1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phượng Hí Đông Cung - Mặc Phong (Tác giả Nhàn Thê Tà Phu) (Full) +NT8

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14

      Cùng lúc đó, tại kinh thành xa xôi, Long Liễm Thần lên kế hoạch Kim Thiền Thoát Xác.

      “Nếu Hoàng thượng ý quyết, vi thần nhiều lời nữa.”

      “Minh Hiên.” Long Liễm Thần có chút bất đắc dĩ , “Nếu biết ta thay đổi chủ ý, cần gì phải như vậy chứ?” Quen biết nhiều năm, ta sao biết những lúc ngươi dùng tôn xưng đều là mát.”

      “Hoàng thượng thánh minh.”

      “Minh Hiên này.” Long Liễm Thần nở nụ cười, : “Trái với ‘Hoàng thượng thánh minh’ là gì?”

      Trần Minh Hiên sững sờ, quỳ chân xuống giải thích, “Vi thần có ý đó.”

      “Chớ giải thích, càng tô càng đen. Ngươi cứ bình thường cho ta.” Long Liễm Thần từ cao nhìn xuống .

      “Vâng.” Trần Minh Hiên trầm mặc hồi mới khôi phục tỉnh táo, , “Ta phản đối ngài rời Kinh Thành vào lúc này.”

      Long Liễm Thần chau mày kiếm, chỉ cười .

      “Ngài nhanh về nhanh, chuyện khác giao cho ta.” Trần Minh Hiên mặc dù vô cùng lưu loát, nhưng trong lòng lại rối rắm vô cùng. Hoàng đế cải trang vi hành vốn phải chuyện lớn, nhưng cải trang vi hành mà thông báo cho Thái hậu và quần thần trong triều lại là chuyện rất lớn.

      Lừa dối là chuyện , an nguy của Thánh thượng là chuyện lớn! Nếu Hoàng thượng chuyến này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Trần Minh Hiên biến thành tội nhân thiên cổ mất. Nhưng dù như thế, vẫn kịch liệt phản đối. Bởi vì bọn họ chỉ là quân thần, mà còn là tri kỷ.

      “Đa tạ.” Long Liễm Thần vỗ bả vai Trần Minh Hiên, thành khẩn cám ơn.”

      Cùng lúc đó, trong quán trà tao nhã, Phượng Ca Dao giơ lên tờ Hoàng bảng đủ để che kín cả người mình, vui mừng rạng rỡ thầm, “Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết….” Đọc đến đây, nhướng mày, trợn mắt hiểu đọc, “Nghĩa là sao?”

      “Nghĩa là sao nghĩa là sao?” Tô Tứ lấy tay nhàng gõ gõ bàn, yên lòng đáp lời.

      “Chính là cái ‘Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết’ đó, nghĩa là sao?” Phượng Ca Dao bất mãn với thái độ của Tô Tứ, chu môi nhìn chằm chằm.

      Tô Tứ ngẩn người chút, : “Chính là Hoàng thượng nghe theo mệnh trời chiếu cáo thiên hạ.”

      “Hoá ra là vậy.” Phượng Ca Dao gật đầu như hiểu, chợt hưng phấn cười , “‘Phụng mẹ thừa vận, Ca Dao chiếu viết’ có phải là nghe theo lệnh mẹ chiếu cáo thiên hạ ?”

      Tô Tứ bật cười, “ linh tinh. Chỉ có Hoàng đế mới có thể hạ chiếu thư như vậy.”

      “Nhưng cháu là con hoàng đế mà, thể đặc cách sao?” Phượng Ca Dao .

      Tô Tứ hoảng sợ, : “Cháu. . .. Cháu cái gì?”

      Phượng Ca Dao hiểu sao vẻ mặt của lại đột nhiên trở nên nặng nề như vậy, chớp mắt mấy cái, “Cái gì là cái gì?”

      “Cháu vừa mới cháu là con
      [​IMG]
      Dạ Nguyệt, xixonrina93 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15

      Bông liễu bay theo gió, hoa lê rơi như mưa, muôn tía nghìn hồng phồn hoa rực rỡ, cảnh đẹp đầu mùa xuân luôn dễ dàng làm cho người ta say mê như thế. Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, ví dụ như Phượng Triêu Hoa thất thần nhìn chằm chằm hoa đào đầu cành.

      Gió chợt nổi lên, hoa đào khẽ run, Long Liễm Thần trường sam màu đen eo đeo bội sức hình rồng từ trời hạ xuống, đôi mắt sâu hun hút nhìn đăm đăm vào Phượng Triêu Hoa, giống như muốn hút nàng vào. Đôi môi mỏng khẽ mở, giọng khàn khàn bay theo gió, “Thải tụ ân cần phủng ngọc chung. Đương niên biện khước túy nhan hồng. Vũ đê dương liễu lâu tâm nguyệt, ca tận đào hoa phiến để phong [1].”

      Phượng Triêu Hoa nghe tiếng giật mình, lúc này mới nhận ra có người sau lưng, hơn nữa còn là người thể quen thuộc hơn được nữa. Nàng kích động đáy mắt tuôn ra hàng lệ nóng lại bị gió vừa thổi. Hơi lạnh cũng làm cho nàng tìm về chút lý trí.

      Vén mái tóc rối bời, Phượng Triêu Hoa chậm rãi xoay người, trong đôi mắt ràng ánh lên kích động giấu được. Nàng tha thiết nhìn người trước mắt, từng chữ từng câu giọng thầm, “Tòng biệt hậu, Ức tương phùng, Kỷ hồi quy mộng dữ quân đồng. Kim tiêu thặng bả ngân cang chiếu, Do khủng tương phùng. . . . thị mộng trung [2].”

      [1] [2] Bài “Giá Thiên” của Yến Kỷ Đạo thời Tống.
      Dịch nghĩa: Đêm nay cứ để cho đèn bạc chiếu sáng, Còn sợ gặp nhau chỉ là trong mộng thôi. Nhảy múa cho tới khi từ trăng lầu hạ xuống thấp hơn cây dương liễu,
      Ca hát cho tới khi cây quạt vẽ hoa đào còn quạt ra gió nữa
      Từ lúc chia tay, luôn nhớ tới cái buổi đàn đúm ấy,
      biết lúc nào mới có thể cùng người gặp lại.
      (vì vậy) Tối hôm nay phải để đèn sáng để soi,
      Chứ lại tưởng là gặp nhau trong mơ.


      Năm năm qua, lúc nào nàng cũng nghĩ tới ngày nay. Nhớ lông mày , nhớ mắt , quen thuộc mà lại xa lạ như vậy.

      Phượng Triêu Hoa nhìn Long Liễm Thần, trong lòng có ngàn lời muốn lại biết thế nào để có thể diễn tả hết nỗi tương tư này. Nếu hiểu, vậy cũng cần hiểu nữa. Nhưng nàng tin nhất định hiểu, bởi vì trong đôi mắt sâu thẳm kia cũng chứa đầy tình ý.

      “Triêu Hoa.” Long Liễm Thần khẽ gọi tiếng, ôm Phượng Triêu Hoa vào trong lòng, : “Ta rất nhớ nàng.”

      Mặc dù kích động, Phượng Triêu Hoa vẫn duy trì ưu nhã trước sau như , nước mắt lưng tròng, mím môi khẽ mỉm cười, : “Chàng già rồi.” Nàng muốn làm cụt hứng, nhưng nếp nhăn trán khiến nàng thể nào làm ngơ được.

      Long Liễm Thần khẽ cười tiếng, : “Thiên tử cũng là người phàm, dĩ nhiên phải già. Thời gian 5 năm cũng phải ngắn, huống chi
      [​IMG]
      Dạ Nguyệt, xixonrina93 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16

      Sau lúc trầm mặc, Long Liễm Thần ho tiếng hắng giọng, : “Quan viên mất tích gần đây nhất là của trấn nào?”

      “Vũ thành, giáp ranh nơi này, nửa canh giờ là đến.” Trương Viễn trả lời.

      “Tốt. Chuẩn bị chút, chúng ta lập tức tới Vũ thành.” Long Liễm Thần vừa đáy mắt vừa thoáng mấy phần lạnh lẽo, đó là chuyện thường của năm năm trước, giờ lại vô cùng hiếm hoi. Cung đình lục đục đấu đá sớm dạy nên dùng khuôn mặt như thế nào đối diện với người khác.

      sớm chuẩn bị tốt rồi, chỉ chờ chàng tới.” Phượng Triêu Hoa lạnh nhạt .

      Long Liễm Thần nhếch môi cười, : “Chỉ có nàng hiểu ta!”

      Cùng lúc ấy, nhìn xong ‘phụ thân’ Tô Tứ vẽ, khuôn mặt nhắn của Phượng Ca Dao nhăn tịt lại, chân mày cũng nhíu chặt, “Đây là phụ thân cháu sao?” Có lầm , phụ thân Phượng Ca Dao như thế sao? Khác quá xa so với tưởng tượng.

      Tô Tứ nhướn mày, vô cùng khẳng định gật đầu, “ sai, chính là đầu sỏ khiến nha đầu cháu có thể tới gieo họa cho nhân gian đấy.”

      Phượng Ca Dao sớm quen với cái miệng độc chết người của nên vẫn có thể bình tĩnh đối mặt với khiêu khích công khai của , yên lặng liếc mắt xem thường, : “Cháu xinh đẹp như vậy, cha làm sao có thể . . . .Bình thường như thế.” Mũi là mũi, mắt là mắt, có chỗ nào đúng tiêu chuẩn, ngũ quan đoan chính bình thương. Nhưng có chỗ nào đặc biệt đẹp cả, là loại lẫn vào trong đám người tuyệt đối tìm được. Diện mạo bình thường như thế, tại sao có thể là phụ thân của Phượng Ca Dao chứ. Nàng tin ánh mắt mẹ kém như vậy.

      “Cháu xinh đẹp ít nhiều là nhờ mẹ cháu thôi. Nếu , cháu còn xinh đẹp nữa cơ, nghiêng quốc nghiêng thành cũng được ấy chứ.” Tô Tứ .

      Phượng Ca Dao cho ánh mắt lạnh, vui , “Nếu có cha, ngay cả mặt cháu cũng có, còn nghiêng thành gì, nước gì.”

      “Vậy . . . .Vậy nếu được tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong giống bác cháu cũng đẹp. Cháu xem. . .. ” Tô Tứ chỉ vào mắt của mình, , “Thấy ? Mắt xếch. Đây chính là đặc điểm của con cháu Tô gia đấy. Nếu cháu theo họ Tô của bác. . .”

      đợi Tô Tứ xong, Phượng Ca Dao liền cười híp mắt ngắt lời , “Ý của bác là, bác muốn làm cha cháu?”

      Tô Tứ gật đầu, sau đó lại lắc đầu ngầy
      [​IMG]
      Dạ Nguyệt, xixonrina93 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17

      Long Liễm Thần tự trách nhìn nàng hồi lâu, nhàng thở dài, sang chuyện khác, “Tại sao muốn để ta điều tra cùng với Trương Viễn?” Nàng lấy dùng chơi cờ để giữ chắc chắn phải có lý do.

      Tay Phượng Triêu Hoa thu quân cờ thoáng sững lại, sau đó tiếp tục thu quân cờ, giọng ra, “Bởi vì muốn đánh cờ cùng chàng.”

      “Triêu Hoa.” Long Liễm Thần ấn chặt tay nàng, “Ngẩng đầu lên nhìn ta.”

      Phượng Triêu Hoa trầm mặc trong chốc lát, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Long Liễm Thần, đáy mắt bình thản giống như vừa rồi hề vì nghĩ đến chuyện trước kia mà lo lắng.

      “Nàng còn tin ta ?” Long Liễm Thần nghiêm túc hỏi.

      Phượng Triêu Hoa ngẩn người chút, sau đó , “Có số việc, chính là bởi vì tin chàng nên mới muốn nhắc lại.

      “Ví dụ như?”

      “Ngươi thể ép ta sao?” Phượng Triêu Hoa lần đầu tiên lộ ra tâm tình mâu thuẫn trước mặt Long Liễm Thần.

      Long Liễm Thần bị khác thường của nàng làm cho kinh sợ, lặng im lúc lâu mới phản ứng lại, liên tục ngừng xin lỗi, “Là ta quá nóng lòng.”

      “Cái này cũng trách chàng.” Phượng Triêu Hoa nhướn mày, ảo não vì mất khống chế vừa rồi. Trông mong năm năm phải để đẩy ra .

      Long Liễm Thần hiển nhiên hiểu được tâm tư của nàng, chỉ nhàng thở dài tiếng, : “Còn muốn đánh thêm ván nữa . . .”

      cần.” Phượng Triêu Hoa do dự chút, : “Ta có việc muốn .”

      Quả nhiên có chuyện. Long Liễm Thần mặc dù sớm đoán được nhưng trong lòng
      [​IMG]
      Dạ Nguyệt, xixonrina93 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18

      Ghen tị là thiên tính của phụ nữ. Cho dù rộng rái như nàng cũng ngoại lệ. Hoàng tử trong cung luôn là gút mắc thể cởi bỏ trong lòng nàng.

      Thu hồi suy nghĩ rối loạn, Phượng Triêu Hoa than tiếng, : “Con bé rất thông minh. Ta để con mang họ Phượng, nó mới hỏi ta về chuyện của chàng.” để cho Ny Ny theo họ cha là trốn tránh ràng, thông minh như nàng sao lại hiểu.

      “Ta dùng nửa đời sau để đền bù cho mẹ con nàng, tuyệt để cho hai người chịu chút uất ức nào.” Long Liễm Thần nhìn Phượng Triêu Hoa đăm đăm, chắc như thề nguyện.

      Cái nàng muốn đâu phải đền bù. Phượng Triêu Hoa thầm than câu ở trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn gì, rũ mắt trầm mặc.

      Thời gian thực đáng sợ. Long Liễm Thần phát cũng hiểu nàng như trong tưởng tượng. Xa cách năm năm, rất nhiều thứ cũng thay đổi.

      Cửu biệt trọng phùng nhìn nhau chẳng gì là vì quá tha thiết, cũng tự hiểu. Nhưng dưới tình huống trầm mặc này, chỉ còn lại lúng túng mà thôi.

      Phượng Triêu Hoa rất thích loại cảm giác này, khỏi nhíu mày, kéo đề tài về chính , “Quan Ấn là Tứ ca trộm, quan viên mất tích nhìn có vẻ liên quan đến Quan Ấn bị trộm. Nhưng thực tế, hai chuyện này hề có liên hệ. Ta cảm thấy đây chỉ có người cố ý chế tạo trùng hợp.”

      Long Liễm Thần ngờ nàng lại đột nhiên chuyện này, ngẩn người chút mới phản ứng được, , “Đúng thế. Theo như lời đồn, chuyện này chỉ là án mất tích bình thường.”

      “Chàng cho là. . .”

      “Tạo phản.” Long Liễm Thần biết đây là từ mẫn cảm giữa cùng nàng, nhưng tìm được từ khác thay thế.

      “Tạo phản. . . Tạo phản.” Phượng Triêu Hoa giọng nỉ non, biết lặp lại bao nhiêu lần. Trước mắt xuất cảnh tượng năm năm trước, hai chữ tạo phản sao mà nặng nề.
      Trong lòng Long Liễm Thần biết nàng lại nghĩ tới chuyện cũ, nhưng hiểu an ủi cũng có tác dụng, thể làm gì khác hơn là giả vờ thấy đau thương trong mắt nàng, tiếp tục , “ ra ta vẫn luôn hoài nghi nhị ca dễ dàng bỏ qua.”

      Phượng Triêu Hoa nghe vậy hơi sững, “Nhị hoàng tử? vẫn còn sống?” Nàng cho là lão hoàng đế biết nương tay cơ đấy.

      “Ừ. Lần đó sau khi trốn khỏi Kinh Thành, năm năm qua
      vẫn bặt vô tín. Nhưng ta và tiên hoàng đều hiểu bản tính của , biết ngày nào đó ngóc đầu trở lại. Cho nên năm năm qua vẫn thận trọng, chuẩn bị nghênh đón tự chui đầu vào lưới. Long Liễm Thần tính trước, giống như tất cả đều nằm trong bàn tay .

      “Ta biết chuyện Nam Lăng Vương Hòa Đức phi. Chắc hẳn, là con của Nam Lăng Vương.” Phượng Triêu Hoa như nghe thấy lời Long Liễm Thần, tự lẩm bẩm.

      Trong lòng Long Liễm Thần sững sờ, sau đó nhàn nhạt mà ra, “Đúng vậy. Cho nên ta mới càng xác định từ bỏ ý đồ.”

      Vẻ mặt Phượng Triêu Hoa phức tạp chậm rãi gật đầu, , “Diệt cỏ diệt tận gốc, gió xuân thổi lại hồi sinh.”

      Lời này xuôi tai, Long Liễm Thần nhíu mày, từ chối cho ý kiến. ra sớm có quyết định, chỉ cần nhị ca tái phạm cũng so đo chuyện qua nữa. Nhưng rất dễ nhận thấy, ai có thể so đo.

      “Tha cho .” Phượng Triêu Hoa thỉnh cầu.

      Long Liễm Thần gật đầu, . “Dẫu gì cũng là huynh đệ hơn hai mươi năm, ta đương nhiên đuổi tận giết tuyệt.” Về phần phải nhổ cỏ tận gốc như thế nào dưới điều kiện hạ thủ lưu tình còn phải suy nghĩ phen. Chỉ là thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, luôn có phương pháp xử lí vẹn toàn đôi bên.

      “Đa tạ.” Như thế cũng coi như báo đáp công ơn nuôi dưỡng mười mấy năm của Nam Lăng Vương.

      Thấy Phượng Triêu Hoa ngây ra lúc, Long Liễm Thần cười khổ nhưng rất nhanh biến mất, thay vào đó là câu trêu đùa điều hòa khí, “Phượng huynh, chúng ta từ khi nào trở nên khách khí như vậy? Chẳng lẽ là ghét bỏ tại hạ?”

      Phượng Triêu Hoa ngẩn người chút, ngay sau đó phản ứng lại, cười , “Long huynh nghĩ nhiều rồi, đến nước này rồi giữa huynh và ta còn có cái gì mà ghét bỏ hay chứ. Đừng quên, chúng ta là bạn chí cốt.”

      “Bạn chí cốt.” Long Liễm Thần chợt nhớ lại những lần uất ức trước kia, cười sang sảng , “ ra nàng còn nhớ .”

      “Đâu chỉ nhớ, là ghi lòng tạc dạ.” Phượng Triêu Hoa khẽ mỉm cười coi như đồng ý, sau đó lời chuyển đề tài, : “Xem trước bản đồ Vũ thành lượt, chờ Trương Viên có tin tức rồi tính tiếp.” thực tế nàng cũng ghét chuyện khách khí cùng . Cho dù chia xa bao lâu, năm, năm năm, hoặc mười năm, hai mươi năm, giữa bọn họ đều nên lạnh nhạt như thế. Khách sáo là dành cho người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt, chứ phải người thương cửu biệt trọng phùng.

      “Cứ làm như vậy .” Long Liễm Thần giương mắt nhìn sắc trời, . “Trương Viên chắc cũng sắp có tin tức rồi.” Sau đó hô lớn, “Người đâu.”

      “Long công tử có gì phân phó?” Sư gia nha môn chạy đến đầu tiên, chỉ sợ có gì sơ suất. Phải biết, Long công tử có thể làm cho Tổng Bộ Đầu Lục Phiến Môn nghe lệnh, vậy phải Hoàng đến vậy cũng là họ hàng với Hoàng đế, thể tiếp đón chu đáo được.

      “Lấy bản đò địa hình của Vũ thành tới cho ta.” Long Liễm Thần lạnh nhạt .

      “Vâng.”

      Rất nhanh sư gia lấy bản đồ tới. Mặc dù lớn, nhưng cũng khá ràng.

      Long Liễm Thần trải bản đồ bàn cờ, tay trái tỳ lên tay phải, tay phải xoa cằm, nhíu mày ngạc nhiên , “Ta nhớ giữa Vũ thành và Thục thành có ngọn núi, tại sao bản đồ này vẽ.”

      Được nhắc nhở, Phượng Triêu Hoa cũng chú ý tới vấn đề này, lập tức chuyển ánh mắt dò hỏi về phía sư gia.

      Sư gia sợ toát cả mồ hôi lạnh, ấp úng , “Chuyện… Chuyện… Chuyện là thế này…” Dùng tay áo lau mồ hôi tiếp tục , “Giữa Vũ thành và Thục thành quả ngọn núi, gọi là núi Vũ Thục, nổi danh thời…”

      thẳng vào trọng điểm.” Long Liễm Thần .

      “Dạ… Dạ dạ dạ.” Sư gia tiếp tục mồ hôi, thân thể run cầm cập, lắp bắp, “Bời vì… Bời vì núi Vũ Thục Sơn là… là...”

      Phượng Triêu Hoa bất đắc dĩ nhìn Long Liễm Thần truyền , ‘Nhìn chàng dọa người ta thành ra thế nào rồi kìa.’

      Long Liễm Thần hếch mày, ‘Ta đáng sợ vậy sao? Tất cả mọi người đều khen ta phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong...’

      Phượng Triêu Hoa liếc mắt xem thường, ‘Chàng có chắc mình bị Tô Tứ nhập đấy.’

      Long Liễm Thần cực kỳ trơ trẽn nhíu mày, ‘Đừng đánh đồng ta cùng tên tự kỉ ấy.’

      Đuôi lông mày Phượng Triêu Hoa nhướng lên, thầm nghĩ, tám lạng nửa cân.

      Mặc dù nghe được nàng , nhưng Long Liễm Thần đọc hiểu ánh mắt nàng, bất mãn nhíu, rất muốn tự biện hộ cho mình. Nhưng để khiến sư gia mới lấy được chút bình tĩnh trở nên chập mạch lần nữa, quyết định nhịn.

      Nhưng rất dễ nhận thấy rằng sư gia kia thể nào bình thường được nữa rồi.

      “Là… là… là…” Hai mắt trợn ngược bất tỉnh.

      Phượng Triêu Hoa nhíu mày, bắt mạch cho ông ta, vui . “Do quá sợ hãi.”
      Dạ Nguyệtxixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :