.

      " theo chúng ta ra xem là biết." Dứt lời, Phượng Triêu Hoa vung tay lên, dải lụa trắng như con rắn linh hoạt cuốn chặt lấy Long Khải Huy.

      Đối với tác phong của ai đó, Long Liễm Thần cực kỳ hài lòng, cười : "Nàng khiến cho ta bất ngờ."

      "Chàng cũng khiến cho ta bất ngờ đâu kém." Phượng Triêu Hoa ý đến võ công của , nội lực sâu lường được. Nếu chỉ so đấu nội lực, nàng thua là cái chắc.

      Long Liễm Thần nhếch môi cười, .

      Chỉ chốc lát sau, ba người ra khỏi hang đá.

      "Chủ công!" Tào Côn tự thân khó bảo toàn, cũng quên lo lắng cho Long Khải Huy, "Chủ Công, người có bị thương ?"

      Sắc mặt Long Khải Huy rất khó coi, dùng ánh mắt giết người căm tức nhìn Tào Côn, quát, "Đồ vô dụng...."

      Mặt nóng dán lên mông lạnh, Tào Côn dĩ nhiên rất uất ức, nhưng vẫn trung thành với Long Khải Huy, : "Là thuộc hạ vô dụng, dẫn sói vào nhà hại Chủ Công bị bắt, phụ ân đức của người."

      "Vô dụng, đám vô dụng!" Long Khải Huy oán hận , "Ba vạn đại quân, lại để người ta dễ dàng chế phục! Các ngươi.....các ngươi còn mặt mũi nào để sông!"

      Tào Côn đau lòng, chợp híp mắt lại, rút đao bên hông của binh lính giữ mình, tung người bay lên, vung đao tự vẫn, "Ân tình của Chủ Công....Kiếp sau ............"

      "Tào Côn, Tào Côn...." Long Khải Huy ngờ Tào Côn trung thành như vậy, lại tự vẫn sững sờ nhìn lúc lâu mới tỉnh cơn mơ hét to tiếng: "Tào Côn!"

      Tiếng vang văng vẳng trong sơn cốc, bi thương đến cực điểm.

      Phượng Triêu Hoa đành lòng, thả lỏng dải lụa.

      Long Khải Huy giống như người điên chạy tới quỳ xuống ôm lấy thi thể Tào Côn, có nước mắt còn bi thương hơn rơi lệ, "Tào Côn, Tào Côn, Tào Côn, ngươi tỉnh lại, ngươi mau tỉnh lại!"

      Phượng Triêu Hoa đồng tình, khẽ , "Những năm gần đây bọn họ sống nương tựa lẫn nhau sớm thành thói. Dù là ai rời , đối với bên kia đều là đả kích trí mệnh. Nhất bên được chăm sóc."

      Long Liễm Thần kinh ngạc, "Nàng biết?" nàng ở núi Tiểu Hàn sao. Làm sao lại biết những chuyện này?

      "Biết." Phượng Triêu Hoa nghiêng đầu nhìn về phía , nhìn đăm đăm vào đôi mắt khiến nàng khắc khoải bao đêm bao ngày, , "Ta hiểu đó là cảm giác gì." Cảm giác Tam ca cho nàng, phải giống Tào Côn và Long Khải Huy sao? Đau đớn như khoan tim thấu xương ấy, chưa trải qua thể nào hiểu được. Đây cũng là nguyên nhân nàng nguyện ý buông dải lụa ra.

      Đáy lòng Long Liễm Thần đau đớn, ôm vai nàng, hôn lên tóc nàng, thương thành lời.

      Long Khải Huy bất chợt cầm thanh đao nhuốm máu Tào Côn lên, bất chấp tất cả đâm về phía Phượng Triêu Hoa.

      Phượng Triêu Hoa nhìn thanh đao càng ngày càng gần, sợ ngây người, suy nghĩ còn đắm chìm trong thương tiếc với Thanh Phong Phổ, kịp phản ứng. Chợt, bả vai đau nhói, xuất trước mặt là thân thể cao hơn nàng nửa cái đầu, chỉ nhìn thấy được sống mũi rất cao và đôi môi trắng bệch.

      Mặc dù Trương Viễn lập tức chặt đứt cánh tay phải của Long Khải Huy, thế nhưng cây đao vẫn cắm vào lưng Long Liễm Thần.

      'Long....Long...." Phượng Triêu Hoa ôm Long Liễm Thần càng ngày càng khụy xuống, ngừng lắc đầu, "..............", khóc ra nước mắt.

      "Phượng tiểu thư, mau chữa thương cho Hoàng thượng." Trương Viễn quỳ xuống nhắc nhở nàng.

      Phượng Triêu Hoa hoàn hồn, "Đúng....đúng, chữa thương.....chữa thương.....chữa thương như thế nào, ta biết làm như thế nào...." Càng lo càng loạn, trong đầu trống rỗng.

      "Để ta." Trương Viễn vội vàng điểm các đại huyệt đạo cầm máu cho Long Liễm Thần, sau đó độ chân khí bảo vệ tâm mạch cho .

      "Bình tĩnh....Bình tĩnh....Bình tĩnh...." Phượng Triêu Hoa nhắm mắt lại, ngừng tự nhủ, thử thông qua cách này để lấy lại lý trí.

      "Tỉnh táo cái chết tiệt, chờ ngươi tỉnh táo sớm mất mạng rồi!"

      "Ai?" Phượng Triêu Hoa mở mắt, nhất thời mừng như điên, giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, "Tiền bối!"

      "A, bây giờ biết gọi ta là tiền bối rồi hả?" Phong Tín Tử liếc nàng cái, sau đó quan sát thương thế của Long Liễm Thần, "Thương , chết được."

      Phượng Triêu Hoa quá vui mà khóc, sao là tốt rồi, sao là tốt rồi.
      Last edited by a moderator: 22/1/15
      Dạ Nguyệtxixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :